1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa (Chương 61.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 61 (2)

      Editor: nhuandong

      Vân Lãnh Ca chậm rãi đường đến Phúc Thọ đường.

      “Tổ mẫu, Lãnh Ca tới thăm người.” Vân Lãnh Ca vừa bước vào cửa nũng nịu kêu lên.

      Lão phu nhân lớn tuổi, thích náo nhiệt, thích con cháu quấn đầu gối, ngẫu nhiên nũng nịu chút quyến rũ tình cảm mẹ hiền của bà, nhưng thể quá mức, nếu biến thành cố ý nịnh nọt tranh thủ tình cảm, trong lòng phải có cán cân cân nhắc đúng mực.

      Vân Lãnh Ca bộ nghĩ thể chờ đợi biểu tình thân mật của lão phu nhân, lại vẫn kiên trì cúi chào xong, dưới gương mặt mỉm cười của lão phu nhân, thân mật ngồi ở bên cạnh khoác lên tay của bà, làm nũng : “Tổ mẫu, ăn sáng rất tốt cho sức khỏe, người ăn ngon ?”

      Lão phu nhân hơi ngửa đầu ra cười, khẽ gõ lên trán của Vân Lãnh Ca, xoay người cười với Vân ma ma: “Ngươi xem nha đầu này kìa ngay cả bữa sáng của bà lão như ta cũng quản nữa.”

      là quở trách, nhưng sủng ái trong lời ai nghe ra, Vân ma ma hiểu được, tại Nhị tiểu thư ở trong lòng lão phu nhân bình thường, lập tức cười trả lời: “Nhị tiểu thư chỉ quan tâm tới lão phu nhân thôi mà.”

      Vân Lãnh Ca khẽ gật đầu, phụ họa : “Vẫn là ma ma hiểu lòng Vân Lãnh Ca nhất, mà tổ mẫu lại hiểu lầm tôn nữ, tôn nữ đồng ý đâu.”

      Dứt lời, cái miệng nhắn giả bộ hờn dỗi khẽ nghiêng người cái.

      “Cháu nha, là nghịch ngợm, đương nhiên là tổ mẫu hiểu được Lãnh Ca khéo hiểu lòng người nhất rồi.” Lão phu nhân thấy nàng bộ trẻ con, xinh đẹp đáng , hoàn toàn giống như mấy đứa con đầy tâm kế thâm trầm của Nhị di nương, làm việc vừa đoan trang lễ phép, đối với người tổ mẫu như bà lại càng thêm cung kính, trong mắt lên nụ cười .

      Vân Lãnh Ca xoay người cười tươi tắn, trong mắt tràn đầy cảm động, bỗng dưng như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ôm cánh tay lão phu nhân nhàng lay: “Tổ mẫu, tôn nữ thiếu vài nha hoàn hầu hạ…”

      “Đúng lúc sáng nay Tứ di nương khỏi bệnh, ở Thanh Phong uyển chọn nha hoàn ma ma, cháu thuận tiện tới đó chọn vài người là được.” Mấy ngày nay ba mẹ con của Nhị di nương đều bị cấm túc, lão phu nhân bớt bị quấy rầy làm phiền, hôm nay lại được Vân Lãnh Ca dụ dỗ quá mức cao hứng, hỏi tiếng liền đáp ứng.

      “Tôn nữ cảm ơn tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca đứng dậy hành lễ, mặt mang theo áy náy, ngượng ngùng : “Trong viện của cháu có bảy nha hoàn, thực là đủ dùng, bằng cũng làm phiền tổ mẫu rồi.”

      “Cháu đứa này, cháu là tôn nữ của ta, có gì mà làm phiền chứ.” Lão phu nhân đồng ý nhìn nàng cái, vô cùng thỏa mãn với việc Vân Lãnh Ca trình bày giải thích mọi chuyện với bà.

      “Vâng, tôn nữ vô cùng cảm ơn tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca mỉm cười : “Tôn nữ chọn nha hoàn ạ.”

      Cúi chào xong cáo lui ra hỏi Phúc Thọ đường Vân Lãnh Ca mình trở về Thương Lãnh uyển, để cho Ngâm Cầm đến Thanh Phong uyển mời chủ buôn người.

      lát sau, Ngâm Cầm dẫn theo chủ buôn người và đám nha hoàn ma ma chờ được chọn tới sân .

      Vân Lãnh Ca cũng ra khỏi nội thất, để cho Ngâm Cầm và Vận Nhi tuyển vài nha đầu ma ma. cần hỏi nàng, tự mình quyết định là được.

      Từ khi có Nhị Di Nương cản trở, Ngâm Thư lại là người có tâm kế, chắc chắn an bài chuyện này thỏa đáng.

      “Tiểu thư.” tiếng gọi mang theo vẻ vui mừng cắt đứt suy nghĩ trong đầu của Vân Lãnh Ca, ngẩng đầu thấy Lâm ma ma được Ngâm Thư dẫn vào trong thất, trong lòng bà vui mừng, nhịn được liền gọi tiếng.

      Ánh mắt hàm chứa nụ cười của Vân Lãnh Ca nhìn bà cái, ý bảo còn cò người ở ngoài, đừng để người bên ngoài nhìn ra tin tức gì.

      Vân Lãnh Ca ngồi thẳng người, theo thứ tự nhìn, trừ Lâm ma ma và Lục Ý còn có bốn nha đầu khác, đôi mi thanh tú chau lại, : “Ta có gì để giáo huấn các ngươi, cầu của ta cao, thành làm tốt bổn phận của mình, đường đường chính chính làm người.”

      Dứt lời, sáu người đồng loạt hành lễ, cung kính : “Nô tỳ ghi nhớ lời tiểu thư phân phó.”

      Thấy mấy nha đầu này cũng mười phần đôn hậu, yên lặng rũ đôi mắt, lòng Vân Lãnh Ca khẽ động, theo thường lệ thưởng cho mỗi người hà bao rồi cho các nàng xuống, lập tức nháy mắt cho Ngâm Thư.

      Ngâm Thư hiểu ý, dẫn đám nha hoàn xuống, phân phó công việc của mình cho các nàng, lần nữa mang theo Lục Ý và Lâm ma ma vào nội thất.

      “Tiểu thư.” Lâm ma ma kích động, vội vàng lên trước hông nhịn được cầm bàn tay bé của Vân Lãnh Ca dịu dàng vuốt ve, lực rất , sợ làm nàng đau.

      “Nhũ mẫu, Ca nhi sao, có người ở bên cạnh ta cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.” Vân Lãnh Ca vỗ hai tay có chút run rẩy của Lâm ma ma, thấy mặt bà khôi phục chút hồng nhuận, mặc dù thân thể còn chưa tốt, nhưng chỉ cần điều dưỡng tốt, chắc chắn đáng lo.

      “Từ nay về sau người chính là ma ma quản của Ca nhi, đỡ cho ta luôn phải phiền lòng vì chút chuyện trong viện, nhưng cũng làm phiền nhũ mẫu rồi. Tạm thời úy khuất Lục Ý phải làm nha hoàn nhị đẳng, ở bên cạnh hầu hạ ta.” Đối với người già toàn tâm toàn ý đối tốt với mình, trong lòng Vân Lãnh Ca ấm áp, nghịch ngợm .

      “Chắc chắn lão nô chuẩn bị tất cả vì tiểu thư.” Lâm ma ma xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào .

      “Nhũ mẫu còn chưa khỏe hẳn, trước nghỉ ngơi .”

      Giờ mậu khắc, sắc trời còn chưa tối hẳn, giữa trưa Vân Lãnh Ca chỉ ăn chút, tại cảm thấy có chút đói bụng nên dùng bữa tối sớm. ngồi giường viết chữ tiêu thực, Vân ma ma bên cạnh lão phu nhân đến Thương Lãnh uyển truyền lời, sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, ánh mắt nặng nề, cũng nhiều lời. Chỉ nàng đến Phúc Thọ đường chuyến, bên Tướng gia và các vị chủ tử trong phủ cũng phái người báo, sau đó đến Phúc Thọ đường.

      Dẫn theo Ngâm Thư rời khỏi Thương Lãnh uyển, qua hoa viên gặp Tứ di nương thẳng hướng đến Phúc Thọ đường.

      Mặt mũi nàng khôi phục bộ dáng thiếu nữ, vóc dáng người thướt tha, phong tình vạn chủng. Mặc dù những năm này cố ý che giấu sắc đẹp, nhưng nhiều năm mặt dính phấn son bột nước đầy chì, làn da tinh tế như nữ tử trẻ tuổi, chút cũng giống da mặt của thiếu phụ tuổi ba mươi. Đồ trang sức trang nhã cũng là đẹp mắt, Liễu Diệp Mi, nhất là cặp mắt xếch cố ý trang điểm tỉ mỉ, sóng mắt đảo quanh, đoạt hồn người, quả thực là có thể hút hồn phách của nam nhân.

      Mặc bộ váy hoa đào Vân vụ Yên La thêu đóa hoa đào diễm lệ, đường viền ống tay áo đều là dùng kim tuyến thêu lên, càng thể đóa hoa vô cùng sống động, hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n đầu là búi tóc mây đơn giản, cài ngọc trâm hình nhánh hoa đào, cả người giống như hoa đào xuân tháng ba, phấn trang điểm lộ nhu tình, xinh đẹp lại tục tằng, mị hoặc giống như Nhị Di Nương, nhưng lại nhiều hơn phần thiếu nữ thanh xuân, dung mạo lại càng xinh đẹp hơn.

      “Nhị tiểu thư.” Tứ di nương mỉm cười vừa mức, khẽ hành lễ : “Nô tỳ nghe vị thế ngoại cao nhân đắc đạo đến Tướng phủ, lão phu nhân gọi tất cả chủ tử trong Tướng phủ đến chẳng lẽ là muốn cho chúng ta dính chút tiên khí? biết Nhị tiểu thư nghĩ như thế nào?”

      Hôm nay nàng mới bước ra khỏi bốn góc của bức tường trong phòng, hiểu chuyện ở bên ngoài lắm.

      Dân chúng Đông Dương thờ phụng Phật giáo, chùa miếu lớn nhiều vô số kể. Cao tăng Phật giáo có viên tịch Niết Bàn, hòa thượng tuổi càng lớn, lí lịch càng dày, trong mắt người đời càng cao thể chạm tới. Tất cả đều cho rằng bọn họ tùy thời Niết Bàn trở thành thần tiên trời chỉ có thể nhìn, dần dần đối đãi hòa thượng già như tiên nhân, khí tức người cũng bị truyền thành tiên khí.

      Vân Lãnh Ca rũ mí mắt xuống, món khai vị tuồng vui này hóa ra lại rất quý hiếm, đáy mắt xẹt qua tia hiểu ra, càng khẳng định tính toán có vài phần phỏng đoán của mình, mặt hàm chứa vui vẻ : “Nếu là cao nhân đắc đạo, sao có thể bước vào trong chốn hồng trần, tùy thời để dơ bẩn thế gian nhiễm lên quần áo thánh khiết của Phật giáo chứ?”

      Chỉ sợ là hạng người mua danh chuộc tiếng mà thôi
      Last edited by a moderator: 22/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 62: Trong kế có kế:

      Editor: Búnn.


      Tứ di nương phải là người tin Phật, nhưng ngoài mặt vẻ tôn kính tối thiểu nàng ta vẫn phải có, thấy mặc dù Nhị tiểu thư cung kính, nhưng trong trong lời hàm chứa kia vẫn phát ra nàng chẳng thèm ngó ngàng tới phật, cẩn thận dò xét : "Nhị tiểu thư tin Phật sao?"

      "Nếu thế gian có Phật vì sao vẫn còn nhiều người giãy giụa trong biển khổ như vậy? Nhân gian dựa vào Phật để trục lợi, Tứ di nương cảm thấy Phật là cái gì? phải ta nhằm vào Phật trông coi chúng sinh mà mềm lòng vạn vật, chỉ là nhằm vào những người mượn lý do Phật từ bi mà tới khắp nơi giả danh lừa bịp người khác mà thôi." Vân Lãnh Ca trừng mắt lên, lạnh nhạt đuôi lông mày vẫn quanh quẩn tiêu tan, : "Coi như có Phật độ vì vui vẻ, cũng vì danh lợi mà bước vào thế gian lừa gạt thế nhân."

      Trước kia Vân Lãnh Ca tin những thứ quỷ thần kia chút nào, thần tiên cũng vậy, nhưng việc nàng trùng sinh là chuyện thực thể thay đổi được, có lẽ trong tối tăm tự có thiên ý, thiên ý có lúc cũng là bởi vì thần tiên cũng từ người bình thường tu luyện thành thần, người cường đại là thần, cho nên nàng cũng quá phản ứng về cái chết, dù sao có thể trùng sinh trở lại, đáy lòng nàng vẫn là cảm kích.

      " là Phật tổ hay giả hòa thượng, phải đợi chúng ta tới đằng trước xem chút là sáng tỏ sao?" Ánh mắt Vân Lãnh Ca từ biểu tình sáng tỏ của Tứ di nương chuyển hướng lên trời, lẳng lằng nhìn sắc trời dị hồi, trong giọng mang theo bất kỳ tâm tình gì, lạnh nhạt .

      "Dạ." Tứ di nương trả lời tiếng, tới trước mặt Vân Lãnh Ca, thấp giọng : "Nhị tiểu thư, tỳ thiếp chỉ sợ đây là quỷ kế của Nhị di nương."

      Giọng của nàng ta hết sức dễ nghe, thào như tình nhân, khéo léo dịu dàng.

      "Xóa hai chữ chỉ sợ ." Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn Tứ di nương ràng còn chưa xong, ràng , cũng coi như là giải thích khó hiểu của nàng ta.

      Tứ di nương ngờ Vân Lãnh Ca thẳng như thế, biến sắc, trái tim hàng năm cư trở nên có chút khiếp nhược mơ hồ có chút chột dạ, liền vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tâm cơ Vạn thị sâu lường được, thủ đoạn càng thêm ùn ùn, đối phó với người khác tìm điểm yểu, kích tất trúng, ban đầu tỳ thiếp chính là nhất thời quan sát kỹ." Ngừng , nghĩ tới những chuyện trải qua, mặt Tứ di nương trắng bệch, trong đôi mặt mê người kia thoáng qua nét sợ hãi, chuyện năm đó như ảnh vẫn còn khắc sâu vào tim của nàng ta.

      "Tính tình Tứ di nương cọ xát mười mấy năm, vẫn còn chưa nghĩ rốt cuộc ngươi thua Nhị di nương ở điểm nào sao?" Vân Lãnh Ca trực tiếp thẳng về phía trước, ra bên ngoài chừng vài thước, nghỉ chân dừng lại, câu nhàng: "Đổi cách suy nghĩ, nếu ngươi là Nhị di nương, ngươi làm thế nào? Nếu nàng ta là ngươi, nàng ta hành động ra sao? Khi ngươi có thể hoàn toàn sờ thấu bản tính của nàng ta, hiểu cách xử của nàng ta, ngươi hiểu."

      Dứt lời, liền trực tiếp tới Phúc Thọ đường của lão phu nhân, đến cửa viện, Vân Lãnh Ca thấp giọng phân phó bên tai Ngâm Cầm phên, mắt Ngâm Cầm sáng lên, cáo lui.

      Tứ di nương đứng tại chỗ, khóe mắt khẽ động, sắc mặt chợt hồng chợt trắng, trong lúc nhất thời thay đổi nhiều loại màu sắc giống như cầu vồng, vì mấy câu của Vân Lãnh Ca mà thất thần, nhưng cũng biết đây là nhị tiểu thư đánh thức nàng ta, nếu dựa vào nàng, người vừa mới bước ra cửa thâm tỏa nặng nề, mà chỉ dựa vào việc hôm nay tướng gia mới sủng ái nàng ngày mà muốn lật đổ Nhị di nương, thể nghi ngờ chính là người ngu mơ.

      Gió ngầm trong tướng phủ di chuyển, lay động hoa nhài vừa mới nộ rộ vài ngày trong viện, mùi thơm ngào ngạt, mùi thơm mờ mịt u tối, hút vào trong khí mãi tiêu tan.

      đường thẳng, Vân Lãnh Ca bước từng bước , mang theo nụ cười phù hợp vào Phúc Thọ đường của lão phu nhân, ngước mắt thấy hòa thượng trán sáng bóng ngồi bên cạnh phía dưới lão phu nhân.

      Áo khoác màu vàng nhạt, quàng áo màu đỏ thắm, đuôi lông mày trắng toát rủ xuống, từ mi thiện mục, đầu chấm 12 chấm chứng tỏ trình độ đức cao vọng trọng của , trong giới hòa thượng cũng chia tầng lớp, 12 chấm đại biểu là "giới Bồ Tát" cao nhất trong giới luật.

      Vân Bá Nghị ngồi đối diện hòa thượng, mặt mang nụ cười khách sáo.

      "Tổ mẫu, phụ thân." Vân Lãnh Ca nhàng hành lễ.

      Đại đa số nam tử cầu thần bái phật đều giữ lấy cách nhìn ký thác tâm linh, trong đôi mắt trong suốt như làn nước của Vân Lãnh Ca nhịn được nổi lên ý cười nhàn nhạt, Vân Bá Nghị ràng cho thấy ông ta tin Chư thiên thần phật, từ trước Nhị di nương vu hãm mình "nước quỷ ám ảnh" liền nhìn ra, còn lão phu nhân lại là người tin mà nghi ngờ, bà ta làm nhiều chuyện xấu, tay người thắng trong đại viện nhà cao cửa rộng nào mà dính máu tươi đáng sợ? Cho nên cũng học thế nhân bái phật muốn cầu chỗ an ủi tâm linh.

      "Lãnh Ca, ngồi bên cạnh phụ thân." Vân Bá Nghị cười quay đầu với Vân Lãnh Ca, mặc dù ông ta sớm qua ngũ tuần, nhưng vóc người lại phát phì như mấy người trung niên tầm thường, thân thể cân xứng thon dài, bởi vì là quan văn, người con mang theo phong độ nho sĩ đặc biệt của người trí thức, hữu tướng diện mục tuấn lãng của nước, khó trách năm đó Lâm Tuệ Tâm bị ông ta mê hoặc đến thất điên bát đảo, dù tại nương hơi lớn tuổi chưa từng xuất giá ở Đông Dương cũng ôm lòng hảo cảm với ông ta.

      Ngươi nào biết phía dưới da mặt người ôn văn nhĩ nhã như vậy lại chứa lòng nham hiểm bạc tình quả nghĩa đây?

      "Vâng, phụ thân." Vân Lãnh Ca cười dịu dàng, nhàng bước về phía trước, ngồi bên cạnh Vân Bá Nghị.

      "Lãnh Ca, đây là Tuệ Vân Đại sư Phổ thế tự." Ánh mắt trong ngày thường luôn cười quá mức khôn khéo của lão phu nhân cũng híp cả lên, Tuệ Vân Đại sư chủ đến khiến bà ta cảm thấy rất vui mừng, cho nên mặt đầy vui vẻ giới thiệu cho nàng.

      Phổ Thế tự là tự miếu lớn nhất Đông Dương, truyền thừa qua trăm năm, thời gian phồn hoa nhất là được Đế Vương tiền nhiệm tôn phong làm Tự Đông Dương quốc, trong lúc nhất thời danh tiếng vô lượng, vượt qua tất cả tự miếu ở Đông Dương, hương khói cường thịnh, mỗi ngày dân chúng cùng quan lại quyền quý tới bái phật xin xâm đếm xuể, phồn thịnh triều đại. Mãi đến về sau, khi thái tử lên ngôi, cũng chính là đương kim hoàng thượng kế vị, là người tin phật, cũng chủ trương quan viên cùng dân chúng Đông Dương dựa vào suy nghĩ cầu phật trong lòng, cho nên những năm này, Phổ Thế tự dần dần có tượng suy bại, nhưng làm sao Đại tự trăm năm có thể dễ dàng lật đổ trong buổi sáng được?

      Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hơn nữa cũng thiếu số ít dân chúng lao thẳng đến tôn sùng Đại sư trong miếu thành vị thần, cho nến dù Phổ Thế tự còn rầm rộ như lúc hoàng đế tiền nhiệm, nhưng ảnh hưởng của nó xâm nhập lòng người, ở Đông Dươn vẫn được xưng tụng là đệ nhất tự.

      Đối diện lão hòa thượng này, quy cách ăn mặc đều phải là tăng lữ bình thường, vừa từ Phổ Thế tự nguyên viễn lưu trường(1) tới, người trường đức cách xa như thế lại chịu đặt chân vào tướng phủ, làm sao có thể khiến người quen đặt phật trong lòng như lão phu nhân vui đây?

      (1) bắt nguồn xa, dòng chảy dài, việc có lai lịch từ xa xưa.

      "Tiểu nữ bái kiến Tuệ Vân Đại sư." Đáy mắt Vân Lãnh Ca gợn sóng, đứng dậy hành
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Nuôi hổ gây họa

      Editor: Thanh Na


      "Gần đây các ngươi có ai sức khỏe tốt cần dùng thuốc ?" Ánh mắt lão phu nhân mang theo lãnh ý quét bên dưới vòng, trong lời mang chút, chỉ có rét lạnh thấu xương.

      Mọi người đối mặt nhìn nhau, trong lòng tràn ngậpnghi ngờ , nhất là Tam di nương, nàng , chỉ đến Phổ Thế tự gặp đại sư lát, lý nào lại dính líu tới mình chứ.

      Đúng vào lúc này, Vân ma ma vào bẩm báo, "Lão phu nhân, nha hoàn nhị tiểu thư trong sân, có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

      Lão phu nhân có chút vui cau mày lại, giờ tra ra nghiệt mới là việc quan trọng nhất, những thứ râu ria này nha đầu đó vào làm loạn cái gì? Hơn nữa Tuệ Vân Đại Sư còn làm khách trong phòng, mặt mũi của ông sao có thể để tiểu nha đầu thân phận ti tiện vào xem được?

      "Vào ." Lão phu nhân trầm giọng .

      Vân Lãnh Ca nhàng dùng nắp trà khuấy trà, nghe thấy nha hoàn trong viện mình có việc bẩm báo, cũng chỉ là ngước mắt nhìn thoáng qua nhàn nhạt, ngay sau đó lại cúi đầu chuyên tâm khuấy trà.

      Nhìn Vân Lãnh Ca sóng nước chẳng xao, bộ dáng bình thản như nước, lông mày dài của Nhị di nương khẽ chau lại, trong lòng bất giác có chút run sợ.

      Vân ma ma dẫn theo nha hoàn vào, quả nhiên là Nha Nha, trong lòng Vân Lãnh Ca thở dài tiếng, sao tuồng vui này lại dẫn đến vài nha hoàn có ý tốt ở Liên Lãnh Uyển? Lập tức lại cảm thấy buồn cười, chỉ có hôm nay mình mới tự chọn nha hoàn, trước kia được bảy người Vận Nhi hầu hạ, biết ngoại trừ ba người Ngâm Cầm, bốn người kia có mấy người vì mục đích riêng?

      "Nô tỳ bái kiến lão phu nhân." Nha Nha vào hành lễ.

      "Có chuyện gì?"

      "Nô tỳ là muốn hỏi tiểu thư, chén thuốc hôm nay vẫn chưa uống, giờ hơi nguội mất rồi, có phải là đợi tiểu thư hồi tiểu viện, nô tì mới lại mang vào ạ?" Nha Nha rủ mắt xuống cẩn thận nhìn thoáng qua Vân Lãnh Cađang uống trà , thấy khí trong phòng nặng nề, sợ hãi .

      Nha Nha xong, thần sắc mọi người khác nhau ánh mắt đều nhìn về phía Vân Lãnh Ca.

      "Lãnh Ca, gần đây thân thể con khỏe sao? dùng thuốc gì vậy?" Ánh mắt Lão phu nhân mang theo hoài nghi nhìn về phía Vân Lãnh Ca, hỏi dò, mặc dù lời xem như hiền hoà, nhưng hàn ý nhàn nhạt bên trong, là người cũng hiểu.

      mặt Nhị di nương, xuất nụ cười lạnh dễ dàng phát giác, Vân Lãnh Ca, đây chỉ là bắt đầu thôi, hôm nay ngươi tuyệt đối chạy thoát, tính cả mười mấy năm trước lão nương tử quỷ kia của ngươi nợ ta, nhất định ngươi phải trả cho ta gấp trăm ngàn lần, mẫu nợ nữ bồi, hôm nay chính là lúc ngươi phải trả nợ.

      MặtVân Lãnh Ca vẫn như thường, dường như phát hàn ý trong mắt lão phu nhân, nhàng , "Gần đây cháu hơi lười, ngủ cũng nhiều hơn chút, nhưng giấc ngủ sâu, ác mộng cứ mãi quấn thân, cho nên trước khi ngủ cháu sai người chuẩn bị canh an thần, uống vào ngủ an ổn hơn chút."

      Nàng theo ý Nhị di nương phen khiến nàng hài lòng, khẳng định là đối với kế hoạch của nàng càng thêm hữu ích, trong lòng nhất định khai hoa.

      Quả nhiên trong mắt Nhị di nương khi thấy được màn kia cực kì vui mừng, nhưng nháy mắt biến mất.

      Vân Bá Nghị thở dài hơi, vốn ông tin vào Tuệ Vân Đại Sư lai lịch này, nghe ta bày trò dóc này là thập phần kiên nhẫn, trong phủ có nghiệt, ông tin chút nào, nhưng lão phu nhân lại cảm thấy rất quan trọng, ông cũng dám nghịch ý lão phu nhân người, cho nên tùy người này tìm nghiệt trong phủ.

      Lúc nghe nha đầu kia báo Vân Lãnh Ca dùng thuốc, trong lòng thầm cả kinh, biết hòa thượng này vốn nhằm về phía nàng, bây giờ Vân Lãnh Ca đối với mình hay đối với tướng phủ đều có chỗ dùng khổng lồ, tuyệt đối thể vì chuyện vô căn cứ này mà phá hủy được, cho nên khi nàng giải thích chỉ là canh an thần lại cảm thấy có gì lớn, mất ngủ gặp mộng là chuyện ai cũng thường xảy ra, nấu chút canh an thần trợ ngủ cũng nhân chi thường tình, chính ông cũng hay dùng, đủ kì quái.

      Nhìn đến nha hoàn đứng trong chính sảnh kia, Vân Bá Nghị mang theo ánh mắt hài lòng liếc nha hoàn đó cái, nếu phải nàng nhiều chuyện, lại chọn giờ phút này đến bẩm báo chuyện bé như hạt vừng này, cũng dẫn ra nhiều phiền toái như vậy.

      Theo ý của ông, cứ để cho lão phu nhân tùy ý điều tra phen, cuối cùng tra ra cái gì. có gì để giải quyết.

      Nha Nha rũ mắt, nàng cũng lặng lẽ đánh giá tướng mạo bất phàm của Vân Bá Nghị, tướng gia quyền cao chức trọng, bộ dáng đẹp mắt, nếu mình có thể thông phòng làm của , sau đó mang thai chắc chắn được nâng lên làm thiếp, nếu có thể lần nữa sinh con trai cho tướng gia, địa vị của nàng nhất định có thể trực tiếp vượt qua Nhị di nương, ngoại trừ lão phu nhân ra mình trở thành nữ tử có địa vị tối cao trong phủ .

      Phải biết rằng, tướng gia đến nay vẫn chưa có nhi tử, mình còn trẻ như vậy, mang thai khẳng định thành vấn đề, nếu trưởng tử của tướng gia từ bụng mình chui ra, vinh hoa phú quý chỉ ở trong mộng của nàng phải là dễ như trở bàn tay?

      Tâm tư chuyển gặp ánh mắt tướng gia quét qua mình, Nha Nha lập tức mừng rỡ, đôi mắt đẹp mang theo nhàng ba phần nước và hàm ý xấu hổ nhìn Vân Bá Nghị.

      Lòng Vân Bá Nghị khẽ động, lập tức hiểu dụng ý của nha đầu này, cẩn thận đánh giá nàng phen, thấy thân thể nàng kiều mỵ, mặc dù dung mạo được coi là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng được xem là thiếu nữ hiểu phong tình, hơn nữa toàn thân dào dạt thanh xuân càng động lòng người.

      quyến rũ giống Phượng Ngô, giống kiều thương (đẹp kiểu yếu đuối) như Tam di nương, so với tứ di nương động lòng người sáng nay nàng thêm khí tức của thiếu nữ.

      Chút hài lòng lập tức tan , mang theo vui vẻ nhìn nha hoàn xinh đẹp này, từ trước giờ ông phải là chính nhân quân tử, mỹ nhân có tâm tư với ông, đương nhiên là ai cũng từ chối nổi, sau đó phải cũng chỉ là thông phòng bỏ thôi sao.

      Trong lòng Nha Nha như ăn mật đường, bộ dáng xấu hổ như hờn dỗi nhìn tướng gia, thẹn thùng cúi đầu.

      Trong sảnh chú ý của mọi người đều đặt ở lão phu nhân và Vân Lãnh Ca, ai mà chú ý đến tiểu nha hoàn hèn mọn, mặt Vân Lãnh Ca cười quái dị, vừa rồi Vân Bá Nghị liếc mắt đưa tình với Nha Nha bị nàng thu hết vào mắt bỏ sót tí nào.

      Nếu Nhị di nương biết nanh vuốt do mình bồi dưỡng lại đánh chủ ý lên Vân Bá Nghị, biết có bị chọc tức đến hộc máu ? Kế hoạch lúc đầu phải đổi chút, chuyện đùa
      [​IMG]



      Chương 64.1: Cao tăng giả

      Editor: Quỳnh ỉn


      Chờ đến khi lão phu nhân muốn xử trí Vân Lãnh Ca, tự mình cần phải đưa nghiệt này đến miếu để siêu độ, là có thể danh chính ngôn thuận mang theo nhị tiểu thư quốc sắc thiên hương rời khỏi chỗ này, tha hồ hưởng thụ cá nước thân mật.

      “Đúng .” Vân Lãnh Ca mỉm cười, băng lãnh trong mắt nàng làm cho người ta phát lạnh, gằn từng chữ: “Phổ thế, là phổ độ thế nhân, nhưng đại sư ngụy trang rất giỏi, có thể lừa gạt mọi người trong Tướng phủ, ngươi phổ độ cái gì, độ thế nào? sợ ngày nào đó bại lộ, bị người ra chửi là tiểu nhân vô sỉ chứ?”

      Vân Lãnh Ca vừa dứt lời, người trong phòng liền sợ hãi, bị những lời đại nghịch bất đạo của nàng dọa cho dám lên tiếng.

      Khó tin nhìn nàng chằm chằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ Vân Lãnh Ca điên rồi sao?

      Hòa thượng Tuệ Vân biến sắc, mặt nạ đức cao vọng trọng nứt ra từng mảnh, hoàn toàn mất thần thái nên có, đứng lên lạnh lùng : “Nhị tiểu thư thỉnh ngài chú ý lời , tiểu tăng được phật báo mộng, đặc biệt muốn ta xuống núi giúp đỡ tiêu diệt nghiệt ở Tướng phủ, nhị tiểu thư cảm tạ thôi, còn xấu tiểu tăng khắp nơi, khó đảm bảo người phải là có tật giật mình.”

      “Ta có tật giật mình?” Vân Lãnh Ca cười lạnh tiếng, con ngươi u ám đen thui lên tia giễu cợt, để ý tới ánh mắt nén giận của lão phu nhân bắn tới mình, nhìn về phía Tuệ Vân tức giận: “Đại sư, cao nhân cũng nên bày ra bộ dạng cao thâm, ngươi vào phủ, chưa thực , hai chưa xem xét, chỉ bằng hiểu biết trời đất mà làm qua loa tắc trách, sau này càng khó ăn , bằng chứng bên trong phủ có nghiệt quấy phá, ngược lại ta muốn hỏi đại sư chút, ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn là như thế? Chẳng lẽ ngươi có bằng chứng gì chứng minh thận phận đại sư của ngươi sao?"

      Dừng chút, Vân Lãnh Ca liêc mắt nhìn khuôn mặt biến sắc của lão phu nhân, : "Tổ mẫu, phải cháu tôn kính đại sư, mà là thân phận của rất khả nghi, cháu muốn có người tùy tiện tìm người giả danh là đại sư để lừa bịp mọi người, xin tổ mẫu suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó."

      Lời của Vân Lãnh Ca vang lên rất hùng hồn, năng có khí phách, trong lúc nhất đả kích toán tính trong lòng mọi người.

      Sắc mặt lão phu nhân buông lỏng chút, nhìn khuôn mặt hiền lành của Tuệ Vân xuất nhiều hận ý, ánh mắt lộ ra độc ác càng giống như con rắn hổ mang nham hiểm, làm cho người ra sợ hãi.

      “Phụ thân, tổ mẫu, ánh mắt của đại sư là dọa người.” Trong phút chốc Vân Lãnh Ca thu hết hàn ý phát ra trở về, đôi mắt còn mang theo tầng hơi nước, hai vai gầy run khẽ, tránh ở bên cạnh Vân Bá Nghị, kéo tay áo của cẩn trọng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tuệ Vân.

      Vân Bá Nghị và Lão phu nhân bị lời đầy sợ hãi của Vân Lãnh Ca làm cho bừng tỉnh, cả hai người đều nhìn Tuệ Vân, mà còn chưa kịp thu ánh mắt ngoan độc của mình lại, vì thế liền bị hai người nhìn thấy.

      Vân Bá Nghị vốn rất đồng ý lời của Vân Lãnh Ca, mà lão phu nhân cũng cho Tuệ Vân sắc mặt tốt, thấy bị hai câu của Vân Lãnh Ca làm cho á khẩu, bộ dạng hận như muốn giết người, ràng cho thấy người này có tật giật mình!

      Nhị di nương ngồi yên, nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ tới, Vân Lãnh Ca dám to gan ngang nhiên làm trái lại ý của Lão phu nhân, hơn nữa những câu của nàng tựa như châu ngọc, tất cả đều có lý khiến người khác phản bác được.

      “Nhị tiểu thư, nếu ngươi phải nghiệt trong miệng đại sư, cần gì phải sợ hãi, dùng thủ đoạn đứng đắn để hãm hại đại sư như vậy, phải biết rằng là sứ giả do phật tổ phái đến, ngươi bôi nhọ cũng chính là gián tiếp bôi nhọ phật tổ đấy.” Nhị di nương xả những lời này lên người Vân Lãnh Ca, hề đề cập đến thân phận của Tuệ Vân này có khác thường hay , lần nữa nhấn mạnh chính là cao nhân, còn Vân Lãnh Ca lòng muông dạ thú muốn sỉ nhục phật tổ, dấu vết thay Tuệ Vân kéo cục diện
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64.2: Cao tăng giả

      Editor: Quỳnh ỉn


      Khuôn mặt giống y như Tuệ Vân, nhưng Vân Lãnh Ca vừa liếc mắt cái nhìn ra được chỗ khác nhau của hai người, hòa thượng theo sau Lâm Tập Phong, ánh mắt từ đầu đến cuối luôn rủ xuống, trầm tĩnh giống như bị bất kỳ chuyện gì của thế nhân quấy rầy.

      “Lão phu nhân an.” Huynh muội Lâm Tập Phong hai người cùng vấn an lão phu nhân.

      “Dượng, biểu muội.”

      Vân Bá Nghị nhìn Lâm Tập Phong phong lưu phóng khoáng, liền thở dài trong lòng, Lâm Hải Bác cưới người vợ cả, lại còn mất sớm, nhưng vợ cả lại sinh cho nam nữ, tuy Lâm Viễn Hàng cũng là số khắc thê, nhưng cũng có ba nam nhi, nữ nhi, nghĩ đến bản thân mình, từ trước đến này đều vừa mắt Lâm Hải Bác bây giờ con cháu đầy đủ, con nối dõi vờn quanh, mà ngay cả người có thể kế thừa Tướng phủ cũng có, mặc dù tuổi trẻ có địa vị sao, nhưng lại vẫn mất còn.

      “Hôm nay Tập Phong và Thư Hàn đến Tướng phủ có chuyện gì sao?” Vân Bá Nghị cười .

      Tuy rằng Hữu tướng phủ và Tả tướng phủ vừa mắt nhau, nhưng ngoài mặt vẫn là thông gia, thời điểm trước mặt người ngoài, nên vẫn luôn có lễ nghi và xưng hô tránh mất mặt mũi.

      “Lần trước cung yên chưa kịp tham gia, hôm nay cố ý đến gặp Lãnh Ca biểu muội.” Ánh mắt Lâm Tập Phong như có như dừng lại ở người Vân Lãnh Ca, thấy nàng giống như muội tử nhà mình miêu tả, khí chất dịu dàng, dung nhan tuyệt mỹ, mặt thoạt nhìn hòa hợp dịu dàng, đáy mắt lại lộ ra lạnh nhạt và khôn khéo làm cho người khác cảm giác dễ thân cận.

      “Tam biểu ca, biểu muội.” Vân Lãnh Ca mỉm cười, đứng lên phúc thân trước hai người.

      Lâm Thư Hàn ủy khuất đáp lễ, Lâm Tạp Phong đổi lại nửa lễ với nàng.

      Ánh mắt Vân Lãnh Ca lướt qua hai người Lâm Tập Phong dừng lại người hòa thượng đứng sau lưng bọn họ, trong lòng biết người này là người phương nào, nhưng lại giả bộ nghi hoặc hỏi: “Tam biểu ca, vị đại sư này là?”

      Nghe được câu hỏi của Vân Lãnh Ca, ánh mắt mọi người đều chuyển qua người hòa thượng.

      chờ Lâm Tập Phong giới thieju, Hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập, : “Lão nạp chính là Hòa thượng Phổ thế tự, gặp qua các vị thí chủ.”

      Hòa thượng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cả kinh, nhìn lại Tuệ Vân, trong mắt mang theo hoặc là nghi hoặc, hoặc là kinh ngạc khác nhau.

      Nỗi lòng Tuệ Vân vừa trở lại bình thường lập tức lại dậy sóng, sắc mặt bỗng chốc trở nên tái mét,
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: việc bại lộ

      Editor: Thanh Na


      “Người xuất gia dối, vị thí chủ Tuệ Vân này, nếu ngươi là người trong Phật môn, hẳn là , theo như lời ngươi trong phủ có nghiệt, chỉ cần người có căn cứ, ắt lão phu nhân và tướng gia tin tưởng.” Tuệ Vân hạ mắt .

      “Vâng ạ, đại sư rất đúng, tiểu tăng chỉ là nhất thời nóng vội nên mới nghĩ ra hạ kế này.” gáy Tuệ Vân Tranh toàn là mồ hôi, hung hang vênh váo khi nãy còn nữa, xám xịt : “Nhưng tiểu tăng cũng xuất gia thời gian ngắn, quả thực trong tướng phủ có nghiệt.”

      Hai hòa thượng, vị thong dong bình tĩnh, vị kinh hoảng vội vàng, cao thấp giả nháy mắt .

      “Lão phu nhân, trong phòng của bốn vị tiểu thư có gì cả, nhưng nô tỳ ngang qua Ngô uyển trông thấy nha đầu lén lén lút lút định làm chuyện gì muốn để mọi người biết, nô tỳ theo nàng đường đến phòng Nhị di nương phát thứ này.” Vân ma ma nhanh tay nhanh chân kiểm tra, bẩm báo lại, sắc mặt của bà hơi trầm, bà ở phủ này lâu, món dơ bẩn gì bà cũng từng thấy, vốn tưởng rằng thể nó thể xuất trong tướng phủ này…

      xong, Vân ma
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :