1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đệ nhất lười phi khuynh thành - Lạc Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 46: Thành hôn 2

      Liễu Tịch Nhược trong thần sắc lười nhác nhiều hơn vài phần kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn thần sắc kiên định trong mắt Liễu Chấn Toàn, sau lúc lâu, mới chậm rãi : "Phụ thân, ngươi yên tâm, ta nguyện ý gả cho tứ Hoàng Tử, ai bắt buộc ta."

      "Nhược nhi, tin tưởng phụ thân, Mục Thiên Hoàng làm gì chúng ta." Liễu Chấn nghĩ rằng Liễu Tịch Nhược là sợ liên lụy đến , còn thêm.

      Liễu Tịch Nhược nghe thấy trong lời của ông chứa đầy kiên định, lại lần nữa cảm thấy hình như ông có điểm rất tự tin . Mà nguyên nhân có tự tin như thế, bình thường có hai cái, là Mục Thiên có cái nhược điểm gì nằm ở trong tay ông, hoặc là trong tay ông ấy có thứ mà Mục Thiên cảm thấy hứng thú; hai là ông có đầy đủ thế lực để có thể cùng Mục Thiên giằng co.

      Đối với Liễu Chấn Toàn mà , Liễu Tịch Nhược tình nguyện tin tưởng là loại đầu tiên, theo yến hội lần đó bắt đầu, , chính xác mà là bắt đầu từ khi có đạo thánh chỉ lệnh mang theo Liễu Tịch Nhược bọn họ tham gia yến hội, Liễu Tịch Nhược liền phát mặt Liễu Chấn Toàn bình thường.

      Trực giác cho nàng, ông cùng Mục Thiên trong lúc đó khẳng định có bí mật gì, mà cái bí mật này tất nhiên cùng mẫu thân chết của nàng có liên quan.

      "Phụ thân, ngươi yên tâm, nếu như Nhược nhi muốn gả. ai có thể bắt buộc ta." Liễu Tịch Nhược ngẩng đầu, vẻ mặt lười biếng cũng nhiều thêm mấy phần kiên định.

      Nàng tin tưởng, Liễu Chấn Toàn hiểu kiên định trong mắt nàng đại biểu cho cái gì.

      Liễu Chấn Toàn nhìn ánh mắt thâm thúy của Liễu Tịch Nhược. Nữ nhi này gây cho quá nhiều kinh ngạc, thời gian mười năm, khiến cho Liễu Tịch Nhược đóa hoa được trồng trong nhà ấm này bị bắt lớn lên, thành thục, đồng thời, người của mình bao lên lớp vỏ bọc dày, cho bất luận kẻ nào đến gần.

      Đây đều là lỗi của ! Liễu Chấn Toàn nghĩ đến kết quả thầm điều tra vừa mới lấy tối hôm qua, hơi thở dài tiếng.

      "Nhược nhi." Liễu Chấn nhàng gọi nàng, "Nhược nhi, phụ thân cũng biết, mấy năm nay ngươi chịu khổ, phụ thân cũng biết, là Tịch Nhiễm có đúng hay ?"

      Liễu Tịch Nhược có chút kinh ngạc giương mắt.

      Liễu Chấn nhìn ánh mắt hẹp dài xinh đẹp của Liễu Tịch Nhược, giống như nhìn thấy đại phu nhân năm đó, lại thở dài tiếng, chậm rãi ôm nàng vào lòng, chậm rãi : "Từ ngày ngươi hồi phủ đó, ta liền đối với chuyện ngươi mất tích rất có nghi ngờ, đặc biệt phái người thầm điều tra, mãi đến đêm qua mới tra ra. . . . . . . Nhược nhi, vì sao ngươi cho phụ thân."

      Liễu Tịch Nhược ghé vào trong lòng Liễu Chấn Toàn, nghe lời của ông, trong lòng từng đợt xúc động.

      Đây là phụ thân, đây là người nhà, vô luận khi nào, vô luận phát sinh chuyện gì, bọn họ đều đứng ở bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi, cổ vũ ngươi.

      "Đều qua rồi." lát sau, từ bả vai của Lễu Chấn Toàn mới truyền đến câu nhàng.

      Mục lịch năm ba mươi bốn ngày hai mươi ba tháng tư, tơ lụa đỏ chót treo đầy cả kinh thành, tấm thảm màu đỏ thẫm kéo dài từ Liễu phủ , sau lại chia làm hai phương hướng phân biệt kéo dài đến bên ngoài Thịnh Vương phủ hoa lệ huy hoàng và bên ngoài của Kỳ Vương phủ đơn sơ.

      Toàn bộ kinh thành tràn ngập màu đỏ, vui sướng. Nguyên nhân là hôm nay tại Mục Thiên Quốc Hoàng tử được xem trọng nhất cùng Hoàng tử được xem trọng đồng thời thành thân.

      Tin tức này khi lộ ra liền truyền khắp đại giang nam bắc, trở thành đề tài tán gẫu cho mọi người sau khi ăn xong.

      Mọi người đều biết, hai Hoàng tử này mặc dù đều được nuôi dưỡng lớn lên ở chỗ Thành Phi, nhưng tính cách lại khác biệt rất lớn, có thể người trời người dưới đất.

      Đại hoàng tử Mục Thịnh là người lạnh nhạt vô tình, mà lại tàn bạo thất thường, tục truyền rất được Mục Thiên Hoàng thích.

      Tứ hoàng tử Mục Kỳ là người dịu dàng vô hại, mà lại hoang dâm vô độ, suốt ngày lưu luyến nơi Yên Hoa, Mục Thiên Hoàng cùng các đại thần chưa từng đối với ký thác kỳ vọng cao.

      Mà ngày hôm nay, hai người đồng thời thành hôn, vả lại đều là thú nữ nhi của Liễu Tể tướng, biết sau khi gả lại có chuyện xấu như thế nào phát sinh đây.

      Đối với lần này, dân chúng toàn thành đều sớm chờ xuất phát, trông mong chờ người mới vào cửa. Thậm chí còn đặc biệt bắt đầu mở ra cá cược. (ta chém)

      Mà phân biệt hai cửa là Liễu gia Tam tiểu thư gả cho Đại hoàng tử hạnh phúc hay vẫn là Liễu gia Nhị tiểu thư gả cho Tứ hoàng tử hạnh phúc.

      Còn có người ở đoán, Tứ hoàng tử suốt ngày trầm mê trong tửu sắc khi nhìn thấy Liễu gia Nhị tiểu thư vừa lười lại xấu có phản ứng gì, có thể hay ở đêm động phòng hôm đó bị lạnh nhạt mà ném ra cửa.

      Cũng có người suy nghĩ, Liễu gia Nhị tiểu thư đối với người suốt ngày trầm mê trong tửu sắc - Mục Kỳ có thể chịu đưng được mấy ngày? Có thể hay bởi vì chịu nổi tác phong của Mục Kỳ mà thu dọn đồ đạc trở lại nhà mẹ đẻ.

      . . . . . .

      Cho nên, muốn so sánh cùng Đại hoàng tử Mục Thịnh bên kia, hôn lễ của Tứ hoàng tử phong lưu tuấn mỹ hoang dâm vô độ cùng với Liễu gia Nhị tiểu thư vừa lười lại xấu tính khí táo bạo càng thêm hấp dẫn người. Bởi vậy, đại bộ phận dân chúng đều trước tiên vào cửa phủ Kỳ Vương, tranh thủ có thể thu được chút tin tức bát quái.

      Mà ở Liễu phủ bên này, hai cỗ kiệu đều ở bên ngoài đợi lâu, cũng có nhìn thấy tân nương từ bên trong ra.

      Tam phu nhân nhìn thoáng qua Liễu Tịch Họa sớm mặc tốt, lại nhìn ra phía ngoài cửa, lo lắng bước qua bước lại. Mà Liễu Chấn Toàn là ngồi ở trong chính sảnh, nhàn nhã uống nước trà, cùng Tam phu nhân lo lắng hình thành đối lập rất rệt.

      "Ai, đứa này là chuyện gì xảy ra? Cũng nhìn xem hôm nay là ngày gì, bây giờ cũng là giờ nào." Tam phu nhân giọng than thở, trong lòng cũng rất phê bình kín đáo.

      Bình thường lười cũng thôi , nhưng cố tình lúc này. . . . . . Ai, này như thế nào mới tốt, nàng phái người thúc dục vài lần, tìm cả người qua hỗ trợ nàng cũng cần. Nhưng là, canh giờ này. . . . . . Chính mình chậm trễ canh giờ nàng mặc kệ, nhưng là này liên lụy cả con của mình.

      Tam phu nhân nghĩ tới, liền nhìn Liễu Tịch Họa sớm chuẩn bị tốt khăn voan đứng ở nơi này lúc lâu liếc mắt cái. Nghĩ thầm, vẫn là con của mình hiểu chuyện, sớm đều chuẩn bị tốt hết thảy cho mình. Nàng vốn định sáng nay tới phòng Liễu Tịch Họa sớm chút giúp nàng trang điểm, nhưng khi nàng vào lại phát Liễu Tịch Họa sớm trang điểm xong, trùm tốt khăn voan, đoan đoan chính chính ngồi ở mép giường.

      Nhìn đến đây, Tam phu nhân vui mừng nở nụ cười. Con của mình trưởng thành, hiểu chuyện, nàng có thể vui mừng sao? Nhưng nếu nàng biết nguyên nhân mà Liễu Tịch Họa sớm mặc tốt chỉ sợ cũng cười nổi chứ.

      Mà lúc này Liễu Tịch Nhược rốt cục bị Hoa Khê dìu dắt ra.

      Tam phu nhân thở dài nhõm hơi, chậm rãi ngồi ở ghế bên cạnh Liễu Chấn Toàn, chờ đợi Liễu Tịch Nhược cùng Liễu Tịch Họa kính trà.

      ra vị trí này vốn nên là Nhị phu nhân ngồi . Nhưng hôm nay Lưu Chấn Toàn lại đột nhiên muốn cho Nhị phu nhân tiếp tục sám hối suy ngẫm ở trong phòng, để cho Tam phu nhân ngồi ở nơi này, Tam phu nhân tuy rằng kinh hỉ rất nhiều vẫn là rất có nghi vấn, nhưng ngại vì sắc mặt Liễu Chấn Toàn có chút trầm, cho nên vẫn dám hỏi.

      Liễu Tịch Nhược cùng Liễu Tịch Họa theo lễ tiết kính xong trà, Tam phu nhân cũng thay vì cùng tỷ muội bàn chuyện lễ nghi, vội vàng thúc giục bọn họ lên kiệu hoa.

      Vừa bước ra khỏi đại môn Liễu phủ, Liễu Chấn Toàn liền chống lên cái dù đỡ Liễu Tịch Nhược từ từ bước vào kiệu hoa.

      Hai người ai cũng gì, Liễu Tịch Nhược thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của Liễu Chấn Toàn, cho đến khắc muốn lên kiệu hoa kia, Liễu Chấn Toàn đưa cho Liễu Tịch Nhược cây quạt : "Lúc cỗ kiệu bắt đầu hãy ném nó ra ngoài, cái này gọi là ‘ yên tâm phiến ’ là đồ may mắn." Rồi sau đó nhìn sâu vào mắt Liễu Tịch Nhược cái, lại , "Nhược nhi, ngươi phải vĩnh viễn nhớ , vô luận phát sinh chuyện gì nơi này vĩnh viễn là nhà của con."

      Liễu Tịch Nhược chậm rãi gật đầu, màu đỏ khăn voan hạ xuống nhìn tới biểu tình của Liễu Tịch Nhược. Nhưng trước khi bước vào kiệu hoa, Liễu Tịch Nhược bỗng nhiên dừng lại, cách khăn voan hướng phía Liễu Tịch Họa nhìn thoáng qua.

      Vừa muốn bước vào kiệu hoa Liễu Tịch Họa đột nhiên cảm giác được phía sau có đạo ánh sáng lạnh truyền đến, sống lưng trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.









    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 47: Thành hôn 3

      Nàng chậm rãi quay đầu lại, lại phát phía sau cái gì cũng có, mà Liễu Tịch Nhược sớm vào trong kiệu hoa.

      Liễu Tịch Họa lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ là ảo giác sao?

      Chung quanh tiếng kèn nhạc diễn tấu vẫn như trước, ràng là khí vui mừng, Liễu Tịch Họa lại cảm giác được từng đợt sợ hãi. Theo bản năng sờ mặt chút, nơi đó nhiều hơn miệng vết thương khủng khiếp.

      Tối hôm qua sau khi trở lại trong phòng, Liễu Tịch Họa liền lấy ra các loại dược bôi lên mặt, nhưng là miệng vết thương quá sâu, cho dù là thuốc tốt cũng làm được chuyện gì.

      Chuyện này nàng dám cho bất luận kẻ nào, bao gồm Tam phu nhân, cho dù nàng có can đảm lại ám sát Liễu Tịch Nhược, nhưng nàng vẫn như trước thay đổi được bản tính nhát gan sợ phiền phức.

      Đúng vậy, nàng sợ, nàng sợ khi bị phát mặt của nàng bị hủy mà truyền ra ngoài, như vậy ngay cả cơ hội để nàng gả cho Đại hoàng tử đều có .

      Cho nên nàng len lén bôi dược lên mặt mình, sau đó mặc vào giá y đỏ tươi, trang điểm trước khi có người đậy lên khăn voan. Nàng cũng phải người cái gì cũng biết, cho nên khi nàng nhìn đến miệng vết thương vừa dài lại thâm sâu kia nàng chỉ biết là khuôn mặt này chỉ sợ là hết thuốc chữa rồi.

      Mà Mục Thịnh và Mục Kỳ vẫn luôn luôn ngồi nhúc nhích nhìn từng tân nương tử. mặt Mục Thịnh lộ vẻ gì, ánh mắt lạnh như băng, giống như là cái gì nhất định phải hoàn thành nghi thức.

      Mà Mục Kỳ cả mặt mang cảnh xuân, khóe mắt mang theo chút ý cười.

      Mười dặm trang sức màu đỏ, vạn dặm hồng trù.

      Toàn bộ kinh thành đều bao phủ ở trong mảnh màu đỏ.

      Ngồi ở trong kiệu hoa Liễu Tịch Nhược nhàng xốc lên khăn voan, bàn tay tinh tế trắng nõn xốc lên góc màn kiệu, ánh mắt xinh đẹp hẹp dài liền lướt qua.

      Chỉ thấy bên ngoài hai bên đường tất cả đều là người, đội ngũ đón dâu dài trực tiếp xuyên qua cả con đường. thanh dễ nghe vui mừng của kèn trống vẫn kéo dứt, tiếng pháo nổ ngừng.

      Nhìn tình cảnh như thế, Liễu Tịch Nhược hơi có chút giật mình. Theo cái tình hình tại, Mục Kỳ hình như vẫn là rất được coi trọng, thoạt nhìn hình như đơn giản giống như là đơn thuần thực thánh lệnh vậy.

      Tứ Hoàng Tử này, rốt cuộc muốn làm gì? Liễu Tịch Nhược nhàng vén rèm lên, nhìn về Mục Kỳ thân tuấn cưỡi ngựa phía trước, Liễu Tịch Nhược hơi hơi ngây người.

      Hoàng tử phong lưu giống như nghiệt đắc ý này, trong ánh mắt trêu tức gì đó Liễu Tịch Nhược vẫn đều nhìn thấu.

      nghĩ tới, cỗ kiệu liền ngừng.

      Bà mối bên ngoài kiệu hoa lớn tiếng hô các loại lễ tiết quy tắc, Liễu Tịch Nhược cười khẽ, nơi này phong kiến quy củ vẫn là giống nhau rườm rà! Liền nhìn Mục Kỳ cái loại tính tình kiêu ngạo bất tuân đó làm sao có thể nghe theo bà mối chỉ huy mà làm từng bước làm theo chứ. Đoán chừng tại hẳn là mới từ giường bị người túm đứng lên .

      Nghi thức thành thân của Mục Thiên quốc có vẻ rườm rà, , xác thực hẳn là phi thường rườm rà .

      như vậy .

      Tân lang trước khi cưới được tân nương đầu tiên cần tế tổ, tức bái tế tổ tiên.

      Tân nương trước khi xuất phát, còn muốn cùng cha mẹ huynh đệ tỷ muội cùng nhau ăn cơm, tỏ vẻ ly biệt, mọi người chút lời may mắn.

      Hơn nữa tân lang còn phải kêu cửa, tức gia đình tân nương ở trước khi đội ngũ đón dâu đến phải đóng chặt cửa lớn, để cho tân lang cửa. Gia đình tân nương hỏi"Chuyện gì?" Tân lang phải đáp: "Muốn thú tân nương!" Gia đình tân nương nghe xong hơi hơi mở hé cửa, tân lang tiến lên trước đưa cái hồng bao, cửa lập tức đóng, nếu như đưa lien tục, gia đình tân nương mới mở đại môn đón khách. Hành động này của đằng tân nương được gọi là lưu lại tài vận, cũng khảo nghiệm thành ý của tân lang. Sau khi vào cửa tân lang phải bái kiến tổ phụ tổ mẫu, phụ mẫu của tân nương.

      Chỉ là mấy điều này bởi vì Liễu Tịch Nhược quá lười mà giảm bớt, bằng kịp nổi canh giờ .

      Đối với nghi thức rườm rà như thế, Mục Kỳ nghe lời tiến hành?

      , nàng tin.

      Nhưng mà, Liễu Tịch Nhược sai lầm rồi, bởi vì nàng ràng nghe được tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi hướng bên này tới.

      Sau khi tới của phủ Kỳ Vương, Mục Kỳ liền thuận thế xoay người xuống ngựa, sau khi bà mối la lên hạ từ từ đến phía trước kiệu hoa. vô cùng chậm, nhưng khóe miệng như vẫn cười, tươi cười như si như say làm cho người ta mắt mở ra, càng làm cho mọi người đoán ra rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

      nhìn cửa kiệu nhắm chặt kia, khóe miệng cười khẽ, chân phải làm bộ duỗi ra, giơ tay cầm xuống tờ giấy "Kỳ Lân lúc này" được dán ở cửa kiệu. Chân phải lại nhàng đá cái, cửa kiệu mở.

      Liễu Tịch Nhược chỉ nghe thấy"Phanh" tiếng cũng cảm giác ánh mặt trời lập tức chiếu vào trong, sau đó có người tiến vào chặn hơn phân nửa ánh mặt trời, khiến cho ánh mắt Liễu Tịch Nhược đột nhiên bị ánh mặt trời chiếu vào có tia thoải mái.

      Liễu Tịch Nhược hơi rũ mắt, phía dưới khăn voan màu đỏ chỉ nhìn thấy hai chân, đôi giày màu đen vân Vô Hoa đáy bằng chậm rãi hướng chính mình đến gần.

      "Vương Phi, nghi thức phía sau cũng nên kêu đau nha. ( mình nghĩ nên là than lười nha vì n9 siêu lười á) " Mục Kỳ ở bên tai Liễu Tịch Nhược nhàng mở miệng.

      Bỗng nhiên khoảng cách gần sát, lời to gan, hơi thở ấm áp, khiến cho thân thể Liễu Tịch Nhược run lên mạnh, tim lập tức nhảy lên tới cổ họng, thân thể cũng thuận tiện trở nên cứng ngắc.

      Cho dù Liễu Tịch Nhược luôn bình tĩnh, nàng cũng là nữ tử chưa biết mùi đời, vô luận là ở thế kỷ hai mươi mốt hay là tại, đây hết thảy đều làm cho Liễu Tịch Nhược cảm thấy xa lạ cùng sợ hãi.

      Nhận thấy được biến hóa rất của Liễu Tịch Nhược, khóe miệng Mục Kỳ lại nhếch lên, sau đó lại ở bên tai của Liễu Tịch Nhược: "Nguyên lai Vương Phí của ta lại mẫn cảm như vậy." Sau đó thế nhưng há mồm ở vành tai Liễu Tịch Nhược cắn chút.

      Liễu Tịch Nhược kinh hãi, đầu hơi cúi thấp cũng nhanh chóng nâng lên, thanh mũ phượng, trâm cài va chạm ở bên trong kiệu hẹp hết sức ràng.

      "Ngươi. . . . . ." Liễu Tịch Nhược sợ hãi kêu ra tiếng.

      Nhưng tay của Mục Kỳ lại đột nhiên vói vào trong khan voan của nàng.

      Liễu Tịch Nhược hít sâu hơi, chỗ bên tai còn quấn quanh hơi thở ấm áp của Mục Kỳ, hai má, chỗ ở cổ lại vô cùng đỏ. Nếu như Hoa Khê ở trong này, như vậy nhất định kinh ngạc với phản ứng của Liễu Tịch Nhược.

      Liễu Tịch Nhược cư nhiên mặt đỏ, đây chính là chuyện tình trăm năm khó gặp!

      tại Liễu Tịch Nhược mặt vô cùng đỏ nhất thời biết nên phản ứng như thế nào, mà tay Mục Kỳ sau khi vói vào trong khăn voan của nàng, sau đó ở đầu nàng sờ soạng, lát sau, mới từ đầu nàng rút ra cây ngân sai, tiếp đó, cầm ngân sai nhàng ở giữa trán của nàng điểm chút.

      Liễu Tịch Nhược bị đau, lông mi hơi nhíu. Lời mắng trong lời suýt nữa là thốt ra.

      Mà Mục Kỳ cười khẽ rút tay của mình ra, lông mày gảy chút : "Tốt lắm, Vương Phi của ta, loạt động tác này ngụ ý chính là cho Vương Phi thân ái của ta lập uy, cách khác sau này Vương Phi của ta nhất định phải nghe theo Bổn vương gia ."

      Liễu Tịch Nhược sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được ý tứ của Mục Kỳ là vừa mới dùng ngân sai điểm giữa trán của nàng là lễ tiết cần chuẩn bị trong hôn lễ. Cố quay đầu rất có ý phê bình kín đáo, cũng tính để ý tới Mục Kỳ.

      Mục Kỳ cười khẽ, giống như mặt của nghiệt ra loại tươi cười giống như gió xuân. Sau đó hé ra thân áo đỏ lui về phía sau, bàn tay vươn ra ngoài kiệu, lát sau lại rụt trở về, chỉ là trong tay nhiều hơn cái rổ trúc được chế tạo tinh tế, mặt phủ thêm khăn lụa màu đỏ có thêm nút thắt càng tôn lên kiểu dáng, mà trong rổ còn lại là vài quả cam quýt tươi sáng, ánh sáng chiếu vào những dải lụa màu đỏ vàng càng lộ vẻ tươi tắn ướt át, làm cho người ta nhịn được muốn cắn hớp.

      Mục Kỳ lấy giỏ trúc đến trước ngực, dùng bàn tay nhàng nâng, mà tay kia đột nhiên nắm lấy tay mềm của Liễu Tịch Nhược.

      Làn da trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh, nhàn nhạt mùi hoa lan, thể đây là bàn tay đủ xinh đẹp. Mục Kỳ nắm tay của Liễu Tịch Nhược, trong ngực giật mình cái, khẽ ngây ngẩn, muốn đặt tay của nàng lên rổ cam quýt, nhưng là đột nhiên lại có loại cảm giác muốn buông tay.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 48: Lại vị tân nương 1

      Liễu Tịch Nhược cũng là sừng sờ, lát sau mới ý thức tới lúc này Mục Kỳ nắm tay của mình lên. Nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng dùng sức muốn thu hồi tay của mình về, nhưng nàng càng dùng sức Mục Kỳ nắm càng chặt, giống như là cuộc tranh đoạt đồ chơi, ai cũng nguyện ý nhường cho ai.

      Là ai Liễu Tịch Nhược vừa lười lại xấu, Mục Kỳ liền khinh thường cho xem, là ai Mục Kỳ khinh thường muốn tiến hành những quy củ rườm rà. . . . . .

      Đối mặt với Mục Kỳ vô lại như vậy, Liễu Tịch Nhược vừa tức vừa hận, mặc dù mình vì muốn chọc thêm sóng gió nữa mà quyết định che dấu toàn bộ hết thảy bản lĩnh của chính mình, nhưng Mục Kỳ còn có bản lĩnh khiến nàng đánh vỡ quyết định của chính mình mà trước đó giây vừa mới hạ quyết tâm.

      Liễu Tịch Nhược thầm vận khí, mắt thấy nội lực hùng hậu trong cơ thể theo tay đánh về phía Mục Kỳ. Mà lúc này Mục Kỳ lại nhếch khóe miệng cái, nhàng cầm tay của Liễu Tịch Nhược bỏ vào trong cái giỏ trúc bên là cam quýt vàng tươi. Sau đó hề biến sắc câu: "Vương Phi của ta, nên gấp sao? Này sờ kết nha, đại biểu phu thê đoàn viên cùng mỹ mãn nha. Đến, sờ cái, hôn nhân mỹ mãn, sờ cái, Cát Tường trường thọ."

      Liễu Tịch Nhược lại lắp bắp kinh hãi, nội lực vừa mới vận đến trong tay lại bị đẩy ngược trở về, phen khó chịu.

      Nhưng là, sau khi sờ xong cam quýt, Mục Kỳ cũng có buông tay của Liễu Tịch Nhược ra, mà là tiếp tục nắm tay nàng từ từ xuống kiệu.

      Liễu Tịch Nhược thầm giật mình, nhưng bất đắc dĩ Mục Kỳ cầm lấy tay nàng xuống cỗ kiệu, nàng chỉ có thể oán hận đứng dậy xuống kiệu.

      "Cẩn thận, bên này có chậu lửa." Liễu Tịch Nhược vừa bước ra khỏi kiệu, lời ấm áp của Mục Kỳ liền truyền đến bên tai.

      Liễu Tịch Nhược cả kinh, vừa kinh ngạc mình cùng Mục Kỳ cư nhiên cách nhau gần như vậy, lại vừa kinh ngạc tỉ mỉ của . Liễu Tịch Nhược chậm rãi định thần, tận lực xem là lúc này Mục Kỳ cầm lấy tay nàng chặt và phi thường đứng gần nàng, vừa muốn nhấc chân vượt qua chậu lửa, Mục Kỳ lại bỗng nhiên ôm lấy nàng, sau đó"nhảy qua" qua chậu lửa.

      Liễu Tịch Nhược kinh ngạc há to miệng, vừa mới mới khôi phục thần sắc ban đầu lại trở nên đỏ bừng. Chưa từng cùng nam tử xa lạ tiếp xúc gần như vậy. Liễu Tịch Nhược đột nhiên thấy thực may mắn mình đội khăn voan màu đỏ, như vậy cho dù nàng có đỏ mặt người khác cũng phát .

      Nhưng, như vậy hình như cũng có thể bị người nào đó phát .

      Mục Kỳ nhàng ôm lấy Liễu Tịch Nhược, thắt lung vừa mềm lại mảnh khảnh như liễu kia, căn bản cũng đầy nắm tay. Trong mũi còn lại là mùi hương hoa mai nhè , từng hồi từng hồi làm hô hấp của nóng lên.

      lại nở nụ cười, chỉ là lần này phải cười khẽ, mà là buông ra cổ họng cười to, tiếng cười sang sảng lập tức khiến cho khuôn mặt của trở nên thuần túy, sạch như là nam hài chói sáng.

      Nhưng là, sau khi cười xong, Mục Kỳ lại đột nhiên lại ở bên tai Liễu Tịch Nhược câu: "Vương Phi đáng của ta, mặt của ngươi đỏ."

      "Bá" chút, mặt của Liễu Tịch Nhược lập tức đỏ như trái cà chua.

      Thành công nhìn thấy mặt Liễu Tịch Nhược càng đỏ hơn, tiếng cười của Mục Kỳ càng thêm lớn.

      Mà đoàn người sớm đứng ở cửa nghênh đón tân lang tân nương lại lắp bắp kinh hãi, bọn họ vừa mới bắt đầu bị động tác của Mục Kỳ dọa, bọn họ ngờ Tứ hoàng tử được đồn đãi phong lưu thành tánh cư nhiên thích cái nữ tử vừa lười lại xấu.
      Last edited: 26/2/18

    4. Cherry Võ

      Cherry Võ Active Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      199
      TRUYỆN HAY QUÁ Ạ

    5. Cherry Võ

      Cherry Võ Active Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      199
      Đăng tiếp bạn ơi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :