1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đệ nhất lười phi khuynh thành - Lạc Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 32: Bữa tiệc kinh hoàng 2

      Mắt thấy con Gấu đen càng ngày càng tiến đến gần đây, nàng lo được nhiều như vậy, nghiêng thân mình về phía Liễu Tịch Nhược.

      Vừa mới bò đến bên cạnh Tịch Nhược, nàng liền run rẩy bắt lấy vạt áo của Tịch Nhược siết chặt trong tay.

      ra nàng muốn nắm lấy tay của Tịch Nhược, nhưng vì e ngại thái độ lạnh nhạt cùng khí thế bức người của nàng nên mới ngược lại bắt lấy vạt áo của nàng.

      Liễu Tịch Nhược chợt cảm thấy y phục bị kéo, mới khẽ mở mắt cúi đầu nhìn liền thấy khuôn mặt nhắn trắng bệch của Tịch Họa, cả người run rẩy, ngón tay giật giật, dưới khăn che mặt miệng mở ra nhưng cuối cùng gì, cũng làm gì cả, trong lòng thầm thở dài cái lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

      Ở phía sau, Hoa Khê có chút kinh ngạc nhìn hành động của Liễu Tịch Nhược trong lòng tràn đầy khiếp sợ và nghi ngờ. Nàng theo tiểu thư mười năm rồi, hiểu Liễu Tịch Nhược nhìn bề ngoài có vẻ dễ chuyện nhưng thực tế rất khó lại gần, huống chi là để cho người khác tùy tiện động vào người.

      Mặc dù Liễu Tịch Họa danh nghĩa là muội muội nhưng theo như tính tình của Tịch Nhược, nàng ta sống hay chết cũng quan tâm, nhưng mà bây giờ……

      Hoa Khê lại nhìn Liễu Tịch Họa siết chặt vạt áo, như nghĩ tới điều gì thở dài cái. Lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy con Gấu đen kia di chuyển mục tiêu tới Liễu Tịch Nhược - người vẫn có nửa phần xê dịch vị trí.

      trường nhất thời yên tĩnh, tiếng thét chói tai, tiếng người lôi kéo, chạy ngã, tiếng chửi rủa, tiếng bàn ghế lật đổ, tiếng ly trà rơi xuống đất, thậm chí tiếng chất lỏng từ hạ thân theo chân chảy xuống giọt đất “bịch” đều hẹn mà cùng ngừng, tất cả mọi người gì nữa, nín thở tập trung nhìn con Gấu đen chú ý đến Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ, hoàn toàn quan tâm tới hoàn cảnh trước mắt.

      Ngay cả con hổ đài nhắm mắt cũng miễn cưỡng mở mắt, theo mọi người nhìn màn yên tĩnh bên này.

      Bỗng nhiên, con Gấu đen kia di chuyển, nó điên cuồng gào to tiếng, thân hình to lớn liền nhanh chóng bổ nhào về phía Liễu Tịch Nhược.

      Mọi người hít sâu hơi.

      Vẫn đứng phía sau Mục Thịnh, Mục Kỳ chăm chú nhìn Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt, thái độ thay đổi, nhưng bên trong ống tay áo hai tay nắm chặt lại.

      Bên trong vòng bảo vệ, Mục Thiên cũng há to miệng, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ đau xót.

      Liễu Tịch Họa mắt thấy con Gấu đen lớn kia bổ nhào tới, siết chặt ống tay áo hơn, sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.

      Đứng phía sau Liễu Tịch Nhược, Liễu Chấn Toàn xuất thân quan văn, tuy rằng cố gắng giữ vững thái độ bình tĩnh nhưng nhìn thấy con Gấu đen nhào tới cũng khống chế được thân hình run rẩy như muốn té xỉu.

      Cũng là vẻ mặt trấn định, Hoa Khê thấy Liễu Chấn Toàn run rẩy đứng vững, mới bất đắc dĩ đỡ lấy.

      Con Gấu đen kia càng ngày càng gần đến chỉ chút nữa là bổ nhào tới trước mặt Liễu Tịch Nhược, trong lòng Mục Kỳ cuống lên, ánh mắt trầm xuống, mặt lộ vẻ khẩn trương, giấu trong tay áo nhiều hơn cây ngân châm cực , thuận thế bắn ra.

      Ngay lúc này, chuyện làm mọi người kinh ngạc xảy ra.

      Bởi vì Liễu Tịch Nhược rốt cuộc mở mắt ra, nhưng nàng cũng nhìn về phía con Gấu đen to lớn tới gần mà là liếc mắt nhìn con Hổ trán trắng vẫn lười biếng nằm ngủ kia.

      Cái liếc mắt này, nhìn như chút để ý, lại chứa vài phần thân thiết, vài phần ra lệnh, vài phần nhắc nhở.

      cái liếc mắt, nhìn như mệt mỏi mơ màng, lại làm cho con hổ vồn lười biếng trong phút chốc trợn to hai mắt cảnh giác nhìn.

      cái liếc mắt, nhìn như dịu dàng vô hại lại làm cho con hổ kia quả quyết đứng lên trừng mắt nhìn con Gấu đen lớn.

      Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, vẻ mặt thể tin nhìn màn trước mắt.

      Chỉ thấy đài kia, con hổ vốn uể oải nằm ngủ, khi Liễu Tịch Nhược nhìn về phía nó bỗng nhiên trong nháy mắt đó giống như uống phải thuốc lắc đứng bật dậy bay vút đến bên Liễu Tịch Nhược, khi con Gấu đen bổ nhào tới nó cắn nhát vào chính giữa yết hầu.

      Tốc độ của nó rất nhanh, nhanh đến nỗi con Gấu đen kịp tránh liền bị cắn đúng yết hầu.

      Con Gấu đen bị đau, lao người tới ôm lấy con hổ muốn thoát khỏi kiềm chế, nhưng đúng lúc con Gấu đen xoay người con hổ trán trắng đột nhiên dùng sức quăng nó ra xa mấy mét, sau đó chờ nó bò dậy liền nhanh chóng lại cắn vào yết hầu dùng sức xé ra, máu tươi liền chảy ra.

      Bị cắn lần nữa, miếng da đầy lông đen bị kéo xuống, cằm dưới còn Gấu đen nhất thời máu thịt be bét nhìn mà ghê người.

      Con Gấu đen kia chỉ kịp giãy dụa vài cái, lúc sau tắc thở thấy cử động nữa.

      Tất cả mọi người đều thở phào nhõm.

      Mà Mục Kỳ thấy nguy hiểm hóa giải liền thu lại ngân châm, yên tâm thở phào nhõm, như nghĩ tới điều gì liền nhìn Liễu Tịch Nhược khóe miệng nở nụ cười càng ngày càng sâu.

      Mục Thịnh đứng ở trước mặt nghe thấy tiếng Mục Kỳ thở phào, kinh ngạc quay đầu nhìn cái, lại thấy cười nhìn về phía Liễu Tịch Nhược liền nghi hoặc nhìn nàng mấy lần.

      Lúc này đám người lại hút khí lần nữa.

      Đúng là nguy cơ từ con Gấu đen được giải trừ thế nhưng còn con hổ này làm thế nào? Con Hổ này so với con Gấu đen kia còn lợi hại hơn nhiều a!

      Mục Thịnh theo mọi người nhìn về phía con hổ kia.

      Chỉ thấy con hổ này cả người trắng tuốt, lớp lông dày, khóe mắt có thế thấy chút lười nhác, đối với bất cứ kẻ nào khiêu khích đều là bộ dáng khinh thường làm cho người ta cảm thấy tức đầy bụng.

      Đúng vậy, ngày đó trong rừng sâu Mục Thịnh vô tình nhìn thấy con hổ nhưng nó liền nhanh chóng biến mất. Khi nó “Trốn” Mục Thịnh bị nữ tử thần bí cười nhạo, càng nghĩ càng giận, liền dẫn người tìm kiếm trong rừng cây, nhưng mà liền phát cánh rừng này là rậm rạp um tùm như mê cung, sai người liên tiếp tìm mấy ngày mới phát được nơi con hổ trắng này nằm ngủ, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vẫn là bộ dáng nằm dài lười biếng, đối mặt với những công kích đều là vẻ mặt khinh thường. ra lúc đó muốn tìm thử thôi ngời đúng là tìm được.

      Dĩ nhiên lần này chuẩn bị kỹ để con hổ thể trốn được, cho nên sau khi tìm thấy con hổ liền sai người nhanh chóng sắp xếp.

      tiếng ra lệnh, thuốc mê chuyên dùng cho quái thú, bột làm mù mắt, xích sắt lớn, lưới giăng cao….. tất cả đều đổ xuống dưới cho dù là quái thú hung dữ hơn nữa cũng bị bắt , nhưng mà con hổ này những bị bắt bởi vì đợi đến lúc lưới hạ xuống, sau khi sương mù tan Mục Thịnh mới giật mình kinh ngạc phát phía dưới tấm lưới khổng lồ vốn có gì cả mà điều làm kinh ngạc hơn là con hổ tự mình chạy vào trong chiếc lồng chuẩn bị trước nằm nhắm mắt ngủ.

      Đây cũng là quá quỷ dị, Mục Thịnh thể tin vào mắt mình, nhìn thấy con hổ trong lồng nhắm mắt lại dù thế nào cũng dám sai người đóng cửa.

      yến hội này, con hổ trắng đúng là coi trời băng vung, vẻ mặt khinh thường.

      Nhưng mà cuối cùng con hổ lười biếng này tự nhiên ra tay, hơn nữa còn giải quyết con Gấu đen cao tám thước kia chỉ trong vòng phút.

      nghĩ ra điều gì có thể khiến con hổ thay đổi tấn công con gấu đen.

      Là vì nàng sao?

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 32: Bữa tiệc kinh hoàng 2

      Mắt thấy con Gấu đen càng ngày càng tiến đến gần đây, nàng lo được nhiều như vậy, nghiêng thân mình về phía Liễu Tịch Nhược.

      Vừa mới bò đến bên cạnh Tịch Nhược, nàng liền run rẩy bắt lấy vạt áo của Tịch Nhược siết chặt trong tay.

      ra nàng muốn nắm lấy tay của Tịch Nhược, nhưng vì e ngại thái độ lạnh nhạt cùng khí thế bức người của nàng nên mới ngược lại bắt lấy vạt áo của nàng.

      Liễu Tịch Nhược chợt cảm thấy y phục bị kéo, mới khẽ mở mắt cúi đầu nhìn liền thấy khuôn mặt nhắn trắng bệch của Tịch Họa, cả người run rẩy, ngón tay giật giật, dưới khăn che mặt miệng mở ra nhưng cuối cùng gì, cũng làm gì cả, trong lòng thầm thở dài cái lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

      Ở phía sau, Hoa Khê có chút kinh ngạc nhìn hành động của Liễu Tịch Nhược trong lòng tràn đầy khiếp sợ và nghi ngờ. Nàng theo tiểu thư mười năm rồi, hiểu Liễu Tịch Nhược nhìn bề ngoài có vẻ dễ chuyện nhưng thực tế rất khó lại gần, huống chi là để cho người khác tùy tiện động vào người.

      Mặc dù Liễu Tịch Họa danh nghĩa là muội muội nhưng theo như tính tình của Tịch Nhược, nàng ta sống hay chết cũng quan tâm, nhưng mà bây giờ……

      Hoa Khê lại nhìn Liễu Tịch Họa siết chặt vạt áo, như nghĩ tới điều gì thở dài cái. Lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy con Gấu đen kia di chuyển mục tiêu tới Liễu Tịch Nhược - người vẫn có nửa phần xê dịch vị trí.

      trường nhất thời yên tĩnh, tiếng thét chói tai, tiếng người lôi kéo, chạy ngã, tiếng chửi rủa, tiếng bàn ghế lật đổ, tiếng ly trà rơi xuống đất, thậm chí tiếng chất lỏng từ hạ thân theo chân chảy xuống giọt đất “bịch” đều hẹn mà cùng ngừng, tất cả mọi người gì nữa, nín thở tập trung nhìn con Gấu đen chú ý đến Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ, hoàn toàn quan tâm tới hoàn cảnh trước mắt.

      Ngay cả con hổ đài nhắm mắt cũng miễn cưỡng mở mắt, theo mọi người nhìn màn yên tĩnh bên này.

      Bỗng nhiên, con Gấu đen kia di chuyển, nó điên cuồng gào to tiếng, thân hình to lớn liền nhanh chóng bổ nhào về phía Liễu Tịch Nhược.

      Mọi người hít sâu hơi.

      Vẫn đứng phía sau Mục Thịnh, Mục Kỳ chăm chú nhìn Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt, thái độ thay đổi, nhưng bên trong ống tay áo hai tay nắm chặt lại.

      Bên trong vòng bảo vệ, Mục Thiên cũng há to miệng, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ đau xót.

      Liễu Tịch Họa mắt thấy con Gấu đen lớn kia bổ nhào tới, siết chặt ống tay áo hơn, sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.

      Đứng phía sau Liễu Tịch Nhược, Liễu Chấn Toàn xuất thân quan văn, tuy rằng cố gắng giữ vững thái độ bình tĩnh nhưng nhìn thấy con Gấu đen nhào tới cũng khống chế được thân hình run rẩy như muốn té xỉu.

      Cũng là vẻ mặt trấn định, Hoa Khê thấy Liễu Chấn Toàn run rẩy đứng vững, mới bất đắc dĩ đỡ lấy.

      Con Gấu đen kia càng ngày càng gần đến chỉ chút nữa là bổ nhào tới trước mặt Liễu Tịch Nhược, trong lòng Mục Kỳ cuống lên, ánh mắt trầm xuống, mặt lộ vẻ khẩn trương, giấu trong tay áo nhiều hơn cây ngân châm cực , thuận thế bắn ra.

      Ngay lúc này, chuyện làm mọi người kinh ngạc xảy ra.

      Bởi vì Liễu Tịch Nhược rốt cuộc mở mắt ra, nhưng nàng cũng nhìn về phía con Gấu đen to lớn tới gần mà là liếc mắt nhìn con Hổ trán trắng vẫn lười biếng nằm ngủ kia.

      Cái liếc mắt này, nhìn như chút để ý, lại chứa vài phần thân thiết, vài phần ra lệnh, vài phần nhắc nhở.

      cái liếc mắt, nhìn như mệt mỏi mơ màng, lại làm cho con hổ vồn lười biếng trong phút chốc trợn to hai mắt cảnh giác nhìn.

      cái liếc mắt, nhìn như dịu dàng vô hại lại làm cho con hổ kia quả quyết đứng lên trừng mắt nhìn con Gấu đen lớn.

      Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, vẻ mặt thể tin nhìn màn trước mắt.

      Chỉ thấy đài kia, con hổ vốn uể oải nằm ngủ, khi Liễu Tịch Nhược nhìn về phía nó bỗng nhiên trong nháy mắt đó giống như uống phải thuốc lắc đứng bật dậy bay vút đến bên Liễu Tịch Nhược, khi con Gấu đen bổ nhào tới nó cắn nhát vào chính giữa yết hầu.

      Tốc độ của nó rất nhanh, nhanh đến nỗi con Gấu đen kịp tránh liền bị cắn đúng yết hầu.

      Con Gấu đen bị đau, lao người tới ôm lấy con hổ muốn thoát khỏi kiềm chế, nhưng đúng lúc con Gấu đen xoay người con hổ trán trắng đột nhiên dùng sức quăng nó ra xa mấy mét, sau đó chờ nó bò dậy liền nhanh chóng lại cắn vào yết hầu dùng sức xé ra, máu tươi liền chảy ra.

      Bị cắn lần nữa, miếng da đầy lông đen bị kéo xuống, cằm dưới còn Gấu đen nhất thời máu thịt be bét nhìn mà ghê người.

      Con Gấu đen kia chỉ kịp giãy dụa vài cái, lúc sau tắc thở thấy cử động nữa.

      Tất cả mọi người đều thở phào nhõm.

      Mà Mục Kỳ thấy nguy hiểm hóa giải liền thu lại ngân châm, yên tâm thở phào nhõm, như nghĩ tới điều gì liền nhìn Liễu Tịch Nhược khóe miệng nở nụ cười càng ngày càng sâu.

      Mục Thịnh đứng ở trước mặt nghe thấy tiếng Mục Kỳ thở phào, kinh ngạc quay đầu nhìn cái, lại thấy cười nhìn về phía Liễu Tịch Nhược liền nghi hoặc nhìn nàng mấy lần.

      Lúc này đám người lại hút khí lần nữa.

      Đúng là nguy cơ từ con Gấu đen được giải trừ thế nhưng còn con hổ này làm thế nào? Con Hổ này so với con Gấu đen kia còn lợi hại hơn nhiều a!

      Mục Thịnh theo mọi người nhìn về phía con hổ kia.

      Chỉ thấy con hổ này cả người trắng tuốt, lớp lông dày, khóe mắt có thế thấy chút lười nhác, đối với bất cứ kẻ nào khiêu khích đều là bộ dáng khinh thường làm cho người ta cảm thấy tức đầy bụng.

      Đúng vậy, ngày đó trong rừng sâu Mục Thịnh vô tình nhìn thấy con hổ nhưng nó liền nhanh chóng biến mất. Khi nó “Trốn” Mục Thịnh bị nữ tử thần bí cười nhạo, càng nghĩ càng giận, liền dẫn người tìm kiếm trong rừng cây, nhưng mà liền phát cánh rừng này là rậm rạp um tùm như mê cung, sai người liên tiếp tìm mấy ngày mới phát được nơi con hổ trắng này nằm ngủ, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vẫn là bộ dáng nằm dài lười biếng, đối mặt với những công kích đều là vẻ mặt khinh thường. ra lúc đó muốn tìm thử thôi ngời đúng là tìm được.

      Dĩ nhiên lần này chuẩn bị kỹ để con hổ thể trốn được, cho nên sau khi tìm thấy con hổ liền sai người nhanh chóng sắp xếp.

      tiếng ra lệnh, thuốc mê chuyên dùng cho quái thú, bột làm mù mắt, xích sắt lớn, lưới giăng cao….. tất cả đều đổ xuống dưới cho dù là quái thú hung dữ hơn nữa cũng bị bắt , nhưng mà con hổ này những bị bắt bởi vì đợi đến lúc lưới hạ xuống, sau khi sương mù tan Mục Thịnh mới giật mình kinh ngạc phát phía dưới tấm lưới khổng lồ vốn có gì cả mà điều làm kinh ngạc hơn là con hổ tự mình chạy vào trong chiếc lồng chuẩn bị trước nằm nhắm mắt ngủ.

      Đây cũng là quá quỷ dị, Mục Thịnh thể tin vào mắt mình, nhìn thấy con hổ trong lồng nhắm mắt lại dù thế nào cũng dám sai người đóng cửa.

      yến hội này, con hổ trắng đúng là coi trời băng vung, vẻ mặt khinh thường.

      Nhưng mà cuối cùng con hổ lười biếng này tự nhiên ra tay, hơn nữa còn giải quyết con Gấu đen cao tám thước kia chỉ trong vòng phút.

      nghĩ ra điều gì có thể khiến con hổ thay đổi tấn công con gấu đen.

      Là vì nàng sao?

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 33: Điệu múa tuyệt thế nền máu máu tanh 1

      Mục Thịnh nhìn về phía Liễu Tịch Nhược, thân hình nàng yếu đuối, khóe mắt lười biếng, chậm rãi lắc đầu.

      Lại nhìn con hổ kia, nó vừa mới cắn chết con Gấu đen chỉ bằng nhát, lạnh lùng nhìn lại cho đến khi xác định con Gấu chết hẳn mới quay đầu liếc nhìn Liễu Tịch Nhược.

      Mà Liễu Tịch Nhược nhắm mặt lại biết từ lúc nào, căn bản chú ý màn nguy hiểm trước mắt, giống như con hổ kia cũng phải cứu mạng nàng.

      Ngoại trừ cái nhìn nó lúc con Gấu đen nhào tới nàng cũng nhìn tới con hổ trắng lần nào nữa.

      Biểu tình con hổ kia có chút buồn chán quay đầu lại, trong lúc tất cả mọi người còn kinh ngạc liền nhào tới trước người cắn nhát vào cổ họng .

      Mọi người chỉ nghe “Phập” tiếng, trong nháy mắt thứ chất lỏng ấm áp trơn láng nhuộm cả tầm mắt, máu đỏ đầy trời, bên mép con hổ trán trắng lười biếng kia giống như hoa tươi nở rộ, máu văng tung tóe trán, xuống từng giọt lấp lánh.

      Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng xảy ra trong nháy mắt, nguy hiểm khiến họ cảm thấy trái tim vừa đặt trở về trong lồng ngực lại nhảy ra ngoài lần nữa, trong khoảng thời gian ngắn thể làm bất cứ cái gì.

      Cho đến lúc con hổ kia cắn đứt lìa cổ người nọ ngã xuống, cổ máu phun ra giống như con suối nhuộm đỏ cả vạt áo, nhuộm đỏ cả đôi mắt trừng lớn…..

      “A………..”

      Gần như là đồng thời, các phu nhân, các tiểu thư mảnh mai thét chói tai.

      Nếu như mọi người sợ con Gấu đen lúc nãy vì có thể nó ăn thịt người, điều khiến họ lo lắng về con hổ trán trắng trước mặt này chính là nó nhất định đả thương người khác, hơn nữ có khả năng người bị thương chính là mình.

      Tất cả mọi người luống cuống, nhưng bọn họ sợ giống như lúc con Gấu nổi điên là hốt hoảng chạy trốn, hoặc là núp vào chỗ an toàn, mà là hai chân như nhũn ra, cả người run lên đứng tại chỗ, còn phải cắn chặt răng đề phòng chính mình đứng vững mà ngã xuống, làm cho con hổ chú ý đến.

      Mọi người đều hít hơi.

      Mục Thịnh cũng ngoại lệ, có thể hít vào càng sâu.

      Bởi vì ràng nhận ra, người bị con hổ cắn chết kia chính là người mà sai dùng roi đánh nó lúc nó ở trong lồng sắt.

      Theo bản năng Mục Thịnh nắm chặt tay, lúc này mới phát lòng bàn tay của mình sớm rịn đầy mồ hôi lạnh lẽo.

      ngờ đến con hổ này nhìn như yếu đuối vô hại, vậy mà với tốc độ và sức mạnh kinh người như vậy cắn chết người mới chỉ đánh nó roi trong lúc nó ngủ, còn bi trừng phạt như thế nào đây?

      Dù sao con hổ này cũng là do bắt tới, mặc dù nó tự chạy vào trong lồng nhưng mà chính tự mình bắt nó cũng là .

      Mục Thịnh dám nhớ lại nữa, đột nhiên cảm thấy con hổ này cực kỳ giống nữ nhân mỹ lên mà vô tình gặp được, nhìn xinh đẹp vô hại, thực chất cả người đều là kịch độc, điều mấu chốt căn bản là ngươi thể đoán được nàng suy nghĩ cái gì, vĩnh viễn cũng biết giây tiếp theo nàng làm gì cả.

      Giống như con hổ trước mặt kia, lúc mọi người căng thẳng như dây đàn vì sợ hãi lại nhàng gảy cái, thế là dây đàn của mọi người vì hành động king người của nó mà gãy mất.

      Bởi vì con hổ kia sau khi tấn công người đánh nó, cũng tấn công bất cứ người nào nữa mà chậm rãi về cái bàn màu vàng sáng chói được bố trí trước đó, bàn chân bước đều đều nhàng từ từ, xoa xoa khóe mép tràn đầy vết máu trước kinh ngạc của mọi người, sau đó lúc mọi người còn sửng sốt nó lại miễn cưỡng về phía đài cao hơn ở phía trước, quay đầu nhìn vào mắt Liễu Tịch Nhược lần nữa.

      Cái nhìn này có chút giận dỗi, có chút làm nũng, thậm chí có chút ý tứ hờn tủi.

      Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ, căn bản hề vì nó mà có bất cứ hành động nào.

      Giống như là chịu đả kích rất lớn, ngọn lửa trong mắt nó liền bị dậm tắt, giống như nó dùng hết sức, lại khôi phục dáng vẻ uể oải lúc đầu, thậm chí là bộ dáng còn mệt mỏi hơn trước, chậm rãi vào lồng sắt nằm xuống nhắm hai mắt lại.

      Tất cả mọi người đều sợ hãi, kinh ngạc nhìn con hổ trong lồng, nhưng người nào dám lên phía trước đóng cửa lồng lại, càng có bất kì tiếng động nào, cả Ngự hoa viên cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng khí hít thở.

      Hoa Khê ngồi sau Liễu Tịch Nhược che miệng chặt, động tác này thoạt nhìn giống như vì kinh sợ che miệng thốt lên lời, mà thực tế là vì che nụ cười, lại đề phòng nàng nhịn được cười ra tiếng.

      Liễu Tịch Nhược mở mắt, có chút quở trách nhìn nàng.

      Hoa Khê vội vàng dừng ánh mắt lên ý cười, khôi phục dáng vẻ thục nữ như trước.

      “Hoàng thượng.” tiếng thanh thúy dịu dàng dễ nghe phá vỡ thời gian tĩnh lặng, nhưng vào lúc này lại giống như tiếng pháo nổ đột ngột những cảm thấy dễ nghe mà ngược lại cảm thấy kinh khủng.

      Ngay cả Mục Thiên cũng bị dọa sợ hết hồn, lúc lâu mới phản ứng lại được, mở miệng nhưng phát ra thanh nào.

      Mà Liễu Tịch Nhược để ý đến điều này, dừng chút lại tiếp tục : “Ta nhớ rằng Đại hoàng tử dâng lễ vật trước, thần nữ đáp ứng biểu diễn điệu múa, tại Đại hoàng tử dâng quà lên rồi, như vậy cũng đến lúc thần nữ lên biểu diễn.”

      Mục Thịnh lắp bắp kinh hãi, lần nữa ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến Liễu Tịch Nhược, bởi vì lời nàng vừa có sai, rất hợp lý, rất bình tĩnh nhắc nhở Mục Thiên chuyện này nguyên nhân là ai làm.

      kiện này lớn cũng lớn, cũng , nếu có người nhân cơ hội tấu lên bản tấu chương vạch tội, hoặc là lão Hoàng đế có nghi ngờ nặng chuyện này vô cùng có khả năng trở thành tội danh ám sát Hoàng đế, mưu đồ cướp ngôi mà bị xử tội chết.

      Liễu Tịch Nhược trong lúc vô ý nhắc nhở chính là cho Mục Thiên biết rằng ai là người chuẩn bị kế hoạch này, kẻ nào đứng sau chủ mưu.

      Mục Thiên cũng kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, sau đó thần sắc trở lại bình tĩnh, suy nghĩ điều gì nhìn Mục Thịnh cái rồi mới nhìn nàng : “Nhược Nhi, trẫm là muốn xem ngươi múa nhưng mà tại….” xong bất đắc dĩ nhìn mảng hỗn độn phía trước.

      Liễu Tịch Nhược vẫn bình thản, màn trước mắt như liên quan tới nàng, nhàn nhạt câu “ sao.” Liền đứng dậy trước kinh ngạc của mọi người chầm chậm đến chỗ con hổ đài.

      Mọi người nín thở, bọn họ cũng phải sợ nàng bị ăn thịt vì chọc giận con hổ mà là sợ nàng chọc giận nó mà khiến nó nổi điên lên làm hại những người khác, người bị thương có thể là chính bản thân mình.

      Mục Thiên cũng cực kì kinh ngạc, giơ tay lên muốn ngăn nàng lại, nhưng nàng lên đài rồi, chỉ sợ lên tiếng chọc giận con hổ kia cho nên chỉ đành mặc kệ nàng.

      Liễu Chấn Toàn vừa mới bị con hổ kia làm hoảng sợ vừa mới lấy lại thần trí, nhìn thấy Liễu Tịch Nhược đứng đài cao kia đối mặt nhìn con hổ, liền bị dọa sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh.

      So với mọi người, Mục Kỳ lại có vẻ tỉnh táo hơn, bất giác đưa tay lên xoa trước ngực, mím môi nhìn nử tử che mặt đài. Đối với nữ nhân này càng ngày càng tò mò, càng ngày càng hứng thú với nàng.

      Nhìn loạt động tác của nàng, biết nữ nhân này căn bản cần kẻ nào lo lắng, bởi vì nàng có đủ năng lực tự bảo vệ mình, nếu Mục Kỳ đoán sai, nếu con hổ kia chặn lại chỉ sợ con Gấu đó cũng thể chạm tới nàng.

      Mà nữ nhân này lại hề biến sắc, vẫn bất động ngồi chỗ mặc cho xung quanh hét chói tai nàng chút nhíu mày cũng có, mắt điếc tai ngơ cho đến khi con Gấu đen kia nhào tới cũng chỉ là mở mắt liếc nhìn cái. Như vậy chỉ có thể nữ nhân này quá mức thông minh, quá mức xảo quyệt, quá mức… đen tối.

      Mục Kỳ cười khẽ nhìn Liễu Tịch Nhược lên đài đối mặt với con hổ nàng từ từ khom lưng cúi người sau đó đóng lồng tre lại trước kinh ngạc của mọi người, dĩ nhiên nhìn thấy tia lóe lên trong ánh mắt nàng khi nàng đóng cửa lồng.

      Trong ánh mắt này có chút giảo hoạt, có chút vui vẻ, có chút…. Tuyệt tình.

      Đóng cửa lồng xong, nàng chậm rãi xoay người, hơi nhếch khóe mắt nhàn nhạt : “Hoàng thượng, sau đây thần nữ bắt đầu biểu diễn.”









    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 34: Điệu múa tuyệt thế nền máu máu tanh 2

      Vừa dứt lời, bóng dáng xanh lục của nàng giống như con bướm màu xanh nhàng bay múa đài.

      Mỗi bước múa đều nằm trọn trong tầm mắt mọi người, dáng người nổi bật, mỗi động tác cũng có thể làm cho người khác rối loạn tâm trí; nàng lạnh nhạt tao nhã, chỉ cái xoay người cũng có thể làm người ta quên cả hô hấp, ánh mắt nàng mơ màng, chỉ cái nháy mắt cũng khiến mọi người như rơi vào mộng cảnh xuân.

      có nhạc đệm, có trang phục tinh xảo, có người múa phụ họa những bước điêu luyện, chỉ có khuôn mặt mang khăn che màu trắng, nữ tử mặc áo xanh nhạt.

      Khuôn mặt nàng bị che khuất, vào thời khắc này những ảnh hưởng tới người xem mà ngược lại có vẻ đẹp mông lung thần bí. Nàng chỉ lộ ra đôi mắt, từ mệt mỏi lộ ra mấy phần mơ màng, mấy phần trong sáng, ràng giấu được tư thái lay động lòng người.

      Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh, cả Ngự hoa viên rơi vào trạng thái tĩnh lặng lần nữa. Chỉ là lần này trong tĩnh lặng có thể nghe được tiếng chim hót, làm nền cho điệu múa, tiếng lại tiếng như thanh tự nhiên lôi cuốn xúc động lòng người.

      Như cơn gió ấm áp lướt qua má. Điệu múa của nàng giống như chính con người nàng, nhàng thanh thoát, làm tâm tình người xem bất giác thả lỏng.

      Từ từ, mọi người dần thả lỏng, nỗi thấp thỏm lo âu trong lòng dần yên tĩnh trở lại, cả người còn run rẩy nữa, ngay cả Mục Thiên cũng nhõm thở ra hơi….. Dường như là phản ứng theo bản năng, có thể làm thay đổi tâm trạng, sau khi chuyện liên quan đến sống còn qua , chỉ điệu múa thành công làm mọi người trở về trạng thái thoải mái ban đầu.

      Thị vệ bốn phía, các cấm vệ quân bắt đầu tản ra, Mục Thiên hoàng nhìn nàng dời, được cung nữ chậm rãi đỡ ngồi xuống, các đại thần cũng tìm về vị trí của mình, các phu nhân tiểu thư cũng ngơ ngác nhìn Liễu Tịch Nhược khỏi thầm nghĩ điệu múa của nàng diễm lệ.

      tại còn ai nhớ đến Liễu Tịch Nhược là nhị tiểu thư nhà Liễu phủ vừa xấu xí, lại lười biếng tính khí độc ác, càng nhớ trước thời khắc rung động này là nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, tất cả mọi người đều bị điệu múa của nàng thu hút.

      Lúc này nàng rất đẹp, cái đẹp này phải ở dung mạo nàng mà xuất phát từ bên trong tản mát ra, phần lạnh nhạt kia như ánh hào quang quấn quanh thân nàng.

      Tiếng đàn bỗng nhiên vang lên, mọi người hơi liếc mắt nỡ dời khỏi hình ảnh nàng chuyển qua, lại thấy Tứ hoàng tử Mục Kỳ biết từ lúc nào khoanh chân ngồi bên khán đài, đầu gối là cây đàn cổ tinh xảo, năm ngón tay linh hoạt di chuyển, giai điệu nhàng như tơ lụa phát ra thấm vào ruột gan trong lòng mỗi người.

      Vì có tiếng đàn làm nền mà điệu múa càng trở nên tươi đẹp, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn màn rung động trước mắt.

      Mỹ nhân như họa, người đẹp bên cạnh, bước múa nhàng, tiếng đàn du dương.

      Nàng nhập tâm múa liền nghe thấy tiếng đàn phối hợp truyền đến, nàng kinh ngạc nhìn lại chỉ thấy Mục Kỳ khoanh chân ngồi, giống như nghiệt vẫn mỉm cười tà mị, cổ cầm tùy ý đặt đầu gối, ngón tay trắng gảy đàn, chỉ động tác cũng đủ làm cho các thiếu nữ động lòng.

      Người này quả là nghiệt!

      Liễu Tịch Nhược thầm lẩm bẩm câu. Trong mắt chợt tia xảo quyệt, bước chân đột nhiên nhanh hơn, vốn là động tác nhàng bỗng nhiên trở nên có lực mà nhanh dần.

      Mục Kỳ gảy đàn bên cạnh thấy động tác nàng biến hóa, mím môi khẽ cười, đồng thời ngón tay cũng tăng nhanh cùng nàng hẹn mà hợp.

      Nhưng mà vẫn chưa đủ.

      Nàng liền nhanh chóng xoay tròn, vốn là động tác xoay nhanh chóng nhưng trong nháy mắt lại chậm dần.

      Tiếng đàn Mục Kỳ lên cao giống như núi cao sông dài cuộn trào bỗng nhiên trở lại yên tĩnh giống như dòng nước từng giọt thấm vào lòng người.

      “Ầm” tiếng, Mục Thiên vừa bưng ly trà lên liền rơi xuống mặt đất.

      thanh đột ngột vang vọng trong ngự hoa viên yên tĩnh, nhưng có ai quay đầu nhìn về phía ly trà rơi kia, ngay cả Mục Thiên cũng bận tâm đến. Tất cả mọi người đều chớp mắt nhìn hai người đài phối hợp ăn ý như vậy.

      Chưa từng nhìn thấy vũ điệu đặc sắc như vậy, cũng chưa từng nghe qua tiếng đàn du dương như thế. Tất cả mọi người ở đây, chưa từng có ai có thể nhảy điệu múa đẹp đến như vậy cũng chưa từng có người nào có thể đánh ra khúc nhạc tuyệt vời như thế, càng là có hai người nào có thể phối hợp ăn ý đến như vậy.

      khán đài, Liễu Tịch Nhược giống như con bướm phá kén nở rộ, tiếng đàn chậm rãi kêu gọi phá ra.

      Vào thời khắc này, ai suy nghĩ đến con hổ cắn chết con Gấu, cũng ai xem người nào bị con hổ cắn vết máu vẫn còn loang lổ ở dưới đài cách đó xa.

      Ngược lại, vết máu chảy loang lổ kia vào thời khắc này giống như đóa hoa tươi đẹp nở rộ bay tán loạn mà hết sức chói mắt.

      Đàn bướm bay tán loạn, tiếng đàn say mê, chậm rãi nở đóa hoa sáng chói rạng ngời.

      Khóe miệng Liễu Tịch Nhiễm cười khẽ, tăng nhanh nhịp điệu lần nữa nhàng hòa cùng tiếng nhạc bay lên cao.

      Chỉ thấy nàng khẽ nâng chân, ngón tay thon dài đưa cao, nhanh chóng xoay tròn, vạt áo bay quanh, trâm cài đầu khẽ va chạm phát từng tiếng hòa vào lòng người.

      Bỗng nhiên chân phải nàng đưa lên trước hơi khuỵ xuống, hai cánh tay cùng đưa lên, vạt áo thuận thế bay lên lại từ từ hạ xuống dập dờn như những ngọn sóng tự do tràn đầy năng lượng.

      Tiếng đàn cũng phối hợp dồn dập bỗng nhiên dừng lại, như từng giọt nước chạy .

      Liễu Tịch Nhược nghe tiếng nhạc biến hóa, thầm tự cười bản thân dễ dàng say đắm trong tiếng nhạc, nhất thời nhớ tiết tấu, thiếu chút nữa bị rối loạn tâm trí.

      Nàng liền liếc nhìn Mục Kỳ cái thấy vẫn là bộ dáng quyến rũ chết người, trong thời gian ngắn cũng biết nên làm thế nào, lát sau mới phục hồi tinh thần, ánh mắt chuyển động lần nữa, khóe miệng hơi nhếch dưới lớp khăn che mặt, như suy nghĩ điều gì đó nàng cũng hoàn toàn sững sờ liếc mắt nhìn những nữ tử kia.

      Trong lòng cười thầm tại đây chính là cơ hội.

      Động tác thong thả lần nữa cuộn trào, vạt áo lặng lẽ bay đầy trời.

      Lúc này tất cả mọi người đều bị điệu múa của nàng mê hoặc, so sánh với nàng, điệu múa của Đệ nhất mỹ nhân kinh thành Lâm Hinh Tuyết cũng được coi là cái gì. Bọn họ thể dời mắt được, chỉ sợ để ý bỏ qua bất kỳ động tác nào. Bọn họ đều tập trung nhìn khán đài nên ai chú ý có vài nữ tử lặng lẽ tiếng động tới bên cạnh Mục Thiên.

      Ánh mắt các nàng trống rỗng, bước gây ra tiếng động cho nên ai phát đúng hơn là ai chú ý tới các nàng.

      Bởi vì tất cả mọi người đều ngây người, ngay cả thị vệ, thái giám, cung nữ cũng như vậy, cho nên có ai chú ý cũng có ai nghĩ đến, ngay cả đại nữ nhi của Tể Tướng mang theo mấy nữ nhân tới bên cạnh Mục Thiên.

      Trong lúc múa, Liễu Tịch Nhược thấy Liễu Tịch Nhiễm di chuyển, khóe miệng khẽ cười, động tác dưới tay khẽ biến hóa, cánh tay vươn về phía trước, nắm chặt xoay chuyển nhàng thu về rồi lại vươn ra động tác linh hoạt khéo léo làm cho mọi người đều ngạc nhiên.

      Liễu Tịch Nhiễm đứng cách Mục Thiên xa, cánh tay nàng liền đưa về phía trước liền nắm lấy trường kiếm mà lúc nãy dùng để đánh con Gấu, thuận thế rút ra nhưng lại nhằm về phía Mục Thiên đâm tới.

      Sau lưng Liễu Tịch Nhiễm, mấy nữ tử kia đều khinh thường chế nhạo Liễu Tịch Nhược cũng làm động tác giống Tịch Nhiễm đáng tiếc trong tay các nàng có kiếm cho nên thoạt nhìn giống như mấy quả đấm cùng đánh về phía Mục Thiên.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 35: Vào tù

      Đúng lúc đó, thị vệ thân cận của Mục Thiên hoàng tình cờ nhìn thấy hành động của Liễu Tịch Nhiễm, vội vàng cầm kiếm đỡ, dù sao cũng là cao thủ mà Liễu Tịch Nhiễm lại là tiểu nữ tử tay trói gà chặt cho nên chỉ chiêu liền đem Liễu Tịch Nhiễm đánh bay ra đập vào vách tường đối diện ngã lăn xuống đất.

      Tiếng đánh đập vang lên khiến Mục Thiên và các vị đại thần bao gồm cả Liễu Chấn Toàn phục hồi tinh thần lại. Mọi người kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, chỉ thấy Liễu Tịch Nhiễm khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, đầu tóc xộc xệch, khóe miệng chảy máu, còn mấy nữ nhân khác cũng nằm rải rác cách đó xa, mà thị vệ kia nhanh chóng tới trước mặt Liễu Tịch Nhiễm, trường kiếm trong tay chĩa thẳng về phí nàng.

      Lúc này, Liễu Chấn Toàn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng kêu lên: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha mạng, Liễu gia ta lòng trung thành với Hoàng thượng, chuyện xảy ra đột ngột xin người minh xét tha cho tiểu nữ mạng.”

      thanh rối loạn nhốn nháo truyền vào tai Liễu Tịch Nhược, nàng nhìn Liễu Chấn Toàn quỳ trước mặt Mục Thiên, dừng động tác theo bản năng, Mục Kỳ thấy nàng múa tiếp cũng dừng gảy đàn lại.

      Vũ điệu cùng tiếng đàn đột nhiên dừng lại khiến mọi người phục hồi tinh thần, lúc này mới kinh ngạc phát Mục Thiên hoàng suýt bị ám sát còn Liễu Chấn Toàn quỳ dưới đất cầu xin tha mạng.

      Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy nữ tử nằm đất cũng nhanh chóng khôi phục thần trí, các nàng trợ to hai mắt, kinh ngạc phát mình nằm đất muốn đứng dậy nhưng lại thấy có mấy thị vệ vây quanh thậm chí còn có đao gác cổ mình.

      Các nàng nhìn những thị vệ cầm đao đứng trước mặt mình kinh ngạc thể mở miệng được.

      Liễu Tịch Nhiễm cũng như vậy, bởi vì Liễu Chấn Toàn cầu xin, nên thị vệ kia quả quyết thu hồi lại mũi kiếm chĩa trước mặt mà thay vào đó đặt nó lên cổ nàng.

      Mục Thiên cũng cực kỳ kinh hãi. yến hội nho mà đến tận hai lần bị hành thích, đây là muốn nhanh chóng lấy mạng Hoàng đế sao?? Mà hai lần hành thích đều có chung đặc điểm, lớn lớn cũng .

      Nhưng mà lần này cũng giống với lần đầu tiền có thể giải thích đơn giản được.

      Bởi vì Liễu Tịch Nhiễm hành thích Hoàng thượng là thể chối cãi, ai có thể bao biện được. Duy nhất điểm có thể chứng Liễu Tịch Nhiễm là người thực hành thích còn Liễu Chấn Toàn là người đứng sau chỉ điểm, nếu thực đúng là như vậy có thể Liễu gia với ý đồ mưu phản theo như pháp luật bị tịch thu tài sản, kẻ phạm tội bị đưa ra chém đầu.

      Nghĩ tới đây, Liễu Tịch Nhược có chút thầm giật mình, trong lòng hối hận, nếu biết trước cũng sử dụng cách này, lúc đó chẳng qua là ý muốn đáp trả cầu của Liễu Tịch Nhiễm cũng có nghĩ nhiều như vậy, bình thường thân mình thành thói quen, sao có thể nghĩ đến hành động này còn có dây mơ rễ má với nhau chứ.

      Nàng bất đắc dĩ lại than thở, đây chẳng phải là lại muốn giày vò mệt đến chết sao. Nghĩ thế nên nàng liền nháy mắt với Hoa Khê, Hoa Khê lập tức gật đầu thừa dịp mọi người chú ý lặng lẽ dời .

      Lúc này, Mục Thiên cũng lên tiếng: “Liễu ái khanh, trẫm cũng muốn tha cho nữ nhi ngươi cái mạng, nhưng đây chính là hành thích trẫm hơn nữa rốt cuộc chuyện này là như thế nào còn chưa ràng có phải hay Liễu Tể tướng.”

      Liễu Chấn Toàn biết Mục Thiên hoàng có tính đa nghi cao, mà thế lực của mình mấy năm gần đây trở thành cái đinh trong mắt . Bữa tiệc này bên ngoài là mừng sinh nhật Thành phi, nhân tiện ban hôn cho Hoàn tử nhưng thực chất là tìm cách áp chế quyền lực của mình.

      Chuyện này xảy ra chỉ sợ cũng cần phải dùng phương thức phiền toái là kết hôn, chỉ cần ban xuống tội danh làm loạn cũng đủ để cho nhổ cỏ tận gốc.

      Chẳng lẽ nhất định phải dùng đến người đó để bảo toàn tính mạng cả nhà mình sao?

      Liễu Chấn Toàn nghĩ tới đây thở dài cái rồi mới : “Hoàng thượng, người cho rằng trong lòng vi thần muốn ám sát Hoàng thượng sao?”

      Mục Thiên sững sờ hồi lâu mới thở dài hơi : “ Trước kia ngươi có lẽ dám, nhưng tại như thế nữa dù sao người đó phải chết rồi sao?”

      “Nếu Hoàng thượng cho là như vậy, như vậy thần còn lời nào để .” Liễu Chấn Toàn thở ra cái dài, vẻ mặt đau buồn khiến Liễu Tịch Nhược kinh ngạc.

      và lão già Mục Thiên kia rốt cục là xảy ra chuyện gì?

      Mục Thiên cũng thở dài cái, dường như hạ quyết tâm : “Người đâu, lập tức đem Liễu Chân Toàn cùng toàn bộ người trong phủ giải vào đại lao, được có bất kỳ sai sót nào.”

      Liễu Tịch Nhược thầm liếc mắt, đại lao à, sợ rằng được nghỉ ngơi rồi.

      Hoa Khê chạy lặng lẽ trở lại, chạy tới bên Liễu Tịch Nhược đỡ cánh tay nàng yên tâm gật đầu cái.

      lát sau, Mục Thiên lại : “Đại Hoàng tử Mục Thịnh làm việc cẩn thận, làm kinh động thánh giá, thu hồi chức quản lý Ngự cấm quân, đóng cửa sám hối trong phủ tháng.” Quả nhiên quên Đại hoàng tử.

      Mục Thịnh kinh hãi, lúc lâu sau mới vội vàng quỳ xuống, hai tay dưới đất nắm chặt.

      Tận đến lúc Liễu Tịch Nhược bị áp giải , Mục Kỳ mới đem đàn để xuống, đứng lên nhìn theo hướng Liễu Tịch Nhược đăm chiêu hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.

      nghĩ được rằng nữ tử lại có thể dùng vũ điệu thôi miên người khác, nàng rốt cuộc là ai? đường đến phòng giam, Hoa Khê tựa vào Liễu Tịch Nhược khẽ , căn bản hề nghĩ phòng giam là nơi kinh khủng như thế nào.

      “Tiểu thư, ta rồi mà, người múa rất đẹp mà, mặc dù trước đây người múa cũng rất đẹp rồi, nhưng lần này là đẹp nhất, giống như….. A, giống như là bước vào cảnh giới khác vậy.”

      lúc lâu sau Liễu Tịch Nhược mới miễn cưỡng mở miệng: “Hôm nay, điệu múa này mang đến hiệu quả như vậy là bởi vì trước sau có đối lập cao, nghĩ mà xem, người nếu như căng thẳng quá sức lại được thả lỏng, như vậy khung cảnh nhìn thấy đẹp hơn ít nhất hai lần so với bình thường.”

      Còn nguyên nhân khác đó chính là tên nghiệt kia đánh đàn nữa.

      Nàng ngờ, tiếng đàn của có thể cùng nàng hòa quyện, dẫn nàng tới cảnh giới khác, khắc kia thiếu chút nữa nàng rối loạn tâm trí mà nhảy quên mình.

      Đây là người mà trong miệng thiên hạ là Hoàng tử ăn chơi sa đọa sao? đúng là làm cho người ta tò mò! Đêm khuya tại Ngự thư phòng.

      Mục Thiên phê chuẩn tấu chương, cũng thầm thở phào nhõm vì loại trừ được mối họa Liễu Chấn Toàn này.

      bóng đen đột nhiên xuất trước mặt , Mục Thiên kinh ngạc ngẩng đầu thấy nam tử mặc áo đen che mặt đứng trước mặt mình.

      kinh hãi vừa muốn mở miệng gọi hộ vệ lệnh bài bằng vàng khắc ngọc bên liền xuất trước mặt.

      “Huyền…….Huyền Vũ…….Ảnh Vệ.” Phải lúc lâu sau Mục Thiên mới xong bốn chữ này.

      Nam tử kia lại lên tiếng mà đem tờ giấy nhàng đặt trước mặt . Mục Thiên kinh ngạc nhìn hành động của nam tử che mặt, lúc ngẩng đầu lần nữa thấy bóng dáng đó đâu nữa.

      Mục Thiên ngồi ghế bất động, nhiều năm qua như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy tứ đại ảnh vệ, hề nghĩ rằng, võ công kinh người, mưu lược binh pháp xuất chúng Ảnh vệ Huyền Vũ lại còn trẻ như vậy. Mặc dù che mặt, nhưng cũng có thể nhận ra Ảnh Vệ Huyền Vũ ra cũng chỉ là người trẻ tuổi.

      lúc lâu sau Mục Thiên mới bừng tỉnh, chậm rãi cầm lên tờ giấy mà Huyền Vũ để lại, đọc xong lại có cảm giác muốn ngất xỉu.

      Bởi vì tờ giấy kia đơn giản chỉ viết mấy chữ: Liễu Tịch Nhiềm lưu đày cả đời, những người còn lại kết luận vô tội thả tự do.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :