1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa (Chương 61.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 37: Tứ di nương thần bí của Tướng phủ.

      Editor: Búnn.

      Liên Lãnh Uyển.

      "Vận Nhi, ngươi có biết Tứ di hương trong hậu viện Tướng phủ kia ?" Vân Lãnh Ca nằm nghiêng giường êm, cụt hứng hỏi.

      Vận Nhi nhíu mày suy nghĩ, lúc lâu sau mới mở miệng: "Tiểu thư, vị Tứ di nương kia vào cửa cùng khoảng thời gian với Tam di nương, trước sau kém nhau khoảng tháng, năm nô tỳ mới tiến Tướng phủ có nghe bọn hạ nhân , hình như nàng ta bán mình mai táng cho phụ thân được tướng gia cứu, dáng vẻ cũng xinh đẹp, liền được tướng gia thu làm thiếp, lúc mới vào cửa cũng được Tướng gia sủng ái khoảng thời gian, sau này biết vì sao sức khỏe của Tứ di nương càng ngày càng yếu, có tư thế bệnh tệnh dậy nổi, mới đầu Tướng gia còn sai người chăm sóc cẩn thận, nhưng bị bệnh nhiều năm, thấy vẫn tốt lên, cũng dần quên tồn tại của nàng ta, chỗ Tứ di nương ở cách viện của chúng ta rất xa, ngày thường bên cạnh cũng chỉ có ma ma chăm sóc."

      Vân Lãnh Ca khịt khịt mũi, nhắm hờ mắt suy nghĩ, trí nhớ của nàng về Tứ di nương này nhiều lắm, đơn giản chỉ là dáng vẻ xinh đẹp, ở trong kinh thành này chính là ngàn dặm mới chọn được người, càng nghĩ khuôn mặt của Tứ di nương càng mơ hồ, dù sao nhiều năm Tứ di nương lại trong Tướng phủ, lão thái thái niệm tình nàng ta bị bệnh nặng nên miễn thỉnh an hàng ngày, ngày thường nàng ta cũng chỉ ru rú trong phòng, ăn, mặc, ở, lại đều có vị ma ma kia chăm sóc, trước kia đương nhiên Vân Lãnh Ca phí thời gian chú ý đến vị di nương như có như này.

      Nàng ta bị bệnh nặng? Hay là giả bộ bị bệnh? Quan hệ giữa mình và Tam di nương bị xé rách cũng là chuyện sớm hay muộn, việc gì phải nâng đỡ người muốn thay mặt bản thân chưởng gia, nếu Tứ di nương giả bộ bệnh, hiểu được việc đặt mình bên ngoài việc, mọi việc cũng tránh cho bản thân bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió vẫn có thể xem là ứng cử viên.

      "Lát nữa ngươi với Ngâm Cầm tiếng, bảo nàng ấy buổi tối lặng lẽ đến viện Tứ di nương tìm hiểu chút tình huống, đừng để người khác phát ." Ánh mắt Vân Lãnh Ca nặng nề, làm người khác thể nhìn ra được trong lòng nàng nghĩ gì, môi đào hé mở, phát ra thanh.

      "Vâng, tiểu thư." Mặc dù Vận Nhi biết tiểu thư muốn tìm hiểu Tứ di nương làm gì, nhưng mỗi việc tiểu thư phân phó đều có tác dụng của nó, cho nên nhàng gật đầu, lui ra ngoài thông báo cho Ngâm Cầm.

      Vân Lãnh Ca lấy tay day huyệt thái dương, áp chế cảm giác khỏe trong đầu, hậu viện của Vân Bá Nghị có Nhị di nương Vạn thị, Tam di nương Lý thị, còn có Tứ di nương tên là gì nàng cũng biết, quan hệ nhìn giống như đơn giản, nhưng thực ra bên trong lại vô cùng thâm sâu, người ngoài đều biết Vân Bá Nghị rất sủng ái Nhị di nương, chỉ sợ đây là do Vân Bá Nghị cố ý giả mù sa mưa.

      Tâm tư vừa chuyển, Vân Lãnh Ca nghĩ đến đêm đó Nhị di nương diễn trò hãm hại nàng, trong mắt Vân Bá Nghị lúc nhìn Lý thị thoáng vẻ dịu dàng, lúc đó mọi người trong phòng đều chú ý tới, nhưng nàng lại thấy rất , trong dịu dàng đó chứa tình da diết, mặc dù khá nhạt, nhưng có lẽ chưa chắc loại ánh mắt biểu lộ chân tình này dành cho Nhị di nương.

      Vạn thị nắm quyền tướng phủ, phía trước Vân Bá Nghị còn cần Vạn thị Lang hiệp trợ, vốn thể động vào Nhị di nương mà chỉ có thể sủng bà ta, xem những nữ nhân khác trong phủ, thậm chí nhiều năm rồi Vân Bá Nghị vẫn chưa từng nạp thêm tiểu thiếp.

      Ánh mắt Vân Lãnh Ca xoẹt qua ánh sáng lạnh, lẽ, Tam di nương đưa lời mời liên thủ với mình, Vân Bá Nghị lại sắm nhân vật gì trong đó? Là muốn lợi dụng bản thân quật ngã Nhị di nương sau đó đưa nữ nhân thương thượng vị sao?

      Người người trong tướng phủ này đơn giản, về điểm tính kế này lão phu nhân, Vân Bá Nghị, cùng Nhị di nương có gì đáng .

      Suy nghĩ lát, đầu Vân Lãnh Ca càng đau, đành phải thu hồi suy nghĩ, nhắm mắt dưỡng thần.

      "Tiểu thư, tiểu thư, nên dùng bữa tối rồi." Giọng của Vận Nhi vang lên.

      Vân Lãnh Ca từ từ tỉnh lại, trong nháy mắt vẻ mê man trong mắt hoàn toàn biến mất, trở nên hoàng toàn sáng , nàng nhíu mày, bản thân định khẽ chợp mắt chút, vì sao lại ngủ ngay, lại còn chút cảnh giác, nghiêng đầu nhìn cửa số, trời tối đen, trong phòng châm hai chiếc đèn lồng sáng rọi, liền biết bản thân ngủ gần ba canh giờ rồi.

      Chẳng lẽ hai ngày gần đây quá mức mệt nhọc sao? Suy nghĩ càng nhiều mình càng dễ mệt mỏi, Vân Lãnh Ca tự động vươn ngón tay dài day huyệt thái dương, giọng hỏi, trong giọng mang vẻ lười nhác sau khi tỉnh ngủ: "Giờ nào rồi?"

      "Tiểu thư, giờ Tuất, nô tỳ thấy tiểu thư ngủ say nên đánh thứ, đến canh giờ dùng bữa tối rồi, nô tỳ sợ tiểu thư có chút đói bụng." Vận Nhi đau lòng nhìn Vân Lãnh Ca mệt mỏi nằm giường, tiểu thư ở trong tướng phủ này rất vất vả, người người sống yên, mỗi ngày tiểu thư đều phải hao phí tinh lực để đối phó.

      Lúc nãy mới là giờ Mùi, tỉnh lại là giờ Tuất rồi : "Mang bữa tối lên đây ." Vân Lãnh Ca vuốt tóc mai rơi xuống trán, .

      Vận Nhi nghe vậy cáo lui, lâu sau dọn xong bàn thức ăn ở nội thất.

      Vân Lãnh Ca đứng dậy đến bàn dùng bữa, Vận Nhi ở bên cạnh cẩn thận chia đồ ăn, chỉ cần Vân Lãnh Ca ở bên cạnh nhìn thoáng qua món nào, Vận Nhi liền cơ trí gặp miếng đặt vào đĩa trước mặt Vân Lãnh Ca.

      "Vận Nhi, lúc ta dùng cơm cần người hầu hạ, mau ngồi xuống ăn ." Vân Lãnh Ca định gắp thức ăn vài lần đều bị Vận Nhi nhanh tay lẹ mắt gắp đồ ăn vào trong đĩa trước, nàng buông đũa xuống, hơi nghiêng đầu, cười yếu ớt với Vận Nhi ở bên cạnh.

      Vận Nhi bướng bỉnh lắc đầu: "Tiểu thư dùng bữa bên cạnh thể có người hầu hạ."

      Vân Lãnh Ca biết mặc dù bình thường Vận Nhi dịu dàng, nhưng lúc cứng đầu cũng kém người khác bao nhiêu, cho nên cũng nhiều lời nữa, lại cầm đũa lên, từ từ ăn đồ ăn Vận Nhi gắp.

      Sau khi ăn xong, Vận Nhi yên lặng thu dọn cơm thừa rượu cặn bàn.

      Vân Lãnh Ca ở giường nệm nghỉ tạm lát, đợi Ngâm Cầm hầu hạ rửa mặt chải đầu, thay y phục ngủ lụa bạch sắc xong, lên giường ngồi xếp bằng tu luyện như thường lệ."

      "Ngâm Cầm, lát nữa nhớ đến chỗ Tứ di nương xem, mọi chuyện cẩn thận, sau khi trở về báo cáo tình hình cho ta biết." Vân Lãnh Ca cách tầng màn che mỏng.

      "Vâng, tiểu thư." Ngâm Cầm lên tiếng trả lời, thổi tắt đèn lồng dễ cháy, im lặng lui ra ngoài.

      Vân Lãnh Ca thu hồi suy nghĩ, trong lòng hoàn toàn là kỳ ảo linh hoạt, đắm chìm trong thế giới tu luyện huyền diệu.

      biết qua bao lâu, lỗ tai Vân Lãnh Ca khẽ động, nghe được chút động tĩnh, liền biết là Ngâm Cầm cố ý tạo ra.

      "Sao rồi?" Vân Lãnh Ca thu hồi nội lực ở giữa đan điền, bàn tay trắng nõn nâng màn tre lên, giọng hỏi.

      "Tiểu thư, Tứ di nương có chút kỳ lạ." mặt Ngâm Cầm có vẻ nghiêm trọng.

      Ánh trắng nhàn nhạt chiếu vào nội , khuôn mặt nhắn thanh lãnh của Vân Lãnh Ca như được phủ lên tầng lụa trắng mờ ảo, khiến khuôn mặt nhắn dưới ánh trăng xinh đẹp giống như tiên tử.

      "Hả?" Vân Lãnh Ca phát ra thanh trầm thấp từ cổ họng, ý bảo ngâm cầm tiếp tục .

      "Tứ di nương hẳn là bị bệnh, nhưng là do nàng ta cố ý uống thuốc khiến bản thân sinh bệnh." Ngâm Cầm , giữa hàng lông mày xuất vẻ khó hiểu, nàng hiểu tại sao có người vô duyên vô cớ lại đạp hư bản thân để làm gì.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Phong Vũ Yên, Chris, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 38: Tứ di nương thâm tàng bất lộ

      Edit: La Na

      Khóe miệng Vân Lãnh Ca khẽ nâng lên, xao động ở cánh môi lộ ra nụ cười yếu ớt.

      "Ngâm Cầm, em trực tiếp vào trong phòng bà cho bà, ta mời bà lát nữa tới Liên Lãnh Uyển chuyến, cần phải cẩn thận quan sát thần sắc và biểu cảm của bà, mau mau , ta ở đây chờ em." Vân Lãnh Ca suy nghĩ nửa ngày, rồi lạnh nhạt .

      Đối với Tứ di nương thần bí này nàng hơi tò mò, lấy phu quân ở trong triều, mồ côi quyền thế mà có thể bỏ qua danh lợi địa vị ở Tướng phủ, buông bỏ phu quân sủng ái mình, ngược lại lại vào con đường như ni ăn chay niệm phật, hạ nhân quen nịnh chủ nhân cao đạp chủ tử thấp, chỉ sợ Tứ di nương thấy vậy cũng nghĩ trào phúng.

      Kết quả tại sao bà lại như vậy, đối với Vân Bá Nghị chút hảo cảm nào, khi bà vừa đến Tướng phủ, khi đó tranh sủng ái của Vân Bá Nghị được, bị tràng bệnh kỳ quái, lúc đó, khiến bà thể kiềm tâm tư lại, giấu tài, làm nhân vật tiếng tăm gì ngủ đông trong viện nho , trải qua cuộc sống của người tàng hình, có thể sống cuộc sống như vậy, Tứ di nương tuyệt đơn giản, nhưng mà, trong tướng phủ này có ai lại đơn giản chứ?

      "Vâng, tiểu thư." Ngâm Cầm theo lời mà .

      Vân Lãnh Ca thu hồi màn che, ngửa người nằm thoải mái đệm mềm mại, hai tay đặt ở sau ót, trong đêm đen, con ngươi của nàng sáng rực như vì sao, dấu chấm chợt lạnh chợt nóng.

      Mẫu thân nàng được gả vào Tướng phủ 15 năm trước, tháng sau Vân Bá Nghị nạp Nhị Di Nương Vạn thị, ngay sau đó tiếp tục thu Tam Di Nương Lý thị làm tiểu thiếp, trước sau đến hai tháng đưa Tứ di nương vào trong phủ với danh phận di nương.

      Vạn thị vừa mới vào phủ tháng có bầu, khi đó mẹ đẻ Lâm thị của nàng cũng có thai hai tháng, sau này Nhị Di Nương sinh non, Vân Xuân Ca thành thứ trưởng nữ của hữu tướng phủ.

      Khóe miệng Vân Lãnh Ca nhếch lên, chỉ sợ tên hỗn đản Vân Bá Nghị này sớm thông dâm với Nhị Di Nương, tuy rằng vô xảo bất thành thư, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy kì quái, mẫu thân đường đường là dòng chính nữ duy nhất của Tả Tướng Phủ, tướng mạo tầm thường, thân phận cao quý, gả cho Vân Bá Nghị mặc dù coi là ủy khuất, nhưng cũng tuyệt đối phải là cao gả, Vân Bá Nghị dù là thích mẫu thân, nhưng phải ngại Tả Tướng Phủ nên vắng vẻ Lâm thị đến tình trạng thế này chứ, chẳng lẽ bên trong còn có gì khó hiểu?

      Mẫu thân là do tự mình tới cửa cầu cưới, để trong phủ chẳng quan tâm thôi, còn để Nhị Di Nương cả ngày bắt nạt mẫu thân chính thất này, thế cho nên Nhị Di Nương càng ngày càng được tấc lại muốn tiến thước, liên tiếp hại mẫu thân, tình huống sâu xa trong đó, Vân Bá Nghị ông chẳng biết gì, đánh chết Vân Lãnh Ca cũng tin.

      Tinh quang đáy mắt chớp lên, Vân Lãnh Ca ngộ ra điều, chỉ sợ là như thế rồi.

      "Tiểu thư." Ngâm Cầm lên tiếng ngắt động tác của Vân Lãnh Ca.

      "Hả? như thế nào?" Vân Lãnh Ca phục hồi lại tinh thần, vẫn chưa đứng dậy, đôi mắt đẹp tự do nhìn đỉnh màn trướng, giọng .

      "Nô tì cũng làm kinh động bất luận kẻ nào, chỉ lặng lẽ tiến vào bên trong phòng của Tứ di nương, Tứ di nương rất cảnh giác, dường như nô tì vừa vào bà phát giác được, bà lớn tiếng la lên, chỉ là lẳng lặng nhìn nô tì, nô tì thấy bốn phía người, liền trực tiếp ý của tiểu thư, mặt Tứ di nương ràng rất là kinh ngạc, sửng sốt hồi, gật gật đầu, sớm muốn bái phỏng tiểu thư, lát sau bà đúng giờ đến Liên Lãnh Uyển gặp tiểu thư." Ngâm Cầm tận lực ràng, nàng nhìn ra, tiểu thư rất coi trọng Tứ di nương.

      "Ừ, ta biết." Trong bóng đêm, Vân Lãnh Ca nhíu mày, mắt hơi híp lại, , " xuống nghỉ ngơi ."

      Ngâm Cầm cẩn thận thay Vân Lãnh Ca che lại màn che, giọng cáo lui.

      Được rồi, bây giờ nghĩ nhiều cũng làm nên chuyện gì, chờ mình đón bà vú về, tất cả sáng tỏ.

      Vân Lãnh Ca mở chăn bông ra, che người, nhắm mắt ngủ.

      Sáng sớm, Vân Lãnh Ca ngủ say bị Vận Nhi giọng gọi dậy.

      Vừa ngủ dậy trong lòng Vân Lãnh Ca ảo não, mấy ngày vì sao bản thân luôn ngủ say, trước kia chỉ cần có nguời tới gần, dậy ngay lập tức, chẳng lẽ là mình mỗi đêm luyện công quá mệt rồi à? Hay quen biết bọn Vận Nhi, cho nên lơi lòng phòng bị trong lòng? Đây phải là triệu chứng tốt.

      "Tiểu thư, hôm nay lão phu nhân cố ý dặn, tiểu thư cần sớm chuẩn bị." Vận Nhi thấy Vân Lãnh Ca có chút thất thần, giọng nhắc nhở.

      Vân Lãnh Ca thở hơi, giữ vững tinh thần, thấp giọng hỏi Vận Nhi giúp mình mặc xiêm y, "Giờ nào rồi?" Trong phòng hơi tối, sắc trời vẫn chưa sáng.

      "Giờ mẹo canh ba, tiểu thư." Vận Nhi xoay người giúp Vân Lãnh Ca cài băng gấm bên hông, đáp.

      Sáu giờ rồi à? Huyệt Thái Dương của Vân Lãnh Ca lại bắt đầu làm đau, tính ra Mộ Dung Thế tử trở về thành cũng cần sớm vậy chứ.

      Hôm nay muốn mặc quần áo và trang sức nào tối hôm qua nàng cũng bày biện xong, Vận Nhi nhanh nhẹn giúp tiểu thư mặc la quần, hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu xong xuôi, đối mặt với gương đồng, búi tóc cho nàng.

      Vận Nhi khéo tay linh hoạt, chỉ chốc lát công phu tạo thành búi tóc chữ thập, Vân Lãnh Ca thanh lệ tuyệt sắc càng tăng thêm vẻ hoa lệ lộng lẫy, ung dung, nhìn ra đây chỉ là nữ tử còn chưa cập kê.

      "Vận Nhi, cần phải phức tạp như vậy, cứ búi kiểu tóc hằng ngày ta búi , cắm cây trâm vàng hôm qua tổ mẫu cho ta này, còn nữa cần trang điểm kĩ cho mặt ta đâu." Vân Lãnh Ca kiên trì nhìn bản thân xa lạ, với Vận Nhi phía sau.

      Vận Nhi bĩu môi, cảm thấy có chút thích hợp, hôm nay tiểu thư các nhà chắc chắn đều trang điểm cực kì thể diện, tiểu thư lại vẫn trang điểm như thường, xuyên qua gương đồng Vận Nhi có thể nhìn ra kiên trì trong mắt tiểu thư, trong lòng than , bàn tay bé của Vận Nhi ngừng, nhanh chóng dỡ búi tóc xuống, chải thành búi tóc thường ngày.

      Tóc dài buông xuống từ phía sau, Vận Nhi cầm lược theo chải từ từ, dĩ nhiên Vân Lãnh Ca tóc dài đến eo, tóc đen óng ả như mực, chạm vào mềm mại, khiến người ta thích nỡ buông tay.

      Cuối cùng Vận Nhi cắm cây trâm hôm qua lão phu nhân đưa lên, giọng , "Tiểu thư, được rồi, em phân phó mang đồ ăn sáng lên."

      Vân Lãnh Ca gật , Vận Nhi cáo lui ra khỏi phòng.

      Sau khi ăn xong, Vân Lãnh Ca biết xe ngựa Hạ gia chờ đợi bên ngoài Tướng phủ.

      "Hôm nay ba người các em cùng với ta , Mộ Dung Thế tử trở về thành Kinh Thành chắc là rất náo nhiệt, ra ngoài nhìn vòng cũng tốt." Vân Lãnh Ca sớm nhìn ra ý niệm muốn xuất phủ của ba người, cười .

      Trong mắt ba người hẹn mà cùng toát ra thần sắc vui mừng, mỗi ngày ngốc trong tướng phủ rất buồn tẻ, ngoại trừ Ngâm Cầm ngẫu nhiên có thể sử dụng khinh công xuất phủ xem tới xem lui, Ngâm Thư và Vận Nhi đúng là lâu rồi chưa ra khỏi Tướng phủ, đương nhiên tránh khỏi vui sướng.

      "Cảm ơn tiểu thư." Ba người nhìn nhau, đều nhìn ra sắc mặt vui mừng trong mắt đối phương, nhất tề giòn thanh mở miệng .

      Vân Lãnh Ca giọng cười yếu ớt, lập tức nghiêm mặt , "Ngâm Cầm, em báo cho ám vệ biết, gọi bọn họ hôm nay cần theo ta xuất phủ, cẩn thận quan sát chung quanh, mấy người chúng ta ở trong phủ, sợ có tiểu nhân sinh ." Dừng chút, tiếp tục , "Báo cho nha hoàn ma ma trong viện biết, ta cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào bên trong phòng."

      Ngâm Cầm suy tư chút, gật gật đầu, có mình bên cạnh tiểu thư, hẳn là vô .
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 39: Thứ tỷ muội trang phục lộng lẫy

      Edit: Huong August (LQD)

      Vân Lãnh Ca chờ Ngâm Cầm phân phó tất cả thoả đáng, lúc này mới chậm rãi rời Thương Lãnh Uyển.

      Còn chưa tới đại môn Tướng phủ, từ xa Vân Lãnh Ca nhìn thấy bóng dáng duyên dáng kiều của Vân Xuân Ca và Vân Thu Ca đứng thẳng ở đó, tức ra Tướng phủ ngoài cửa tránh cho xuất đầu lộ diện, chưa ra cửa Tướng phủ miễn xuất đầu lộ diện, lại đứng nơi dễ thấy như vậy, khiến người gác cổng quên hết cả quy củ, cúi đầu mà ánh mắt đều ào ào quét tới hai người.

      Trong mắt hai người Vân Xuân Ca đều vẻ bình tĩnh, hiển nhiên nhịn được mà tới từ sớm, tiểu thư khuê các đứng lâu như vậy, tất nhiên hai chân chua xót đau đớn, nhưng hai người đều là hạng người thâm trầm, khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười thỏa đáng.

      Vân Lãnh Ca nở nụ cười trêu tức bên khóe môi, đúng là họ thể chờ được nữa, vứt bỏ cả ngụy trang cao quý ngày thường chờ ở cửa phủ rồi, chẳng lẽ sợ nàng trở quẻ đổi ý ư? Vân Lãnh ca cười thầm trong lòng, hai người trước mặt hồng xanh, đứng trước cửa phủ cũng tạo nên phong cảnh tịnh lệ.

      Hôm nay Vân Xuân Ca trông hết sức thanh nhã, mặc áo hồng đào thêu hoa, váy là từ lụa trắng Hồ Châu đính trân châu, búi tóc nghiêng đầu cài trâm phù dung bằng ngọc bích, làn da non mềm, má lúm đồng tiền đẹp hơn hoa, miệng đỏ như son, cái nhăn mày nụ cười cũng khiến người ta dời mắt được.

      Vân Xuân Ca tay cầm khăn, đánh giá thân trang phục của Vân Thu Ca bên cạnh. Nàng ta mặc quần lụa màu xanh nhạt, ống tay áo thêu mẫu đơn xanh, sợi chỉ bạc thêu mấy đóa tường vân, vạt áo may hàng sóng nước màu lam đậm, trước ngực là áo gấm vàng nhạt bọc lấy bầu ngực, quần lụa chuyển động nhàng theo thân thể, giơ tay nhấc chân như lá liễu phất qua, hết sức mềm mại.

      Vân Xuân Ca thấy bộ dáng õng ẹo của Vân Thu Ca, trong lòng sinh mấy phần khinh thường, cuối cùng cũng chỉ là trời sinh làm tiểu thiếp, cùng hạng người như hồ ly tinh mẫu thân nàng ta, ăn mặc xinh đẹp như vậy, chẳng phải ràng là quyến rũ nam nhân sao?

      Giống như bên cạnh có gì đó bẩn thỉu lắm, Vân Xuân Ca khẽ dời mấy bước ra xa

      Vân Thu Ca há có thể chú ý tới những chi tiết này, nụ cười ngọt ngào mặt có phần rạn nứt, trong lòng thầm hận, chờ xem, ngươi mất che chở của Nhị Di nương, sau này làm thế nào kiêu căng trước mặt nàng nữa.

      Tâm tư Vân Lãnh Ca ý khẽ động, hai người làm phải là xuất môn xem náo nhiệt ư, ngờ hóa ra là câu rùa vàng, khóe miệng xuất nụ cười ý nhị, Vân Lãnh Ca bước lên trước, lên tiếng chào, "Đại tỷ, Tứ muội."

      "Nhị tỷ tới trễ, chúng ta phải chờ hồi lâu." Mới tức vừa vội, Vân Thu Ca oán trách , điệu xen lẫn mùi thuốc súng .

      "Đúng vậy đó, Nhị muội, để chúng ta chờ muội, chẳng phải hợp lễ nghi?" Vân Xuân Ca chịu yếu thế tiếp lời, mang theo dò xét chạy tới trước mặt Vân Lãnh Ca quan sát.

      Nhìn Vân Lãnh Ca vẫn ăn mặc khác ngày thường bao nhiêu, trong mắt Vân Xuân Ca lóe lên khinh bỉ, đây đâu còn là chính nữ Tướng phủ nữa, ăn mặc như kiểu nàng ta nghèo kiết xác vậy, người biết còn tưởng rằng Tướng phủ bạc đãi nàng ta, nhưng khi nhìn thấy trâm cài tóc Vân Lãnh Ca, trong mắt Vân Xuân Ca lên phẫn hận và bất mãn.

      đợi Vân Lãnh Ca mở miệng trả lời, Vân Xuân Ca lại bắn tràng liên hồi, "Nhị muội, trường hợp hôm nay giống bình thường, muội ăn mặc mộc mạc như thế, chẳng phải quá hẹp hòi rồi sao?"

      Trong lời có ý khiêu khích khiến Ngâm Cầm vốn dễ kích động lập tức nổi giận, sắc mặt Vân Lãnh Ca bình tĩnh như cũ, chút gợn sóng, nhàn nhạt quét mắt nhìn hai người trước mặt cái, thanh lạnh xuống, "Đại tỷ ngươi là chất vấn ta sao?"

      Khuôn mặt vốn vẻ giễu cợt của Vân Xuân Ca cứng đờ, dù gì Vân Lãnh Ca cũng là dòng chính nữ, cho dù trang phục của nàng ổn, cũng được do mình chỉ ra, cũng vì hôm nay nàng bắt gặp Vân Thu Ca ăn mặc quá mức quyến rũ, khiến nàng cảm nhận được uy hiếp lớn, trong lúc nhất thời thấy được cây trâm lại nghĩ tới chuyện Tổ mẫu thương Vân Lãnh Ca, trong lòng ghen ghét, im lặng nữa, nhịn được mà ra ngoài, quả nhiên là sai lầm.

      "Nhị muội, đại tỷ có ý đó, dù sao thân phận với thân phận tại của tỷ, ăn mặc như vậy có vẻ quá trắng trong thuần khiết, mặt mũi Tướng phủ cũng ít nhiều ảnh hưởng.” Vân Xuân Ca liếc thấy vẻ mặt hả hê của Vân Thu Ca, cắn răng ngà, hòa hoãn giọng , thu lại khinh bỉ trong đó, đổi lời.

      "A, ra là như thế." Thấy Vân Xuân Ca chuyển sang dùng mặt mũi Tướng phủ để chất vấn nàng, Vân Lãnh Ca giương mày, khẽ mỉm cười, tùy ý , " sao, hôm qua được tổ mẫu đồng ý."

      Thấy Vân Lãnh Ca vài ba lời cự tuyệt lời thăm dò của bản thân, Vân Xuân Ca oán hận trong lòng, lại thể phản đối gì, tránh rước phải chuyện tổ mẫu vui, cứng ngắc nặn ra nụ cười quái dị.

      Thấy dáng vẻ của Vân Xuân Ca, Vân Thu Ca thầm sảng khoái, tạm thời mẫu thân còn ngồi chiếc thuyền với Vân Lãnh Ca, nên bây giờ, kẻ địch lớn nhất của nàng là Vân Xuân Ca.

      "Chúng ta thôi." Vân Lãnh Ca thu hết thần sắc hai người vào trong mắt, nâng tay vuốt làn váy chút bụi bặm, dẫn đầu ra ngoài.

      Ngoài đại môn Tướng phủ, xe ngựa Tướng phủ sớm chuẩn bị tốt, tấm bài bên sườn xe, ràng là chữ "Vân".

      Ngoài hai chiếc xe ngựa của Tướng phủ, còn thêm chiếc ngựa mui xe màu cam, treo bài chữ "Hạ".

      Ba người Vân Lãnh Ca chậm rãi bước ra khỏi Tướng phủ, nha hoàn sau lưng nhắm mắt theo đuôi cúi đầu bước theo phía sau.

      "Ba vị Vân Tiểu Thư, khiến ta đợi lâu." Nghe loạt tiếng bước chân truyền đến, xe ngựa phía trước bị vén màn xe lên, lộ ra gương mặt với nụ cười xinh đẹp.

      Vân Lãnh Ca cười yếu ớt, "Là Lãnh Ca phải, xin Hạ nhị tiểu thư độ lượng thứ lỗi."

      Hạ Yên Nhi đối với chuyện Vân Thu Ca cũng muốn cùng chút nào giật mình, hiển nhiên là sớm biết, cuộc chuyện vừa rồi của ba người, đoán chừng Hạ Yên Nhi nghe hết sót chữ.

      "Xe ngựa của ta rộng rãi, các ngươi cùng ngồi chiếc này , bọn nha hoàn ngồi xe ngựa Tướng phủ, được ?" Hạ Yên Nhi biến sắc quan sát vẻ mặt ba người Vân Lãnh Ca, dịu dàng thương lượng.

      Nàng như vậy, chẳng lẽ mình còn có thể cự tuyệt? Vân Lãnh Ca khẽ gật đầu, nhấc chân lên xe ngựa, hai người sau lưng theo sát phía sau.

      Hạ Yên Nhi hạ màn xe xuống, mỉm cười nhìn ba người ngồi xuống.

      Bên trong xe ngựa Hạ phủ hào hoa, rộng rãi sáng ngời, khay trà trang trí cũng có, giống như phòng khách .

      "Đại tỷ và đại ca cùng Mộ Dung Thế tử chọn vị trí tốt trong tửu lâu, tửu lâu cách cửa thành xa." Hạ Yên Nhi cười .

      "Hôm nay ta mạo muội đến, chưa từng thông báo với Hạ nhị tiểu thư tiếng, rất lo lắng, thỉnh Hạ nhị tiểu thư tha lỗi." Vân Thu Ca tiếp lời.

      Nàng được Hạ Yên Nhi đồng ý tùy tiện theo, ngộ nhỡ trong lòng người ta vui, chèn ép nàng hay rồi.

      " sao, càng nhiều người càng náo nhiệt, có thể đồng hành với Tứ tiểu thư, ta vui mừng còn kịp đấy." Hạ Yên Nhi ngoài miệng khách sáo .

      Vân Thu Ca vui vẻ trong lòng, tâm tình vốn căng thẳng cũng buông lỏng rất nhiều, "Đa tạ Hạ nhị tiểu thư."

      Vân Xuân Ca bên thấy vẻ mặt a dua lấy lòng của Vân Thu Ca, lại liếc thấy y phục của nàng ta, chán ghét trong lòng càng tăng thêm bậc, tự chủ được mà nhíu mày.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 40: Trước giờ Thế tử Mộ Dung trở về.

      Editor: Quỳnh ỉn LQDONNN

      Dĩ nhiên Hạ Yên Nhi bỏ qua ý khinh thường trong mắt Vân Xuân Ca, khóe miệng cong lên, cố ý nhìn quần áo người Vân Thu Ca, : “Hôm nay tứ tiểu thư rất xinh đẹp, ta biết từ lúc nào Tướng phủ lại xuất đại mỹ nhân làm say đắm lòng người như vậy.” Hình như trong giọng còn mang theo chút trêu ghẹo cùng tán thưởng.

      Vân Xuân Ca giống như con nhím, trong lúc nhất thời toàn bộ lông nhọn người dựng thẳng lên, trong lòng hơi căng thẳng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vân Thu Ca, quả nhiên thấy mặt nàng đỏ bừng lên, làm tôn lên khuôn mặt của nàng, cả người càng phát ra vẻ kiều mỵ động lòng người.

      “Hạ nhị tiểu thư đùa, ta liễu yếu đào tơ, sao có thể so sánh với Hạ nhị tiểu thư được chứ.” Vân Thu Ca đỏ mặt, giọng .

      Lời nịnh hót của Vân Thu Ca lại càng làm Vân Xuân Ca tức giận, tiện nhân này liền già mồm cãi láo, trong lòng tức giận mắng, hô hấp giữa hai mũi Vân Xuân Ca càng thêm nặng nề, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, để tránh luống cuống trước mặt người khác.

      Hạ Yên Nhi thấy mình dễ dàng đạt được mục đích, liền cười thâm trầm, lên tiếng
      , tao nhã cầm lấy ấm trà bàn, rót cho mỗi người chén nước chè xanh.

      Hai tay Vân Lãnh Ca đặt ngang đùi mình, ánh mắt an tĩnh nhìn mọi thứ bên trong xe, trầm tĩnh như vũng nước đọng,nhìn chớp mắt, giống như xem đến xuất thần, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn tươi cười xa cách, vẻ đoan trang thất lễ ở trước mặt mọi người.

      “Vân nhị tiểu thư mời dùng trà.” Hạ Yên Nhi thấy Vân Lãnh Ca vẫn ngồi yên tĩnh liền dịu dàng .

      “Đa tạ.” Vân Lãnh Ca hời hợt thột lên hai chữ, vẫn ngắn gọn như trước.

      Thu hồi ánh mắt xuất thần. Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn qua Hạ Yên Nhi ngồi đối diện, lập tức di chuyển ánh mắt, ánh mắt động lòng người, hơi nước làm nó sáng lên, tự tin và cơ trí trong đôi mắt ấy khiến người ta sao dời được.

      Bàn tay trắng nõn nâng ly trà, dien~dan&leDquyQQQQdonnnnVân Lãnh Ca mở miệng nhấp ngụm, mùi hương thoang thoảng, dư vị dài lâu, sau đó liền hạ ly trà xuống bưng lên nữa.

      “Vân nhị tiểu thư thích trà này? Đây chính là Bích Loa Xuân tốt nhất, mặc dù thể sánh được với trà được dâng vào trong cung, những cũng khác là mấy.” trong mắt Hạ Yên Nhi mang theo chút tìm kiếm, nhìn về vẻ mặt trầm mặc của Vân Lãnh Ca.

      phải, ta thích dùng trà.” Vân Lãnh Ca làm như quan tâm đến Hạ Y Nhiên, vẻ mặt vẫn thanh thản như cũ, trả lời đơn giản ràng.

      Trong lòng Hạ Yên Nhi có chút nôn nóng, nàng tự xưng là mình duyệt qua vô số người, trong kinh chẳng có mấy người mà nàng đoán ra được tâm tư, những người khác ở trước mặt nàng đều che giấu được, lường đến được, Vân Lãnh Ca chỉ là tiểu thư bình thường, cũng khiến nàng có chút cảm giác bó tay.

      Thấy phá được phòng tuyến của Vân Lãnh Ca, Hạ Yên Nhi đường vòng lối tắt (tìm con đường khác), bắt đầu cùng Vân Xuân Ca và Vân Thu Ca tâm , bóng gió hỏi thăm chuyện của Vân Lãnh Ca.

      Môi mỏng của Vân Lãnh Ca khẽ nhếch lên, tự động ngăn chặn tiếng lải nhải chuyện của nữ tử trong xe ngựa, buộc lỗ tai lẳng lặng nghe tiếng bánh xe vang lên đường cái, còn có tiếng gào to của chủ quầy ven đường, lúc này mình lại cảm thấy thoải mái vui vẻ.

      “Vân nhị tiểu thư, khoảng ly trà nữa chúng ta đến nơi.” Hạ Yên Nhi ân cần mở miệng giải thích, dừng chuyện với hai người Vân Xuân Ca.

      Từ cuộc chuyện đơn giản vừa rồi, nàng đoán được tình hình sinh hoạt trong Tướng phủ của Vân Lãnh Ca, nữ tử hoa si mất thể diện lâu trước, giờ lại biến hóa thành giai nhân thông minh, thay đổi của nàng là ngoài dự kiến của mình rồi.

      “Ừm” Vân Lãnh Ca khẽ cười với Hạ Yên Nhi.

      Tất cả mọi người cùng cái xe ngựa, thăm dò trong lời của Hạ Yên Nhi dĩ nhiên Vân Lãnh Ca đều nghe được, sợ là trong thời gian ngắn nàng tìm ra ít chuyện của nàng ở Tướng phủ , vậy thế nào, cũng phải chuyện thể cho người khác biết, huống hồ mọi người trong Tướng phủ đều biết.

      Bốn người trong xe ngựa đều có tâm tư riêng, cũng lên tiếng nữa, mọi người sửa sang lại trang sức cùng quần áo mặc người, nghĩ muốn lưu lại ấn tượng tốt trong mắt các vị công tử kia.

      Xem ngựa chậm rãi dừng lại, xa phu cung kính : “Tiểu thư, đến tửu lâu.”
      “Vậy chúng ta xuống thôi.” Hạ Yên Nhi dơ tay kéo làn váy có chút nhăn, hơi khom lưng xuống, tay bé đặt tay thị nữ sớm chờ ở bên cạnh xe ngựa, tao nhã xuống xe.

      Đám người Vân Lãnh Ca cũng được nha hoàn chậm rãi đỡ xuống khỏi xe ngựa.

      Trước cửa tửu lâu, làm người khác chú ý nhất là khối bảng hiệu được dựng ở tầng hai, “Xuân Thượng lâu”, chữ to màu vàng, hùng hồn cứng cáp, mỗi nét đều có thể dễ dàng nhìn thấy được lực đạo mạnh mẽ của người cầm bút.

      Tiểu thư chưa xuất giá đứng ở đường dù sao cũng ổn, Vân Lãnh Ca chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiếp đó nhanh chóng theo sau Hạ Yên Nhi vào tửu lâu.

      gã sai vặt lanh lợi sớm chú ý tới đoàn người Hạ Yên Nhi, tuy các nàng đều là nữ tử, nhưng quần áo tao nhã, mùi thơm theo gió xông vào mũi, mọi nhất cử nhất động đều khiến cho người ta cảm thấy các nàng đều là người được giáo dưỡng tốt.

      “Tiểu tư, xin hỏi người có đặt trước ?” Gã sai vặt lên phía trước khom người hỏi.

      “Ta là Hạ nhị tiểu thư của phủ Hạ tướng quân, ca ca và đại tỷ của ta đặt trước phòng riêng.” Hạ Yên Nhi dậm chân, vẫn chưa vênh mặt hất cằm sai khiến, mặt mang theo nụ cười dịu dàng, giọng .

      Vẻ mặt gã sai vặt càng thêm cung kính,dien~ dannnn le~ quyyyy~ donnnnn mặt cũng thấy bấy kỳ chút a dua nịnh nọt nào, ngôn ngữ cung kính nhưng vô cùng thân thiện, “Hạ tiểu thư, xin mời theo ta.”

      xong, liền làm thế “Mời”, nghiêng người lên lầu, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách nhất định với nữ tử sau lưng.

      Trong lòng Vân Lãnh Ca kinh ngạc, gã sai vặt mà lại có thể thông minh lanh lợi như vậy là hiếm thấy.

      Lầu dưới của Xuân Thượng lâu sớm chật kín khách quý, Hạ Yên Nhi lớn giọng vào như vậy, sớm dẫn tới chú ý của những khách nhân, tất cả ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt và quần áo xinh đẹp như hoa của mấy vị tiểu thư, vượt qua cả thần tiên rồi, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng xinh đẹp động lòng người, trong nhất thời liền nổi lên lòng hiếu kỳ, nhao nhao xì xào bàn tán suy đoán xem đây là tiểu thư nhà nào.

      Vân Lãnh Ca theo Hạ Yên Nhi lên tửu lâu, qua đoàn hành lang nho .

      Gã sai vặt dừng lại: “Hạ tiểu tư, nơi này là nhã gian của Hạ công tử.” Lập tức khẽ giọng gõ cửa.

      “Két...” Cửa gỗ tinh tế chậm rãi được mở ra, thấy người ngoài cửa, Hạ Ngữ Nhi vui mừng mở miệng cười : “Rốt cuộc các người đến, đợi các ngươi lâu quá rồi.”

      Gã sai vặt khom người cáo lui, mọi người vào, chậm rãi ngồi xuống theo hướng dẫn của Hạ Ngữ Nhi.

      “Đại ca tiếp Mộ Dung thế tử, vừa đúng lúc chúng ta có thể tùy ý tâm .” Hạ Ngữ Nhi cười vui vẻ, “Nhưng mà đại ca trở lại.”

      Hai mắt Vân Lãnh Ca nhìn quanh bốn phía căn nhã gian, tao nhã mà mất khí khái, làm cho người ta cảm thấy được làn gió của thương nhân, mỗi chiếc bàn chiếc ghế đều được tuyển chọn cẩn thận.

      Giờ phút này là chính ngọ, cửa sổ nhã gian mở rộng, dĩ nhiên đây là nhã gian có thể nhìn thấy đường phố, tầm nhìn mở rộng, chỉ cần đứng ở trước cửa sổ cúi đầu là có thể nhìn thấy mọi thứ ở phố dài bên dưới.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 41: Màn trình diện thanh thế quy mô
      Editor: nhuandong

      "Vân nhị tiểu thư, mau nếm thử trà này , đây chính là "tuyết lý hồng" nổi danh nhất Xuân Thượng lâu, nước pha trà lấy từ nước tuyết đỉnh núi tuyết cách đây vạn dặm, lá trà này cũng rất ít, ở kinh thành chỉ có trong Xuân Thượng lâu." Hạ Ngữ Nhi dường như quên hết các việc vui với Vân Lãnh Ca trước đó, nhiệt tình .

      bàn trong nhã gian sớm chuẩn bị đủ các loại điểm tâm, mùi hương bay vòng quanh xông vào mũi, khéo léo tinh sảo, chỉ yên lặng đặt ở đó cũng khơi dậy con côn trùng tham ăn trong bụng mọi người.

      "Cảm ơn Hạ đại tiểu thư." Vân Lãnh Ca hơi gật đầu, mỉm cười nhìn Hạ Ngữ Nhi châm trà cho mình.

      "Hạ đại tiểu thư, hôm nay chỉ có mấy người chúng ta thôi sao?" Vân Xuân Ca ở bên thấy tiêu điểm của hai tỷ muội Hạ gia đều đặt ở người Vân Lãnh Ca, như muốn thể hữu của mình, giọng hơi đề cao, giọng điệu mang theo vui khó phát , mở miệng hỏi.

      "Hôm nay ta muốn giao hảo chút tình cảm cùng ba vị tiểu thư, có gọi người ngoài, dù sao bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cũng bất lợi với chúng ta khi chút lời thân thiết." Hạ Yên Nhi mặt mày cong cong, ôn nhu mở miệng đáp trả.

      "Hạ nhị tiểu thư đúng lắm, vốn dĩ phủ Tướng quân và Tướng phủ đều là trụ cột của quốc gia, về lý nên lại nhiều hơn chtus.' Vân Thu Ca tận dụng mọi thứ, phụ họa ra.

      Phủ tướng quân chính là nguyên lão hai triều, dòng dõi võ tướng, tay cầm binh quyền, tuy tân hoàng đế kế vị, triều đình nhiều lần đổi chủ, binh quyền Hạ phủ cũng bị tịch thu ít, danh vọng được như xưa, nhưng Hạ lão tướng quân tòng quân nhiều năm, võ tướng nhậm chức ở dưới tay ông nhiều vô số kể, khó bảo đảm trong đó có võ tướng tử trung với phủ tướng quân.

      Mình làm tốt quan hệ với Hạ phủ, vô cùng có ích với Tướng phủ, chắc chắn phụ thân tán dương mình.

      Tâm tư nhiều lần chuyển đổi, Vân Thu Ca tự cho đó là phương pháp tốt, nụ cười mặt càng thêm ràng.

      Hạ Yên Nhi chỉ cười , chỉ ngồi yên nếm thử nước trà trước mặt.

      Trong mắt Hạ Ngữ Nhi nhanh chóng lên tia trào phúng, Vân Lãnh Ca_ chính nữ Tướng phủ bọn ta còn chưa vừa mắt, ngươi thứ nữ thấp kém, chuyện với ngươi chẳng phải là tự hạ thân phận?

      Nhớ tới lời của Hạ Yên Nhi lúc trong phủ, Hạ Ngữ Nhi lại tức giận. Nếu phải Nhị muội tới tử độ nông sâu của Vân Lãnh Ca, làm sao mình đến nông nỗi phải hạ mình bán rẻ tiếng cười với hai thứ nữ thân phận thấp kém này chứ? Trong mắt Hạ Ngữ Nhi mang theo chút oán giận liếc Hạ Yên Nhi mỉm cười thưởng thức tà kia.

      Tất nhiên Hạ Yên Nhi cảm nhận được ánh mắt nén giận của đại tỷ nàng, ngước mắt thản nhiên nhìn nàng cái, cho nàng ánh mắt trấn an.

      Tiếp nhận tin tức trong đó, tâm tinh có chút xao động của Hạ Ngữ Nhi bình phục lại, khôi phục thành bộ dáng dịu dàng ấm áp, ấm giọng : "Vân Tứ tiểu thư rất đúng."

      Mặc dù tạm thời nàng nhẫn nại phát tác, nhưng trong lòng nàng, căn bản thứ nữ có tư cách chuyện với nàng, nàng chịu trả lời là rất nể tình rồi, cho nên chỉ đơn giản ứng phó tiếng.

      Vân Thu Ca thấy Hạ Ngữ Nhi chỉ thản nhiên câu đuổi nàng ra, có chút cam lòng, dù sao Hạ Ngữ Nhi tiếp, nàng ta cũng thể mày dạn mặt dày tiến lên hỏi lung tung này kia.

      Trong nhất thời nhã gian yên tĩnh, mọi người đều có tâm tư, tiếng chạm nhau thanh thúy củacốc trà và nắp cốc vang lên.

      Vân Lãnh Ca nhìn sắc mặt khác nhau của mọi người trong nhã gian, trong lòng thâm so sánh mấy người trước mặt này.

      Trong bốn người Hạ yên Nhi tuy tuổi nhưng tâm tư sâu nhất, ngay cả mình cũng thể nhìn thấu tâm tư của nàng, Vân Xuân Ca đứng thứ hai, dù sao nàng ta hoàn toàn chiếm được chân truyền của Nhị Di Nương, còn nhiều hơn phần nóng vội so với Nhị Di Nương, tâm cơ chỉ hơi kém Hạ Yên Nhi chút.

      Về phần Hạ Ngữ Nhi và Vân Thu Ca, cái đồ diện mạo có đầu óc, đồ đầu óc suy nghĩ quá mức đơn giản, hai người như vậy, nếu đánh nhau với Hạ Yên NHi, chỉ sợ cần hai hiệp phải quỳ xuống đất cúi đầu xưng thần.

      Làm cho Vân Lãnh Ca hoang mang chính là, Hạ Yên Nhi mọi thứ đều mạnh hơn tỷ nàng, nhưng trong kinh lại có nửa điểm truyền đến thanh danh của nàng ta. Mỹ danh đệ nhất Tài nữ tại sao lại rơi lên đầu Hạ Ngữ Nhi đầu óc ngu si, chẳng lẽ chỉ do dung mạo của nàng ta kém hơn Hạ Ngữ Nhi?

      Tuy đệ nhất Tài nữ tiếng tăm trong nước lớn, nhưng nữ tử nhiều vòng nguyệt quế, cho đến cùng vẫn tốt hơn so với có tiếng tăm gì nhiều.

      "Thùng thùng thùng..." Xa xa truyền đến tiếng chiêng trống, cắt đứng khí bình tĩnh trong nhã gian.

      Mọi người trong nhã gian chăm chú liếc nhau, đều tự trao đổi ánh mắt.

      "Chắc là Mộ Dung thế tử sắp vào thành." mặt Hạ Yên Nhi lên phầm thâm ý mỉm cười, mở miệng trước.

      "Chúng ta đến cửa sổ phía trước quan sát ." Hạ Ngữ Nhi nghe vậy có chút sốt ruột khó nén, vội vàng đứng dậy về phía cửa sổ phía trước.

      Âu Dương Phong cũng có mặt nghênh đón, tình lang của mình xuất , có lý do gì mà Hạ Ngữ Nhi nóng vội.

      Những người khác đều đứng dậy đến cửa sổ phía trước, Vân Lãnh Ca hạ mắt nhìn xuống, chỉ thấy đường phố trong nháy mắt có vô số dân chúng xông ra. Cùng lúc đó, quân thủ vệ kinh thành xuất , vây dân chúng ở hai bên đường phố, tránh cho quân đội đến ngộ thương dân chúng.

      Tiếng hoan hô lớn của dân chúng, bay thẳng đến tai Vân Lãnh Ca, rất lâu dứt. Vân Lãnh Ca nhíu mày, bách tính bình thường luôn luôn có nhiều hơn phần kính trọng và khâm phục đối với hùng chiến thắng trở về, huống chi lần này đắc thẳng trở về chính là "chiến thần" thanh danh hiển hách.

      Trong lòng người dân bình thường, Hoàng đế và quan viên là ai cũng quan trọng, chỉ cần có thể cho bọn họ an cư lạc nghiệp đều được hết. Mộ Dung Diệp quanh năm bảo vệ biên cương, bảo vệ cho lãnh thổ nước Đông Dương bị người khác xâm phạm, Mộ Dung Diệp ở trong lòng mọi người chính là "Thần thủ hộ" của Đông Dương, chỉ cần có , tất nhiên an nguy của Đông Dương đáng ngại.

      Vân Lãnh Ca định thần nhìn lại xuống dưới đường phố, đám người chen chúc, xô xô đẩy đẩy, mỗi người đều duỗi dài cổ nhìn chung quanh,đều muốn thấy mặt Mộ Dung thế tử, trong mắt là nóng bỏng và sùng bái đến chói mắt.

      Cũng biết người trong Hoàng thất nhìn thấy tình cảnh này, có tâm tình gĩ? Tuy Mộ Dung Diệp rời khỏi kinh thành phồn hoa, mình thủ hộ ở địa phương khổ lạnh bên kia, nhưng vẫn là thần tử, danh vọng lại cao hơn Đế vương, khỏi có chướng ngại công cao hơn chủ, thần tử quyền khuynh vua và dân, mặc dù trung thành tận tâm, cũng gặp phải kiêng kị của thiên tử.

      "Lộp cộp lộp cộp..." Tiếng vó ngựa mặt đất vang lên, mọi người trong nhã gian đều ghé mắt nhìn về phương hướng đó.

      Phía trước có mẫy người cao to cưỡi ngựa, dẫn đầu mấy trăm Ngự lâm quân phóng kị mã về phía bên này.

      Người dẫn đầu dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, đều mang thân khí chất tôn quý, ai ngoài Vân Lãnh Ca biết lãnh thần "khuôn mặt khối băng", "Nam nhân cặn bã" Âu Dương Phong. Vân Bá Nghị thịnh lộ liệt vào trong đó, còn có hai nam tử nàng chưa từng thấy.

      Hạ Yên Nhi qua Hoàng thượng muốn Thái tử nghênh đón thay, người trong đó chắc là thiên tử tương lai của Đông Dương. Nước Đông Dương họ Thượng Quan, Thái tử tục danh là Thượng Quan Hạo, nam tử mặc áo mãng bào* màu tím sậm dẫn đầu đội ngũ phía trước kia chắc hẳn là Thượng Quan Hạo, song song phía trước còn người khí độ dáng người tương đương kia, chắc cũng là vị hoàng tử nào đó trong Hoàng thất, cũng biết là vị nào trong năm vị Hoàng tử khác nữa.

      Áo mãng bào: Lễ phục quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc.

      Dưới gối Hoàng đế Đông Dương đơn bạc, chỉ có sáu vị Hoàng tử, trưởng tử Thượng Quan Hạo vừa qua lễ nhược quán*, chính là con của Hoàng hậu sinh ra. Là con trai trưởng lại là trưởng tử, thân phận tôn quý, vừa ra đời được phong là Thái tử, tuổi ổn thỏa Đông cung.

      *Nhược quán: Nam tử thời xưa đến 20 tuổi là đến tuổi nhược quán, làm lễ nhược quán, giống như nữ tử làm lễ cập kê vậy.

      Năm vị Hoàng tử còn lại đều được sinh bởi các phi tần hậu cung, nhất mới bi bô tập , Hoàng tử trưởng thành tính cả Thái tử là bốn người.
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, Chris, thienbinh23882 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :