1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đệ nhất lười phi khuynh thành - Lạc Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Nữ tử áo trắng thần bí (1)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Bên trong Thịnh Vương phủ.

      "Bốp —— xoạt ——" Là tiếng bể nát của những ly trà rơi xuống đất.

      Sắc mặt của Đại hoàng tử Mục Thịnh xanh xao gạt hết đồ đạc văn án xuống đất, quản gia đứng ở bên cúi đầu hết mức, cố gắng để nhìn vào khuôn mặt càng ngày càng đen lại của , chỉ sợ sơ ý chút ném ông vào địa ngục.

      "Đáng chết." Mục Thịnh tức giận đánh quyền lên mặt bàn, chiếc bàn vốn hoàn mỹ vết xước nay trong nháy mắt có vài đường nứt.

      Quản gia đứng ở bên run rẩy, lén lút đưa mắt liếc nhìn thấy cánh tay của Mục Thịnh vì dùng quá nhiều sức vào cú đấm mà nổi đầy gân xanh, vội vàng cúi đầu lần nữa cho đến đến khi rời cũng dám ngẩng đầu lên.

      " còn cái gì?" Hồi lâu sau, Mục Thịnh mới thu lại bàn tay đặt bàn, còn chút sức lực ngồi lên bàn hỏi.

      Vẫn còn trong trạng thái kinh sợ, quản gia vừa cầu thần bái phật trong lòng để giữ được tính mạng của mình vừa nghe thấy lời của Mục Thịnh, chợt rùng mình cái rồi mới mở miệng : “ . . .” Chuyện này. . . . . . Làm sao ông dám ra khỏi miệng chứ.

      Quản gia ấp a ấp dúng khiến tính nhẫn nại của Mục Thịnh dần mất , mở mắt ra quát lớn: “!”

      Tiếng như tiếng sấm xen lẫn tức giận, quản gia bị dọa sợ cuống quýt quỳ xuống, những lời dám kia cũng phải run rẩy ra tất cả: “ tiểu thư nhà kiến thức nông cạn, tiếp nhận nổi chiếu cố của Vương gia, mong rằng Vương gia. . .Tự trọng.”

      "Tự trọng?" Mục Thịnh cúi đầu lặp lại tiếng rồi cũng có phản ứng gì.

      Đáng thương thay cho tên quản gia quỳ đất dám thở mạnh, mở to mắt chờ đợi phản ứng của Mục Thịnh, nhưng sao lại có thể có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có trầm mặc đáng sợ nổ tung trong bầu khí lặng ngắt như tờ, khiến quản gia đột nhiên cảm thấy nếu như vậy còn bằng chết tốt hơn.

      " ra ngoài!" Rất lâu sau, Mục Thịnh mới hét lên được tiếng, quản gia như trút được gánh nặng chạy như bay ra ngoài.

      Nhưng vừa tới cửa bởi vì vội vàng quá mức mà vấp phải ngưỡng cửa rồi vấp té, bóng đen vẫn đứng ở chỗ bí mật gần đó chỉ nghe “Ôi da!” tiếng, rồi nhìn thấy chiếc giày màu xám đậm dính đầy bùn đất xuất phát từ chỗ ngưỡng cửa nhanh chóng vẽ đường cong bay vào trong phòng. . . Nhưng mà, đường cong này còn chưa kịp vẽ hết bị cánh cửa màu nâu chạm khắc hoa văn “ngăn cản”, tiện đà phản ngược lại, “ nhàng” vẽ đường cong rồi bay về phía cánh cửa thư phòng đằng sau khuôn mặt đen lại vì tức giận của Mục Thịnh.

      Bóng đen hít hơi sâu, liếc mắt nhìn bộ mặt tái nhợt của tên quản gia nằm mặt đất hề nhúc nhích.

      Kể từ khi ông ta ngã xuống vẫn nằm đất che miệng chặt, mắt mở rất to nhìn chiếc giày của mình “bay lượn” trong thư phòng, quản gia vừa thở phào nhõm hơi.

      Cũng biết có phải trùng hợp hay , ông ta vốn tưởng rằng lần thứ hai chiếc “giày bay’’ màu xám đậm dính đầy bùn bị bắn ngược lại, sau đó vẽ đường cong đập thẳng vào gáy của Mục Thịnh. Có lẽ nghe được lời khẩn cầu của ông ta, nên chiếc giày kia sau khi rơi trúng cánh cửa cũng tiếp tục bay lên theo nguyên lý tuần hoàn nữa, mà bất chợt dừng lại lúc này, đáp xuống cửa sổ, sau đó còn chút lực mà tụt xuống.

      Quản gia đưa mắt nhìn thấy cảnh này, chợt nhớ lại lúc, hôm nay đưa Vương gia hôn mê dời ra phía sau phủ, những “sợi dây” buộc người Vương gia kia làm khó ông ta.

      nó là sợi dây nhưng nó lại vô cùng cứng rắn, hơn nữa mảnh hơn rất nhiều nếu so với dây thừng, mà cái nút thắt bé kia bất luận là ông tháo thế nào cũng chịu nhúc nhích, ngược lại những cạnh sắc cứng ngắc còn nhiều lần muốn cắt đứt ngón tay của ông.

      Có thể là xích sắt, thứ nhất lại có sợi xích sắt nào thô như nó, thứ hai có loại xích sắt nào nguyên sợi như vậy, mà như là được chế lại kéo thành sợi.

      Vì vậy, những thứ này gần đây luôn đẩy ông vào thế khó, mắt thấy từng giây từng phút trôi qua, nếu Vương gia chợt tỉnh lại vậy cho dù ông ta có mười cái đầu cũng đủ để chém!

      Cuối cùng, ông ta còn cách nào khác, liền hạ lệnh cho mỗi người cầm cây kéo, dùng hết toàn bộ sức lực cắt bỏ đám “dây trói” kia.

      Rốt cuộc phải điều động toàn bộ nhân lực của cả Thịnh Vương phủ, tốn canh giờ, làm hỏng mấy chục cây kéo mới thành công cắt đứt sợi dây, vị Đại hoàng tử cao quý vô cùng lãnh khóc vô tình Thịnh Vương gia mới có thể “được cứu’’ thành công, mà những “sợi dây” là thủ phạm gây họa sớm bị chia năm xẻ bảy.

      Sau cùng ông ta thấy cứu dược Vương gia, liền vội vàng sai người đưa Vương gia vào phòng ngủ còn mời thái y đến chẩn bệnh. Trước khi theo đưa Vương gia vào phòng ngủ vẫn quên dùng sức hung hăng đạp lên “những sợi dây bị cắt vụn’’ mấy cái, cuối cùng mới vội vàng chạy đến phòng ngủ của Vương gia.

      Nhưng chưa được mấy bước cảm thấy đau đớn truyền đến từ bàn chân, nhưng bởi vì sợ Vương gia tỉnh lại ngay nên kịp kiểm tra. Sau này vất vả lắm mới có được cơ hội để nghỉ ngơi liền vội vàng tìm khoảng đất trống cởi giày ra, nhất thời hoảng sợ, chỉ thấy đáy giày dính đầy bùn đất sớm bị đâm thủng, mà thứ đâm thủng đế giày làm cho ông ta đau đớn khó chịu lại phải ai khác, mà chính là những phần đứt vụn còn lại của “sợi dây” kia.

      Quản gia suy nghĩ chút rồi dùng hai đầu ngón tay cầm lấy đầu của phần đứt gãy còn lại của sợi dây, vừa muốn dùng lực rút ra nhìn thấy người chạy đến, vì duy trì hình tượng của mình ông ta vội vã mang giày vào, lại nghe thấy người nọ kêu to rằng Vương gia tỉnh, truyền quản gia là ông đến hỏi.

      Ông ta vừa nghe thấy để ý suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy theo người kia đến thư phòng, phần dây bị đứt kia tiếp tục “ngủ đông” dưới đáy giày hành hạ ông ta.

      Bây giờ chiếc giày này có thể bám vào cửa sổ, ông ta nghĩ rằng có thể là phần dây kia đâm xuyên qua lớp giấy cánh cửa! Quản gia thầm thở dài, ngờ thứ hành hạ ông ta cả ngày nay ngược lại đến cuối cùng vẫn cứu ông mạng.

      May mắn thay lúc này hai mắt của Mục Thịnh vì tức giận mà đen lại từ lâu, tức giận thể quên được, vốn hề chú ý đến màn “chuyển động ” vô cùng kỳ diệu mới vừa xảy ra đầu .

      Hai tay nắm lấy thành ghế, bộp tiếng, tay vịn gãy lìa trong nháy mắt.

      Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối xử với như thế, chẳng những cởi y phục của xuống, trói gô lại rồi dùng xe chở phân đưa đến trước cửa Vương phủ, hơn nữa còn khiến nhục nhã trước mặt nhiều người như vậy .

      thở hơi dài, trong đầu khỏi khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy.

      vốn săn.

      Thời tiết đầu mùa xuân rất tốt, vì vậy mang theo thị vệ đến săn thú ở rừng cây ngoại ô, nhưng mà chỉ săn những con mồi bé khiến phát chán, lại thêm có người cứ mực theo sau làm cho càng thoải mái, vì thế vứt lại thị vệ mình cưỡi ngựa đến chỗ sâu trong rừng.

      Cuối cùng cũng phí công vô ích khi chạy thêm quãng đường xa như vậy, từ xa nhìn thấy con hổ trán trắng nằm rạp bên cạnh cây đại thụ.

      cười thầm tiếng, lập tức giương cung lên từ xa, mũi tên sắc bén nhanh chóng bắn về phía trái tim của con hổ.

      Tiễn pháp của vô cùng chuẩn xác, từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể tránh được mũi tên của , vậy mà trong khắc trước khi mũi tên bắn trúng vào thân thể con hổ, con hổ kia chợt mở mắt ra sau đó nhanh chóng đứng dậy, tránh được mũi tên dễ như trở bàn tay. Nhưng mà điều làm càng ngạc nhiên hơn phải việc con hổ kia có thể tránh được mũi tên của cách dễ dàng, mà là sau khi con hổ kia tránh được mũi tên cũng hề hoảng sợ rồi bỏ chạy, mà dần dần đổi vị trí khác, nằm xuống lần nữa, khi nó miễn cưỡng nhìn vào ánh mắt tàn nhẫn của .

      Mục Thịnh kinh ngạc nhìn con ngươi đen tuyền của hổ trán trắng, chỉ cảm thấy tức giận dần dâng trào. biết đó là tức giận, nhưng ánh mắt của con hổ lại là. . .

      khinh bỉ.

      Vì vậy, lại cầm lấy ba mũi tên, nhắm ngay con ngươi đen tuyền của hổ trán trắng mà bắn lần nữa.



      Chương 7: Nữ tử áo trắng thần bí 2

      Nhưng mà, mũi tên của còn chưa kịp bắn ra, trong rừng cây lại đột nhiên nổi lên tiếng gió, nhánh cây lay động kịch liệt, cát đá tung bay, ngay cả ngựa cũng đứng được chuyển bước hí dài, Mục Thịnh vội vàng bỏ cung xuống, bên giữ chặt dây cương, bên dùng cánh tay kia ngăn cát bay đầy trời. Trong khung cảnh mịt mù trong giống như nghe thấy tiếng cười vang, nhưng khi mở to mắt lần nữa, trong rừng khôi phục lại yên tĩnh, mà con hổ trán trắng nâng cặp mắt lười biếng khinh thường kia cũng theo kia trận gió biến mất thấy.

      Mục Thịnh kinh hãi(kinh ngạc+ hãi), vội vàng điều khiển ngựa đuổi theo, mới vừa vài bước thấy bóng dáng màu trắng giống như bị kinh sợ, tựa vào bên cây run lẩy bẩy.

      Bình thường gần nữ sắc, nữ tử bình thường vốn gợi nổi hứng thú của , nhưng bóng dáng màu trắng trước mặt kia lại giống như có ma lực từ từ hấp dẫn qua.

      từ từ thong dong tiến về phía nàng, mãi đến lúc đứng ở trước mặt nàng mới từ từ mở miệng, " nương, ngươi làm sao vậy?"

      Nữ tử áo trắng kia nghe được giọng ngẩng đầu lên, gương mặt tuyệt thế cứ thế khiến trái tim vẫn tự nhận là lãnh khốc vô tình của Mục Thịnh run rẩy mạnh mẽ.

      "Vừa mới có con hổ . . ." Làn môi gợi cảm của thiếu nữ khẽ mở, giọng dễ nghe giống như như hoàng oanh lại từ từ vang lên, nhưng mà trong thanh ràng mang theo vài phần sợ hãi với lười biếng cho nên cũng chưa kịp xong dừng lại.

      Mục Thịnh nhìn nữ tử trước mặt này, cảm thấy chỉ có mấy chữ này mà lại giống như cây búa đập từng phát từng phát vào trong lòng .

      "Ặc... . . ." tự biết bình thường mình trầm mặc ít lời, nhưng cũng biết đó là bởi vì muốn cũng cần phải , mà lúc đối mặt với nữ tử áo trắng này, hơi há mồm, vậy mà cái gì cũng nên lời.

      " nương, ngươi làm vương phi của ta !" Mục Thịnh ngờ cuối cùng rốt cục cũng ra được nhưng lời lại. . . thể tả như vậy. Nhưng lời ra, lại thể thu hồi, dứt khoát cứ kiên trì tiếp tục hết, dù sao tin tưởng có nữ nhân nào từ chối làm vương phi của .

      Vì thế, xoay người xuống ngựa, trong nữ tử còn kinh ngạc đến trước mặt nàng. Khoảng cách gần trong gang tấc để cho có thể thấy ràng ngũ quan xinh xắncủa nàng, làn da trắng nõn, càng gần đến mức có thể ngửi được từng trận mùi hương hoa mai tản mát ra từ người nàng.

      Giống như là mê muội, bỗng nhiên vươn tay, nhàng dìu nữ tử với gương mặt kinh ngạc kéo vào đến trong ngực, cho nên có nhìn thấy trong nháy mắt nữ tử áo trắng kia lên ánh mắt gian xảo.

      nhàng ôm nàng, say mê ở trong mùi hương hoa mai người nàng, cũng chưa hề nghĩ tới vì sao nữ tử trong lòng lại ở chỗ này, vì sao gặp lão hổ lại có việc gì, vì sao ở trong lòng lại có phản kháng. Nhưng mà cũng cơ hội suy xét, bởi vì lúc say mê, chỉ cảm thấy chỗ lồng ngực hơi chậm lập tức hoàn toàn mất ý thức.

      Nghĩ tới đây, Mục Thịnh bất đắc dĩ thở dài hơi. ngờ lại có thể thua ở trong tay nữ nhân, lại còn để cho nàng đùa bỡn mình ở trong lòng bàn tay, nhưng càng là như thế càng thích. nhớ lại, khóe miệng tự giác vòng ra nụ cười trêu tức thoáng qua.

      Nữ nhân này, muốn!

      "Ám Ảnh" Mục Thịnh trầm thấp gọi tiếng, bóng đen nhanh chóng vụt qua nhàng tiến vào từ trong bóng đêm, "Tra được nữ nhân kia ở nơi nào chưa?"

      Bóng đen kia khom lưng quì gối cung kính : "Hồi bẩm chủ thượng, thuộc hạ làm nhục sứ mệnh, tra ra vị kia nương chỗ nào, lại càng biết tên nàng, chỉ tra được đến giờ ngọ ngày hôm nay nàng từng xuất ở chợ."

      "Hử? có tra được?" Mục Thịnh hơi hơi nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng lạnh , lạnh lùng , " tra được ngươi lại còn dám trở về, tra được ta còn cần ngươi để làm chi?" xong, ly trà trong tay lại nhanh chóng đánh tới đầu Ám Ảnh.

      Bốp tiếng, ly trà ở đầu Ám Ảnh cũng theo tiếng mà bể vỡ, rào rào rơi mặt đất.

      Nhưng Ám Ảnh vẫn hề nhúc nhích, mà là tiếp tục thấp giọng : "Hồi chủ thượng, người trong giáo của thuộc hạ ở Hà Tây với người của Thiên Cơ môn xảy ra tranh chấp, sau khi động thủ, thương vong cực kì nghiêm trọng, nhiệm vụ lần này của Hà Tây chỉ sợ cách nào hoàn thành đúng hạn rồi. Cho nên thuộc hạ thể trở về bẩm báo."

      "Thiên Cơ môn?" Mục Thịnh nhíu mày, "Sao lại là Thiên Cơ môn, trong hai năm qua bọn họ đối nghịch với giáo ta khắp nơi, nhiều lần phá hư chuyện tốt của ta, ta cũng tin mỗi lần đều khéo như vậy, đều phát sinh tranh chấp vào thời điểm mấu chốt nhất."

      "Tra được môn chủ của Thiên Cơ môn chưa? Ròng rã hai năm mà chút cũng tra được là sao?"

      "Thuộc hạ vô năng, xin chờ chủ thượng trừng phạt."

      "Phế vật, đám phế vật." Mục Thịnh tức giận vung tay, trong gian toả loại khí hết sức căng thẳng.

      Nhưng mà, tại dưới bầu khí căng thẳng như vậy, bàn tay từ từ duỗi tiến vào từ sau cửa sổ.

      Ám Ảnh lập tức cảnh giác ngẩng đầu, nhưng lúc thấy cái tay kia chụp vào chiếc giày màu xám đậm bệ cửa kia lại rất bình tĩnh cúi đầu rồi.

      Rồi sau đó, bóng dáng luôn luôn trấn định có run rẩy rất . Ám Ảnh cố gắng kìm nén nụ cười sắp xuất mặt.

      Rồi sau đó người đứng ở ghế ngoài cửa sổ vẫn ngừng ra sức duỗi tay vào bên mò mẫn giày, bên cẩn thận phát ra thanh để cho Vương gia nghe được, hồn nhiên biết cử động kia của khiến gương mặt luôn luôn chút thay đổi chưa bao giờ cười của Ám Ảnh sắp nín được cười ra tiếng.

      "Lui ra !" Cuối cùng, Mục Thịnh bất đắc dĩ phất phất tay về phía Ám Ảnh.

      "Vâng" Ám Ảnh gật đầu lui ra, mới vừa thối lui đến cửa lập tức nhếch nhếch khóe miệng để cho gương mặt mình đến mức biến hình, lại thu sắc mặt nín cười lại, quay đầu lại chắp tay : "Chủ thượng, Ngọc Diện La Sát phát La Sát thiếp cho vương phủ."

      xong, giơ tay lấy khối bài bằng gỗ màu đen nạm vàng đưa lên trước mặt Mục Thịnh.

      Đây là khối thẻ bài chế tác từ gỗ thô màu đen, mặt dùng phấn bạc vẽ con chim ưng vỗ cánh, mà cặp mắt ưng lại là viên đậu vàng kích cỡ hạt gạo. Mặt sau điêu khắc cái đầu lâu đỏ tươi ướt át như máu nền màu đen.

      Màu đen quỷ dị, vàng tỏa sáng, đỏ làm cho lòng người kinh hoảng run sợ.

      "Ngọc diện La Sát!" Mục Thịnh lấy la sát thiếp gắt gao vặn ở trong tay, sắp sửa bóp nát nó. Ban đêm, mấy bóng đen mạnh mẽ qua ở giữa các nóc nhà, giống như quỷ mị có bất luận thanh gì."Keng keng."

      "Canh hai đến."

      Người tuần đêm điểm canh đánh cái mõ, tiếng xuyên qua phố lớn ngõ , bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu có trận gió xẹt qua, vội vàng vui sướng ngẩng đầu, thấy phòng ốc cửa hàng tối đen lẳng lặng đứng yên trong bóng đêm, chút thay đổi, đành thất vọng cúi đầu than thở: "Vì sao ta nhận ca năm, mà lần cũng chưa từng nhìn thấy Ngọc Diện La Sát?"

      Lại biết Ngọc Diện La Sát đều có võ công siêu quần, nhất là khinh công đều là cao thủ đứng số , thế gian ít có người thể địch, há lại có thể để cho người bình thường nhìn thấy.

      "Ài!"

      Người tuần đêm điểm canh bất đắc dĩ thở dài hơi. Xem ra tối nay nhìn thấy Ngọc Diện La Sát rồi!

      Bỗng nhiên, cách đó xa truyền đến thanh vụn, người tuần đêm điểm canh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy vài bóng người đứng nóc nhà , mơ hồ có thể thấy được mặt nạ đầu lâu làm bằng ngọc, bên hông buộc băng gấm xanh lơ có hoa văn thú vàng.

      Người tuần đêm điểm canh mừng rỡ, vội vàng giọng tới vài bước về phía bóng người.

      nóc nhà, hai người áo đen, mang mặt nạ theo gió mà đứng, mà đối diện bọn lại đứng người áo đen khác có dáng người hết sức xinh, cũng đeo mặt nạ mặt giống với hai người áo đen, chẳng qua, ánh mắt của người mặt nạ trước mặt này ràng khác với ánh mắt rét lạnh của hai người còn lại.

      Đúng, nàng cũng mang mặt nạ làm từ ngọc, bên hông cũng buộc băng gấm xanh biếc có hoa văn thú vàng. Nhưng mà ràng nhan sắc của cái mặt nạ này tối hơn chút, hình dạng đầu lâu cũng méo lệch hơn rất nhiều, mang lên mặt có cảm giác như là bị đánh mấy quyền liên tiếp đến mức làm méo mặt. Mà vậy sợi đai lưng bên hông cũng ràng thô sơ giản lược hơn chút, ngay cả thú vàng mặt cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên là do nhanh chóng làm ra trong thời gian cấp bách.
      Last edited: 29/9/16
      Chris, B.CatPhongVy thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Ngọc Diện La Sát (1)

      Editor: Mai Tuyết Vân


      "Mặc Ảnh ca ca, hay là huynh cứ mang ta !"

      Giọng yểu điện vang lên, ngờ dưới mặt nạ mặt lại là .

      "Hân Nhu tiểu thư, xin đừng làm khó thuộc hạ, người biết chắc chắn chủ tử đồng ý."

      "Huynh với sư huynh phải được rồi sao, huynh ấy hiểu ta nhất, chắn chắn làm khó ta đâu. "

      xong, ngón tay mềm mại của nàng đặt lên bàn tay của Mặc Ảnh, lay lay giống như làm nũng.

      Mặc Ảnh ngờ rằng nàng có hành động như thế, đột nhiên thân thể đông cứng lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại ấy làm rối loạn tâm trí của , ánh mắt vốn lạnh lẽo cũng trở nên mềm mại .

      "Lần này chúng tôi phải mạo hiểm an nguy tính mạng làm việc, người có biết lần này chúng tôi cần đến phủ đệ nhà ai ? Sao người còn càn quấy như vậy, mau trở về , nếu chẳng phải làm các huynh đệ hy sinh tính mạng cách oan uổng sao." Nhìn thấy thay đổi bé kia của Mặc Ảnh, bóng người áo đen đứng bên cạnh nhịn được mở miệng .

      "Hừ! Đương nhiên là ta biết, phải Thịnh Vương phủ của Đại hoàng tử Mục Thịnh ư, từ lâu ta muốn ."

      Chu Hân Nhu hừ lạnh tiếng, thuận miệng làm lộ nhiệm vụ đêm nay ra, hơn nữa còn quên tiếp tục lắc tay của Mặc Ảnh.

      "Mặc Ảnh ca ca, ta biết việc này nghiêm trọng như lời Tử Phong tỷ tỷ đúng , võ công của huynh cao như vậy nhất định bảo vệ được ta phải sao, ta biết huynh tốt nhất như Tử Phong tỷ tỷ cả ngày mặt nghiêm, như vậy làm sao gả ra ngoài được.’’

      "Người. . . . . ."

      Tử Phong nghe lời của Chu Hân Nhu, khỏi tức giận trong lòng, Chu Hân Nhu vội vàng trốn ra sau lưng Mặc Ảnh, mở miệng cười ha ha hai tiếng.

      "Hân Nhu tiểu thư, xin đừng làm khó thuộc hạ nữa, nếu như có thể, trước tiên tiểu thư có thể theo thuộc hạ đến xin quyết định của Môn chủ."

      " cần, sư huynh nhất định để cho ta ."

      "Vậy mời tiểu thư nhanh chóng trở về cho, tránh để người khác nhìn thấy."

      "Ta về." Chu Hân Nhu bĩu môi.

      Mặc Ảnh bất đắc dĩ.

      "Vậy hãy theo chúng tôi vậy."

      "Có ?" Chu Hân Nhu kêu lên, " là quá. . . . . ."

      Tử Phong trừng mắt, nhanh chóng che miệng của nàng.

      "Tốt mà." Chu Hân Nhu lên tiếng sau bàn tay của Tử Phong.

      xong, ba bóng dáng thoáng cái nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

      Tên phu canh vẫn luôn núp ở chỗ tối bí mật ở góc tường phải mất hồi lâu mới hồi phục tinh thần, rồi sau đó vứt bỏ hết mặt mũi mà kích động chạy trốn, vừa chạy vừa hô to: "Phụ thân, con thấy được Ngọc Diện La Sát rồi, phụ thân ơi, con thấy Ngọc Diện La Sát rồi, tối nay bọn họ muốn đánh cướp Thịnh Vương phủ, phụ thân. . . . "

      Trong bóng đêm đen tuyền, bóng dáng chạy trốn lao vụt về phía trước, hơn nữa lảo đảo té ngã mấy lần, quăng hoàn toàn chuyện cầm canh gõ mõ ra sau ót. Vì vậy, ngày hôm sau tất cả người ở kinh thành đều biết việc tối hôm qua Ngọc Diện La Sát “dừng chân” ở Thịnh Vương phủ.

      Cả kinh thành ai biết Ngọc Diện La Sát.

      Ngọc Diện La Sát là đối tượng truy nã lớn nhất của Mục Thiên quốc, là cơn ác mộng đáng sợ nhất và là kẻ thù đội trời chung của các vị tham quan, cũng là tổ chức được bách tính thương nhất, “Nghĩa tặc” thần bí nhất, hành tung của bọn họ vô cùng bí mật, ai biết bọn họ là ai, ở đâu, vài chục năm nay, quan phủ nhận chức xuất động bao nhiêu người, bấy nhiêu người đều thể tìm thấy dấu vết của bọn họ, địa điểm bọn họ xuất cũng rất mơ hồ bất định, thường hay dương Đông kích Tây khiến bọn quan binh sứt đầu mẻ trán. Nhưng trước mỗi lần bọn họ hành động nhất định phát tấm “Thiếp La Sát” với lời cảnh cáo của chủ nhân, mặc dù bày bố thiên la địa võng cũng thể nào bắt được bọn họ tại trận, có lúc thậm chí ngay cả mặt mũi của bọn họ cũng ai thấy, những thứ tiền bạc vơ vét được kia hễ gặp họ là bị đoạt hết

      Vì vậy, bọn tham quan hận bọn họ đến tận xương tủy, xuất động cả ngàn binh mã muốn mẻ lưới bắt gọn bọn họ, nhưng dù có tìm khắp của kinh thành, cũng phát ra dù là chút manh mối, ngược lại trong quá trình tìm kiếm lại gặp phải vây khốn của bách tính, tổn thất nghiêm trọng.

      Còn bỏi vì bọn họ thường mang mặt nạ đầu lâu làm bằng ngọc che nửa khuôn mặt, vì thế muôn dân trăm họ đều gọi bọn họ là Ngọc Diện La Sát môn.

      Ngọc Diện La Sát cũng phải người, mà là môn phái uy chấn giang hồ——

      La Sát môn.

      La Sát môn, giống như kỳ danh, người trong môn phái đều giống như La Sát địa ngục võ công cao cường, mặt lạnh tâm nhạt, ngoại trừ rat ay cướp của cải vơ vét của tham quan chia cho dân nghèo bên ngoài, bọn họ tùy tiện làm bất kỳ chuyện gì, cho dù trước mặt có người sắp sửa bị giết, họ cũng nhíu chân chân mày đến cái.

      Nhưng bất luận bọn họ có làm chuyện gì đều khiến người giang hồ khiếp sợ, vì họ chưa bao giờ thất thủ, đến tin tức, trộm cắp, còn giết người.

      khi có người đắc tội đến bọn họ chắc chắn chết thảm, vả lại chết vô cùng kinh khủng.

      Vì vậy, giang hồ từng có lời đồn đãi: Thà rằng bị vua tru di cửu tộc, cũng nên chọc vào La Sát môn.
      Trong màn đêm đen tuyền như cũ, ba bóng dáng quỷ mị lướt nhanh chóng xuyên qua rừng cây dày đặc, tới ngôi mộ ở chỗ sâu trong rừng, mũi chân khẽ nhấc lên, bóng dáng quỷ mị đứng lại trước ngôi mộ.

      Chu Hân Nhu nhìn bốn phía, nghi ngờ mở miệng : "Mặc Ảnh ca ca, Thịnh Vương phủ ở chỗ này sao?"

      Nhưng, rất lâu trả lời.

      Nàng vội vã quay đầu lại.

      Vốn là nơi Mặc Ảnh và Tử Phong đứng trước ngôi mộ sớm còn thấy bóng dáng của họ.

      Mà ở chỗ sâu nhất của khu đất trống trong mộ địa, có nam tử áo đen đứng dưới trăng, mặt có đeo chiếc mặt nạ đầu lâu làm từ ngọc mạ vàng che nửa khuôn mặt, để lộ ra chiếc cằm trắng nõn thon gọn và đôi môi hình trái tim, bên hông có đeo chiếc thắt lưng màu trắng đó có vẽ hoa văn Kim Sắc Thú. Trang phục của ràng giống với trang phục bình thường của Ngọc Diện La Sát, môi mím chặt, quanh thân tản ra luồng khí độc lạnh lùng, làm người khác phải nổi da gà.

      Ở phía sau , Mặc Ảnh và Tử Phong chắp tay khom gối quỳ.

      "Chủ tử, Hân Nhu tiểu thư cố ý muốn đến Thịnh Vương phủ, thuộc hạ còn cách nào, đành phải dẫn tiểu thư tới đây xin Chủ thượng định đoạt."

      "Nha đầu Hân Nhu này hồ đồ, Tử Phong, nhanh chóng dẫn muội ấy trở về Nhu Tâm Hiên."

      "Vâng." Tiếng còn chưa dứt, Tử Phong nhanh chóng phi thân rời .

      "Mặc Ảnh, chuyện kia điều tra thế nào rồi? "

      "Thuộc hạ vô năng, thể điều tra ra được vị trí chính xác của bọc đồ kia. Chỉ có thể tra xét được từ hai năm trước Môn chủ của Thiên Cơ môn là Dương Kế Thiên vì lọt vào vòng công kích của Thương Nguyệt giáo mà bỏ mình, gói đồ cũng có tung tích."

      "Hả?"

      "Chẳng qua thể tìm thấy thi thể của ông ta, cách đó trăm mét còn có phần, có thể được lập cho Dương Kế Thiên. Hơn nữa, những kẻ vây đánh Dương Kế Thiên ngày ấy toàn bộ đều bỏ mạng. Cho nên theo phỏng đoán của thuộc hạ, lúc ấy phải có người khác ở chỗ đó, gói đồ kia cũng rơi vào tay Thương Nguyệt giáo, mà là ở trong tay của người kia."

      "Là cùng người gây ra sao?"

      "Đúng vậy, thi thể đều có thương tích được gây ra bởi thứ vũ khí sắc bén, điều khiến người khác ngạc nhiên là thể dựa vào những dấu tích thit thể mà tìm ra được là loại vũ khí sắc bén nào."

      "Hả? ngờ còn có cao thủ như vậy, có thể giết chết mười mấy cao thủ của Thương Nguyệt giáo, hơn nữa, có thể tránh thoát khỏi truy xét của chúng ta khiến cho gói đồ kia mất tích hai năm dài đằng đẵng, đúng là mới nghĩ đến muốn gặp rồi." Ánh mắt sau chiếc mặt nạ hình đầu lâu làm từ ngọc che nửa khuôn mặt lóe lên tia sáng thèm khát. Đó là loại khát vọng đối với con mồi.

      "Mặc kệ như thế nào, ngàn vạn lần thể để vật này rơi vào trong tay Thương Nguyệt giáo. Thương Nguyệt giáo và Mục Thịnh nhất định có liên quan đến nhau."

      "Dạ, thuộc hạ hiểu rồi."

      "Tối nay ta tự mình đến Thịnh Vương phủ."

      Mặc Ảnh vẫn cúi đầu rồi chợt kinh ngạc ngẩng đầu lên, kết quả chỉ thấy bóng lưng độc, lập tức cúi đầu xuống: "Dạ, thuộc hạ hiểu."
      Last edited: 15/8/16
      1012B.Cat thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Ngọc Diện La Sát 2

      Đêm khuya, bên trong Thịnh vương phủ, đèn đuốc đều tắt, mọi thanh đều biến mất.

      Nhưng mà, trong bóng đêm hàng loạt thị vệ lại yên lặng đứng thẳng.

      Đại hoàng tử Mục Thịnh mang theo người tuần tra từng chỗ sau đó đứng lại trước mặt mọi người, Ám Ảnh vội vàng đến như trước mặt chắp tay : "Vương gia, đều chuẩn bị tốt rồi."

      "Đằng sau sao."

      "Sắp xếp thỏa đáng rồi." Quản gia đứng bên cũng vội mở miệng : "Vương gia cứ yên tâm, toàn bộ đều sắp xếp thỏa đáng, dù Ngọc Diện La Sát kia có ba đầu sáu tay cũng có đến mà có về."

      "Ừm." Ngọc Diện la sát! Hôm nay ta cho ngươi biết lợi hại của Thịnh vương ta.

      Hai canh giờ sau.

      Mục Thịnh lại quay lại."Còn chưa tới sao?"

      "Chưa từng."

      "Bên trong có động tĩnh gì sao."

      "Yên tâm , Vương gia, chúng ta đều đặt cao thủ ở bên này, lại cố ý tiết lộ vị trí khố phòng, chắc chắn đến chết Ngọc Diện La Sát cũng nghĩ đến khố phòng chân chính nằm ở chỗ này. Hơn nữa, dù tìm tới được nơi này, nhưng có vào lấy được hay lại chắc chắn rồi." Ám Ảnh có chút đắc ý .

      "Tốt, giữ vững tinh thần, gia tăng trông coi nghiêm ngặt."

      “Vâng ạ!”

      lúc lâu sau, Mục Thịnh vẫn chờ được Ngọc Diện La Sát tới, càng ngày càng bất an, lập tức tới khố phòng lần nữa.

      "Đều canh ba trời sáng, làm sao còn chưa đến, khẳng định có vấn đề, mở cửa." Trong lòng Mục Thịnh cảm thấy tốt, vội vàng sai người mở cửa.

      "Két …." Cửa mở.

      Mục Thịnh vào cửa, thấy mấy rương chứa châu báu Kim Ngân, thùng Tử Mộc kia vẫn còn, khỏi thở dài nhõm hơi. Vừa khẽ ngẩng đầu, lập tức thấy bức《 giang sơn phú thủy 》có tiếng thế gian hiếm có giá trị lên tới trăm vạn lượng bạc trắng tường, ánh mắt lướt tới bên phải, lập tức thấy đôi ngọc như ý óng ánh trong suốt, toàn thân sáng trưng, đôi tượng gốm sứ thanh hoa đứng đầu miệng rộng cổ Lưu Ly hai tai đầu tròn xuất xứ từ tiền triều, còn có chiếc nghiên mực Dịch hoa văn tươi đẹp ở tại thời kì chiến loạn mấy trăm năm trước, tài nghệ gia công khó phân... . Còn có vô số các đồ chơi quý giá có tiếng khác.

      "Hừ." Mục Thịnh cười , thuận tay mở thùng trước mặt ra "Xem ra thần hồ diệc thần Ngọc Diện La Sát truyền kì này cũng chỉ . . ."

      Giọng hăng say bỗng dừng lại, Mục Thịnh mở to hai mắt, dường như quá tin tưởng vào màn mình nhìn thấy này.

      Mà mọi người theo ở phía sau cũng đưa mắt nhìn nhau, chờ lời sau của Vương gia, để tiếp tục vuốt mông ngựa. Mà Mục Thịnh vẫn mở to hai mắt như cũ, lại chạy tới mở tất cả các thùng ra.

      Lúc này mọi người mới phát , vốn là vài hộp châu báu lớn đều bị đổi thành tảng đá.

      Mục Thịnh ngơ ngác nhìn tảng đá trong rương hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, sau đó từ trong rương ngẩng đầu lên nhìn về phía bức《 giang sơn phú thủy 》trước mặt, lại đột nhiên phát phía chỗ dưới chân ràng có chút vết tích vẽ loạn, hiển nhiên là vì vẽ xong vội vàng nóng ruột thu bút gây ra.

      có chút run rẩy lấy cuộn tranh trước mặt đến trong tay quan sát cẩn thận.

      Mục Thịnh ngây ngẩn cả người, bởi vì tại mới phát bức họa gốc kia sớm bị đánh tráo, mà tên tác giả bức họa trước mặt này cũng bị đổi thành ….Mục Thịnh.

      Mục Thịnh giận dữ.

      Nhìn lại từng cái dọc theo khố phòng, lúc này mới phát tất cả đồ quý báu trong khố phòng cái đều bị đánh tráo.

      Số lượng Nhiều như vậy, thời gian lại ít như vậy, thủ vệ nghiêm mật như vậy. . . Ngọc Diện La Sát, rốt cuộc làm sao mà vào được.

      "Đại hoàng tử, Thịnh Vương gia, lâu gặp?" nóc nhà đối diện, nam tử mặc thanh sam mặt lại mang mặt nạ đầu lâu che nửa mặt ngạo nghễ mà đứng.

      Bọn thị vệ kinh hãi, vội vàng kéo cung tên ra, toàn bộ trời mũi tên vọt tới chỗ nam tử nóc nhà kia, trận mưa mũi tên màu trắng ở trong màn đêm đặc biệt sáng.

      Nhưng mà, trời mũi tên vẫn còn chưa chạm đến được bóng dáng màu xanh kia, lại bị chặn lại rồi rơi xuống toàn bộ.

      Đây là võ công tuyệt vời cỡ nào, gần như còn chưa có ra tay cũng phân được thắng bại, ngay cả Ám Ảnh bên người Mục Thịnh cũng nhịn được thầm tán thưởng ở trong lòng.

      Mục Thịnh theo tiếng mà ra, nhìn nam tử nóc nhà nắm chặt ngón tay, : "Ngọc Diện La Sát, , ta phải gọi ngươi tiếng Ngọc Tích Tề mới đúng."

      Mọi người đều bị kinh ngạc mà há to miệng. Bên trong Thượng Kinh ai biết, người phát lệnh của Ngọc Diện La Sát, môn chủ La Sát Môn…. Ngọc Tích Tề. Người này có rất nhiều thủ đoạn khó tưởng tượng nổi mà hành tung lại mơ hồkhông ràng, chính vì như vậy, cho nên đến nay vẫn chưa có ai từng giao thủ với , lại càng biết võ công của như thế nào. Mà tại, lại có thể tự mình tới Thịnh vương phủ, còn đứng ở chỗ này.

      "Mục Thịnh, tháng trước, ngươi mượn việc tộc Tây Cách Nhĩ đến nước ta triều kiến lấy cớ cướp đoạt tiền tài của dân chúng và khấu trừ tiền tài từ trong cống phẩm tộcTây Cách Nhĩ bỏ túi riêng, đương nhiên, ta chỉ thuận tiện cầm thêm chút, mong rằng ngươi bỏ qua cho, dù sao trong khố của ngươi có nhiều đồ như vậy ít hơn vài món cũng có gì phải ?" cách thờ ơ tao nhã như thế, giống như những thứ lấy cũng phải lượng lớn tiền tài mà Mục Thịnh cùng khổ cực mới cướp đoạt được mà chỉ là món vật phẩm vô cùng rẻ, còn cực kì dễ lấy.

      "Như vậy nhé, ta nên trước bước, mong rằng Vương gia cần tiễn." để ý tới gương mặt càng ngày càng xanh của Mục Thịnh, Ngọc Tích Tề xoay người muốn .

      "Ngươi đứng lại." xong, Mục Thịnh cầm cây trường kiếm trong tay liền bay lên nóc nhà đứng đối diện với Ngọc Diện La Sát.

      "Hửm? Vương gia đây là muốn thử mấy chiêu với bản tôn sao? Đáng tiếc, hôm nay bản tôn còn có chuyện quan trọng trong người, chỉ sợ thể theo Vương gia giải trí rồi."

      "Đừng chạy." ánh kiếm sắc bén chợt lóe lên ngăn bóng dáng muốn của Ngọc Tích Tề, mà bóng dáng thanh y cũng thuận thế chợt lóe, hề bị thương tổn chút nào.

      Ngọc Tích Tề hơi hơi lui về phía sau, : " nghĩ tới Đại hoàng tử lại có bản lĩnh tầm thường như vậy, vừa vặn nếu phải ta tránh nhanh, vậy cái chuôi 'Minh Thịnh Bích Nguyệt kiếm' này đâm vào trái tim của ta rồi phải ."

      "Hừ, coi như ngươi biết phân biệt hàng tốt xấu, biết Minh Thịnh Bích Nguyệt kiếm của ta lợi hại, còn mau mau giơ tay chịu trói." xong lập tức giơ kiếm lấy xu thế Thái Sơn áp đỉnh tấn công về phía Ngọc Diện La Sát.

      Mà Ngọc Diện La Sát khẽ cong môi mỉm cười, lúc kiếm đến cổ họng mới từ từ xoay người.

      Mọi người kinh sợ. Phàm là người của Thịnh vương phủ đều biết võ công của Mục Thịnh cao cường, trong toàn bộ Thượng Kinh chỉ có ít người có thể địch, mà kiếm mới vừa rồi kia, Mục Thịnh cũng dùng tám phần công lực, nhưng Ngọc Diện La Sát chỉ hơi hơi hơi nghiêng người nhàng tránh thoát.

      Đúng, quả nhàng hơi nghiêng người, thế cho nên ở trong mắt mọi người thấy được, giống như Ngọc Diện La Sát quyết đấu với Mục Thịnh, ngược lại càng giống như uống rượu mua vui trong bữa tiệc, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái nho nhã cao quý.

      Mục Thịnh thấy Ngọc Diện La Sát tránh thoát, vội vàng dùng lực vung tiếp mấy kiếm, nhưng mà, kiếm của chưa chạm được Ngọc Diện La Sát cảm giác cổ tay buông lỏng, cổ chợt lạnh, Minh Thịnh Bích Nguyệt kiếm vốn trong tay đặt tại giữa cổ của .

      "Thịnh Vương gia, phen này ngươi nóng vội cũng được gì, nhưng mà, Ngọc mỗ ta cũng tiếp rồi." Tay Ngọc Tích Tề cầm Minh Thịnh Bích Nguyệt kiếm của Mục Thịnh, ghé vào lỗ tai từ từ , giọng điệu của Ngọc Tích Tề rất , rất dịu dàng, nhưng khi Mục Thịnh nghe được lại có loại cảm giác sởn gai ốc.

      Ngọc Tích Tề quá mức hời hợt, hời hợt đến khing thường, mà (Mục Thịnh) cũng quá tự tin, tự tin đến mức nhìn thấy người khác.

      "Muốn giết muốn chém tùy, Mục Thịnh ta tuyệt đối nhíu mày chút, cần gì trêu đùa bổn vương như vậy."

      "Ôi, thể tưởng được Đại hoàng tử vẫn còn có vài phần ngông nghênh, nhưng mà, bản tôn vẫn còn chưa muốn giết ngươi, giết ngươi, chẳng phải là quá nhàm chán rồi sao."

      Này là kiểu lấy cớ gì, chỉ vì nhàm chán cho nên giết người, vậy lại lấy cớ gì để giết người chứ?

      "Cái mạng này của ngươi, bản tôn giữ lại trước, bất kì lúc nào đều có thể tới lấy." Mục Thịnh thực e ngại, bởi vì từ nghe ra tia khí thế hung ác trong giọng ngả ngớn kia, có thể tưởng tượng lúc này trong mắt người kia có hàn khí chợt lóe lên.

      Nhưng mà, để cho Mục Thịnh nghĩ nhiều, trường kiếm giữa cổ vừa động, Mục Thịnh theo phản xạ nhắm mắt, chỉ cảm thấy trận tiếng gió vù vù bên tai.

      Trong khoảnh khắc Mục Thịnh mở to mắt lập tức thấy trường kiếm để cổ bay tới , hơn nữa, vẫn ngừng rơi xuống lập tức chạm đến giữa trán.

      Mục Thịnh hít vào ngụm khí lạnh, vội vàng vận khí thu kiếm.

      Đợi cho kiếm tới trong tay, trong bóng đêm sớm thấy bóng dáng thanh y kia.

      Tay Mục Thịnh cầm trường kiếm, tức giận đâm vào nóc nhà, gạch ngói vụn trút xuống ngay tức khắc, mọi người vội vàng lui về phía sau, lúc này bỗng nghe thấy Mục Thịnh ở tại trong đám đá vụn hô lớn: "Ngọc Diện La Sát, Mục Thịnh ta hôm nay thề đối địch với ngươi, bắt được ngươi, ta thề làm người!"



      Chương 10: Mưa luôn luôn rơi mái nhà.

      Editor: Mai Tuyết Vân


      Cách Thịnh Vương phủ khoáng chừng hai dặm, có bóng dáng màu xanh thoáng xuyên qua giữa những nóc nhà. Mũi chân điểm , dừng lại ở mái nhà, nhìn xuống thị vệ cầm cây đuốc tay, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên, vẽ ra đường cong tuyệt đẹp, nụ cười quỷ dị làm người khác sợ hãi.

      Mục Thịnh, hình như ngươi đánh giá thấp ngươi. nghĩ vậy, dưới chân hơi dùng lực, muốn xoay người rời chợt thấy đôi chân tê rần, gạch ngói dưới chân vỡ nát trong chớp mắt, Ngọc Tích Tế kịp chuẩn bị rơi vào bên trong phòng.

      Ngọc Tích Tề hoảng sợ, thầm nghĩ rằng có thể là ai mới có được bãn lĩnh này, có thể trong tích tắc khiến mắc bẫy mà ngay cả bản thân hoàn toàn nhận ra được, thậm chí chút cảm giác nào. cảnh giác dâng lên trong lòng, thừa dịp lợi dụng bóng tối nhìn khắp bốn phía, nhưng đập vào mắt lại là nữ tử trong khuê phòng.

      Ngọc Tích Tề ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa sổ mở nửa, có thể thấy được tỳ nữ cả người mặc áo xanh đứng cúi đầu ngủ gục cạnh cửa, Ngọc Tích Tề trầm ngâm, xa xa còn có thể nghe được tiếng của binh lính truy kích .

      nhìn ra cửa sổ lần nữa, trong sân hòn núi giả đứng im, hoa cỏ xanh tốt, bầu khí tĩnh lặng, có thể đây là sân trong của nhà vị giàu có nào đó.

      Nghĩ tới đây, Ngọc Tích Tề lại càng thêm nghi ngờ, tầm mắt khỏi chuyển tới bên trong phòng, tấm màn che màu tím nhạt chuyển động qua lại, xuyên qua tấm rèm che có thể thấy được bức trướng phù dung màu đỏ nhạt thoáng , sau bức màn trướng chiếc giường gần như có thể thấy được bóng dáng xinh đẹp kia, bóng đêm lại càng làm tôn thêm nét đẹp đặc biệt ấy, làm người khác khiếp sợ.


      Ngọc Tích Tề nhíu mày lại, mới vừa ngã vào bên trong phòng, gạch ngói đều vỡ nát bụi đất tung bay, dĩ nhiên tiếng động đủ phá vỡ giấc mộng đẹp say ngủ. Nhưng lúc này nử tử bên trong phòng chẳng những tỉnh dây mà vẫn ngủ như thường, mà tỳ nữ cũng thế ràng ngủ sâu, có đúng là đối với động tĩnh bên trong phòng có chút phản ứng nào hay .

      Là bọn họ ngủ quá sâu, hay là lỗ tai của bọn họ có vấn đề?

      tin họ nghe được, vì vậy bất luận là giả thiết như thế nào cũng thể thành lập.

      Nhưng cũng tưởng tượng nổi hai nử tử này, bên trong bên ngoài lại có được công lực như thế, ngay cả cũng cảm thấy bằng họ. Mà càng nghĩ càng thông hai nử tử vây khốn trong phòng như vậy là muốn thứ gì.

      Là địch hay bạn, còn phải thử dò xét phen mới có thể biết được.

      Nghĩ như vậy, Ngọc Tích Tề nhấc chân lên về phía trước mấy bước, cũng nhờ mấy bước này khiến thấy ràng tấm trướng phù dung Lưu Tô có bức màn nhung màu đỏ nhạt chuyển động, nhưng lúc này trong phòng có gió, hơn nữa giữa tấm Lưu Tô còn có lỗ hổng dĩ nhiên vì bị làm hỏng.

      Ngọc Tích Tề cười khẽ. Bởi vì khi rơi xuống ràng thấy phía dưới cách đám gạch ngói xa có bức màn nhung màu đỏ nhạt.

      Nếu như có đoán sai, bức màn nhung này bị kéo xuống phía tấm Lưu Tô.

      nghĩ rằng, nử tử trước mặt có thể dễ dàng nhận ra vị trí của và cũng có thể nhàng dùng những mảnh vải này đánh nát gạch ngói, đồng thời kéo xuống đây.

      lại về phía trước mấy bước.

      Người con giường đột nhiên chuyển động, Ngọc Tích Tề có chút xấu hổ lui về phía sau, dù sao đây cũng là khuê phòng của nữ tử, cho nên nhất thời biết nên phản ứng thế nào.

      Vậy mà người con giường lại lầm bầm mấy câu rồi quay người sang, vì thế cho dù là ánh mắt của có tốt hơn nữa, cũng thể thấy hình dáng của nàng. Mà từ dáng vẻ của nữ tử kia có thể thấy được nàng ngủ, là ngủ, điều này tuyệt đối phải giả bộ được, bởi vì có thể nghe được hô hấp bình ổn của nàng.

      suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, lại về phía trước mấy bước.

      Người giường lại lầm bầm mấy câu. Lần này, Ngọc Tích Tề nghe được những tiếng nàng lầm bầm, nàng : “Mưa luôn luôn rơi mái nhà.”

      Bộ mặt của Ngọc Tích Tề đầy vạch đen thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

      Bị nàng đánh rớt từ mái nhà xuống lại còn coi là mưa rơi mái nhà, nhưng bây giờ. . . Ngọc Tích Tề ngẩng đầu nhìn lổ thủng lớn, sợ rằng càng càng rơi xuống!

      " nương đêm khuya mang Ngọc mỗ đến nơi này, là muốn gì đây? " Ngọc Tích Tề bất đắc dĩ, trước tiên chỉ đành phải mở miệng hỏi, hiểu biết ràng, việc mở miệng nghĩa là thua. Trận này lòng tự tin của bị tổn thương, bởi vì đoán ra được ý định của nữ tử đối diện, càng biết công lực của nàng đến cũng còn cao bao nhiêu, nàng càng yên lặng càng lo lắng.

      nghĩ rằng, người từ xưa đến nay luôn bức bách khiến người khác lo lắng như cũng gặp phải loại lo lắng tương tự, nhưng càng nghĩ đến việc buộc đến hoàn cảnh này lại là thiếu nữ.

      Nhưng nữ tử giường vẫn ngủ như trước, ngoại trừ hô hấp bên ngoài ra hề có bất kỳ tiếng động nào.

      "Theo Ngọc mỗ biết, ta và nương vốn quen biết, như vậy chỉ sợ phải điều tốt."

      ". . . . . ."

      "Rốt cuộc nương muốn như thế nào?"

      ". . . . . ."

      " nương cần gì lần này làm khó tại hạ, này đêm hôm khuya khoắc, nam quả nữ sống chung phòng sợ rằng tốt lắm đâu!" Trước đây Ngọc Tích Tề Chi tuyệt đối nghĩ tới, còn dùng đến từ "Làm khó" này, xem ra vẫn phải cảm tạ nương này rồi.

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      "Này!"

      "Cốc cốc ——"

      Tiếng gõ cửa chợt vang, Ngọc Tích Tề cảnh giác nhếch lông mày lên.

      Hoa Khê vẫn luôn đứng nghỉ ngơi bên ngoài chịu nổi, vì vậy mới nhàng gõ cửa, ở bên ngoài giọng : “Ta người ở trong phòng, có việc gì cũng đừng cằn nhằn nữa, khi ngươi đánh thức tiểu thư khổ cho chúng ta, trễ thế này rồi có việc gì nhanh chóng trở về ngủ !” xong phối hợp ngáp cái.

      Hoa Khê rất bất đắc dĩ. Trong lúc tiểu thư “nghỉ ngơi” thể để cho người khác quấy rầy, nhưng người này cũng rỗi việc mà cố tình xuất mái nhà, bởi vì võ công của cao hơn nàng rất nhiều cho nên mới hơi dừng lại chút, nghĩ rằng tiểu thư lại có thể ra tay.

      Nàng biết, mặc dù Liễu Tịch Nhược lười nhác và thường xuyên thích ngủ, nhưng trong khi ngủ vẫn luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo cảnh giác cao độ, khi có người đến gần nàng lập tức ra tay, hơn nữa luôn luôn chính xác nhanh gọn. Hung tàn đến mức hoàn toàn cho người ta có cơ hội thử dốc. Cho nên tối hôm nay cũng bởi vì người đó ngẫu nhiên nhảy lên mái nhà này, vì thế mới bất hạnh “rơi vào phòng”.

      Nghe được lời của Hoa Khê, Ngọc Tích Tề cảnh giác cao độ ở bên trong phòng kinh hãi.

      là kinh ngạc vì tỳ nữ ngoài kia lại có thể biết ở trong phòng, khi vừa mới bắt đầu tại sao nàng lại giả bộ làm như biết?

      Là vì nàng có lòng tin đối với người ở trong phòng, hay là nàng ta vốn quan tâm đến sống chết của nử tử bên trong phòng?
      Hai là người trước mặt nằm chiếc giường ngà voi bạch ngọc lầm bẫm những câu lộn xộn ngủ ư?

      Vì sao nàng lại đánh vỡ nóc phòng để rơi xuống vào lúc này? Chẳng lẽ người phá thủng nóc phòng cũng phải nàng ta?

      Câu kia của nàng “Mưa luôn luôn rơi mái nhà” là có ý gì? Là trùng hợp hay là mớ?

      Trong lúc nhất thời, trong lòng Ngọc Tích Tâm thoáng qua vô số suy đoán, nhưng lại nhất quyết phủ nhận.

      Hồi lâu, khẽ cười tiếng. Đảo mắt nhìn thấy phương đông sáng lên rồi, sau đó lại chuyển mắt đến bóng lưng mỹ lệ phía sau màn trướng, nhếch miệng muốn điều gì nhưng cuối cùng cũng hề gì cả, sau đó xuyên qua nóc nhà nhảy ra ngoài.

      nữ tử làm người khác khó hiểu, , đôi chủ tớ kỳ quái.

      Ngủ sao? Hừ hừ, ta để cho các ngươi ngủ.
      Last edited: 29/9/16
      B.CatPhongVy thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ôi nàng năng suất, edit nhiều truyện cứ đều đều, *ngưỡng mộ - ing* moah moah moah.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Ra oai phủ đầu (1)

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ


      "Loảng xoảng."

      Chén trà bị ném ở bàn, ngay tức khắc bọt nước văng khắp nơi, ẩm ướt cả bề mặt của Luyện Kim Vân Sam (tên loại gỗ) thượng hạng.

      Nhị phu nhân tức giận ném ly trà đến bàn, tức giận quát: "Khá lắm Liễu Tịch Nhược, đều giờ nào rồi, vẫn còn chưa tiến đến thỉnh an, đúng là đặt Nhị phu nhân ta đây vào trong mắt, chẳng lẽ còn muốn người làm Nhị nương này mời nàng đến hay sao?"

      "Tỷ tỷ cần gì nổi giận, ngày hôm trước Tịch Nhược mới vừa trở về, chắc hẳn còn chưa có hiểu biết quy củ của Liễu phủ chúng ta, lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút tình huống, đến lúc đó lại với nàng tiếng là được." Tam phu nhân dùng lời dịu dàng khuyên nhủ.

      "Sao ta lại biết tam phu nhân hiền lành đến bực này nhỉ, lần đầu tiên thỉnh an còn làm gương tốt, sau này sao có thể làm tốt, chỉ sợ sau này càng thêm cách nào quản giáo thôi." xong, bưng trà tỳ nữ bưng tới lần nữa lên nhấp ngụm lại , "Ừ! Là tỷ tỷ quên, từ trước đến nay muội muội vẫn mặc kệ loại chuyện này, làm sao có thể hiểu biết khó xử của tỷ tỷ ta đây. Làm người phu nhân đơn giản, nhưng phải làm chủ nhân hậu viện rất khó khăn đó." xong còn dùng ánh mắt khinh miệt liếc mắt nhìn tam phu nhân cái.

      Tam phu nhân nghe như thế, nháy mắt vẻ mặt trở nên xanh mét. Nhưng lại lập tức nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường : "Nhị phu nhân phải, muội muội suy xét thiếu chu đáo, vẫn là tỷ tỷ suy xét đầy đủ, trách được lão gia yên tâm giao toàn bộ vụ lớn của Liễu phủ cho ngươi xử lý, muội muội ta đây, quả có bản lĩnh như vậy, cũng chỉ có thể chờ bên cạnh lão gia, để cho ông ấy an tâm là được rồi. Nhưng mà , nữ nhân vẫn là đừng quá thông minh lanh lợi tốt hơn, mấy ngày trước đây lão gia còn phu nhân thông minh lanh lợi giỏi giang, thích hợp làm chủ mẫu nhà, mà muội muội ta cũng chỉ cần ở bên cạnh lão gia mỗi ngày thôi!" Tam phu nhân còn đặc biệt nhẫn mạnh hai chữ "Mỗi ngày".

      Nhị phu nhân lại càng cao hứng rồi. Cả Liễu phủ ai biết, Nhị phu nhân quá mức hung hãn ương ngạnh, mặc dù có quyền lực chưởng quản Liễu phủ, nhưng lại được Lưu Chấn Toàn sủng ái .

      "Nhanh gọi Nhị Tiểu Thư dậy." Nhị phu nhân hét lớn tiếng, nha đầu bên người bỗng sợ tới mức khẽ run rẩy, thương cảm thay cho tiểu nha đầu bỗng nhiên bị Nhị phu nhân xem như nơi trút giận này.

      Tam phu nhân hé miệng khẽ chu, trong mắt lên chút thần sắc vui vẻ.

      "Hừ." Liễu Tịch Nhiễm nãy giờ vẫn mực ngồi bên cạnh bất mãn hừ lạnh tiếng, "Nhị Tiểu Thư cái gì, căn bản chính là đồ giả mạo, mà tại ngay cả đồ giả mạo cũng làm được, còn làm sao lừa gạt tiền tài được đây. là đáng giận!"

      "Đại tỷ, thể như vậy phụ thân đều , ngươi cần nữa, bằng lỡ như bị nào đó người có ý xấu nghe được, truyền tới lão gia bên kia còn biết biết sinh ra cái tình trạng hỗn loạn gì tới đâu." Liễu Tịch Họa ngồi bên .

      "Ta sợ cái gì, phụ thân luôn luôn thương ta nhất, chẳng lẽ còn có thể vì dã nha đầu lai lịch bất minh này mà trừng phạt chúng ta hay sao?"

      "Đại tỷ, ta tin tưởng phụ thân có thể che chở nàng, nhưng mọi việc đều phải có chút chứng cớ nữa, có chứng cớ chúng ta có thể làm gì với nàng chứ?"

      "Ai ta chứng cớ, năm đó nàng ..."

      "Tịch Nhiễm, được lung tung, nếu lão gia đều là Nhị tiểu thư, vậy nhất định là Nhị tiểu thư, há lại có thể để cho các người lung tung."

      Vâng ạ Liễu Tịch Nhiễm kinh hãi, vừa rồi nếu phải Nhị phu nhân đúng lúc ngắt lời nàng, chuyện năm đó hại chết Tịch Nhược bị nàng ra trong lúc nhất thời nóng vội.

      Nàng thở dài nhõm hơi, quay đầu nhìn về phía Liễu Tịch Họa. thấy vẻ mặt nàng ta hết sức lạnh nhạt, khỏi tự trách mình đa nghi. Mà lúc này tỳ nữ bị sai gọi Liễu Tịch Nhược kia vội vàng chạy tiến vào, khom gối : "Hồi Nhị phu nhân, Tam phu nhân, nô tỳ tiến đến mời Nhị Tiểu Thư, nhưng mà tỳ nữ của nàng , Nhị tiểu thư nghỉ ngơi thể quấy nhiễu."

      "Cái gì? Nghỉ ngơi?" Nhị phu nhân gầm lên tiếng.

      " là buồn cười, chẳng lẽ ta đường đường là Nhị phu nhân Liễu phủ, còn mời nổi tiểu nha đầu như nàng ta, ngược lại ta muốn xem tới cùng là nàng có cái bản lĩnh gì, còn có thể nghỉ ngơi nữa."

      "Đúng, nương thể để mặc tính tình của nàng như vậy nữa, ngày đầu tiên vào phủ này nên cho nàng trận ra oai phủ đầu, bằng về sau còn phải thế nào nữa." Liễu Tịch Nhiễm ở bên cạnh châm ngòi thổi gió .

      ", chúng ta nhìn xem tiện nha đầu kia, lại có thể nghỉ ngơi như thế nào." xong lập tức mang theo mọi người nổi giận đùng đùng đến sân của Liễu Tịch Nhược.

      Từ rất xa Hoa Khê nghe thấy đợt thanh gào to, vội vàng đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư cùng với nhóm hạ nhân đủ loại hình dáng thong dong đến.

      Hoa Khê bất đắc dĩ thở dài hơi, nghĩ thầm, rằng lần này phiền toái rồi, tiểu thư, nếu quấy rầy đến người, người cũng nên oán ta đây, là người thể hành động thiếu suy nghĩ, phải giấu tài đấy nhé.

      "Thỉnh an Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Đại tiểu thư, Tam tiểu thư!" nghĩ ngợi, mọi người nổi giận đùng đùng thong dong đến trước mặt Hoa Khê rồi, Hoa Khê lập tức vội vàng khom lưng vấn an, cũng nhanh chóng nghĩ ra đối sách tốt hơn ở trong đầu.

      "Tiểu thư nhà ngươi đâu, vì sao ra nghênh đón, chẳng lẽ còn muốn ta vào mời nàng sao?"

      "Nhị phu nhân hiểu lầm rồi, tiểu thư cũng phải cố tình ra nghênh đón, là vì hôm qua tiểu thư quá mức vui mừng nên vẫn ngủ yên, (Ừm, quả ngủ được, rảnh rỗi đến mức phá hỏng nóc nhà.) trong chốc lát trúng gió bị phong hàn, sáng nay xuống được giường, cho nên mới thỉnh an người." Này hổ là Hoa Khê, trong tình huống hoảng hốt như vậy lại có thể mặt đỏ tim đập dối, lý do bịa đặt ra cũng càng ngày càng có tiêu chuẩn, thể khiến người ta bị thuyết phục, biết đây có phải là nhờ có Liễu Tịch Nhược "Chăm sóc" mấy năm qua mới có thể luyện thành công lực hôm nay .

      "Ừm? Bị cảm phong hàn?" Tức giận trong mắt Nhị phu nhân càng ngày càng nhiều.

      "Ngày hôm qua còn rất tốt, lúc này lại trúng phong hàn, chắc chắn là sợ tội bịa ra cớ đó!" Liễu Tịch Nhiễm khinh thường .

      Hoa Khê nhìn Liễu Tịch Nhiễm, nghĩ thầm, ngươi chính là hung thủ đẩy tiểu thư nhà ta xuống dưới vách núi đen năm đó, nếu phải tiểu thư ta sợ ngày sau nhàm chán, ngươi sớm chết có chỗ chôn rồi, còn có thể ở trong này cằn nhằn, làm hỗn loạn thanh tĩnh của người sao. Ta ngăn cản vì muốn tốt cho các ngươi, bằng quấy rầy tiểu thư, chết như thế nào cũng biết đâu.

      Nghĩ nghĩ, tới lui. Hoa Khê bất đắc dĩ đành phải giả thành bộ dạng của tiểu nha đầu thương cảm.

      "Phu nhân, nô tỳ có lừa người, quả là tiểu thư bị nhiễm phong hàn."

      "Ừ? Vậy ý ngươi là bản phu nhân oan uổng ngươi rồi."

      "Phu nhân, nô tỳ có ý này."

      "Vậy ngươi có ỵ́ gì, ngày hôm qua người còn rất tốt làm sao hôm nay có thể đột nhiên bị phong hàn chứ? Chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi thích ra ngoài vào buổi tối?" xong chế nhạo cười, mọi người sau lưng bà ta cũng bắt đầu cười theo.

      Hoa Khê nhịn xuống kích động muốn chưởng đánh chết hai người bọn họ, : "Nhị phu nhân chê cười, nửa đêm làm sao tiểu thư có thể ra ngoài chứ? Chỉ là tối hôm qua phòng tiểu thư đột nhiên xuất cái động lớn, thể chất tiểu thư vốn yếu ớt, lại thêm gió lớn thổi nữa cho nên mới có thể đột ngột sinh bệnh."

      "Động to? Vô duyên vô cớ làm sao có thể xuất cái động to như thế?"

      "Cái này, nô tỳ cũng biết, chắc là nhà cửa này lâu năm thiếu tu sửa gây ra."

      "Hừ! Lâu năm thiếu tu sửa, gian phòng ốc này mỗi ngày đều có người đến chuyên môn dọn dẹp, nếu là lâu năm thiếu tu sửa sao ta lại biết." Chỉ cần suy nghĩ đến việc, mỗi ngày lão gia nhất định phải đến nơi này ngồi cái, nàng lại tức giận đầy mình.

      "Nhất định là ngươi tỳ nữ này ở trong này chuyện giật gân, giải vây cho chủ tử nhà mình." , Lãnh Nguyệt Dạ.

      "Nóc nhà quả là có cái động to, nô tỳ cần gì phải lừa gạt Nhị phu nhân chứ?"

      "Tránh ra, bản phu nhân muốn vào." Nhị phu nhân còn kiên nhẫn nữa, gấp gáp thể chờ, muốn vào ra oai phủ đầu với Liễu Tịch Nhược. Nhưng sao Hoa Khê có thể đồng ý tránh chứ, vội vàng vươn cánh tay ra che ở trước mặt nàng.
      Last edited: 29/9/16
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :