1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đệ nhất lười phi khuynh thành - Lạc Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Ra oai phủ đầu (2)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      "Nhị phu nhân, tiểu thư nghỉ ngơi xin người đừng nên quấy rầy."

      "Cái gì? Ha ha. . . . . . Nghỉ ngơi? nên quấy rầy? Ta đường đường Đại phu nhân của Liễu phủ, lại còn phải đắn đo về ý định của nó nên thể làm phiền nó sao? là chuyện nực cười, mau tránh ra cho ta."

      "Nhị phu nhân, người phải chú ý, là Nhị phu nhân." Hoa Khê trong quá trình điều tra sớm biết được hành động của Nhị phu nhân, nên đối với bà ta càng căm ghét sâu sắc thêm, hành vi vượt quá chức phận của bà ta lại càng làm nàng cảm thấy thích, cho nên Hoa Khuê mới hề che giấu mà sửa lại lời sai sót của bà ta.

      Nhưng đây lại chính là chỗ đau của Nhị phu nhân, bị Hoa Khê nhắc nhở ở trước mặt mọi người, trong cơn giận lạnh lùng : "Ta là cái gì còn chưa đến lượt con tỳ nữ như ngươi tới cho ta biết, quả nhiên chủ nào tớ nấy, người khác vừa cho ngươi chút mặt mũi biết trời cao đất rộng là gì, con a hoàn thối tha đáng ghét giống hệt chủ nhân ngươi, cho rằng chỉ bằng miếng ngọc bội mà có thể chiếm được địa vị ở phủ Tể tướng này sao, ta cho ngươi biết, chỉ cần ngày còn có ta, tiền bạc trong Liễu phủ dù chỉ là đồng các ngươi cũng cầm được."

      Hoa Khê cười thầm, lại có thể cho rằng tiểu thư vì chút ngân lượng đó mà quay về Liễu phủ sao, là đám tiểu nhân tư tưởng bảo thủ.

      "Nhị phu nhân, xin chú ý từ ngữ, ngươi muốn làm nhục nô tỳ, nô tỳ có thể nhẫn nhịn, nhưng có nghĩa là người có thể sỉ nhục tiểu thư nhà nô tỳ.’’


      "Hừ, bản phu nhân chính là muốn sỉ nhục tiểu thư nhà ngươi thế nào, đúng là thứ tiện nhân biết trời cao đất dày còn đáng được ngươi bảo vệ như vậy. "

      "Nhị phu nhân." Hoa Khê kiềm nén kích động muốn ném bà ta , lạnh lùng .

      "Lớn mật, con nô tỳ này, bản phu nhân cho ngươi mấy phần mắt mũi còn ngươi lại muốn mở cả xưởng nhuộm sao? Quỳ xuống cho ta!"

      Hoa Khê cắn răng, quỳ.

      "Quỳ xuống." Nhị phu nhân lạnh lùng hét to lần nữa.

      "Ta sai, vì sao phải quỳ?" Hoa Khê cũng lạnh lùng .

      "Ngươi. . . . . ." Nhị phu nhân tức giận đến mức ngón tay phát run, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám chống đối bà ta như vậy, đưa tay chỉ vào nàng : "Thân là tỳ nữ, thấy phu nhân tự xưng là nô tỳ có phải là lỗi hay ? Bao che chủ tử, tận lực làm bổn phận của nô tỳ có phải hay lỗi ? Lại còn nhiều lần chống đối ta có phải lỗi hay ?" Nhị phu nhân chỉ vào Hoa Khê hơi, giọng lưu loát khiến Liễu Tịch Nhiễm ở bên cạnh cũng nhịn được mà run lên.

      Hoa Khê cũng sững sờ chút, bởi vì lờ bà ta rất đúng.

      Bình thường Liễu Tịch Nhược để cho nàng tự xưng là nô tỳ, rằng mọi người đều bình đẳng, nên phân biệt trật tự cao thấp là gì, những từ ngữ mà Hoa Khê nghe hiểu, Hoa Khê nghe đến mức đau cả đầu, cuối cùng cũng thể thay đôi được, mặc dù sau khi đến Liễu phủ Liễu tịch nếu bình thường là để cho nàng tự xưng là nô tài , là cái gì chúng sinh bình mọi chuyện đều phải cẩn thận, nhưng đúng lúc tức giận lại quên mất, vào lúc này khiến Nhị phu nhân mượn cớ chuyện của nàng rồi.

      Hoa Khê hừ lạnh tiếng, nàng tình nguyện quỳ xuống chứ cũng muốn vì thế mà khiến tiểu thư bị Nhị phu nhân sỉ nhục, nàng biết nếu như hôm nay nàng quỳ, nhất định Nhị phu nhân kiếm cớ chuyện của nàng đến tai tiểu thư, tại Nhị tiểu thư. . . .

      Nghĩ như vậy, Hoa Khê vô cùng miễn cưỡng : "Nhị phu nhân dạy phải, đúng là nô tỳ có chỗ đắc tội, nô tỳ quỳ là đúng, mong rằng Nhị phu nhân thứ tội."

      Nhị phu nhân nhếch khóe môi, cao ngạo nhìn bàn tay của Hoa Khê chầm chậm kéo áo, từ từ khom gối, chỉ chút nữa quỳ xuống. . . . . .

      "Bốp."

      Hoa Khê vừa muốn quỳ xuống có hai cơn gió đột ngột thổi đến từ cửa. cơn gió nhanh chóng lướt qua dưới hai đầu gối của Hoa Khê, làm cho tư thế nửa quỳ của nàng đứng thẳng lên.

      "Tiểu thư." Hoa Khê có chút vui mừng giọng kêu lên.

      Khi nàng kêu lên trong nháy mắt cơn gió còn lại mau chóng xượt qua khuôn mặt của Nhị phu nhân. Bà ta chỉ cảm thấy mặt chợt lanh, nhất thời rất rát, làm bà ta có chút kinh ngạc che mặt lại.

      "Mẫu thân, người làm sao vậy, tại sao lại phải che mặt?" Liễu Tịch Nhiễm hỏi.

      Nhị phu nhân giống như nghe thấy câu ấy, vẫn che mặt như cũ kinh ngạc nhìn về phía cửa, hoàn toàn chú ý đến việc Hoa Khê đứng lên.

      Vừa rồi là gió sao? Nhưng tại sao bà lại có cảm giác đó là cái tát.

      Chẳng lẽ là. . . . . . trong đầu Nhị phu nhân thoáng qua khuôn mặt che khăn của Liễn Tịch Nhược, khóe mắt chứa vẻ lười biếng. thể nào, Nhị phu nhân vội vàng lắc đầu phủ nhận, nhất định là gió, mới vừa nhất định là gió.

      "Mẫu thân, người sao chứ." Liễu Tịch Nhiễm nhìn thấy Nhị phu nhân vừa lắc đầu vừa gật đầu , khỏi có chút bận tâm hỏi, mà câu hỏi của nàng cũng đồng thời làm Nhị phu nhân mất hồn vì cái tát mà hồi phục tinh thần lại.

      "Ta có thể có chuyện gì được chứ, còn mau vào xem nha đầu chết tiết kia chút." xong qua đẩy cánh cửa kia ra.

      "Ken két ——" nhàng tiếng, cửa mở ra, cánh tay của Nhị phu nhân có chút xấu hổ đặt ở giữa trung.

      Liễu Tịch Nhược vẫn mặc bộ y phục màu trắng đơn giản như cũ, quấn dải lụa trắng quanh người, vẻ mặt mang thần sắc biếng nhác ra mở cửa, nhìn Nhị phu nhân giơ tay, khóe mắt hơi cong lên chút rồi : "Nhị nương đây thế nào? Sao lại phân biệt tốt xấu đánh Tịch Nhược! Nhược Nhi biết, hôm nay kịp đến trước thỉnh an là Tịch Nhược đúng, nhưng Tịch Nhược thỉnh thoảng bị cảm lạnh, cho nên thân thể có chút khỏe, bất đắc dĩ mới thể được, con vốn tưởng rằng Nhị nương tha thứ, nhưng nào ngờ Nhị nương lại làm náo động đến tận cửa, còn phân biệt trắng đen muốn đánh Tịch Nhược nữa."

      Nếu như thời điểm này Liễu Tịch Nhược khép mắt lại là vì chưa tỉnh ngủ mà vô duyên vô cớ bị đáng thức, nhưng lại giốn như vì uất ức mà mắt đỏ cả lên, mà giọng của nàng còn có chút nghẹn nào, thực tế cũng là bởi vì chưa tỉnh ngủ cho nên giọng mới có chút khàn khàn, lại thêm lời ăn khớp cả nàng, tiếng tha thiết làm cho tất cả mọi người ở đây sửng sốt giây, nhất là Nhị phu nhân, lúng túng giơ tay biết nên làm sao cho phải.

      Mà Hoa Khê ở bên khỏi than thở trong lòng, tiểu thư ơi, tiểu thư à, Hoa Khê tự cho rằng bản thân mình được ngài dạy cho bản lĩnh dối, chắc cũng đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, nhưng hôm nay có dịp tận mắt nhìn thấy ngài dối, mới biết công lực của mình còn rất thấp, ngày sau còn cần cố gắng nhiều hơn!

      "Ngươi...ngươi. . . . . ." hồi lâu, Nhị phu nhân mới phục hồi tinh thần lại, ngón tay lơ lửng giữa trung chỉ vào Tịch Nhược hồi lâu cũng thành lời.

      "Nhị nương, Tịch Nhược biết sai rồi, sau này mặc kệ dù bất kỳ chuyện gì cũng đến thỉnh an người." Liễu Tịch Nhược thấy Nhị phu nhân phục hồi tinh thần lại, còn , "Nhưng mà, người đường đường Nhị phu nhân phủ Tể tướng cần gì phải gây khó dễ với tỳ nữ của con chứ? Con biết Nhị nương tức giận trong lòng, cũng biết Nhị nương bất mãn với Tịch Nhược, nhưng cho dù là như vậy người cũng thể đổ hết những điều thích lên tỳ nữ của con chứ!"

      "Ta. . . Ta. . . . . ."

      "Con cũng hiểu Nhị phu nhân quyền cao chức trọng, nhưng càng là như thế này càng thể lấy mạnh lấn yếu, người biết rất ràng chúng tỳ nữ cũng dám chống đối lại, nhưng lần này người còn . . . . . . Người khiến bọn a hoàn. . . . . . Haizzz!"

      "Ngươi. . . . . ."

      Nhị phu nhân kìm nén đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, gì cũng đều phải, cuộc đối thoại hề chuẩn bị trước với Tịch Nhược biến bà từ người ngạo mạn đá thẳng xuống ác phụ biết phân biệt tốt xấu, nhất thời trong cơn giân dữ, thả tay xuống rồi : “Ngươi được đấy, tiểu nha đầu lanh lợi, lời vừa ra khỏi miệng chặn họng bản phu nhân này rồi, bản phu nhân ta mở miệng hỏi tội ngươi, cũng có vẻ như bản phu nhân ta đây cậy vào quyền thế của mình khi dễ ngươi rồi."

      "Nhị nương người quá lời rồi, Tịch Nhược chỉ là kể mà thôi, mong rằng Nhị nương bỏ qua cho tốt hơn."

      "Đúng vậy, dĩ nhiên bản phu nhân để ý, nhưng nếu như phải là lại là chuyện khác rồi."

      "Hả? Vậy kính xin Nhị nương chút cái gì là ?" mau mau , Liễu Tịch Nhược thầm nghĩ, chịu nổi từng chữ nghiền ngẫm lễ nghi phiền phức này, mệt mỏi muốn chết được, mau cho hết để nàng còn nghỉ ngơi.

      "Bản phu nhân vốn cũng có muốn đánh ngươi, mới vừa giơ lên tay chỉ là trùng hợp, mà giáo huấn tỳ nữ của ngươi chuyện có lẽ là vì tỳ nữ này biết lễ tiết, lý ra nên chịu phạt, mà ngươi thỉnh an cũng coi trưởng bối trước mặt ra gì, dám vu oan bề , tấm lòng tốt càng thêm bất kính, rất đáng chịu phạt. Nhiễm Nhi, con nghe xem mẫu thân vậy có đúng hay ." Nhị phu nhân lại khôi phục giọng điệu phách lối khi xưa. Vẫn quên quay đầu hỏi Liễu Tịch Nhiễm bên cạnh.

      "Dĩ nhiên, những câu mẫu thân , nha đầu quê mùa sao có thể dám mạnh miệng tranh cãi như thế chứ." Liễu Tịch Nhiễm ngước đầu , "Liễu Tịch Nhược, ngươi là đồ giả mạo, đừng tưởng rằng vào được Liễu phủ có thể lo nghĩ, ta cho ngươi biết, chỉ cần có mẫu tử ta ngày nào mưu của ngươi cũng được như ý."
      B.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Ra oai phủ đầu (3)

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ


      "Đại tỷ, ý của tỷ là tỷ làm khó ta sao?" Liễu Tịch Nhược nháy mắt mấy cái, dáng vẻ hết sức uất ức tội nghiệp.

      "Ngươi. . . . . . Ta như vậy lúc nào."

      "Lời tỷ mới vừa lời chính là ý này phải sao."

      "Liễu Tịch Nhược, phải là ngươi bị phong hàn sao? phải ngươi bệnh xuống giường được? Cho nên mới thỉnh an sao? Nhưng mà, dáng vẻ bây giờ của ngươi cũng có phải là dáng vẻ của người bị bệnh đâu." Nhị phu nhân .

      "Tiểu thư đúng là bị phong hàn, tin các ngươi có thể nhìn nóc phòng, chính là cái động lớn kia!" Hoa Khê sợ Liễu Tịch Nhược lỡ lời vội vàng mở cửa ra, mọi người nhìn men theo phương hướng ngón tay của nàng chỉ quả nhiên nhìn thấy cái lỗ thủng to.

      Tam phu nhân kinh hãi che miệng, : "Trời ạ, tỷ tỷ, tại sao nơi này có thể có cái động lớn như vậy, đây là làm sao?"

      "Phải đó, nương." Liễu Tịch Họa cũng , "Buổi tối khuya như thế này, đột nhiên có cái động lớn như vậy, kinh khủng đến bực nào, cũng khó trách trúng gió rét."

      Nhị phu nhân cũng rất là kinh ngạc, nhưng nhìn về phía khăn che mặt của Liễu Tịch Nhược lại : "Hừ, nơi này vốn rất tốt làm sao có thể đột ngột xuất cái động lớn như vậy, tại sao cố tình sau khi nha đầu nhà ngươi tiến vào lại xảy ra chuyện như vậy, rất ràng là nha đầu này của ngươi gây nên."

      Liễu Tịch Nhược hé miệng cười, thầm nghĩ xem ra ngươi còn đến nỗi quá ngu, còn :v"Rốt cuộc tại sao lại xuất cái lỗ thủng to như vậy, Nhị phu nhân ngài phải rất ràng sao?"

      Chỉ câu như vậy, cũng đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Nhị phu nhân, bộ mặt những người khác đều có chút tỉnh ngộ cùng kinh ngạc nhìn Nhị phu nhân. Nhị phu nhân nhất thời gì, trăm bề khó phân biệt.

      "Ngươi nha đầu này, đừng mơ tưởng vu hãm ta, nơi này của ngươi có quan hệ gì tới ta?"

      "Tất cả mọi người đều biết, người mất hứng nhất, ý kiến lớn nhất khi ta trở về phủ là ngài, vừa lòng nhất đối với ta cũng là ngài. Hơn nữa, trong lòng tất cả mọi người đều biết , thời điểm mẹ ta còn sống, lúc đó người dung tha bọn họ nhất cũng là ngài?" Liễu Tịch Nhược từ từ bước nhàng đến phía trước Hoa Khê còn , "Chẳng lẽ ta đúng sao? Nhị nương, chắc hẳn tất cả mọi người tại chỗ này đều ràng mà."

      Nhị phu nhân thấy Liễu Tịch Nhược lại nhắc tới chuyện đại phu nhân nương nàng, đáy lòng khỏi run rẩy, lại đảo mắt nhìn về phía những người khác lại thấy căn bản mọi người cũng đều cúi đầu, nghiễm nhiên là dáng vẻ chúng ta biết chúng ta , tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, cũng để ý hình tượng Nhị phu nhân nữa, chỉa tay về phía nàng lạnh lùng : "Ngươi đừng có ở chỗ này đổi trắng thay đen, nương ngươi chết có quan hệ gì tới ta."

      "Cái gì?" Liễu tịch Nhược Nhất kinh, "Nương ta chết có liên quan với ngươi?"

      Ngay sau đó liền thu lại vẻ mặt, miễn cưỡng : "Ta cũng có nhắc tới chuyện nương ta, chẳng lẽ Nhị phu nhân đây là đánh khai?"

      "Ngươi. . . . . ." Nhị phu nhân tức giận, vung tay lên đánh về phía mặt Liễu Tịch Nhược.

      Nhưng tay bà ta còn chưa có rơi xuống bị Liễu Tịch Nhược mạnh mẽ giữ lại.

      Những người khác có chút kinh ngạc nhìn Liễu Tịch Nhược, bởi vì nhìn như nàng chỉ miễn cưỡng tùy ý giơ tay lên liền nắm chính xác được cánh tay sắp đánh xuống tới của Nhị phu nhân, hơn nữa còn tùy ý ngáp cái.

      Vẻ mặt Nhị phu nhân cũng hết sức kinh ngạc, bởi vì ở trong nháy mắt Liễu Tịch Nhược cầm tay bà ta lại có dòng khí lưu xẹt nhanh qua mặt của bà ta, sau đó mặt bỗng xuất cảm giác đau rát giống hệt như vừa bị đánh bạt tai vậy, mà ràng Liễu Tịch Nhược cũng chỉ tùy ý nắm lấy bà ta, hề dùng sức, nhưng vì sao bà ta muốn nhúc nhích cũng nhúc nhích được.

      "Nhị nương." Liễu Tịch Nhược nắm tay của bà ta, cách cái khăn che mặt mặt từ từ đến gần Nhị phu nhân, sau đó dừng lại ở bên tai của bà ta, nhàng : " ra , ta có thể cho ngươi biết, căn bản ta cũng phải bị phong hàn, chính là ta muốn thỉnh an, hơn nữa, cái động nóc phòng kia, quả cũng phải do làm ngài, bởi vì đó là do ta làm." Liễu Tịch Ngược mím khóe môi, rất mềm rất , nhưng khi Nhị phu nhân nghe được lại cảm nhận được có sợ hãi ra được. Trực giác cho bà ta biết, nha đầu này trêu chọc được. Nàng ta khác quá xa với người nương tính tình hèn yếu của mình.

      "A, đúng rồi, đừng trách ta có nhắc nhở Nhị phu nhân, về sau ngài vẫn là nên đụng vào tỳ nữ của ta hơn, nếu chết thế nào cũng biết đâu."

      Thân thể Nhị phu nhân chợt run lên theo câu sau cùng của nàng.

      Liễu Tịch Nhược như nguyện thấy được sợ hãi từ mặt Nhị phu nhân mới chậm rãi buông lỏng tay của bà ta ra, cũng dịu dàng giúp bà ta phủi quần áo chút còn : "Nhị nương, Tịch Nhược biết sai rồi, Tịch Nhược vốn có thể cốt yếu, mong rằng Nhị nương đừng đánh Tịch Nhược nữa."

      Nhị phu nhân chợt hất tay của nàng ra, run rẩy lớn tiếng : "Nhanh, nhanh, mau gọi lão gia, nha đầu này vô pháp vô thiên, muốn xin lão gia quyết định." Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Nhị phu nhân. Bởi vì ở trong mắt bọn họ nhìn thấy mới vừa rồi là Liễu Tịch Nhược hi vọng chuyện lớn hóa , nhưng Nhị phu nhân lại từng bước từng bước ép sát , chẳng những mặc kệ Liễu Tịch Nhược bệnh, ngược lại còn muốn lôi chuyện này đến chỗ lão gia bên kia.

      "Tỷ tỷ." Tam phu nhân thấy tình thế càng ngày càng ổn, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ, " tại gặp lão gia tốt lắm đâu, sáng sớm hôm nay Tứ hoàng tử Mục Kỳ đột nhiên tìm lão gia nghị , tỷ tỷ nên là quấy rầy tốt hơn."

      "Tứ hoàng tử? Nghị ?" Khuôn mặt Nhị phu nhân lên vẻ kinh thường : " người cả ngày ăn chơi đàng điếm để ý tới chính đột nhiên nghị cái gì, cùng lắm chính là tới đây làm dáng chút, cần gì phải làm ."

      "Sao tỷ tỷ có thể như vậy, dù sao cũng là hoàng tử, lỡ như bị nghe được phải làm thế nào đây." Tam phu nhân .

      Liễu Tịch Nhiễm nghe lời của Tam phu nhân, vội vàng mở miệng : "Nương ta đúng sao? Ở kinh thành ai biết, Tứ hoàng tử cả ngày lưu luyến trong chốn Yên Hoa (lầu xanh), hỏi chính , lại còn được Mục Thiên Hoàng sủng ái, sao có thể so với Đại hoàng tử tuấn tiêu sái, chẳng những tuấn lãng, lãnh khốc, hơn nữa còn rất được Mục Thiên hoàng sủng ái chứ."

      tới đây, Hoa Khê vốn mực lên tiếng sau lưng Liễu Tịch Nhược nhất thời nhịn được "Phụt" bật cười, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới tình cảnh Đại hoàng tử bị cột thành bánh chưng dùng xe lừa đưa đến cửa ngày đó.

      Nhị phu nhân vui trừng mắt liếc, Liễu Tịch Nhược chút nào sợ hãi trợn mắt nhìn trở về.*******************

      "Hừ" Nhị phu nhân hừ lạnh tiếng hất mặt , nhìn tới ánh mắt lười biếng có chút lạnh lẽo của Liễu Tịch Nhược nữa.

      Mà bên Liễu Tịch Họa cũng có phát Nhị phu nhân với Liễu Tịch Nhược thầm đấu tranh, tiếp tục : "Tỷ tỷ, mẫu thân của ta cũng là vì tốt cho Nhị nương thôi, Tứ hoàng tử này mặc dù hoang dâm vô độ(quan hệ bừa bãi, có chừng mực), nhưng dù sao cũng là lời đồn đãi, rốt cuộc thực là như thế nào ai cũng ràng, hơn nữa ta nghe Tứ hoàng tử cũng rất tuấn tiêu sái, lại còn đối đãi với người khác rất ôn hòa." thanh của nàng ta cũng càng ngày càng yếu, sau đó sắc mặt lại trở hồng, cúi đầu xuống.

      Liễu Tịch Nhược nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng ta lập tức hiểu ra nha đầu này đến mùa xuân, chỉ là nhớ tới Tứ hoàng tử được nghị luận ầm ĩ kia, Liễu Tịch Nhược càng nghi ngờ.

      Bởi vì bốn người tứ đại cấm vệ đều rất thần bí, cho nên căn bản bọn họ cũng lộ diện, nếu như có tình gì, hơn phân nửa là để thân tín bên cạnh thi hành trước, ngay cả Mục Thiên Hoàng cũng chỉ thỉnh thoảng mới nghe giọng của bọn họ lần, chớ chi tới các hoàng tử. Trừ phi là có đại gì, nếu tứ đại cấm vệ chú ý tới bọn họ, hơn nữa có vài chuyện đều là thân tín của bọn họ hoàn thành, trừ phi thân tín của bọn họ xử lý đại tốt, nếu ai dám kinh động tới bọn họ. Hơn nữa, đối với người thường phát bệnh lười như Liễu Tịch Nhược mà , điểm này càng nghiêm trọng hơn.

      "Mặc kệ nàng là hoàng tử gì, bản phu nhân hôm nay nhất định phải ." Nhị phu nhân xong lập tức mang theo mọi người về phía sảnh chính.

      Liễu Tịch Nhược nhìn bóng dáng kịp chờ đợi này của Nhị phu nhân, cười thầm tiếng ở đáy lòng, cũng miễn cưỡng theo.



      Chương 14: Tứ hoàng tử bất ngờ đến chơi (1)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Bên trong đại sảnh của Liễu phủ.

      Liễu Chấn Toàn run rẩy ngồi ghế bưng ly trà bàn uống ngụm lần nữa, vẫn quên dùng ánh mắt lén lút liếc nhìn người nhàn nhã bắt chéo hai chân ngồi ghế là Tứ hoàng tử.

      Đây là ly trà thứ hai, nhưng nam tử ngồi ở vị trí chính giữa đại sảnh vẫn mang bộ dạng bình thản như cũ. Hôm nay trời vừa sáng, Tứ hoàng tử chưa bao giờ hỏi tới chính lại đột nhiên tiến đến, rằng muốn nghị , điều này làm cho Liễu Chấn Toàn kinh ngạc, nhưng ngồi ở đây nhiều canh giờ như vậy, vị Tứ hoàng tử này chỉ nhàn nhã ngồi ở đó, câu cũng , chẳng qua nhìn bộ dạng của hình như đợi người nào đó.

      Liễu Chấn Toàn cũng khéo léo hỏi Tứ hoàng tử rốt cuộc mới sáng sớm tới Liễu phủ có chuyện gì, nhưng vị Tứ hoàng tử này chỉ nhún vai hời hợt câu: " có việc gì, chẳng qua tùy tiện ngồi chút."

      Liễu Chấn Toàn bộ toát hết cả mồ hôi.

      Mặc dù vị Tứ hoàng tử này bị người khác cho rằng bản tính vốn phong lưu, cả ngày ăn chơi đàng điếm, hỏi đến chuyện công, nhưng Liễu Chấn Toàn lại cho là vậy, dù gì ông cũng lăn lộn hơn nửa đời người trong chốn quan trường, theo ông nghĩ, bản thân Tứ hoàng tử sợ rằng phải loại đáng khinh bỉ như lời đồn đoán, chỉ cần cùng ngồi chỗ với , ông có thể cảm nhận được khí thế mãnh liệt của , trầm mặc của khiến cho ông tự chủ được mà thấp thỏm lo âu, huống chi điệu bộ của còn rất bình thản, ông nghĩ cũng dám tưởng tượng nếu lúc này Tứ hoàng tử dùng tâm trí để nghị , như vậy biết ông sợ hãi đến mức nào.

      suy nghĩ những tiếng bước chân truyền đến, Liễu Chấn Toàn vừa kêu lên tốt rồi, nhìn thấy Nhị phu nhân tức giận dẫn theo nhóm người tới.

      Nhưng, mới vừa bước vào cửa, chỉ nghe thấy "Á" tiếng, Liễu Tịch Nhược vì “sức cùng lực kiệt” mà lảo đảo té ngã đất.

      Hoa Khê kêu lên tiếng sợ hãi, "Tiểu thư" , rồi vội vàng chạy tới, vừa khóc vừa : "Tiểu thư, người có sao chứ, tiểu thư, ngã bệnh còn ngốc nghếch chịu nghỉ ngơi cho tốt, sao phải nhất định đến đây chứ, chẳng lẽ lão gia tin lời Nhị phu nhân mà trị tội người sao?"

      Nhị phu nhân xanh mặt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh ngạc.

      Tam phu nhân hé miệng , tàn nhẫn và khoái trá chợt lóe lên nơi khóe mắt.

      Khuôn mặt của Liễu Tịch Họa cùng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

      Họ nghĩ rằng Liễu Tịch Nhược dùng đến chiêu này, có lời gì thừa thải, chỉ là vô tình té xỉu lần, lại thêm vào câu của nha hoàn cũng đủ để cho Liễu Chấn Toàn tin tưởng theo nàng rồi.

      Liễu Chấn Toàn thấy nữ nhi bị ngã, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, vừa muốn đứng lên nhưng lại nhìn về phía vị hoàng tử bên cạnh, thần sắc vội chuyển sang lấy lòng ngồi ngồi xuống rồi mới : "Còn mau đỡ Nhị tiểu thư dậy chào hỏiTứ hoàng tử."

      Mà vị Tứ hoàng tử nhàn nhã ngồi ghế kia lại chợt cau mày lại, đôi môi khẽ nhếc lên, nhất thời nở ra nụ cười đầy vẻ nghiệt, bỗng chốc như có nghìn tầng sóng kích thích trong nháy mắt giết chết bao thiếu nữ.

      Liễu Tịch Nhược tựa vào lồng ngực của Hoa Khê, khẽ mở đôi mắt lười biếng ra, đầu tiên nhìn thấy đôi màu đen thêu hoa văn mãng xà màu bạc, ở bên trong lại là thân y phục Nguyệt Bạch Sắc thêu chỉ bạc, bên ngoài khoác trường bào Bạch Sắc Ám Văn. Thân thể tuấn lãng cao gầy, riêng về bộ dạng cũng đủ để làm cho mặt của các thiếu nữ ửng hồng.

      Rốt cuộc Liễu Tịch được Hoa Khê nâng đở "yếu đuối" đứng lên, Liễu Chấn Toàn vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng như cũ, chẳng qua sợ nàng có điều gì sơ suất, nhưng lại e ngại vị Tứ hoàng tử ngồi ghế mà nhàn hạ đùa giỡn này, đành phải ngồi trở lại ghế.

      Khuôn mặt của Nhị phu nhân đầy vẻ kinh thường, nghĩ thầm nha đầu này mới vừa rồi còn rất khỏe , vào lúc này sao lại té xỉu như vậy, quả nhiên là phường diễn trò, hừ, mới có chút thủ đoạn mà muốn đối phó bà ta sao?

      Gương mặt của Liễu Tịch Nhiễm cũng lộ vẻ kinh thường, nghĩ thầm Liễu Tịch Nhược tạm thời giả bộ tội nghiệp, nàng lừa được mọi người chứ nàng lừa được nàng ta, ngày nào đó nàng ta xé rách mặt nạ của nàng.

      "Liễu Tể tướng, sao bây giờ người trong phủ của ngươi đều tới vậy." Nụ cười khuôn mặt của Tứ hoàng tử Mục Kỳ mang theo vài phần trêu đùa và giọng đầy nam tính vang lên.

      "Chuyện này. . . . . . Điện hạ, vi thần có cách quản giáo, quấy rầy Điện hạ, mong rằng Điện hạ thứ tội."

      "Haizz, Tể tướng gì vậy, nhiều người càng náo nhiệt, nếu làm sao ta có cơ hội nhìn thấy gia quyến mỹ nhân của Liễu phủ được. Chỉ là, Tể tướng, phu nhân của ngươi và các tiểu thư, mọi người đều là quốc sắc thiên hương!"

      Nghe giọng trêu chọc của , Liễu Tịch Nhược cau mày lại, lúc này mới nghiêm túc quan sát nam tử trước mặt. nhìn nên biết, khi nhìn giật mình, đây quả thực là nghiệt mà!

      Đột nhiên nàng biết nên dùng từ ngữ nào để mô tả nam nhân này.

      Da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, nơi khóe miệng giấu khí chất lỗ mãng, khi mở miệng lại làm cho người ta thể xâm phạm.

      giống với Đại hoàng tử Mục Thịnh lãnh khốc vô tình, càng có ánh mắt tàn độc của , nếu so Đại hoàng tử với chung quy đường nét của vẫn có chút nhàng hơn, vẻ mặt đôi chỗ tùy tiện thái độ cũng nhã nhặn hơn chút, nhưng khuôn mặt của lại có loại khí chất vương giả khó có thể so sánh được, làm cho người ta rét mà run, mà trong ánh mắt của trống trải dễ nhận ra, giống như mê hoặc trong ánh mắt làm cho người ta dứt ra được, nhịn được mà muốn vén lớp màn sương bí để khám phá. Đúng, nụ cười đoạt hồn nơi khóe miệng của hầu như đổi, ánh mắt mê hoặc thiếu nữ, quyến rũ làm rối loạn tâm trí con người, nhưng hàm chứa phía sau nụ cười ấy là bi thiết thành lời, làm cho lòng người ta phải trầm bồng theo .

      Liễu Tịch Nhược có chút kinh ngạc trợn to hai mắt, vẻ lười biếng ban đầu còn sót lại chút gì, trong đôi mắt hẹp dài như hai đôi ngọc bích khẽ có chút gợn sóng lăn tăn, giống như họa thi ca vùng Giang Nam này, trừ việc hoa lệ xinh đẹp dễ dàng bắt được lòng người, còn làm cho họ phải nhộn nhịp theo.

      Chưa từng có nam tử có dáng dấp đẹp như thế, cũng chưa từng có người nào hội tụ nhiều mâu thuẫn đến vậy, hơn nữa chưa bao giờ thấy nhiều cảm xúc như vậy mặt người.

      Mục Kỳ cũng có chút kinh ngạc, mới vừa trong lúc vô tình nhướng mắt nhìn lên thấy Liễu Tịch Nhược mở to mắt nhin . phải là có thiếu nữ nào nhìn chăm chú, nhưng loại ánh mắt mê luyến ấy sớm tập thành thói quen, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như thế, ở đó mê luyến, chỉ là giật mình, giống như vì nhìn thấu mà giật mình. nghĩ tới việc nàng chỉ lộ ra ánh mắt như vậy làm có chút thất thần.

      Đột nhiên rất muốn biết dưới khăn che mặt kia là người như thế nào, chưa bao giờ muốn nhanh chóng biết cái gì, nhưng người con mang khăn che mặt trắng này lại làm được.

      "Còn mau hành lễ với Tứ hoàng tử." giọng của Liễu Chấn Toàn phá vỡ tình thế nhìn thằng vào mắt nhau của hai người, mọi người cũng hồi phục được tinh thần từ lần Liễu Tịch Nhược ngã xuống, vội vàng uất ức hành lễ : "Xin thỉnh an Tứ hoàng tử, chúc Tứ hoàng tử vạn phúc kim an."

      Mục Kỳ tùy ý liếc mỗi người cái, khi nhìn thấy Hoa Khê, hi ánh mắt có hơi chậm lại, sau đó nhìn thấy nàng đở Liễu Tịch Nhược mới khẽ mỉm cười : "Đươc rồi, đều đứng dậy !"

      "Tể tướng, Bản vương nhớ lầm, có phải Tể tướng có hai vị phu nhân, hai vị nữ nhi thôi chứ."

      "Hồi vương gia, đúng là có hai vị phu nhân, hai vị nữ nhi." Lưu Chấn Toàn .

      Tứ hoàng tử Mục Kỳ có danh xưng Kỳ vương, ngự tứ Kỳ vương phủ, cùng với Đại hoàng tử Mục Thịnh, Tam hoàng tử Mục Lâm được xưng tụng là Tam Tuấn Vương Thương Kinh, được hoàng đế ban cho phủ đệ là Thịnh vương phủ, Kỳ vương phủ, Lâm vương phủ.
      Last edited: 29/9/16
      B.Cat thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      truyện này cũng hay quá xá ... ngóng chương mới. hihi

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Tứ hoàng tử bất ngờ tới chơi (2)

      Editor: Lãnh Ngyệt Dạ
      Beta: Mai Tuyết Vân


      "Vậy nàng là ai?" Tứ hoàng tử Mục Kỳ chỉ vào Liễu Tịch Nhược , "Ngươi đừng với ta đây cũng là dưỡng nữ ngươi mới nhận nhé."

      "Vương gia, người nghĩ nhiều rồi." Liễu Chấn Toàn đưa mắt về phía Liễu Tịch Nhược, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, "Đây là nữ nhi vi thần thất lạc mười năm trước, mấy ngày trước đây vừa lúc Đại nhi tử ra ngoài ngẫu nhiên gặp được, mới đưa nàng trở về nhận người thân."

      "Hả?" Mục Kỳ cười , trong mắt lóe lên tia sáng bất định, " ngờ thế gian lại có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu như ngày đó Đại công tử xuất hành, vậy chẳng phải là gặp được vị nữ nhi thất lạc này của ngươi rồi sao."

      xong vừa lúc ánh mắt lại nhìn về phía Liễu Tịch Nhược bên này, khiến Liễu Tịch Nhược có chút kinh ngạc.

      Lúc này Liễu Tịch Nhược khép hờ hai mắt, nhìn như còn sức lực dựa vào lòng Hoa Khê, nhưng thực tế là …

      "… ngủ".

      Lúc này nàng "Suy yếu vô lực", vốn tưởng rằng Liễu Chấn Toàn để cho nàng ngồi xuống, như vậy ít nhất nàng còn có thể ngủ giấc thoải mái, nhưng mà nghĩ tới vì có mặt của Tứ hoàng tử này, khiến Liễu Chấn Toàn cũng dám lên tiếng.

      Nghĩ như vậy, nàng có chút oán hận nheo mắt liếc cái, trùng hợp thấy cũng lườm cái về phía này. Cái nhìn này nhìn như chút để tâm, nhưng lại mang theo rất nhiều cảm xúc khác thường.

      chút cảnh cáo, nghi vấn, tò mò, thậm chí còn loại cảm giác như từng quen biết khiến Liễu Tịch Nhược cũng khỏi cảm thấy ngạc nhiên … .

      Nàng quen biết sao?

      Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng lục lại trong đầu mình lần, quả chắc chắn là nàng chưa từng nhìn thấy , mới miễn cưỡng thu lại thần trí.

      số việc nàng có thể nghĩ, vì cho dù có suy nghĩ cũng thay đổi được gì, nàng vẫn giữ nguyên tắc là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng. Có thời gian quan tâm tới những kẻ lục đục với nhau, tranh giành tình nhân này còn bằng ngủ tốt giấc đến khi xong hết, như vậy, sau khi tỉnh ngủ mới có sức lực đối phó với mọi kết quả.

      "Vương gia." Nhị phu nhân xanh mặt cứ đứng bên cạnh thấy tình thế tốt, nếu mở miệng có lẽ rất khó thay đổi để giải thích ràng, vì thế hành lễ rồi , "Xin hãy tha thứ cho thất lễ của thiếp thân, chẳng qua hôm nay trong phủ nhà ta có chút việc nhất định cần Tể tướng đến quyết định."

      "Hử?" Tứ hoàng tử hé miệng cười, nụ cười giống như nghiệt lướt qua trước ánh mắt mọi người, "Vậy Tể tướng, ngươi hãy mau xử lý , cần lo lắng cho bổn vương."

      Vẻ mặt mọi người khỏi đen lại, ai dám để ý ngươi đây!

      "Ta ở trong này, ngươi để ý chứ." Tên nam nhân nào đó rất vô tội lại hỏi câu.

      " để ý, để ý."

      Ai dám để ý đây!

      Cuối cùng, Liễu Chấn Toàn run rẩy đứng lên, nhìn lướt qua mọi người xong mới : "Sao lại thế này?"

      "Lão gia ..."

      "Tiểu thư ."

      Nhị phu nhân vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy Hoa Khê sợ hãi kêu tiếng. Vừa quay đầu qua nhìn chỉ thấy Liễu Tịch Nhược suy yếu dựa trong lòng Hoa Khê, sắp sửa té xỉu lần nữa.

      Liễu Chấn Toàn vội vàng sai người đỡ nàng đến ngồi xuống ghế dựa, Liễu Tịch Nhược "vô lực" dựa vào ghế, cánh tay dấu trong tay áo lại lặng lẽ bấu lấy da thịt cánh tay Hoa Khê, dùng lực nhéo cái.

      Ngay tức khắc, Hoa Khê đau đến mức muốn thét chói tai nhưng lại thể cắn răng nhịn xuống, ngừng kìm nén nước mắt chực trào nơi đáy mắt. *******************.

      "Ầm …"

      Hoa Khê quỳ xuống.

      Người ghế an tâm dựa vào.

      "Lão gia, xin người hãy cứu tiểu thư , đừng làm khó tiểu thư nữa, nô tỳ với tiểu thư đến nơi đây cũng dễ dàng gì, hà tất phải làm khó chúng con như vậy chứ? Nếu như người tin tiểu thư, van xin người hãy để tiểu thư và nô tỳxuất phủ, tuy nô tỳ và tiểu thư mình đến nơi đây, nhưng khả năng duy trì cuộc sống vẫn còn đủ."

      "Ngươi ... ngươi cái gì?" Liễu Chấn Toàn kinh động (kinh ngạc + chấn động) hỏi.

      Nhị phu nhân kinh hãi, nghĩ rằng tiện tì kia vậy mà lại dám “ác nhân đòi kiện trước”*, cắn ngược lại bà ta ngụm. Bà ta sợ Liễu Chấn Toàn hiểu lầm, vội vàng mở miệng :

      *: câu phổ biến của TQ, ý kẻ ác thường gian manh, sắp sửa bị buộc tội còn kiện ngược lại người bị hại nhằm dành ưu thế cho mình.

      "Lão gia..."

      "Câm miệng." Liễu Chấn Toàn nổi giận , Nhị phu nhân lập tức sợ đến ngây người.

      "Hoa Khê, ngươi kể mọi việc cho ta."

      Hoa Khê "sợ hãi, yếu ớt" ngẩng đầu nhìn Nhị phu nhân rồi lại nhìn nhìn Liễu Chấn Toàn, : "Thưa lão gia, nô tỳ dám ."

      Liễu Chấn Toàn sớm nhìn hành động của Hoa Khê trong ánh mắt, lại nghe thấy Hoa Khê vậy, tức giận càng sâu, lạnh lùng : "Ngươi cứ là được, ai dám làm gì ngươi."

      Hoa Khê dừng chút, giống như nhận được đảm bảo rồi mới dám : "Bẩm lão gia, tình là thế này. Hôm nay theo lý hẳn là thời gian phải thỉnh an Nhị phu nhân và Tam phu nhân, nhưng đêm qua tiểu thư đột nhiên trúng gió, hôm nay lại trúng phong hàn, làm sao cũng xuống giường được, nô tỳ có biện pháp nào, đành phải đến báo với Nhị phu nhân, cũng hi vọng Nhị phu nhân có thể cho người tìm đại phu, nhưng mà nô tỳ vừa đến nơi này vốn quen đường , lại lo lắng có ai chăm sóc cho tiểu thư, trùng hợp gặp được nha hoàn 17, 18 tuổi, mới nhờ nàng giúp đỡ chuyển lời lại."

      tới chỗ này, nước mắt nơi khóe mi của Hoa Khê vì đau đớn mà chảy ra.

      "Nhưng mà nô tỳ ở trước phòng tiểu thư đợi rồi lại đợi, lại gặp phải Nhị phu nhân đến đòi người." Hoa Khê hít hít mũi, "Nô tì vốn tưởng rằng mấy người họ tới thăm viếng tiểu thư, nhưng nghĩ tới Nhị phu nhân chẳng phân biệt được đen trắng lập tức trách cứ tiểu thư đến thỉnh an, muốn tiểu thư phải ra nghênh đón. Nhưng mà, tiểu thư nàng ấy ... Vốn xuống giường nổi, nô tì với Nhị phu nhân, nhưng Nhị phu nhân nô tì muốn bao che cho chủ tử nên dối, muốn xông vào khuê phòng tiểu thư xem người, còn tiểu thư là..."

      "Là cái gì?"

      "Là nha đầu thấp kém lai lịch ràng, biết liêm sỉ hệt như mẫu thân của tiểu thư ..."

      "Ngươi dối, ta như vậy lúc nào..." Nhị phu nhân giật mình cãi lại.

      "Vương Mộng Kỳ, ngươi câm miệng cho ta!" Liễu Chấn Toàn bỗng hét lớn tiếng, Nhị phu nhân sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại. hồi lâu sau mới phản ứng kịp, phát ra Liễu Chấn Toàn vừa mới gọi phải khuê danh của bà ta, trong nội tâm khỏi chấn động, trong lòng cũng ngừng truyền đến từng trận đau thương.

      Liễu Tịch Nhược vẫn ngừng dựa ở ghế ngủ bên cạnh nghe được hai chữ Liễu Chấn Toàn , khóe miệng khỏi hơi nâng lên, nghĩ thầm, mẫu thân của Liễu Tịch Nhược quả nhiên là cái gai trong lòng Liễu Chấn Toàn chỉ cần thoáng chạm vào lập tức đau đớn thôi, chỉ cần vừa nhắc tới bà ấy, Liễu Chấn Toàn lập tức đánh mất lý trí.

      Bởi vì Liễu Tịch Nhược ngồi ngiêng người ghế, toàn bộ dung nhan nghiêng về phía bên phải, mà tất cả mọi người ở bên trái nàng, cho nên bọn người Nhị phu nhân có phát khóe miệng Liễu Tịch Nhược thoáng qua nụ cười , nhưng Tứ hoàng tử Mục Kỳ vẫn ngồi ghế xem náo nhiệt lại có thể nhìn thấy vô cùng ràng.

      nhìn thấy khóe miệng Liễu Tịch Nhược cười, như là trào phúng vì nhìn thấu từ đầu đến cuối, hoặc là giống như suy đoán của , càng như là loại đắc ý vì thực được mưu, khóe miệng khỏi cũng hơi hơi nhếch lên theo nàng.

      "Hoa Khê, ngươi tiếp tục ." Liễu Chấn Toàn thở dài hơi .

      "Ừm ..." Hoa Khê dừng chút, nghiễm nhiên tiếp tục bộ dáng sợ hãi rồi , "Lúc ấy nô tỳ nhất thời lớn tiếng giải thích với Nhị phu nhân vài câu, kết quả Nhị phu nhân lại lấy cớ hiểu tôn ti để trừng phạt nô tỳ. Tiểu thư thương tiếc nô tỳ, để ý thân thể sinh bệnh mà đến giải vây cho nô tỳ, nhưng mà chưa vài câu Nhị phu nhân lại giơ tay muốn đánh tiểu thư, tiểu thư cho, kết quả Nhị phu nhân quyết tâm muốn mang tiểu thư tới gặp lão gia. Lão gia, những câu nô tỳ đều là , nô tỳ đau lòng thương xót tiểu thư, năm ấy năm tuổi bị người đẩy dưới vách núi sâu thẳm, may mắn có người vô tình qua mới có thể sống sót, cho nên sức khỏe luôn bằng người khác, nhưng đêm qua biết vì sao, nóc nhà đột nhiên xuất thêm cái lỗ, gió lạnh vù vù thổi vào phòng, cho dù là người thân thể khỏe mạnh cũng còn chịu nổi, huống chi là thân thể suy yếu của tiểu thư đây."

      Lông mi vẻ mặt nhàn nhã của Mục Kỳ hơi khều , lại liếc mắt nhìn Hoa Khê với Liễu Tịch Nhược cái, giống như có điều ngộ ra lại giống như nhàng cười, bỗng nhiên : "Liễu Tể tướng."

      Chương 16: Tứ hoàng tử bất ngờ tới chơi (3)

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ


      "Vương gia." Liễu Chấn Toàn nghe được giọng của vội vàng xoay người chắp tay .

      "Bổn vương thấy dường như đây là việc nhà Liễu phủ ngươi, bổn vương ở chỗ này ổn, hay là ta hồi phủ trước, Liễu Tể tướng cũng tiện xử lý hơn."

      Dường như? Đây là việc nhà.

      Hồi phủ? Ngươi nên làm như vậy từ sớm rồi.

      "Vi thần quấy nhiễu Vương gia, nên, xin Vương gia trách tội."

      " có việc gì, có việc gì, bổn vương đây." xong lập tức đứng dậy muốn .

      "Vi thần cung tiễn Vương gia." xong tất cả mọi người cúi người cung tiễn Vương gia, chỉ có Liễu Tịch Nhược vẫn ngủ ở ghế, có đứng dậy như cũ.

      Mục Kỳ quay đầu nhìn nàng cái sâu mới cười rời khỏi.

      Mục Kỳ mới vừa , Liễu Chấn Toàn lập tức khôi phục khí thế của người đứng đầu trong nhà, tức giận : "Vương Mộng kỳ ngươi quỳ xuống cho ta."

      Nhị phu nhân hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống.

      Liễu Chấn Toàn thấy Nhị phu nhân quỳ xuống lại hỏi Hoa Khê: "Hoa Khê, ta hỏi ngươi, ngươi ngươi báo tin cho Nhị phu nhân mà biết đường, lại lo lắng cho Nhược Nhi nên trở về chăm sóc, vậy quản gia chưa từng phân phối nha hoàn cho Nhược Nhi sao?"

      "Chưa từng có ạ." Hoa Khê đáp rất ràng, vẻ mặt của người vô tội.

      Liễu Tịch Nhược vẫn mực ngủ ở bên nghĩ trong lòng, nghĩ tới Liễu Chấn Toàn lại có thể là người ngay thẳng công chính mà còn dè dặt cẩn thận, ít nhất còn biết điều tra tất cả chuyện hết lần, như vậy đến mức bị tức giận choáng váng mà oan uổng người tốt, nếu cũng thể leo đến vị trí cơ hồ là dưới người vạn người như tại.

      "Ngươi phòng Nhược Nhi có cái động lớn, đây là có chuyện gì?"

      "Này . . ." Hoa Khê ngẩng đầu nhìn Nhị phu nhân liếc mắt cái, "Nô tỳ biết, nhưng lời nô tỳ , lão gia nếu tin có thể vào phòng tiểu thư, vừa thấy liền biết ngay."

      Hỏi đến đây, trong lòng Liễu Chấn Toàn hiểu được, ông đến trước mặt Liễu Tịch Nhược, nhàng sờ sờ mặt Liễu Tịch Nhược : "Nhược Nhi, mấy năm nay khổ thân con, hài tử tốt . .. Là phụ thân có lỗi với con, nếu như nương con vẫn còn . . ." Dường như bỗng nhiên nhớ lại cái gì, la lớn: "Nhanh, nhanh, truyền thái y, truyền thái y."

      Ở trong lòng Liễu Tịch Nhược với Hoa Khê đồng thời cảm thán, rốt cục cũng ý thức được điểm này, may mà bị bệnh, bằng sớm bỏ mình bởi vì được chữa trị rồi.

      "Lão gia, đừng hoảng sợ " Hoa Khê , tuy là oán tới giờ mới nhớ phải gọi thái y, nhưng mà "Bệnh" của tiểu thư thể gọi thái y nữa, kêu thái y tới vậy chẳng phải là lộ tẩy rồi sao, "Lão gia yên tâm, nô tỳ hiểu sơ về y thuật, xem qua cho tiểu thư, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt sao nữa rồi."

      "Ngươi còn biết y thuật?"

      "Bởi vì từ nô tỳ chăm sóc tiểu thư, tự nhiên là có biết đôi chút."

      "Ừ, vậy là tốt rồi,." Liễu Chấn Toàn giọng , "Nhưng . . ."

      "Phụ thân . . ." Thời khắc mấu chốt, Liễu Tịch Nhược bỗng kịp thời tỉnh lại, mở miệng , "Phụ thân . . . cần gọi thái y, mong rằng phụ thân yên tâm . . . Y thuật của Hoa Khê... tệ, bệnh của ta mấy năm nay. . . Toàn là dựa vào Hoa Khê."

      "Ài, Nhược Nhi, tất cả phụ thân nghe theo ngươi, hài tử tội nghiệp của ta."

      Hoa Khê rốt cục thở dài nhõm hơi . Nghĩ thầm, mỗi ngày cho dù là ban ngày hay là đêm tối khi ngủ tiểu thư người đều có thể biết được toàn bộ tình phát sinh chung quanh, nghe được từng câu người khác , nhưng mà như vậy gọi ngủ sao? Như vậy có gì khác với lúc tỉnh đâu, trách được cả ngày lại ngủ bất tỉnh thế này, như vậy .... Người có thể tỉnh ngủ chưa? Đây là vẫn ngủ. Nhưng nếu như vậy, vì sao người còn mở miệng sớm chút, khiến mình ta ở trong này nước miếng tung bay cả buổi còn bằng câu của người.

      Hoa Khê vẫn oán hận nghĩ, thấy ánh mắt lười nhát của Liễu Tịch Nhược quét ngang, sợ tới mức Hoa Khê run run, vội vàng cúi đầu, nghĩ thầm, tiểu thư người đoán được em suy nghĩ cái gì phải . Đây cũng quá đáng sợ rồi.

      "Lão gia, tình phải như thế, người nên chỉ nghe lý lẽ phía của nha đầu kia." Nhị phu nhân quỳ mặt đất mắt thấy tình càng ngày càng hỏng bét, nhất thời lửa giận trong lòng ngày càng mạnh, cho dù biết Liễu Chấn nhất định tin bà ta, cũng nhịn được .

      "Ngươi im miệng, chuyện đó là cái dạng chết tiệt gì? Chẳng lẽ là Nhược Nhi cố ý thỉnh an, trong lòng ngươi vui đến tìm Nhược Nhi, ngờ lại bị Hoa Khê ngăn ở cửa, ngươi tức giận, muốn giáo huấn Hoa Khê, lại bị Nhược Nhi đến ngăn lại, sau đó chọc giận ngươi, cuối cùng làm ầm ĩ đến nơi đây đảo lộn , cắn ngược lại ngươi ngụm?" Liễu Chấn Toàn xong hơi, trái tim nhấp nhô kịch liệt.

      Liễu Tịch Nhược với Hoa Khê sửng sốt nhìn tới, ở trong lòng thầm gật đầu, ừm ừm, thực đúng, chính là như vậy.

      "Ngươi tin sao?" Liễu Chấn Toàn gần như là nổi giận hỏi Nhị phu nhân.

      Vẻ mặt Nhị phu nhân kinh ngạc, run rẩy : "Lão gia .... Người làm sao ... Biết được."

      "Hừ!" Liễu Chấn Toàn hừ lạnh tiếng, "Ngươi nghĩ rằng ta tin sao?"

      Vẻ mặt hăng hái của Nhị phu nhân lập tức biến thành màu đen, nhưng mà biết Liễu Chấn Toàn tin Liễu Tịch Nhược, tiếp cũng vô ích, cho nên gục đầu xuống cũng thêm gì nữa.

      "Ngươi, thể làm tốt vị trị chủ mẫu đứng đầu hậu viện, Nhược Nhi nhập phủ, lại giữ tâm tư tốt chẳng những có đúng lúc sai phái nha hoàn, lại còn nhiều lần làm khó dễ từ bên trong, lấy thân phận áp người, đúng là đáng giận, theo gia pháp ứng chịu hình phạt roi. "

      Nhị phu nhân sửng sốt ngẩng đầu, "Lão gia . . ."

      "Phụ thân, người thể dùng roi phạt đối với mẫu thân." Liễu Tịch Nhiễm bỗng nhiên quỳ xuống khóc .

      Liễu Tịch Nhược cười , thể tưởng được nàng ta vẫn còn chút lương tâm, tối thiểu còn biết bảo hộ mẫu thân của chính mình.

      "Lão gia, phải nô tì cố ý, đó là bởi vì tình trong phủ nhiều lắm, nhất thời nô tì thể quan tâm đến, cho nên mới quên mất." Nhị phu nhân ngờ Liễu Chấn Toàn dùng hình phạt roi đáng sợ như vậy xử bà ta, nhất thời sợ hãi, cũng chẳng quan tâm cái khác, vội vàng nghĩ biện pháp giảm tội lỗi.

      "Bận rộn? Vậy để cho Ánh Tuyết giúp ngươi ." Liễu Chấn Toàn chỉ vào Tam phu nhân .

      Tam phu nhân tên là Tề Ánh Tuyết, là mỹ nữ Mục Thiên hoàng ban cho của mấy năm trước, nhưng mà lúc ấy lòng Liễu Chấn Toàn đều đặt ở người đại phu nhân cho nên chỉ thu làm thiếp, mãi đến khi đại phu nhân bỏ mình, Liễu Chấn Toàn nhớ thương vợ đau xót mới chú ý tới bà ta, từ thiếp đường đến địa vị hôm nay, nay lại nghe được Liễu Chấn Toàn để cho bà ta hiệp trợ bên cạnh Nhị phu nhân xử lý vụ trong phủ, cho nên cao hứng cúi người : "Thiếp thân đa tạ lão gia, thiếp thân nhất định mang hết khả năng có thể ra trợ giúp tỷ tỷ."

      Nhị phu nhân vô lực ngồi sững sờ đất, vẻ mặt chán chường.

      "Nếu như vậy, vậy cần hình phạt roi nữa, ngươi trở về trong phòng mình tự ăn năn hối lỗi tháng, tự giải quyết cho tốt." Liễu Chấn Toàn .

      "Thiếp thân tạ ơn ... Lão gia." Nhị phu nhân ngồi dưới đất, thê lương , ánh mắt của bà ta trống rỗng bộ dạng như là bị tổn thương rất sâu, khiến Liễu Tịch Nhược nhìn dường như cũng có chút " đành lòng".

      Vì thế, nàng nháy mắt, ở dưới nâng đỡ của Hoa Khê từ từ đứng dậy, tới trước mặt Nhị phu nhân, ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai bà ta nhàng : "Nha hoàn của ta vĩnh viễn chỉ có ta được phép giáo huấn, ngươi . . . Còn chưa có tư cách, về sau đừng để cho ta nhìn thấy ngươi quát lớn người của ta, dù cho sai phái mấy người, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu ...." Bỗng nhiên nàng cười trầm, hơi thở ấm áp nhưng lại khiến Nhị phu nhân cảm thấy rét lạnh toàn thân, "Ngươi biết, như thế nào rồi đó." xong lại đứng lên lần nữa, với Liễu Chấn Toàn: "Phụ thân, Nhược Nhi lại khiến người thêm phiền toái, nhưng mà tại thân thể Nhược Nhi tốt lắm, muốn xin được cáo lui trước . . ."

      "À, là phụ thân tốt, quên thân thể con tốt, hay là nhanh chút trở về , về sau con cần thỉnh an cùng lễ tiết, cứ an tâm tu dưỡng là được."

      "Ừm, cám ơn phụ thân." Liễu Tịch Nhược xong vừa muốn liền nghe thấy giọng sắc nhọn truyền đến ...

      Thánh chỉ đến.
      Last edited: 29/10/16
      B.CatVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      lâu quá mới có chương mới, hy vọng nàng ra chương đều hơn. Iu nàng nhiều. moahhhhhh

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :