[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Chính thức lọt hố :))
      Truyện vừa đấu vừa nhàng thế này ta thích lắm nè
      Cảm ơn 2 nàng edit nhé
      Quỳnh Bảo BốiDiệp Dã thích bài này.

    2. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 15: Trêu đùa mỹ nhân



      Giữa sân ở Trung Hạ Uyển, những cánh hoa lê mỏng manh bay theo làn gió. Thỉnh thoảng còn có vài cánh hoa ương bướng phải liệng vài vòng ở trong trung rồi mới chịu rơi xuống đất.

      Còn ở dưới gốc cây lê đằng kia Thiên Chỉ Diên nhìn thấy có người ngồi lẳng lặng , người đó có mái tóc dài đen như mực, dưới đôi lông mày thẳng tắp toát ra vẻ khí bức người, đôi mắt đen láy như mực, nhìn gần hai tròng mắt ấy trong suốt lấp lánh tựa như dòng suối tĩnh lặng, nhìn xa lại thấy giống như mảnh đại dương mênh mông, thâm thúy và trầm tĩnh. dung mạo tuyệt thế,khuynh quốc khuynh thành, dáng người thuần khiết như ngọc khí chất thanh tao thoát tục như thần tiên giáng trần, nhiễm chút khói bụi nào của nhân gian..

      Còn có cây trâm bạch ngọc như được gọt giũa từ hàn băng ngàn năm ở đầu cùng với khí chất xa xưa của kết hợp với nhau thập phần hoàn mỹ .

      Nàng nhìn thấy mười ngón tay thon dài của lúc này đây trượt dây đàn, khi những đầu ngón tay ấy khẽ gảy dây đàn làm cho nó hơi chấn động, tấu lên khúc nhạc rung động lòng người làm sao.

      Thiên Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn vào , nàng ngờ, vậy mà còn có người có dung mạo đẹp đến như vậy lại còn có thể đem khí chất người mình bộc lộ đến cực điểm như thế .

      Ôi! Làm chotrái tim của nàng đập liên hồi, nàng vừa cố gắng kiềm chế vừa vươn bàn tay của mình mà dùng hết sức đè lên trái tim xao động kia, rồi lại lấy tay lau lau cái mũi phen đề phòng mình chảy máu mũi, ôi, mất mặt, mất hình tượng quá!.

      Mỹ nam a mỹ nam, tại sao ở đây có thể có mỹ nam tuyệt vời đến như vậy cơ chứ?

      Thiên Chỉ Diên liền nổi lên sắc tâm, vừa sờ sờ cằm vừa suy nghĩ làm như thế nào mới có thể chinh phục được đây. Tròng mắt lanh lợi của nàng khẽ đảo quanh vòng, nàng sửa sang lại y phục, sửa lại đầu tóc chút rồi hít hơi sâu, dài, để có đủ can đảm mà đến bắt chuyện với mỹ nam đánh đàn kia

      Thiên Chỉ Diên tới trước mặt của mỹ nam, nàng nổ lực nháy nháy mắt, lộ ra nụ cười tươi đẹp nhất nhưng lại hơi có vẻ lưu manh cho thấy.

      Mỹ nam kia thấy nàng tới liền đình chỉ việc đánh đàn, nhìn vào khuôn mặt nhắn đáng của nàng rồi tươi cười với nàng mang theo tia ấm áp mà sáng chói . Cái gì mà hại tới đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ, toàn bộ những thứ đó đều bị nàng ném sang bên vì nụ cười này của câu mất hồn phách của Thiên Chỉ Diên nàng rồi.

      "Mỹ nam, ngươi nhìn rất đẹp nha."

      Thiên Chỉ Diên hề nghĩ ngợi liền ra, đây là có thể là đùa giỡn nhỉ!

      Mỹ nam mang theo tia kinh ngạc, rồi mỉm cười và gật đầu với nàng.

      Thiên Chỉ Diên thấy mỹ nam có tính cách tốt như vậy, nàng quyết định được tấc lại muốn tiến thước, bò lên đùi của mỹ nam, oa, chui vào trong ngực mà cọ cọ. Nàng mới vừa bò tới trong lòng của mỹ nam, Thiên Chỉ Diên ngửi thấy được mùi hương hoa lê thoang thoảng, tươi mát, vị ngọt quanh quẩy người , mùi vị này nàng rất thích a.

      Thiên Chỉ Diên nàng hôm nay có vận may gì mà vừa đến đây gặp được mỹ nam rồi? Chẳng lẽ ông trời vì khen ngợi nàng dũng sợ chết, thay trời hành đạo, diệt trừ nghiệt nên đưa mỹ nam tới bên cạnh nàng sao?

      "Mỹ nam, sao ngươi có nhã hứng ở đây đánh đàn mình?"

      Nàng liền nhanh chóng bắt đầu bắt chuyện với mỹ nam, thân thể nhắn mềm mại của nàng ở trong lòng mỹ nam an phận mà cứ cọ tới cọ lui, chậc chậc, còn cái bàn tay phóng đến trước ngực mỹ nam.

      Ngô! Lồng ngực tốt, là chắc chắn và cường tráng, nhất định cho người khác cảm giác an toàn!

      " À! Trong lúc rảnh rỗi có việc gì làm nên tùy tiện đánh ra khúc nhạc mà thôi."

      Người đẹp nên thanh cũng rất là êm tai, Thiên Chỉ Diên cảm thấy thanh này giống như là ở sa mạc Sahara nóng bức bôn ba mấy ngày, bỗng nhiên tìm được dòng suối trong mát vậy.

      Thiên Chỉ Diên thấy mỹ nam cũng có bài xích nàng, nàng lại càng vùi sâu người vào lòng của mỹ nam. Vì bị sắc đẹp của mê hoặc nên nàng nghĩ cái gì ra cái đó: "Ngươi từng nghe qua công tử Tương chưa?"

      Mỹ nam trả lời nàng: " từng nghe qua! "

      Thiên Chỉ Diên nghe thấy mỹ nam trả lời liền hừ lạnh giọng điệu chế nhạo: "Mỹ nam, ta cho ngươi biết nha, công tử Tương là có tiếng có miếng, hữu danh vô thực thôi, vừa tiến hoàng cung liền chiêu đống lớn phi tần để nghe đánh đàn, suốt ngày đàm đạo với mấy phi tần mỹ nữ kia, đúng là người mua danh cầu lợi, dung tục đến cực điểm. Ngươi có biết ? Ngươi so với còn giỏi, đẹp hơn nhiều, chỉ biết chơi bời với đám phụ nữ còn ngươi mới là công tử như ngọc."

      Khóe miệng của mỹ nam hơi giật giật.

      Thiên Chỉ Diên ngồi ở trong lòng mỹ nam nên thấy được vẻ mặt đặc sắc của , nhưng là lại có thể cảm giác được động tác của mỹ nam, nàng cứ nghĩ mỹ nam nhất định là mỉm cười.

      Trong lòng nàng thập phần đắc ý, Thiên Chỉ Diên cảm thấy những lời này có thể lấy lòng của mỹ nam, nàng có thể bắt đầu tiến thêm bước gặp gỡ và chinh phục mỹ nam còn xa nữa rồi nàng càng suy nghĩ càng cảm thấy hài lòng.

      Căn cứ vào nguyên tắc giao tiếp, Thiên Chỉ Diên biết thời cơ giới thiệu về bản thân đến

      "Tên ta là Thiên Chỉ Diên, năm nay năm tuổi, ta thích ăn nhất là đồ ngọt, nếu có thời gian rảnh rỗi ta thường thích ngồi phơi nắng, nghe vài khúc nhạc, mỹ nam vừa mới tấu khúc nhạc mà ta thích nhất đấy."

      Mỹ nam chỉ mỉm cười gật đầu với nàng.

      Thiên Chỉ Diên lại hỏi:" Mạo muội xin hỏi, biết mỹ nam tên họ là gì?"

      Mỹ nam nghe thấy nàng hỏi liền trả lời:

      "Tại hạ bất tài, chơi bời với đám phụ nữ, Thẩm Vân Tương."

      Nét tươi cười gương mặt Thiên Chỉ Diên trong nháy mắt liền cứng đờ như cương thi, phản ứng đầu tiên của nàng là có động đất sao? Nàng muốn chui, nàngmuốn chui vào cái động nào đó nha. Ôi, xấu hổ quá, mất mặt quá thôi!

      Thiên Chỉ Diên hậm hực thu hồi cái bàn tay người và cả người của nàng đặt ở trong lòng của Thẩm Vân Tương lại.

      Ôi! Thiên Chỉ Diên làm mất hết mặt mũi và hình tượng của mình ở trước mặt Thẩm Vân Tương nên nàng bây giờ chỉ biết giả bộ :

      " Cái kia, ha hả, ta nhớ ra rồi, Lưu Hà còn tìm ta và chưa biết ta ở đâu nên ta phải về trước, tạm biệt."

      đợi Thẩm Vân Tương có phản ứng , Thiên Chỉ Diên liền từ trong lòng của Thẩm Vân Tương nhảy xuống mà nhanh chân chạy mất dạng. Nàng chạy nguyên hơi dài ngừng nghĩ khi nàng cảm giác cách Trung Hạ Uyển rất xa nàng mới yên tâm mà ngừng lại.

      Nàng tựa người ở ngọn núi giả sơn, bàn tay đặt ở ngực mình ngừng ra sức vuốt vuốt để thuận khí.

      Thiên Chỉ Diên nàng sao có thể mất mặt đến như vậy cơ chứ? Thiên Chỉ Diên, ngươi có dám hay lại đứng trước mặt Thẩm Vân Tương nha!

      Ngay trước mặt người khác, lén lén lút lút ở sau lưng bậy, Thiên Chỉ Diên ngươi thực là bị sắc đẹp của mê hoặc đến choáng váng đầu óc rồi.

      Thiên Chỉ Diên lộ ra khuôn mặt nhắn đen sì và u buồn.

      trong lúc nàng u sầu nghe thấy có tiếng của mấy cung nữ chuyện riêng với nhau từ sau hòn giả sơn trong hậu viện truyền đến.

      "Aiz? Các ngươi nghe gì chưa? Hình như hôm nay công tử Tương Lăng Tiêu các a!"

      Nghe thấy cung nữ đó như thế liền có cung nữ khác trả lời:

      "Đúng vậy, thực là đáng ghét, cũng biết là ai truyền lời đồn lung tung, cái gì mà công tử Tương Lăng Tiêu các, làm hại ta sáng sớm nay vào trong đó nằm vùng, mãi cho đến lúc nãy xong cũng có thấy thân ảnh của công tử Tương đâu."

      Mặt khác cũng có cung nữ :

      "Suy cho cùng công tử Tương cũng phải là người mà trong chúng ta ai cũng có thể thấy được đâu ."

      Khuôn mặt nhắn của Thiên Chỉ Diên trong nháy mắt càng đen sì hơn, tâm tình càng u sầu hơn phần. Nàng yên lặng rẽ vào con đường để trở lại phòng mình. Nàng bây giờ muốn gặp lại bất luận kẻ nào nữa! Bất quá sao cơ chứ, đúng là chạy trời khỏi nắng mà vì mỗi ngã rẽ con đường Thiên Chỉ Diên nàng mới phát , đại danh của công tử Tương trải dài ra khắp ngóc ngách hoàng cung này rồi. Ở mọi xó xỉnh đều bàn luận tin tức của , nàng rất tức giận nên vừa núp ở chỗ tối vừa :

      " Ta cho các ngươi biết hành tung của công tử.. công tử Tương căn bản là phải ở Thường Xuân Uyển,mà là ở Trung Hạ Uyển."

      cung nữ nghi ngờ :

      "Ngươi lung tung, ngươi có tận mắt thấy công tử Tương tới Trung Hạ Uyển hay ? Nếu như công tử Tương ở tại Kim Thu Uyển làm sao, ngươi như vậy làm sao mà chúng ta tin được cơ chứ?"

      Cũng có cung nữ nửa tin nửa ngờ :

      "Thực ? Công tử Tương ở Trung Hạ Uyển sao?"

      Mặt khác, cung nữ mạnh dạn :

      "Tin hay tin lát nữa chúng ta nhìn xem ở Trung Hạ Uyển liền ràng thôi."

      Nàng u sầu bây giờ lại càng u sầu hơn. Các ngươi có tin ta dám đào cái hố chôn các ngươi xuống hả?

      Cũng , lời đồn đại là thể tin,Thiên Chỉ Diên, ngươi cũng tin lời đồn đại về công tử Tương hoàn mỹ như vậy, vậy mà ngươi thế nào còn ngu ngốc tin vào lời đồn đại là công tử Tương ở tại Thường Xuân Uyển hay là Lăng Tiêu các?

      Đúng là thông minh bị thông minh hại mà cho nên chẳng lẽ nàng phát ngốc luôn rồi sao ? Thiên Chỉ Diên xoa xoa đầu óc của mình, uể oải trở về phòng .

      Dọc theo đường , Thiên Chỉ Diên nhìn thấy gương mặt và trong ánh mắt của mọi người đều mang theo tia tìm tòi, lo sợ và hiếu kỳ mà hành lễ với nàng. Những ánh mắt đó của mọi người làm cho nàng cảm giác rất là kỳ quái nha? Thiên Chỉ Diên cứ nghĩ suốt mà ra được câu trả lời, nhưng khi nàng còn chưa đến phòng của mình, lại thấy ở trong góc nội viện nghe được ít chuyện nên nghe thấy nha.

      Cung nữ đó như thế này:

      "Nguyên lai, người kia chính là Cửu công chúa a, ta còn tưởng rằng nàng lưng hùm vai gấu, khí lực phải rất kinh người! Thoạt nhìn cũng chỉ là đứa năm tuổi thôi a!"

      cung nữ nghe thấy cung nữ kia thế liền tiếp:

      "Cửu công chúa cũng chỉ vừa mới năm tuổi, chúng ta vừa nhìn vào ánh mắt như thủy tinh, phấn điêu ngọc mài,đáng của nàng, oa, nếu như có ai biết chuyện, cho dù ai nhìn thấy gương mặt tiểu nhân nhi đó cũng có ai tin tưởng nàng lại là cái hỗn thế ma nữ kia!"

      Mặt khác, cung nữ ủng hộ:

      "Ngươi đừng nhìn mặt mà bắt hình dong a, nghe lúc đó nàng giẫm chân hai cái xuống mặt đất, còn hai cánh tay đấm hai cái thôi mà thoáng cái đem bốn vị hoàng tử thiếu chút nữa đánh chết!"

      Thiên Chỉ Diên cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao trong cung mọi người nhìn thấy nàng còn vẻ mặt khinh thường nữa mà lại thay vào đó là nỗi sợ hãi . Nguyên lai chuyện ngày hôm qua Thiên Chỉ Diên nàng đánh mấy hoàng tử đó truyền khắp toàn bộ hoàng cung, mọi người còn tự cấp cho nàng cái danh hiệu là hỗn thế ma nữ nữa chứ?

      Thiên Chỉ Diên nghĩ cái gì mà lưng hùm vai gấu, khí lực kinh người? Hai chân giẫm đất, hai tay đấm? Đừng có coi nàng là quái chứ?

      Nàng thở dài hơi, vừa được vài bước, liền nhìn thấy xa xa trong đình, có vị phi tử thấy nàng, Thiên Chỉ Diên thấy thần sắc của vị phi tử đó có chút kinh ngạc khi thấy nàng, nàng ta liền vội vã bảo nhũ mẫu ở bên cạnh tới ôm tiểu công chúa tới đây để rời khỏi đình viện này .

      Thiên Chỉ Diên trông thấy danh hiệu hỗn thế ma nữ này có hiệu ứng chỉ biết ngửa đầu thở dài.

      Nàng yên lặng, nghĩ lại thêm lý do uể oải nữa, đồng dạng đều là lời đồn đại, vì sao nàng cùng Thẩm Vân Tương lại khác nhau lớn đến như vậy? Sao nàng lại thê thảm như thế này?

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Truyện hay lắm. Thanks editor!
      Chúc các nàng cuối tuần vv.
      Quỳnh Bảo BốiDiệp Dã thích bài này.

    4. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 16: Kế hoạch chinh phục mỹ nhân của Thiên Chỉ Diên


      Từ chỗ Cảnh Dật cung trở về,Thiên Chỉ Diên nghĩ có nên đến tẩm cung của Thiên Hoài Vũ để phát tiết chút tâm tình đau khổ của mình hay ?


      Nghĩ đến như vậy xong, Thiên Chỉ Diên liền quẹo và hướng tới tẩm cung của Thiên Hoài Vũ, khi nàng vừa tới ngoài cửa cung, nàng nhìn thấy Thiên Hoài Vũ vậy mà cũng có lúc lộ ra tâm tình tốt, hai chân mày nhíu chặt lại với nhau còn hai tay chống cằm ngồi ở bậc thang .


      Thiên Chỉ Diên nhìn thấy bộ dáng của Thiên Hoài Vũ cũng có ngày lộ ra sắc mặt được tốt cho lắm nên tâm tìnhnàng có chút vui vẻ, chẳng lẽ hôm nay nàngvà cũng đều gặp phải chuyện xui xẻo sao? Nàng cảm thấy trong lòng thoáng chút an ủi, nàng nhanh chân hướng tới chỗ Thiên Hoài Vũ và ngồi xuống bên cạnh . Thiên Chỉ Diên quan tâm hỏi:


      "Thiên Hoài Vũ, huynh có bị làm sao vậy! Thập Nhất hoàng tử ở trong hoàng cung này mà cũng có lúc có chuyện vui sao?"


      Thiên Hoài Vũ ngẩng đầu lên, nhìn nàng với tinh thần mệt mỏi, sau đó mới gật đầu.


      Thiên Chỉ Diên thấy vậyliền ở trong lòngcàng thêm hài lònghơn, nàng ân cần hỏi han đến Thiên Hoài Vũ: "Huynh có chuyện gì vuivậy?Huynh có thể cho muội nghe chút có được hay ? Có gì muội huynh."


      Thiên Hoài Vũ thở dài hơi sâu, rồi mới : "Hôm qua phụ hoàng hạ lệnh cấm túc huynh, cho huynh ra khỏi cung của mìnhnửa bước trong vòng nửa tháng.”


      Nghe thấy vậy, nụ cười gương mặtcủaThiên Chỉ Diên liền biến mất thay vào đó nàng trừng lớn hai mắt nhìn Thiên Hoài Vũmà : "Chuyện chỉ đơn giản như thế này thôihả?Hừ! Làm muội tưởng huynh gây ra chuyện gì lớn lắm?"


      Thiên Chỉ Diênnàng cảm thấy chuyện của so với chuyện của nàng thực là khác nhau trời vực, hừ! phải chỉ là cấm túc có nửa tháng thôi saocần gìphải u sầu đếnnhư thế kia haykhông? Hại nàng ngồiđến đau, ê mông ở chỗ này và chờ mong hồi lâu mà chỉ nghe được chuyên cỏn con như vậy. Thiên Chỉ Diên liền mất hứng,đứng lên chuẩn bị bỏ , Thiên Hoài Vũ thấy nàng định bỏ tiếp:


      "Đương nhiên, chỉ có chuyện như vậy thôi đâu!"


      Nghecòn chuyện nữa, Thiên Chỉ Diênđànhdừng bước để nghe , chẳng lẽ gặp chuyện xui xẻo như mình sao? Nàng bắt đầu hối thúc :


      "Thếcòn chuyện gì nữa nào, hãy chomuội nghe với?"


      Thiên Hoài Vũ nghe thấy nàng hối thúc liền :


      "Phụ hoàng đêm nay mở tiệc chiêu đãi công tử Tương, mà huynh bị cấm túcở đây nên thể được! Nênhuynh vô cùng thương tâm, khổ sở đây này!"


      khuôn mặt nhắncủa Thiên Chỉ Diên trong nháy mắt liền đen sì, nàng quay đầu trở lạihướng tới Thiên Hoài Vũ và nâng chân lên hung hăng đạpchoThiên Hoài Vũ cước.


      Thiên Hoài Vũ bị Thiên Chỉ Diên đá ngã, đáng thương bò dậytừ mặt đất với vẻ mặt vô tộihỏi :


      "Tiểu Cửu, muội làm cái gì vậy?Sao lại đá huynh, huynh có làm gì muội đâu!"


      Thiên Chỉ Diênchỉ hung hănglườm cáimà gì,xong rồi mới xoay người bỏ .


      Khi trở lại phòng của mình, Lưu Hà ở bên ngoài chờ nàngliềnchạy vội đến hỏi han, nhưng nàng trả lời câu hỏi nào của Lưu Hà mà trực tiếp chui vàochiếc chăn ấm áp chiếc giường nhỏcủa nàng.


      Lưu Hà cũng theo nàng vào phòng và hỏi:


      "Công chúa, công chúa, người mới lại chạy đâu vậy? Công chúa, Lưu Hà vừa mới tìm người rất lâu đấy, nhưng mà Lưu Hà thấy người ở trong phòng!"


      Thiên Chỉ Diên nghĩ có như vậy ? phải là sáng sớm nay ở cửa phòng thấy nàng giữ cửađể chờ hầu hạ nàng, khi nàng dậy saonhưng mà có thấy nàng ta đâu, cũng chẳng biết nàngđã chạy tới địa phương nào hay chạy tới chỗ công tử Tương, nàng ta mà còn nhớ tới công chúa nhà mình sao?


      Thiên Chỉ Diên tỏ vẻ rấtlà bất mãn, nàng có ý tốt liếc mắt nhìn cái pháthiện gương mặt Lưu Hà vẫn còn ửng đỏ, dường như hưng phấn dị thường, ánh mắt vẫn còn lộ tia si mê trong đó. Thiên Chỉ Diên cảm thấy trạng thái dị thường này quen thuộclàm sao, tình trạng này chắc chắn có vấn đềgì đó xảy ra. Nàng quan tâm hỏi:


      "Lưu Hà, ngươi có phải bị bệnh hay , mà sao mặt ngươi lại đỏ đến thế kia?"


      Lưu Hà nghe Thiên Chỉ Diên hỏi như thế liền có chút sững sờ nhưng sau khi tựa hồ nghĩ tới cái gì đó nàng ta liền cúi đầu xuống vừa ngượng ngùng lắc lắc đầu :“ Công chúa, nô tỳ có chuyện gì đâu ạ!”


      Thiên Chỉ Diênnghe thấy vậy và quay đầu lạigặp phản ứng bình thường của nàng ta, cho nên Thiên Chỉ Diên vừa nghĩ vừa : “ Có phải Lưu Hà ngươi đến độ tuổi thiếu nữ hoài xuân gì gì đó phải ? chắclà như vậy .”


      "Nga! Đúng là như vậy ạ!" Lưu Hà bất thình lình nghe thấy tiếng nàng nên thétmột cách kinh hãi. Thiên Chỉ Diên bị tiếng thétấydọa cho giật mình, nàng rất bất mãn,oán giậnnói với Lưu Hà:


      "Lưu Hà ngươi muốn chết à,hay sao ngươi gọi lớn tiếng đến thế ?"


      "Nô tỳ thât xin lỗi công chúa, Lưu Hà nhất thời hưng phấn trong lòng nên cũng có chút lơ đãng, Lưu Hà vừa tới bên giườngcủa Thiên Chỉ Diên, đem nàng từ giường kéo xuống vừa : "Công chúa, người hãy nhanh lên chút để Lưu Hà rửa mặt, chải đầu sạch và trang điểm chút cho người xinh đẹp có được hay !"


      Thiên Chỉ Diên với vẻ mặt u ám, gương mặt cũng lười mở mắt, nàng trực tiếp : "Rửa mặt, chải đầu và trang điểm để làm gì?"


      Lưu Hà gương mặt vẫn còn nét hưng phấn :


      " Công chúa, người biết hay sao? Đêm nay Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi công tử Tương a!”


      Thiên Chỉ Diên lộ vẻ tức giận đảocặp mắt trắng dã ra nhìn nàng tamột cái rồi mới nghiêm túc hét lên vớiLưu Hà :"Ta đương nhiên biết hôm nay Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi công tử Tương, bây giờ khắp ngóc ngách ở trong cung đều là tin tức của công tử Tương ta còn có thể biết sao?"


      Lưu Hà bị nàng dọa, cố gắng giữ bình tĩnh : "Công… công chúa người có bị làm sao vậy? Đừng có làm nô tỳ sợ nha!"


      Nàng thấy mình dọa cho Lưu Hà hoảng sợ nên giọng : " có việc gìđâu"


      Lưu Hà thấy nàng hết tức giận rồi cũng :" có việc gì nữa để nô tỳ nhanh rửa mặt,chải đầu và trang điểm cho công chúa a."


      Thiên Chỉ Diên thắc mắc hỏi:"Vì sao ta cũng phải ?"


      Lưu Hà nghe thấy nàng hỏi liền :"Công chúa, trừ mấyhoàng tử bịHoàng thượng cấm túc ra những phi tần, hoàng tử, công chúa cùng toàn thể gia quyến của những vị quan trong triều đều có thể tham giaạ"


      "Cái gì?" Thiên Chỉ Diên mở to hai mắt nhìn Lưu Hà, yến tiệc của công tử Tương mà cũng muốn nàng tham gia?


      gương mặt ửng đỏ của Lưu Hà có khuynh hướng càng ngày càng đỏ,nàng ta vừa ngượng ngùng :"Công chúa, người thấy rất hưng phấn sao, mặc dù nô tỳ nghe danh công tử Tương lâu nhưng trong lòng vẫn còn rất là vui mừng khi sắp được nhìn thấy công tử a. . ."


      Thiên Chỉ Diên nghe thấy vậy, gương mặt nàng liền tối sầm xuống,nàng vừa chạy trở về trong chăn vừa hướng Lưu Hà : "Hừ! Có đánh chết ta, ta cũng yến tiệc của công tử Tương!"


      Lưu Hà thất vọng vừa hỏi: "Aiz? Công chúa, người tại sao lại như vậy! Tại sao lại khôngmuốn ?"


      Thiên Chỉ Diên nàng tiếp tục giả chết ở trong chăn, nàng tại sao có thể gặpcông tử Tương được cơ chứ. Lưu Hà tỏ vẻ đáng thương khuyên nhủ:


      "Công chúa, công chúa. . .công chúa người đừng có như thế nữa mà"


      Thiên Chỉ Diên nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục nằm ngay đơ người trong chăn. Sau nửa canh giờ, Lưu Hà khuyênnhủ có kết quả, nàng thở dài sâu, thể nhận mệnh rời .


      Sau khi Lưu Hà rời , Thiên Chỉ Diên xốc chiếc chăn lên, nàng mới trở mình ra ngoài. Thiên Chỉ Diên trở chăn lên đắp ngang người, nàng muộn phiền ở trong chăn : "Ta , ngươi đừng mơ tưởng là ta điđến chỗ đó ."


      Bỗng có thanh trầm thấp hỏi: "Vì sao, Tiểu Cửu lại chỗyến tiệc của công tử Tương?"


      A? Làai !


      Bỗng nghe thấy tiếng hỏi nên Thiên Chỉ Diên vén chăn lên ngồi dậy, nàng nhìn thấy khuôn mặt mang theo ý cười ôn hòa của Thiên Hoài Hạo .


      Thiên Chỉ Diên chỉ lắc lắc cái đầu gì, chuyện mất mặt như thế sao nàng dám ra cơ chứ? Thiên Hoài Hạo thấy nàng lắc đầu hỏi sang chuyện khác: "Tiểu Cửu đãtừng thấy qua Vân Tương ? Cho nên mới có thích Vân Tương, phải ?"


      Thiên Chỉ Diên tiếp tục lắc đầu phủ nhận. thấy nàng vẫn lắc đầu nên còn hỏi thêm câu:


      " vậy, tại sao lại muốnđi đến yến tiệc? Chẳng lẽ Tiểu Cửu sợ Vân Tương sao?”


      Thiên Chỉ Diên hơi sửng sốt khi Thiên Hoài Hạo vậy, nàng lập tức lấy lại tinh thần, hừ! nàng sợ trời sợ đất có cái gì mà sợ chứ?


      phải là chỉ Thẩm Vân Tương thôi sao, nàng tại sao phải sợ hãi rụt rè, trốn trốn tránh tránh chứ? Cái này, phải là phong cách của nàng a! Nghĩ đến kiếp trước của nàng, cảnh tượng ra sao,hừ! Bộ dáng và gương mặt của nàng luôn luôn kiêu ngạo cho kẻ khác thấy, mà khi họ thấy nàng đều phải điđường vòng nha! Chẳng lẽ trong suốt thời gian nàng ở kiếp này sống cuộc sống quá mức an nhàn, cho nên mới giảm thông minh của nàng xuống thành đứa ngốc sao?


      Nàng cho có cơ hội đánh giá sau lưng nàng, chẳng lẽ vẫn còn tính toán lời vô ý của đứa trẻ năm tuổi như nàng sao, mà còn để ở trong lòng hay sao?Lại , cho dù tính toán với nàng, chẳng lẽ nàng lại sợ sao? Nàng nên dũng cảm tiến tới và triệt để áp đảo Thẩm Vân Tương!


      Thiên Chỉ Diên hạ quyết tâm, gật gật đầu : “Muội cái gì cũng sợ, muội cũng điyến tiệc cùng với huynh!"


      Thiên Hoài Hạo nghe thấy lời đổi ý bất thình lình của nàng cũng khiến ngẩn người ra, chỉ biết lắc đầu tươi cười nhìn nàng. vừa sờ sờ đầu Thiên Chỉ Diên vừa : "Vân Tương là người rất tốt, mặc dù nổi tiếng ở bên ngoài nhưng huynh với đều là bằng hữu nhiều năm, nhìn thấy muội chắc chắn cũng rất thích Vân Tương, có gì huynh giới thiệu muội với Vân Tương a."


      Thiên Chỉ Diên gật đầu, nàng đương nhiên là rất thích, mà còn là chinh phục ngay tại chỗ để nàng từ từ thưởng thức . Hừ! Nếu phải bị mê sắc đẹp của làm sao nàng có thể thần hồn điên đảo được cơ chứ và nàng cũng đến mức làm chuyện mất mặt, mất hình tượng như thế.



      "Lưu Hà ngươi vào đây giúp ta rửa mặt, chải đầu và trang điểm chút, bỏ qua mọi chuyện trước đó và tý nữa ta dẫn ngươi tới yến tiệc." Lưu Hà tỏ ra rất vui vẻ vừa làm tóc cho nàng vừa : “ Công chúa, người dẫn Lưu Hà yến tiệc hay sao?”


      Thiên Chỉ Diên gật mạnhđầu cái.Nàng thập phần lanh lợi phối hợp với Lưu Hà để nàng ta rửa mặt, chải đầu, trang điểm cho nàng vì thế nàng ở bên tùy ý Lưu Hà lăn qua lăn lại gương mặt mình, bên ở trong lòng suy nghĩ làm sao tìm lai được hình tượng mất ở trong lòng công tử Tương và việc cuối cùng là triệt để chinh phục cho bằng được.


      Sau khi hoàn tất việc rửa mặt chải đầu và trang điểm, Thiên Chỉ Diên cũng vừa hay nghĩ ra mưu kế đốn ngã công tử Tương, nàng liếc mắt nhìn mình ở trong gương đồng , nàng xoa thử lên làn da, oa, mới mịn màng làm sao, hai búi tóc xinh xinh phối với dây băng màu hồng phấn mới đáng làm sao, cái miệng đào nhắn, phấn nộn và đôi mắt lanh lợi thế này mà cũng khiến người khác mến được hay sao. Nàng cũng có thể trang điểm đẹp đến thế, đây là thực ư ?


      Vừa nghĩ tới Thẩm Vân Tương kia có dung mạo tuyệt thế, lập tức gương mặt nhắn của Thiên Chỉ Diên xuất nụ cười hiểm . Nàng cũng tin, nàng thể khôngchinh phục được Thẩm Vân Tương!

    5. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Hula...đọc 2c 1 lúc sướng quá, ngày nào ta cũng vào hóng chuyện mà hẻm thấy :-(( thanks editor nhé :))
      Diệp Dã thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :