1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa (Chương 61.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Người khác chịu tiếng xấu thay Nhị Di nương.

      Editor: Quỳnh

      Nhị Di nương thở được, trong lòng rối thành mớ bòng bong.

      Lão phu nhân dùng ánh mắt ý bảo Mai Hương tiếp, Mai Hương cụp hai mắt xuống nghĩ chút, tiếp, “Nô tỳ vốn là nấu canh an thần cho lão phu nhân trong phòng bếp , phát thiếu vị thuốc, bởi vì trong viện của chúng ta thường đặt dược liệu ở khố phòng cách phòng bếp xa, nô tỳ liền rời khỏi phòng bếp đến khố phòng lấy thuốc, lúc nô tỳ trở về thấy Thủy Lục đứng cách đó xa, nô tỳ cho rằng là buổi tối nàng ngủ được mới ra ngoài chút, nên cũng để ở trong lòng, vào phòng bếp nấu canh an thần, sau đó có gặp qua ai khác, chuyện xảy ra như vậy, nô tỳ dám láo, lão phu nhân, nô tỳ tuyệt đối trung thành với người, có cho nô tỳ mượn trăm cái lá gan nô tỳ cũng tuyệt dám mưu hại lão phu nhân.” Sau khi xong, liền dập đầu liên tiếp.

      “Thủy Lục là ai?” Lão phu nhân có chút ngờ vực hỏi Vân ma ma đứng bên cạnh, tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cũng nghĩ ra.

      Vân ma ma cung kính trả lời, “Hồi lão phu nhân, là nhị đẳng nha hoàn ở Phúc Thọc đường.” Quả nhiên là như thế, Vân Lãnh Ca giật mình, trong lòng xác định cỏ mê mộng là do Thủy Lục hạ, bởi vì mẫu thân Thủy Lục là người hầu trong viện Nhị Di nương, là trù nương trong phòng bếp .

      Lão phu nhân rùng mình, trầm giọng , “ truyền nàng đến đây.” Vân ma ma nghe vậy liền khom người ra ngoài.

      Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy hôm nay là nhiều bất ngời, giấu huyền cơ, nàng đoán rằng chắc chắn có được tin tức hữu dụng gì từ chỗ Thủy Lục, nếu Nhị Di nương dám để Thủy Lục hạ dược, nếu xảy ra chuyện dĩ nhiên là nàng gánh nỗi quan này.

      Nhưng mà tình đến mực này, trong lòng Vân Lãnh Ca hiểu , Lão phu nhân và Vân Bá Nghị đều đoán được chuyện này liên quan đến Nhị Di nương, lão phu nhân nên nuông chiều Nhị Di nương, biết Vân Bá Nghị có thể hạ quyết tâm hay , cho dù hôm nay Nhị Di nương có bị phạt, chắc cũng quá mức nghiêm trọng, dù sao cũng có Vạn thị ở đằng sau, ngày Vạn thị ngã, chỉ cần Nhị Di nương làm ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của tướng phủ, Nhị Di nương ngày đó cũng đổ.

      nha hoàn thanh tú rất nhanh theo sau Vân ma ma vào trong nội viện, cùng lúc này mặt Mai Hương mang theo chút nghi hoặc khó hiểu, biểu bình tĩnh của Thủy Lục vượt quá mức tưởng tượng, hẳn là nàng đoán được chuyện xảy ra, cũng tính toán tốt để nhận tội.

      Thủy Lục hành lễ, liếc mắt nhìn Mai Hương quỳ mặt đất và Nhị Di nương cái, lập tức cúi đầu hỏi, “Lão phu nhân, biết người truyền nô tỳ tới có chuyện gì?” Vân Lãnh Ca thầm nghĩ xem ra Thủy Lục này muốn cố gắng lần cuối.

      Lão phu nhân chưa kịp mở miệng chuyện, Mai Hương liền tức giận quát lớn, “Thủy Lục, có phải ngươi hay , lúc ta nấu canh an thần chỉ thấy mình ngươi lại cách phòng bếp xa, nhất định là ngươi hạ thuốc độc vào chén của lão phu nhân đúng ?”

      “Câm mồm, nô tỳ như ngươi, ngươi có đủ tư cách chuyện ở nơi này sao?” Lão phu nhân mở miệng lớn tiếng .

      Mặt Mai Hương tái mét, dập đầu xuống đất dám mở miệng.

      Lão phu nhân nhìn nha hoàn gọi là Thủy Lục kia, vụn băng trong đáy mắt tan được, trầm giọng mở miệng , “Thủy Lục, có phải ngươi làm hay ?”

      Thủy Lục thản nhiên trả lời, “Hồi lão phu nhân, nô tỳ làm gì.” Chỉ cần mình làm liền tuyệt thừa nhận.

      “Vậy vì sao nửa đêm ngươi lại qua lại bên cạnh phòng bếp , phải ngươi nên ngủ sớm sao?”

      “Bao tử của nô tỳ khỏe, ra ngoài tiểu đêm, nhất thời ngủ được, mới dạo chút.” Thủy Lục ngụy biện.

      Lão phu nhân hé mặt nguy hiểm, loại kiếm cớ vụng về này mà dám lấy ra lừa nàng? Mặc kệ có phải là Thủy Lục làm hay , nô tỳ này cũng thể giữ lại được. “Kéo xuống đánh trăm đại bản, xem đại bản của Tướng phủ cứng rắn hay miệng lưỡi của nàng cứng rắn.” Lão phu nhân lạnh giọng phân phó.

      Lão phu nhân xong, sắc mặt của Thủy Lục như tro tàn, trăm đại bản, thân thể tráng kiện của tử cũng chịu được, chứ đừng gì đến nữ tử yếu ớt như nàng, “Lão phu nhân, người thể làm vậy, người vu oán giá họa, nô tỳ làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với người, lão phu nhân người thể đối với ta như vậy.” Trong lòng Thủy Lục có chút tuyệt vọng, lớn tiếng hô to bằng bất cứ giá nào.

      Mặt lão phu nhân trầm xuống, “Nha hoàn này lớn mật, làm sai còn dám chống đối chủ tử, Vân ma ma kéo xuống trực tiếp sai người đánh chết.” Nghe vậy, thân thể Thủy Lục xụi lơi tại chỗ.

      Vân ma ma định kéo Thủy Lục ra ngoài. “Chờ chút.” Vân Lãnh Ca thản nhiên mở miệng , “Tổ mẫu, nha hoàn này chịu thừa nhận, đơn giản là vì cho rằng chúng ta có chứng cơ thôi, bây giờ cháu có thể chứng minh nàng là người hạ dược Tổ mẫu.” Bởi vì chỉ có chứng minh Thủy Lục là người hạ dược, mới có thể từ người nàng dẫn Nhị Di nương ra.

      Mọi người trong phòng sửng sốt nhìn Vân Lãnh Ca, hôm nay Vân Lãnh Ca rất kỳ lạ, làm cho bọn họ liên tiếp cảm thấy kinh ngạc, Thủy Lục có chút tin nhìn Vân Lãnh Ca, nàng tin Nhị tiểu thư có chứng cớ gì, hơn nữa mê mộng thảo nàng giấu rất kỹ, người ngoài thể tìm thấy.

      Vân Lãnh Ca thản nhiên mở miệng tiếp, “ ra nàng biết, chỉ cần người đó chạm qua mê mộng thảo, người tản ra loại mùi vị nhàn nhạt, ngửi cẩn thận căn bản nhận ra được, cho dù có người ngẫu nhiên ngửi thấy, cũng chỉ cho rằng là mùi hoa cỏ thông thường hoặc là mùi hương khác, loại hương này từ từ tiêu tán theo thời gian, ngược lại, nếu người đó vừa mới chạm qua cỏ mê mộng, vậy mùi cũng nồng đậm hơn chút, mùi của cỏ mê mộng vốn khác với mùi thông thường, cho dù là nhạt nhưng cũng gay mũi, hơn nữa ngửi nhiều còn cảm thấy buồn ngủ, mà bản thân người mang hương này, lại có bất kỳ cảm khác gì, Tổ mẫu, chỉ cần cho người ngửi chút liền có thể thấy chân tướng.” Mình đúng khi cho Ngâm Thư xem sách cổ kia, lúc ấy xem xong cảm thấy hữu dụng với Ngâm Thư, cho nên mới đưa cho Ngâm Thư, nghĩ tới quả nhiên hôm nay có công dụng.

      Ánh mắt Thủy Lục đại biến, hoảng sợ thôi, nàng kích động nâng cánh tay lên đưa đến gần mũi ngửi, nhưng căn bản ngửi thấy mùi gì.

      Lão thái thái vừa thấy động tác cùng vẻ mặt của Thủy Lục, liền khẳng định là nàng hạ dược, cụp mí mắt xuống, ý bảo Vân ma ma đến gần Thủy Lục xem chút.

      Vân ma ma theo lời tiến lên ngửi hai cái, quả nhiên ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt gay mũi, Vân ma ma nhíu mày, đem chi tiết tình hình bẩm báo với lão phu nhân.

      “Tiện tỳ kia khá lắm, lại dám hạ dược mưu hại chủ tử, mau là ai sai ngươi làm.” Ánh mắt tàn nhẫn của lão thái thái nhìn chằm chằm Thủy Lục tuyệt vọng ngồi đất.

      Thủy Lục hoảng hốt lắc đầu, tình bại lộ, cho dù hôm nay nàng có hay , nàng cũng khó thoát khỏi cái chết, còn bằng cắn chặt răng, như vậy mới liên lụy đến người nhà mình.

      Nhị Di nương cúi mặt xuống thủy chung yên tĩnh, thấy chút hoảng sợ, nàng biết Thủy Lục khai ra nàng, bởi vì tính mạng mẫu thân nàng (Thủy Lục) nằm trong tay nàng, Thủy Lục là nữ nhi hiếu thuận, lúc trước là mình nhìn tới điểm này của nàng, mới có thể có thể để cho nàng hạ dược vào canh của lão phu nhân.
      Chương 28: Quyền lớn của Nhị Di Nương bị đoạt
      Editor: nhuandong

      Thấy trước khi chết Thủy Lục cũng chịu ra người sai khiến ở đằng sau, trong mắt Vân Lãnh Ca lên vòng ánh sáng lạnh. Tuy Nhị Di Nương phải là người thông minh tuyệt đỉnh, cũng phải là kẻ ngu xuẩn, mỗi lần làm việc trước sau đều chuẩn bị tốt đường lui cho mình, hơn nữa bà ta chưa tự mình động thủ bảo giờ, chỉ cần xiết chặt đường sống của người khác, khi có chuyện, đều có người gánh tội thay bà ta, mà bà ta lại hề quan tâm đến. Cũng như lần đầu độc thạch tín Linh Nhi trước đó, Nhị Di nương nắm giữ Tướng phủ ít năm như vậy, người bị bà ta nắm trong tay tuyệt đối nhiều hơn so với nàng nghĩ nhiều.

      Lão phu nhân còn kiên nhân để tiếp tục dây dưa với Thủy Lục nữa, bà trực tiếp lạnh lùng : "Người tới, mang tiện tỳ này xuống, đánh chết! Răn đe kẻ khác." Cuối cùng Mai Hương cũng nhàng thở ra, rốt cục hiềm nghi của mình cũng được rửa sạch.

      Thủy Lục lên tiếng nữa, cúi thấp đầu mặc cho hai ma ma dẫn nàng ta ra ngoài, giây trước khi ra khỏi cửa, Thủy Lục ngẩng đầu liếc nhìn Nhị Di Nương, trong mắt mang theo mãnh liệt lòng muốn chết, còn có tia thỉnh cầu lặng lẽ mà người bình thường thấy được.

      Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đánh bằng roi nặng nề, ngẫu nhiên thoáng truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ, xem ra là đánh bằng roi sợ rằng Thủy Lục kêu quá thê lương quấy rầy chủ tử trong phòng, cho nên bịt miệng nàng ta lại.

      Tuy hạ nhân trong phòng nghe thấy gì, nhưng khí đè nén đến nặng nề này càng khiến cho lòng người sợ hãi, mỗi nha hoàn đều cúi đầu xuống, sắc mặt cũng có chút trắng bệch và bất an.

      Ánh mắt sắc bén của lão phu nhân quét vòng mọi người trong phòng, khi nhìn đến Nhị Di Nương, mắt ràng nheo lại, lạnh giọng mở miệng : "Làm như vậy để cho các ngươi tỉnh ngộ, chủ tử cho các ngươi ăn ở, cho các ngươi ấm no, các ngươi còn muốn mưu hại chủ tử, như thế là nô tài bất nghĩa, nhất định Tướng phủ ta bỏ qua."

      Bọn nha hoàn lập tức đáp lại : "Lão phu nhân vô cùng đúng, bọn nô tỳ dám."

      Lão phu nhân hài lòng gật đầu, đứng đối mặt với y phủ : "Y Phủ, hôm nay làm phiền ngươi, ngươi về trước , nên nên chắc trong lòng ngươi biết." Trong mắt mang theo ý cảnh cáo,

      Thân thể có chút gầy yếu của Y phủ lập tức run lên cái, mở miệng : "Lão phu nhân người yên tâm, lão hủ hiểu được. Hôm nay cái gì lão hủ cũng biết, chỉ đến bắt mạch cho lão phu nhân mà thôi, lão hủ xin cáo lui." Ý rằng dễ nghe là đại phu, mà khó nghe cũng chỉ là nô tài của Tướng phủ mà thôi.

      Lão phu nhân rất hài lòng với thức thời của y phủ, sắc mặt hài hòa, phân phó : "Người tới, tiễn y phủ xuất phủ." Ngay lập tức nha hoàn bên cạnh lão phu nhân cung kính dẫn y phủ ra khỏi nội thất.

      Vân Lãnh Ca nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, bầu trời bắt đầu xuất tia sáng trắng, sắp sáu giờ rồi.

      "Nhị Di Nương, ngươi có biết tội của ngươi ?" Lão phu nhân bắt đầu làm khó dễ với Nhị Di Nương.

      Thân thể Nhị Di Nương cứng đờ: "Lão phu nhân, tiện thiếp biết tội." Lời xoay chuyển: "Đều là do tiện thiếp hồ đồ, trách lầm Nhị tiểu thư, thỉnh lão phu nhân trách phạt."

      Lão phu nhân có chút vui, cho tới bây giờ, Nhị Di Nương còn tránh nặng tìm , chỉ chịu nhận bản thân mình chỉ phạm vào tội hồ đồ.

      Lão phu nhân ý vị sâu xa : "Chỉ có cái này thôi sao? việc hôm nay ngươi hề xen vào chút nào?" Ví dụ như Thủy Lục?"

      Đồng tử của Nhị Di Nương co rụt lại, giọng vẫn bình tĩnh như cũ: "Lão phu nhân, tỳ thiếp cũng nhận ra Thủy Lục, chuyện của nàng ta hề quan hệ gì với tỳ thiếp, tỳ thiếp chỉ gặp ác mộng, mới hiểu lầm Nhị tiểu thư, xin lão phu nhân minh giám."

      "A? Sao ta lại nhớ hình như mẫu thân của Thủy Lục là nữ đầu bếp phòng bếp của Nhị Di Nương nhỉ? Chẳng lẽ ta nhớ lộn?" Đột nhiên Vân Lãnh Ca chen vào mở miệng , mặt là nụ cười sâu xa.

      Ánh mắt của lão phu nhân ngưng tụ lại, ra còn có vụ này, bà mở miệng : "Nhị Di Nương như thế nào đây?"

      Trong lòng Nhị Di Nương vô cùng hận Vân Lãnh Ca, nắm chặt tay ở trong tay áo, liều mạng nhịn xúc động muốn xông tới bóp chết Vân Lãnh Ca của mình, mở miệng : "Lão phu nhân, tỳ thiếp cũng biết quan hệ của các nàng, cho dù các nàng có quan hệ mẫu tử, chuyện này cũng cần tỳ thiếp biết ."

      "A, phải ?" Vân Lãnh Ca nhíu mày, đánh giá toàn thân cao thấp Nhị Di Nương, Nhị Di Nương lập tức khẩn trương lên, sợ hãi Vân Lãnh Ca ra cái gì bất lợi cho bà ta.

      Vân Lãnh Ca thu hồi tầm mắt, tiếp tục : "Biết được hay biết được cũng liên quan đến ta, việc này đều do tổ mẫu quyết đoán. Tổ mẫu minh, nhất định xử lý thỏa đáng. Lãnh Ca chỉ hi vọng sau này Nhị Di Nương vẫn nên biết mọi chuyện cho ràng, cần phải hiểu lầm người khác, dù sao như vậy cũng được tốt. Người sao, Nhị Di Nương?" Việc xử phạt Nhị Di Nương phải là chuyện nàng nên quản, nàng biết nhiều hớ, lúc nên lui nhất định phải lui, lui trước cũng thuận tiện tâng bốc lão phu nhân.

      Quả nhiên vẻ mặt lão phu nhân càng hiền từ mến đối với Vân Lãnh Ca, lôi kéo bàn tay bé của Vân Lãnh Ca : "Lãnh Ca rất đúng, rất có hiểu biết, tổ mẫu cao hứng." Người tham luyến quyền thế, đương nhiên bà thích.

      Nhị Di Nương tức thiếu chút nữa muốn thổ huyết, lửa giận trong mắt hận thể phu ra làm Vân Lãnh Ca chết cháy, hai tay nắm chặt thành quyền, liên tục bóp ra vào cắm sâu vào trong da thịt.

      Lão phu nhân hỏi Vân Bá Nghị vẫn trầm mặc: "Bá Nghị, theo ý con, nên xử phạt Nhị Di Nương như thế nào?" Trong mắt chợt lóe lên tia ngoan độc, đối với người dám hãm hại người của mình, nhất định lão phu nhân cũng nương tay.

      Đương nhiên Nhị Di Nương bỏ qua ánh mắt của lão phu nhân, trong lòng có chút ít toan tính, bà ta lập tức thu liễm tất cả biểu , cầu cứu nhìn Vân Bá Nghị.

      Trong ánh mắt của Vân Bá Nghị mang theo chút do dự, nhìn thoáng qua hai mắt đẫm lệ Nhị Di Nương nhìn mình, trầm ngaanm nửa ngày, thấp giọng : "Nhị Di Nương phạm vào tội hồ đồ suýt nữa tạo lên sai lầm lớn, nhưng tốt xấu gì cũng niệm tình nàng vi phạm lần đầu, mẫu thân nên nhàng xử phạt nàng?"

      Lão phu nhân và Vân Bá Nghị có nhiều năm mẫu tử, hiển nhiên nhìn ra được ánh mắt băn khoăn và có chút đành lòng của Vân Bá Nghị. Dù sao Nhị Di Nương cũng là dòng chính nữ của phủ Thị Lang, thể đơn giản xử trí nàng ta được, lại cũng có chứng cớ ràng chứng minh việc này là do Nhị Di Nương gây lên.

      Lão phu nhân rất cam lòng, hại người của mình, nếu thể xử phạt, thế mỗi ngày đều nhìn nàng ta lại ở dưới mí mắt, thoải mái. Vân Bá Nghị biết lão phu nhân nghĩ gì, an ủi liếc nhìn lão phu nhân, trong mắt cũng có tia bất mãn đối với Nhị Di Nương.

      Vân Lãnh Ca hiểu trong lòng, xem ra hôm nay Nhị Di Nương gặp sợ hãi nhưng nguy hiểm rồi, cũng biết trong lúc này là xem lẫn chút ít thương của Vân Bá Nghị đối với Nhị Di Nương? Hay đơn giản chỉ là vì quan hệ với phủ Thị Lang? Ngay cả người phụ thân danh nghĩa của mình cũng có rất nhiều bất mãn đối với Vạn phủ.

      Lão phu nhân thu hồi tâm tư, lạnh giọng mở miệng : "Phạt Nhị Di Nương cấm túc nửa tháng, Đại tiểu thư Tam tiểu thư nghe nhầm đồn bậy phạt cấm túc tháng. Trừng phạt cấm túc lần này và lần trước chưa xong của Nhị Di Nương và Tam tiểu thư tính luôn lượt, có chuyện gì được xuất ở trong viện, quyền quản gia chọn người khác."
      Phong Vũ Yên, Chris, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Trả nhân tình, đùa với nha hoàn

      Edit: La Na

      Thôi được, niệm trong lòng thể nhận phần tình cảm kia, vậy giúp bà lần , nếu bà thực làm ra chuyện có mới nới cũ, đến lúc đó đừng trách thủ đoạn của mình quá tàn nhẫn, Vân Lãnh Ca thu hồi tâm tư, thấy sắc mặt biến hóa của Tam di nương bên cạnh, tự nhiên , "Tam di nương, nể tình di nương giúp ta chuyện, ta giúp người lần."

      Trong mắt Tam di nương lập tức thoáng chút vui mừng, mong chờ Vân Lãnh Ca tiếp tục : "Ta giúp người lật đổ Nhị di nương, về phần người có thể quản gia được hay phải xem bản lãnh của người rồi." Vân Lãnh Ca nhàn nhạt , mọi người toạc ra hết, nàng cũng , che đậy mệt đến hoảng rồi.

      Thấy Vân Lãnh Ca ra tâm tư của mình, mặt Tam di nương có chút xấu hổ, nhưng nét vui mừng nhiều hơn hẳn, giọng của bà lần nữa cung kính hơn, "Tì thiếp đa tạ nhị tiểu thư, về sau tì thiếp nhất định chỉ nghe lệnh của nhị tiểu thư."

      Vân Lãnh Ca từ chối cho ý kiến, Tam di nương cũng phải là người dễ chọc, dù sao mình với Nhị di nương đấu đến tình trạng giờ, cuộc sống cũng dịu bớt, coi như giúp bà lần này, về sau phải tự dựa vào bản lãnh riêng của mình, "Chỉ cần người đưng tới trêu chọc ta là được, ta cũng cần làm chủ của người đâu." Vân Lãnh Ca khẽ cười cười, nụ cười này chỉ là độ cong có chút ấm áp, nhìn lướt qua Tam di nương, lạnh nhạt , "Tam di nương hẳn là biết, người với ta có xung đột lợi ích gì, ta như vậy, hẳn người , đúng ?"

      Tam di nương tâm tư như bánh xe, tuy rằng Vân Lãnh Ca đồng ý liên thủ với bà, nhưng chỉ cần nàng đồng ý hỗ trợ loại trừ Nhị di nương, liên thủ hay liên thủ có sao đâu, chỉ cần Nhị di nương ngã xuống, dựa vào thủ đoạn của mình nắm quyền chưởng gia còn dễ dàng sao, hơn nữa sớm hay muộn gì Vân Lãnh Ca cũng phải gả ra khỏi Tướng phủ, thể vướng bận bản thân được. Từ hôm nay, xem ra, thủ đoạn của Vân Lãnh Ca tuyệt đối thể khinh thường, đương nhiên mình cũng ngu xuẩn đến mức có việc gì trêu chọc nàng.

      Nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, ý cười Tam di nương càng nồng đậm, vốn khuôn mặt mềm mại nhắn có thêm chút xinh đẹp tươi tắn, dưới cơn mưa phùn sáng sớm ánh sáng nhàn nhạt, cả người rạng rỡ gì sánh nổi.

      "Nhị tiểu thư đúng lắm, ngài giúp tì thiếp lớn như vậy, tì thiếp cảm kích còn kịp, về sau tuyệt đối dám quấy rầy nhị tiểu thư nữa." Tam di nương cười mỉm chi , bình thường giọng nhu hòa thường ngày cũng trở nên thanh thúy dễ nghe.

      Vân Lãnh Ca đáp lời, phất phất ngọc bội bên hông, sáng sớm đầu xuân sương rất nặng, cứ đứng thế này hồi, mặt lớp hơi nước trong suốt ướt át.

      "Tam di nương, đến đây khác đường, chúng ta đều tự về viện của mình thôi." đến ngã ba đường đường mòn, Vân Lãnh Ca mới nhàn nhạt mở miệng .

      "Vâng, nhị tiểu thư, tì thiếp cáo lui trước." Tam di nương mỉm cười cúi người chào, mang theo hai nha hoàn rẽ vào con đường.

      Vân Lãnh Ca nhìn bóng lưng Tam di nương, ánh mắt trầm tĩnh gợn sóng, chỉ sợ loại bỏ con mãnh hổ Nhị di nương này, con rắn hổ mang Tam di nương kia cũng muốn xuống núi, mãnh hổ cũng đáng sợ bằng, chỉ cần đặt đúng cạm bẫy, nhổ răng, chặt móng, hung dữ cũng chỉ là mặt bên ngoài, so với loại độc thường ngày ngủ đông trong rừng, muốn bày bố bẫy rập dễ hơn làm, nếu thể tìm được đào thất thốn, chỉ sợ cẩn thận bị nó cắn cái trí mạng.

      Thấy Vân Lãnh Ca nhìn bóng lưng Tam di nương có chút xuất thần, Ngâm Thư đoán được suy nghĩ của Vân Lãnh Ca chút, mở miệng hỏi, "Tiểu thư, người lo có ngày Tam di nương đối địch với người? Vậy tại sao tiểu thư lại đồng ý giúp bà ấy." Vận Nhi bên cạnh cũng là sắc mặt hiểu, gật gật đầu theo.

      Vân Lãnh Ca thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt mở miệng , " phải ta lo lắng, mà là khẳng định nhất định bà ta đối địch với ta, vì sao phải giúp bà à, đơn giản là vì nhân tình thuận tay của bà tay, huống hồ cục diễn giữa ta với Nhị di nương lúc này chính là ta chết ngươi sống."

      Hai người nghĩ tới Tam di nương bắt đầu làm chứng giúp Vân Lãnh Ca, trong lòng có chút căm giận, cho dù bà ta gì chăng nữa, lấy huệ chất lan tâm của tiểu thư cũng thể chịu thiệt, cần gì bà ta giả bộ làm người tốt, rồi lại chiếm tiện nghi của tiểu thư.

      Vân Lãnh Ca thấy hai người vì nàng mà tỏ vẻ bất bình, nhàng cười cười, mặc dù chỉ cười nhưng cũng cực kì dễ nghe, như tiếng suối róc rách chảy qua tim,ỉtong lòng Ngâm Thư và Vận Nhi khô nóng cũng dần bình tĩnh lại.

      "Được rồi, hai người tiểu nha đầu các ngươi, ra vẻ lão thành, đúng là chút cũng đáng ." Vân Lãnh Ca cười trêu ghẹo, ngón trỏ thon dài mượt mà cọ cọ chóp mũi cao cao của bọn họ.

      Ngâm Thư chưa bao giờ thân thiết quá mức với người khác như vậy, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, trong lòng có chút ngượng ngùng nhưng mà ấm áp chiếm phần hơn, Vận Nhi lại nhàng phun ngụm, đỏ mặt , "Tiểu thư vẫn đứng đắn như vậy." Phút chốc nhớ tới ngón tay lạnh lẽo của Vân Lãnh Ca cọ cọ chóp mũi của mình, giữa hàng lông mày lập tức chau lại, bất chấp tôn ti vội vàng kéo bàn tay trắng trẻo bé của Vân Lãnh Ca, cảm nhận được bàn tay vừa mềm mại vừa lạnh lẽo, gấp gáp ."Ài, tiểu thư, tay người rất lạnh, ra cửa quên mang bao tay lông tơ cho tiểu thư, đều là nô tì tốt." sắc mặt Vận Nhi rất hổ thẹn.

      Ngâm Thư nghe vậy cũng hơi nóng nảy, hoảng hốt vội mở miệng , "Tiểu thư, chúng ta mau về viện , Ngâm Cầm còn chờ người đấy." Vì sợ tiểu thư còn muốn đứng ngốc ở bên ngoài lạnh như băng này, Ngâm Thư lập tức nhắc nhở tiểu thư ở Liên Lãnh uyển còn có việc cần phải xử lý nữa.

      Vân Lãnh Ca cười"Hắc hắc", ngắm nhìn bốn phía ngoại trừ ba người chủ tớ các nàng có ai khác, nhãn châu chuyển động, cười kéo tay bé của hai người chuẩn bị chạy về viện của mình.

      Nâng mắt nhìn hai người các nàng bị dọa sợ, bộ dáng ngây ra như phỗng, khóe miệng Vân Lãnh Ca từ trước tới giờ chứa chút ấm áp, chân tươi cười, dịu dàng , "Tay của tiểu thư các em bị lạnh, nắm tay nhau ấm áp hơn." Thấy hai người vẫn còn ngơ ngác, bất đắc dĩ , "Dù sao chung quanh cũng có ai, thôi, có chuyện gì." xong, cũng quản hai người có lời gì muốn , trực tiếp kéo các nàng , vì vài năm trước Vân Lãnh Ca được sủng ái, tuy rằng phân lệ cho tiểu thư giảm, nhưng trong tướng phủ lại là nơi hẻo lánh nhất, cho nên con đường mòn này phần lớn thời gian đều hẻo lánh u tĩnh.

      Dường như ngay cả đường hai người họ cũng được, ngây ngây ngốc ngốc tùy ý Vân Lãnh Ca kéo các nàng cứng ngắc di chuyển về phía trước, hình như là trong tay Vân Lãnh Ca có hai loại gỗ.

      Tâm trí Ngâm Thư trầm ổn hơn nên phản ứng kịp trước, cúi đầu mặt đỏ đến mức muốn chảy ra nước, Vận Nhi vẫn còn quá chấn kinh có biểu cảm gì.

      Ba người tới Liên lãnh uyển, xa xa thấy Ngâm Cầm lo lắng qua lại trong viện.

      Ngâm Cầm hơi nóng lòng, ngửa đầu liếc nhìn bầu trời, sắc trời sắp sáng trưng, vì sao tiểu thư vẫn chưa về.

      Đột nhiên hai mắt sáng ngời, Ngâm Cầm thấy ba người từ từ đến, vội vàng bước nhanh tới nghênh tiếp, mới vừa đến bên người Vân Lãnh Ca vội vã , "Tiểu thư, người biết, người vừa mới , . . .” được nửa, Ngâm Cầm mới phát biểu cảm cực kỳ quái dị của Vận Nhi và Ngâm Thư, "Ách, Ngâm Thư, Vận Nhi, các ngươi thế nào, sao lại có biểu cảm giẫm phải phân thế kia." Miệng Ngâm Cầm chừng mực , nàng vốn là người tập võ, tính cách khác nam tử lắm, nghĩ cái gì liền trực tiếp sảng khoái ra.

      Vân Lãnh Ca rất thích tính tình như vậy, cười nhạt mở miệng , " Ngâm Cầm, nữ hài tử như em có thể đừng thô lỗ như vậy có được ."Thấy mặt Ngâm Cầm lộ vẻ hổ thẹn, ngượng ngùng xoa xoa tóc, Vân Lãnh Ca tiếp tục , “Hai người này, hôm nay bị tiểu thư em dọa, ừm, em xem, phải chỉ là kéo tay hai người thôi sao? Tiểu thư của các em đâu phải đồ dê xồm, xem hai người đó bị dọa kìa." xong, còn nâng hai bên tay còn nắm của các nàng.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Phong Vũ Yên, Chris, Aliren3 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Liên hoàn kế của Nhị Di Nương.

      Edit: Huong August (LQD)

      Ngâm Cầm che miệng cười, trêu ghẹo , "Tiểu thư, đoán chừng hai người bọn họ bị dọa sợ được."

      Vân Lãnh Ca cười nhạt cúi đầu, buông lỏng tay hai người.

      Hai người thở ra, Vận Nhi hơi đỏ mặt sẳng giọng, "Tiểu thư, bọn em là nô tỳ, như vậy hợp, bị người khác thấy làm sao." Ngâm Thư đứng bên cũng gật đầu, đồng ý với cách của Vận Nhi.

      Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ cười khổ, cũng rối rắm với đề tài này, dù sao đây là ở cổ đại, tôn ti ràng.

      "Ngâm Cầm, có phải Thương Lãnh Uyển có người tới làm khách hay ?” Vân Lãnh Ca chuyển đề tài, nhàn nhạt hỏi.

      "Tiểu thư, ngài rất đúng, sau khi ngài , nô tỳ phát …" Ngâm Cầm sốt ruột, khó nén muốn từ đâu đến cuối, vậy mà đến nửa, Vân Lãnh Ca nhìn nàng ý bảo trở vào trong rồi hãy , chặn ngang nàng lại.

      Vận Nhi nên nghi ngờ theo sau lưng Vân Lãnh Ca cùng vào trong.

      Vân Lãnh Ca rũ mi mắt, ánh sáng lạnh chợt lóe lên rồi biến mất, khá lắm Nhị Di Nương, chiêu tiếp chiêu, muốn đánh cho nàng trở tay kịp sao?

      Sáng sớm sương mờ, như thi như họa, như hư như thực, nha hoàn bà tử Thương Lãnh Uyển dưới tay của Ngâm Cầm, đều ngủ say, giờ phút này ngoài tiếng bước chân của mấy người các nàng, bốn phía yên tĩnh an tường.

      Mấy người khoan thai vào nội thất, vén bức rèm che lên, Vân Lãnh Ca cởi áo choàng xuống đưa cho Ngâm Thư, trực tiếp ngồi ở giường, nhíu mày mở miệng , "Người xuất ở nơi nào?"

      "Tiểu thư, trước đừng nóng nảy, ngài mới trở lại từ bên ngoài, thân thể băng hàn, nghỉ ngơi qua , muốn thẩm vấn lúc nào cũng được, vội.” Ngâm Thư treo áo choàng, ân cần , nàng sớm phát tóc mai tiểu thư hơi ướt, sáng sớm sương gió nặng, thân thể tiểu thư vừa mới tốt lên, chịu nổi gió lạnh.

      Vận Nhi vừa nghe sốt ruột, muốn chuẩn bị trà bánh cho tiểu thư ấm người, cuống quít cáo lui, theo ý nàng, chuyện gì cũng quan trọng bằng thân thể tiểu thư khỏe mạnh liện khang.

      "Ta sao, Ngâm Cầm, ngươi nhốt người vào phòng tạp vật rồi hả? Vân Lãnh Ca đặt tay lên bàn cạnh giường, lấy tay chống mặt, ngáp cái, miễn cưỡng hỏi.

      "Đúng, tiểu thư, nhốt vào chỗ khác sợ có người bắt gặp, thường phòng tạp vật ai đến vào." Ngâm Cầm nghiêm mặt .

      " kinh động người khác chứ." Vân Lãnh Ca có chút hứng thú hỏi.

      " có, nô tỳ thừa dịp nàng để ý xuống tay đánh ngất xỉu, vì sợ nàng giãy giụa thét lên, nô tỳ còn cố ý dùng chút thuốc mê Ngâm Thư làm, có thuốc giải mấy canh giờ nàng cũng tỉnh lại được." Ngâm Cầm nhìn Ngâm Thư cái, cười .

      Ngâm Thư chỉ liếc nàng cái, hề gì.

      Vân Lãnh Ca định hỏi người đến là ai, tiếng bước chân vội vã của Vận Nhi vang lên, ngay sau đó màn che bên ngoài được vén lên, xuyên qua bức rèm che giống phỉ thúy, hạt cháu tròn vo va chạm nhau, truyền đến hồi thanh thanh thúy dễ nghe.

      "Tiểu thư, trước uống ly trà nóng, ấm người." Vận Nhi bước nhanh tới, đặt trà nóng lên trước mặt Vân Lãnh Ca, cầm bình trà lên rót ly qua trước mặt Vân Lãnh Ca.

      Vân Lãnh Ca nhàn nhạt cười tiếng, ngồi thẳng người, đưa tay nàng tách trà tinh xảo lên, dùng nắp ly phất trà vụn, nhấp môi uống hớp, nước trà ấm nóng qua cổ họng xuống bụng, bụng nhất thời ấm áp, thân thể cảm giác nóng ấm lên nhiều.

      "Tiểu thư, cẩn thận nóng." Vận Nhi thấy Vân Lãnh Ca uống nước trà nóng, kinh hô.

      " sao, ta chỉ uống hớp ." Vân Lãnh Ca lắc đầu, cười , tiếp tục nhấp ngụm trà, thân thể hơi lạnh nhất thời ấm áp vô cùng, cả người thoải mái, chút mệt mỏi nho cũng hóa thành hư .

      "Tốt lắm, chúng ta xem vị khách nhân mời mà tới kia thôi." Uống xong nửa ly trà, Vân Lãnh Ca cười đứng dậy .

      Vận Nhi lập tức muốn lấy bao tay lông chồn cho Vân Lãnh Ca mang theo.

      " cần phiền toái như vậy, Vận Nhi, ở trong viện chúng ta, vài bước mà thôi, nhanh chóng thẩm vấn xong, chúng ta sớm nghỉ ngơi chút, các ngươi cũng theo ta giày vò quá nửa đêm rồi." Vân Lãnh Ca .

      Vận Nhi nhiều lời nữa, nhưng lại cầm lên cái áo chòng tím nhạt khác, món lúc trước dính sương sớm, hơi ẩm ướt.

      Vân Lãnh Ca biết tâm ý của Vận Nhi, cũng mở miệng, cười mặc cho Vận Nhi giúp nàng mặc áo choàng, buộc chặt sợi lụa nhung cổ.

      Bốn người chủ tớ ra khỏi nội thất, trực tiếp phòng tạp vật.

      Phòng tạp vật chất đống các vật dụng hàng năm dùng tới, lãnh ẩm ướt, vốn đủ ánh sáng, cộng thêm trời chưa sáng hẳn, cảnh vật trong phòng hơi mờ tối.

      Ngâm Cầm dùng hộp quẹt đốt ngọn đèn dầu đầy bụi bàn, bên trong ràng hơn chút, nha hoàn y phục màu lục nằm hôn mê ở góc .

      Vân Lãnh Ca lên trước, cẩn thận nhìn gương mặt tiểu nha hoàn, nhướng mày, đây phải là nha hoàn cận thân Hương Nhi bên người Vân Hạ Ca sao? Vì sao lần này Nhị Di Nương phái nha hoàn thân tín bên người mình tới đây.

      Suy nghĩ ngược lại, Vân Lãnh Ca cũng hiểu, Nhị Di Nương vừa diễn trò hay trong viện mình như thế, nếu như thân tín có ở bên người nàng ta, nhất định có người nghi ngờ, vốn cho rằng dự phòng ngộ nhỡ, Nhị Di Nương tìm nha hoàn cận thân của Vân Hạ Ca, dù sao Vân Hạ Ca bị cấm túc thể tới viện Nhị Di Nương, nên phái người bên nàng ta cũng có người phát .

      Kế hay. Khóe miệng Vân Lãnh Ca nâng lên giễu cợt, điệu hổ ly sơn dẫn nàng tới viện nàng ta, dây dưa khiến nàng thể phân thân, sau đó bí mật phái người thân cận dùng độc ở viện nàng, nàng ta phải nghĩ tới Vân Bá Nghị bởi vì “Thủy quỷ nhập vào người” vô căn cứ mà nghiệm trị nàng quá mức, nên còn an bài phía sau, chiêu liên hoàn kế thực ảo diệu.

      Con ngươi Vân Lãnh Ca lóe lên ánh sáng lạnh, Nhị Di Nương đúng là trong tay có đủ 36 kế.

      "Nàng tới Thương Lãnh Uyển làm gì, ngươi phát sao?" Vân Lãnh Ca khẽ nghiêng đầu, hỏi thăm Ngâm Cầm.

      Ngâm Cầm trầm tư chốc lát, đáp, "Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy nàng ta lén lút tới trong viện chúng ta, vòng tới vòng lui bãi đất trống trước viện, nô tỳ thấy nàng ta có hành tung khả nghi, thừa dịp nàng ta chú ý bèn đánh bất tỉnh." Ngâm Cầm dừng chút, khuôn mặt vẻ tức giận, tiếp, "Sau đó, nô tỳ lục người nàng tìm ra được cái này."

      Ngâm Cầm xong, từ trong tay áo lấy vật màu trắng ra, là mấy hình nộm màu trắng, giống như hình người.

      Vân Lãnh Ca cần nhìn kỹ cũng biết đây là vật gì, Tam lệnh ngũ thân cổ đại cấm sử dụng Vu Cổ thuật (thuật Phù thủy), đối với tà thuật nguyền rủa người khác càng thêm nghiêm trị tha, mà cổ nhân đối với loại tà thuật này rất kiêng kị, mỗi lần chỉ cần tra ra người này có sử dụng ám thuật, khó giữ được tánh mạng, nặng họa cả cửu tộc.

      Đông Dương năm ba mươi sáu, ngay lúc đó Tam hoàng tử bị người tố cáo trong nhà có dấu con rối Vu Cổ, người bị nguyền rủa là Đương kim Hoàng đế, Hoàng Thái Tử, Ngũ hoàng tử, chuyện này khi được kiểm chứng, vô cùng chấn động.

      Vua thần chấn động, dân chúng giận dữ, quần thần rối rít dâng tấu cầu Hoàng thượng nghiêm trị Tam hoàng tử, Đương kim Hoàng thượng là Lôi Đình tức giận, ngay lập tức hạ chỉ ban chết cho Tam hoàng tử và tất cả hạ nhân trong phủ, ngay đó, Thục phi, phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, cũng chính là mẫu phi Tam hoàng tử cũng may mắn thoát khỏi, đều ban cho cái chết, có thể thấy được tai họa này liên lụy ra sao.

      Mà trong lịch sử, có rất nhiều tai họa vì Vu Cổ thuật, có cái kéo dài mấy năm, người dính líu chém chết có Hoàng Thái Tử, Vệ hoàng hậu, hai Thừa tướng Công Tôn Hạ và Lưu Khuất Ly, Chư Ấp, công chúa Dương Thạch Nhị cùng Tam Hoàng tôn, còn liên lụy tới rất nhiều công khanh đại thần và nhân vật quan trọng, chính trị Đô thành Trường náo động, số người chết lên tới mấy vạn người.

      Ví dụ kiểu này đếm hết, như vậy có thể thấy được cổ nhân có bao nhiêu chán ghét, thống hận và kiêng kỵ Vu Cổ thuật đến thế nào.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Phong Vũ Yên, Chris, Aliren3 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Xếp cơ sở ngầm của mình vào.

      Editor: Quỳnh

      Vân Lãnh Ca cầm lấy búp bê vải trong tay Ngâm Cầm, cầm trong tay nhìn kỹ vài lần, gấm trắng như tuyết, ngũ quan được làm có chút thô ráp, chỉ nhìn thoáng qua là có thể nhận ra là nam hay là nữ, đằng sau lưng có viết tên và ngày sinh tháng đẻ của người bị nguyền rửa, Vân Bá Kiên và lão phu nhân cũng nằm trong số đó, ngay cả tên tuổi của Nhị di nương Vạn Phượng Ngô cũng ngẫu nhiên nằm ở đây, xem ra Nhị di nương vì muốn đạt được mục đích, mà tiếc nguyền rủa chính mình.

      Ba nha hoàn đứng sau lưng Vân Lãnh Ca, hiển nhiên cũng nhìn thấy được chữ viết phía búp bê vải, Ngâm Cầm sớm biết cho nên vẫn còn có thể duy trì vẻ tỉnh táo, chỉ là ánh mắt có chút căm hận, ra sức nhìn chằm chằm Hương nhi xụi lơ ở đất, hận thể nhìn ra cái động người nàng. Gương mặt Vận nhi trắng bệch, quá sợ hãi, nàng muốn nghĩ, nếu như Hương nhi thành công, mọi người trong Liên Lãnh uyển đều thoát khỏi liên quan, toàn bộ đều bị xử tử, Ngâm Thư vẫn trầm mặc như cũ, nhưng ánh mắt híp lại nguy hiểm.

      Vân Lãnh Ca phất phất tay, ánh mắt thản nhiên, : “Ngâm Cầm, làm cho nàng tỉnh.”

      Ngâm Cầm lấy ra cái bình , mở nút bình, quơ quơ gần chóp mũi Hương nhi, trong phút chốc, Hương nhi liền từ từ tỉnh lại, từ từ mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh biết xảy ra chuyện gì, giật mình thấy bốn người đứng trước mắt, đột nhiên mở to hai mắt, thể tin nhìn các nàng, định kêu to, Ngâm Thư nhanh tay lẹ mắt cầm khăn lau rơi dưới đất nhét vào miệng nàng, Hương nhi phát ra tiếng kêu ô ô, vẻ mặt hoảng sợ mà vặn vẹo.

      Vân Lãnh Ca nhìn sắc mặt cực kỳ bất an của Hương nhi, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng lấp lánh hơn: “Hương nhi, bây giờ ta đưa ngươi đến chỗ Tổ mẫu, ngươi nửa đêm chôn búp bê vải trong phòng ta, muốn nguyền rủa hãm hại dòng chính nữ, còn nguyền rửa cả các vị chủ tử trong Tướng phủ, ngươi Tổ mẫu xử lý ngươi như thế nào?” Sắc mặt Hương nhi tái mét, nhìn Vân Lãnh Ca mỉm cười càng ra sức lắc đầu, nghĩ muốn vùng vẫy đứng lên, nhưng dược liệu vẫn còn chưa hoàn toàn hết tác dụng, chân tay có lực, ngay cả cánh tay cũng giơ lên được.

      Vân Lãnh Ca tươi cười đột nhiên thu lại, bật ra câu lạnh như băng, giơ búp bê vải trong tay lên, lạnh lùng : “Trong lòng ngươi và ta đều biết đây là cái gì, triều đình nghiêm cấm dùng Vu Cổ thuật, nếu như bị tra xét, phải mọi người trong Tướng phủ đều bị ngươi làm cho vạ lây sao, ta muốn đem mấy con búp bê này giao cho tổ mẫu và phụ thân, để cho bọn họ nhìn chút rốt cuộc là ai muốn nguyền rửa họ, chỉ sợ đến lúc đó riêng gì ngươi, mà người nhà ngươi cũng đều bị liên lụy, người cũng thoát được.”

      Hương nhi ngừng vùng vẫy, sắc mặt trở lên trắng bệch còn chút máu, mình chết sao, lại còn liên lụy đến người nhà, lúc trước vì Nhị di nương đáp ứng nàng, chỉ cần nàng hoàn thành việc này đưa cho nàng số bạc rồi thả nàng ra khỏi phủ về nhà an hưởng cuộc sống với người nhà, nàng mới có thể bị ma quỷ ám ảnh thừa dịp Nhị tiểu thư có ở đây, muốn đêm mấy thứ này chôn trong sân Liên Lãnh uyển, nhưng nghĩ đến vừa mới vào trong sân bao lâu bị đánh ngất xỉu.

      “Cho nên ngươi xác định ngươi vẫn muốn kêu to để đưa mọi người đến sao? Như vậy ta cũng thể giữ được ngươi rồi.” Khóe miệng Vân Lãnh Ca giật giật, môi đào cong lên.

      Ánh mắt tĩnh lặng của Hương nhi nhất thời lóe sáng, giống như lúc người ở lâu trong sa mạc biết mình sắp vì khát lại vui mừng phát ra hồ nước trong, trong mắt Hương nhi lóe lên tia hi vọng, ra sức gật đầu, từ trong miệng phát ra tiếng ô ô , nàng muốn chết, lại càng muốn liên lụy đến người nhà.

      Vân Lãnh Ca liếc mắt ra hiệu cho Ngâm Thư, Ngâm Thư hiểu ý, lập tức xoay người lấy miếng khăn trong miệng Hương nhi ra.

      Hương nhi thở gấp vào cái, khôi phục lại chút sức lực, gian nan quỳ mặt đất, run rẩy : “Nhị tiểu thư, đều là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ bị ma quỷ ám, xin Nhị tiểu thư tha cho nô tỳ lần này.” xong, liền dập đầu mạnh xuống đất.

      “Vậy ngươi cũng biết, nếu như lần này ta may mắn phát chuyện ngươi làm, khi bị phát , kết cục của ta thê thảm hơn ngươi rất nhiều lần, đúng ?” Vân Lãnh Ca phất tay, ý bảo Hương nhi ngừng dập đầu, sau đó chậm rãi .

      Ánh mắt Hương nhi dao động, giống như hiểu ra điều gì đó, nàng biết Nhị tiểu thư dễ dàng tha cho mình, cắn chặt môi, : “Nhị tiểu thư muốn nô tỳ làm như thế nào?”

      Khóe miệng Vân Lãnh Ca nhếch lên, hai mắt nhìn chằm chằm Hương nhi trước mặt: “Chỉ cần thỉnh thoảng ngươi cho ta chút tin tức tình hình của Nhị di nương và Vân Xuân Ca gần đây là được.” Hương nhi là nha đầu thông mình, nàng biết phải lựa chọn như thế nào.

      “Vậy là phản bội chủ tử sao, nô tỳ, nô tỳ thể làm như vậy được.” Vẻ mặt Hương nhi có chút do dự, tuy Tam tiểu thư luôn đánh mắng nàng, nhưng nô tỳ phản bội chủ tử bị những người khác phỉ nhổ.

      Vân Lãnh Ca nhíu mày, trong mắt rất nhanh lên chút kinh ngạc, theo nàng biết, Vân Hạ Ca đối với Hương nhi tốt, nàng còn tưởng rằng Hương nhi vui vẻ quyết định, xem ra Hương nhi cũng phải là người mất hết lương tâm.

      “Ta cần ngươi phản bội chủ tử, cũng cần ngươi làm cái gì cho ra, chỉ cần ngươi đem tình hình gần đây của Nhị di nương cho ta biết là được.” Vân Lãnh Ca hơi ngẩng đầu, vẻ mặt có chút mơ màng.

      Trong lòng Hương nhi ngừng xung đột, nàng muốn mình lựa chọn giữa lòng trung thành và tính mạng người nhà, lại chỉ được chọn : “Được, nô tỳ đáp ứng Nhị tiểu thư.” Hương nhi hạ quyết tâm, cắn răng , Nhị tiểu thư có thể đồng ý những thứ này đúng là dễ dàng gì, nàng cũng nên tham lam cầu cái gì, dù sao hôm này là nàng hãm hại Nhị tiểu thư trước, vì người nhà của mình, cho dù mình trở thành người bất nhân bất nghĩa, nàng cũng nhận.

      Vân Lãnh Ca lấy lại tinh thần, hai mắt giống như có tầng băng tuyết, lạnh lùng giá rét: “Nếu đáp ứng rồi đừng nên đổi ý, tiểu thư Tướng phủ muốn xử lý nô tỳ nghe lời là chuyện cực kỳ đơn giản, ngươi hiểu chưa?”

      Hương nhi cảm nhận được nhiệt độ trở nên băng lạnh rất nhanh, cuối cùng, trong nháy mắt làm người đông lạnh, : “Nhị tiểu thư, nô tỳ dám, cũng thể.” Tuy giọng có chút run rẩy, nhưng ý tứ biểu đặt vẫn rất ràng.

      Vân Lãnh Ca mỉm cười, khí lạnh quanh thân lập tức tan biến, thản nhiên mở miệng : “Rất tốt, bây giờ ngươi báo với Nhị di nương, ngươi chôn búp bê vải dưới cây đại thụ ở trong viện của ta, phải viện cớ gì về việc chậm trễ thời gian, trong lòng ngươi hẳn biết.”

      “Vâng, Nhị tiểu thư, nô tỳ cáo lui.” Hương nhi thuận theo , nét mặt khôi phục lại bình thường, từ từ đứng dậy cáo lui, mang theo đồ vật ra ngoài.

      Vận nhi nhìn vẻ mặt Vân Lãnh Ca mấy lần, muốn lại thôi, Vân Liên Ca có chút chịu nổi cái nhìn của nàng, có chút bất đắc dĩ mở miệng : “Có chuyện gì cứ việc thẳng, cần úp mở như vậy.”

      "Tiểu thư, Hương nhi đó là do Nhị di nương phái đến hãm hại tiểu thư, tại sao tiểu thư lại bỏ qua cho nàng? Bỏ qua cho Nhị di nương?" Vận nhi nhịn được liền hỏi nàng.

      Vân Lãnh Ca bỏ búp bê vải tay xuống, cười nhạt : "Chúng ta có chứng cứ gì chứng minh Nhị di nương sai Hương nhi hãm hại ta? Chỉ dựa vào mấy con búp bê vải này? Búp bê vải này ở trong tay Hương nhi, Nhị di nương chỉ cần nàng biết chuyện này liền có thể phủi sạch mọi quan hệ, cho dù có báo với tổ mẫu, kết quả phải là cả nhà Hương nhi bị đánh chết sao, thứ nhất ta muốn tiện nghi cho Nhị di nương, thứ hai cho dù Hương nhi đáng chết, nhưng người nhà nàng vô tội, ta muốn tổn hại mạng người." biết có phải do kiếp trước giết quá nhiều người hay , kiếp này nàng đều lưu lại cho người ta con đường sống nho , quyết đuổi cùng giết tận.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Chris, Nhiên Nhiên, Aliren3 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa co len ban oi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :