1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa (Chương 61.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 90: Thánh chỉ tứ hôn

      Editor: Gà

      “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Hữu tướng phủ dòng chính nữ Vân Lãnh Ca huệ chất lan tâm, tĩnh dung uyển nhu (xinh đẹp khéo léo), hôm nay gả cho Mộ Dung Thế tử làm chính phi, sau khi cập kê lập tức cử hành hôn lễ, khâm thử.”

      Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế cho cung nhân truyền Thánh chỉ xuống.

      “Thần lĩnh chỉ tạ ơn!” Vân Bá Nghị hô to vạn tuế, sau đó nhận lấy Thánh chỉ.

      Vẻ mặt những người quỳ đất đều quá kinh ngạc, phần lớn hôm qua cũng nghe được ít tin đồn, cho nên cũng hết sức kinh ngạc, người trong phủ cũng than thở Nhị tiểu thư vận số cực tốt, vậy mà đặc biệt được Hoàng thượng tự mình ban Thánh chỉ tứ hôn, hơn nữa được gả cho Chiến thần Đông Dương Mộ Dung Thế tử làm Thế tử phi.

      Vân Lãnh Ca nửa nằm nhuyễn tháp, vô cùng buồn chán ngắm nghía ngọc bội trong tay, chữ ‘Diệp’ ngọc bội như như , tối hôm qua Mộ Dung Diệp sai thị vệ của đưa tới, hàm nghĩa trong đó cần cũng biết.

      “Tiểu thư, đây là tín vật đính ước Mộ Dung Thế tử trao cho ngài sao?” Ngâm Cầm nhịn cười hỏi.

      “Tín vật là , đính ước biết.” Vân Lãnh Ca lười biếng trả lời, cất ngọc bội vào ngực, nhớ đến tối hôm qua Thủy Lục bẩm báo chuyện, : “Mời ma ma vào đây, ta có việc muốn hỏi bà.”

      Ngâm Cầm vội cáo lui khỏi phòng, chốc lát, Lâm ma ma vào, cung kính hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì muốn hỏi nô tỳ?”

      “Sao ngươi ta biết hồi môn của mẫu thân nằm trong tay Nhị di nương?” Vân Lãnh Ca khẽ nhíu mày, hỏi, thân thể này ngoại trừ việc chỉ biết theo đuổi sau lưng Âu Dương Phong, nàng may mảy quan tâm đến chuyện của những người trong phủ, nếu phải tối hôm qua Thủy Lục nghe các ma ma nha hoàn khác nhắc đến việc lão phu nhân giúp nàng đòi lại hồi môn của mẫu thân, nàng biết còn có việc như thế này.

      Dù sao, Liên Lãnh Uyển được trang hoàng lộng lẫy tinh tế, tiểu thư con vợ cả có đầy đủ trang sức phụ kiện, Vân Lãnh Ca chỉ nghĩ rằng đây là do mẫu thân của nguyên chủ để lại, nên nghĩ Vạn Phượng Ngô nuốt riêng hồi môn của mẫu thân rồi.

      “Trước khi lâm chung, phu nhân giao phó nô tỳ, những hồi môn kia có chết rồi cũng mang theo được, muốn tiểu thư vì tiền tài mà gây chiến với Nhị di nương, tránh rước họa vào thân.” Lâm ma ma trả lời đầu đuôi ngọn nguồn.

      Mí mắt Vân Lãnh Ca ngưng trọng, đáy lòng chợt hiểu ra, nguyên chủ là người ngốc, đừng là hồi môn, đều do ông ngoại giúp tay mới có thể tránh khỏi những áp bức đòi mạng của Vạn Phượng Ngô, tâm cơ này của nàng, muốn đoạt lại hồi môn là điều hoang tưởng!

      tại cũng tốt, lão phu nhân ra mặt, thủ đoạn của bà mạnh mẽ vang dội, cũng giúp bản thân tiết kiệm ít công sức.

      “Tiểu thư, ngài có biết vì sao phu nhân đặt cho ngài từ ‘Lãnh’ ?” Thấy tiểu thư trầm tư, đôi môi khô khan của Lâm ma ma hơi giật, nhịn được muốn ra.

      “Hả? Vì sao?” Vân Lãnh Ca nghe vậy giương mắt lên, nhìn Lâm ma ma muốn lại thôi, quả nàng có chút tò mò.

      “Đầu tiên trong Tướng phủ các tiểu thư được gọi theo bốn mùa, nếu như tiểu thư cũng theo quy củ này, đây chẳng phải khác gì những thứ xuất kia sao? đích thứ thể trộn lẫn, trong mắt người khác, tiểu thư đánh mất danh hàm trưởng nữ của Tướng phủ, nếu tục danh giống với thứ nữ, địa vị tiểu thư như thế nào đây? Thứ hai, phu nhân hi vọng tương lai sau khi tiểu thư, mặc kệ ngài nhìn trúng vị hôn phu nào, tuyệt đối thể phó thác tất cả hết cho , nam tử đều có mới nới cũ, phong lưu thành tính, nếu tiểu thư lòng dạ nhào vào lòng gia tương lai, sợ ngày nào đó gia làm ra chuyện khiến tiểu thư đau lòng, lúc đó, chắc chắn tiểu thư bị tổn thương, cho nên hi vọng nhiệt tình của ngài lạnh xuống vài phần.” Trong mắt Lâm ma ma lóe lên ánh sáng kích động, ra tất cả những lời giấu trong lòng.

      Thánh chỉ tứ hôn ban xuống, việc tiểu thư gả vào Mộ Dung Vương phủ trở thành Thế tử phi thể sửa đổi được nữa, nhưng Mộ Dung Thế tử dưới người vạn người, quyền thế ngập trời, vương phủ phủ đệ cũng cực cao, tiểu thư gả qua đương nhiên chịu nhiều để ý, nhưng phủ đệ càng cao, cầu càng nhiều, cũng biết chuyện này tốt hay xấu.

      Vân Lãnh Ca lẳng lặng nghe lời thẳng thắn xuất từ đáy lòng của Lâm ma ma, ngừng suy nghĩ, tinh thần dao động, những lời này đều do từ kinh nghiệm từng trải của mẫu thân truyền lại cho mình, giống như nàng cẩn thủ bổn phận như vậy, nữ tử chỉ cầu an phận cũng thể bình an đến già, mà bản thân mưu toan mong cầu nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đạt được ước muốn này sao?

      “Tiểu thư đừng trách nô tỳ thẳng, tâm nguyện lớn nhất của phu nhân là mong ngài có thể sống cuộc sống buồn lo, tìm nam tử lòng dạ với tiểu thư, che chở ngài, chăm sóc ngài, cho dù là tiểu môn tiểu hộ (gia đình nhà nghèo) cũng tốt, chỉ cần có thể dựa vào đối phương được, lòng đối tốt với tiểu thư, dưới suốt vàng phu nhân biết được có thể chết cũng tiếc rồi.” Lâm ma ma lau nước mắt sắp trào ra, nghẹn ngào .

      “Ma ma, trong lòng Ca nhi hiểu .” Vân Lãnh Ca cảm thấy bản thân thất thần, trong đầu vẫn lên hình ảnh mình và Mộ Dung Diệp chung sống, lắc đầu bỏ qua suy nghĩ lung tung kia, ép buộc bản thân an định tâm thần.

      “Ừ, tiểu thư hiểu nỗi khổ của phu nhân là tốt rồi.” Lâm ma ma nghĩ đến dạo gần đây tiểu thư giống với trước kia, tảng đá lớn treo trong lòng khẽ buông lỏng, hành lễ rời khỏi phòng.

      Vân Lãnh Ca lấy ngọc bội từ trong ngực ra lần nữa, xúc cảm ôn lạnh, bạch ngọc tỳ vết, đại biểu cho thân phận độc nhất vô nhị của Mộ Dung Diệp, ánh mắt hơi lóe, nắm chặt ngọc bội trong tay, cho đến khi lòng bàn tay có cảm giác đau đớn, mới buông lỏng sức lực nhàng vuốt ve ngọc bội.

      “Vân Lãnh Ca, nàng dao động rồi phải ?” Cửa sổ vừa động, toàn thân Mộ Dung Diệp lạnh lẽo vào phòng, sau khi nghe ám vệ bẩm báo, ném hết công vụ xử lý, dằn lòng được lập tức chạy tới.

      Nghe được lời vui của Mộ Dung Diệp, mâu trung (con ngươi) đen láy của Vân Lãnh Ca xẹt qua ánh sáng, ánh mắt phức tạp rơi vào gương mặt tuấn trầm như nước của , khe khẽ cắn cánh môi, câu.

      Mộ Dung Diệp tự xưng có thể nhìn thấu tâm tư người trong thiên hạ, nhìn thấy dung nhan gợn sóng có chút sợ hãi nào trước mặt, nhưng lại biết Vân Lãnh Ca rốt cuộc suy nghĩ điều gì, trong lòng kinh hoảng, che kín toàn bộ nội tâm .

      Thân hình Mộ Dung Diệp lóe lên, thân thể thon dài thoáng chốc ngồi bên cạnh Vân Lãnh Ca, tư thế cho phép né tránh ôm chặt nàng trong lòng, yên lặng hồi lâu, giọng : “Nàng đừng mơ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta, nàng chỉ có thể là của ta thôi, người khác đừng hòng tranh giành.”

      Vân Lãnh Ca nằm trong lòng Mộ Dung Diệp, nghe tim đập của hơi nảy lên, thở dài hơi, ngẩng đầu nhìn gò má , chỉ thấy môi mím chặt thành đường thẳng, đường như cố gắng đè nén điều gì.

      Mộ Dung Diệp nghe nàng đáp lại, trong lòng hốt hoảng kích động yên, đỡ vai nàng kéo ra khoảng cách của hai người, mắt phượng sáng nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt như nước của Vân Lãnh Ca, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh lệ làm lòng lay động, đáy mắt Mộ Dung Diệp đau đớn: “Ca nhi, nàng thể toàn tâm toàn ý tin tưởng ta được sao?”

      Vân Lãnh Ca run rẩy, cảm thấy trong lời của chứa nhiều cảm xúc, Mộ Dung Diệp hèn mọn, thận trọng như vậy, hay vẫn là người như trước kia ai bì nổi, Chiến thần Thế tử luôn tùy ý? Đột nhiên Vân Lãnh Ca chủ động quàng tay qua cổ Mộ Dung Diệp, nhất thời đôi môi đỏ mọng mềm mại chạm vào môi mỏng hơi lạnh của .

      Mộ Dung Diệp sững sờ, chỉ cảm thấy quanh chóp mũi đều là hơi thở như lan của Vân Lãnh Ca, trong lòng mừng rỡ, cánh tay cường tráng vòng qua eo của nàng, dùng sức ôm nàng chặt vào lòng lần nữa, thỏa mãn nếu chỉ hai môi kề nhau, đôi môi cọ sát lẫn nhau lát sau liền đưa lưỡi ra cạy mở răng nàng, dẫn dụ nàng, thổ lộ hết tất cả tình cảm kích động, bị lạc trong mùi hương mềm mại đó.

      Vân Lãnh Ca chỉ muốn trấn an thôi, mới để ý e lệ chủ động hôn, thấy càng phát lớn mật, vừa định cắt đứt động tác của , nhưng giờ phút này thấy hai mắt lim dim, hai hàng lông mày bằng phẳng hơi nhíu lên, vẻ mặt còn hốt hoảng nhàn nhạt, trong lòng khỏi thoáng qua chút đau lòng, hiểu được do lúc nãy nàng trầm mặc làm thương tổn tới nội tâm của , đôi tay chuyển qua vòng quanh hông của , chậm rãi nhắm hai mắt, tiếp nhận đôi môi tràn đầy tình ý của !

      Chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Diệp mới lưu luyến rời khỏi cánh môi Vân Lãnh Ca, tay nhàng đặt lên tóc nàng, áp đầu nàng vào lồng ngực, nhịp tim rối loạn khiến thần trí Vân Lãnh Ca có chút tan rã lập tức khôi phục lại bình thường, cũng là chuyện, mà lắng nghe cảm xúc khó khống chế của Mộ Dung Diệp!

      “Ca nhi, nàng do dự nữa sao?” Giọng Mộ Dung Diệp run rẩy xác định, cẩn thận hỏi.

      Trong lòng Vân Lãnh Ca đột nhiên cảm thấy chua xót, vì mình chịu nộp binh phù, bản thân còn hoài nghi gì nữa? Mộ Dung Diệp vốn để Hoàng đế trong mắt, biết Mộ Dung Vương phủ ngoài mặt được Hoàng đế coi trọng, kì thực ổn định, nhất thời vô ý, cả vương phủ bị diệt trừ, nhưng vì nàng, tiếc dâng lên quyền lực to lớn trong tay, chỉ cầu cho hai người bọn họ có cuộc nhân duyên!

      Đôi mắt đẹp của Vân Lãnh Ca hàm chứa hơi nước lắc đầu cái, kềm chế nước mắt sắp chảy ra, khuôn mặt nhắn nhàng cọ ngực Mộ Dung Diệp.

      “Ca nhi, nguyện người lòng bạc đầu chẳng xa nhau, đây là cam kết của ta, vĩnh viễn thay đổi.” Mộ Dung Diệp đặt cằm đầu Vân Lãnh Ca, thanh phiêu phiêu mơ hồ, lại mang theo quyết tâm thể thay đổi.

      “Ừ” Vân Lãnh Ca tràn ngập giọng mũi, ngoan ngoãn tựa vào ngực Mộ Dung Diệp ngửi mùi cỏ tươi nhàn nhạt tỏa ra từ người .

      “Ta nhớ trước kia gọi nàng là mèo con, cuối cùng hôm nay cũng cảm thấy đúng.” Mộ Dung Diệp ngửi mùi hương tóc nàng, nội tâm bất ổn rốt cuộc an định, tràn đầy hạnh phúc, nhìn Vân Lãnh Ca nằm trong lòng, khóe miệng cong lên, nở nụ cười.

      “Mộ Dung Thế tử vẫn thích dáng vẻ trước kia của tiểu nữ à?” Vân Lãnh Ca lười biếng ngẩng đầu nhìn lướt qua Mộ Dung Diệp, hỏi.

      “Có thể thấy nhiều mặt của Ca nhi, bản Thế tử vô cùng vui mừng.” Tâm tình Mộ Dung Diệp sau cơn mưa trời lại sáng, khôi phục nụ cười tà như trước.

      “Ừ, A Diệp có giác ngộ này, trẻ con dễ dạy.” thanh Vân Lãnh Ca mềm mại trả lời.

      Mộ Dung Diệp phát mỗi lần chỉ cần mèo con dùng thanh này chuyện, tim của liền mềm xuống nửa, trong mắt có ý cười nhàng: “Chờ Ca nhi gả vào vương phủ, làm phiền Ca nhi dạy bảo nhiều hơn, có phải ta càng tiến bộ hơn ?”

      sai, đúng vậy.” Vân Lãnh Ca nhướng mày sao hừ tiếng, chợt nghĩ đến điều gì, vội vàng giãy khỏi ngực Mộ Dung Diệp, liếc mắt nhìn sắc trời sáng choang, giữa hai lông mày có chút nóng nảy: “Ai nha, ban ngày, làm sao chàng lại chạy đến, bị người khác nhìn thấy, biết sinh ra bao nhiêu lời xấu đây.”

      “Nếu phải nàng lại bắt đầu do dự, sao ta phải bất chấp tất cả chạy đến chứ.” Tuy Mộ Dung Diệp trách cứ, nhưng trong giọng lại hàm chứa cưng chiều vô hạn, sau khi nghe được ám vệ bẩm báo, cảm thấy đại ổn.

      “Trong lúc nhất thời có cảm giác vậy thôi, thấy nam tử vô tình bạc nghĩa, trong lòng âu sầu.” Vân Lãnh Ca thấy chỉ cảm thấy ý định của nàng dao động lập tức chạy đến, ràng lòng với nàng, nếu khẩn trương như vậy, trong lòng liền dâng lên luồng ý nghĩ ngọt ngào.

      “Bản Thế tử chính là Chiến thần nước, nhất ngôn cửu đỉnh, cho tới bây giờ đều là làm.” Vẻ mặt Mộ Dung Diệp kiêu ngạo, liều lĩnh, kềm chế được , sau đó sắc mặt thay đổi, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn mỹ tràn ra chút uất ức: “Về sau Ca nhi được hoài nghi ta, nếu trái tim của ta nát thành tửng mảnh đó.”

      Nhìn Mộ Dung Diệp như chó con đáng thương bị vứt bỏ, Vân Lãnh Ca tức cười, tự chủ trợn mắt, giọng ghét bỏ : “Lời này của Thế tử gia nghe như lời của oán phụ khuê phòng từng , tiểu nữ nghe được muốn buồn nôn.”

      “Ca nhi ghét bỏ ta, xem ta trừng phạt nàng như thế nào.” Vẻ mặt Mộ Dung Diệp hung ác, động tác nhanh như hổ đói vồ mồi muốn đè ngã Vân Lãnh Ca, đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền tới thanh trầm thấp: “Thế tử, Hạ đại tiểu thư bái phỏng Tướng phủ, chỉ muốn gặp Thế tử phi.”

      “Còn chưa thành thân đâu, bắt đầu gọi Thế tử phi rồi, thị vệ của chàng cũng giống chàng, da mặt rất dày.” Tiếp xúc thời gian lâu dài, Vân Lãnh Ca cảm thấy Mộ Dung Diệp trước mặt nàng, chính là con cọp giấy, nhìn rất hung dữ, ra cũng có nhiều lực uy hiếp lắm, lời cũng dần dần buông lỏng, giống trước kia phải luôn thận trọng.

      Ngoài sân khóe miệng Xích Ngữ co quắp, trong lòng hô to oan uổng, đây chính là Thế tử tự phân phó, cũng đâu làm gì đâu.

      “Dù sao Ca nhi là vị hôn thê của ta, nàng muốn chạy cũng chạy thoát.” Khóe miệng Mộ Dung Diệp chứa nụ cười hả hê, hôn lên vầng trán sáng bóng của Vân Lãnh Ca, xúc cảm mềm mại khiến lưu luyến quên, lại tiếp tục hôn, ngừng mổ.

      “Người ái mộ chàng tới tìm ta hỏi tội rồi, đầu sỏ chàng mau rời khỏi đây .” Vân Lãnh Ca giơ tay lên ngăn chặn cánh môi lại gần của Mộ Dung Diệp, liếc , cả giận .

      sao, nếu nàng thích, đuổi nàng ta ra ngoài là được rồi.” Mộ Dung Diệp muốn hôn, bắt được tay Vân Lãnh Ca che miệng liền hôn hai cái, tùy ý trả lời câu.

      “Ta còn chưa gả ra ngoài bị người khác xấu thành người đàn bà đanh đá.” Vân Lãnh Ca dùng sức che kín đôi môi của Mộ Dung Diệp, tránh cho làm loạn, sẳng giọng.

      “Ca nhi là Thế tử phi của bản Thế tử, tới lượt người khác phê bình, ai dám Ca nhi nửa câu, ta lập tức ném xuống sông làm mồi cho cá.” Mộ Dung Diệp bị che miệng nhưng vẫn buông tha, hơi mở cánh môi, đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca kinh hãi cuống quít rút tay, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp cười ranh mãnh.

      để ý tới chàng, ta đó.” Vân Lãnh Ca đứng dậy , “A” tiếng: “Nha đầu đâu rồi, sao nửa ngày cũng thấy bọn họ vào?”

      Mộ Dung Diệp thuận thế nằm nhuyễn tháp, tay chống đầu, lười biếng nhìn Vân Lãnh Ca : “Lúc chúng ta thân thiết Ca nhi xác định muốn cho người khác thấy?"

      Vân Lãnh Ca cắn răng thầm hận nhìn chằm chằm nghiệt giường, thầm dậm chân, nghiêng đầu để ý tới nữa , vuốt nếp uốn y phục, cho đến khi bằng phẳng nhìn ra chút dấu vết nào, cất cao giọng kêu: “Ngâm Cầm mau vào.”

      “Tiểu thư, nô tỳ có thể vào sao?” Ngâm Cầm vẫn giữ ở ngoài cửa, nghe Vân Lãnh Ca kêu, vội co đầu rúc cổ trả lời câu.

      “Ngươi rốt cuộc là nha đầu của ai? Làm gì nghe lời người khác như vậy?” Vân Lãnh Ca trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp cười tà mị mê người, thẹn quá hóa giận , thông báo mà vào còn , còn ngăn trở nha đầu của nàng, nghĩ đây là viện của sao? Quả nhiên là giọng khách át giọng chủ!

      “Ta chính là của Ca nhi, đương nhiên Ca nhi cũng là của ta.” Mộ Dung Diệp như đoán được suy nghĩ trong nội tâm Vân Lãnh Ca, thong thả ung dung .

      xong, Mộ Dung Diệp nhanh chóng đứng dậy hôn lên đôi môi đỏ thắm của Vân Lãnh Ca, đợi nàng phản ứng, trong nháy mắt cả người biến mất thấy dấu vết!

      “Tiểu thư, Mộ Dung Thế tử đâu?” Ngâm Cầm xốc rèm vào nhìn chung quanh .

      “Bị ta đánh chết sau đó dìm xuống ao cá rồi.” Vân Lãnh Ca tức giận .

      Ngâm Cầm nghe được ý tức giận trong lời của tiểu thư, dám tiếp tục đề tài này tránh cho bị vạ lây, vội vàng thu lại nụ cười mặt, nghiêm túc : “Hạ đại tiểu thư tới chơi, lão phu nhân muốn ngài chiêu đãi nàng, nàng chờ tiểu thư ở đình nghỉ mát trong hậu hoa viên.”

      mình nàng thôi sao?” Mí mắt Vân Lãnh Ca trầm xuống.

      “Vâng”

      thôi, cắt hoa đào rơi loạn của Mộ Dung Diệp.” Vân Lãnh Ca nhìn bản thân trong gương đồng phen, xem bản thân có chỗ nào ổn hay , sau đó ra khỏi nội thất đến hoa viên.

      Hạ Yên Nhi ngồi ở lương đình trong hoa viên, nhìn cảnh sắc mỹ lệ phía trước sắc màu rực rỡ, thưởng thức nước trà nha đầu Tướng phủ đưa đến, lẳng lặng chờ đợi nữ tử kia, Vân Lãnh Ca! Nữ tử đó từng cả ngày đuổi theo Âu Dương Phong, cái gì cũng làm sai, biết chữ, Vân Lãnh Ca! Nàng có tài đức mà lọt vào mắt Mộ Dung Thế tử, thậm chí vì nàng, Mộ Dung Thế tử cam nguyện giao ra binh phù, tại sao Vân Lãnh Ca được ưu ái? Nghĩ đến lời của phụ thân , trong mắt Hạ Yên Nhi tràn qua sát ý lạnh như băng, đành lòng nhìn danh tiết Vân Lãnh Ca bị thương tổn nên mới chịu trách nhiệm ư? Cũng chỉ lấy cớ thôi, chắc chắn Mộ Dung Thế tử coi trọng Vân Lãnh Ca, nếu với tính tình liều mạng của , sao có thể làm ra hành động như vậy trong thọ yến hôm đó được chứ? Chiến thần chiến trường giết địch như ma cũng đành lòng’ đối với nữ tử quen sao? buồn cười! Chỉ có thề lừa được những người ngu muội có đầu óc kia thôi!
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 91: Bịa chuyện dối

      Editor: Gà

      “Tiểu thư, Vân nhị tiểu thư tới.” Nha đầu Lăng Duyệt bên cạnh Hạ Yên Nhi nhìn nữ tử về phía này, cúi đầu giọng ra.

      Nghe vậy, Hạ Yên Nhi ngẩng đầu, nhìn nữ tử đến, mắt dần dần híp lại, thân quần dài Yên Thủy màu trắng, vạt áo thêu hoa văn màu hồng, eo thon , dùng đai lưng gấm màu tím khảm Phỉ Thúy buộc lại, mái tóc đen nhánh búi thành búi tóc Như Ý, chỉ cắm trâm hoa mai bạch ngọc, vài lọn tóc bướng bỉnh rủ xuống hai vai, trong nháy mắt càng nổi bật làn da trắng như ngọc. mặt xoa phấn, có vẻ tươi mát động lòng người, hai mắt như nước, lại mang theo lạnh lẽo nhàn nhạt, hình như có thể nhìn thấu tất cả.

      Lần đầu tiên Hạ Yên Nhi cẩn thận dò xét Vân Lãnh Ca từ đầu đến chân, tay nắm chặt chén trà hạ xuống, ánh mắt hơi co lại, từ khi nào, Vân Lãnh Ca bắt đầu thay đổi, trở nên lạnh nhạt phiêu dật, hoàn toàn khác với hình tượng trước đây.

      “Hạ nhị tiểu thư.” Vân Lãnh Ca nhìn đáy mắt u của Hạ Yên Nhi nháy mắt biến mất, khỏi cười khẽ, khẽ phúc thân.

      “Vân nhị tiểu thư.” Hạ Yên Nhi thu lại ý định, thần thái ôn hòa thong dong, đứng dậy làm lễ ra mắt.

      “Hạ nhị tiểu thư mời ngồi.” Vân Lãnh Ca đưa tay mời, thấy Hạ Yên Nhi ngồi xuống, nàng cũng chậm rãi ngồi xuống theo: “ biết Hạ nhị tiểu thư tới đây, có chuyện gì ?”

      Hạ Yên Nhi thân thiện cười tiếng, bình tĩnh dò xét : “Ta nghe Hoàng thượng ban Thánh chỉ tứ hôn, Vân nhị tiểu thư trở thành Thế tử phi Mộ Dung Vương phủ, đáng mừng.” xong, nhìn cung nữ sau lưng : “Lăng Duyệt, lấy quà mừng ra đây.”

      “Dạ.” Lăng Duyệt lên tiếng, đặt hộp gỗ tử đàn tinh xảo bàn đá trước mặt Hạ Yên Nhi.

      Hạ Yên Nhi mở ra, trong hộp chứa cây trâm vàng bích ngọc rực rỡ, chất lượng cực tốt, chế tạo bằng vàng ròng, tạo hình tinh mỹ, cao quý khác thường, vừa nhìn biết giá trị xa xỉ, Hạ Yên Nhi đẩy tới trước mặt Vân Lãnh Ca, mỉm cười : “ chút lễ mọn, chúc mừng Vân nhị tiểu thư trở thành Thế tử phi vương phủ, hi vọng từ chối tâm ý của ta.”

      Vân Lãnh Ca hơi chau mày, liếc mắt nhìn trâm cài bên trong, lắc đầu : “Quá quý trọng, Lãnh Ca nhận nổi.”

      Phần lớn người thông minh đều có bệnh chung, thích quanh co lòng vòng bóng gió, hi vọng có thể hỏi ra tin tức hữu dụng với mình, Vân Lãnh Ca cảm thấy buồn cười, Hạ Yên Nhi muốn gì, cứ thẳng thắn, cần gì lén lén lút lút thử dò xét, có ý nghĩa.

      Vân Lãnh Ca nghĩ tới thọ yến ngày hôm qua, nàng nghĩ giữa nàng và Hạ Yên Nhi như nước với lửa rồi, ngờ bây giờ nàng ta còn có thể vờ như vẫn chưa xảy ra chuyện gì đến Tướng phủ ân cần hỏi han, còn cố tặng lễ vật hào phóng như vậy, đối với Hạ Yên Nhi tâm cao khí ngạo luôn tự xưng là thông tuệ bất phàm mà , khẳng định rất khó tiếp nhận, có thể thấy được trong lòng nàng Mộ Dung Diệp phân lượng rất cao đó! Ngay cả thể diện cũng để ý, Thánh chỉ mới vừa ban ra liền chạy đến Tướng phủ thăm dò tình huống, biết do nàng ta quá hóa rồ, hay muốn người khác trôi qua tốt đẹp nàng ta mới cam tâm.

      “Chúng ta là bằng hữu, đây là lễ vật riêng của ta, Vân nhị tiểu thư tuyệt đối nên tiếp nhận.” Hạ Yên Nhi tỏ thái độ bị tổn thương sâu sắc, trong mắt cũng thoáng qua vẻ đau đớn, ngôn ngữ khẩn thiết.

      Lời đều đến nước này rồi, Vân Lãnh Ca chỉ đành phải nhận lấy cái hộp, cười yếu ớt dịu dàng : “Nếu Lãnh Ca từ chối quả bất kính rồi, đa tạ Hạ nhị tiểu thư.”

      Thấy Vân Lãnh Ca nhận lấy, mặt Hạ Yên Nhi hết sức vui sướng, trong mắt lại thoáng qua tia dị sắc cực nhanh, biết rằng, tất cả đều bị Vân Lãnh Ca bắt được.

      “Đối với ban hôn của Hoàng thượng, Vân nhị tiểu thư chấp nhận chuyện này cả đời sao?” Hạ Yên Nhi nghĩ tới mục đích thứ hai, trong mắt xẹt qua tia sáng, hỏi.

      “Có hài lòng hay cũng trở thành , hơn nữa, Mộ Dung Thế tử rất tốt, Lãnh Ca rất vui mừng.” Lòng Vân Lãnh Ca khẽ trầm xuống, thái độ có chút phức tạp, tựa như vui vẻ, tựa như oán hận, nhàn nhạt thở dài, .

      Nhìn nét mặt Vân Lãnh Ca, trong nháy mắt Hạ Yên Nhi sững sờ, nội tâm nhất thời vui vẻ, chẳng lẽ Vân Lãnh Ca thích Mộ Dung Thế tử? Chỉ là bị ôm, vì cố bảo toàn danh tiết nên mới có thể như thế?

      ra, có chuyện, ta biết có nên cho Vân nhị tiểu thư hay .” Hạ Yên Nhi rũ mắt che nụ cười, giọng có chút khó xử.

      “Chuyện gì? Giữa bằng hữu cần khách khí như thế, Hạ nhị tiểu thư mời .” Vân Lãnh Ca rất muốn biết rốt cuộc Hạ Yên Nhi những thứ gì để phá hỏng ấn tượng của Mộ Dung Diệp trong lòng nàng.

      Hạ Yên Nhi do dự chút, nhìn vài nhà đầu hầu hạ xung quanh, uy nghiêm : “Các ngươi xuống trước , ta có việc muốn riêng với Vân nhị tiểu thư.”

      “Dạ.” Trừ Lăng Duyệt và Ngâm Cầm bên cạnh Vân Lãnh Ca ra những người khác đều lui xuống.

      Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Vân Lãnh Ca, mặt Hạ Yên Nhi thoáng qua vẻ giãy dụa, lập tức hai má ửng đỏ, giọng ấp úng hiếm thấy: “ ra Mộ Dung Thế tử và ta từng có khăn tay đính ước.” Dứt lời, Hạ Yên Nhi thận trọng ngước mắt, trong mắt có xin lỗi, hài lòng, khiêu khích, còn có tia khẩn trương dễ dàng phát giác. . . .

      “Khăn tay đính ước ư?” mặt Vân Lãnh Ca lập tức trắng bệch, sợ sệt lát, khuôn mặt tin, cắn môi lắc đầu cái.

      “Khi Thế tử còn chưa ra chiến trường, khi đó chàng vẫn chưa đầy hai mươi, có lần đến phủ Tướng quân làm khách, tình cờ lượm được khăn tay ta vô ý đánh mất, sau đó. . .” Hạ Yên Nhi cúi đầu xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, dừng hồi, mới tiếp tục giọng : “Trải qua lần tiếp xúc ngắn ngủi kia, ta đối với Thế tử nhất kiến chung tình, tự hứa với lòng, Thế tử cũng hứa đợi ngày chàng quay về, đến cửa cầu hôn ta.”

      “Sao Thế tử lại thỉnh cầu Hoàng thượng ban Thánh chỉ tứ hôn chứ?” Vân Lãnh Ca mở to hai mắt, nhếch miệng nở nụ cười khổ sở, thể tin hỏi. Nhưng trong lòng cười to, Hạ Yên Nhi có phải mê luyến Mộ Dung Diệp đến thất điên bát đảo rồi hay ? Cư nhiên lấy khăn tay bịa chuyện? Nếu như nàng
      [​IMG]
      thuytTôm Thỏ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :