1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Dương My (30c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 25.1



      Nơi này là Ngọc Bích phong, tổng đà của Ngự trì sơn trang.



      Có người bưng hai bồn nước tới, chúng tôi rửa ráy qua loa chút, sau đó cùng tới Giới Đường của Ngự trì sơn trang. Lâm Vãn Từ , ta trả lại công đạo cho tôi.



      Ha hả, ăn . ta vốn cần phải ăn gì với tôi cả, tất cả chỉ bởi vì Đào Hoa Thiếu. cho chúng tôi biết, người đàn ông tốt quan trọng đến mức nào.



      Buổi tối hôm đó, Lâm Vãn Từ tại Giới Đường dùng cực hình nghiêm phạt Liễu Ám, vai trò thể đầy đủ.



      Tôi bởi vì nguyên nhân thấp thỏm nhớ Đào Hoa Thiếu nên cũng truy cứu đến cùng, liền cùng Trầm Túy Thiên hạ sơn.



      đường , bỗng nhiên Trầm Túy Thiên phá lên cười, có chút châm biếm : ‘Ta nhiều lần đánh nơi này mà có kết quả, ngờ lại bị người ta dùng cách này để mời tới.”



      Tôi gì.



      lại : ‘Lâm Vãn Từ này, đối thủ lợi hại nhất mà cả đời Trầm Túy Thiên ta mới gặp. Loại nữ nhân giở trò thủ đoạn như vậy, trong thiên hạ tuyệt có mấy người ta đối thủ của ta.”



      Tôi vẫn gì.



      Lúc ở dưới chân núi chia tay, đối diện với tôi, : ‘Dung Sơ Cuồng, có thể đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau. Lại đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là ở Ngọc Bích phong, là thú vị.”



      Dưới ánh trăng, dáng vẻ tươi cười của mơ hồ có tia cảm xúc ưu thương.



      Trong lòng tôi chỉ lo lắng cho Đào Hoa Thiếu, muốn nhiều lời, chỉ đơn giản an ủi thương thế của hai câu hề đặc biệt gì hơn. (chủ yếu là do tôi vô tâm).



      Từ đây về sau, tôi cũng còn gặp lại Trầm Túy Thiên nữa.



      tuân thủ lời thề với Đào Hoa Thiếu, trong vòng mười năm đặt chân đến Trung Nguyên nửa bước.



      Mười năm sau, tức là năm thứ chín Tuyên Đức, hiệp trợ phụ thân tập kích đánh vào bộ tộc Tác -ta của A Lỗ Đài, chính thống ban đầu vừa dập tắt an bình của hai vua, thống nhất đế quốc Mông cổ. Chính thống bốn năm, từ chức vụ tức phụ xưng làm Thái sư hoài vương. Chính thống mười bốn năm, tấn công ồ ạt với quy mô lớn, tiến vào thổ mộc bắt Minh triều hoàng đế Tông làm tù binh, thiết kỵ xâm phạm đến Bắc Kinh, sau đó bị Vu Khiêm đẩy lùi, cùng nhau nghị hòa. Bốn mươi bảy tuổi bị bệnh chết, có người là trong ngực bệnh cũ tái phát.



      Ngày hôm sau chúng tôi rời khỏi Tế Nam, nhưng trực tiếp quay về Mạc Da Sơn mà là núi Nga mi, nghe Hoằng Ngọc noi, Lôi Du Nhạc cư ở đó.



      Tháng năm năm Hồng Hi, hoàng đế Chu Cao Sí băng hà.



      Hán Vương Chu cao Húc nghe được tin đó, mai phục binh mã muốn giữa đường chặn giết hoàng thái tử lúc đó là Chu Chiêm Cơ, sau đó tự lập thành đế. Bất ngờ nhất chính là, chờ lúc đó Chu Chiêm Cơ tới, mà lại chờ lúc nghe được tin Chu Chiêm Cơ đăng cơ. Theo lý thuyết, Chu Chiêm Cơ trấn thủ cách xa Nam Kinh, còn Hán Vương lại sống ở Bắc Kinh rất gần với Nhạc An, thời gian của rất dư dả, nhưng vì sao lại đợi được Chu Chiêm Cơ chứ?



      Đây là vĩnh viễn của lịch sử.



      Thế nhưng, nếu như mọi người đọc đoạn đầu của tiểu thuyết “Đại minh giang hồ trạch nữ ký” , tôi tin mọi người biết được đáp án vì sao.



      Chính quyền triều đại đương thời đột nhiên thay đổi, giang hồ lặng yên cũng phát sinh loạt thay đổi.



      Yến Phù Phong trở thành tân trang chủ Ngự trì sơn trang, cùng các lộ giang hồ đồng đạo tiến vào Tế Nam chúc mừng, có người Phong Tịnh Ly cũng đến đó, có người ấy giờ là hộ vệ thần bí của hoàng đế bệ hạ, có người ấy và Lâm Vãn Từ là hai người bằng hữu tốt, còn có người hai người đó cùng liên kết kế hoạch mưu hại Dung Sơ Cuồng.



      Nhưng, những lời đồn đãi chung quy thể tin tưởng được.



      Sau đó, tôi trong đống hỗn tạp phát ra bản đồ bảo tàng, liền bàn bạc với Đào Hoa Thiếu muốn Nam Kinh tìm bảo tàng.



      Đào Hoa Thiếu cho phép, bởi vì tôi mang thai.



      Tôi , vậy chờ sau khi sinh con xong tìm bảo tàng.



      Nhưng, thực tế, người làm cho ấy thể tìm bảo tàng được, phải là do Đào Hoa Thiếu quyết định, mà quyền nắm quyết định trong tay Thẩm Thương My tôi. Ha ha ha!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 25.2

      Đào Hoa Thiếu đứng dưới ánh trăng, bạch y thắng tuyết dính hồng trần, đôi mắt đẹp khẽ nhướng lên, nhìn Đỗ Đỗ Điểu ngữ khí lạnh băng : ‘Ngươi kêu cái quỷ gì vậy? Còn trở về phòng .”

      Đỗ Đỗ Điểu la hét nữa, đứng lên ngay cả bùn đất cũng thèm phủi, quay về phòng luôn.

      Ha hả, đắc ý, chàng này cũng có lúc sợ.

      Tôi quay sang nhìn Đào Hoa Thiếu, thăm dò: “Đêm nay có vẻ tâm tình huynh tốt lắm phải?”

      Đào Hoa Thiếu sầm mặt với tôi.

      Tôi sửng sốt, lẽ nào bên Hán vương có gì đó thay đổi?

      bỗng cười nhạo tiếng, : ‘Tiểu tử này càng ngày càng được, cũng nên quản giáo nghiêm chút, ta thấy căn bản Hoằng Ngọc quản lý được,”

      Tôi liên tục gật đầu phụ họa, ai ngờ lại chuyển câu chuyện, : ‘Còn muội nữa, cũng nên quản giáo nghiêm vào.”

      Tôi kháng nghị: “Muội làm sai điều gì chứ?”

      Đào Hoa Thiếu lời nào, chỉ nghiêng đầu ánh mắt như điện nhìn tôi rất lâu, : “Người đầy bùn, tóc rối loạn, vạt áo sau bùn còn nhiều hơn, bên trong cổ áo tay trái bị trầy xước da, lại cẩn thận bị ngã rồi đúng ?”

      Tôi chỉ cười. Chuyện tối nay vốn định cho biết, nhỡ xảy ra xung đột với Ngự trì sơn trang phiền phức to.

      tiếp tục : “Vạt áo trước vẫn còn dính nước mắt, ngạc nhiên quá. Ta biết muội bên ngoài ôn thuần, nhưng bên trong cũng là nữ trung chảy máu chứ rơi lệ…”

      Tôi cười gượng hai tiếng, chột dạ : ‘Quá khen quá khen.”

      Đào Hoa Thiếu khoanh tay vào, cười nửa miệng : ‘Muội hãy cho ta nghe , là có chuyện gì?”

      Tôi cười thầm : ‘Chuyện này ra được giải quyết rồi, muội ra, huynh được tức giận được ?”

      Đào Hoa Thiếu mặt lạnh te, : ‘Vậy để xem là chuyện gì ?”

      Tôi ho tiếng, : ‘Là như này, muội ở trong phòng ngủ, mơ mơ màng màng bị người ta điểm huyệt…”

      Đào Hoa Thiếu nghe xong nhíu mày gì.

      Tôi tỏ vẻ thoải mái: “Lâm Vãn Từ xử phạt Liễu Ám rồi. Đoán chừng là giữa ta và Dung Sơ Cuồng có ân oán gì đó. Dù sao chúng ta ngày mai cũng quay về Mạc Da Sơn rồi…”

      “Chúng ta quay về Mạc Da Sơn nữa.” Đào Hoa Thiếu bỗng .

      “A!” Tôi sửng sốt, “Vì sao? Hán Vương làm khó dễ huynh à?”

      cười cười : ‘ có. Nhưng cầu khẩn ta vì mà tìm kiếm bảo tàng của Kiến Văn đế.”

      “Tức là cuối cùng vẫn giúp làm mưu phản à?”

      “Sai.” Đào Hoa Thiếu lắc đầu : ‘Mưu phản chính là, ta đem viết lại tỉ mỉ kế hoạch cùng với mọi sắp xếp cho rồi. Chuyện bảo tàng, là lén van xin ta.”

      Tôi hơi tức giận, : ‘Bảo tàng tới tay rồi, cuối cùng cùng dùng để làm mưu phản mà thôi. Hơn nữa, bảo tàng căn bản nên cho .”

      “Ha hả.” Đào Hoa Thiếu phá lên cười, “ là hậu duệ quý tộc hoàng thất, là người củaChugia, bảo tàng vì sao nên cho ?”

      Tôi càng tức giận, thốt ra câu đạo lý: “Là tiền tài bất nghĩa do hoàng đế vơ vét của dân, cần phải trả lại cho dân chúng.”

      Đào Hoa Thiếu cười to: “Vật trong cung, ai dám lấy chứ?”

      Tôi cứng họng.

      Đào Hoa Thiếu vừa cười vừa : ‘Sơ Cuồng, dù sao đây cũng phải là thời đại của muội, mọi việc có thể nằm trong tưởng tượng của muội. Được rồi, chúng ta đừng tranh luận nhau về việc này nữa, tắm .”

      xong, với tay qua.

      Tôi phớt lờ , : “Huynh chẳng có lý gì hết.”

      Đào Hoa Thiếu thở dài, : “Sơ Cuồng, ta biết muội lo lắng cho ta. Bởi vì muội sớm biết kết cục của chuyện mưu phản, cho nên, trong lòng muội thủy chung vẫn có bất an mạnh mẽ. Cho dù muội gì, nhưng ta hiểu.”

      nắm lấy tay tôi, dịu dàng : “Ngày chết của hoàng đế sắp tới gần, rất nhiều tình trở nên gay gắt, muội càng ngày càng lo lắng, ban đêm ngủ ngon giấc, muội có biết ?”

      Đào Hoa Thiếu sờ mặt tôi, mỉm cười : ‘Ta muốn khiến muội lo lắng như vậy. Đây mới là nguyên nhân chính ta buông tay chuyện mưu phản, Bởi vì muội, ta trở nên nhát gan, ta cũng sợ thất bại nữa, trước đây ta bao giờ để tâm tới điều đó, nhưng giờ khác, ta có muội, ta thể hành động khinh suất được.”

      Tôi nhìn , cảm thấy mũi cay cay, nước mắt chảy xuống.

      tiếp tục khẩn thiết : “Hãy tin tưởng ta, ta và chuyện mưu phản liên quan gì nữa. Giúp tìm được bảo tàng, tạm thời đền bù cho .”

      Tôi lấy ống tay áo của lau nước mắt, bất đắc dĩ : “Được rồi.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 26.1



      Ngày hôm sau, tôi còn chưa muốn xuống giường chợt nghe giọng của Đỗ Đỗ Điểu la hét gọi cái gì Vãn Từ tiểu thư, rồi liên thanh ngừng nghe rất vui sướng, cái gì, rồi bỗng nhiên im bặt.



      Chẳng lẽ là Lâm Vãn Từ tới?



      Tôi mặc y phục ra khỏi phòng đến đó, còn chưa ra đến nơi thấy Lâm Vãn Từ đứng ở trong viện, mặc trang phục màu hồng nhạt rất đơn giản, nhất cử nhất động đều thướt tha hoàn toàn tự nhiên lay động lòng người thể diễn tả thành lời.



      Tôi cảm thản: là tạo hóa quá ưu ái mà!



      “Sở tiên sinh, hôm nay ta cố ý đến đây để tạ tội.”



      Đào Hoa Thiếu đứng ở cánh cửa, mặt lộ thái độ gì, lạnh nhạt : “Lâm tiểu thư có tội gì?”



      Lâm Vãn Từ : ‘Ta quản giáo thủ hạ bất lực, quấy nhiễu tôn phu nhân…”



      “Quấy nhiễu? Chuyện tối hôm qua chỉ đơn giản là quấy nhiễu như vậy thôi sao?” Đào Hoa Thiếu cười nhạt, , “Lâm tiểu thư, ta rất hiếu kỳ, thủ hạ của ngươi vì sao lại quấy nhiễu Sơ Cuồng?”



      Tôi cũng hiếu kỳ, liền dựa vào hành lang chờ đợi.



      Lâm Vãn Từ hơi cười gượng, nhưng hề lúng túng, đôi mắt trong suốt nhìn Đào Hoa Thiếu, : “Chuyện này ra có chút liên quan đến Sở tiên sinh. Hôm nay ta cũng sợ đắc tội với Sở tiên sinh, thẳng thắn ra. Lúc đầu gia phụ giao thủ với Sở tiên sinh ở Thái nguyên, thảm bại mà về, có thể Ngự trị sơn trang hiếm khi bị tổn thất nặng nề như vậy. Vì thế, có số đệ tử trong sơn trang tâm tình xúc động phẫn nộ sinh lòng oán hận…”



      ta dừng lại, tiếp, nhưng ý tứ cần cũng hiểu.



      Đào Hoa Thiếu trầm ngâm gì.



      ta bỗng nhiên chuyển câu chuyện, tiếp tục : “Đương nhiên, bọn họ nếu dám can đảm tìm cách đấu với Sở tiên sinh chẳng khác gì châu chấu đá xe, tự tìm đường chết, cũng thể trách được. Chỉ bực là chúng đệ tử biết tự lượng sức mình, Ngự trì sơn trang có chết trăm cũng tiếc…”



      Đào Hoa Thiếu mặt lạnh te, : “Ta làm tổn thương phụ thân của Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư chút oán hận lại còn ngăn cản đệ tử môn hạ báo thủ, khiến người khác khó hiểu.”



      Lâm Vãn Từ mặt đổi sắc, thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc : “Tiên sinh sai rồi! Ta cũng hận, nhưng hận thể giải quyết được vấn đề, hận thể kéo Ngự trì sơn trang trở nên cường đại. Ta hận tiên sinh, nhưng lại có năng lực để đối kháng với tiên sinh. Cho nên, ta chỉ có thể thu nỗi hận lại, huống chi nay thế cục mưa gió bất chợt, sinh tồn tử vong của bản trang trong thời khắc mấu chốt, lúc này càng phải nên bình tĩnh. Ta cho phép bất luận kẻ nào có hành động thiếu suy nghĩ, cho dù người đó là ai…nếu nghe lời, chỉ có chết!”



      Giọng của ta nhu hòa êm tai, nhưng lại rất quả quyết đoạn tuyệt, khiến người khác thấy lạnh tóc gáy.



      ta xong, nghiêng đầu ra sau ra hiệu. Hai gã đệ tử đằng sau lập tức khênh cáng thương ra, cáng thương được che bằng tấm vải trắng, hình như là có người.



      “Tối hôm qua, hạ nhân Liễu Ám của bản trang đắc tội tôn phu nhân. Bản trang theo quy củ khiển trách ta, giờ ta giao ta cho tiên sinh, sống hay chết, hoàn toàn do tiên sinh xử trí.”



      Tôi nín thở.



      Đào Hoa Thiếu bước tới nhìn người chiếc cáng, chỉ trầm mặc chút rồi mỉm cười : “Lâm tiểu thư những lời thẳng thắn. Ngự trì sơn trang có Lâm tiểu thư trấn giữ, tin tưởng nhất định có thể tránh được đợt mưa gió này. Về phần người này…., nếu tiểu thư khiển trách qua, xin tiểu thư hãy mang về cho.”



      Lâm Vãn Từ khom ngươi tạ ơn, : “Lúc ta tới thấy trước cửa tiên sinh có xe ngựa, mạo muội hỏi chút, tiên sinh sắp xa phải ?”



      Đào Hoa Thiếu gật đầu.



      ta bật cười, giống như hoa lan nở rực giữa đêm: ‘ là trùng hợp quá, hai ngày nữa ta cũng muốn xa chuyến.”



      Đào Hoa Thiếu lạnh nhạt ‘ừm’ tiếng, chút hứng thú rằng: ‘Vậy chúc tiểu thư lên đường thuận lợi.”



      Lâm Vãn Từ thêm nữa, mỉm cười cáo từ.

      Chương 26.2



      ‘Quản giáo bất lực?” Tôi nhìn theo Lâm Vãn Từ ra khỏi cửa, chậm chạp bước tới bên người Đào Hoa Thiếu hỏi: “Huynh có tin những lời ta ?”



      cố tình bày trò như thế, tin cũng phải tin thôi.’ Đào Hoa Thiếu giả vờ than thở, rồi lại trêu tôi: ‘ hiếm khi thấy muội dậy sớm như vậy.”



      ‘Cuộc sống là để ngủ mà.” Tôi thuận miệng đùa.



      Đào Hoa Thiếu cười gì, khoác tay tôi ăn điểm tâm, sau đó đoàn người lên xe ngựa ra khỏi thành. Kế hoạch lộ trình là như này, xe ngựa đến Tể Trữ, rồi lại bằng đường thủy ở Tể Trữ đến Dương Châu rồi chuyển hướng Nam Kinh. Tôi rất ít có cơ hội ngồi thuyền nên vô cùng hưng phấn.



      Chúng tôi đến Tể Trữ mướn được thuyền rồi là buổi tối, liền ở lại đó nghỉ đêm, ăn cơm tối cũng gấp gáp, Đỗ Đỗ Điểu lại ầm ĩ đòi dạo đêm, Phượng Minh thường ngay luôn trong bộ dạng từng ông già từng trải, giờ cùng dần dần lộ ra khí chất thanh niên hoạt bát, càng ngày cũng trở nên sôi nổi hơn.



      Tôi đối với việc hứng thú nhiệt huyết thuyền đến ngày thứ hai giảm nửa. Hai bên bờ sông phong cảnh khá đẹp, nhưng cũng tuyệt đẹp như trong phim truyền hình vẫn chiếu. Những ngày đầu tháng năm, thời tiết càng lúc càng nóng, gió thổi đến trước mặt mang đến mùi vị ẩm ướt mằn mặn, làm tôi thấy buồn nôn.



      Buổi sáng ngày thứ ba, thuyền vừa được lúc, Đào Hoa Thiếu bỗng nhận được tin từ bồ câu đưa thư, xem xong nhíu mày trầm ngâm.



      Tôi cười hỏi: “Có chuyện gì làm huynh hài lòng à?”



      Đào Hoa Thiếu lườm tôi, đưa lá thư qua.



      Tôi vừa đọc xong lập tức giận tái mặt.



      Đào Hoa Thiếu cười phá lên: ‘Đấy là thái độ gì vậy?

      Tôi mặt nghiêm lại, : “Tin tức này vì sao lại cho huynh biết?”



      vẫn cười : ‘Thói quen thôi.”



      Tôi bó tay.



      Đào Hoa Thiếu cầm tay tôi khẽ hôn cái, cười hì hì nhìn tôi. Tôi nhất thời tan chảy. Trầm mặc lúc. Tôi bỗng nhiên rất hiếu kỳ, ghé sát vào hỏi: “Kỳ lạ, rốt cuộc chuyện này huynh tiến hành bằng cách nào?”



      Đào Hoa Thiếu cười hì hì đáp ;”Cũng có gì đặc biệt, đều là ta dùng phương pháp của tiền nhân, tại kinh sư cài cắm cơ sở ngầm, sau đó phân tích sàng chọn ra những tin tức có giá trị, cuối cùng là đưa ra phán đoán.”



      Tôi tiêp tục truy hỏi: “Như vậy ra huynh có kế hoạch, đến lúc đó huynh định làm như nào?”



      Đào Hoa Thiếu nhàng phun ra câu: “Lập tức khởi binh đánh Bắc Kinh.”



      Tôi kêu khẽ: “Lịch sử ghi lại rằng Hán Vương sợ tam đại doanh, dám xuất binh, do đó mà làm mất cơ hội tốt.”



      Đào Hoa Thiếu nhướng mày cười : “Phần lớn binh lính của tam đại doanh đó rất dũng mãnh thiện chiến, nhưng đại bộ phận bọn họ đều là người ham tiền tài, trong đó có mấy người thủ lĩnh đều nhận đại lễ của Hán Vương; Thần cơ doanh nhìn vẻ ngoài hung mãnh nhưng ra rất cồng kênh, chỉ có Ngũ quân doanh là tinh nhuệ nhất, đám ô hợp của Hán Vương tuyệt đối dám chính diện giao phong, nên mới phái cao thủ giang hồ thầm bất ngờ đánh giết lấy thủ cấp tướng lĩnh…”



      Tôi bĩu môi, hừ : “ là đê tiện, thiếu quang minh chính đại…”



      Đào Hoa Thiếu phì cười, gõ đầu tôi : “Còn ngốc nữa này! Mưu phản vốn là chuyện hề quang minh chính đại rồi, huống chi hai quân chỉ có con đường là đối chọi sinh tử.”



      Tôi ngang bướng : “Dù sao muội cũng tin lịch sử bị thay đổi, định trước thất bại, cho dù cuộc sống thêm lần nữa, nhưng nó cũng thông qua cách khác mà biến thành thất bại ấy.”



      Đào Hoa Thiếu cười ha hả:”Trời ơi, đây là cái lý luận gì vậy? Muội lần trước có qua quan niệm về số mệnh người rồi mà.”



      Lúc này thuyền đột nhiên lắc lư, tôi bỗng thấy buồn nôn, cảm giác vật gì trong dạ dày trào dâng lên.



      Đào Hoa Thiếu nhíu mày : ‘Làm sao vậy?”



      Tôi hít hơi sâu, lắc đầu : “Có lẽ là tối qua ăn thức ăn hư nên bị đau bụng thôi.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 26.3



      Thuyền cập bờ vào buổi trưa, Đỗ Đỗ Điểu la hét kêu rất đói bụng, rồi thẳng tuốt mạch như tên quỷ chết đói đầu thai. Mọi người tìm tửu lâu để ăn uống, tôi ăn uống được chút gì, Đào Hoa Thiếu gọi người tới hỏi gần đây có y quán nào .



      Hoằng Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Hả? Dung nương khó chịu à?”



      “Có chút.” Tôi cười cười.



      Bình thường tôi cảm thấy câu Dung nương có gì bình thường, nhưng hôm nay nghe cảm thấy rất đặc biệt là lạ, tôi sắp trở thành bà mẹ trẻ rồi, là bà xã của người nào đó rồi.



      ta vẫn còn định hỏi tiếp gì đó, Đào Hoa Thiếu đứng lên, đối diện mỉm cười với tôi : “ thôi.”



      Tôi theo xuống lầu, ra cửa rẽ trái xuống đường lớn, lúc, bỗng nhiên nhíu mày : ‘Có người theo dõi chúng ta.”



      Tôi sống cùng cho đến bây giờ bao giờ lo lắng về vấn đề an toàn, nghe vậy cũng sửng sốt, hỏi: “Là ai vậy? Vì sao lại theo dõi chúng ta?”



      Đào Hoa Thiếu cười : ‘Chúng ta hỏi chút.” xong liền kéo tôi xoay người thẳng hướng về hai người đàn ông mang dáng dấp tiểu thương kia.



      Tôi dở khóc dở cười, hành động của thường thường được gọi là khó đoán. Nhưng hai người kia thấy chúng tôi bước tới lại hề kinh hoàng, bình tĩnh đứng yên tại chỗ chờ chúng tôi.



      Lần này, tôi cảm thấy rất kỳ lạ.



      Chúng tôi đến trước mặt họ, chưa lên tiếng, trong hai người đó tiến lên : “Xin hỏi nương có phải là Dung Sơ Cuồng?”



      Tôi sửng sốt, liếc mắt nhìn Đào Hoa Thiếu, gật đầu : ‘ sai, tôi là Dung Sơ Cuồng.”



      Người kia lấy trong người ra lá thư, : ‘Phụng lệnh của Tiểu Hầu gia, đem giao lá thư này cho nương.”



      Tiểu hầu gia? Tôi chưa kịp phản ứng Đào Hoa Thiếu đưa tay ra nhận thư.



      Người kia rụt tay lại : ‘Thuộc hạ phụng mệnh phải đích thân giao thư này cho Dung nương.”



      Đào Hoa Thiếu phất tay áo, lá thư trong tay người đó rơi xuống, ống tay áo hất cái, lá thư nằm trong tay, xem kỹ hai lần, xác định có gì khác thường mới đưa cho tôi, hừ : “Tên tiểu tử Trầm Túy Thiên này rốt cuộc lại muốn làm trò quỷ gì đây?”



      Tôi nhận thư, nhìn cái tên loáng qua trước mắt mà ngây người ra như phỗng, lúc sau mới như tỉnh mộng, vô thức rời xa Đào Hoa Thiếu hai bước.



      Tôi hỏi: “Trầm Túy Thiên bảo các người đưa cho tôi phải ?”



      Người kia : “Đúng vậy. Thư gửi xong, thuộc hạ xin cáo lui.”



      xong ôm quyền rồi cùng đồng bạn chạy mất dạng thoát thân.



      Tôi vội xem lá thư, chuyển sang hỏi Đào Hoa Thiếu: ‘Vì sao Trầm Túy Thiên lại gửi thư cho muội nhỉ?”



      Đào Hoa Thiếu mặt lạnh te, ngữ khí vòng vo: “Cái này phải hỏi muội mới đúng.”



      Tôi bật cười, xé phong thư rút tờ giấy Tuyên Thành ra, hừm, nét bút cứng cáp có lực, vừa nhìn là biết hay rèn luyện, nhiều câu có mẫu tự cổ xưa, tôi đại khái dịch như sau:



      “Dung Sơ Cuồng, ta cảm thấy cần phải cảnh tỉnh ngươi. Có thể ngươi cho là cần phải như thế. Phải rằng, ngay cả ta cũng thể tin rằng mình lại làm chuyện ngu xuẩn như thế. Từ ta bị giáo huấn nghiêm ngặt hành phải thủ đoạn độc ác, duy nhất có ngươi là ta mãi luôn do dự, dẫn đến ngày hôm nay thất bại mà quay về, có thể đó cũng là số mệnh.



      Ngày đó tại Thái Nguyên, Lâm Vãn Từ dùng bản đồ bảo tàng để làm vật trao đổi, ngoại trừ để cho Lâm Thiên Dịch chạy thoát ra ngoài, còn có điều kiện là giết ngươi. Ngươi luôn luôn ngốc nghếch trong tất cả mọi việc, nhất định muốn hỏi ta vì sao giết ngươi. Giờ ta có thể thành trả lời cho ngươi biết: Thứ nhất, ta muốn giết ngươi; thứ hai, do ta cũng chưa từng nhìn thấy bản đồ bảo tàng, ta muốn giết ngươi mà đắc tội với Sở Thiên Dao; thứ ba, lúc đó giang hồ tình thế biến đổi, ta yên lặng quan sát những thay đổi bên ngoài, hành theo hoàn cảnh. Chuyện sau này ngươi đều biết. Điều ta muốn chính là, Lâm Vãn Từ phải là bằng hữu của ngươi, ngươi cũng phải là đối thủ của ta. Lời hết, tin hay là do ngươi.”



      *Lời của người dịch: Trầm Túy Thiên này cũng vòng vo quá . Theo mình ấy thích Dung Sơ Cuồng nên mới bao lần do dự giết ấy, còn ghen tị với Đào Hoa Thiếu nữa chứ. Thế mà thẳng cho ấy biết là: Lý do ta ngươi. Có phải hay hơn nhỉ. Chán Trầm Túy Thiên quá .

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 26.4



      Ngày hôm sau, tôi từ giường bước xuống, theo thói quen vặn người vài cái, hít thở khí trong lành chút, vặn người thấy Đỗ Đỗ Điểu ở dưới lầu đem hành lý đặt vào trong xe ngựa, lúc này mới nhớ ra hôm nay ngồi thuyền nữa.



      Tôi rửa mặt chải tóc xong bước xuống lầu thấy Đào Hoa Thiếu đâu, hỏi Đỗ Đỗ Điểu. Cậu ta bĩu môi, : ‘Vừa đằng kia rồi.”



      Tôi hỏi: ‘ đâu à?”



      Cậu ta lắc đầu, đem hai cái hòm đặt vào xe ngựa.



      Tôi đành phải tìm, được hai bước, lại quay đầu lại hỏi: ‘Vậy sao thấy Phượng Minh và Hoằng Ngọc đâu?”

      Cậu ta vội vàng sắp xếp hành lý, cũng ngẩng đầu lên, : “ biết, sáng sớm ngày hôm nay Sở tiên sinh đưa cho Hoằng Ngọc tỷ phong thư, bào tỷ ấy cùng Phượng Minh đại ca cùng với nhau.”



      Tôi giật mình: “Xảy ra chuyện gì à?”



      biết.” Cậu ta đặt mông ngồi lên xe ngựa, vẻ tội nghiệp khổ sở nhìn tôi: “Dung nương, ta nghĩ Sở tiên sinh cố ý dạy dỗ ta, ngươi xem những…cái rương này , vốn là có tiểu nhị làm rồi mà…”



      Tôi rỗi hơi nghe cậu ta những lời vô ích này, tôi chạy , vừa chạy vừa kêu: “Cậu coi như rèn luyện thân thể là được rồi.”



      Lúc này là khoảng chín giờ sáng, thời tiết đẹp lắm, có sương mù, u, thị trấn lại gần sông, khí càng ẩm ướt, toàn bộ thị trấn dường như tràn ngập trong màn sương trắng. phía bên trái đoạn đường, đó là con đê hẹp dài, đê có vài cây thưa thớt trong màn sương trắng nhìn rất đìu hiu.



      Đào Hoa Thiếu mặc bạch y, hai tay khoanh lại, đứng ở bờ đê lẳng lặng hướng về dòng nước. Cả người đứng thẳng như thân cây, mái tóc trắng phất phơ bay, khuôn mặt phong kín.



      Tôi tới trước mặt . hề cử động. Đôi mắt đen kịt sâu thẳm lạnh băng, sắc bén khiến người khác cảm thấy kinh hãi, tôi lựa chọn việc im lặng, dựa vào thân cây bình tĩnh nhìn .



      Cuối cùng, cái miệng của mới nở ra nụ cười tươi, nghiêng đầu mỉm cười : ‘Tối qua ngủ ngon ?”



      Tôi lắc đầu.



      Đào Hoa Thiếu hài hước : ‘Là ta chưa dốc hết sức à?”

      Tôi cố ý phụng phịu nhìn , : “Cùng lúc đều biến mất tăm, ai biết tối qua rốt cuộc huynh làm gì chứ?”



      Đào Hoa Thiếu cũng cố ý kêu lên tiếng: “Thế nhân lòng dạ phụ nữ thay đổi bất chợt, bọn họ biết phụ nữ còn có kỹ năng độc đáo là…” nửa chừng dừng lại cười hì hì chờ tôi hỏi.



      Tôi hừ tiếng, hỏi: ‘Là kỹ năng gì?”



      nhàng : “Trả đũa.”



      Tôi trừng mắt: “Muội có sao?”



      Đào Hoa Thiếu hừ : “Còn có, giường biết hầu hạ trượng phụ, trái lại còn trách ta…”



      Tôi lập tức cắt ngang lời , kêu lên: “A! Dưới sông có cá kìa.”



      Đào Hoa Thiếu bị mắc lừa. bước tới, tay trái chống vào thân cây, ngón trỏ tay phải phe phẩy trước mặt tôi, mỉm cười : “Chiêu đó đối với ta có tác dụng đâu. Trong vòng trăm bước, bất luận điểm thay đổi cũng đều thoát khỏi lỗ tai của ta.”



      Tôi bắt được tay khẽ cắn cái. Ngón tay cái của thuận thế mơn trớn môi tôi, rồi chậm rãi trượt xuống dưới.



      Tôi bật cười, : “Như vậy hay lắm đâu, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm…”



      Đào Hoa Thiếu dừng lại, than thở: “ là..vậy thôi bỏ …”



      xong làm bộ phải , tôi vội kéo lại, cười : “Hình như có ai quy định giữa thanh thiên bạch nhật thể làm việc này…”



      Đào Hoa Thiếu cười ha hả, tay ôm lấy thắt lưng tôi, ngắm nhìn tôi rất lâu, : ‘Mọi người đều dưới ánh đèn mới thấy vẻ đẹp của mỹ nhân, nhưng sao ta thấy ban ngày ngắm muội lại thấy muội đẹp đến vậy.”



      Cho dù bất kỳ ai có ca tụng tôi đến mấy tôi cũng …từ chối, nhưng vào lúc này tôi nghĩ tôi nhất định là đỏ mặt.



      Vì vậy, tôi tỏ ra khiêm tốn : “Có người táo và cam còn được nhau, nhất định bởi vì huynh quá muội cho nên lúc nào cũng thấy muội đẹp.”



      Đào Hoa Thiếu phì cười, cúi xuống hôn tôi.



      lát sau, tôi đẩy ra, hít hơi sâu, : “Chúng ta mau trở về .”



      “Hả?”



      “Nếu cứ tiếp tục muội dừng lại được…”



      Đào Hoa Thiếu sửng sốt chút, lập tức lại bật cười rất to, lần thứ hai tiếp tục hôn tôi. Tôi nghĩ chắc tôi điên rồi.



      Đến khi hồi phục lại tinh thần mới phát ra bầu trời có mưa phùn từ lúc nào. Gương mặt Đào Hoa Thiếu gần trong gang tấc, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi, hạt mưa trong suốt dính lên hàng lông mày dày dặn và hàng mi của làm đôi đồng tử càng trong veo mê hoặc người.



      Năm ngón tay tôi nhàng vuốt qua hàng lông mày của , qua chiếc mũi thẳng tắp, khuôn mặt gày gò cùng chiếc cằm gợi cảm, nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”



      Đào Hoa Thiếu đáp chỉ mỉm cười với tôi.



      lát sau mới : “Quay về , cẩn thận kẻo cảm lạnh.”



      rồi nắm lấy tay tôi, xoay người quay về.



      , tôi cũng hỏi nữa. Hai người dắt tay nhau quay về, thấy Đỗ Đỗ Điểu vội vàng đem số hành lý nặng đặt lên bàn khách điếm, miệng lẩm bẩm, ràng đều là những lời oán giận.



      Tôi phá lên cười. Cậu bé đáng thương, tôi buông tay Đào Hoa Thiếu ra, định bước tới giúp cậu ta, Đào Hoa Thiếu liền trầm giọng : “Quay lại.”



      Đỗ Đỗ Điểu liếc trộm nhìn cái, vội vã cười làm lành : “Dung nương, mình ta làm là được rồi.”



      Đào Hoa Thiếu gì, thẳng vào cửa. Tôi cũng đành phải theo lên lầu.



      Vừa bước vào phòng, bắt đầu cởi y phục của tôi. Tôi tưởng muốn tiếp tục chuyện đó, đương nhiên là tích cực phối hợp, ai ngờ quay người lấy từ trong đống quần áo và đồ dùng hàng ngày bộ y phục đưa cho tôi, mỉm cười : ‘Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”



      “Cảm ơn quan tâm.” Tôi nhận lấy y phục tới bên giường, mỉm cười : “Huynh cũng cẩn thận kẻo cảm lạnh.”



      Tôi xong đưa tay cởi đai thắt lưng của , tiện thể đường xuống phía dưới vuốt ve, hơi nhíu mày, giả vờ trợn mắt với tôi.



      Tôi ngó , cười : “Huynh thích à, thôi bỏ .”



      Đào Hoa Thiếu hừ tiếng, lật tay đẩy tôi ngã xuống giường, chiếc áo rộng thùng thình của tuột ra, hơi thở của áp xuống, lúc này bên ngoài trời mưa tí tách rơi, bên trong sáng lờ mờ êm dịu, tôi nằm dưới vòng tay êm ái của Đào Hoa Thiếu, vô cùng bình an và thanh thản, đôi môi ấm áp bao phủ lấy toàn cơ thể tôi, tôi cảm thấy rất thiết thực, dường như cuộc đời được sắp đặt ổn thỏa.



      Chúng tôi lăn qua ôm lại nhiều lần, ngây ra nhìn nhau rất lâu, rồi lại hôn nhau. Cuối cùng, còn kiên nhẫn được nữa, môi và lưỡi kéo đường dài xuống phía dưới, mười ngón tay dồn hết tâm trí châm thêm ngòi nổ. Tôi cảm giác như mình ở trong ranh giới sống và chết, mộng và tỉnh, trong lúc đầu óc mơ hồ nghe thanh của chính mình, hổn hển, ngây ngất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :