[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nàng ơi, ta thấy ở đoạn công công với nữ 9 là hoàng thượng tìm "mỗi ngày" nên là "cả ngày" hợp logic hơn với những đoạn đối đáp phía dưới ah
      Diệp Dã thích bài này.

    2. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      @Khánh Ly : :yoyo60: tối có chương mới nữa ấy nàng ạ
      Khánh Ly thích bài này.

    3. Diệp Dã

      Diệp Dã Well-Known Member

      Bài viết:
      123
      Được thích:
      1,016
      song ngư thích bài này.

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      hóng chương mới ah:063::063::063::063::063:
      Quỳnh Bảo BốiDiệp Dã thích bài này.

    5. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411


      Chương 24: Con đường vừa dài vừa rộng lớn ở phía trước

      Nhìn ngắm bầu trời, mặt đất xa xăm, dòng sông xa vạn dặm, là việc đẹp biết bao nhiêu.

      Thiên Chỉ Diên nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Vân Tương, xuyên thấu qua đôi mắt đen như mực, sâu thẳm ấy là con đường dài mênh mông, núi cao sông dài.

      "Ta muốn…ta cùng ngươi ."
      Thiên Chỉ Diên vừa xong, tất cả mọi người đều đồng loạt sửng sốt, trong đôi mắt của Thẩm Vân Tương có tia thất vọng cùng khó hiểu thể giải thích được.

      "Vì sao?"

      Thiên Chỉ Diên ngẫm nghĩ lúc rồi nghiêng đầu : "Đây là nhà của ta "

      Giữa đôi mắt của Thẩm Vân Tương có thứ gì đó chợt lóe lên, lập tức hơi lộ ra ý cười, đứng lên, với Thiên Tinh Hàn: " như vậy, Hoàng thượng…Cửu công chúa, muốn cùng Vân Tương rời khỏi đây, vậy Vân Tương cũng ép. Nhưng nếu Vân Tương tìm được phương pháp điều trị, Vân Tương nhất định tiếp tục điều trị cho công chúa."

      "Chỉ Diên, con nghĩ kỹ chưa?" Thiên Tinh Hàn có chút kinh ngạc, nhưng trong mắt càng bộc lộ vẻ mừng rỡ nhiều hơn.

      Thiên Chỉ Diên gật gật đầu.

      Nếu nàng rời cùng với Thẩm Vân Tương, có thể nàng nhìn thấy thế giới ở bên ngoài, càng tự do tự tại hơn, tốt đẹp biết bao. Nhưng nếu như nàng lựa chọn rời khỏi nơi này nàng biết con đường phía trước như thế nào.

      Kiếp trước nàng phiêu bạt đủ rồi, vô luận kiếp trước nàng lựa chọn kết hôn với Jolleys, hay kiếp này ở lại trong hoàng cung nữa. Nàng bây giờ chỉ nghĩ tới mái nhà, gia đình êm ấm và muốn hưởng thụ cuộc sống bình thường cho tốt mà nàng bỏ lỡ mất lần .

      Cho nên, nàng rời .

      Huống chi, với tình hình tại, thân thế của nàng từng chút được vạch trần ra, những người xấu từ từ thân, những người có ý định độc thủ với nàng, nàng trốn tránh, càng dễ dàng bỏ qua. Nàng muốn bảo vệ gia đình mà nàng dễ dàng có được, trong hoàng cung này có phụ thân… các ca ca của nàng. Thiên Chỉ Diên thỏa mãn lắm rồi.

      Nhìn thấy Thiên Chỉ Diên gật đầu, Thiên Hoài Hạo hài lòng ôm lấy Thiên Chỉ Diên vào trong lòng, ấn cái thơm lên khuôn mặt nhắn của Thiên Chỉ Diên .

      Thiên Chỉ Diên sửng sốt, sau đó lại có chút mừng thầm. Mặc dù, là ca ca của nàng, nhưng cũng là mỹ nam nha!

      "Phụ hoàng, hãy để Chỉ Diên ở lại , nhi thần cho rằng muội ấy thể ở lại cung Cảnh Dật của Thục phi được nữa. Nhi thần, hi vọng phụ hoàng có thể đồng ý để nhi thần chăm sóc cho Chỉ Diên." Thiên Hoài Hạo tiếp tục :
      "Phụ hoàng, xưa đâu có bằng nay, Chỉ Diên thể có người quản."

      Thiên Tinh Hàn thở dài hơi, gật đầu, : "Vậy cứ theo ý kiến của con, sau ngày hôm nay Chỉ Diên dời đến trong cung của con ."

      "Vâng, phụ hoàng "

      "Hoàng thượng, Tam điện hạ, như vậy, Vân Tương muốn ngày mai rời khỏi nơi này." Thẩm Vân Tương chắp tay thi lễ .

      "Cái gì? Mỹ nhân, ngươi muốn !" Thiên Chỉ Diên vừa nghe tin tức này liền lập tức kích động vung bàn tay lên, sau đó : " muốn… muốn, cho mỹ nhân rời ."

      "Chỉ Diên, được làm càn." Thiên Tinh Hàn : "Công tử, có chuyện gì cần gấp như vậy? Ở thêm mấy ngày nữa, được sao?"

      "Khởi bẩm hoàng thượng, thực dám giấu giếm, Vân Tương nếu có chuyện quan trọng trong người, cũng có vội vàng và dưới tình huống này đưa ra ý kiến mang theo Cửu công chúa cùng nhau rời khỏi, mong hoàng thượng thứ lỗi cho Vân Tương."

      "Công tử, trong lòng vì muôn dân thiên hạ, đương nhiên là rất bận rộn. như vậy, trẫm cũng làm phiền công tử, trẫm sai người vì công tử chuẩn bị tốt tất cả mọi việc."

      "Đa tạ hoàng thượng, Vân Tuơng quen ‘độc lai độc vãng’ mình , tất cả đơn giản là được rồi."

      "Đúng rồi, công tử lần này đến đây, có hay ưng ý công chúa nào của trẫm?" Thiên Tinh Hàn thình lình hỏi ra vấn đề này.

      Đôi mắt lanh lợi của Thiên Chỉ Diên đảo quanh vòng, nguyên lai là như thế này, cha hoàng đế của nàng ban đầu là vì muốn giữ lại Tương mỹ nhân mới có thể an bài đón yến tiệc thân cận tối hôm đó! tại lại lần nữa đưa ra chẳng qua là muốn giữ lại ở trong cung .

      "Có!"

      "Nga? Là ai vậy?"

      " Là con!" Thiên Chỉ Diên đắc ý vẫy vẫy bàn tay , liền hướng về phía Thẩm Vân Tương ném vài cái mị nhãn.

      "Phụt" ở đây có ba người đều bị vẻ mặt lưu manh, đáng của Thiên Chỉ Diên làm cho tức cười.

      "Mỹ nhân, vừa nãy hoàng huynh thơm bên trái cái, vậy mỹ nhân cũng phải thơm bên phải có được ?" Thiên Chỉ Diên đem má phải đưa đến trước mặt của Thẩm Vân Tương, chờ hôn. biết xấu hổ sao, còn chưa qua đây? Nàng là giải vây cho nha .

      "Được, bất quá tại phải bây giờ."

      "Vậy lúc nào mới được đây?"

      " đêm nay , Hạo ôm Cửu công chúa đến Trung Hạ Uyển , Vân Tương còn số công chuyện muốn bàn với người, lát nữa Vân Tương mới được, công chúa người hãy yên tâm." Thẩm Vân Tương

      "Được "

      Ở Trung Hạ Uyển.

      Sau khi cả ba người ăn cơm no nê Thẩm Vân Tương, Thiên Hoài Hạo, Thiên Chỉ Diên ở trong sân hậu viện, uống rượu.

      " ngờ ngắn ngủi nửa tháng gặp mặt, bây giờ ngươi lại muốn rời ." Thiên Hoài Hạo bưng chén rượu lên uống, có chút phiền muộn .

      " Yến tiệc trong thiên hạ sao có thể tàn, sau này, nhất định còn có cơ hội gặp lại."

      "Sau này? Sau này là đến năm nào đây?" Thiên Hoài Hạo : "Vân Tương, kỳ thực có đôi khi ta rất hâm mộ ngươi. Ngươi có thể tự do tự tại hành tẩu giang hồ giữa trời đất này."

      "Hâm mộ! cần hâm mộ ta đâu? Trời đất rộng lớn, con đường phía trước còn dài." Đôi mắt của Thẩm Vân Tương chợt lóe lên tia đơn, xong, cầm chén rượu trong tay uống cạn.

      "Trời đất rộng lớn, con đường phía trước còn dài, còn có gì tốt chứ?" Thiên Hoài Hạo hỏi.

      "Liếc mắt cái cũng thể nhìn thấy điểm dừng nha "

      Thẩm Vân Tương cùng Thiên Hoài Hạo sửng sốt, bọn họ nghe thế liền đảo ánh mắt nhìn về phía Thiên Chỉ Diên.

      "Chỉ Diên, muội cái gì đó?"

      Thiên Chỉ Diên biết mình vừa mới lỡ lời, nên nàng ngậm chặt chén rượu ở trong miệng, nàng cái gì cũng nha, cũng thừa nhận đâu. Nên bọn họ chỉ nghe thấy tiếng uống rượu ‘ùng ục, ùng ục’ của nàng. Thẩm Vân Tương nhìn nàng đầy ý, đôi mắt sâu thẳm kia biết nghĩ tới cái gì.

      Thiên Chỉ Diên thầm hận chính mình lắm lời, nàng nên lời kia, quá phù hợp với độ tuổi bây giờ của nàng. Thế nhưng, nàng thể nhịn xuống được, Thiên Hoài Hạo là hoàng tử, từ sống cuộc sống sung sướng, cẩm y ngọc thực cùng với người thân bên cạnh, đương nhiên thể hiểu được nỗi khổ sở trong lòng của Thẩm Vân Tương.

      Trời đất rộng lớn, con đường phía trước quá dài, nhìn thấy điểm dừng. người phiêu bạt quá lâu cũng có lúc thực mệt mỏi nha.

      Cho nên, Thiên Chỉ Diên muốn phiêu bạt nữa, muốn mỗi ngày mặt đối mặt với con đường phía trước đầy mù mịt, nàng chỉ muốn hết ăn rồi lại nằm, ngồi ăn rồi chờ chết, học, làm việc, lo nghĩ gì. Dù sao, phụ thân nàng là người có tiền, khỏi lo sợ tới cái ăn mặc.

      "Cửu công chúa, đừng uống nhiều như thế, lúc nữa lại say." Thẩm Vân Tương đoạt lấy chén rượu trong tay của Thiên Chỉ Diên ra.

      Lần trước nàng đâu có say, nàng là bị mê dược làm cho say có được ? Thế nhưng, nàng vẫn thể oán giận được, chỉ có thể cắn chặt răng mà nuốt vào trong bụng. Ai kêu, người hạ dược là chính nàng cơ chứ?

      "Sắc trời còn sớm, ta mang Chỉ Diên trở về trước, Vân Tương ngươi cũng nên nghỉ ngơi, ngày mai Vân Tương còn phải gấp rút lên đường." Thiên Hoài Hạo động thủ muốn ôm lấy Thiên Chỉ Diên vào lòng.

      Bỗng nhiên, Thiên Chỉ Diên chợt né tránh Thiên
      Hoài Hạo, bò lên đùi của Thẩm Vân Tương, gắt gao ôm lấy , nàng thào :

      "Mỹ nhân muốn rời , đêm nay ta muốn ở cùng với mỹ nhân."

      "Chỉ Diên, được hồ nháo, ngày mai Vân Tương phải gấp rút lên đường."

      " , ta ."

      "Thôi, Cửu công chúa thích vậy để nàng lưu lại ."

      "Vân Tương, ngươi chính là như vậy, ngươi quá mức dung túng cho muội ấy, muội ấy sau này coi trời bằng vung ."

      "Nếu có thể cho ta cơ hội, ta dung túng công chúa ‘coi trời bằng vung’ đến khi trưởng thành, ta nghĩ ta rất vui mừng."

      Thiên Chỉ Diên núp ở trong lòng của Thẩm Vân Tương, khi nghe được lời này làm cho thân thể nhắn bỗng chốc cứng đờ, sao lại lời ngon ngọt này, là sủng nịch sao? Cái dạng vẻ này của Tương mỹ nhân, làm nàng càng lúc càng luyến tiếc nha.

      " phiền Vân Tương chăm sóc cho muội muội của ta, cũng biết sau khi trải qua chuyện biến đổi lần trước, muội ấy lại trở nên nghịch ngợm."

      "Nghịch ngợm, chưa chắc tốt "

      "Đó là do tình tính của ngươi rất tốt, chẳng trách muội ấy luôn luôn muốn bắt nạt ngươi. Vậy cũng được, ta để muội ấy ở lại đây, vậy ta về trước."

      Thẩm Vân Tương gật đầu. Thiên Hoài Hạo rời khỏi Trung Hạ Uyển.
      Halong-ngoc, Jeremej San, Haruka.Me07 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :