1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, chương 66 vô địch thối thí [ 6 ]

      editor: ..LamThiên..


      Hoan Hoan khóc càng thương tâm , Uất Trì Tà Dịch nghe xong thầm nhíu mày, hay là nha đầu này căn bản biết phải , kia ý tứ nàng là......

      “Hoan Hoan, với ta, con muốn đâu?”

      Ôn nhu nhìn tiểu nương này khóc khóc sướt mướt dường như, tâm Uất Trì Tà Dịch mang theo vài phần bất an.

      “Vừa mới có lão bà tới tìm mẫu thân, mẫu thân đáp ứng cùng nàng hồi tướng quân phủ ......”

      Tướng quân phủ......

      Uất Trì Tà Dịch hai mắt lạnh lùng, nữ nhân kia quả nhiên chưa từng quên báo thù.

      Nàng hồi tướng quân phủ, ngốc tử mới có thể tin tưởng nàng có mục đích? Nàng muốn báo thù cũng ý kiến, nhưng đành lòng, Hoan Hoan nhận đến thương tổn gì.

      biết cái kia nữ nhân nghĩ cái gì ?

      Này báo thù chẳng lẽ liền trọng yếu như vậy sao? Trọng yếu đến, có thể nhìn tới cảm thụ của Hoan Hoan?

      “Ô ô, mỹ nam, có phải hay Hoan Hoan về sau thể nhìn thấy thúc nữa ......”

      Hoan Hoan ôm cổ Uất Trì Tà Dịch, lưu luyến rời vừa khóc vừa .

      ...... Hoan Hoan, con muốn tướng quân phủ sao?”

      để Hoan Hoan gặp nguy hiểm , Uất Trì Tà Dịch ánh mắt nguy hiểm mị lên, thanh cũng là tận lực ôn nhu.

      “Hoan Hoan chính là luyến tiếc thúc, mỹ nam, ô ô......”

      Tiểu nha đầu cũng muốn , chính là......

      Nghe thấy lời non nớt, trái tim Uất Trì Tà Dịch đều nhuyễn , tiểu nha đầu này, biết làm cho người ta nhịn thích.

      “Ha ha, Hoan Hoan, nếu là Hoan Hoan thích, ta có thể tìm con a......”

      vậy chăng?”

      Nhìn tiểu nha đầu khuôn mặt nhắn mang lệ, Uất Trì Tà Dịch trầm trọng gật gật đầu, đây là đối tiểu nha đầu hứa hẹn.

      ......

      “Đông Phương Ngữ Hinh, bổn tọa cùng ngươi đàm cái giao dịch.”

      Hoan Hoan khóc hồi liền mệt mỏi, nhìn nàng ngủ say, Uất Trì Tà Dịch liền gọi Như Lan tới chiếu cố nàng, còn trực tiếp tìm Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Uất Trì Tà Dịch, ta cảm giác chúng ta có giao dịch gì phải đàm.”

      Giương mắt nhìn người nàng đuổi thế nào cũng liếc mắt cái, Đông Phương Ngữ Hinh đạm mạc .

      “Nếu là việc này cùng Hoan Hoan có liên quan?”

      Chau chau mày, nữ nhân này đủ gan dạ sáng suốt, chỉ sợ đời này dám đem đặt ở trong mắt như vậy, liền chỉ có nữ nhân trước mắt này thôi.

      “Uất Trì Tà Dịch, ngươi muốn làm cái gì?”

      Nghe tới Hoan Hoan, Đông Phương Ngữ Hinh thanh lập tức lớn lên, hiển nhiên nàng chú ý nhất chính là tiểu nha đầu kia.

      “Đông Phương gia, đậu gia, Tứ Vương Gia, bổn tọa đem bọn họ diệt, ngươi buông tha cho báo thù, mang Hoan Hoan rời ......”

      Hoàn hảo! Hoan Hoan vẫn còn tồn tại trong lòng nữ nhân này, còn phải hoàn toàn có địa vị, Uất Trì Tà Dịch tâm hiểu , ngoắc ngoắc tay, giọng điệu vân đạm phong khinh kia nhưng là chưa bao giờ từng có.

      Đông Phương Ngữ Hinh nghe , có chút dám tin giương mắt nhìn , nam nhân này, tuy rằng chán ghét, nhưng là có quyết đoán a.

      Đông Phương gia, đậu gia, Tứ Vương Gia, ba người này, tuy rằng phải quyền khuynh thiên hạ, nhưng tùy tiện người nào chỉ cần dậm chân cái, kinh thành đều phải chấn động chứ đừng cùng lúc ba người.

      Đông Phương Ngữ Hinh tuy rằng trong tay cũng có cực phẩm sát thủ, nhưng nếu muốn hơi ăn ba người bọn họ, nàng sợ ăn tiêu, nhưng Uất Trì Tà Dịch, thế nhưng vân đạm phong khinh cứ như vậy diệt bọn ?

      nam nhân này, là có đủ khí thế của nam nhân . Hơn nữa, Ngữ Hinh biết, có năng lực này.

      “Đề nghị sai, chính là, ta Đông Phương Ngữ Hinh chính là thích nhất nợ nhân tình người khác......”

      đề nghị tốt như thế, người có đầu đều đáp ứng , chính là, Đông Phương Ngữ Hinh cố tình bất đồng, cự tuyệt ngược lại là làm cho người ta ngoài ý muốn.


      ☆, Chương 67: Vô địch thối thí [ 6 ]
      Edit: voi còi

      “Nguyên nhân......”

      Lông mày của Uất Trì Tà Dịch nhăn lại, hiểu nhìn người tươi cười như hồ ly.

      “Ta , muốn thiếu nợ ân huệ của người khác.”

      Đông Phương Ngữ Hinh tốt bụng lại lập lại lần nữa, Uất Trì Tà Dịch cả giận :

      “Ngươi liền nhẫn tâm để Hoan Hoan bị liên lụy?”

      “Ta bảo vệ bé.”

      vui trừng mắt liếc nhìn nam nhân kiêu căng này cái, nàng là mẫu thân ruột thịt của Hoan Hoan, Ánh mắt của đây là cái gì?

      Chẳng lẽ, cho rằng nàng làm tổn thương chính thân nữ nhi của mình sao? Lần lượt hoài nghi nàng, thể lý.

      “Nữ nhân, Hoan Hoan mới năm tuổi, chuyện năm đó nếu để bé biết, ngươi muốn bé tiếp nhận thế nào?”

      Ngăn chặn lửa giận trong lòng, muốn nhìn đến Hoan Hoan thiên chân khả ái (hồn nhiên, ngây thơ), có ngày biến thành tiểu nha đầu sầu mi khổ kiểm (mặt ủ mày chau, ý là u buồn ạ), hi vọng bé luôn luôn đều vui vẻ cười.

      “Bé biết. Uất Trì Tà Dịch, ta lại lần nữa, chuyện của Hoan Hoan nhọc ngươi quan tâm. Mà thù của ta, cũng cần ngươi giúp ta báo...... Ta muốn tự mình động thủ, làm cho bọn họ đám sống bằng chết.”

      Nàng muốn phải kết quả, mà là quá trình.

      Giết người chẳng qua là mất chút sức lực, nhưng mà ngược tâm, kia mới là chân chính thống khổ.

      “Ngươi...... thể lý......”

      Uất Trì Tà Dịch oán hận vung tay lên, Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười:

      “Ta cùng Hoan Hoan rất nhanh chuyển ra ngoài, trong phủ này, ngươi có thể tiếp tục ở, còn tiết kiệm ta mướn người trông cửa đấy?”

      Nữ nhân này...... là......

      Trình Dục lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú của chủ tử hay thay đổi, chủ tử có phải trực tiếp đem Đông Phương Ngữ Hinh bóp chết hay a?

      Trời u ám, thậm chí nghe được tiếng sấm từng trận, muốn nổi bão, muốn nổi bão.

      Ngay tại lúc Trình Dục sợ hãi nhắm mắt lại, Uất Trì Tà Dịch cũng lạnh lùng cười, gằn từng tiếng nghiến răng nghiến lợi đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh:

      “Được, tốt lắm......”

      Sau đó, ở trước đám người trợn mắt há mồm, xoay người, rời .

      có việc gì chứ?”

      Nhìn cứ như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh thầm giật mình, tựa hồ đồn đãi cũng có thể tin, tính tình của Uất Trì Tà Dịch này chung cũng tốt a.

      Cái gì ngoan thủ lạt, cái gì vô tình lạnh lùng, đồn đãi quả nhiên là thể tin .

      Thế nhưng, phải về tướng quân phủ, lại cần đối mặt với nam nhân mỗi lần gặp mặt đều đem nàng tiwcs giận đến sống ít mấy năm, Đông Phương Ngữ Hinh vẫn có vài phần hưng phấn.

      Cùng quen biết cũng có thời gian ngắn, hình như đây là lần đầu tiên tức giận,cái này có tình là chuyển bại thành thắng hay a.

      *****

      “Nương, người quyết định để cho tiện nữ nhân kia hồi phủ?”

      Nghe được Đông Phương Ngữ Hinh trở về, lúc này Đông Phương Ngữ Phượng vui, nữ nhân này, nàng nhìn liền tức giận, thời điểm lúc trước luôn luôn chiếm lấy vị trí tứ vương phi, nàng vất vả mới đoạt được, , đem nàng ta xử lý xong.

      Ai có thể nghĩ đến, chẳng những nàng ta chết, thậm chí biết xấu hổ quay về quyến rũ phu quân của nàng!

      Nhiều sát thủ như vậy cũng giết chết nàng ta, chớ phải nữ nhân này là mèo chín đuôi?

      “Ai, Phượng Nhi, con cho là nương vui mừng khi nhìn đến khuôn mặt hồ mị kia sao? Đông Phương Ngữ Hinh, cùng nương của nàng ta đều hạ lưu giống nhau, mỗi lần nương nhìn đến nàng ta đều nhịn được muốn tự tay bóp chết nàng ta.”

      Phu nhân oán hận xong, Đông Phương Ngữ Phượng gật gật đầu:

      “Nương, tiện nữ nhân này thể lưu lại.”

      “Nương biết, Phượng Nhi, nhưng chính miệng phụ thân con muốn đón tiểu tiện nhân kia trở về, nương cũng chỉ có thể tạm thời đáp ứng xuống dưới......”

      Tuy rằng thân là nữ chủ nhân Đông Phương gia, nhưng bà cũng có bất đắc dĩ của bà, lời của tướng quân ở trong phủ chính là thánh chỉ, bà cũng có lá gan phản bác.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 68: Vô địch thối thí [ 7 ]
      Edit: voi còi


      “Nương, bây giờ tuy rằng vương gia đối với con tệ, nhưng sớm bằng thời gian lúc đầu. Hơn nữa nữ nhân trong vương phủ càng đến càng nhiều, càng ngày càng trẻ tuổi, địa vị của nữ nhi ở trong phủ cũng lung lay sắp đổ...... tại vương gia có hứng thú đối với nữ nhân kia, mẫu thân, nữ nhi lo lắng vương gia thay lòng, thậm chí bởi vậy mà ghi hận chúng ta......”

      Đông Phương Ngữ Phượng từ từ thở dài, Tưởng Văn Cầm oán hận :

      “Sớm biết rằng lúc trước đem tiện nữ nhân kia độc chết tốt rồi......”

      Lúc trước, bà muốn giết chết tiện nhân kia, so với bóp chết con kiến còn đơn giản hơn.

      Nhưng làm sao bà nghĩ được mệnh của nữ nhân kia lại cứng rắn như vậy? Bị sát thủ giết chết thế nhưng còn có thể trở về?

      “Nương, ai cũng nghĩ tới thế nhưng nàng ta lại chết, nhưng mà, tại vương gia đối với nàng ta lại có chút để ý đấy?”

      Năm năm trước, nàng có thể cướp Tứ vương gia từ trong tay Đông Phương Ngữ Hinh, nàng bảo vệ tốt, nếu lại để cho thủ hạ bại tướng kia đoạt lại , như vậy có thể mất hết mặt mũi.

      “Nữ nhân chết tiệt này. Đúng rồi, Phượng Nhi, kiện lúc đó con làm có sạch ? Phụ thân con còn hỏi qua ta, nếu như bị tra ra......”

      Tưởng Văn Cầm bất an nhìn nữ nhi của mình, chuyện kialaf nữ nhi tìm người làm, nhưng mà trăm ngàn lần đừng lưu lại nhược điểm gì làm cho người ta bắt lấy.

      “Nương, con làm việc người còn yên tâm? kiện kia, sớm thối nát trong bụng, ai cũng đừng nghĩ biết. Chẳng qua là, bây giờ nữ nhân kia cũng giống ngày xưa, nương phải cẩn thận chút! Đúng rồi, gần đây Ngữ Hoa làm cái gì? Có thể có nghị thân*?”

      *Nghị thân; Bàn bạc việc hôn nhân, nữ tử ngày xưa khi đến tuổi lấy chồng được cha mẹ tìm nhà phù hợp ăn hỏi trước.

      Nghĩ đến địa vị bây giờ của mình, trong lòng Đông Phương Ngữ Phượng lại bỏ xuống được.

      “Nha đầu chết tiệt kia, thế nhưng nghĩ muốn đậu cành cao đâu, chẳng qua là cái thứ nữ, còn tạo phản phải ?”

      Tưởng Văn Cầm khinh thường xong, Ngữ Phượng cười :

      “Vậy trước vội, để cho nàng ta nếu có việc gì đến tứ vương phủ này nhiều chút, mình con ở trong phủ cũng rất nhàm chán ......”

      “A, Phượng Nhi con......”

      Ngữ Hoa lớn lên rất xinh đẹp, vài năm nay dáng dấp cũng sớm nảy nở, tuy rằng phong nhã tài hoa so ra kém Đông Phương Ngữ Phượng lúc trước, nhưng tuyệt đối cũng là mỹ nữ ngàn dặm mới chọn được người.

      “Nương, bây giờ nữ nhi thông suốt, tính tình của Tứ vương gia chính là như vậy, bụng của nữ nhi cũng mãi thấy động tĩnh gì, tiện nghi này cấp cho ai mà phải là cho a? Nhưng đổi thành Ngữ Hoa, cũng là tiện nghi ra ngoài.”

      Nàng tính kế xong, nàng đúng là tốt mà, Ngữ Hoa là muội muội của nàng, càng dễ dàng nắm giữ.

      Điểm ấy, Tưởng Văn Cầm tự nhiên cũng biết, bà thở dài:

      “Phượng Nhi, thân mình của con hay là cũng nên điều trị phen cho tốt, bây giờ mới bao nhiêu tuổi, như vậy ......”

      Nữ nhi của bà hết thảy bình thường, làm sao có thể thể sinh con được đâu?

      “Nương, nữ nhi biết! Chính là, sợ là được , thái y cũng xem qua, nhìn ra có tật bệnh gì......”

      có tật xấu cũng có thể mang thai, lúc này mới càng kinh khủng đấy?

      Hai người hồi mới tách ra, bởi vì có tâm , mẫu tử hai người tâm tình cũng tốt.

      *****

      Lại Đông Phương Ngữ Hinh, ba ngày sau cuối cùng cũng trở lại tướng quân phủ, viện mà nàng ở lúc trước bị đốt cháy, bây giờ đổi viện này, lại rất lớn và sáng sủa, phu nhân đối với nàng đúng là đủ chiếu cố .

      “Nương, đây là tướng quân phủ a, lớn a......”

      đường tới, bên người Đông Phương Ngữ Hinh theo hai cái nha đầu, đỏ xanh, đặc biệt chói mắt.

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh thân bạch y phiêu phiêu, trong tay dẫn nha đầu mặc váy màu đào hồng nhạt, đầu của nha đầu là từng bím tóc, khuôn mặt trẻ con nhắn đáng mập mạp, có đôi con ngươi đen nháy như quả bồ đào (quả nho).

      ☆ chương 69: vô địch thối thí [ 8 ]

      edit: ..LamThiên..

      Thời điểm nha đầu cười rộ lên cả khuôn mặt đều ngọt ngào , làm cho người ta nhịn được muốn hôn lên cái.

      Nha đầu mặt im lặng theo phía sau chính là Như Lan, nàng mặc thân y phục bó sát người màu lục nhạt, mặt mày thanh tú, cũng là cái tiểu mỹ nhân.

      đoàn người như vậy vào, trong phủ hạ nhân nhìn đến đều nhịn được ngừng lại công việc trong tay nhìn qua.

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng sinh khí, dẫn tiểu nha đầu chậm rãi vào, bình tĩnh mà .

      Tựa hồ, nàng sớm thành thói quen với ánh mắt như.

      “Nha, đây là nhị tiểu thư sao?”

      “Nhị tiểu thư lúc trước phải cái dạng này a, tại xinh đẹp......”

      “Cái tiểu nha đầu kia là ai? đáng a......”

      “Nghe là nữ nhi của nhị tiểu thư, cùng nhị tiểu thư lớn lên giống nhau a......”

      “Chính là chính là, rất đẹp, vừa thấy biết chính là mỹ nhân......”

      Mọi người giọng nghị luận , Đông Phương Ngữ Hinh thính lực vô cùng tốt, nghe thấy mấy cái này, nàng thần sắc im lặng, chậm rãi hướng phía trước tới, buồn vui.

      “Hừ, đáng cái gì, mỹ nhân cái gì, bất quá là cái nữ nhân đâm đãng thủ nữ tắc ......”

      đạo thanh khắc nghiệt đột ngột vang lên, Đông Phương Ngữ Hinh ánh mắt lạnh lùng, quét về phía chỗ phát ra tiếng , nhìn thấy cái nữ tử phấn y tuyệt sắc lẳng lặng đứng.

      Nàng vốn trưởng thành là cực kỳ xinh đẹp , chính là......

      mặt biểu cảm quá mức ngoan,bộ dáng oán,ánh mắt độc ác, làm cho mĩ mạo của nàng giảm ít.

      thủ nữ tắc? Ngươi là chính mình sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh khóe miệng khinh thường cong lên, có người nhìn thấy nàng thế nào động , nhưng người vọt đến trước mặt nữ tử, ba, ba hai cái bàn tay đánh qua, bên khuôn mặt nữ tử nhắn trắng noãn Như Ngọc , nhất thời nhiều hơn hai cái dấu tay.

      “Ngươi...... Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi ,tiện nữ nhân này, cũng dám đánh ta?”

      Người này, đúng là Đông Phương Ngữ Hoa, cũng chính là nữ tử lúc trước thiết kế hại Đông Phương Ngữ Hinh ngã vào trong ao.

      “ba, ba, ba......”

      Lại ba cái bàn tay qua, Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười:

      “Tiện nữ nhân, tiếp tục mắng......”

      “Phốc......” Đông Phương Ngữ Hoa há miệng, búng máu phun ra, trong đó còn có cái trắng trắng gì đó, hiển nhiên là cái răng nanh.

      Lúc này, hai má nàng hoàn toàn sưng lên, cao cao , Hồng Hồng , dấu tay giao thoa, thoạt nhìn thê thảm nên lời .

      “Ngươi...... Muốn chết......”

      Nàng đột nhiên dùng sức, tay bỗng nhiên ra nồng đậm lục quang, nữ nhân này, thế nhưng lại muốn giết nàng sao?

      “Đông Phương Ngữ Hoa, ta còn tưởng ngươi có bao nhiêu lợi hại đây? thời gian năm năm, nghĩ tới còn chưa có đột phá khí chi tiên tầng bốn. Liền điểm ấy bản , cũng nghĩ muốn đánh ta?”

      Nhìn thấy ánh sáng màu lục của Đông Phương Ngữ Hoa, Đông Phương Ngữ Hinh khinh thường cười, Hồng Lăng Lục Hà đứng dậy, tiến lên chắn phía trước Đông Phương Ngữ Hinh ,theo tay các nàng vung lên, đạo ánh sáng màu lam nhàn nhạt lóe ra, này tối thiểu cũng là khí chi tiên tầng tám, tầng chín.

      thực lực cách xa như vậy, khiến Đông Phương Ngữ Hoa cam lòng thu tay lại, thiên phú của nàng vốn cao, đánh Đông Phương Ngữ Hinh thành vấn đề, nhưng đánh hai cái tỳ nữ này, chính là năm sáu người như nàng cũng đánh lại.

      Thực lực người ta cao hơn, nàng thể cúi đầu, chính là, nàng thế nào cho phép người luôn luôn bị nàng ức hiếp áp đến đầu nàng?

      “Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi cũng chỉ có thể đứng ở phía sau các nàng? Có bản lĩnh, hai ta mình đánh......”

      Đông Phương Ngữ Hinh là phế vật, khẳng định võ công. Bằng , nha đầu của nàng đứng trước mặt nàng che trở nàng như vậy.

      Đông Phương Ngữ Hoa hạ quyết tâm, khiêu khích kêu chiến.

      “Ngươi muốn cùng ta đơn độc đấu?ngươi nghĩ chỉ bằng ngươi sao?”



      ☆ chương 70: vô địch thối thí [ 9 ]

      edit: ..LamThiên..

      Khinh thường đánh giá Đông Phương Ngữ Hoa, thể , người này là ngu ngốc.

      Có câu như thế nào nhỉ? Ngực to nhưng có não, Đông Phương Ngữ Hoa hiển nhiên chính là loại này.

      “Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi dám ?”

      Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh đáp ứng, Đông Phương Ngữ Hoa lại càng đắc ý, Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười:

      phải ta dám mà là ngươi, xứng......”

      muốn để ý tới nữ nhân có đầu óc này, Đông Phương Ngữ Hinh vừa định , lại bỗng nhiên nghe được thanh vui của phu nhân Tưởng Văn Cầm:

      “vừa mới hồi phủ liền ầm ĩ cái gì đây? hồi phụ thân các ngươi trở về, để nghe thấy lại phiền lòng. Các ngươi hai cái nha đầu này, biết hiếu thuận ?”

      Chụp cho nàng cái mũ này cũng , vừa mới về nhà, còn chưa có vào phòng? bị mang danh bất hiếu.

      “Đại nương đùa, Ngữ Hinh trở về vốn là muốn nghỉ ngơi , chính là cẩn thận gặp được dã cẩu chặn đường sủa loạn, nhất thời phải ứng phó a......”

      Chặn đường dã cẩu......

      Đông Phương Ngữ Hoa nghe xong rất muốn xông tới vả miệng Đông Phương Ngữ Hinh, nhưng lại cố tình bên người nàng có hai cái nha đầu lợi hại, nàng chỉ có thể hung hăng trừng mắt Đông Phương Ngữ Hinh kêu lên:

      “Nương, ô ô...... Nhị tỷ khi dễ ta......”

      Lúc này Tưởng Văn Cầm đến gần , cũng nhìn thấy khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hoa kia sung lên, thầm nhíu mày:

      “Ngữ Hoa, này, mặt ngươi là thế nào?”

      Vừa xong, bà làm bộ như biết nhìn Đông Phương Ngữ Hoa.

      Kỳ nơi này chỉ có hai người là Đông Phương Ngữ Hinh cùng Đông Phương Ngữ Hoa, cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra .

      “Nương, là nhị tỷ...... Vừa mới Ngữ Hoa nhìn thấy nhị tỷ trở về liền cao hứng mới chạy tới ân cần thăm hỏi vài câu, nhưng nhị tỷ hai lời liền đánh Ngữ Hoa vài cái bạt tai......”

      Đông Phương Ngữ Hinh im lặng , tuyệt đối là im lặng .

      Nàng từng gặp qua người đổi trắng thay đen , nhưng chưa thấy qua người nào lật mặt nhanh như vậy .

      Nàng cũng gặp qua người biết xấu hổ , nhưng nghĩ tới gặp người biết đến xấu hổ như vậy.

      Đông Phương Ngữ Hoa này, quá vô sỉ, nàng lúc trước thế nào liền phát bên người có người cực phẩm như vậy đây?

      “Ngữ Hinh, đây là ngươi đúng rồi, Ngữ Hoa là hảo tâm, ngươi thế nào có thể......”

      Nghe thấy Ngữ Hoa lên án, Tưởng Văn Cầm trong lòng thầm đắc ý, xú nha đầu này tuy rằng tại có chút thê thảm, nhưng cũng phải quá ngu ngốc, lúc này có thể làm dảm nhuệ khí của Đông Phương Ngữ Hinh cũng tốt.

      mặt đau lòng xem khuôn mặt của Ngữ Hoa, thương xót nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, tựa hồ, Ngữ Hinh là cái người tội ác tày trời .

      “Nương, ngươi có biết đời này cái gì là dày nhất ?”

      Nhìn đến nương bị người oan uổng, Hoan Hoan luôn luôn im lặng liền chớp chớp đôi mắt , hồn nhiên hỏi.

      “Ngạch...... Hoan Hoan, nương biết a...... Con cái gì là dày nhất vậy?......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe Hoan Hoan trong lòng liền cười trộm, tiểu nha đầu này, là khả ái , bé đáng chết được.

      “Nương hảo ngốc , gì đó dày nhất, tự nhiên là da mặt ......”

      Hoan Hoan vui vẻ lắc đầu, chỉ chỉ Đông Phương Ngữ Hoa, mặt nghiêm cẩn :

      “Hoan Hoan lần đầu tiên nhìn thấy người biết xấu hổ như vậy, khi dễ mẫu thân còn làm ngạ lang (sói đói) trước cáo trạng......”

      Đông Phương Ngữ Hinh im lặng. nữ nhi nàng, là mắng chửi người cũng mang theo chữ thô tục.

      Chính là, tiểu hài tử nên loạn dùng thành ngữ a.

      “Hoan Hoan, là ác nhân trước cáo trạng, phải đói sói nga...... Bất quá Hoan Hoan sai, dùng nó cơ bản là chính xác......”

      trán tiểu nha đầu hôn cái tán dương lại nhìn Đông Phương Ngữ Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Nàng vừa mới cáo trạng, Đông Phương Ngữ Hinh mặc kệ phản bác thế nào nhưng lúc này ở đây mặt nàng đúng là có thương tích, tiện nữ nhân này cũng có tội.
      minhhanhng thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 71: Vô địch thối thí [ 10 ]
      Edit: voi còi


      Nhưng người ta câu cũng , bỗng nhiên tiểu nha đầu đến mấy câu như vậy.

      Đứa dối, nàng còn có thể nguỵ biện thế nào?

      Nhìn phu nhân biến sắc mặt, Đông Phương Ngữ Hoa biết thể tiếp tục truy cứu.

      Nếu tiếp tục xuống, liền thành Tưởng Văn Cầm thị phi chẳng phân biệt được, ngay cả cái tiểu hài tử cũng bằng?

      “Ngữ Hoa, đến cùng sao lại thế này? Chẳng lẽ đến cả mẫu thân con cũng đều phải lừa gạt sao?”

      Bỗng nhiên Tưởng Văn Cầm giận tái mặt, giận trừng mắt Đông Phương Ngữ Hoa, trước mặt Ngữ Hoa bỗng tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

      “Ai nha, tam tiểu thư té xỉu, tam tiểu thư té xỉu ......”

      Đông Phương Ngữ Hoa ngất xỉu , nha đầu theo phía sau liền sốt ruột hô lên, dáng vẻ vội vàng là chủ tớ tình thâm a.

      “Té xỉu đúng lúc a......”

      Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, mưa đúng lúc a, có phải hay ?

      té xỉu sao? Nhạc Nhạc, ngươi qua nhìn xem?”

      Hoan Hoan đem tiểu hồ ly trong lòng đưa ra, Nhạc Nhạc mở to ánh mắt buồn ngủ mê mông, người ta ngủ, cần tùy tiện đem người ta mang ra được ?

      “Nhạc Nhạc, nàng ta té xỉu, ngươi qua nhìn xem ......”

      Ngón tay mập mập chỉ người nằm té xỉu đất, vẻ mặt Hoan Hoan rất thân thiết .

      Nhạc Nhạc lắc đầu, vui lắc đầu, nhưng mà ánh mắt của Hoan Hoan quá câu chấp, bất đắc dĩ đành nhảy xuống, bước những bước tới.

      Đầu tiên là vây quanh Đông Phương Ngữ Hoa vòng vo vài vòng, lông đuôi xù lên lơ đãng quét đến mặt của nàng, nhưng mà nàng vẫn hôn mê như cũ, có tỉnh lại.

      Nhạc Nhạc xoay người còn muốn chạy, được hai bước, lại bỗng nhiên quay đầu, trong mắt lên tia giảo hoạt mà người thường nhìn tới.

      Sau đó, lại đến bên người Đông Phương Ngữ Hoa, xoay người, đuôi cao cao dựng đứng, mông đối với đầu của Đông Phương Ngữ Hoa.

      “Phốc......”

      vang thanh lên, mang theo cuối dài, mùi hôi tận trời bỗng nhiên tràn ngập, bọn Tưởng Văn Cầm bị thối vội vàng che cái mũi, thiếu chút nữa bị hun chết.

      Mà Đông Phương Ngữ Hoa đáng thương, phỏng chừng mặc kệ vừa mới là choáng váng hoặc là giả hôn mê, tại cũng bị thối hôn mê bất tỉnh.

      “Đây là cái gì vậy, sao lại thối như vậy chứ?......”

      Qua hồi lâu, mùi thối trong khí phai nhạt, Tưởng Văn Cầm mới dám nới tay, oán giận .

      Chính là, bốn phía, chỗ nào còn có đoàn người Đông Phương Ngữ Hinh đâu?

      Từ lúc Nhạc Nhạc bày ra động tác kia, lòng bàn chân mọi người sớm chạy nhanh.

      Trải qua chuyện này, Đông Phương Ngữ Hinh lại khắc sâu ý thức được, rắm thối của Nhạc Nhạc người theo kịp, thối giết tất cả!

      *****

      “Tiểu thư, tướng quân phu nhân tìm đại phu qua chẩn trị cho nữ nhân kia......”

      Hồng Lăng lạnh mặt xong, hôm nay Đông Phương Ngữ Hoa là quá đáng, cũng dám tiểu thư của scác nàng như vậy.

      “Vậy trị liệu ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh thèm để ý lật trang cuốn sách cầm tay, hiệu suất làm việc của Tưởng Văn Cầm vẫn tamjm được, trang trí trong phòng, cơ hồ rập khuôn theo viện kia của nàng, cùng bên kia có gì khác nhau.

      “Phu nhân đưa tới ba cái nha đầu hầu hạ tiểu thư...... Tiểu thư, muốn đem các nàng đều phái ra ngoài hay ? Đây khẳng định là phu nhân phái tới giám thị tiểu thư ......”

      Lục Hà trầm ổn xin chỉ thị, Đông Phương Ngữ Hinh theo cuốn sách ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười :

      “Vì sao phải phái ra ngoài? Bà ta dễ dàng buông tha như vậy. Mang các nàng vào , ta cũng muốn nhìn xem bà ta đưa tới mặt hàng như thế nào......”

      “Tiểu thư, này...... Cái này thích hợp a......”

      thể tưởng được Đông Phương Ngữ Hinh lưu lại nha đầu của phu nhân, Lục Hà nghe xong khẩn trương......

      ☆, Chương 72: Sợ ta làm chi?
      Edit: voi còi


      Đông Phương Ngữ Hinh thèm để ý cười:

      “Biết là người của bà ta, mới dễ dàng đối phó, bằng ......”

      Người ở chỗ sáng, so với ở nơi bí mật gần đó dễ dàng đối phó hơn nhiều.

      “Vâng, tiểu thư......”

      Rất nhanh, Lục Hà dẫn ba nữ tử mặc quần áo xanh lá mạ tiến vào.

      “Nô tì Nguyệt Thược, Nguyệt Điệp, tiểu Tước gặp qua nhị tiểu thư......”

      Tiểu Tước? Thân thể Đông Phương Ngữ Hinh cả kinh, hí mắt xem nữ tử bé bỏng bên cạnh, đây là tiểu Tước? Đều lớn như vậy .

      “Tiểu Tước, nghĩ tới ngươi cũng có việc gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên đứng dậy, đánh giá nha đầu cùng chính mình sai biệt lắm, nha đầu kia......

      “Tiểu thư, người là nhị tiểu thư sao?”

      Nghe được Đông Phương Ngữ Hinh kêu nàng, ánh mắt tiểu Tước ướt át, hiển nhiên nàng cũng nghĩ tới hội lại lại gặp được Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Ngươi cho là là ai?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, bên khuôn mặt nhắn tuyệt sắc mang theo tươi cười vân đạm phong khinh.

      “Nô tì...... Nô tì......”

      Tiểu Tước ngẩng đầu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nước mắt chung quy là có rơi xuống dưới, Đông Phương Ngữ Hinh vỗ vỗ bờ vai của nàng ta, cười :

      “Hồng Lăng, mang nàng xuống trước an bày chút......”

      Hồng Lăng tuy rằng hiểu, nhưng thói quen phục tùng mệnh lệnh chủ tử, nàng biết chủ tử để lại tiểu nha đầu này.

      “Ngươi là Nguyệt Thược? Nguyệt Điệp?”

      Tiễn bước cái, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía hai cái khác, mặt vẫn đạm cười như cũ, nhưng lại làm cho hai cái nha đầu lại sợ tới mức cả người phát run:

      “Nhị tiểu thư, nô tì...... Nô tì là......”

      “A, ta cũng phải con mãnh thú và dòng nước lũ, các ngươi sợ ta như thế để làm chi?”

      Đông Phương Ngữ Hinh hiểu nhìn các nàng, Nguyệt Thược lá gan lớn chút, giọng :

      “Phu nhân nếu là tiểu thư lưu bọn nô tì lại, liền đem nô tì quăng đến thanh lâu......”

      Lời này, nhưng là phù hợp với tính tình kia của Tưởng Văn Cầm, nhưng mà nàng làm sao có thể ngây thơ cho rằng bà ta liền dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu?

      “Chủ ý này cũng tệ, ta nhìn hai người các ngươi lớn lên cũng rất xinh xắn, đưa nhất định có thể nổi danh......”

      Đông Phương Ngữ Hinh phụ họa xong, hai cái nha đầu vừa nghe sợ tới mức bùm tiếng quỳ xuống:

      “Nhị tiểu thư tha mạng, nhị tiểu thư tha mạng...... Nô tì...... Nô tì cần thanh lâu......”

      Vừa xong, vừa dập đầu bang bang phanh, chỉ chốc lát sau, trán hai người liền ấn ra vết máu đỏ sẫm.

      sai, dập đầu chắc dùng sức a......”

      Xem các nàng vẫn có xu thế dừng lại như cũ, mặt Đông Phương Ngữ Hinh mang theo ý cười vô hại:

      “Bổn tiểu thư cũng biết các ngươi dễ dàng, quên , xuống . Ngoại viện vừa vặn thiếu vài cái quét dọn, hai người các ngươi vừa vặn......”

      Hai cái nha đầu thở hơi dài, quét dọn, so với thanh lâu vẫn tốt hơn.

      “Tiểu thư, hai người kia ràng có vấn đề, vì sao cũng lưu các nàng lại a......”

      Lục Hà biết tướng quân phu nhân khó đối phó, nhưng nghĩ tới tiểu thư vừa vào phủ thế nhưng bà ta liền bắt đầu động tác, là tốc độ rất nhanh.

      “Tướng quân phủ này trôi qua rất nhàm chán, giữ lại có việc gì vui chơi đùa giỡn .”

      Vài cái nha đầu xấu hổ, cái này cũng phải tiểu miêu tiểu cẩu, còn vui chơi đùa giỡn đâu, tiểu thư là rất nhàm chán sao?

      “Đúng rồi, tìm chăm chú nhnf các nàng cho tốt, ta cũng hi vọng có cái gì ngoài ý muốn......”

      Tuy rằng nàng sợ phu nhân làm ra cái gì, nhưng cũng thể quá mức lơ là, nữ nhân kia cũng phải là ngồi , vạn nhất trả thù được ngược lại bị người thiết kế, vậy coi như dễ chơi.

      Nàng sợ người, nhưng muốn đề phòng người chút.

      “Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân tốt ......”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆chương 73: tìm mỹ nam ngủ [1]

      Edit: ..Lam Thiên..

      Hoan Hoan ôm Nhạc Nhạc chạy vào, từ lần trước Nhạc Nhạc lập cái công lớn thối thí, Hoan Hoan càng thêm tiểu sủng vật của mình .

      Này, ác nhân khi dễ mẫu thân, thế nào lại bị thối chết đây?

      Tiếc nuối a tiếc nuối, bất quá Nhạc Nhạc cũng tồi, nghĩ đến cái lão bà kia thiếu chút nữa bị thối đến hôn mê, Hoan Hoan trong lòng liền cao hứng.

      “Hoan Hoan, xem con chạy kìa , đều đổ mồ hôi rồi ......”

      “Mẫu thân, biết Nhạc Nhạc bị gì nữa? nó bỗng nhiên lại trở nên buồn bã ỉu xìu ?”

      Hoan Hoan nâng lên tiểu hồ ly ôm ở trong lòng, gương mặt nhắn luôn luôn đáng thôi lúc này xuất nhiều nếp nhăn , mang theo lo lắng ràng.

      Có thể được tiểu hồ ly này bảo vệ như thế đây cũng xem như may mắn của Hoan Hoan

      Đông Phương Ngữ Hinh thuận tay tiếp nhận vật , thấy lông của nó vốn luôn luôn mềm mại nay lại ẩm ướt , người biết còn tưởng rằng nó vừa từ trong nước lăn qua lần.

      “Hoan Hoan, nó đây là như thế nào? Sao người lại ẩm ướt như vậy?”

      “Hoan Hoan nhìn thấy người nó dơ bẩn, nên liền cho nó tắm rửa a......”

      Hoan Hoan vội , Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu mày:

      “Con cho nó tắm rửa?”

      trong ấn tượng của nàng Nhạc Nhạc tuy rằng là sủng vật, nhưng nó vẫn có thể tự mình lo liệu.

      Nhạc Nhạc khi nào chịu để cho người khác tắm rửa cho mình ?

      “Cái kia, Hoan Hoan a, Nhạc Nhạc từ trước tới giờ phải đều tự mình tắm rửa sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu mày, nàng tựa hồ biết tại sao Nhạc Nhạc lại biến thành như vậy .

      “Ngạch...... Mẫu thân, Hoan Hoan chính là cảm giác Nhạc Nhạc vừa mới lập công lớn, cho nên Hoan Hoan liền nghĩ muốn khen thưởng cho nó chút ......”

      Đây là khen thưởng? Đông Phương Ngữ Hinh có chút hết chỗ rồi, nữ nhi của nàng vốn là thông minh như vậy, nhưng thế nào cũng có lúc trở nên hồ đồ như thế này đây ?

      “Nhạc Nhạc thích người ướt sũng , con giúp nó hong khô lông người tốt rồi......”

      Sờ sờ đầu của nữ, Đông Phương Ngữ Hinh cười .

      Hoan Hoan nghe vậy có chút thể tin được, nhưng vẫn như cũ vận công đem độ ấm chung quanh tăng lên, chỉ trong chốc lát toàn bộ lông người Nhạc Nhạc liền khô lại , tiểu gia hỏa này quả nhiên tinh thần cũng tốt hơn ít.

      “Di, mẫu thân, người đều là ? nó có vẻ tốt hơn a......”

      Nhìn thấy tiểu hồ ly có việc gì , Hoan Hoan vui vẻ nhảy dựng lên, Đông Phương Ngữ Hinh cũng cười :

      “Đúng vậy...... Bất quá, Hoan Hoan, con Nhạc Nhạc là có chuyện gì xảy ra , nó ăn thức ăn cũng đặc biệt, thế nào phóng thí liền thối như vậy đây?”

      Đây chính là cái vũ khí tự nhiên a, thời điểm đối địch, rất hữu dụng .

      “con cũng biết ...... Nhạc Nhạc, sở trường tuyệt kỹ số của ngươi có phải phóng thối thí hay a?......”

      Hoan Hoan vuốt đầu Nhạc Nhạc, bộ lông mềm mại, vuốt rất dễ chịu.

      “Nha nha......”

      Nhạc Nhạc kêu hai tiếng, bất quá có người nghe hiểu thú ngữ (ngôn ngữ của động vật).

      “Ta cũng cảm giác như vậy, ngươi giống như có thêm cái tuyệt chiêu a......”

      Bàn tay bé của Hoan Hoan tiếp tục vuốt lông người Nhạc, Nhạc Nhạc kháng nghị lắc đầu, nó cũng phải tiểu sủng vật, cần đối xử với nó như vậy a.

      “Ai, bất quá cũng rất tốt a, Tiểu Nhạc Nhạc của ta, buổi tối ôm ngươi ngủ là thoải mái......”

      Hoan Hoan cúi đầu hôn Nhạc Nhạc cái, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn bộ dáng vui vẻ của Hoan Hoan nàng ôn nhu :

      “con a, đều bao nhiêu tuổi rồi , còn muốn ôm này nọ mới ngủ được?”

      “người vẫn là tiểu hài tử sao? Mẫu thân nếu là thích, nếu ......”

      Hoan Hoan ánh mắt nhanh như chớp xoay chuyển, bỗng nhiên nghĩ đến mỹ nam thúc túc xinh đẹp, mặt mày liền loan loan:

      “Kia Hoan Hoan phải tìm mỹ nam .”

      Ngạch, Đông Phương Ngữ Hinh có chút há hốc mồm, điều này sao bỗng nhiên lại liên lụy đến Uất Trì Tà Dịch ? Cùng có quan hệ gì a?

      “Về sau Hoan Hoan ôm mỹ nam ngủ......”

      ☆ chương 74: tìm mỹ nam ngủ [ 2 ]
      edit: ..LamThiên..

      Hoan Hoan quyết đoán đứng lên, ôm Nhạc muốn chạy! Chính là chạy được vài bước, cổ áo bị người túm lại, mạnh mẽ kéo trở về:

      “Tiểu nha đầu, con muốn tìm ai ngủ?”

      “mỹ nam a......” Hoan Hoan vô tội quay đầu, nháy mắt mấy cái, liền lên án :

      “Là người cho con ôm Nhạc Nhạc ngủ , con liền tìm soái ca ôm thúc ấy ngủ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh muốn hộc máu, đây là logic gì, ai có thể cho nàng tiếng.

      “Cái kia...... Hoan Hoan a, con là nữ hài tử......”

      Hoan Hoan gật gật đầu, bộ dáng thành nghe dạy bảo.

      “mỹ nam là nam nhân, nam nữ khác biệt có biết ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh xong lời thấm thía, Hoan Hoan lại gật đầu, tựa hồ hiểu.

      “con muốn ôm cũng chỉ có thể ôm nữ nhân ngủ, tuyệt đối thể là nam nhân......”

      “Ngạch...... Mẫu thân, kia Nhạc Nhạc là nữ nhân hay là nam nhân?”

      Hoan Hoan ánh mắt nghi hoặc nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, rồi lại cúi đầu nghiêm cẩn xem tiểu hồ ly trong lòng mình.

      “Này...... Hoan Hoan, đến, đem Nhạc Nhạc buông, chúng ta cùng nghiên cứu nó......”

      Đông Phương Ngữ Hinh buông cổ áo Hoan Hoan ra, hai mắt sáng quắc nhìn Nhạc Nhạc, hiển nhiên đối với chuyện này nàng có hứng thú .

      “Nha nha......”

      Nhạc Nhạc kháng nghị , nó là nam nhân, các ngươi là nữ nhân, các ngươi thế nào có thể......

      Hoan Hoan cầm lấy nó muốn qua, Nhạc Nhạc sợ hãi lui lui đầu, cần, nó mới cần bị bọn họ xem cái địa phương kia đâu?

      Vì thế, ở lúc hai người chú ý , vèo tiếng nó bỏ chạy có cái bóng......

      “A...... Nương...... Nhạc Nhạc nó......”

      Hoan Hoan bị chấn kinh, Nhạc Nhạc như thế nào lại bỏ trốn? Nàng bất quá là muốn nghiên cứu xem nó là nam nhân hay là nữ nhân thôi mà......

      “Hẳn là nó thẹn thùng thôi? Hoan Hoan a, về sau trăm ngàn phải nhớ, cần cách nam nhân xa chút, nam nhân cũng phải người tốt......”

      Đông Phương Ngữ Hinh lời thấm thía giáo dục nữ nhi, Hoan Hoan mới lớn như vậy, nàng hảo hảo thương, nhưng trăm ngàn lần thể để nam nhân đem nó lừa .

      Tỷ như, Uất Trì Tà Dịch......

      ......

      “Ôi...... Đau, đau chết được......”

      Đông Phương Ngữ Hoa đau đến nhe răng nhếch miệng , cái tiện nhân chết tiệt kia, xuống tay sao lại ngoan độc như vậy.

      Hơn nữa, ghê tởm hơn là, cái súc sinh kia, thế nhưng đối với nàng đánh thối thí.

      Kia mùi thối, thẳng tắp thổi đến mặt của nàng, này đều muốn qua bốn năm ngày nhưng tại miệng trong lỗ mũi vẫn còn có thể ngửi được? Ngẫm lại liền ghê tởm, nàng đều mấy ngày ăn được cái gì.

      mặt tốt hơn chút nào chưa?”

      Tưởng Văn Cầm được nha đầu nâng hạ chậm rãi đến, bà nhìn thấy bộ dáng tại của Đông Phương Ngữ Hoa liền thở dài:

      “Đáng thương đứa , nàng thế nào lại hạ thủ nặng như vậy a......”

      xong thậm chí còn khụt khịt mũi, khăn lụa đưa đến bên miệng, bộ dáng thương tâm khổ sở .

      “Mẫu thân...... Ngài thế nào lại đến đây ...... Ôi......”

      Đông Phương Ngữ Hoa vừa mới mấy câu, liền đau đến liên tục hút khí, nàng bị thương ở mặt, miệng, mặc kệ là ăn cơm hay chuyện, đều là loại thống khổ.

      “Thương thành như vậy , con ít vài câu ......”

      Phu nhân ngăn trở nàng tiếp tục , bà đau lòng :

      “Ngữ Hoa, cái này cũng là bài học con nên nhớ ? Nàng tại cũng phải là cái bao cỏ lúc trước , về sau nhìn thấy nàng liền cách xa nàng chút......”

      Nàng, tự nhiên là Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Mẫu thân, mới phải đâu? Nàng cũng chỉ có hai cái nha đầu là lợi hại thôi......”

      đến Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hoa để ý mặt đau đớn hung hăng , mặt cũng mang theo loại hận ý khắc cốt.
      minhhanhng thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 75: Đan dược cực phẩm
      Edit: voi còi


      “Nga, Ngữ Hoa đây là có ý tứ gì?”

      Phu nhân chau chau mày, hiển nhiên, đối với thái độ của Đông Phương Ngữ Hoa, bà ta cực kì vừa lòng .

      có việc gì liền thích tránh ở phía sau hạ nhân, như thế có bản lĩnh gì......”

      Đông Phương Ngữ Hoa khinh thường bĩu môi, kết quả kia, lại là trận đau đớn tan lòng nát dạ.

      “Đây là Ngọc cơ sinh phu cao ( cao bôi ngoài da) mà lúc trước thái hậu ban cho, toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có mấy bình thôi, ngươi nha đầu kia a, chính là làm cho người ta đau lòng, mau mau dùng a. Sớm chút là tốt, cũng tiết kiệm mỗi ngày đau khổ hỏng bét....”

      Phu nhân vừa vừa lấy từ trong ống tay áo ra bình sứ nho , Đông Phương Ngữ Hoa nhìn có chút thụ sủng nhược kinh --

      Từ trước tới nay phu nhân chưa bao giờ đối tốt với nàng như vậy, thế mà lần này......

      Nghĩ đến là chính mình đối tiện nhân kia là thái độ lấy lòng bà ta, phu nhân này, vẫn chán ghét tiện nhân Đông Phương Ngữ Hinh kia như vậy a.

      Nàng run run cầm lấy cái bình vô cùng trân quý kia, trong mắt càng là cảm động lệ nóng doanh tròng:

      “Mẫu thân...... Nữ nhi......”

      “Tốt lắm, ta cũng coi ngươi như thân nữ nhi của mình. Mau dưỡng thương cho tốt, mẫu thân cũng an tâm......”

      Phu nhân từ ái xong, còn dặn dò vài câu, mới mang theo nha đầu rời .

      “Phu nhân, Ngọc sinh cơ phu cao kia rất trân quý a, vì sao ngài lại cho nàng ta vậy?”

      Trở lại trong phòng, thiếp thân nha đầu ( người hầu hạ bên cạnh, tin cậy) Thải Linh hiểu hỏi.

      “Cho nàng, tất nhiên là có chỗ hữu dụng ......”

      Phu nhân híp mắt, Thải Linh Thải Chi vội vàng bóp chân cho nàng.

      “Phu nhân, nô tì hiểu......”

      cho nàng chút đại ân, nàng làm sao có thể chân thành bán mạng cho ta đâu?”

      “Phu nhân sáng suốt......”

      Hai cái nha đầu dám tiếp nữa, phu nhân làm cái gì, tự nhiên có đạo lý của bà, bọn họ làm nô tì, chỗ nào dám nhiều lời đâu?

      “Đại tiểu thư cũng lâu về nhà, nên thỉnh nàng trở về nhà gặp gỡ chuyện chút ......”

      biết qua bao lâu, phu nhân dường như ngủ, bỗng nhiên .

      Hai cái nha đầu dừng tay chút, chợt tiếp tục nhàng xoa bóp, đại tiểu thư trở về, tướng quân phủ này chỉ sợ cũng càng náo nhiệt.

      *****

      “Hồng Lăng, bên kia chuẩn bị thế nào rồi? Còn phải mấy ngày nữa mới kết thúc công việc?”

      Buông quyển sách trong tay xuống, trong mắt Đông Phương Ngữ Hinh mang theo trầm tư, giọng hỏi.

      “Thưa tiểu thư, ước chừng phải tuần nữa......”

      tuần nữa sao?” Đông Phương Ngữ Hinh nặng nề xong, bỗng nhiên đến trước bàn, rút ra tờ giấy viết lên đó:

      “Đem cái này đưa , cho Hoàng Liên, để cho nàng tại liền bắt đầu làm ......”

      Hồng Lăng vội tiếp nhận, vội vã ra ngoài.

      “Kinh thành này, cũng nên náo nhiệt ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh thở dài, kế hoạch của nàng lại vào bước.

      *****

      “Nghe chưa? Thành bắc lại có nhà bán đấu giá được thành lập ......”

      “Tên gọi là gì?”

      Có người tò mò hỏi, người lúc trước chuyện thần bí cười:

      “Bán đấu giá kia chưa tên, giữ bí mật đâu? Nhưng mà...... Nghe , ngày khai trương hôm đó, loại đan dược cực phẩm được đưa ra bán đấu giá......”

      “Là Quy Nguyên đan sao?”

      “Đúng vậy...... Lần trước Quy Nguyên đan bị Tứ vương gia chụp rồi, lần này nghe lại có quả, nếu là lại bị Tứ vương gia chụp , phỏng chừng Kỳ Thiên quốc chúng ta cũng muốn có cái khí tiên cao thủ ......”

      Khí tiên, khí chi tiên, cách xa chỉ có từ, nhưng khác biệt trong đó, đâu chỉ vạn dặm?

      Đông Phương tướng quân, võ công có thể là cái thế, thế nhưng vẫn luôn luôn dừng lại ở khí chi tiên mười tầng cao nhất, chính là qua được.

      Hơn nữa hoàng thượng, cứ nghe công phu cũng là kinh người, nhưng cũng chưa đến cảnh giới khí tiên a.

      Bởi vậy có thể thấy được, bước kia là cỡ nào khó có thể vượt qua.

      ☆, Chương 76: Ai là dã loại?( con hoang)
      Edit: voi còi


      Bởi vậy có thể thấy được, bước kia là cỡ nào khó có thể vượt qua.

      Mà Tứ vương gia may mắn được viên, nếu là lại lấy đến viên khác, có thể gia tăng 60% tỷ lệ, chỉ cần phải vận khí đặc biệt kém, chính xác liền trực tiếp qua, trở thành cao thủ khí tiên duy nhất của Kỳ Thiên quốc nay.

      Chỉ là, viên Quy Nguyên đan lần trước được bán với giá trời, biết bây giờ Tứ vương gia có còn tiền mà mua ?

      “Ai, nhưng mà cũng chính xác, dụ hoặc khí tiên quá lớn......”

      có bạc cũng phải có, đập nồi bán sắt đều làm tới cùng mới được.

      Quy Nguyên đan lại xuất , chỉ là Kỳ Thiên quốc, chính là các quốc gia xung quanh đều rục rịch.

      “Tiểu thư, nghĩ tới Quy Nguyên đan thế nhưng giống như có sức quyến rũ rất lớn......”

      Hồng Lăng vừa náo nhiệt bên ngoài xong, vừa thở dài :

      “Nếu là bọn họ biết tiểu thư chính là người luyện chế kia, biết cỡ nào điên cuồng đâu?”

      “Quy Nguyên đan, tuy rằng có thể đề cao tỷ lệ tiến giai, nhưng cũng phải trăm phần trăm thành công, hơn nữa, tài liệu luyện chế có loại cực kỳ khó có được, hơn nữa tỷ lệ thất bại rất cao, tự nhiên liền có chút trân quý...... Trong tay ta tại cũng liền chỉ có ba bức tài liệu, hi vọng có thể thành công ......”

      Bây giờ tin tức rải ra ngoài, đan dược lại còn chưa có luyện chế, chuyện như vậy, cũng chỉ có Đông Phương Ngữ Hinh dám làm.

      “Tiểu thư tính toán khi nào luyện đan?”

      Hồng Lăng che miệng cười khẽ, tiểu thư của các nàng, chính là trầm ổn như vậy, nếu là đổi thành người khác, sớm gấp gáp biết đông nam tây bắc.

      “Ngày mai . Loại tình này cũng thể gấp được......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt mở miệng, Hồng Lăng vội hỏi:

      “Tiểu thư, hôm nay thời tiết tệ, nếu ra ngoài dạo?”

      Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, tuy rằng lúc trước khi ở tướng quân phủ từng ngốc nghếch, lại cẩn thận di dạo qua, cái nhà này, cùng nàng mà , quá mức xa lạ.

      hàng ba người, bọn họ đều là cực kì xuất sắc, chậm rãi qua, hạ nhân đều nín thở xem, ngốc như gà gỗ.

      “Ngươi là tiểu dã loại, cũng dám tùy ý lắc lư ở trước mặt bản công tử? Chạy trở về viện của ngươi , đừng làm cho bản công tử nhìn đến ngươi......”

      tiếng mắng kiêu ngạo vang lên, Đông Phương Ngữ Hinh nhíu mày, phát ở cách đó xa, bị cây cối che khuất, nhìn tới người phía sau.

      Nhưng mà, thanh này quả thực rất chán ghét, Đông Phương Ngữ Hinh vui, chính là chuyện liên quan chính mình, nàng nghĩ xen vào việc của người khác.

      “Dã loại, ngươi cùng ai chuyện vậy?”

      thanh non nớt, nghe qua nhưng lại rất quen thuộc, ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng, đây là Hoan Hoan?

      “Tiểu dã loại, ngươi mắng ai vậy? Ta chính là nhi tử của tướng quân, nhi tử quang minh chính đại, chỗ nào giống ngươi, chẳng qua là cái dã loại......”

      Sưu...... bóng dáng Đông Phương Ngữ Hinh chợt lóe, quỷ dị vọt đến phía sau cây đại thụ, quả nhiên nhìn đến Hoan Hoan nho , còn nam hài gần mười tuổi.

      theo phía sau nam hài là hai gã sai vặt, khinh thường nhìn Hoan Hoan, bộ dáng kiêu ngạo, giọng điệu cuồng vọng.

      “Nương......”

      Bỗng nhiên nhìn đến Đông Phương Ngữ Hinh tới, Hoan Hoan bẹt bẹt miệng, ủy khuất :

      “Nương, cái gì là dã loại?”

      Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh đau xót, đứa chết tiệt này, cũng dám......

      Hai mắt ngoan nhìn về phía nam hài, tiểu tử kia nửa điểm cũng sợ:

      “Ngươi chính là nữ nhân hư hỏng biết liêm sỉ? Trừng ta làm gì? Ngươi cho là như vậy ta sợ ngươi? Hừ, hai người các ngươi, đem tiện nữ nhân này bắt lại cho ta......”

      Tiểu tử này, quả nhiên tốt, hơi cái nữ nhân hư hỏng, tiện nữ nhân, mắng đúng là thuận miệng.
      minhhanhng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :