1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 791 : khát vọng sâu nặng

      Edit : PDN


      "A. . . . . ."

      Chậm rãi, nàng cảm thấy hạ thân chính mình phong phú lên, loại kích thích chưa bao giờ có , khiến nàng quên tất cả. . . . . .

      "Hinh Nhi, đừng nghĩ nhiều, mặc kệ là nhi tử nữ nhi, chỉ cần là nàng sinh , ta đều thích. . . . . ."

      Mơ mơ màng màng , Đông Phương Ngữ Hinh dường như nghe thấy Tà Dịch câu như vậy .

      Đúng vậy nha, tại sao nàng lại cố chấp như vậy chứ?

      Nàng vì ai mà sống , vì đảo chủ sao?

      Đảo chủ tính là gì chứ?

      Bọn họ có tiểu Hoan Hoan cũng cũng đủ, nếu như có thêm đứa, nàng cũng ngại nhiều.

      Nhưng nếu như vẫn có, vậy cũng là cái duyên phận đó.

      Về phần đảo chủ,thích thế nào như thế , nếu phải. . . . . .

      Ông ấy là phụ thân của Tà Dịch , nàng cũng mặc kệ ông ấy nha? ——

      "Haizz, aizz. . . . . ."

      Trong phòng, tiểu Hoan Hoan vẫn thở dài.

      Nữ vương nhìn thầm muốn cười, tiểu nha đầu này, mới lớn chút nha, lại thích thở dài như vậy ?

      "Làm sao vậy? Tiểu Hoan Hoan đáng vô địch ?"

      " có việc gì , con chỉ là muốn, làm sao mới có thể có được cái ma hạch thập giai kia chứ . . . . . ."

      Tiểu Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn nữ vương:

      "Mẫu thân rất muốn có, nương muốn giúp bọn Sư vương luyện đan, con biết, con muốn giúp nương. . . . ."

      Tiểu nha đầu tuy rằng chưa lớn, nhưng rất hiếu thuận.

      "Muốn cái thứ kia, cũng chỉ mình mẫu thân con, tiểu nha đầu, đừng nghĩ nhiều, con chỉ là theo chơi đùa. . . . . ."

      "Chẳng lẽ là con là đến làm người qua đường trong truyền thuyết sao?"

      Tiểu Hoan Hoan liếc trắng mắt, bé muốn làm người qua đường nha.

      "Ha ha, con còn muốn làm cái gì?"

      "Con. . . . . ."

      Tiểu Hoan Hoan bị hỏi dừng lại, bé nghĩ tới vấn đề cao thâm như vậy nha.

      "Nãi nãi, con muốn tìm tiểu Nhạc Nhạc chơi. . . . . ."

      Cùng người lớn, có đôi khi có cách nào khác để giao tiếp.

      Bọn họ có khác nhau, đây là lời mẫu thân từng .

      "Chuyện này, được rồi, được chạy lung tung nha. . . . . ."

      Tiểu Nhạc Nhạc ở bên chỗ Phong, tiểu Hoan Hoan sang đó bà cũng yên tâm .

      Phong rất chững chạc, trông nom được hai đứa bọn chúng.

      Tiểu Hoan Hoan được cho phép, vô cùng cao hứng , vội vàng chạy ra ngoài.

      Nữ vương lo lắng, chỉ lo lắng tiểu nha đầu chạy lung tung. Bà còn đặc biệt đến cửa nhìn bé vào cái cửa phòng kia mới trở về.

      Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch nhất định nghỉ ngơi , lúc này. . . . . .

      Sắc mặt Hinh Nhi dường như tốt lắm, nha đầu kia, tại sao lại làm cho người ta lo lắng như vậy chứ?

      Nữ vương mặt nhăn mày nhíu , dường như, sau khi đến nơi này, Đông Phương Ngữ Hinh liền thay đổi ít.

      Bây giờ bà theo bọn họ đến đây, chờ chuyện bên này xong việc, bà muốn đến U Minh giới xem thử ——

      Bên kia có phần đúng, chung quy bà cảm giác có quan hệ gì đó với bên kia?

      Có lẽ, quả là có liên quan với cái cấm địa kia. . . . . .

      Nghĩ đến cấm địa, ánh mắt của nữ vương lạnh lùng, nhớ ngày đó. . . . . .

      Bà chẳng biết tại sao liền muốn vào. Thậm chí , bà cũng khống chế được bản thân, đó là loại khát vọng chôn dấu vô cùng sâu , loại ý tưởng từ sâu thẳm tâm hồn rất muốn vào tìm tòi đến tột cùng !

      Trong lúc đó bà bỗng nhiên nghĩ đến kia, sau đó đến, nữ nhân chưa bao giờ từng nhớ tới đó .

      Có lẽ, chỉ có đến cấm địa, mới có thể có càng nhiều ký ức.

      Đông Phương Ngữ Hinh từng muốn giúp bà thử khôi phục trí nhớ, bà cự tuyệt .

      Nhưng bà muốn thăm dò cái cấm địa kia chút , có lẽ. . . . . .

      Đây chẳng qua là loại khát vọng rất mãnh liệt trong lòng , như thế mà thôi.


      ☆, Chương 792: Mỹ nam áo trắng[1]
      Edit: voi còi




      Lúc đó tuy rằng , sau này cũng có thời gian , nhưng có nghĩa là về sau bà qua.

      Bàsẽ cấp Đông Phương Ngữ Hinh thêm phiền toái, nhưng mà cái địa phương kia bà nhất định qua nhìn xem.

      muốn cả ngày sống hiểu gì như vậy, Bà có thể biết quá khứ của mình, nhưng muốn biết nữ nhân kia là ai?

      Có lẽ, nàng ấy cùng chính mình có liên quan, có loại quan hệ rất sâu đấy?--

      “Ai, ta ngủ?”

      Vừa cảm giác ngủ rất say, Đông Phương Ngữ Hinh thậm chí biết chính mình làm sao ra khỏi thùng tắm.

      Lúc tỉnh lại, bên ngoài sắc trời sáng , chính mình liền nằm ở trong cái ôm ấm áp, Uất Trì Tà Dịch cũng đứng lên.

      “Ừ......”

      “Bây giờ là giờ nào ?”

      Bên ngoài kéo rèm cửa sổ, nhưng xem ánh sáng trong phòng, chắc là còn sớm .

      muộn, nghỉ ngơi đủ chưa?”

      Uất Trì Tà Dịch ôn nhu cười, thấp giọng hỏi.

      “Còn trễ a, phải ta đáp ứng cùng mẫu thân phòng đấu giá sao?”

      Cái này cũng muộn rồi đấy.

      “Thành Ý cư cùng những nơi khác giống nhau, bên này dưới tình huống bình thường đều là buổi chiều bán đấu giá......”

      Buổi chiều bán đấu giá, thời gian này đúng là đủ......

      Đông Phương Ngữ Hinh le lưỡi, Uất Trì Tà Dịch luôn luôn cũng chưa kêu chính mình đứng lên, ra là......

      Thời gian cũng trễ a, nhưng mà, bọn họ ngủ dậy muộn như vậy, biết mẫu thân bọn họ......

      Còn có Tiểu Hoan Hoan, tiểu nha đầu này, vì sao cả ngày cũng quá nhiều.

      Đông Phương Ngữ Hinh nhanh chóng đứng dậy, Tà Dịch cũng ngăn trở, theo sau đứng lên.

      Lúc này, sắc trời còn sớm, bọn họ nên trước nhìn xem chút.

      Ngoài ý muốn là, Tiểu Hoan Hoan thế nhưng ngủ.

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng gọi bé, vội vàng ăn chút cơm, liền cùng Uất Trì Tà Dịch đến Thành Ý cư.

      Nữ vương cũng tới, thân thể của bà thoải mái, ở khách điếm nghỉ ngơi.

      Đông Phương Ngữ Hinh giúp bà bắt mạch qua, cũng có cái gì ổn, chắc là quá mức mệt nhọc .

      Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác bọn họ đến đủ chậm, nhưng......

      Đến Thành Ý cư, mới phát bán đấu giá cũng chưa bắt đầu.

      Thành Ý cư, tổng cộng chia làm ba tầng.

      Tầng thứ nhất, là nơi bán đấu giá.

      Lầu hai, là gian dành cho khách quý, thời điểm bán đấu gýiá người có thân phận dùng tiền bao phòng khách quý lo, ở đây người dưới lầu nhìn thấy bọn họ, cũng là nơi riêng tư.

      Bởi vì bán đấu giá thập giai ma hạch, lúc này trong phòng khách quý, cơ hồ toàn bộ đóng lại.

      Tuy rằng phải hôm nay, nhưng rất nhiều người trước tiên bao xuống dưới.

      có biện pháp, kẻ có tiền rất nhiều.

      Mà còn có chỗ, đó là nơi tiến hành giao dịch.

      Bên trong lúc bình thường, là nơi mọi người giao dịch.

      Giống như chợ bây giờ, chẳng qua chỉ giao dịch ít trân quý gì đó thôi.

      Bởi vì hôm nay bán đấu giá còn chưa có bắt đầu, cho nên, Đông Phương Ngữ Hinh quyết định đến phía dưới nhìn xem......

      chừng, có thể tìm đến thứ tốt gì đó cũng nên?

      Hai người chậm rãi xuống, chợ giao dịch dưới đất rộn ràng nhốn nháo, rất là náo nhiệt.

      Dung mạo Uất Trì Tà Dịch vốn là xuất sắc, mà Đông Phương Ngữ Hinh lại càng tuyệt diễm, lúc này tuy rằng sắc mặt bằng lúc bình thường, nhưng......

      Lại có vẻ hơn vài phần mảnh mai, thoạt nhìn càng làm cho người ta muốn thương tiếc.

      Phía dưới náo nhiệt, hai người vai kề vai chậm rãi tới, Đông Phương Ngữ Hinh xem chủ yếu là dược liệu, cùng ít vật quý trọng.

      ☆, Chương 793: Mỹ nam áo trắng [2]
      Edit: voi còi




      Nhưng mà, đáng tiếc, những thứ này nàng xem ra có chút phổ thông.

      Bước chân tự giác nhanh hơn ít, Uất Trì Tà Dịch lại có thứ gì muốn mua .

      Chẳng qua, cẩn thận theo Đông Phương Ngữ Hinh, chỉ sợ nàng có cái gì sơ xuất.

      Nhìn cẩn thận như thế, Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần biết làm sao --

      Nàng cũng phải tiểu hài tử, cái này, dùng sao!

      Nhưng mà, tại đây cũng cảm giác được khí tức mọi người động võ, trái lại là mảnh cực kỳ hiền hoà yên bình.

      “Cái này......”

      Bỗng nhiên, cái vật thể hình tròn màu đen khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh chú ý.

      “Thế nào......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới chính là thấp giọng , Uất Trì Tà Dịch cách được gần, nhưng lại nghe ràng.

      “Vật này, tại sao ta chưa thấy qua?”

      Màu đen, màu đen u ám.

      Giống như tảng đá, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh biết, đây phải tảng đá bình thường.

      Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của vật này, là lão phu nhân.

      Tóc bạc, mặt nếp nhăn cũng chằng chịt, nhìn ra tuổi cụ thể.

      Chẳng qua, làn da kia cũng tệ, cũng trắng, chỉ là nếp nhăn nhiều hơn mà thôi.

      da đốm mồi (da đồi mồi, thường có ở các cụ già, làm da thường có những chấm nâu…).

      “Ta cũng chưa thấy qua...... Nhưng, thứ này hữu dụng ??”

      Uất Trì Tà Dịch hiểu hỏi, xem cũng chưa xem qua, chưa chắc có ích lợi gì a. a.

      “Ta cũng ràng, chúng ta hỏi chút ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh chính là tò mò, sau đó là trực giác nữ nhân mà thôi.

      Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, dù sao tại bọn họ cũng có việc gì.

      “Tiền bối, xin hỏi đây là cái gì vậy?”

      Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu, nhìn lão phụ, nhu hòa hỏi.

      Nghe được có người hỏi mình, lão phụ kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt cái, sau đó tiếp tục cúi đầu, lên tiếng, cũng chuyện.

      Lão nhân này......

      để ý nàng?

      Đông Phương Ngữ Hinh xác định vừa rồi bà ấy nghe được, nhưng bây giờ......

      , tựa hồ đúng.

      Chẳng lẽ......

      Căn bản muốn bán sao?--

      “Tiền bối, xin hỏi cái này bán thế nào ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh gia tăng lượng, lại hỏi.

      “Thành ý giá......”

      Lão nhân tiếng, Đông Phương Ngữ Hinh có chút gì --

      Thành ý giá, đây là giá gì?

      Uất Trì Tà Dịch kéo kéo y phục của Đông Phương Ngữ Hinh, thấp giọng :

      “Ý tứ này chính là nhìn nàng ra giá, bà ấy báo giá......”

      Này......

      Đông Phương Ngữ Hinh 囧 , có bán này nọ như vậy sao? đúng là đủ......

      Nhưng mà, nàng đối với thứ này là có vài phần hứng thú......

      Chính là, biết nó là làm cái gì, cũng có cách nào khác cấp cái định giá.

      “Sư Hậu......”

      Đông Phương Ngữ Hinh dụng thần thức kêu Sư Hậu, lúc này nếu Tiểu Nhạc Nhạc ở đây tốt rồi.

      Tiểu Nhạc Nhạc kiến thức nhiều, chừng biết tác dụng của thứ này.

      “Đây, Hinh Nhi......”

      “Thứ này ngươi có biết ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh hiểu hỏi, Sư Hậu nhìn thoáng qua, cẩn thận vừa thấy, lắc đầu:

      “Chưa thấy qua, phải dược liệu, lại càng phải là ám khí......”

      Tuy rằng nó sống lâu, nhưng đại đa số thời gian là ở trong rừng rậm, biết đến này nọ cũng phải là rất nhiều.

      “Ngươi cũng biết a, vậy quên , ta cần......”

      Thứ này, nếu là có giá, nàng nhìn xem quý, giá thích hợp, nhưng có thể mua đến chơi đùa, nhưng......

      Lão nhân này như vậy, nàng làm sao lưu lại?

      ☆, Chương 794: Mỹ nam áo trắng[3]
      Edit: voi còi




      nương muốn thứ này?”

      Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch vừa muốn rời , bên người bỗng nhiên có ba nam tử trẻ tuổi.

      Người cầm đầu, bạch y (áo trắng) như tuyết, lớn lên trái lại khí vũ hiên ngang đấy, chẳng qua tươi cười mặt, làm cho người ta nhìn có vài phần thoải mái.

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn bọn họ liếc mắt cái, nhàn nhạt :

      “Chỉ là tùy tiện hỏi chút......”

      Nàng xong muốn rời , Đông Phương Ngữ Hinh phải người chiêu phong chọc điệp (trêu ong ghẹo bướm), nhìn đến nam nhân này ý tứ tốt, đương nhiên nàng lựa chọn rời .

      “Ha ha, nương cần khách khí như vậy? Thứ này, ta lại biết......”

      Công tử bạch y kia cười ôn hoà, hai người phía sau , trái lại chuyện, cũng cười, giống như hai môn thần (thần giữ cửa).

      “A, vậy đây là cái gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh hứng thú, phải là bởi vì người nam nhân này, chỉ là bởi vì, biết vật này.

      “Tại bên chúng ta, có Hỏa Diệm sơn, Hỏa Diệm sơn có chỗ tu luyện bảo địa, đây là ở bên kia dùng ...... Dùng nó, có thể đề cao tiến độ tu luyện......”

      Đông Phương Ngữ Hinh giật mình trừng lớn mắt, thể tưởng được vật này, thế nhưng có tác dụng như vậy.

      Chỉ là, thứ tốt như vậy, lão nhân này làm sao có thể......

      Lấy ra bán đây? Theo lý thuyết, thứ này chính là bà cần, cũng lưu lại để cho con cháu của mình dùng a.

      Tựa hồ là nhìn ra Đông Phương Ngữ Hinh hiểu, bạch y công tử tiếp tục giải thích :

      “Địa phương kia tuy rằng tốt lắm, nhưng hàng năm chỉ có cơ hội lần tiến vào tu luyện...... Hơn nữa, mỗi lần thời gian chỉ có tháng, chỉ cho phép năm người tiến vào......”

      Này......

      Điều kiện, đúng là hà khắc chút rồi.

      Hàng năm năm người vào, này......

      Này cũng quá, biến thái.

      “Tuy rằng thứ này tồi, nhưng, muốn vào bên kia, cũng dễ dàng, cho nên thứ này, cũng chính là có giá trị.... ....”

      Muốn mua, có thể, trước cân nhắc chút bản của mình.

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh, là gương mặt mới, lão nhân chưa bao giờ gặp qua, nàng thậm chí đều biết tác dụng của thứ này.

      Cho nên, vừa mới, lão nhân kia mới có thể chỉ nhìn Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt cái, nhưng trả lời vấn đề của nàng.

      Thử hỏi, ngươi ngay cả thứ này làm cái gì đều biết, làm sao có thể mua đâu?

      nương nếu muốn, tại hạ có thể đưa cho nương viên......”

      Bạch y công tử kia bỗng nhiên lấy ra tảng đá màu đen, cái này so cới cái kia của lão phụ nhân, lớn hơn nữa, càng tròn.

      Nhìn ra, cái này tỉ lệ càng tốt.

      Chỉ là, bọn họ thân chẳng quen, Đông Phương Ngữ Hinh làm sao có thể nhận của gì đó.

      “Đa tạ ...... Nhưng mà, địa phương kia chúng ta chưa chắc có thể qua, cho nên thứ này, tuy rằng trân quý, cùng chúng ta mà , lại chưa chắc hữu dụng......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của --

      Nàng xoay người, bắt lấy tay của Uất Trì Tà Dịch, ôn nhu :

      “Tướng công, chúng ta đến phía trước nhìn xem......”

      Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, vừa rồi lúc nhìn đến nam nhân kia đến bắt chuyện, xác thực có xúc động đem ta đánh .

      Nhưng có, tình cảm của Hinh Nhi đối với , tin tưởng, kiên định như vậy.

      Nam nhân trước mặt quyến rũ nàng dâu của , ......

      Nhịn, đây phải địa bàn của bọn họ, đương nhiên là khiêm tốn chút cho thỏa đáng.

      ☆, Chương 795 : Vết Nứt Cổ Kiếm.
      Edit:..Lam Thiên..

      “Ân, cẩn thận chút, nương tử......”

      Hai người nắm tay rời , bạch y công tử nhìn bóng lưng bọn họ, khuôn mặt tuấn dật mang theo chút màu đen phù hợp.

      Nữ tử này......

      sai, có ý tứ, nàng là người thứ nhất công khai cự tuyệt chính mình như vậy.

      “Tiểu Nhất, ai vậy?”

      nhàn nhạt mở miệng hỏi , phía sau người nam nhân nhăn nhíu mày, :

      “Công tử, có muốn thuộc hạ hỏi thăm chút ?”

      Bạch y nam tử gật gật đầu, người kêu Tiểu Nhất kia nhanh chóng chạy .

      “Có ý tứ, có ý tứ, lại dám......”

      Bạch y nam tử ha ha cười, mặt, mang theo quyết tâm nhất định phải có.

      “Công tử, nàng kia tựa hồ thành thân ......”

      nam tử khác yếu ớt nhắc nhở .

      “Bản công tử để ý cái này sao?”

      “Ngạch......”

      Nam tử trầm mặc , tựa hồ, công tử bọn họ chưa bao giờ để ý cái này.

      Mà nới này, là địa bàn của Hắc gia, cũng là vương triều của bọn họ.

      Bọn họ còn sợ cái gì?--

      “Hinh Nhi, vừa rồi nam nhân kia, đối với ngươi lòng mang điều ác a......”

      Ánh mắt kia, khiến Uất Trì Tà Dịch tức giận.

      “Ghanh tị”

      Đông Phương Ngữ Hinh thèm để ý cười, hỏi ngược lại.

      “Ân......”

      Tà Dịch cũng giấu diếm cảm xúc chính mình, hào phóng thừa nhận .

      “Người đối với ta gây rối rất nhiều a, chàng đám đều có thể quản sao? Hình như, người đối với chàng thèm dãi cũng thiếu a......”

      Uất Trì Tà Dịch im lặng, điều này sao có đến đến người rồi ??

      nhưng chưa bao giờ đối ai cười qua dù chỉ chút a?

      “Hinh Nhi, ta đối nữ nhân khác có động tâm qua......”

      Uất Trì Tà Dịch nghiêm cẩn quay thân mình Đông Phương Ngữ Hinh lại, câu như vậy.

      “Ta cũng đối nam nhân khác có động tâm qua a......”

      Thế giới tình cảm của nàng vốn rất đơn thuần, nàng cũng có nhiều thời gian mà câu tam đáp tứ đâu?

      đúng là như vậy , chúng ta còn lo lắng cái gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười, lúc này rất nhiều người trong giao dịch tràng đều hướng ra phía ngoài đến.

      thôi, hẳn là phía bắt đầu bán đấu giá , chúng ta qua nhìn chút......”

      “Ân......”

      Hai người đến là vì muốn xem phòng đấu giá , dạo chơi giao dịch tràng, chỉ là......

      Nhất thời hứng khởi mà thôi.

      Hai người nhanh chóng lên, tìm góc khuất ngồi xuống, muốn có quá nhiều người chú ý .

      Bởi vì chuyện bán đấu giá thập giai ma hạch, nên mấy ngày nay giao dịch tràng người đều rất nhiều.

      Rất nhanh , bán đấu giá sư mang theo vật phẩm đầu tiên ra.

      “Đây là thanh cổ kiếm, thời gian của thanh cổ kiếm này, cách nào có thể khảo chứng, nhưng, người thanh cổ kiếm, có chút vết nứt......”

      Bán đấu giá sư này, nhưng đều là .

      Người bình thường khi bán này nọ, phải đều là chỉ ưu điểm sao?

      thế nhưng trực tiếp khuyết điểm của vật phẩm này.

      “Vẫn nghe Thành Ý Cư làm buôn bán luôn luôn rất công bằng, công chính, , hôm nay vừa thấy quả nhiên giả......”

      Tà Dịch thấp giọng , Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nàng cũng nhìn về phía thanh cổ kiếm kia.

      Mặt thanh cổ kiếm có hoa văn cổ điển , bởi vì là vật phẩm thứ nhất, bình thường giá đều phải quá cao.

      Mà vết nứt phía kia, bán đấu giá sư cũng cầm lấy để mọi người cùng thấy chút, vết nứt lớn.

      Nhưng......

      Ai cũng dám khẳng định, cổ kiếm này khi nào bị chặt đứt.

      Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, thứ này, phỏng chừng bán được giá gì .

      “Tà Dịch, nếu chúng ta liền nhặt nó ......”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 796: Tẻ nhạt!!
      Edit:..Lam Thiên..


      Đông Phương Ngữ Hinh đùa .

      “Chúng ta muốn nó làm cái gì? Nàng cũng dùng đến, ta cũng dùng......”

      Uất Trì Tà Dịch bĩu môi, đây là cái phế vật.

      “Ha ha, tuy rằng vô dụng, nhưng...... chàng cùng Tiểu Hoan Hoan, về sau đều là luyện khí sư a, cái này là cổ kiếm, vậy ắt hẳn là có chút lai lịch, chờ tới khi hai người lợi hại, phải có thể dùng nó để luyện tập sao? chừng, đến lúc đó trải qua hai người thêm chút, liền thành bảo bối đâu?”

      Này cũng phải Đông Phương Ngữ Hinh có cái gì đặc biệt nhìn xa trông rộng, chỉ là......

      Cổ kiếm này, khuyết điểm lớn nhất chính là vết nứt kia, mà vết kia, là có thể phục hồi .

      Chỉ là, đại lục này, luyện khí sư rất hiếm, cơ bản đến vài người.

      “Cổ kiếm này giá khởi điểm là năm vạn kim tệ......”

      Bán đấu giá sư báo giá khởi điểm, năm vạn, nhiều lắm, nhưng cũng thể xem như con số .

      Dùng năm vạn mua thanh cổ kiếm tùy thời đều có thể bị gãy, là có chút có lời.

      trường, mảnh tĩnh lặng, bán đấu giá sư mặt có chút xấu hổ.

      Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn bốn phía liếc mắt cái, là kỳ quái, chẳng lẽ nơi này có lấy người luyện khí sư sao?

      Nếu như có luyện khí sư, bọn họ hẳn là có hứng thú .

      “Có người muốn thanh cổ kiếm này hay ?”

      Chuyện này có lẽ là lần đầu tiên bán đấu giá sư gặp phải, mặt của có chút đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn, thiếu chút nữa đều biết nên phản ứng như thế nào.

      Bất quá, lời xong, trường, vẫn như cũ có người lên tiếng trả lời.

      “Tứ vạn......”

      “Ba vạn......”

      “Hai vạn......”

      Đây là lần đầu tiên, bán đấu giá kim tệ là giảm xuống .

      Bất quá, có người muốn, cũng có biện pháp.

      Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, thứ này, lại có chút tiện nghi, nàng --

      “Nhất vạn......”

      Cái trán bán đấu giá sư mồ hôi lạnh ứa ra, Đông Phương Ngữ Hinh xem giá còn sai biệt lắm , liền kéo kéo y phục của Tà Dịch.

      “Nàng kêu ,......”

      Uất Trì Tà Dịch mặt có vài phần mất tự nhiên, hai chữ dọa người như vậy, nên lời.

      Đông Phương Ngữ Hinh ngẩn ra, chợt hiểu được, Tà Dịch là muốn mặt mũi đây?

      Thứ này, tất cả mọi người có ai muốn , nếu như lúc này hô lên, tất nhiên rất mất thể diện .

      “Ta muốn......”

      Nghĩ vậy, Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên đứng dậy, dọa người này nọ, nàng chưa bao giờ để ý qua đâu?

      “Ngươi xác định ngươi muốn cổ kiếm này?”

      Rốt cục cũng gặp được người muốn mua vật này, bán đấu giá sư có điểm kích động .

      “Ân......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vẫn như cũ thản nhiên xong, tất cả mọi người đều nhìn qua, trong đó còn có người thể tin được nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, hỏi:

      nương là luyện khí sư sao?”

      Ở trong ấn tượng của bọn họ, chỉ có luyện khí sư mới có thể muốn vật như thế này.

      Nhưng...... muốn phục hồi vũ khí, cần dựa vào là vận khí.

      Kia ý tứ là, nếu là vận khí của ngươi tốt, cho dù là ngươi có vũ khí, cũng chưa chắc có thể sửa lại thành công .

      phải......”

      “Kia nương muốn vật này......”

      Cái này, chỉ người hiểu , tất cả mọi người đều cảm thấy nữ tử này đầu óc có vấn đề.

      “Cho hài tử của ta chơi......”

      Oanh......

      Ngũ lôi cuồn cuộn đánh liên tục.

      Mất vạn kim tệ cho hài tử nàng chơi, nàng liền mua cái cổ kiếm này?

      Cái này, mọi người triệt để hết chỗ rồi.

      “Khụ khụ, kia chúc mừng vị nương này, chúng ta tiếp tục xem vật phẩm bảo bối thứ hai ngày hôm nay......”



      ☆, Chương 797: cần mạo hiểm
      Edit:..Lam Thiên..


      Bán đấu giá sư rốt cục đem vật phẩm khó bán nhất bán , thần thái cũng khôi phục tự nhiên, thong dong tiếp nhận vật phẩm thứ hai, bắt đầu bán đấu giá.

      “Thứ này mười vạn kim tệ?”

      Vật phẩm thứ hai, là viên cực phẩm đan dược lục giai......

      Nhìn đến này giá, Đông Phương Ngữ Hinh có chút biết gì, bất quá, tựa hồ, chính mình lúc trước ở Kỳ Thiên quốc bán được giá rất cao.

      Nhưng thời điểm đó trình độ luyện đan của nàng có chút thấp, luyện chế đan dược lục giai rất chậm, hơn nữa còn có thể thất bại, nhưng tại......

      Luyện chế cái kia liền giống như làm chơi ăn .

      “Trách được luyện đan sư có tay ngề đều bị cướp đoạt a...... đời này, chức nghiệp gì cũng đều khả năng ngèo nàn, nhưng luyện đan sư, nhất định ......”

      Uất Trì Tà Dịch cũng có chút ngạc nhiên.

      “Ha ha, kỳ , luyện đan sư thể sánh bằng luyện khí sư, Tà Dịch, nếu như chàng học tốt , so luyện đan sư càng nổi tiếng hơn ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng phải là tự cao tự đại, bởi vì, đây là nàng lời .

      từng, sư phụ cũng nàng qua luyện đan sư cùng luyện khí sư khác nhau, luyện đan sư là ít, còn luyện khí sư là rất hiếm.

      “Ta...... Hinh Nhi, nàng cảm thấy nếu muốn học tốt, cần mất bao lâu a......”

      Cái này phải Uất Trì Tà Dịch khinh thường chính mình, tin chính mình, mà là, bọn họ có thời gian......

      “Gần đây đúng là có chút vội, nhưng Tà Dịch, đợi qua đoạn thời gian nữa, chúng ta cùng hảo hảo học tập......”

      Có lẽ, với trình độ tại của nàng sai , nhưng......

      Thời gian học tập rất ngắn, nàng cần địa phương tinh thuần hơn đây?

      “Ân......”

      Tà Dịch thản nhiên cười, tiếp tục xem bán đấu giá ở phía --

      Lúc này, đến vật phẩm thứ tư, đây là tấm bản đồ.

      trọn vẹn , chỉ có nửa tấm bản đồ.

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn bản đồ kia, cũng biết sao lại thế này, nàng tổng cảm giác bản đồ kia đơn giản.

      “Lên giá, hai mươi vạn kim tệ......”

      Lúc này, bán đấu giá sư giới thiệu xong tình huống của bản đồ xong rồi, mà này giá, cũng tính là thấp.

      Bản đồ này, có người biết dùng để làm cái gì.

      Nhưng xem nguyên liệu, cùng màu sắc, đều từ cổ xưa.

      Bản đồ cổ xưa, có thể là bảo tàng, cũng có thể là công pháp, thậm chí có thể là......

      Trong này thứ chưa biết còn nhiều lắm, nên rất nhiều người, nguyện ý mạo hiểm.

      “Hai mươi mốt vạn......”

      “Hai mươi hai vạn......”

      ......

      Giá liên tục dâng lên, nhưng biên độ tăng giá lại lớn.

      Đông Phương Ngữ Hinh xem cảnh tượng náo nhiệt này, bỗng nhiên nghĩ đến phòng bán đấu giá của nàng , nàng lâu có trở về.

      biết bên kia thế nào rồi ?

      Hoàng thượng hẳn là nuốt lời ?

      Hẳn là , chờ chuyện bên này làm xong, nàng muốn trở về nhìn chút.

      “Năm mươi vạn kim tệ......”

      Bỗng nhiên có thanh mềm mại từ phía ghế lô vang lên, thanh này......

      Tuyệt đối là long trời lở đất.

      Phải biết rằng, lúc này người tăng giá, đều là vạn , bỗng nhiên nhiều hơn người tăng giá nhiều như vậy , người phía dưới, đều sửng sốt chút.

      “Sư Hậu, ngươi có nhận thức bản đồ này ?”

      Sư Hậu lắc đầu:

      “Hinh Nhi, ngươi cần mạo hiểm...... Chúng ta hẳn là nên điệu thấp......”

      Đúng vậy, lời của Sư Hậu rất có lý, bọn họ nên điệu thấp chút.

      Bởi vì, thực lực của bọn họ, cũng nhất định là mạnh nhất .

      Mà tài lực, cũng chưa chắc là đứng đầu .

      Việc bọn họ phải làm tại , chính là, tranh thủ đến lúc đó thừa dịp lấy được thập giai ma hạch mà thôi.

      Chương 798: Nữ tử hắc y
      Edit ; PDN


      "Ừ, ta chỉ là lo lắng nơi này có bí gì . . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh le lưỡi, tại sao ngay nàng cũng thận trọng như vậy rồi nhỉ?

      Dường như, tuổi càng lớn, càng ngày càng tính trẻ con .

      "Ha ha, Hinh Nhi, chúng ta chỉ là đến người qua đường. . . . . ."

      Uất Trì Tà Dịch cũng thả lỏng cười, có điều, thanh vừa rồi. . . . . . . . . . . .

      Uất Trì Tà Dịch có đặc điểm khác người , dễ dàng phân thanh của người khác.

      Thanh vừa rồi, có loại cảm giác giống như từng quen biết .

      Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại nghĩ ra.

      nhíu mày nhìn về phía trước, nhưng ghế lô phía này đóng cửa, cũng nhìn được gì cả.

      Nơi này thể dùng thần thức tìm kiếm, mọi người ở đây là cao thủ, nếu như ngươi dùng, rất dễ dàng bị người bao vây tấn công .

      "Làm sao vậy?" Nhìn ra Uất Trì Tà Dịch đúng, Đông Phương Ngữ Hinh ân cần hỏi han.

      "Thanh vừa nãy , nàng cũng nghe rồi?"

      Vừa rồi? Nữ nhân đó ?

      Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, nàng có ấn tượng gì.

      Nữ nhân kia cũng hô tiếng, sau đó, người phía dưới trấn trụ, ai chuyện .

      Đông Phương Ngữ Hinh muốn nghe lại lần cũng được.

      Có điều, vội, lúc nữa nàng ta vẫn phải ra ngoài.

      Bản đồ này, chung quy là bị cái nữ tử thần bí kia lấy được, đến kiện, lại là quyển công pháp.

      Phía sau cũng còn thứ xuất sắc , mấy người Đông Phương Ngữ Hinh hề hứng thú.

      canh giờ trôi qua rất nhanh, hội đấu giá chấm dứt.

      Mọi người đứng dậy rời , Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch vội, bọn họ muốn nhìn chút nữ nhân vừa rồi là ai.

      Chẳng qua là, đáng tiếc, tận đến mọi người hết, nữ nhân kia vẫn ra ngoài như cũ .

      " lầu này có đường khác?"

      Lúc này xuống dưới, hẳn là rồi.

      "Chắc là. . . . . ."

      Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, sao cảm giác là nữ nhân đó cố ý tránh bọn họ chứ?

      "Chúng ta đây thôi. . . . . ."

      Nếu đợi được người, cũng chỉ có trước ——

      Thân ảnh hai người vừa mới ra ngoài, cửa dãy ghế lô bỗng nhiên đẩy ra.

      nữ tử y phục đen bỗng nhiên lộ ra thân mình, mặt của nàng mang theo cái khăn đen, nhìn được khuôn mặt, nhưng có thể mơ hồ nhìn được là nữ tử dáng người sai . . . . . .

      Nữ tử nhìn về phía phương hướng hai người rời , đôi mắt mang theo loại ánh mắt cực kỳ phức tạp .

      Nàng kinh ngạc nhìn, mắt nháy nháy .

      "Bọn họ chính là người ngươi muốn tìm?"

      giọng nam trầm ổn vang lên, nữ tử gật gật đầu, trong mắt loang loáng ánh lệ.

      "Kẻ thù?"

      Giọng nới của nam nhân vẫn thản nhiên như cũ , mang theo vài phần nghiền ngẫm.

      quét mắt liếc hai người kia cái, chợt cúi đầu, tiếp tục nhìn cái chén tinh xảo trong tay.

      "Coi như thế . . . . . ."

      Nữ tử thở dài, dịu dàng :

      "Nếu như , hủy nhà của ta, hại chết thân nhân của ta , có tính nhỉ?"

      "Vậy—— đương nhiên là tính . . . . . ."

      Nam nhân khẽ nhếch khóe miệng , mang mặt vài phần cười xấu xa:

      "Chỉ là, kẻ thù của ngươi người ta có thân phận thấp nha. . . . . ."

      Nữ nhân đó, sao nhận thức.

      Nhưng cái nam nhân này , cũng biết đến ——

      Thiếu đảo chủ của Thiên Thương Đảo , người. . . . . . . . . . .

      Rất khó đối phó.

      "Đúng vậy nha, cho nên, ta cần hổ trợ của ngươi. . . . . ."

      Trong mắt nữ tử mang theo vài phần khẩn khoản, hai mắt như mặt nước nhìn cái nam nhân kia.

      Nam nhân cũng nhìn về phía nàng, bỗng nhiên ngoắc ngoắc tay, cười :

      Chương 799 : lo lắng bị người nhớ thương
      Edit : PDN


      "Lại đây. . . . . ."

      Nữ tử nghe lời dựa sang, tay của nam nhân vừa vạch lên, khăn lụa màu đen nhất thời rơi xuống đất, lộ ra khuôn mặt nhắn có phần trắng bệch , ốm yếu . . . . . .

      Nữ nhân này, dĩ nhiên là. . . . . .

      "Nếu như đối phó với , cũng phải được, nhưng, cuối cùng ta phải xem có đáng giá hay . . . . . ."

      Tay của nam tử , ngả ngớn ôm lấy cằm nữ nhân , ánh mắt nữ nhân run run , run run .

      Nàng muốn tách ra khỏi, nhưng có, cũng thể.

      Lúc nàng cầu xin đến nơi này , lúc muốn theo , cũng quyết định rồi, chung quy là bọn họ phát sinh cái gì.

      Tuy rằng, chuyện này rất biến thái.

      "Ta. . . . . . Tề Sơ. . . . . . cần, đây là phòng đấu giá. . . . . ."

      Nữ tử yếu đuối cầu xin , nam nhân cũng để ý chuyện này, bàn tay to chui vào trong y phục của nàng, khẽ cười xấu xa :

      " còn ai. . . . . ."

      Hơi thở trầm thấp của hết lần này đến lần khác phun lên người của nàng.

      "Hơn nữa, như vậy phải càng kích thích sao. . . . . ."

      Tại đây. . . . . .

      Tùy lúc cũng có thể có người đến.

      Nữ tử có chút bất an, có điều ghế lô này vẫn có chút cách ——

      "Tà Dịch, chàng có phải ghế lô kia có công năng che dấu hơi thở hay ?"

      Nếu như vậy, vậy Thành Ý Cư đúng là đủ tiên tiến .

      Vừa rồi bọn họ tra xét có người , nhưng. . . . . .

      Lúc bọn họ ra, kiểm tra lần rồi , dường như bên có lối ra ngoài riêng .

      "Chuyện này, ta cũng lắm. . . . . ."

      Bởi vì lúc ban đầu, cũng hứng thú đối với thứ này , cho nên, Uất Trì Tà Dịch cũng nghiên cứu.

      "Haizz, Bây giờ chàng vừa , trong lòng ta còn có chút lo lắng , nữ nhân kia phải là biết chúng ta chứ?"

      Nàng Đông Phương Ngữ Hinh có mấy người bạn .

      Nhưng tình địch, cũng phải ít.

      Chỉ là, thậm chí nàng cũng biết có mấy tình địch nha.

      "Quên , gấp cái gì? Đến lúc đó rồi sau. . . . . . Ghế lô ta phải đến hỏi chút, chúng ta dự định, biết có còn... nhàn rỗi hay . . . . . ."

      Uất Trì Tà Dịch còn sớm, cho nên dự định.

      "Ừ, ta cùng chàng . . . . ."

      Tà Dịch cũng cự tuyệt, để mình Đông Phương Ngữ Hinh mới lo lắng đấy?

      tại nhiều người, cũng hỗn loạn, Hinh Nhi xinh đẹp như vậy , khó tránh khỏi bị người khác nhớ thương.

      Ngươi thử xem vừa nãy, ở bên người cũng có người đến gần mà?

      Đương nhiên, những lời này, Tà Dịch cho Đông Phương Ngữ Hinh ——

      "Haizzz, ta phải giúp mẫu thân như thế nào đây . . . . . ."

      Đến bây giờ Tiểu Hoan Hoan cũng chưa chú ý, bé muốn hỗ trợ nha.

      "Chậc, chuyện này. . . . . . Tiểu Hoan Hoan, nếu chúng ta phòng đấu giá xem thử trước?"

      Tiểu Nhạc Nhạc nghĩ tới cái chủ ý.

      "A. . . . . . phải cái ma hạch thập giai kia còn chưa đưa tới hay sao?"

      Hoan Hoan chu chu miệng, dường như từng nghe mấy người mẫu thân , phải chờ tới hôm đó mới lấy ra .

      "Đúng vậy nha, nhưng. . . . . . Chúng ta hãy trước xem cái cũng tốt , chừng, có thể có phát sao?"

      Tiểu Hoan Hoan vừa nghĩ cũng đúng, có điều bây giờ trời sắp tối.

      Nhưng tiểu hài tử, luôn xúc động , bé mới mặc kệ có trời có tối hay ?

      Bé lôi kéo tiểu Nhạc Nhạc chạy , vội chạy thẳng tới phòng đấu giá cách đó xa .

      Chương 800 : ghen tị là đúng !

      Edit : PDN

      May mắn , bọn họ trốn , nữ vương cũng biết. . . . . .

      Thành Ý Cư. . . . . .

      Nhìn ba chữ kia, tiểu Hoan Hoan chép miệng:

      "Đây là Thành Ý Cư cái gì chứ , chính là chỗ kiếm tiền , thành ý cái đầu ấy. . . . . ."

      Tiểu Nhạc Nhạc rất muốn nhắc nhở bé, nữ nhân, phải chú ý lời của chính mình .

      Nhưng. . . . . .

      Tiểu Hoan Hoan như vậy, càng đáng , phải sao?

      Cho nên quyết định ngậm miệng , chỉ thích tiểu Hoan Hoan, mặc kệ bé có bộ dáng gì nữa, đều thích.

      Hai người nhanh nhẹn vào, bên trong lại trống rỗng .

      ra, điều này cũng khó trách, đến lúc này, người ta lập tức đóng cửa , ai ở chỗ này đâu?

      Thị trường mua bán ngầm kia, bình thường cũng là ở lúc bán đấu giá mới bắt đầu, có mấy người .

      Hai người

      Vóc dáng xinh, đều là đứa , tiến vào như vậy ngược lại có ai chú ý.

      Hơn nữa, tuy rằng tuổi bọn họ lớn, nhưng. . . . . .

      Nhưng võ công cũng kém, cho nên. . . . . .

      Vụng trộm tránh mấy người giám sát ngầm lại đây, cũng phải có khả năng . . . . . .

      Chẳng qua là, phòng đấu giá có người, tiểu Hoan Hoan liền lôi kéo tiểu Nhạc Nhạc trực tiếp đến lầu hai.

      Lầu hai, lúc này cũng trống rỗng , người cũng có.

      đám phòng, tuy rằng lớn, nhưng trang trí đều rất tinh xảo.

      Hơn nữa, mỗi cửa phòng , đều có khóa lại.

      "Í, nơi này sao còn phải khóa cửa . . . . . ."

      Tiểu Hoan Hoan tò mò , tiểu Nhạc Nhạc nghiên cứu chút:

      " phải bên trong có thứ đáng giá? Sợ bị người ta lấy , cho nên. . . . . ."

      Chậc, khả năng này tính nha.

      Tiểu Hoan Hoan hiểu gật đầu, bé về phía phòng kế tiếp , vẫn giống y như thế ——

      "Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi có biện pháp mở ra ? Chúng ta vào xem?"

      Người luôn như vậy, thứ càng thấy được , lại càng cảm thấy thần kỳ.

      Nhưng. . . . . .

      Nơi này có cái gì đáng tò mò chứ?

      Tiểu Nhạc Nhạc đối với nơi này ngược lại mấy hứng thú, nhưng tiểu Hoan Hoan muốn xem, cũng với nàng .

      "Được, ta thử chút. . . . . ."

      Tiểu Nhạc Nhạc nhướng mày, hai mắt nhìn chằm chằm vào khóa kia, sau đó hai cái ngón trỏ chụm lại, Chỉ cái vào giữa cái khóa kia , :

      "Mở. . . . . ."

      Thực thần kỳ , khóa kia thế lại mở.

      "Oa, tiểu Nhạc Nhạc, khi nào ngươi có bản lĩnh này ?"

      Tiểu Hoan Hoan tò mò qua, phát khóa cũng phá hỏng hẳn, chỉ là mở ra mà thôi.

      Giống như là dùng cái chìa khóa .

      Nhưng vừa rồi, ràng bé lại cảm thấy chỗ này. . . . . .

      Dường như có giam cầm đồ vật gì đó , bé thử rồi, võ công của bé được, nhưng tiểu Nhạc Nhạc , tại sao lại có thể chứ?

      Chẳng lẽ cái lực lượng giam cầm gì đó hữu hiệu đối với mình hiệu quả với tiểu Nhạc Nhạc sao?

      A, tại sao lại công bằng như vậy chứ?

      "Tiểu Hoan Hoan, phải ngươi muốn qua xem thử hay sao?"

      Thấy tiểu Hoan Hoan bất động, tiểu Nhạc Nhạc bất an hỏi.

      "Ta. . . . . . Hì hì, vào, đương nhiên là phải vào xem thử . . . . . ."

      Tiểu Hoan Hoan xấu hổ cười, vừa rồi bé làm sao vậy?

      Tại sao chuyện này cũng tính toán?

      Tiểu Nhạc Nhạc và mình phải giống nhau sao? đối với mình, vậy cũng thể chê , bé làm sao có thể ăn giấm chua với tiểu Nhạc Nhạc chứ?

      Tiểu Hoan Hoan có chút khinh bỉ chính mình, như vậy là đúng , bé làm sao có thể so bì với tiểu Nhạc Nhạc ? Bé tự với mình .

      Bởi vì bây giờ nơi này nhìn thấy nửa cái bóng người, cho nên, tiểu Hoan Hoan yên tâm tiêu sái vào.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 801: Nam nhân xa lạ
      Edit: voi còi



      Đây quả thực là có thể dùng xa xỉ đến hình dung.

      Tiểu Hoan Hoan ngồi vào giường nệm, ánh mắt tìm tòi vòng, cũng chỉ nhìn đến ít quý báu gì đó, cũng có quá...

      Quá vào mắt

      Ánh mắt của Tiểu Hoan Hoan của chúng ta, thế nhưng rất cao đấy .

      Hai người nghỉ ngơi chút, sau đó lại vài phòng, phát đều sai biệt lắm.

      có gì thu hoạch, Tiểu Nhạc Nhạc đem khóa khóa kỹ, Tiểu Hoan Hoan nhàm chán gãi gãi đầu, :

      “Chúng ta lại dạo......”

      Tự nhiên Tiểu Nhạc Nhạc cùng, bọn họ xuống thang lầu, sau đó ở lầu xem.

      Xoay xoay xoay xoay, bỗng nhiên phát cánh cửa khép chặt, đây là......

      Khép chặt, khóa ......

      Tiểu Hoan Hoan muốn mở ra, phát chính mình vẫn mở được.

      “Ngươi thử xem......”

      Mặc dù có phần bị đả kích, nhưng......

      Đối với Tiểu Nhạc Nhạc, Tiểu Hoan Hoan vẫn là ghen tị được.

      Tiểu Nhạc Nhạc nhìn đại môn liếc mắt cái, bố trí này, so với những phòng vừa rồi trái lại muốn lợi hại hơn.

      Nghĩ đến đây quan trọng hơn chút.

      Tiểu Hoan Hoan tính toán, mà Tiểu Nhạc Nhạc nhìn cửa kia liếc mắt cái, nghĩ nghĩ, cũng liền trực tiếp vận công.

      Tiểu Nhạc Nhạc là hồ ly, phải người bình thường, cùng người tu luyện có chút khác nhau.

      Chướng ngại kia, đối với nó có tác dụng gì.

      Hoan Hoan có chút buồn bực, tại sao lại cách xa nhiều như vậy đây?

      Thế nhưng, kỳ quái là, chút cũng có mở được cửa này ra.

      Tiểu Nhạc Nhạc cũng tức giận, ràng tiếp tục phát công.

      May mắn, lần này nó thay đổi biện pháp chút, thế nhưng ở lần thứ ba vẫn đem cửa mở ra.

      Hai người nhanh chóng vào.

      Tiểu Hoan Hoan đóng cửa lại, tò mò nhìn phòng ở đen tuyền kia.

      “Này...... Thoạt nhìn là đủ tốn công đấy ......”

      Tiểu Hoan Hoan oán giận, may mắn bé có bảo bối.

      Theo nhẫn trữ vật xuất ra chính mình gì đó, viên dạ minh châu lớn, cũng chỉ như ngón tay, phải quá sáng.

      “Hoan Hoan, ta có cái này lớn hơn, nếu đổi cái?”

      Tiểu Nhạc Nhạc vội vàng hỏi.

      cần, cái này là có thể......”

      Tiểu Hoan Hoan khoát tay, giải thích :

      “Chúng ta là vụng trộm vào, phải khiêm tốn chút......”

      Tiểu Nhạc Nhạc im lặng, bọn họ còn chưa đủ khiêm tốn sao?

      Lại , ở đây căn bản có người nào được ?

      Nhưng mà, Tiểu Hoan Hoan đồng ý, tự nhiên nó đổi, gắt gao theo ở phía sau Tiểu Hoan Hoan, nó cũng rất hiếu kỳ đó là chỗ nào đây?--

      “Tiểu Hoan Hoan?”

      Nữ vương chính là ra ngoài chút, trở về thế nhưng thấy được Tiểu Hoan Hoan, bà sốt ruột gọi!

      Trong phòng có, quốc sư bên kia cũng có, Tiểu Hoan Hoan này, chỉ trong chốc lát, tới chỗ nào đây?

      Đông Phương Ngữ Hinh qua để bà giúp đỡ xem Tiểu Hoan Hoan, giờ bỗng nhiên mất tích......

      Bà vội vàng chạy tìm Đông Phương Ngữ Hinh, có lẽ, Tiểu Hoan Hoan ở bên kia......

      Nhưng mà, Tiểu Nhạc Nhạc cũng ở ......

      Nhưng bọn luôn luôn là ở cùng nhau, cùng nhau ở bên kia cũng chừng.

      Nữ vương chạy đến phòng ngủ của Đông Phương Ngữ Hinh, thế nhưng......

      Đông Phương Ngữ Hinh còn chưa có trở về, nữ vương sốt ruột, Phong cũng ở đây.

      biết giờ phút này đều đến chỗ nào rồi.

      Bà nghĩ ra tìm người, nhưng có lo lắng bọn họ đến thấy mình càng sốt ruột.

      Có lẽ, Tiểu Hoan Hoan chỉ tùy tiện ra ngoài chơi, rất nhanh trở về .

      Nữ vương an ủi chính mình .

      “Xin hỏi đây là nơi ở của Đông Phương Ngữ Hinh sao?”


      ☆, Chương 802: lo lắng bé sao?
      Edit: voi còi



      Bỗng nhiên nam tử trung niên hỏi.

      Nữ vương ngẩng đầu nhìn ông ta, thân y phục tồi, khó có thể che giấu cả người quý khí.

      Nam nhân này......

      Vừa thấy chính là có thân phận, mặc dù y phục này cũng quá khoa trương.

      Mà ở phía sau ông ta, theo sáu thị vệ, bọn họ cũng là trang phục như người bình thường, nhưng võ công......

      thể , võ công của vài người, là người bình thường đâu?

      “Ngươi là......”

      Nữ vương phải, dù sao, hỏi, có lẽ nên hỏi thăm ràng .

      “Ha ha, cũng có gì...... Ta là người quen cũ của nàng ấy......”

      Trung niên nam tử hơi hơi cười, .

      “Nàng ở đây, ra ngoài......”

      Thái độ của nam nhân này rất khách khí, nữ vương cũng tốt cái gì, .

      “Vậy phu nhân, xin hỏi ngươi là gì của nàng ......”

      Nam nhân bên cạnh trung niên nam tử, cũng khách khí hỏi.

      “Ta là mẫu thân của nàng ấy......”

      Nữ vương đắc ý xong, có nữ nhi như vậy, bà luôn luôn đều cảm thấy chính mình tự hào.

      Chính là, lời bà vừa ra, hai người lại đều sửng sốt chút.

      Đặc biệt nam tử vừa mới hỏi, miệng thế nhưng khoa trương mở rộng thành hình quả trứng.

      Ách......

      Nữ vương có chút gì, có khoa trương như vậy sao?

      Cho dù là tuổi của bà lớn chút, nhưng tuổi của bọn cũng a.

      “Các ngươi là gì của nàng ......”

      Nữ vương hiểu hỏi, nam nhân chuyện sau kia cười cười:

      “Vậy...... Nếu nàng ấy ở đây, chúng ta đợi lát nữa lại đến tìm nàng ......”

      xong, cùng nữ vương cáo từ, mấy người đều cáo lui.

      Đây......

      là mấy người kỳ quái --

      Nữ vương lắc đầu, bây giờ là đau đầu a, Tiểu Hoan Hoan biết đâu vậy.

      Nữ vương vừa muốn trở về, quốc sư tới, nữ vương vội hỏi:

      “Phong, con có thấy Tiểu Hoan Hoan đâu ?”

      Quốc sư lắc đầu:“ phải bé ở trong phòng ngủ sao?”

      “Bé cùng Tiểu Nhạc Nhạc đều mất tích ......”

      Ánh mắt Nữ vương buồn bã, nha đầu kia, biết làm cái gì.

      “A...... Vậy, để con ra ngoài tìm xem......”

      “Ừ, ta cũng ...... Ta lưu lại cho Hinh Nhi tờ giấy......”

      Tìm người, luôn luôn là dễ dàng, tìm cái tiểu hài tử, lại càng khó.

      Hai người vẫn tìm đến khi còn sớm, lúc trở về, vẫn hề thu hoạch như cũ.

      Trở lại khách điếm, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch ở đây.

      Sắc mặt của hai người, đồng dạng là mang theo nhàn nhạt lo lắng.

      “Hinh Nhi, thực xin lỗi......”

      Nữ vương có chút áy náy, nếu như bà vẫn nhìn Tiểu Hoan Hoan, vậy......

      “Mẫu thân, có việc gì ...... Tiểu Hoan Hoan nghịch ngợm, thích lộn xộn, có việc gì ......”

      Nha đầu kia, phỏng chừng là biết tìm cái gì chơi tốt .

      “Chúng ta cơ hồ tìm xung quanh đây, cũng chưa thấy cái bóng của tiểu nha đầu kia a......”

      Nữ vương lo lắng xong, Tiểu Hoan Hoan đáng như vậy, chứ phải là bị người ggiam giữ rồi?

      “Nếu bé muốn giấu , chúng ta ai cũng tìm thấy, con biết tại bé có việc gì, trước đừng tìm......”

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất đắc dĩ xong, bỗng nhiên Tà Dịch nghĩ đến lúc trước bọn họ quen biết, Đông Phương Ngữ Hinh đối Tiểu Hoan Hoan cũng là như vậy, cái kia thời điểm còn cảm thấy Đông Phương Ngữ Hinh chịu trách nhiệm .

      Nhưng bây giờ, hiểu, tựa hồ cũng hiểu ý nghĩ của nàng rồi.

      “Hinh Nhi, ngươi lo lắng Tiểu Hoan Hoan......”



      ☆, Chương 803: có xuất
      Edit: voi còi



      Quốc sư lo lắng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, thể tin được, đứa bé mình ở bên ngoài.

      “Bản lĩnh của bé mọi người còn biết? Hơn nữa, có tiểu Nhạc Nhạc và Tiểu Hỏa Cầu, bé cũng gặp thiệt thòi ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh tự tin , hơn nữa, lui bước , ngộ nhỡ Tiểu Hoan Hoan có cái gì nguy hiểm, Tiểu Hỏa Cầu cũng trở về báo tin.

      Năng lực của Tiểu Hỏa Cầu, cũng phải người bình thường có khả năng giải quyết.

      Nữ vương vừa nghe cũng đúng, chính mình rất lo lắng.

      Tiểu Hoan Hoan tò mò, tưởng chính mình chút, cũng bình thường.

      “Đúng rồi, Hinh Nhi, hôm nay buổi chiều có hai người tới tìm con......”

      Nghĩ đến hai nam nhân kia, nữ vương cảm thấy có chút kỳ quái:

      “Là trung niên, tuổi tác ......”

      Hai nam nhân trung niên?

      Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu mày, hình như nàng quen biết người như vậy a.

      Hơn nữa, là nữ vương biết.

      “Ông ta có chuyện gì ?”

      Nữ vương lắc đầu, Đông Phương Ngữ Hinh sao cả cười:

      có việc gì, nếu là có việc, bọn họ lại đến tìm con ......”

      Tuy rằng Tiểu Hoan Hoan ở đây, nhưng mọi người cũng lo lắng thế nào.

      Đều tự trở về nghỉ ngơi, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch trở về, nhưng là cảm giác có vài phần mệt mỏi.

      là ai đây? Hinh Nhi, nàng cảm giác......”

      Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, nàng là đoán ra.

      “Mặc kệ nó? Chỉ cần phải tới tìm ta phiền toái là tốt rồi......”

      Ách, này , ra cừu địch của bọn họ ít đâu?

      Nhưng mà, xác thực như thế, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới đắc tội ai, nhưng cừu địch, lại đám, ít.

      Tà Dịch cũng có chút bất đắc dĩ.

      Chẳng qua, [binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn], ai sợ ai đâu?

      “Hinh Nhi, nàng cảm giác Tiểu Hoan Hoan chỗ nào?”

      Hai người kia nữa, Tà Dịch vẫn có chút lo lắng tiểu nha đầu như cũ, bất an hỏi.

      “Cái này...... Kỳ ta cũng ràng......”

      Nghĩ đến Tiểu Hoan Hoan từng qua, muốn giúp nàng, nhưng......

      Thập gai ma hạch, cũng phải là Tiểu Hoan Hoan là có thể giúp mình.

      Cho nên......

      “Ta có chút lo lắng......”

      Đó là nữ nhi của mình, mới chút như vậy, tự mình người ở bên ngoài......

      “Bé ấy a, nghĩ giúp ta, nhưng ta cũng nhắc đến với bé, việc này bé cần phải xen vào ......”

      là chỗ nào đâu?

      Thành Ý cư?

      Địa phương kia sớm đóng cửa .

      Đó là......

      Hắc gia?

      Nếu là Hắc gia, cũng phải tốt như vậy.

      Tự tiện xông vào, như thế nào cũng tốt nghe a.

      Nhưng mà nếu làm, cũng có gì hay để , đến ngày mai rồi sau.

      Đối đứa , cũng thể quá mức cưng chiều, nhưng cũng phải như, cho bọn chúng chút thời gian tự do mới tốt?

      --- ------ ------ --------

      “Người kia có thể xuất ?”

      Đây là cái mật thất, nam tử trung niên thần sắc nghiêm túc hỏi.

      Phía sau ông, theo người nam tử tuổi còn trẻ, dung mạo nam tử tuấn tú, cùng nam nhân này, rất giống nhau.

      “Phụ thân, con làm cho bọn họ toàn bộ chú ý, chính là, còn có.... ....”

      Còn có......

      Sắc mặt nam nhân lập tức đen lại, tin tức về thập giai ma hạch thả ra , thậm chí thời gian ràng.

      Lúc đó, cũng là người kia chính miệng đáp ứng.

      Nhưng......

      Bây giờ, lập tức đến thời gian đó, thế nhưng xuất .

      Đây phải cố ý thiết kế bọn họ chứ?

      Cũng trách chính mình, lúc ấy quá kích động......

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 804: Đề phòng vạn nhất.

      Edit:..Lam Thiên..


      Này chính mình cũng lạ, lúc đó rất kích động , biết có thập Giai Ma hạch, thậm chí chỉ nhìn thoáng qua, liền xác định là đúng, hơn nữa, nếu như thứ này ở trong tay sản nghiệp của Hắc gia, kia thanh danh của bọn họ......

      Càng trọng yếu hơn là, vì vật này xuất , nên cơ hồ tất cả sản nghiệp phụ cận đều kéo theo......

      Tiền lời......

      Lúc đó chỉ nhìn thấy tiền lời, lại quên tính đến người nọ có thể xuất .

      Này tại......

      Nếu như vẫn xuất , kia đến lúc đó......

      “Phụ thân, ngươi có biết tên , cùng cách thức liên hệ ?”

      Nam tử lắc đầu, biết đây là cao thủ, căn bản có khả năng cấp chính mình tư liệu gì .

      “Vậy...... có tín vật ?”

      “Có......”

      Nam tử từ trong lòng lấy ra cái hòm tinh xảo, nhàng mở ra, bên trong có hạt châu lơn bằng nắm tay......

      Dạ minh châu, rất lớn .

      Rất hiếm thấy .

      Dạ minh châu này vừa thân, trong phòng toàn bộ đều sáng chói lên .

      Dạ minh châu này chất lượng đặc biệt tốt, nếu như bán ......

      Tất nhiên giá cả thấp.

      Người nọ, hẳn là tự dưng đem vật như này tặng người .

      an lòng hơn ít, có lẽ, là do bọn quá lo lắng.

      Người kia, nhất định xuất ......

      Nam tử này, chính là thiếu chủ của Hắc gia , Hắc Cẩn Trí.

      “Ân, hi vọng như vậy...... Bất quá, chúng ta cũng phải làm tốt chuẩn bị......”

      Nếu như, vạn nhất người kia tới, bọn họ nhất định phải xuất ra cái khác có thể làm cho người ta động tâm......

      Như vậy, mới có thể vãn hồi chút tổn thất.

      “Phụ thân, nếu như có vạn nhất, chúng ta liền bán đấu giá bán nửa tấm bản đồ kia ......”

      Tấm bản đồ, cũng chỉ có nửa, cũng phải là trọn vẹn .

      Vốn là đáng bao nhiêu tiền, nhưng cái này, lại liên quan đến bí mật.

      cái bí mật rất trọng đại.

      Đây là bản đồ do tổ tiên bọn họ lưu lại, sở dĩ bọn họ mở Thành Ý Cư, cũng là vì muốn tìm kiếm nốt nửa tấm bản đồ còn lại.

      Chỉ là, qua mấy thế hệ, nhưng vẫn có tin tức của nửa tấm bản đồ kia.

      Bọn họ dám buông tha cho, cũng dám đem nửa tấm bản đồ này bán .

      Nhưng nếu như người bán thập Giai Ma hạch đến, tựa hồ cũng chỉ có cái này là có thể ngăn chặn hậu quả của bọn họ --

      “Này...... Đến lúc đó rồi sau......”

      Nam nhân có chút do dự, tuy rằng......

      thừa nhận nhi tử của mình rất đúng, nhưng ......

      Vật này, dù sao cũng là từ nhiều đời truyền xuống , cho dù là vẫn luôn chưa có kết quả, nhưng cũng muốn vật này mất ở trong tay chính mình.

      “Phụ thân, danh dự, quan trọng hơn......”

      Hắc Cẩn Trí thản nhiên xong, trong mắt mang theo vài phần tính kế:

      “Nửa tấm bản đồ này ở trong tay chúng ta, vốn là có ai biết. chừng, nửa kia của tấm bản đồ, cũng là như thế......”

      “Nếu như, chúng ta ra tay bán nửa tấm bản đồ này, rất có thể tìm ra nửa tấm bản đồ kia , chúng ta cũng có thể có cả tấm bản đồ......”

      Kế này, sai, nhưng tính mạo hiểm tương đối lớn.

      “Ai, ngươi ra rất đơn giản, nhưng...... Ngươi có nghĩ qua, nếu như việc này có nhiều người biết, đến lúc đó, tranh đoạt......”

      Nam tử lo lắng nhìn nhi tử chính mình, là chính mình già sao?

      Cảm giác, thiếu rất nhiều nhuệ khí cùng khí phách, nhưng ra nhi tử, càng ngày càng thành thục .

      “Ha ha, phụ thân, chúng ta cũng biết tình huống trong đó là gì......


      ☆, Chương 805: Cổ kiếm kỳ quái

      Edit:..Lam Thiên..


      chừng, mình chúng ta căn bản thể vào được.”

      Hắc Cẩn Trí ra lo lắng cái này, ở thế giới này, chính là cá lớn nuốt cá bé, ai cướp được mới là đúng .

      “Phụ thân, bản đồ kia ngươi ra có thể hảo hảo lấy lại......”

      Hắc Cẩn Trí tiếng, bất quá nơi này là mật thất phòng đấu giá , ngoài Hắc gia, có người khác biết đến.

      “Ta biết......”

      Hai người lại ít tình huống gần đây.

      “Đúng rồi, người đến gần đây, có gì đặc biệt ?”

      “Có, thiếu đảo chủ Thiên Thương Đảo thiếu đảo chủ Uất Trì Tà Dịch mang theo thê tử đến ......”

      Thiên Thương Đảo......

      Kia thế nhưng là thế lực lớn nhất tại của bên này.

      Bất quá, đều là bên ngoài , nếu ngầm so đo, Thiên Thương đảo chưa chắc có thể chiếm được ưu thế gì.

      Dù sao, chuyện khoảng thời gian trước của bọn họ, bọn cũng đều biết, Thiên Thương đảo thế nhưng tổn thất .

      “Nga?”

      Mang theo nữ nhân kia tới, này cũng có gì là ổn

      Bất quá, nghe thời điểm lúc trước, bên người Uất Trì Tà Dịch có nữ nhân .

      “Nữ tử này lai lịch lớn, nhưng thanh danh lại ......”

      Hắc Cẩn Trí đem chuyện của Đông Phương Ngữ Hinh lần, nam tử gật gật đầu:

      “Nàng là luyện đan sư ? còn là đồ đệ của Chích lão?”

      “Đúng, bất quá kỳ quái chính là, hôm nay nàng đến phòng đấu giá của chúng ta, nàng chỉ mua thanh cổ kiếm rạn nứt, là muốn cho đứa của nàng chơi......”

      “Nga?”

      Cái này, nam nhân cảm thấy hứng thú .

      “Là Phong Minh Kiếm sao?”

      Cổ kiếm kia, kỳ rất là nổi danh .

      “Ân......”

      “Ha ha, chúng ta đây liền nhìn chút, nàng có thể mang theo thanh kiếm kia bao lâu......”--

      Phong Minh Kiếm, là tên bọn cấp cho thanh cổ kiếm

      Lúc đó, thanh kiếm này khi lần đầu tiên bọn họ bán ra, giá ra thấp, hơn nữa, có vết nứt.

      Người mua biết chính mình được bảo bối, chỉ là......

      đến tháng, thanh kiếm này liền......

      Mất tích ......

      Sau đó, người mua kiếm tìm tới đây, chỉ là, Thành Ý Cư tuy rằng lấy thành ý dẫn người, nhưng là bao gồm, khi này nọ ngươi mua bị mất bọn họ giúp ngươi tìm lại.

      Cho nên bọn họ cự tuyệt thỉnh cầu của người kia, người nọ tiếp tục tìm cổ kiếm của .

      Rốt cục nửa năm sau người nọ cũng tìm được thanh cổ kiếm kia, chỉ là, cổ kiếm mỗi ngày vào lúc tối, đều kêu lên, cho nên liền đặt tên là Phong Minh Kiếm.

      Người nọ chịu nổi, ủy thác cho bọn họ bán , cổ kiếm này lần thứ hai bán đấu giá.

      Vẫn như cũ giá thấp, nhưng kỳ quái chính là, nhân gia mua được tháng, cổ kiếm lại thần bí mất tích......

      Cùng giống như người mua thứ nhất, kiếm này cho tới bây giờ, đổi chủ tới năm sáu lần.

      Mà lần này, kiếm có vết nứt, thậm chí bộ dáng đại biến, mọi người nhận ra.

      Chỉ là, bọn phụ trách vài lần, cho nên cũng liền ràng.

      “Này...... Phụ thân, ta cảm giác Đông Phương Ngữ Hinh là muốn...... để Liệt lão sửa chữa chút ......”

      Hắc Cẩn Trí nghĩ nghĩ, vạn lượng kim tệ tuy rằng nhiều lắm, nhưng cũngkhông tự dưng bỏ như vậy.

      “Liệt lão? việc như vậy, động thủ?”

      Nam nhân khinh thường bĩu môi, có thời gian sửa chữa, Liệt lão liền làm cái binh khí mới, biết so với cái này đáng giá hơn bao nhiêu đâu?

      tại, có bao nhiêu người muốn binh khí của Liệt lão chứ?

      Cho dù, dốc hết gia sản, cũng có rất nhiều người cam nguyện muốn có được vũ khí của Liệt lão.

      Nhưng......


      ☆, Chương 806: Mất trộm

      Edit:..Lam Thiên..


      Liệt lão rất ít khi ra taycũng rất ít giúp bọn tạo ra binh khí, chuyện như vậy mọi người đều biết.

      “Đúng vậy, nhưng nếu là như vậy, nữ tử này cũng quá bại gia ......”

      Hắc Cẩn Trí, làm sao mà biết Tiểu Hoan Hoan cũng là thiên tài luyện khí sư, mà Uất Trì Tà Dịch, cũng có thiên phú luyện khí sư đây?

      Binh khí này, cho dù là Liệt lão làm, nhưng......

      Để Tiểu Hoan Hoan bọn họ luyện tập, cũng là thành vấn đề .

      Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải học chút, bằng ......

      Chiếu theo bộ dáng tại của bọn họ, căn bản cũng làm nên cái gì.

      Bất quá, này phải là vấn đề, bọn họ cần chỉ là thời gian mà thôi.

      Mà chỉ cần có thiên phú là đủ rồi, nếu như có thiên phú, cho dù là cả đời cũng khả năng làm luyện khí sư .

      Đương nhiên, hai người kia đều biết --

      “A, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?”

      Hôm sau, phòng đấu giá vẫn theo lẽ thường mở cửa buôn bán.

      Mọi người giống như ngày thường xuống tầng đấu giá ngầm, đây là địa phương giao dịch.

      Phía buổi chiều bình thường đều buôn bán, đây là chuyện mọi người đều biết.

      Chỉ là, vừa mới tiến vào liền phát đúng.

      Bởi vì bọn họ vẫn luôn ở nơi này bán này nọ, cho nên......

      Thông thường ít gì đó bất tiện , bọn họ để lại ở đây......

      Buổi tối cùng lúc đều đóng cửa, này tính an toàn cũng thành vấn đề.

      Cho nên, dần dần , tất cả mọi người cũng đem này nọ cầm trở về .

      Dù sao, ngươi tại đây bán này nọ, rất nhiều người tới xem, ngươi có cái gì bọn họ cũng biết.

      Này mang đường, hoặc là đặt ở trong nhà, cũng chưa chắc so với để ở đây an toàn hơn.

      Nhưng mà, hôm nay, làm cho bọn họ giật mình là, gì đó của bọn họ thế nhưng bị mất ít......

      người như vậy , người còn lại đầu tiên là khó hiểu, tiếp theo liền qua an ủi .

      “Chúng ta tìm người phụ trách hỏi hạ sao lại thế này ......”

      Có người đề nghị .

      “Đúng vậy, cái này có khả năng xảy ra a, có phải hay ngươi nhớ lầm ?”

      người khác cũng vội vàng khuyên nhủ.

      “Ta...... có khả năng ...... Ta có khả năng nhớ lầm , ta nhớ rất ràng......”

      Người mất này nọ khẳng định .

      “Nhưng nơi này phòng ngự vẫn luôn rất tốt, làm sao có thể bị mất đây?”

      “Đúng rồi, chúng ta cũng qua xem đồ của chính mình ......”

      Người vừa chuyện cách cửa gần nhất, lúc này, có người nghĩ đến gì đó của chính mình, liền vội vàng chạy qua xem quầy hàng của chính mình.

      Bất quá, này xem thôi, vừa thấy là dọa người nhảy dựng......

      Tuy rằng phải mỗi người đều bị mất này nọ, nhưng......

      Người mất đồ vật cũng ít......

      Mọi người dại ra , lúc này, bọn họ thể tin tưởng chuyện, chính là......

      Thành Ý Cư là nơi tương đối an toàn, thế nhưng......

      Thế nhưng lần đầu tiên bị trộm .

      Tin tức rất nhanh truyền lên phía , cũng truyền đến chủ quản bên kia.

      Đây là lần đầu tiên Thành Ys Cư xảy ra chuyện như vậy.

      Hơn nữa, thời điểm bọn họ đến cũng kiểm tra qua , cửa có việc gì, bao gồm địa hạ nơi giao dịch, cũng có việc gì .

      Nếu như là có kẻ trộm, đúng là làm cho người ta khó mà tin được.

      Chủ quản dẫn người qua điều tra tình huống, bởi vì đồ vật mất cũng phải là ít, hơn nữa, đồ vật mất , tính ra, trị giá ít bạc.

      Lần này, chủ quản cũng dám tự tiện làm chủ, nhanh chóng hướng về phía bẩm báo.

      “Cái gì? Ngươi Thành Ý Cư bị trộm?”




      Chương 807 : cưng chiều như thế

      Edit: PDN


      Đây là chuyện chưa bao giờ có , gia chủ nhìn về phía Hắc Cẩn Trí, :

      "Ngươi thiết kế phòng ngự, dường như chưa bao giờ xảy ra chuyện gì đúng . . . . . ."

      "Ái chà, đại ca, người này, cũng thể quá tự tin . . . . . ."

      Hắc Cẩn Hứa vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa , thân áo trắng bay bay, thoạt nhìn chính là công tử phong độ tuấn tú nhàng, chỉ tiếc, vẫn bị xa lánh, ở gia tộc cũng được coi trọng gì.

      "Câm miệng. . . . . ."

      Gia chủ ánh mắt lạnh lùng, trừng mắt nhìn Hắc Cẩn Hứa cái, Hắc Cẩn Hứa bĩu môi, hừ, giờ tốt lắm, có việc của bọn họ rồi.

      Có điều, ai trâu bò như vậy , thế nhưng có thể trộm đồ trong thành Ý Cư ?

      "Phụ thân, con qua điều tra chút. . . . . ."

      Đây là phòng ngự Hắc Cẩn Trí làm, xảy ra chuyện dám có chút trì hoãn.

      "Ừ, bây giờ lập tức tới ngay lúc bán đấu giá ma hạch thập giai, việc này áp chế trước , cần truyền ra ngoài. . . . . ."

      Gia chủ lo lắng dặn , Hắc Cẩn Trí gật gật đầu ——

      Nếu để cho mọi người biết việc thành Ý Cư gặp chuyện may này, vậy bán đấu giá khả năng. . . . . .

      Vốn bọn họ liền lo lắng người kia đến, việc này càng thể toạc ra.

      Có điều, ai biến thái như vậy , to gan như vậy ?

      Hắc Cẩn Trí biết khẳng định có người võ công cao cường phá hủy thiết trí của , chỉ là. . . . . .

      Khi đến thành Ý Cư, sau khi điều tra lượt, cũng hiểu nổi rồi.

      "Thiếu chủ. . . . . . Chuyện này. . . . . . Thuộc hạ cũng rất kỳ quái, vậy mà chút dấu vết mạnh mẽ tiến vào . . . . . ."

      Người nọ, dường như biết dời gian , thậm chí hoàn toàn khóa cửa bọn họ bố trí và phòng ngự.

      Chủ quản theo Hắc gia mấy đời , lòng trung thành và tận tâm đó, đương nhiên cần phải .

      Chuyện này nếu như đổi thành người bình thường, chừng hoài nghi là tự bọn lấy trộm rồi.

      "Đúng vậy nha, đây là đúng, có điều. . . . . ."

      Hắc Cẩn Trí ánh mắt chăm chú híp lại, chuyện này, người bình thường hoàn toàn có khả năng làm được.

      Vậy trừ khi là. . . . .

      Người đặc thù . . . . . .

      Người đặc thù . . . . . .

      bỗng nhiên nghĩ tới chỗ, U Minh giới. . . . . .

      U Minh Vương. . . . . .

      Võ công của ta giống với bọn họ , hay là. . . . . .

      Chẳng qua là, dựa theo tình báo của , U Minh Vương lại chưa đến.

      "Thiếu chủ, vừa rồi nhận được tin tức, U Minh Vương đến. . . . . ."

      U Minh Vương. . . . . .

      Vừa rồi nghĩ đến ta, ngờ nhanh như vậy tới rồi.

      Đến, là đúng lúc.

      Hắc Cẩn Trí tiếp nhận danh sách những thứ bị mất chủ quản đưa tới, phát những thứ này cũng đặc biệt quý báu .

      Dù sao, đây chẳng qua là màn giao dịch , thứ tốt nhất, bọn họ lựa chọn đến phòng đấu giá trước.

      Tại chỗ đó, đưa ra cái giá càng dễ dàng .

      U Minh Vương, ta vì những vật này mà xâm nhập thành Ý Cư của bọn họ sao?

      Hắc Cẩn Trí có điểm xác định, cho nên. . . . . .

      dám tùy tiện đến hỏi ta, chuyện này được, U Minh Vương, bọn họ đắc tội nổi.

      Chuyện này. . . . . . ——

      "Tiểu Nhạc Nhạc, chuyện ngày hôm nay dù sao cũng đừng cho cha mẹ ta nha. . . . . ."

      Được rất nhiều thứ tốt nha.

      Thành Ý Cư này, quả nhiên sai, thế nhưng. . . . . .

      Bây giờ có nhiều đồ cất giữ, tiểu Hoan Hoan rất vui vẻ.

      Nhưng bé muốn cho mấy người Đông Phương Ngữ Hinh , chỉ sợ ngộ nhỡ bọn họ bảo đưa trở về.

      Ô ô, cũng lớn như vậy , bé cũng có mấy thứ làm vốn riêng đâu?

      Những thứ này, coi như làm tài sản riêng của bé .

      "Tiểu Hoan Hoan, ngươi làm thế nào làm thế đó . . . . . ."


      Chương 808 : trọn đời trọn kiếp

      Edit: PDN


      Tiểu Nhạc Nhạc đúng là cần suy nghĩ đồng ý với lời của tiểu Hoan Hoan .

      "Hì hì, vậy. . . . . . Chúng ta cứ chơi , dù sao cũng đừng đến chuyện này . . . . . ."

      Tiểu Nhạc Nhạc gật gật đầu, bình thường vô cùng ít giải thích.

      "Có điều, ta phát ngươi rất lợi hại nha, lại có thể dẫn theo ta ra ngoài. . . . . ."

      Cửa kia vốn là khóa nha, hơn nữa, có gì đó che phủ , nhưng tiểu Nhạc Nhạc lại vào giống như chỗ người.

      Thậm chí , dẫn theo chính mình ra ngoài, tạo ra chút tiếng động nữa?

      "Hì hì, tiểu Hoan Hoan, ta cũng lợi hại chứ?"

      Tiểu Nhạc Nhạc đắc ý nhếch mặt lên , tiểu Hoan Hoan cười ha ha :

      "Đương nhiên. . . . . ."

      "Sao ta phát gần đây ngươi lợi hại ít nha. . . . . ."

      Là ảo giác của bé sao? Chung quy cảm giác, tiểu Nhạc Nhạc tiến bộ rất nhiều.

      "Ta cũng biết, lúc ngủ , cuối cùng ta mơ thấy ít thứ kỳ quái , tư thế chẳng hạn, ta liền làm theo , sau đó liền. . . . . ."

      Dường như, có người dạy chính mình võ công.

      Tiểu Nhạc Nhạc cũng rất kỳ quái, nhưng hộ vệ của cũng giải thích cho nha!

      Bọn họ cũng biết nguyên nhân, nhưng tiểu Nhạc Nhạc hiểu được, nhất định biết cái gì.

      "À, như vậy à . . . . . Tiểu Nhạc Nhạc, ta phát ngươi là quá may mắn , ngủ dậy cũng có thể tiến bộ. . . . . ."

      Haizzzz, tại sao bé lại có bản lĩnh này chứ?

      "Tiểu Hoan Hoan, ngươi muốn học ư?"

      Tiểu Nhạc Nhạc chăm chú nhìn tiểu Hoan Hoan, hỏi.

      "Ta. . . . . . Ta có thể học ? Tứ này có thể là công pháp bí mật của cửu vĩ hồ các ngươi nha. . . . . ."

      Tuy rằng Tiểu Hoan Hoan lớn, nhưng hiểu biết cũng ít.

      Nghe tiểu Nhạc Nhạc thần bí như vậy , bé biết võ công của nơi này đơn giản .

      "Chúng ta ai với ai , chờ trở về ta liền cho ngươi. . . . . ."

      đúng là chuẩn bị cùng tiểu Hoan Hoan trọn đời trọn kiếp , đương nhiên cũng muốn tiểu Hoan Hoan cường đại lên.

      "Ừ, vậy được rồi. . . . . ."

      ra tiểu Hoan Hoan rất muốn tiến bộ , rất chăm chỉ .

      Hai người dắt tay trở lại khách sạn, nữ vương nhìn thấy bọn họ trước :

      "Tiểu Hoan Hoan, cháu đâu vậy ?"

      Tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh tiểu Hoan Hoan có việc gì , nhưng nữ vương vẫn lo lắng thức suốt đêm như cũ ,cũng vẫn chưa ngủ ngon. . . . . . . . .

      "Ha ha, nãi nãi, cháu sao . . . . . ."

      Tiểu Hoan Hoan đáng cười, người cũng chui vào trong lòng nữ vương :

      "Cháu chơi với tiểu Nhạc Nhạc , đến tối , kiên nhẫn chịu đựng ở luôn bên ngoài chút. . . . . ."

      Tiểu Hoan Hoan rất ít ra ngoài trở lại, ít nhất , nữ vương cảm giác như thế.

      Lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch cũng từ trong phòng ra, nghe thấy tiểu Hoan Hoan chuyện, Đông Phương Ngữ Hinh mới yên lòng.

      Tuy rằng ngoài miệng là bé có việc gì, rất lợi hại, nhưng vẫn có vài phần lo lắng như cũ .

      "Nha đầu chết tiệt kia, chỉ biết nghịch ngợm. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh cưng chiều , tiểu Hoan Hoan le lưỡi:

      "Con. . . . . . Con cũng phải cố ý . . . . . . Mẫu thân, muộn thời gian, cho nên con liền trở về. . . . . ."

      Tiểu nha đầu này, là càng lúc càng lớn , dối cũng chớp mắt .

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất đắc dĩ, có điều lúc này Uất Trì Tà Dịch, nữ vương, quốc sư đều ở đây, hơn nữa ở cửa bọn họ , có người nào đó nhìn bọn họ cũng biết chừng?

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng vạch trần, nàng biết tiểu Hoan Hoan chưa .

      "Nha đầu chết tiệt kia, nương cũng muốn gì con . . . . . . Con muốn luyện tập luyện đan, ở trong phòng là được, cần phải ra ngoài . . . . . ."

      Lời của Đông Phương Ngữ Hinh , làm cho tiểu Hoan Hoan thực cảm kích, nương quả nhiên chú ý mặt mũi của bé.

      Có điều, điều này cũng mẫu thân hoàn toàn tin mình, vậy. . . . . .

      lúc nữa, tránh được phải tự mình giải thích chút .


      Chương 809 : đừng nghĩ giở mưu mẹo với nương

      Edit : PDN


      Ô ô, chỉ biết mẫu thân là dễ lừa gạt , chừng. . . . . .

      Nghĩ đến những thứ chính mình vất vả lục soát được, có thể phải nộp tất cả lên cho mẫu thân hay .

      Tiểu Hoan Hoan buồn bực , bản lĩnh của bé còn chưa được, hoàn thiện.

      Lúc này, là sáng tinh mơ, tiểu nhị đưa đồ ăn tới, mọi người trở về phòng dùng cơm.

      Chưa ăn xong, có người đến tìm .

      "Đông Phương Ngữ Hinh?"

      "Hinh Nhi. . . . . ."

      Là hai người trung niên , nghe giọng này, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn về phía cửa. . . . . .

      Dĩ nhiên là. . . . . .

      Có chút giật mình, có chút thể tin được.

      "Hoàng thượng? Làm sao ngài. . . . . ."

      Hoàng thượng của Kì Thiên Quốc ? ông ấy cũng lại tới giúp vui?

      Thói đời này, quả là quá mức điên cuồng .

      Vua của nước, vậy mà yên tâm ra ngoài?

      theo bên cạnh ông ta, phải ai khác, đúng là phụ thân của thân thể này, Đông Phương tướng quân.

      lâu gặp , cảm giác khí sắc của Đông Phương tướng quân ra lạ tốt hơn ít.

      "Ha ha, ta cũng thế có việc gì , cho nên ra ngoài dạo, thuận tiện , kiến thức chút thế giới bên ngoài. . . . . ."

      Hoàng thượng cảm thán , ông ta là vua của nước, lúc đầu, chung quy cảm thấy bản thân cũng rất lợi hại .

      Đặc biệt sau này, Đông Phương Ngữ Hinh giúp ông tiến giai thành công, võ công của ông , có thể là lợi hại nhất Kì Thiên Quốc .

      Nhưng ông biết, bên ngoài này nhiều người lợi hại hơn ông .

      Chỉ là biết có người lợi hại hơn mình, nhưng ra ngoài, mới phát . . . . . .

      Nhiều lắm, bên này tiến giai rất đơn giản, giống như là Kì Thiên Quốc, khó như lên trời.

      "À . . . . ."

      Cùng hoàng thượng, Đông Phương Ngữ Hinh vốn tiếp xúc mấy, ràng buộc duy nhất cũng chính là lần hợp tác cuối cùng kia thôi .

      Mà Đông Phương tướng quân. . . . . .

      "Hinh Nhi, đây là. . . . . ."

      Nữ vương nhìn thấy bọn họ lại tới nữa, Đông Phương Ngữ Hinh cùng bọn họ nhận thức, nhưng cũng nhiệt tình, hỏi.

      "Mẫu thân, con giới thiệu cho người, đây là hoàng thượng của Kì Thiên Quốc , đây là —— Đông Phương tướng quân. . . . . ."

      Khi Đông Phương Ngữ Hinh chỉ vào chính mình , Đông Phương tướng quân có chút kích động, ông ta thực chờ mong Đông Phương Ngữ Hinh gọi ông là cha.

      Nhưng. . . . . .

      tàn khốc, Đông Phương Ngữ Hinh thế nhưng. . . . . .

      Ánh mắt buồn bã, nàng, vẫn tha thứ chính mình như cũ .

      Nghe thấy Đông Phương Ngữ Hinh giới thiệu, Tà Dịch nhướng mày, Hinh Nhi thích như thế nào , tùy ý của nàng là tốt rồi.

      Ngược lại tiểu Hoan Hoan, kinh ngạc liếc nhìn Đông Phương tướng quân cái.

      "À, Hinh Nhi, con còn chưa có cơm nước xong đâu? Nhanh chóng ăn , thân mình quan trọng hơn. . . . . ."

      Nữ vương nhanh chóng đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh đĩa rau, Đông Phương tướng quân nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên nghĩ đến. . . . . .

      Nếu như , nàng còn ở đây, cũng thương Đông Phương Ngữ Hinh như vậy ?

      Đáng tiếc, lúc ấy chính mình hồ đồ, thế nhưng để cho con tiện nhân lừa gạt nhiều năm như vậy . . . . . .

      Bây giờ, ông hối hận, nhưng đời này, đâu có bán thuốc hối hận?

      Nữ nhân này, là mẫu thân Đông Phương Ngữ Hinh sau này nhận thức sao?

      Bà ta ngược lại là người có phúc ——

      " , chỗ này có người ngoài, cũng làm cái gì ?"

      Thấy tiểu Hoan Hoan kéo riêng mình đến trong phòng, Đông Phương Ngữ Hinh thấy có người, hỏi.

      "Con. . . . . ."

      Mắt của mẫu thân tinh nha, liếc mắt cái liền nhìn ra bé. . . . . .

      Chưa .

      "Tiểu Hoan Hoan, đừng quên con là ai tay nuôi dưỡng từ lúc còn ỉa đùn tè dầm đến lớn, đừng mong giở mưu mẹo với nương . . . . . ."

      Thấy ánh mắt tiểu nha đầu xoay chuyển vòng vòng , Đông Phương Ngữ Hinh gõ đầu của bé, cảnh cáo .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 810: Nữ nhi là trộm?

      Edit: voi còi



      “Ai nha, mẫu thân, đau......”

      Tiểu nha đầu đỡ đầu, mẫu thân rất ôn nhu, có mẫu thân ôn nhu như vậy, sao phụ thân liền thích như vậy chứ?

      “Hừ, nhanh chóng khai báo......”

      Đông Phương Ngữ Hinh công mắt, nha đầu chết tiệt này, là quá......

      Tới đây làm ra vẻ với mình, vô dụng .

      “Cái kia, mẫu thân, kỳ Hoan Hoan nghĩ giúp mẫu thân phân ưu ......”

      Tiểu Hoan Hoan cười lấy lòng, nhìn vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh hòa dịu chút, bé chân chó tới đấm bóp vai cho Đông Phương Ngữ Hinh, thấp giọng :

      “Ngày hôm qua con cùng Tiểu Nhạc Nhạc ra ngoài, vốn là muốn hỏi thăm chút tin tức về thập giai ma hạch, cũng cẩn thận đến chỗ...... Chỗ đó cũng giống như phòng đấu giá của chúng ta ......”

      “Thành Ý cư?”

      Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày, tiểu nha đầu đến đó?

      Vậy hẳn là vừa lúc bọn họ rời .

      Bởi vì nàng cùng Uất Trì Tà Dịch Hắc gia, chừng bọn họ mới vừa , tiểu nha đầu liền mang theo Tiểu Nhạc Nhạc qua.

      “Hình như là vậy, lúc chúng con vào, bên trong cũng có người, cho nên chúng ta liền dạo......”

      “Sau đó?”

      “Lầu cùng lầu hai, cũng có thứ gì tốt, nhưng là có chỗ dưới lòng đất, có chút này nọ......”

      Dưới lòng đất ......

      Đầu tiên Đông Phương Ngữ Hinh có chút , nhưng mà, đến khi Tiểu Hoan Hoan đem nhẫn trữ vật giới lấy ra, Đông Phương Ngữ Hinh hoàn toàn dại ra --

      Ngươi vì cái gì?

      Đồ vật trong này, nhìn quen quen a.

      Nếu như đều có cái gì, đương nhiên rất nhiều, nhiều đếm xuể.

      Thế nhưng vấn đề mấu chốt là, buổi chiều ngày hôm qua Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới dạo qua, đối với những thứ này, ấn tượng tự nhiên khắc sâu.

      Lúc này, lại nhìn thấy, có thể phải loại nhìn quen mắt có thể hình dung --

      “Mẫu thân?”

      Tiểu Hoan Hoan có chút hiểu, phải là chút gì đó sao? Mẫu thân dùng như vậy ......

      Khoa trương?

      Hơn nữa, bé cũng nghiêm cẩn xem qua, thứ này cũng đều là miễn cưỡng vào mắt của bé cùng Tiểu Nhạc Nhạc.

      “Cái kia, mẫu thân, con làm như vậy đúng sao?”

      Tiểu Hoan Hoan đem biểu cảm của Đông Phương Ngữ Hinh tự động lý giải vì là trách cứ chính mình làm sai rồi.

      “Ách, đương nhiên đúng......”

      Đông Phương Ngữ Hinh suy nghĩ thế nào cùng Tiểu Hoan Hoan giải thích, phía dưới phải sản nghiệp Hắc gia, đó là thị trường giao dịch.

      Mà những thứ này, đều là......

      ít sở hữu riêng của người ta, thuộc trong giao dịch.

      Ai, bây giờ phiền toái, thứ này......

      Đông Phương Ngữ Hinh xem, đúng là có chút khó giải quyết.

      Nhưng mà, nhìn đến mấy thứ này, nàng cũng có chút động tâm --

      Dù sao, hề thiếu thứ tốt.

      “Các con làm sao ra?”

      Chẳng lẽ phòng bị của Thành Ý cư lơi lỏng như vậy sao? Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác có khả năng.

      Chợ giao dịc dưới đất kia, theo lý thuyết, những thứ này toàn bộ tính lên, cũng đáng giá, chẳng lẽ Hắc gia liền phòng bị sao?

      Nếu như lọt vào kẻ trộm, vậy chẳng phải là......

      “Là Tiểu Nhạc Nhạc mang con ra ......”

      Tiểu Nhạc Nhạc, tiểu hồ ly, có biện pháp ra?

      Này, Tiểu Nhạc Nhạc khi nào lại đề cao? Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh thầm hoài nghi, nhưng mặt lại biểu ra ngoài.

      “Mẫu thân, thứ này...... Có thể cho con ?”

      Tiểu Hoan Hoan liền lo lắng Đông Phương Ngữ Hinh tịch thu, đây là bé vất vả làm tới, bé rất muốn chính mình có được đấy?



      ☆, Chương 811: Lo lắng dạy hư hài tử

      Edit: voi còi



      “Cái này...... Tiểu Hoan Hoan, trước tiên con cứ cầm , nhưng...... cần lấy ra, lại càng thể để cho bất luận kẻ nào biết, ta cùng phụ thân của con thương lượng chút......”

      Đau đầu, nếu như vội vàng mang về trả Hắc gia, ngộ nhỡ phía dưới có người, có người báo làm sao bây giờ?

      Thế nhưng nếu trả lại, cảm giác lại có chút tốt.

      Nàng làm chút này nọ cũng có việc gì, nhưng Tiểu Hoan Hoan......

      Giáo dục tiểu hài tử như vậy, tốt a.

      Nàng là người lớn, có thể mượn gió bẻ măng, nhưng Tiểu Hoan Hoan quá , tốt nhất cần.

      giáo dục tiểu hài tử rất quan trọng, nếu như lúc này dưỡng thành Tiểu Hoan Hoan thói quen tốt như vậy, vậy về sau......

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút dám suy nghĩ, mặc dù ở trong lòng nàng, loại tình này là có thể chiếm tiện nghi liền chiếm chút, nhưng......

      Nàng hy vọng Tiểu Hoan Hoan như vậy a.

      Đều tiểu hài tử là trang giấy trắng, nàng hy vọng chính mình đem Tiểu Hoan Hoan làm ô nhiễm.

      Mà lúc này nhìn ánh mắt của Tiểu Hoan Hoan, căn bản bé cũng biết điều này đại biểu là cái gì......

      Đây xem như trộm này nọ a, phải sao?

      Chính là......

      Quên , cùng Tà Dịch chút .

      Việc này, , nàng khó xử --

      “Nàng cái gì? Ngày hôm qua Tiểu Hoan Hoan cùng Tiểu Nhạc Nhạc Thành Ý cư, còn......”

      Có mấy từ, là xuôi tai, nhưng ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh rất ràng, nữ nhi của , là cướp sạch thị trường giao dịch dưới đất của Thành Ý cư.

      “Đúng, Tà Dịch, chàng chúng ta......”

      Đây cũng phải chuyện tốt gì, cho nên......

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng trước mặt mọi người, liền vụng trộm cho Uất Trì Tà Dịch là tốt rồi.

      Thậm chí, ngay cả nữ vương bọn họ cũng chưa qua.

      “Này...... Hinh Nhi, ý của nàng là......”

      Uất Trì Tà Dịch nghe đến tin tức như thế, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là......

      Giật mình, còn có chút kiêu ngạo, nữ nhi của chính là lợi hại, thế nhưng......

      Đem Thành Ý cư rất có uy vọng danh tiếng cướp sạch .

      Nhưng mà, xem sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh có chút ngưng trọng, cho nên cũng biểu ra đặc biệt cao hứng.

      “Ta...... Tà Dịch, tại trong lòng ta phức tạp......”

      Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng xong:

      “Nếu như lúc này chúng ta đến Thành Ý cư cho bọn họ, ta liền lo lắng bọn họ chút có hay ......”

      Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, là có này khả năng

      “Hơn nữa, việc này nếu là truyền ra , chỉ sợ đối với danh dự của Tiểu Hoan Hoan cũng tốt lắm......”

      Nếu như có người hiểu biết, chẳng qua là tiểu hài tử rất nghịch ngợm, đùa giỡn.

      Nếu là hiểu chuyện, phải là......

      như vậy liền trộm này nọ, nếu là lớn, vậy còn ......

      Mà Thành Ý cư, có danh hào ở đó, tự nhiên bọn họ có hệ thống phòng ngự, nếu như….

      Làm cho bọn họ biết Tiểu Hoan Hoan dễ dàng liền phá giải, nha đầu kia về sau cũng có rất nhiều phiền toái.

      Kỳ , người có đôi khi chính là như vậy, chẳng phải ngươi muốn thế nào là có thể .

      Đông Phương Ngữ Hinh có tâm muốn để Tiểu Hoan Hoan biết sai lầm, nhưng......

      Dũng khí gánh vác này, băn khoăn, nhiều lắm.

      “Đúng vậy, Hinh Nhi, nếu việc này liền coi như hết......”

      Uất Trì Tà Dịch cũng biết Đông Phương Ngữ Hinh có lý, hơn nữa, cũng tính toán đem này nọ cho bọn đưa trở về, cho nên .

      “Nhưng...... Tà Dịch, ta lo lắng chúng ta như vậy, về sau Tiểu Hoan Hoan có phải hay ......”


      ☆, Chương 812: Tiểu Hỏa Cầu, ngươi khi dễ ta

      Edit: voi còi



      Đông Phương Ngữ Hinh thốt ra lời này, Tà Dịch chỉ biết Đông Phương Ngữ Hinh kỳ cũng muốn hoàn trả những thứ này.

      “Ha ha, chúng ta có thể chuyện cùng Tiểu Hoan Hoan, dể chính bé biết sai là tốt rồi......”

      Biện pháp này tồi, cho nên, Đông Phương Ngữ Hinh coi như là đồng ý .

      “Nhưng àm, Hinh Nhi, nàng có cảm giác được đúng rồi?”

      đúng?

      Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, Uất Trì Tà Dịch than tiếng:

      “Phòng đấu giá Thành Ý cư là buổi chiều bắt đầu, nhưng...... Chợ giao dịch dưới đất buổi sáng liền bắt đầu buôn bán, theo lý thuyết giờ phút này......”

      Ngạch......

      Lời này vừa ra, Đông Phương Ngữ Hinh cũng cảm thấy đúng rồi.

      Phải , dựa theo tình huống bình thường, buổi sáng lúc bọn họ liền phát đúng rồi.

      Này nọ đánh mất, hơn nữa Đông Phương Ngữ Hinh xem qua những thứ kia, phải số lượng.

      Bọn họ có khả năng hề phát .

      Chợ giao dịch dưới đất là của đám người, phải Hắc gia gì đó, bọn họ toàn bộ cũng chưa nhìn ra.

      Giờ phút này hẳn là có người phát này nọ đánh mất, hoặc là rất nhiều phát , nhưng......

      Lúc này, khách điếm này, cũng quá bình tĩnh.

      Thành Ý cư đánh mất này nọ, khách điếm có khả năng hề động tĩnh .

      “Ý của chàng là......”

      Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh hiểu được lo lắng của Tà Dịch, Tà Dịch nhàn nhạt cười:

      thôi, dù sao cùng chúng ta cũng liên quan, chúng ta nhìn xem thu hoạch của Tiểu Hoan Hoan ......

      Nhưng mà, thứ này đều cất tốt lắm, tại đây là tuyệt đối thể lấy ra dùng ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nàng dặn qua Tiểu Hoan Hoan.

      Tiểu Hoan Hoan thông minh như vậy, nhất định bé làm cho người ta biết đến.

      Hơn nữa......

      Bé là tiểu hài tử, ai cũng có khả năng nghĩ đến là bé đem Thành Ý cư cướp sạch.

      Hai người qua tìm được Tiểu Hoan Hoan, lại nhìn về phía nhẫn trữ vật, nơi này nhiều nhất là dược vật, sau đó là ít thứ tốt.

      Tiểu Hoan Hoan là luyện đan sư, tuy rằng học tập thế nào, nhưng đối dược vật đặc biệt rất thích cùng mẫn cảm.

      “Con a, tiểu nha đầu, về sau cũng thể tùy tiện lấy gì đó của người ta ......”

      Tiểu Hoan Hoan le lưỡi, bé biết bảo bối của mình được giữ lại:

      “Mẫu thân, con muốn luyện chế chút đan dược......”

      Luyện đan sư, quan trọng nhất vẫn là thực tế luyện chế, Đông Phương Ngữ Hinh biết Tiểu Hoan Hoan muốn đề cao trình độ luyện đan của mình, nàng cũng phản đối:

      “Bây giờ sao?”

      “Vâng, con cần luyện chế đơn giản chút, rất nhanh ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười:

      “Vậy ta xem con......”

      “Tốt......”

      Có mẫu thân xem, ở bên đề điểm chút, vậy tốt nhất --

      “Tiểu Hỏa Cầu......”

      Tiểu Hoan Hoan triệu hồi ra Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu rất hưng phấn.

      Nàng thích nhất xuất ra, nhưng thời điểm bình thường, nàng cũng có thể thân.

      Nhìn đến Tiểu Hỏa Cầu, ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh vừa chuyển, bỗng nhiên có chủ ý.

      “Tiểu Hỏa Cầu......”

      mặt mang theo ý cười sáng lạn, bỗng nhiên Tiểu Hỏa Cầu có cảm giác bị tính kế.

      “Tiểu Hoan Hoan, Hinh Nhi tươi cười là khủng khiếp a......”

      Tiểu Hỏa Cầu run rẩy , Tiểu Hoan Hoan hiểu xem nàng:

      có a, tại sao ta cảm giác được?”

      Còn chưa có cảm giác, ràng chính là quá khủng bố.

      Tiểu Hỏa Cầu bi kịch, nàng biết chính mình khẳng định là bị Đông Phương Ngữ Hinh tính kế.

      “Tiểu Hỏa Cầu, ngươi khi dễ ta......”


      ☆, Chương 813: Ta muốn hộc máu.

      Edit:..Lam Thiên..


      Nhìn thấy Tiểu Hỏa Cầu hướng Hoan Hoan cầu cứu, Đông Phương Ngữ Hinh đáng thương hề hề .

      “Ta......”

      Tiểu Hỏa Cầu hết chỗ rồi, ràng là ngươi tính kế ta có được?

      Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi vô sỉ a.

      Tiểu Hỏa Cầu bi phẫn xong, mà lúc này, trong mắt Đông Phương Ngữ Hinh đều nở nụ cười, mặt lại vẫn là vẻ mặt ủy khuất:

      “Nữ nhi......”

      Này tiếng nữ nhi này, làm Tiểu Hoan Hoan cũng cảm thấy có chút đúng, mẫu thân rất ít khi kêu bé như vậy .

      Bình thường nàng kêu đều là tiểu nha đầu hoặc Tiểu Hoan Hoan, chẳng hạn.

      “Ngạch......”

      “Cái kia, con cùng Tiểu Hỏa Cầu thương lượng chút, cho phụ thân con chút hỏa ......”

      Hãn......

      Tiểu Hoan Hoan hết chỗ rồi, trách được vừa rồi Tiểu Hỏa Cầu ủy khuất như vậy, nguyên lai......

      Tiểu Hỏa Cầu, so với chính mình càng mẫn cảm hơn?

      Bất quá cấp phụ thân chút hỏa, này......

      “Phụ thân con tại cũng có thiên phú luyện khí sư, phụ thân con chưa học, nhưng Liệt lão cũng tính toán thu phụ thân con làm đồ đệ! tại tuy có phương tiện để học tập luyện khí sư, nhưng có thể trước cho phụ thân con chút hỏa,để phụ thân con học cách khống chế hỏa, con thấy thế nào?”

      Đông Phương Ngữ Hinh đúng, Tiểu Hoan Hoan cũng là luyện đan sư, tự nhiên cũng hiểu được.

      Mắt to chuyển hướng Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu biết hôm nay chính mình nhất định ......

      Hộc máu --

      “Tiểu Hoan Hoan......”

      Phân tách như vậy, là rất thương tổn thân mình .

      “Tiểu Hỏa Cầu, chờ chúng ta tìm được dị hỏa, chúng ta lại uy ngươi ăn a ......”

      Dị hỏa, dị hỏa...., đời này chỗ nào có nhiều dị hỏa như vậy chứ?

      Bất quá, Uất Trì Tà Dịch là phụ thân của Tiểu Hoan Hoan, nàng cũng chỉ có thể nhận ......

      Hơn nữa, phân ra dị hỏa, ở thời điểm mấu chốt, nàng giống nhau vẫn có thể khống chế.

      Dị hỏa này, có thể tiến bộ theo võ công của người, như thế cũng sai .

      Tiểu Hỏa Cầu nhịn đau đáp ứng, phân ra chút hỏa vừa phải, ném cho Tà Dịch.

      Đông Phương Ngữ Hinh cuống quít tiếp được, Uất Trì Tà Dịch có học qua cách khống chế hỏa, cứ như vậy ném cho , dễ dàng làm bị thương .

      Tiểu Hỏa Cầu này là cùng bọn họ phát cáu kỉnh đây?

      Bất quá, có hỏa là tốt rồi, cái khác đều dễ .

      “Tiểu Hoan Hoan, con trước luyện đan , mẫu thân cùng phụ thân chút về phương pháp khống chế hỏa......”

      Tiểu Hoan Hoan vội vàng gật đầu đáp ứng, Đông Phương Ngữ Hinh lôi kéo Uất Trì Tà Dịch sang bên, đem những gì cơ bản nhất cho biết.

      Thiên phú của Tà Dịch vốn là vô cùng cao, lúc này học cũng rất nhanh, thời điểm có thể tiếp được dị hỏa, Đông Phương Ngữ Hinh vừa lòng nở nụ cười.

      Giúp đem dị hỏa dẫn vào thân thể, Đông Phương Ngữ Hinh biết tiếp theo cần phải phụ thuộc vào chính quen thuộc.

      Cho nên nàng cũng nhìn , mà là đến bên người Tiểu Hoan Hoan , xem Tiểu Hoan Hoan luyện đan.

      Luyện đan sư, cùng luyện khí sư, vốn là rất ít có khả năng cùng cộng chung phát sinh thể chất.

      Thể chất của Tiểu Hoan Hoan là thể chất đặc biệt, thể chất đặc biệt như vậy, biết bao nhiêu năm mới có thể có người.

      Tiểu nha đầu rất có năng lực gặp may mắn, nữ nhi này của nàng lớn lên tất nhiên tầm thường.

      Đông Phương Ngữ Hinh nên cảm thấy cao hứng , nhưng trong lòng nàng lại có vài phần lo lắng --

      Đứa rất xuất sắc như vậy , kỳ cũng chưa chắc là chuyện tốt, giống như chính mình lúc này, liền cảm thấy loại cảm giác thực xác định.

      Kỳ , làm phụ mẫu , chưa bao giờ nghĩ tới muốn đứa của chính mình phải cỡ nào lợi hại, bọn họ chỉ hy vọng đứa chính mình có thể bình an , khỏe mạnh lớn lên, như vậy là cũng đủ rồi.

      Thời điểm Tiểu Hoan Hoan luyện đan, biểu cảm mặt nghiêm túc, tập trung, cũng chuyên chú


      ☆, Chương 814: Nửa tấm bản đồ.

      Edit:..Lam Thiên..


      Mà ở bên cạnh, Tiểu Nhạc Nhạc mở to mắt nhìn bé.

      Ánh mắt kia, cũng phải là ánh mắt của ma thú đối với chủ nhân .

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng chưa bao giờ đem Tiểu Nhạc Nhạc coi như là ma thú, hoặc là sủng vật.

      Từ trong ánh mắt của tiểu Nhạc Nhạc, nàng thấy được chấp nhất......

      Ai, tiểu hài tử này......

      Đông Phương Ngữ Hinh vẫn luôn rất mâu thuẫn, nếu như, nếu như......

      Tiểu Hoan Hoan cùng Tiểu Nhạc Nhạc ở cùng nhau, kia chẳng phải là bọn họ phải về địa phương kia sao?

      Địa phương kia, lúc ra cũng rất phiền toái, bọn họ về sau muốn gặp mặt chẳng phải là......

      “Hinh Nhi......”

      Phát giác Đông Phương Ngữ Hinh nhìn chính mình, Tiểu Nhạc Nhạc mở miệng .

      “Ngạch......”

      “Hinh Nhi, ta luôn đối tốt với Tiểu Hoan Hoan ......”

      Tiểu Nhạc Nhạc thần thái nghiêm túc .

      “Ta biết......”

      Đối với điểm ấy, nàng chưa bao giờ hoài nghi qua --

      “Ngày hôm qua chúng ta cẩn thận chiếm được nửa tấm bản đồ......”

      Đồ này, Tiểu Hoan Hoan chút cũng có hứng thú, nhưng Tiểu Nhạc Nhạc cảm giác nó hữu dụng, liền thuận tiện cầm lấy .

      “Nga?”

      Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày, nàng vẫn biết Tiểu Nhạc Nhạc kiến thức rộng rãi, chuyện có thể khiến nghiêm túc như vậy, nhất định phải là chuyện đơn giản .

      “Ngươi xem chút......”

      Tiểu Nhạc Nhạc đem bản đồ ném cho Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn lướt qua, hiểu.

      Bất quá,bản đồ này cũng rất cổ xưa, tựa hồ rất lâu đời.

      “Đây là......”

      biết, có thể là bảo tàng, cũng có thể là di tích......”

      Tiểu Nhạc Nhạc phân tích .

      “Bảo tàng?”

      Đối với cái này, Đông Phương Ngữ Hinh có bao nhiêu hứng thú, dù sao, đối với người cực phẩm luyện đan sư mà , kim tệ khó kiếm .

      “Ân, loại bảo tàng cổ xưa này, bên trong có thể có rất nhiều thứ ngoài ý muốn, tỷ như, vũ khí thất truyền, công pháp, thậm chí phương pháp phối chế đan dược gì đó......”

      Này......

      Đối với cái này, phỏng chừng người sở hữu nó, đều có hứng thú .

      “Mà nếu như là di tích, giống như cái chúng ta gặp ở thời kia , Hinh Nhi, ngươi cũng là người được lợi từ Địch Thêm......”

      Đúng vậy, người được lợi......

      Kia so với bảo tàng, càng làm cho người điên cuồng hơn.

      Thiên phú vốn là thiên định , ngừoi vừa sinh ra liền được định rồi , rất ít có khả năng tăng lên.

      Cũng có đan dược giúp tăng lên chút thiên phú, nhưng dược liệu đặc biệt khó tìm.

      Hơn nữa, loại đan dược này, cấp bậc rất cao, luyện chế mức độ khó khăn rất lớn.

      Cho nên thông thường, thiên phú chính là thể thay đổi .

      Nhưng Địch Thêm, lại dùng tia ý niệm giúp nàng cùng Uất Trì Tà Dịch cải biến thiên phú.

      Thậm chí, có thể khiến Uất Trì Tà Dịch từ có thiên phú thuộc tính kim thành có thiên phú thuộc tính kim.

      Như vậy đồng nghĩa với việc, có thể tu luyện thành luyện khí sư cực kì khan hiếm.

      Việc này, chỉ có vài người bọn họ biết, nếu như để ngoại nhân biết, phỏng chừng rất nhiều người đều điên cuồng .

      “Cho nên, nếu như có người thứ hai, chúng ta có thể tìm được nửa tấm bản đồ kia, vậy......”

      Này, mới là thứ đáng giá nhất.

      Nga, , hẳn là vạn kim khó cầu .

      “Ta...... Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi làm sao mà biết nhiều như vậy ......”

      Nửa tấm bản đồ vốn là như lông ngỗng, Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy được nó có chút sức nặng nào.

      Nhưng lúc này, sau khi nghe Tiểu Nhạc Nhạc , Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm thấy bản đồ này, nặng như thiên kim .

      “Ta cũng biết chính mình làm sao mà biết được...... Bất quá, Hinh Nhi, ta hi vọng Tiểu Hoan Hoan cũng có kỳ ngộ như vậy......”

      Tiểu Hoan Hoan, chỉ là con người, muốn thay đổi rất khó

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :