1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 87: Phụ thân là khất cái? [ 5 ]
      Edit: voi còi

      “Ta...... Nữ nhi của ngươi thấy ngươi đến tìm ta làm cái gì? Ta cũng có thấy nó .....”

      Phu nhân liền hồi, nhìn dáng vẻ cũng giống như là dối.

      Chính là, trừ bỏ bà ta, nàng thể nghĩ được còn có ai có bổn này.

      “Ngươi chưa thấy qua?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nghi hoặc chau chau mày, Tưởng Văn Cầm vui quay đầu :

      “Đương nhiên......”

      Cái này, tựa hồ giống như là lời dối, chính là......

      Ánh mắt hơi hơi tối sầm lại, nàng nhướng mày:

      “Phu nhân, Ngữ Hinh biết, trừ bỏ phu nhân ai còn có thể thanh vang ( tiếng động) mang bé .....”

      “Hừ, dã loại kia (con hoang) chừng là cùng ai tư thông ......”

      Đông Phương Ngữ Học rất giọng thầm, chẳng qua là, thanh của làm sao có thể giấu giếm được qua lỗ tai của Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Ngươi cái gì?”

      Hoan Hoan, là đứa mới bao lớn, những thứ chết tiệt này, thế nhưng lại nữ nhi cuat nàng cùng người tư hội.

      là rất đáng giận.

      “Ta nhưng cũng là lời , có mẫu này tất có nữ nhi như vậy, phải người ở đêm động phòng cùng tên khất cái......”

      Đông Phương Ngữ Học xong vội chạy trốn đến sau lưng phu nhân, tuy rằng dám như vậy, nhưng sau khi thấy nữ nhân này lợi hại, cũng thể cẩn thận.

      “Ha ha, phu nhân cũng biết giáo dưỡng đứa a...... như vậy, đứa mới mười tuổi thế nhưng lại trôi chảy như vậy ......”

      Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh rất tức giận, thế nhưng ngược lại mặt lại nở nụ cười, phu nhân biến sắc, lời này là bà có qua, nhưng cùng với những lời mà Đông Phương Ngữ Học vừa cũng có khác nhau a.

      “Ngươi...... Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi có ý tứ gì, nữ nhi của ngươi thấy lại đến chỗ ta phát điên cái gì? Ngươi cho là ta đây là......”

      Giọng của phu nhân im bặt dừng lại, cũng phải là lương tâm của bà ta phát , cũng phải là bà ta bị điểm huyệt đạo, mà là......

      thanh chủy thủ, chủy thủ chói lọi, bỗng nhiên để đến cổ nhi tử của bà ta.

      thấy được Đông Phương Ngữ Hinh làm sao đến phía sau bà ta bắt người, chính là, thời điểm bà ta phát , nhi tử của bà ta từ phía sau theo lên phía trước, mà thanh chủy thủ kia, đặt ngay cổ nhi tử.

      “A...... nên, nên a......”

      Cảm giac chủy thủ lạnh như băng ràng như thế, Đông Phương Ngữ Học sợ tới mức cả người run run, hai chân run rẩy lợi hại.

      “Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi muốn làm cái gì? Thả nhi tử của ta ra, thả nhi tử của ta a......”

      Phu nhân dám mắng chửi người, đây là nhi tử của bà ta, làm sao bà ta có thể để ý đến nguy hiểm của nhi tử chứ......

      “Thả nhi tử của ngươi? Ha ha, có thể, đem nữ nhi của ta đưa ta......”

      Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng nhìn bà ta, phu nhân khẩn trương:

      “Ngữ Hinh, ta biết nữ nhi của ngươi ở đâu, ta chưa thấy qua nó, luôn luôn cũng chưa gặp qua nó a......”

      “Phải ? Được, ta đây tin tưởng ngươi lần......”

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên nới tay, phu nhân vui vẻ, chẳng qua khẩu khí kia vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng đâu, Đông Phương Ngữ Hinh lại phen đem Đông Phương Ngữ Học đưa đến trong tay Hồng Lăng, lạnh lùng phân phó :

      phải trong viên của chúng ta còn có cái ao thối sao? Đem quăng qua đó, tìm người nhìn chăm chú.”

      “A...... Ngữ Hinh...... Ngươi thể làm như vậy, là đệ đệ của ngươi, đệ đệ của ngươi a......”

      Phu nhân hoảng sợ muốn lên ngăn trở, Lục Hà ngăn bà ta lại, Đông Phương Ngữ Hinh thở dài:

      “Vậy Hoan Hoan đâu? Đó cũng là ngoại tôn của ngươi mà......”

      Nàng, nhận định việc này cùng phu nhân có liên quan. Thế nhưng phu nhân lại có khổ nên lời, bà cường điệu lặp lại chính mình có mang Hoan Hoan , chính là, Đông Phương Ngữ Hinh cũng tin tưởng.

      “Phu nhân, nếu như ta là ngươi, tuyệt đối ở đây lãng phí thời gian. Có thời gian này, còn bằng......”
      minhhanhng thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 88: Phụ thân là khất cái? [ 6 ]
      Edit: voi còi


      Đông Phương Ngữ Hinh than tiếng:

      “Ngẫm lại Hoan Hoan khả năng ở đâu, hoặc là phái người tìm bé ?”

      Ý tứ của nàng ràng, có nữ nhi của nàng, Đông Phương Ngữ Học cũng đừng nghĩ ra được.

      Nếu Tưởng Văn Cầm đủ thông minh, hẳn là biết muốn làm như thế nào .

      *****

      “Mỹ nam......”

      Lúc Hoan Hoan tỉnh lại, nhìn đến mỹ nam ngồi ở bên cùng bé, mơ hồ lau ánh mắt.

      “Tỉnh?” Xem Hoan Hoan cuối cùng cũng tỉnh lại, Uất Trì Tà Dịch nhếch miệng cười:

      “Đói bụng sao? Muốn ăn gì đó trước hay ?”

      “Mỹ nam, Hoan Hoan đói bụng......” Hoan Hoan dụi dụi mắt, trong đầu lại nghĩ tới chuyện mà bé nghe được, khuôn mặt nhắn liền suy sụp xuống.

      đói bụng a......”

      Uất Trì Tà Dịch nhìn dáng vẻ của Hoan Hoan vui, tâm tình của cũng theo tốt, muốn tiểu nha đầu này vui.

      “Ta đoán chút xem vì sao Hoan Hoan muốn ăn cái gì? Di, Tiểu Hoan Hoan người cháu sao lại thối như vậy a, có phải nên tắm rửa trước cái hay ?”

      Làm bộ bịt mũi, Hoan Hoan nghi hoặc nhìn nhìn quần áo của mình, vẫn là thân quần áo lúc trước, có thể là có mùi.

      “Cũng phải...... Mỹ nam, sao cháu có cảm giác đầu óc choáng váng?”

      Choáng váng đầu? Trong lòng Uất Trì Tà Dịch căng thẳng, vội vàng vươn tay sờ sờ cái trán của Hoan Hoan, có chút nóng.

      vội đỡ Hoan Hoan nằm xuống, sau đó bắt mạch cho bé.

      “Mỹ nam, Hoan Hoan là đứa của khất cái sao?”

      Hoan Hoan nằm, nhìn nam nhân đẹp mắt này, hai mắt chớp chớp, bất an hỏi.

      “Hoan Hoan, cháu để ý sao?”

      biết nên trả lời vấn đề của Hoan Hoan thế nào, Uất Trì Tà Dịch có chút khó xử, muốn để Hoan Hoan biết kia, nhưng cũng biết, lừa bé cũng tốt.

      Hoan Hoan là đứa bé thông minh, sớm muộn gì bé cũng biết đến.

      “Cháu biết......”

      “Mặc kệ phụ thân của cháu là ai, mẫu thân cháu đều rất ngươi, đúng hay ?”

      Hoan Hoan cũng gặp qua chuyện lớn gì, bỗng nhiên gặp được loại tình này, cho dù là người lớn cũng chịu nổi .

      “Cháu...... Mỹ nam, vậy thúc thích Hoan Hoan sao?”

      Khất cái a, lúc bé ra từ tướng quân phủ, ở đường nhìn đến qua khất cái, nghĩ đến phụ thân chính mình có thể là người trong bọn họ, trong lòng bé liền đặc biệt thoải mái.

      “Tự nhiên a...... Hoan Hoan, ta thích chính là cháu, cũng phải là phụ thân hoặc là mẫu thân của cháu......”

      Uất Trì Tà Dịch đứng dậy, quần áo lại bị người giữ chặt, Hoan Hoan đáng thương hề hề túm :

      “Thúc thúc, cần rời Hoan Hoan như vậy thực tốt......”

      Thân mình Uất Trì Tà Dịch cứng đờ, tiểu nha đầu này, sao lại mẫn cảm như vậy chứ?

      “Hoan Hoan bị bệnh, ta muốn kê thuốc cho cháu, để cho bọn họ bốc thuốc, ta cũng phải là dời khỏi cháu a......”

      Uất Trì Tà Dịch nhẫn nại giải thích , Hoan Hoan do dự chút, mới nới tay, nhưng mà hai mắt cũng là gắt gao theo dõi , cho rời khỏi tầm mắt của mình bước.

      “Hoan Hoan, lát nữa tốt rồi......”

      phương thuốc xong, kêu Trình Dục qua cầm lấy bốc thuốc, Uất Trì Tà Dịch trở về tiếp tục bồi Hoan Hoan, nhưng lại phát , bé ngủ.

      Đứa này......

      Uất Trì Tà Dịch bất đắc dĩ thở dài, nữ nhân, chung quy là có làm được hứa hẹn của nàng.

      Hoan Hoan, vẫn là nhận đến thương tổn.

      Hoan Hoan bị bệnh, nhưng giống như suy đoán của Uất Trì tà Dịch là uống thuốc liền có việc gì như vậy, lúc nửa đêm bỗng nhiên lại bị sốt cao, toàn bộ khuôn mặt nhắn đều đỏ bừng.

      “Chủ tử, như vậy được a...... uống lên thuốc đến hai lần, cũng bớt nóng a......”

      Trình Dục bất an , Uất Trì Tà Dịch cũng là gấp gáp được.

      ☆ chương 89: thân thế của Hoan Hoan [ 1 ]

      edit: ..Lam Thiên..


      “Nếu , ta tìm Đông Phương Ngữ Hinh tới đây? Nàng hẳn là biết nên làm như thế nào ......”

      Bên ngoài rất nhiều người tìm kiếm Hoan Hoan, người của Đông Phương Ngữ Hinh cũng tìm đến đây, bất quá sớm đuổi .

      được, nữ nhân này, nên chịu chút giáo huấn......”

      Nghĩ đến tình hình tại của Hoan Hoan cùng cái nữ nhân kia có quan hệ trực tiếp, Uât Trì Ta Dịch sắc mặt lạnh hơn.

      y thuật của , tuy rằng phải đứng đầu , nhưng rất tự tin, có biện pháp, Đông Phương Ngữ Hinh cũng tất có biện pháp.

      “Nhưng là, chủ tử, Hoan Hoan......”

      Trình Dục sốt ruột tới lui, đứa này, làm sao có thể đột nhiên phát sốt đây?

      “Ngươi lấy chậu nước lạnh tới đây, ta giúp bé lau thân mình hạ nhiệt......”

      uống dược cũng gảm sốt, vậy chỉ có dùng biện pháp phải là biện pháp này.

      Tuy rằng là có chút ngu ngốc, nhưng......

      “A, chủ tử, ngươi phải giúp Hoan Hoan lau người?”

      Nghe được Uất Trì Tà Dịch phân phó, Trình Dục triệt để sợ đến ngây người.

      “Thế nào? được?”

      ...... phải, nhưng Hoan Hoan là nữ tử......”

      Trình Dục vội vàng lắc đầu, này nam nữ nhưng là thụ thụ bất thân a.

      “Nhanh lấy nước ......”

      Nữ tử liền như thế nào? cái nha đầu năm tuổi, tính là nữ nhân cái gì? Này Trình Dục, có phải hay gần đây rất nhàn , liền hay suy nghĩ lung tung.

      Xem ra, phải tìm chút chuyện cho làm mới được.

      “Nga, được rồi......” Bị Uất Trì Tà Dịch nhìn đến trong lòng hoảng sợ, thế nào lại có chút cảm giác như là sắp tới tốt đây? Chủ tử phải là tính kế đối phó với chứ?

      Ý thức được chính mình phạm phải sai lầm, Trình Dục trong lòng thầm kêu khổ, bất quá vẫn như cũ cấp tốc ra ngoài chuẩn, coi như là lập công chuộc tội .

      Rất nhanh , nước lạnh được đem tới, nhìn Hoan Hoan mặc tiểu y phục thoải mái, Uất Trì Tà Dịch vội buông tay cẩn thận giúp nàng cởi.

      “Ngươi thế nào còn ở đây? ra ngoài?”

      Quay đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy Trình Dục còn ở trong này, Uất Trì Tà Dịch vui trừng mắt nhìn cái.

      “Ngạch...... Chủ tử, thuộc hạ sợ ngươi cần cái gì vậy......”

      “ra cửa chờ ......”

      nhưng là phải giúp Hoan Hoan cởi áo , làm sao có thể để nam nhân khác nhìn thấy đây.

      Lúc này, Uất Trì Tà Dịch hoàn toàn quên, kỳ cũng là nam nhân .

      Trình Dục nghe xong vội vàng ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, chủ tử là kỳ quái, thích nha đầu chứ?

      Tuy rằng, cũng thích Hoan Hoan, nhưng......

      Hai người tuổi cũng kém nhau rất nhiều ? Hoan Hoan mới năm tuổi a, chủ tử nếu là thích, kia tối thiểu phải chờ tới mười năm sao?

      Mười năm a...... Trình Dục buồn bực , này mười năm là cái khái niệm gì a?

      “A...... Này......”

      Trình Dục thất thần. Bỗng nhiên nghe được chủ tử trong phòng cả khinh kêu lên. nghe xong sợ tới mức cũng bất chấp mệnh lệnh của chủ tử , vội vàng đẩy cửa vào......

      Chỉ là khi nhìn thấy trong phòng, chủ tử mặt kinh ngốc , theo ánh mắt Uất Trì Tà Dịch nhìn lại, thấy y phục của Hoan Hoan bị giải khai, lộ ra lung trơn bóng, mà địa phương chỗ gần mông, có cái bớt hình dạng hồ điệp màu đỏ!

      Bớt, kỳ cũng hiếm thấy, rất nhiều người người đều có.

      Chính là, màu sắc, hình dạng này, vị trí này......

      Trình Dục biết nên hình dung như thế nào tâm tình tại của mình, chỉ cảm thấy thế giới này đặc biệt .

      “Vì sao......”

      Uất Trì Tà Dịch cũng ngây người, hai mắt nhìn chằm chằm vào caí bớt kia, thẳng đến thân mình bé giường rụt lại, miệng vô ý thức hô:

      ...... phải...... Ta phải nữ nhi của khất cái......”

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ chương 90: thân thế của Hoan Hoan [ 2 ]

      ..Lam Thiên..

      ...... phải...... Ta phải nữ nhi của khất cái......”

      Khất cái......

      Làm sao có thể là khất cái?

      Uất Trì Tà Dịch cuống quít giúp Hoan Hoan đắp kín thân mình, đây là có chuyện gì?

      “Chủ tử, Hoan Hoan ......”

      Trình Dục luôn luôn đều chiếu cố Uất Trì Tà Dịch, bao gồm chiếu cố cả sinh hoạt của thường ngày, tự nhiên liền biết cái màu đỏ kia đại biểu cái gì.

      , lập tức tra, năm năm trước, thời điểm Tứ Vương Gia thành thân, ta ở đâu......”

      Uất Trì Tà Dịch mặt trầm xuống xong, năm năm trước, năm năm trước......

      là bị thương qua, bất quá, cũng phải là ở chỗ này.

      Nhưng Hoan Hoan, làm sao có thể lại có ấn ký như vậy.

      Nghĩ đến cùng Hoan Hoan quen biết, cho tới bây giờ cũng phải là người nhiều chuyện, lại càng phải là người dễ mềm lòng.

      nhưng cố tình tiểu nha đầu này lại có thể tác động đến nhất cử nhất động của .

      Hay là, chính là bởi vì......

      Bọn họ có thể có quan hệ sao?

      Chính là, Đông Phương Ngữ Hinh rất nổi danh , năm năm trước, nàng nhưng là cùng cái khất cái ở cùng nhau.

      , cho dù là bị thương, cũng tuyệt đối lưu lạc đến mức làm khất cái.

      Uất Trì Tà Dịch chau mày, bỗng nhiên cảm thấy, việc này trở nên càng ngày càng phức tạp .

      “Hoan Hoan, con là nữ nhi của ta sao?”

      Nhìn sắc mặt Hoan Hoan vẫn như cũ đỏ bừng, Uất Trì Tà Dịch tâm như đao cắt, nữ nhi , hẳn là phải được hưởng đồ tốt nhất đời này, tuyệt đối phải ......

      Nhận đến đối đãi như vậy.

      “Chủ tử, chủ tử, tốt ...... Vừa mới thu được thông báo khẩn cấp, đảo chủ bảo ngươi lập tức trở về......”

      Trình Dục vốn là ra ngoài điều tra , nhưng nghĩ tới vừa vặn gặp được tín sứ (người mang tin tức), dám chậm trễ, chạy nhanh trở về bẩm báo.

      ...... Hoan Hoan tại như vậy......”

      làm sao có thể yên tâm ? Dùng khăn lông lau khuôn mặt nhắn của bé , Uất Trì Tà Dịch đau lòng .

      “Chủ tử, chuyện Hoan Hoan tự nhiên là muốn tra ràng, nhưng...... Chủ tử, đảo chủ nếu là biết chuyện này, chỉ sợ đối với Đông Phương tiểu thư cùng Hoan Hoan tiểu thư bất lợi . Việc này trước khi xác nhận vẫn là thể để nhiều người biết. Chủ tử tự mình trở về chuyến cũng tốt a.....”

      Trình Dục vội vàng khuyên bảo , đảo chủ phát ra nhiều lần tin, lần này hẳn là còn kiên nhẫn .

      được......”

      Uất Trì Tà Dịch chút nghĩ ngợi cự tuyệt, tại, ai cũng cản Hoan Hoan nữ nhi của mới là trọng yếu nhất.

      “Chủ tử, chiếu cố đứa Đông Phương nương so với người có kinh nghiệm nhiều hơn, Hoan Hoan tại sốt cao giảm, thuộc hạ cảm thấy vẫn là để nàng tới đây chuyến cũng rất tốt...... Hơn nữa, nàng là luyện đan sư, chừng có tốt biện pháp hạ sốt......”

      Luyện đan sư? thế nào đem chuyện này quên mất? Uất Trì Tà Dịch vừa nghe trong lòng vui vẻ:

      “Kia còn thất thần làm gì? Đem nữ nhân kia xách tới đây cho ta......”

      Trình Dục gì, đây đâu phải là mua đồ ăn? Còn muốn xách về….

      Bất quá chủ tử đáp ứng cho Đông Phương Ngữ Hinh là tốt rồi, nàng qua, Hoan Hoan liền có việc gì .

      phủ tướng quân lúc này đúng là ầm ĩ lật trời .

      lúc này dưới thủy trì có người ,tất cả mọi người đều giám tới gần,.

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt đứng, mặt mang theo vài phần lãnh ý.

      “Ngữ Hinh, là đệ đệ ngươi, mới mười tuổi, ngươi xem đều qua thời gian dài như vậy , có phải hay nên......”

      Người của Đông Phương Ngữ Hinh ở bên thủ , Tưởng Văn Cầm tới tới gần được.

      Phàm là người qua, đều bị trực tiếp đánh bay , rơi vào đường cùng chỉ có thể tìm đến Đông Phương Trình.

      Chính là, Đông Phương Trình , Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghe a.

      “Tướng quân phụ thân ý tứ là, Hoan Hoan đáng chết sao?”

      ☆, Chương 91: Thân thế của Hoan Hoan [ 3 ]
      Edit: voi còi


      Đông Phương Trình vừa nghe liền tức giận, cái này cùng cái gì:“Ngữ Hinh, đại nương của con cũng , bà ấy chưa thấy qua Hoan Hoan a......”

      “Có chứng cớ gì?” Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng , thực ra Đông Phương Trình rất muốn dùng bạo lực giải quyết, có thể tiến lên cứu người, nhưng mà......

      Bên người nữ nhi của , thế nhưng còn có người áo đen võ công thần bí khó lường.

      Hơn nữa, tại Đông Phương Ngữ Hinh cũng phải phế tài, cũng muốn tùy tiện đắc tội.

      “Ngữ Hinh, con muốn chứng cớ gì? Con có chứng cớ chứng minh Hoan Hoan là bị đại nương của con mang sao?”

      Đông Phương Trình nhìn nhi tử của mình, hơn phân nửa thân mình nho của chìm trong nước bẩn, qua lâu như vậy, đầu cúi xuống, tựa hồ tùy thời đều có khả năng ngất xỉu .

      “Trừ phi bà ta tìm Hoan Hoan về cho ta, bằng ...... Hừ, muốn mang , trừ phi bước qua xác ta mag mang ......”

      Nàng phái toàn bộ người tìm, hơn nữa tướng quân phủ, thế nhưng Hoan Hoan giống như là biến mất ràng, nửa điểm tin tức đều có.

      “Hoan Hoan...... Con ở đâu......”

      Nhịn xuống, nhất định phải chịu đựng, Hoan Hoan có việc gì.

      Đông Phương Ngữ Hinh lần lượt cho chính mình, chính là, trong lòng cũng càng thêm bất an.

      “Ngữ Hinh, Hoan Hoan tìm thấy, vi phụ(cha) cũng ......”

      “Đông Phương nương......”

      Đông Phương Trình vừa muốn tiếp tục khuyên bảo, trung bỗng nhiên nghe được thanh có người hô to, Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, đạo bóng đen vội vàng hạ xuống, chính là Trình Dục.

      “Mau cùng ta ......”

      Lúc này dùng tốc độ nhanh nhất đến, thân phận bây giờ của Hoan Hoan rất bình thường a, có thể là đứa của chủ tử, cũng dám có chút chậm trễ.

      “Trình Dục...... cùng ngươi làm cái gì? Ta đợi bọn họ tìm Hoan Hoan......”

      Người của Uất Trì Tà Dịch? đến có thể có chuyện gì?

      Đông Phương Ngữ Hinh chút nghĩ ngợi cự tuyệt, nàng hận thể cùng nam nhân kia giữ khoảng cách.

      “Ai, Đông Phương nương, Hoan Hoan phát sốt, ngươi nhanh chút cùng ta xem xem bé a......”

      Trình Dục sốt ruột xong, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe, lập tức bắt lấy cánh tay của Trình Dục, gấp giọng :

      “Cái gì, ngươi cái gì?”

      nhanh ...... Đông Phương nương, chủ tử của ta đều vội muốn chết......”

      Trình Dục dám chậm trễ, có cái gì , vẫn là chủ tử cùng nàng tương đối thích hợp.

      Đông Phương Ngữ Hinh hai lời theo Trình Dục bước , phía sau Tưởng Văn Cầm cùng Đông Phương Trình sốt ruột hô:

      “Ai, Đông Phương Ngữ Hinh, nhi tử của ta......”

      Nữ nhi của nàng tìm được, nhưng …. Người trông coi Đông Phương Ngữ Học rời a, này......

      Tiện nữ nhân này, trước phân phó thả Đông Phương Ngữ Học có thể chết a.

      Nhưng mà, Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghe thấy lời của bọn họ, nàng cũng chỉ nhớ Tiểu Hoan Hoan.

      “Hoan Hoan......” Nhìn đến tiểu nha đầu lẳng lặng nằm giường, lòng của Đông Phương Ngữ Hinh mới thả xuống dưới.

      Nhưng mà, đến gần vừa thấy, khuôn mặt nhắn kia đỏ bừng, nhìn làm cho người ta là đau lòng.

      Tiểu nha đầu này, quả nhiên phát sốt.

      “Đông Phương Ngữ Hinh, bé phát sốt, làm sao bây giờ? Ta cho bé uống thuốc hạ sốt, thế nhưng hữu hiệu......”

      Uất Trì Tà Dịch vội vàng , Đông Phương Ngữ Hinh bước lên phía trước, lấy ra cái bình sứ, đổ ra viên thuốc màu trắng ngà nhàng mà nhét vào trong miệng Hoan Hoan. Sau đó xốc chăn lên, lấy ra cái bình khác, giọt hai giọt nước thuốc tới tay, thuần thục xoa khắp người cho bé.

      “Từ thân thể của nó rất yếu…. Có lẽ, là lúc trước ta thời điểm ta mang thai nó có chăm sóc tốt cho nó ...... Phát sốt cũng nhiều, loại thuốc hạ sốt đối với bé cũng có tác dụng gì ......”

      ☆, Chương 92: Thân thế của Hoan Hoan [ 4 ]
      Edit: voi còi


      Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng xong, trong mắt có chút ướt át, nàng biết Hoan Hoan vì sao chạy đến, càng biết làm sao bé có thể đột nhiên phát sốt.

      Nàng chỉ biết là, lúc nhìn đến bé, tìm được bé, tâm của nàng mới đột nhiên kiên định lên.

      “Chăm sóc bé, rất mệt sao?”

      Uất Trì Tà Dịch trầm giọng hỏi, luôn luôn đều có cảm giác Đông Phương Ngữ Hinh phải mẫu thân tốt, quan tâm đối với Hoan Hoan đủ, chiếu cố chu toàn.

      “Làm sao có thể mệt đâu? Bé là thân nhân duy nhất của ta, duy nhất ......”

      Đúng vậy, duy nhất, tướng quân phủ kia, người có quan hệ huyết thống với nàng ít, thế nhưng, bọn họ cũng xứng làm thân nhân của nàng.

      “Cái boét này của Hoan Hoan ......”

      Hai mắt lại nhìn về phía cái bớt đỏ thẫm kia, Uất Trì Tà Dịch thử hỏi.

      “Từ có a, giống như là con bươm bướm ! Uất Trì Tà Dịch, có phải rất xinh đẹp hay ? Lúc Hoan Hoan vừa sinh ra màu sắc của con bướm này mới thâm chứ, nhưng khi bình thường màu sắc cũng rất nhạt, chỉ có lúc phát sốt, mới có thể ràng như vậy ......”

      Có lẽ, mỗi nữ nhân đều giống nhau, cực kỳ thích nhất, chính là chuyện về đứa của chính mình.

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh, mặc kệ bình thường là người bá đạo cỡ nào, gặp được Hoan Hoan gặp chuyện may, trong lòng cũng liền phá lệ nhu nhược.

      “Phải ?”

      Bươm bướm màu đỏ, bươm bướm màu đỏ......

      Trong lòng Uất Trì Tà Dịch yên lặng nhớ kỹ, biết nên trở về thăm dò chút, nhưng......

      , cần điều tra, cũng dám xác định, xác định Hoan Hoan chính là nữ nhi của .

      Cái loại cảm giác này sai được, tuyệt đối sai.

      Nghĩ vậy là nữ nhi của chính mình, trong lòng Uất Trì Tà Dịch còn có loại mềm mại nên lời, nhìn đến Hoan Hoan thoải mái, hận thể sinh bệnh thay bé.

      “A, Uất Trì Tà Dịch, sao ngươi lại quan tâm nữ nhi của ta như vậy a, phải là......”

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm thấy hôm nay Uất Trì Tà Dịch đúng, hơn nữa, nàng muốn xoa bóp khắp người cho Hoan Hoan đấy? Nam nhân chết tiệt này thế nhưng biết lảng tránh?

      “Này, ngươi là nam nhân a, làm sao có thể ở đây......”

      Phần phật tiếng đắp chăn, tuy rằng tiểu nha đầu còn , nhưng trong sạch vẫn như cũ rất trọng yếu.

      “Bé chẳng qua chỉ là tiểu hài tử, ngươi sợ cái gì?”

      Nhìn đến hành động suy nghĩ của Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch biết nên gì, nên xem đều nhìn, nữ nhân này.

      “Tiểu hài tử cũng là nữ ...... Uất Trì Tà Dịch, ngươi luôn luôn quấn quít lấy Hoan Hoan tha, nhưng đừng với ta ngươi thích bé......”

      Theo như điều kiện của , dáng vẻ này, thân thế này, tài lực này, thú dạng nữ nhân gì có a?

      Vì sao cứ dây dưa cùng Hoan Hoan nhà nàng vậy? Cho dù nữ nhi nhà nàng, chắc cũng có sức quyến rũ này ?

      “Ta nghĩ tới nuôi con dâu nuôi từ bé...... Nhưng mà, là rất thích tiểu nha đầu này......”

      Lời này, có ý tứ gì.

      Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, mắt lạnh nhìn , câu:

      “Thích cũng vô dụng, ta đồng ý ......”

      Tình già trẻ tuy rằng cũng rất nhiều, nhưng...... Có nam nhân bình thường nào trước nha đầu năm tuổi, việc này rất huyền huyễn.

      “Ngươi nghĩ nhiều ...... Nữ nhân, ngươi có thể tưởng tượng qua tìm phụ thân của Hoan Hoan?”

      Thử xem Đông Phương Ngữ Hinh, biết cái này trả lời thế nào.

      “Tìm ? Hừ, cái khất cái? Hơn nữa là khất cái mang bệnh nặng? Ta tìm trở về làm gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh khinh thường bĩu môi, kiện kia cùng nàng mà chính là sỉ nhục, nàng làm sao có thể tìm khất cái kia?

      “Khất cái bệnh nặng?”

      Uất Trì Tà Dịch nhíu mày, cái này sao lại như thế?
      minhhanhng thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆chương 93: thân thế của Hoan Hoan [ 5 ]

      edit: ..Lam Thiên..

      “người Đậu phủ rất hận ta, tự nhiên tìm người tốt đến. Ngày đó trời mưa rất to, trời nổi sấm chớp, ta nhớ được theo ánh sáng của tia chớp ta nhìn thấy, người kia tóc tai bù xù, cả người run run, hẳn là bị bệnh gì đó......”

      Đó là tình nàng mong muốn hồi tưởng lại nhất nhưng biết vì sao lúc này lại có thể tự nhiên ra như vậy.

      Nghĩ đến, trong lòng nàng buông xuống được đêm kia, nhưng lại thể buông xuống được thù hận.

      “Này......” Uất Trì Tà Dịch trầm mặc , biết nên như thế nào mới tốt.

      “Hơn nữa, ngươi cho là người Đậu phủ bỏ qua người kia sao? Lúc đó ta cũng quyền thế , càng thể có thể ra ngoài tìm ......”

      Nàng còn muốn tìm người? Uất Trì Tà Dịch trong lòng bỏ thêm câu, phải là muốn tìm chém chết chứ?

      Bất quá, chuyện như vậy, nữ nhân này thực có thể làm được.

      Đông Phương Ngữ Hinh biết chính mình khi nào ngủ , bất quá khi tỉnh lại, người nằm ở giường, ngay tại bên người Hoan Hoan, tiểu nha đầu cũng tỉnh, nhưng có đứng dậy, hai mắt nhanh như chớp xoay xoay, nhìn chính mình.

      Thân thủ sờ sờ đầu bé, bình thường , hạ sốt .

      “Nương, thực xin lỗi, ngày hôm qua Hoan Hoan nên mình chạy đến đây......”

      Tiểu nha đầu bắt đầu mếu máo, bộ dáng làm việc gì sai, thoạt nhìn nên lời làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

      có việc gì là tốt rồi......” Đem Hoan Hoan gắt gao ôm lấy, Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu hôn hôn trán của bé, sau đó ngẩng đầu lên :

      “Bất quá, về sau cũng thể lỗ mãng như vậy ...... Hoan Hoan, con cũng biết, thiếu chút nữa liền hù chết nương ......”

      “Ân...... nương, Hoan Hoan biết......”

      Bé hơi có chút kinh ngạc, mẫu thân thế nhưng lại hảo hảo chuyện như vậy, này nếu đổi lại thành lúc trước, bé bị mắng là khẳng định .

      “Di, ta nhớ được phải......”

      Cúi đầu nhìn nhìn quần áo người, áo khoác bị thoát, để ở bên, nàng nhớ đêm qua nàng ngồi mà ?

      Kia lúc này......

      Trong phòng cũng có những người khác, Uất Trì Tà Dịch sớm biết chạy đâu.

      Chết tiệt, ai thần biết quỷ hay cởi áo của nàng?

      Đông Phương Ngữ Hinh thầm mắng tiếng, trong lòng có chủ ý, bất quá người kia ở đây, hồi thấy , tất nhiên nàng dễ dàng buông tha .

      Tuy rằng chỉ là cởi áo khoác, nhưng......

      Áo khoác cũng là áo, cởi áo của nàng chính là được.

      Nàng cùng tiểu nha đầu rời dường, Hồng Lăng cùng Lục Hà vội vàng tới hầu hạ.

      “hai người các ngươi như thế nào cũng tới đây ?”

      Nàng có chút kinh ngạc, nàng nhới lúc nàng , các nàng cũng có theo.

      “Tiểu thư, là Uất Trì công tử phái người cho thuộc hạ ......”

      Uất Trì Tà Dịch...... Thế nào lại là .

      “Tiểu thư, đây là thư Uất Trì công tử lưu lại cho người, dặn ngươi, ngươi nhất định phải nghiêm túc xem, bằng ......”

      Hồng Lăng có chút khó xử, nàng lo lắng nếu nàng ra, có phải hay bị tiểu thư tát chụp chết ......

      cái gì ? tiền đồ, ngươi nhưng là người theo bổn tiểu thư, sao lá gan lại như vậy?”

      Đông Phương Ngữ Hinh chửi thề tiếng, bất quá nàng cũng biết lời kia của khẳng định phải lời gì hay, tiếp nhận thư tín, nhìn lướt qua, lại liếc mắt cái, mặt cười bỗng nhiên biến sắc.

      “Dựa vào!.., Uất Trì Tà Dịch chết tiệt, cho rằng là ai vậy?”

      Tức chết rồi, là tức chết nàng , Uất Trì Tà Dịch chính là muốn làm nàng tức chết rồi.

      “Tiểu thư......”

      Nha đầu bất an nhìn chủ tử nổi giận, Lục Hà trong tay bưng chén canh, nàng có chút bất an, biết có nên đưa lên hay .

      “Đây là cái gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng phát canh kia, liền lạnh giọng hỏi.

      ☆, chương 94 Hoan Hoan thân thế [ lục ]

      “Đây là Uất Trì Tà Dịch công tử phân phó chuẩn bị cho tiểu thư ......”

      Phách...... đợi Lục Hà xong, Đông Phương Ngữ Hinh liền đánh cái vào bàn, nãi nãi , là cái gì vậy, dựa vào cái gì lại can thiệp vào sinh hoạt của nàng?

      “Mẫu thân......”

      nghĩ tới cơn tức của Đông Phương Ngữ Hinh lại lớn như vậy, Hoan Hoan sợ tới mức lui lui thân mình, bất an hô.

      “Hoan Hoan, mẫu thân có việc gì, Hoan Hoan đừng sợ nga......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cưỡng chế tức giận xuống đáy lòng, thay bằng khuôn mặt tươi cười, bất quá này tươi cười luôn làm cho người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng.

      “Mẫu thân, ngươi có việc gì?”

      Hoan Hoan vẫn như cũ dám xác định, bé vươn tay vuốt khuôn mặt của Đông Phương Ngữ Hinh, mẫu thân vừa rồi khủng bố a.

      có việc gì, có việc gì ...... Hồng Lăng, Lục Hà, các ngươi mang Hoan Hoan ăn cơm, lát kêu Như Lan qua đay, lần này ta có thể so đo, nếu còn lần nữa đánh mất Hoan Hoan, bảo nàng đem đầu tới gặp ta......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt phân phó , Hồng Lăng bọn họ vội vàng gật đầu, nhưng là Hoan Hoan bất an nhìn nàng:

      “Mẫu thân, ngươi ăn cơm sao?”

      “Mẫu thân có chút việc, phải luyện chút đan dược, luyện xong mẫu thân lại bồi Hoan Hoan......”

      Hoan Hoan có chút tha, nhìn thấy bàn có chút tâm, bé vội vàng qua nâng lên bưng tới, đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh:

      “Mẫu thân, tuy rằng luyện đan rất trọng yếu, nhưng thân thể cũng thể để bị mệt a...... trước người ăn chút điểm tâm lấp bụng ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, nữ nhi này, là có lòng a.

      Trách được bọn họ nữ nhi là áo bông của mẫu thân, áo bông này, nàng thích.

      “Hảo, mẫu thân ăn ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh mang theo điểm tâm rồi, nhìn theo bóng lưng của nàng, Hoan Hoan thực trưởng thành thở dài:

      “Vì cái gì mẫu thân cùng mỹ nam thúc thúc tình cảm mãnh liệt như vậy đây......”

      “Cái gì......” Hồng Lăng lảo đảo chút, thiếu chút nữa té mặt đất. Mà Lục Hà, trong tay vốn cầm cái khăn lông, nghe thấy Hoan Hoan như thế, khăn lông trực tiếp rơi xuống đất, người cũng ngây ra.

      “Chẳng lẽ các ngươi phát sao? Mỹ nam thúc thúc là người duy nhất có thể tác động đến cảm xúc của mẫu thân......”

      Hoan Hoan nhẫn nại giải thích , Hồng Lăng gật gật đầu, hình như cũng đúng .

      “Hoan Hoan, ...... Là mỹ nam kia luôn chọc cho tiểu thư sinh khí mới đúng......”

      Được rồi, nàng thừa nhận, Hoan Hoan sai, bởi vì sinh khí cũng là loại cảm xúc.

      “Cho nên , bọn họ ở cùng nhau là tình cảm mạnh liệt, ngươi xem mỹ nam thúc thúc chỉ gửi phong thơ có thể làm cho mẫu thân kích động như vậy, ta cảm giác bọn họ xứng đôi ......”

      Hoan Hoan ra kết luận, hai cái nha đầu trực tiếp gì:

      Nếu để tiểu thư nghe được lời này của Hoan Hoan, phỏng chừng trực tiếp tức chết.

      Tiểu thư là tức giận, bị tức giận ...... Thế nào đến miệng tiểu nha đầu này lại thành tình cảm mạnh liệt đây

      Sinh khí, nổi giận, có tính là...... xúc động sao?

      Hai người có chút xác định .

      “Nếu là mỹ nam thúc thúc thường xuyên xuất , kia chẳng phải đan dược do mẫu thân luyện ra , tuyệt đối rất nhiều......”

      Tiểu nha đầu câu lại câu ngớt, hai cái nha đầu vốn luôn bình tĩnh , lần này cũng tránh khỏi có chút quá mức kích động, bất quá trong lòng cũng là tán thành lời của Hoan Hoan.

      Gần đây tiểu thư, là có chút chịu khó hơn trước rất nhiều.

      Bất quá, quán bán đấu giá này cũng rất nhanh khai trương , Quy Nguyên đan cũng nên luyện chế rồi .

      Thời gian chớp mắt qua, Đông Phương Ngữ Hinh chuyên tâm luyện đan, Hoan Hoan theo nha đầu cũng hồi phủ tướng quân, đoàn người là chờ Đông Phương Ngữ Hinh ra.

      ngày qua ngày nhưng là trôi qua rất vui vẻ, Hoan Hoan vẫn như cũ vui vẻ chơi đùa, thời điểm có việc gì liền luyện công, tựa hồ quên hết tình ngày đó.
      minhhanhng thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 95: gà bay chó sủa
      Edit: voi còi


      Mà Đông Phương Ngữ Hinh, tức giận là thích luyện đan, thời điểm nàng luyện đan, nhưng là loại cảnh giới quên mình, đối với thời gian chung quanh, gian, đều hồn nhiên thèm để ý.

      Có lẽ cũng là bởi vì loại cảnh giới quên mình này, mới làm cho thuật luyện đan của nàng tăng nhanh hơn so với người khác.

      So với việc bên này thoải mái thanh thản, tướng quân phủ cũng vội tới lật trời.

      Lại ngày đó sau khi Đông Phương Ngữ Hinh rồi, Đông Phương Trình liền qua cứu nhi tử, người của Đông Phương Ngữ Hinh cũng làm khó, chính là Đông Phương Ngữ Học ngâm ở trong nước lâu, hơn nữa thần kinh khẩn trương, cứu lên liền hôn mê bất tỉnh.

      Lúc trước Đông Phương Trình chẳng qua cứu người cũng có rất nhiều lo lắng, nhưng ở trong lòng , nhi tử này nhưng là rất quan trọng.

      cũng chỉ có hai nhi tử, cái là Đông Phương Ngữ Tuyệt, lại cái chính là Đông Phương Ngữ Học.

      Mà Đông Phương Ngữ Học là nhi tử ít tuổi nhất, tự nhiên so với những đứa con khác của muốn nhiều thương ít. ngất , chạy nhanh tìm đại phu đến xem, là kinh hách quá độ, hơn nữa bị cảm lạnh, có gì trở ngại.

      Chẳng qua là, qua buổi tối, thời điểm buổi chiều ngày thứ hai bỗng nhiên sốt cao, thậm chí hồ ngôn loạn ngữ.

      Lần này, làm cho phu nhân sợ hãi, bà ta vội vàng phái người tìm tướng quân, Đông Phương Trình qua vừa thấy cũng liền phát hoảng, vội vã để cho người làm thỉnh thái y.

      Nhưng mà, đáng tiếc, thái y nhìn cũng thấy ra là bệnh gì. Toàn bộ tướng quân phủ, nhất thời liền loạn thành đoàn, cơ hồ là náo đến nông nỗi người ngã ngựa đổ.

      “Lão gia, nha đầu chết tiệt kia, sao lại liền nhẫn tâm như vậy chứ? thế nào Ngữ Học cũng là đệ đệ của nàng a, Thế nhưng nàng...... thế nhưng nàng......”

      Phu nhân ô ô khóc lên, Đông Phương tướng quân vốn là phiền lòng, lúc này nghe như thế, càng là trong cơn giận dữ:

      “Khóc...... Ngươi chỉ biết khóc, khóc có ích lợi gì?”

      ...... Cũng cứu được nhi tử của , vốn trong lòng liền tức giận, lúc này nghe được nữ nhân khóc, càng là phiền chán.

      “Lão gia, lão gia, ngài thế nhưng...... Thế nhưng mắng thiếp...... Ô ô, thiếp muốn sống, tiện nha đầu kia làm hại Ngữ Học ra hình dáng này, thiếp muốn sống, thiếp liền theo Ngữ Học chết ......”

      Phu nhân vừa khóc vừa lau ánh mắt, quả nhiên là thương tâm vạn phần.

      “Nàng...... Phu nhân, lúc đó ta chẳng phải sốt ruột sao? Nhưng...... Thái y xem qua, ta có thể có biện pháp gì??”

      Nhìn đến nữ nhân của mình thương tâm như vậy, Đông Phương tướng quân cũng bất đắc dĩ, có thể nghĩ biện pháp đều suy nghĩ.

      “Tướng quân, nó là thân nhi tử của ngài a...... bị người hại thành như vậy, ngài trừng phạt nha đầu chết tiệt kia sao.”

      Cho dù là nhi tử của bà xảy ra chuyện gì, bà tuyệt đối để cho nữ nhân kia tốt hơn.

      Trời sinh hồ mị tử (mê hoặc, dụ hoặc), tiện nữ nhân, đều mang theo dã loại biết cùng ai cẩu thả còn dám quyến rũ Tứ vương gia.

      Huyện ngày đó, tuy rằng bà ta ở đó, nhưng lại biết ràng, Đông Phương Trình cũng biết, nhưng thế nhưng ông ta xem như cái gì cũng biết.

      Đông Phương Trình chết tiệt này, cũng biết nghĩ cái gì.

      “Chờ nàng trở lại rồi sau...... Phu nhân, nàng tại ở trong phủ, ta có muốn truy cứu cũng nên tìm ai truy cứu a......”

      Lời này, cũng rất chính xác, vẻ mặt Tưởng Văn Cầm ác độc, Đông Phương Ngữ Hinh, ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.

      Dĩ nhiên, bà ta cũng biết là, Đông Phương Ngữ Hinh cũng buông tha cho bà ta.

      “Phụ thân, nương, Ngữ Học thế nào ...... Sao lại thế này?”

      Đông Phương Ngữ Tuyệt, nhi tử của phu nhân vội vã chạy vào, vốn dĩ ở kinh thành, nhận được thư của phu nhân, nghe đệ đệ của mình xảy ra chuyện, vội vàng chạy về

      ☆, Chương 96: Thú nàng làm vợ

      Edit: voi còi


      “Tuyệt nhi, đệ đệ của con ......”

      Vừa thấy nhi tử lớn nhất của mình, phu nhân vất vả ngừng nước mắt lại lần nữa cuồn cuộn rơi xuống.

      “Ngữ Học......”

      Đông Phương Ngữ Tuyệt quay đầu chạy vào nội thất, nhìn đệ đệ nằm ở giường còn sinh khí, vội hỏi:

      “Này...... Sao lại thế này? Tại sao có thể như vậy?”

      Phu nhân khóc đem tình lại lần, đương nhiên, bà ta đem Đông Phương Ngữ Hinh càng tệ hơn.

      Đông Phương Trình nghe, vui nhăn nhíu mày, nhưng cái gì.

      thấy, lần này Đông Phương Ngữ Hinh làm là hơi quá đáng, đây chính là đệ đệ của nàng, nữ nhân này thế nhưng nhẫn tâm như vậy.

      “Chết tiệt, nữ nhân kia đâu?”

      Mới có mấy ngày đây a, trongp hủ này thế nhưng biến thành cái dạng này, Đông Phương Ngữ Tuyệt hung hăng , hai mắt hận thể giết người.

      “Nàng biết đâu vậy, liền ngay cả nha đầu nàng mang đến cũng thấy ......”

      Tưởng Văn Cầm ô ô khóc, nhi tử của bà a.

      “Trước tiên nương cần gấp gáp, con tìm người đến thử xem......”

      Tuy rằng y thuật của thái y tồi, nhưng giang hồ có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ (người tài giỏi khác thường), liền quen biết người.

      “Tuyệt nhi, Ngữ Học nó...... có chuyện gì chứ......”

      Phu nhân khóc thương tâm, ánh mắt lo lắng nhìn chính nhi tử bảo bối của mình, đây là đứa bé nhất của bà, tự nhiên thích nhiều hơn mấy phần.

      “Nương, yên tâm, có chuyện gì ......”

      Đông Phương Ngữ Tuyệt an ủi phu nhân tiếng, dám chậm trễ, vội vàng ra ngoài tìm người.

      cũng dám cam đoan có thể cứu đệ đệ của mình hay , chính là......

      Ánh mắt hơi hơi tối sầm lại, Đông Phương Ngữ Hinh phải ? Muội muội tốt của , vài năm gặp, thế nhưng bản lĩnh lớn, tướng quân phủ cũng dám ngang.

      Chẳng qua là, tướng quân phủ này, tựa hồ còn chưa tới phiên nàng ta ngang ngược .

      *****

      Trong hoàng cung!

      “Chân Nhi , con luôn luôn là nhi tử mà trẫm thương nhất, làm sao có thể lỗ mãng như thế?”

      Chuyện ở tướng quân phủ, cũng truyền đến trong tai hoàng thượng.

      Đông Phương Trình tìm thái y, hoàng thượng tự nhiên biết, nghĩ tới nha đầu kia của tướng quân phủ lại điêu ngoa như vậy, là có điểm vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung).

      Này còn chưa có gặp qua Đông Phương Ngữ Hinh đâu, hoàng thượng liền cho nàng mang theo bẳng hiệu người điêu ngoa, trong đó, có người thể thiếu công lao.

      Tứ vương gia bị gọi vào trong cung, tự nhiên thể thiếu phen răn dạy.

      “Phụ hoàng, nhi thần thích Đông Phương Ngữ Hinh......”

      Thế nhưng, lúc này, Tứ vương gia lại có nhận sai, ngược lại thái độ dị thường kiên quyết .

      “Hồ đồ...... Chân Nhi, chớ nàng cùng vương phi của con là thân tỷ muội, riêng cái thân phận của nữ nhân kia, cũng xứng với con, làm sao con có thể thích người tuân thủ nữ tắc như vậy chứ?”

      Hoàng hậu nghe được lời của Tứ vương gia, tức giận thiếu chút nữa hôn mê.

      Tứ vương gia này, bình thường là người rất thông minh cẩn thận a, thế nào tại liền lỗ mãng.

      “Mẫu hậu, nàng cũng là nữ nhi tướng quân phủ, vì sao xứng với nhi thần?”

      Xem sắc mặt hoàng hậu tốt, Tứ vương gia biết chính mình nên , nhưng cũng muốn , việc này vừa vặn phụ hoàng cùng mẫu hậu nhắc đến, còn tiết kiệm biết thế nào cùng bọn họ ?

      “Con......” Hoàng hậu chỉ vào Tứ vương gia đứng lên, tức giận , bà há mồm thở phì phò, hoàng thượng vội hỏi:

      “Con muốn chọc cho mẫu hậu của con tức giận mà chết hay sao? Hồ Diên Chân, nàng mang theo đứa trẻ, biết là đứa của ai, nữ nhân như vậy, xứng với con sao?”

      “Phụ hoàng, nàng vốn là thê tử chỉ hôn từ của nhi thần, sau này là nhi thần có phụ cùng nàng, kiện kia cũng là sai lầm của nhi thần, làm sao oán được nàng...... Nhi thần quyết định, thú nàng làm vợ......”
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif


      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif



      ☆ chương 97: lấy cái chết uy hiếp
      Edit: ..Lam Thiên..

      Tứ Vương Gia thần sắc kiên định, hoàng hậu nghe xong trực tiếp nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

      “Ngươi...... Hồ Diên Chân, ngươi xem ngươi đem mẫu hậu của ngươi tức giận tới hôn mê luôn rồi ......”

      Hoàng thượng vốn là muốn cái gì, chính là hoàng hậu đột nhiên té xỉu, vội vàng đỡ lấy, hô lớn:

      “Thái y, thái y......”

      Xảy ra việc này, Tứ Vương Gia tự nhiên dám tiếp tục chuyện cưới Đông Phương Ngữ Hinh, bất quá trong lòng hạ quyết tâm, nếu năm năm trước là cái sai lầm, kia tại, đem này sai lầm sửa chữa lại.

      “đổ , bản cung uống......”

      Hoàng hậu tỉnh lại, cự tuyệt uống dược, cũng ăn cơm, tính khí dị thường nóng nảy.

      “Mẫu hậu, thân thể người khỏe lại chịu uống dược sao có thể tốt lên được?”

      Tứ Vương Gia sốt ruột , bất quá hoàng hậu thái độ kiên quyết, chỉ có thể ôn nhu dỗ nàng.

      “Trong lòng ngươi còn có mẫu thân này sao? Lòng người đều bị con hồ ly tinh kia câu ba hồn bảy vía mất rồi ......”

      Hoàng hậu tức giận xong, Tứ Vương Gia cúi đầu, thấp giọng :

      “Mẫu hậu, nàng là thê tử chỉ phúc vi hôn của nhi tử......”

      “Năm năm trước, là chính ngươi cầu phụ hoàng ngươi giải trừ cái hôn ước kia......”

      Hoàng hậu hai mắt lợi hại nhìn nhi tử chính mình , biết nhi tử vì sao lại biến thành cái bộ dạng này.

      “năm năm trước là chính nhi tử cầu, nhưng hôm nay ta hối hận , mẫu hậu, người chưa thấy qua nàng, nếu gặp được ngươi cũng thích ......”

      đến Đông Phương Ngữ Hinh, Tứ Vương Gia hai mắt tỏa sáng, khiến hoàng hậu kinh hãi.

      Nàng biết ánh mắt nhi tử luôn rất cao, Đông Phương Ngữ Hinh, có thể đoạt được ánh mắt của nó, tất nhiên phải hạng người hời hợt.

      Nếu là nàng luôn luôn lập gia đình, vẫn như cũ là tiểu thư phủ tướng quân, cũng là xem như có thể thông qua.

      Nhưng......

      Nàng cùng khất cái ở chung với nhau, hơn nữa tại thời điểm kia tin này rất ồn ào huyên náo .

      nữ nhân như vậy, theo bên người nhi tử, người mang vết bẩn.

      Mà nàng, làm mẫu thân , tuyệt đối để loại tình này phát sinh .

      “Bản cung muốn gặp nàng...... Chân Nhi, mẫu thân cũng ép ngươi, nhưng ngươi nếu cố tình muốn cùng nàng ở chung với nhau, ta đây sống cũng có ý nghĩa gì nữa, thuốc này, uống hay uống cũng như nhau......”

      Hoàng hậu xong, trực tiếp nằm xuống, để ý tới Tứ Vương Gia.

      ép ? Tứ Vương Gia chua sót cười, này phải uy hiếp là cái gì?

      ......

      trước ngày đấu giá ngày, Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục cũng xuất quan, đem cái bình quăng cho Hồng Lăng, bảo nàng nàng cầm tới phòng bán đấu giá, ngày mai bán.

      Mà nàng, lại thoải mái duỗi cái thắt lưng.

      “Mẫu thân, ngươi rốt cục ra ......”

      Hoan Hoan nghe thấy Đông Phương Ngữ Hinh xuất quan, bé vội vội vàng vàng chạy tới, mấy ngày này bé đều nhàm chán muốn chết, muốn làm chút gì, cũng biết bắt tay từ chỗ nào.

      “Ân, Hoan Hoan, có nhớ mẫu thân a?”

      Cúi đầu hôn lên trán Hoan Hoan cái, Hoan Hoan nhăn nhíu mày:

      “Mẫu thân người mùi vị khó ngửi, người nhanh tắm rửa ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nâng tay áo lên ngửi ngửi, đúng là có chút hương vị, trách được Hoan Hoan nàng?

      “Xú nha đầu, thế nhưng dám ghét bỏ mẫu thân ngươi a?”

      Xoa bóp cái mũi của bé, Hoan Hoan khanh khách cười, Lục Hà vội hỏi:

      “Tiểu thư, ngươi rồi Đông Phương tướng quân qua dẫn người lên, thuộc hạ cũng ngăn trở......”

      “Ân, bỏ . Xem ra lần này chúng ta đúng oan uổng nàng, cái nữ nhân kia, nghĩ tới thế nhưng thực phải nàng động thủ......”

      Lục Hà khóe miệng giựt giựt, người là oan uổng nhưng tiểu thư lại chút ý tứ xin lỗi cũng có, tiểu thư của bọn họ làm việc sai còn đúng lý hợp tình như vậy.
      minhhanhng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :