1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Dương My (30c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29.4



      Hai người im lặng gì nữa, lát sau, tôi thở dài : “Lâm lão phu nhân là người lợi hại, người chết rồi mà vẫn còn mưu tính hại người khác, ngay cả hạnh phúc của con trai mình cũng…”



      đến đây, bỗng nhiên tôi nhớ tới buổi chuyện hôm chia tay với Lâm Thiếu Từ, bất giác dừng lại. Lúc đầu chưa hiểu gì, giờ như sấm sét cuộn cuộn nảy lên trong đầu. Theo như lời của Đào Hoa Thiếu , Lâm Thiên Dịch và Lâm Vãn Từ hợp nhau mưu hại Dung Sơ Cuồng là người nhất của ta. Hai người kia, người là cha ta, người là em ta, chuyện này còn liên lụy tới chuyện xấu của Lâm gia là cướp đoạt bản đồ bảo tàng. ta thể giết họ để báo thù cho Dung Sơ Cuồng, chỉ có thể đem bi ai này giấu kín trong lòng, mình chịu đựng.



      Đào Hoa Thiếu hiếm khi thấy tôi trầm ngâm như vậy, hơi nhíu mày: “Sao vậy?”



      Tôi thành : “Muội nghĩ đến Lâm Thiếu từ. Muội vẫn hiểu rốt cuộc ta là loại người gì. Thường thường ta ngụy trang là người lạnh lùng, lúc ta dỡ mặt nạ xuống lại trở thành người khác.”



      Đào Hoa Thiếu gì, lát khẽ thở dài : “Lâm Thiếu Từ là người rất thông minh, nếu phải là Thiếu trang chủ của ngự trì sơn trang du hiệp phong trần giang hồ, hoặc là sĩ cao sơn. Tính tình của cầu mong danh lợi. Trái lại thân phận này của ràng buộc, trong Truy phong kiếm pháp của phần của niêm công, là muốn áp sát đối phương. Đó là dây dưa mà đáng nhẽ phải kiếm dứt khoát. Cho nên mới có những chuyện tình cảm rắc rối, tình thân tình đều thể dứt bỏ, rồi lại thể tránh được, thể làm gì khác hơn là sống mơ mơ màng màng…”



      Tôi ngạc nhiên: “Nghe vậy, có vẻ huynh rất hiểu ta?”



      Đào Hoa Thiếu cười: “Bởi vì ta cũng là nam nhân.”



      Tôi bật cười: “Câu trả lời cao thâm quá.”



      gì, theo thói quen lấy tay xoa đầu tôi, tay giơ lên liền rụt trở lại, cắn răng : “Vậy rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm như vậy? Lát nữa ta nhất định phải xử lý tên đó mới được.”



      Tôi lần đầu nghe mắng chửi, trong lòng thầm buồn cười, nhưng lại dám cười: ‘Muội làm sao mà biết? Lúc đó đánh nhau kịch liệt, thanh kiếm sát gần ngay mặt của muội. Nếu muội thông minh nhanh nhẹn tránh được, đầu còn rồi, giờ chỉ là có ít tóc mà thôi… ra tóc quá dài cũng đẹp lắm, ngày nào cũng mất nhiều thời gian chải vuốt, gội đầu cũng rất phiền phức, cắt tóc rồi cảm giác cả người thấy nhõm…”



      Còn chưa xong đầu bị gõ cái, tôi thể làm gì khác hơn là câm miệng lại.



      Lúc này là ba giờ chiều, thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, bầu trời mây trắng bay, mầu xanh da trời làm bầu trời càng thêm trong xanh, thanh khiết, chút tạp chất. Đỗ Đỗ Điểu đứng trong đám cây rau cải dầu vàng rực rỡ bắt sâu, thái độ hăng hái bừng bừng, rốt cuộc cậu ta chỉ là cậu bé. Tối hôm qua sợ đến xanh cả mặt, xém chút nước tiểu chảy cả ra quần, vậy mà giờ quên hết tất cả.



      Tôi lấy trong hành lý ra túi nước đưa cho Đào Hoa Thiếu, khẽ lắc đầu ý bảo khát.



      Cuối cùng, ở phía đầu bụi bay mù mịt, có tiếng vó ngựa vang đến, khoảnh khắc, con tuấn mã tung vó chạy đến. lưng là bạch y thiếu niên, mặc dù trong bụi cuốn mù mịt nhưng vẫn dáng người vẫn hiên ngang thẳng tắp hề nhiễm hạt bụi.



      Tôi hoảng hốt nhớ lại vào ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Phong Đình Tạ. Cũng là bạch y thiếu niên tuấn tú, phong trần tuấn lãng, ánh mắt đen sâu toát lên tia ôn hòa, thỉnh thoảng lại cười ngượng ngùng…Nhưng, Tiểu Tạ như vậy, vĩnh viễn trở về, lúc này đứng trước mặt chúng tôi, là muội muội của ta, Phong Tịnh Ly.



      Thái độ biểu mặt ta dường như coi chúng tôi vào mắt, thẳng luôn: “Sở tiên sinh, ta mạo hiểm khi quân buông tha cho Dung Sơ Cuồng, giờ đến lượt ngươi thực lời hứa, vậy bảo tàng rốt cuộc là ở đâu?”



      Đào Hoa Thiếu đứng thẳng người, mỉm cười : “E rằng còn phải chờ thêm vài ngày nữa.”



      Phong Tịnh Ly biến sắc: “Có ý gì?”



      Đào Hoa Thiếu : “Phong nương mang theo đoàn xe của nương theo, đến lúc đó, chúng ta gặp nhau ở TếNam, nếu như có gì bất ngờ xảy ra, bảo tàng chắc đến TếNamrồi.’



      Hai mắt Phong Tịnh Ly lóe sáng, cất cao giọng: “Sở tiên sinh lại đùa giỡn ta phải ? Các ngươi tiến vào Nam Kinh vẫn chưa quá ba ngày, sao bảo tàng bỗng nhiên ở TếNamđược chứ?”



      Đào Hoa Thiếu mỉm cười: “Phong nương nên vội vàng tức giận, người đũa giỡn với ngươi chính là Lâm Vãn Từ. ta giả bộ hiến tặng bảo tàng cho thái tử, khiêu khích ngươi phái người tới giết Sơ Cuồng. thực tế, ta bảo Lam Giả Hối lén đem bảo tàng …”



      Ngữ khí Phong Tịnh Ly nửa tin nửa ngờ: “ ?”



      Đào Hoa Thiếu : “Phong nương, chúng ta đặt ra giả thiết. Nếu ngươi và ta có ước định, lúc này, hẳn ngươi tham gia vận chuyển bảo tàng đường đến kinh thành, còn ta ở Nam Kinh, phát bảo tàng cánh mà bay, Lâm Vãn Từ tất nhiên thoái thác hoàn toàn, ta dám làm như thế, tất nhiên cũng có kế hoạch phá hỏng toàn bộ…Còn Phong nương sao? Ngươi đem hơn mười rương đá hiến cho thái tử, ngươi đoán xem có thái độ gì…”



      Phong Tịnh Ly nét mặt lộ thái độ gì nhưng trong ánh mắt lại toát lên kinh hãi.



      Đào Hoa Thiếu cười cười, rồi tiếp: “ ra, tối hôm qua Phong nương ngăn cản thuộc hạ mở chiếc rương ra, biểu nương tin tưởng chúng ta, giờ Phong nương chỉ cần tiếp tục tin tưởng ta, yên tâm tới TếNam, tất phải thất vọng…”



      ‘Tối qua là tối qua.” Phong Tịnh Ly rốt cuộc mở miệng : “Tối hôm qua Sở tiên sinh cần giúp đỡ của ta để che mắt Lâm Vãn Từ, giờ Sở tiên sinh cần ta làm gì? Ta dựa vào đâu để có thể tin tưởng ngươi?”



      “Phong nương như thế!” Đào Hoa Thiếu thay đổi: “Ngươi lúc này còn lựa chọn, giờ bảo tàng còn nằm trong tay ta nữa, ngươi chỉ phải đến TếNamđể chờ. Ta lệnh cho Phượng Minh xử lý rồi, nếu có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ chắc đến TếNamrồi…”



      “Hả?” Tôi khẽ kêu lên tiếng, nghĩ thầm: phải Phượng Minh mang thư tới cho Lôi Du Nhạc hay sao?



      Đào Hoa Thiếu biết trong lòng tôi nghĩ gì, nghiêng đầu cười với tôi, giải thích: “Vì bảo tàng đó, Ngự trì sơn trang phái ra nhiều cao thủ. Chỉ dựa vào Phượng Minh và Hoằng Ngọc thể đối phó được họ, cũng thể mang đồ vật được, cho nên, cần phải có hỗ trợ của Lôi Du Nhạc…Hai mươi năm rồi, võ công của nàng ta cũng có nhiều tiến bộ, đến mức làm ta thất vọng, huống chi nàng ta lớn lên trong tiêu cục, vậy bảo tàng đó giao cho nàng ta là quá hợp lý…”



      Tôi hiểu ra: “Huynh thực là hồ ly ngàn năm, đúng, hồ ly ngàn năm cũng lợi hại bằng huynh, lúc đó huynh biết rồi nhưng vẫn giấu muội…”



      Đào Hoa Thiếu ngắt lời tôi: “Sai, khi đó ta cũng lắm. Ta chỉ có loại dự cảm mơ hồ, tiếc nuối nhất là, dự cảm của ta lại trở thành .”



      khẽ bật cười khổ.



      Phong Tịnh Ly im lặng lúc, cuối cùng gật đầu : “Được, chúng ta gặp nhau tại TếNam.”



      ta xong xoay người lên ngựa, phóng .



      cơn gió mạnh thổi qua mang theo làn hương trong veo. Đào Hoa Thiếu nhìn hoa cải dầu vàng rực rỡ cánh đồng ruộng xa xa, bỗng nhiên nảy sinh cảm thán: “Sơ Cuồng, ta già rồi.”



      Tôi giật mình nhìn : “Làm sao vậy?”



      trả lời, mắt vẫn nhìn cánh đồng ruộng, lát sau mới : “Kiêu ngạo cùng với tự ti là hai mặt tương đồng. Ta già rồi, Sơ Cuồng. Già làm ta tự ti, muội có hiểu ?”



      Tôi kinh hãi được lời nào, kinh ngạc ngó , trong lòng đầy chua xót lẫn thương.



      “Mỗi người đều già , thời gian ngay trước mặt, tất cả mọi người đều bình đẳng.”



      “Ta sinh quân vị lão, quân sinh ta dĩ lão.”



      Đào Hoa Thiếu chậm rãi ngâm, cúi đầu thấp xuống đưa tay vuốt ve mặt tôi, tôi khống chế được nước mắt tuôn trào ra như mưa.



      “Các ngươi làm sao vậy?” Đỗ Đỗ Điểu chẳng biết trở về từ bao giờ, tay ôm bó hoa cải dầu, nhìn tôi, rồi lại ngó sang Đào Hoa Thiếu, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Sở tiên sinh, Dung nương sao lại khóc vậy?”



      “Người lớn chuyện, trẻ con đừng xen vào.” Cả hai chúng tôi hẹn mà cùng quát lên.



      ***



      Lúc đến TếNamthì là đêm khuya, Phượng Minh vẻ mặt phơi phới tới đón chúng tôi, nửa tháng gặp, ta càng lúc càng cởi mở dễ hòa nhập, bây giờ và trước đó khác biệt nhau hoàn toàn.



      ra ngày ấy Phượng Minh và Hoằng Ngọc rời khỏi chúng tôi là ta thăm dò hành tung đoàn xe ngựa và đám người của Lam Giả Hối. Hoằng Ngọc mang thư của Đào Hoa Thiếu lên núi Nga mi gặp Lôi Du Nhạc. Lôi Du Nhạc xem thư xong hạ sơn, đến tiêu cục chọn hơn mười vị tiêu sư đến tụ họp với Phượng Minh. Đôi bên nhân mã cùng nhau giao đấu trận ác chiến, Lôi Du Nhạc cướp được bảo tàng, giao cho Phượng Minh đường thủy lén vận chuyển tới Tế Nam, còn ấy lại cùng với mấy vị tiêu sư tự mình áp mấy xe đá đường bộ lên Nga Mi, lôi kéo tầm mắt của đối phương.



      Đỗ Đỗ Điểu nghe Hoằng Ngọc và Lôi Du Nhạc cùng nhau lên núi Nga Mi mừng rỡ khôn xiết, cuối cùng còn ai quản thúc cậu ta nữa.



      Ban đêm, tôi hỏi Đào Hoa Thiếu: “Huynh quyết định đem bảo tàng giao cho Phong Tịnh Ly à?”



      Đào Hoa Thiếu đáp, hỏi ngược lại tôi: “Muội có cách gì hay hơn ?”

      Hai tay tôi xỏe ra, bĩu môi : “Huynh biết là muội là đầu gỗ mà, làm gì có cách gì chứ.”



      Đào Hoa Thiếu tỏ vẻ khổ não, nhíu chặt mày: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu lại thất tín với Hán Vương, hoặc lại thất tín với Phong Tịnh Ly…”



      Tôi vỗ tay vào nhau, la lên: “Vậy chia bảo tàng ra làm hai phần, phần giao cho Hán Vương, phần còn lại giao cho Phong Tịnh Ly, như vậy thất tín với cả hai.”



      Đào Hoa Thiếu trầm tư lúc, vẻ mặt giãn ra, cười : ‘Vậy cứ theo ý của muội mà làm.”



      Tôi lập tức có cảm giác bị lừa, tức giận : “Tự huynh nghĩ , còn hỏi muội làm gì?”



      cười rất lâu, chọc : “Loại biện pháp nông cạn dễ dàng này chính là sở trường đặc biệt của muội, hỏi muội hỏi ai?”



      Tôi nhấc chân đá dưới bàn: “Huynh cứ thẳng ra là muội ngốc , cần gì cứ phải vòng vo.”



      Chân của linh hoạt lạ thường, tôi những đá trúng mục tiêu, ngược lại còn bị mục tiêu chặn lại. đường vuốt ve bò dần lên , trong thời khắc quan trọng Phong Tịnh Ly tới, là làm hỏng cảnh đẹp mà.



      Phượng Minh từ lúc được Đào Hoa Thiếu phân phó, đem bảo tàng chia làm hai phần, phần mang đến phủ Hán Vương, phần khác chờ ta đến lấy. Cũng may số lượng bảo tàng đó cũng khá lớn, Phong Tịnh Ly hề nghi ngờ gì, đợi đến khi đuổi được ta rồi trời cũng sáng.



      Đại khái là vì mùa hè, buổi tối quá ngắn, ngày quá dài mà tôi luôn thấy buồn ngủ, vừa lên xe ngựa ngủ, đến lúc nghỉ trọ vào buổi trưa mới biết xe ngựa chạy theo hướng lên núi Nga Mi ở Tứ Xuyên.



      Đỗ Đỗ Điểu dọc đường mặt buồn thiu thỉu muốn quay về, Phượng Minh lại rất hoan hỉ vui sướng, hai người hình thành hai thái cực khác nhau. Tôi khỏi thấy kỳ lạ, liền hỏi: ‘Phượng Minh, huynh vui gì vậy?”



      “Đẹp mà.” ta khí khái đáp.



      “Cái gì đẹp?” Chẳng lẽ ta nhìn trúng Hoằng Ngọc rồi.



      “Núi Nga Mi đó, nghe đẹp lắm.”



      Tôi cứng họng, Đào Hoa Thiếu phá lên cười.



      Tôi : “Huynh biết xấu hổ còn cười à, nhìn huynh là biết ngược đãi ta thành bộ dạng gì rồi. chàng đáng thương.”



      Tôi quay sang Phượng Minh, dịu dàng an ủi: “Đừng lo lắng, chúng ta ở lại Nga Mi mấy ngày để huynh tha hồ thưởng ngoạn, tội nghiệp huynh quá.”



      Phượng Minh để ý tới tôi chỉ cúi đầu ăn.



      Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng nhìn tôi, cầm chén trà lên thưởng thức.



      Tôi chịu được, gõ gõ bàn : ‘Huynh chứ.”



      Phượng Minh cắm đầu vào bát ngẩng lên, nhưng mắt lại buông xuống ngay, hơi: “Phu nhân, ta chuyện với ngươi là vì giữ sức khỏe của ngươi, bằng chỉ sợ đêm nay muốn được nhiều.”



      Đào Hoa Thiếu nghe vậy suýt chút nữa phun trà ra, cười to ngừng.



      Tôi nhất thời có phản ứng, sau đó hiểu được, xấu hổ đến mức hận tìm được lỗ nẻ nào mà chui vào. Trong nháy mắt, tôi vô cùng nhớ đến bộ dạng ít ngày trước của ta.



      Lần này xuất hành còn lo lắng gì nữa, toàn thân tinh thần được thả lỏng, nguyên nhân vì thời tiết quá nóng, vì vậy mà dọc đường có chút chậm chập, được hơn mười ngày, ngay cả hoàng thái tử cũng đăng cơ, Ngự trì sơn trang tuyển chọn được tân trang chủ, chúng tôi cũng tiến vào khu vực Tứ Xuyên.



      Có người tân trang chủ của Ngự trì sơn trang là Yến Phù Phong, tôi đối với ấn tượng về ta sai chút nào, toàn bộ Ngự trì sơn trang chỉ có ta gần như là người quang minh lỗi lạc nhất. Tôi vốn lo lắng Lâm Vãn Từ bị mất bảo tàng từ bỏ ý đồ, nhưng Đào Hoa Thiếu tự tin tràn đầy rằng có phiền phức gì, bởi vì Lâm Vãn Từ là người thông minh.



      Haizz, những người thông minh mà chuyện tôi chẳng hiểu gì hết, cũng lười để hiểu, tôi chỉ quan tâm đến việc mình nằm trong thùng xe rộng rãi dễ chịu, ăn hoa quả.



      Như vậy lại qua ngày, buổi tối tôi có chút khó chịu, buồn nôn. Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng phải là đau dạ dày chứ? Tôi còn ngơ ngác bị đưa ra y quán để bắt bệnh. Cuối cùng xác định đúng là mang thai, vui sướng như đứa trẻ, hận thể khiến cho bảo bối của tôi lớn nhanh. Cả đêm chỉ vuốt ve bụng tôi, tôi bị làm cho ngủ được, lại còn đem chuyện ngày đó khoang thuyền nhắc lại lần nữa. Còn rất nhiều lời buồn nôn khác, ở đây tiện ra cho các vị biết.



      Buổi tối hôm nào đó, tôi bị bắt ép lên giường nằm từ rất sớm, nhưng đợi nửa ngày cũng thấy có động tĩnh gì, tôi đứng lên ra xem, thấy cầm quyển sách lật dưới đèn xem.



      Tôi ngạc nhiên : “Xem sách gì mà say mê thế?”



      Đào Hoa Thiếu cũng ngẩng đầu lên, : ‘Sách y.”



      Tôi cười: “Sách y có gì hay chứ, muội còn tưởng huynh xem bí kíp võ công gì?”



      “Đây là cuốn ‘Kim quỹ yếu lược'”



      về cái gì?”
      “Về nữ nhân mang thai…”



      “Trời ơi…” Tôi than thở.

      (Kết thúc)

      * Lời người dịch:

      Truyện hoàn rồi nhé. HE cho tất cả mọi người. Tóm lại là mình cảm thấy: Thẩm Thương My viết truyện rất độc đáo, nhiều lần tưởng kết thúc truyện nhưng vẫn chưa kết thúc, kết cấu truyện chặt chẽ, diễn giải tình huống hợp lý, tình của nhân vật chính khiến mình cảm động ngớt, bị day dứt theo, may mà là HE, nếu là SE toi cho mình. Tính cách hai nhân vật chính quá tuyệt, cả nam lẫn nữ. Nội dung truyện bị nhàm chán. Các nhân vật phụ cũng rất hay, mình chỉ tiếc Phong Đình Tạ chết quá sớm. Tiếc cho Lâm Thiếu Từ có được hạnh phúc. Tiếc cho Trầm Túy Thiên chẳng dám Dung Sơ Cuồng. Nhân vật Lâm Vãn Từ cũng quá xuất sắc.

      Còn chương ngoại truyện nữa, mình sớm post lên luôn sau khi dịch xong. Chương ngoại truyện này về Lôi Du Nhạc.

      chặng đường đối với mình là khá dài, mình liên tục và liên tục dịch, cứ có thời gian rỗi là mình ngồi dịch, nhiều lúc rất thèm ngủ nhưng vẫn dịch, nhiều lúc công tác còn mang laptop theo chủ yếu để dịch truyện. Tuy nhiên trong quá trình dịch truyện vẫn còn nhiều sai sót, có nhiều chỗ dịch chưa chuẩn, chưa sát ý, lủng củng… tóm lại là rất nhiều sai sót, mong mọi người thông cảm. Và mình cám ơn những lời comm động viên, ủng hộ mình. Thanks tất cả mọi người.

      Phù, nhẽ nhõm rồi, nghỉ ngơi chút thôi!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 30 – Lôi Du Nhạc



      Lôi Du Nhạc ngồi ở trong sân, cúi xuống xem tờ giấy, biểu của nàng vô cùng chăm chú kèm phiền muộn. đỉnh Nga mi gió thét gào thổi qua khu rừng, hàng ngàn chiếc lá rơi rụng xuống cuồn cuộn tạo thành thanh rất lớn từ sau núi rất xa truyền tới, từng trận lại từng trận, thanh này bình thường nghe rất mạnh mẽ, nhưng lúc này tâm trạng của nàng ngẩn ngơ, lại nghe thanh đó chợt xa chợt gần, hình như là tiếng ca của Lương Băng ngày xưa.



      Nhưng trong lòng nàng biết ràng, đó phải là tiếng ca của Lương Băng. Lương Băng qua đời nhiều năm rồi, muội ấy là người luôn u buồn, thân thể lại yếu nhược, lại quen với khí hậu núi Nga mi, nàng từng cầu muội ấy xuống ở dưới chân núi, nhưng thế nào muội ấy cũng đồng ý. Muội ấy núi thanh tĩnh, muội ấy thích sống ở núi, thực ra, là muội ấy chán ghét trần thế. Cứ như vậy thời gian, hồi ức ở trong muội ấy chỉ có thống khổ kèm với lăng nhục. thế gian tất cả những vui sướng bao giờ trường cửu, chỉ có hồi ức đau khổ day dứt mới có thể khiến người ta nhiều lần nhắc tới, thể nào quên được.



      Lương Băng thể quên, cho nên, muội ấy chưa bao giờ vui vẻ.



      Vậy còn Lôi Du Nhạc sao?



      Nàng đứng lên, hướng về đám mây mù vấn vít ngọn núi, tờ giấy trong tay vang lên tiếng phần phật, nàng giơ tay muốn buông tờ giấy ra, nhưng tay giơ lên giữa trung lại dừng lại, rốt cuộc thể. đời này có rất nhiều việc thể buông tay.



      Lôi Du Nhạc chậm rãi buông cánh tay xuống, cánh tay truyền đến cơn đau nhức nhối.



      cánh tay nàng có rất nhiều vết thương nhưng nghiêm trọng lắm. Đến lúc người đó nếu lên núi Nga Mi, khẳng định nhìn thấy cánh tay nàng quấn miếng vải trắng. Nàng cũng muốn cho người đó thấy, hai mươi năm rồi, nàng tạo thành thói quen cho mình.



      Nàng nghe người ta , con người tuổi càng nhiều ký ức càng mơ hồ.



      Nhưng, nàng lại phải như thế, nàng ba mươi tám tuổi rồi, biết vì sao, ký ức của nàng trái lại càng ngày càng nét, Chuyện của hai mươi năm trước cảm thấy giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nét đến mức làm nàng hoảng sợ.



      Mãi cho tới ngày hôm nay, nàng vẫn nhớ ngày nào đó, gió núi Nga Mi ôn hòa và dữ dằn. Chúng từ xa thổi tới, phần phật qua khu rừng dày đặc lướt qua núi Nga mi, mang đến tươi mát của lá cây cùng với mùi vị thối rữa của lá rụng, mây mù dày đặc bao vây dãy núi ở giữa, biến đổi kỳ ảo thành những hình thủ kỳ lạ. Lúc đầu nhìn như rồng, sau nữa lại như hổ, nhìn kỹ lại rất giống nhiều rồng hổ, mơ hồ còn có tiếng kêu của loài thú, nhưng, lúc nàng chăm chú nhìn kỹ nó lại có hình dạng gì cả, căn bản như nó hề có biến đổi nào…



      Sau đó, nàng nhìn thấy luồng ánh sáng mỹ lệ từ giữa núi non phá mây mù ra ngoài, hai màu xanh đỏ dưới phụ trợ của đám mây mù trắng trông như tiên nhân bay lượn. Trong lúc ấy, nàng tưởng lòng thành của mình cảm động đến trời xanh, nhưng ngày lập tức nàng biết là phải. Nàng nghe có tiếng kiếm khí ngân vang, nàng nhìn thấy chưởng môn phái Nga Mi trong áo đạo sĩ giữa đám sương mù trắng, đạo bào đen trắng xen lẫn nhau tung bay trong gió núi, linh hoạt như bươm bướm, lại giãy dụa như bướm.



      Mây trắng dập dềnh trôi giạt, núi rừng chập chờn, mọi cảnh vật thiên nhiên như , lại càng làm nổi bật lên yên tĩnh, yên tĩnh đến vô cùng.



      phi y thiếu niên đứng trong tĩnh lặng đó, xoay người lại, mỉm cười, nụ cười đó rạng rỡ như nắng hè.



      Dáng vẻ tươi cười này ghi dấu trong cuộc đời nàng, cùng nàng qua đoạn thời gian năm tháng. Sau này nàng lại biết, người đó cũng phải là nam tử hay cười. Vì vậy, dáng vẻ tươi cười này đối với nàng càng trở nên trân quý. Võ công của nàng cũng được người đó truyền thụ mới có thể báo thù rửa hận, nàng từng hơn lần cho rằng thứ tình cảm kỳ lạ này là vì do ân tình mà có, càng như vậy, lại càng có lý do để khắc cốt ghi tâm.



      Nếu như rằng, có rất nhiều thứ qua rồi hãy quên , nhưng trong mắt nàng luôn có bóng dáng mờ ảo của năm mười tám tuổi đó.



      Lôi Du Nhạc là như vậy đó, ký ức của nàng vẫn dừng lại ở năm mười tám tuổi.



      Nhưng, giờ khác biệt rồi. Lá thư này kéo nàng trở về thực.



      Người đó, huynh ấy quay lại.



      Nếu rằng đến giờ nàng vẫn biết tên của người đó, nhất định ai tin.



      Mỗi ngày họ ở cùng nhau nhiều, ngoại trừ những lúc truyền thụ võ công ra, huynh ấy chuyện rất ít. Phần nhiều thời gian người đó chỉ ngẩng đầu ngắm trăng sáng hoặc chăm chú nhìn mặt nước, dáng vẻ vô cùng trầm mặc ưu tư.



      Áo bào phi y chiếu xuống mặt nước gờn gợn, giống như cây thủy tiên tịch mịch đơn.



      Nàng lòng theo người đó từ Nga Mi tới Thanh Thành, lại đến các đại phái ở Trung Nguyên, nàng tận mắt chứng kiến những vị tiền bối cao nhân giang hồ cùng với chưởng môn các phái đều thua ở dưới kiếm của người đó.



      Nhưng, người đó chưa bao giờ vui vẻ.



      Người đó hầu như vô địch thiên hạ, nhưng giữa hàng lông mày của người đó luôn toát lên phiền muộn, mờ mịt.



      Người đó giống như tất cả thiếu niên du hiệp giang hồ dễ khiến cho các nữ nhân mê muội nhớ nhung, nàng cũng tìm cách tiếp cận người đó, Lương Băng cũng vậy. Tuy các nàng ai gì, nhưng ánh mắt lừa được người khác.



      Nhưng người đó luôn luôn tỏ ra trầm tĩnh lạnh nhạt, thản nhiên, dường như biết hết, lại dường như biết.



      Có đôi khi, ký ức là thứ khiến người ta hao tổn tinh thần. Nhất là loại ký ức thể nắm bắt được, sợ hãi mất ký ức đó.



      Cho nên, Lôi Du Nhạc dùng năm tháng thời gian rất dài để quên, nhưng, nàng thể nào quên được.



      Tồn tại trong ý niệm của nàng, vô số lần tưởng tượng là ngày nào đó họ gặp lại nhau. Nàng tưởng tượng lúc đó như nào? Người đó hẳn là cưới vợ rồi? Thê tử của người đó người như nào?



      Đáp án của những vấn đề này, nàng rất nhanh biết.



      Đêm nay, ngay đêm nay, người đó cùng phu nhân của mình cùng nhau lên núi Nga Mi.



      (Hoàn)

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :