1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đệ nhất nữ phụ, Vương gia đứng sang một bên - Thất Trọng Sa Y ( Hoàn - 96c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Quyền lợi

      "Nương, con cũng thấy nha đầu Tuệ Nhi kia thay đổi quá nhiều, chúng ta chỉ xa nhà chuyến, trờ về nàng thân cận chúng ta nữa. Nương, thường ngày mẹ đối với nàng tốt. Nhưng mẹ trở về mấy ngày nay, nàng ta cũng lần chủ động đến thăm mẹ." Úy Nhược Lan vừa ở bên cạnh oán giận Úy Tuệ, vừa liếc mắt ra hiệu với Vân Phượng Kiều.

      Vân Phượng Kiều hiểu ý, lập tức nửa ngồi đến bên chân Úy lão phu nhân, ngoan ngoãn giúp đấm chân: "Ngoại tổ mẫu, con mới trò chuyện với Tuệ muội muội hồi lâu, nhưng nàng cũng nhắc đến người tiếng, này… Phượng Nhi cảm thấy giống như nàng ta quên người vậy."

      xong, nàng đột nhiên lại a tiếng, vội la lên: "Đúng rồi, hình như Tuệ muội muội Nhạc Nhi biểu đệ cười với nàng ta."

      Sắc mặt Úy lão phu nhân rét lạnh, liếc mắt nhìn nữ nhi và ngoại tôn nữ: " cần các ngươi nhiều lời, ta tự có chủ trương. Nhớ kỹ, ra bên ngoài cũng thể bừa, còn phải giống như trước."

      "Ồ." Úy Nhược Lan bĩu môi, cũng đứng dậy giúp lão phu nhân nắn vai, vừa làm bộ lơ đãng : "Nương, qua năm mới, tuổi mụ của Phượng Nhi cũng mười bảy rồi. Hai năm qua cũng quả có người đến nhà cầu hôn, nữ nhi của con cảm thấy bất kể là gia thế hay nhân phẩm cũng đều thiếu chút. Nương, Phượng Nhi được mẹ nhìn lớn lên, hôn của nàng mẹ cũng thể quản được."

      Vừa xong, Úy Nhược Lan lại bắt đầu uất ức nghẹn ngào: "Năm đó, dù cho nương quan tâm con chút thôi, cũng đến mức gả nữ nhi cho người hung ác tàn bạo như vậy."

      "Đủ rồi." Nhắc tới năm đó, sắc mặt Úy lão phu nhân đột nhiên thay đổi kiên nhẫn: "Ra ngoài nhìn xem thức ăn được chuẩn bị thế nào rồi?"

      "A." Úy Nhược Lan hít hít mũi, buồn bực vui đứng dậy ra ngoài.

      Trong lòng Vân Phượng Kiều luôn luôn oán hận, cũng dám nhiều lời, mặc dù mẫu thân là nữ nhi ruột của lão phu nhân, nhưng nữ nhi gả như bát nước hắt ra ngoài.

      Dù sao nơi này cũng là Úy phủ, mẹ con các nàng cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu.

      Lão phu nhân niệm tình mẹ con, chứa chấp bọn họ, nhưng khi vui, cũng có thể đuổi bọn họ trở lại Vân gia.

      Vân gia, đó là địa phương ăn tươi nuốt sống, dựa vào nàng và mẫu thân, chỉ có thể mặc cho người khác gây khó dễ, từng chịu quá nhiều khổ sở, nàng cũng muốn bị nữa.

      "Ngoại tổ mẫu, người đừng nóng giận, nương con…"

      "Phượng Nhi." Đột nhiên Úy lão phu nhân nắm tay nàng, ánh mắt cũng trở nên từ ái như xưa: "Ngoại tổ mẫu biết, những năm này mẹ con các con chịu khổ rồi. Ngoại tổ mẫu đảm bảo với con, sau này nhất định tìm cho con mối hôn tốt."

      "Ngoại tổ mẫu." Vân Phượng Kiều cảm động vùi mặt vào lòng bàn tay của Úy lão phu nhân, nhưng trong lòng lại vô cùng chua xót.

      Ngoại tổ mẫu từng trước mặt nàng và Úy Minh Châu.

      Úy Như Tuyết là kẻ ngốc, nàng làm Thái tử phi chỉ khiến Hoàng thất hổ thẹn, hôn ước của nàng và Thái tử nhất định bị hủy bỏ.

      Mà Úy Tuệ cũng là bao cỏ có đầu óc, để nàng ta đẩy Úy Như Tuyết rơi khỏi vị trí Thái tử phi, với các nàng mà cũng có chỗ tốt.

      Thứ nhất, có thể dựa vào nàng ta để cho các nàng có thể tiếp cận Thái tử Tiêu Dục.

      Thứ hai, mạng của Úy Tuệ dài, thể lưu lại con nối dõi cho Thái tử, như thế, đến lúc đó, tỷ muội các nàng vào phủ Thái tử cũng thuận lý thành chương (hợp lý) rồi.

      Các nàng đều tin tưởng, đối với Úy lão phu nhân gì nghe nấy, ở phủ Thái tử gặp phải chuyện khó xử, nhất định quay về nhờ Úy lão phu nhân giúp đỡ.

      Đến lúc đó Úy lão phu nhân chỉ cần đề xuất, để hai người tỷ muội đến phủ Thái tử giúp nàng ta tranh thủ tình cảm, nàng ta nhất định đáp ứng.

      Cho tới nay, hai người nàng và Úy Minh Châu đều có ý lấy lòng Úy Tuệ, tiếc mọi thứ để làm tốt quan hệ, hơn nữa, mọi chuyện xem ra cũng hết sức thuận lợi.

      Thậm chí Úy Tuệ từng , ngày kia, nàng làm Thái tử phi, như thế, hai vị trí Trắc phi kia nàng ta cho phép Úy Minh Châu và Vân Phượng Kiều nàng.

      Thứ nhất, hai người bọn họ đối với nàng ta là gì nghe nấy, thứ hai, dù sao vị trí trắc phi cũng phải có người, người ngoài dù sao cũng bằng người mình.

      Nhưng, hôm nay lão phu nhân lời này hình như có sắp xếp khác, lòng của Vân Phượng Kiều khỏi nguội lạnh.

      "Đúng rồi, con vừa Nhạc Nhi cười với Tuệ Nhi?" Úy lão phu nhân đột nhiên hỏi.

      Vân Phượng Kiều ngẩng đầu: "Dạ, chính miệng Tuệ muội muội với con."

      Úy lão phu nhân gật đầu, đáy mắt thoáng qua ánh sáng u ám.

      "Ta biết rồi, , ta ra ngoài dùng cơm tối."

      "Vâng" Vân Phượng Kiều ngoan ngoãn đỡ phu nhân đứng dậy.

      ——

      Bên này, Úy Tuệ cơm no rượu say, tùy tiện rửa mặt xong lên giường làm tổ, nằm sấp trong chăn, sung sướng xem “Đỗ Nhị Nương ngoại truyện”.

      Nhìn đến chỗ Đỗ Mị Nương ở trong dạ yến của Liễu Sanh, lúc nửa tỉnh nửa say cẩn thận ngã vào trong lòng Liễu Sanh, thế nhưng Liễu Sanh chỉ ngồi im mà trong lòng loạn….

      Trong đầu Úy Tuệ khỏi nhớ tới tình cảnh ban ngày, nhà ba người ăn hoành thánh trong quán , nàng tự mình ăn, Thượng Quan Tễ Nguyệt lại đút từng miếng từng miếng cho Úy Vân Nhạc, nàng nhìn mà hâm hộ lại ghen tị.

      Lúc đó, nàng rất muốn thế chỗ của Úy Vân Nhạc.

      Hành động nhanh hơn đầu óc, vậy mà nàng lại kích động, chen đến bên người Thượng Quan Tễ Nguyệt, đưa cái bát trong tay mình lên phía trước, vọng tưởng (mơ mộng hão huyền) để cho đút mình.

      Nhưng ngờ Thượng Quan Tễ Nguyệt chú ý, khuỷu tay đụng phải cái bát, khiến bát hoành thánh còn có canh nóng cùng nhau rơi xuống quần của .

      chính xác là đáy quần…

      Lúc ấy Úy Tuệ nhìn kỹ, chỉ vì làm dơ quần của mà ân hận, vội vàng ngổi xổm xuống, tay lau xoa lộn xộn quần .

      cục thịt to, sau đó từ từ trở nên cứng rắn, khiến nàng hiếu kỳ lâu. (Sặc)

      Mãi đến khi đôi tay thon dài đẹp đẽ bắt lấy tay xoa loạn của nàng, nàng mới ngẩng đầu, thấy ràng khuôn mặt vô cùng được tự nhiên của , còn có ánh mắt yên.

      Nàng khỏi lại cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới hậu tri hậu giác biết vừa rồi mình vừa lau vừa xoa chỗ nào rồi.

      Nàng vẫn còn nhớ, lúc ấy trong lòng cực kỳ luống cuống, chỉ muốn giải thích, nhưng ngờ, vừa mở miệng nhưng lại nhe răng cười: "Hắc, cái gì ta cũng sờ được."

      Nàng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Tễ Nguyệt co quắp.

      Mồ hôi rơi tí tách, Úy Tuệ nghĩ đến gương mặt tuấn tú co giật của , khuôn mặt nhắn cũng nóng hừng hực, vội vàng kéo chăn che đầu, nằm sấp gối cười hắc hắc.

      Ài, cười xong rồi, lại đưa tay ra, suy nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy hết sức đáng tiếc.

      Lúc ấy quá hoảng loạn, nàng hoàn toàn nhỡ cảm giác sờ lên.

      Hắc hắc, lưu manh quá.

      Thôi, dù sao, xác định người nam nhân này rồi, sớm sờ muộn sờ đều là sờ, sao nàng thể sử dụng quyền hạn của mình trước thời gian chứ!
      Last edited: 1/9/16
      Cyder, Phong Vũ Yên, hoadaoanh6 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Từ chối

      Đóng sách lại, Úy Tuệ nằm trong chăn, vừa kích thích vừa ngượng ngùng YY tình cảnh ban ngày, nàng chết vẻ mặt vô tội lại ngốc ngốc đáng của Thượng Quan Tễ Nguyệt.

      Nàng nhớ lại, lúc đó nếu phải Nhạc Nhi ở đó, nàng đánh cược thể diện tiến lên đụng ngã .

      Hắc hắc…

      Nhắm mắt lại, trong đầu đều là bộ dáng của .

      Vốn tưởng rằng ở trong mộng hẹn hò ngọt ngào, ai ngờ, bắt đầu là ngọt ngào, quá trình là ngược tâm, đến sau cùng xuất nam nhân bắt nạt người, cách mặt nạ màu bạc, thấy vẻ mặt, lại mơ hồ có thể cảm nhận được đôi mắt tà nịnh của gắt gao nhìn nàng chằm chằm.

      cái chớp mắt đó, tim Úy Tuệ căng thẳng, hoảng sợ khiến cả người toàn mồ hôi lạnh, mở mắt ra trời sáng trưng.

      Cả người nàng mệt mỏi, ngờ cả đêm lại trôi qua trong cơn ác mộng.

      Nhưng mà rất kỳ quái, êm đẹp sao lại mơ thấy như vậy chứ? Chẳng lẽ đêm bị bắt kia để lại ám ảnh trong lòng nàng?

      , kỳ lúc đó nàng mê man, hoàn toàn có quá nhiều cảm giác, vì sao luôn có nam nhân mặt nạ ở trong mộng quấy rầy nàng?

      Cực kỳ buồn bực!

      Xoay người rời giường, tùy tiện rửa mặt, ăn bữa sáng, nàng giống như trước kia, chạy đến thỉnh an Công chúa mẫu thân trước tiên, mà là chạy thẳng tới chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt.

      Tối hôm qua cơn ác mộng có ấn tượng sâu sắc, nàng nhất định phải mượn hình tượng của giúp mình thoát khỏi ám ảnh của cơn ác mộng.

      Có lẽ là tới nhiều lần, Úy Tuệ còn khách sáo như trước, chỉ hỏi Vân nương dọn dẹp trong viện là Thượng Quan Tễ Nguyệt có nhà .

      Vân Nương gật đầu, nàng gõ cửa hai cái, nghe thấy tiếng trả lời, trực tiếp đẩy cửa vào.

      bàn trong tiền sảnh, ly trà mới được rót ra tỏa hơi nước lượn lờ, nghĩ đến chút nữa Thượng Quan Tễ Nguyệt uống.

      "Tễ Nguyệt ca ca." Nàng cười, kêu lên rồi chạy vào buồng trong.

      Trong phòng, Thượng Quan Tễ Nguyệt dạy Úy Vân Nhạc mặc y phục, tay cầm tay dạy buộc thắt lưng.

      Úy Tuệ đứng cạnh cửa nhìn, trong lòng có tư vị nên lời, chỉ cảm thấy mũi ê ẩm: "Tễ Nguyệt ca ca, huynh tốt."

      Có thể là dạy quá nghiêm túc, ngay từ đầu Thượng Quan Tễ Nguyệt chú ý tới nàng, mãi cho đến khi nàng tựa vào cửa những lời này, mới ngơ ngác quay đầu, vẻ mặt hơi mờ mịt: "Nhị tiểu thư?"

      Úy Tuệ qua chỗ bọn họ, kéo tay của Úy Vân Kiệt, dạy thắt nút nơ bướm đơn giản: "Nhìn, như thế này, xuyên qua, vòng qua, kéo căng như vậy, xong rồi, nhìn xem, đẹp ?"

      đôi mắt đen giống như trái nho, nhìn nàng chằm chằm, còn lạnh lùng và sợ sệt như lần đầu tiên, mà là mang theo ý cười.

      Đúng vậy, Úy Tuệ nhìn rất ràng, khóe môi của tiểu tử kia khẽ cong lên, khóe môi bên phải có đồng tiền, rất đẹp.

      "Thế nào? Tỷ tỷ rất tuyệt đúng ? Về sau, tỷ tỷ dạy đệ những thứ này."

      Úy Vân Nhạc nháy mắt hai cái, vẫn chưa bỏ thói quen mín chặt môi, nhưng trong đôi mắt trong suốt có ý cười, càng thêm sinh động rực rỡ.

      "Tễ Nguyệt ca ca, Nhạc Nhi đồng ý đấy." Úy Tuệ vui mừng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tễ Nguyệt.

      Thượng Quan Tễ Nguyệt còn đắm chìm trong ý cười nhợt nhạt của Úy Vân Nhạc, bị nàng phấn khởi gọi tiếng, tức có chút mơ hồ: "Người gọi ta là gì?"

      "Tễ Nguyệt ca ca a." Úy Tuệ chớp đôi mắt to tươi đẹp, chuyện đương nhiên.

      Khuôn mặt trắng nõn của Thượng Quan Tễ Nguyệt lại khẽ nhiễm chút đỏ ửng: "Nhị tiểu thư ——"

      " với huynh bao nhiêu lần rồi, kêu ta là Tuệ hoặc Tuệ Nhi, ha ha." Úy Tuệ hờn dỗi .

      Vẻ mặt Thượng Quan Tễ Nguyệt cứng lại: "Nhị tiểu thư, việc này ổn."

      "Cái gì ổn? Chỉ bằng giao tình hôm qua chúng ta ăn hoành thánh chung, huynh gọi ta Nhị tiểu thư, phải xa lạ sao?" Úy Tuệ khẽ cắn môi dưới, nghịch ngợm nhìn .

      khuôn mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Tễ Nguyệt lộ ra vẻ nghiêm túc: "Được rồi, ta gọi người là Tuệ Nhi, nhưng người cũng phải giống như Nhạc Nhi, gọi ta là Tễ Nguyệt thúc thúc."

      Sặc —— thúc thúc? "Huynh có thể lớn hơn ta bao nhiêu? Làm gì mà phải gọi bằng thúc thúc chứ?" Úy Tuệ bất mãn hất hàm.

      đại, đừng nam nhân chỉ lớn như thúc thúc, coi như nam nhân lớn bằng gia gia cũng ai quan tâm.

      Nhưng lễ pháp (kỷ cương phép tắc) cổ đại nghiêm ngặt, tiếng thúc thúc có thể quy định sẵn bối phận (vai vế) của hai người rồi, nếu có ý nghĩ an phận, chừng bị định tội loạn luân đấy.

      Ô, cần.

      "Tễ Nguyệt ca ca ——" Đột nhiên nàng nắm tay áo của , làm nũng.

      Thượng Quan Tễ Nguyệt rút cánh tay về: "Thúc thúc."

      "Này, huynh làm gì thế?" Đột nhiên Úy Tuệ hơi nổi giận, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc lạnh như băng của , lại xìu xuống: "Được rồi, mỗi lần đến đây, huynh cứ như vậy. Vậy chúng ta đều lui bước, ta gọi huynh là Tễ Nguyệt, huynh gọi ta Tuệ Nhi."

      xong, đợi chuyện, Úy Tuệ ném cho ánh mắt hung tợn: "Nếu huynh dám chữ , cẩn thận ta…"

      Nàng cắn răng, ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm đôi môi khêu gợi của , giống như cánh hoa đào, sớm hấp dẫn nàng muốn cắn rồi.

      "Tuệ Nhi, người đừng như vậy, ta…" Vẻ mặt Thượng Quan Tễ Nguyệt hơi chán nản, giống như biết nên giải thích thế nào cho nàng hiểu.

      Dù sao cũng là người từng trải, tiểu tâm tư của nàng, nhìn vẫn hiểu.

      Cũng là vì nhìn hiểu, mới cảm thấy kinh hãi.

      Tại sao có thể?

      "Tuệ Nhi, về sau đừng đến đây nữa." biết làm sao cho ổn, cuối cùng Thượng Quan Tễ Nguyệt lời lạnh lùng nhất trực tiếp nhất từ chối nàng.

      Úy Tuệ sững sốt, ngốc nghếch nghe ra ý ở ngoài lời, ngược lại cong môi cười: "Sao lại đến? Ta cứ tới."

      Ai bảo huynh ở đây chứ? Hắc hắc.

      Sắc mặt Thượng Quan Tễ Nguyệt càng thêm khó coi: "Tuệ Nhi, lời người đáng sợ, giờ người lớn rồi ——"

      "Ta gặp đệ đệ ta được à?" Tầm mắt Úy Tuệ rơi vào khuôn mặt nhắn của Úy Vân Nhạc, cười ha ha, nhưng đột nhiên trong đầu giật mình cái, nàng tỉnh ngộ, giật mình ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tễ Nguyệt.

      "Huynh có ý gì?" Bảo nàng về sau đừng đến nữa, là… Phiền chán nàng hả?

      Thượng Quan Tễ Nguyệt dám nhìn ánh mắt của nàng, ánh mắt như thế rất dễ dàng khiến cho có ảo giác, rất giống màn năm đó, vẫn còn tái diễn.

      "Tuệ Nhi… A…"

      đợi những lời đả thương người, đột nhiên Úy Tuệ chồm tới, vốn định hôn vào môi , lưu lại ấn ký gì gì đó, dù sao cổ nhân cổ hủ, như thế, chừng vào khuôn khổ.

      Nhưng nào biết, có dự đoán được độ cao, tư thế nhảy của nàng cũng có vấn đề, sau cùng, hôn được môi, ngược lại cắn cái vào cằm của , hàm răng sắc bén để lại hai dấu răng nhàn nhạt cái cằm sáng bóng của .

      Thượng Quan Tễ Nguyệt che cằm, kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.

      Úy Tuệ đỏ mặt, có chút tức giận lắp ba lắp bắp: "Ai cho huynh đuổi ta chứ? Ta cho huynh biết, ta muốn tới tới. Về sau huynh còn đuổi ta, ta lại cắn huynh."

      Nàng những lời này, hoàn toàn giống như đứa bé chơi xấu.

      Đột nhiên Thượng Quan Tễ Nguyệt nở nụ cười, bởi vì bộ dạng này của nàng, dường như tâm tình sáng tỏ thông suốt.

      Chương 59: Tránh né

      Thượng Quan Tễ Nguyệt nở nụ cười khiến lòng Úy Tuệ sáng lên, cho rằng cuối cùng chờ được mây mờ trăng tỏ thấy ánh sáng, đồ ngốc này thông suốt rồi.

      Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến nàng gần như muốn nổi điên.

      Cũng biết Thượng Quan Tễ Nguyệt cố ý muốn tránh né nàng hay là trùng hợp.

      Mặc cho nàng cố gắng như thế nào, vẫn luôn tìm được .

      Buổi sáng đến viện của , trong phòng trống , trong viện chỉ có hai người hầu dọn dẹp, hỏi là sáng sớm Thượng Quan quản gia mang theo tiểu thiếu gia, cũng biết đâu.

      Có lẽ là luyện công buổi sáng, nàng nghĩ, vậy chờ thôi, dù sao bọn họ cũng phải ăn điểm tâm.

      Nhưng gần đến thời gian cơm trưa cũng thấy trở về.

      Nàng nghĩ, dù sao bọn họ cũng phải ăn cơm trưa.

      Sau buổi cơm trưa vẫn thấy bóng dáng.

      Vậy tìm thôi.

      Tìm khắp trong phủ cũng thấy bóng dáng hai người đâu.

      Dù sao cơm tối vẫn phải trở về, Úy Tuệ canh giữ trong phòng Thượng Quan Tễ Nguyệt, tin trở lại.

      Nhưng chuyện được như mong muốn của nàng, cơm tối vẫn chưa trở về.

      ngày thấy, trong lòng Úy Tuệ giống như mất cái gì, buồn bả ỉu xìu trở lại viện của mình, ăn hai miếng cơm để bát đũa xuống, lại muốn chờ.

      Nàng lo lắng có phải tên ngốc Thượng Quan Tễ Nguyệt gặp chuyện may hay ? Chính là vừa ra khỏi cửa bị lạc đường, thiệt thòi mấy năm nay làm quản gia tại Úy phủ, đều là làm thế nào?

      Úy Tuệ cảm thấy, sở dĩ Thượng Quan Tễ Nguyệt có thể làm đại quản gia ở Úy phủ, hoàn toàn là nhờ khuôn mặt của , mê hoặc Úy phủ từ xuống dưới, vì vậy, cho dù biết gì, vẫn giữ lại như cũ.

      Nhưng đợi khi nàng trở lại, trong nhà đèn sáng, trong phòng có tiếng Thượng Quan Tễ Nguyệt dạy Úy Vân Nhạc đọc sách.

      Trong lòng Úy Tuệ vui vẻ, vội vàng đẩy cửa.

      Đẩy được, cửa được khóa từ bên trong.

      "Mở cửa." Nàng dùng sức gõ vài cái lên cửa, giống như phát tiết bực tức cả ngày nay được thấy vậy.

      Vậy mà, trong nhà lại truyền đến giọng lạnh nhạt của Thượng Quan Tễ Nguyệt: "Khuya rồi, Nhị tiểu thư có chuyện gì ngày mai rồi sau."

      Nhị tiểu thư? "Này, Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh ra đây cho ta, ai cho huynh lại kêu ta là Nhị tiểu thư nữa hả?"

      xong, nàng mạnh mẽ dùng sức vỗ vài cái lên cửa, rước lấy ánh mắt tò mò của mấy bà vú, nhưng bởi vì tính tình ngày xưa của nàng, ai cũng dám tiến lên khuyên nhủ, chỉ đứng nhìn từ xa.

      "Nhìn cái gì vậy? Đều trở về phòng ." Úy Tuệ bực bội gào thét với mấy người này, mấy bà vú sợ hãi rụt đầu lại, vội vàng trở về phòng.

      Lúc này Úy Tuệ mới gõ cửa kêu: "Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh có biết ta chờ huynh ngày , hôm nay ta rất lo lắng huynh có biết ?"

      Trong nhà, thanh, chỉ có ánh nến mờ nhạt chập chờn.

      Úy Vân Nhạc tò mò nhìn Thượng Quan Tễ Nguyệt.

      Hai con ngươi thâm thúy màu hổ phách của Thượng Quan Tễ Nguyệt đôi thâm thúy màu hổ phách con ngươi chỉ lẳng lặng nhìn ánh nến mờ nhạt, môi mỏng mím chặt, từ đầu đến cuối cũng mở miệng.

      nghe được động tĩnh, Úy Tuệ tức giận, nhấc chân hung hăng đạp cửa: "Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh có lương tâm. Có chuyện gì cũng thể ra ràng sao? Làm gì phải trốn trong phòng chịu ra chứ?"

      Kỳ , nàng cũng chỉ muốn có thể ra ngoài cho nàng biết, cả ngày hôm nay có việc ra ngoài chứ phảivì tránh nàng.

      Nhưng nhìn cửa đóng chặt, ràng cho nàng biết, tên ngốc bên trong tránh nàng.

      Đạp cửa vang ầm ầm, cũng nghe thấy động tĩnh bên trong, Úy Tuệ cực kỳ buồn bực, càng muốn đánh cược: "Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh nghe cho ta, bản tiểu thư nhìn trúng huynh rồi. Huynh trốn , ta xem huynh trốn nhất thời, có thể trốn được cả đời hay ? Hừ."

      Bỏ lại câu hung ác, Úy Tuệ thất vọng rời , lúc gần , ba bước quay đầu lại, hi vọng cánh cửa đóng chặt kia có thể mở ra.

      Chẳng lẽ, chút nào quan tâm nàng có bao nhiêu khổ sở sao?

      Hay là để ý thân phận địa vị của hai người, cho nên mới như vậy?

      Phải ?

      Thượng Quan Tễ Nguyệt là loại người bị tục lệ phong kiến trói buộc sao? , thời gian dài như vậy, nàng nhìn ra phải loại người như vậy.

      Đầu óc Úy Tuệ có chút loạn, kiếp trước kiếp này, đây chính là lần đầu tiên khó khăn lắm nàng mới coi trọng người nam nhân, cứ buông tha như vậy sao?

      Hiển nhiên có khả năng, nàng quyết định phát huy tinh thần đánh chết của Tiểu Cường (con gián), truy đánh tới cùng, sớm muộn gì cũng khiến cho tên ngốc này quỳ gối dưới váy màu thạch lựu của nàng.

      Nhưng ai biết, nửa tháng liên tiếp, bất kể nàng chuẩn bị tỉ mỉ cỡ nào, Thượng Quan Tễ Nguyệt đều có bản lĩnh né tránh nàng.

      Đến cuối cùng, ngay cả sức lực tìm nàng cũng còn.

      Có phải nàng cực kỳ nhàm chán hay ? Đuổi theo nam nhân đuổi đến người ta lẩn trốn khắp nơi?

      Đêm khuya ngày kia, Úy Tuệ ngủ được nửa, đột nhiên, chạy đến chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt, dùng sức đạp cửa hai cái, kêu lên.

      "Thượng Quan Tễ Nguyệt, huynh hãy nghe cho kỹ, bản tiểu thư chơi chán trò mèo bắt chuột rồi. Thôi, thiên hạ này còn nhiều nam nhân tốt, bản tiểu thư cũng muốn treo cổ thân cây. Từ nay về sau, huynh đường Dương Quan của huynh, ta cầu Độc Mộc của ta, hai ta ai nợ ai. Huynh đừng trốn tránh nữa, bản tiểu thư cũng tới quấy rầy huynh nữa đâu."

      xong, nàng lại chạy mạch trở về, về đến phòng, chui vào trong chăn ngủ.

      đêm này, nàng ngủ vô cùng ngon, mối tình đầu còn chưa bắt đầu nở hoa tàn lụi, ài.

      Ngày hôm sau, nàng muốn tìm sát thủ tỷ tỷ uống rượu kể khổ, ai ngờ, hành tung của sát thủ tỷ tỷ còn bất định hơn Thượng Quan Tễ nguyệt, theo nha hoàn , mấy ngày nay chưa thấy qua, buổi tối cũng thấy trở về.

      Choáng, Úy Tuệ chạy vào trong phòng nàng nhìn chút, trừ bỏ vài bộ y phục trong tủ, đúng là nhìn ra trong phòng này có người ở qua, lạnh lẽo khiến người ta líu lưỡi.

      Nàng khỏi thầm buồn bực, phải sát thủ tỷ tỷ thầm lặng lẽ xuyên trở về đại mình chứ?

      Lười nghĩ, nàng lại tìm bạn khuê mật của mình là Lục Vô Song và Lâm Y Y.

      Hai nương này rất thành tâm, thấy vẻ mặt nàng dơn, chủ động bồi nàng dạo phố, ăn cơm, uống rượu.

      Ba nương bao gian phòng của Túy Tiên lâu, liên tục kêu cạn..

      Lại , người uống rượu dễ loạn tính.

      Hơn nữa còn là ba nương coi trời bằng vung, trước kia chỉ cần tụ ở chỗ, đều làm chút thủ đoạn khi dễ người, hôm nay cũng vậy.

      Sau khi Úy Tuệ say rượu mơ màng , nam nhân nàng thích vẫn trốn tránh nàng, khiến nàng đau lòng.

      Hai người Lục Vô Song và Liễu Y Y thất tha thất thểu dìu đỡ nhau, bảo là muốn báo thù cho nàng, bảo là muốn tìm kẻ bạc tình kia tính sổ.

      Hai người ôm bầu rượu nghiêng ngã lảo đảo ra cửa, trái lại Úy Tuệ vẫn ngồi ở chỗ này tự rót rượu, vừa ngừng khen ngợi hai nàng trọng nghĩa.

      Nhưng trọng nghĩa cũng chỉ kéo dài đến cửa.

      ra là lúc Lục Vô Song xuống lầu, nhịn được nôn ra.

      Nôn ra sao cả, quan trọng là nôn vào người nương muốn lên lầu.

      nương này chính là Quân gia Nhị tiểu thư Quân Tiên Nhi.

      Nhìn y phục màu hồng nhạt bị vật ô uế làm dơ, tỏa ra mùi khó ngửi, khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Quân Tiên Nhi lập tức trở nên dữ tợn.

      "Sâu rượu này từ đâu tới? Thiếu giáo dục như vậy." Nàng đưa tay đẩy Lục Vô Song cái.

      Vốn Lục Vô Song say bí tỉ đứng vững, bị nàng ta đẩy, cả người ngã ngồi xuống cầu thang.

      Liễu Y Y thấy tỷ muội bị đẩy ngã, bỏ qua, tiến lên dùng sức đẩy Quân Tiên Nhi ngã chỏng vó.

      "Ngươi có giáo dục à? Nương ngươi dạy ngươi tùy tiện đẩy người sao?"
      Last edited: 1/9/16
      Phong Vũ Yên, hoadaoanh, B.Cat5 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Đánh nhau

      Quân Tiên Nhi ngã mặt đất, lại nghe Liễu Y Y làm nhục mình như thế, vô cùng tức giận , lập tức trách móc nha hoàn sau lưng.

      "Các ngươi đều là người chết à?"

      Hai nha hoàn lập tức tiến lên đỡ Quân Tiên Nhi, hai người khác hung hăng nhào tới Liễu Y Y muốn bắt nàng.

      Liễu Y Y là hậu nhân tướng gia, mặc dù bình thường quần là áo lượt, nhưng vẫn có chút bản lĩnh, lúc này lại có thêm hơi men, càng thêm càng rỡ.

      Ngay tại trong tửu lâu tràn đầy khách nhân, trước mặt dân chúng đánh nhau với hai nha đầu của Quân Tiên Nhi.

      Mà hạ nhân Quân gia ai cũng đều biết chút bản lĩnh, hơn nữa theo sau lưng Nhị tiểu thư Quân Tiên Nhi đều được huấn luyện nghiêm chỉnh.

      Vì vậy, còn chưa qua mấy chiêu, Liễu Y Y rơi xuống hạ phong, người bị đánh trúng mấy cái, cả người bị đánh nằm sấp đất, sau đó bị hai nha đầu đè lên, đợi chủ nhân Quân Tiên Nhi xử lý.

      Lục Vô Song bên cạnh nhìn trợn tròn mắt, bình thường ba tỷ muội bọn họ hoành hành ngang ngược, hôm nay cũng có lúc gặp hạn, nàng muốn giúp tay, thế nhưng chân nhũn, lại ngã ngồi cầu thang.

      Lúc này, nàng nhớ tới Úy Tuệ phòng bao, vội vàng kêu lên: "Tuệ, cứu mạng."

      Úy Tuệ? Vốn Quân Tiên Nhi định ở trước mặt mọi người dạy dỗ Liễu Y Y chút, thu lại mặt mũi vừa rồi bị đẩy ngã.

      Vừa nghe tiếng la của Lục Vô Song, tầm mắt khỏi nhìn lên, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh.

      Nữ tử biết xấu hổ ? đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

      lầu, Úy Tuệ uống đến choáng váng, đột nhiên nghe thấy tiếng hô cứu mạng phía dưới, còn tưởng là ảo giác, nhưng liên tục nghe vài tiếng như thế, hơn nữa còn phát ra từ miệng của Lục Vô Song.

      Nàng kinh ngạc, tỉnh rượu hơn phân nửa, vội vàng tóm lấy vò rượu, lảo đảo ra ngoài.

      Vừa tới lan can cầu thang, chỉ thấy phía dưới vây đầy người.

      Nàng nheo mắt lại, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng nhìn hai người Lục Vô Song và Liễu Y Y, lúc này bị nữ tử xa lạ bắt lại, dáng vẻ hết sức nhếch nhác.

      "Tuệ, bọn họ khi dễ người." Nhìn thấy Úy Tuệ, Lục Vô Song uất ức khóc lên.

      Bên cạnh Liễu Y Y trừng mắt nhìn nàng: "Khóc cái gì?" Sau đó nhe răng cười, khinh thường nhìn chằm chằm Quân Tiên Nhi: "Hừ, hôm nay bản tiểu thư uống khá nhiều, nếu , sao lại mắc bẫy của ngươi?"

      Quân Tiên Nhi mới lười để ý tới hai người này, chỉ ngửa đầu nhìn lầu hai, ánh mắt tràn ngập đắc ý và khiêu khích.

      "Ơ, ra là Úy Nhị tiểu thư. trách được, dám uống rượu gây , trừ ngươi ra cũng thực khó tìm được người thứ hai rồi."

      "Ta nhổ vào, người nào gây , là ngươi đánh Lục muội muội trước." Liễu Y Y phục phun nước miếng.

      Sắc mặt Quân Tiên Nhi càng thêm khó coi, chỉ vào Lục Vô Song: "Chứ phải nàng nôn lên người ta à."

      "Ai bảo ngươi có mắt, muốn thừa dịp ta nôn mà chạy tới." Lục Vô Song cũng nghẹn ngào phản kích.

      "Các ngươi?" Quân Tiên Nhi hung hăng trừng mắt nhìn các nàng, thở sâu hơi, lạnh giọng cười : "Ta tính toán với các ngươi."

      Dứt lời, lại nhìn lầu: "Úy Nhị tiểu thư, có phải hai vị này là tỷ muội tốt của ngươi ? Ta cho ngươi biết, các nàng đắc tội với ta, ngươi muốn giải quyết như thế nào?"

      Úy Tuệ đỡ tay vịn cầu thang, từ từ xuống, đẩy đám người ra, tới trước mặt Quân Tiên Nhi, ánh mắt mê mang dùng sức nhìn chằm chằm gương mặt nàng ta.

      "Ngươi là ai? Ngăn cản trước mặt bản tiểu thư để làm gì? Bộ dạng xấu cũng cần ra ngoài dọa người có được ?"

      xong, chán ghét phất tay, đưa tay đẩy Quân Tiên Nhi ra, tới trước mặt Liễu Y Y và Lục Vô Song.

      Ánh mắt bị rượu nhuộm đỏ mang theo vài phần lãnh ( u lạnh lẽo), trầm nhìn chằm chằm bốn nha hoàn: "Buông ra."

      Bốn người đều nhìn về Quân Tiên Nhi.

      Quân Tiên Nhi quay đầu, nhìn Úy Tuệ có sợ hãi, tức giận mi tâm nhảy dựng.

      Dám giả bộ biết nàng? Còn nàng xấu?

      "Úy Nhị tiểu thư, ngươi là người mù hay là kẻ điếc? nghe lời ta mới vừa sao? Hai người tỷ muội này của ngươi mạo phạm ta, muốn thả người? Hừ, có thể, trừ khi ngươi có thể ở trước mặt mọi người dập đầu với ta ba cái, bản tiểu thư người lớn chấp nhặt lỗi lầm của người , thả các nàng." (Thấy ghét con này rồi đó)

      "Ta nhổ vào."

      "Ngươi nằm mơ."

      Liễu Y Y và Lục Vô Song đồng thanh mắng.

      Úy Tuệ nở nụ cười cổ quái, quay đầu nhìn Quân Tiên Nhi, khóe môi hơi nhếch: "Ta , ngươi là ai? Đắc tội có thể dập đầu?"

      Lời còn chưa dứt, đập bình rượu trong tay về phía Quân Tiên Nhi.

      Quân Tiên Nhi tránh theo bản năng, bình rượu kia đập lên cái bàn bên cạnh, bể thành mảnh vụn.

      "Ngươi?" Quân Tiên Nhi hoảng hốt.

      Nhưng ngờ động tác của Úy Tuệ cực nhanh, thân thể nhảy lên, tay túm cái cổ của Quân Tiên Nhi, tay kia cầm mảnh sứ vỡ đặt cái cổ mềm mại của nàng ta.

      Khi mảnh sứ vỡ sắc bén dán cổ của mình da đầu Quân Tiên Nhi run lên, giọng cũng run rẩy: "Úy Tuệ, ngươi muốn làm gì?"

      "Làm gì?" Dường như Úy Tuệ có chút mơ hồ: "Lão tử muốn làm gì? Lão tử muốn đánh ngươi, có được hay ?" (Ặc xưng lão tử luôn, haizzzz, uống rượu loạn tính, cơ mà ta thích, hắc hắc)

      xong, chụp cái tát vào cái ót của Quân Tiên Nhi, cái tiếp cái, lại vừa mắng.

      " phải lão tử thất tình sao? phải lão tử muốn sảng khoái uống rượu sao? phải lão tử muốn yên lặng nhớ về mối tình còn chưa kịp nở héo tàn sao? Mẹ nó lại muốn xuất làm mất hứng. Còn bắt lấy hai tỷ muội của lão tử, thảm hại như vậy? Lão tử đánh ngươi, ông trời cũng nhìn được nữa."

      "Ngươi, Úy Tuệ, ngươi buông ra. A, Minh Nguyệt Thải Hà, các ngươi đều là người chết đúng ? Còn mau kéo người đàn bà chanh chua này ra cho ta?"

      Tóc của Quân Tiên Nhi bị Úy Tuệ túm trong lòng bàn tay, chỉ cần giẫy giụa da đầu bị kéo đau, mà bàn tay của nàng ta vẫn còn đánh vào đầu nàng, mặc dù phải rất nặng, nhưng quá mất mặt rồi.

      "Thả tiểu thư của chúng ta, nếu đừng trách chúng ta khách khí." Minh Nguyệt buồn bực trừng mắt Úy Tuệ như nổi điên.

      Kỳ phải đánh lại, mà là trong tay Úy Tuệ còn cầm mảnh sứ vỡ, vẫn đặt cổ Quân Tiên Nhi, nàng lại trong trạng thái điên cuồng, nếu có sai lầm, cắt trúng tiểu thư, vậy phiền phức to rồi.

      "Ơ, khách khí? Thế nào là khách khí?" Lòng bàn tay Úy Tuệ đều đau, lúc này mới lắc lư mảnh sứ vỡ, khoa tay múa chân mặt Quân Tiên Nhi.

      "Khuôn mặt này là khó coi, theo bản tiểu thư thấy, hủy dung cũng tương đương với chỉnh dung (giải phẩu thẫm mỹ), bằng bản tiểu thư chỉnh cái mặt cho ngươi, có được ?" Đột nhiên Úy Tuệ ấn Quân Tiên Nhi xuống ghế, đè nửa người lên, mảnh sứ vỡ trong tay muốn rạch xuống mặt nàng ta.

      "A." Quân Tiên Nhi sợ hãi hét thảm tiếng, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê. (Hừ cọp giấy)

      "Tiểu thư." Bốn nha hoàn vội vàng buông người trong tay ra, nhào tới.

      Úy Tuệ vô tội vọt qua bên: "Như vậy sợ đến hôn mê rồi à? mạnh mẽ gì cả."

      "Tuệ." Hai người Liễu Y Y và Lục Vô Song chạy tới, cười hì hì nhìn nàng.

      Úy Tuệ cũng nhếch miệng cười: "Thôi, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh uống tiếp ?"

      "Chạy đâu?" Đám người Minh Nguyệt đợi Quân Tiên Nhi yếu ớt tỉnh lại, bốn người tản ra, vây ba người Úy Tuệ lại.

      "Mẹ nó, còn muốn đánh nhau?" Liễu Y Y nóng nảy đạp cái ghế bên chân, vung quả đấm lên, muốn giải quyết lần, rửa sạch nhục nhã lúc trước.


      Chương 61:

      Quân Tiên Nhi nhếch nhác từ ghế bò dậy, cũng bất chấp hình tượng thục nữ ở trước mặt mọi người chỉ vào Úy Tuệ mắng.

      "Bắt tiện nhân này lại cho ta, hôm nay bản tiểu thư nhất định phải dạy dỗ nàng."

      "Vâng" Đám người Minh Nguyệt nghe thế, lời nào, lao thẳng tới úy Tuệ.

      Hôm nay Nhị tiểu thư bị uất ức, nếu bắt Úy Tuệ cho nàng xả giận, chờ sau khi hồi phủ các nàng đừng hòng có quả ngon để ăn.

      Bốn người dùng hết sức lực, lòng muốn bắt Úy Tuệ tới lập công chuộc tội.

      Mà ba người Úy Tuệ, trừ Liễu Y Y học qua chút võ công ra, hai người còn lại đều là cọp giấy, trong ngày thường ỷ vào bối cảnh gia tộc và quyền thế, ở bên ngoài hoành hành ngang ngược, nhưng hôm nay đụng tới nương Quân Tiên Nhi cũng có bối cảnh như vậy, mà thực lực đối phương còn bỏ xa các nàng.

      Mấy vị nương này gặp xui xẻo rồi.

      Liễu Y Y quyền khó địch bốn tay, huống chi, với chút bản lĩnh đó của nàng, ngay cả nha hoàn trong đó cũng cố đánh hết sức nữa là.

      Mà hai người Úy Tuệ và Lục Vô Song càng chỉ có bị đánh.

      Mắt thấy bị người đánh cho mặt mũi bầm dập, bị người đánh muốn gục xuống, Úy Tuệ nổi điên dứt khoát ôm lấy hai chân Minh Nguyệt, dùng hết sức lực kéo nàng ta té xuống đất, sau đó cả người lấy tư thế ngàn cân áp đỉnh ( tư thế võ thuật) nhào tới người nàng ta.

      Quả đấm có bao nhiêu mạnh mẽ, Úy Tuệ lại mở hàm răng sắc bén, mặc kệ nơi nào người của Minh Nguyệt, giống như con thú cắn xé.

      Cắn Minh Nguyệt đến gào khóc, muốn đánh nhưng nằm ngửa như vậy, vung quyền được, đá chân lại càng tới.

      Bất đắc dĩ, Minh Nguyệt nắm chặt tóc Úy Tuệ muốn kéo nàng ra.

      Nhưng miệng của Úy Tuệ vẫn cắn chặt cổ tay của nàng ta.

      Cắn nàng ta càng thêm gào khóc.

      Hai người Lục Vô Song và Y Y cũng muốn bắt chước đối phó với những người kia, nhưng bị đánh đến còn hơi sức, muốn cắn người cũng cắn nổi.

      Mà đầu kia, Minh Nguyệt bị cắn đến nóng nảy, tru lên muốn xé nát Úy Tuệ.

      Úy Tuệ cưỡi người nàng ta, đưa tay lau vết máu khóe miệng, cười lạnh: "Bản tiểu thư xé nát ngươi trước."

      "Các ngươi nhanh giúp Minh Nguyệt." Nhìn Liễu Y Y và Lục Vô Song bị trừng phạt sai biệt lắm, Quân Tiên Nhi vội phân phó mấy nha hoàn khác.

      Úy Tuệ tai thính mắt tinh, liếc mắt cái nhìn thấy Quân Tiên Nhi cách mình xa, ngay tại lúc ba người kia muốn quay qua đánh mình, đột nhiên nàng nhào tới đẩy Quân Tiên Nhi ngã xuống đất, sau đó cắn lên động mạch cổ của nàng ta.

      "A." Quân Tiên Nhi sợ hãi thét chói tai.

      Kỳ Úy Tuệ sử dụng nhiều sức lực, nàng chỉ muốn dọa mấy nha hoàn kia sợ hãi mà thôi, quả nhiên, mấy nha hoàn kia dám nhúc nhích nữa.

      "Úy Nhị tiểu thư, đừng…"

      "Hừ." Úy Tuệ ngẩng đầu lên, đôi tay xoa lên mặt Quân Tiên Nhi, móng tay sắc nhọn đối diện với da thịt mịn màng của nàng ta.

      "Các ngươi nghe kỹ cho ta, nếu còn dám làm bậy, bản tiểu thư cũng phải ngồi . Hừ, hơn nữa nương này, mặc dù bộ dạng đẹp mắt, nhưng làn da quả rất trơn mềm, hắc hắc, biết, trảo này cào xuống, lưu mấy dấu tay gương mặt này, như thế nào nhỉ?"

      "Đừng." Tim Quân Tiên Nhi co rút, trong mắt có lệ.

      Úy Tuệ cũng dễ dàng mềm lòng như vậy, tay vỗ mặt nàng: "Đừng cái gì?"

      "Đừng cào ta." Lỗ mũi Quân Tiên Nhi khẽ hít, nước mắt rơi xuống, rốt cuộc cũng chỉ là tiểu nương mười mấy tuổi, sợ bị người đánh, chỉ sợ khuôn mặt xinh đẹp bị người phá hủy.

      Ánh mắt Úy Tuệ hung tợn: "Nha đầu chết tiệt kia, biết sai rồi chưa?"

      Quân Tiên Nhi cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn Úy Tuệ, hề mở miệng.

      "A, rất cứng đầu." Móng tay nhọn hoắt của Úy Tuệ nhàng vẽ hai cái khuôn mặt mềm mại của nàng ta, từ từ muốn dùng sức.

      Quân Tiên Nhi giật mình, lập tức thét chói tai: "A, sai rồi, ta sai rồi."

      "Sai ở chỗ nào?" Úy Tuệ hỏi.

      Quân Tiên Nhi nghẹn ngào: "Ta nên gây ."

      "A, tại thừa nhận ngươi gây ?" Úy Tuệ hừ cười, lại vỗ xuống mặt của nàng: "Vậy ở trước mặt mọi người, xin lỗi bản tiểu thư, còn có hai vị tỷ tỷ bên kia nữa."

      "Ta…"

      "Xin lỗi hay ?" Úy Tuệ dùng móng tay bấm mạnh, khuôn mặt nhắn trắng nõn lập tức xuất dấu móng tay sâu.

      Quân Tiên Nhi giật mình, bật thốt lên kêu: "Ta sai rồi, xin lỗi, hu hu ——"

      "Ngươi biết là tốt rồi." Úy Tuệ cũng buông nàng ra, tiếp: "Nghe cho kỹ, ác danh của bản tiểu thư cũng phải là giả. Về sau nhớ kỹ, gặp bản tiểu thư phải đường vòng, hiểu chưa? Còn nữa, hôm nay bản tiểu thư người lớn chấp nhặt lỗi của người , tha cho các ngươi mạng, nếu ngươi vẫn biết điều, cho mấy tên chó săn tới kiếm chuyện. Bản tiểu thư dám lột sạch y phục của ngươi, treo ngươi lên cửa thành, đến lúc đó còn vẽ hai con rùa lớn mặt của ngươi, cho ngươi cả đời có mặt mũi ra ngoài gặp người, nghe chưa?"

      Trong lòng Quân Tiên Nhi vô cùng oán hận, lại khóc gật đầu.

      Lúc này Úy Tuệ mới đứng lên khỏi người nàng ta, mấy người Minh Nguyệt lại muốn nhào qua.

      "Đứng lại." Úy Tuệ hung tợn nhìn chằm chằm các nàng: "Những lời vừa rồi của bản tiểu thư, các ngươi nghe thấy sao? Nếu như muốn tìm phiền phức, đừng trách bản tiểu thư đùa giỡn ngoan độc với các ngươi."

      Mấy người Minh Nguyệt liếc nhìn nhau, cuối cùng nuốt bực tức, đến đỡ Quân Tiên Nhi vẫn nằm khóc đất.

      Úy Tuệ tiến lên đỡ Liễu Y Y và Lục Vô Song, ba người lảo đảo nâng đỡ nhau ra khỏi tửu lâu.

      "Tuệ, muội lợi hại." Lục Vô Song xoa khóe miệng đau đớn, vẫn quên khen ngợi Úy Tuệ.

      Liễu Y Y cũng cho nàng ánh mắt tán thưởng.

      Úy Tuệ cũng đắc ý: "Đương nhiên, bắt giặc phải bắt vua trước nha, cái này gọi là sách lược."

      xong, cười khà khà, ngờ khẽ động đến vết thương ở khóe miệng, đau đến run rẩy: "Mẹ nó, đúng là đau."

      "Ha ha ha." Liễu Y Y nhịn được cười, ngờ cũng kéo vết thương mặt, cũng run rẩy trận.

      Ba nương cứ cười lăn cười bò như vậy, lại thỉnh thoảng kêu đau.

      "Ơ, đây là muội muội xinh xắn của ta sao? Sao lại giống như đầu heo vậy?"

      Đột nhiên, đỉnh đầu truyền đến tiếng tiếng cười trêu tức.

      Ba người Úy Tuệ chợt ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt đứng bốn năm sáu bảy… Tổng cộng tám nam tử có thân hình cao lớn, tuấn lãng (khôi ngô sáng sủa) bất phàm.

      Trong đó, chói mắt nhất chính là ca ca nghiệt của Úy Tuệ, lúc này híp đôi mắt hoa đào, cẩn thận đánh giá nàng.

      "Đây là cách trang điểm thịnh hành trong năm nay sao? Sao lại dọa người như vậy?"

      quan sát hồi, mắt lộ ra nghi ngờ, dứt khoát đưa tay nhéo vài cái khuôn mặt bầm dập của Úy Tuệ.

      "Ơ, làm giống đấy, nhìn máu ứ đọng này, còn sưng lên nữa." (Chết cười với này)

      "Ai da." Hai ngón tay của nghiệt vừa vặn đặt quai hàm bị thương của nàng, đau đến nước mắt của Úy Tuệ trào ra, đẩy mạnh tay ra, rống to với .

      "Mắt huynh mù à, thấy đây là sao, lão từ bị người đánh đó."
      Last edited: 1/9/16
      Phong Vũ Yên, hoadaoanh, B.Cat4 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Ca ca

      Úy Tuệ gào lên như vậy, dường như Úy Vân Kiệt hơi sửng sốt, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm.

      " bị đánh?"

      "Nếu huynh nghĩ sao?" Vậy mà tưởng rằng giả, lại còn nhéo khuôn mặt bị thương của nàng, có nhân tính à?

      Khóe mắt Úy Vân Kiệt giật giật: "Hiếm lạ, vị hiệp sĩ nào đánh muội thành đức hạnh này?"

      "..." Mi tâm Úy Tuệ nhảy lên: "Huynh đây là… Vui sướng khi người gặp họa?"

      "Suỵt." Úy Vân Kiệt xấu xa nhếch môi: "Khiêm tốn chút, bị người đánh thành đầu heo lại còn lớn tiếng như vậy? , hai ta biết nhau."

      xong, bàn tay to vung lên, đẩy Úy Tuệ ra, dẫn cả đám quần là áo lượt chuẩn bị tiến vào Túy Tiên lâu uống rượu.

      Còn chưa được hai bước, chỉ thấy Minh Nguyệt và mấy nha hoàn cõng Quân Tiên Nhi khóc sướt mướt từ bên trong ra.

      Úy Vân Kiệt khỏi quay đầu lại, cổ quái nhìn Úy Tuệ: " phải là mấy người đó chứ?"

      "Huynh , hai ta biết nhau." Úy Tuệ ghét bỏ liếc .

      Ngược lại Úy Vân Kiệt cười càng thêm nghiệt, phân phó mấy soái ca bên cạnh: "Mấy người các ngươi đưa hai muội tử này hồi phủ, lát trở lại uống rượu."

      "Lão đại, huynh sao?" Mấy người nhìn Lục Vô Song và Liễu Y Y, bị thương nhìn diện mạo , đều có vẻ mặt ghét bỏ.

      Chọc hai người này giận dễ sợ, đồng thanh : " cần."

      Úy Vân Kiệt liếc mấy nam nhân kia cái: "Đưa, có rượu uống, đưa, quả đấm hầu hạ."

      "A." Vẻ mặt mấy người đau khổ: "Lão đại, vậy huynh làm gì?"

      " thấy muội tử của gia thành đầu heo sao? Đương nhiên gia muốn phụ trách đưa nàng về nhà." Úy Vân Kiệt cười về phía Úy Tuệ.

      Úy Tuệ lạnh đến buồn nôn, né sang bên cạnh: "Huynh muốn thế nào? Hai ta quen."

      Đây là lời .

      "Muội tử, đừng trốn, về nhà với ca." Úy Vân Kiệt duỗi cánh tay dài ra, ôm nàng vào trong ngực, mùi thơm dịu dễ ngửi bay vào trong chóp mũi, Úy Tuệ mơ màng, hình như lại muốn say.

      "Này." sững sờ, Úy Vân Kiệt khẽ khom người, ôm ngang eo nàng bế lên.

      Bế Công chúa, Úy Tuệ càng choáng váng, hai tay chống ngực , giật mình trừng mắt : "Huynh làm gì thế?"

      "Đứng cũng vững, dài dòng cái gì?" Úy Vân Kiệt trực tiếp bỏ lại mọi người, mang nàng lên chiếc xe ngựa.

      Ngồi xong, nhìn Úy Vân Kiệt trước mặt, Úy Tuệ vẫn hơi hốt hoảng: "Huynh tốt bụng như thế? Vừa rồi phải chê ta mất mặt sao?"

      Úy Vân Kiệt nghiêng dựa vào bên cửa sổ, cái cánh tay thoải mái gác lên cửa sổ, ánh mắt tà tứ nhìn nàng chằm chằm, khóe môi gợi lên nụ cười mị hoặc tự nhiên.

      Cười hai tiếng trầm thấp, lúc này mới mở miệng: "Muội bị đánh, tốt xấu gì cũng còn có thể cười ra tiếng, giống người khác, bị đánh khóc sướt mướt, còn được người cõng về. So ra, muội cũng quá mất mặt."

      "Hắc hắc." Úy Tuệ đắc ý, đột nhiên ý thức được lời đúng, lập tức lông mày dựng đứng: "Huynh ghét bỏ ta mất mặt."

      "Đây là chuyện cực kì ràng, ta này, khuôn mặt này của muội…" Úy Vân Kiệt tới chỗ này, khẽ nhướn mi, ý tứ rất ràng.

      Bị người đánh mặt mũi bầm dập, có thể mất mặt sao?

      Úy Tuệ mím mím môi, thầm khinh bỉ nghiệt này phen, hừ, phải ca của nàng sao? Thấy muội muội bị người đánh thành như vậy, phải nên lôi kéo nàng tìm Quân Tiên Nhi báo thù sao? Ở đây lời châm chọc…

      "Cho." Đột nhiên đưa cho nàng hộp tinh xảo, mơ hồ có mùi khác thường xộc vào mũi.

      "Cái gì?" Úy Tuệ giương mắt hỏi, trong giọng còn kèm theo vẻ bất mãn.

      "Có thể đánh muội tử của Thần Võ Đại tướng quân khóc chạy về nhà, đây là ca thưởng cho muội." Úy Vân Kiệt dứt khoát mở hộp ra, tức mùi thơm mát lạnh khiến cho tinh thần người ta rung động.

      Úy Tuệ nhìn chằm chằm chất lỏng trắng sữa trong hộp: "Đây là cái gì?"

      Úy Vân Kiệt trả lời, chỉ là, dùng đầu ngón út quết ít, bôi vào mặt nàng.

      Úy Tuệ sợ hãi lui về sau, bốp tiếng đụng đầu vào vách xe, choáng váng.

      "Ngu ngốc." Úy Vân Kiệt lấn người đến, tay nắm lỗ tai của nàng, tay bá đạo vẽ loạn chất lỏng lên vết thương mặt nàng.

      "Ahhh, đau." Úy Tuệ kêu to, nghiệt này cho rằng mặt nàng làm bằng sắt à? Dùng nhiều sức như vậy?

      "Ừ, trở về tự mình bôi. Ba ngày sau, bảo đảm mặt muội cái sẹo nào, làn da còn có thể đẹp hơn trước kia nữa." Úy Vân Kiệt khinh bỉ vẻ mặt phân biệt tốt xấu của nàng.

      "?" Quả nhiên, nghe lời ấy, vẻ mặt Úy Tuệ vui vẻ, cất kỹ cái hộp , ngược lại nhìn .

      Dung nhan tuyệt mỹ, làn da tì vết, ngay cả nữ tử cũng bằng.

      "Có phải huynh cũng dùng thứ này hay ? Làn da đẹp như vậy, nữ nhân nhìn thấy đều ghen tị mà." Được đồ tốt, Úy Tuệ lòng khen ngợi.

      Úy Vân Kiệt đùa cợt nhìn nàng: "Muội cho rằng người nào cũng giống như muội?"

      "Có ý tứ gì?" Úy Tuệ kinh ngạc, nhưng rất nhanh nghĩ đến, lúc vừa mới xuyên qua, bộ dạng của nguyên chủ, cả ngày tơ lụa, trang sức, mà con gương mặt kia cũng bị vẽ loạn ra hình dạng.

      "Hắc hắc. phải trước kia hiểu chuyện sao? tại ta biết, bản tiểu thư trời sinh lệ chất, mới cần những thứ phấn son trang sức đó."

      Úy Vân Kiệt liếc nàng, con ngươi tối dần, nha đầu này xác thực giống.

      Chỉ là, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Tại sao đột nhiên lại thích Thượng Quan quản gia rồi hả?"

      "Sặc ——" Có cần hỏi trực tiếp như vậy ?

      "Thế nào?" Úy Vân Kiệt nhìn vẻ mặt vặn vẹo của nàng, khẽ cong môi, cười cười: "Đây cũng giống như diễn xuất của muội. Nhưng mà từ Thái tử đến Thượng Quan quản gia, khoảng cách quá lớn, chỉ sợ người trong nhà trong lúc chấp nhận."

      "Người nào, ai ta thích hả?" Úy Tuệ có chút chột dạ.

      " có sao?" Úy Vân Kiệt vân đạm phong khinh hỏi.

      Ngược lại Úy Tuệ hấp tấp rống lên: "Dĩ nhiên có, ta chỉ là có việc gì thăm Nhạc Nhi mà thôi."

      "Ca chỉ là tùy tiện hỏi thôi, nhìn muội gấp gáp này." hừ cười, bộ dáng hờ hững khiến trong lòng Úy Tuệ phát hỏa.

      Tùy tiện hỏi? Vừa rồi vẻ mặt giọng điệu ràng giống.

      Úy Tuệ mở to mắt, quyết tâm nhìn khuôn mặt chọc người tức giận.

      Nhưng an tĩnh lúc, giọng Úy Vân Kiệt lại bay vào trong tai.

      "Muội tử, mấy ngày này, muội có thể nhịn xuống đến chỗ Thái tử, ca rất vui mừng."

      "Vì sao?" Úy Tuệ lại hiếu kỳ ngẩng đầu.

      Trong con ngươi đen sáng tỏ của Úy Vân Kiệt thoáng qua bén nhọn: "Ca cần nghe những lời ong tiếng ve nữa."

      "Lời ong tiếng ve gì?" Úy Tuệ hỏi.

      Úy Vân Kiệt nhíu nhíu mày, đột nhiên nghiêng thân thể, để sát vào mặt của nàng: "Có muội muội háo sắc, muội lỗ tai ca ca còn có thể nghe thấy cái gì tốt chứ?"

      " bậy, người nào háo sắc hả? Bọn mới háo sắc, cả nhà bọn đều háo sắc." Nếu sao mỗi ngày có chuyện gì, chỉ nhìn những chuyện hư hỏng của nàng thôi.

      Nhìn bộ dáng nảy sinh ác độc của nàng, Úy Vân Kiệt cười trầm thấp, thàng thở dài: " đến, muội cũng là đứa có tiền đồ, trong nhà có ca ca xinh đẹp giống như thiên thần, ánh mắt của muội chỉ ngắm những loại mặt hàng kém chất lượng, mất mặt xấu hổ, cũng khó trách bị người ta ."


      Chương 63: Quyết định

      xong, vẫn duy trì tư thế dựa sát như cũ, đến nỗi Úy Tuệ trừng to đôi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu như đầm của , đôi mi vừa dày lại dài, còn có làn da trơn bóng tốt khi đến gần tìm thấy lỗ chân lông nào…

      xác định phải kéo thù hận sao?

      "Bộ dạng huynh đẹp mắt là sai. Nhưng những người khác cũng kém nha." Úy Tuệ phục, hơn nữa, đẹp mắt có tác dụng cái rắm, là ca ca ruột của nàng đấy.

      Úy Vân Kiệt cười nhạo tiếng, ngón trỏ đâm vào trán nàng: "Ánh mắt của muội quá kém cỏi, mà thôi."

      thở dài, thân thể thon dài tựa về sau, ánh mắt lười biếng mà tà tứ.

      Úy Tuệ rất phục: "Huynh tốt hơn chỗ nào? Nữ nhân nhiều vô số kể, bất kể là đẹp hay xấu, thơm hay thối, phải huynh đều kéo lên giường huynh sao?"

      Lời này là nàng nghe người ta .

      "Muội để ý?" Nghe giọng điệu nàng chua chát, Úy Vân Kiệt giương môi cười.

      Úy Tuệ bĩu môi: "Hừ, ta cảm thấy ánh mắt của huynh cũng có tiền đồ."

      Ít nhất, nguyên chủ theo đuổi cũng là Thái tử đương triều, nghiệt này. . . . . . Hắc hắc, có bản lĩnh theo đuổi Công chúa cho nàng coi thử.

      Úy Vân Kiệt chỉ cười nhạt, cũng đáp lời, nhưng nụ cười có lý do này khiến cho Úy Tuệ có chút lạnh sống lưng.

      lời nào, nàng cũng ngậm miệng, mở to mắt nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.

      Khoan hãy , hôm nay quậy phá như vậy, vốn tâm tình buồn bực giờ tốt hơn nhiều.

      Úy Vân Kiệt chỉ đưa nàng tới của Úy phủ, lại ngồi vào xe ngựa rời .

      Úy Tuệ nhớ lại, còn muốn uống rượu với đám hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) của , khỏi bĩu môi, cảm thấy khinh thường, chính mình cũng ăn chơi đàng điếm như vậy, còn dám ghét bỏ nàng mất mặt.

      Xoay người vào trong phủ, bởi vì người có thương tích, đoạn đường này rước lấy ít tiếng kêu sợ hãi.

      Nhưng phần lớn hạ nhân đều rất thức thời, Nhị tiểu thư có chuyện vẫn đừng nên tùy tiện lại hỏi mới tốt.

      Úy Tuệ thẳng đường đến sân của mình, dĩ nhiên hình tượng nhếch nhác khiến cho đám người Đào Nhi bị dọa dần chết.

      Nàng lại lãng phí chút nước miếng, an ủi các nàng.

      Khó khăn ổn định các nàng, được việc này ra ngoài, mình cũng tắm rửa thay đổi xiêm y, sau đó lấy dược Úy Vân Kiệt cho, từng chút từng chút thoa lên toàn bộ vết thương người.

      Quả nhiên, thuốc này tệ, bôi ở vết thương, mát rượi sảng khoái, cảm giác đau nhứt cũng tốt hơn nhiều.

      Ngủ đêm, ngày hôm sau, mặc dù còn bầm tím nhưng cũng hết đau.

      là thần dược, Úy Tuệ nghĩ thầm.

      Sau khi rời giường, nàng vốn định thỉnh an Công chúa Minh Ca, nhưng nghĩ đến vết thương người, sợ nàng lo lắng, đành phải từ bỏ.

      Bản năng muốn tới chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt, nhưng lời ra như tát nước ra ngoài, lại , mình cũng thể ép người ta trốn tránh mình mỗi ngày được.

      Vì vậy, hai ngày sau đó, Úy Tuệ chỉ ru rú trong phòng mình, có việc gì đọc sách viết chữ.

      Chỉ là, có vui vẻ như khi tập viết chung với Úy Vân Nhạc nữa.

      Ai, tiểu đệ Nhạc Nhi, đối với mình vừa mới tốt lên chút thôi.

      Úy Tuệ ngẫm lại vẫn cam lòng, đúng rồi, có tình , nhưng nàng vẫn có thể tìm đệ đệ…

      Nghĩ tới đôi mắt đen như quả nho của Úy Vân Nhạc.

      Úy Tuệ bỏ xuống được.

      Đứa này quá trầm lặng nhát gan, cả ngày chỉ tiếp xúc với mình Thượng Quan Tễ Nguyệt, đó cũng phải chuyện tốt.

      Nghĩ tới, Úy Tuệ quyết định, đặt bút trong tay xuống, chạy thẳng tới chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt .

      Chắc là lời đêm đó của nàng có tác dụng, lần này nàng vừa đến gặp được Thượng Quan Tễ Nguyệt, ngồi cắt sửa hoa cỏ trong sân, mà tay Úy Vân Nhạc cầm cái xẻng hoa , ngoan ngoãn đứng bên.

      Thấy nàng tới, mắt Úy Vân Nhạc sáng rực lên, mà Thượng Quan Tễ Nguyệt lại sửng sốt, hiển nhiên là ngờ.

      Có lẽ là cảm thấy da mặt nàng quá dầy đúng ? Trong lòng Úy Tuệ chua chát nghĩ, nhưng bước chân cũng dừng lại, vẫn kiên trì tới.

      "Tễ Nguyệt thúc thúc, ta tới tìm Nhạc Nhi ." nhìn ánh mắt của , Úy Tuệ trực tiếp tới trước mặt Úy Vân Nhạc, đưa tay cưng chiều vuốt vuốt tóc .

      Thượng Quan Tễ Nguyệt hơi khó hiểu nhìn nàng.

      Úy Tuệ dắt tay Úy Vân Nhạc, cười với Thượng Quan Tễ Nguyệt: "Mấy ngày nay ta thỉnh an nương, muốn cùng với Nhạc Nhi, có thể chứ?"

      "Nhạc Nhi ——" Thượng Quan Tễ Nguyệt có chút chần chờ: "Phu nhân nàng nguyện ý ?"

      "Hả?" Úy Tuệ nghe mơ hồ: "Nương ta có cái gì nguyện ý hay chứ?"

      "..." Thượng Quan Tễ Nguyệt có lên tiếng, chỉ là thương tiếc nhìn Úy Vân Nhạc.

      Đầu óc Úy Tuệ nhanh chóng vận hành, nàng nhớ tới lúc Công chúa mẫu thân sinh Nhạc Nhi là sinh non, về sau, Nhạc Nhi mắc bệnh lạ, vẫn có tin đồn là do Công chúa mẫu thân khắc, đến nỗi hai mẫu tử này cũng sinh ra ác cảm.

      Cũng biết là giận dỗi hay là sợ khắc con của mình, mấy năm nay Công chúa Minh Ca lần mong muốn gặp con ruột của mình.

      Nghĩ đến đây, Úy Tuệ khỏi thổn thức.

      Hài tử sao có thể rời khỏi mẫu thân được? Thiếu tình của mẫu thân, hài tử này nhất định vui vẻ.

      Cho nên, Úy Tuệ cảm thấy, nếu Nhạc Nhi muốn tốt lên, Công chúa Minh Ca còn có tác dụng lớn hơn so với người tỷ tỷ của nữa.

      "Tễ Nguyệt thúc thúc, thúc đừng lo lắng, ta dẫn , nếu có gì ổn, ta lập tức đưa trở về." Úy Tuệ nghiêm túc .

      Nàng cũng gọi Tễ Nguyệt thúc thúc, Thượng Quan Tễ Nguyệt cũng tiện gì, chỉ đành phải gật đầu, sau đó lại dặn dò số thói quen của Úy Vân Nhạc.

      Chẳng hạn như cắn môi, biểu khát hoặc đói bụng, nhíu mày hừ , biểu muốn nhà xí…

      Úy Tuệ ghi nhớ từng cái, đồng thời lại tăng thêm tầng cảm kích và cảm động đối với săn sóc cẩn thận của Thượng Quan Tễ Nguyệt.

      tại Úy Vân Nhạc còn bài xích Úy Tuệ nữa, cho nên, khi nàng nắm tay của , chỉ ngoan ngoãn theo nàng.

      Điểm này khiến trong lòng Úy Tuệ ấm áp, cảm giác được người tin tưởng tốt.

      Dọc theo đường , lại rước lấy ít ánh mắt khác thường.

      Úy Tuệ hiểu những ý nghĩa sâu xa trong những ánh mắt này, bọn họ đều cho rằng tiểu thiếu gia là tên ngốc ngây ngô, nhưng nàng biết phải, hài tử này chỉ có chút trở ngại trong lòng mà thôi.

      đường thẳng tới viện của Công chúa Minh Ca, dọc theo đường , Úy Tuệ nhanh chậm với về chuyện của mẫu thân.

      mẫu thân của bọn họ có bộ dáng rất đẹp, khí chất xuất chúng, có tay cầm kỹ rất hay gì gì đó.

      Còn nếu đến, mẫu thân rất vui.

      Úy Vân Nhạc vẫn mím môi lời nào, nhưng theo ánh mắt tỏa sáng của có thể thấy được, vô cùng thích những lời nàng với .

      bao lâu, hai người tới gian phòng của Công chúa Minh Ca, trong viện, Trương ma ma nhìn thấy màn này, kinh hãi khiến cái chậu trong tay rơi xuống đất, chậu nước nóng thấm ướt đôi giày của bà.

      "Đây là Trương ma ma." Tay Úy Tuệ chỉ vào Trương ma ma, cười giới thiệu với Úy Vân Nhạc.

      Khuôn mặt nhắn của Úy Vân Nhạc căng thẳng, nắm chặt tay của Úy Tuệ.

      Điều này để cho Úy Tuệ biết, hài tử này căng thẳng, vội vàng vòng tay ôm vai , lấy tư thế bao bọc cho cảm giác an toàn.

      "A, khẳng định Trương ma ma ngờ được đệ đến, nhìn xem, quăng cả chậu nước luôn này, khà khà."
      Last edited: 1/9/16
      Phong Vũ Yên, hoadaoanh, B.Cat3 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Lao động

      Có thể là tiếng cười của Úy Tuệ quá mức rực rỡ, rốt cuộc vẻ mặt căng thẳng của Úy Vân Nhạc cũng dịu xuống, nhìn Trương ma ma nhếch nhác, khóe môi cũng cong lên đường cong đẹp mắt.

      Úy Tuệ nhìn thấy mừng rỡ, nhàng xoa đầu : ", ta vào nhà , ở chỗ nương có thức ăn ngon đấy."

      xong, nắm tay của Úy Vân Nhạc, hai tỷ muội cùng vào phòng của Công chúa Minh Ca.

      Trong viện, đám người Trương ma ma nhìn chằm chằm màn này, chậm chạp chưa tỉnh hồn lại.

      "Nương." Vừa vào nhà, Úy Tuệ giòn giã quát lên.

      Trong phòng, Tiêu Minh Ca để sách trong tay xuống, quay đầu mong đợi nhìn cửa, mấy ngày thấy bóng dáng nha đầu này, nàng thực chó chút nhớ nhung.

      Bức rèm châu ngoài cửa vang lên, vào là hai tỷ đệ như đôi ngọc, đột nhiên Tiêu Minh Ca cảm thấy hốc mắt nóng lên.

      Úy Tuệ thấy, cười : "Nương, mẹ xem con dẫn ai đến này? Nhạc Nhi, mau thỉnh an nương."

      Con ngươi đen như quả nho của Úy Vân Nhạc chỉ sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Minh Ca, mẫu thân trong miệng tỷ tỷ là ý gì.

      thực tế, từ khi có trí nhớ đến nay, đều vẫn cùng cái từ này duy trì khoảng cách nhất định.

      Nhưng, thấy Tiêu Minh Ca cũng bình tĩnh nhìn mình, hình như trong mắt có nước mắt, Úy Vân Nhạc hơi sợ sệt, tự giác rụt vào lòng Úy Tuệ.

      Trái tim Tiêu Minh Ca hung hăng nảy lên, quay mặt .

      Trong lòng Úy Tuệ cũng đắng chát, có mẫu tử nào gặp nhau như vậy chứ?

      Nàng chủ động nắm tay Úy Vân Nhạc tới trước mặt Tiêu Minh Ca: "Nương, chỗ mẹ còn bánh ngọt hạt sen ? Nhạc Nhi thích ăn mà con có."

      Đột nhiên Tiêu Minh Ca ngẩng đầu, nhìn Úy Vân Nhạc vội : "Có, có, Trương ma ma, mau lấy bánh ngọt hạt sen."

      "Ai." Trương ma ma vẫn chờ ngoài cửa dám vào quấy rầy mẫu tử ba người, nghe vội vàng chuẩn bị.

      Chỉ chốc lát sau, mang đến hơn mười loại bánh ngọt.

      Úy Tuệ thấy mà khóe miệng giật giật, cố tình ghen tị : "Trương ma ma, bà thiên vị, đệ đệ vừa tới bà lấy ra những món ngon này. Thường ngày ta tới đây cũng có thấy mấy món này."

      Trương ma ma cười gượng: "Là lão nô sơ sót, Nhị tiểu thư đừng trách."

      "Dĩ nhiên trách, hắc hắc, tại ta so bì, về sau ta tới đây, bà cũng phải chuẩn bị thức ăn ngon cho ta." Úy Tuệ cười, nhặt khối bánh ngọt hạt sen đút Úy Vân Nhạc: "Nương cố tình chuẩn bị cho đệ này, ăn chút ."

      Tiêu Minh Ca cũng mở to đôi mắt long lanh, mong đợi nhìn Nhạc Nhi.

      Nhạc Nhi khẽ nhếch cái miệng nhắn, chỉ khẽ cắn chút lại trốn trong lòng Úy Nhạc, sợ hãi nhìn Tiêu Minh Ca.

      Nàng nhìn mắt khiến cảm thấy sợ hãi.

      Nhưng cho dù là khẽ cắn ngụm , Tiêu Minh Ca cũng cảm thấy được an ủi: "Nhạc Nhi, lại nếm thử chút nữa?"

      Nàng tự tay nhặt khối bánh ngọt hoa phù dung đưa tới bên môi , nào biết Úy Vân Nhạc đột nhiên quay lưng lại, nhào vào lòng Úy Tuệ, hai tay ôm chặt nàng, thân thể uốn éo, hình như muốn .

      Tiêu Minh Ca ngẩn ra, nước mắt trực trào.

      Úy Tuệ bất đắc dĩ, cũng nổi giận: "Nương, có thể Nhạc Nhi muốn ra ngoài chơi, mẹ ?"

      "Mẹ?" Tiêu Minh Ca sửng sốt.

      Úy Tuệ vừa ôm đệ đệ, vừa duỗi tay đến bắt lấy tay áo của mẫu thân, năn nỉ : "Nương, mẹ chơi với con và đệ đệ , có được ?"

      "..." Tiêu Minh Ca chần chờ, nàng chưa từng làm chuyện như vậy.

      Nhưng để cho nàng chần chờ, Úy Tuệ ra sức kéo nàng đứng dậy, tay ôm đệ đệ, tay kéo nàng ra ngoài: "Nương, mẹ xem mặt trời bên ngoài tốt, cả ngày ở trong phòng buồn bực, người nổi mốc."

      "Lại bậy, làm sao người có thể nổi mốc chứ?" Tiêu Minh Ca giận liếc nhìn nàng, nhưng cũng bởi vì ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài, nháy mắt tâm tình trở nên cởi mở.

      Úy Tuệ nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của nàng, : "Người ở trong phòng buồn bực dài lâu, hậm hực vui, tâm tình nặng nề, mặc dù thân thể mốc nhưng trong lòng sớm muộn gì cũng nổi mốc. Cho nên, cần phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng để duy trì thể xác vào tinh thần khỏe mạnh."

      "Chỉ có con thế." Tiêu Minh Ca thể thừa nhận lời này của nữ nhi quả rất có đạo lý.

      Mẫu tử ba người cùng đến hậu viên, nơi này hoa cỏ sum xuê, cảnh sắc hợp lòng người.

      Úy Tuệ sai người đến chỗ Thượng Quan Tễ Nguyệt mang tới vài cái xẻng hoa , xong cùng với mẫu thân và đệ đệ mỗi người cái.

      "Muốn làm cái gì?" Tiêu Minh Ca cực kỳ nghi ngờ.

      Úy Tuệ cười sung sướng: "Lao động, chẳng những có thể cường thân kiện thể, còn có thể làm cho thể xác và tinh thần của chúng ta vui vẻ."

      "Lao động?" Tiêu Minh Ca mờ mịt quay đầu nhìn Trương ma ma ở sau lưng.

      Trương ma ma chỉ cười vui vẻ.

      "Nương, mẹ nhìn cỏ dại trong vườn hoa này, sợ là mấy hôm dọn dẹp rồi, chúng ta dọn dẹp chút nhé." Úy Tuệ xong, dẫn theo Úy Vân Nhạc vào mảnh vườn hoa, sau đó dạy dùng cái xẻng dọn dẹp cỏ dại bên trong.

      Úy Vân Nhạc theo phía sau nàng, học theo, quả là tệ.

      Tiêu Minh Ca sững sờ do dự ở tại chỗ: "Tuệ Nhi, trong phủ chúng ta có hoa tượng (người làm vườn)."

      Lại , tiểu thư, thiếu gia làm chuyện của hạ nhân bị người khinh thường.

      "Nương, mẹ mau tới đây ." Úy Tuệ thấy nàng đứng im, dứt khoát tới kéo nàng.

      "Nương, có số việc cần phải tự mình bắt tay vào làm mới có thể lĩnh hội được niềm vui trong đó. Mẹ tin con, chờ chúng ta dọn sạch cỏ dại ở đây, toàn thân đổ mồ hôi, khi đó mẹ mới biết cái gì gọi là vui vẻ."

      xong, nài ép lôi kéo Tiêu Minh Ca vào trong vườn hoa, hơn nữa tính toán phạm vi cho nàng: "Nương, vùng này thuộc về mẹ. Con và Nhạc Nhi phụ trách bên kia, chúng ta tranh tài, xem ai có thể hoàn thành trước, được ? Chú ý, thể lừa bịp, phải có chất có lượng, hơn nữa, thể tổn hại rễ hoa nha."

      xong, cười hì hì lôi kéo Nhạc nhi tới chỗ khác, nhìn ánh mắt rối rắm của Tiêu Minh Ca, Úy Tuệ cười gian xảo: "Nương, Nhạc Nhi như vậy mà cũng làm giỏi, nương, mẹ thể thua đệ ấy nha, mẹ phải làm gương cho . Còn nữa, được để người khác giúp đỡ."

      Lời này là nàng với Trương ma ma vội vàng tới.

      Nghe vậy, Trương ma ma sững sốt, quả nhiên, bà muốn tới giúp Công chúa, dù sao từ đến lớn Công chúa đâu có chạm qua những việc nặng này chứ.

      Bà chần chờ nhìn Tiêu Minh Ca.

      Bởi vì câu làm gương cho Nhạc Nhi của nữ nhi mà trong lòng Tiêu Minh Ca lập tức quyết định, phân phó Trương ma ma: "Bà cần phải giúp ta."

      "Công chúa, nếu lão nô làm mẫu trước cho người nhé." Nhìn động tác cầm xẻng của Công chúa đúng, bà đối với công việc kế tiếp có tin tưởng.

      Tiêu Minh Ca nhìn Úy Tuệ.

      Úy Tuệ cười: "Cái này có thể. Chỉ là, Trương ma ma, cho ăn gian nha."

      Trương ma ma cười: "Lão nô biết rồi."

      Bà vội vàng qua, nhận lấy cái xẻng hoa trong tay Tiêu Minh Ca, khom lưng làm mẫu xúc cỏ cho nàng nhìn.

      Tiêu Minh Ca nhìn lát, cảm thấy biết, lấy cái xẻng lại tự mình làm, hơn nữa có chút đắc ý: "Rất đơn giản."

      Bên kia, Úy Tuệ nghe , chỉ cười: "Nương, nên đắc ý quá sớm, kiên trì nổi mới là thành công."

      Quả nhiên, bao lâu, Tiêu Minh Ca cảm thấy thắt lưng vô cùng mỏi, tay cầm xẻng cũng có chút ổn.

      Mà Úy Tuệ bên kia lại vô cùng bận bịu, nàng vừa hát ‘ta là con ong cần cù’, làm cho Tiêu Minh Ca cũng ngại bảo ngừng, chỉ đành phải lau hồ hôi, làm tiếp.

      Làm chập, mẫu tử ba người gần như làm canh giờ (hai tiếng), dọn còn cây cỏ dại trong vườn hoa nữa.

      Chương 66: Như thế nào cho phải

      Đại công cáo thành. (Việc lớn xong)

      Nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của Úy Vân Nhạc, Úy Tuệ cực kỳ thích, móc khăn ra nhàng giúp lau mồ hôi trán, hôn vào cái trán trơn bóng của cái, cười : "Mệt ?"

      Úy Vân Nhạc chỉ ngửa đầu, khuôn mặt nhắn càng thêm đỏ, đôi mắt như quả nho phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như ngôi sao.

      "Tiểu Nhạc Nhi là đẹp mắt." Úy Tuệ nhìn ngơ ngác, đôi mắt này đúng là được truyền lại…

      Vốn muốn là kế thừa từ ánh mắt xinh đẹp của Công chúa Minh Ca, nhưng hiểu sao, trong đầu lại lên đôi mắt sáng rực như sao của Thượng Quan Tễ Nguyệt.

      Thôi, nghĩ đến .

      Bên kia, rốt cuộc Tiêu Minh Ca cũng đứng lên, chắc là bởi vì do lao động mà đôi má đỏ au, vô cùng dễ nhìn.

      "Công chúa." Trương ma ma vội vàng bước tới muốn giúp nàng bóp eo

      Tiêu Minh Ca lại đẩy bà ra, thẳng tới chỗ Úy Tuệ, cười : "Tuệ Nhi, nương cũng làm xong rồi."

      Úy Tuệ nhìn về phía nàng, quả có ăn gian, khỏi giơ lên ngón tay cái: "Nương rất giỏi. Hôm nay mẹ và Nhạc Nhi biểu tệ, lát nữa con khao thưởng hai người tốt."

      "Hả?" Tiêu Minh Ca nghe nàng , có chút buồn cười, phải đều là nương khao thưởng hài tử thôi sao?

      "Lát nữa nấu cho hai người vài món ngon, có được ? Mọi người muốn ăn cái gì nào?" Vẻ mặt Úy Tuệ đầy ý cười rực rỡ.

      Tiêu Minh Ca và Trương ma ma đều giống như nghe Thiên Thư (sách do thần tiên viết ra): "Con biết nấu cơm?"

      "Đó là đương nhiên." Thấy hai người tin, Úy Tuệ nhướng mày cười: "Chưa ăn thịt heo thấy qua heo chạy sao? Hắc hắc, chỉ sợ hai người ăn quen miệng, về sau người khác làm ăn quen."

      "Tốt, vậy nương chờ ăn món ngon của con." Tiêu Minh Ca cười hùa theo, ánh mắt lại nhìn Úy Vân Nhạc bên cạnh nàng, tiểu tử kia ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm Úy Tuệ, dường như trong ánh mắt cũng có ý cười.

      cười, Tiêu Minh Ca vì phát điều này mà mừng rỡ thôi.

      Úy Tuệ tự mãn nở nụ cười: "Mọi người cứ đợi đấy, hắc hắc."

      xong, giao cái xẻng cho Trương ma ma, định trở lại chỗ của mẫu thân, tự mình xuống bếp, nấu vài món ngon cho nương và đệ đệ.

      Nhưng ngờ, lúc này, Úy lão phu nhân mang theo đám nữ quyến người hầu, hùng dũng tới trước mặt.

      "Tuệ muội muội, ra ngươi ở đây à?" Lên tiếng đầu tiên là Vân Phượng Kiều, dứt lời, giống như nàng mới chú ý tới Tiêu Minh Ca, vội vàng hành lễ: "Phượng Nhi gặp qua Đại cữu mẫu."

      Tiêu Minh Ca khẽ giơ tay: "Đứng lên ."

      Sau đó, dẫn tỷ đệ Úy Tuệ tới thỉnh an lão phu nhân.

      Úy lão phu nhân nghiêng mắt nhìn Tiêu Minh Ca: "Phong Nhi mấy ngày nay thân thể ngươi tốt, tại nhìn khí sắc cũng tệ lắm."

      Tiêu Minh Ca chuyện, bên Nghiêm thị sớm kiềm chế được, ánh mắt ghen tỵ khinh thường liếc Tiêu Minh Ca, dương quái khí cười: "Đại tẩu chính là người trong Hoàng tộc, tự có thần linh phù hộ, sao có thể thực bệnh được chứ? Có thể là Đại ca đau lòng Đại tẩu, quá rồi."

      Lời này cực kỳ lấy lòng, nhưng người có lòng đều có thể nghe ra.

      Đầu tiên nàng chỉ Tiêu Minh Ca giả bộ bệnh, thứ hai cũng là cho lão phu nhân, Úy Thiên Phong và Tiêu Minh Ca là hai vợ chồng, dĩ nhiên thân thiết, bởi vì ngày thường hiếu thuận với bà mà trái tim cũng ở chỗ bà ta.

      Úy lão phu nhân nghe , mặt khẽ mỉm cười, lại gì.

      Nhưng Úy Tuệ quen nhìn Nghiêm thị khơi màu thuốc súng, khẽ cười, dựa sát vào người Úy lão phu nhân: "Tổ mẫu, người biết đâu, mấy ngày nay nương con bệnh nặng, ngay cả con cũng tới mấy ngày rồi, là sợ lây bệnh cho con. Hôm nay cũng là con mạnh mẽ kéo mẫu thân ra ngoài dạo với con lát."

      "A, sao?" Úy lão phu nhân nghiêng mắt nhìn Tiêu Minh Ca.

      Nhưng vẻ mặt Tiêu Minh Ca chỉ nặng nề lạnh lẽo, ánh mắt sâu kín nhìn chăm chú về phía trước, hề liếc nhìn bà cái, cũng vì lời của bà mà lay chuyển.

      Tại đây ở trước mặt lão phu nhân, Tiêu Minh Ca nàng có tôn nghiêm của Công chúa, cũng có kiêu ngạo của mẫu thân.

      "Đương nhiên là rồi." Úy Tuệ khẽ thở dài: " đến, thân thể nương con tốt, ài, về sau con còn phải thường xuyên bồi nàng mới được."

      Úy lão phu nhân liếc nàng cái, nửa nửa giả: "Tuệ Nhi thay đổi, chỉ nhớ đến mẫu thân, biết ném tổ mẫu ở chỗ nào rồi."

      "Hì hì, tổ mẫu đùa." Úy Tuệ giả ngu: "Bên cạnh tổ mẫu còn có muội tử Minh Châu và biểu tỷ Phượng Kiều, mà nương con chỉ có mình con thôi."

      Sắc mặt Úy lão phu nhân cứng lại, mà đôi mắt nặng nề lạnh lẽo của Tiêu Minh Ca lại khẽ động.

      Vân Phượng Kiều thấy Úy Tuệ đắc tội lão phu nhân, trong đầu thầm vui sướng, khỏi lại muốn bỏ thêm củi lửa, hỏi: "Tuệ muội muội, vừa rồi ngươi và Đại cửu mẫu đùa gì vậy? Thấy các người cười vui vẻ như vậy."

      "A, chính là tranh tài dọn sạch cỏ dại trong vườn hoa." Úy Tuệ cười .

      Vân Phượng Kiều nghe xong kinh ngạc thôi: "Các ngươi dọn cỏ dại?"

      Vẻ mặt Nghiêm thị cũng là khinh bỉ: " phu nhân, tiểu thư, thế nhưng làm công việc của hạ nhân?"

      "Sống còn phân biệt địa vị sao? Như Nhị thẩm ngươi, phải cũng giống như ăn cơm thải phân sao. Chẳng lẽ ăn cơm là cao nhã, ngươi thải phân thành đê tiện?" Úy Tuệ nháy mắt, giống như ngu ngốc phản bác.

      Nghiêm thị càng thêm khinh bỉ: " tốt đẹp, gì ăn cơm thải phân chứ?"

      "Chẳng lẽ ngươi ăn cơm thải phân?" Úy Tuệ buồn cười: "Được, Nhị thẩm ngươi cao quý, ăn cơm thải phân được chưa?"

      Nghiêm thị tái mặt, cùng với tiểu thư bao cỏ, có thể ra cái gì tốt chứ?

      "Được rồi, Tuệ Nhi, rất nhiều ngày rồi tổ mẫu cũng chưa gặp con. Như thế nào? Hôm nay tổ mẫu vui vẻ, con bồi tổ mẫu dạo." xong, bà nhìn lướt qua người bên cạnh, tựa như cười lại giống thở dài: "Các nàng đều thú vị, có con ở đây, tổ mẫu mới cảm thấy thú vị chút."

      "A, vậy à." Úy Tuệ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Nhưng vừa rồi con vừa mới với nương, lát nữa muốn đích thân xuống bếp làm bữa ngon cho nương và Nhạc Nhi rồi."

      xong, nàng xoay người đến bên cạnh Tiêu Minh Ca, kéo tay nàng, tay kia chuẩn bị kéo Úy Vân Nhạc, lại nghĩ rằng người bên cạnh còn.

      Trái tim khỏi giật bắn, Úy Tuệ hoảng sợ: "Nhạc Nhi đâu?"

      Mọi người bị tiếng thét hoảng sợ của nàng làm giật nảy mình, cũng đều nhìn khắp nơi.

      "Mới thấy đứng ở chỗ này mà." Vân Phượng Kiều .

      Đám người Tiêu Minh Ca Trương ma ma tức khắc bị hù dọa, vội vàng hô tìm khắp nơi.

      Trái tim Úy Tuệ cũng nhảy vọt lên cổ họng, sao lại thế này?

      Nàng vẫn nắm tay của , chỉ vào lúc lão phu nhân Tiêu Minh Ca, nàng tiến đến bên cạnh bà vài câu, cứ như vậy nàng chú ý tới Úy Vân Nhạc.

      tự mình , hay là…

      Gần như là khẳng định, Úy Tuệ kết luận Úy Vân Nhạc tuyệt đối tự mình , như thế, là bị người mang ?

      Mà người có thể mang , dĩ nhiên chính là đoàn người của Úy lão phu nhân rồi?

      Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, ràng làm bộ như biết, mặc dù hỏi tới, người ta cũng có thể chối sạch.

      Úy Tuệ nóng nảy, vừa ra khỏi cửa, nàng đồng ý Thượng Quan Tễ Nguyệt phải chăm sóc Nhạc Nhi tốt.

      Lần này như thế nào cho phải ~!
      Last edited: 1/9/16
      Phong Vũ Yên, hoadaoanh, B.Cat4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :