1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đệ nhất lười phi khuynh thành - Lạc Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 41: Tần Lưu Tịch 3

      “Bạch Sơ Cẩn này, lại động vào cơ quan rồi.” Liễu Tịch Nhược kiên nhẫn than câu, vẻ mặt miễn cưỡng vẫn giữ được bình tĩnh “Hoa Khê, ngươi báo Đại sư huynh nhanh mang sư muội trước, ở đây ta với Thủ Ky cản ở phía sau.”

      “Ta ” Liễu Tịch Nhược vừa dứt lời, Mộ Tự Khiêm vừa vào quả quyết cự tuyệt quyết định của nàng. “Ta , ngươi làm sao bây giờ? được, ta muốn ở đây giúp ngươi, Mục Thịnh cũng phải là nhân vật dễ đối phó.”

      “Huynh lấy thân phận gì xuất trước mặt Mục Thịnh, biết ta cũng khó đối phó, còn xuất nhiều người như vậy ở trước mặt .” Vẻ mặt Liễu Tịch Nhược thay đổi nhưng trong giọng có chút kiên nhẫn.

      “Nhược nhi, chỉ là ta yên tâm.”

      “Yên tâm ” nàng nhàng làm gì được muội đâu, huynh cứ thoải mái đưa sư muội thôi, nếu nàng ta lại gây thêm phiền phức nữa.”

      Mộ Tự Khiêm bất đắc dĩ thở dài cái, nhìn nàng lo lắng mới đem Bạch Sơ Cẩn và Hoa Khê rời .

      Sau khi bọn họ rời , xung quanh tiếng chuông ngày càng dồn dập mà nàng vẫn là bộ dạng thản nhiên như nghe thấy. lát sau mới nhìn con hổ trán trắng nằm trong lồng : “Thế nào, còn muốn ah.”

      Con hổ trong lồng nghe thấy lời của nàng… từ từ mở mắt ra, sau đó nó có chút tức giận xoay đầu nhìn sang bên kia, giống như tố cáo nàng tuyệt tình.

      Liễu Tịch Nhược xấu hổ. Tiểu Bạch lại còn bắt đầu dỗi với nàng nữa.

      “Ngươi muốn , vậy coi như xong, mấy ngày trước ở khe suối Hàn trong núi ta vừa tìm được loại hổ Hoa Nam, lại , con hổ này là đẹp, chỉ có thân hình nhắn mà còn có hoa văn màu vàng đỏ, sống lưng tương đối đậm, toàn thân có những vệt lằn đen, màu sắc đậm nét mà nó còn khá thân thiết với ta. Ngươi , ta tìm nó xem nó có nguyện ý theo ta hay .” xong cũng làm bộ quay người .

      Nhưng nàng còn chưa xoay người xong, liền nghe thấy tiếng động lớn, con hổ trán trắng kia phá lồng sắt lao ra, thậm chí còn cho nàng kịp phản ứng liền cõng nàng lưng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Nó làm loạt các động tác cực nhanh, ngay cả Thủ Ky đứng cạnh Liễu Tịch Nhược lúc sau mới phản ứng lại được, liền vội vàng phi thân đuổi theo.

      Liễu Tịch Nhược cưỡi lưng ngựa mang bộ dáng bình tĩnh, giống như sớm biết được con hổ này có hành động như vậy, nàng từ từ nằm lưng nó nhắm hai mắt lại.

      Con hổ kia thấy Liễu Tịch Nhược nằm lưng nó chắc là ngủ rồi, liền chậm rãi dừng lại, tiện thể chờ Thủ Ky đuổi theo.

      Lúc này, Liễu Tịch Nhược nhắm hai mắt nằm lưng chợt đưa tay vỗ nhè dầu con hổ : “Tiểu Bạch, có phải hay ngươi gần đây nhàn rỗi quá rồi, cắn người còn làm cho miệng đầy máu, cũng may còn biết lau , nhưng liếm chút là được sao? Ta dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, thời điểm cắn người nên để máu bắn lên miệng được, đây mới là cảnh giới cao nhất của chúa muôn loài.”

      Tiểu Bạch gầm lên mấy tiếng bày tỏ kháng nghị, làm thế nào mà cắn người lại có máu, chỗ khác được, nhưng miệng này, hàm răng này làm sao có thể chứ.

      Khi Mục Thịnh mang theo mọi người hấp tấp chạy thẳng tới, trông thấy cảnh tượng kinh ngạc.

      bạch y nam tử tuấn mỹ nhắm mắt nằm thoải mái lưng hổ, mà dưới người con hổ kia vẫn duy trì dáng vẻ thỏa mãn, nó còn cố gắng để người nằm lưng cảm thấy thoải mái hơn, hơn nữa đứng bên cạnh nó là nam tử mặc áo đen lạnh lùng nhìn nam tử nằm im lưng con hổ này.

      Từ lúc Mục Thịch dẫn người chạy tới bậy giờ, bọn họ hai người hổ vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, thái độ bình tĩnh tự nhiên, hoàn toàn đem để trong mắt.

      Mục Thịnh hơi giận, lửa giận trong lòng nhanh chóng bùng lên tiếng động, nhìn nam tử nhắm mắt lưng hổ cao giọng : “Xin hỏi các hạ là ai, đêm khuya đến phủ bản vương đánh cắp sủng vật của ta biết là muốn như thế nào?”

      Nghe thấy tiếng Mục Thịnh, nam tử lưng hổ mở mắt từ từ ngồi thẳng dậy. Trường sam màu trắng, bóng dáng đơn bạc, khóe mắt mông lung, dưới ánh trăng toát lên vẻ đẹp khó có thể hình dung, cho dù Mục Thịnh là người lãnh khốc vô tình nhưng trông thấy vẻ đẹp của cũng giật mình kinh hãi.

      Người này là?

      Mục Thịnh kinh ngạc, bởi vì lúc này ràng nhận ra nam tử lưng hổ chính là nam tử kỳ quái gặp ở lầu tửu lâu ngày đó. Lúc ấy, cũng để ý nhiều lắm nhưng khuôn mặt kia quả xinh đẹp hiếm thấy, thậm chí so với nữ tử còn đẹp hơn, cùng vẻ thảnh nhiên lạnh lùng tnar ra người , thanh thoát như dính bụi trần làm cho thể để ý.

      Nhưng mà Mục Thịnh ngờ, còn có thể xuất trong vương phủ của mình, hơn nữa còn dễ dàng phá vỡ mê trận bát quái mà đặc biệt mời cao nhân bố trí mà trốn thoát.

      Ánh mắt Mục Thịnh híp lại trực giác cho biết, nam tử này vô cùng khó đối phó.

      Nhưng mà nam tử kia sau khi mở mắt cũng thèm nhìn lấy cái mà vỗ lưng con hổ sau đó miễn cưỡng : “Tiểu Bạch, làm sao bây giờ? ngươi là sủng vật của đấy.”

      Con hổ nghe được câu này liền lập tức há mồm ra, nhe răng nổi giận nhìn đám người Mục Thịnh gầm lên tiếng, tựa hồ phản bác lại lời của Mục Thịnh.

      Đoàn người của Mục Thịnh vì đuổi theo bọn Liễu Tịch Nhược mà đều cưỡi ngựa tới, bị Tiểu Bạch gầm lên như vậy đều sợ hãi hí dài tiếng, hất ngã người ngồi lưng ngựa xuống, cuống quýt phi thân chạy thẳng vào trong rừng cây.

      Mục Thịnh bị ném xuống đất, cam lòng đứng lên, đỏ bừng mắt nhìn nam tử áo trắng lưng ngựa.

      biết con hổ trán trắng này rất cường hãn, phải loại dễ dàng để cho bọn khống chế, hơn nữa bên cạnh nó còn có nam tử áo đen lạnh lùng quan sát bọn họ.

      Những điều này cho biết thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhìn thấy Mục Thịnh do dự, khóe miệng Liễu Tịch Nhược hơi nhếch lên.

      Đột nhiên vẻ mặt híp lại, ánh mắt lỡ đãng nhìn về phía sau, sau đó từ từ cầm lên lọn tóc dùng ngón tay quấn đều, động tác này vốn để cho thấy được những nét quyến rũ nhất khuôn mặt xinh đẹp này.

      “Mục Thịnh, ta đến lấy ngựa của ta mà còn phải báo với ngươi sao? Ta nhớ là khi ngươi mang nó cũng xin phép ta tiếng.” lát sau, nam tử kia mới miễn cưỡng .

      Mục Thịnh hơi kinh ngạc. Ngựa ư? nhìn con hổ trán trắng kia : “Hả? Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh, bản vương chỉ là bắt con hổ có người chăm coi từ trong rừng về, làm sao lại là ngựa được?”

      “Hả?” Nam tử cười khẽ “Vương gia đúng là biết đùa, mấy ngày nay Vương gia đều thầm điều tra ta, làm sao lại biết ta là ai đây?”

      Mục Thịnh kinh hãi. Lại nhìn thấy nam tử kia nhàng cúi xuống bên tai con hổ, dùng thanh đủ để cho nghe thấy : “Tiểu Bạch, là ngươi có người chăm coi, làm thế nào đây?”

      Tiểu Bạch nghe thấy thế hai châm lập tức bước về phía trước, nhe răng hung tợn nhìn Mục Thịnh giống như muốn lập tức xông lên cắn chết vậy.

      Mục Thịnh bị phản ứng của Tiểu Bạch dọa cho sợ hãi cả người đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng lùi về phía sau tay để sẵn chuôi kiếm.

      Nam tử lưng hổ cười khẽ, lần nữa vỗ người con hổ lại tiếp: “Tiểu Bạch, bình tĩnh, ta với ngươi bao nhiêu lần rồi, máu thịt tươi sống có rất nhiều vi khuẩn, thể tùy tiện cắn ngươi biết ?” Nghe những lời này, Tiểu Bạch mới hơi ảo não cúi đầu, hơn nữa trước khi cúi còn ai oán quay lại nhìn người lưng cái, cái nhìn này như muốn tố cáo ai kia cái gì cũng có vi khuẩn, như vậy ta ăn cái gì đây.

      Khuân mặt Mục Thịnh đen lại, cái gì đây, vi khuẩn đó là con gì vậy?

      “Mục Thịnh, ngươi lúc nào định rút kiếm Minh Thịnh Bích Nguyệt kia ra.” Nam tử kia lại .

      Mục Thịnh càng kinh hãi, người này rốt cuộc là ai? Tại sao ngay cả kiếm Minh Thịnh Bích Nguyệt cũng biết.

      Thấy Mục Thịnh lời nào, nam tử lưng hổ mở miệng lần nữa “Đúng rồi, ta quên tên tuối rồi. Vậy…..” liếc về phía sau cái tiếp “Chỉ là, Thương Nguyệt giáo điều tra chúng ta lâu như vậy. Chẳng lẽ còn biết tên của ta sao? Mục Thịnh, , phải là Thương Nguyệt giáo chủ mới đúng.”

      Ánh mắt nam tử híp lại, ràng cảm thấy phía sau lưng truyền đến chút động tĩnh .

      Mục Thịnh trợn to hai mắt, thể tin ngước nhìn nam tử trông như gầy yếu này. chính là môn chủ Thiên cơ môn, con hổ này lại là ngựa của Thiên cơ môn chủ, hơn nữa, nam tử kia có thể dễ dàng vạch trần thân phận của .

      quá kinh ngạc, nam tử trước mắt này cũng đáng sợ. nuốt nước miếng cách khó khăn, lúc ngẩng đầu thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa.









    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 42: Ám sát trước đêm tân hôn 1

      Con hổ cõng nam tử yên lặng chạy thẳng đến khu rừng mới từ từ chậm lại.

      Nam tử lưng ngồi thẳng người, liếc mắt về phía sau cái mới chậm rãi : “Các hạ cũng nên xuất , theo lâu như vậy chắc cũng mệt rồi chứ.”

      Bóng đen sau lưng chợt động, lát sau nam tử toàn thân áo xanh, mặt mang nửa mặt nạ da người bằng Ngọc từ chỗ nấp ra.

      ‘Ha ha ha, Môn chủ Thiên Cơ môn quả nhiên danh bất hư truyền.” Nam tử kia cười khẽ mấy tiếng tiến đến gần bọn họ .

      “So với Thương Nguyệt giáo, La Sát môn các ngươi còn lợi hại hơn nhiều, có phải Ngọc Tích Tề môn chủ.” Người lưng hổ cũng có vẻ gì ngạc nhiên miễn cưỡng ngẩng đầu lên .

      Ngọc Tích Tề hơi sững sờ nhìn nam tử trước mặt. Đây phải là……… Ngày đó tới làm khách dự khai trương tửu lâu, ở lầu gặp nam tử kỳ quái. Hơn nữa mặt cảm giác có vài phần quen thuộc.

      “Dĩ nhiên, ngay cả lai lịch giáo chủ Thương Nguyệt giáo cũng biết, Tần Lưu Tịch môn chủ mới Ngọc mỗ ngạc nhiên đấy.”

      Nam tử kia kinh ngạc nhưng trong nháy mắt liền thu lại thần sắt, tiếp tục : “Hả? La Sát môn quả nhiên làm người ta kinh ngạc, chỉ là Ngọc môn chủ chẳng lẽ biết Thiên Cơ môn ta là đặc biệt sống dựa vào thu thập tin tức các nơi sao?”

      Ngọc Tích Tề , đôi môi mỏng khẽ mím lại, dưới lớp mặt nạ ánh mắt lộ ra như phát ra loại quang mang khó nắm bắt, nhìn chăm chú Tần Lưu Tịch lưng hổ.

      Tần Lưu Tịch sững sờ, nhìn ánh mắt Ngọc Tích Tề chiếu tới, lại có tia hốt hoảng.

      Cái ánh mắt kia tại sao lại có chút quen thuộc?

      Tần Lưu Tịch thầm lắc đầu, đem những cảm giác kì lạ trong lòng nén lại : “ biết Ngọc môn chủ theo Tần mỗ là muốn gì đây, nếu như là muốn bọc đồ kia vậy xin thứ lỗi cho Tần miix thể trả lời.”

      “Ta có là muốn lấy bọc đồ kia sao?” Ngọc Tích Tề khẽ mở miệng, lông mày nhướn lên .

      Tần Lưu Tịch sững sờ, người đàn ông này thực quá mức giảo hoạt, liền ngừng lại chút rồi : “Ngọc môn chủ, La Sát môn ngươi thầm điều tra bọc đồ kia và ta cũng phải mới ngày ngày hai, tại cần gì phải giả bộ biết.”

      “Giả bộ biết? Ta có giả bộ biết sao? Ta có là ta điều tra tung tích của bọc đồ kia sao” Ngọc Tích Tề nháy mắt, giả bộ làm ra bộ dáng vô lại .

      Tần Lưu Tịch nổi giận, vẻ mặt bình tĩnh lần đầu tiên có phản ứng, kiên nhẫn: “Nếu như vậy, Tần mỗ cũng cần thiết cùng ngươi ở đây tán gẫu, gặp lại sau.”

      xong cũng cưỡi con hổ biến mất ở sâu trong rừng. lúc rồi Thủ Ky toàn thân áo đen mới chạy tới, mắt thấy bóng dáng con hổ kia chạy xa lần nữa, thở hổn hển hơi liền phi thân đuổi theo.

      Ngọc Tích Tề nhìn theo hướng Tần Lưu Tịch biến mất, khóe miệng vểnh lên, lát sau mới phi thân lên cũng biến mất trong màn đêm.

      Vào lúc này khắp nơi trong Liễu phủ đều giăng đèn kết hoa, bọn hạ nhân cũng đều bận rộn ra ra vào vào. tiểu thư thành thân cũng đủ khiến cho bọn họ bận rộn tối mắt rồi, mà bây giờ lại có hẳn hai vị tiểu thư cùng kết hôn, hơn nữa lại còn là ba ngày sau, như thế khổ thân cho bọn hạ nhân mỗi ngày đều bận rộn muốn chết rồi thậm chí ngay cả cơm cũng kịp ăn.

      Nhị phu nhân bởi vì nữ nhi bị lưu đày nên đau lòng cả ngày núp trong phòng ra ngoài, cho nên nhiệm vụ khó khăn này liền giao về tay cho Tam phu nhân rồi.

      Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, nhìn thấy Tam phu nhân tinh thần phấn chấn bộ mặt vui mừng đứng sau cửa viện phân chia công việc.

      ngờ lần này hoàng thượng lại nhìn trúng Liễu Tịch Họa, theo thường lệ có Lâm Hinh Tuyết, Liễu Tịch Nhiễm đều là những nữ nhân ưu tú nhất, thế nào cũng đến lượt Liễu Tịch Họa được, phải bà xem thường con mình mà là bà hiểu con bà từ trước tới giờ đều nhát gan, mặt dù biết chút tài nghệ, nhưng tuyệt đối dám biểu diễn ở yến hội, mà cứ cho là biểu diễn chỉ sợ cũng lo lắng run rẩy căn bản đạt được mức tiêu chuẩn bình thường nhất.

      Nhưng mà, yến hội lần này lại ngoài dự liệu của bà. chỉ đem Liễu Tịch Nhiễm đối thủ lớn bị loại bỏ, hơn nữa con bà còn được gả cho Đại hoàng tử người được Mục Thiên hoàng coi trọng nhất. Đây là điều mà bà có nằm mơ cũng dám nghĩ đến.

      Điều làm bà kinh ngạc nhất còn có Liễu Tịch Nhược. Bà ngời nha đầu xấu xí lại còn lười biếng kia cũng có thể biểu diễn xuất thần yến hội, hơn nữa cũng được ban hôn, đây là ngoài dự đoán của bà. thể nha đầu này luôn làm bà kinh ngạc.

      Từ lần đầu tiên khi bắt đầu xung đột với Nhị phu nhân, Tam phu nhân liền thầm than thở cho Liễu Tịch Nhược, nha đầu này quá mức tỉnh táo, nhìn qua có vẻ mảnh mai yếu đuối, nhưng càng mảnh mai yếu đuối càng khiến cho bà cảm thấy đáng sợ.

      Đây cũng là nguyên nhân khiến bà chậm chạm dám đối phó, bà chưa từng nắm chắc phần thắng, từ khi gả vào Liễu phủ tới nay, từ tiểu thiếp hèn mọn tới địa vị ngày hôm nay, luôn phải cẩn thẩn từng bước , phải vì bà được sủng ái hơn, mà là bà nhìn thấu lai lịch mỗi người, ở thời khắc mấu chốt cho đao trí mạng.

      So sánh với Nhị phu nhân, Tam phu nhân chỉ thông ở chỗ lộ liễu thể , hơn nữa còn luôn ở bên ngoài tham gia vào chuyện gì, làm cho người khác trong lúc vô tình liền buông lỏng cảnh giác đối với bà.

      Loại người như vậy là đáng sợ nhất, điều đáng sợ ở đây là ngươi căn bản biết nàng có hướng về phía ngươi hay , thể nhìn bộ mặt như thế nào, miệng nam mô bụng bồ dao găm mới là ác độc nhất phải sao?

      Mặc dù Tam nhân sung sướng đến nỗi cười ngậm được mồm như vậy nhưng người trong cuộc là Liễu Tịch Họa lại có vẻ gì là vui mừng.

      Lúc này nàng ngồi trong phòng của mình, cửa sổ đóng chặt, tận lực muốn nghe những thanh chói tai kia, những thanh này đều ở đây cho nàng biết, nàng phải lập gia thất, mà người nàng phải lấy lại phải là người mà nàng vẫn ngày đêm nghĩ đến.

      Có lẽ nàng nên vui mừng, dù sao người nàng phải lấy chính là Đại hoàng tử, như vậy nàng chính là Thịnh vương phi, đây là điều mà nàng có muốn cũng chưa từng dám nghĩ tới địa vị tôn quý như vậy.

      Nhưng cho dù ngừng an ủi bản thân như vậy, lòng của nàng vẫn kìm được đau lòng. Nàng biết mình nếu như được Mục Thiên hoàng ban hôn cho Đại hoàng tử, khả năng nàng được lấy người trong lòng cũng rất , hơn nữa còn là đến mức đáng thương. Nhưng nàng lại được gả cho Đại hoàng tử, như vậy cả khả năng bé kia cũng có.

      Nàng cúi người, từ dưới gối lấy ra chiếc khăn tay màu trắng được gấp vuông vắn, phía đầu góc có chữ “Kỳ” nho .

      Nàng nhìn chiếc khăn tay, chuyện tình bảy năm trước liền lên ở trước mắt.

      Nước mắt từ từ theo khóe mắt chảy xuống, giọt lại giọt rơi xuống chiếc khăn tay có thêu chữ “Kỳ” nho . Nàng đưa tay lau nước mắt, sau đó ôm chặt chiếc khăn trước ngực khóc nức nở.

      Nàng khóc cho bi ai của mình, từ thời khắc nàng được sinh ra nàng liền bị xem thường. Nàng khóc vì bản thân mềm yếu, từ nhát gan sợ phiền phức, dám đứng đối diện trước người khác. Nàng khóc vì biết bản thân vô dụng dám đem tâm ý của mình cho người biết.

      ………

      Nàng dùng chính phương thức hèn mọn nhất để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng mình.

      “Khóc có thể giải quyết vấn đề gì sao?”

      thanh quen thuộc truyền vào tai nàng, nàng liền cứng người, tiếng khóc cũng theo đó dừng lại.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 43: Ám sát trước đêm tân hôn 2 (canh hai)

      Liễu Tịch Họa nghe thấy tiếng khinh thường, lần đầu tiên muốn phản kháng. Nàng ngẩng đầu lên, mặt còn nguyên vết nước mắt chảy xuống, đôi mắt đỏ lên vì khóc nhìn chằm chằm Nhị phu nhân đột nhiên vào.

      Nhị phu nhân cũng có chút kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Họa. Lần đầu tiên bà nhìn kỹ khuôn mặt quật cường, bướng bình còn có mấy phần tức giận này. Bà nhìn nàng hồi lâu, tự mình lấy ghế ngồi xuống rồi mới khẽ cười : “Thế nào, Họa nhi, trở thành Thịnh Vương phi rồi liền ngay cả Nhị nương đều muốn nhận nữa sao?”

      Thân thể Liễu Tịch Họa run lên, quay đầu để ý đến Nhị phu nhân. Thấy thế bà cũng nổi giân mà còn nhàng cười tiếp tục : “Xem ra đúng là thân phận tôn quý, tiếng Nhị nương cũng muốn gọi có phải hay Thịnh vương phi.”

      được gọi ta là Thịnh vương phi.” Liễu Tịch Họa xoay đầu lại vui rống lên.

      Nhị phu nhân nghe thấy nàng thế lại cười, tiếng cười rất nhưng mà cho người ta cảm thấy càng thêm nham hiểm thâm độc.

      “Xem ra, Nhị nương ta đoán sai, quả nhiên ngươi muốn gả cho Đại hoàng tử.”

      Liễu Tịch Họa kinh ngạc cảnh giác nhìn Nhị phu nhân. Vẻ mặt Nhị phu nhân hơi ngừng lại tiếp: “Nếu như ta đoán sai, người ngươi thích là Tứ hoàng tử, là Kỳ vương gia mà Liễu Tịch Nhược kia phải lấy.”

      Liễu Tịch Họa càng thêm kinh hãi, theo bản năng cầm chặt chiếc khăn dấu ra phía sau. Nhị phu nhân nhìn thấy động tác của nàng, lần nữa cười : “Có muốn gả cho Tứ hoàng tử hay ?”

      Liễu Tịch Họa kinh ngạc, nâng ánh mắt vẫn còn hồng hồng tràn đầy ngạc nhiên nhìn Nhị phu nhân. Bật thốt lên hỏi: “Làm sao có thể?”

      Nhị phu nhân giương mắt, tia tinh quang nhanh chóng thoáng qua. “Rất đơn giản, làm theo lời ta, để cho tiện nha đầu Liễu Tịch Nhược kia biến mất luôn.”

      Khuôn mặt Liễu Tịch Họa sợ hãi nhìn Nhị phu nhân vẫn bình tĩnh từ từ bưng chén trà lên khóe miệng chậm rãi uống.

      ra , trong chén trà nguội lạnh. Bà cũng cố ý kéo dài thời gian, bà cần cho Liễu Tịch Họa có đủ thời gian để suy tính.

      lát sau, cảm thấy đủ thời gian, bà từ từ đặt chén trà xuống : “Như thế nào, chỉ cần ngươi nghe ta, ta đảm bảo ngày mai người ngồi lên kiệu hoa đến phủ Kỳ vương gia là ngươi.”

      Liễu Tịch Họa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Nhị phu nhân : “Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi, ngươi làm sao đảm bảo tối hôm nay có thể giết chết Liễu Tịch Nhược được, hơn nữa ngươi xác định chắc chắn ngày mai ta là người ngồi lên kiệu hoa tới Kỳ vương phủ?”

      Nhị phu nhân có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt kiên quyết của Liễu Tịch Họa. Bà ngờ nàng ta bình thường nhìn nhu nhược, nhát gan như thế mà có thể thông suốt. Bà cho là người vào lúc tuyệt vọng nhất thường là lúc dễ dàng mất lý trí nhất. Nhưng bà quên mất, người trong lúc tuyệt vọng nhất cũng là thời điểm trưởng thành nhanh nhất.

      “Ý của ngươi là muốn cùng ta kết hợp sao?” Vẻ mặt Nhị phu nhân kinh ngạc hỏi nhưng giọng khẽ run kia và khuôn mặt đỏ lên vì tức giận bán đứng bà.

      “Dĩ nhiên ta ngu đến mức cùng hổ đồng mưu”

      “Ha ha ah.” Nhị phu nhân cười lớn tiếng, “Cùng hổ đồng mưu? Liễu Tịch Họa, ngươi quên mất ngươi là ai rồi ah? Ngươi có tư cách gì cùng ta chuyện như vậy, ngươi lại càng có tư cách gì cùng ta đồng mưu. Ta có thể tới tìm ngươi, là bởi vì ta coi trọng ngươi, hy vọng gì lớn ở ngươi.” Biết hợp tác thất bại, bà liền khôi phục bản tính, lời chanh chua đâm vào lòng Liễu Tịch Họa.

      “Ngươi…” Liễu Tịch Họa tức giận chỉ vào Nhị phu nhân “Ngươi cút ra ngoài cho ta.”

      “Cút?” Nhị phu nhân cười khẽ “Tại sao ta phải cút?”

      “Ta lấy thân phận của Vương phi ra lệnh cho ngươi cút ra ngoài cho ta.”

      Nhị phu nhân nhìn Liễu Tịch Họa khuôn mặt khó xuất được vẻ bén nhọn liền : “Hừ, còn biết có thể gả đến Thịnh vương phủ hay , tại liền dám tự xưng Thịnh vương phi, cũng khó trách được ngươi, sống đến bây giờ rồi, rốt cuộc có thể đứng cao ngạo cười đầu người khác.” xong liền khinh thường ra ngoài.

      Đợi đến khi Nhị phu nhân ra ngoài, Liễu Tịch Họa mới vô lựng ngã xuống giường, lòng bàn tay còn lại thấm ướt mồ hôi lạnh.

      thể , mỗi câu của Nhị phu nhân cũng có thể đâm sâu vào lòng nàng.

      Tại sao? Tại sao nàng phải thấp kèm hơn người khác bậc?

      Nghĩ tới đây, tay của nàng nắm chặt, trong mắt lóe lên tia hung ác.

      Cho dù như thế nào viện của Liễu Tịch Nhược vẫn thanh tịnh. Im lặng như vậy phần bởi vì Liễu Chấn Toàn từng hạ lệnh Liễu Tịch Nhược có thể miễn tất cả các lễ tiết, cơ sở là do Liễu Tịch Nhược hạ lệnh cho phép kẻ nào tiến vào viện của nàng, mà nàng lại tăng thêm tỳ nữ, cho nên trong sân rất ít người lại.

      Thứ hai có lẽ là vì Nhị phu nhân đặc biệt chăm sóc đến nàng, cho dù là ăn ở cũng tự ý quyết định cho nàng. Liễu Chấn Toàn lại thường xuyên ở đây, căn bản quan tâm đến những thứ này, cho nên vị tiểu thư lạnh nhạt làm gì có ai đến quan tâm, chỉ sợ là trốn cũng kịp thôi.

      ra Nhị phu nhân làm những thứ này chẳng qua là muốn cho nàng thấy lợi hại chút, để nàng cúi đầu trước mình, đáng tiếc, thời gian dài như vậy trôi qua, Liễu Tịch Nhược lại có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại Nhị phu nhân cả ngày đứng ngồi yên, tưởng tượng các khả năng phản ứng của nàng.

      Mà Nhị phu nhân cũng nghĩ tới, bà làm như vậy vừa đúng hợp ý của nàng, vậy nàng sao phải bất mãn?

      Hoa Khê nhìn giường Liễu Tịch Nhược, từ sáng tới bây giờ nàng vẫn ngủ. Cách đó xa truyền đến các loại tiếng hò hét, tiếng va chạm xem ra đều ảnh hưởng gì tới giấc ngủ của nàng. Ngay cả người lười cũng có phúc của lười, ở hoàn cảnh nào cũng đều có thể ngủ được.

      Hoa Khê vô thức thở dài cái. Nàng bội phục Liễu Tịch Nhược, ngày mai phải thành thân rồi, người bên ngoài vì chuyện của nàng mà bận rộn kịp nghỉ ngơi, quản gia tới cho nàng xem chút có gì vừa ý , thuận tiện chọn chút hoa văn hỷ phục. Nhưng khi Hoa Khê đem tin tức này cho nàng nghe nàng lại nhàng phất phất tay, nhàn nhạt câu “Người thành thân là ta phải bọn họ, động phòng phải ở Liễu phủ mà là ở Kỳ vương phủ, ta gấp, Kỳ vương gấp, bọn họ cuống cuồng lên gấp cái gì. Về phần hoa văn hỷ bào cái gì, cái nào chẳng như nhau, chỉ cần có thể mặc là được.”

      Hoa Khê kinh ngạc há to miệng, ràng rất bình tĩnh, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy bản thân kết hôn lại bình tĩnh thành ra như vậy.

      Nàng nhìn người có cái miệng có thể ra những câu kinh sợ dọa người như vậy sớm nằm giường tiến vào mộng đẹp.

      Đêm xuống, bọn hạ nhân bận rộn ba ngày nay cuối cùng cũng có thể kết thúc xong công việc liền lên giường sớm nghỉ ngơi.

      Hoa Khê cũng nằm giường ngủ trong phòng Liễu Tịch Nhược, ra từ khi theo Liễu Tịch Nhược đến bây giờ là mười năm, hai nàng luôn ngủ chung phòng, dĩ nhiên trừ lúc khi nàng phải chịu phạt vì làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Liễu Tịch Nhược.

      Cho nên tạo thành quan hệ bí mật với Liễu Tịch Nhược.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 44: Ám sát trước đêm tân hôn 3

      bóng trăng lưỡi liềm từ từ lên đỉnh đầu làm cho ban đêm tăng thêm mấy phần cảm giác mông lung. Cành cây khẽ dao động, xuyên quan những ô cửa bằng gỗ chiếu vào trong phòng.

      Trong gian phòng, qua từng lớp lụa mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy năm giường ngủ say, bên cạnh giường cũng là nhưng nữ tử này co người lên, đôi tay ôm bụng chặt.

      Lúc này toàn thân Hoa Khê ướt đẫm mồ hôi, dưới bụng từng đợt đau đớn truyền đến, nàng chịu được khẽ rên lên tiếng, giường lập tức khẽ động.

      Hoa Khê nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ chút, lại nhìn màn lụa mỏng giường Liễu Tịch Nhược cái, mới đứng dậy xuống giường, nhịn đau mở miệng : “Tiểu thư, bụng của muội thoải mái, muội ra ngoài lát.”

      Người giường trả lời, nhưng Hoa Khê tưởng nàng nghe thấy liền vội vàng chạy ra ngoài.

      Nhưng sau khi Hoa Khê ra ngoài, bóng người áo đen thừa dịp bóng đêm lặng lẽ lẻn vào phòng, từ từ vén bức rèm che lên, tới bên mép giường nhìn thấy nữ tử nằm ngủ say.

      Ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào gió nổi lên, lá cây lay động phát ra tiếng vang rắc rắc.

      Đứng ở mép giường nhìn người nằm ngủ, thở dài hơi, vén rèm lên nhằm người giường chém tới. Chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, chuôi kiếm vì có ánh trăng phản chiếu soi sáng khuôn mặt bị che kia, vẻ mặt lười biếng. Chỉ trong nháy mắt kiếm rơi.

      Trong phút chốc, từng sợi bông trong tấm chăn bị chém rách nhàng bay ra ngoài, từ từ bay lên cao, ở trong màn che màu đỏ lại lên vô cùng nổi bật.

      biết ngoài cửa số gió nổi lên làm tấm rèm lụa lay động, sợi bông bay tán loạn giống như hoa tuyết trong những ngày đông, rực rỡ bồng bềnh dưới ánh sáng đỏ rực chiếu rọi.

      Phía trong màn trướng, dưới những “Bông Tuyết” bay, thanh đao kia vốn vẫn còn trong tay người áo đen lúc này gác ở cổ của .

      Hắc y nhân kinh ngạc trợn to hai mắt. Từ lúc kiếm chém lên giường, đến khi kiếm đè cổ chẳng qua chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay cả thời điểm kiếm bị cướp cũng biết, càng cần phải kiếm nằm cổ rồi.

      Điều làm kinh ngạc hơn là, ràng nhìn thấy Liễu Tịch Nhược nằm giường, khắc khi kiếm chém xuống kia làm thế nào thấy tăm hơi, hơn nữa còn dễ dàng bị cướp .

      Hắc y nhân người thở, có chút ngượng ngùng nhìn thanh đao cổ, thân gươm sáng loáng giờ phút này tựa như tấm gương, dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng phản chiếu ràng nhìn thấy đôi mắt hẹp dài.

      Cặp mắt kia có vẻ lười biếng thường ngày nữa, chỉ có lửa giận nồng đậm làm người ta sợ hãi. chợt rùng mình cái, giống như thấy Liễu Tịch Nhược dùng thanh kiếm này đâm vào lồng ngực của .

      Chỉ là hiểu Liễu Tịch Nhược, nếu như hiểu tính khí nàng, nhìn thấy bây giờ là nàng dùng thanh kiếm này từng chút cắt da thịt , sau đó từ từ khoét sâu vào xương …. mà quá trình này, cũng thể ngất, lại càng thể chết, phải nguyên vẹn “hưởng thụ” loại cảm giác này.

      Đối với Liễu Tịch Nhược mà , để cho ngươi chết chính là khoan dung với ngươi, điều này cho thấy nhân phẩm của ngươi còn có khả năng tăng lên. Nhưng nếu như để cho ngươi còn sống đó mới chính là trừng phạt dành cho ngươi, bởi vì nàng ấy làm ngươi sống bằng chết. Điều này nõi ngươi hết thuốc chữa, nếu chết cũng chỉ lãng phí đất, tạo thêm vi khuẩn.

      “Là người nào, quấy rầy ta.”

      Hắc y nhân nghe thấy thanh lạnh lẽo truyền tới bên tai, sống lưng ấm áp trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.

      Là ai, quấy rầy ta. Ngươi là ai? Quấy rầy ta nghỉ ngơi.

      Cái này chẳng lẽ mới là Liễu Tịch Nhược. mặt còn nửa phần lười biếng, ngay cả chuyện cũng biến thành lạnh như băng mà ngắn gọn.

      Hắc y nhân hít hơi khí lạnh, đại não điều khiển khả năng vận động bị Liễu Tịch Nhược lạnh như băng làm cho đông cứng, toàn thân từ cao xuống dưới duy trì cử động duy nhất là đôi chân cùng hàm răng ngừng run rẩy mất khống chế.

      Nhưng, Liễu Tịch Nhược cũng cho có cơ hội trả lời, vừa dứt lời, cầm kiếm đặt lên cổ hắc y nhân liền chợt rút lại.

      Hắc y nhân chỉ cảm thấy sau lưng có trận gió truyền đến, thân thể của cũng bay ra xa sau đó nặng nề đụng vào tường.

      chợt thổ ra ngụm máu, mùi máu nồng đậm cùng với ngực đau đớn khiến cho thở nổi. Giờ phút này, chỉ muốn tiếp tục sống, có cái gì quan trọng hơn mạng sống đây? Đầu óc trống rỗng, ý nghĩ duy nhất của lúc này là phải hít thở, phải sống nữa.

      để suy nghĩ nhiều, thanh kiếm kia thẳng bay tới.

      trợn to hai mắt, mắt thấy thanh kiếm kia tới gần, theo phản xạ nhắm hai mắt lại.

      Chỉ cảm thấy mặt đau nhói, thanh kiếm kia xẹt qua kèm theo khăn che mặt màu đen của cắm xuống nền đất, từ còn nhìn thấy nhè vết máu.

      Hắc y nhân sững sờ nhìn kiếm mặt đất, chỉ cảm thấy mặt truyền đến như tê liệt đau đớn.

      Máu, từng giọt từng giọt theo gương mặt xuống, chảy xuống từng giọt xuống sàn nhà, trong phòng yên tĩnh nghe đặc biệt ràng.

      lát sau, hắc y nhân mới ý thức được hét ầm lên.

      Cùng thời khắc đó, nghe thấy thanh Hoa Khê bay vào, cánh tay duỗi cái, cổ tay xoay vòng, đai lưng màu xanh biếc vốn ở ngang hông, tại lại trong tay nàng bay ra ngoài, nhằm ngực hắc y nhân kia thẳng tới.

      Nhưng thời điểm mấu chốt, khí lực cường mạnh đột nhiên đem “Roi” Hoa Khê văng ra!

      Hoa Khê kinh ngạc nhìn về phía Liễu Tịch Nhược. Chỉ cảm thấy nàng đứng ở mép giường, cánh tay phải giơ lên, hai ngón tay đưa ra khép chặt, vẫn giữ tư thế bắn ra như cũ. giường bên cạnh nàng, tấm rèm rủ xuống lần nữa nhiều hơn lỗ hổng lớn.

      Liễu Tịch Nhược nhìn Hoa Khê mà nhìn về phía hắc y nhân nằm đất, từ từ lên hai bước.

      Hắc y nhân lùi lại về phía sau theo bản năng, từ từ lui tới góc tường, che mặt tràn đầy máu tươi lại, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Liễu Tịch Nhược.

      “Tịch…. Nhược…. đươc.”

      Liễu Tịch Nhược vẫn về phía trước mấy bước, cuối cùng dừng lại trước mặt hắc y nhân, trong bóng đêm có thể mơ hồ nhìn khuôn mặt tràn đầy máu tươi kia là gương mặt của.

      “Liễu Tịch Họa?”

      Hoa Khê nhìn kỹ khuôn mặt, kinh ngạc kêu lên.

      Liễu Tịch Nhược thần sắc đổi, khóe mắt nàng còn vẻ lười biếng thường ngày nữa, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo, ngay cả khí xung quanh cũng trở nên lạnh lùng căng thẳng.

      Qua hồi lâu, Liễu Tịch Nhược mới mở miệng câu: “Thừa dịp bây giờ ta chưa hối hận, cút.”

      Liễu Tịch Họa rùng mình cái, giờ phút này cho dù Liễu Tịch Nhược mang khăn che mặt, nàng cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt dưới chiếc khăn kia băng lạnh như thế nào. Nhưng nàng thể nghĩ nhiều, vội vàng chạy ra ngoài giống như vừa nhặt mạng trở về.

      Liễu Tịch Họa lát rồi, Hoa Khê nhìn Liễu Tịch Nhược vẫn duy trù tư thế cũ nhúc nhích, nàng khẽ gọi tiếng: “Tiểu Thư.”

      Liễu Tịch Nhược sững sờ, từ từ quay đầu lại. Hoa Khê kinh hãi, bởi vì thời khắc này ánh mắt của nàng có chút trống rỗng!









    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 45: Thành hôn 1

      Hoa Khê hoảng sợ, mặc dù bình thường Liễu Tịch Nhược luôn có bộ dáng lười biếng, trong mắt đều là bình tĩnh có gợn sóng, trừ phi có chuyện gì đáng cho nàng để ý, nếu có chuyện gì hay người nào có thể gợi lên hứng thú của nàng. Mà ngay cả sư phụ của Liễu Tịch Nhược cũng thường xuyên oán giận Liễu Tịch Nhược có tình cảm, căn bản là phải người bình thường, chính mình lại cứu cái đứa có lương tâm trở về.

      Nàng giống như là vua của thế giới, mặt chút thay đổi nhìn sóng lên sóng xuống, mà ngay cả cánh mắt khinh bỉ cũng khinh thường cho.

      Hoa Khê theo Liễu Tịch Nhược mười năm rồi, theo từ thời điển Liễu Tịch Nhược vừa mới được sư phụ nàng cứu trở về, nàng ở bên cạnh Liễu Tịch Nhược.

      Ở trong mắt của Hoa Khê, Liễu Tịch Nhược thành thục hơn so với bất kỳ đứa bé nào cùng lứa tuổi, tuy rằng khí chất vương giả bẩm sinh của nàng thường xuyên ép Hoa Khê tới thở nổi, nhưng luôn tạo cho Hoa Khê loại cảm giác thân thiết. Lời của nàng nhiều lắm, nhưng mỗi câu đều là tinh hoa, nàng thực lười, nhưng trước khi lười biếng, nàng nhất định xử lý tốt mỗi chuyện.

      Nàng có thể dùng nửa thời gian so với người bình thường để hoàn thành chuyện, hơn nữa, nàng làm việc gì đều chưa từng có lý do, chỉ là mình muốn làm, hơn nữa mình tự làm .

      Nhưng mà, những chuyện này, Liễu Tịch Nhược đều bình tĩnh, trong ánh mắt xinh đẹp hẹp dài kia giống như là mặt hồ phẳng lặng, bên ngoài cho dù là mưa to trút xuống đầy khí thế, cũng thể kinh động được tia bình tĩnh bên trong hồ nước kia.

      Vậy mà, ánh mắt bây giờ của Liễu Tịch Nhược là lần đầu tiên Hoa Khê nhìn thấy.

      Đây là loại ánh mắt

      Trống rỗng, đây là từ khi Hoa Khê nhìn thấy nàng, đầu óc thần kinh phản xạ ra từ duy nhất. Sau đó, từ từ nhìn thấy tia bi thương, sau đó là —— tưởng niệm!

      "Tiểu thư, người. . . . . . có việc gì chứ?" Biết Liễu Tịch Nhược cũng phải loại nữ tử mềm mại yếu ớt, nhưng nhìn thấy nàng như vậy, Hoa Khê nhịn được mở miệng hỏi.

      " có việc gì." Bỗng nhiên Liễu Tịch Nhược thở dài tiếng, khóe mắt mới nhếch lên lại lập tức thả xuống, vốn hơi thở có chút dồn dập cũng nháy mắt biến mất, thay vào đó còn lại là khóe mắt cùng hơi thở đồng dạng lười biếng.

      Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng đáp tiếng, lại chậm rãi đến bên giường, khẽ liếc mắt về phía Hoa Khê cái, vừa , "Bị Liễu Tịch Họa quấy rầy nghỉ ngơi như vậy là khó chịu, còn mau chút nằm xuống nghỉ ngơi." Vừa từ từ nằm xuống.

      Thoạt nhìn cũng khác bình thường.

      Nhưng là Hoa Khê lại thấy ràng lúc nằm xuống bàn tay của Liễu Tịch Nhược nhàng xoa xoa ở phía chăn.

      Hoa Khê ở trong lòng thở dài tiếng. Tiểu thư của nàng, vĩnh viễn đều kiên cường như vậy, kiên cường khiến người khác đau lòng.

      Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, dưới Liễu phủ liền bắt đầu thức dậy bận việc, mà Liễu Tịch Nhược cũng bị Hoa Khê kéo dậy từ giường, bị bắt ngồi ở trước bàn trang điểm.

      Hoa Khê nhìn Liễu Tịch Nhước trong gương, chỉ có lần lại lần than sợ tiểu thư xinh đẹp. Nàng chậm rãi cầm lấy hộp trang điểm, nhàng thoa phấn ở mặt Liễu Tịch Nhược.

      Trong chốc lát, chợt nghe thanh miễn cưỡng của Liễu Tịch Nhược truyền đến, "Được rồi, quá dầy rồi."

      Hoa Khê coi như nghe thấy, vẫn như trước nhàng thoa.

      Liễu Tịch Nhược liền mở mắt, đưa tay đoạt lấy hộp trang điểm đặt ở bàn mới miễn cưỡng mở miệng : " , muốn hỏi cái gì?"

      Muốn hỏi cái gì?

      Giờ phút này Hoa Khê có nhiều nghi vấn lắm.

      Nàng muốn biết tại sao tối qua Liễu Tịch Nhược lại để cho Liễu Tịch Họa ? Chẳng lẽ nàng biết Liễu Tịch Họa là muốn giết nàng sao?

      Nàng muốn biết ánh mắt đêm qua của Liễu Tịch Nhược đại biểu cho cái gì, lại nghĩ đến cái gì?

      Nàng còn muốn biết, vì sao có nhiều đau khổ như vậy, mà nàng vẫn muốn mình người giấu ở trong lòng, chẳng lẽ những lời nàng trước kia dưới đều là bằng hữu đều quên rồi sao?

      . . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :