1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Đại Minh Giang Hồ Trạch Nữ Ký - Thẩm Dương My (30c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 28.3



      Tin tức Dung Sơ Cuồng chết dường như trong đêm truyền khắp giang hồ. Đối với chuyện này, giang hồ bằng hữu đều nhất trí cho rằng :” ta chết vẫn chưa hết tội, ta dám can đảm phản bội thiên hạ đệ nhất trang, nếu chết mới là kỳ lạ.”



      giang hồ mỗi ngày đều có vô số những chuyện đồn nhảm, có giả có, nửa nửa giả, thể tin toàn bộ được, mọi người hay nghe phải những tin đồn nhảm vỉa hè, cuối cùng việc trở nên hoàn toàn thay đổi, nếu đương bất hạnh nghe được, nếu sức chịu đựng kém chỉ sợ giận sôi lên thổ huyết mà chết, còn nếu sức chịu đựng giỏi cũng khiến người đó dở khóc dở cười.



      Lúc này biểu của Lâm Vãn Từ khiến tôi dở khóc dở cười.



      ta ngồi trong Nhã các ở Vãn thanh lâu, hai tai nghe trót lọt tin tức của bốn phương tám hướng. Những… lời đồn đãi này cố nhiên là vô cùng kỳ diệu đối với Ngự trì sơn trang, thiên uy thể phạm vào. Nhưng, nếu ta ngồi đối diện với người là Đào Hoa Thiếu, vì vậy đương nhiên phải tỏ thái độ khác. Cho dù là từ trước đến này ta luôn túc trí đa mưu, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút lúng túng khó xử.



      “Ta truyền lệnh cho tổ chức Phong Ảnh của bản trang để cho bọn họ toàn lực truy ra nơi phát ra tin tức này.Tin rằng rất nhanh có kết quả thôi.” ta hướng về Đào Hoa Thiếu, dùng ngữ khí rất thoải mái mà .



      Đào Hoa Thiếu chỉ im lặng gì, sắc mặt của rất bình tĩnh, nhìn ra hỉ nộ ái ố đó, đôi mắt càng toát lên vẻ thâm sâu khó lường.



      Lâm Vãn Từ lại : “Với võ công của Sơ Cuồng, giang hồ có người có thể giết được nàng cũng nhiều, có thể là có nhầm lẫn gì đó…”



      Đào Hoa Thiếu phất tay ngắt lời ta, : “Tất cả đều có thể xảy ra.”



      “Sở tiên sinh những lời này có phải là nghi ngờ ta ?” Lâm Vãn Từ bất mãn hỏi.



      “Ngươi quả thực là có tâm giết Sơ Cuồng.” Đào Hoa Thiếu thẳng thắn.



      Lâm Vãn Từ im lặng chút, rồi mới : ‘ sai, nhưng đó là chuyện trước đây rồi.”



      ta dừng chút, đưa mắt nhìn xuống sồng Hoài, tiếp tục : “Tâm tình con người cũng khác gì sóng nước, tùy theo thời gian mà thay đổi theo. Trước đây ta thích ta, muốn giết ta, tất cả đều là do bị bắt buộc, giờ đương nhiên cần phải làm vậy nữa. việc lúc đó với lúc này…”



      ta đến đó bỗng nhiên im bặt.



      Đào Hoa Thiếu sắc mặt lạnh tanh hỏi: “Lúc đó làm sao? Lúc này làm sao?”



      ta đáp, qua lúc lâu mới than thở: “Lúc đó, ta phản bội bản trang, vốn nên theo gia quy bản trang mà xử trí, nhưng chúng ta dám đắc tội với Sở tiên sinh, thể làm gì…”



      Sắc mặt của Đào Hoa Thiếu khó tin, hỏi: “Lâm tiểu thư, nếu ngươi nghĩ thể đắc tội với ta, nên những lời ra.”



      Lâm Vãn Từ nao nao, lập tức khôi phục lại sắc mặt bình thường, mỉm cười : “Ngay cả bản đồ bảo tàng ta cũng hai tay dâng lên, Sở tiên sinh vì sao tin tưởng ta?”



      Đào Hoa Thiếu nghe vậy cười : “Ta có hai việc muốn thỉnh giáo Lâm tiểu thư, xin hãy trả lời cho.”



      dám dối gạt tiên sinh.”



      “Thứ nhất, ba năm trước, Ngọc bích phong Lâm Thiếu Từ đột nhiên cự hôn là như nào? Thứ hai, ngày đó tại Tô, Sơ Cuồng bị trúng độc?”



      Lâm Vãn Từ gì, trầm mặc trong chốc lát rồi mới : “Ba năm trước, Lâm Thiếu Từ có quan hệ xác thịt với Phong Tịnh Ly. Để chịu trách nhiệm với Phong Tịnh Ly, chỉ có thể cự hôn. Về vấn đề thứ hai…Phong Tịnh Ly đến Tô tìm Dung Sơ Cuồng, xác thực là do ta bày mưu đặt kế, hòn đá ném trúng hai con chim, có thể diệt trừ Dung Sơ Cuồng, còn có thể uy hiếp được Phong Tịnh Ly, đáng tiếc…”



      ta hơi ngửa đầu, khẽ thở ra mùi hương nhàng của hoa lan, buồn bã than thở:”Đáng tiếc đời này, ai có thể chân chính nắm chắc toàn bộ chi tiết tỉ mỉ kế hoạch.”



      Đào Hoa Thiếu hơi nhíu mày: ‘Lâm tiểu thư vì sao phải làm vậy?”



      Lâm vãn Từ nhìn Đào Hoa Thiếu cười nửa miệng: “Nếu ta làm như vậy, Sở tiên sinh làm sao mà lấy được kiều thê? Còn nữa, tiên sinh còn phải đa tạ ta mới đúng.”



      ta xong mỉm cười, nụ cười tươi tắn như mặt trời tháng ba.



      Đào Hoa Thiếu trong giây lát thất thần, lặng im lúc mới : “Lâm tiểu thư là thông minh tuyệt đỉnh…”



      Lâm Vãn Từ cười khúc khích, tiếp lời :”Thông minh? Thông minh có ích gì chứ? Dung Sơ Cuồng thuở luôn vụng về ít , lớn lên chỉ có ưu điểm duy nhất là chăm chỉ, nhưng mấy người sư ca trong sư môn mọi chuyện đều theo ta, mang theo ta lên núi bắt thỏ hái hoa dại…Bọn họ hề cho ta theo cùng, khi còn bé, ta vẫn nghĩ là do ta bị bệnh, sau này lớn lên ta mới biết phải như vậy…A! Bọn họ cho ta chơi cùng là trò bịp của bọn lừa gạt ta cho đến tận bây giờ…” Giọng của ta có chút kích động, dừng lại, hít hơi sâu.



      Đào Hoa Thiếu gật đầu : “Namnhân thường có chút khiếp sợ khi đối mặt với nữ nhân quá thông tuệ nhạy bén.”



      Lâm Vãn Từ nét mặt đỏ lên như vầng trăng non mới mọc, dưới ánh mặt trời càng toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc, khóe môi khẽ cười: “Đó chỉ là lũ hèn hạ, Sở tiên sinh là người cao siêu, đương nhiên …”



      ta bỗng im bặt, mặt đột nhiên đỏ bừng lên.



      Đào Hoa Thiếu nhìn ta, giật mình, ho tiếng, :”Các ngươi lúc đầu lợi dụng Sơ Cuồng là vì bản danh sách, vì sao tại Tô lại muốn giết nàng?”



      Lâm Vãn Từ ngẩng đầu lên, cười nửa miệng, : “Sơ tiên sinh cứ coi như là ta ghen ghét với ta được sao.”



      Đào Hoa Thiếu hơi bất ngờ, trầm mặc lúc mới cười : “Lâm tiểu thư là người lấy đại cuộc làm trọng. Cho dù ngươi đúng là ghen ghét với Sơ Cuồng, nếu có nguyên nhân bất đắc dĩ, tin rằng làm như vậy.”



      Lâm Vãn Từ nở nụ cười: “Ta vẫn tưởng Sở tiên sinh rất hiểu nữ nhân?”



      ta ngừng lại chú, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hướng ra sông Hoài, ánh mặt trời chiếu lóng lánh dưới dòng sông, giọng của ta cũng tự nhiên lộ ra hàm xúc của người độc lạnh lẽo.



      “Tâm tình của nữ nhân khó khăn nhất chính là suy xét, có đôi khi ngay cả chính ta cũng thể khống chế… sai, ta hận ta, hận có lý do chính đáng. Nhưng ta thể khống chế được mình.”



      ta cười cay nghiệt: “Ngươi cho là Dung Sơ Cuồng biết ta hận ta ư? ta biết, cái gì ta cũng biết hết, nhưng ta phản kháng, ta đối với Lâm gia vĩnh viễn ngoan ngoãn phục tùng, tuyệt đối trung thành, ta từ biết chuẩn bị cái chết vì Lâm gia. Là gia mẫu nhìn trúng tính cách này của ta nên mới quyết định thu dưỡng ta. Cả đời gia mẫu chưa bao giờ nhìn lầm bất kỳ ai, bọn họ đều là ta thông minh, ha hả…Bọn họ biết, ta còn kém xa so với gia mẫu.”



      Lúc ta mặt toát lên vẻ mê đắm, ánh mắt bỗng nhiên dịu dàng như nước.



      Đào Hoa Thiếu : “Theo ta được biết, Lâm lão phu nhân mất sớm, lúc đó Lâm tiểu thư còn …”



      Lâm Vãn Từ cười lạnh lùng : “ sai, đúng là gia mẫu mất sớm, nhưng bà ta cái gì cũng liệu hết được, thậm chí còn dự liệu được những việc xảy ra hai mươi năm sau.”



      “Chuyện hai mươi năm sau là…” Đào Hoa Thiếu hơi nhíu mày.



      “Ví dụ như, ta và Lâm Thiếu Từ nhau, gia mẫu có di ngôn, Dung Sơ Cuồng tuyệt đối được gả cho Lâm gia.”



      “Hả, vì sao?”



      Lâm Vãn Từ đáp, ánh mắt trong suốt lẳng lặng nhìn Đào Hoa Thiếu, bỗng nhiên cười : “Dù sao những lời sắp với Sở tiên sinh cũng gây trở ngại gì. Bởi vì Dung Sơ Cuồng phải là Dung Sơ Cuồng ngày trước nữa rồi, nhưng…”



      Đào Hoa Thiếu biến sắc, tiếp lời: “Ngươi biết từ lúc nào?”



      Lâm Vãn Từ cười: “Sở tiên sinh đừng quên, ta biết ta hơn hai mươi năm rồi, ta gạt được người khác nhưng thể gạt được ta.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 28.4



      Ánh tà dương tắt dần, ánh nắng lướt qua sông Hoài, đem nhà ở cây cối và người đường những bóng dáng mờ nhạt cùng chiếu xuống làn nước, nước sông lững lờ chảy xuôi dòng về phía trước.



      Đào Hoa Thiếu trầm mặc gì, chỉ có khuôn mặt được giấu trong bóng râm, hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, đôi mắt khẽ khép hờ, ánh mắt đen sâu thẳm, trong con mắt như có màn sương mờ nhòa khiến người khác nhìn như thực. Trong tay nắm chặt chén trà tinh xảo bằng men xứ màu xanh biếc, ngón giữa thon dài khẽ vuốt ve hoa văn ở giữa chén, dường như rất vô thức.



      Nước trà trong chén nguội từ lâu, màu xanh nguyên bản chuyển màu, dần dần lộ ra vẻ thô ráp sần sùi của nền đất.



      Trong yên lặng, Lâm Vãn Từ đột nhiên cười, cười xong lại thở dài tiếng: ‘Xem ra lời đồn đại thể tin được.”



      Đào Hoa Thiếu khẽ nhíu mày nhìn ta.



      ta dùng giọng điệu châm biếm : “Lời đồn Sở tiên sinh hỉ nộ ra mặt. Vì sao lúc này ta lại thấy trong mắt tiên sinh có hai chữ sợ hãi, những lời đồn đãi quá khác xa, là bởi vì quá quan tâm bị loạn hay sao? Ha hả.”



      Đào Hoa Thiếu gì, nhưng khóe miệng nhếch lên nụ cười gượng gạo.



      Lâm Vãn Từ lại bật cười to lên, gần như là trào phúng: “Ta hiểu, Dung Sơ Cuồng này rốt cuộc có điểm gì đặc biệt mà đáng để Sở tiên sinh..”



      Ánh mắt Đào Hoa Thiếu chợt chuyển sang sắc bén lạnh băng.



      Lâm Vãn Từ lập tức ho tiếng, dám gì thêm nữa, bầu khí trở nên ngượng ngùng.



      Đào Hoa Thiếu cũng từ chối, lặng im lúc mới : “ sai, Sơ Cuồng có rất nhiều thiếu sót. So với ngươi, nàng thông minh sắc sảo bằng ngươi. Cho nên ngươi khinh thường nàng…nhưng, giả dụ ngươi cho là bản thân mình mỹ lệ thông tuệ càng đạt được nhiều niềm hạnh phúc, vậy ngươi sai rồi.”



      ngừng lại chút, nhìn thẳng vào Lâm Vãn Từ: “Hạnh phúc cho tới bây giờ đều thuộc về những nữ tử bình thường, ngươi quá mức xuất sắc, số phận của ngươi được như họ.”



      Lâm Vãn Từ gì, gương mặt mỹ lệ trắng bệch, hai tay nắm chặt lại trong ống tay áo.



      Đào Hoa Thiếu tiếp tục : “Người như Lâm tiểu thư đây, thế gian rất khó tìm được nam tử xứng đôi, do vậy có oán hận cũng là điều có thể hiểu được. Chỉ là, ta thích nghe người khác chê trách thê tử của mình ngay trước mặt ta.”



      Lâm Vãn Từ rất nhanh khôi phục lại sắc mặt bình thường, hai bàn tay trắng nõn khẽ hất ống tay áo, đứng lên, mỉm cười : “Xin lỗi. Vừa rồi ta mới làm càn, những lời tiên sinh ta nhất định ghi nhớ trong lòng.”



      Đào Hoa Thiếu cười nhạt, : ‘Làm phiền Lâm tiểu thư.”



      Lâm Vãn Từ cười tươi như hoa, hơi cúi người cáo từ.



      Đào Hoa Thiếu nhìn bóng dáng đỏ thắm của ta xuống cầu thang, mày kiếm như hai chiếc lá khẽ giãn ra.



      Trong quán trà lâu tiếng người thưa thớt dần, ánh tà dương tắt hẳn. lầu người đến người chỉ còn lại Đào Hoa Thiếu thủy chung vẫn ngồi trong nhã các, hề cử động, chén trà vẫn nắm trong tay, nước trà lạnh ngắt từ lâu bỗng tỏa ra hơi nóng.



      dường như ngay cả Đỗ Đỗ Điểu đến gần cũng phát ra. vẫn còn chìm đắm trong tâm trạng tư lự.



      Đỗ Đỗ Điểu cũng dám quấy rối Đào Hoa Thiếu, tự rót cho mình tách trà, đưa lên miệng lạnh ngắt liền giật mình, ngẩng lên nhìn chén trà của Đào Hoa Thiếu, nhìn kỹ, bỗng nhiên hiểu ra liền nghẹn họng mồm há hốc. Cậu ta biết người trước mắt võ công rất lợi hại, nhưng lại biết là lại có thể lợi hại đến mức như này.



      Lúc này, Đào Hoa Thiếu mới lạnh nhạt hỏi: “ tình thế nào rồi?”



      Đỗ Đỗ Điểu hồi phục lại tinh thần, lại ba hoa thổi phồng bản lĩnh của mình lên: “A, cái việc nhoi kia, ta tự mình xuất thủ đương nhiên là thành công rồi…”



      Bỗng thoáng thấy sắc mặt nghiêm trang của Đào Hoa Thiếu, cậu ta liền câm miệng, lấy từ trong người ra vật đưa qua.



      Vật này được tấm vải màu xanh biếc lóng lánh bao lấy bên ngoài, thêm dải lụa mỏng màu trắng quấn quanh tạo thành chiếc nơ con bướm. Đào Hoa Thiếu nhận lấy, cũng mở ra xem, chỉ dùng tay sờ qua, khẽ nhíu mày, rồi lại mân mê tiếp, thần sắc biến đổi, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười nửa miệng.



      Đỗ Đỗ Điểu từ lúc biết Đào Hoa Thiếu đến giờ cũng chưa từng thấy biểu phong phú nét mặt Đào Hoa Thiếu như vậy. Cậu ta cũng chưa phát ra có điểm gì kỳ lạ, cũng biết rốt cuộc đó là vật gì, lúc cậu ta mò mẫm trong tay cũng chỉ thấy toàn vải vóc mà thôi.



      “Tiên sinh, đó là vật gì vậy?”



      “Từ lúc ngươi nhận được thứ này, mất mấy canh giờ rồi?” Đào Hoa Thiếu trả lời mà hỏi lại.



      “Khoảng chừng bốn năm canh giờ.”



      “Cụ thể hơn .’



      “Gần năm canh giờ, thể cụ thể hơn được nữa, ta…trong thời gian đó ta lỡ đánh giấc ngủ, hắc hắc…” Cậu ta cười gượng vài tiếng, nhìn Đào Hoa Thiếu thấy có phản ứng gì, sợ hãi tiếp: “Được rồi, ta thừa nhận ta có đến Túy Hồng Lâu uống rượu, nhưng ta cũng làm bậy gì, chỉ là uống chút rượu thôi, sau đó ta cầm đồ vật này trở về ngủ giấc…”



      Đào Hoa Thiếu càng nhíu chặt mày, xen vào: “Vậy giờ ngươi có biết bước tiếp theo nên làm gì ?”





      Đỗ Đỗ Điểu vội gật đầu, : “Biết biết…”



      Đào Hoa Thiếu hừ tiếng, bỗng nhiên buông tay ra, đứng dậy xuống lầu.



      Chiếc chén men sứ màu xanh rơi xuống bàn, hề vang lên tiếng động nào. Bên trong giọt nước cũng hề sánh ra ngoài. Đỗ Đỗ Điểu tò mò cúi người nhìn, chỉ chốc lát thở ra hơi: “Oa! Tuyệt…”



      còn chưa xong, chiếc chén men sé bỗng nhiên tách tiếng. Từng mảnh bột vụn bị hơi thở của cậu ta làm cho bắn tung ra xung quanh – chiếc chén men sứ màu xanh nát tan từ lúc nào nhưng lại bị đạo lực mạnh mẽ giữ lại vẫn hoàn hảo như ban đầu, chỉ là do chưa bị ngoại lực nào phạm vào thôi.



      Lần này Đỗ Đỗ Điểu kinh hãi mồm há hốc mắt trợn trừng. Từ trong nội tâm vô cùng bội phục Đào Hoa Thiếu. Từ nay về sau hơn mười năm, cậu ta tu tâm dưỡng tính, hết sức chuyên chú mực theo Đào Hoa Thiếu học nghệ, trở thành võ học tông sư để đời.



      Còn vào giờ khắc này, cậu ta tỉnh táo lại, hai ba bước nhảy xuống lầu bóng dáng Đào Hoa Thiếu mất tăm. Bóng đêm hạ xuống, hai bên bờ sông Hoài đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng lung linh càng toát lên náo nhiệt.



      Đỗ Đỗ Điểu từ trà lâu theo hướng Tây, theo ven bờ sông Hoài cứ dọc nhắm theo hướng đông mà , qua đình nghỉ chân thấy nương đẹp đùa giỡn hai câu, như vậy ước chừng khoảng canh giờ, tiếng hoan ca từ Miếu phu tử xa dần rồi nghe thấy gì nữa. Trong trung môt vầng trăng sáng tỏ, tỏa xuống ánh sáng như tấm gương pha lê mờ ảo nghiêng xuống cùng với ánh nước xanh biếc dập dờn. Làn gió đêm mang đến cảm giác man mát, tiếng ếch kêu cùng tiếng côn trùng kêu vang lên trong làn nước.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29.1
      Đỗ Đỗ Điểu đứng ở đám cỏ dại bên mép nước dõi mắt quan sát khắp nơi, nhà ở hai bên bờ sông được phân chia ra làm hai, vùng hoang vu dã ngoại thể so với trong thành, thỉnh thoảng mới có vài đốm lửa cũng biết là phát ra ở đâu, nhìn khắp nơi thấy mờ mờ, chú tâm lắm mới thấy có vài đường nét. Cậu ta cũng quan tâm nơi này như nào, liền ngồi chồm hỗm xuống giữa đám cỏ dại, đá giày , ôm chân xoa xoa. lúc lâu sau, bị muỗi đốt nhiều quá chịu nổi nhưng vẫn dám trái lời căn dặn của Đào Hoa Thiếu. Trong lòng oán giận…đêm hôm khuya khoắt, bảo cậu ta đến nơi khỉ ho cò gáy này chỉ để chờ con thuyền. Chờ tới giờ cũng thấy ma nào đến.

      Chờ người có lẽ là trường hợp khó khăn nhất, lại hơn nửa canh giờ nữa, Đỗ Đỗ Điểu thực nhẫn nại được nữa, giày vào để về, mới được vài bước bỗng nhiên dừng lại, vểnh tai lên lắng nghe.

      mặt nước trống trải truyền đến tiếng động , nghe mơ hồ như là tiếng mái chèo thuyền.

      Đỗ Đỗ Điểu vội vãn cúi người xuống, vén đám cỏ dại tươi tốt ra để ngó xa xa, chỉ thấy mặt nước có gợn nước trắng xóa, càng gần hơn thấy cái bóng ra, trông xa xa rất mờ mờ ràng, nhưng theo tiếng động vang đến gần đó là con thuyền tới.

      Cậu ta vừa nhìn thấy, miệng há hốc.

      Chiếc thuyền đó thậm chí thể gọi là thuyền, mà giống như chiếc bè rất lớn, bốn tấm vách dựng đứng xung quanh, ở giữa chỉ đơn giản là khoang thuyền, thuyền có mười sáu người, trái phải mỗi bên tám người, đều trần trụi nửa người, vóc dáng cường tráng, khỏe mạnh.

      Đứng ở đầu thuyền là bạch y thiếu niên, mặt trái xoan. Mắt sáng, quả nhiên là tuấn tú. Phía sau có bốn gã hắc y nhân, mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt như loài lang sói, vừa nhìn là biết giết người vô số.

      Chiếc thuyền từ ngoài thành đến rất nhanh gì sánh được nhưng lại phát ra thanh rất , thoáng cái khá xa rồi, Đỗ Đỗ Điểu dám chần chờ vội vã khom lưng chạy ven theo bờ theo chiếc thuyền đó.

      Càng gần nội thành vực nước càng eo hẹp, chỉ chốc lát chiếc thuyền cập bờ, bạch y thiếu niên đứng yên bất động, nghiêng đầu hướng sang bên gì đó với người bên canh, mấy người chuyện với nhau hồi, hai người ở lại trông coi thuyền, những người còn lại rời thuyền về vùng hoang vu phía đông nam.

      Đỗ Đỗ Điểu nổi lòng hiếu kỳ, chăm chú bám theo, thi triển khinh công hết mức. Nhưng người đường đông, mục tiêu lại nhiều, cậu ta cố gắng lắm mới theo được. Chỉ chốc lát sau, đoàn người tới chiếc miếu đổ nát hoang vu.

      Bạch y thiếu niên nhướng mắt lên nhìn lúc rồi mới mở miệng : “Chính xác là đây phải ?”

      vừa mở miệng, Đỗ Đỗ Điểu nghe lập tức hiểu ra, trợn mắt quan sát lần nữa rồi tự thầm : ra là nương, ta rồi đời này người khiến cho Nam Cung Tuấn Khanh được là rất ít.

      ‘Toàn bộ lộ tuyến đều theo ký hiệu dẫn tới đây, hoàn cảnh bốn phía miễn cưỡng có thể phù hợp, chắc là sai được.”

      “Sao lại hẹn ở nơi như này được? là quá tùy tiện.” Nữ tử có vẻ như tin được.

      Hắc y nam tử cười : ‘Những nơi càng nghĩ đến càng an toàn nhất, huống hồ lúc đó khá gấp gáp, tùy tiện chọn chỗ để giấu cũng là điều có khả năng thôi. Có người rằng năm xưa những người xây dựng ngôi miếu này là người trong nội cung, đương nhiên thời điểm đó đèn nhang cực thịnh, sau này thành tổ hoàng đế…” rất như là đột nhiên y thức được gì đó.

      Bạch y nữ tử chỉ cười : “Điều đó cũng khá hợp lý. Mọi người vào nhớ cẩn thận chút.”

      Mọi người lên tiếng trả lời rồi nối đuôi nhau vào, bạch y nữ tử chỉ đứng yên bất động, lát sau mới chậm rãi vòng quanh ngôi miếu đổ nát, tỉ mỉ quan sát xung quanh.

      Đỗ Đỗ Điểu giấu mình trong đám cỏ dại, thở cũng dám thở mạnh, chỉ nương theo ánh trăng mà nghển cổ nhìn về phía căn miếu đổ nát, thấy trong miếu tượng phật rách nát từ lâu, người phật loang lổ, theo kinh nghiệm hay ngủ đêm tại miếu đổ nát của cậu ta mà phán đoán đại khái toàn là phân và nước tiểu của các loài chim. Bức tường bị đổ nát ít, mạng nhện chăng đầy… biết bên trong có bảo bối gì có giá trị để phải điều động nhiều người đến…

      Thời gian trôi qua trong vắng vẻ hoang dã, mặt trăng dần dần ngả dần phía tây, những ngôi sao ngủ gật dần mất hẳn độ sáng, nhạt dần và xa vời.

      Cuối cùng, trong ngôi miếu đổ nát có tiếng động. Đầu tiên là hai người khiêng ra hòm sắt, sau đó liên tiếp khiêng ra hơn mười chiếc rương nét mặt mỗi người đều lộ ra những tia hưng phấn cực độ, mắt sáng lấp lánh. Trong đám người đó có người xoay người lại định động vào chiếc khóa, tay vừa chạm vào, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

      Bạch y nữ tử tra kiếm vào vỏ. Ánh mắt sắc bén đảo khắp lượt, lạnh lùng : “Đây là lễ vật hiến cho thái tử điện hạ, ai dám có ý nghĩ muốn động vào, cẩn thận móng vuốt của các ngươi.” Dừng chút, lại : “Các ngươi nếu vì điện hạ làm tốt chuyện này, đương nhiên là tiền đồ vô lượng, chỉ sợ vinh hoa phú quý hưởng hết.”

      Lúc này, tên kia xoa mười ngón tay vào nhau, vội vã xin xỏ: “Thuộc hạ chỉ là muốn xác nhận chút có đúng là đồ vật đó chứ tuyệt đối dám…”

      Nữ tử cắt ngang lời , cười lạnh : “Đừng có già mồm nữa, ngươi hãy nhìn lại xem, thiên hạ có ai dám động tới chiếc rương này . Hừ, hôm nay nếu là do ngươi mở chiếc rương này, ta làm sao ăn với điện hạ đây? Tự ngươi muốn sống, đừng làm liên lụy tới các huynh đệ nữa.”

      Người kia mặt xám ngoét, ngây người ra chút, bỗng nhiên rút trong người ra chủy thủ đâm mạnh vào bụng, thổ huyết mà chết. Mọi người như bừng tỉnh, lần nữa lại khôi phục thần sắc lạnh lùng như trước.

      Bạch y nữ tử mặt đổi sắc, hề liếc mắt tới thi thể đó, chỉ phân phó thuộc hạ: “Được rồi, mọi người khiêng rương lên thuyền, chúng ta thẳng vào kinh.”

      Mọi người theo phân phó của nàng đem rương quay trở lại đường cũ.

      Đỗ Đỗ Điểu thấy ta xử lý như vậy liền rùng mình cái. Lúc này thấy bọn họ đem đồ vật quay trở lại, nhưng Đào Hoa Thiếu lại là có được tiếp tục theo dõi hay nên chần chừ do dự. Cạu ta vô cùng tò mò muốn biết trong chiếc rương có giấu vật gì có giá trị mà phải cần đến đám người có võ nghệ cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy… do dự, chợt thấy cổ mát lạnh, thanh kiếm lạnh lẽo kề vào.

      giọng thanh thoát những lãnh khốc vang lên lạnh lùng: “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

      Đỗ Đỗ Điểu thấy qua thủ đoạn của ta, sợ đến mức run lẩy bẩy. Tát vào mồm cũng lưu loát được.

      Đúng lúc, người bỗng kêu “a” tiếng, : ‘Tiểu tử này là người của Sở Thiên Dao.”

      “Hả?” Ngữ khí nữ tử có vẻ hơi ngạc nhiên. Trầm ngâm chút : “Đưa lên thuyền trước, sau đó giao cho lão Hình thẩm vấn cho ràng.”

      xong, dùng tay điểm mấy huyệt người cậu ta, còn hai gã bên trái phải xốc nách cậu ta lên rồi chạy như bay.

      Đỗ Đỗ Điểu bị ném lên thuyền, cả người tuy thể cử động nhưng thần trí vẫn chưa hết sợ, trong lòng bất an lo lắng, nóng như lửa đốt. Ở thuyền được khoảng nén hương lại bị đổi sang xe ngựa, cậu ta bị nhét vào chiếc thùng xe ngựa đen kịt, xóc nảy lửa trận nhừ tử. Cuối cùng xe ngựa dừng lại, người nhét cậu ta vào chiếc túi lớn xách cậu ta vào trong nhà rồi vứt vào mọt góc ai để ý tới. Cậu ta ở trong túi thể động đậy được, cố vận công để giải huyệt nhưng bất luận thế nào cũng giải được, lúc này mới hối hận trước đây mình chuyên tâm học võ.

      Đỗ Đỗ Điểu mắt thể nhìn thấy nhưng tai có thể nghe được, cậu ta nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, nhớ lại ta mạch vào kinh, đại khái là chuẩn bị….vậy hơn hai mươi mấy rương gì đó, e rằng xe ngựa tốt đến mấy cũng chịu được. Nếu đưa cậu ta theo vào kinh, vậy thực là sống bằng chết, phản tặc là người của Sở Thiên Dao, làm sao có thể để yên được chứ? Thực là càng nghĩ càng sợ, giống như là hồi quang phản chiếu, nhớ tới những ngày tháng tươi đẹp xưa khoát hoạt ăn ngủ vô lo nghĩ, miếng ngon đến miệng, …Trong lòng chỉ nhớ dưới ánh trăng đó, trong lòng chỉ nhớ đến ánh trăng …

      Cậu ta ảm đạm miên man suy nghĩ, có rất nhiều điểm lộn xộn, đột nhiên mũi ngửi thấy mùi hương thơm ngát, sau đó chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cười : “Chúc mừng Phong nương.”

      Cậu ta nghe giọng đó liền giật mình, cả người tỉnh táo lại.

      Phong Tịnh Ly : “Ta còn phải đa tạ Lâm tiểu thư, nếu có bản đồ của ngươi làm sao tìm thấy bảo tàng chứ? Chuyện này ta bẩm báo lại thái tử điện hạ, đến lúc đó Ngự trì sơn trang…”

      “Lòng tốt của Phong nương ta xin nhận.” Lâm Vãn Từ ngắt lời ta: “Đệ tử bản trang trong giang hồ luôn luôn thích tự do, thích bị ràng buộc. Chuyện này trước mặt điện hạ nhắc tới là tốt nhất.”

      Phong Tịnh Ly cười : “Vậy chẳng lẽ lại bảo tàng kia từ trời rơi xuống?”

      Lâm Vãn Từ cũng cười:”Phong nương quên rồi sao, phải còn có Dung Sơ Cuồng ư?”

      “Dung Sơ Cuồng là phu nhân của Sở Thiên Dao, ta làm sao mà tặng bảo tàng cho ta được chứ?”

      “Đương nhiên là ngươi giết ta, đoạt được bản đồ bảo tàng, sau đó may mắn mà tìm được.”

      Yên lặng trong chốc lát, hai người cùng nở nụ cười cùng hiểu ý nhau.

      Đỗ Đỗ Điểu giật mình, đầu óc bắt đầu phản ứng.

      Phong Tịnh Ly bỗng nhiên : “Lâm tiểu thư, có việc ta rất hiếu kỳ, nếu ra, chỉ e cuộc sống hàng ngày yên…”

      Lâm Vãn Từ cười : “Có phải Phong nương muốn hỏi ta, vì sao nhất định phải đẩy Dung Sơ Cuồng vào chỗ chết?”

      “Lâm tiểu thư chấp nhất chuyện này, chắc chắn phải có lý do?”

      Lâm Vãn Từ đầu tiên im lặng, sau đó cười khổ tiếng, : “Đây là di mệnh của gia mẫu, trong đó nguyên nhân cụ thể thế nào ta cũng biết.”

      Phong Tịnh Ly gì.

      Bên trong lại yên tĩnh.

      lát sau, có người đến báo, tất cả chuẩn bị xong chỉ chở lệnh xuất phát.

      Phong Tịnh Ly : ‘Để tránh đêm dài lắm mộng, ta muốn xuất phát cả đêm, tiễn Lâm tiểu thư.”

      Lâm Vãn Từ mỉm cười : “Phong nương đường cẩn thận.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29.2



      Lâm Vãn Từ từ bên trong ra thấy ở cổng lớn chuẩn bị sẵn kiệu. ta ngồi vào trong kiệu, nhắm đôi mắt mỹ lệ lại, im lặng lúc lâu, khóe môi khẽ nở nụ cười.



      Kiệu phu vào trong hẻm , quanh co lòng vòng lúc rồi vào hậu viện của tòa nhà. Lâm Vãn Từ từ trong kiệu bước ra, lập tức có người ra đón dìu đưa vào trong phòng, đám tỳ nữ mang tới chậu nước nóng, bên trong chậu nước ngâm loại bột màu trắng, sau đó đặt chiếc chậu gỗ dưới chân ta, rồi nhất nhất khom người lui ra ngoài.



      ta chậm rãi cởi giầy ra, đặt chân lên rồi tháo miếng vải trắng quấn chân ra, để lộ ra đôi chân trắng nõn quái dị. thể tin đây là đôi chân, càng thể tin là ta có thể bước bằng đôi chân đấy.



      ta ngâm chân vào chậu nước nóng, đôi chân quái dị thể diễn tả thành lời, dường như đó là loài quái vật có tên gọi trong biển.



      Lâm Vãn Từ nhìn chân của mình, rất chậm rãi, khuôn mặt mỹ lệ đột nhiên co quắp, toàn thân trở nên run rẩy. Giọng của ta còn ôn nhu như trước mà trở nên the thé chói tai: “Sở tiên sinh mà cũng giở trò xem trộm ư?”



      “Xin lỗi Lâm tiểu thư, tại hạ tới mà đưa thiếp.” Đào Hoa Thiếu quay mặt về phía tấm rèm hướng lưng lại về phía ta, đứng trước ánh trăng sáng tỏ, mái tóc trắng tỏa sáng rực rỡ, giọng trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.



      “Lâm tiểu thư, ta rất thưởng thức tài trí thông minh của ngươi, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác lừa dối ta.”



      “Sở tiên sinh gì vậy?”



      lượng lớn bảo tàng ở đâu?”



      Lâm Vãn Từ cười: “Ta còn tưởng Sở tiên sinh hỏi Dung Sơ Cuồng ở đâu chứ?”



      Đào Hoa Thiếu cười lạnh nhạt, : “Lâm tiểu thư, ta phải là người thương hoa tiếc ngọc, cũng còn là thiếu niên đa tình, càng có tính kiên nhẫn.”



      Lâm Vãn Từ cười lạnh : “Ta biết Sở tiên sinh võ công cái thế, nhưng nếu ta dám làm như vậy, tự nhiên cũng dự liệu có thể phá hỏng toàn bộ.”



      Đào Hoa Thiếu quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta: “Lâm tiểu thư hao tổn tâm cơ dùng mọi thủ đoạn để giết Sơ Cuồng, ta thể hiểu, lẽ nào bởi vì Sơ Cuồng có đôi chân khỏe mạnh phải ?”



      Lâm Vãn Từ khẽ bật cười, đáp, cúi xuống xoa xoa đôi chân, dùng tấm vải khéo léo quấn lại, vô cùng tỉ mỉ chăm chú, giống như làm chuyện cực kỳ thần thánh.



      Đào Hoa Thiếu nhìn ta, trong lòng nảy sinh cảm giác thương hại.



      Hai chân này đối với người như Lâm Vãn Từ mà , điều tiếc nuối.



      Cuối cùng, Lâm Vãn Từ giày vào, đứng lên rũ xiêm y xuống, dùng giọng hài hước lẫn đắc ý: “Đêm nay ngươi là người thứ hai hỏi ta vấn đề này. Đáp án của vấn đề này là điều bí mật, bí mật này làm tổn hại đến danh dự của Lâm gia, cũng tổn hại đến danh dự của Ngự trì sơn trang. phải ai cũng có thể biết, nhưng, đối với Sở tiên sinh, ta hề giữ lại bí mật này.”



      ta dừng lại, mỉm cười nhìn Đào Hoa Thiếu, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt ta, thánh thiện thể tiếp cận. Đào Hoa Thiếu đứng trong bóng tối, nhìn thái độ mặt, chỉ hơi nghiêng đầu, dường như dám nhìn thẳng vào ánh mắt ta.



      Giọng của ta êm như nước: “Sở dĩ ta giết Dung Sơ Cuồng, là bởi vì di mệnh của gia mẫu.”



      “Lâm lão phu nhân vì sao muốn làm vậy?”



      “Bởi vì bản đồ bảo tàng.”



      Đào Hoa Thiếu nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén.



      Lâm Vãn Từ tới cạnh bàn, cho thêm chút hương trầm được đặt trong chiếc đĩa bạc mỏng cho vào lư hương: “Bản đồ bảo tàng vốn thuộc về Dung Sơ Cuồng, năm xưa gia mẫu thu dưỡng ta được thời gian, người ta có tấm bản đồ bảo tàng đó, vì thế bọn họ cố tình mời Vu sư ở Miêu Cương đến để tẩy náo ta…”



      ta rất qua loa, bẫng, dường như đó chỉ là chuyện vô cùng bình thường, Đào Hoa Thiếu nghe mà hiểu.



      ‘Gia mẫu là người của Bạch liên giáo, chuyện này Sở tiên sinh cũng biết…Còn Dung Sơ Cuồng, người ta có giấu bản đồ bảo tàng mà Bạch liên giáo trăm phương ngàn kế muốn có. Khi đó gia mẫu tuy mang thai nhưng vẫn tiếc ngàn dặm xa xôi tới tận Miêu Cương…”



      ta tiếp mà dừng lại nhìn Đào Hoa Thiếu, cười nửa miệng : “Giờ ngươi hiểu vì sao ta lại muốn giết ta rồi đúng ?”



      ta là tai họa ngầm cho Lâm gia, trong di ngôn gia mẫu : ngày nào đó phát ra Dung Sơ Cuồng có bất cứ biểu gì khác thường, phải lập tức giết ta ngay, cũng vì nguyên nhân này, ta tuyệt thể gả cho Thiếu Từ.”



      ta cầm lấy đũa hương nhàng khảy tàn hương vừa rơi vào lư hương, biểu như là làm cái gì cũng vô cùng quan trọng.



      Bỗng nhiên, Đào Hoa Thiếu phát ra Lâm Vãn Từ có đặc điểm, là bất kể ta làm chuyện gì cùng đều hết sức chuyên chú, cực kỳ chăm chú.



      Đào Hoa hơi trầm ngâm, hỏi: “Vì sao bản đồ bảo tàng lại ở người Sơ Cuồng?”



      Lâm Vãn Từ đặt đũa hương xuống, thản nhiên : “Cái này trong di ngôn của gia mẫu đề cập tới, ta cũng biết được, có thể ta có quan hệ gì đó với hoàng thất cũng biết.”



      Đào hoa Thiếu mặt lạnh te, : “ như vậy, sao còn muốn thu dưỡng nàng?”



      “Gia mẫu vì bản đồ bảo tàng mà chết, đương nhiên là để trả thù.” Giọng của ta cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “ ta có tính tình đặc biệt là vô cùng nghe lời, liền lệnh cho ta quên quá khứ. lần nữa giáo dưỡng, đưa ta lên làm trang chủ ngự trì sơn trang, lại từng bước dẫn dắt ta chính tay lật ngược vấn đề để độc chiếm thiên hạ.”



      ta dừng lại, cười cười, lại nhàng thở dài tiếng: “Gia phụ từ đầu đến cuối đều muốn hoàn thành nguyện vọng cho gia mẫu…Chỉ tiếc, hôm nay thời đại thay đổi, mọi việc thuận theo dòng chảy, Bạch liên giáo khởi nghĩa thất bại, hầu như bị nhổ tận gốc. Trong vòng trăm năm cũng khó mà thành công, danh tiếng ngự trì sơn trang lần nữa lại bị coi là giao du với kẻ xấu, cũng tuyệt đối thể giành lại được, chỉ có thể nhanh chóng phân giới hạn với Bach liên giáo.”



      Đào Hoa Thiếu nghĩ thầm: thảo nào Nam Cung Tuấn Khanh ta muốn thoát khỏi khống chế của Bạch liên giáo, ra là bo bo giữ mình, ta quả nhiên là người lợi hại.



      Bóng đêm dần xuống, giọng của Lâm Vãn Từ lành lạnh: “Nửa năm nay việc xảy ra liên tiếp chứng minh được điểm này. Phụ thân nghe khuyên can, cho đến lúc thất bại thảm hại ở Thái Nguyên mới nản lòng thoái chí. Trầm Túy Thiên mưu đồ thâm sâu, tính thế nào đây? Cũng giống nhau mà đứt cánh quay về. Thế cục ngay từ lúc ban đầu khẳng định dường như vô cùng có lợi, Hán vương mưu phản, ngoại tộc xâm lấn, nhưng mà thế cục lại thiên biến vạn hóa, mỗi thời khắc đều có thể thay đổi…Mưu tại nhân, thành tại thiên, mặc dù vạn sẵn sàng, còn phải chờ ba phần vào vận khí do ông trời ban cho.”



      Đào Hoa Thiếu nghe đến đó, trong lòng nảy sinh cảm giác khen ngợi: “Lâm tiểu thư kinh thế tài hoa, nếu là nam tử, là may mắn cho Đại Minh. Sinh tại giang hồ, đó là may mắn của Ngự trì sơn trang.”



      Lâm Vãn Từ lãnh đạm cười, gì.



      Trong lư hương toát ra làn khó , mùi hương tỏa ra hòa với màn sương ánh trăng lượn lờ tràn ngập, mùi hương vô cùng dễ chịu, quanh quẩn ngừng, rất lâu mà chưa tiêu tan.



      Đào Hoa Thiếu bỗng chuyển câu chuyện, : “Chỉ là, nếu ngươi biết đó phải là Dung Sơ Cuồng ngày trước, vì sao vẫn buông tha nàng?”



      Lâm Vãn Từ mặt đổi sắc, đôi môi mọng đỏ khẽ mở ra: “Có thể là bởi vì nguyên do từ Sở tiên sinh, ta bỗng nhiên muốn biết, dưới bảo vệ của Sở tiên sinh, rốt cuộc ta có khả năng giết ta hay ?”



      Đào Hoa Thiếu khỏi mỉm cười: “ như vậy, là do ta hại Sơ Cuồng, Lâm tiểu thư là người tài giỏi …”



      Giọng của Lâm Vãn Từ đột nhiên trở nên lạnh băng: “Sở tiên sinh, điểm trí mạng của ngươi chính là tự phụ, ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta dám giết ta?”



      Đào Hoa Thiếu chỉ cười .



      Lâm Vãn Từ đột nhiên hất tay áo qua bàn, chỉ nghe “lạch cạch” tiếng, chiếc hộp rơi xuống đất, bên trong rơi ra lọn tóc đen nhánh.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      CHƯƠNG 29.3



      Sắc mặt Đào Hoa Thiếu vẫn thản nhiên: “Đó chỉ là lọn tóc mà thôi.”



      Lâm Vãn Từ cười nhạt: “Tóc là thân thể do cha mẹ ban cho.”



      Đào Hoa Thiếu lẳng lặng nhìn ta, lát sau khẽ thở dài: “Tự phụ, chẳng phải đó cũng là điểm trí mạng của Lâm tiểu thư hay sao?”



      Lâm Vãn Từ khẽ nghiêng ánh mắt.



      Đào Hoa Thiếu chậm rãi : “Tại Thái Nguyên ngươi dựa vào bản đồ bảo tàng mà lừa dối Trầm Túy Thiên. Lại còn dựng chuyện làm cho Quỷ cốc Minh và Bạch liên giáo tổn thất nặng nề, thậm chí còn ly gián ta và Hán vương, đều có thể là rất thành công, hơn nữa cực kỳ thành công…Cũng bởi vì vậy…ngươi có chút tự đắc…Nhưng, ngươi quên điều, Phong Tịnh Ly là nữ nhân, đặc điểm nổi bật nhất của nữ nhân chính là hay thay đổi, các nàng tính tình thay đổi thất thường, chắc chắn…”



      Sắc mặt Lâm Vãn Từ chậm rãi biến đổi, đôi mắt sáng ánh lên tia giận giữ.



      “Lâm tiểu thư, ngươi thể chỉ dựa vào tấm bản đồ bảo tàng mà…hơn ba lần lừa gạt người khác, nếu như ngươi đem bản đồ bảo tàng đưa cho Sở Thiên Dao ta, nên đem nó cho người khác, cho dù người này tương lai là thiên tử.”



      Lâm Vãn Từ lặng im trong chốc lát, sắc mặt càng tái nhợt, rốt cục chậm rãi gật đầu : “Ngươi sớm biết lai lịch nhưng sát thủ này, như vậy…”



      sai, ta sớm biết những sát thủ này là người của cẩm y vệ. Lúc đầu ta cho rằng chúng vì Hán Vương mà nhắm vào ta, sau đó ta mới biết đó là vì Sơ Cuồng…bọn chúng nhắm vào Sơ Cuồng, nhưng lại tuyệt muốn đẩy nàng vào chỗ chết, khẳng định là còn có nguyên nhân khác…”



      Lâm Vãn Từ nở nụ cười, : “Ngươi sớm biết người đứng sau Phong Tịnh Ly là ta, cho nên, các ngươi cùng nhau diễn trò, lợi dụng ta…”



      Đào Hoa Thiếu cười: “Lâm tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh nhưng vẫn lộ điểm. Cùng ngươi chuyện là sảng khoái. sai, chúng ta chỉ mượn ưu thế đệ tử đông đảo của Ngự trì sơn trang chút, còn chưa tới từ lợi dụng.”



      Lâm Vãn Từ cười giận giữ: “Ta lệnh cho người của Ngự trì sơn trang tỉm hiểu cái chết của Dung Sơ Cuồng, ra là chính ta truyền ra tin tức đó…Chỉ là, vì sao? Vì sao phải để cho Dung Sơ Cuồng giả chết?”



      ‘Để thoát khỏi người.”



      “Ai?”



      “Hoàng thái tử, tức là thiên tử tương lai sắp tới.”



      Lâm Vãn Từ ánh mắt căng thẳng, hỏi: “Lẽ nào thân thế của ta quả thực có liên quan tới hoàng thất?”



      Đào Hoa Thiếu nghe vậy, im lặng, trong lòng có cảm giác khó thành lời…hoàng thái tử muốn gặp Sơ Cuồng, đương nhiên là vì lời tiên đoán của nàng thành , cho nên khiến chấn động…còn Lâm Vãn Từ bởi vì có liên quan đến bản đồ bảo tàng, hoài nghi thân phận của nàng, ha hả…



      Đào Hoa Thiếu cười : “Mặc kệ nguyên nhân gì, chúng ta cũng muốn có liên quan gì đến hoàng thất, cho nên phải dùng hạ sách đó. Ta biết chuyện này chỉ có thể giấu Lâm tiểu thư thời gian ngắn, tất nhiên sau đó ngươi hiểu ra ngay, cho nên ta định giấu diếm. Đúng như lời ngươi , đối với người thông minh như Lâm tiểu thư đây, có gì gọi là bí mật cả. Ta chỉ muốn Lâm tiểu thư hiểu điều, Dung Sơ Cuồng phải là kẻ địch của Ngự trì sơn trang.”



      Lâm Vãn Từ gì, sắc mặt trắng bệch.



      ta là người kiêu ngạo nên thể tiếp nhận được thất bại, biểu vô cùng phẫn nộ lẫn thất vọng: “Phong Tịnh Ly dùng lọn tóc này để gạt ta ư? Còn ta cứ thế mà tin ư?”



      “Lọn tóc này quả thực là của Sơ Cuồng, ta gạt ngươi.” Đào Hoa Thiếu khẽ cười tiếng, : “Còn Lâm tiểu thư, ngươi tự cho mình là có sở trường tùy cơ ứng biến, thế nhân thành , bao nhiêu sóng to gió lớn đều qua được, đương nhiên coi Phong Tịnh Ly vào mắt…Ha hả, Lâm tiểu thư có thể đùa bỡn nam nhân, cũng có thể đùa bỡn nữ nhân, nhưng ngươi thể cùng lúc đùa bỡn nam nhân và nữ nhân cùng nhau, nhất là nam nhân như ta và nữ nhân như Phong Tịnh Ly.”



      Lâm Vãn Từ trái lại bình tĩnh trở lại, trầm mặc lú lâu, bỗng nhiên phá lên cười. Ngữ khí có chút châm chọc : “Dung Sơ Cuồng rốt cuộc là người dùng thủ đoạn thế nào khiến cho Sở tiên sinh hết lòng hết sức lo lắng vì ta như vậy?”



      Đào Hoa Thiếu hề nổi giận, lạnh lùng trả lời ta: “Luận về thủ đoạn, nàng thể bằng Lâm tiểu thư, nhưng nàng lại hơn ngươi ở chỗ, đó là chân thành.”



      “Ngươi hỏi ta, Dung Sơ Cuồng rốt cuộc có điểm gì khác biệt ư? Vấn đề này ta chưa từng hỏi bản thân mình, giờ ngẫm lại…” hơi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong giọng toát lên mênh mang: “Ta nàng lý do, nhưng ta rất thích nàng, nàng lạc quan rộng rãi, hận phân minh. Có nhiều lúc nàng hồ đồ ngốc nghếch, lúc vụng về, ta cũng thấy rất vui, cảm thấy nàng rất đáng , có đôi khi nàng mang họa tới cho ta, ta lại giải quyết thay nàng …ngươi nhất định , người như nàng đời này có rất nhiều, sai, ta cũng tin như vậy, và ta có gì để …”



      dừng lại, nhàng thở dài tiếng: “Thế nhân coi Sở Thiên Dao ta võ công cao cường ai bì nổi, kỳ thực ta cũng chỉ là người bình thường. đời có thứ mà ta vĩnh viễn thể đánh bại được, đó chính là thời gian, nó là vũ khí có lực sát thương mạnh nhất, lạnh lùng nhất, nó khiến ta kích động tiến lên, có lúc lại làm ta chán nản, có lúc khiến ta tịch mịch đơn. Nhưng chỉ có Sơ Cuồng, nàng khiến ta cảm thấy vui sướng, người nàng, ta nhìn thấy màu sắc ánh sáng đời người vô tận…những mưu, quyền mưu, tính toán, giết chóc … đời ta rất am hiểu nhưng những thứ đó cũng khiến ta cảm thấy vô cùng chán ghét…”



      Lúc này, bầu trời bên ngoài sáng tỏ, bầu trời trong xanh êm dịu, ánh trăng cong mờ nhạt cao vời vợi. Trời sáng rồi, bầu trời xuất những đám mây như hạc vũ phiêu lãng, gió mát từ đường chân trời xa xôi thổi tới, lướt qua sợi tóc trắng bên thái dương của Đào Hoa Thiếu, làm lay động y phục màu trắng người , giọng khàn khàn đặc biệt của thốt ra chợt trở nên đặc biệt dịu dàng như làn nước…



      vậy sao? Huynh như thế sao?” Tôi kéo tay áo liên tục truy hỏi.



      Đào Hoa Thiếu cười khổ, trừng mắt với tôi, vẫn gì. Có người chịu nổi trước la lên: “Dung nương, ngươi hỏi nhiều lắm rồi, ngươi cảm thấy buồn nôn à?”



      Tôi buông tha Đào Hoa Thiếu, quay người sang hung hăng gõ vào đầu cậu ta, quát lên: “Người lớn chuyện, trẻ con đừng xen vào.”



      Cậu ta ôm đầu, : “Tự mình cắt tóc của mình mà còn những…lời khiến người khác nổi da gà đây này.”



      Tôi trợn mắt lên: “Câm miệng!”



      Cậu ta vội chạy , miệng vẫn lầm bầm: “Cắt tóc như thế chẳng ra bộ dạng gì cả. Đúng là chẳng khác gì ni …”



      Tôi nghe được, lập tức gào lên: “Tiểu tử thối, cậu chán sống rồi phải ?”



      Hừ, Đào Hoa Thiếu đối với kiểu tóc mới của tôi tỏ ra bất mãn lắm rồi, giờ tên tiểu tử này còn đổ thêm dầu vào lửa.



      “Được rồi, đừng loạn nữa.” Đào Hoa Thiếu kéo tay tôi.



      Tôi bắt gặp sau nụ cười của , trong ánh mắt vẫn có chút chế nhạo, tôi cảm giác hai gò má nóng bừng, dám truy hỏi nữa.



      nắm lấy tay tôi đến đình nghỉ chân ngồi xuống, cười hỏi tôi: “Lai lịch của Dung Sơ Cuồng tầm thường, có muốn tra hỏi đến cùng ?”



      Tôi vội lắc đầu: “Ngàn vạn lần muốn, Dung Sơ Cuồng chết rồi. Chuyện trước đây của ấy muội muốn hỏi đến. Cho dù ấy có thân phận cao quý cũng liên quan gì đến chúng ta.”



      Đào Hoa Thiếu phá lên cười, cố ý : “Này, ta ngược lại rất muốn làm phò mã gia đấy.”



      Tôi tiếp tục tra hỏi nữa, chỉ nhìn cười, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu chưa từng có. Càng cười càng thấy vui sướng, lại càng cười nhiều hơn. Rốt cuộc, Đào Hoa Thiếu chịu nổi nữa, nét mặt toát lên vẻ bó tay, lấy tay đấm vào ngực, thở dài quay đầu : “Ông trời ơi, ta vốn cảm thấy những lời này buồn nôn, ngược lại thấy muội như vậy buồn nôn quá …”



      Tôi bật cười ha hả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :