1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 466: Quái thú đến
      Edit: voi còi



      Nếu là tiếng tiếng Nhật cái gì đó, về sau khi xuất ngoại còn có thể dùng, nhưng mà, bên này cũng có quốc gia nào như thế.

      Mà ngôn ngữ của ma thú......

      “Con cũng biết a, nhưng Tiểu Nhạc Nhạc là hữu dụng ......”

      Hoan Hoan có chút buồn rầu, bởi vì ý tưởng của bé và mẫu thân giống nhau.

      Tiểu Nhạc Nhạc ủy khuất xèo xèo kêu, vì sao bọn họ cũng đồng ý lời chính mình đây?

      “Tốt lắm, vậy nếu tốt học ...... Con ở đây có việc gì, ta đây vào tiếp tục nga......”

      Hoan Hoan gật gật đầu, Đông Phương Ngữ Hinh như có điều suy nghĩ trở về.

      Tiểu Nhạc Nhạc thông minh, hơn nữa, kiến thức nhiều, công pháp này, có phải có thể phát cái gì hay đây?

      Trở về lấy công pháp, Đông Phương Ngữ Hinh lại ra.

      “Mẫu thân, sao người lại ra?”

      Thấy Đông Phương Ngữ Hinh ra, Tiểu Hoan Hoan có chút kỳ quái, hỏi.

      “Ha ha, Tiểu Hoan Hoan, công pháp này chúng ta luyện thành, chính là phối hợp tốt, con để Tiểu Nhạc Nhạc giúp ta nhìn xem, có bí quyết gì ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh hắc hắc cười, nàng cầu Tiểu Nhạc Nhạc làm việc a, cảm giác có chút ......

      Ô ô, dọa người đâu?

      Người phải cầu xin tiểu ma thú......

      Nhưng mà, hiển nhiên Hoan Hoan nghĩ như vậy, vẻ mặt bé kích động nhìn Tiểu Nhạc Nhạc, đối với bé mà , có thể giúp đỡ mẫu thân, chính là chuyện đại cực kỳ quan trọng.

      Tiểu Nhạc Nhạc nghiêm túc nhìn, , đảo, nhìn hồi, :

      “Cái này... Phía này có gì đồng dạng như vậy, nhưng mà, các người có thể tách ra luyện tập, sau khi thành công lại hợp lại......”

      Phân ra để luyện tập? Đông Phương Ngữ Hinh nhức đầu:

      “Nhưng cái này phải viết...... Ít nhất muốn ba người sao?”

      “Ta xem qua, công pháp này, hai người cũng có thể, chẳng qua là có khả năng phát huy toàn bộ uy lực của nó mà thôi......”

      Tiểu Nhạc Nhạc quyết đoán , đương nhiên, ở giữa, phải thông qua Tiểu Hoan Hoan truyền lời.

      “A, ta đây trở về cùng bọn họ xem......”

      Đông Phương Ngữ Hinh trở về với mọi người, nữ vương :

      thể nào, phía đều viết phải ba người......”

      tại cũng luyện thành, bằng chúng ta thử chút?”

      Uất Trì Tà Dịch lại đồng ý với lời của Đông Phương Ngữ Hinh, hơn nữa, bản của Tiểu Nhạc Nhạc, cũng phải lần đầu tiên gặp được.

      “Nương, chúng ta cũng thử xem ......”

      Quốc sư cũng đồng ý, nữ vương đành phải gật đầu, hai người này tổ, tự nhiên chính là Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch cùng nhau.

      Chia làm tổ , tốc độ nhanh ít, ba ngày sau, luyện rất quen thuộc.

      Khi bọn đều nắm giữ phi thường tốt, bốn người lại cùng nhau, phát độ ăn ý quả nhiên đề cao ít.

      Như vậy, đợi thời gian, tất nhiên bọn họ có thể thành công --

      Mọi người ở vui vẻ, đột nhiên Tiểu Hoan Hoan chạy vào:

      “Mẫu thân, có khác thường a...... Hình như, là quái thú đến ......”

      Quái thú......

      Bọn họ vội vàng đứng lên, Đông Phương Ngữ Hinh đem Tiểu Hoan Hoan kéo đến trong phòng, dặn :

      “Con trốn cho kỹ, trăm ngàn đừng ra ngoài......”

      Hoan Hoan vội gật đầu, bé dám ra ngoài, ra ngoài cũng là cản trở mọi người a.

      Thình thình thình, quả nhiên là tiếng bước chân rất trầm trọng, đây phải quái thú kia là ai?

      Mọi người liếc nhau, đám kiên quyết đứng lên, cấp tốc bay ra ngoài.

      Khoảng cách với quái thú gần, quái thú kia cũng dừng lại, nhìn đến người bỗng nhiên nhiều hơn người......

      ☆, Chương 467: Tự làm tự chịu

      Edit: voi còi


      Khoảng cách với quái thú gần, quái thú kia cũng dừng lại, nhìn đến người bỗng nhiên nhiều hơn người, hai mắt tức giận, răng nanh nhe ra, bộ dáng càng thêm hung ác.

      Đầu tiên nó quay mông lại phóng ra, đối với mọi người thúi lắm.

      Lại là chiêu này.

      Bốn người trong lòng cười thầm, lại vội vàng bắt đầu dùng chiêu số mới học: Vô hình võng (lưới vô hình)......

      Khi quái thú kia phóng rắm thúi, lưới vô hình liền đánh qua, chặt chẽ đem quái thú trói lại.

      Cũng vào lúc này, quái thú phù tiếng, rắm thúi phóng ra, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh có phần muốn trêu cợt quái thú này chút, nàng vèo cái, quăng qua cái trứng thối, sau đó chân khí tụ lại, cái lồng bằng chân khí đem quái thú nhốt lại.

      Lưới vô hình, là lưới vô hình, cũng thể ngăn cách khí truyền , nhưng có thể đem động vật hoặc là người trói lại.

      Làm cho bọn họ tạm thời thể di động.

      Nhưng cái lồng bằng chân khí của Đông Phương Ngữ Hinh, lại có thể ngăn cách khí lưu động.

      Cho nên, ở thời điểm gặp phải nguy hiểm, cao thủ đều thiết trí lồng bảo vệ của chính mình.

      Nàng làm như vậy tương đương với làm gian bitk kín.

      Mà quái thú kia......“

      Uất Trì Tà Dịch liếc mắt cái liền nhìn ra ý đồ của Đông Phương Ngữ Hinh, cưng chiều cười, nha đầu này, đến giờ phút này còn muốn trêu đùa người --

      Nga, , hoặc là hẳn là trêu đùa quái thú.

      cũng thuận tay theo Đông Phương Ngữ Hinh cái lồng, làm dầy thêm ít.

      Quái thú kia ngẩn người, nhìn đến có lưới qua, vội vàng thu thân mình lại.

      Nhưng lưới này rất kỳ quái, nó rút thế nhưng cũng bị lưới trói lại.

      Trong khi giãy chết, vô địch mùi hôi của nó......

      Rắm thối của quái thú rất lợi hại, lúc đó mấy người Đông Phương Ngữ Hinh đều ăn qua mệt này.

      Mà lúc đó, khí là lưu động, phạm vi rất lớn.

      Nhưng lúc này......

      Cái lồng bé như vậy, hơn nữa lại thêm cái trứng thối.

      Quái thú muốn lao ra, nhưng......

      Bốn người trói nó, nó xong ra được.

      Dù thế nào nó cũng nghĩ đến, rắm thối vô địch vẫn làm nó rất kiêu ngạo đến cuối cùng thế nhưng là đối phó chính mình......

      rất thối, đây chính là công phu mà nó tu luyện mấy ngàn năm.

      Thiếu chút nữa nó bị chính rắm thối của mình làm hôn mê.

      Nó dùng toàn bộ công phu muốn phá vỡ, nhưng cái võng kia có chút kỳ quái......

      “Ha ha, nó muốn ngất thôi......”

      Quốc sư ha ha cười, tuy rằng bọn họ phối hợp vẫn tốt như cũ, nhưng công phu này, tệ.

      “Đúng, trứng thối của Hinh Nhi cũng tồi, biện pháp này tốt, để chính nó nếm thử tư vị nó đối phó người......”

      Nữ vương cũng đồng ý xong, tuy rằng bọn họ chuyện, nhưng dám có chút nào qua loa --

      “Công lực này chỉ duy trì mười phút, vậy hồi chúng ta......”

      So sánh với vui vẻ của bọn họ, Đông Phương Ngữ Hinh còn có phần khó xử.

      Nếu như quái thú này ......

      lát xuất ra...... Vậy......

      Bây giờ cũng thể công kích, nếu như công kích, cái lồng chân khí kia liền xong rồi.

      Quái thú chừng lập tức là có thể lao tới.

      Lưới của bọn họ là trói buộc nó, nhưng hương vị này, cũng có công lao a.

      “Này...... Nếu như nó lao tới, chúng ta liền cùng nhau công kích, đem nó bắt......”

      Thời gian thể kéo được lâu lắm, nếu như bắt nó, có Tiểu Nhạc Nhạc ra mặt, chừng có thể hỏi ra chút gì đó.

      Tiểu Nhạc Nhạc, ấy vậy mà lại là ma thú khá thông minh.

      “Được, cứ như vậy......”

      Mấy người cũng vừa mới thương lượng xong......


      ☆, Chương 468: Bỗng nhiên biến mất

      Edit: voi còi



      Mấy người cũng vừa mới thương lượng xong, lồng chân khí kia cũng yếu rất nhiều.

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng bổ sung, nhưng cũng quản được bao lâu.

      “A......”

      Bỗng nhiên quái thú dậm chân, lưới và lồng chân khí đồng thời vỡ ra.

      trung mùi hôi tràn ngập, mọi người vội vàng bế khí.

      Cùng thời gian đó, bốn người đều dùng mười thành công lực tụ tập chân khí, đối với quái thú đánh qua.

      Bốn phương hướng, bốn vị trí, đều là tử huyệt.

      Quái thú vừa mới lao ra, đó là dùng hết toàn lực.

      Hơn nữa bị mùi hôi hun đến khó chịu, choáng váng, lúc nó phản ứng tới, trốn tránh xong......

      Tất cả uỳnh uỳnh, mọi nơi, toàn bộ đều đánh tới người nó.

      Nếu như đánh tới người, người nọ có thể trực tiếp bị đánh chết.

      Nhưng da nó đặc biệt dày, thân thể run rẩy vài cái, thậm chí ngay cả ngã xuống đều chưa từng.

      Mọi người vội vàng rat ay lần thứ hai, giờ phút này, cũng dám có nửa điểm chậm trễ.

      Nhưng, đúng lúc này, quái thú kia thế nhưng...... Bỗng nhiên thấy --

      con thú lớn như vậy, thế nhưng đột nhiên liền biến thất?

      Bọn họ thậm chí cũng chưa nhìn đến nó chạy trốn nhưu thế nào?

      Chạy trốn?

      Xung quanh đây, có cơ quan?

      Nhưng cho dù có cơ quan, ngươi cũng có thể nhìn đến cơ quan mở ra ?

      Thế nhưng quái thú lại biến mất thất, rất kỳ quái, cũng ......

      Hoang đường.

      Bốn người cảnh giác xem bốn phía, sau khi xác định có bóng dáng của nó, mới bắt đầu đánh giá xung quanh đây......

      Chính là địa phương mà quái thú vừa mới đứng.

      “Ở đây khẳng định có gì đó......”

      Đông Phương Ngữ Hinh đứng ở vị trí quái thú, nghi hoặc .

      “Nhưng đây chỉ có mặt đất, có gì dị thường......”

      Quốc sư gõ gõ mặt đất, thanh giống nhau, loại trừ khả năng có mật thất phía dưới.

      “Thế nhưng nó làm sao có thể biến mất?”

      Uất Trì Tà Dịch cũng thấy sao lại thế này.

      “Đây là cơ quan ám khí của Địch Thêm sao?”

      tại nữ vương thức bội phục người kia.

      đến cơ quan, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ đến vấn đề, nhưng có khả năng, làm sao có thể đâu?

      “Hinh Nhi, như thế nào? Có chỗ nào đúng sao?

      Nhìn vẻ mặt hiểu của Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch biết nàng khẳng định phát cái gì.

      Kỳ , Đông Phương Ngữ Hinh cái gì cũng phát , nàng chính là cảm thấy có chút đúng.

      “Ta suy nghĩ, đột nhiên quái vật biến mất...... Nếu như, phải xung quanh đây có cơ quan hay mật thất, vậy chỉ có khả năng ......”

      “Nàng là ?”

      Uất Trì Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh ở cùng nhau thời gian dài, tự nhiên hiểu biết nàng nhiều điểm, tựa hồ cũng hiểu được cái gì.

      “Hinh Nhi, các ngươi cái gì đâu?”

      Hai người bọn họ như vậy, nữ vương nghe hiểu được, hiểu hỏi.

      “Đúng vậy, Hinh Nhi, ngươi cũng biết chạy trốn như thế nào sao?”

      Quốc sư cũng hiểu, Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu:

      “Ta cũng biết, ta chính là nghĩ đến chúng ta là đến như thế nào...... Lúc đó ta bị Mẫn Du Nhiên thiết kế, bị khối tảng đá đưa đến chỗ này...... Lúc đó, cũng có cơ quan gì, liền biến mất......”

      Này......

      Kỳ , chính là dời thời ......

      Hoặc là, che giấu gian......

      Nghĩ đến che giấu gian, trước mắt Đông Phương Ngữ Hinh sáng ngời, nàng phải còn có cái che giấu gian sao?

      “Ta biết như thế nào ......”

      “Hinh Nhi, như thế nào?”

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 469: Quyết buông tha.
      Edit:..Lam Thiên..

      Quốc sư gấp giọng hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh sắc mặt nặng nề :

      “Huyệt mộ này, có gian thân......”

      Bọn họ được, nhưng quái thú này, có thể......

      Chuyện này có nghĩa, nó tại tu dưỡng, thậm chí tùy thời tùy chỗ đều có thể nhìn thấy bọn họ.

      Nó có thể tùy thời quan sát bọn họ, nhưng bọn họ......

      Lại cái gì cũng biết, chỉ có thể bị động chờ nó phát công kích.

      Chuyện này công bằng, bất quá đời này, chuyện công bằng có rất ít......--

      “Đại vương...... Nhu Y có thể chứ?”

      thành nữ nhân của U Minh vương,nên cả ngày Nhu Y trang điểm ăn mặc rất xinh đẹp .

      Tuy rằng tuổi của U Minh vương có chút lớn, trưởng thành có chút xấu xi, động tác giường có chút thô lỗ......

      Nhưng...... nam nhân này có quyền thế a, hơn nữa thời thích nàng......

      Thậm chí còn giúp nàng khôi phục dung mạo, võ công của nàng cũng chậm rãi giúp nàng khôi phục.

      Chỉ cần như vậy cũng đủ để khiến cho Nhu Y động tâm .

      Hừ...... Uất Trì Tà Dịch, Đông Phương Ngữ Hinh, ta bỏ qua cho các ngươi.

      Các ngươi cho rằng đem ta hại thành cái bộ dáng kia liền có việc gì sao?

      Các ngươi cho rằng ta từ bỏ ý đồ sao?

      Hừ, là buồn cười, ta, Uất Trì Nhu Y, cũng phải người tốt như vậy.

      Nữ nhân của Tà Dịch , thê tử......

      Ha ha......

      Khi ta là nữ nhân thuần khiết , thời điểm ta là tiểu nương ngươi hảo hảo quý trọng, chờ về sau......

      Nhu Y nghĩ tới U Minh vương, nghĩ tới cái nam nhân bá đạo kia......

      Nữ nhân của rất nhiều, hơn nữa thời gian sủng nàng cũng dài

      Nàng dám nghĩ mình luôn luôn được cưng chiều, hơn nữa, gả cho người nam nhân như vậy, chung quy nàng vẫn cảm thấy chính mình rất tiếc.

      Mục tiêu của nàng, vẫn như cũ là Uất Trì Tà Dịch......

      Nàng luôn luôn nam nhân kia.

      “Uất Trì Tà Dịch, ngươi tuyệt đối thể tưởng được, ta có thể khôi phục lại như lúc trước ......”

      Nhu Y lầm bầm lầu bầu xong, nàng ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, cẩn thận nhìn khuôn mặt của chính mình, đẹp vô cùng, thân mình so với thời điểm lúc trước còn muốn hoàn mỹ hơn .

      Mà dáng người...... Bởi vì là nữ nhân, nên so với lúc trước đường cong càng đẹp hơn......

      tại, chỉ cần chữa trị tốt vết sẹo người người, nàng vẫn là đại mỹ nhân như trước.

      “Phu nhân, có người muốn gặp ngươi......”

      Nữ nhân của U Minh vương, toàn bộ đêu xưng là phu nhân, Nhu Y nghe gọi như vậy, nàng vui nhăn nhíu mặt:

      gặp......”

      Nếu U Minh vương tới đây, cho tới bây giờ nha đầu đều cần thiết phải thông báo.

      ưa thích ...... là trực tiếp đem nàng quăng lên giường, trước thoải mái đủ rồi lại .

      Người muốn gặp nàng, tự nhiên có khả năng là .

      Mà nàng, lúc ở tại đây, nàng nghĩ muốn để cho bất luận kẻ nào biết.

      “Phu nhân, nhưng vị cố nhân (bạn cũ)......”

      Nha đầu bất an xong, Nhu Y quay đầu nhìn về phía nha đầu kia, ánh mắt lạnh lùng :

      cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt......”

      Nha đầu sợ tới mức vội vàng quỳ xuống:“Phu nhân tha mạng, là là cố nhân của ngài, là người Thiên Thương đảo......”

      Thiên Thương đảo......

      Người bên kia biết chính mình ở tại đây , cũng chỉ có người......

      Là...... Tà Tâm.

      “Cho vào ......”

      đem chính mình đưa đến nơi này, là cho nàng sinh mệnh lần thứ hai , nam nhân này, tuy rằng nàng thích, nhưng nàng đắc tội.

      Về sau, nàng cần chỗ dựa vững chắc, người này nàng chỉ có thể thuận theo.

      Rất nhanh Tà Tâm theo nha đầu tiến vào, nhìn thấy bọn , Nhu Y thanh lạnh lùng :

      “Ngươi trước ra ngoài ......”

      ☆, Chương 470 : Ngươi là nữ nhân của ta.

      Edit:..Lam Thiên..

      Nha đầu sợ tới mức chạy nhanh ra ngoài, trong phòng rất nhanh cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Tà Tâm đánh giá Nhu Y, hắc hắc cười :

      “Ngươi sống tựa hồ tệ......”

      “Ngươi đến tìm ta làm cái gì? Nếu ta nhớ lầm, Tà Tâm, sau khi ngươi dẫn theo ta đến nơi này, lần cũng có tới nhìn ta......”

      Nhu Y nhớ được ràng, Tà Tâm lại ha ha cười, đến bên người Nhu Y , cách cự ly gần nhìn nàng:

      “Ta chính là hi vọng ngươi có thể khôi phục tốt...... Nhu Y, ngươi nên biết tâm ý của ta đối với ngươi nhưng là......”

      Tâm ý? biết đời này, tâm ý trị giá mấy đồng tiền?

      Nhu Y bỗng nhiên muốn hỏi, lần trước ngươi gặp ta, ngươi quên ngươi với ta như thế nào sao?

      Ngươi , nhìn bộ dáng tại của ta, ngươi có tâm tình với ta sao?

      Nhưng hôm nay......

      Ha ha, nữ nhân a, mĩ mạo, quả nhiên là rất quan trọng.

      Nam nhân a, ngoài miệng nữ nhân nhiều như thế nào, nhưng thời điểm nữ nhân còn mỹ mạo, của bọn họ, cũng theo gió mà bay .

      Nam nhân, đều là đồ dối trá .

      Bọn họ , tham luyến , vĩnh viễn là bề ngoài của nữ nhân.

      “Ta biết...... Tà Tâm, ta càng biết, là ngươi đem ta đưa tới......”--

      Nhu Y quay đầu, khoảng cách giữa bọn họ lại thêm gần.

      Nàng môi lướt qua hai má của Tà Tâm, phun ra hơi thở, cố ý phun đến mặt của .

      “Là ngươi, tự mình đem ta đưa đến giường U Minh vương này ......”

      Nhu Y trào phúng xong, thân mình Tà Tâm cứng đờ, nhưng chợt nở nụ cười:

      “Nhu Y, vậy ý tứ của ngươi là, ngươi nguyện ý cả dời sống như vậy......”

      ......”

      Nhu Y phiền chán đứng lên, nàng quay đầu, nhìn Tà Tâm, ánh mắt kiên định :

      “Ta vốn là mây trời, vì sao phải cùng bùn đất sống hèn mọn như vậy?”

      So sánh này, sai, sai.

      Tà Tâm nữ nhân cao ngạo khôi phục này, thấp giọng :

      “Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi......”

      Có thể hiểu được là tốt rồi...... lời rất đơn giản, nhưng......

      Bọn họ lại đều hiểu ý tứ trong lời này.

      “Đúng rồi, cho ngươi biết chuyện vô cùng tốt......”

      mặt Tà tâm mang theo nụ cười, Nhu Y nhưng ra cũng có chút kích động, nàng biết có cái gì xem như chuyện tốt .

      “Cái gì......”

      “Đông Phương Ngữ Hinh bị giam ở gian khác ......”

      “Ra được?”

      Đông Phương Ngữ Hinh...... Nàng thế nhưng......

      “Ân......”

      Nhu Y cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng còn muốn tự mình trả thù nàng , nàng nếu cứ như vậy chết, kia chẳng phải là rất đáng tiếc ?

      “Ngươi mất hứng?”

      Nhìn Nhu Y quá mức bình tĩnh, tà tâm có chút hiểu :

      “Nàng khả năng, tại chết ......”

      “Ta hận thể tự tay đối phó nàng......”

      Hai mắt Nhu Y hung tợn , Tà Tâm nhìn lúc này mới vừa lòng :

      “Đúng rồi, người ngươi luôn tâm tâm niệm niệm , Uất Trì Tà Dịch, cũng vào, nữ nhi của bọn họ cũng vào......”

      “Ngươi cái gì?”

      Cái này, Nhu Y nhưng là kích động , Tà Tâm bĩu môi :

      “Ngươi phải hận sao? Kích động như vậy làm gì?”

      Hận ?

      Ánh mắt Nhu Y có chút ...... mất mát, nàng hận , nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, chết .

      “Trong đó có khả năng ra ngoài ?”

      Qua hồi lâu, nàng mới thấp giọng hỏi.

      “Hẳn là thể...... Nhu Y, ngươi tại là người của ta, ta cũng muốn người tròng ta luôn nghhix tới nam nhân khác......”

      ☆, Chương 471: rất đau.

      Edit:..Lam Thiên..

      Thấy Nhu Y nghe được Uất Trì Tà Dịch gặp chuyện may liền bình thường như vậy, trong lòng Tà Tâm phi thường vui, sắc mặt của thoạt nhìn rất đen.

      tổn thương ta như thế, ta làm sao có thể tiếp tục đối với để tâm? Tà Tâm, ta đối với , chính là muốn trả thù...... Bọn họ đối với ta như vậy, ta cảm giác, bọn họ chết dễ dàng như thế, rất thoải mái ......”

      Nàng thể cùng Tà Tâm trở mặt , Nhu Y sâu sắc biết điểm ấy.

      “Ngươi hiểu được là tốt rồi...... U Minh vương này, cùng ta có vài phần giao tình...... Nhu Y, nếu là, nếu là ta cho nàng biết, lúc muốn ngươi nữa ...... Ngươi có phải hay đem hết thảy đều thu hồi lại?”

      Thời điểm trước khi Tà Tâm , ý vị thâm trường .

      Thân mình Nhu Y lảo đảo chút, tuy rằng, tại nàng rất được sủng ái, nhưng nàng cảm giác được của U Minh vương.

      đối với chính mình, càng nhiều , bất quá là phát tiết.

      đối với nàng trị liệu, cũng chỉ là bởi vì quan hệ với Tà Tâm......

      Nếu là......

      cẩn thận thu thập lại tâm tư của bản thân, Nhu Y đối với chính mình :

      “Đừng nghĩ nhiều , bắt đầu từ ngày đáp ứng cùng rời , ngươi còn có tự do...... Ngươi là người của , mặc dù, các ngươi chưa bao giờ phát sinh quan hệ gì......”

      Mà Tà Tâm tựa hồ đối với chính mình vẫn rất có hứng thú !

      Nam nhân này quá mức dối trá, nàng muốn cùng ở cùng nhau......

      Nhưng hôm nay......

      Uất Trì Tà Dịch, Uất Trì Tà Dịch thế nhưng chết?

      Địa phương kia , nàng từng là người của Tinh học viện, nên tự nhiên cũng biết, nơi đó có khả năng ra.

      Bọn họ lúc trước cũng có người từng ra ngoài, nhưng đây là chuyện của mấy ngàn năm trước .

      Ai biết là hay giả ?

      Đông Phương Ngữ Hinh vào trước , thế nhưng cũng theo vào ......

      Đây là cùng chết sao?

      Nhu Y gắt gao nắm chặt tay, nam nhân như vậy a --

      Trách được, chính mình luôn luôn đều bỏ xuống được, nếu nàng gặp được nam nhân như vậy, nàng làm sao có thể buông tha cho?

      Chỉ tiếc, nàng luôn luôn đều bồi ở bên người , nhưng trong mắt , chính là có chính mình.

      Nàng cam lòng, vừa rồi nàng còn suy nghĩ, muốn......

      Muốn đoạt lại , làm thê tử của .

      Cho dù thương chính mình cũng được. Nhưng tại, Tà Tâm thế nhưng cho nàng, chết?--

      “Mỹ nhân......”

      Cửa, truyền đến tiếng bước chân mạnh, thanh này Nhu Y vô cùng quen thuộc.

      Nàng vội vàng làm biểu cảm cười, nhiệt tình qua:

      “Đại vương......”

      “Ha ha, mỹ nhân của ta đúng là nhiều hấp dẫn ......”

      U Minh vương khơi mào khuôn mặt của Nhu Y, híp mắt cười .

      “Đại vương, người ta là của ngươi ......”

      Đẹp , là cho mình , nàng tự nhiên ......

      “Lời này sai, ta thích......”

      U Minh vương xong ôm Nhu Y bước tới giường lớn, giường rất lớn, cơ hồ là tính chất đặc biệt .

      thể nào ôn nhu buông nàng, phen kéo mở y phục của nàng .

      Sau đó cởi y phục chính mình ra, ánh mắt Nhu Y ôn nhu nhìn , lại hắc hắc cười:

      “Mỹ nhân, xoay người sang chỗ khác......”

      Xoay người? Nhu Y hiểu, nhưng vẫn như cũ nghe lời xoay qua chỗ khác, U Minh vương nhìn thấy tiểu mông của Nhu Y vểnh cao, chỉ cảm thấy phía dưới nóng lên, cầm trụ eo của Nhu Y , từ phía sau thế nhưng......

      Đau ......

      So với thời điểm bình thường , đau hơn rất nhiều......

      Nhu Y cắn răng, nàng biết lúc này U Minh vương thích nữ nhân nhiều.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương472: quái thú lại xuất

      Edit: PDN

      Cùng hoan ái với nhau, rất nhiều lúc, cũng là cao hứng mà thôi.

      Suy nghĩ cảm giác của nữ nhân, với U Minh Vương mà , hoàn toàn có khả năng.

      Mất mạng tiến lên, cũng hoàn toàn cho nàng thời gian giảm xóc.

      Có điều, may mắn , theo ma sát cấp tốc kia, Nhu Y cũng cảm thấy loại thoải mái rất mãnh liệt, nàng đong đưa theo động tác của , trong lòng U Minh Vương mừng rỡ, cũng càng hăng hái hơn nữa . . . . . . ——

      "Chúng ta cẩn thận chút, nó có thể ra bất cứ lúc nào. . . . ."

      Bên kia ý xuân giới hạn, bên này cũng là. . . . . .

      Căng thẳng đề phòng, giữa người với người, quả nhiên là khác nhau.

      "Tà Dịch, ta cũng biết dược vật kia khiến chàng tiến mấy giai?"

      Ngay từ đầu bị thương, sau này cũng kịp hỏi, có điều vừa rồi nhìn ra tay, mình cũng giỏi hơn so với chính.

      "Mấy giai? Hinh Nhi, nàng cho là đây là khí chi tiên sao? Ta cũng đột phá giai mà thôi. . . . . ."

      Uất Trì Tà Dịch bĩu môi, trình độ này của , muốn thăng cấp quá chậm, trừ khi là gặp được đúng cơ hội tốt !

      về tiến giai lần này, nếu phải bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh cho Phi Vân đan cao cấp, ước chừng cho dù tu luyện mười mấy năm cũng khó lòng.

      nay bọn họ, muốn thăng cấp quá khó khăn .

      "A. . . . . . Như vậy à. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh có phần hiểu, vì sao lần trước nàng liền tiến giai nhanh vô cùng chứ?

      Kỳ , Luyện Đan Sư và người tu luyện bình thường, bọn họ vốn đúng là khác nhau.

      Hơn nữa dị hỏa người của Đông Phương Ngữ Hinh, tu luyện cũng nhanh hơn chút.

      Mà tiểu Hoan, lại càng cần phải , chỉ riêng cái tuổi kia của bé, đến trình độ của bé, ước chừng khắp thiên hạ có thể tìm được người cũng quá mức.

      "Đương nhiên, Hinh Nhi, nàng quái thú này, trốn ở chỗ nào chứ?"

      Uất Trì Tà Dịch có vẻ tò mò chuyện này, hơn nữa, tìm được chỗ quái thú náu, đối với bọn họ mà , rất có ích.

      " biết, Địch Thêm ấy, xem ra đơn giản . . . . . ."

      Tạo ra gian thân trong mộ của mình, chuyện này. . . . . .

      Địch Thêm kia, phải đúng là luyện khí sư chứ?

      Nghĩ vậy, Đông Phương Ngữ Hinh cũng vui mừng.

      Luyện khí sư, đối với nàng mà vô dụng, nhưng tiểu Hoan Hoan có thiên phú này nha.

      Ngộ nhỡ có cái sách quý gì chẳng hạn, tiểu Hoan Hoan liền giàu to.

      Nàng hưng phấn, tất nhiên thể cho Tà Dịch:

      "Chàng ông ta có thể là luyện khí sư hay . . . . . ."

      Tà Dịch nghĩ chút, tất nhiên nghĩ tới bé cưng của Đông Phương Ngữ Hinh.

      "Có khả năng. . . . . ."

      "Ừ, chúng ta đây tìm kiếm ít đồ tốt giúp tiểu Hoan Hoan. . . . . ."

      "Mẫu thân, người giúp con tìm đồ tốt gì vậy. . . . . ."

      Tiểu Hoan Hoan vốn là tự mình náu, nhưng nhìn thấy quái thú rồi, cũng tự mình tán gẫu, chỉ lộ đầu ra ngoài.

      "Ta và phụ thân của con , nếu ông ta là luyện khí sư, tìm được thứ tốt chả đều là của con à?"

      Đông Phương Ngữ Hinh cười dịu dàng, quốc sư nghe xong mắt lại trợn tròn:

      "Bé là luyện khí sư?"

      Người nhà này, đều là loại người nào chứ.

      Nương là Luyện Đan Sư cao nhất, nữ nhi dĩ nhiên là luyện khí sư vạn dặm mới tìm được người?

      "Chậc. . . . . . tính , còn chưa học, nhưng thiên phú rất tốt. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh khiêm tốn , quốc sư hâm mộ nhìn tiểu Hoan Hoan cái:

      "Có thiên phú cũng rất tốt. . . . . ."

      Cái thứ này, cưỡng cầu được.

      "Cẩn thận, hình như có động tĩnh. . . . . ."

      Nữ vương chợt phát cái gì , mọi người cũng chuyện. . . . . .

      Lúc đầu ta edit tên Địch Gia,vì voi còi dùng tên Địch Thêm nên ta sửa lại , biết có chỗ nào sót ,nếu còn sót mọi người tự hiểu rồi nhắc ta sửa nhé

      Chương473 : Hoan Hoan bị bắt


      Edit: PDN

      Nữ vương chợt phát cái gì, mọi người cũng chuyện, tiểu Hoan Hoan lại tự động lùi đầu về, tự mình trốn kỹ.

      "Nó sắp ra ngoài . . . . . ."

      Bởi vì thân hình của nó quá lớn, ra tất nhiên có động tĩnh.

      Mọi người đề phòng toàn thân , nhưng bỗng nhiên con quái thú này lại giống như là biến mất, tiếng bước chân cũng còn .

      "Sao lại thế này?"

      Cái này, bọn họ lại khó hiểu ——

      "A. . . . . . Mẫu thân, cứu mạng. . . . . ."

      Ngay lúc bọn họ chú ý đến quái thú, bỗng nhiên tiểu Hoan Hoan kêu.

      Đông Phương Ngữ Hinh sốt ruột vọt tới chỗ tiểu Hoan Hoan náu, thấy bỗng nhiên có thêm con quái thú ở đó——

      À, , là Khỉ Đột rất lớn.

      Khỉ Đột tay xách theo Hoan Hoan, bàn tay lại đưa lên, hình như muốn giết tiểu Hoan Hoan. . . . . .

      Tiểu Hoan Hoan chính là hoảng sợ nhìn Khỉ Đột kia, hai mắt nước mắt ngừng, rất đáng thương.

      "Xèo xèo. . . . . ."

      Tiểu Nhạc nhạc nhe răng nhếch miệng về phía Khỉ Đột, nhưng. . . . . .

      Khỉ Đột, cũng động thủ, chỉ cần tiểu Nhạc nhạc vừa cử động, tay của nó liền ra vẻ muốn đánh vào đầu tiểu Hoan Hoan.

      Dựa vào, lúc nào quái vật này ra tới đây?

      Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch vừa nhìn mắt trợn tròn,chuyện này. . . . . .

      Con Khỉ Đột kia ngay tại góc tường, nó đứng ở đó, cũng thấy bốn phía, muốn tới gần cũng khó.

      "Mẫu thân, mẫu thân. . . . . ."

      Hoan Hoan bất an gọi, trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh đau xót.

      Tiểu Hoan Hoan này, lúc nào từng nếm đau khổ này rồi chứ?

      "Hoan Hoan, đừng sợ. . . . . . Con đừng sợ, mẫu thân cứu con. . . . . ."

      Nàng thể ra tay tùy tiện, bằng , Hoan Hoan nhất định gặp nguy hiểm.

      "Chúng ta động thủ cùng nhau, thử đánh gục súc sinh này xem. . . . . ."

      Ánh mắt của Nữ vương lạnh lùng nhìn Khỉ Đột, nổi giận .

      ". . . . . . được. . . . . . Ngộ nhỡ ra tay, vậy Hoan Hoan gặp nguy hiểm. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh cự tuyệt vội vàng, nàng là mẫu thân, nàng muốn để cho con của mình có nguy hiểm mảy may.

      "Nhưng Hinh nhi, nếu như vậy, Hoan Hoan có thể. . . . . ."

      Nữ vương khó xử xong, bà cũng thực lo lắng Hoan Hoan, cho nên muốn cứu bé.

      "Tiểu Nhạc nhạc, ngươi cùng thương lượng. . . . . . Đừng kêu. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh cái khó ló cái khôn, nghĩ đến tiểu Nhạc Nhạc, chúng là ma thú, tất nhiên có tiếng chung.

      Tiểu Nhạc Nhạc cũng yên tĩnh trở lại, biết bọn họ như thế nào , nhưng. . . . . .

      Đông Phương Ngữ Hinh chợt phát cái vấn đề nghiêm trọng, cho dù tiểu Nhạc Nhạc thương lượng , bọn họ cũng biết có ý tứ gì nha.

      Chuyện này,vẫn còn cần có tiểu Hoan Hoan phiên dịch.

      Nhưng lúc này, Khỉ Đột hoàn toàn cho tiểu Hoan Hoan chuyện.

      Bé vừa chuyện, Khỉ Đột kia hung hăng giật tóc của Hoan Hoan cái

      "Tà Dịch, để cho Sư vương đến?"

      Bây giờ Sư hậu cũng chưa tỉnh lại, Sư vương và Tà Dịch, có thể giao lưu tinh thần . . . . . ."

      Ừ, được. . . . . ."

      Tà Dịch với Sư vương, lát sau, khẽ :

      "Nó , chúng ta xâm phạm địa bàn của nó, cho nên, muốn được giữ tiểu hài tử này. . . . . ."

      Dựa vào, xâm phạm địa bàn của nó?

      Đông Phương Ngữ Hinh muốn chửi người, nàng cũng phải cố ý có được hay ?

      Nhưng lúc này, nàng thể chửi người, Khỉ Đột kia cũng phải người.

      "Ngươi chúng ta ra được, nếu có thể , sớm rời . . . . . ."

      "Nó chuyện này quan trọng, quan trọng đúng là , tại chúng ta xâm phạm nó. . . . . ."

      Tà Dịch cũng gì, với Khỉ Đột này, từ đầu đến cuối chỉ ràng.

      Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng, bây giờ Hoan Hoan còn. . . . . .

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 474: Đốt chết !!
      Edit: voi còi


      Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới kiện bảo bối.

      “Tà Dịch, chàng cho , chúng ta lập tức rời nơi này...... Đứa này, muốn liền lưu lại ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Hoan Hoan, Hoan Hoan cũng đúng lúc nhìn lại, nàng đối với bé lắc đầu, Hoan Hoan ô ô khóc:

      “Nương......”

      Viên hầu kia lại dùng sức, Hoan Hoan cũng dám cái gì.

      Tóc đau quá a, bé sợ đau nhất.

      Nữ vương cùng quốc sư có phần , nhưng thời gian dài ở chung như vậy, bọn họ biết đến tính tình của Đông Phương Ngữ Hinh, chuyện có nắm chắc, nàng tuyệt đối làm.

      Vài người rời địa phương vừa rồi đoạn khoảng cách, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh lôi kéo Tà Dịch đến cái góc, hô:

      “Nữ vương, hia người cũng qua đây......”

      Thấy nữ vương cùng quốc sư, Tiểu Nhạc Nhạc đều tới, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh ôm cổ Tà Dịch, thấp giọng :

      “Chàng mang Tiểu Nhạc Nhạc vào, dùng thân gian tới gần Viên Hầu kia......”

      Bọn họ thể đều qua, bởi vì cái dạng này, dễ dàng bị người phát giác.

      Bốn người đều dựa vào ở góc tường, tỷ lệ bị phát lớn.

      Vốn dĩ nàng muốn chính mình tự mìn qua, nhưng võ công của nàng bằng Tà Dịch, cho nên......

      Tà Dịch vừa nghe cũng đúng, vội vàng mang theo Tiểu Nhạc Nhạc vào gian, khống chế thân gian này tới, vừa rời mới đến cửa, chợt nghe thanh kỳ quái.

      “Ô......”

      Thanh này, giống như là Tiểu Hoan Hoan, vội vàng vào, lại phát ......

      Dựa vào, nữ nhi, con cũng quá bưu hãn thôi?

      Bên trong, Tiểu Hoan Hoan vươn tay bé của mình, mà đoàn Tiểu Hỏa Cầu tại kia bay lên, nhảy, hỏa cầu cũng địa phương khác, thẳng tắp đuổi theo Viên Hầu xoay quanh?

      Lông người Viên Hầu, đều bị đốt ít, mặt đất lăn lộn, nhưng......

      Tiểu Hỏa Cầu là Dị Hỏa, làm sao có thể dễ dàng bị dập tắt như vậy đâu?

      Cho nên......

      Viên Hầu mang lửa, cùng cái Tiểu Hỏa Cầu theo đuổi bỏ, ở trong phòng xoay quanh, tình cảnh kia......

      Làm cho người ta dở khóc dở cười......

      Uất Trì Tà Dịch biết nên khóc hay nên cười, cùng Đông Phương Ngữ Hinh suy nghĩ làm thế nào cứu Tiểu Hoan Hoan, cũng vì cái này nhọc lòng đây?

      Nhưng tiểu nha đầu này, thế nhưng chính mình đùa khoan khoái như thế.

      Nhưng mà, thôi, chỉ cần bé có việc gì, hết thảy đều tốt.

      Tà Dịch theo thân gian ra, Hoan Hoan vừa thấy đến, vui vẻ vỗ tay:

      “Phụ thân, con đem thu phục ......”

      Nghe được tiếng như thế, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng chạy tới, cũng nhìn đến màn làm cho người ta dở khóc dở cười kia.

      Nữ vương cùng quốc sư chỉ có trợn mắt há hốc mồm, mà Đông Phương Ngữ Hinh, còn lại là bất đắc dĩ lắc đầu:

      “Hoan Hoan, đây là con thu phục sao? Là Tiểu Hỏa Cầu của chúng ta biết ?”

      “Ngạch...... Mẫu thân, vậy phải cùng dạng sao?”

      tại Hoan Hoan, nhưng là vô cùng cao hứng, hưng phấn.

      “Là sai biệt lắm...... Nhưng mà, đáng chết, thiêu chết , hừ...... Dám khi dễ nữ nhi của ta......”

      Hoan Hoan nghĩ, thứ này, là đáng chết.

      “Kia...... Liền thiêu chết ......”

      Chủ nhân lên tiếng, tự nhiên là Tiểu Hỏa Cầu nhanh chóng chấp hành, nó đột nhiên gia tăng hỏa lực, độ ấm toàn bộ căn phòng đột nhiên lên cao......

      Mà hỏa diễm kia, cũng biến thành màu đỏ tươi.

      Đây là bản sắc của Tiểu Hỏa Cầu, hỏa diễm đỏ như máu.

      Nhưng lúc này, tại cái phòng này, màu sắc kia lại càng thêm thuần khiết.

      “A......”

      Viên Hầu chỉ có chạy trối chết, nhưng làm thế nào có thể chạy thoát được Tiểu Hỏa Cầu đuổi bắt.

      Mắt thấy bị thiêu chết thời điểm, trung bỗng nhiên nổi lên cơn giá mát......

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 475: Nam nhân chết
      Edit: voi còi

      Mắt thấy thời điểm bị thiêu chết, trung bỗng nhiên nổi lên cơn gió mát, trong lành, rất nhạt, gió ấm áp ......

      Gió vô hình thổi qua, thổi đến mặt mọi người, thế nhưng làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

      Nhưng, thoải mái này cũng duy trì bao lâu, Đông Phương Ngữ Hinh liền cảm thấy đúng rồi.

      Gió này......

      Gió như thế, cơ hồ làm cho người ta cảm giác, thế nhưng lửa người Viên Hầu kia, lại dần dần !

      Đông Phương Ngữ Hinh là người đầu tiên cảm giác được đúng, rất nhanh , mấy người nữ vương cũng phát tình kỳ quái.

      “Hoan Hoan, mau, tiếp tục phóng hỏa......”

      Lửa người Viên Hầu kia dần dần ngừng lại, này......

      Điều này sao có thể?

      Tiểu Hoan Hoan cũng thực vội, bé vội vàng hô:

      “Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu, thiêu chết , thiêu chết trứng thối này......”

      Hoan Hoan kêu lớn tiếng, Tiểu Hỏa Cầu kia lại lần gia tăng hỏa lực, lửa người Viên Hầu, quả nhiên lại bùng lên ......

      Nhưng, gió kia vẫn thổi qua như cũ, nhhor, vẫn như cũ, thế nhưng thổi đến người Viên Hầu kia, vẫn có tác dụng......

      Cái này ......

      Sao lại thế này?--

      lúc mọi người hoài nghi, bỗng nhiên trung vang lên tiếng thở dài:

      “Mấy ngàn năm thấy, uy lực của ngươi quả nhiên tăng ít......”

      Đông Phương Ngữ Hinh im lặng......

      Mấy ngàn năm thấy......

      Lúc này......

      Mà người này...... Đây là giọng của người nam nhân.

      Tất cả mọi người sửng sốt, thậm chí Tiểu Hỏa Cầu đều đứng ở kia, bất động ......

      Lửa người Viên Hầu lại tắt, cũng vẫn nhúc nhích, nghe giọng kia.

      “Tiểu Hỏa Cầu, ngươi quên ta sao?”

      Giọng kia tiếp tục , Hoan Hoan có chút lo lắng, bé vội vàng qua:

      “Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu, ngươi quay về trước ......”

      Bé cảm thấy loại nguy hiểm xa lạ, người này, người nhìn thấy, sao bé có cảm giác là tới cướp Tiểu Hỏa Cầu của bé đây?

      “Ha ha...... Tiểu nha đầu, ngươi lo lắng ta cướp đoạt Tiểu Hỏa Cầu của ngươi?”

      Người nọ tuy rằng nhìn thấy, nhưng......

      lại có thể nhìn đến bọn họ, hết thảy, tựa hồ đều rành mạch.

      “Ta...... Ngươi phải muốn cướp Tiểu Hỏa Cầu của ta sao?”

      Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn cái phương hướng, người kia ha ha cười:

      người chết mấy ngàn năm, ngươi làm sao có thể cướp gì đó của ngươi......”

      Ngạch......

      Tiểu Hoan Hoan trầm tư ......

      “Ngươi là ai? Sao lại ra? Lén lút làm gì......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác đây là có người đùa dai, nàng tức giận hỏi.

      Lời của nàng chưa xong, Uất Trì Tà Dịch giữ cánh tay nàng lại, thấp giọng :

      “Đây là mộ của Địch Thêm, nếu như ta đoán sai, người chuyện chắc là Địch Thêm...... Hinh Nhi, cần vô lý, chúng ta địa bàn của người ta......”

      Uất Trì Tà Dịch tiếng chỉ có bọn họ hai người nghe được, nhưng giọng kia lại lần nữa vọng tới:

      “Ngươi cũng sai...... Ha ha, quả nhiên là cái người thông minh, nhưng mà khả năng...... chút thiên phú đặc thù......”

      Lần này Đông Phương Ngữ Hinh tức giận, nàng hừ lạnh :

      đời này chẳng phải chỉ có thiên phú đặc thù mới có phen làm đấy ...... Tướng công của ta, ở trong mắt ta, chính là tốt nhất......”

      “Ha ha......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa xong, người nọ cười ha hả:

      “Chẳng qua ngươi cũng chỉ có chút thiên phú luyện đan mà thôi......

      ☆, Chương 476: Chỉ có thể hai người

      Edit: voi còi


      “Chẳng qua ngươi cũng chỉ có chút thiên phú luyện đan mà thôi...... Hừ, nếu phải có chút thiên phú đặc thù như vậy, tại ngươi như thế nào? phải là cái phế vật?”

      Đông Phương Ngữ Hinh hoàn toàn hết chỗ rồi, tuy rằng lời của ông ta là , nhưng......

      tại, lời cũng đả thương người được ?

      Sao ngươi ngẫm lại, người ta nghĩ như thế nào.

      “Địch Thêm tiền bối, chúng ta là nhầm vào địa bàn của ngài, biết liệu có biện pháp nào ra ngoài hay ?”

      Nữ vương cung kính hỏi, tại ra ngoài là quan trọng nhất, mà còn lại, đều có thể đợi chút lại , đúng ?

      ra ngoài?”

      Giọng kia hơi cao lên, tựa hồ suy tư cái gì.

      “Đúng vậy, tiền bối, chúng ta phải cố ý qua mạo phạm ......”

      Uất Trì Tà Dịch cũng thành khẩn xong, Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, muốn để ý tới người này.

      “Muốn ra ngoài a......”

      Người nọ luôn luôn cũng chưa chuyện, ngay tại lúc bọn họ cho rằng ông ta ngừng chuyện, bỗng nhiên ông ta mở miệng :

      “Muốn ra ngoài cũng được, chỉ là......”

      Lại là lần, dừng lại lâu, Đông Phương Ngữ Hinh cả giận :

      “Ngươi người này thế nào dong dài như vậy, Địch Thêm tiền bối, ngài cũng là Đệ nhất tông sư a...... Cho cái thống khổ được ?”

      Vốn dĩ Đông Phương Ngữ Hinh rất có nhẫn nại, nhưng lời vừa rồi của ông ta làm cho người ta rất tức giận, cho nên nàng lười cùng ông ta nhiều lời.

      “Ha ha...... Tính tình thực ......”

      Lại tiếng cười khẽ, sau đó, ông ta thở dài:

      “Chính mình tại đây ngây người mấy ngàn năm, rất nhàm chán, nếu các ngươi luận võ ...... Ai thắng, ta để người đó ...... Để lại người ra ngoài......”

      Mọi người hãn......

      Bọn họ nhiều người như vậy, thế nhưng ông ta chỉ thả người?

      người cũng quá ít ?”

      Quốc sư bĩu môi, lưu lại bốn người, cũng quá lòng tham .

      “Kia hai cái...... Ta thả hai người ra ngoài......”

      Kháo, đây là ở chợ mua đồ ăn sao? Thế nhưng có cò kè mặc cả.

      “Địch Thêm tiền bối, ngài đều thả chúng ta ra ngoài có thể chứ?”

      Quốc sư vẻ mặt chờ mong , Địch Thêm kiên quyết từ chối:

      được......”

      Được rồi, ngươi trâu bò, lợi hại.

      “Nhiều nhất hai người, nhanh nhanh luận võ......”

      trung truyền đến giọng của ông ta kiên nhẫn, Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu mày, biết có gì dễ thương lượng.

      “Đúng rồi, ngươi...... Chính là ngươi, thể ......”

      Ông ta là Đông Phương Ngữ Hinh --

      Sắc mặt Uất Trì Tà Dịch lạnh lùng, :

      “Hinh Nhi, ông ta cho nàng , ta cũng rời ......”

      “Con cũng ......”

      Hoan Hoan cũng do dự, phụ thân cùng mẫu thân đều ở đây, mình bé ra ngoài làm cái gì.

      “Ta......”

      mặt nữ vương có chút do dự, Đông Phương Ngữ Hinh biết ý tứ của bà, :

      “Vậy hai người thôi...... Nữ vương, người cùng quốc sư ra ngoài......”

      Nàng muốn cùng Uất Trì Tà Dịch tách ra, mà Hoan Hoan......

      Ở bên ngoài, có thể rời hay còn nhất định đâu, chính bé ra ngoài, nàng cũng yên tâm.

      “Hinh Nhi, ta phải ý tứ này...... Ý tứ của ta là, tuổi của ta lớn như vậy, chính là chết tại đây cũng có gì...... Nhưng Hoan Hoan quá , Phong là con của ta, ta muốn để cho chết tại đây, nếu , để cho hai người bọn họ ......”

      Quốc sư cùng Hoan Hoan......

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Hoan Hoan, Hoan Hoan dùng sức lắc đầu, nếu phải vì cùng mẫu thân cùng nhau, bé cũng đến nơi này a.










    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :