1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Đập nồi bán sắt dưỡng vương gia - Trần Dục Hoa ( Hoàn - 16c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương cuối: Hồi kinh đoàn viên

      Editor: bangtan90


      Kinh thành liên tục gửi thư tín tới từng phong thư nối tiếp nối tiếp nhau, đứa con trưởng thân sinh của Đại Trưởng công chúa tạo nghiệt khiến bà lửa giận công tâm dẫn đến khó thở đột nhiên ngã xuống trúng gió rồi.

      Con trai trưởng thân sinh của Đại Trưởng công chúa được thụ phong Bình Quận Vương, từ khi sinh ra ngậm thìa vàng mà sống, được Đại Trưởng công chúa thương xót hơn cả tính mạng muốn gì được nấy dưỡng thành tính tình bá vương vô pháp vô thiên. Dưới còn có hai huynh đệ cũng khiến cho người ta bớt lo chỉ là so với vẫn còn kém xa.

      Chuyện là vị Bình Quận Vương này lại có thể trêu chọc nữ nhân của hoàng đế. vào cung dự tiệc lúc ở Ngự Hoa viên vô tình gặp được tú nữ, tuy vị tú nữ này còn chưa được Hoàng đế sủng hạnh qua nhưng dù sao cũng coi như là người của hoàng đế. hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc vị tú nữ này, dụ dỗ nàng vụng trộm làm chuyện cẩu thả với , tin tưởng Quận Vương có biện pháp đưa nàng ra khỏi cung.

      còn dõng dạc to: "Hoàng đế là cữu cữu ta, nữ nhân của nhiều như vậy trong khi lại là lão bất tử, cháu trai thay cống hiến sức lực cũng là chuyện nên làm."

      Chuyện này bị thái giám phát , việc bại lộ khiến mặt rồng giận dữ muốn trị tội vị Bình Quận Vương này. Người bị lột bỏ phong tước tại bị nhốt trong Tông Nhân phủ. Với tình trạng phẫn nộ của hoàng đế có đánh chết cũng oan.

      Đại Trưởng công chúa khẩn trương cực lực bôn ba nhưng cũng nghĩ ra được biện pháp nào, bỗng nhớ tới Tử Vân nơi Tây Bắc xa xôi nên chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống làm cho nhanh nhanh về kinh cùng nhau van cầu hoàng thượng có lẽ còn có thể vì nhi tử cầu được con đường sống.

      Những lá thư gửi tới gần đây Tử Vân cũng lười phải xem thường thuận tay vân vê rồi ném vào góc tường.

      Ngư Tiểu Nhàn nhặt lên, mở ra, sau khi xem xong lông mày cau lại "Mẫu thân trúng gió rồi."

      Tử Vân nhấp miếng trà "Người ăn ngũ cốc hoa màu chỗ nào có thể có tam tai bát nạn (cách của đạo Phật, chỉ tai nạn và chướng ngại con đường tu hành).”

      Ngư Tiểu Nhàn gật đầu "Cũng phải, chỉ là ở Tây Bắc lâu có chút nhớ nhung đại đô thị phồn hoa. Hài, nếu phải do ta xuyên qua thể trở về đại rất muốn mang chàng kiến thức chút tòa nhà cao tầng cao bao nhiêu, thang máy tốc độ cao nhanh như thế nào chắc chắn có thể hù chết chàng."

      nhìn thấy nhà cao tầng Hoàng Thành ngắm cảnh cũng tồi.

      câu của Đằng vương phi còn hơn mười phong gia thư tám trăm dặm khẩn cấp của Đại Trưởng công chúa khiến vị Đằng Vương gia nhiều năm canh giữ biên cương rốt cuộc có ý niệm hồi kinh.

      mang theo gia quyến dọc đường du sơn ngoạn thủy, vốn là lộ trình hơn tháng kéo dài thành ba tháng mới đến. Lúc vào kinh thành liền nghe nửa tháng trước Bình Quận Vương chết, là bị chém đầu giữa chợ.

      Người này ăn hết khổ ở trong tù xằng bậy. thân nương (mẹ ruột) là tỷ tỷ hoàng đế cho nên giang sơn Tử gia này cũng có phần của , hoàng đế cữu cữu cần gì phải so đo như thế. Lời này vừa ra, bệnh tình Đại Trưởng công chúa vừa chuyển biến tốt lại trở nặng thêm ngay cả cũng nên lời, cũng có họ hàng hoàng thất nào dám nhiều câu hữu ích cầu tình giúp Bình Quận Vương. Bởi vì câu "Giang sơn Tử gia cũng có phần của " vị Bình Quận Vương liền bị trị tội làm phản, sau khi chết ba ngày mới được lão bộc phủ Công chúa len lén nhặt xác.

      Đại Trưởng công chúa bị Hoàng đế trách tội giáo tử vô phương ( biết dạy con) phạt đóng cửa suy nghĩ — chỉ là lúc này miệng nàng thể còn chưa đến lại. Hai nhi tử còn lại thấy thảm trạng của huynh trưởng hành vi thu liễm rất nhiều, nghe sau khi chuyện xảy ra đều vùi ở trong phủ khổ học sách thánh hiền cũng dám chạy tới nơi bướm hoa nữa.

      Hoàng đế lại hạ chỉ, bởi vì Đại Trưởng công chúa dạy con vô năng cho nên cho phép hoàng tử Tử Vân nhiều năm trước cho làm con thừa tự trở về tông tộc, trọng thưởng ngọc điệp trở thành Thập Tứ hoàng tử của hoàng đế, thụ phong Thân Vương, đặc biệt ban thưởng tòa Đằng Thân Vương Phủ ở kinh thành.

      Mấy ngày nay, ở Bắc Thành Môn thái giám miệng trông sao trông trăng chờ Thập Tứ hoàng tử trở về cổ cũng dài ra ít, phải chờ được người còn dẫn trở về Thân Vương Phủ còn ban bố thánh chỉ tuyên cáo Hoàng đế ân trạch đấy.

      Phu thê Tử Vân ba tháng qua hỏi thế cục trong triều cũng hề biết còn có thế trận như vậy chờ bọn họ, thấy Ngô công công sắc mặt lấy lòng mặt mày hớn hở bộ rốt cuộc cũng chờ được người, hai người nheo mắt nhìn nhau nhịn được nghĩ thầm: Sao vậy, hoàng tử bị hoàng thất quên lãng bao năm bỗng nhiên trở thành cái bánh ngon rồi hả?

      "Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thập Tứ hoàng tử quanh năm phòng thủ biên cảnh công lao vất vả khai khẩn ruộng hoang, hỗ trợ dân sanh. . . . . ."

      Nghe Ngô công công hắng giọng đọc phen hai phu thế nhất thời hiểu ra vị Hoàng đế luôn ngại nhiều nhi tử như thế nào nhớ đến đứa con bị trục xuất tới biên cảnh thập tứ nhi tử này, ra là do Đằng Vương kinh doanh Lương châu có công, chẳng những lợi ích qua lại rất khả quan mà quan hệ với người Tây Nhung cũng bình an vô nhiều năm tiết kiệm cho triều đình ít binh lương đây chính là số bạc lớn đấy. Hoàng đế thừa dịp chuyện Bình Quận Vương đòi thân nhi tử trở lại hảo hảo lung lạc trong tay.

      Thân tình đến chậm này Tử Vân thèm để ý nhưng Ngư Tiểu Nhàn lại vì trượng phu đau lòng thôi, ràng có thân phụ dưỡng mẫu nhưng lại phải trải qua những ngày tháng khác gì nhi ai muốn. tại mình tiền đồ sáng lạn lại trông mong tới nịnh bợ, tình thân này khiến người ta dám gật bừa.

      sợ, dù sao bọn tự thành trường phái riêng, cha hoàng đế, mẹ công chúa tất cả những thứ này đều là phù vân, oa nhi nhà mình chính mình nuôi, tự mình thương, người nhà lão công nàng chính là nàng và bọn .

      Vào cung tạ ơn Hoàng đế, hai bên hành lễ mặc dù chưa tới thân thiện, nhưng địa vị tôn quý là tuyệt đối có. Tất cả mọi người đối xử với Đằng Thân Vương và Vương phi hết sức khách khí hữu lễ cố gắng tận lực tạo cho bọn họ cảm giác gia đình. Hoàng đế càng thêm ân thưởng ngừng, vàng bạc châu báu tơ lụa nối tiếp nhau mang đến Đằng Vân Vương Phủ.

      Bọn họ cũng qua thăm hỏi Trưởng công chúa, thấy bà bộ dạng gần đất xa trời khi nhìn thấy hai người cũng chỉ có thể rào rào rơi lệ lời gì cũng thể được. Hai phu thê trong lòng cũng thương xót thêm gì liền cáo từ.

      So sánh với lúc Ngư Tiểu Nhàn gặp lại An nương tử và Bao Ngân tử khác xa, lúc này mới có thể gọi là đoàn viên!

      “Muội tử, muội muốn chết tẩu tử rồi!” An nương tử vừa mới tiến vào chính đường nước mắt liền thi nhau chảy ra.

      An Di kéo kéo thê tử dùng ánh mắt ý bảo nàng gọi sai rồi. An nương tử lúng túng xấu hổ đứng đó, nước mắt cũng quên lau “Vương phi nương nương, ta…”

      Ngư Tiểu Nhàn kéo tay An nương nắm chặt “Tẩu tử vẫn nên gọi muội là muội tử như trước kia . Muội nơi này có người nhà mẹ đẻ, tẩu giống như tỷ tỷ vậy.”

      Lời vừa ra An tẩu tử lại ngừng rơi lệ khiến Ngư Tiểu Nhàn cũng bị nhiễm bầu khí này mà khóc theo. Tử Vân ở bên trừng mắt nhìn An Di: Ngươi còn mau an ủi lão bà ngươi!

      An Di vội vàng gọi đệ đệ An Tranh cùng thê tử, nhi tử Tuấn ca nhi tiến lên hành lễ. Ai biết Ngư Tiểu Nhàn thấy bọn họ ngược lại càng khóc to hơn.

      Ngư Tiểu Nhàn lau nước mắt : “Tranh ca nhi cũng có thê tử rồi, Tuấn ca nhi cũng đều cao hơn ta. Ôi, ta già rồi.”

      Đằng Thân Vương đại nhân liếc mắt xem thường trong lòng oán thầm: Nương tử, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy nàng nghĩ vóc dáng bọn dài, lão bà cũng cưới sao? Hai ta hài tử cũng sinh ba!

      Đợi đến khi hai cha con Bao lão tam tới vương phủ lại phen dập đầu cảm ơn làm Ngư Tiểu Nhàn ngượng ngùng cực kỳ.

      giờ Bao lão tam dựa vào bản bút ký nàng ban đầu lưu lại nghiêm túc làm việc làm cho nghệ thuật sơn khắc phát dương quang đại thanh danh lan xa. Người trong thiên hạ nhắc tới Bao đại sư sơn khắc ai biết, mà quảng thu học đồ, kiên nhẫn dạy dốc sức truyền thụ. Có người hỏi sao giữ lại chút gì, ưỡn ngực, kiêu ngạo vạn phần đáp---

      “Sư phụ ta , cái gì truyền cho con trai truyền cho con , cái gì cũng giấu giếm cho nên rất nhiều đồ vật tinh hoa cứ như vậy biến mất trong dòng lũ lịch sử. Nếu như có thể làm cho càng nhiều người có thể học được kỹ thuật này phải rất tốt sao?”

      Lời này là lúc trước khi Ngư Tiểu Nhàn nhờ An nương tử chuyển giao bản bút ký, An nương tử tiện thể truyền lại, vẫn luôn coi đó là chuẩn mực noi theo.

      Dù chưa từng bái sư cũng phần do bối phận ngăn cách nhưng đáy lòng Bao lão tam đời này nhận định Ngư Tiểu Nhàn chỉ là sư phụ mà càng là ân nhân tái tạo . rượu cũng uống còn có thể khuyên người khác rượu là độc vật hại thân khiến Bao ngân tử cũng nghĩ cha nàng như biến thành người khác vậy.

      An nương tử đưa lên hoa hồng lợi nhuận của các cửa hàng những năm qua.

      “Tẩu hiểu muội thiếu số tiền này nhưng đây là tâm ý của tẩu, có muội tẩu bây giờ còn lo từng bữa cơm tại Quả Phụ thôn đấy. Cầm lấy , về sau hàng năm tẩu kiếm càng ngày càng nhiều bạc hơn, tẩu còn muốn mang Ngũ Hoa Mã mở về phía nam khiến khắp thiên hạ ai cũng biết Ngũ Hoa Mã chúng ta có thức ăn ngon nhất.”

      Bạc An nương tử đưa trong có phần là của Tào lão gia tử. Nhắc đến Tào lão gia tử lại lão luôn hy vọng Ngư Tiểu Nhàn có thể đưa thêm nhiều bản vẽ cho lão. Những năm gần đây đồ trang sức vàng bạc bán ra toàn là tinh phẩm, giá tiền lên ào ào giá tương đối cao, có cầm bạc Kim Diệu Phong Hoa cũng chắc mua được.

      Ngư Tiểu Nhàn cười cười có chuẩn bị mà đến lấy ra bản vẽ đồ trang sức và sơn khắc những năm này nàng nhàn rỗi vẽ ra, để cho An nương tử mang đến cho Tào lão gia tử, nghĩ đến lâu về sau cả Bạch Bích hoàng triều lại điên cuồng vì người đồ sơn vô danh này.

      Ban đêm con cái đều ở trong phòng ngủ, phu thê Tử Vân ngủ được liền tản bộ trong hậu hoa viên chút chuyện nhàn thoại.

      đến mệt mỏi liền ngồi xuống bậc thềm chỗ đình nghỉ mát nghỉ ngơi, dập tắt đèn lồng nhìn ánh sao đỉnh đầu.

      Hoàng đế rất hào phóng ban cho Đằng Thân Vương phủ đệ diện tích vô cùng rộng lớn, cổ đại có ánh đèn những ngôi sao chớp lóe đầy trời khiến Ngư Tiểu Nhàn nhìn đến hoa mắt.

      “Ban ngày đếm vàng, buổi tối đếm sao, cuộc sống này tuyệt vời!” Nàng đắc ý xong nhớ tới lúc mới xuyên việt muốn đói chết nàng giờ đúng như giấc mơ. “ được, ta muốn bảo dưỡng tốt đôi mắt của ta. Tuổi còn trẻ hoa mắt già rồi làm thế nào?”

      “Già rồi ta giúp nàng đếm sao chứ sao.”

      Tử Vân ôm chặt thê tử trong ngực, gió đêm có chút lạnh. kề sát tai nàng hài hước : “Còn có thể giúp nàng đếm hài tử.”

      “Chúng ta mới có hai nhi tử nữ nhi, đếm làm gì.”

      “Nàng chắc chắn chúng ta chỉ có hai nhi tử nữ nhi?”

      Ngư Tiểu Nhàn bỗng chốc ngồi thẳng người lên “Này, Điền Thập Tứ! Ta trước chúng ta chỉ có hai nhi tử nữ nhi. Chàng đừng mơ tưởng có cuộc sống khác, Ngư Tiểu Nhàn ta đời này dưỡng lão công còn chưa tính, tuyệt đối dưỡng lão công và hài tử tiểu Tam tiểu Tứ.”

      bật cười : “Được, nhưng mà ta lại muốn nàng sinh cho ta tiểu Tứ và tiểu Ngũ, umh tốt nhất có thể có sáu bảy tám đến mười .”

      Ngư Tiểu Nhàn nghe hiểu đỏ mặt đánh quyền.

      “Mười người?! Làm như ta heo mẹ bằng sinh nhiều như vậy nuôi thế nào?”

      đùa: “Ban đầu nàng còn có thể đập nồi bán sắt dưỡng ta sao lại thể đập vàng bán bạc nuôi nhi tử, nhìn chút tài bảo của nàng còn gấp đôi kim khố nuôi cả chi quân đội cũng có vấn đề gì.”

      cũng phải, ha ha. Vương gia, cưới ta cũng thiệt thòi ?”

      ấn nàng trở về trong ngực mình ôm chặt, nụ cười chưa từng biến mất môi “Đúng vậy, chẳng những lỗ còn kiếm lời đầy bồn đầy bát.”

      Ngàn vàng khó mua chính là thỏa mãn trong lòng.

      Nữ nhân này là báu vật trong sinh mệnh của vạn kim cũng đổi.
      Last edited: 16/11/16
      Abbythuyt thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện: Nữ nhân kia.

      Editor: bangtan90.


      Nữ nhân kia chết rồi.

      Nàng là bị chưởng của kết thúc tánh mạng.

      Mà nàng chỉ là nô tỳ tùy tiện mua được đường để chiếu cố mình.

      mặc dù chém chết chủ tướng Tây Nhung nhưng lại trúng độc bôi đao của khiến bản thân rơi xuống cửa sông, tính mạng cửu tử nhất sinh nhưng vẫn cố gắng kéo lê thân thể yếu đuối tới thôn này. Thân thể yếu đuối đến mức cách nào tự lo liệu được các chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày, việc ăn uống vệ sinh cũng phải dựa vào nàng.

      Nếu như nàng ăn ở đàng hoàng chờ tiêu trừ hết độc tính cho nàng ít bạc rồi thả nàng tự do.

      Nhưng tốt chính là nàng nên nảy sinh ý đồ xấu.

      Đánh cắp tài vật cũng thôi nhưng lại muốn hại tính mạng . Nàng thừa dịp ngồi ở ghế vận công trừ độc tại thời khắc vận hành chân khí khẩn cấp nhất thời đề phòng sơ suất liền bị nàng dùng gậy hung ác gõ vào sau ót.

      Nàng cho là côn đó tối thiểu có thể gõ bất tỉnh nam nhân vô cùng suy yếu này rồi nhân cơ hội đó chạy trốn nhưng Tử Vân là người phương nào. Khi thấy phun ra ngụm máu ngã xuống đất bất động nàng cho là xong chuyện vội vàng mang theo bọc quần áo tông cửa chạy .

      Phản bội tuyệt đối bỏ qua!

      nỗ lực xuất ra chưởng thấy nàng tiếng động ngã xuống đất còn hô hấp lúc này mới vội vàng điều khí.

      Vì thế thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma nếu như thời điểm đại huyệt bảo vệ tâm mạch của mình tính mạng xong rồi.

      Khi vất vả vừa mới ổn định được hơi thở muốn để mặc cho mình ngất lại thấy quả phụ nhiều chuyện cách vách đỡ nàng vào cửa. Trong đầu lên hai chữ Có Biến.

      người tắt thở, tim cũng ngừng đập vậy mà lại sống lại, hai chân mặc dù lảo đảo nhưng vẫn còn có thể bộ. chịu đựng để cho nàng ngủ giường gạch hai ngày.

      qua xem nàng thấy nàng có hô hấp, tim vẫn còn đập là người sống sờ sờ.

      Hai ngày sau, nàng mở mắt tỉnh lại.

      Nàng mê hoặc gọi đại ca sau do lườm và đối xử hờ hững với nàng nàng lại có thể cho rằng là phụ thân nàng. . . . . .

      Phụ thân? có già như vậy sao!

      Nàng đây là giả ngây giả dại ? Sợ mình giết nàng lần nữa vì vậy mới hưu vượn lảng ra chuyện khác? giả câm vờ điếc nàng ra biết điếc câm cũng ngu phải sao?

      Về sau nàng lại còn có thể cho rằng là phu quân nàng. Sau đó nàng đối xử với như trượng phu.

      Chỗ sơ hở lớn nhất của nàng là nàng nàng tên Ngư Tiểu Nhàn, rất tốt, Trần Thập Tam ơi Trần Thập Tam ngươi đến tên cũng sửa lại da mặt kia dày? Đây là trêu đùa sao?

      Tại thời điểm nàng vẫn còn rối rắm xác nhận xem là ai, nàng hề nhìn đến bọc quần áo để bàn dù chỉ lần.

      Đây cũng là điểm làm người ta sinh nghi bởi vì trong bọc quần áo là toàn bộ gia sản của do nàng lấy lúc trước. Hôm nay tỉnh lại nàng nhìn cũng thèm nhìn lần. Vì để tránh nàng nhiều lời tùy tiện cái tên cho nàng.

      Nàng nghe lời tiếp nhận.

      Nàng rốt cuộc là ai?

      Khi suy tư quả phụ cách vách mang theo thức ăn tới.

      Quả phụ và vốn có giao tình cho nên cũng để ý hữu của , hàn huyên với nàng mấy câu rồi lưu lại ít bánh ngô liền rời .

      Nàng đưa hết cho bánh ngô mà quả phụ lưu lại, sau đó mới dường như phát ra bọc quần áo để bàn, tiếp đó lại thừa dịp thời điểm lang thôn hổ yến đòi mở bọc quần áo ra.

      Hừ hừ, giả bộ tiếp được . cũng tin nàng thờ ơ đối với những thứ trong bao đồ này.

      Nhưng nàng : " Mã Thượng Phong Hầu này là của chàng?"

      Lòng nghi ngờ của đối với nàng ngày càng lớn. Nữ nhân này là nô tỳ tùy tiện tốn năm lượng bạc mua ở đường.

      Mẫu thân nàng nàng biết chữ ngay cả tên tuổi của mình cũng biết, ở nhà chỉ biết làm ít nữ công đơn giản.

      Ngụ ý của ngọc này cũng phải nữ nhân nhà nông có thể tùy tiện kiến thức hiểu được. Nàng còn nam nhân là diêu tiễn thụ (cây rụng tiền), nữ nhân là tụ bảo bồn (ý giữ của), nam chủ ngoại, nữ chủ nội. . . . . . Nam nhân có tiền trở nên xấu tính cho nên nữ nhân nhất định phải độc lập về kinh tế. . . . . . Nàng còn biết thẹn mở miệng muốn giữ bạc do đó bạc do nàng quản.

      Nàng học được cái suy nghĩ lệch lạc này từ đâu vậy? Nàng chuyện giống như nhảy đậu (bật đậu), thanh vừa giòn lại ngọt nhất thời hù dọa .

      Nàng khác lạ chỉ ở những điểm này, trước kia nàng luôn xưng hô thiếp thân chưa bao giờ xưng ta nhưng giờ nàng luôn xưng ta để chỉ bản thân mình. Nàng rốt cuộc đến từ đâu?

      Nàng dường như biết tứ chi hoàn hảo điếc câm? Điều này buộc phải nghiên cứu lại xem ra nữ nhân này tâm cơ thâm trầm đáng sợ, hơn nữa còn ôm chút hoài nghi khi nào nàng tháo xuống tấm mặt nạ này.

      chỉ còn sót lại chút độc tố trong máu, ăn xong bánh ngô cố gắng bò lên giường, nhưng lại té xỉu bất tỉnh.

      biết mê man mất mấy ngày rốt cuộc mở mắt lại bỗng nhiên ngửi được mùi thơm của thức ăn.

      Nữ nhân kia nấu bàn món ăn.

      Hẵn cũng nhớ bản thân bao lâu chưa được ăn thức ăn nóng hổi.

      bị thái độ của nàng làm cho bối rối nàng gọi là Thập Tứ Lang? Xem ra nàng coi là tướng công mà đối đãi.

      Thập Tứ Lang, Thập Tứ là thứ bậc của chỉ có “mẫu thân” mới gọi thân mật như vậy.

      khỏi hối hận ban đầu nên tùy tiện bịa đặt mà cho nàng biết cái tên này.

      Thấy nàng nhìn mình hơi nhíu lông mày, hiểu sao mình bị nàng ghét bỏ. Nàng nhắc nhắc lại trước khi ăn cơm phải rửa tay, sau khi ăn xong phải súc miệng các loại. Nàng biết cử động được nên giúp lau mặt và tay rồi mang toàn bộ thức ăn lên giường đất còn muốn giúp ăn cơm. Nữ nhân này khi nào thích sạch như vậy? Vừa nghĩ tới trước kia móng tay nàng cáu bẩn cũng nuốt trôi.

      Nhưng khi nhìn thấy mười ngón tay của nàng, vẫn là đôi bàn tay lao động trắng trẻo tinh tế như cũ nhưng lại rất sạch .

      Nàng nấu thức ăn như thế nào?

      Bằng lương tâm mà đây là bữa ăn chính thức đầu tiên và ngon nhất kể từ khi thanh tỉnh, mặc dù, cơm chỉ là cháo khoai lang, món ăn chỉ là khoai lang trộn dưa leo, nàng còn dành cho đĩa bánh ngọt duy nhất.

      Nàng giúp tắm rửa.

      Nàng cực kỳ cố gắng để mắt nhìn thẳng nhưng khuôn mặt nàng vẫn đỏ bừng. Nàng dùng sức chà sát như muốn lột da cho đến hài lòng mới bỏ qua.

      Tối đó là giấc ngủ thoải mái nhất của kể từ khi thoát khỏi cửa sông.

      Khi nữ nhân kia giúp ăn miếng cơm đầu tiên tự hỏi sợ nàng hạ độc sao?

      Nàng hẳn là . Ánh mắt của nàng rất sạch , sạch đến ngay cả đều cảm thấy hoài nghi nàng là đạo đức.

      Trong nháy mắt đó nghĩ rằng nàng phải là Trần Thập Tam trước kia mà biến thành người hoàn toàn khác.

      Nhưng vẫn cần phải quan sát thêm. vẫn lên tiếng, nếu nàng nghĩ bị câm vậy tiếp tục làm người câm…

      Vào buổi sáng thấy nàng đâu.

      thấy ai trong phòng cười lạnh.

      Chân tướng rốt cuộc cũng lộ ra rồi?

      Hao phí tâm tư như vậy để nhìn người, thành nghĩ nàng diễn sâu như vậy. Chỉ là đợi đến buổi trưa nữ nhân đó lại trở lại.

      vừa mừng vừa sợ… , có gì phải vui mừng, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

      Nàng mua ít thứ ra là dạo chợ, chỉ thế nàng còn đưa về đại phu.

      Nàng tốn ít tiền với còn đe dọa nếu uống thuốc nàng để yên.

      Khi đó chắc chắn có thể xác định rằng nàng phải là người nô tỳ trước kia tham lợi trước mắt mà thừa dịp suy yếu mà cuốn hết tiền tài của chạy trốn.

      Trong nhà có tiền, nàng lại có gì vướng mắc liền bắt đầu tìm cách kiếm tiền. Nàng bắt đầu xử lý cọc gỗ kéo xuống từ núi, bắt đầu dần trả lại cho nhà cách vách những thứ nàng thiếu, cũng khắc ít mộc trâm và lược gỗ.

      nhìn những thứ đó thể những người thợ mộc bình thường có tay nghề khéo léo và tinh tế như nàng.

      Những ngày sau, nàng chú ý đến thức ăn của , chú ý dinh dưỡng của , bỏ qua bữa cơm nào của . Tiếp sau đó, nàng quyết định cùng quả phụ cách vách trấn bán đồ ăn. từng nghĩ nàng chỉ sợ chưa từng nghĩ đến việc phải xuất đầu lộ diện là chuyện đáng sợ.

      Nàng là , muốn nuôi sống gia đình, muốn cùng sống qua ngày, đập nồi bán sắt cũng muốn nuôi .

      còn hoài nghi nàng, cuộc sống ngày ngày trôi qua, thân thể tốt hơn rồi nhưng vẫn chưa rời . muốn nán lại tại thôn Quả Phụ này.

      cực kỳ bận bịu ra sức nhào bột làm mì xào, nàng sai ít việc nhưng là làm đôi phu thê bình thường hình như cũng tồi.

      tồi.

      Hết trọn bộ.
      Last edited: 16/11/16
      Abby, Trâuthuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      mung mot truyen nua cua ban hoan

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :