1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Dương My (30c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHƯƠNG 23.2



      Tôi vẫn nghĩ rằng trong chuyện này có điểm gì chưa đúng, nhưng khổ nỗi nghĩ mãi mà ra mấu chốt trong đó, liền từ bên hồ chậm rãi trở về.



      Bệnh tình hoàng đế nguy kịch, Hán vương mưu phản, bàn đồ bảo tàng, chức vị trang chủ…Các chuyện này toàn bộ đến cùng lúc, nhanh như vậy, cấp bách như thế, như là có kế hoạch sẵn rồi để cho người khác có cơ hội tỉ mỉ đánh giá lại.



      Lâm Vãn Từ tất nhiên là dối, mà cũng cần thiết phải như vậy. ta tự biết đấu lại Đào Hoa Thiếu, liền chủ động lấy lui làm tiến. Nhưng ta còn đánh cuộc ván cờ với tôi. Dựa theo những lời ta , ta nhận ra tình cảm của Đào Hoa Thiếu đối với tôi, cho nên mới nước cờ đó. Nhưng nếu ta thua có gì mất chứ? ta thất bại sao? Tôi có thể làm cho ta thua được ?



      Rồi đột nhiên, ý niệm trong đầu chợt lóe lên.



      Cho đến tận lúc này, tôi mới nhận ra Lâm Vãn Từ vô cùng lợi hại. ta hiểu sâu nhân tính, lại càng hiểu được tâm lý của nữ nhân. Tình thế gian này, cho dù có hoàn mỹ hay , trong nội tâm của luôn có cảm giác bất an, cái đẹp đẽ đương nhiên là có cảm giác an toàn, nhưng cái càng đẹp đẽ đó là cảm giác bất an, đúng hơn là hoài nghi điều đó có thực hay . Như là trong chuyện này, mặc dù tôi biết Đào Hoa Thiếu tôi, nhưng tôi vẫn luôn hiếu kỳ cuối cùng lựa chọn như nào.



      Tôi nghĩ thông điểm này, bỗng nhiên trong lúc đó nội tâm như được gột rửa. Trong đầu vụt sáng, mọi chuyện ngầm sáng tỏ.



      Nếu tôi muốn biết lựa chọn của Đào Hoa Thiếu, có thể trực tiếp hỏi thẳng , cần gì phải làm chức vị trang chủ này chứ? Trận này đối với tôi mà , điểm tốt cũng hề có. A, bao nhiêu tâm tư đeo nặng lưng cả buổi chiều ngày hôm nay cuối cùng được ném xuống.



      Tôi nghĩ xong cả người đều thấy nhõm, bước càng nhanh chóng. Lúc ngang qua biệt viện Ngự trì sơn trang, ngay trước cổng lớn vừa đúng lúc có chiếc xe ngựa sang trọng đỗ ở đó, bên cạnh là hai thiếu nữ tú lệ.



      Tôi vô thức tới chỗ cây cối rậm rạp thuận tiện rình xem.



      còn cách nào khác, người sống trong giang hồ thân bất do kỷ, tôi cũng bị ràng buộc như vậy thôi.



      Chờ lát, từ trong cổng lớn ra bốn năm người, trước là hai người chính là Lâm Vãn Từ và Nam Cung Tuấn Khanh, theo sau còn có Lạc Phi và Liễu Ám. Xem như vậy, chắc là Nam Cung Tuấn Khanh sắp chào tạm biệt rồi.



      Quả nhiên, Nam Cung Tuấn Khanh dừng bước ở thềm đá, nhìn Lâm Vãn Từ : “Thân thể muội khỏe, mau vào .”



      Lâm Vãn Từ yếu đuối đứng ở bậc , cười mà , dáng vẻ tươi cười của ta rất đẹp, đoán chừng qua con mắt của Nam Cung Tuấn Khanh nhìn ta, cũng đủ để làm lu mờ ánh trăng.



      ta đứng bất động, Nam Cung Tuấn Khanh cũng , hai người cứ nhìn nhau, dường như người xung quanh đều là khí.



      Cuối cùng, dáng cười của Lâm Vãn Từ thu lại, : “Lâm Vãn Từ ta cả đời này nếu như thiếu ân tình của người nào đó, chính là Nam Cung Tuấn Khanh huynh.”



      ta xong câu, nhìn ta nữa mà vội vàng xoay người vào trong viện.



      Nam Cung Tuấn Khanh vẫn còn si ngốc đứng ở bậc thềm đá, nét mặt luôn tỏ vẻ thờ ơ liền lộ ra vui sướng hớn hở, mơ màng.



      Lạc Phi đứng sau ta nhìn chăm chú vào ta, nhưng ta hề quay đầu lại.



      đời này luôn luôn có ràng như vậy, người cứ yên lặng đứng sau người, có thể là ta phải là nhìn thấy, hoặc là lựa chọn nhìn thấy, giống như Lâm Chí Dĩnh có câu hát như này: “ luôn để lại cho em những giọt nước mắt của thất vọng trong tình , những cảm xúc trao cho bị tan vỡ bởi người khác.”



      Thông thường thông qua bất hạnh của người khác nhận ra hạnh phúc của riêng mình.



      Tôi nhớ Đào Hoa Thiếu, liền thèm để ý tới bọn họ nhanh chân chạy về, vừa mới bước vào cửa, ngẩng lên thấy Phượng Minh liền vội hỏi: “Đào Hoa Thiếu về chưa?”



      ta lắc đầu: “Chủ nhân ở Hán Vương phủ.”



      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



      “Chủ nhân . mời phu nhân hãy thu dọn những đồ đạc thích hàng ngày lại, hai ngày nữa xa.



      Tôi thốt lên: “Có đúng là Hán Vương chuẩn bị…?”



      Phượng Minh cắt ngang lời tôi: “Thuộc hạ biết.”



      Tôi hạ giọng : “Tôi muốn gặp huynh ấy.”



      “Giờ tiện.”



      “Vì sao?”



      “Chủ nhận cùng Hán Vương nghị , hơn nữa phu nhân căn bản vào được Hán vương phủ.”



      “Chẳng lẽ Hán vương phủ là tường đồng vách sắt à?” Tôi bỏ qua ta, thẳng ra chuẩn bị ngựa.



      Phượng Minh cản tôi lại, bất đắc dĩ : “Chủ nhân đêm nay nhất định trở về, ngươi nghe lời .”



      Tôi dừng lại: “Huynh ấy đêm nay nhất định trở về?”

      “Vâng.”



      Tôi suy nghĩ chút, đành phải tiếp tục chờ .



      Tôi ngồi như vậy trước ánh đèn trong đêm chờ người, lúc này mới cảm nhận được tâm tỉnh trách móc oán hận của bài thơ ca cổ xưa: “Tịch mịch xuân đình khoảng dục hiểu, lê hoa đầy đất ra môn.



      Tôi chờ được lúc còn kiên nhẫn nữa, nếu mỗi ngày đều chờ đợi như này chắc phát điên lên mất.



      Lúc Đào Hoa Thiếu trở về, tôi thay ba cây nến đỏ, bầu trời bên ngoài nhờ nhờ sắp sáng.



      vào phòng ngay mà đứng ở cửa hơi nghiêng đầu nhìn tôi, trong dáng vẻ tươi cười phong trần chứa mệt mỏi.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 23.3



      Trong chớp mắt nhìn thấy , tức giận của tôi liền tan thành mây khói, chỉ cảm thấy thương tràn ngập. Trong lúc này, chỉ là kiếm khách bình thường đơn, vận mệnh và danh vọng mỏng manh đời hòa trộn trong dòng nước lũ. Tôi chỉ là ở bên kia mặt trời lặn, hướng về trần thế mờ mịt để ý đến năm tháng xa xăm, tuổi tác giống như làn gió mát được giấu trong tay áo, chỉ trở tay môt cái, hồng nhan liền bạc đầu.



      Nhưng nghĩ lại trong lúc này, tôi lại càng có nhiều cảm xúc sâu sắc.



      Tôi ôm lấy , áp mặt lên bờ vai , dụi vào đó gì.



      Đào Hoa Thiếu cũng , cúi xuống hôn vào tóc tôi, giọng khàn khàn xin lỗi.



      Tôi ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trong suốt của ngay mặt mình, tôi nghe giong ràng của chính mình rằng: “Đào Hoa Thiếu, chúng ta mặc kệ chuyện này, được ?”



      mỉm cười nhìn tôi, đuôi mắt lộ những nếp nhăn mỗi khi cười, có vẻ như giấu vô số bí mật, cúi đầu hỏi: “Lâm Vãn Từ tới rồi phải ?”



      Tôi khẽ gật đầu, thành khẩn : ‘Muội làm trang chủ, huynh cũng tương trợ Hán vương. Chúng ta Mạc Da Sơn, bao giờ…quay về Trung Nguyên nữa.”



      Đào Hoa Thiếu thu nụ cười lại, : “Được, chuyện này ta cân nhắc.”



      Lòng tôi cũng theo nụ cười của mà vụt tắt.



      đưa tay vuốt ve mặt tôi, dịu dàng : ‘Trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi . Lần sau cho muội thức đêm như vậy nữa.”



      Tôi bị ôm vào trong buồng, cơ thể dường như còn là của tôi nữa, trong đầu có vô số thanh ầm ầm nổ tung, trào lên như muốn nhắc nhở tôi cái gì đó, bởi vì quá ầm ĩ khiến con người ta cảm thấy tuyệt vọng.



      Đào Hoa Thiếu cởi trường bào, quay đầu lại xem tôi, mắt nheo lại, mái tóc trắng phất phơ chiếc áo mỏng, tựa như thần tiên.



      nhìn tôi trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài, : “Sơ Cuồng, ta nhất định là bị ma ám rồi.”



      Tôi kinh ngạc ngẩng lên nhìn .



      Đào Hoa Thiếu nhìn thẳng vào tôi, tự châm biếm : “Cả ngày hôm nay ta chút yên lòng nào, Hán vương lải nhải rất nhiều, giờ chút ấn tượng ta cũng có.”



      Tôi càng thêm hiểu: “Hả?”



      : “Đầu óc của ta chỉ nghĩ đến muội, Lâm Vãn Từ cầu gì khiến muội bất an, đúng ?”



      Tôi há mồm định .



      Đào Hoa Thiếu mỉm cười : “Sáng sớm ngày hôm nay thấy tâm trạng muội bất an. Tuy rằng muội ngốc, nhưng có số việc lại rất hay để tâm vào việc vụn vặt.”



      Tôi phản kháng: “Làm gì có chứ?”



      phá lên cười: “ có? giờ trong lòng muội nghĩ gì?”



      Tội bị làm cho mơ hồ, : “Nghĩ cái gì cơ?”



      Đào Hoa Thiếu xoa xoa đầu tôi, dịu dàng :”Ngốc ạ, vốn định ngày mai mới cho muội biết, nhưng…” nghiêng đầu, bộ dạng rất khổ não: “Ta đành lòng thấy muội khổ sở, cho nên…ta quyết định quay về Mạc Da Sơn, mặc kệ mọi chuyện.”



      Tôi há hốc mồm, nhìn thành lời.



      Đào Hoa Thiếu trừng mắt nhìn tôi, dùng giọng vô cùng oan ức : “Thành công rồi, tốt xấu gì cũng cười cái, ta hy sinh lớn như thế.”



      Tôi hồi phục lại tinh thần, nhưng vẫn còn chút hoài nghi, truy hỏi đến cùng đó có phải là hay ? việc quá thuận lợi, quả thực là thể tin được.



      Đào Hoa Thiếu tái mặt, giả vờ giận giữ : “Còn nghi ngờ lời ta , muội đúng là người đầu tiên đấy.”



      Tôi hét lên tiếng, mãnh liệt ôm nhào giường hôn tới tấp phen. lát sau mới buông ra rồi đứng lên.



      Ạnh kéo tay tôi, cười dài : “làm gì vậy?”



      Tôi : “Thu dọn đồ đạc, phải ngày mai sao…”



      “Ông trời ơi.” Đào Hoa Thiếu thất bại nhắm mắt lại, kêu lên: “Muội nhất định là do ông trời phái tới hành hạ ta mà.”



      thuyết phục tôi quay lại giường, hôn nồng nhiệt. Đại não tôi lập tức trống rỗng, tình hình cụ thể và tỉ mỉ thế nào thể tường thuật được, có hứng thú các vị ngại cứ tưởng tượng trong khả năng, hoặc miêu tả sống hoặc từ thêm vào ngàn từ vạn chữ, an ủi xuân tình cũng phải là ý tưởng tồi.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHƯƠNG 23.4

      Ánh nắng ban mai mờ nhạt xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng, trong phòng trở nên lung linh mờ ảo. Cảm giác của tôi cũng mông mông lung lung, dường như mình ở trong mộng, cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng đại não vô cùng hưng phấn, lại càng dám cử động sỡ quấy nhiễu Đào Hoa Thiếu. định xoay người liền bị cánh tay to đè lại. Đào Hoa Thiếu ánh mắt lấp lánh nhìn tôi, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ám muội: “Ngủ được hay là muốn tiếp tục lần nữa?”

      Tôi bật cười, nhìn lời nào.

      Ngây ngốc lúc, tôi nhàng : ‘Huynh tương trợ Hán Vương, ông ta có làm khó dễ huynh ?”

      Đào Hoa Thiếu phì cười, hỏi ngược lại: “Ta giúp , làm khó dễ ta đúng ?”

      Tôi nhíu mày ý bảo hiểu.

      cười : “Muội từng nghe câu này chưa, ‘phi điểu tẫn, lương cung giấu, thỏ khôn tử, chó săn phanh’.”

      Tôi kêu lên: “A, ra là huynh nghĩ xa như vậy…”

      Đào Hoa Thiếu tức giận trừng mắt với tôi, : “Ta hy sinh lớn như thế, toàn bộ kế hoạch đều tan rã….Hừ! những lời này với muội chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.”

      Tôi cười: Huynh chỉ để ý đàn của huynh, trâu tự có cách hiểu của trâu. Huynh phải là trâu, làm sao biết trâu nghe hiểu được gì chứ?”

      bật cười thành tiếng: “Muội chỉ ngụy biện là giỏi.”

      Tôi suy nghĩ chút, lại hỏi: ‘Vậy còn bản đồ bảo tàng, huynh đưa cho Hán Vương chưa?”

      Đào Hoa Thiếu vỗ trán than thở, giả vờ giận giữ : “! Ngày hôm đó còn nghi ngờ ta có tư đồ với bản đồ đó, giờ ta bỗng nhiên chạy tặng cho , chẳng phải lại càng thêm…”

      “A!.” Tôi sợ hãi kêu lên, cắt ngang lời .

      Hai hàng lông mày nhướng lên, hỏi: ‘Sao vậy?”

      Tôi tỉ mỉ suy nghĩ chút, rồi mới chậm rãi : “Muội vẫn nghĩ chuyện này có chút kỳ quái, dường như có người cố ý muốn Hán Vương nghi ngờ huynh… giờ cảm giác này càng mãnh liệt…Huynh nghĩ lại mà xem, trong hộp sắt là vật gì, đường chúng ta theo dõi suốt, ngay cả chúng ta cũng biết bên trong đó là vật gì, vậy Hán Vương làm sao mà biết chứ?…Khẳng định là có người cho biết…?”

      Mặt mày rạng rỡ, liên tục gật đầu : “ sai, sai, trở nên rất thông minh rồi đấy.”

      Tôi ngó , ngạc nhiên : “Huynh sớm biết rồi ư?”

      Đào Hoa Thiếu cười lắc đầu, : “Ta cũng nghĩ kỳ lại như vậy, nên cho người thăm dò. Sáng hôm qua mới nhận được hai tin tức từ bồ câu đưa thư, chứng thực suy đoán này là đúng.”

      Tôi ngồi đậy: “Là ta đúng ?”

      mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên chuyển đề tài câu chuyện, dùng kiểu vô cùng tán thưởng: “ khó tin ta tuổi còn mà lại có lòng dạ như vậy, là thông minh tuyệt đỉnh, ta suýt nữa bị ta lừa gạt rồi.”

      Tôi sửng sốt lúc mới : “ ta vì sao lại muốn làm vậy? Đắc tội với huynh đối với ta có gì tốt chứ?”

      Đào Hoa Thiếu : “ ta còn cách nào khác, trong việc cuốn theo Ngự trì sơng trang vào chuyện này, ta có đường lui, ta lại phải lựa chọn giữa thái tử và hán vương trong lúc này chỉ được làm việc cho người.”

      Tôi hiểu ra: ‘Người sau lưng ta là thái tử, cho nên ta dùng kế ly gián giữa huynh và Hán Vương…A, đây kế trong kế, nếu Hán vương trúng kế, quả thực Ngự trì sơn trang trở thành nơi sở dụng cho Hán Vương, còn có thể làm nội ứng cho hoàng thái tử. Đây chiêu rất lợi hại.”

      Đào Hoa Thiếu thở dài, : “Đúng vậy, lúc này ta rút lui, chẳng khác giúp ta việc tốt.”

      Tôi hừ tiếng, cố ý : “A, huynh cam lòng, vậy huynh tiếp tục giúp Hán Vương, đấu với ta trận…”

      Đào Hoa THiếu giả vờ phẫn nộ trừng mắt với tôi, hừ : “Muội cần đả kích ta. Nếu ta vì cơn giận này mà đấu với ta trận, ta phải là Sở Thiên Dao, muội cũng là Dung Sơ Cuồng nữa.”

      Tôi sửng sốt.

      hài hước cười : “Ta giang sơn nhưng lại thích mỹ nhân hơn.”

      Tôi phì cười.

      Đào Hoa Thiếu tiếp tục : “Hơn nữa, ta tìm được việc còn thú vị hơn chuyện mưu phản…”

      Tôi ngạc nhiên : “Là chuyện gì?”

      đáp, chỉ hơi ngoắc ngoắc ngón tay. Tôi lập tức cúi người xuống gần, áp sát vào mặt tôi, cười hì hì : “Là sinh hài tử đó.” xong hai tay bắt đầu hành động xấu xa rồi.

      Như vậy, cho đến tận buổi trưa chúng tôi mới rời giường. Đối với xã hội nghiêm khắc sâu sắc, ta chính là người phóng đãng, so với Phan Kim Liên còn hơn, sợ rằng còn bị cho vào lồng heo thả sông ý chứ.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHƯƠNG 24.1



      Chúng tôi vừa rửa mặt mũi chải đầu xong, Phượng mình liền đến , sáng sớm Hán Vương phái người đến mời, bây giờ vẫn còn chờ đằng trước. Đào Hoa Thiếu hướng về tôi cười cười rồi cùng Phượng Minh ra đằng trước.



      Tôi ở trong phòng loanh quanh vòng, những đồ trong phòng đều là do Đào Hoa Thiếu dẫn tôi chọn mua về, cảm giác mỗi đồ vật đều muốn mang theo, mỗi đồ vật bỏ đều luyến tiếc, thể nào xuống tay được, liền đem đồ dùng hàng ngày cùng với quần áo của hai chúng tôi thu dọn lại, còn tìm nha hoàn hỗ trợ việc thu dọn đồ đạc, lúc ra ngoài va phải Phượng Minh.



      Tôi hỏi: Chuyện gì vậy?”



      ta : “Chủ nhân Hán Vương phủ, buổi tối có thể về muộn, xin phu nhân đừng chờ , cứ nghỉ ngơi sớm trước ….”



      Tôi vội vàng hỏi: “ xảy ra chuyện gì à? Là Hán Vương cho huynh ấy phải ?”
      “Nghe là Hán Vương mở tiệc tiễn biệt với chủ nhân.” Phượng Minh mỉm cười, dừng chút rồi : “Nhưng, khẳng định còn có chuyện khác nữa, mưu đồ của Hán Vương từ đầu tới cuối đều là do chủ nhân tài giỏi chuẩn bị, giờ chủ nhân buông tay bỏ mặc, ha hả…Đoán chừng lúc này sốt ruột như kiến bò trong chảo, gấp đến độ xoay vòng vòng rồi…”



      Lúc ta chuyện mặt vẫn luôn mỉm cười, có thể nhận ra dáng vẻ ta rất nhàng. Trong trí nhớ của tôi, ta liên tục nhiều như vậy đây là lần đầu tiên. Ha hả, xem ra việc buông tay chuyện mưu phản đối với ta mà như giảm được sức ép là quyết định đúng đắn.



      Tôi bật cười lên, nhưng vẫn còn chút lo lắng tiếp tục truy hỏi: “Hán Vương làm khó huynh ấy chứ?”



      Phượng Minh cho là như vậy, hừ : “Nếu dám có ý nghĩ đó, chỉ có con đường chết.”



      như thế, nhưng toàn bộ buổi chiều tôi mơ hồ có cảm giác bất an, lúc thu dọn đồ đạc làm vỡ mất hai bình hoa men sứ màu xanh. Cho đến tận hoàng hôn, sau khi ăn xong trở về phòng thay đổi y phục, bỗng nhiên thấy trong người có bình sứ tinh xảo màu trắng, tôi ngẩn ra lúc mới nhớ đây là lọ thuốc giải phải đưa cho Trầm Túy Thiên.



      Tính toán thời gian hôm nay đúng là ngày thứ ba. ràng ngày mai là ngày hết hạn đến lấy thuốc giải. Nếu đêm nay đến, tôi cũng có nhiều thời gian cho .



      Tuy rằng Đào Hoa Thiếu cần chờ , nhưng tối nay định trước là được ngủ rồi. Đối với việc sắp đến đó, tôi vừa hưng phấn lại vừa bất an, lật qua lật lại thể ngủ được, cuối cùng đứng lên lấy quyển sách để đọc, nhưng chữ phồn thể trái ngược hẳn giản thể nên hầu như đọc được, uổng tôi tự cho mình là phần tử trí thức. Nhưng loại chữ này quả thực là thuốc thôi miên rất tốt, tôi nhìn lúc là thấy buồn ngủ, trong lúc mơ màng chưa ngủ say giây tiếp theo thấy toàn thân tê rần thể cử động được, sau đó có chiếc bao đen to phủ lấy người.



      Cơn gió mạnh thổi qua tai làm tinh thần tôi khá tỉnh táo, nghi vấn theo nhau mà kéo đến.



      Người này là ai? bắt tôi làm gì? làm sao đến đây được? Tôi nghe được chút động tĩnh gì, còn Phượng Minh cũng căn bản phát ra người này, hay là ta giống như tôi bị điểm huyệt đạo, hoặc bị giết chết rồi? Trong thiên hạ người có võ công cao như vậy phải là nhiều..Chẳng lẽ bên cạnh Hán Vương còn có cao thủ thâm tàng bất lộ? Nếu đúng là như vậy, vậy Đào Hoa Thiếu chẳng phải gặp nguy hiểm hay sao?



      Chuyện này quả thực quá thuận lợi đến thể tin được. ra bọn họ lên kế hoạch chờ sẵn ở chỗ này rồi.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHƯƠNG 24.2



      Trong địa lao rất u ám, khí ẩm ướt, phảng phất có mùi gỉ sắt. Trầm Túy Thiên nằm mặt đất, cũng nhúc nhích, cũng biết là sống hay chết.



      Tôi kêu tên hai lần cũng thấy đáp lại, liền đến kiểm tra hơi thở của , lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy. cảm giác quen thuộc lâu chiếm lấy cơ thể tôi, tôi nhớ đên tình cảnh lúc Phong Đình Tạ chết…



      Tôi cảm nhận được mặt mình có gì đó ấm áp chảy xuống.



      Khoảng chừng cách nén nhang. Tôi nghe có tiếng người : “Ngươi khóc cái gì?”



      Tôi sửng sốt: “Huynh chết à?”



      thở dài, : “Ta chết rồi còn có thể chuyện được với ngươi à, ngươi đúng là người ngốc chịu được.”



      Tôi lau nước mắt, đứng lên, lấy trong người ra chiếc bình sứ đưa cho : ‘Này, thuốc giải đây.”



      Lần thứ hai thở dài, : “ ngươi ngốc oan uổng cho ngươi chút nào mà.”



      “Có ý gì vậy?”



      chút độc cỏn con ấy làm khó được Trầm Túy Thiên ta sao.”



      Tôi choáng! là quá ngạo mạn!



      Tôi tức giận : “Vậy huynh tới tìm tôi làm gì?”



      hỏi lại: ‘Ai ta tới tìm ngươi?”



      Tôi chán nản. lát sau chuyển sang chuyện khác, : ‘Cái lão đầu kia là ai?”



      : ‘ hiển nhiên là muốn tìm người phiền phức là ngươi, ta làm sao mà biết?”



      Tôi gì, lát sau mới : “Thương thế của huynh có sao ?”



      Ngữ khí của rất nhen: ‘Nếu như ta chết, lúc này hóa thành tro tàn rồi.”



      Tôi liền mặc kệ .



      Đúng lúc, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, người mặc đồ màu xanh thẫm từ trong bóng tối lộ chút ra ngoài ánh sáng, tôi nhìn kỹ nhận ra khuôn mặt đó, là Liễu Ám.



      Vào lúc này, tôi bỗng nhiên rất tỉnh táo.



      ra là ngươi?”



      “Là ta.”



      “Là Lâm Vãn Từ bảo ngươi làm như vậy phải ?”



      “Là ta tự quyết định, liên quan đến tiểu thư.”

      Tôi cười lạnh.



      ta mỉm cười : “Ngươi tin hay cũng sao. Dù gì ai quan tâm đến cảm giác của người chết.”



      muốn giết tôi sao? Vì sao?”



      “Bởi vì ngươi đáng chết.”



      “Tôi phạm tội gì?”



      “Ngươi phản bội sơn trang, tội chết. Huống chi ngày đó tại Thái Nguyên, ngươi đối với lão trang chủ…”



      “Dù vậy…” tôi cắt ngang lời ta, lạnh lùng : “Cho dù ta có tội, nhưng dựa vào đâu mà đến thẩm lý và phán quyết tôi? là ai? chỉ là con chó bên cạnh Lâm Vãn Từ, Ngự trì sơn trang từ lúc nào mà cần đến ra lệnh chứ.”



      Sắc mặt ta tái mét, môi run lên: “Ta có quyền, nhưng ngươi đừng quên, tam đại Thiên Ảnh trong Ngự trì sơn trang còn có người còn sống, lão ta còn có quyền này.”



      Tôi cười lạnh : “Đáng tiếc tôi phải là người của Ngự trì sơn trang, ai cũng thể đối với tôi như thế được. Tôi khuyên tốt nhất là mở cửa thả chúng tôi ra ngoài…”



      “Ta muốn nhiều lời với ngươi. Trầm Túy Thiên e ngại Sở Thiên Dao dám giết ngươi, Vãn Từ tiểu thư lấy đại cục làm trọng thể giết ngươi, ta có nhiều kiêng dè như vậy…”



      ta nó xong rút thanh kiếm ngắn ra, bước tới từng bước.



      Tôi mặt lạnh te, : “ như vậy, đều là Lâm Vãn Từ cũng có ý giết ta. A! Là vì báo thù phụ thân của ta đúng ?”



      Liễu Ám cười nhạt đáp, kiếm phong sáng như tuyết chậm rãi đưa tới, từ gương mặt tôi rồi chuyển xuống đâm thẳng vào yết hầu của tôi, như muốn nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của tôi.



      Tôi rất muốn hỏi chút là ta có đúng thần kinh hay ? Động tác giết người nhất định phải nhanh, nên chơi đùa nhiều như vậy, đồ vô dụng.



      Khi tôi đoạt được thanh kiếm của ta mặt ta ngây ra như phỗng, nhìn rất buồn cười. Tôi nghĩ nhất định ta quá tin tưởng ông già nguyên lão kia.



      Tôi thề là tôi chưa từng ra tay độc tác với bất kỳ nào như đối với ta, nhưng tôi thực là cạo hết tóc của ta. Do vì là lần đầu tiên, tay nghề mới nên tôi có cắt vào da đầu ta chút, chỉ có vài chỗ thôi.





      Sau đó, tôi bắt chước hình dáng của ta, đặt thanh kiếm từ mặt ta chậm rãi lướt xuống, nhìn gương mặt ta chuyển sang trắng bệch từng chút , là rất sướng, thảo nào trong ti vi người xấu đều thích diễn như thế.



      Lúc này, Trầm Túy Thiên mới đứng lên bước tới, nhìn tôi : ‘Lần đầu tiên ta phát , ngươi cũng rất tàn nhẫn.”



      Tôi lạnh lùng chỉnh : “Cho nên, huynh tốt nhất cũng nên đắc tội với tôi.”



      cười cười, gì.



      Liễu Ám cười lạnh : “Ngươi có gan giết ta .”



      Cổ tay tôi run lên, mũi kiếm đâm thẳng vào vai ta, sau đó tôi chậm rãi di chuyển chuôi kiến, mỉm cười : ‘ có gan mới khiêu khích tôi.”



      Mặt ta còn chút huyết sắc, môi bắt đầu trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra từ trán chảy xuống.



      đau đớn làm ta câm miệng được gì.



      Bỗng nhiên, trong địa lao u tôi ngửi được mùi hương thơm , ngay sau đó giọng vang lên vội vàng: “Sơ Cuồng, thủ hạ lưu tình.”



      Lâm Vãn Từ từ cầu thang chật hẹp bước nhanh xuống, theo sau ta còn có lão già và Lam Giả Hối.



      Tôi ngó ta gì, rút kiếm về.



      Liễu Ám liền tê liệt ngã xuống đất.



      Lâm Vãn Từ mở cửa địa lao vào, nặng nề : ‘Xin lỗi, chuyện này giao cho ta xử lý.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :