1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đệ nhất lười phi khuynh thành - Lạc Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 36: Ban hôn 1

      Ngày thứ hai, toàn bộ phủ Liễu Chấn Toàn đều được thả ra, ngoại trừ Liễu Tịch Nhiễm chân tay bị đeo xiềng xích đứng trước mặt mọi người, bắt đầu kiếp sống lưu đày.

      Trước khi chuẩn bị , Liễu Tịch Nhiễm quay đầu lại nhìn Liễu Chấn Toàn khóc to kêu lên: “Cha, Nhiễm nhi cầu xin người cứu Nhiễm nhi, Nhiễm nhi muốn bị lưu đày, Nhiễm nhi có hành thích hoàng thượng, phải do con làm mà.”

      Liễu Chấn Toàn bất đắc dĩ thở dài quay đầu . Còn Liễu Tịch Nhược khóe miệng khẽ nhếch lên, từ từ tới bên cạnh Liễu Tịch Nhiễm ghé vào bên tai nàng : “Liễu Tịch Nhiễm, có nhớ ta cảnh cáo ngươi, nên trêu chọc ta, là ngươi nghe lời ta , ngươi có ngày hôm nay thể trách ta được.”

      Liễu Tịch Nhiễm sợ hãi, trừng to hai mắt nhìn Liễu Tịch Nhược, nàng ngờ người hại nàng đến tình cảnh này lại là do nàng ta.

      lần nữa nàng cảm thấy nữ nhân này đáng sợ. Lúc này ràng là mùa xuân ấm áp, mà nàng lại cảm thấy từng cơn rét lạnh.

      “Nhiễm nhi” Nhị phu nhân lệ rơi đầy mặt kêu lên “Con yên tâm, mẹ nhất định cứu con.”

      Liễu Tịch Nhược nghe thấy Nhị phu nhân khóc thành tiếng, có chút vui cau mày rời đầu tiên, để ý đến phản ứng của những người còn lại.

      Nàng mệt chết được, phải trở về phủ nghỉ ngơi tốt mới được.

      Liễu Tịch Nhiễm thấy nàng mới liền vội vàng kéo Nhị phu nhân ghé vào tai : “Mẹ, chính là tiểu tiện nhân Liễu Tịch Nhược kia hại con thành như vậy, người nhất định phải báo thù cho con.”

      Nhị phu nhân kinh ngạc, hôm qua bà dự yến hội, chỉ ở trong phủ ăn cơm có người đột nhiên tới trước mặt mọi người là Liễu Tịch Nhiễm ám sát Hoàng thượng, Liễu Chấn Toàn ý đồ mưu phản, thêm gì liền đem họ giải vào đại lao.

      Bà dĩ nhiên biết Liễu Tịch Nhiễm có gan này, nhưng bà ngờ tất cả là do tiểu tiện nhân Liễu Tịch Nhược kia giở trò quỷ, nàng ta là ai? Tại sao lại có ban lĩnh như vậy chứ.

      “Liễu Tịch Nhược, ngươi dám hại nữ nhi ta, ta cho ngươi được chết tử tế.” Nghĩ tới đây, Nhị phu nhân nghiến răng nắm chặt quyền hung tợn .

      Bên kia, Hoa Khê rốt cuộc đuổi kịp Liễu Tịch Nhược vui hỏi: “Tiểu thư, người làm gì thế, sao trực tiếp giết chết Liễu Tịch Nhiễm , tại sao còn tha cho nàng ta?”

      “…………”

      “Tiểu thư, người cho ta biết .” Thấy Liễu Tịch Nhược có phản ứng nàng liền bắt đầu nũng nịu.

      lát sau, Liễu Tịch Nhược mới bắt đắc dĩ thở dài hơi : “Ngươi là trực tiếp giết chết hay để cho nàng ta sống bằng chết cái nào đau khổ hơn?”

      Hoa Khê cau mày kinh ngạc, lúc sau mới phục hồi tinh thần. Tiểu thư, người cũng quá…… thâm độc rồi.

      “Hoa Khê, sau này ngươi đừng hỏi ta những vấn đề ngu ngốc như vậy nữa, ngươi phải đổi cho Thủ Ky về đây .” Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng ra câu khiến Hoa Khê sửng sốt.

      Cái gì? Để mình đổi cho Thủ Ky tới đây, cả ngày phải xử lý cả trong và ngoài cung bao nhiêu chuyện như vậy, phải là cho mình mệt chết à!

      cần đâu tiểu thư, muội sai rồi, người đừng đem muội với Thủ Ky đổi tới đây nhé.”

      Dưới ánh mặt trời buổi sáng sớm, người trông rất khổ sở đáng thương vội vàng vừa chạy vừa giọng kêu lên.

      Bên trong Liễu phủ, Liễu Tịch Nhược chọn được tư thế thoải mái xích đu, Hoa Khê bên cạnh mang lên đĩa trái cây tươi ngon, thỉnh thoảng đem miếng thả vào miệng Liễu Tịch Nhược, sau đó cho miếng vào miệng của mình, chậm rãi nhai nhai hỏi “Tiểu thư, khi nào người mới đón Tiểu Bạch về.”

      Nàng là đón về, phải là cứu về.

      “Nó thích sống ở đó cứ để cho nó ngu ngốc ở đấy , còn đón nó về làm gì, chính nó cũng phải là tự về được.” Liễu Tịch Nhược nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi .

      “Tiểu thư, người thể như thế được, mặc dù Tiểu Bạch có thể tự trở về nhưng người cũng phải biết tính khí của nó, rất giống người……” Nàng dừng chút, nhàng tiếp “… còn nữa, tại sao nó lại muốn cùng với bọn họ chứ, còn phải là vì người quan tâm tới nó lâu như vậy sao, cho nên nó mới cố ý chọc giận người để người tìm nó mà.”

      “………….”

      “Hơn nữa, cho tới tận bây giờ Tiểu Bạch chỉ thừa nhận người, đối với người khác đều khó gần.”

      “………..”

      “Người xem, bữa tiệc hôm đó ràng nó giải vây giúp người, nhưng vẫn trở về trong lồng nhất là ánh mắt khi đó, thiếu chút nữa muội phì cười, nghĩ rằng Tiểu Bạch cũng có mặt đáng như thế. Nhưng ngờ người lại tuyệt tình đem đóng cửa lồng lại.”

      “………”

      “Muội là phục người rồi, ra chỉ cần người quan tâm đến nó lần thôi nó lập tức trở về mà.”

      “…………”

      Hoa Khê lảm nhảm lúc xong mà Liễu Tịch Nhược vẫn ngậm miệng .

      “Tiểu thư, người muốn gì nữa? Muội hiểu mấy tháng nay người đều ở Liễu phủ nên có thời gian thăm Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch…. Cũng rất đáng thương mà. Hơn nữa……” Nghe tới đây Liễu Tịch Nhược trừng mắt làm Hoa Khê vội vàng câm nín, chỉ thầm trong lòng: hơn nữa, người này đâu có bận rộn gì đâu, thăm Tiểu Bạch đươc cơ bản là do người lười thôi.

      Liễu Tịch Nhược thở dài đầy mệt mỏi, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Hoa Khê, bảo Đại sư huynh tìm hiểu xem họ nhốn Tiểu Bạch ở đâu?

      “Tiểu thư, cuối cùng người cũng quyết định đón Tiểu Bạch về rồi, muội biết ngay mà người bỏ mặc Tiểu Bạch đâu.” Hoa Khê mừng rỡ kêu lên.

      Liễu Tịch Nhược cau mày, vừa định với nàng mấy câu nhưng thấy bóng dáng nàng đâu liền lắc đầu thở dài. Nha đầu này vội vàng gì chứ.

      Ban đêm trong Ngự thư phòng, Mục Thiên ngồi nhìn tờ thánh chỉ trống trơn trước mặt bất đắc dĩ thở dài cái, cầm bút lên mới vừa viết mấy chữ, đáng tiếc trong lòng tức giận phẩy tay áo cái, cây bút trong tay bay ra ngoài mà tấm thánh chỉ cùng tất cả tấu chương bàn văng xuống đất.

      Mục Thiên cố gắng áp chế cơn tức giận, nhắm mắt lại tựa vào thành ghế bằng vàng sáng chói thở hổn hển.

      vốn cho rằng lần này có thể đem mối họa ngầm Liễu Chấn Toàn này loại trừ hoàn toàn, ngờ Tứ đại Ảnh vệ lại đột nhiên tham gia vào chuyện này. Mặc dù muốn để Liễu Chấn Toàn thả ra như vậy nhưng mà Tứ đại Cấm vệ ra lệnh , thể làm theo.
      Chỉ là Tứ đại Ảnh vệ luôn thầm quan sát nhưng chưa bao giờ tham gia vào triều chính, tại sao lần này lại nhúng tay vào chuyện của Liễu Chấn Toàn? Chẳng lẽ Liễu Chấn Toàn và Tứ đại Ảnh vệ có liên quan với nhau? Hoặc là bọn họ biết còn có nội tình gì khác trong chuyện của Liêu Chấn Toàn chăng?

      Mục Thiên biết. chỉ biết Liễu Chấn Toàn là quan thanh liêm, hoàn toàn trung thành, mưu đồ tạo phản có thể rất nhưng những điều này đủ để cái gì.

      Mặc dù bọn họ mấy năm trước từng thề, cũng đồng ý cả đời thay đổi thế nhưng nữ nhân đó dù sao chết, có người đó tâm tư Liễu Chấn Toàn còn giống như trước sao? Cho nên thể đề phòng Liễu Chấn Toàn.

      Đúng lúc này, Thành phi mặc thân áo tím quý phái bưng bát canh còn bốc hơi nghi ngút vào.









    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 37: Ban hôn 2

      Thành phi ngạc nhiên thấy dưới đất bừa bãi, liền vội vàng đặt bát canh xuống, khom lưng nhặt từng thứ dưới đất lên rồi đặt toàn bộ bàn, sau đó nhàng vòng ra sau Mục Thiên xoa bóp vai .

      Nàng nhìn án thư kia mới chỉ viết mấy chữ thánh chỉ, nghĩ thầm may mình đề phòng trước, Liễu Chấn Toàn mới được tha, Mục Thiên quả nhiên muốn theo như ý ban đầu hạ chỉ tứ hôn, mà theo như phản ứng của hôm qua, sợ rằng nhìn trúng nhị tiểu thư Liễu gia vừa xấu xí vừa lười đó rồi. Trước tiên đến lời đồn hay về dung mạo, chỉ cần thấy ánh mắt của nàng ta cực kỳ giống ả tiện nhân kia cũng đủ làm cho nàng tức giận đầy bụng rồi.

      Hôm qua nhìn ánh mắt của Mục Thiên, nàng cho rằng nhất thời cao hứng mà đưa Liễu Tịch Nhược vào cung, sau này nàng có nhiều hơn kẻ địch lớn nữa.

      Nhưng mà, nếu như phong làm phi, như vậy chỉ có thể đem nàng ta ban cho nhi tử của thôi. Đằng nào nàng cũng cho phép nữ nhân như vậy sống bên cạnh con trai quý Mục Thịnh của nàng, về phần tên ngu ngốc Mục Kỳ kia nàng quan tâm.

      Cho nên, nàng mới mạo hiểm đêm khuya tới đây, chính là để nhi tử quý của mình có thể lấy được người tốt nhất mà phải nữ nhi vừa xấu xí vừa lười biếng kia.

      Nàng cho rằng Mục Thiên sủng ái nhi tử Mục Thịnh của nàng nhất, mà lại coi trọng nhị tiểu thư kia nên mới muốn tứ hôn cho Mục Thịnh, nhưng mà nàng sai lầm rồi.

      Mục Thiên cảm thấy có người vào, khẽ mở mắt ra xem là Thành phi liền nhắm mắt lại, cảm thấy nàng xoa bờ vai mới nhàng cầm bàn tay đặt vai mình ôn nhu : “ trễ thế này, ái phi sao còn chưa nghỉ ngơi?”

      “Hoàng thượng người cũng chưa nghỉ ngơi mà, thần thiếp thấy hoàng thượng vất vả như vậy cho nên cố ý sai người nấu bát canh sâm người mau nếm thử.” Thành phi mỉm cười dịu dàng vừa đem bát canh nóng bưng lên dùng ngón tay mảnh khảnh nhàng quấy.

      “Ái phi có lòng.” Mục Thiên cười tiếng, hề nghĩ ngợi liền bưng bát canh lên uống.

      Thành phi thấy Mục Thiên uống hết bát canh, liền ra sau lưng nhàng xoa bờ vai, khóe miệng liền nở nụ cười nham hiểm.

      Qua lúc lâu, Thành phi cảm thấy đến thời điểm liền giả bộ nhìn về phía thánh chỉ bàn : “Hoàng thượng đây là suy nghĩ cho các hoàng tử sao?”

      Mục Thiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, thở dài cái mới : “Đúng vậy, quyền lực của Liễu thị càng lúc càng lớn, nhất định phải hạn chế lại.”

      “Ái phi, ngươi xem yến hội ngày hôm qua người nào nổi bật nhất.”

      Thành phi chợt sứng sốt, nghĩ tới Mục Thiên hỏi nàng vội vàng khôi phục thần sắc : “Nổi bật nhất chỉ e là nhị nữ nhi của Liễu Tể tướng rồi, còn có nữ nhi Lâm Hinh Tuyết của Lâm ái khanh nữa nàng múa cũng tồi. ra , đại nữ nhi của Liễu Tể Tướng đánh đàn cũng tồi, đáng tiếc……” Nàng làm vẻ mặt thương xót thêm gì nữa.

      Mục Thiên thấy Thành phi nữa mới mở miệng tiếp: “ ra , tiểu nữ nhi Liễu Thị tồi, mặc dù biểu diễn tài nghệ nhưng mà trong lúc nguy hiểm cũng có thể duy trì thái độ bình tĩnh đúng là đáng được khen ngợi.”

      Thành phi ngạc nhiên, nghĩ lúc mới loáng thoáng nhớ lại người mảnh mai luôn im lặng đó là Liễu Tịch Họa, ngừng chút rồi : “Đúng là quả tệ nhưng mà Hoàng thượng định tứ hôn cho cả hai nữ nhi còn sót lại của Liễu phủ chứ.”

      Vẻ mặt Mục Thiên ngừng lại, đầu nhìn Thành Phi : “Thế nào, như vậy tốt sao? Để cho Thịnh nhi và Kỳ nhi mỗi người nữ tử, có như vậy mới có thể khống chế được Liễu Chấn Toàn.”

      Thành phi suy nghĩ, nếu như vậy Thịnh nhi của nàng chỉ có thể cưới Liễu Tịch Họa kia. Vậy làm sao được, nàng coi trọng nhất Lâm Hinh Tuyết nhưng bây giờ tất cả kế hoạch đều bị đảo lộn. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu cái đột nhiên hối hận, lúc nãy cho thêm nhiều thuốc vào canh, như vậy Mục Thiên ngất trước khi ra những lời này.

      “Hoàng thượng suy nghĩ chu toàn ạ.” Thành phi dừng chút mới lên tiếng. Nhưng lúc này lại phát Mục Thiên nhắm mắt nằm gục ghế có phản ứng.

      “Thành phi cười khẽ, xem ra là thuốc có tác dụng. Cho nên nàng cũng có hoảng sợ mà nhàng goi Mục Thiên mấy tiếng, xác định là có phản ứng mới từ từ đỡ lên giường ở phía trong điện, để cho nằm xong xuôi mới trở lại trước án thư, nhìn tờ thánh chỉ viết mấy chữ liền mỉm cười hiểm.

      Nàng viết theo nét bút của Mục Thiên, đem tứ hôn Liễu Tịch Nhược vừa xấu xí vừa lười kia ban cho Mục Kỳ, còn người mảnh mai yên tĩnh Liễu Tịch Họa ban cho Mục Thịnh thương nhất của nàng. Nhưng khi nàng nghĩ tới người được mệnh danh là Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành Lâm Hinh Tuyết lại có cảm thấy khó xử.

      Nếu như đem nàng ban cho Mục Thịnh làm trắc phi, như vậy thể thiên vị quá lộ liễu, có thể Mục Thiên nghi ngờ nàng thầm giở trò. Nhưng nếu đem nàng ban cho Mục Kỳ làm trắc phi, chẳng những bị hoài nghi mà ngược lại giống như là đền bù cho Mục Kỳ vì lấy phải người xấu xí lại lười biếng kia.

      Nghĩ tới đây nàng ta cắn răng viết tên tuổi Lâm Hinh Tuyết phía sau Mục Kỳ.

      Thành phi viết xong thánh chỉ, lấy ngọc tỷ trong hộp ra chấm mực đóng dấu, xong xuôi mới cầm thánh chỉ nhàng ra Ngự thư phòng, tới cửa giao nó cho thái giám và ra lệnh ngày mai khi trời vừa sáng liền đến Liễu phủ truyền Thánh chỉ, sau đó nàng quay lại liếc mắt nhìn Mục Thiên ngủ suy nghĩ điều gì đó rồi chậm rãi rời .

      Ngày hôm sau, đợi đến lúc Mục Thiên biết được thánh chỉ được truyền xuống, lệnh ban hôn cũng ban ra, đầu tiên sửng sốt sau đó liền nổi giận đùng đùng thẳng tới cung Kiền Điện của Thành phi.

      Vừa nhìn thấy Thành phi, Mục Thiên liền tức giận nàng biết cấp bậc lễ nghĩa, giả truyền thánh chỉ theo luật phải chém đầu. Đối mặt với tức giận của , Thành phi giả bộ sợ hãi run giọng hỏi: “ biết vì sao Hoàn thượng lại nổi giận muốn trị tội thần thiếp, thần thiếp quả biết, mong Hoàng thượng chỉ .” Chỉ cần Mục Thiên để cho nàng giải thích nàng có chuyện gì, điểm này nàng hiểu nhất định nghe nàng giải thích.

      Mục Thiên nhìn Thành phi ở trước mặt, khuôn mặt trắng bệch vì sợ haixm nhất thời đành lòng vì vậy đè nén tức giận trầm giọng : “Tối hôm qua nàng đến Ngự thư phòng làm gì, tại sao hôm nay lại vô duyên vô cớ thừa ra đạo thánh chỉ.”

      Thành phi cúi đầu để cho Mục Thiên nhìn thấy nàng cười khẽ tiếp: “Hoàng thượng, oan uổng quá, người quên rồi sao? Tối hôm qua thần thiếp thấy Hoàng thượng mệt mỏi cho nên đặc biệt vì người mang bát canh bổ đến, người còn hỏi yến hội người nào biểu xuất sắc nhất, còn muốn đem nhị tiểu thư và tam tiểu thư Liễu phủ cùng tứ hôn như vậy mới có thể hoàn toàn giữ chặt…….”

      “Câm miệng.” Thấy Thành phi càng càng nhiều, Mục Thiên liền vội vàng cấm nàng mở miệng, cố suy nghĩ lại chút quả nhiên nhớ mang máng tối hôm qua có qua những lời như vậy nhưng mà những chuyện sau đó liền nhớ nữa.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 38: Ban hôn 3

      “Hoàng thượng, thần thiếp hoàn toàn là , tối hôm qua Hoàng thượng xong những lời đó, sau khi viết xong thánh chỉ bảo là chóng mặt nên dặn thần thiếp đem thánh chỉ giao cho thái giám còn người vào trong tẩm điện nghỉ ngơi. Hoàng thượng thần thiếp đêu là mà.” Thành phi vừa khóc lóc vừa hoàn toàn là bộ dáng bị oan uổng đáng thương.

      Mục Thiên hoàng nửa tin nửa ngờ nhìn nàng gì. Chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn, nhất thời dám quyết định.

      Thành phi tưởng rằng Mục Thiên có chút nghi ngờ nhưng ngờ phát hỏa lớn như vậy, cho nên cũng bắt đầu thấy sợ hãi. Nhưng thấy mình nhiều như vậy mà cũng có phản ứng gì, nàng liền cắn răng, ngẩng đầu lên tiếp tục giả vờ làm bộ dáng đáng thương, chảy nước mắt thâm tình nhìn : “Hoàng thượng, người tin thiếp, hơn hai mươi năm tình cảm phu thê, mặc dù trải qua khó khắn sống nương tựa vào nhau, nhưng cũng là tình cảm sâu đậm. Hoàng thượng, thần thiếp vì tốt cho người, thấy người phê duyệt tấu chương vất vả, cả đêm hầm canh sâm vì ngài, kết quả quay đầu lại lại thấy hậu quả như vậy, người khiến thần thiếp thất vọng đau khổ, Hoàng thượng.”

      Nhìn Thành phi than thở khóc lóc, Mục Thiên có chút đành lòng, hơn nữa nội dung thánh chỉ kia ngoại trừ Lâm Hinh Tuyết, còn lại đều hợp tâm ý , liền thở dài cái vừa muốn để cho nàng đứng lên lại nghe được nàng tiếp: “Hoàng thượng, người nếu tin tưởng thần thiếp như vậy, thần thiếp cũng còn lý do gì sống ở cõi đời này nữa, chỉ có thể lấy cái chết để chứng minh thần thiếp trong sạch.” xong, liền đứng dậy chạy về phía cây cột bên cạnh .

      Mục Thiên kinh hãi, vội vàng ôm lấy nàng đau lòng : “Ái phi, sao nàng phải làm thế, trâm tin tưởng nàng mà, chỉ là tối qua có số việc trẫm nhớ cho nên mới tới hỏi chút, ái phi vẫn là bỏ qua cho trẫm .”

      ạ?” Thành phi nằm trong lòng Mục thiên ngẩng đầu nũng nịu hỏi.

      “Ừ.” Mục Thiên gật đầu.

      Thành phi lập tức vui vẻ vùi đầu vào ngực Mục Thiên khóe miệng nở nụ cười tươi lần nữa.

      Nàng đánh cuộc, dùng cả tính mạng mình để đánh cuộc, đánh cuộc đạo thánh chỉ kia và mình bên nào trọng lượng hơn, rất ràng nàng thắng.

      Mục Thiên ôm nàng thầm thở dài. Chỉ cần nghĩ đến đứa con thứ tư Mục Kỳ đó, liền cảm thấy bất đắc dĩ, vốn định ban hôn người thôi cũng cảm thấy khó đối phó rồi, tại lại thành hai người lần này đau đầu đây.

      Quả nhiên tới khắc sau có nha hoàn chạy vào báo Tứ hoàng tử cầu kiến. Mục Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.

      Trong Thừa tâm điện. Mục Thiên hoàng ngồi ghế rồng cao nhưng khuôn mặt lại là vẻ bất đắc dĩ.

      Dưới đại điện Mục Kỳ lại là thân áo trắng đứng thẳng ngẩng cao đầu, quạt giấy trong tay lay động, mặt lại mỉm cười, từ xuống dưới hoàn toàn có thái độ cung kính.

      Mục Thiên nhìn Mục Kỳ dưới đại điện, dáng người thon dài tuấn nổi bật, so với mình năm đó còn tuấn mĩ hơn, nhưng lại ngờ tới tính khí lại như vậy.

      bất đắc dĩ lấy hơi dài, thở ra rồi : “Kỳ nhi, thánh chỉ trâm cũng truyền xuống rồi, thể thu hồi lại được.”

      Mày kiếm Mục Kỳ khẽ nhếch lên, cũng nhìn đến Mục Thiên, dùng giọng điệu nhàn nhạt bất mãn : “Nhưng trước khi người hạ thánh chỉ cũng thèm hỏi ý kiến của nhi thần.”

      Mục Thiên tức giận, nào có Hoàng đế nào đến hạ chỉ còn phải hỏi ý kiến của thần tử. “Chuyện này ngươi được phép kháng chỉ, ngươi phải cưới cả hai người kia.” bất đắc dĩ đành phải mang dáng vẻ Hoàng đế ra lệnh.

      Giống như người khác trả nợ cho . “Nếu như vậy, vậy cưới , nhưng mà thần hi vọng phụ hoàng chuẩn bị trước cỗ quan tài.”

      “Tại sao?”

      “Dành cho thi thể tân nương, thần đoán chừng tân nương sống được đến đêm động phòng hoa chúc đâu.”

      “Kỳ nhi” Vẻ mặt Mục Thiên ngưng trọng, tia đau đớn lên nơi khóe mắt “Con nhất định phải làm như vậy sao? Trâm biết con hận trẫm, nhưng năm đó mẫu hậu con…… haiz…..” Mục Thiên bất đắc dĩ thở dài cái thêm gì nữa.

      Vẻ mặt Mục Kỳ lạnh lẽo, bi thương trong mắt chợt lóe lên, hồi lâu mới lên tiếng: “Thần chỉ lấy người, còn người người tự xử lý , nếu người biết hậu quả rồi đấy.”

      “Cái gì?” Mục Thiên đột nhiên đứng lên “Ngươi chỉ lấy người?”

      “Đúng thế.” Mục Kỳ cũng bị động tác của Mục Thiên mà hoảng sợ, nhàng gật đầu.

      Mục Thiên chợt vui mừng kêu lên: “ tốt quá, con lấy người sao, vậy cho trẫm biết con muốn lấy người nào?”

      “Nhị tiểu thư Liễu phủ Liễu Tịch Nhược.” Đầu lông mày của chợt vểnh lên, trong mắt lên tia sáng nhạt.

      “Tốt.” Vừa đúng hợp ý , Mục Thiên vui mừng vỗ tay.

      Mục Thiên ngờ Mục Kỳ lại đồng ý lấy thê thiếp. Tính khí người này hiểu , vì trong lòng luôn hận cho nên mới trở thành bộ dạng phóng túng như vậy. biết có lỗi với mẫu thân của nhi tử này nhiều lần muốn bồi thường cho nhưng đáng tiếc đứa trẻ này luôn có thái độ chống đối, chỉ đồng ý chuyện này. Mấy năm nay tất cả những mối lớn đều tìm cho vài chục lần, nhưng Mục Kỳ ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn tới liền cự tuyệt, ngờ lần này lại thành công, đây cũng là điều khiến kinh ngạc.

      Mặc dù chỉ đồng ý lấy người nhưng Mục Thiên rất hài lòng rồi, về phần Lâm Hinh Tuyết sau này hang vậy.

      Bên trong Liễu phủ, Hoa Khê có chút nóng lòng nhìn vẻ mặt bình tĩnh mắt vẫn nhắm như xảy ra chuyện gì của Liễu Tịch Nhược đành nhàng gọi tiếng “Tiểu thư.”

      “Tiểu thư.”

      “Gì.” Liễu Tịch Nhược mơ hồ trả lời.

      “Tiểu thư, người sao chứ.” Thấy nàng có chút phản ứng, Hoa Khê lo lắng mở miệng.

      Kể từ khi tiếp chỉ tới giờ, trừ lúc khi nghe thánh chỉ trong mắt có chút kinh ngạc, sau đó nàng chính là bộ dáng bình tĩnh như vậy, đây là cũng quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh đến mức bình thường.

      “Có chuyện gì sao? Ta có chuyện gì à.” hồi lâu sau Liễu Tịch Nhược mới mơ hồ trả lời.

      “Chính là chuyện tứ hôn đấy.”

      “À. có việc gì.”

      “A.” Hoa Khê đột nhiên khẽ kêu lên “Tiểu thư, người thích Tứ hoàng tử chứ, người phải biết là…..”

      “Phóng đãng chơi bời, làm việc đàng hoàng, cả ngày trầm mê tửu sắc ở thanh lâu, hơn nữa còn có tiểu thiếp, có phải hay ?” Đối mặt với vẻ mặt lo sợ của Hoa Khê, Liễu Tịch Nhược dứt khoát mở mắt ngắt lời của nàng.

      Nghe thấy lời Liễu Tịch Nhược , Hoa Khê gật đầu tán thành, nàng theo Liễu Tịch Nhược mười năm, thỉnh thoảng thấy nàng đột nhiên những từ ngữ kì quái nàng quen còn thấy kỳ lạ nữa.

      có việc gì, như thế nào cũng quan hệ tới ta, ta chỉ là mượn tên tuổi dùng chút, sớm muộn gì cũng phải gả, thế lực của Liễu Chấn Toàn uy hiếp được Mục Thiên rồi cho nên lần tứ hôn này phải là ngẫu nhiên.”

      “Nhưng mà tiểu thư, người phải mọi người ở nơi đó đều là chế độ vợ chồng cho nên người rất ghét chế độ nhiều thê thiếp ở đây sao?” Hoa Khê chu mỏ giọng .

      “Đáng tiếc, ở đây chắc tồn tại vợ chồng, cho nên ta cần gì phải lãng phí tinh lực để tìm, còn bằng cứ như vậy tùy tiện tìm người để gả cho xong sau nàng cũng được nhàn rỗi. Mà bây giờ, ta cũng tiết kiệm cả thời gian để tùy tiện tìm người, sao ta lại làm theo chứ.” Liễu Tịch Nhược mở trừng mắt, mặt thay đổi .

      “Nhưng………” Khoa Khê còn chưa từ bỏ ý định, Liễu Tịch Nhược khoát tay ngắt lời nàng “Được rồi, ngươi yên tâm, ta có lỗi với bản thân mình đâu.”

      xong nàng liền nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp. Hoa Khê bất đắc dĩ thở dài cái.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 39: Tần Lưu Tịch 1

      Đêm xuống, sâu trong rừng cây bên cạnh những ngôi mộ, nam tử mặc áo xanh thắt lưng màu xám nạm vàng đứng chắp tay, sắc mặt của bị che khuất bởi chiếc mặt nạ hình đầu người bằng ngọc, chỉ lộ ra khóe miệng mím chặt, nhìn trong màn đêm đen có vẻ cực kỳ đáng sợ.

      Mà phía sau người mặc áo đen, mặt cũng mang mặt nạ đầu lâu quỳ chân chắp tay : “Chủ tử, điều tra ra tin tức của Thiên Cơ môn.”

      “Hả?” Nam tử áo xanh có chút vui mừng xoay người lại, ánh trăng mông lung giống như tấm lụa mỏng chiếu lên người lại khiến bóng dáng quỷ mỉ của loại ánh sáng rực rỡ như của thần thánh.

      môn chủ đảm nhiệm của Thiên Cơ môn là Tần Lưu Tịch, nghe người trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ, nhưng hành tung người này cực kỳ bí mạt, có mấy người được gặp , ngay cả những nhân vật lão thành trong môn phái cũng chưa từng gặp qua bộ dáng của . Nhưng mà……” Nam tử kia đột nhiên dừng chút, “Tối nay tới phủ Đại hoàng tử Mục Thịnh.”

      “Hả? Tới chỗ Mục Thịnh?”

      “Vì mấy ngày trước yến tiệc con hổ trán trắng mắt xếch kia chính là ngựa cưỡi của Tần Lưu Tịch nhưng biết vì sao lại bị Đại hoàng tử bắt . cũng vì điều tra chuyện này mà bị bại lộ hành tung.”

      “Tốt. Xem ra ta thể gặp .” Nam tử kia dừng chút, có chút mừng rỡ .

      Vẫn là màn đêm đen kịt, hai tuấn mỹ nam tử nhìn như yếu đuối đứng cùng nhau trong biệt viện của Thịnh vương phủ. Trong đó nam tử mặc áo trắng tay cầm bạch phiến (quạt giấy trắng) có họa tiết gì, thần sắc ung dung, vẻ đẹp tuyệt thế làm người ta thể tin được, mà nam tử bên cạnh cũng là thân áo trắng, diện mạo thanh tú nhưng vóc người so với người kia hơi có vẻ mỏng manh.

      Nam tử tay cầm bạch phiến nhìn chung quanh vòng, rồi quay lại nhìn nam tử thanh tú bên cạnh : “Hoa Khê, ngươi xác định Tiểu Bạch bị bắt giam ở đây?”

      Nơi này hoang vu vắng vẻ, nhìn cái là có thể xuyên thấu, lại thấy cái gọi là phòng ốc hay lao ngục đâu cả, đây chính là khu đất trống, giống như là nơi có thể giấu người được.

      Nhưng mà, tại sao Thịnh vương phủ lại có thể ở chỗ như thế này?

      Mà nam tử bên cạnh tự tin gật đầu cái : “Chính xác, đợi lát nữa Thủ Ky tới dẫn chúng ta .”

      Mặt nam tử cầm quạt đen lại “Hoa Khê, ngươi làm việc như thế sao.”

      Nam tử thanh tú có chút chột dạ cúi đầu cẩn thận lẩm bẩm: “Còn phải là theo người thời gian dài cũng bị nhiễm tính lười của ngài rồi, nếu Thủ Ky điều tra xong ta cũng cần phải tìm nưa chứ sao.”

      Nam tử cầm quạt nhìn người trước mặt, nhất thời vừa bực vừa tức, biết nên xử lý nàng như thế nào bây giờ.

      Lúc này, nam tử áo đen nhanh chóng xuất ngay bên cạnh, sau đó đứng trước nam tử cầm quạt khom gối chắp tay : “Thủ Ky tới chậm, xin môn chủ trị tội.”

      Liễu Tịch Nhược nhịn được ngáp cái chảy cả nước mắt rồi mới nhìn nam tử áo đen trước mặt : “Thủ Ky, ngươi còn gọi ta là môn chủ, còn quỳ và xưng thuộc hạ nữa ta liền trị tội ngươi .”

      “Vâng, Môn chủ, thuộc hạ hiểu.” Thủ Ky cúi đầu cung kính .

      Mặt Liễu Tịch Nhược liền tối đen “ được gọi ta là chủ, được quỳ trước mặt ta, được xưng thuộc hạ với ta.”

      “Vâng thưa môn chủ”

      Liễu Tịch Nhược bất đắc dĩ vỗ trán, nhìn nam tử áo đen kia nữa, liền thẳng về phía trước đứng đối diện với nam tử khác : “Hoa Khê, để Thủ Ky dẫn đường. Trong vòng bảy ngày, ngươi phải khiến cho hành lễ, gọi ta là môn chủ, xưng thuộc hạ với ta nữa. Nếu ngươi và cùng nhau trở về núi .”

      Vốn là vì câu của mà Hoa Khê che miệng cười trộm, nghe thấy Liễu Tịch Nhược như vậy liền muốn kêu lên thấy nàng đứng trước mặt xoay đầu lại gắt gao nhìn mình, đành bất đắc dĩ ngoan ngoãn nhìn Thủ Ky cái : “Đại ca, trước dẫn đường.”

      lát sau, Thủ Ky mang theo hai người bọn họ dùng khinh công di chuyển lúc, còn thỉnh thoảng niệm chú ngữ, ném đồng tiền, cuối cùng mới thả bọn họ bên ngoài phòng chứa củi bỏ hoang.

      Hoa Khê thò đầu nhìn vào thấy trong phòng đồ đạc ngổn ngang, giọng lầm bầm: “Thịnh vương phủ lại có chỗ như thế này, là hiếm thấy.”

      Thủ Ky căn bản cũng để ý tới lời của nàng….. xoay người đối diện với Liễu Tịch Nhược : “Môn chủ, chính là ở đây, mê trận còn lại Thủ Ky phá giải rồi, chỉ còn cửa ải cuối cùng này…. Thứ cho Thủ Ky vô năng, kính xin môn chủ tự mình động thủ thôi.”

      Liễu Tịch Nhược nghe trái tiếng môn chủ, phải tiếng thuộc hạ, khỏi trợn mắt mấy cái sau đó nhìn về phòng chứa củi trước mặt.

      “Hả?” Liễu Tịch Nhược nhìn cảnh tượng lộn xộn bên trong, thực ra được sắp xếp có trật tự liền cười khẽ “Ngũ hành bát quái trận, xem ra tiểu thử Mục Thịnh kia cũng phải loại bỏ , bên cạnh còn có cao nhân chỉ điểm. Hơn nữa nhìn trận pháp từ đây chứng tỏ công lực người này cũng phải là thấp.”

      Liễu Tịch Nhược hơi kinh ngạc , nhưng nếu nàng biết ngũ hành bát quái của Mục Thịnh bị Ngọc diện la sát trộm mất, nên mới đặc biệt mời cao nhân tới sắp xếp, biết có hiệu quả thế nào.

      “Đứng lùi ra sau .” Liễu Tịch Nhược khẽ quát tiếng, liền phi thân vào trong phòng củi, từ trong ngực lấy ra năm đồng tiền chia ra ném năm hướng, sau đó đặt tay trước ngực xoay chuyển mấy lần lại đọc mấy câu thần chú.

      Vừa dứt lời liền thấy dưới đất có mấy đạo kim quang theo thứ tự thoáng xuất , đạo lại đạo vừa đúng kết thành hình ngôi sao năm cánh.

      Nàng cười khẽ, phi thân lên lấy ra đồng xu nữa ném vào trung tâm.

      Hoa Khê và Thủ Ky há to miệng kinh ngạc, bọn họ theo Liễu Tịch Nhược mười năm rồi, mặc dù biết nàng ngoại trừ võ công cao siêu, tinh thông chút y thuật ở ngoài, còn tinh thông cả thuật Ngũ hành bát quái, nhưng tiếc là bọn họ chưa từng có cơ hội nhìn thấy.

      Trong những năm qua đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nàng phá trận, chỉ tính riêng điều này bọn họ có phải nên cảm tạ Mục Thịnh rồi.

      Bọn họ còn suy nghĩ liền thấy nàng bay lên lần nữa, hai tay khoanh trước ngực đọc mấy câu thần chú sau đó quát to tiếng “Rách”

      Chỉ thấy trong phòng kim quang dần biến mất, hình đồ Bát quái đột nhiên xuất , sau khi va chạm vào nhau liền biến mất còn dấu viết gì nữa.

      Mà cùng biến mất theo còn có đống lộn xộn lúc đầu nhìn thấy trong phòng.

      Hoa Khê kinh ngạc nhìn biến hóa trước mặt, mở trừng hai mắt thể tin được, đống lộn xộn lúc đầu ở giữa phong chứa củi thấy, thay vào đó là dãy hành lang dài, bên cạnh là hoa đằng rậm rạp nhận ra căn phòng lúc này lúc trước. Phía cuối hành lang là gian phòng rất lớn, bên ngoài đơn giản mộc mạc, giống như phòng giam.

      “Giỏi, tiểu… công tử người là càng ngày càng lợi hại.” Hoa Khê cao hứng kêu lên, nhanh chóng chạy đến.

      “Đừng động, có bẫy.” Liễu Tịch Nhược vừa dùng tay ngăn bóng dáng Hoa Khê vừa dùng chân nâng lên nhánh cây khô đất ném tới.

      Nhánh cây kia vừa mới bị ném vào, hai bên hia đằng bên trong đột nhiên bắn ra vô số mũi tên, hơn nữa những tên này đầu mũi đều màu đen.

      Hoa Khê hít sâu hơi, nếu phải là tiểu thư vừa ngăn nàng lại, như vậy giờ nàng liền bị bắn phải thành con nhím cũng thất khiếu chảy máu mà chết.

      Chú thích: Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng. Khi bị trúng kịch độc thường biểu thất khiếu chảy máu.

      ngờ Mục Thịnh lại ác như vậy, chỉ hơi bất cẩn mất mạng ngay rồi.

      “Tốt lắm, bây giờ thôi.” Đợi đến khi toàn bộ ám tiễn bắn ra hết, Liễu Tịch Nhược mới miễn cưỡng câu.

      Thế nhưng, bọn nàng còn chưa được mấy bước liền thấy bóng đen từ đầu bọn họ bay ra.

      Thủ Ky và Hoa Khê lập tức cảnh giác, cả hai cùng rút bảo kiếm ra.

      Mắt thấy bóng đen kia sắp bay qua, Thủ Ky chuẩn bị phi thân lên nhưng đột nhiên bị Liễu Tịch Nhược kéo lại.

      Nàng nhìn bóng dáng nhắn đó, bất đắc dĩ lắc đầu, giọng : “Đại sư huynh, ra , đến rồi cần gì phải trốn nữa.”

      Thủ Ky và Hoa Khê kinh ngạc lập tức quay đầu lại, sau lưng bọn họ có người mà bọn họ phát ra chút nào.









    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 40: Tần Lưu Tịch 2

      Trong bóng đêm đen nhánh, nam tử mặc áo xanh đậm từ từ ra.

      Hoa Khê và Thủ Ky lập tức yên tâm thở phào nhõm, ra là Đại sư huynh khiêm tốn của Liễu Tịch Nhược, bọn họ phát ra cũng là điều bình thường, nếu đường đường là Huyền vũ Ảnh vệ chẳng phải là đồ vô dụng rồi sao.

      Nam tử áo xanh kia từ từ đến gần bọn họ, khuôn mặt tuấn có vài phần chín chắn trưởng thành. có chút mất tự nhiên cười : “Sư muội đừng có trách ta, ngươi cũng phải biết tính của Sơ Cẩn.”

      Đối với bất ngờ như vậy, vẻ mặt Liễu Tịch Nhược cũng có phản ứng gì dường như biểu cảm này của nàng trở thành thói quen, miễn cưỡng : “Lần này cũng tệ lắm, cũng biết mặc quần áo dạ hành rồi. Hoa Khê, Thủ Ky các ngươi nhanh bảo vệ sư muội cần phải để ý đến ta.”

      Hoa Khê cùng Thủ Ky nghe vậy liền gật đầu phi thân lên.

      Trong Tứ đại cấm vệ võ công yếu nhất chỉ sợ là Chu Tước môn Bạch Sơ Cẩn rồi, hơn nữa cũng là người khiến bọn họ đau đầu nhất, bởi vì nàng ta quá gian xảo tinh quái, lại chuyên gây chuyện sinh . Cũng may nàng tinh thông dùng độc, nên ai có thể động đến nàng, nhưng lại khổ ba người bọn , cả ngày chỉ giúp nàng xử lý đủ loại chuyện, lần này theo đến lại làm loạn thêm rồi đây.

      Liễu Tịch Nhược bất đắc dĩ thở dài cái, liền cất bước muốn vào. Đầu tiên là Bạch Sơ Cẩn, sợ rằng lại có thời gian nghỉ ngơi tốt rồi.

      “Nhược nhi.” Mộ Tự Khiêm đột nhiên gọi nàng.

      Liễu Tịch Nhược kinh ngạc quay đầu lại nhìn nam tử từ vẫn luôn bên cạnh bảo vệ nàng, trong ánh mắt có mấy phần quan tâm.

      Mộ Tự Khiêm cũng tràn đầy thâm ý nhìn nàng, khắc kia khi nàng vừa xoay người đột nhiên có cảm giác nàng biến mất cho nên mới bất giác vội vàng gọi nàng tiếng.

      Nhưng mà, nàng vẫn phải phải sao?

      Nàng còn là bé vẫn theo , để cho làm đồ ăn ngon cho nàng, để canh trừng sư phụ còn bé len lén ngủ gật.

      Nàng trưởng thành, nàng bây giờ là người đứng đầu Tứ đại cẩm vệ. Nàng thông minh, quyết đoán và mưu lược, khiến phải vỗ tay tán thưởng.

      Những điều này sớm dự liệu được. Nhưng mà lại ngờ được là nàng có hôn ước rồi, người lấy nàng lại là người có danh tiếng xấu nhất – Tứ hoàng tử, mà càng làm bất ngờ hơn là chính nàng cũng cự tuyệt.

      Chỉ cần nàng nguyện ý, ai có thể ép buộc nàng thành thân, nhưng nàng lại đón nhận. Điều này thể nào tin được.

      Điều này làm sao có thể chứ, tại sao nàng có thể gả cho người khác được.

      Mộ Tự Khiêm còn cách nào khác, biết mình thể hiểu được suy nghĩ của nàng, mà càng thể dễ dàng mà thay đổi được quyết định của nàng. Bởi vì hiểu nhất tính cách của Nhược Nhi, chẳng qua chỉ là quý như người đại ca thôi.

      Những điều này đều biết. Nhưng mà thể tận mắt nhìn thấy người thương nhất gả cho người có tài cán như vậy để chà đạp mình. thở dài cái dừng chút rồi mới : “Nhược nhi, ngươi quyết định lấy Tứ hoàng tử đó sao?”

      “Ừm” Nàng chút do dự trả lời khiến cho con tim của chợt rơi xuống.

      May mắn bây giờ là đêm tối, nàng thể nhìn vẻ mặt của , nếu nàng chắc chắc giật mình. Bởi vì lúc này khuôn mặt của trở nên trắng bệch.

      “Nhưng ………”

      “Muội biết, dù sao sớm muộn đều phải lấy, về phần lấy người nào, muội quan tâm.” Liễu Tịch Nhược như chuyện liên quan quan đến nàng.

      nhìn Liễu Tịch Nhược khuôn mặt này đủ để nghiêng nước nghiêng thành, chỉ muốn bật thốt lên. sao? là ai cũng như nhau sao? Như vậy ta có thể ?

      Có lẽ Liễu Tịch Nhược cũng phát nàng sớm có hứng thú đặc biệt với Mục Kỳ, nếu ngay lần đầu tiên gặp mặt nàng làm sao lại cho người điều tra , các lần gặp khác như thế nào lại vô cớ thử dò xét , trong bữa tiệc như thế nào lại múa theo tiếng đàn của , hơn nữa còn mất kiểm soát hòa vào tiếng nhảy đến xuất thần.

      Liễu Tịch Nhược thấy Mộ Tự Khiêm vẫn luôn hốt hoảng bất an, cố miễn cưỡng xoa mũi , nở nụ cười : “Sư huynh, người yên tâm , ta làm khó mình, cũng còn là trẻ con nữa, ta chỉ mượn danh nghĩa cũng phải là làm vợ chồng với .”

      Mộ Tự Khiêm sững sờ, động tác này chỉ giữa bọn họ mới có, mỗi lần tức giận nàng làm động tác này, nhắc tới cũng kỳ lạ, mỗi khi nàng làm như vậy cơn giận của cũng liền tiêu tan.

      Liễu Tịch Nhược động tác này ở quê hương của nàng thường có trong phim truyền hình, chỉ hai người thân mật mới có thể làm, mà hai người bọn họ lại thân nhau nhất nên động tác này cứ như vậy trở thành ám hiệu giữa hai người.

      “Ai…” Mộ Tự Khiêm than tiếng, gõ cái lên đầu nàng : “ còn cách nào với ngươi, ngươi so với Sơ Cẩn khó động vào hơn nhiều.”

      Liễu Tịch Nhược cười hắc hắc mấy tiếng thêm gì nữa.

      “Tốt lắm, mau xem Tiểu Bạch chút , ta đoán chừng ngươi cứu nó ra ngoài.” Mộ Tự Khiêm nhìn Liễu Tịch Nhược .

      Liễu Tịch Nhược nghe vậy, nghĩ thầm quả thực đúng như vậy, hơn nữa bọn họ vào đây khá lâu rồi, thể làm Mục Thịnh phát được, tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh, liền vội vàng vào.

      Mộ Tự Khiêm nhìn bóng dáng nàng từ từ biến mất trong bóng đêm, rất lâu sau cũng muốn thu hồi ánh mắt.

      Nhược nhi, nếu đây là quyết định của muội, như vậy ta nhất định ủng hộ muội. Mặc kệ như thế nào ta cũng luôn bên cạnh muội, cho dù muội cần ta, hề nhớ đến ta…… ta cũng luôn bảo vệ muội giống như trước đây.

      Bởi vì ta vĩnh viễn là đại sư huynh của ngươi mà, là đại sư huynh thương ngươi nhất.

      Tiểu Bạch bị nhốt trong lồng giam, mấy tên canh gác sớm bị Bạch Sơ Cẩn làm hôn mê bất tỉnh, nữ tử mặc y phục dạ hành lên tiếng chào hỏi liền bay vào đứng trước lồng sắt có vẻ chắc chắn khó mà phá ra được.

      Nàng nhìn con hổ trong lồng, ấm ức trong lòng, từ khi vào đến giờ cho dù nàng gì, làm gì con hổ kia vẫn nhắm mắt nhìn đến nàng, giống như nghe thấy nàng chuyện.

      Bạch Sơ Cẩn bực mình, nhớ lúc trước khi tới đây nàng còn tự tin khoe với đại sư huynh nhất định nàng cứu được Tiểu Bạch ra. Nhưng mà con hổ này hoàn toàn thèm để ý tới nàng?

      Nàng hơi tức giận quay đầu lại, nhìn thấy Hoa Khê và Thủ Ky đứng phía sau từ lúc nào, khóe miệng còn kìm chế được nhếch lên cười.

      Bạch Sơ Cẩn thẹn quá thành giận, bọn họ cười nàng, cười nàng đường đường là cấm vệ Chu Tước mà trị được con hổ.

      Hoa Khê thấy Bạch Sơ Cẩm nổi giận, vội vàng ngừng cười, giả bộ làm ra vẻ đáng thương vô hại : “Bạch….. Bạch tiểu thư, người bớt giận, có gì người từ từ nhé.” Nhưng ngàn vạn lần đừng dùng độc, ta còng phải hầu hạ tiểu thư nữa.!

      Bạch Sơ Cẩn lại nhìn chằm chằm bọn họ, giống như định tha cho bọn họ. Đúng lúc này Liễu Tịch Nhược vào.

      Hoa Khê vừa nhìn thấy Liễu Tịch Nhược vào vội vàng núp sau lưng nàng, sau đó nhếch môi nhìn Bạch Sơ Cân cười cười.

      Ngay cả Thủ Ky luôn lạnh lùng cũng tự chủ dịch mấy bước về phía Liễu Tịch Nhược.

      Vì bọn họ biết , cho dù xảy ra chuyện gì chỉ cần đứng sau lưng Liễu Tịch Nhược tuyệt đối có chuyện gì. Đây chính là đúc kết kinh nghiệm trong nhiều năm qua của bọn họ.

      Liễu Tịch Nhược nhìn Bạch Sơ Cẩn chút, lại nhìn con hổ trong lồng mới : “Sư muội, lại muốn làm loạn, còn mau trở về.” Hiển nhiên cho Bạch Sơ Cẩn được mặt mũi, giọng êm ái cũng mang mấy phần tức giận.

      “Sư tỷ……….” Bạch Sơ Cẩn cúi đầu buồn bã “Muội chỉ là………”

      “Còn mau , ta lại lần thứ hai.” Liễu Tịch Nhược nhân tâm ngắt lời giải thích của nàng, từng từ đều lạnh như băng khiến Hoa Khê cũng kinh ngạc

      Bạch Sơ Cẩn sợ hãi nhìn sắc mặt Liễu Tịch Nhược vui, cam lòng ra ngoài.

      Đợi cho Bạch Sơ Cẩn ra ngoài, Liễu Tịch Nhược liền thở dài cái. Nàng là cố ý cứng giọng với Bạch Sơ Cẩn, võ công nàng ta yếu nhưng lại thích gây họa, nàng thể mỗi lần đều đứng ra giải quyết hậu quả được, nếu muốn ngăn chặn những hậu quả điều đầu tiên là phải nghiêm khắc với nàng, để cho nàng ta biết những gì nên làm, những gì nên làm.

      Liễu Tịch Nhược suy nghĩ, chợt nghe thấy Bạch Sơ Cẩn chạy ra ngoài kêu to tiếng, sau đó bốn phía xung quanh đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :