1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ chương 77: ai là dã loại?[2 ]

      edit: ..Lam Thiên..

      Tiểu tử này, quả nhiên rất tốt, mở miệng là nữ nhân hư hỏng, tiện nữ nhân , mắng cũng đúng là thuận miệng.

      “Bắt ta? Chỉ bằng bọn họ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh cười quỷ dị, vung tay lên, Hồng Lăng cùng Lục Hà liền nhanh chóng tiến lên, hai cái gã sai vặt kia thậm chí còn chưa có phản ứng, bị quyền đánh tới đất, ói ra hai ngụm máu, giãy dụa thế nào cũng đứng lên được.

      “Ngươi...... Tiện nữ nhân, ngươi cũng dám đánh người?”

      tiểu tử kia sợ hãi, lui về phía sau vài bước, Hồng Lăng tiến lên, phách phách phách, vài cái bàn tay in mặt.

      “Ô ô, ngươi dám đánh ta...... Ta muốn cho mẫu thân, ta muốn cho......”

      bụm mặt chạy trốn, Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh tiếng:

      “Đứng lại!”

      tiểu tử kia nghĩ muốn tiếp tục chạy, nhưng Hồng Lăng vẫy tay cái, liền đem hút trở về, sợ tới mức cả người run run, nữ nhân này là ai, rất khủng bố .

      “Xin lỗi......”

      Tiểu tử này, cùng Đông Phương tướng quân có chút tương tự, lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh nhớ tới nó là ai .

      Đông Phương ngữ Học, tiểu nhi tử của phu nhân, tính ra năm nay hẳn là mười tuổi .

      “Ta...... Ta mới cần xin lỗi! Ngươi chính là cái......”

      chưa xong, cằm lại bị người kẹp lấy, đau đến mức nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.

      Ô ô, nữ nhân hư hỏng này, nhưng là Đông Phương tướng quân nhị công tử, chưa ai dám đối với như vậy.

      muốn xin lỗi sao?” Hai ngón tay hơi chút dùng sức, Đông Phương ngữ Học liền đau đến run rẩy, cỗ mùi vị đặc biệt khai truyền đến, Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu mặt mày.

      “Di, nương, là ai vậy a? Đều lớn như vậy thế nhưng vẫn còn tiểu ra quần......”

      Hoan Hoan kinh ngạc xong, Đông Phương Ngữ Hinh gì, này, nhi tử của phu nhân cũng quá có can đảm ?

      Điểm ấy là việc , thế nhưng mới chỉ dọa chút tiểu ra quần rồi!

      “Cho nên mới là dã loại a! Hoan Hoan, phải ?”

      Hoan Hoan gật gật đầu, mặt lại nhàng nở nụ cười:

      “Nương, ta biết giáo dưỡng dã loại, chúng ta cần cùng chấp nhặt được ? Người cũng qua, người là thể cùng súc sinh so đo . Giống như là bị chó cắn ngụm, chúng ta tổng thể cũng cắn lại chó ngụm ?”

      Này so sánh rất tốt, Hoan Hoan đáng a.

      Nàng buông Đông Phương ngữ Học ra, nhận lấy khan lụa nha đầu đưa qua lau tay, cứ như người Đông Phương ngữ Học có bao nhiêu dơ bẩn.

      “Ngươi...... Ngươi nữ nhân hư hỏng này, nương ta nhất định bỏ qua cho ngươi ......”

      Rốt cục cũng thoát khỏi ma trảo của cái kia tiện nữ nhân kia, Đông Phương ngữ Học lớn tiếng hô, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, hơi hơi cười:

      “Ta mong chờ! Bảo bà ta nhanh chút tới ......”

      Hừ, con nít biết cái gì vậy mà đứa này lại biết ít ? Xem ra phu nhân này, ngầm bậy nàng ít a.

      Đông Phương Ngữ Hinh dẫn Hoan Hoan trở lại trong phòng, trải qua chuyện vừa rồi, các nàng cũng còn tâm tình tiếp tục dạo .

      “Nương, dã loại là cái gì?”

      Hoan Hoan đột nhiên hỏi. Hồng Lăng cùng Lục Hà biến sắc, muốn cái gì, nhưng chung quy các nàng vẫn là nhìn Đông Phương Ngữ Hinh cái, dám lên tiếng.

      “phụ thân Hoan Hoan chết sao?”

      Hoan Hoan chấp nhất hỏi, xem tiểu nha đầu cố chấp này, Đông Phương Ngữ Hinh biết sớm muộn Hoan Hoan cũng biết nhưng ….

      “Hoan Hoan, cha con ở lúc con sinh ra bao lâu chết ......”

      dối cũng tốt, nàng đều là vì muốn tốt cho Hoan Hoan.

      “Có phải hay , Hoan Hoan có phụ thân mới, liền có người Hoan Hoan là dã loại nữa ?”

      khuôn mặt nhắn mang theo nghiêm túc chưa bao giờ có, Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng đau xót, đứa này, vì sao phải mẫn cảm như vậy?

      Nàng vốn cho rằng bé hiểu được, nghĩ tới, bé cái gì cũng biết.

      ☆chương 78: cấu kết với nhau làm chuyện xấu

      edit:..LamThiên..

      “Hoan Hoan, này......”

      “Mẫu thân, ngươi vì sao để cho mỹ nam thúc thúc làm phụ thân của Hoan Hoan? Mỹ nam thúc thúc tốt lắm , người thích Hoan Hoan a......”

      Đứa này, lại nhắc tới nam nhân kia. Nàng vốn cho rằng tìm được ngọn núi lớn như vậy để dựa vào cũng tốt, nhưng là......

      tại, cùng người kia ở chung thời gian dài như vậy , Đông Phương Ngữ Hinh khắc sâu được ý thức, người kia tuyệt đối là cái ác ma.

      Cùng sớm chiều ở chung, nàng phỏng chừng có thể bị tức chết.

      “Nương, có thể chứ?”

      Hoan Hoan nghiêm cẩn lắc lắc cánh tay Đông Phương Ngữ Hinh, vẻ mặt muốn buông bỏ.

      “Hoan Hoan, nương về sau giúp con tìm phụ thân tốt ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh thở dài, nàng quý trọng mạng của chính mình a, cho nên, nàng tuyệt đối cùng cái nam nhân kia cùng nhau ở chung .

      “Nương......”

      Hoan Hoan vẫn như cũ buông tay hô, Đông Phương Ngữ Hinh than tiếng:“Như Lan, mang bé xuống......”

      Nàng muốn tiếp vấn đề này, nàng cho rằng nàng biểu ràng, nhưng nha đầu kia hiển nhiên đem lời của nàng để ở trong lòng.

      Uất Trì Tà Dịch, người này rất nguy hiểm, cùng nàng rất phù hợp, nàng mới cần cùng có bất kỳ quan hệ gì đâu?

      “Nương...... Người liền cân nhắc lại , mỹ nam rất tốt......”

      Hoan Hoan vẫn như cũ buông tay , này nếu là nàng biết Uất Trì Tà Dịch, nàng đều nghĩ người kia cho Hoan Hoan cái gì tốt lắm đây?

      Bất quá, Đông Phương Ngữ Hinh biết, người kia đối với chính mình đồng dạng có hảo cảm.

      luôn luôn cho rằng nàng ngược đãi Hoan Hoan , chính là, cũng ngẫm lại, nàng nhưng là mẹ ruột của Hoan Hoan a, làm sao có thể ngược đãi chính thân nữ nhi của mình?

      “Tiểu thư, kỳ , Uất Trì công tử tựa hồ......”

      Hồng Lăng vừa định cấp người kia chút lời hay, Đông Phương Ngữ Hinh mắt lạnh liền nhìn qua, Hồng Lăng le lưỡi, lồi liền nghẹn trong bụng, cái gì cũng dám .

      Nàng kỳ muốn là, Uất Trì Tà Dịch kỳ cũng rất được, cùng tiểu thư rất xứng đôi .

      “Ai, phủ tướng quân này cũng nhàm chán, phu nhân kia khi nào mới tìm đến a......”

      đám hay mắng chửi người liền chỉ được vài câu như vậy, nửa điểm sáng ý cũng có.

      Thực nên để cho bọn họ xem baidu (giống google của VN đó) chút, để bọn họ có thể có thêm chút sáng ý

      Chính là nơi này có máy tính, bọn họ cũng biết cái gì kêu là Baidu!

      Kia phu nhân hẳn là tới rất nhanh ? Nhi tử bảo bối của bà ta bị nàng đánh, bà ta có thể nào nuốt xuống khẩu khí này được?

      ......

      “Đậu Chí Kình?” Nghe phố thần y tới đây, thần y kia chỉ sợ là cũng vì Quy Nguyên đan mà đến , Đông Phương Ngữ Phượng tự nhiên bỏ qua cái cơ hội này.

      thời điểm trở lại, lại ngoài ý muốn gặp được người.

      “Là ngươi?”

      Đông Phương Ngữ Phượng, Đậu Chí Kình tự nhiên cũng là nhận thức , vui trừng mắt cái nữ nhân này, đến hận ý, ngoài Đông Phương Ngữ Hinh chính là nàng.

      Lúc đó, phụ thân tìm người đoán mạng, đúng là mệnh bàn nữ nhân này cùng đại ca là nhất thích hợp, chỉ cần xung hỉ, tất nhiên có thể khôi phục.

      Nhưng cái nữ nhân lại vì bản thân, cũng dám đổi kiệu hoa, gián tiếp làm hại đại ca chết thảm.

      “Tam công tử cần gì sinh khí, bất quá, bản cung nhưng là nghĩ tới tại đây cũng có thể gặp được tam công tử......”

      Đậu Chí Kình nửa điểm cũng che giấu hận ý, Đông Phương Ngữ Phượng nửa điểm cũng để ý, nàng mềm mại cười:

      “Kỳ , thời điểm đó bản cung cũng biết, tam công tử, thời gian đều qua lâu như vậy , ngươi còn ghi hận bản cung sao?”

      Nàng biết? Lừa tiểu hài tử sao?

      Đậu Chí Kình trào phúng nhìn nàng:

      “Tứ vương phi nhưng là hào hứng trí, muội muội tốt của ngươi bình an trở lại, những làm khó ngươi mà còn có rất có tâm đối với...... Ta nhưng là nghe , Tứ Vương Gia đối nàng thế nhưng cũng bình thường a......”
      minhhanhng thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 79: Cấu kết với nhau làm việc xấu [ 2 ]
      Edit: voi còi

      “Tứ vương phi rất hăng hái nha, muội muội tốt của ngươi bình an trở về, làm khó ngươi còn có tâm ra...... Thế nhưng ta nghe , Tứ vương gia đối với nàng ta bình thường a......”

      “Ngươi......” Đông Phương Ngữ Phượng tức giận biến sắc, chợt nghĩ đến chính , cố gắng ngăn chặn hận ý trong lòng, ôn nhu :

      “Bản cung cũng biết tam công tử gần đây rất là buồn phiền, phố phường lưu truyền, là phiền lòng a......”

      Nàng xong giả mù sa mưa lau mắt, tiếp tục :

      biết tam công tử có thể tưởng tượng có thể hoàn toàn thoát khỏi những chuyện này?”

      “Ngươi có biện pháp?”

      Đậu Chí Kình kinh ngạc nhìn Đông Phương Ngữ Phượng, nữ nhân này tựa hồ thông minh như vậy a, cũng nghĩ ra biện pháp ngăn chặn miệng lưỡi mọi người bên ngoài, nàng có thể có chủ ý gì đây?

      “Nếu tam công tử có thể khẳng định cùng bản cung xoá bỏ hiềm khích lúc trước, bản cung có biện pháp, khiến cho toàn bộ lời đồn đãi dừng lại......”

      Nhìn thấy Đậu Chí Kình động tâm, Đông Phương Ngữ Phượng càng đắc ý, mặt mang theo tươi cười tính kế, mà Đậu Chí Kình cũng nhăn nhíu mày lại, nghĩ nghĩ, mới :

      “Được, ngươi . Nếu là có, tự nhiên, ta cùng ngươi so đo......”

      Buông tha khiềm khích trước kia cho nàng, nữ nhân này nghĩ là đơn giản.

      Hừ, nàng làm hại ca ca của đoạn mệnh, làm sao có thể hoàn toàn truy cứu?

      “Kỳ , đều lời đồn đãi chỉ cho người có trí tuệ, nhưng dân chúng biết chút gì, sao có thể là người có học đây? Muốn ngăn chặn miệng của bọn họ, kỳ cũng phải còn cách nào khác, chính là......”

      Nhìn đến bộ dáng Đậu Chí Kình đầy hứng thú, Đông Phương Ngữ Phượng càng vừa lòng, nhưng nàng muốn thử dụ dỗ, cố tình dễ dàng ra như vậy.

      “Là cái gì? Đông Phương Ngữ Phượng, có chuyện gì ngươi nhanh ......”

      “Ai, tam công tử vì sao vội vàng xao động như vậy chứ? Cái ày cũng tốt, quá nóng vội, dễ dàng nổi nóng......”

      Đông Phương Ngữ Phượng còn muốn cái gì, nhưng nhìn đến ánh mắt ăn thịt người của Đậu Chí Kình, vội cười :

      “Chỉ đùa chút mà thôi, tam công tử vì sao lại nghiêm túc như vậy chứ? Muốn ngừng lại lời đồn đãi nàykỳ biện pháp tốt nhất chính là --

      Có chuyện càng kích thích hơn ...... Tam công tử, ngươi có thể hiểu được chứ?”

      Chuyện càng kích thích hơn? Tam công tử hiểu nhìn nàng, nhất thời nghĩ hiểu được.

      “Bản cung nhớ được lời đồn đãi năm năm trước có thể sánh bằng tại phấn khích hơn, nhân vật chính của lời đồn đại kia trở lại, hơn nữa còn mang theo hài tử phụ thân...... Tam công tử, chuyện về sau, cần ta ?”

      Nữ nhân này, thực độc.

      Đậu Chí Kình rốt cục hiểu được ý tứ của nàng, trong lòng vui vẻ, cái này thực chủ ý tồi.

      đời này, khó đối phó nhất chính là lời đồn đãi, cho dù là hoàng thượng, cũng có khả năng làm cho dân chúng thiên hạ chuyện.

      Mà có càng có đề tài mạnh mẽ, chuyện của Đậu phủ tự nhiên dần bị mọi người quên lãng.

      Tốt, quả nhiên là ý kiến hay.

      “Đông Phương Ngữ Phượng, ta hoài nghi, ngươi cùng Đông Phương Ngữ Hinh là tỷ muội sao?”

      Ác như vậy, độc như vậy, nữ nhân này, quả thực chính là mỹ nhân rắn rết a.

      “Ha ha, cái này nhọc tam công tử lo lắng, tam công tử đừng quên đáp ứng bản cung chuyện kia......”

      Tỷ muội? Tiện nữ nhân kia, cũng xứng làm tỷ muội với nàng sao?

      Hừ, năm năm trước, nàng nhiều lần thoát chết, bây giờ dám trở về, nàng tất nhiên làm cho nàng ta, sống bằng chết.

      *****

      “Vương phi, ngài phải trở về tướng quân phủ sao?”

      Đông Phương Ngữ Phượng trở lại vương phủ, thị vệ giữ cửa nghi hoặc .

      “Bản cung trở về tướng quân phủ khi nào?”

      Lời này, lại khiến Đông Phương Ngữ Phượng kinh ngạc, chẳng qua là nàng ra ngoài dạo chút, tại sao lại thành......

      ☆, Chương 80: Tuấn nam mỹ nhân

      Edit: voi còi


      “Vương gia tướng quân phủ tìm ngài ......”

      Oanh...... Đông Phương Ngữ Phượng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Tứ vương gia, Tứ vương gia thế nhưng đ tướng quân phủ?

      tháng nàng thấy Vương gia được mấy lần, nàng chỗ nào Vương gia cũng nhớ, quan hệ của bọn họ, cũng thân mật như vậy.

      Tiện nữ nhân Đông Phương Ngữ Hinh kia, lúc này mới trở về tướng quân phủ? Thế nhưng quyến rũ Vương gia qua đó.

      Hồ mị tử, tiện nữ nhân...... Lại cùng mặt hàng như mẫu thân của nàng ta.

      “Vương phi, ngài vào sao?”

      Nhìn Đông Phương Ngữ Phượng xoay người bước , Nguyệt Đan bất an hỏi.

      “Về tướng quân phủ...... Vương gia trở về, bản cung tự nhiên cũng phải nhanh chân đến xem......”

      Chết tiệt, nàng tuyệt đối để vương gia bị nữ nhân kia mê hoặc.

      Hừ, tức chết nàng, tức chết rồi.

      Tướng quân phủ.

      Bõng nhiên Tứ vương gia đến, tự nhiên là phu nhân Tưởng Văn Cầm kinh hỉ vạn phần, nhưng đến khi ra nghênh đón, chỉ nhìn thấy mình Tứ vương gia, Đông Phương Ngữ Phượng cũng theo, trong lòng bà ta thầm kỳ quái.

      “Tướng quân phu nhân, ngươi cũng cần tiếp đón bổn vương, bổn vương tùy ý chút là tốt rồi......”

      Tứ vương gia khoát tay, nghe Đông Phương Ngữ Hinh chuyển về đâ, luôn luôn đều chịu đựng tới bái phỏng.

      Hôm nay tìm cái cớ, trực tiếp qua đây gặp nàng.

      Tuy rằng biết thân phận của nàng, cũng biết nàng có đứa trẻ, tưởng quên nàng, lại phát trong lòng luôn ngứa.

      Có phải hay , bởi vì có được nàng mới có thể như vậy ?

      Nữ nhân này, cùng năm năm trước hoàn toàn giống nhau, nếu năm năm trước nàng chẳng qua là chim sẻ bình thường, nhưng tại nàng là phượng hoàng kiều diễm, người người ngưỡng mộ.

      “Này...... Vương gia......”

      “Bổn vương lời ngươi hiểu?”

      Hai mắt Tứ vương gia trừng lớn, phu nhân nào dám cái gì? Tuy rằng đây là nữ tế (con rể) của bà, nhưng người ta là Vương gia, bà ta gặp cũng phải quỳ xuống hành lễ.

      Bà chỉ có thể truwos tiên lui xuống, lại dặn người thầm theo, danh nghĩa là sợ vương gia hỏi đường, thực tế cũng là......

      “Mang bổn vương đến chỗ nhị tiểu thư kia......”

      Mà Tứ vương gia cũng hoàn oàn để ý đến tâm tư của phu nhân, trực tiếp mục đích, nha đầu kia sửng sốt, vẫn là ngoan ngoãn dẫn đường.

      Khi Đông Phương Ngữ Phượng tới, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Tứ vương gia chơi cờ.

      Bên hồ sen của tướng quân phủ, lúc này hoa sen trong hồ vừa mới nở, hương sen nhàn nhạt!

      Bờ hồ có bàn đá, trong đình hóng mát nho có hai người ngồi đối diện nhau.

      Nam tử bên trái, thân tử y (quần áo màu tím), phong thần tuấn dật, phong lưu phóng khoáng. Nữ tử bên phải, bạch y phiêu phiêu, lạnh nhạt xuất trần.

      Bởi vì ở trong nhà mình, nữ tử vẫn chưa che mặt, bên khuôn mặt nhắn lớn như lòng bàn tay, lông mi dài vụt sáng linh động, giống như bươm bướm dừng lại nụ hoa.

      Đôi mắt to tròn, giống như tảng đá đen tối ( voi: cái này ta chém vì hiểu lắm, nguyên văn: hắc diệu thạch bàn), làm người ta rùng mình.

      Còn có đỉnh mũi cao đẹp kia, cái miệng nhắn khéo léo đỏ bừng, làm cho nam tử đối diện nhìn kinh hãi.

      biết nữ nhân này rất mỹ lệ, lúc trước gặp mặt nàng, chỉ biết nàng là mỹ nữ.

      Nhưng lúc này, nhìn thấy, bỗng nhiên phát tim đập nhanh lợi hại.

      loại chưa bao giờ từng có rung động, làm cho kinh hãi.

      Đông Phương Ngữ Hinh, từng là thê tử chưa qua cửa của , từ được chỉ hôn cho , nếu phải năm năm trước lần ngoài ý muốn, nàng sớm trở thành thê tử danh phù kỳ thực (danh xứng với thực) của .

      Chính là, đáng tiếc sai lầm ngoài ý muốn kia a......

      Lúc này, Tứ vương gia sớm đem chính mình cùng với độc thủ ngoài ý muốn này triệt để loại bỏ ra bên ngoài.

      rất tự nhiên đem chính mình trở thành người bị hại, mà những người còn lại, còn lại là hung thủ.
      minhhanhng thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ chương 81: hưu thê tái giá

      edit: ..LamThiên..

      “Vương gia, nếu ngươi hạ sai, ngươi rất có thể bị thua nga?”

      thanh đáng bỗng nhiên vang lên, Tứ Vương Gia đột nhiên hoàn hồn, hai mắt si ngốc từ người Đông Phương Ngữ Hinh dời qua nhìn về phía bàn cờ, quả nhiên tình huống tại của ổn.

      “Ngữ Hinh đùa, muốn cho bổn vương thua, cũng dễ dàng như vậy......”

      tự tin xong cầm lấy quân cờ, vừa muốn hạ xuống, đạo bóng dáng lại cấp tốc bay qua, thân thủ liền hướng về phía đông phương Ngữ Hinh mà đánh.

      Chính là, cái tay kia chưa kịp đánh tới mặt Ngữ Hinh bị tay của Tứ Vương Gia nắm lấy.

      “Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi tiện nữ nhân này cũng dám quyến rũ tỷ phu của ngươi?”

      Tay bị người nắm lấy, Đông Phương Ngữ Phượng thoát ra được, nàng lại dám hướng về phía Tứ Vương Gia phát hỏa liền quay đầu đau mắng Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Đông Phương Ngữ Phượng, ngươi ở đây phát điên cái gì?”

      Đối với lời của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ nhàn nhạt chau chau mày, quả nhiên, Tứ Vương Gia mở miệng .

      “Vương gia...... Ngươi......”

      Đông Phương Ngữ Phượng nghĩ tới Tứ Vương Gia thế nhưng giúp đỡ cái tiện nữ nhân kia, nàng đau lòng nhìn Tứ Vương Gia, nước mắt bỗng nhiên cuồn cuộn rơi xuống:

      “Vương gia, ngươi thế nhưng lại bảo vệ tiện nhân này? Nàng là muội muội của ta a......”

      Tứ Vương Gia môi mỏng khép chặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ngữ Phượng, qua hồi lâu, mới :

      “Đừng quên ngươi thế nhưng là vương phimở miệng nên sạch chút cho bổn vương......”

      Tứ Vương Gia đều luôn thiên vị cái tiện nữ nhân kia.

      nhận thức như vậy, khiến cho Đông Phương Ngữ Phượng thiếu chút nữa nổi điên, nàng quay đầu nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh :

      “Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi còn muốn mất hết mặt mũi sao? là tỷ phu của ngươi, chẳng lẽ ngay cả tỷ phu ngươi đều muốn quyến rũ, ngươi...... mặt mũi Đông Phương gia đều bị ngươi đánh mất hết ......”

      Lời này, quả nhiên dễ nghe.

      Đông Phương Ngữ Hinh bình thản nhìn nàng, thấy năm tháng dường như cũng chiếu cố nàng --

      năm năm thời gian, nàng trôi qua tựa hồ cũng tốt, khuôn mặt này, cùng so với chính mình muốn lão hơn.

      “Tỷ tỷ đùa, nếu Hinh Nhi có nhớ lầm, tựa hồ, lúc trước người cùng vương gia đính hôn, là Hinh Nhi ......”

      Lời này vừa ra, khiến Đông Phương Ngữ Phượng thiếu chút nữa hộc máu.

      Lúc đó Đông Phương Ngữ Hinh đính hôn với vương gia là , nhưng người thành thân với vương gia phải là nàng a.

      Nhìn ánh mắt tức giân của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh thở dài, ánh mắt chuyển hướng tới Tứ Vương Gia, mang theo ba phần ủy khuất, bảy phần tha:

      “Vương gia, tuy rằng lúc đó Hinh Nhi cùng ngươi có hôn ước, nhưng...... Ngươi tại là phu quân tỷ tỷ của ta, về sau vẫn là đừng đến tìm Hinh Nhi ...... Này kỳ cũng chẳng oán được ai, muốn trách, cũng chỉ có thể trách chúng ta duyên phận đủ ......”

      xong, nàng che miệng ba xoay người bỏ chạy.

      “Ngữ Hinh......”

      Tứ Vương Gia bỗng nhiên bắt lấy tay áo của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh thân mình chút, nhưng có ngẩng đầu.

      “Năm năm trước là do nhầm lẫn, bổn vương cũng đáng tiếc, nếu ngươi để ý, bổn vương nguyện ý lập tức tìm hoàng thượng thỉnh hôn, cưới ngươi làm thê......”

      Thê......

      là thê......

      Đông Phương Ngữ Phượng thân mình mềm nhũn, nhờ bàn đá đỡ nàng mới có thể miễn cưỡng đứng lại.

      Lòng đau như cắt, hai mắt rưng rưng, ủy khuất, cam lòng, tuyệt vọng......

      tiểu tiện nhân này, quả nhiên là câu hồn phách của Tứ Vương Gia mất rồi.

      “Kia tỷ tỷ ….?”

      Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu, khó xử hỏi. có người nhìn thấy trong mắt lên tia khoái ý.

      “Năm năm trước, vốn là do độc phụ này tính kế. Bổn vương truy cứu cũng là nhân từ lớn nhất rồi . Ngữ Hinh ngươi đừng lo lắng, bổn vương cho nàng hưu thư......”

      Hưu thư...... Độc phụ...... ý cười khóe miệng đột nhiên gia tăng, chính là, Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi ngẩng đầu......

      ☆chương 82: chiêu định thắng thua
      edit: ..Lam Thiên..

      mặt mang theo kinh ngạc thể tin được:“Vương gia...... Này......”

      “Vương gia, ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy? Lúc đó nhưng là ngươi......”

      Phách...... Đông Phương Ngữ Phượng còn chưa xong, Tứ Vương Gia liền đưa bàn tay đánh qua, thanh thúy, chói tai

      Đông Phương Ngữ Phượng quay đầu , nàng thể tưởng được Tứ Vương Gia thay lòng nhanh như vậy.

      mấy ngày hôm trước còn cùng nàng bảo trụ danh hiệu vương phi của nàng cho người khác có được nó , nhưng hôm nay thế nhưng nháy mắt liền muốn hưu nàng để cưới muội muội của nàng.

      Nam nhân, quả nhiên là đáng tin cậy.

      “Vương gia, ngươi đừng quên nàng là cái tàn hoa bại liễu...... là nữ nhân bị khất cái làm bẩn ......”

      Đông Phương Ngữ Phượng giận dữ , nàng tàn nhẫn lên án :

      “Nàng, nàng thậm chí còn mang theo con riêng phụ thân...... nữ nhân như vậy, ngươi cũng muốn cưới sao?”

      Lời vang lên, từng chữ từng chữ như đâm vào trái tim nàng, Đông Phương Ngữ Hinh từng cho rằng chính mình sớm quên hết thảy chuyện này, nhưng lúc này, lại nghe được, nàng mới phát , nguyên lai nàng chưa bao giờ quên.

      “Ngươi cái gì?”

      Tay bỗng nhiên vung ra, Đông Phương Ngữ Phượng vội vàng né tránh, mà đồng thời tay Đông Phương Ngữ Hinh cũng bị tay của Tứ Vương Gia bắt lấy, mới khiến nàng né ra được.

      “Hừ, tiểu tiện nhân, chẳng lẽ ta đúng? Ngươi phải tàn hoa bại liễu sao? Ngươi cùng khất cái tằng tịu với nhau sao?”

      Nhẫn...... Nàng vì sao phải nhẫn xuống?

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên dùng sức tránh thoát tay Tứ Vương Gia, tay thầm dùng khí, nháy mắt liền ngưng kết thành cái bàn tay lớn hình cầu màu lam.

      Màu lam, tinh thuần màu lam, này ít nhất cũng phải khí chi tiên tầng chín mới làm được , Đông Phương Ngữ Phượng khiếp sợ trừng mắt to, này nữ nhân chết tiệt, cái trời sinh phế vật, thế nào lại có thể tu luyện đến tầng chin được ?

      Người thiên phú trác tuyệt như nàng, tại mới bất quá là......

      khí cầu màu lam bay tới, nàng còn có mệnh sao?

      Đông Phương Ngữ Phượng dám chậm trễ, nhanh chóng ngưng kết thành khí, cũng là màu lam như Đông Phương Ngữ Hinh.

      Oanh......

      Hai người đồng thời ra tay, khí cầu màu lam ở giữa trung va chạm, phát ra tiếng vang lớn.

      Mà tiếng nổ mạnh qua , cái đình hóng mát nho , sớm bị san thành bình địa.

      Trong đình mọi người nhanh chóng chay trốn, ai cũng dám ở lại đây làm bia ngắm sống!

      Hai bên đinh hóng mát , nữ tử đứng thẳng, bạch y nhàn nhạt dính lớp bụi.

      đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, nâng cổ tay lên, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhàng mà phủi phủi quần áo, tro bụi rơi xuống, bạch y khôi phục màu trắng thuần lúc trước.

      Mà bên người nàng, nữ tử chật vật té mặt đất, khóe miệng có máu tươi tràn ra, hiển nhiên là người lúc trước còn kiêu ngạo chửi bậy Đông Phương Ngữ Phượng.

      Chỉ chiêu, hai người thắng bại định.

      Đông Phương Ngữ Phượng ôm ngực, nàng thể tưởng được phế vật này vì saolại có thể lợi hại như thế.

      Nàng ràng là cái phế vật có thiên phú tu luyện.

      Lúc trước, nếu nàng ta có chút thiên phú, nàng ta cũng bị tướng quân vắng vẻ như vậy.

      Đương nhiên, khiếp sợ chỉ là mình nàng, Tứ Vương Gia đồng dạng cũng dại ra .

      Hai nữ nhân, cái là năm năm trước vứt bỏ như vứt dày dép, cái là lúc đó cố sức có cho bằng được .

      Muôn vàn tính kế, mưu đồ tất cả, cho tới bây giờ, nhưng là thế nhưng lại thành hồi trò cười.

      Ai là minh châu, ai là đá hỏng?

      Lúc này, tin tưởng chỉ cần là người có mắt, đều có thể nhìn thấy?

      Ai là thiên tài? Ai là phế vật?

      Lúc này, tin tưởng chỉ cần là người có cảm giác , đều có thể nhận ra?

      Buồn cười là, năm năm trước, thế nhưng đem người như thê tính kế vạn phần cưới vào cửa.

      Cho tới bây giờ, hối hận , là ai?

      Chán nản , là ai?
      minhhanhng thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 83: Phụ thân là khất cái? [ 1 ]
      Edit: voi còi



      Ánh mắt của Tứ vương gia bỗng nhiên sâu thẳm, Đông Phương Ngữ Phượng có loại xúc động muốn ngất xỉu ?

      kích này, khiến nàng bị thương , mà càng làm cho nàng chịu nổi là, lại bị phế vật này gây thương tích.

      “Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi tiện nhân này ......”

      Nàng ôm ngực, khó khăn xong. Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, cũng tức giận:

      “Tiện nhân? Ngay cả ta mà ngươi đều đánh lại, đó là cái gì? Tiện nhân cũng bằng?”

      Mắng chửi người tính là có bản gì? Có bản lĩnh, đứng lên tiếp tục đánh?

      Những lời này, Đông Phương Ngữ Hinh , nhưng khinh thường trong mắt lại càng ràng.

      “Ngươi......”

      “Tướng quân phủ này quả nhiên náo nhiệt...... Đông Phương Ngữ Hinh, nghĩ tới năm năm thấy, phế vật cũng có thể tu luyện đến nước này?”

      Thanh trào phúng lại truyền tới, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, nhìn hai người chậm rãi tới, người là Đậu Chí Văn, người là Đậu Chí Kình, nghĩ tới thế nhưng hai người bọn họ cũng tới tướng quân phủ?

      Đậu phủ cùng tướng quân phủ phải luôn luôn là thủy hỏa bất dung sao?

      Vì sao cho tới bây giờ, lại thân thiết thành nhà?

      Người của Đậu phủ, quả nhiên là khí độ tốt a? Thế nhưng có thể cùng tướng quân phủ tiêu tan hiềm khích khi trước?

      Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng cười, giọng :

      “May mắn mà thôi......”

      “Nhưng mà Tứ vương phi cũng sai, lúc trước ngươi gả nhầm vào Đậu phủ chúng ta, hôm đó liền khắc chết tướng công, đêm đó cùng khất cái tư thông, đây chính là mọi người có mắt đều thấy tình! Đông Phương Ngữ Hinh, đừng quên lúc đó nhân chứng nhìn thấy cũng phải là cái nửa ......”

      Đậu Chí Văn hung tợn nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, để ý nàng bỗng nhiên biến sắc mặt, tiếp tục :

      “Nữ nhi kia của ngươi, nghĩ đến chắc là kết quả tối hôm đó ? Chậc chậc, cùng khất cái sinh đứa thực giống nhau, từ chính là bị coi thường a......”

      Phách......

      cái bàn tay bay qua, chuẩn xác có lầm đánh tới mặt Đậu Chí Văn, Đậu Chí Văn sửng sốt, nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên ra tay.

      “Đậu Chí Văn, nghĩ tới miệng của ngươi vẫn sạch như vậy. Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai a? Cùng chính muội muội của mình tư thông? Ai, đầu năm nay người biết xấu hổ là càng ngày càng nhiều, ngay cả thân muội muội của mình đều dám làm bẩn, đây phải là heo chó bằng mà bọn họ a......”

      “Ngươi?”

      Đầu tiên là bị người đánh cái tát, lại châm chọc như vậy, sắc mặt Đậu Chí Văn đỏ bừng, thẹn quá thành giận :

      “Tiện nữ nhân, cái này còn phải chuyện tốt ngươi cố ý làm sao? Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi đối với Đậu phủ ta làm, Đậu phủ ta sớm hay muộn hoàn trả .”

      Luận võ công, so ra kém tiện nữ nhân này, cho nên hề động thủ.

      Cái này cũng đủ để nhìn ra, Đậu Chí Văn này vẫn có vài phần đầu óc .

      “Tứ vương gia, Đông Phương Ngữ Hinh là loại người nào ngươi cũng biết, ngươi tính toán muốn kết hôn cùng nữ nhân này sao? Ngài cũng đừng quên, đứa kia nhưng là nàng cùng khất cái......”

      Khất cái......

      Bé là đứa của khất cái?

      Người tranh cãi phía trước khí thế ngất trời, có người nhìn đến bóng dáng nho náu ở cây hai mắt rưng rưng nhìn người lớn cách đó xa.

      Thân mình nho kịch liệt run run đứng lên.

      Bé hỏi qua mẫu thân chuyện về phụ thân, nhưng mẫu thân đều sau khi bé sinh ra lâu phụ thân liền chết.

      Mẫu thân phụ thân của bé là người rất lợi hại, làm sao có thể thành khất cái đây?

      Mà lúc này, mẫu thân cũng phản bác, tựa hồ, bọn họ đều là .

      Bọn họ ở đây khi dễ mẫu thân, nhiều người như vậy khi dễ mẫu thân người.

      Hoan Hoan biết bé nên xông lên , bảo vệ mẫu thân, nhưng ......

      Tay bé run run, thân mình run run, bé dám ra ngoài, cũng muốn ra .....


      ☆, Chương 84: Phụ thân là khất cái? [ 2 ]
      Edit: voi còi


      Ô ô, bé làm sao có thể là đứa của khất cái, bé mới phải đứa của khất cái đâu?

      Nghĩ, khóc, bỗng nhiên thân mình nho lặng lẽ rời , lắc mình chạy ra ngoài......

      Ô ô, ô ô......

      đường, cái tiểu nương ngồi xổm ở góc tường, ô ô khóc, thương tâm lau cái mũi.

      Bé phải tin tưởng mẫu thân, phải tin tưởng mẫu thân.

      “Đứa nhà ai đây, vì sao lại ngồi khóc ở đây vậy?”

      Người qua đường qua, kinh ngạc nhìn bên này liếc mắt cái.

      “Ai biết, chừng người muốn ......”

      “Này, tiểu oa nhi, ngươi khóc cái gì?”

      Có người lên chuyện, nhưng mà Hoan Hoan cũng chỉ khóc, ai cũng chẳng ngờ được.

      Cứ như vậy, biết khóc bao lâu, thế nhưng bé khóc đến mức hôn mê bất tỉnh.

      Thân mình nho co cuộn lại thành đoàn, mặt béo đô đô còn có vệt nước mắt, đáng thương nên lời, chật vật nên lời!

      “Hoan Hoan?”

      Bên tai, bỗng nhiên nghe được tiếng quen thuộc, Hoan Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ phi phàm, vươn đôi tay bé bẩn thỉu, run run sờ sờ:

      “Mỹ nam?”

      Bởi vì khóc lâu lắm, nên giọng của bé có chút khàn khàn, làm cho Uất Trì Tà Dịch nghe xong đau lòng vạn phần.

      “Cháu ở đây mình sao? Khóc?”

      Nhìn nước mắt còn chưa khô khuôn mặt nhắn, Uất Trì Tà Dịch chau mày, môi mỏng vui nhấp nháy.

      “Cháu...... Mỹ nam, vì sao thúc lại phải là phụ thân của Hoan Hoan?”

      Bỗng nhiên Hoan Hoan gục đầu xuống, ở trước ngực Uất Trì Tà Dịch cọ cọ, mềm yếu hỏi.

      “Hoan Hoan, như thế nào? Ta đưa cháu trở về?”

      Đông Phương Ngữ Hinh này, rốt cục là chăm sóc đứa như thế nào? Thế nhưng lại để cho cái tiểu hài tử chính mình ở đường, còn khóc thành cái dạng này?

      ...... cần...... Cháu cần trở về.”

      xong, bé giống như bạch tuộc ôm chặt thân mình của Uất Trì Tà Dịch, chỉ sợ cần bé.

      “Vậy, theo ta trở về .”

      Uất Trì Tà Dịch ôm lấy thân mình bé bỏng của bé, tiểu nha đầu này, khắc cũng làm cho người ta bớt lo đâu?

      “Được......”

      lớn , bỗng nhiên lăng tiêu thất.(biến mất trong trung)

      Điều này cũng phải là Uất Trì Tà Dịch có pháp thuật biến mất, mà chính là võ công của rất cao, tốc độ di chuyển quá nhanh.

      Góc đường, lúc này im lặng, người cũng có, tựa hồ luôn luôn cũng chưa người từng xuất qua.

      Thời điểm trở lại trong viện, Hoan Hoan ngủ.

      Uất Trì Tà Dịch mềm đem bé đặt lên giường, bộ dáng cẩn thận, chỉ sợ làm tiểu nha đầu này bừng tỉnh.

      Buông bé ra, đắp chăn cho bé xong, Uất Trì Tà Dịch vừa muốn xoay người rời , quần áo lại bị người bắt lấy:

      cần...... cần ......”

      Xem tiểu nha đầu khi ngủ còn khẽ cau mày, trong lòng Uất Trì Tà Dịch căng thẳng.

      bất đắc dĩ than tiếng, ở bên giường ngồi xuống, tay nắm lấy bàn tay bé của Hoan Hoan, bé mới buông lông mày ra, lại ngủ tiếp.

      “Phụ thân ta phải khất cái...... Phụ thân phải khất cái......”

      Thời gian chút trôi qua, trong nháy mắt sắc trời đen, tiểu nhân giường bỗng nhiên sốt ruột hô lên.

      Thân mình Uất Trì Tà Dịch cứng đờ, mặt bỗng nhiên mây đen dầy đặc --

      Chết tiệt, Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?

      Quả nhiên bé biết? Bé còn như vậy, thế nhưng ngươi lại để cho bé biết chuyện thực như vậy?

      Chết tiệt, nữ nhân chết tiệt kia.

      tại, hận thể qua bóp chết cái nữ nhân kia!

      “Đau...... Đau quá......”

      Tay tự giác nắm chặt, trong lúc ngủ mơ Hoan Hoan vô ý thức .

      Uất Trì Tà Dịch vội vàng buông tay, thế nhưng thiếu chút nữa làm nha đầu này bị thương.

      Nâng lên bàn tay bé của bé, ôn nhu ở mặt hôn chút, nha đầu đáng như vậy, những người đó vì sao liền như vậy nhẫn tâm đâu?

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆ chương 85: phụ thân là khất cái?[ 3 ]

      edit: ..Lam Thiên..

      thực hận thể tự mình giết chết bọn họ, nhưng......

      nữ nhân kia, đồng ý .

      Nghĩ đến nữ nhân cố chấp kia, vô lực gục đầu xuống, làm thế nào mới có thể ngăn cản nàng báo thù? Làm Thế nào mới có thể ngăn cản nàng cần tự mình dày vò bản thân?

      hoặc là , làm thế nào mới có thể khiến nàng mang theo Hoan Hoan rời nơi thị phi này đây?

      thiếu đảo chủ Thiên Thương đảo Luôn luôn là người có gì là làm được, lần đầu tiên khó xử nhíu mày.

      biết nên làm như thế nào, hoặc là , cho tới bây giờ luôn tránh xa nữ nhân nên hiển nhiên đối với phương diện này nửa điểm kinh nghiệm cũng có.

      Này, cái việc lớn a.

      ......

      Ban ngày giao phong, Đông Phương Ngữ Hinh cũng có chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

      Tuy rằng Đông Phương Ngữ Phượng bị thương nặng, nhưng...... ít miệng vết thương sớm chôn, lại lần nữa bị người vạch trần, xích lõa (trần trụi) ra trước mắt mọi người.

      Nàng cho rằng nàng sớm còn nhớ, sớm lành vết thương cũng nghĩ rằng, thời điểm nghĩ tới nó, tâm vẫn như cũ là đau .

      Nàng khó có thể quên được đêm đó nàng bất lực, ràng nàng là cái linh hồn cường đại như vậy, vì sao cũng có lúc nàng lại đến nông nỗi bất lực như vậy?

      Mà Hoan Hoan, chính là đứa của khất cái kia.

      Đây là vết bẩn trong đời này của Hoan Hoan.

      Nhưng nàng có biện pháp giúp Hoan Hoan xóa bỏ. với thực lực tại của nàng, nàng hoàn toàn có thể tùy ý tìm nam nhân đến ứng phó.

      Nhưng thời điểm lúc trước, nàng cũng nghĩ tới những thứ này, tại cho dù là sửa chữa, cũng còn kịp nữa rồi.

      Cũng hoặc là , là ở trong lòng nàng, hôn nhân chung quy là loại thần thánh gì đó.

      Nàng muốn lung tung giao phó bản thân cho người khác, hơn.

      Nàng có thể vì Hoan Hoan làm rất nhiều, nhưng bao gồm, hy sinh hôn nhân của chính mình .

      Đậu phủ, tướng quân phủ, Tứ Vương Gia, là các ngươi khiến ta thành như vậy, tại, ta chắc chắn chậm rãi đòi lại hết thảy, cho các ngươi cũng nếm thử tư vị thống khổ tuyệt vọng.

      Đông Phương Ngữ Hinh yên lặng thề, nàng chưa bao giờ nghĩ tới giết bọn họ, phải làm cho bọn họ chậm rãi chết.

      Nàng muốn , luôn luôn đều là chậm rãi tra tấn. Giống như nàng cùng Tà Dịch , nàng thích xem là quá trình, phải là kết quả.

      “Tiểu thư, tiểu thư tốt ......”

      Như Lan bỗng nhiên kinh hoảng chạy vào, Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, hiểu nhìn nàng.

      “Là tình bán đấu giá?”

      tại, người bên ngoài đều bận rộn chuyện bán đấu giá, chẳng lẽ là người Đậu phủ qua náo loạn sao?

      Nếu là bọn họ, tin tưởng với năng lực của lục vương gia , có thể xử lý công bằng.

      phải a, tiểu thư...... Là tiểu thư ...... Tiểu thư thấy ......”

      Như Lan sốt ruột thiếu chút nữa khóc ra, Đông Phương Ngữ Hinh đột nhiên đứng lên:

      “Ngươi cái gì? Hoan Hoan?”

      “Đúng vậy, tiểu thư, tiểu thư từ buổi chiều thấy tăm hơi, tiểu thư với ta muốn mình luyện công, ta nhìn tiểu thư ngoan ngoãn ở trong phòng cũng để ý, nhưng...... thời điểm dùng bữa tối tiểu thư cũng chưa thấy ra, ta liền lo lắng cho nên qua kêu tiểu thư ra, mới phát người căn bản ở trong. ta cho rằng tiểu thư là ham chơi, liền chung quanh tìm lần,nhưng tìm thấy......”

      Hoan Hoan, Hoan Hoan thế nhưng thấy ?

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm giác trước mắt biến thành màu đen, nàng dùng sức đập đập cái trán, , , Hoan Hoan có võ công, gặp chuyện gì may , nhất định là do Hoan Hoan ham chơi thôi.

      “Tìm, phát động mọi người tìm cho ta......”

      Tay bé gắt gao nắm lấy, Hoan Hoan, nương để con sợ hãi, nương nhất định tìm được con .

      Như Lan vội vàng ra ngoài phân phó, Hồng Liên cùng Lục Hà cũng muốn theo ra ngoài, Đông Phương Ngữ Hinh khoát tay, ý bảo các nàng trước đừng .

      “Này ,phủ tướng quân là điềm xấu, tiểu thư, chúng ta mới đến vài ngày mà ngày cũng được an ổn ......”

      ☆chương 86: phụ thân là khất cái?
      edit: ..Lam Thiên..

      Hồng Liên vui xong, Lục Hà vội hỏi:

      “Tiểu thư, có phải hay là các nàng......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nghe nàng trước mắt liền sáng ngời, phủ tướng quân này, trừ bỏ Đông Phương Trình, Tưởng Văn Cầm chính là lão đại, nếu bà ta nhân cơ hội mang Hoan Hoan , cũng là thể có khả năng.

      Thời điểm hôm nay nàng ở bên kia hồ sen , hai cái nha đầu bên người đều theo, tự nhiên này trong viện phòng thủ yếu kém.

      Chính là, cũng đúng, viện này luôn luôn có người của nàng thầm bảo hộ ,phủ tướng quân phủ hẳn là có người có thể thần biết quỷ hay mang Hoan Hoan mới đúng.

      Nếu thể thầm mang Hoan Hoan, trừ phi......

      Nghĩ đến cái khả năng kia, Đông Phương Ngữ Hinh thần sắc lạnh lùng!

      Phu nhân phải ? Hi vọng ngươi để cho ta quá thất vọng.

      Nếu Hoan Hoan xảy ra chuyện gì, ta Đông Phương Ngữ Hinh thề, tuyệt đối bỏ qua ngươi .,

      Đoán được Hoan Hoan có khả năng ở đâu, Đông Phương Ngữ Hinh nửa điểm cũng dám chậm trễ, mang theo hai cái nha đầu đến trong phòng Hoan Hoan.

      trong phòng này hết thảy, nàng vốn cũng là quen thuộc , mà muốn tìm địa phương để mang đứa , trừ phi chính là trong phòng có ám các mật đạo .

      Vài người ở trong phòng tỉ mỉ tìm , buông tha cho mỗi cái góc nào.

      Chính là, đáng tiếc, phòng đều toàn bộ đều tìm đến vài lần, vẫn như cũ có phát gì.

      “Tiểu thư, có......”

      “Tiểu thư, ta cũng tìm qua, có......”

      Hai cái nha đầu đều bối rối, nếu là phòng cũng tìm được, kia bọn họ thế nào có thể mang Hoan Hoan ?

      Này......

      Tựa hồ là có chút quá thích hợp .

      , tìm Tưởng Văn Cầm.”

      Tưởng Văn Cầm, tướng quân phu nhân, tìm thấy, vậy chỉ có tìm bà ta.

      “Nhị tiểu thư, ngươi thể vào, người chờ nô tì thông báo cho phu nhân tiếng......”

      Đến viện tử của phu nhân, Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp vào bên trong.

      Nha đầu của phu nhân bất an ngăn trở, Đông Phương Ngữ Hinh cũng nhiều lời, trực tiếp phen đẩy bọn họ ra.

      trong phủ tướng quân phủ, tuy rằng nha đầu cũng ít nhiều có chút võ công, nhưng cùng Đông Phương Ngữ Hinh là có cách nào so sánh.

      chưởng qua, vài cái nha đầu ngã xuống.

      Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh lạnh mặt vào chính đường, Tưởng Văn Cầm cũng sốt ruột ra:

      “Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi làm cái gì?”

      Cho tới nay, nàng đối với Đông Phương Ngữ Hinh đều là chứa nhiều nhường nhịn, nhưng......

      Nhưng cũng đó cũng phải là có thể tùy ý nàng khi dễ đến đầu mình.

      Phủ Tướng quân, nàng định đoạt, Đông Phương Ngữ Hinh tính là cái gì?

      Nhìn bọn họ cứ như vậy tùy tiện xông vào, Tưởng Văn Cầm tự nhiên là sinh khí.

      “Phu nhân? Nga, hoặc là ta phải là gọi ngươi tiếng đại nương?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, phu nhân sửng sốt, nàng cũng phát Đông Phương Ngữ Hinh hôm nay trạng thái đúng.

      “đây là giáo dưỡng của ngươi? Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi là nhị tiểu thư của tướng quân phủ nhưng Ta nhưng là nương của ngươi là nữ chủ nhân phủ tướng quân , ngươi liền cứ như vậy xông vào, trong mắt ngươi còn có đại nương này sao?”

      Tưởng Văn Cầm tức giận chỉ vào Đông Phương Ngữ Hinh , lời của nàng vừa xong, cái thanh vui sướng khi người gặp họa từ trong phòng vang lên:

      “Nương, nàng chỗ nào có giáo dưỡng a, chính là cái tiện......”

      Đông Phương ngữ Học, tuy rằng mới chỉ mười mấy tuổi, nhưng công phu mắng chửi người là rất cao.

      Bất quá nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh hung hăng nhìn qua, nàng ta sợ tới mức tự động dám nốt lời phía sau .

      “Đại nương, ta cũng nghĩ muốn tới đây ...... Chính là, nữ nhi của ta thấy , Ngữ Hinh chính là muốn tới hỏi chút, đại nương có gặp qua nữ nhi của ta ?”

      Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh chuyện thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ánh mắt bà ta, nàng biết người có thể dối nhưng ánh mắt dối .
      minhhanhng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :