1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đệ nhất lười phi khuynh thành - Lạc Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 27: Yến hội mới bắt đầu, tranh nhau “Lộ diện” 1

      Hôm nay Liễu Tịch Nhiễm mặc bộ cánh vải sa mỏng màu cam, đầu phối hợp cắm cây trâm màu hoa sen, hai bên thái dương có tóc rủ xuống, làm cho khuôn mặt vốn trắng bệch của nàng xinh đẹp hơn chút.

      Bởi vì mấy ngày trước, Liễu Tịch Nhiễm bị Liễu Tịch Nhược làm cho sợ tới sắc mặt tái nhợt, thời điểm nhìn thấy Liễu Tịch Nhược lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi, nhưng càng như vậy, Liễu Tịch Nhiễm càng hận Liễu Tịch Nhược, nàng là đại tiểu thư cao quý nhất, luôn được những lời khen ngợi nhất, mặc dù bằng đệ nhất mỹ nhân Lâm Hinh Tuyết, nhưng luôn được coi là mỹ nữ đứng đầu, những năm gần đây danh tiếng “hiền lương thục đức” hiểu biết thấu tình đạt lý khó khăn lắm mới gây dựng được đều bị Liễu Tịch Nhược phá hỏng, hơn nữa điều đáng giận hơn cả là nàng bị “Oan” như vậy nhưng vẫn thể lại được, chỉ có thể ấp úng tự nhận xui xẻo cẩn thận ngã xuống giếng.

      ra khi Liễu Chấn Toàn đến thăm, nàng nghĩ cho phụ thân là bị Liễu Tịch Nhược đẩy xuống giếng, nhưng nàng cũng phải là kẻ ngu, nàng biết chuyện này khi ra chuyện nàng hại Liễu Tịch Nhược bị vạch trần, đến lúc đó bị phạt còn chưa biết là ai đây.

      Cho nên, Liễu Tịch Nhiễm càng tức giận, tất cả tức giận đều nén trong lòng, nỗi căm hận đối với Liễu Tịch Nhược cũng giống như băng tuyết núi, càng để lâu càng dày, càng chôn càng sâu, quanh năm thay đổi.

      Liễu Tịch Nhược hỏi qua Liễu Chấn Toàn, ba người bọn họ đều chia ra ngồi xe, đoàn người chậm rãi về phía hoàng cung.

      Chỉ lát sau, xe ngựa dừng trước cửa cung, xuyên qua mấy tầng bảo vệ chặt chẽ ở cửa chính, mấy người bọn họ mới tới được Ngự hoa viên.

      Thành phi vốn định tổ chức yến hội ở thừa tâm điện, nhưng Đại hoàng tử Mục Thịnh là mùa xuân, hoa trong ngự hoa viên nở rộ, vô cùng thích hợp đê tổ chức yến hội, hơn nữa còn chuẩn bị phần lễ đặc biệt muốn tặng cho Thành phi, cần khu vực rộng lớn ở Ngự hoa viên mới có thể dâng lên, cho nên Mục Thiên hoàng mới đồng ý lấy Ngự hoa viên làm địa điểm tổ chức.

      Sau khi vào tới Ngự hoa viên, ba người Liễu Tịch Nhược theo Liễu Chấn Toàn chào hỏi mọi người trước rồi ra chỗ của mình ngồi xuống.

      Vì Liễu Chấn Toàn giữ chức tể tướng, quyền cao chức trọng, nên ngồi cùng các hoàng tử, ba người Liễu Tịch Nhược ngồi phía sau Liễu Chấn Toàn.

      Vốn Liễu Tịch Nhược lười tham gia loại yến hội này, sau phen quỳ lạy sớm cảm thấy mệt mỏi, để có thể im lặng ngồi mấy canh giờ bị chú ý, nàng cố tình chọn chỗ khuất ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu cuộc sống an nhàn của nàng.

      Mà Hoa Khê ngay từ lúc nàng vừa mới ngồi xuống liền bị Liễu Tịch Nhược sai tìm đại sư huynh cùng các sư muội rồi.

      Mà lúc này, tất cả các hoàng tử, các đại thần cùng gia quyến tới đông đủ, tất nhiên ngoài Mục Thiên hoàng lãnh khốc vĩ đại, Đại hoàng tử Mục Thịnh và Tứ hoàng tử Mục Kỳ nổi tiếng ăn chơi học hành. Nhưng mà, điều này cũng thể ngăn cản si mê của các vị tiểu thư, ngay từ lúc trước khi bọn Liễu Tịch Nhược đến, các nữ tử bắt đầu tiến hành suy đoán đối tượng ai là người được Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử chọn, ngoài mặt là chúc thọ Thành phi, thực tế lại là chọn phi cho các hoàng tử, các đại thần trong triều có ai là biết, cho nên các vương công tiểu thư tập trung đầu tư mặc bộ y phục đẹp nhất, trang điểm xinh nhất, hy vọng cuối cùng có thể lọt vào mắt của hai vị hoàng tử, bước ngồi lên vị trí Vương phi. Ngay cả Đại thần nhất phẩm được cho là “Đệ nhất mỹ nhân” ở kinh thành Lâm Hinh Tuyết cũng là trang điểm tinh tế tỉ mỉ càng xinh đẹp động lòng người.

      Mà Liễu Tịch Nhược cũng biết , lão già Mục Thiên này tuyển hoàng phi cho hoàng tử là giả, muốn từ Liễu phủ chọn thứ phi cho mình, để hạn chế quyền lực của Liễu Chấn Toàn mới là . Quyền lực của Liễu Chấn Toàn uy hiếp được Mục Thiên rồi sao?

      Mục Thiên ơi Mục Thiên, ngươi chiếm được ngôi vị hoàng đế rôi còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn đem tất cả quyền lực nằm trong tay ngươi mới yên tâm? Đến lúc đó chỉ sợ rằng đến lúc ngươi lấy được quyền lực về tay ngươi cũng chết vì mệt rồi.

      Cứ theo đà này, điều ngươi kiêng kỵ nhất nhưng cũng là muốn có nhất chính là tứ đại cấm vệ của chúng ta thôi. Liễu Tịch Nhược nghĩ như thế, thuận tiện chống cánh tay lên đỡ đầu muốn gục xuống, khẽ mở mắt liền nhìn thấy Liễu Tịch Họa ngồi yên tĩnh, chuyện, biết suy nghĩ gì. Mà Liễu Tịch Nhiễm sớm cùng các tiểu thư khác cùng nhau thầm biết chuyện gì, ngược lại còn luôn nhìn về phía này với ánh mắt thiện cảm.

      Liễu Tịch Nhược nhắm mắt để ý nữa, lại vừa mở mắt thấy Liễu Tịch Nhiễm đổi chỗ khác, cũng chuyện gì đó.

      Lần cuối cùng mở mắt Liễu Tịch Nhược thấy Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy thiên kim đại thần di chuyển tới bên này.

      Liễu Tịch Nhược nhếch môi, nhắm mắt, cười tiếng quan tâm.

      Liễu Tịch Nhiễm mang theo mấy người tới gần Liễu Tịch Nhược, lại thấy nàng chống đầu nhắm mắt, dáng vẻ mệt mỏi, nghĩ thầm, cơ hội tới rồi, hôm nay ta nhất định đem ngươi ra chịu sỉ nhục, để cho ngươi vĩnh viễn cũng thể ngóc đầu lên được, cả đời sống dưới chân của ta.

      Nghĩ như vậy, Liễu Tịch Nhiễm liền quay đầu lại nháy mắt với mấy người phía sau, nhanh chậm mở miệng : “Muội muội sao lại ngồi chỗ thế này? Sao cùng các muội muội các tỷ tỷ vui đùa chút?”

      đợi Liễu Tịch Nhược trả lời lại vội vàng : “Muội muội, ngươi xem trí nhớ tỷ tỷ này, thiếu chút nữa quên mất muội vừa đến đây chưa thấy quen cái gì, cho nên căn bản biết thế nào là quan lớn tiểu thư.” xong còn liếc mắt cái nhìn Liễu Tịch Nhược khiêu khích, đáng tiếc là Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt, thèm đáp lại lời nàng.

      Liễu Tich Nhiễm thấy Tịch Nhược có phản ứng, vội vàng nháy mắt với mấy người phía sau, bọn họ liền tiếp lời: “Ơ, Tịch Nhiễm đây chính là người muội muội bị mất tích mà khó khăn lắm mới tìm lại được, trở về chỉ biết hết ăn lại uống, vừa xấu xí vừa lười lại độc ác xảo quyệt chua ngoa đó ư, trách được có bộ dáng quê mùa lẫn với mùi hôi thối nhỉ, ra là bởi vì ở đây có người quái dị xấu xí lai lịch.”

      người khác cũng mở miệng : “Thiệt là, lớn đến như vậy rồi mà còn dám đến những nơi như này, cũng sợ chọc giận hoàng thượng, chết có chỗ chôn.”

      Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ lời nào nhưng trong lòng cũng thầm than thở tài ăn của các nàng thể làm gì khác hơn lại dùng nhiều từ để hình dung nàng như vậy, là để các nương này bị uất ức rồi, ở trong xã hội này nữ tử có học vấn mới là có đức hạnh sợ rằng các nàng sử dụng hết vốn từ ngữ có trong đại não rồi.

      Ngay sau đó Tịch Nhược lại nghe thấy Liễu Tịch Nhiễm lên tiếng: “ Tại sao các người có thể muội muội của ta như vậy? Mặc dù là nàng xấu là xấu chút, hơi vụng về ngu ngốc chút, thậm chí là điều sỉ nhục của Liễu phủ chúng ta, nhưng dù sao nàng cũng là muội muội của ta, mặc dù ta cũng thừa nhận người muội muội này, nhưng nàng cũng là muội muội của ta rồi.”

      Liễu Tịch Nhiễm xong, nheo mắt lại, bộ dáng ngạo mạn. Nàng ta nghĩ rằng Liễu Tịch Nhược chắc chắn nổi giận, nàng nhất định đứng lên chống nạch quát mắng nàng, nhưng nàng sai rồi, từ đầu đến cuối Liễu Tịch Nhược đều mở mắt, chứ đừng gì đến mở lời.

      Liễu Tịch Nhiễm hơi kinh ngạc, chân lùi về phía sau vài bước, nhìn bộ dáng Liễu Tịch Nhược giống như ngủ, đột nhiên hiểu ra.

      Đây là coi thường, , là để vào mắt!

      Nàng cư xử giống như nữ tử chanh chua tức giận la hét ầm ĩ, muốn kích thích lửa giận của người khác, để người ấy phẫn uất đến mức thể nội tâm vô cùng căm phẫn của mình, thậm chí dùng phương thức tốt nhất chính là thèm đếm xỉa đến để người ta bị mắc lừa.

      Khiến cho người đó từ từ la hét ở bên cạnh, mà đáp lại lời nào, điều này khó chịu hơn so với lúc đối phương cũng đứng lên tức giận mắng nhiếc trở lại, mà việc này cần người có đủ kiên nhẫn, có thể thấy người kia vì bị xem bị coi thường muốn mắng mà có hiệu quả nên mặt đỏ bừng, nếu bị mắng lại trận thoải mái hơn nhiều.

      Mà tình huống của Liễu Tịch Nhiễm chính là như thế, nàng dùng đủ mọi cách châm chọc, sỉ nhục lâu như vậy, mà Liễu Tịch Nhược lại đáp lại bất kì phản ừng gì, cho dù là chút nhíu mày cũng có.

      Điều này lên cái gì? Ngay cả những điều nhất Liễu Tịch Nhược cũng muốn tranh cãi cùng nàng.

      Chỉ thấy Liễu Tịch Nhược kia vẫn bày ra gương mặt ung dung, câu mắng cũng chẳng thành lời, Liễu Tịch Nhiễm nâng tay lên bất chấp mọi thứ muốn đánh xuống, mà lúc này đám người lại xôn xao lần nữa.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 28: Yến hội mới bắt đầu, tranh nhau “Lộ diện” 2

      Ánh mắt ái mộ cùng giọng nghe thành lời của các vị tiểu thư, Đại hoàng tử Mục Thịnh và Tứ hoàng tử Mục Kỳ cùng chậm rãi vào, người mặt lạnh lẽo, người khẽ cười chào hỏi mọi người rồi mới từ từ ngồi xuống.

      Nhất thời, tất cả tâm điểm chú ý đều đồng loạt phóng ánh mắt đến hai vị hoàng tử có tính tình khác biệt lớn này.

      Kể cả Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy người phía sau khi thấy Mục Thịnh cùng Mục Kỳ vào, ánh mắt, tay, chân sớm theo hai người bọ họ, rất tự nhiên đem chuyện chế nhạo Liễu Tịch Nhược ném ra sau đầu.

      Mà lúc này Liễu Tịch Nhược khẽ mở mắt ra, thấy ràng dung mạo Liễu Tịch Nhiễm và mấy nữ tử kia, nàng liền nhắm mắt lại lần nữa.

      Mục Thịnh và Mục Kỳ vừa mới ngồi xuống, chỉ nghe thấy thanh bén nhọn hô:

      “Hoàng thượng đến…”

      “Thành phi nương nương đến….”

      Mục Thiên hoàng cùng Thành phi và các vị cung nữ thái giám vào.

      lần nữa nghe thấy thanh bén nhọn như cũ khiến Liễu Tịch Nhược thể tiếp thu được, vì vậy kết quả trực tiếp làm cho Liễu Tịch Nhược mở mắt giống như tất cả mọi người đều nhanh chóng quỳ xuống. Đương nhiên, câu kia “Hoàng thượng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế” nàng biết câu này.

      Bởi vì chỗ ngồi yến hội lần này sắp xếp theo thứ tự hoàng tử ngồi xen kẽ hai bên trái phải, cho nên Đại hoàng tử Mục Thịnh, Tứ hoàng tử Mục Kỳ cùng Ngũ hoàng tử Mục Hữu liền theo thứ tự ngồi phía bên trái, mà Nhị hoàng tử Mục hàn, Tam hoàng tử Mục Lâm theo thứ tự ngồi phía bên phải, mà Liễu Chấn Toàn cũng miễn cưỡng giữ chức vị hoàng tử ngồi bên cạnh Tam hoàng tử, tự nhiên Liễu Tịch Nhược ngồi phía sau Liễu Chấn Toàn, ngồi đối diện với Tứ hoàng tử Mục Kỳ.

      Cho nên, khi Liễu Tịch Nhược nghe thấy thanh bén nhọn kia chút do dự quỳ xuống, Mục Kỳ thấy ràng Liễu Tịch Nhược mở to mắt, trong nháy mắt đó là chán ghét và bất mãn, cùng với dáng vẻ dấu được tao nhã.

      nhịn được, lặng lẽ quan sát lần nữa nữ tử mang khăn che mặt này. Tóc búi hình chim Phượng, phía cài cây trâm màu xanh dương có bông mai rủ xuống, xung quanh cài các trâm hoa cùng màu nhàng lay động, có thú vị khác biệt, khiến cho có thể nghe thấy ràng thanh va chạm của các cây trâm khi nàng quỳ xuống.

      Mà phí dưới hạt châu lay động động kia là cái trán bóng loáng trắng sáng tinh tế, làm cho người ta nhịn được muốn đến chạm vào chút, để nghiệm chứng có thực bóng loáng trắng noãn như thế . Phía dưới trán là hai hàng lông mày lá liễu, phía dưới là ánh mắt hẹp dài lười biếng, ràng là lười biếng lại làm cho người khác thể dời mắt được, ràng là ánh mắt trong suốt lại làm cho người ta nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu. Xuống chút nữa là khăn che mặt ngăn lại làm cho muốn nhìn đến màu trắng trong cùng.

      người nàng mặc bộ váy dài màu xanh biếc, cổ áo cùng màu có thêu hoa mai , đai thắt lưng cùng màu có thêu những bông hoa , càng tôn lên dáng người mảnh mai, khi nàng quỳ xuống váy có hơi xòe ra, thế nhưng trong nháy mắt Mục Kỳ có chút ngây người, tất cả mọi người quỳ xuống nên ai phát .

      Đến khi các đại thần hô to vạn tuế mới phục hồi tinh thần lại khom lưng hành lễ, nhưng suy nghĩ lại vẫn ở người nữ tử kia.

      Hành lễ xong, Mục Thiên hoàng cho phép mọi người ngồi xuống, cũng giống như những bữa tiệc khác Mục Thiên hoàng cùng Thành phi chuyện giống như ngày thường, cần câu nệ khách sáo.

      Rất nhanh, những vũ cơ liền lên theo tiếng nhạc, tất cả mọi người hài lòng vui vẻ xem ca múa, thưởng thức rượu và thức ăn, hoặc là chuyện, riêng Liễu Tịch Nhược chống đầu lên lần nữa, nhắm mắt lại rất thích hợp với khí.

      Mục Kỳ có chút buồn cười nhìn người đối diện, bỗng nhiên nhớ lại trước đó vài ngày có lời đồn, trong đó có nàng là người lười, xem ra là .

      Đúng lúc đấy có đại thần bước ra khỏi hàng, nhìn lên Mục Thiên hoàng và Thành phi ở cao hành lễ : “Khởi bẩm hoàng thượng, tiểu nữ thần năm nay 16 xuân xanh, có ít tài đánh đàn ca múa, tiểu nữ muốn vì Hoàng thượng và Thành phi dâng lên khúc, mong Hoàng thượng thích.”

      “Tốt. Nữ nhi Lâm ái khanh được khen là “Đệ nhất mỹ nhân kinh thành” hôm nay có thể thưởng thức nàng múa đoạn được thỏa mãn ánh mắt rồi.” Mục Thiên hoàng vui vẻ gật đầu, Liễu Tịch Nhược nghe thấy thanh của khẽ nhíu mày.

      Mọi người nghe thấy là Đệ nhất mỹ nữ kinh thành Lâm Hinh Tuyết tự mình thể cũng ngồi nghiêm chỉnh, nóng lòng muốn chiêm ngưỡng dáng vẻ của Đệ nhất mỹ nhân.

      Dứt lời, tiếng nhạc du dương vang lên, nữ tử mặc y phục đỏ rực từ từ vào khán đài, người đẹp như vẽ, tay áo bay, nhạc bay bổng làm lòng người lâng lâng, kỹ thuật nhảy điêu luyện, dáng người xinh đẹp làm cho mọi người thể dời tầm mắt.

      Liễu Tịch Nhược nghe thấy tiếng hút khí của mọi người, thể mở mắt nhìn về phía Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, chỉ thấy khán đài có nữ tử mặc áo đỏ nhảy múa vô cùng đẹp mắt. Tư thế coi như tinh tế, dáng người coi như xinh đẹp, điệu múa coi như tiêu chuẩn, động tác coi như đẹp mắt, nhìn kỹ bộ dáng kia, khuôn mặt phù dung, hai bên lông mày lá liễu, đôi mắt to xinh đẹp động lòng người, mũi thẳng nhắn, hơn nữa đôi môi quả hạnh đỏ thắm, đúng là mỹ nhân tiêu biểu.

      Hơn nữa tại nàng nhảy múa, nhất là cặp mắt kia phải là liếc mắt đưa tình bốn phía, mà đối tượng ánh mắt long lanh kia nhìn là…

      Tứ hoàng tử Mục Kỳ.

      nữ nhân vô vị. Liễu Tịch Nhược cười lạnh tiếng lại nhắm mắt lại.

      Hơn nữa, loạt động tác này của nàng thoát được ánh mắt nam tử đối diện, nhìn đến khóe miệng của nàng nhất thời cười khẽ.

      Mục Kỳ mím môi, nghĩ rằng nữ tử che mặt đối diện liên tiếp làm rối loạn tâm trí của , nhất là nụ cười khẽ kia, cũng giống như ngày đó ở Liễu phủ, tự như nhìn thấu tất cả, thế cho nên xem thường.

      Rất nhanh, điệu múa của Lâm Hinh Tuyết kết thúc, phần lớn mọi người ở đây đều chưa hết thỏa mãn, tất cả nam tử đều trầm trồ thán phục, mà nữ tử lại than thở mình có cơ hội thể nữa, chỉ sợ ngay cả dũng khí lên đài biểu diễn cũng có, thậm chí người ngồi cao nhất kia Mục Thiên hoàng cũng nhịn được nuốt ngụm nước miếng, tất nhiên chẳng còn ai để ý đến Liễu Tịch Nhược có tâm trạng tốt thưởng thức ngoại trừ Mục Kỳ.

      Mà lúc này, ngồi cạnh bên Liễu Tịch Nhược, Liễu Tịch Nhiễm liền nháy mắt với mấy nữ tử bên cạnh, lấy bình tĩnh cung kính noi: “Hoàng thượng, Lâm tiểu thư nhảy vũ điệu vừa rồi quả đặc sắc, làm cho các thần nữ đều cảm thấy bằng nàng, nhưng là” nàng hơi ngừng lại, nham hiểm nhìn hai mắt Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm như cũ lại “ Muội muội thần nữ Nhược Nhi cũng tinh thông vũ đạo, hay là để nàng cũng lên múa khúc để mọi người thấy ai tài giỏi hơn, Hoàng thượng thấy như thế nào?”

      Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ, khóe miện khẽ vểnh lên.

      Lâm Hinh Tuyết vẻ mặt khinh thường, như là sỉ nhục vũ điệu của nàng.

      Các tiểu thư khác bắt đầu giọng thầm.

      “Nàng ta múa sao? Trông nàng ta như vậy, nghe là đặc biệt xấu, hơn nữa còn đặc biệt lười.”

      “Đừng như vậy chứ, cẩn thẩn để nàng ta nghe được, nghe tính tình nàng ta vô cùng độc ác.”

      “Sợ cái gì, đây chính là hoàng cung, nàng ta dám làm loạn sao?”

      “Đúng rồi dáng dấp của nàng ta rất xấu xí, thấy cả ngày nàng ta phải mang khăn che mặt sao, nếu bỏ ra có thể dọa chết người đấy.”

      “Các người tại sao kẻ có khuôn mặt như thế lại đến nơi này, cũng sợ làm cho nơi đây tăng thêm xui xẻo. là đen đủi, làm thế nào mà lại ngồi gần kẻ ghê tởm như vậy, nhất định khi trở về phủ phải tắm rửa kỹ.”

      ……

      Mục Thiên còn suy nghĩ lời của Liễu Tịch Nhiễm, lát sau mới lên tiếng: “A….Nhược Nhi đúng …..Tốt, đương nhiên được chứ, nàng đâu rồi mau gọi nàng ra múa khúc .” Giọng có chút kích động.

      Theo giọng của Mục Thiên hoàng, mọi người mới chú ý tới Liễu Tịch Nhược ngồi chống tay. Mọi người càng kinh ngạc hơn nữa là lúc này Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như ngủ.

      Liễu Tịch Nhiễm thấy Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ nhàng gọi nàng tiếng: “Nhược Nhi, Nhược Nhi, Hoàng thượng gọi ngươi đấy?”

      Nàng vẫn nhắm mắt như cũ, người có phản ứng.

      Mà Liễu Chấn Toàn nghe thấy Mục Thiên hoàng nhắc đến tim ngừng đập nhịp, nhưng khi nghĩ tới khuôn mặt của Liễu Tịch Nhược mới thở ra hơi, quay đầu lại như nghĩ tới điều gì đó nhìn nàng thở hắt ra cái rồi : “Nhược Nhi, Hoàng thượng gọi ngươi đấy.”

      câu này của Liễu Chấn Toàn chỉ là bất đắc dĩ, long chua xót và khổ sở đều xen lẫn khiến thanh của ông có vẻ già nua, khiến Liễu Tịch Nhược nhanh chóng mở mắt, trực giác cho nàng biết, Liễu Chấn Toàn có chuyện gì đó giấu nàng.

      Liễu Tịch Nhược mở mắt, cười khẽ, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Mục Thiên hoàng :









    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 29: Hổ lười đấu với gấu 1

      “Ta múa!”

      Sau khi xong, buông mình ngồi xuống!

      Mọi người đều lăp bắp kinh hãi, lúc lâu mới phản ứng lại.

      Nàng ta múa, phải biết múa, cũng phải là dám múa, càng phải là thần nữ múa, mà là ta múa!

      phải chỉ là để ý dưới tự xưng “Ta” mà còn cãi lại thánh chỉ.

      Đây chính là tội chết!

      Liễu Tịch Nhiễm hài lòng, mãn nguyện nở nụ cười.

      Liễu Tịch Nhiễm cho rằng nàng múa, cho nên mới cố ý gây khó dễ nàng, muốn cho nàng bị xấu hổ trước mặt mọi người, coi như nàng múa, cũng khẳng định thể bằng Lâm Hinh Tuyết được, huống chi nơi này là hoàng cung, cũng sợ nàng trả thù. Nhưng mà nàng lại nghĩ tới Liễu Tịch Nhược lại dám kháng chỉ, như vậy nàng liền tránh khỏi cái chết rồi.

      Mọi người cũng được phen toát mồ hôi, phải sợ Liễu Tịch Nhược bị giáng tội, mà là sợ bữa tiệc vốn vui vẻ bị nàng làm cho khí ngột ngạt, tràn ngập máu tanh.

      Nhưng mà lúc lâu sau, Mục Thiên hoàng cũng nổi giận.

      Mọi người khỏi tò mò nhìn về phía Mục Thiên hoàng.

      Chỉ thấy Mục Thiên hoàng hai mắt mở lớn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc, lâu sau mới tiếng: “Ngươi………..”

      Quá giống Chỉ bằng cặp mắt hẹp dài kia là Mục Thiên có thể hiểu nàng nhất định là nhi tử của nữ nhân kia. Cho dù nàng mang che mặt cũng có thể nhận ra, bởi vì nhận ra ánh mắt này vào năm đó giống mẹ nàng như đúc, trong suốt như hồ nước, bình lặng nhìn như trống rỗng lười biếng, kỳ thực làm cho người khác muốn dời mắt.

      Ở bên cạnh Thành phi phát Mục Thiên thất thần, nhàng huých chú, sắc mặt có chút vui nhìn Liễu Tịch Nhược thêm vài phần tức giận.

      Mà Liễu Chấn Toàn bất đắc dĩ thở dài lần nữa.

      “Ngươi cái gì?” lúc sau, Mục Thiên hoàng mới câu, lại làm mọi người thấy kinh ngạc, bởi vì giọng cũng phải trách cứ mà là mừng rỡ.

      “Ta ta múa.”

      Lần này, Mục Thiên hề ngạc nhiên, mất hồn mà ngược lại có chút sợ hãi, thân thể cũng khẽ run lên. Bởi vì tiếng của Liễu Tịch Nhược mềm mại thanh thúy, có vài phần cho phép từ chối…….sắc bén!

      Cái thanh này cực kỳ giống, lo lắng e ngại nhất là tồn tại của bốn người kia…..tiếng của người đứng đầu Tứ đại Ảnh vệ. Mặc dù chưa từng nhìn thấy mặt bọn họ, cho dù là bóng dáng cũng chưa từng thấy, duy nhất biết chính là giọng , dĩ nhiên giọng này cũng là do Liễu Tịch Nhược cố ý để cho nghe được.

      Mục Thiên chợt có chút sợ hãi, bởi vì thực bốn người đó quá thần bí, hơn nữa bản lĩnh của bọn họ cũng qua cả tưởng tượng của , để cho thể e ngại.

      nuốt nước miếng cái, nhìn về phía Liễu Tịch Nhược, nàng cũng nhìn . kinh ngạc lần nữa bở vì nhìn thấy ràng trong ánh mắt lạnh lẽo của Liễu Tịch Nhược là sát ý hề che dấu.

      Nếu như có thế, Mục Thiên hoàng nghĩ với mọi người rằng Liễu Tịch Nhược múa cũng được, nhưng thể, Hoàng đế, phải thể uy nghiêm nhưng mà…… đột nhiên hận người nêu lên chủ ý này, đúng, chính là Liễu Tịch Nhiễm, muốn giải quyết nàng nhanh, như vậy cũng phông phải lầm vào tình cảnh khó xử này. cũng hoàn toàn tin tưởng rằng Liễu Tịch Nhược là người đứng đầu Tứ đại Ảnh vệ, nhưng có lẽ tin nhiều hơn rằng nàng là nhi tử của nữ nhân kia.

      Dừng lại chút Mục Thiên hoàng thay đổi giọng : “Liễu Tịch Nhược, là vì ngươi biết múa nên múa đúng ?”

      Các đại thần đều sửng sốt. nghĩ rằng Mục Thiên chẳng những nổi giận, ngược lại còn bình tĩnh giọng hiền lành hỏinangfg, chuyện này…… làm cho mọi người rất kinh ngạc.

      Thấy MụcThiên hoàng khác thường, mọi người mới bắt đầu nghiêm túc quan sát người ngồi ở vị trí nổi bật này, vẻ mặt lười biếng, hơn nữa còn bị đồn là người vô cùng xấu xí, trong lòng nổi lên mấy phần tò mò về nàng. Lại thấy nữ tử này mặc dù mang khăn che mặt, nhưng người lại có loại dịu dàng sắc bén, làm cho người khác thể dời mắt đc. Nếu như phải dung mạo nàng xấu xí, sợ rằng nàng rất nhanh trở thành người được chọn làm thê thiếp của các hoàng tử và các vương công đại thần.

      Liễu Tịch Nhược thấy Mục Thiên cũng nổi giận, ngược lại còn cười tiếng, nàng quay đầu nhìn về phía người ngồi vị trí cao nhất kia, cũng đứng dậy mở miệng : “Bẩm hoàng thượng, thần nữ phải múa, cũng phải là múa mà là tại múa.”

      Nàng biết bây giờ phải là lúc làm khó Mục Thiên, mặc dù có chút chỗ tốt nhưng dù sao cũng là Hoàng đế, hơn nữa phương diện thống trị đất nước làm cũng tệ lắm, ít nhất tại dân chúng an cư lạc nghiệp, cũng xảy ra mấy trường hợp như chiến tranh nhiều năm hay thuế má hà khắc bắt ép người lao động, ngoại trừ hậu cung rối loạn chút, nhìn tổng quan ra coi như tệ rồi cho nên giọng Liễu Tịch Nhược cũng trở nên cung kính.

      “Hả? tại múa? Vậy là ngươi nghĩ khi nào có thể múa được?” Mục Thiên nghi ngờ hỏi.

      “Đợi cho các tỷ tỷ muội muội cũng biểu diễn xong, các Vương gia đại thần cũng tặng lễ hết rồi, thần nữ tự nhiên lên đài múa khúc, góp vui cùng Hoàng thượng như thế được ?”

      Nàng vừa xong, Liễu Tịch Nhiễm liền khinh thường bĩu môi “ xấu xí lại còn lười biết nhảy múa cái gì, lại còn muốn góp vui, là chuyện cười, ngươi làm được sao?”

      Liễu Tịch Nhiễm giọng lầm bầm, lại biết rằng vận xui xẻo của nàng lặng lẽ phủ xuống.

      Ánh mắt lười biếng của Liễu Tịch Nhược đảo qua, thấy đại đa số mọi người đều là khuôn mặt khinh bỉ nhất, nhất là Lâm Hinh Tuyết.

      Lúc này, Mục Thiên lên tiếng, vuốt vuốt chòm râu cười : “Được, nhớ năm đó mẫu thân ngươi ca múa khiến mọi người đều nên lời, lần này trẫm cũng muốn xem kỹ năng múa của ngươi, ngươi cũng đừng làm trẫm thất vọng nha.”

      già rồi còn làm bộ dễ thương!

      Liễu Tịch Nhược kìm nén cơn buồn nôn tiếp lời : “Thần nữ làm Hoàng thượng thất vọng, nhưng mà…..” Nàng dừng chút, đưa mắt nhìn Liễu Tich Nhiễm chút ánh mắt có chút gian xảo tiếp “ tại, hãy để cho tỷ tỷ thần lên biểu diễn khúc . A, đúng rồi Hoàng thượng tỷ tỷ thần đánh đánh đàn khá cao, hay là cho tỷ ấy lên đánh khúc .”

      Thân thể Liễu Tịch Nhiễm chợt run lên. Nàng ngờ cuối cùng người lên đài lại là chính nàng. Tài đánh đàn của nàng quả tệ, cho nên cũng sợ lên đài biểu diễn nhưng nàng có linh cảm tốt, nhất là nhìn thấy ánh mắt gian xảo của Liễu Tịch Nhược.

      “Tốt. Nữ nhi Liễu ái khanh là tài giỏi.” Mục Thiên ha ha cười hai tiếng.

      Liễu Tịch Nhiễm nghe thấy lời của Mục Thiên, biết mình phải lên đài lền hề từ chối đứng dậy từ từ lên khán đài.

      cây đàn cổ tinh xảo cũng được thị nữ đưa lên đặt trước mặt Liễu Tịch Nhiễm.

      Liễu Tịch Nhiễm thở hơi dài, quay đầu lại nhìn thái độ nhàn nhã của Liễu Tịch Nhược lần nữa rồi mới chậm rãi đưa cánh tay lên. Đầu ngón tay lướt nhàng, thanh trầm bổng êm tai liền chảy ra, mọi người ở đây đều cảm thấy thoải mái, xung quanh từ từ yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người chìm đắm lắng nghe nhạc tuyệt vời này.

      thể thừa nhận rằng tài đánh đàn của Liễu Tịch Nhiễm quả tệ, tiếng đàn du dương, khi lên cao, khi xuống thấp làm cho người nghe cảm thấy vui vẻ thoải mái.

      Mắt vẫn nhắm, ngón tay của Liễu Tịch Nhược khẽ động, chỉ nghe thấy “Phịch……” tiếng, tiếng đàn đột nhiên bị đứt.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 30: Hổ lười đấu với gấu 2

      Mọi người đều lấy làm kinh hãi, tất cả đều ngẩng đầu nín thở lắng nghe nhìn về phía Liễu Tịch Nhiễm gảy đàn khán đài.

      Liễu Tịch Nhiễm kinh ngạc nhìn dây đàn đột nhiên đứt rời, lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần.

      Nàng nhìn các đại thần bên dưới, nhìn dây đàn đứt chút, lại ngẩng đầu nhìn Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, mới giật mình đứng lên hô to tiếng: “Xin Hoàng thượng thứ tội!”

      Sắc mặt Mục Thiên Hoàng có chút vui, nhìn Liễu Chấn Toàn cái.

      Liễu Chấn Toàn có chút bất đắc dĩ thở dài rồi đứng dậy quỳ xuống : “Tiểu nữ vô tình quấy rầy Hoàng thượng, mong Hoàng thượng thứ tội.”

      Mục Thiên Hoàng nhìn Liễu Chấn Toàn lần nữa, khi thu hồi ánh mắt lại nhìn Liễu Tịch Nhược cái, mới chậm rãi : “ Nếu là vô tình mạo phạm, vậy có tội gì? Liễu ái khanh còn mau đứng dậy.”

      Liễu Tịch Nhược nghe thấy Mục Thiên chậm chạp khoan thứ, trong lòng lại càng oán hận khinh bỉ chế độ phong kiến cổ đại này.

      “Nhược nhi.” Đột nhiên Mục Thiên chậm rãi kêu lên.

      Liễu Tịch Nhược cả kinh mở mắt, đồng thời nổi da gà, nghĩ thầm, lão già Mục Thiên này, mình thân quen với ta như vậy từ lúc nào, còn gọi thân thiết như thế.

      tại, tỷ tỷ của ngươi biểu diễn xong rồi, có phải ngươi cũng nên lên đài múa khúc .”

      Cả người Liễu Chấn Toàn run lên, bất đắc dĩ thở dài cái nữa.

      Liễu Tịch Nhược nhìn Mục Thiên cười có chút khoa trương, bởi vì mập ra nên mặt toàn là thịt, đột nhiên lại muốn nhắm mắt dưỡng thần, nàng rời mắt muốn nhìn thấy gương mặt này nữa, vừa vặn nhìn thấy Hoa Khê phía đối diện, an tâm gật đầu với nàng.

      Liễu Tịch Nhược quay lại, thấy cách đó xa cũng có cái bàn, có khối vải lớn màu vàng che phủ nhìn là vật gì. Nàng cười tiếng, mới quay đầu nhìn Mục Thiên, khẽ mỉm cười : “ Hoàng thượng, muốn thần nữ múa tất nhiên có thể, nhưng thần nghĩ…” Giọng nàng hơi ngừng lại, như lơ đãng liếc Đại hoàng tử Mục Thịnh cái, lại “Hẳn là Thịnh vương gia chờ được thôi.”

      Mọi người kinh ngạc, mọi ánh mắt hướng về Mục Thịnh, nhưng vì e ngại khí thế lạnh như băng của Mục Thịnh nên đều tự động chuyển tầm mắt chỉ dám nhìn trộm ta.

      Mục Thịnh thần sắc đổi, mặt thoáng qua tia ngạc nhiên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Liễu Tịch Nhược, ngờ tình thế chuyển tới lúc này, mặc dù chuyện chuẩn bị lễ vật có vài người biết nhưng chưa từng có người nào dám trắng trợn ra như vậy, hơn nữa, Liễu Tịch Nhược những lời này hết sức nhàng, giống như sớm biết chuẩn bị lễ vật gì, ghét kẻ nào liên quan đến chuyện của , càng ghét hơn khi người khác biết chuyện của .

      Liễu Tịch Nhược tiếp nhận ánh mắt lạnh như băng của Mục Thịnh, dưới khăn che mặt khóe miệng cười khinh bỉ, mà ánh mắt bên ngoài lại thay đổi chút nào.

      “Hả? Đại hoàng tử còn có lễ vật, trẫm thiếu chút nữa quên mất, còn mau mau đưa lên để mẫu hậu ngươi được vui.” Mục Thiên kinh ngạc hô tiếng, thản nhiên ngắt lời Liễu Tịch Nhược và Mục Thịnh trong khí gươm đao tuốt khỏi vỏ.

      Mục Thịnh thấy Mục Thiên Hoàng mở miệng, liền thu hồi ánh mắt lạnh như băng, đứng dậy chắp tay : “Phụ hoàng, Mẫu hậu, lễ vật của nhi thần hôm nay là tiết mục biểu diễn đặc biệt, mong rằng phụ hoàng, mẫu hậu thích.”

      “A, tiết mục đặc biệt gì, hôm nay cũng được mở rộng tầm mắt.” Mục Thiên Hoàng cười .

      Mục Thịnh nghe vậy, chậm rãi xoay người, giơ tay lên vỗ hai cái “Bốp bốp” .

      Mọi người kinh ngạc há to miệng nhìn, chỉ thấy, ngay phía trước Mục Thiên Hoàng vốn có nơi bị mảnh vải vàng che mất từ từ ra trước mắt mọi người.

      Đây cũng là khán đài lớn, mà ở đài phải là mĩ nhân, cũng phải là người hát hý kịch (nghệ thuật diễn tuồng sân khấu), mà là hai lồng sắt to lớn, mà trong mỗi lồng sắt là con hổ trán trắng to khỏe và con gấu đen cao chừng tám thước.

      Các đại thần đều bị hoảng sợ, các thiếu nữ liền nhân cơ hội làm bộ dạng yếu đuối động lòng người, giọng kiêu tiếng, thân thể lùi về phía sau chút.

      Liễu Tịch Nhược ngước mắt nhìn con hổ trán trắng trong lồng, lại nhìn khuôn mặt lạnh của Mục Thịnh có chút vui sướng, lại nhắm mắt lại.

      Hoa Khê vừa mới tìm được cơ hội trở lại sau lưng Liễu Tịch Nhược nhìn thấy nàng ta nhắm mắt lần nữa, bất đắc dĩ thở dài cái, khẽ bên tai nàng: “Tiểu thư, người bình thản, vậy….. Haizz!”

      Hoa Khê bất đắc dĩ thở dài cái, biết tính khí nàng, lúc này khuyên nàng còn bằng tập trung chú ý đài.

      đài, cửa lồng hổ trán trắng và gấu đen tám thước bị mở ra.

      Con gấu đen thấy cửa lồng mở, như được thả tự do bò ra ngoài, gào to kêu hai tiếng, vỗ ngực liên tục khiêu khích nhìn thái độ lười biếng thèm nhúc nhích của hổ trán trắng.

      Con hổ lười biếng, nằm trong lồng sắt, giương mắt nhìn Gấu đen phát điên cái, rồi lại từ từ nhắm mắt lại.

      Mọi người khó hiểu nhìn con hổ quái dị, mà Mục Thịnh cũng xanh mặt, ràng sắc mặt vui, lạnh lùng nhìn người phụ trách quản lý dưới đài cái, lập tức người nọ lạnh run, lấy can đảm cầm cây gỗ dài, đánh cái mạnh vào con hổ trong lồng.

      Trong lồng con hổ này ngủ đột nhiên bị đánh cái, vui mở mắt, nhe răng nhảy ra khỏi lồng, hung ác nhìn người cầm cây gỗ cái rồi mới nhìn con Gấu đối diện điên cuồng mất kiên nhẫn, sau đó, nó lại gục xuống trước kinh ngạc của mọi người.

      Tất cả mọi người tiếc nuối thở dài cái, mà sắc mặt Mục Thịch càng xanh, Mục Kỳ ngồi bên cạnh Mục Thịnh vẫn giữ bộ dáng khinh bạc thèm để ý như cũ, ánh mắt tùy ý nhìn đài, lại nhìn Liễu Tịch Nhược phía trước nhắm mắt quan tâm, rồi chuyển ánh mắt nhìn Mục Thiên ngồi cao, cuối cùng mới thu hồi tầm mắt, tùy ý bưng chén trà lên.

      Mà ngay lúc Mục Kỳ dời ánh mắt Liễu Tịch Nhược liền cảnh giác mở mắt, nàng xem khán đài, con Gấu đen cao tám thước bị con Bạch hổ làm cho phát điên, nó rũ ngực gào to điên cuồng, mong muốn làm cho con hổ này chú ý, còn lại là hy vọng chọc giận để cùng nó chiến đấu, vì con hổ lười biếng nằm im, đối với con gấu đen có sức mạnh bất bại kia là khinh thường, thái độ thèm để ý của con hổ kia kích thích tính khí bá đạo bên trong con Gấu đen, tại chính là cơ hội bùng nổ…..

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 31: Bữa tiệc kinh hoàng 1

      Mọi người tập trung nhìn phản ứng của con hổ, liền thấy con Gấu đen cao tám thước đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu lên tiếng thảm thiết xé gan xé phổi, sau đó hung ác nhìn xuống dưới đài.

      Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Gấu đen, sau đó con Gấu di chuyển.

      Đáng thương các đại thần cùng gia quyến còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy con Gấu đen cao tám thước kia đột nhiên kéo đứt xích khóa, từ đài nhảy xuống.

      Mọi người đều sợ hãi, lớn tiếng kêu hộ giá hộ giá. Mục Thiên Hoàng cùng Thành phi bị thị vệ bao vây cố gắng di chuyển ra chỗ an toàn, vương công quý tộc sợ đến tè ra quần, tay vơ loạn mũ áo chạy trốn tứ phía.

      Những nương trang phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp kia đáng thương, vì mong muốn được chú ý đều mặc váy dài, đầu cài trâm phức tạp, cổ mang các loại trang sức, dưới chân lại giày cao thêu hoa….. Cho nên, những thứ này làm họ trở nên xinh đẹp, lộng lẫy hơn nhưng khi chạy trốn lại biến thành chướng ngại vật, các nàng muốn chạy nhưng chạy nhanh được, chạy được vài bước bởi vì chân dẫm phải vạt váy dài mà ngã xuống, lúc bò dậy búi tóc rối loạn, trâm cài rơi, váy áo nhăn nhúm, sau đó có người nhanh chóng cầm váy áo, gỡ bỏ trâm cài đầu, cởi giầy ném ra liền dễ dàng chạy trốn.

      Liễu Tịch Nhược nhìn phía trước mặt loạn thành đoàn, bữa tiệc vô cùng thê thảm, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

      Mà Mục Thịnh người gián tiếp tạo nên khung cảnh này sắc mặt đen lại, hai tay nắm chặt, hận thể đem con Gấu kia quyền đấm chết, nhưng với chiều cao tám thước, mười mấy cấm quân đều làm được gì, nếu muốn quyền đấm chết hình như là thể nào, cho nên cũng rất thức thời trốn sau các thị vệ.

      Cho nên rất ràng là kẻ gián tiếp này, đó là vì tỉ mỉ chuẩn bị phần quà tặng này, phần này giống như “ Biểu diễn”, nên thể phủ nhận là người gián tiếp tạo thành, nếu tìm được người trực tiếp gây ra ban đầu vốn có ý tốt nhưng nhất định phải gánh chịu hậu quả của kiện này.

      Chỉ là, nhìn vào chuyện này mà , tìm được người trực tiếp gây ra là hầu như có. Bởi vì người trực tiếp gây ra sớm giả thành bộ dáng hoang mang sợ hãi “Trốn” phía sau Mục Thịnh, hơn nữa mọi người đều biết hoàng tử yếu đuối vô năng người có tiền đồ nhất, học vấn địa vị, biết võ công, xin hỏi ai hoài nghi đến , cho dù có người hoài nghi ai có thể chứng minh là làm đây?

      thực tế, ngay cả có người có thể chứng minh điều kiện đầu tiên là nàng đồng ý mở miệng.

      Ngay từ lúc con Gấu bất thường nổi giận trước, Liễu Tịch Nhược liền chú ý tới tứ Hoàng tử Mục Kỳ đối diện như hề sợ hãi, nàng nhìn lơ đãng quan sát bốn phía xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn xuống tay đưa chén trà lên, sau đó uống trà thả ly trà xuống, nhưng ngay lúc thu hồi thả ly trà cây ngân châm rất liền bắn tới cổ con Gấu đen

      Ngân châm tốc độ cực nhanh, nhanh đến người bình thường nhìn thấy tồn tại của nó, càng cảm thấy cây châm bay qua trước mặt bọn họ.

      Liễu Tịch Nhược kinh ngạc vì Mục Kì trăm phát trăm trúng, thủ pháp cùng lò lửa làm sáng tỏ công lực, chỉ dựa vào chiêu này, Liễu Tịch Nhược đoán chắc người này thể xem thường.

      Nhưng mà tại phải lúc nghĩ đến những thứ này.

      Bởi vì con Gầu đen kia nổi điên, thậm chí mấy thị vệ bị nó cắn thương.

      Nhìn thấy có mấy người bị Gấu đen cắn chết, mọi người càng sợ hơn, tất cả loạn thành đoàn.

      tại, có tiểu thư khuê các, có công tử văn nhã, càng hùng cứu mỹ nhân, chỉ có chạy trốn, tự cứu lấy mình, đại nạn trước mắt ai còn trông nom người khác, cứu mình trước tiên rồi mới tiếp. Cơ hồ tất cả mọi người đều hoảng loạn, cho dù là thê tử, con cái cũng đều mặc kệ

      Cấm vệ quân chạy tới càng nhiều, nhưng đứng trước mặt con Gấu này đều run rẩy lùi về phía sau, càng ngày càng loạn, càng ngày càng thể cứu vãn.

      Mục Kỳ mực giả bộ sợ hãi sau lưng Mục Thịnh nhìn thấy tình hình ngày càng thê thảm, tà mị nhếch khóe miệng nhưng khi nhìn về bữa tiệc luôn tự chủ nhìn về phương hướng khóe miệng đột nhiên cứng lại.

      Bởi vì nhìn thấy, trong lúc rối loạn, trước sau như hốt hoảng, lo lắng sợ hãi, biến sắc trong lúc rối loạn vẫn duy trì tư thế tự nhiên, bình tĩnh, dường như đem con gấu to lớn kia để vào mắt.

      Nàng dường như ở gian khác, chung quanh tất cả đều hốt hoảng bận rộn, mà nàng lại im lìm bất động, giống như đóa Mai kiêu ngạo nhìn xuống dưới, khinh thường tất cả.

      Liễu Tịch Nhược bối rối nhìn tình trạng thê thảm trước mặt, than tiếng.

      Vì vậy nàng rất phối hợp nhắm hai mắt lại, như là đành lòng nhìn màn tàn nhẫn này.

      Mà Hoa Khê cũng nhúc nhích đứng sau lưng Liễu Tịch Nhược, hoàn toàn đem tiếng kinh hô của mọi người để vào mắt.

      khắc khi con Gấu nổi điên, Liễu Tịch Nhiễm liền sợ tới mức cuống quýt chạy trốn, liên tiếp bị té ngã lộn đầu mới gia nhập “đội ngũ” thét chói tai chạy chối chết, hoàn toàn để ý tỷ muội và cha vẫn ở nơi này.

      Ngược lại Liễu Tịch Họa còn có chút lương tâm, cũng vì sợ hãi mà mặc kệ Liễu Chấn Toàn để chạy thoát, nhưng khuôn mặt nhắn trắng bệch, tay cũng run dữ dội hơn.

      Liễu Tịch Họa tới đây dự tiệc cũng cẩn thận chuẩn bị, nhưng vì mẫu thân của nàng là Tam phu nhân là vợ bé, cho nên địa vị nàng thấp kém, cho dù là ở trong phủ hay ngoài phủ đều làm bộ nịnh nọt nhưng nàng biết cho dù nàng ăn mặc xinh đẹp hơn nữa người khác cũng chú ý tới nàng đầu tiên. Nàng là tự ti, cũng là thương tâm, nàng biết Tứ hoàng tử có nhìn cũng liếc nàng cái, nhưng nàng cũng ôm hy vọng lớn nhất, chờ mong điều tốt đẹp đến.

      Nàng ngồi yên lặng, nàng như Lâm Hinh Tuyết dung mạo mỹ lệ, múa hát điêu luyện, như Liễu Tịch Nhiễm nhanh nhẹn dũng cảm, càng như Liễu Tịch Nhược bình tĩnh tự nhiên, nhìn như nhu nhược kỳ thực mạnh mẽ, nàng chỉ ngồi góc nhìn Lâm Hinh Tuyết mỉm cười say lòng người, nhìn Liễu Tịch Nhiễm tao nhã đánh đàn, nhìn Liễu Tịch Nhược lạnh nhạt kháng chỉ, nhìn Đại hoàng tử trợn mắt sang, nhìn Tứ hoàng tử lơ đãng mím môi cười xinh đẹp…. Nàng tồn tại hèn mọn như thế, cho nên khắc kia khi nguy hiểm xảy đến nàng cũng thể giống như mọi người kịp thời phản ứng, nàng phải là sợ, nàng là sợ choáng váng, sợ ngây người, mà đợi đến khi nàng kịp phản ứng mới phát hai tay hai chân run rẩy dữ dội, căn bản có hơi sức đứng lên.

      Mà lúc này nàng nghe thấy Liễu Chấn Toàn : “Nhược nhi, nhanh lên chút theo phụ thân trốn thôi.”

      Cùng là nữ nhi, mà Liễu Chấn Toàn chỉ nhớ, để ý nhất chỉ có , cho dù nàng từng mất tích mười năm.

      Đây đều là đau xót của nữ nhân.

      Liễu Tịch Họa sớm hiểu điều này, nhưng mà ngay khi mối nguy nan đến, lòng nàng còn chờ được nỗi đau đớn thương tâm lần.

      Ánh mắt nàng ảm đảm nhắm mắt lại, mà lúc này lại nghe thấy Liễu Tịch Nhược lên tiếng, nàng : “Phụ thân, có chuyện gì, người hãy đứng sau lưng con, con Gấu đen kia gây thương tổn con được đâu.”

      Dường như nắm được cọng cỏ cứu mạng, Liễu Tịch Họa cố gắng di chuyển hai chân run rẩy của mình đến bên Liễu Tịch Nhược, nhưng chân của nàng càng run rẩy hơn, căn bản mềm nhũn đứng dậy nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :