1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đệ nhất lười phi khuynh thành - Lạc Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Nam tử áo trắng cầm quạt kỳ lạ (1)

      Ở Bờ hồ Bích Vân Thành Tây Thượng Kinh, có tòa phủ đệ có vẻ ngoài đơn giản tọa lạc tại nơi này, phủ đệ này nhìn như đơn giản, kì thực lại có khí thế hùng vĩ, có khí chất hào hùng người thường khó có thể nắm bắt được, ở trong mắt người bình thường nhìn như bình thường, kém khá xa so với những phủ đệ kiến trúc xa hoa , xanh vàng rực rỡ kia. Nhưng mà, đối với những chuyên gia có chút hiểu biết về kiến trúc mà , đây là chính là tuyệt phẩm trong kiến trúc, bố cục kỳ lạ, nhìn như thiết kế đơn giản lại cất dấu loại khí thế trọn vẹn, khiến người ta hãm sâu trong đó, thoát ra được.

      Mà sáng sớm ngày hôm nay, nam tử tuấn mỹ mặc áo đỏ cầm quạt xếp trong tay hấp tấp chạy vào.

      "Ngũ ..." mới vừa vào cửa, quản gia Lưu Toàn từ bên cửa qua tựu vội vàng khom lưng vấn an, nhưng còn chưa xong câu, ngũ hoàng tử lại giống y như trận gió nhàng lướt qua, đồng thời có câu vui cười cũng ngược theo Gió nhàng truyền đến, "Miễn miễn, Tứ ca đâu? Có phải ở Chính Tích Các hay ?"

      Lưu Toàn nhắm chặt mắt, chờ sau khi gió thổi qua mới từ từ mở mắt, thào , "Nếu người hỏi ta vậy hãy nghe ta , chạy nhanh như vậy để làm chi."

      Ngũ hoàng tử Mục Hữu mới vừa đến cửa Chính Tích các bắt đầu thét to lên, "Tứ ca Tứ ca, huynh hãy nghe ta , nghe ..."

      Mục Kỳ vẽ tranh nghe được giọng cao vút của Mục Hữu khẽ nhíu mày, khoát tay, bút lông trong tay bay ra ngoài, Mục Hữu theo phản xạ lắc mình tránh né, bút lông giống như thanh kiếm sắc bén xẹt qua sát mặt , Mục Hữu chỉ cảm thấy mặt chợt lạnh, giọt màu đen mực nước dính vào mặt Mục Hữu.

      "A...." Mục Hữu sợ hãi bụm mặt kêu lên, ánh mắt phức tạp nháy mấy cái, gương mặt tuấn mỹ so với những nương trong "Túy Hương Cư" kia còn kiều mỵ hơn mấy phần, "Tứ ca." Mục Hữu lại bĩu môi, "Người ta mới vừa chuẩn bị trang điểm xong, ngươi như vậy bảo người ta làm sao gặp người đây."

      "Vậy gặp." Mục Kỳ vừa tàn khốc vừa vô tình đánh nát tâm tư Mục Hữu.

      "A, hôm nay người ta định 'Khách Lai Các', làm sao bây giờ?"

      "Nhảm nhí." Tâm tư cõi lòng tan nát của người nào đấy người lại bị quăng nát bươm.

      "Tứ ca, làm sao huynh thể đối xử với ta như thế, đệ chính là đặc biệt tới rủ huynh."

      "Ta cầu ngươi tới rủ ta, nếu có thể ta hi vọng vĩnh viễn gặp ngươi."

      "Tứ ca." Tâm tư bị rơi nát bươm của người nào đấy lại bị giẫm lên mấy phát cách vô tình.

      "Tứ ca, huynh cũng nên thả lỏng ." Mục Hữu cười cười, lại bắt đầu phát huy ưu thế da mặt dày của , "Thả lỏng , đừng lúc nào cũng banh gương mặt như vậy dễ thêm nếp nhăn lắm, huynh ở bên ngoài cũng thế này."

      "Ở bên ngoài đệ cũng là biết võ công."

      "Tứ ca, huynh ... Tứ ca, ngươi đâu vậy?" Đối mặt với thế công của Mục Hữu, Mục Kỳ có dự kiến trước thong dong ra ngoài.

      " phải đệ ở bên ngoài ta như vậy mà? Ta đây lại buông lỏng chút thôi."

      Mục Hữu nghe được Mục Kỳ , hồi lâu mới phản ứng kịp, vội vàng chạy tới đuổi theo bước chân của , bên đuổi theo bên hô "Tứ ca, 'Khách Lai Các' đệ với huynh kia đúng là nóng bỏng, người chen nhau đên đó đúng là nhiều, nhưng mà chỉ cần huynh đồng ý ra tiền chúng ta liền cần chen chúc rồi. Tứ ca ... Tứ ca, huynh có nghe được ta chuyện ."

      Cửa "Khách Lai Các", Mục Kỳ ngửa đầu xem kiến trúc nguy nga chín tầng này, vốn là bị khí thế hùng vĩ này thuyết phục, sau khi nhìn lại đám đông người đến người , trong lòng có chút thán phục, mà càng khiến kinh ngạc là lầu hai cửa sổ vào lại có thể lộ ra vật, vật này giống như cái hộp trong suốt, bên trong thả mấy tượng gỗ có chiều cao như nhau, người tượng gỗ mặc quần áo đủ loại nhan sắc, mà quần áo này, cho dù là nam trang, nữ trang cũng đều mới mẻ độc đáo đẹp đẽ, làm cho ánh mắt người ta dứt ra được.

      "Tứ ca, ta sai chứ, nơi này thực tệ, chỉ là tương đối nhiều người, chỗ đắt tiền như vậy mà còn có nhiều người đến như vậy, ài, là... Ai, Tứ ca, huynh đợi ta với."

      Mục Kỳ mới vừa vào "Khách Lai Các", lập tức có nương xinh đẹp tới hỏi: "Công tử, xin hỏi cần cái gì? Là ăn cơm, mua gì đó, hay là dừng chân."

      "Ăn cơm, chúng ta ăn cơm ." Mục Hữu cướp đoạt, ha ha trả lời trước Mục Kỳ.

      "Vậy các công tử ăn ở lầu , hay là đến lầu 6, lầu 7 hoặc là tầng cao nhất?"

      "Lầu 6, lầu 6, chúng ta
      [​IMG]

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 23: Nam tử áo trắng cầm quạt kỳ lạ (2)

      Editor: Mai Tuyết Vân

      "Đến đây nào, các vị công tử xin mời vào bên trong." Phục vụ xinh đẹp đứng trước cửa . Bốn người nhìn “căn phòng’’ trống rỗng trước mặt, vừa kín mít lại vừa hẹp, vẫn nhúc nhích. "Cái này là cái gì?" Mục Hữu tò mò kiềm chế được hiếu kỳ bèn hỏi. "Thứ này gọi là thang máy vận chuyển, do chính lão bản của chúng tôi thiết kế." Nữ phục vụ trả lời. "Thang vận chuyển? Lão bản?" Mục Kỳ nghe được những từ ngữ mới lạ nhịn được bèn hỏi. "Vâng, thang vận chuyển chính là cái này." Nàng ta chỉ vào giữa căn phòng hình vuông thẳng đứng đó. Mọi người như muốn ngất , thế cũng như chưa . "Lão bản cũng chính là chưởng quỹ, tất cả mọi thứ ở nơi này đều do lão bản nhà chúng tôi thiết kế.". "Hả? Vậy lão bản nhà. . . Các ngươi là ai?’’ Mục Hàn hỏi.

      "Lão bản nhà chúng tôi là Liễu Tịch Hiền.". "Liễu Tịch Hiền ư?" Mục Hàn kinh ngạc lặp lại, "Là Đại công tử của Liễu gia sao?"

      "Vâng, đúng là lão bản nhà chúng tôi.". " ngờ Liễu Tịch Hiền lại có bản lãnh như vậy." Nãy giờ Mục Thịnh vẫn im lặng gì, rốt cuộc cũng thốt ra câu đầu tiên. "Đầu tiên xin mời chư vị công tử bước vào." Nữ phục vụ xinh đẹp kia nhìn thấu nghi ngại của bốn người bọn họ, nên bước vào trong thang máy từ lâu. Lúc này, bốn người bọn Mục Thịnh mới từ từ bước vào. Bọn họ vừa mới vào, cánh cửa lập tức đóng lại. Bốn người cả kinh, rối rít đề cao cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng bốn phía đều tối đen như mực, nhìn bất kỳ thứ gì, chỉ có thể nghe được bốn người tiếng thở hổn hển.

      Khi ấy, bọn họ nghe được giọng dễ nghe: "Các vị công tử cần phải sợ hãi, đợi chút đến nơi, hơn nữa lão bản đặc biệt căn dặn được đốt đèn ở đây. ra là nữ phục vụ! "Tại sao?" biết là ai lên tiếng hỏi. "Ha ha, như thế này lát các vị biết." Nàng khẽ cười tiếng, xong lại nghe thấy từ bên phía nàng ta truyền đến những tiếng gõ vào vách tường, “bốp bốp, bốp bốp” . . . . . Tổng cộng chín cái. Lúc này, chuyện càng làm họ kinh ngạc lại xuất —— Căn phòng chuyển động!

      Bọn họ cùng hít sâu hơi, lòng bàn tay bắt đầu rỉ ra mồ hôi, ngay cả Đại hoàng tử lãnh khốc cũng bắt đầu đưa tay thủ thế, lên tinh thần làm theo bản năng. ra chính là thang máy đại, nhưng bởi vì nơi này có điện, cho nên Liễu Tịch Nhược mới sai người ở phía dưới dùng dây thừng kéo ròng rọc, dùng số lần gõ vào vách tường mà xác định số lầu cần đến, cho nên đặt tên là thang vận chuyển. lát sau mọi người chỉ nghe “cách” tiếng, "Thang vận chuyển" ngừng lại, sau đó cửa mở ra.

      Ánh sáng mặt trời đột nhiên bất ngờ chiếu về phía bốn người sốt ruột, ánh mặt trời mãnh liệt khiến cho bọn họ nhắm mắt theo phản xạ, nhưng khi thích ứng được với ánh sáng, bốn người mở mắt ra chợt ngẩn người. ra trước mặt bọn họ chính là nơi hoa thơm chim hót, khung cảnh yên tĩnh, khí trong lành sạch . Trời xanh mây trắng giống như đỉnh đầu, có cảm giác chính mình đứng giữa trời đất xưng bá hùng. Vì nơi này lộ thiên, chính giữa lại có hồ nước trong suốt, trung tâm là suối phun xinh đẹp. Hai bên hồ được chia ra làm các lương đình nghỉ mát khác nhau. Ở bốn góc của đình nghỉ mát có bốn dải lụa trắng, có thể tháo xuống tùy theo tâm tình của khách hàng mà quyết định, điều làm họ kinh ngạc hơn nữ chính là mặt đất ngoại trừ hồ nước, nơi nào cũng được bao phủ bởi tầng khói trắng mờ ảo, mát lạnh, có cảm giác như lạc trong tiên cảnh.

      Bọn họ khỏi hoài nghi, đây là tầng cuối cùng ư? tòa nhà có thể xây đến mức này đúng là đạt tới cảnh giới, quả làm người khách ngạc nhiên mà. Đôi mắt của Mục Kỳ khép lại, lướt nhìn bốn phía lần, trong lòng khỏi sợ hãi thầm nghĩ kẻ tạo ra những thứ này rất thông minh và mới lạ. Đầu tiên kẻ đó cho người đưa bọn vào “Thang vận chuyển”, thứ nhất tránh việc mệt mỏi do bộ liên tiếp chín tầng cầu thang, thứ hai cố ý đốt đèn, khiến người ở trong sốt ruột vào lo lắng cực độ trong lòng, sau đó khi tới tầng cuối cùng lại là cảm giác mãnh liệt đánh vào thị giác làm giảm lo lắng rồi bình tĩnh trở lại. Như vậy có thể thấy được, người này những có suy nghĩ tài tình, hơn nữa còn có thể dễ dàng nắm được nhược điểm của đối phương rồi xuống tay, loại người như thế, thông minh chưa đủ, phải là thông minh đến mức khiến người khác sợ hãi.

      biết vì sao, trong lòng của suy nghĩ cực kỳ mãnh liệt, chủ nhân của nơi này phải là Liễu Tịch Hiền. Bốn người bọn họ kinh ngạc, kinh ngạc trong lòng cũng càng ngày càng nhiều, lúc này, Mục Hữu nhìn xung quanh chút rồi ngẩng đầu lên ngắm bầu trời, vô cùng ngây ngô hỏi câu: “Haizz, mỗi khi trời mưa nơi này phải làm thế nào?” Ba người kia nghe xong, cùng có chung suy nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. "Ngươi khẳng định mưa có thể rơi xuống đây sao?" giọng xa lạ truyền đến, bốn người đồng loạt nhìn về phía người vừa .

      Chỉ thấy trong lương đình nghỉ mát gần đó, có nam tử tuấn mỹ ngồi, mặc y phục màu trắng, đai lưng Bạch Ám Vân thắt quanh eo, toàn thân đeo trang sức nào, trong tay lại cầm cái chiếc quạt nhưng quạt giống như quạt mà đung đưa từ trái sang phải. Hơn nữa điều làm họ ngạc nhiên chính là mặt trắng của cây quạt trống lại chữ. Nam tử mỉm cười, khuôn mặt trắng mịn lại có vẻ đẹp kinh người xuất , đôi mắt khép hờ xinh đẹp mang theo vài phần lười biếng, lại càng làm cho người khác thấy thần bí. Mà ở trước mặt nam tử áo trắng khác ngồi, so với có vẻ hơi mong manh, nhưng ta lại đưa lưng về phía bọn họ cho nên chỉ nhìn thấy được bóng lưng của .

      Mục Kỳ nhìn nam tử tuấn mỹ ấy lại có cảm giác quen thuộc, hoài nghi biết bọn họ từng gặp nhau hay chưa. Bốn người nghe được lời của nam tử kia càng khỏi thêm phần hoài nghi nhìn tiên cảnh thiên giới này. Lúc ấy, Mục Kỳ xuất ý tưởng, hài lòng cúi đầu đầu, nhàng cười tiếng, gì. Nam tử đối diện nhìn thấy mỉm cười, cũng khẽ mỉm cười. Phát ra rồi sao? Lại lát sau, Mục Thịnh mới chậm rãi giãn hàng chân mày nhíu chặt ra, cúi người nhặt hòn đá mặt đất rồi ném lên phía đầu mình. Mục Hàn nhìn thấy Mục Thịnh khom lưng xuống vốn tràn đầy nghi vấn, nhưng khi nhìn thấy lại ném hòn đá lên trời, nhịn được sợ hãi mà kêu: "Đại ca ——"

      Chỉ nghe"Bốp" tiếng, viên đá kia bị cản đường lại, rơi xuống đất. Khuôn mặt của Mục Hàn, Mục Hữu kinh ngạc, Mục Kỳ hé miệng cười khẽ, Mục Thịnh hừ . Qủa nhiên bọn họ đều có vẻ mặt như vậy, còn vị nam tử tuyệt sắc kia cũng nhàng cười tiếng, nhưng trong nụ cười ấy lại phần nhiều chứa ——Khinh miệt! Nữ phục vụ im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng, "Bây giờ chắc các vị có điều hiểu, đây là thủy tinh công nghiệp, cũng là do lão bản nhà chúng tôi tạo ra, thế gian này là độc nhất vô nhị." Nàng đắc ý .

      Lẽ dĩ nhiên đây phải thủy tinh công nghiệp , chẳng qua là do Liễu Tịch Nhược dựa vào trí nhớ ít ỏi của mình về thế giới đại, đặc biệt tìm đến các cao nhân giang hồ, để nghiên cứu chế tạo “Thủy tinh giả”, nhìn bề ngoài rất giống với thủy tinh công nghiệp, nhưng thực tế. . . . . ."Hay là các vị công tử ngồi ở đây trước ." Người phục vụ kia xong lại đưa bốn người bọn họ tới lươn đình nghỉ mát . "Bốn vị công tử xin chờ, rượu và thức ăn lập tức được mang lên."

      Nhưng vừa ngồi xuống bốn người lại suy nghĩ như cũ vẫn chưa từng nghe đến "Thủy tinh công nghiệp" phía , từ lâu Mục Kỳ càng thêm kính nể đối với chủ nhân của nơi này. Cho nên lần nữa nghe được từ ngữ lạ lẫm, nhìn thấy vật xa lạ vật cũng kinh ngạc giống như lúc đầu nữa, nhưng hơi chấn động vẫn phải có, bởi vì bây giờ tất cả chú ý của đều đặt lên người nam tử ở đối diện lương đình nghỉ mát kia.

      Nam tử kia cầm chiếc quạt kỳ lạ trong tay, cố tình mà vô ý mang vẻ mặt lười biếng, giống như hiểu tất cả, thậm chí có bất kỳ trang sức ngoài bạch y. Càng làm cho cảm thấy tò mò, nam tử kia quá mức hư ảo, giống như nhiễm phải khói bụi trần gian, nhưng lại ngồi ở chỗ đó, cười với bọn họ, đưa mắt nhìn rồi cười. tự chủ nhìn về phía nam tử đối diện, thấy nam tử đối diện cũng nhìn , khóe mắt hơi nhếch lên, nhàng cười tiếng, sau đó liền chỉ vào giữa mặt hồ. Mục Kỳ nghi ngờ nhìn mặt hồ, chỉ nhìn thấy hồ nước trong, suối phun tinh xảo, cũng có cái gì khác thường. Nhưng khi sắp sửa dời tầm mắt chỗ khác, suối phun giữa hồ đột nhiên ngừng lại, những dừng lại mà nước trong hồ cũng từ từ hạ xuống, giống như xoáy nước, dần dần bị hút xuống. Mục Kỳ kinh ngạc mở to mắt, xoay đầu nhìn ba người bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt của bọn họ cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn biến hóa trong hồ.

      Dần dà, nước trong hồ hạ xuống lại dâng lên, điều làm họ ngạc nhiên hơn cả chính là nước dâng lên cùng với sân khấu nổi. sân khấu có mấy nương xinh đẹp đứng, sân khấu nổi nước từ từ dâng cao, rồi khôi phục lại dáng vẻ của hồ nước. Nhưng sân khất vẫn còn tiếp tục dâng cao, vì suối phun bắt đầu phun nước như trước, còn sân khấu được nâng đỡ vững vàng suối phun. Những thiếu nữ xinh đẹp bắt đầu đánh đàn tấu nhạc, nhảy múa, mà vậy cũng đúng lắm. Các nàng trình diễn làm người khác ngạc nhiên, cho dù là Vũ cơ của "Túy Hương Lầu", hay Đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành Lâm Ly Tuyết cũng bằng họ. Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người bọn họ đều nhìn đến mức ngây người, Mục Kỳ cũng ngạc nhiên dời được ánh mắt, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía lương đình nghỉ mát phía đối diện lần nữa nam tử bạch y cầm chiếc quạt kỳ lạ sớm còn thấy tung tích.

      Mục Kỳ lấy làm kinh hãi, người này phải có võ công vô cùng cao thâm mới có thể đột nhiên biến mất trước mặt họ mà bị phát . biết cố ý hay là vô ý, nhưng võ công của cần phải hoài nghi nữa. Vẻ mặt của Mục Kỳ tối sầm lại, đôi môi nhếch lên lần nữa.
      B.Cat thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 24: Tranh đấu gay gắt

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Liễu phủ.

      "Hoa Khê, bên phía Thủ Ky có tin tức gì ?" Gần đây Liễu Tịch Nhược quá bận rộn chuyện mặt tiền cửa hàng bên kia, vẫn có nghỉ ngơi, cho nên vừa mới vào cửa khẩn cấp nằm xuống xích đu.

      Xích đu này cũng phải giống như xích đu truyền thống, mà là xích đu kiểu mới Liễu Tịch Nhược tập hợp các yếu tố đại mà mà ra, nó chẳng những có tạo hình kỳ lạ, ghế dựa cũng có theo kiểu hình cung nửa vòng tròn, nhưng mà ở giữa lại có mấy cái lò xo xếp liên tiếp, cho nên lay động giống như xích đu, hơn nữa nó còn còn cực kỳ thoải mái, trước tiên tới cảm giác nhàng giống như cái võng, chỉ tới tầng tầng lông chồn bao phủ mặt kia đủ để cho người ta nỡ đứng dậy rồi.

      Hoa Khê bất đắc dĩ nhìn Liễu Tịch Nhược khép mắt lại, vừa yên lặng thở dài hơi ở trong lòng, vừa chắp tay : "Vâng có tin tức, theo Thủ Ky điều tra, tại khắp bốn phương có rất nhiều môn phái đều tìm kiếm bao đồ năm đó, ngay cả chuyện môn chủ chết cũng có người bắt đầu điều tra, thậm chí cả ... mộ địa của môn chủ cũng đều có người tìm."

      "Ừ?" Đôi mắt nhắm của Liễu Tịch Nhược nhàng lóe lóe, ung dung thản nhiên , "Xem ra đều nhịn được giấu đầu lòi đuôi rồi, có những môn phái nào tìm?" *******************.

      "Chủ yếu là Thương Nguyệt giáo, và.. La Sát môn."

      "Ừ? Thương Nguyệt giáo tìm kiếm là chuyện bên trong dự kiến, nhưng mà la sát môn này luôn luôn thần bí, làm sao có thể đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với bao đồ này hả?" Liễu Tịch Nhược mở mắt, bỗng nhiên lạnh lùng , " điều tra tư liệu về giáo chủ Thương Nguyệt giáo xong chưa?"

      "Chỉ tra được người này có chút quan hệ với hoàng cung, chỉ sợ là người trong triều đình."

      "La sát môn sao? Chỉ sợ tra ra bất luận tin tức gì ."

      "Vâng, thuộc hạ hổ thẹn, quả tra được."

      "Chuyện này trách ngươi, là vì môn chủ la sát môn kia quá mức thông minh, còn đối thủ tệ, hơn nữa nhiều Ngọc Diện la sát dưới cờ của rất có danh tiếng, chuyên môn cướp giàu cứu nghèo, bậc này thực làm cho người ta khâm phục mà!"

      Hoa Khê sững sờ nhìn vẻ mặt vẻ khâm phục của Liễu Tịch Nhược, vẻ lười biếng trong mắt sớm bị loại khiêu chiến thay thế, vui sướng giống như là con người trong sa mạc đột nhiên thấy được nguồn nước, nhất thời tìm được mục tiêu, tìm được phương hướng, tìm được hi vọng vậy.

      "Đại tiểu thư, người thể vượt qua, tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi." Bên ngoài cửa phòng đóng chặt, Hoa Khê mặt chút thay đổi lại đưa tay ngăn cản Liễu Tịch Nhiễm giận đùng đùng muốn vào cửa lần nữa.

      "Lại là nghỉ ngơi, lại là nghỉ ngơi, mấy ngày nay ta đến bảy, tám lần, lần nào cũng nghỉ ngơi, chẳng lẽ mỗi ngày nàng ta đều ngủ sao?" Liễu Tịch Nhiễm hổn hển .

      hơn mười ngày, mỗi lần Liễu Tịch Nhiễm đến đều bị từ chối ở ngoài cửa, rất dễ dàng nghĩ ra được chủ ý, định chiêu bắt lấy Liễu Tịch Nhược, đáng tiếc thời gian dài như vậy qua, ngay cả mặt của Liễu Tịch Nhược nàng cũng nhìn thấy, hơn nữa, nha đầu tên Hoa Khê trước mặt này, bộ dạng nhìn như khúm núm hiền lành, nhưng lại cứng mềm ăn, cho dù là dọa nàng, nạt nàng, lấy lòng nàng, thậm chí là đánh nàng, đều làm nên chuyện gì, hơn nữa đáng buồn là, nàng lại đánh nổi nàng ta, mỗi lần đều bị bóp chặt cổ tay, mà Liễu Tịch Nhược lại bởi vì được Liễu Chấn Toàn che chở, bọn hạ nhân cũng dám dễ dàng động tới nàng.

      Liễu Tịch Nhiễm tức giận muốn chết, đành phải mỗi ngày đến đây "báo danh".

      Lần này cũng thế, vừa tới lao vào Hoa Khê rồi.

      "Ta lặp lại lần nữa, ta muốn gặp nàng ta."

      "Ta rồi, tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi."

      "Lớn mật, dám tự xưng là ta, trong mắt ngươi tới cùng có bản tiểu thư hay ."

      "Đều tự xưng ta, ngươi trong mắt ta có ngươi hay ." Hoa Khê chớp chớp đôi mắt to linh động, vẻ mặt vô cùng vô tội.

      "Ngươi ..." Liễu Tịch Nhiễm khó thở, "Ngươi quả nhiên là cùng loại với nha đầu xấu xí kia, tiện nhân biết cấp bậc lễ nghĩa."

      "Ngươi dám mắng tiểu thư của ta." Hoa Khê nghe được Liễu Tịch Nhiễm vậy mà dám mắng tiểu thư của nàng, giọng lập tức đề cao tám phần.

      "Ta tiện nha đầu kia, thế nào, ngươi cho là có tiện chân( từ dùng để chửi, tương tự như con đĩ ở VN) kia cho ngươi chỗ dựa giỏi lắm sao, ta cho ngươi, năm đó người ràng được lão già kia sủng ái như thế cuối cùng còn phải chết ở trong tay mẫu thân ta sao, chỉ bằng hai nha đầu biết từ đâu tới đây các người này mà định vượt qua chúng ta hả, nằm mơ ." Liễu Tịch Nhiễm tức điên, ngay cả buột miệng ra chuyện hại chết mẫu thân Liễu Tịch Nhược cũng hoàn toàn biết, mà lời của nàng lại khiến Hoa Khê lấy làm kinh hãi.

      "Cái gì? Ngươi cái gì?"

      Nhìn thấy thần sắc kinh động của Hoa Khê, lúc này Liễu Tịch Nhiễm mới ý thức được mình nhanh miệng, vội vàng sửa lời : "Ặc... ... Ta ... Ta kia tiện nha đầu nhất định có kết cục tốt ."

      "Ngươi ..." Hoa Khê tức giận nâng tay phải lên tính đánh vào ngực Liễu Tịch Nhiễm, nhưng mà, bàn tay của nàng vẫn còn chưa đánh ra bị lực lượng vô hình dẫn dắt, ngay cả nội lực vừa mới vận đủ cũng bị bức trở về liên tiếp.

      Sau đó, cửa phòng đóng chặt bỗng mở ra.

      Trái tim Liễu Tịch Nhiễm trầm xuống dưới.

      Lúc này, giọng miễn cưỡng của Liễu Tịch Nhược lại truyền đến từ trong nhà, "Hoa Khê, để cho tỷ tỷ vào , ta cũng lâu thấy tỷ tỷ, rất nhớ nàng ấy, phải , Nhiễm, tỷ, tỷ."

      Liễu Tịch Nhiễm vừa nghe được Liễu Tịch Nhược , thân thể vô ý thức run lên, lúc này ràng là mùa xuân, khí trời ấm lại, nhưng nàng ta lại cảm thấy sống lưng lạnh run.

      Chẳng lẽ lời của nàng mới vừa rồi để cho Liễu Tịch Nhược nghe được?

      , , điều này sao có thể? Nàng ta nhất định nghe được.

      Liễu Tịch Nhiễm nghĩ như vậy, từ từ thong dong vào nhà.

      Vừa mới tiến đến, thấy Liễu Tịch Nhược nhắm mắt lại nằm ở cái ghế kỳ quái trải lông chồn trắng. *******************.

      Nàng ta từ từ về phía trước, mà Liễu Tịch Nhược vẫn lẳng lặng nằm như cũ, cũng nhúc nhích, lại giống như ngủ thiếp .

      Gần, càng ngày càng gần rồi.

      Liễu Tịch Nhiễm đột nhiên hối hận chuyện có đặt cây chủy thủ ở người trước, tại, đúng là thời cơ tốt để giết nàng ta.

      Liễu Tịch Nhiễm vừa bước .

      Liễu Tịch Nhược ghế lại đột nhiên nhếch khóe môi mở miệng: "Nhiễm tỷ tỷ, nếu ta có đoán sai , tại trong lòng ngươi nhất định nghĩ vì sao mang theo thanh đao, nếu nhất định giết ta, đúng ?"

      xong, nàng từ từ mở mắt, quay đầu, cặp mắt mang theo vài phần lười biếng vài phần buồn ngủ mông lung thẳng tắp nhìn về phía Liễu Tịch Nhiễm.

      Liễu Tịch Nhiễm run lên, sau lưng lại bắt đầu rét run.

      "Muội ... Muội muội cái đó đó, làm sao tỷ tỷ có thể muốn giết muội chứ, muội biết rành rành là tỷ tỷ thương ngươi nhất."

      "Muội muội đương nhiên biết tỷ tỷ thương muội, chỉ là dạo này Nhược Nhi hơi mệt, cho nên vắng vẻ tỷ tỷ, tỷ tỷ trách Nhược Nhi chứ?"

      Đó là cơ hội, Liễu Tịch Nhiễm nghĩ thầm, chỉ cần đưa Liễu Tịch Nhược dẫn trước...

      "Tỷ tỷ làm sao có thể trách muội muội chứ. Ngươi xem thời tiết hôm nay tốt như vậy, bằng chúng ta ra ngoài chút ."

      Liễu Tịch Nhược quay đầu, nhìn nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, lại , "Quả là khí trời tốt."

      Lúc này Liễu Tịch Nhiễm cũng theo vẻ mặt Liễu Tịch Nhược thấy được sắc trời ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút xấu hổ lại : "Ặc...Cái đó ..."

      "Được, chúng ta đây liền chút ." xong, Liễu Tịch Nhược cũng chầm chậm đứng dậy mặc thêm cái áo khoác, mà lại khiến Liễu Tịch Nhiễm lấy làm kinh hãi .

      Làm sao có thể thuận lợi như vậy?

      "Tỷ tỷ, ngươi muốn chỗ nào đây?" Bên ngoài phòng, Liễu Tịch Nhược cố ý để cho Hoa Khê theo, bản thân đơn độc ở mình với Liễu Tịch Nhiễm.

      " tại có số hoa trong phủ sắp nở bằng tỷ tỷ mang ngươi chỗ rất tốt, hoa chỗ đó, nở rất rực rỡ đó." Liễu Tịch Nhiễm nghĩ thầm, quả chỗ tốt, bảo đảm ngươi trở về!

      "Ha ha." Liễu Tịch Nhược cười , "Phải lắm, hoa viên trong khắp Kinh Đô còn chưa đến xuân kỳ, lẽ hoa trong phủ của chúng ta đều nở vào mùa đông sao?"

      Liễu Tịch Nhiễm nghe thấy Liễu Tịch Nhược lại có thể cho nàng chút mặt mũi nào, trực tiếp châm chọc nàng như vậy, mặt khỏi thoắt xanh thoắt trắng.

      "Nhưng mà, nếu tỷ tỷ là có nơi tốt để , Nhược Nhi há có thể từ chối ý tốt của tỷ tỷ, chúng ta đây lập tức thôi." Khóe miệng dưới khăn che mặt của Liễu Tịch Nhược nhàng nhếch lên, trong mắt ánh lười biếng chợt lóe lên tia sáng giảo hoạt.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 25: Có xà làm bạn.

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Liễu Tịch Nhiễm nghe xong càng thêm vui mừng trong lòng, vội vàng lôi kéo Liễu Tịch Nhược đến xử lý chuyện cũ cho tốt. Vốn hề chú ý tới tia giảo hoạt thoáng qua trong ánh mắt của Liễu Tịch Nhược.

      "Nhược Nhi, đến rồi."

      Liễu Tịch Nhược nhìn căn nhà cũ nát trước mặt, hỏi: “Nơi tỷ chính là chỗ này ư?"

      "Ừ, đúng vậy." Liễu Tịch Nhiễm cười xấu xa, "Hoa Đô ở trong sân, chúng ta xem chút." xong lại kéo tay Liễu Tịch Nhược vào tiểu viện cũ nát, nàng ta vốn hề cho Liễu Tịch Nhược bất kỳ cơ hội nào để phản đối.

      "Nhìn xem chính là loài hoa này, rất xinh đẹp.’’ Vừa mới vào viện, Liễu Tịch Nhiễm liền chỉ vào đám hoa màu tím mọc tường với Liễu Tịch Nhược, hơn nữa còn dùng sức đẩy nàng cái, ràng là muốn đẩy nàng ngã vào đám hoa màu tím trước mặt.

      Liễu Tịch Nhược nhìn hoa màu tím, cười lạnh tiếng.

      Quả nhiên là như vậy. Nếu như nàng đoán sai, loài hoa từ Tây Vực, đặc biệt mới vừa được mang đến! Có công dụng thôi miên, người thường vừa chạm vào choáng váng đầu óc, cho đến khi ngất xỉu cũng có bất kỳ cảm giác gì.

      Nghĩ tới đây, giảo hoạt nơi đáy mắt của nàng càng nhiều. Nàng nhàng lắc đầu, làm bộ để tay lên đầu khẽ vỗ mấy cái, sau đó vừa xoa ấn đường vừa : "Tỷ tỷ, muội rất chóng mặt, muội làm sao thế này, tỷ tỷ?"

      Liễu Tịch Nhiễm nhìn tình hình trước mặt, biết là tác dụng của hoa phát tác, nở nụ cười thâm hiểm, : " Nhược Nhi, muội làm sao vậy, nhất định là quá mệt mỏi rồi, tới đây nghỉ ngơi chút là ổn." xong nắm tay dắt nàng tới cái giếng cạn bên cạnh.

      Liễu Tịch Nhược giả bộ nhu nhược choáng váng, từ từ ngồi lên miệng giếng, cúi đầu nhìn thấy trong giếng ngoại trừ ít lá rụng có gì cả, hề sâu, ranh mãnh nơi đáy mắt lại sâu thêm mấy phần.

      Lúc này, dù nàng ngồi miệng giếng, nhưng thông qua cái bóng mặt đất, nàng vẫn nhìn thấy Liễu Tịch Nhiễm cầm cây gậy từ từ về phía nàng.

      Gần sát, còn thiếu ba bước, hai bước, bước. . . . . .

      Bỗng nhiên, thân thể Liễu Tịch Nhược chợt động, mà cây gậy nằm trong tay Liễu Tịch Nhiễm cũng vừa vung xuống.

      Dù có thế nào Liễu Tịch Nhiễm cũng hề nghĩ đến việc, Liễu Tịch Nhược đột nhiên né trách. Hơn nữa việc nàng ta chợt nghiêng người khiến Liễu Tịch Nhiễm đập hụt. Mà ngay lúc này, Liễu Tịch Nhược lại bất tri bất giác ở ngay phía sau lưng nàng ta.

      Liễu Tịch Nhiễm chỉ cảm thấy mình bị dòng khí đẩy sau lưng, khiến thân thể của nàng giữ được thăng bằng ngã về phía trước, sau đó cây gậy cũng rơi xuống đất, cơ thể nhanh chóng rơi vào trong giếng.

      Liễu Tịch Nhiễm kinh hãi. Dù nàng có nghĩ thế nào cũng nghĩ ra, việc mình tỉ mỉ sắp xếp mọi thứ muốn đẩy Liễu Tịch Nhược vào chỗ chết, lại ngờ rằng bản thân mình lại rơi vào.

      "Này, tỷ tỷ, cảm giác ở dưới đáy giếng như thế nào?" Phía chỗ miệng giếng, Liễu Tịch Nhược cúi đầu, với người nằm phía dưới.

      "Ngươi. . . . . ." Liễu Tịch Nhiễm nâng cánh tay lên chỉ vào Liễu Tịch Nhược , vừa được chữ vô lực buống xuống. "Tỷ tỷ, nhất định là tỷ nghĩ rằng người nên trúng độc như ta làm sao lại có việc gì đúng ?" Liễu Tịch Nhiễm nằm dưới đáy giếng, nhắm mắt lại biểu lộ đồng ý, nàng ta còn sức, cả người đau nhức, cả lời cũng thể thốt lên.

      "Ta cho tỷ biết lý do, đó là bởi vì ta quên cho tỷ biết, kể từ sau khi sư phụ cứu ta liền ném ta vào ngâm trong rượu thuốc. Tròn năm ta mới khỏi hẳn, về sau vì muốn điều dưỡng mà ngâm thêm vài năm. Thế nên cẩn thận luyện thành thân bách độc bất xâm, loại độc bé này làm sao có thể hạ được ta chứ." Dưới đáy giếng, Liễu Tịch Nhược lặng lẽ mở mắt, bộ dạng bất lực.

      "Tỷ tỷ, ta thực xin lỗi ngươi, quên việc này cho ngươi biết, còn cẩn thận để cho ngươi rơi vào giếng, khiến ngươi té cái gục, hơn nữa còn những lời cao siêu như vậy, xin lỗi, ngươi trách Nhược Nhi đó chứ." xong nàng ranh mãnh trừng hai mắt.

      Ở dưới kia có người khác tức giận đến mức khuôn mặt nhắn trắng bệch, trợn trắng cả mắt.

      lát sau, Liễu Tịch Nhược lại cúi đầu xuống dò xét, "Tỷ tỷ à, ta tới Liễu phủ thời gian dài như vậy, Nhược Nhi vẫn hiếu kính tỷ cho tốt, có phép tắc mà, cho nên lần này Nhược Nhi cố gắng tặng người món quà." xong, con rắn thân màu xanh lá trườn theo thành giếng bò xuống.

      "Á, á." Liễu Tịch Nhiễm sợ hãi kêu to.

      "Đại tỷ, tỷ phải cần sợ, con rắn này có độc, tỷ cứ yên tâm, tại ta để tỷ chết." Bởi vì nàng muốn cho Liễu Tịch Nhiễm sống bằng chết.

      "Nhược Nhi sợ tỷ tỷ mình buồn chán ở dưới đáy giếng, cho nên mới cho nó xuống cùng với đại tỷ, tỷ tỷ, người cần phải chuyện với nó nhiều đó." Trong lúc chuyện, con rắn kia bò đến đáy giếng, từ từ trườn đến chỗ Liễu Tịch Nhiễm nằm.

      Thân thể nàng ta ngùng run rẩy, những lời Liễu Tịch Nhược ra ràng là vừa cười vừa , ngay cả ánh mắt cũng mang ý cười, nhưng Liễu Tịch Nhược lại nghe ra lạnh lẽo. Đột nhiên nàng ta cảm thấy nữ nhân này rất đáng sợ, đáng sợ đến mức có thể mặt biến sắc mà quyết định việc người ta sống hay chết, đáng sợ đến mức có thể vừa cười vừa tàn nhẫn khiến ngươi sống bằng chết.
      "À, đúng rồi, thiếu chút nữa là muội quên cho tỷ chuyện, Liễu, Tịch Nhiễm."

      Tâm tư Liễu Tịch Nhược chợt động, bởi vì nàng nhìn thấy sát khí trong đôi mắt lười biếng thon dài của Liễu Tịch Nhược.

      "Lần trước Nhị phu nhân chịu phạt là bởi vì bà đắc tội với nha hoàn của ta, mà bây giờ tỷ chịu trừng phạt có lẽ là vì tỷ đắc tội với ta. Đắc tội với nha hoàn của ta, ta muốn tỷ chết, nhưng đắc tội với ta...ta khiến cho tỷ sống bằng chết." Sắc mặt của Liễu Tịch Nhược ngiêm túc, vẻ lười biếng biến mất trong nháy mắt, thay vào đó còn lại là sát khí làm người ta ngừng run rẩy. chỉ có sát khí, đó là khí thế uy nghiêm khiến người khác sợ hãi, khí chất khiến ai có thể ngốc đầu lên được, càng thể dứt ra khỏi ánh mắt sáng rực ấy.

      "Cho nên, tốt nhất là tỷ nên an phận ở yên chỗ của mình, đây là lần đầu tiên ta nhắc nhở tỷ cũng là lần cuối cùng. tại ta có thời gian xử lý tỷ, nhưng chuyện này cũng hề biểu thị rằng ta tính toán với đại tỷ. " xong, ánh mắt xinh đẹp lại chuyển động, hề lưu tình mà đóng miệng giếng lại.

      Liễu Tịch Nhiễm chỉ thấy ánh sáng trước mắt ngày ít, cuối cùng dần dần chìm vào bóng tối, chỉ còn hai con mắt xíu nhìn nàng chăm chú, khiến nàng ta cả thở mạnh cũng dám.

      Ngày thứ hai, trong sương phòng phía đông vườn thượng uyển của Liễu phủ truyền ra tin tức Đại tiểu thư mất tích. Đối với việc lần này, Liễu phủ dưới náo loạn, mà vị Nhị phu nhân vẫn mực úp mặt vào tường sám hối cũng cư xử khác lạ, vội vàng lao ra khỏi phòng, sai người xuất phủ tìm kiếm. Nhất thời, bên trong phủ đại loạn, khắp nơi đều có người rộn rạo, duy chỉ có sương phòng của Liễu Tịch Nhược là yên tĩnh như ngày thường, hề có bất cứ động tĩnh gì.

      Nhưng mắt thấy ngày lại sắp qua, bất luận là bên trong hay bên ngoài Liễu phủ tìm kiếm khắp lượt. Nhung vẫn như trước tìm được dù chỉ là sợi tóc của Đại tiểu thư. Nhị phu nhân vô cùng lo lắng, mà Liễu Chấn Toàn lại có ở trong phủ. Ngay lúc ấy, có gã sai vặt vội vàng từ hậu viện chạy tới, còn vừa chạy vừa kêu: "Tìm được rồi, Nhị phu nhân, nô tài tìm được Đại tiểu thư rồi."

      Nhị phu nhân nghe xong mừng rỡ, nhanh chân theo gã sai vặt. Nhưng lúc bà ta nhìn thấy Liễu Tịch Nhiễm nằm thoi thóp trong giếng cạn sợ đến mức thiếu chút nữa là tắt thở.

      Bọn hạ nhân thấy dáng vẻ kinh ngạc của Nhị phu nhân đều tò mò nghiêng đầu vào xem, chỉ thấy lá rụng trong giếng cạn, Liệu Tịch Nhiễm y phục xốc xếch, sắc mặt trắng bệch nằm ở bên trong. Bộ dạng dám thở mạnh, mà đôi mắt của nàng lại mở lớn dám nhúc nhích nhìn vật trước ngực.

      Bởi vì ở trước ngực của nàng ta có con rắn lục “Cuộn thân ngẩng đầu’’.

      Tất cả mọi người đều nhịn được nuốt nước miếng, vốn tựa vào thành giếng, bước chân tự giác được lùi về phía sau mấy bước.

      "Các ngươi làm cái gì vậy, còn cứu Đại tiểu thư ra." Nhị phu nhân khôi phục thần trí hô to, lúc này mới có kẻ có ít can đảm tới miệng giếng.

      Đến khi trời tối muộn, Liễu Tịch Nhiễm mới được cứu ra, đáng tiếc nàng ta bị kinh sợ, liên tiếp mấy ngày cũng dám gặp người khác. Hơn nữa vừa nghe đến rắn thét loạn, cho đến bữa tiệc ngày đó mới khôi phục được vài phần bình thường.









    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 26: Môn chủ, mất ngựa rồi

      Editor: Thukoi


      Trong đêm, trời tối đen, bóng dáng màu đen nhanh chóng bay qua bức tường bao quanh Liễu phủ, lại tránh thoát ánh mắt thị vệ của Liễu phủ, nhanh chóng tới cửa phòng của Liễu Tịch Nhược.

      Hoa Khê luôn đứng ở cửa quan sát xung quanh, liền nhìn thấy bóng đen nhanh chóng bay tới, đợi cho vào cửa đứng thẳng, Hoa Khê mới gật đầu ra hiệu sau đó hướng vào bên trong cửa : “Tiểu thư, Thủ Ky tới.”

      “Tất cả vào .” lát sau, bên trong mới truyền ra thanh miễn cưỡng của Liễu Tịch Nhược.

      Nghe vậy, Hoa Khê cùng Thủ Ky mới mở cửa vào, đứng trước mặt Liễu Tịch Nhược ngồi chiếc xích đu.

      , có chuyện gì?” Liễu Tịch Nhược nhắm mắt lại miễn cưỡng mở miệng .

      Thủ Ky toàn thân áo đen nghe vậy chân quỳ xuống chắp tay : “Thuộc hạ bất tài, xin Môn chủ trách phạt.”

      Liễu Tịch Nhược vẫn nhắm mắt như cũ,

      Thủ Ky thấy nàng gì, tiếp: “Môn chủ, ngựa bị bắt rồi.”

      Liễu Tịch Nhược liền mở to mắt, trong đôi mắt hẹp dài tia ý lạnh chợt lóe lên.

      “Là ai.”

      “Theo thuộc hạ điều tra là Thương Nguyệt giáo.”

      “Thương Nguyệt giáo?” Liễu Tịch Nhược cau mày, “Thương Nguyệt giáo vì sao lại có hứng thú với ngựa của ta.”

      “Mấy ngày nay, Thương Nguyệt giáo vẫn thầm điều tra tung tích của bọc đồ kia, hơn nữa cũng điều tra Môn chủ người.”

      “Hả? Bắt đầu chuyển mục tiêu đến ta rồi, xem ra năng lực của bọn họ cũng thể khinh thường được! Nhưng mà, điều tra ra chưa?”

      “Đương nhiên là , bởi vì Môn chủ luôn làm việc kín đáo cũng có bất kì đầu mối nào, cho nên bọn họ căn bản thể ra tay được. Chẳng qua, cũng điều tra Môn chủ còn có La Sát môn.”

      “Nhưng mà, nếu bọn họ tìm ra được manh mối gì, làm sao có thể trộm ngựa của tiểu thư được?” Hoa Khê nhịn được mở miệng .

      “Mất Tiểu Bạch ở đâu?” (Chú thích: Tiểu Bạch là ngựa của Liễu Tịch Nhược.)

      “Trong rừng phía thành Tây. Vì Tiểu Bạch thông minh, hung dữ, hơn nữa nó vẫn luôn ở trong rừng, nên thuộc hạ vẫn cho nó ở đấy, mới lại Tiểu Bạch có chút….. Lười, cho nên thuộc hạ cũng cho nó đổi chỗ khác.”

      Thủ Ky dừng chút, vất vả mới ra chữ Lười kia, trong lòng khỏi thở dài, là chủ nào vật nấy, con ngựa này cực kỳ giống Môn chủ, nhất là độ lười kia, là chỉ hơn chứ kém.

      “Nhưng mà theo thuộc hạ biết, Thương Nguyệt giáo cũng biết đó là ngựa của Môn chủ, về phần tại sao muốn trộm ngựa thuộc hạ biết.”

      Liễu Tịch Nhược từ từ đứng lên, lười nhác duỗi thẳng lưng, động tác vô cùng tao nhã này được Liễu Tịch Nhược thực lại có loại phong tình khác lạ, khiến Thủ Ky luôn luôn lạnh lùng cũng hơi ngẩn ra.

      “Tiểu Bạch cũng phải là hổ bình thường, Thương Nguyệt giáo có thể bắt nó đem cũng thể bỏ giữa đường giữa chợ, nhưng mà nếu dám đụng đến ta cũng đừng trách ta tàn nhẫn.

      “Thủ Ky, thông báo cho các đệ tử phía dưới, sau này hành động thờ ơ với Thương Nguyệt giáo nữa mà phải dốc hết sức để ứng phó.”

      Thủ ky run rẩy, giọng câu “Vâng” biết lần này Môn chủ muốn công khai là địch với Thương Nguyệt giáo.

      “Về phần La Sát môn” nàng dừng chút, trong ánh mắt có tia do dự “Chờ thêm mấy ngày rồi sau.”

      “Đúng vậy, tiểu thư” Hoa Khê vội vàng chen miệng “Yến hội phải rồi, chúng ta cũng muốn chuẩn bị chút, mặc dù chuyện này đối với tiểu thư cũng phải là….. rất thích, nhưng căn bản chỉ là lướt qua hay là có muốn……..”

      ánh mắt hẹp dài trừng tới, Hoa Khê bị dọa sợ vội vàng ngậm miệng.

      “Chẳng lẽ còn muốn ta trang điểm, mặc đẹp để gặp lão Hoàng đế già kia sao?”

      “Tùy tiện sửa sang lại chút là tốt rồi, hơn nữa tại toàn bộ người trong kinh thành đều biết ta là nữ nhi xấu xí từ trước đến nay, cần gì phải phiền phức, bằng cũng mệt chết rồi.” xong cũng để ý Hoa Khê và Thủ Ky mặt đầy vạch đen lại nằm xuống.

      Thủ Ky cùng Hoa Khê đứng ở đó được ở cũng xong, toát mồ hôi hột………

      “Môn chủ, cái kia….. Ngựa của ngài làm sao bây giờ?” Thủ Ky suy nghĩ chút nhắm mắt hỏi.

      “A.” lúc lâu sau người nằm kia mới lên tiếng, “Ta quên , chuyện này ngươi cũng cần quản, ta tự có an bài.” Ngày 18 tháng 4 năm 43 Mục lịch, trong truyền thuyết vì tổ chức đại thọ bốn mươi tuổi của Thành phi mà màn che cuối cùng cũng được kéo ra.

      Mặc dù Liễu Tịch Nhược nhiều lần nhấn mạnh cần coi trọng, đối đãi giống như bình thường là được rồi, nhưng Hoa Khê vẫn để ý đến tổn thất hao phí của Liễu Tịch Nhược, nàng đẩy cửa sương phòng rồi kéo Liễu Tịch Nhược vẫn còn ngủ giường dậy.

      Liễu Tịch Nhược mở ánh mắt hẹp dài mông lung liếc nhìn Hoa Khê cái, sau đó lười biếng nhắm hai mắt lại, mặc cho nàng hóa trang đầu mình.

      “Tốt lắm.”

      Còn trong giấc ngủ, Liễu Tịch Nhược nghe thấy Hoa Khê mới chậm rãi mở mắt ánh mắt còn mông lung, thấy trong gương mặt vẫn mang tấm lụa trắng, mà đầu Hoa Khê lại vấn búi tóc chim phượng, cài trâm màu xanh dương có hình hoa Mai bên thái dương, người cũng thay bộ váy dài màu xanh biếc, cổ áo thêu hình hoa mai , kèm cả dây dải lụa dài màu xanh là cây, nàng nghĩ thầm mình ăn mặc nghiêm chỉnh như thế ràng bị lão già này ép mà.

      Sau đó còn : “Hoa Khê, sao ngươi mặc cho ta y phục phức tạp thế, cài nhiều trâm như vậy làm gì, định cho ta mệt chết à?” Sau đó lại nhắm mắt lại.

      Hoa Khê bất đắc dĩ, lại phải liều mạng lắc lắc Liễu Tịch Nhược.

      “Tiểu thư, nhanh lên chút, bên ngoài lão gia chờ. Tiểu thư, muội biết người tình nguyện, nhưng……… Ai!”

      Ước chừng lại qua nửa khắc đồng hồ, Liễu Chấn Toàn hết kiễn nhẫn, sai người đến giục nhiều lần, Liễu Tịch Nhược mới được Hoa Khê chậm rãi dìu ra khỏi phòng.

      Đến khi tới cửa, Liễu Tịch Nhược liền nhìn thấy Liễu Chấn Toàn cùng Tịch Nhiễm và Tịch Họa kiên nhẫn đứng ở cửa, mà mặt Liễu Tịch Nhiễm tràn đầy giận dữ.

      Liễu Tịch Nhược thấy thế, vội vàng tới trước Liễu Chấn Toàn xin lỗi.

      “Phụ thân, xin lỗi, Nhược nhi làm phụ thân chờ lâu rồi, khiến phụ thân cùng các tỷ muội đợi lâu như vậy, Nhược nhi phải, chỉ là tối hôm qua Nhược nhi mơ thấy mẫu thân, muốn tỉnh lại, cho nên chậm trễ chút, mong phụ thân trách tội.”

      Liễu Chấn Toàn vốn là có chút vui, nhưng thấy Liễu Tịch Nhược hiểu biết như thế, hơn nữa nàng lại nằm mơ thấy mẹ ruột, nghĩ tới đây, chút tức giận cũng có, chỉ còn chút lưu luyến với người vợ mất và nỗi thương xót với Liễu Tịch Nhược.

      Thở dài hơi : “Nhược nhi, gì vậy, là phụ thân đúng, con mới tới đây, cái gì cũng chưa hiểu, ta nên bảo người nhắc nhở con trước.”

      Liễu Tịch Nhược hé miệng , giống như vẫn còn trong giấc mộng tối hôm qua.

      Mà trong lòng Liễu Tịch Nhược lại cười thầm, đánh giặc phải bắt vua trước đạo lý này nàng vẫn biết, Liễu Chấn Toàn mặc dù phải là giặc, nhưng đạo lý của bọn họ cũng giống nhau.

      Nghĩ như vậy, Liễu Tịch Nhược nghiêng đầu nhìn về phía sau Liễu Chấn Toàn là Liễu Tịch Nhiễm cùng Liễu Tịch Họa, quả nhiên thấy khuôn mặt bọn họ đầy tức giận, nhưng vì Liễu Chấn Toàn trước việc gì, điều này làm cơn giận của các nàng có chỗ để trút, bất mãn trong lòng ngày càng nhiều.
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :