1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đệ nhất lười phi khuynh thành - Lạc Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: thánh chỉ gây nên phản ứng dây chuyền (1)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      "Thánh chỉ đến ——"

      Chỉ nghe được giọng sắc bén truyền đến, thái giám gầy gò người mặc cung trang, đầu đội mũ ô sa tới. Vừa nhìn thấy ngẩng cao đầu, cất giọng lên: “Liễu Chấn Toàn tiếp chỉ.”

      "Thần tiếp chỉ." Liễu Tịch Nhược và mọi người quỳ xuống theo Liễu Chấn Toàn.

      Mặc dù nàng hết sức thích giọng này, nhưng người dưới mái hiên thể cuối đầu, đành phải bất đắc dĩ quỳ xuống tiếp đục để cho giọng đáng sợ kia hành hạ.

      Chỉ nghe thái giám này đọc rằng:

      "Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết.

      Ngày mười tám tháng tư này là đại thọ bốn mươi tuổi của Thành phi, trẫm mở gia yến mời các vị đại thần mang theo gia quyến đến nâng cốc chúc mừng, chia sẻ niềm vui. Bây giờ ban bố thánh chỉ, lệnh cho Liễu Chấn Toàn đưa theo ba nữ nhi cùng , nếu kháng chỉ theo bị nghiêm trị.

      Khâm thử."

      "Thần. . . . . . Tiếp chỉ." Liễu Chấn Toàn có chút bất lực tiếp chỉ. Đại thọ của Thành phi, phải đưa cả ba nhi nữ theo cùng, lần này chỉ sợ là để ban hôn cho các hoàng tử. Nhưng vấn đề là Liễu Tịch Nhược vừa mới trở về phủ, làm sao Hoàng thượng lại biết giờ trong Liễu phủ có đến ba tiểu thư chứ?

      Chẳng lẽ là. . . . . . suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Chấn Toàn, thể nào, nhưng ngoại trừ ra có ai biết chuyện này. Cho nên chỉ sợ người khiến đạo thánh chỉ này được ban xuống có khả năng nhất là——

      Tứ hoàng tử.

      Nhưng mà. . . . . . Liễu Chấn Toàn vẫn có chỗ nghi hoặc, động cơ mà Tứ hoàng tử muốn để Tịch Nhược tham gia yến hội là gì, chẳng lẽ lại muốn.. .

      "Hoa Khê, bây giờ ngươi nhanh chóng làm chuyện." Trong tiểu viện đẹp đẽ, Liễu Tịch Nhược nửa nằm nửa ngồi đệm ghế, khép hờ đôi mắt miễn cưỡng với Hoa Khê.

      "Vâng." Hoa Khê đáp tiếng, nhìn bộ dạng lười biếng của Liễu Tịch Nhược rồi thầm thở dài, rất phối hợp ghé tai lại gần. Nàng nằm ghế khẽ nghiêng người câu bên tai của Hoa Khê, rồi sau đó lại yếu ớt nằm xuống đệm.

      Haizz! có cách nào khác cả, bởi vì mái nhà của gian phòng nàng ở được sửa chữa. Khiến nàng còn cách nào khác hơn là tới lương đình này.

      "Tiểu thư!" Vẻ mặt của Hoa Khê kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, nhớ tới lời nàng mới vừa bên tai của mình rồi hỏi, "Như vậy được sao ạ?"

      "Yên tâm , cứ làm theo lời ta ."

      Hoa Khê do dự, vẫn hề nhúc nhích.

      "Lần này Hoàng thượng mở tiệc ngày mười tám tháng tư, nhưng bâ giờ mới là tháng ba, ngươi cảm thấy rằng thánh chỉ này được ban xuống hơi sớm sao? Còn nữa, ta mới tới Liễu phủ chưa quá quá ba ngày, mặc dù trong kinh thành mọi người đều biết. Nhưng tin tức này nhất định thể truyền đến tai tên Hoàng thượng ấy nhanh như vậy, bây giờ thánh chỉ cũng ban xuống, còn bắt Liễu Chấn Toàn mang theo cả ba người chung ta cùng , điều này lên điều gì?"

      Hoa Khê vẫn sững sờ như cũ, ngây người lúc lâu mới bừng tỉnh hiểu ra : "Chẳng lẽ là Tứ hoàng tử?"

      "Phải." Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng gật đầu ra hiệu.

      "Nhưng tại sao lại muốn làm như vậy chứ?"

      "Đây cũng chỗ ta hiểu được, cho nên nhanh chóng làm việc kia . Còn nữa, lúc trở lại mang theo tư liệu của Tứ hoàng tử cho ta."

      "Vâng ạ." Hoa Khê đáp tiếng rồi biến mất trong nháy mắt. Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng nằm xuống lần nữa, nhắm mắt lại rồi ngủ. Có tiếng bước chân nặng nề truyền đến khiến nàng khẽ cau mày lại.

      Khi tiếng động đến gần, Liễu Tịch Nhược cảm thấy trước mặt tối sầm cả lại, hơn nửa ánh sáng bị vật gì đó chắn lại.

      " xin lỗi, làm phiền." Đột nhiên Liễu Tịch Nhược mở miệng .

      Liễu Tịch Nhiễm mới vừa đến trước mặt lại nghĩ rằng nàng lại đột nhiên tỉnh lại. Nghe thấy giọng của nàng, Liễu Tịch Nhiễm sợ đến mức đôi tay vừa đưa lên chợt run rẩy, vội vàng thu tay lại.

      Nhưng Liễu Tịch Nhiễm thu bàn tay về lúc lâu cũng chưa thấy nàng mở mắt hay câu gì. Chỉ nghe thấy hơi thở bình ổn của nàng, giống như ngủ thiếp .

      "Này, Liễu Tịch Nhược." Liễu Tịch Nhiễm thử gọi nàng tiếng, nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại có bất kỳ phản ứng nào.

      Liễu Tịch Nhiễm mỉm cười, nghĩ thầm mới vừa rồi nhất định là nàng mớ, nếu vì sao gọi lại nghe thấy đây? Nghĩ như vậy, cánh tay lại đưa lên lần nữa hung hăng nhắm đến mặt của người nằm ghế mà đánh xuống.

      Nhưng trong phút chốc khi tay của Liễu Tịch Nhiễm đánh xuống khuôn mặt của Liễu Tịch Nhược, nàng khẽ nghiêng người, bàn tay kia trượt qua khí tạo thành cơn gió khẽ lướt qua khuôn mặt của nàng.

      " nên quấy rầy ta nghỉ ngơi, mặc dù ngươi chỉ muốn giúp ta quạt gió. Đa tạ, nhưng mà. . . . . . Ta nóng." Liễu Tịch Nhược mở miệng lần nữa, chẳng qua lần này nàng lại từ từ mở mắt ra. Ánh mắt lười biếng quét qua người Liễu Tịch Nhiễm lượt, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên ánh mắt nhìn chằm chằm nàng ta còn rất mơ hồ. Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, có sức hút mê hoặc thành lời, lại khiến cho nữ nhân như Liễu Tịch Nhiễm cũng mất hồn trong vô thức

      May mà dung mạo bị nàng ta hủy hoại, nếu chỉ cần ánh mắt mang phong thái như vậy, khi lộ ra dung mạo chẳng phải gây nên náo động trong thiên hạ sao.

      Liễu Tịch Nhiễm nghĩ thầm, lại nhất thời nhớ lại lời của nàng lúc nãy. ràng sắp đánh được mặt của nàng như vẫn tránh được, còn hờ hững mặt biến sắc đó là quạt gió!

      Lúc này ràng là gió mùa xuân ấm áp thổi qua, nhưng Liễu Tịch Nhiễm lại cảm thấy sống lạnh sống lưng.

      Nữ nhân này quá đáng sợ! Liễu Tịch Nhược cứ bình thản hờ hững nhắm mắt lại mà ngủ, nhưng dù vậy khóe mắt đầu mày vẫn mang theo uy hiếp đáng sợ.

      "Liễu. . . Tịch Nhược, ngươi là . . . . . . Đồ giả mạo, ngươi cần phách lối, ta sớm tìm cơ hội xé rách mặt nạ của ngươi."

      "Hả?" Liễu tịch nếu nhíu mày, hẹp dài khóe mắt đột nhiên cong cong, nàng cười, cười khiến liễu tịch nhiễm cảm thấy sợ.

      "Ta là đồ giả mạo ư? Xé rách mặt nạ của ta sao? Ta nhớ rằng khi ngươi câu này lần đầu tiên ta cũng , làm sao ngươi xác định được ta là đồ giả mạo, trừ khi ngươi biết chắc Liễu Tịch Nhược thực chết? Đáng tiếc, ta phải đồ giả mạo, ta chính là Liễu Tịch Nhược bị ngươi đẩy xuống vách đá suýt chút nữa chết đó. Có phải hay , Nhiễm tỷ tỷ."

      Liễu Tịch Nhiễm kinh ngạc biến săcs.

      Nhiễm tỷ tỷ, Nhiễm tỷ tỷ, hình như chỉ có Liễu Tịch Nhược lúc năm tuổi gọi nàng ta như vậy. Bây giờ nàng vẫn còn nhớ rất , thời khắc Liễu Tịch Nhược lúc năm tuổi bị đẩy xuống vách đá kia, bàn tay đưa lên và ánh mắt tha thiết nhìn Liễu Tịch Nhiễm, cùng với câu đau lòng tuyệt vọng ấy——

      Nhiễm tỷ tỷ. . . . . .

      "Ngươi. . . Ngươi. . . ." Liễu Tịch Nhiễm giật mình lui về phía sau, đôi chân sớm bị dọa sợ đến mức run rẩy, nàng ấy lại còn còn sống, còn sống!

      , nàng chết rồi, chính tại khoảnh khắc khi nàng bị Liễu Tịch Nhiễm đẩy xuống vách đá chết rồi, nhưng Liễu Tịch Nhược đến để báo thù cho nàng ấy. Nàng thầm trong lòng như vậy.

      "Thế sao?" Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng cười, "Muốn xé mặt nạ thế nào đây, hay là.. . Để cho ta xé mặt nạ của ngươi trước?"

      "... được, Nhược Nhi, được." Liễu Tịch Nhiễm đột nhiên quỳ xuống nắm lấy vạt áo của nàng rồi : "Lúc ấy tỷ tỷ nhất thời bị ma quỷ xui khiến, muội hãy bỏ qua tỷ tỷ , muội quên rồi sao? Năm đó tỷ tỷ mua kẹo đường cho muội mà?’’

      "Nhớ, Nhược Nhi nhớ Nhị phu nhân vô tình đánh rơi đồ trang sức còn ngươi nhẫn tâm chỉ vào người ta mà , “Là muội ấy lấy, còn bán lấy tiền mua kẹo đường ăn.” "

      " phải vậy, Nhược Nhi, muội nhớ nhầm rồi." Liễu Tịch Nhiễm rất muốn , "Muội quên tỷ tỷ cho muội mặc y phục đep rồi sao?’’

      "Nhớ, lúc ấy ta mới vừa mặc xong y phục, Nhị phu nhân tới, đến bây giờ ta còn nhớ chính bà ấy chỉ tay vào người ta rằng ta trộm y phục của ngươi. Còn làm hư tất cả y phục của ngươi nữa, còn ngươi lại chẳng hề câu nào. Ngươi thiếu chút nữa ta còn quên mất, ngươi , mấy bộ y phục tốt của ngươi cũng đều là do ta làm hư, có phải hay nhỉ, tỷ tỷ tốt của ta. "

      "Nhược Nhi, phải như vậy, khi ấy tỷ tỷ bị bức bách, đấy, tỷ tỷ sai rồi." Liễu Tịch Nhiễm vừa khóc vừa

      "Ngươi yên tâm, ta xé rách mặt nạ của ngươi đâu."Liễu Tịch Nhược nhàng đẩy bàn tay nắm lấy vạt áo của nàng ra, chậm rãi , “ Bởi vì ta. . . Sợ bẩn.”

      Bởi vì nàng trực tiếp dùng kiếm chém nát bộ mặt giả dối của Liễu Tịch Nhiễm ra.
      Last edited: 27/11/16
      B.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: thánh chỉ gây nên phản ứng dây chuyền (2)

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ


      Bên trong phố xá phồn hoa của Thượng Kinh, mọi người tới lui qua lại ngớt, giữa vài người quen, vừa vặn dùng mấy canh giờ thời gian liền khiến tin tức truyền đến mức trước có ai làm được sau này cũng chẳng tìm thấy ai. Tốc độ này! Lực ngưng tụ này! có thể là trời đất kinh hãi quỷ thần khiếp sợ mà. Đáng thương cho Tam tiểu thư Liễu phủ kia lại trở thành đề tài bàn tán hàng đầu Thượng Kinh lần nữa.

      Người đầu tiên : "Nghe chưa? Tam tiểu thư Liễu phủ vừa tìm được mấy ngày trước đây vẫn đeo khăn che mặt, thực tế là vì từng ngã xuống vách núi sâu bị thương, cho nên dung mạo bị hủy, hơn nữa, nàng còn đặc biệt lười, tính tình cũng tốt."

      Người thứ hai : "Nghe chưa, bộ dạng của Tam tiểu thư Liễu phủ vừa tìm được kia xấu xí kì dị, lại còn đặc biệt lười, mỗi ngày chỉ biết ngủ, còn lại cái gì cũng biết, nếu có nha hoàn hầu hạ, sớm chết đói, hơn nữa, tính tình của nàng còn đặc biệt tốt, nếu ai chọc vào nàng, bảo đảm mất mạng ."

      Người thứ 3 , "Ngươi nhìn thấy Liễu phủ Tam tiểu thư chưa? Ta cho ngươi biết, nếu như nàng xuất ngươi trăm ngàn lần cũng đừng nhìn nàng, nghe khoảng thời gian trước Vương Nhị mặt rỗ xấu xí vô cùng ở phố Đông kia chết! Vương Nhị mặt rỗ chính là bởi vì ngày đó trong lúc uống say rượu vô ý liếc mắt nhìn Tam tiểu thư cái, ngay lập tức bị sợ tới mức miệng sùi bọt mép, trị được mà chết. Còn nữa, ngươi có biết khi Vương Nhị mặt rỗ nhìn thấy nàng là cái dạng gì chưa? Cả người nàng nằm ở giường, mà những hạ nhân nâng giường của nàng ra ngoài, hơn nữa, nàng lại còn muốn người khác nàng xấu, lười, chỉ cần người khác nàng xấu, lười cái, nàng giết ngươi, hơn nữa, thủ đoạn cũng cực kỳ ngoan độc đó."

      Người thứ tư ; "Ta này, ngươi có biết đoạn thời gian trước kia vì sao địa khu Giang Hoài lại gặp nạn lũ lụt ? Chính là bởi vì Liễu phủ Tam tiểu thư kia miếu cầu xin quẻ, bởi vì nàng quá xấu, đụng chạm đến thần linh, khinh nhờn thần linh, cho nên trời giáng thiên tai trừng phạt loài người. Hơn nữa đó, ta còn nghe nàng đặc biệt lười, ngày xin xăm đó là người khác khiêng qua, hơn nữa nàng lại có thể ngay cả quỳ xuống cũng đều chẳng muốn quỳ, quẻ kia cũng đều lười lấy, cuối cùng vẫn là nha hoàn nhặt giúp, hơn nữa, tính tình của nàng đặc biệt hư hỏng, có việc gì lại lập tức mắng chửi người, lần đó, ràng mắng nha hoàn đến chết, ài! Thương cảm cho nha hoàn kia."

      Người thứ năm : "Nghe năm nay là tận thế. Bởi vì Tam tiểu thư Liễu phủ quá xấu, tính tình lại hư hỏng khủng khiếp, lười đến mức trời đất chấp nhận được nàng, mà địa ngục lại muốn nhận nàng, cho nên thiên thần tức giận, muốn lấy vạn vật trong trời đất cùng chung tru diệt để có thể trừ hậu hoạn."

      . . .

      Mấy người mực hăng hái xong truyền kỳ về Tam tiểu thư Liễu phủ, nhưng có phát có ba người cũng truyền kỳ tương tự lướt qua từ bên cạnh bọn họ.

      Hai nam tử nữ tử tới từ giữa chợ, dọc theo đường nghe được lời đồn này, vạch đen mặt càng ngày càng nhiều. *******************.

      Bọn họ chính là ba người còn lại trong tứ đại cấm vệ thần bí nhất.

      Nam nhân tuấn tú mặc đồ đen vẻ mặt lãnh khốc rét lạnh bên phải kia chính là Bạch Hổ ảnh vệ, người chưởng quản Bạch Hổ môn, Nhị Sư Huynh Tề Nam Phong của Liễu Tịch Nhược.

      Mà nam nhân tuấn có vẻ mặt nho nhã chín chắn ổn trọng phóng khoáng mặc trường bào màu lam ở giữa kia, chính là Huyền Vũ ảnh vệ chưởng quản Huyền Vũ môn, Đại sư huynh Mộ Tự Khiêm của Liễu Tịch Nhược.

      Còn nữ tử xinh đẹp duy nhất cả người mặc hồng y, búi búi tóc Vân Thiên đơn giản câu nệ tiểu tiết, hào phóng kềm chế được nhưng lại khiến người nghe danh sợ mất vía bên phải kia chính là Chu Tước ảnh vệ chưởng quản Chu Tước môn, tiểu sư muội Bạch Sơ Cẩn của Liễu Tịch Nhược. Hơn nữa nàng còn chính là Độc Tiên - Hồng độc tước khắp bốn phương ai biết.

      Ba người biến sắc ra từ trong chợ, đầu tiên bọn họ vốn ai chú ý tới, chỉ thấy mấy người chuyên tâm hăng về tin tức lớn. Lúc đầu mấy người bọn họ cũng chỉ là tò mò chút để ý nghe, càng về sau bọn họ lại nhịn được bắt đầu đổ mồ hôi, cuối cùng, nữ tử hồng y kia rốt cuộc nhịn được, "Phụt" tiếng, bật cười.

      "Ha ha ha."

      "Tiểu Cẩn, ngươi đừng cười." Mộ Tự Khiêm nhàng vỗ vỗ nữ tử hồng y cười đến mức cong lưng, .

      Mặc dù Bạch Sơ Cẩn như vậy, nhưng mà độ cong khóe miệng lại cách nào khép được. Ngay cả người có khuôn mặt luôn luôn chút thay đổi Tề Nam Phong cũng nhịn được giựt giựt khóe miệng.

      "Ha ha ha, sư tỷ nàng . . . Hồng tai . . . Tận Thế .... ha ha ha ha, mấy người bọn họ cũng quá biết bịa chuyện ." Bạch Sơ Cẩn ôm bụng cười .

      "Nhưng chỉ sợ phải chỉ là bịa chuyện đơn giản như vậy, nếu như ta có đoán sai, đây chính là vì Nhược Nhi muốn đối phó với Mục Thiên hoàng mà cố ý tung ra." Mộ Tự Khiêm , "Nha đầu này, vĩnh viễn cũng đều cổ linh tinh quái như vậy, làm cho người ta thể hiểu nổi." Ánh mắt hơi hơi chớp lóe, giống như thấy được đoạn thời gian yên bình an ổn ở núi kia, có chút cưng chiều .

      "Nhất định chính là vậy, sư tỷ chính là sư tỷ, cứ tuỳ tiện tự mình rải lời đồn như vậy, cũng sợ tương lai gả ra được." Bạch Sơ cẩn thuận miệng lại khiến tâm tư Mộ Tự Khiêm nhịn được lại rớt xuống.

      Xuất giá sao?

      "Hay là chúng ta xem nàng trước ." Mộ Tự Khiêm thu hồi suy nghĩ của mình lại . Ngoài bức tường phía sau của Liễu phủ, ba người Mộ Tự Khiêm nhìn nhìn vách tường trọc này, quay đầu liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó Mộ Tự Khiêm lại quay đầu hỏi Bạch Sơ Cẩn, "Muội chắc chắn Nhược Nhi ở ngay phía sau bức tường này?"

      "Ặc... . . . Ha ha" Bạch Sơ Cẩn cười cười, "Cứ thử xem , đại khái là đúng đó."

      xong, bóng dáng ba người nhanh nhẹn lại lướt leo lên mái tường."Tiểu thư, mấy người Mộ công tử đến." Rất xa nghe thấy giọng lanh lảnh của Hoa Khê truyền vào bên trong cánh cửa, nhưng nàng còn chưa kịp tới đẩy cửa ra, bóng dáng hồng sắc bay rất nhanh từ ngoài cửa sổ phía tiến vào, phát ôm Liễu Tịch Nhược nhắm mắt "Nghỉ ngơi" ở ghế đệm vào trong lòng.

      "Sư tỷ, muội đến rồi, muội lại tới nữa, muội nhớ tỷ muốn chết."

      "Bạch, Sơ, Cẩn, " Liễu Tịch Nhược nhắm mắt, giọng điệu mặc dù miễn cưỡng nhưng lại nhiều hơn loại lực lượng làm cho người ta sợ hãi, "Ta nữa cho muội lần cuối, được cửa sổ nữa, hơn nữa được vừa tiến đến ôm ta, như vậy ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ta."

      "Hừ, người ta mới nghe lời tỷ đâu!" Bạch Sơ Cẩn bỉu môi bất đắc dĩ , nhưng hai tay ôm Liễu Tịch Nhược lại ngoan ngoãn buông ra .

      Lúc này, Hoa Khê mới nhàng đẩy cửa ra, phía sau, Mộ Tự Khiêm với Tề Nam Phong từ từ thong thả tiến vào. *******************.

      Liễu Tịch Nhược lại nhắm mắt lần nữa. Nhưng mà . . .

      bình thường, tuyệt đối bình thường, làm sao có thể an tĩnh như vậy, làm sao Bạch Sơ Cẩn có thể đột nhiên an tĩnh như vậy?

      "Sư tỷ . . ." hồi lâu, Bạch Sơ Cẩn vốn luôn luôn nhiều mới yếu ớt kêu tiếng.

      Liễu Tịch Nhược có chút kinh ngạc mở to mắt, lại thấy vẻ mặt Mộ Tự Khiêm xanh mét nhìn chằm chằm nàng ấy, hiếm có đúng là hiếm có, Đại sư huynh vốn rất ít khi tức giận, xem ra lần này Bạch Sơ Cẩn trúng thưởng rồi.

      Mà Tề Nam Phong cũng cau mày, gương mặt vốn rét lạnh lại càng thêm rét lạnh rồi. Ặc... .... Hai người đều phát hỏa, lần này Bạch Sơ Cẩn thảm rồi.

      Nghĩ như vậy, Liễu Tịch Nhược đồng tình liếc mắt nhìn Bạch Sơ Cẩn mực khúm núm dám lên tiếng cái, Bạch Sơ Cẩn lập tức bày ra gương mặt thống khổ tội nghiệp làm nhìn ngược lại, "Sư tỷ . . ."

      "Đại sư huynh, làm sao vậy, phát sinh chuyện gì rồi hả ?" Liễu Tịch Nhược hỏi. có cách nào, dù sao cũng thể để cho tiểu sư muội duy nhất "Chịu khổ dưới độc thủ" của hai vị sư huynh được!

      Nghe được Liễu Tịch Nhược , vẻ mặt Mộ Tự Khiêm mới thả lỏng được chút, nhưng thần sắc vẫn xanh mét như cũ, "Muội tự hỏi muội ấy ."
      Last edited: 27/11/16
      B.Cat thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: thánh chỉ gây nên phản ứng dây chuyền (3)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      "Chuyện này . . . . . ." Bạch Sơ Cẩn nhắm mắt lại, giống như hạ được quyết tâm rất lớn: “Đúng vậy, là ta chỉ sai đường cho bọn họ.”,

      Hả? Liễu Tịch Nhược nghi ngờ nhìn nàng ta. "Ta dẫn bọn họ đến vào trong nhà xí, hơn nữa. . . . . . Còn là nhà xí của nữ nhân."

      Mộ Tự Khiêm và Tề Nam Phong hẹn mà gặp cùng nhau quay đầu lại, còn Bạch Sơ Cẩn từ từ trốn ra sau lưng của Tịch Nhược.

      "Phì ——" Liễu Tịch Nhược phì cười, đôi mắt hẹp dài của nàng hơi khẽ nhếch lên, làm cho người khác thể rời mắt trở nên bất động.

      "Nếu có người khác còn mang theo thứ này để làm gì?’’ Bạch Sơ Cẩn liền nhân cơ hội này, mỉm cười xấu xa giật lấy khăn che mặt của nàng, dung nhan tuyệt thế còn vương nụ cười động lòng người lập tức xuất .

      Mộ Tự Khiêm khẽ mất hồn.

      "Được. . . Được rồi. . . Nên dừng lại thôi, trước tiên chúng ta hãy bàn về chính .’’Mộ Tự Khiêm lấy lại thần trí chuyển ánh mắt chăm chú ra khuôn mặt của Liễu Tịch Nhược. Bạch Sơ Cẩn vui mừng kêu lên: “Được thôi.” Quả nhiên là như vậy, chỉ cần mỗi lần thế này chỉ cần sư tỷ vừa xuất mã lập tức giải quyết được Đại sư huynh. Đúng là hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Bạch Sơ Cẩn cười đen tối hai tiếng.

      Chẳng qua khuôn mặt của Tề Nam Phong vẫn lạnh băng, khi cần tuyệt đối mở miệng, bộ dạng như kiểu nếu Đại sư huynh để ý còn để ý làm gì, Tề Nam Phong ngồi xuống theo Mộ Tự Khiêm.

      " ta ở bên đó thế nào rồi? " Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng nở nụ cười lấy lòng hỏi.

      "Thân thể vẫn như trước, ban ngày xử lý công văn còn buổi tối thâu hoan suốt đêm.’’ Bạch Sơ Cẩn giành trước, hoàn toàn chú ý đến mồ hôi lạnh chảy đầy mặt của Liễu Tịch Nhược và Mộ Tự Khiêm.

      "Chẳng qua dã tâm rất nhiều, nếu là chuyện của hai năm trước với lá gan bây giờ của cũng dám làm.’’ Mộ Tự Khiêm .

      "Ngập úng ở Giang xử lý như thế nào?"

      " lập tức đưa lương thực và ngân lượng đến khu vực gặp nạn, cũng phía theo hai Khâm sai trước cứu tế."

      "Vậy à . ."

      "Ta phái người theo thầm giám sát."

      "Tốt lắm." Liễu Tịch Nhược gật đầu cái rồi thở phào nhõm, vừa muốn nhắm mắt lại nghe thấy Bạch Sơ Cẩn to: “Nhắc đến việc Giang Hoài bị ngập lụt, mọi người đều là do tỷ quá xấu xí, chọc giận thần linh nên mới bị ông trời giáng phạt thiên tai."

      "Còn vì muội mà năm nay trở thành tận thế." Mộ Tự Khiêm cũng nén cười thêm câu.

      "Hả?" Liễu Tịch Nhược kinh ngạc, thể nào, tốc độ truyền bá và trình độ bịa đặt lời đồn đại này của người cổ đại rất cao mà, có thể so với mạng Internet đại còn mạnh mẽ hơn nhiều!

      Đúng là phong tục lưu truyền, gừng càng già càng cay.

      "Vì muội đến bữa tiệc đó sao?" Mộ Tự Khiêm suy nghĩ chút, sau đó quyết định hỏi tốt hơn.

      " phải, là chuẩn bị để đến bữa tiệc kia."

      "Đây cũng phải là tác phong của muội, phải rằng việc dạo tán gẫu rất mệt nên chưa bao giờ tham gia bất kỳ bữa tiệc nào ư. Sao nay muội lại đột nhiên muốn đến tham dự bữa tiệc này?" Mộ Tự Khiêm nhếch khóe miệng hỏi.

      " còn cách nào khác, ai bảo giờ muội là Tam tiểu thư của Liễu phủ! Nếu làm phải làm cho giống chút, huống chi muội còn có mối thù phải báo, năm đó chuyện muội bị đẩy xuống vách núi cũng thể bỏ qua như thế."

      "Đương nhiên, chỉ là. . . . . ." dừng chút, nhìn Liễu Tịch Nhược cái, “Muội biết Tứ hoàng tử sao? Cuối cùng muốn làm cái gì, tại sao sáng nay lại đột nhiên đến trước xin thánh chỉ bắt Liễu Chấn Toàn mang theo ba người bọn muội cùng ?”

      " xem là quen biết, sáng nay muội chỉ gặp lần, về
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Đệ Nhất Gia từ cổ chí kim (1)

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ


      Tại nơi phố xá tấp nập ầm ĩ, chiếc xe ngựa xa hoa từ từ chạy qua.

      Bên trong xe ngựa.

      Ngón tay thon dài của Liễu Tịch Nhược khẽ xốc màn cửa sổ xe ngựa lên , lụa trắng mặt nàng nhàng phất phơ, chỉ để lộ ra cặp mắt hẹp dài lười biếng đảo qua đám người, nhìn về phía ven đường tràn đầy hàng hóa.

      "Nhược Nhi, muội muốn mang ca ca đến chỗ nào vậy?" Liễu Tịch Hiền sau lưng nàng có chút mất tự nhiên hỏi.

      Sáng sớm hôm nay Liễu Tịch Hiền đến tìm theo lời dặn của Liễu Tịch Nhược, nhưng mà Liễu Tịch Nhược lại chẳng gì, chỉ cười cười rồi lôi kéo ngồi lên chiếc xe ngựa này. , ngoại trừ lúc mới vừa nhìn thấy Liễu Tịch Nhược, Liễu Tịch Hiền có chút xúc động hoảng hốt nhất thời ra, thời gian còn lại vẫn đều nho nhã lễ độ, phải thân thiết với nàng, cũng phải tin nàng, chỉ là thời gian mười năm sớm khiến quan hệ giữa bọn họ từ quen thuộc trở nên xa lạ, hơn nữa bề ngoài Liễu Tịch Nhược nhìn như ấm áp, đối xử với mọi người đều rất ôn hòa, nhưng từ đầu đến cuối mặt nàng lại luôn giữ bộ dáng lười biếng, thân nàng lại có loại khí chất lạnh băng dễ dàng phát , làm cho người ta dám đến gần. Nhìn nàng có vẻ như gần ngay trước mắt kì thực lại xa cuối chân trời, cho dù ngươi có tựa vào nàng gần bao nhiêu cũng cảm nhận nổi lòng của nàng.

      Cũng vì muội muội nhìn như thân thiết kì lại thực xa lạ này, khiến Liễu Tịch Hiền biết nên đối mặt như thế nào, nên dùng mọi cách thương nàng giống như trước đây hay là duy trì loại quan hệ gần xa này. Liễu Tịch Hiền rất bất đắc dĩ. *******************.

      Liễu Tịch Nhược vẫn luôn luôn xem hàng hóa ven đường nghe được giọng của Liễu Tịch Hiền chợt quay đầu, nàng nhìn Liễu Tịch Hiền có chút mất tự nhiên trước mặt, trong lòng có chút ảm đạm.

      Vì sao lại mất tự nhiên như vậy?

      Bởi vì nàng sao? Bởi vì nàng khiến cảm thấy bất an chăng.

      Liễu Tịch Nhược nhìn nam tử tuấn tú trước mặt này, vẫn mặc bộ trường bào đơn giản màu trắng, bên hông buộc cái đai lưng màu xanh đen, hai sợi Ngọc Thạch xanh biếc sáng rực buông xuống thả ở bên thắt lưng giống hệt với ngày mới gặp đó. là người thực thương người muội muội này, trong gia tộc tràn ngập tranh đấu như vậy, nếu trợ giúp của nam tử trước mặt này, Liễu Tịch Nhược trời sanh tính tình đơn thuần biết điều làm sao có thể bình an lớn dần đến năm tuổi, nhưng mà, dù Liễu Tịch Hiền tập trung tinh thần toàn lực bảo hộ nàng, nhưng người đơn thuần như nàng lúc đó vẫn có cách nào thoát khỏi vận mệnh bị hại như cũ. nhất định rất hận mình, chắc chắn từng tìm nàng quản ngày đêm, nhưng mà mười năm sau khi buông tay, nàng lại bất ngờ xuất đứng ở trước mặt , biết nên miêu tả tình cảm ngay lúc đó như thế nào.

      Kinh ngạc, hoài nghi, mừng rỡ, vui sướng, áy náy ... Tất cả tình cảm đều gom lại với nhau, biểu ra ngoài thành loại cảm xúc mất tự nhiên biết nên làm như thế nào.

      Có đôi khi, tình cảm trong lòng càng mãnh liệt, biểu lại càng bình tĩnh, đối với người càng để ý, biểu lại càng lạnh nhạt. phải bọn họ đủ thích, mà là thích quá sâu, ngược lại có dũng khí biểu con người chân thực của mình ra. Cũng phải bọn họ đủ dũng
      [​IMG]
      B.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Đệ Nhất Gia từ cổ chí kim (2)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      "Ca ca, để muội giới thiệu cho huynh biết, tổng cộng căn nhà này có chín tầng, tầng thứ nhất chủ yếu là quán rượu, thường dùng để tiếp đãi những vị khách bình thường. Tầng thứ hai là khu chợ khá lớn, đa phần buôn bán y phục, đồ trang sức, gốm sứ, hàng thủ công mỹ nghệ. Tầng thứ ba là quán trà, chỗ này cũng để tiếp đón những vị khách bình thường, tầng thứ tư và tầng thứ năm chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho khách hơn nữa phục vụ cũng rất chu đáo. Còn từ tầng thứ sáu trở lên, người muốn lên tầng thứ sáu còn phải xem thân phận khách hàng và số ngân lượng họ sở hữu, tầng thứ sáu là “Phòng thượng nhất đẳng” cũng chính là nơi dành cho khách quý. Tầng bảy, tầng tám là nhã gian riêng biệt, hơn nữa khung cảnh cũng rất đẹp mắt, có cả ca múa giúp vui, nhưng mỗi ngày chỉ có thể tiếp đón mười người. Tầng thứ chín là tầng lầu cao nhất, cũng là tầng lầu gần bầu trời nhất, tầng này nằm lộ thiên, hơn nữa với tiêu chuẩn tiếp đón người bình thường thể đến được. Muốn lên tầng này, ngoại trừ việc mất phí vạn lượng, mà còn phải đóng trước nghìn lượng tiền phí hao tổn, nếu được phép lên. Hơn nữa mỗi ngày tầng này chỉ tiếp đón hai vị khách, còn lại cho dù là đích thân Hoàng thượng giá đáo cũng được vào."

      Khi Liễu Tịch Nhược xong những điều này, Liễu Tịch Hiền nghe hết cũng sửng sốt chút, kinh sợ há hốc miệng, lúc lâu sau mới phản ứng được, kinh ngạc : "Nhược Nhi, những cách thu tiền này đều do muội nghĩ ra ư? Chuyện này đúng là rất mới lạ, thể tưởng tượng nổi thôi."

      "Ca ca, đây chỉ là phần , điều bất ngờ hơn vẫn còn ở phía sau, rồi dần dần huynh cũng hiểu thôi. Đúng rồi, muội mới vừa rồi chưa đối với khách nhân bình thường cũng phải thu phí hao tổn trăm lượng người." Liễu Tịch Nhược chớp mắt .

      "Còn ở phía sau ư?", "Vâng. " Liễu Tịch Nhược gật đầu cái: “Ca, ca, thực tế muội muốn nhờ huynh quản lý quán rượu này giúp muội.” Khuôn mặt của Liễu Tịch Hiền kinh ngạc. Liễu Tịch Nhược dừng lại chút rồi tiếp: "Ca ca, huynh cũng biết, muội chỉ là nương mềm yếu, xử lý chuyện của quán rượu này có rất nhiều chỗ ổn. Thứ nhất muội vừa mới đến nơi này, lại chưa quen với cuộc sống ở đây, khó tránh khỏi chút sai sót. Thứ hai, muội là tiểu thư khuê các nên xuất đầu lộ diện, hơn nữa bộ dạng này của Nhược Nhi. . . . . . Huống chi bên ngoài bây giờ những lời đồn đại đều nổi lên khắp nơi, Nhược Nhi nên buôn bán mình." Liễu Tịch Nhược
      [​IMG]



      Chương 21: Đệ Nhất Gia từ cổ chí kim (2)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      "Ca ca, để muội giới thiệu cho huynh biết, tổng cộng căn nhà này có chín tầng, tầng thứ nhất chủ yếu là quán rượu, thường dùng để tiếp đãi những vị khách bình thường. Tầng thứ hai là khu chợ khá lớn, đa phần buôn bán y phục, đồ trang sức, gốm sứ, hàng thủ công mỹ nghệ. Tầng thứ ba là quán trà, chỗ này cũng để tiếp đón những vị khách bình thường, tầng thứ tư và tầng thứ năm chuyên cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho khách hơn nữa phục vụ cũng rất chu đáo. Còn từ tầng thứ sáu trở lên, người muốn lên tầng thứ sáu còn phải xem thân phận khách hàng và số ngân lượng họ sở hữu, tầng thứ sáu là “Phòng thượng nhất đẳng” cũng chính là nơi dành cho khách quý. Tầng bảy, tầng tám là nhã gian riêng biệt, hơn nữa khung cảnh cũng rất đẹp mắt, có cả ca múa giúp vui, nhưng mỗi ngày chỉ có thể tiếp đón mười người. Tầng thứ chín là tầng lầu cao nhất, cũng là tầng lầu gần bầu trời nhất, tầng này nằm lộ thiên, hơn nữa với tiêu chuẩn tiếp đón người bình thường thể đến được. Muốn lên tầng này, ngoại trừ việc mất phí vạn lượng, mà còn phải đóng trước nghìn lượng tiền phí hao tổn, nếu được phép lên. Hơn nữa mỗi ngày tầng này chỉ tiếp đón hai vị khách, còn lại cho dù là đích thân Hoàng thượng giá đáo cũng được vào."

      Khi Liễu Tịch Nhược xong những điều này, Liễu Tịch Hiền nghe hết cũng sửng sốt chút, kinh sợ há hốc miệng, lúc lâu sau mới phản ứng được, kinh ngạc : "Nhược Nhi, những cách thu tiền này đều do muội nghĩ ra ư? Chuyện này đúng là rất mới lạ, thể tưởng tượng nổi thôi."

      "Ca ca, đây chỉ là phần , điều bất ngờ hơn vẫn còn ở phía sau, rồi dần dần huynh cũng hiểu thôi. Đúng rồi, muội mới vừa rồi chưa đối với khách nhân bình thường cũng phải thu phí hao tổn trăm lượng người." Liễu Tịch Nhược chớp mắt .

      "Còn ở phía sau ư?", "Vâng. " Liễu Tịch Nhược gật đầu cái: “Ca, ca, thực tế muội muốn nhờ huynh quản lý quán rượu này giúp muội.” Khuôn mặt của Liễu Tịch Hiền kinh ngạc. Liễu Tịch Nhược dừng lại chút rồi tiếp: "Ca ca, huynh cũng biết, muội chỉ là nương mềm yếu, xử lý chuyện của quán rượu này có rất nhiều chỗ ổn. Thứ nhất muội vừa mới đến nơi này, lại chưa quen với cuộc sống ở đây, khó tránh khỏi chút sai sót. Thứ hai, muội là tiểu thư khuê các nên xuất đầu lộ diện, hơn nữa bộ dạng này của Nhược Nhi. . . . . . Huống chi bên ngoài bây giờ những lời đồn đại đều nổi lên khắp nơi, Nhược Nhi nên buôn bán mình." Liễu Tịch Nhược
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :