1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Đích nữ nhị tiểu thư - Tình Đa Đa (Chương 61.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 53: Mới vào hoàng cung

      Edit: Lana

      "Tứ muội, phải là ta muốn mang muội theo, nhưng mà, hoàng thượng hạ chỉ, chỉ có dòng chính nữ quan gia mới được vào dự tiệc, muội là thứ nữ, được phê chuẩn của hoàng thượng thể tự tiện vào cung, đó là phạm tội khi quân đấy." Ngụ ý, thứ cho ta bất lực.

      Đương nhiên Vân Lãnh Ca mang nàng dự tiệc, thứ nhất nếu trong yến hội có rắc rối gì, bản thân mình mang nàng cung vào cung cũng phải chịu trách nhiệm, thứ hai vạn nhất hoàng thượng phát mình tự tiện làm chủ mang nàng vào cung, bị trách phạt là lắm rồi.

      Lui vạn bước đến giảng, dùng lời của Vân Lãnh Ca là: Nàng quen người này, vậy nên đáng để nàng phải mạo hiểm.

      Vân Thu Ca còn dương dương đắc ý, khóe miệng cười dài đến mang tại, nghe vậy có chút thể tin được, phập phồng , "Chẳng lẽ Nhị tỷ thờ ơ với cái chết của Lâm thị? ra Nhị tỷ tôn mẫu thân, biết hiếu đạo, uổng là thân nữ của Lâm thị."

      Dưới cơn tức giận, ngay cả từ mẫu thân cũng gọi, mở miệng ngậm miệng đều là Lâm thị.

      Đôi mắt Vân Lãnh Ca lạnh , trầm tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt giận dữ của Vân Thu Ca lát, hờ hững , "Mẫu thân của ta phải là mẫu thân của muội à? Tứ muội càng lúc càng thực dụng rồi đó."

      Vốn Vân Thu Ca tưởng rằng chuyện nắm trong lòng bàn tay, nhưng ngờ mình biết chân tướng việc từ bà vú, nếu nàng muốn biết chuyện năm đó, cần gì phải cầu cạnh mà hỏi nàng ta.

      Lời mảy may dao động như tạt chậu nước lạnh lên đầu Vân Thu Ca, dập tắt kiêu ngạo nóng hừng hực của nàng ta, lập tức biến sắc, Vân Thu Ca ấp úng giải thích , "Nhị tỷ, chỉ là ta nóng nảy, mong Nhị tỷ đừng để bụng."

      Vân Lãnh Ca lời vô lực trong lòng cười lạnh, trước mặt mình mà dám mẫu thân mình như vậy, sau lung còn biết khó nghe như thế nào.

      "Mẫu thân ta dù qua đời cũng là chính thất của Tướng phủ, có người bất kính với bà, ta chính là người đầu tiên tha thứ cho họ." mắt Vân Lãnh Ca tỏa sáng, nhìn lướt qua mâu quang loạn của Vân Thu Ca, cảnh cáo , "Tứ muội, chỉ lần này thôi lần sau giải quyết như vầy thôi đâu, hiểu ?"

      Vân Thu Ca nông cạn, liều lĩnh khiến cho người ta cảm thấy thú vị, vốn nàng ta cũng chỉ là quả hồng mềm, như so Vân Hạ Ca nông cạn chả biết gì biết thời thế hơn mà thôi, lúc trước ngoan ngoãn dễ bảo vì có mái hiên để che, bây giờ thấy danh vọng Nhị di nương được như xưa, lập tức vội vàng chạy ra.

      "Tứ muội, ta còn phải tiếp tục trang điểm diennndnliqd, muội cứ tự nhiên nhé." Vân Lãnh Ca lấy cớ này hạ lệnh đuổi khách, muốn tiếp tục tốn nước miếng với nàng ta nữa.

      Vân Thu Ca vừa nghe muốn đuổi nàng ta , đôi mắt đẹp như phun lửa, lại thể ngang ngược ở lại, dù sao đây cũng là sân của Vân Lãnh Ca, mà vừa mới lại đắc tội với Vân Lãnh Ca, tạm thời tìm được lý do, đành phải tức giận phất tay áo rời .

      "Tiếp tục." Vân Lãnh Ca ngồi lại trước gương trang điểm, ý bảo Vận Nhi tiếp tục trang điểm cho nàng.

      Giờ Thân hai khắc, Vân Lãnh Ca mang theo Ngâm Thư, Vận Nhi cùng với lão phu nhân lên xe ngựa vào cung dự tiện.

      Bên trong xe ngựa, lão phu nhân tinh tế đánh giá từ đầu đến chân Vân Lãnh Ca phen.

      "Hôm nay Lãnh Ca trang điểm cực kỳ đáng , ngay cả tổ mẫu cũng bị hoa mắt rồi." Thấy Vân Lãnh Ca nhăn mày hay cười cái đều là càng nhìn càng đẹp, trong mắt lão phu nhân khó tránh khỏi hài lòng, cười trêu ghẹo.

      "Phật nhờ Kim trang, người nhờ ăn mặc, đều là do y phục tổ mẫu có tác dụng thôi." Vân Lãnh Ca cười trong sáng, .

      Hôm qua có ba bộ xiêm y được đưa tới, Vân Lãnh Ca chọn bộ lấy sắc trắng làm nền, gấu váy là vạn yên thanh thủy, phần tay áo được thêu thêm nhiều ngân tuyến, trắng trong thuần khiết đoạt mất nổi bật với người khác, nhưng chỉ cần thoáng lại, Ngân tuyến gặp ánh mặt trời phát sáng lấp lánh, cũng bôi nhọ thân phận dòng chính nữ Tướng phủ của nàng.

      Hôm nay nàng trang điểm hết sức trang nhã, diện thánh mà trang điểm quá nhạt tôn trọng thiên tử, mái tóc đen mượt được búi thành kiểu lưu vân, bên trái được cắm thêm cây tram bạch ngọc hồ điệp, tuy nàng trang điểm đậm, nhưng mà hiếm khi thấy nàng trang điểm, nên lão phu nhân mới thấy mới lạ mà thôi.

      Dù sao hôm nay vào là để chứng kiến vinh hoa của Mộ Dung Diệp, nên nếu quá mức xuất sắc chắc chắn khiến những người khác ghét bỏ vui.

      "Lãnh Ca quá khiêm nhượng, dựa vào tư sắc của con, chắc chắn thiếu tâm của các con cháu quý tộc hướng về con đâu." Lão phu nhân cười nhàng, khen nàng.

      Nhìn cháu ngày càng đẹp ra này, trong lòng lão phu nhân cũng nở hoa.

      Nghe lời của lão phu nhân và Vân Thu Ca khác nhau lắm, trong lòng Vân Lãnh Ca vô cảm, mặt lại mang vẻ mỉm cười, hơi đỏ mặt, "Tổ mẫu, cháu thầm muốn cả đời này hiếu kính người tốt."

      Nghe vậy, mặt lão phu nhân cười như Hoa Cúc nở rộ, thầm nghĩ quả nhiên là nữ nhi gia dễ ngượng, bà vốn tính hỏi nhiều, nhưng bà thêm xác định trong lòng Vân Lãnh Ca là tâm tư thuần khiết, bản thân càng nắm chắc.

      buông tha đề tài này, lão phu nhân buồn bã thở dài, từ ái , "Lãnh ca năm nay cũng 14 rồi, sắp phải cập kê, cũng có thể bắt đầu xem xét đến đối tượng đính hôn rồi, biết Lãnh Ca thích dạng nam tử gì, tổ mẫu dựa theo tâm ý của con mà sớm tính toán cho con."

      Ý thăm dò trong lời khiến trong lòng Vân Lãnh Ca hơi căng thẳng, giả bộ ngượng ngùng cúi thấp đầu, giọng như muỗi kêu, "Lệnh của cha mẹ lời của mối mai, tổ mẫu vừa lòng đương nhiên cháu cũng thích."

      Lão phu nhân vừa lòng cười cười, tiếp tục dây dưa nữa, cười cười , "Đương nhiên tổ mẫu phải chọn người tốt nhất cho cháu ta nhất chứ, dứt khoát còn năm nữa, chúng ta cần gấp."

      Vân Lãnh Ca như ngượng ngùng gật đầu, khẽ, "Cháu đều nghe theo tổ mẫu."

      Thấy nàng nghe lời như thế, lão phu nhân trìu mến giúp nàng sửa sang lại búi tóc và trang sức chút, thân thiết lôi kéo tay nàng chuyện phiếm.

      bao lâu, xe ngựa chạy đến cửa hoàng cung dừng lại, lão phu nhân cùng với Vân Lãnh Ca theo thứ tự ra khỏi xe, ngước mắt nhìn lại, hơn mười chiếc xe ngựa xa hoa xếp ở chỗ xa, phu nhân tiểu thư các phủ, cười cười với nhau .

      Theo hướng dẫn của cung nữ, Vân Lãnh Ca và lão phu nhân dẫn theo nha hoàn từ từ vào hoàng cung, cùng với các phu nhân và dòng chính nữ khác, đều bị dẫn đến Ngự Hoa Viên.

      Hôm nay vốn Vân Bá Nghị cùng với các nàng, nhưng sau khi lâm triều ông trở về, chi nhờ người truyền lời bảo các nàng trước đừng chờ ông, ông trực tiếp từ cung đến Ngự Hoa Viên.

      Vân Lãnh Ca và lão phu nhân theo cung nữ, từ từ ngồi xuống.

      Ngước mắt quét vòng Ngự Hoa Viên lộ thiên, Vân Lãnh Ca thầm khen, quả nhiên Đế Vương cổ đại hết sức xa xỉ, đình đài thuỷ tạ đẹp, mỹ lệ, chạm trổ điêu lan ngọc thế.

      Trong ngự hoa viên hoa thơm cỏ lạ rất nhiều, Mẫu Đơn, Thược Dược, Phong Tín Tử linh tinh chỗ nào cũng có, các loại ngoài dân gian hiếm gặp trong này cũng tùy ý gặp được, lúc hoa nở đúng là tươi đẹp, trong đó mẫu đơn chiếm đa số, Mẫu Đơn đại đóa gấm hoa rực rỡ, từ xa nhìn lại như phồn hoa rực rỡ, biển hoa như thủy triều, chóp mũi Vân Lãnh Ca khẽ ngửi, lan huân quế phức, mùi dạt dào.
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      Phong Vũ Yên, Chris, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      cau mong chi vao cung dc gap nam chinh

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Đối chọi gay gắt

      Edit : Huong August

      Vân Lãnh Ca chỉ nhìn lướt qua cảnh sắc chung quanh hoa viên liền chuyển mắt nhìn yến tiệc.

      Trung tâm Ngự Hoa Viên trải khối thảm cực lớn, thảm thêu đủ các loài hoa phù dung diễm lệ, chung quanh điểm xuyết tường vân màu vàng kim, ngoài chủ trì phía , tất cả hai bên đều chuẩn bị khách yến, hiển nhiên là để cho khách nhân ngồi.

      Vân Lãnh Ca và các tiểu thư khác đều ngồi bên trái phu nhân, nam tân ngồi bên phải.

      Lúc này còn chưa khai tiệc, trong bữa tiệc lác đác vài người, tất cả chỗ ngồi đều phân bổ theo chức quan lớn , các nàng ngồi ở vị trí thứ tư.

      "Biểu tỷ." Vân Lãnh Ca chìm trong suy nghĩ của mình, nghe thấy giọng thanh thúy, như chim hoàng , khiến nàng phải hồi thần quan sát.

      nữ tử xinh đẹp đứng cách nàng chừng hơn mười thước, vẫy vẫy khăn lụa trong tay, thướt tha tới bên này. Vân Lãnh Ca cho là dòng chính nữ của quan gia khác, nhưng kkhi thấy khuôn mặt người tới theo bản năng bèn nhíu mày.

      Người đến là tôn nữ duy nhất của ngoại công, cũng chính là dòng chính nữ duy nhất của phủ Tả Tướng - Lâm Thư Hàn, năm nay mới vừa tròn mười ba, hơn nàng tuổi.

      Vân Lãnh Ca nghiêng đầu dùng ánh mắt xin ý kiến lão phu nhân bên cạnh.

      Lão phu nhân mỉm cười gật đầu, " , biểu tỷ muội nên lại nhiều chút."

      Vân Lãnh Ca đứng lên, tiến lên trước nghênh đón, cười , "Biểu muội, lâu gặp, càng ngày càng xinh đẹp."

      Toàn thân Lâm Thư Hàn mặc bộ y phục màu xanh biếc, đai lưng to bản buộc chặt phần thắt lưng, càng lộ ra eo chưa đầy nắm tay, búi tóc cài ngọc trâm hoa phù dung băng lam. Màu xanh như đại dương càng khiến người ta cảm thấy sảng khoái vui tai vui mắt, theo bản năng muốn thân cận với nàng. Mặc dù dung mạo thể coi là quốc sắc thiên hương, nhưng đôi mắt lại cực kì linh động, chỉ cần liếc cái cũng tỏa sáng lấp lánh.

      "Biểu tỷ, lâu chưa thấy tỷ, Hàn Nhi thực nhớ tỷ." Lâm Thư Hàn đến gần, đầu tiên là tinh tế quan sát Vân Lãnh Ca phen, đối với dung nhan thanh lệ thoát tục của nàng trong mắt lóe lên tia tán thưởng, ngay sau đó hờn dỗi .

      Vân Lãnh Ca đưa ra tay bé cũng nắm lấy hai tay Lâm Thư Hàn đưa tới, tuy biết vì sao nàng lại có hành động thân thiết với mình như vậy, nhưng nghĩ tới là tôn nữ ngoiaj công, khuôn mặt cũng lên nụ cười chân thành hiếm thấy, cáo lỗi : "Là ta phải, sau này chắc chắn đến quấy rầy, mong rằng biểu muội ghét bỏ."

      Hai người nắm tay nhau, song song chào đối phương, sau đó bèn nhìn nhau cười.

      Chẳng biết tại sao, đối với Lâm Thư Hàn, nữ tử chân chính gặp mặt lần đầu, nàng lại có hảo cảm.

      Nghe vậy, khóe môi Lâm Thư Hàn cong cong, cặp mắt to trong xuốt khom thành hình vầng trăng khuyết khả ái, có vẻ ngọt ngào động lòng người, nàng ngọt ngào : "Ta thích biểu tỷ còn kịp , sao dám ghét bỏ, ngược lại biểu tỷ ghét Hàn Nhi rồi, nếu luôn là thứ tỷ muội kia thay tỷ Tướng phủ, có ý tứ."

      Nhìn nụ cười của nàng, Vân Lãnh Ca giật mình, mặc dù Lâm Thư Hàn phải là mỹ nhân đệ nhất, nhưng khi cười lên lại có lực hấp dẫn chấn nhiếp lòng người, giống như trong nháy mắt cả vườn hoa vì nàng mà thất sắc, cảm giác ấm áp thân cận đó khiến người ta khỏi muốn đến gần.

      "Vậy sau này biểu tỷ phải thường xuyên thăm hỏi Hàn Nhi nhiều chút, đến lúc đó biểu muội cũng đừng thấy phiền mà ghét bỏ ta." Nhìn bộ dáng tiểu nương bĩu môi của Lâm Thư Hàn, Vân Lãnh Ca Tiếu trêu ghẹo .

      " , Hàn Nhi thích biểu tỷ."

      Lúc này mấy phu nhân tiểu thư khác cũng bắt đầu lục tục đến, Lâm Thư Hàn hỏi thăm cung nữ dẫn nàng tiến cung vị trí của mình ở đâu, sau đó vui mừng : "Biểu tỷ, ta và tỷ ngồi chung chỗ đấy."

      Nhìn nàng, khuôn mặt nhắn giấu được kích động, Vân Lãnh Ca cười trả lời, "Vậy chúng ta tới ngồi trước, lập tức mở yến rồi, lần sau ta bái kiến tổ phụ chuyện trò tiếp."

      Hai người liền buông lỏng tay, chậm rãi hướng chỗ ngồi tới, giọng chuyện.

      "Biểu muội, mình muội tới dự tiệc sao?" Vân Lãnh Ca quan sát chung quanh Lâm Thư Hàn chút, thấy chỉ có hai nha hoàn bộ dáng thị nữ, nhíu mày hỏi.

      khuê phòng, mình tiến vào hoàng cung nguy hiểm bực này, rất khó khiến người ta cảm thấy lo lắng.

      "Đúng vậy, đại ca và nhị ca theo phụ thân vào cung trước, Tam ca viện cớ từ chối rồi, tổ phụ lâm triều còn chưa trở về, nên thể làm gì khác hơn là mình muội ngồi xe ngựa tới." Lâm Thư Hàn cũng giọng trả lời, ngước mắt nhìn thấy Vân Lãnh Ca lo lắng nhìn mình, trong lòng ấm áp, an ủi, " phải còn có nha hoàn tỳ nữ ư, muội rất khỏe, biểu tỷ phải lo lắng."

      Nhìn hai má lúm đồng tiền trước mặt Lâm Thư Hàn, Vân Lãnh Ca cũng cười trong lòng lại nồng đậm đau lòng.

      Mặc dù ngoại công tại triều nhiều năm, vị trí Tả Tướng vững vàng ngã, nhưng năm gia tang thê còn chưa từng tái giá, ngay cả nàng cũng chưa từng gặp qua ngoại mẫu, sau khi sinh hạ trưởng tử Lâm Viễn Hàng, trưởng nữ Lâm Huệ Tâm cũng chính là mẫu thân của nàng liền qua đời.

      Tình cảm của ngoại công với ngoại tổ mẫu rất sâu đậm, chịu tái giá, tiền triều và hậu viện Tướng phủ bận bịu nghỉ, hầu như là tự tay nuôi lớn cữu cữu và mẫu thân.

      Sau mẫu thân lại cố ý gả cho Vân Bá Nghị, cữu cữu cũng cưới trưởng nữ Lý Minh phủ Lý quốc công làm thê, nhưng hai người cũng coi như cầm sắt hòa minh, tương kính như tân, cũng nghĩ đến lâu sau khi sinh hạ Lâm Thư Hàn, lâu ngày thành bệnh, thời gian sau bệnh dậy nổi cũng rời nhân thế.

      Ông ngoại và cữu cữu đều có tiểu thiếp thông phòng, nam nhân Tướng phủ đông đảo, suy dương thịnh, đáng thương Tướng phủ lớn như thế, hoàn toàn nữ chủ nhân, khiến sau khi lớn lên Lâm Thư Hàn phải mình chưởng quan việc bếp núc trong phủ!

      Tả Tướng và nhi tử đều là vợ cả mất sớm, cho dù rất nhiều người hiểu lý do là vì họ thâm tình, nhưng từ đó lưng nam nhân Tả Tướng phủ cũng gánh xú danh khắc thê, trực tiếp dẫn đến chuyện ba nhi tử mặc dù mọi người đều là nhân tài nhưng đến nay cũng chưa lấy vợ.

      "Về sau có biểu tỷ bồi Hàn Nhi, Hàn Nhi phải thân mình nữa." Nhìn đáy mắt Vân Lãnh Ca đâmh vẻ buồn rầu, Lâm Thư Hàn trấn an , "Biểu tỷ cũng thể xa lạ với Hàn Nhi vậy được, sau này chớ gọi biểu muội biểu muội, người ta vui đâu đấy."

      Mặc dù Lâm Thư Hàn cười thoải mái, nhưng Vân Lãnh Ca vẫn nhìn thấy khổ sở che giấu bên khóe miệng nàng, lập tức chọc phá nữa, theo ý nàng , "Tốt, Hàn Nhi."

      Lâm Thư Hàn ép tâm tình sa sút xuống, kéo Vân Lãnh Ca tới chỗ ngồi của mình.

      "Chào Lão phu nhân." Lâm Thư Hàn cung kính hành lễ.

      Lão phu nhân tự giữ thân phận, cũng đứng dậy, gật đầu cái, trong miệng khách khí , "Lâm tiểu thư." Coi như lên tiếng chào.

      Vân Lãnh Ca chân thành ngồi xuống, Lâm Thư Hàn ngồi cạnh nàng, cách nhau xa lắm, ngồi vào chỗ mình, trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca.

      Cứ như vậy chốc lát sau, trong ngự hoa viên sớm ngồi đầy người, Vân Lãnh Ca nghiêng đầu ghé mắt, trái lại nữ tử hoàn phì yến gầy loại nào cũng có, loại yến hội này đều là chính thất mang theo dòng chính nữ đến dự tiệc, nữ tử cổ đại thành thân sớm, hơn nữa thường ngày mười ngón tay dính nước, sống an nhàn sung sướng quen, hơn ba mươi, dù trở thành thiếu phụ nhưng lại có phen phong tình khác.

      Chẳng phải Nhị Di Nương dù sinh hai nữ nhi nhưng vẫn bảo trì bộ dáng xinh đẹp như trước kia, khiến Vân Bá Nghị tâm ý viên mãn đó sao?

      "Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm, chư vị hoàng tử đến, các vị đại nhân đến." nghĩ đến đây, chỉ nghe thanh lanh lảnh của thái giám từ xa xa truyền đến.

      Vân Lãnh Ca cười rộ lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hành lang cửu khúc đằng kia, nam tử trung niên dắt nay mỹ phụ, trong vây quanh của thái giám đông cung chậm rãi mà đến, phái sau là đại thần trong triều,

      Cho nên mọi người đứng dậy, quỳ xuống đất, hô to, "Hoàng thượng ( Ngô Hoàng ) vạn tuế vạn tuế vạn tuế, nương nương Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế."

      "Bình thân." Thanh trầm thấp vang lên, mang theo uy nghiêm đặc hữu của bậc Đế Vương.

      "Tạ hoàng thượng." Mọi người cùng nhau hô to.

      Sau khi ngồi xuống, Vân Lãnh Ca nhàng nâng tay, hoàng thượng ngồi ở chủ vị, mặc long bào hoàng kim, ngũ quan tuấn tú trong sáng, mâu sắc mang theo uy nghiêm cơ trí, còn có cực đoan sâu lường được, dáng người cao lớn có lực, mặc dù qua tuổi lập gia đình, lại nhìn trẻ tuổi, thậm chí lại có thêm khí độ trầm ổn thành thục hơn hẳn những nam tử trẻ tuổi.
      Last edited by a moderator: 3/3/16
      Phong Vũ Yên, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54.2

      Edit: Huong August

      Hoàng hậu ngồi bên người Hoàng thượng, cười đoan trang hào phóng, thân phượng bào quý giá, nàng cùng tuổi với Hoàng Thượng, cũng hơi lộ ra nét tuổi tác, khi cười lên khóe mắt nếp nhăn nhàn nhạt, sao sánh với dung mạo tuấn của Hoàng đế, cao thấp thế nào nhìn là biết được.

      Đối diện khách khứa bên dưới, thủ tọa là thái tử Thượng Quan Hạo nàng có gặp qua lần, bên dưới theo thứ tự là Tam Hoàng tử Thượng Quan Vũ, ngũ hoàng tử Thượng Quan Thành, ba người tuổi tác sai biệt lắm, tuổi thành niên, Lục hoàng tử và Bát hoàng tử người mười tuổi, người mười tuổi, người còn được quấn trong tã lót, hôm nay cũng xuất trong bữa tiệc.

      Thái tử mặc triều phục minh hoàng, đội cổn miện dùng bạch châu chín lưu, tơ hồng làm thành, Tam hoàng tử và Ngũ Hoàng Tử theo thứ tự cách mà ngồi, ba người đều là Nhân Trung Long Phượng, thiên chi kiêu tử. Hoàng đế trời sinh tuấn, hậu cung phi tử ai ai cũng đẹp như hoa, tất nhiên con cháu sinh ra nhất định dung mạo bất phàm.

      Vị trí trống trung gian này hẳn là của Mộ Dung Diệp .

      Ánh mắt quét về phía Âu Dương Phong ngồi hướng 8 giờ, Vân Lãnh Ca nhanh chóng dời mắt, hôm nay các đại vương phủ ngoài thế tử, vương Gia vương phi đều người xuất .

      Vân Lãnh Ca nhíu mày, hôm nay nam nữ trẻ tuổi rất nhiều, chẳng lẽ đây là bữa tiệc xem mắt biến tướng được cử hành? Nhưng cũng giống vậy, Hoàng đế coi như rỗi rãnh hơn nữa cũng lo liệu chuyện nhà quan viên như vậy , huống chi triều thần nhiều như vậy, cũng thể tứ hôn từng người.

      Hai mắt trong trẻo lạnh lùng của Vân Lãnh Ca đột nhiên sáng lên, kiềm lại hoang mang trong lòng, nụ cười ấm áp nhìn về lão nhân thần thái sáng láng, lão nuôi râu dài, mặc quan phục thêu Tiên Hạc Đồ Đằng, mặt mặc dù có vết nhăn sâu hoẵm, thân thể lại kiêu hùng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng ngồi ở chỗ đó, biểu cảm nghiêm nghị người có địa vị cao hằng năm.

      Bên cạnh lão nhân là cữu cữu Lâm Viễn Hàng, đại biểu ca Lâm Tiêm Nhiễm, nhị biểu ca Lâm Tập Mặc.

      Lão nhân nhận thấy ánh mắt thiết tha hướng về phía mình, nhất thời cũng bắn ánh mắt càn quét tới phía đó, khi thấy đối diện là Vân Lãnh Ca che miệng mỉm cười hơi tức giận nhìn về phía nàng.

      Lâm Viễn Hàng cũng cảm giác được vẻ mặt của phụ thân, theo ánh mắt của ông quét qua, nhìn thấy Vân Lãnh Ca cười nghịch ngợm, cười hòa khí với nàng.

      Vân Lãnh Ca thầm vui mừng, ngoại công là bảo đao lão, người già nhưng tâm già, ở trường hợp chính thức vẫn là hình tượng thần tử đức cao vọng trọng, lén lút cũng là muốn bị lão đầu thu thập, thừa dịp người khác đều đợi phân phó của hoàng thượng, Vân Lãnh Ca hài hước trừng mắt nhìn.

      "Mộ Dung Thế tử đến." Thanh chói tai vang lên lần nữa, Lâm Hải Bác thể dừng lại ý niệm dạy dỗ Vân Lãnh Ca trận, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, mặt treo nụ cười khách sáo.

      Vân Lãnh Ca cũng căng thẳng, nghiệt tới, lên tinh thần quay đầu, nhìn về phía Mộ Dung Diệp vào ngự hoa viên.

      Hôm nay Mộ Dung Diệp mặc trang phục dành cho Thế tử, thân cẩm bào tử y, tuấn mỹ vô đào, phong hoa tuyệt đại, khóe miệng như có như mỉm cười yếu ớt, tú nhã tiêu sái tới, thoáng chốc mê đảo tất cả ánh mắt của các nữ tử dòng chính trong hoa viên.

      Trong lòng giận dữ, tên nghiệt này vừa bước vào, cả vườn xuân sắc cũng biến thành làm nền cho .

      "Vi thần gặp qua Ngô Hoàng."

      "Bình thân, cần đa lễ, ngồi xuống thôi." Hiển nhiên Hoàng thượng có điểm bất đồng với Mộ Dung Diệp, trong lời mang theo mỉm cười.

      "Tạ hoàng thượng."

      Các nữ tử dòng chính hoảng thần, ánh mắt mang theo thưởng thức lẫn xấu hổ rối rít ném tới người Mộ Dung Diệp, sắc mặt đều nhàn nhạt ửng hồng.

      Vân Lãnh Ca nhếch khóe miệng, bỗng nhiên nghĩ đến vết xe đổ lần trước, cũng vội học dáng vẻ ngoại công, ngồi ngay ngắn đoan chính, cụp mắt nhìn ngón tay giết thời gian.

      Về phần Vân Bá Nghị ra sao bị nàng tự động xem .

      phụ thân danh nghĩa, còn là nam nhân bạc tình bạc nghĩa, đáng giá nàng lãng phí bất kì vẻ mặt hòa hảo nào.

      Mọi người đông đủ sai biệt lắm, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

      "Lần này Mộ Dung Thế tử đại thắng về triều, trẫm thực rất vui mừng, kính Thế tử ly." Hoàng thượng mỉm cười nâng ly rượu bạch ngọc trước mặt lên, hướng về phía Mộ Dung Diệp nâng chén.

      "Thần sợ hãi, vi thần chỉ làm theo chức trách mà thôi." Mộ Dung Diệp tà mị cười tiếng, cầm ly rượu lên hô ứng với Hoàng thượng.

      "Cạn." Hoàng thượng cũng nhiều lời, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.

      Mộ Dung Diệp cũng vậy, làm xong còn làm động tác xoay ngược ly rượu.

      "Hảo hảo hảo, Đông Dương có Mộ Dung Thế tử lo gì ngày cường đại?" Hoàng thượng cười lớn tiếng, quay đầu lại với Tổng Quản Thái Giám bên cạnh, phân phó, "Diễn ca múa."

      Tiếng đàn sáo lượn lờ vang lên, vũ nữ mỹ lệ mặc sa mỏng, tay cầm cây quạt lông chim năm màu nối đuôi nhau mà vào, thanh nhạc khí duyên dáng cất lên, cử động vòng eo tinh tế, nâng bước sen lịch tao nhã, biểu diễn.

      Nam tử đối diện vừa nâng ly cạn chén trò chuyện đầy lý thú, vừa nâng mắt nhìn chằm chằm vũ nữ diễm lệ trong hoa viên.

      Khách nữ trong bữa tiệc là các phu nhân và nữ tử dòng chính đều mang theo vẻ khinh thường nhìn vũ nữ phanh ngực hở chân, trong mắt các nàng, vũ nữ đều là có cũng được mà có cũng chẳng sao, đều là hạng đồ chơi thấp hèn, trong lòng kiên nhẫn, nhưng cũng biết, các nàng thể làm bộ như say mê, cười dịu dàng nhìn vũ cơ nhảy múa.

      khúc xong, hoàng thượng nâng tay, ngăn lại màn biểu diễn tiếp theo.

      "Thế tử giống như thích vũ điệu này?" Hoàng thượng mỉm cười hỏi, thưởng thức nhìn Mộ Dung Diệp vuốt vuốt ly rượu trong tay,

      Lúc này trời sắc mờ mờ, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, nến cháy lay động, Mộ Dung Diệp rũ mắt xuống in tầng mờ nhạt lên khuôn mặt, tùy ý dùng cánh tay chống đầu, vẻ mặt lười biếng.

      Vân Lãnh Ca nhàn nhạt khép hờ mắt, Mộ Dung Diệp tinh thông cầm quân, nhưng trước mặt thiên tử đều là bộ dáng việc gì cũng liên quan đến mình, chẳng lẽ sợ hoàng thượng trách tội?

      "Tà thôi, xem nhiều rồi, có chút nhàm chán." Mộ Dung Diệp nhàn nhạt đánh ngáp cái, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay đến mất hồn, từ từ trở lại.

      Mộ Dung Diệp trả lời cung kính lắm, Hoàng thượng lại có ý trách tội chút nào, ngược lại cười phụ họa , "Thế tử rất đúng, mỗi ngày xoay tới xoay lui cũng là mấy điệu múa này, mới mẻ gì cả, Thế tử thích cũng là hợp tình hợp lý." Dừng chút, Hoàng thượng quét mắt nhìn hai bên phía dưới, tầm mắt hơi dừng ở khách nữ trong bữa tiệc, mới chậm rãi mở miệng , " bằng xin các vị tiểu thư hiến nghệ biểu diễn, Thế tử cảm thấy thế nào?"

      "Như thế rất tốt." Mộ Dung Diệp vẫn bộ dáng lười biếng như cũ, khuôn mặt trắng trẻo có bất kì vẻ chờ mong nào.

      " biết vị nào lên trước? Biểu diễn tốt trẫm ban thưởng." Hoàng thượng nâng ánh mắt đầy ý cười nhìn về hoàng hậu bên cạnh.

      Hoàng hậu mỉm cười sáng tỏ, nghiêng đầu phân phó tỳ nữ đứng phía sau mình xuống chuẩn bị.

      Vân Lãnh Ca nhìn bộ dáng nhao nhao muốn thử của các vị tiểu thư quan gia phía dưới, hôm nay cả Hoàng thượng, Hoàng hậu và các vị hoàng tử đều ở đây, nếu biểu diễn xuất sắc, chắc chắn lấy được tán dương, nếu được truyền nhất định trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng, cũng là phần đảm bảo cho lựa chọn gia thất sau này, vừa được Hoàng thượng ban thưởng, lại còn được gắn mỹ danh, nghĩ như thế, các tiểu thư rối rít rục rịch ngóc đầu dậy.

      "Hoàng thượng, thần nữ khảy khúc đàn ăn mừng Mộ Dung Thế tử khải hoàn." lúc sau, nữ tử diện mạo đẹp đẽ rời chỗ ngồi bước lên thỉnh cầu, mắt đẹp hàm chứa tình ý chút nào che giấu nhìn Mộ Dung Diệp tự rót rượu uống.

      "Rất tốt." Hoàng thượng khẽ mỉm cười, đáp.

      Nữ tử xinh đẹp tiếng đàn hết sức tuyệt vời, bắn ra chính là tình khúc, sắc mềm mại mang theo tình ý như khóc như tố, cảm động uyển chuyển, lại khiến người ta cảm thấy sướt mướt, trong trung nhàng lưu chuyển, hấp dẫn tâm tư những nam tử đối diện.

      khúc kết thúc, mọi người rối rít vỗ tay, nhất là bên các nam tân, vỗ tay rất nhiệt liệt.

      "Thần nữ bêu xấu." Nữ tử xinh đẹp mang theo tia vui vẻ mở miệng hành lễ, hiển nhiên hết sức hài lòng với màn biểu diễn vừa rồi.

      "Khúc này tồi, chính nữ Trương Ngự sử thực lan tân huệ chất.” Hoàng thượng gật đầu, tán dương, "Mộ Dung Thế tử nghĩ thế nào?"

      Mọi người đều duỗi dài lỗ tai muốn nghe chút rốt cuộc Mộ Dung Diệp đánh giá như thế nào, theo bọn nghĩ, vị chính nữ nhà Ngự sử có tài đánh đàn quả thực phi phàm, có lẽ khiến Mộ Dung Thế tử khen câu.

      "Hoàn hảo." Hai chữ mặn lạt, đánh nát chờ đợi trong mắt Trương tiểu thư, đáy mắt lập tức lên tầng hơi nước, khiến người ta khỏi thương tiếc.

      "Vậy chờ các vị tiểu thư biểu diễn xong rồi, Mộ Dung Thế tử lại đánh giá, có được ?" Hoàng thượng hỏi,


      (Còn nữa)
      Last edited by a moderator: 3/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :