1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương440 : Cuối cùng là cái gì vậy?

      Edit : PDN

      "Ta biết động vật đó, nhưng nó rất lợi hại, ta đánh với nó ba ngày, nó có bị thương, máu của nó liền bắn tung tóe tới hai chân của ta, mà ta cũng bị trọng thương, lúc nó bổ nhào đến muốn đánh chết ta, nữ vương chạy đến, bọn họ đánh ngày đêm, cuối cùng nữ vương bị thương, ma thú kia cũng bị thương mất, bà ấy đưa ta trở về, ta bắt đầu thành cái dạng này. . . . . ."

      Ma thú, ma thú rất lợi hại. . . . . .

      Vậy ra chỗ bên ngoài, nhất định trải qua nơi đó sao?

      "Lúc ấy con ma thú kia muốn chạy trốn, vì sao nữ vương đưa theo ngươi rời ?"

      Cho dù là bị thương, theo lý thuyết, cũng nên buông tha cho như thế chứ.

      " Lúc ấy ta ngất rồi, cũng biết, nhưng sau đó bà ấy lại cho ta biết, bởi vì bà ấy cảm nhận được luồng uy áp nghẹt thở. . . . . ."

      Uy áp nghẹt thở?

      Điều này làm cho Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ đến lúc bọn họ vừa tới nơi này cảm giác được luồng uy áp kia, chẳng lẽ cùng cái thứ kia giống nhau?

      Võ công của Nữ vương cao, tất nhiên cũng càng mẫn cảm hơn.

      Bà biết mình phải đối thủ của luồng uy áp kia, cho nên đưa theo quốc sư chạy thoát trở về.

      Mà quốc sư, quan hệ với nữ vương cũng tốt, chẳng lẽ tin lời nữ vương lúc ấy ?

      "Vậy ý của ngươi đúng là, bên kia, cũng vốn là có thể sao?"

      Đông Phương Ngữ Hinh có phần kích động hỏi.

      "Nay sắp qua mười năm, nếu chỉ có cái thứ kia, ta và nữ vương có lẽ có thể đánh chút, nhưng. . . . . . Nếu có cái khác , vậy nhất định thể qua. . . . . . Cho nên ta mới , chúng ta vốn là có khả năng chạy trốn. . . . . ."

      Quốc sư này, chuyện đúng là chắc chắn, Đông Phương Ngữ Hinh biết cũng dối, cho nên tin tưởng , .

      "Quốc sư, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cuối cùng có biện pháp . . . . . . Ngày mai ta bắt đầu luyện đan, tuy rằng. . . . . . Chữa khỏi chân của ngươi chưa chắc có thể ra ngoài, nhưng nếu chữa khỏi, phải cũng là ra được sao? Người, luôn phải lạc quan chút. . . . . . Ngươi nhìn ta và tiểu Hoan Hoan, tuy rằng bị nhốt tại đây, cũng phải là vui vẻ sao?"

      Đông Phương Ngữ Hinh có ý tốt khuyên nhủ, trong lòng nàng có suy xét.

      Nếu , chữa khỏi chân của quốc sư, có lẽ nàng có thể cùng với nữ vương bọn họ, thử qua chỗ đó.

      Đương nhiên, cho dù là bọn họ muốn , muốn thử nghiệm, nàng cũng qua thử xem .

      Bây giờ nàng đúng là càng ngày càng hiếu kì , biết cái thứ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

      Thế nhưng ngay cả nữ vương đều sợ ?

      ##############################

      Quá trình luyện đan quả là vất vả .

      Đặc biệt, đan dược thất giai cực kỳ biến thái.

      đủ mười ngày tám ngày , hoàn toàn có khả năng luyện chế ra.

      Vì vậy phương thuốc xa lạ, hơn nữa có dược liệu xa lạ, lúc Đông Phương Ngữ Hinh luyện chế xong, là mười ngày sau .

      Có điều, lúc may mắn, tuy rằng lãng phí bộ dược liệu, nhưng cuối cùng thành công .

      Nữ vương kích động, mà quốc sư cũng còn cự tuyệt dùng.

      "Ta giúp ngươi , quốc sư, ta là Luyện Đan Sư, dùng lửa của ta, có thể tăng tốc độ ngươi hấp thu hiệu lực của thuốc. . . . . ."

      Thế nhưng giúp luyện chế được rồi, Đông Phương Ngữ Hinh cũng ngại chút công sức kia.

      Quốc sư gật gật đầu, vẫn chưa từ chối, hai người bắt đầu bế quan, mà tiểu Hoan Hoan, tất nhiên được ưu đãi lớn nhất.

      Ngày như vậy, thoáng cái trôi qua nửa tháng.

      Nữ vương vui mừng mỗi ngày đều đến xem bọn họ xong hay chưa, chỉ là đáng tiếc, mỗi lần đều là hi vọng mà đến, thất vọng mà về.

      Chương441: theo ta !


      Edit: PDN

      "Nữ vương. . . . . . Nương của cháu và quốc sư có việc gì chứ?"

      Tuy rằng Hoan Hoan biết bọn họ thể có chuyện , nhưng đầu của bé vẫn có vài phần lo lắng như cũ.

      "Nhất định có việc gì đâu, chẳng qua là giúp nó hấp thu hiệu lực của thuốc mà thôi. . . . . ."

      Nữ vương cười hiền lành, Hoan Hoan nghĩ lại cũng đúng, nàng chẳng qua là hơi lo lắng quá.

      "Đều là cháu quá sốt ruột . . . . . . Nữ vương, chờ độc của quốc sư giải xong, chúng ta cùng được ? Thế giới bên ngoài tuyệt vời, so với bên trong này là thú vị hơn nhiều. . . . . ."

      Hoan Hoan ngửa đầu nhìn nữ vương, nữ vương nhìn đứa này, như vậy, tất nhiên muốn cả đời đều ở nơi này .

      Mà Phong, con trai của nàng, cũng vì muốn rời khỏi mới thế này. . . . . .

      Nghĩ đến tình huống ngày hôm đó, bà vẫn có phần nghĩ lại mà sợ như cũ.

      Chỗ này, cũng yên tĩnh giống như bọn họ nhìn thấy như thế .

      "Hoan Hoan, chờ nương của cháu ra chúng ta cùng nhau bàn bạc chút được chứ?"

      Nữ vương cũng cự tuyệt trực tiếp, nhưng bà như vậy, Hoan Hoan vô cùng vui vẻ.

      "Vâng, được ạ. . . . . ."

      Hoan Hoan vui vẻ trả lời, nữ vương cười, hi vọng bọn họ ra nhanh chút.

      Bà biết Phong thích nơi này, nhưng. . . . . .

      muốn để cho nó có chút nguy hiểm nào.

      ##############################

      Lại qua sáu ngày, Cuối cùng Đông Phương Ngữ Hinh ra.

      "Phong. . . . . ."

      Nhìn thấ Đông Phương Ngữ Hinh ra, nữ vương có phần kích động, giọng run run hỏi.

      "Quốc sư, con có thể ra . . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn bên trong, bóng người ra từ từ.

      chậm, quần áo màu trắng, bởi vì thời gian này bế quan, có phần bụi bặm, màu sắc thay đổi.

      Có điều, đứng lên, càng tuấn bức người.

      Nữ vương kích động nhìn , đây mới là con trai của bà.

      "Phong. . . . . . Con. . . . . . Con có thể rồi sao?"

      "Vâng. . . . . .Có điều, vẫn cần khôi phục vài ngày như cũ. . . . . ."

      Quốc sư thản nhiên mở miệng, nữ vương rưng rưng gật gật đầu.

      "Mẫu thân. . . . . ."

      Hoan Hoan cũng chạy tới, Đông Phương Ngữ Hinh xoay người ôm lấy bé, con nhóc này, đúng là. . . . . .

      Nhớ nó muốn chết .

      "Hoan Hoan. . . . . ."

      Quốc sư cũng nhìn về phía tiểu Hoan Hoan, Hoan Hoan cười ngọt ngào:

      "Ca ca xinh đẹp. . . . . ."

      "Ha ha. . . . . ."

      Quốc sư cũng tức giận , mà đến trước mặt họ:

      "Cám ơn ngươi. . . . . ."

      "Đừng khách khí. . . . . . Ta hơi nghỉ ngơi vài ngày, muốn . . . . . ."

      Tuy rằng người nơi này yên ổn, nhưng nàng có vướng bận của nàng.

      "Bởi vì. . . . . . Phụ thân của bé?"

      Quốc sư thử hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu:

      "Nếu ta thể ra ngoài, ta cũng lo lắng bị nữ nhân khác câu mất. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh cười nghịch ngợm, nàng biết Tà Dịch phải là người như thế.

      "Mẫu thân là xấu, phụ thân muốn sống mình tiến vào tìm chúng ta, người mới thích những nữ nhân kia đâu?"

      Hoan Hoan vui chu miệng, bé đối với Tà Dịch, có lòng tin tuyệt đối.

      "Ha ha, tiểu nha đầu, cái này con cũng biết?"

      "Đó là tất nhiên, tầm hồn cưa con và phụ thân có cảm ứng. . . . . ."

      Tiểu Hoan Hoan đắc ý ngẩng đầu lên, Đông Phương Ngữ Hinh dịu dàng cười, cũng phản bác.

      "Khụ khụ. . . . . . Hinh Nhi, ngươi cũng phải mệt mỏi, nghỉ ngơi chút . . . . . ."

      Mấy ngày nay đúng là phải tốn ít công lực , nữ vương thân thiết .

      "Ừ, ta đây về trước . . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng từ chối, nàng biết nữ vương và quốc sư nhiều ngày như vậy gặp mặt, tất nhiên là có lời muốn .

      "Ừ. . . . . ."

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 442: Gọi ta là Phong
      Edit; voi còi



      Tiểu Hoan Hoan ở mặt Đông Phương Ngữ Hinh hôn cái, sau đó sờ sờ khuôn mặt nhắn của mình, ha ha cười.

      “Đều bao lớn, còn muốn thân ái?”

      Miệng Đông Phương Ngữ Hinh là như vậy, nhưng vẫn ở mặt tiểu nha đầu hôn cái.

      “Hắc hắc, mẫu thân, con có hỏi qua nữ vương a, bà ấy suy xét đều mang chúng ta cùng nhau nga......”

      Hoan Hoan đắc ý cười, bé giúp đỡ mẫu thân hỏi đấy?

      “Bà ấy suy tính sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút kỳ quái, nghe xong lời của quốc sư, nàng biết, nữ vương đối với ma thú kia, rất là kiêng dè.

      “Vâng......”

      “Vậy là tốt rồi, nếu như chỉ có hai người chúng ta, đúng là dễ thành công đâu?”

      Đông Phương Ngữ Hinh suy tư chút, tại nàng muốn nhanh chóng khôi phục thực lực.

      Ở thời điểm tu luyện, vì để cho dược liệu người quốc sư phát huy nhanh, nàng dùng ít chân khí.

      Đây cũng phải nàng có bao nhiêu ngốc, mà là nàng muốn thử xem như vậy có thể càng tiến thêm bước hay .

      Lần trước khi mà công lực toàn bộ biến mất, nàng thành công vào.

      Mà lần này......

      Muốn cạn kiệt toàn bộ quá khó khăn.

      Nhưng hao phí nhiều như vậy, chừng cũng có thu hoạch ngoài ý muốn.

      Hoan Hoan nhìn Đông Phương Ngữ Hinh muốn luyện công, cũng quấy rầy, bé cũng tìm chỗ ngồi xuống, bé cũng là hài tử ngoan, cũng cần tu luyện.

      Chỉ là, tuy rằng ý tưởng của Đông Phương Ngữ Hinh sai, nhưng......

      thực tàn khốc, nàng phát công lực của nàng chỉ tăng chút, cũng có tiến bộ quá lớn.

      Ánh mắt hơi hơi buồn bã, nhưng là thất lạc bao nhiêu, đến tình trạng này của nàng, vốn rất khó tiếp tục tiến giai.

      lần điều chỉnh này, lại là mười ngày nữa trôi qua.

      Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ tới, quốc sư lại chủ động tới gặp.

      “Ngươi điều chỉnh tốt?”

      Nhìn đến sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh tệ, quốc sư nhàn nhạt hỏi.

      “Đúng vậy, cũng đến lúc nên cáo từ ...... Quốc sư, ngươi có thể cùng nhau rời ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh cẩn thận hỏi.

      Quốc sư xem Đông Phương Ngữ Hinh, thở dài:

      “Hinh Nhi, ta có thể kêu ngươi Hinh Nhi ?”

      Xưng hô như vậy, có chút quá thân thiết, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cũng phản đối.

      “Đương nhiên có thể a......”

      “Ngươi cũng có thể kêu tên của ta, Phong......”

      Phong, chữ, Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy có chút hay.

      Nàng do dự, mà quốc sư lại từ từ thở dài:

      “Tên này, là bà ấy dặt cho ta, ta biết dòng họ của mình......”

      Này......

      người, nếu như ngay cả chính dòng họ của mình cũng biết, có chút thê thảm.

      “Phong, ngươi có bao giờ nghĩ tới cùng với chúng ta?”

      Đông Phương Ngữ Hinh thân mật hỏi, trong mắt quốc sư vui vẻ, xưng hô này, so với quốc sư hề cảm tình, nhưng là dễ nghe hơn.

      “Tốt, chúng ta cùng nhau ......”

      “Vậy...... Ngày mai xuất phát?”

      “Ta cho bà ấy tiếng ......”

      Thực ra sớm muốn ròi , chỉ là lúc trước có đồng bạn, đến sau này, chân được, cho nên liền luôn luôn bị vậy tại đây.

      “Có thể......”

      Kỳ Đông Phương Ngữ Hinh càng hi vọng nữ vương cũng cùng nhau, bởi vì nhiều người, người có thực lực, bọn họ liền nhiều phần thắng hơn.

      ##############################

      Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ tới, nữ vương nguyện ý cùng nhau rời .

      Bọn họ chuẩn bị đồ ăn trong nhẫn trữ vật, dọc theo đường này, biết phải bao lâu.

      Theo như lời lúc trước của quốc sư, luôn luôn tới phía đông.

      đường này, có ma thú thủ hộ, khả năng lại gặp được.

      ☆, Chương 443: Ma thú đáng sợ đến
      Edit: voi còi


      Bọn họ từng giao chiến qua cái kia, cũng đáng sợ, bọn họ ba người đồng loạt ra tay, đối phó hẳn là khó.

      Khó khăn là, biết thứ kia, làm cho bọn họ có uy áp gì đó.

      Bất tri bất giác, mọi người bước cũng năm sáu ngày rồi.

      Chung quanh vẫn là rừng cây xanh um tươi tốt, có nhìn thấy ma thú, động vật gì cũng có.

      Trời tối rồi, mạt trời sớm hạ xuống.

      Sắc mặt của quốc sư cùng nữ vương cũng ngưng trọng lên.

      Đông Phương Ngữ Hinh đoán được cái gì, thấp giọng hỏi :

      “Đây là địa phương trước kia hai người gặp ma thú kia?”

      Sắc mặt hai người trầm trọng gật gật đầu, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn nhìn, quan sát bốn phía chút, quyết đoán :

      “Chúng ta lui ra phía sau, lui ra phía sau xa chút, trời sáng tiếp tục chạy ......”

      Nếu, kia ma thú ở phụ cận, bọn họ tự nhiên muốn nghỉ ngơi dương tĩnh thần cho tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai liền cùng nó làm lớn hồi.

      “Được......”

      Đối với đề nghị của Đông Phương Ngữ Hinh, bọn họ đều tỏ vẻ đồng ý, Hoan Hoan ngày rồi cũng mệt mỏi, Đông Phương Ngữ Hinh ôm lấy bé, mới vừa vài bước, quốc sư :

      “Để ta tới......”

      “Ta sao ......”

      Nàng cũng là người tu luyện, ôm Hoan Hoan, thành vấn đề.

      “Ta là nam nhân......”

      Quốc sư cố chấp xong, Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ công mắt, giờ phút này, nên phân nam nữ.

      Nhưng nhìn cũng buông tha cho, nàng quyết đoán đem Hoan Hoan cho , nàng cũng vui vẻ bớt việc.

      đêm này, Đông Phương Ngữ Hinh làm cho bọn họ đều ngủ, nàng dặn Sư Hậu gác đêm.

      “Ngươi có thể cảm nhận được uy áp kia ?”

      Nơi này có chút kỳ quái, thế nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy nơi nào đúng.

      “Chủ nhân, có......”

      “Vậy bên này ngươi có thể xuất ra sao?”

      “Có thể, nhưng chủ nhân, tại ta tốt nhất cần ra mặt......”

      Điều này, tự nhiên Đông Phương Ngữ Hinh cũng biết, bọn họ có phương tiện quá mức bại lộ thực lực.

      Có Sư Hậu thủ hộ, Đông Phương Ngữ Hinh yên tâm ngủ, vừa cảm giác, liền ngủ đến sau nửa đêm.

      “Chủ nhân, tỉnh chút, có động tĩnh......”

      Sư Hậu hô, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng mở mắt ra, lúc này nữ vương cùng quốc sư cũng tỉnh lại.

      “Là ma thú......”

      Nghe tiếng bước chân kia, chỉ biết là cái đại gia hỏa.

      Mà ma thú từng cùng bọn họ giao chiến qua, cũng là cái đại gia hỏa.

      “Nữ vương, ta có cái gian thân, ngươi có thể sử dụng ?”

      Nếu là ở vương quốc con kiến, là tuyệt đối thể dùng.

      Nhưng, Sư Hậu nàng có thể xuất ra, chừng thân gian này, cũng là có thể dùng.

      “Cái này hẳn là có thể, nhưng mà, tại trước đừng dùng......”

      Quốc sư liếc nhìn gian của Đông Phương Ngữ Hinh cái, .

      “Nhưng tại cách ngày mai còn có hai canh giờ ......”

      cách khác, nếu là dùng thân gian này, bọn họ là có thể tránh ma thú này.

      “Nếu là nó, cũng đáng sợ, Hinh Nhi, chúng ta muốn ở thời điểm mấu chốt dùng nó......”

      Quốc sư vẻ mặt thận trọng , Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, biết có lý.

      Ba người cẩn thận đề phòng, mà Hoan Hoan, còn lại là có tiểu hồ ly Nhạc Nhạc bảo vệ.

      Bọn họ linh hoạt lẻn đến cây cách đó xa, chờ ma thú kia đến.

      ##############################

      “Toàn bộ thông......”

      Theo thứ kia tới gần, mặt đất tựa hồ đều bắt đầu chuyển động.

      Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng nhìn về phía phía dưới, thế nhưng Tiểu Hoan Hoan ngủ say ngọt ngào, bộ dáng tia muốn tỉnh lại.

      Nha đầu kia, khi nào ngủ như chết như vậy?

      ☆, Chương 444: Lần đầu giao phong

      Edit: voi còi

      Mấy ngày nay, là bé mệt muốn chết rồi.

      Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh có chút đau lòng, nhưng tại, lại phải là lúc đau lòng.

      Thứ kia rốt cục tới, thân thể so với gấu cũng phải lớn hơn vài lần.

      Người đến bên cạnh nó, phỏng chừng giống như là.... .......

      Người lớn cùng với đứa .

      Hơn nữa, nó lớn lên......

      đâu vào đâu -- trong đầu Đông Phương Ngữ Hinh, bỗng nhiên nghĩ tới từ ngữ này.

      Gia hỏa này, có thân mình như gấu, đầu hổ, cái mũi như vòi voi, còn có cái, đuôi sóc ......

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút xấu hổ, vật như vậy tổ hợp ở cùng nhau, ngươi có thể nghĩ đến có bao nhiêu rung động ?

      Ánh mắt của nó quét về phía mấy người cây, nhìn thoáng qua, thế nhưng quay người lại, mông hướng tới phương hướng nữ vương, phốc tiếng......

      tiếng vang lớn, dòng khí lớn vọt tới.

      Thân mình nữ vương linh hoạt chợt lóe, tránh được dòng khí kia--

      Nhưng mà, trong khí......

      Đông Phương Ngữ Hinh dùng sức ôm cái mũi, hương vị này, đúng là đầy đủ đó a.

      Nga, vừa rồi nàng đuungs, đây là năm giống, nó còn có, rắm thối của chồn.

      Tên kia vừa thấy nữ vương ra, có chút tức giận, mông lớn lại vừa chuyển, đuôi sóc to lớn vung lên, đối với nữ vương lại quét qua.

      cái sóc , đuôi đảo qua như vậy, tự nhiên có uy lực gì.

      Nhưng đây là cái đại gia hỏa, đuôi thô to kia đảo qua, uy lực có thể......

      Ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh nhíu lại, tại nàng cùng nữ vương là cùng nhau.

      Cũng thể nhìn xem nữ vương bị công kích, nàng quản .

      Nàng quay đầu nhìn quốc sư liếc mắt cái, ánh mắt hai người cái luân phiên, nhất tề bay về phía quái thú kia.

      Mà nữ vương, lại né tránh đuôi lớn kia, lòng bàn tay nắm chặt, đoàn chân khí màu đỏ liền dâng lên mà ra, thẳng tắp đánh qua hướng của nó.

      Chân khí kia, trực tiếp đánh tới cái đầu của quái thú.

      Quốc sư cũng tụ tập chân khí, tấn công hướng cổ của nó.

      Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp triệu hồi ra cái hỏa cầu, ràng đánh tới mông nó --

      Nga, chuẩn xác mà , là cái đuôi sau mông của nó.

      Cái đuôi của ngươi phải lớn sao? Ngươi phải am hiểu dùng mông công kích đối với người sao?

      Ta đây trước hết hủy cái đuôi của ngươi cùng mông, hừ!

      Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng cười.

      Ba người, tấn công ba hướng hoàn toàn khác nhau, hơn nữa võ công của ba người cũng yếu --

      Này nếu là đổi làm người có võ công cao cường, chỉ sợ cũng trốn tránh được , tất nhiên bị thương.

      Quái thú này, nó có chỉ số thông minh như người cũng có độ linh hoạt, mặc kệ nó trốn tránh thế nào, phỏng chừng đều thể thiếu muốn bị thương tổn!

      Lúc này, chỉ là Đông Phương Ngữ Hinh, chính là nữ vương cùng quốc sư, cũng khẳng định điểm này.

      Đương nhiên, cấp bậc quái thú này thấp, muốn lần đánh chết nó cũng có khả năng.

      Nhưng có thể làm nó bị thương trước chút, để cho nó chịu tội, áp chế nhuệ khí của nó cũng tồi.

      Nhưng lúc bọn họ chờ đợi quái thú bị thương, màn kỳ dị xuất ......

      Quái thú kia nhìn đến ba đạo chân khí công kích nó, chẳng những có ý đồ né tránh thế nào, ngược lại hét lớn tiếng, thân mình cường tráng bỗng nhiên nhoáng lên cái --

      Sau đó, giống như là đại khí cầu vừa rồi tràn ngập tức giận vậy, thử tiếng, thở gấp cấp tốc thả ra, thân mình thu lại, thu lại, thu lại thành phần mười độ lớn lúc đầu.

      Lần này, cái quái thú biến thành vật mê người, ba đạo chân khí lợi hại vừa rồi tự nhiên hoá giải,lúc bọn họ nâng tay muốn tiếp tục công kích quái thú ......

      ☆, Chương 445: Bị thương

      Edit; voi còi


      Vèo tiếng, đạo hơi nước bỗng nhiên phun qua, màu sắc sương mù kia là vàng nhạt đấy.

      Quái thú...

      Quái thú phun đấy!

      "Mau tránh ra..."

      Quốc sư vội vàng hô lớn, Đông Phương Ngữ Hinh và nữ vương đều nhanh vận dụng chân khí làm thành cái lồng phòng ngự.

      Phòng ngừa hơi nước kia dính vào thân mình.

      Mà quái vật vừa thấy tất cả mọi người phòng hộ, chiêu lần nữa ở bên trong, cũng tức giận, thân thể xinh xắn linh hoạt nhảy lên cái, tiểu thân thể bắt đầu phát triển lớn, vậy mà giống như khí cầu thổi phồng vậy, trong chớp mắt liền biến thành bóng dáng lớn như lúc đầu.

      Thậm chí, so với thời điểm mới bắt đầu cũng phải lớn hơn chút.

      Thân thể này tốc độ biến hóa lớn , để cho mọi người thấy tắc lưỡi.

      Nhưng khi mọi người muốn kéo phòng ngự xuống tiếp tục công kích, quái thú kia vậy mà thẳng tắp bay tới phía trước.

      "Kháo ( câu chửi bậy)... Nó muốn làm cái gì?"

      Đông Phương Ngữ Hinh biến sắc, miệng hô.

      "Cẩn thận... Hoan Hoan..."

      Quốc sư thấy xong, vội vàng bay qua ngăn cản.

      Quái thú này, hiển nhiên phải ma thú bình thường, trí lực của nó thấp, thậm chí thông minh so với mọi người.

      Quả nhiên nó bay về phía tiểu Hoan Hoan, mà lúc này, Tiểu Hoan Hoan ngủ.

      Khi mà quái thú đến bên người Tiểu Hoan Hoan, mông bỗng nhiên đối với Tiểu Hoan Hoan, phốc địa tiếng, cái vô địch rắm thúi liền thả ra ngoài.

      Vào lúc tới tiểu Nhạc Nhạc phát , nó vội vàng nhảy dựng lên muốn ngăn cản.

      Chỉ là, nếu là tiến công, tiểu Nhạc Nhạc có lẽ có thể chống đỡ thoáng chút, Nhưng rắm thúi này...

      "Hoan Hoan, nín hơi..."

      Đông Phương Ngữ Hinh nóng nảy hô to, Tiểu Hoan Hoan ngủ say, chợt nghe giọng của Đông Phương Ngữ Hinh, thậm chí bé cũng cũng chưa mở mắt, lại nghe lời trước bế khí, sau đó mở to mắt.

      Vừa vặn nhìn đến cái quái dị gì đó.

      Tiểu Nhạc Nhạc nghênh chiến, nhưng thân thể của nó quá , đánh cùng quái thú, căn bản là đòi được chút ưu đãi.

      "Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi bảo vệ Hoan Hoan..."

      Lúc này, nhóm người Đông Phương Ngữ Hinh đuổi theo, ba người liếc nhau, tiếp tục đối kháng cùng quái thú kia.

      Nhưng nó cũng tiến hóa rồi, ba người đánh nhau với mình nó, vậy mà chiếm được chút tiện nghi nào.

      "A..."

      Bỗng nhiên Nữ vương trúng móng, lục độ cực lớn đánh qua, bà lảo đảo vài bước, phốc tiếng phun ra búng máu.

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng còn thời gian qua nhìn xem, lúc này bọn họ thiếu người, mà quái thú nhưng là nửa điểm cũng thụ thương.

      Công kích của nó kỳ rất đơn giản, cái cái đuôi, cái móng vuốt.

      Nhưng lực đạo quá lớn, căn bản bọn họ phải đối thủ.

      ##############################

      "Sư hậu..."

      Lúc này, nếu như ra, chỉ sợ bọn họ càng ngày càng vất vả.

      Sư hậu vừa nghe, tự nhiên mau chạy ra đây, giữa sân hơn cái thập giai ma thú, quả nhiên công kích của quái thú kia hơi chậm lại chút.

      Ngay tại lúc Đông Phương Ngữ Hinh muốn thừa dịp quái thú và Sư hậu dây dưa muốn đánh lén, quốc sư cũng rút lui vài bước, lại bị cái đuôi của quái thú quét trúng, rút lui vài bước sau đó ngã đến đất, ói ra vài búng máu.

      Lúc này, đối chiến chỉ có Đông Phương Ngữ Hinh và Sư hậu.

      "Chủ nhân, đây là ma thú lên cấp..."

      cảm thấy thực lực của , lo lắng :

      "Ví dụ như là tiếp tục kéo dài, chúng ta toàn bộ bị thương..."

      Chớ nhìn nó là thập giai mãn cấp đấy, nhưng gặp được ma thú lên cấp, nàng còn biện pháp nào.

      "Vậy làm sao bây giờ?"

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng cảm thấy vật này cũng quá khó đối phó rồi...

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 446 : Cái nơi quái quỷ gì chứ?

      Edit: PDN

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng cảm thấy thứ này quá khó đối phó. . . . . . Nàng vốn là đối thủ.

      "Chạy trốn . . . . . ."

      Tuy rằng, nàng chưa bao giờ từng chạy trốn, nhưng. . . . . .

      Lúc này , vậy có thể về sau cũng được .

      "Chuyện này. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn về phía nữ vương và quốc sư, vội hỏi:

      "Nó là ma thú tiến giai, ma thú của ta bảo nhóm người chúng ta chạy trốn. . . . . ."

      "Ừ. . . . . . Chúng ta về trước. . . . . ."

      Nữ vương là người đầu tiên mở miệng, quốc sư cũng phản đối.

      "Các ngươi dẫn theo Hoan Hoan trước, ta bọc lót phía sau. . . . . ."

      Dù sao nàng bị thương, mà hai người bọn họ, sức chiến đấu lớn bằng lúc trước .

      Hai người gật đầu, lúc này, nhanh chóng rời mới là thượng sách. . . . . .

      Quốc sư bế Hoan Hoan, mới vừa được vài bước, mặt đất bỗng nhiên nhanh chóng lắc lư lên.

      Chuyện này, gần giống như là động đất ở đại, cường độ rung động kia , mọi người dĩ nhiên bước cũng di chuyển được.

      "A. . . . . ."

      Giữa hồi trời đất quay cuồng, mặt đất nghiêng nhanh chóng , tất cả mọi người lật người theo .

      ##############################

      Khi tỉnh lại lần nữa, bốn phía vùng tăm tối.

      Đông Phương Ngữ Hinh đưa tay sờ sờ, nhưng cũng nhìn thấy cái gì .

      "Nữ vương. . . . . . Quốc sư. . . . . . Hoan Hoan. . . . . ."

      Nàng muốn triệu hồi ra lửa, nhưng làm vài lần, cũng thành công.

      Nàng bất an gọi, nhưng vẫn thanh như cũ .

      Nhắm mắt lại, cố gắng mở vài lần, rốt cục có thể nhìn thấy thứ chung quanh .

      Nơi này, hình như là mật thất, Đông Phương Ngữ Hinh đứng dậy từ từ , cuối cùng phát bóng người nằm mặt đất.

      Nàng vội vàng ngồi xổm người xuống, cố gắng ấn manh nhân trung của .

      "A. . . . . ."

      Quốc sư tỉnh lại, rên rỉ tiếng.

      "Quốc sư, là ta. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh khẽ , lấy ra đan dược từ nhẫn trữ vật , đưa cho viên.

      "Hinh Nhi, đây là nơi nào?"

      Ánh mắt của quốc sư cũng thích ứng bóng tối xung quanh nơi này, bất an hỏi.

      " biết. . . . . . Ta cũng là vừa mới tỉnh lại. . . . . ."

      "Vậy Nữ vương đâu? Hoan Hoan đâu?"

      "Trước tiên ngươi điều tức chút, ta tìm xem. . . . . ."

      Dùng hơn nửa canh giờ , rốt cục tìm được bọn họ rồi, Đông Phương Ngữ Hinh cõng họ trở về, bản thân cũng mệt mỏi thở hổn hển.

      người của bọn họ, đều có vết thương, bao gồm Đông Phương Ngữ Hinh, thân mình cũng rất suy yếu.

      Phân phát đan dược cho bọn họ , trước tiên điều dưỡng tốt thân mình, bọn họ mới có cơ hội nhìn xem đây là chỗ nào.

      lần điều hòa này, lại là ba ngày.

      Khi sắc mặt của mọi người đều bình thường, nơi tối tăm này, với bọn họ mà khác gì với ban ngày.

      Có điều, tiếc nuối duy nhất là Sư hậu ngủ, Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác được, nó chữa trị thân thể của chính mình.

      Nàng từng gọi nó, nhưng nó cũng đáp lại.

      Ma thú có phương thức chữa thương của chính mình, nàng giúp được nó

      Quốc sư bế Hoan Hoan, vài người bắt đầu ở chỗ này tìm đường ra .

      Có điều, chỗ này gian lớn, bọn họ tìm nửa ngày, đường cũng chưa từng lặp lại .

      "Đây là chỗ nào chứ?"

      Đông Phương Ngữ Hinh nghi ngờ hỏi, đây phải là phòng tối, nàng xác định .

      Phòng tối, làm sao có thể lớn như vậy .

      "Ta cũng ràng, chẳng lẽ là cái. . . . . ."

      Nữ vương cũng hiểu được, quốc sư gật gật đầu:

      "Mê cung. . . . . ."

      Mê cung. . . . . .

      Nghe như thế, sắc mặt của mọi người càng ngưng trọng hơn .

      Nơi này. . . . . . Tại sao là mê cung chứ?

      được, bọn họ nhất định phải tìm được đường ra, rời chỗ quỷ quái này, nếu cũng vẫn bị nhốt ở chỗ này, còn bằng. . . . . .

      Chương 447: Hinh Nhi, xin lỗi

      Edit: PDN

      địa bàn của nữ vương sao?

      Vậy ít nhất có ánh mặt trời, có ban ngày, đến đây, đúng là chỉ có buổi tối ——

      "Đây là gian của đá thời ?"

      Lúc Tà Dịch tiến vào, nhìn thấy là rừng cây.

      Cái đó và rừng cây bình thường có gì khác nhau.

      Nghĩ rằng Đông Phương Ngữ Hinh và Hoan Hoan ở chỗ này, Tà Dịch có bất an, mà là thản nhiên nhiều hơn.

      vội vã tới, muốn mau chóng tìm được đám người Đông Phương Ngữ Hinh .

      Chỉ là, về phía trước có phương hướng mục đích gần tháng, cũng nhìn thấy nửa cái bóng gười.

      "Choáng váng, lão U Minh vương kia, phải là lừa người ta chứ?"

      Nơi này đâu phải chỉ là có ai, mà ngay cả ma thú cũng có.

      Tà Dịch biết, đời này có chuyện đồng ý dễ như vậy.

      Nhưng lúc này vào được, có biện pháp ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục tìm người.

      Rốt cục, nghe được tiếng bước chân.

      Có người?

      Tà Dịch vui vẻ trong lòng, dứt khoát bay về phía tiếng bước chân kia .

      Chẳng qua là, khi nhìn thấy chủ nhân của tiếng bước chân kia, sắc mặt của hết đổi lại đổi:

      Đây là. . . . . .

      Người sao? phải. . . . . .

      Ma thú?

      Cũng phải, chưa từng thấy qua ma thú như vậy .

      Quả thực đúng là con quái vật.

      Ma thú kia nhìn thấy , dường như vô cùng vui vẻ.

      Đầu tiên là nó vài bước , vẻ mặt Tà Dịch nhìn nó đề phòng.

      Sau đó, nó bỗng nhiên quay đầu, mông hướng về Tà Dịch, phóng rắm thối phốc tiếng . . . .

      Tên này, đúng là phóng rắm thối phóng nghiện .

      Tốc độ phản ứng của Tà Dịch ,vậy đúng là cao nhất .

      đề cao cái , trực tiếp nhảy đến phía trước nó, cái tát mang theo chân khí liền vỗ xuống đầu của nó.

      Quái thú trốn tránh, đầu hơi nghiêng, chưởng của Tà Dịch đánh xuống người của nó.

      Da lông người nó rất dầy, cái tát kia đến người nó, lại giống như là đánh vào bọt biển , thương tổn gì.

      Sắc mặt Tà Dịch lạnh lùng, thể ngờ được thứ này thế còn chịu được đòn.

      Ngay sau đó, dùng mười thành công lực, lại đánh tới.

      Thân thể quái thú kia bỗng nhiên đứng thẳng , hai cái móng vuốt lớn vỗ về phía Tà Dịch.

      Móng vuốt của nó, đánh vào góc độ cực kỳ xảo quyệt.

      mặt Tà Dịch lạnh lùng. . . . . .

      Đòn tấn công này, chỉ có thể tránh trảo.

      Thân mình của uốn cong, muốn tránh hai cái móng vuốt của nó, nhưng. . . . . . . . . . . .

      Lưng bỗng nhiên đau xót, dĩ nhiên bị thương.

      Độ mạnh yếu của móng vuốt kia, còn phải lớn hơn so với trong tưởng tượng của .

      Tà Dịch ngã mặt đất, quái thú kia vừa thấy đánh trúng , lúc này vui vẻ nhảy dựng lên.

      Cái đuôi đảo qua, luồng kình phong bay tới.

      Tà Dịch muốn trốn tránh, kịp.

      Cơ thể cao lớn lại bay thẳng lên.

      bầu trời, vẽ nửa vòng tròn, sau đó rơi xuống.

      Bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng, tiếp theo người cũng hôn mê bất tỉnh.

      Quái thú này, Tại sao vẫn biến thái như vậy chứ?

      Trước lúc té xỉu , Tà Dịch nhịn được mắng tiếng.

      Hinh Nhi, thực xin lỗi, ta tìm được nàng. . . . . . ——

      Đông Phương Ngữ Hinh và đám người nữ vương tiếp tục tìm đường.

      Nơi này phân biệt đêm ngày, ngay từ lúc đầu bọn họ còn có thể tính ra, xem thời gian dài quá, cũng tính được .

      Hoan Hoan cũng bình tĩnh :

      "Nương. . . . . . Đây là chỗ nào. . . . . . Chúng ta có phải ra được hay ?"

      Sau khi đến nơi này, tiểu hồ ly Nhạc Nhạc cũng thể ra ngoài, thậm chí cũng thể chuyện với bé.

      Chương 448 : Tà Dịch, chàng ngốc. . . . .


      Edit: PDN

      có tiểu hồ ly, mỗi ngày của bé càng nhàm chán .

      "Hoan Hoan, con phải tin tưởng nương, cho dù nương chết tại đây, cũng từ bỏ cho con ra ngoài . . . . . ."

      Ngược lại nàng sao cả, nhưng Hoan Hoan như vậy, nàng cũng muốn để cho Hoan Hoan vẫn ở chỗ này trôi qua cả đời.

      "Vâng . . . . . Nương, nhưng Hoan Hoan thích nơi này. . . . . ."

      Ô ô, cả ngày ở trong bóng đêm cảm giác tốt chút nào.

      Hoan Hoan oán giận chu cái miệng nhắn, kỳ , sao chỉ có mình bé chứ , ngay cả đám người Đông Phương Ngữ Hinh, nữ vương và quốc sư, cũng muốn bị nhốt tại nơi tối tăm mịt mù này cả đời.

      Nhưng bây giờ, điều quan trọng là bọn họ phải tìm được đường ra ngoài.

      Bọn họ tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên nơi này lay động dữ dội lên.

      Cũng giống như lúc bọn họ đến rơi xuống , lắc lư kịch liệt.

      "Mọi người cẩn thận. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh hô, ba người dựa vào nhau, bàn tay của quốc sư vẫn bế tiểu Hoan Hoan như cũ.

      " đúng, lắc lư lần này có phải ý muốn chúng ta có thể ra ngoài hay ? Chúng ta cầm lấy tay nhau, dù sao cũng cần tách ra, đến gần xem chỗ lắc lư mạnh nhất kia . . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng lên .

      Nữ vương vừa nghĩ cũng đúng, bọn họ lung lay lảo đảo đứng lên, tuy rằng lúc này đứng cũng rất khó, nhưng bọn họ dễ dàng từ bỏ.

      Chỗ tối tăm mù mịt này, hễ có tí hi vọng, bọn họ cũng muốn bị nhốt !

      Sợ ngã sấp xuống , mọi người đều cẩn thận, di chuyển mỗi bước đều khó khăn.

      Nhưng bọn họ cũng chưa từ bỏ, tư tưởng muốn ra ngoài chiến thắng tất cả.

      Bởi vì muốn ra ngoài, bọn họ liền về phía địa phương lắc lư mãnh liệt nhất.

      Rốt cục, nơi đen thui này lóe ra ánh sáng mạnh mẽ chói mắt.

      Đây là ánh sáng thuộc về bên ngoài.

      Bọn họ có thể ra ngoài sao?

      Mọi người vui vẻ muốn cười, tốc độ bước chân cũng nhanh hơn .

      Nhưng mà, bọn họ chưa tới gần, ánh sáng kia lại chợt lóe rồi tắt. . . . . .

      Dựa vào, tình huống là thế nào?

      Xung quanh lại khôi phục bóng tối, lúc vừa rồi bọn họ thậm chí nghe được có thanh của cái gì rơi xuống đất.

      Đột nhiên coanhs sáng, khiến mắt của bọn họ rất khó thích ứng.

      Có điều, võ công của bọn họ kém, rất nhanh, nữ vương thấy tất cả mọi thứ xung quanh đây trước

      ##############################

      "Có người. . . . . ."

      Bà kinh ngạc , mắt của Đông Phương Ngữ Hinh nheo lại chút, lúc này cũng hơi thích ứng.

      Nàng tới, mặt của người nọ hướng xuống dưới, thấy dung mạo.

      Nhưng người có mùi máu tươi nồng đậm, rố ràng là bị thương.

      Nàng muốn lật thân mình của người kia lại, nhưng quốc sư tới, ngăn cản :

      "Ta làm . . . . . ."

      Tay của Đông Phương Ngữ Hinh ngừng lại , bàn tay của quốc sư di chuyển người kia.

      Sau đó. . . . . .

      Khuôn mặt của người đó lộ ra, tuy rằng bên có vết máu, nhưng lòng Đông Phương Ngữ Hinh căng thẳng:

      "Tà Dịch. . . . . ."

      "Mẫu thân, người là ai?"

      Tại nơi này, võ công của Hoan Hoan yếu nhất, bé chưa nhìn thấy thứ gì, nghe thấy cái tên này, kích động kêu lên.

      "Tà Dịch. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh phát đẩy quốc sư ra, ôm lấy người hôn mê kia.

      "Phụ thân? ?"

      Hoan Hoan cũng vùng vẫy xuống, bé tiến đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh, định vươn tay, nhưng dám.

      "Cái kia. . . . . . Hinh Nhi, hình như bị thương đâu. . . . . ."

      Lúc này nữ vương hiểu được đây là ai, bà nhắc nhở .

      "Ôi. . . . . . Tà Dịch, chàng ngốc. . . . ."

      Nàng nghĩ rằng từ bỏ bọn họ , nhưng nghĩ rằng tự mình vào.

      Chương 449 : tâm tư của quốc sư

      Edit: PDN

      biết nơi này rất nguy hiểm sao?

      Đồ ngốc này.

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng tìm viên đan dược cho ăn vào, sau đó vận công giúp chữa thương.

      Bây giờ vận công chút, nàng mới phát tình trạng của tốt.

      Thương thế rất nặng, biết là đánh nhau với ai.

      Nàng nghĩ đến con quái thú kia, ba người bọn họ đều lấy được tiện nghi, nếu bản thân Tà Dịch gặp được, vậy chẳng phải là. . . . . .

      Quái thú chết tiệt, tốt nhất đừng để cho ta gặp được lần nữa , bằng , ta tất nhiên . . . . . .

      Đông Phương Ngữ Hinh phải đối thủ của con quái thú kia, nhưng. . . . . .

      Cũng muốn thầm nuốt thiệt thòi này. Nó hại chính mình, đả thương mình thành như thế nào cũng việc gì, nhưng nên thương tổn Tà Dịch!

      Tà Dịch, là người cả đời này bản thân nàng quan tâm nhất!

      Tuy rằng bản thân con quái thú kia lợi hại, nhưng động tác công kích người khác vẻn vẹn vài cái như vậy, có kinh nghiệm đối chiến lần trước, nghĩ kỹ đối sách, chưa chắc thể làm gì nó.

      Mà bây giờ, quan trọng nhất , chính là thương thế của Uất Trì Tà Dịch.

      "Hinh Nhi,có cần ta hỗ trợ?"

      Nữ vương hỏi han ân cần, Đông Phương Ngữ Hinh là Luyện Đan Sư, Luyện Đan Sư, tất nhiên cũng rất hiểu biết đối với tình trạng thương tích, bà thể giúp cái gì.

      Nhưng mà, võ công của bà có lẽ cao hơn chút so với Đông Phương Ngữ Hinh, nếu có cần, bà nguyện ý ra tay giúp nàng.

      "Cám ơn, tạm thời cần. . . . . ."

      Vẻ mặt của tiểu Hoan Hoan sốt ruột nhìn bọn họ, bé thực lo lắng phụ thân xảy ra chuyện.

      Lúc này, bé thấy bộ dáng bây giờ của phụ thân, quả nhiên là rất thê thảm mà?

      Bé nhớ đến thời điểm gặp mặt lần đầu với phụ thân, phụ thân tuấn tú, rạng rỡ như vậy, lúc nào từng chật vật như thế?

      Mà phụ thân, bây giờ đến cái dạng này, kỳ tất cả là vì bọn họ.

      Nếu phải vì nhìn thấy các nàng, tiến vào giúp các nàng, nhất định phụ thân chủ động đến nơi này.

      Mẫu thân rất đúng, phụ thân mặc kệ bọn họ .

      Hoan Hoan vươn tay, thử sờ mặt Tà Dịch, mặt của lạnh quá a.

      ##############################

      Quốc sư cũng nhìn nam nhân bỗng nhiên vào đây.

      Bởi vì bị thương, nhìn được diện mạo mặt, nhưng nam nhân Đông Phương Ngữ Hinh coi trọng, hẳn là kém đến chỗ nào!

      ra cũng luôn biết Đông Phương Ngữ Hinh có tướng công, tiểu Hoan Hoan đáng phụ thân.

      Nhưng lúc Đông Phương Ngữ Hinh ở chỗ bọn họ, lại cố ý quên điểm này .

      Nhớ thời điến lần đầu tiên gặp mặt, cảm giác nàng cho bản thân cũng phải sâu sắc.

      Ngược lại nhớ kỹ tiểu Hoan Hoan đáng trước.

      Sau đó, nàng muốn giúp luyện đan, thậm chí giúp phá giải nước cờ dang dở. . . . . .

      Luyện đan, thậm chí giúp hấp thu đan dược.

      Nàng tiếc hao phí công lực của mình, chân thành giúp đỡ.

      Sau đó, bọn họ bắt đầu ra , muốn rời khỏi chỗ này.

      Tuy rằng biết nàng từng thành thân, thậm chí có nữ nhi, nhưng vẫn quên mất điểm đó như cũ.

      Tim của , thế nhưng vô tình rơi xuống người của nữ nhân đó.

      , có lẽ biết, nhưng chưa bao giờ cho nàng.

      Lúc này, bỗng nhiên thêm nam nhân này, Đông Phương Ngữ Hinh đối với còn. . . . . .

      Quan tâm như thế. . . . . .

      Tim của , bỗng nhiên có phần khó chịu .

      . . . . . . muốn Đông Phương Ngữ Hinh tốt với nam nhân khác

      Cố tình thấy, cái nam nhân kia là. . . . .

      Tướng công của Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . .

      Quốc sư quay đầu chỗ khác, muốn tiếp tục nhìn bộ dáng của Đông Phương Ngữ Hinh bây giờ.

      mặt của nàng, mang theo ý quan tâm nồng đậm.

      Vẻ mặt lo lắng, vẻ mặt bất an, vẻ mặt khổ sở của nàng.

      Thậm chí , tim của cũng sốt ruột vì nàng.

      ☆, Chương 450: Ai so với ai ngốc hơn?

      Edit: voi còi



      Sauk hi Uất Trì Tà Dịch ăn đan dược vào, sắc mặt cũng dễ nhìn ít, Đông Phương Ngữ Hinh biết cần chính mình điều chỉnh.

      Nàng cẩn thận giúp lau vết máu mặt , đỡ nằm xuống nghỉ ngơi.

      “Nương...... Phụ thân có việc gì chứ?”

      chỉ bị thương, rất nhanh tỉnh lại ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, bởi vì vừa rồi bận rộn phen, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt.

      Lấy ra viên hồi huyết đan ăn vào, Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xuống đứng lên.

      Nàng cũng cần khôi phục, chờ thêm hồi, nàng tiếp tục giúp Tà Dịch chữa thương.

      ##############################

      “Đây là ai làm phụ thân bị thương a...... là rất đáng giận ......”

      Hoan Hoan vui xong, Đông Phương Ngữ Hinh thở dài:

      “Là quái thú kia đấy......”

      Vốn dĩ võ công của Tà Dịch cũng yếu, hơn nữa còn ăn Phi Vân đan, bế quan thời gian dài như vậy, khẳng định có tiến bộ.

      Nhưng cái quái thú này, cũng là càng thêm biến thái.

      Bọn họ ba người đều lấy được ưu việt, huống chi là mình Tà Dịch?

      chính là lại lợi hại hơn nữa, cũng thể là đối thủ của quái thú kia.

      Chỉ tiếc bây giờ Tà Dịch bị thương, Đông Phương Ngữ Hinh biết bây giờ công lực của đến cái tình trạng gì.

      “A...... Cái quái thú kia a...... Mẫu thân, có phải chỉ có cái quái thú kia biết chúng ta muốn ra ngoài thế nào hay ?”

      Hoan Hoan lo lắng hỏi, bọn họ là bị quái thú cấp làm tới này.

      Phụ thân cũng là, quái thú kia chẳng phải là mấu chốt bọn họ ra ngoài sao?

      “Ta cũng ràng, trước chữa khỏi cho phụ thân con rồi sau......”

      Hoan Hoan gật gật đầu, đương nhiên bé biết phụ thân quan trọng nhất.

      Bé chỉ biết phụ thân cần bọn họ.

      Nhưng bọn đều bị vây ở nơi này, làm thế nào ra ngoài a.

      “Nữ vương, quốc sư, trước tiên các ngươi cũng nghỉ ngơi chút ...... Đây là tướng công của ta, ta muốn giúp chữa thương......”

      Bọn họ thể tách ra, nơi này có chút kỳ quái.

      Ngộ nhỡ tách ra, tìm thấy đối phương, chẳng phải là càng thêm phiền toái.

      Nữ vương gật đầu đáp ứng, quốc sư cũng đến bên điều tức.

      Đông Phương Ngữ Hinh khôi phục hồi, tiếp tục giúp Uất Trì Tà Dịch chữa thương.

      Nhưng bị thương quá nặng, vậy mà cũng chưa tỉnh lại --

      “Hinh Nhi......”

      Đông Phương Ngữ Hinh mệt liền ngủ, bỗng nhiên cảm thấy tay có cái gì đó động.

      Nàng mở to mắt, đúng lúc Tà Dịch gọi.

      “Tà Dịch, chàng tỉnh rồi?”

      Trong lòng cao hứng, nghĩ tới tỉnh lại nhanh như vậy.

      “Ừ, có thể nhìn thấy nàng, tốt......”

      Tà Dịch giãy dụa đứng lên, ôm lấy Đông Phương Ngữ Hinh, ôm chặt.

      ai có thể hiểu biết tâm tình của lúc này --

      cùng Đông Phương Ngữ Hinh, vậy mà thiếu chút nữa còn được gặp lại rồi.

      “Ta cũng vậy......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng ôm , thân thể hai người chặt chẽ ôm nhau.

      vào tu luyện, hấp thu dược hiệu của Phi Vân đan, ai có thể nghĩ đến --

      Từ biệt lần này, thiếu chút nữa chính là vĩnh viễn cũng thấy được?

      “Nàng a, khóc cái gì?”

      Bỗng nhiên nghe được tiếng nức nở nhàn nhạt, lòng của Tà Dịch mềm nhũn, thấp giọng hỏi.

      “Ta...... Kích động ...... Tà Dịch, sao chàng lại ngốc như vậy? Chàng tới nơi này làm cái gì?”

      Nơi này, căn bản biết khi nào mới có thể ra ngoài a.

      “Hinh Nhi ngốc, sao lại biến thành u mê vậy? Nàng và Hoan Hoan đều ở đây, ta đến có thể được ?”

      “Ô ô, chàng mới ngốc đâu? Chàng đồ ngốc này, đại ngốc, chàng chính là người xấu......”

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 451: Quỷ kế tuyệt đối
      (chẳng biết nên lấy tên gì, theo đúng cv vậy)
      Edit: voi còi



      Rất cảm động a, biết tiến vào khả năng có cơ hội ra ngoài, vẫn còn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa được chùn bước) tiến vào......

      Đồ ngốc này, đầu đuôi là đồ ngốc.

      “Được, ta hư hỏng...... Hinh Nhi, gần đây nàng có tốt ?”

      Trong khoảng thời gian vào đây, tuyệt đối tốt chút nào.

      có nhân khí, sinh vật, có thể cảm thấy, cũng chỉ có......

      Tịch mịch vô cùng, và sốt ruột.

      Mà thời gian Đông Phương Ngữ Hinh vào đây so với chính mình còn dài hơn, Hoan Hoan cũng là sau này mới đến......

      Bọn họ so với càng vất vả a.

      “Ta vẫn tốt lắm a......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, đem mọi chuyện lần.

      “Ta giết Mẫn Du Nhiên......”

      Có chút tiếc nuối, bọn họ là cùng nhau đến, xem nàng ta làm cho chính mình quá thất vọng rồi.

      ##############################

      “Ha ha...... Nữ nhân như vậy, chết chưa hết tội......”

      Tà Dịch cũng tức giận, bỗng nhiên nghĩ đến người, cười lạnh :

      “Chỉ có điều, nàng ta chết, có người tất nhiên cao hứng ......”

      “Chàng Mẫn Bá Thiên?”

      Nam nhân kia cũng phải cái thứ tốt gì, Đông Phương Ngữ Hinh đối với có ấn tượng tốt.

      “Đúng......”

      “Coi như là xui xẻo...... cái luyện đan sư lại khiến ta thiếu chút nữa phế , Mẫn Du Nhiên lợi hại hơn, tuy rằng vận may thấp, nhưng chết tại đây, ha ha......”

      Cùng Mẫn Bá Thiên giao thủ vài lần, tựa hồ lần chiếm được ưu việt gì.

      “Đúng...... chính là nên đánh......”

      “Đúng rồi, Tà Dịch, chàng đến chỗ này có phải cùng Mẫn Bá Thiên có quan hệ gì hay a...... Hoan Hoan là vì nghe xong lời của Vô Tình mới đến ......”

      Mẫn Du Nhiên, có thể là vì tranh cường háo thắng, tranh giành kia chút sức lực.

      Nhưng Hoan Hoan, tin tức của Vô Tình đến cũng quá kịp thời.

      Mà Tà Dịch qua, kia chẳng phải là......

      Đông Phương Ngữ Hinh biến sắc, Mẫn Bá Thiên muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là......

      Trước cho bản thân vào, sau đó là Hoan Hoan, Uất Trì Tà Dịch......

      làm hại đều là người của Thiên Thương đảo. Mà Thiên Thương đảo cùng Phác Dương sơn, luôn luôn đều là đối địch.

      “Hinh Nhi, nàng lo lắng cái gì? Cho dù là có ta, đảo chủ cũng phải ngồi ......”

      Vấn đề này Tà Dịch cũng từng nghĩ tới, nhưng nữ nhi cùng Đông Phương Ngữ Hinh ở tại đây, thể tiến vào.

      Nếu như, biết đường tới còn tới, vì an nguy chính mình mặc kệ các nàng, vậy còn xứng làm nam nhân của Đông Phương Ngữ Hinh sao?

      Hinh Nhi của , nhưng là độc nhất vô nhị đời này, cũng phải là tùy tùy tiện tiện người nam nhân liền xứng đôi đâu?

      “Hi vọng như thế , nhưng Tà Dịch, việc này ngay từ đầu ta cũng cảm thấy đúng, nhưng bây giờ đem tình đều liên hệ ở cùng nhau, ta cuối cùng cảm giác...... Mẫn Bá Thiên tựa hồ có cái gì giấu diếm......”

      Đại lục bên này, tuy rằng thực lực loạn thất bát tao ít, nhưng......

      Bọn họ hoặc là gia tộc lánh đời tranh thế , hoặc là tức giận cái gì phái.

      Chỉ có Thiên Thương đảo cùng Phác Dương sơn, có lực lượng chống lại.

      Uất Trì Tà Dịch là người Thiên Thương đảo mạnh nhất, tối thiểu thế hệ tuổi trẻ mạnh nhất.

      Mà thiên phú của Hoan Hoan, ở Thiên Thương đảo cũng phải bí mật gì.

      Mẫn Bá Thiên bên này khẳng định có người, biết Hoan Hoan ưu tú như vậy, muốn cùng nhau trừ bỏ hai người bọn họ (là Tà Dịch và Hoan Hoan), cũng phải có khả năng.

      Hơn nữa, chính mình còn đắc tội với .

      biết tác dụng của mình đối với Tà Dịch, cho nên thiết hạ cạm bẫy này!

      Trong khi giãy chết, Uất Trì Tà Dịch biết là cái cạm bẫy, vẫn còn đến!

      Đây là...... Đủ gay go. Nếu như lúc này Mẫn Bá Thiên thiết kế Thiên Thương đảo......









    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 452: Nụ hôn hít thở thông
      Edit: voi còi


      Đây là...... Đủ gay go. Nếu như lúc này Mẫn Bá Thiên thiết kế Thiên Thương đảo, bảo vệ cho xảy ra chuyện gì đâu?

      “Nha đầu ngốc, nàng lo lắng chuyện này để làm gì? tại chúng ta ở đây, có thể ra ngoài hay còn nhất định đâu? Ngươi nhưng là hảo, đúng là muốn này đó đều được có phải hay ......”

      Tà Dịch cưng chiều điểm cái mũi của Đông Phương Ngữ Hinh, Hinh Nhi, luôn quan tâm loạn.

      Nhưng nàng quan tâm đối tượng là vì chính mình, nghĩ vậy, trong lòng Tà Dịch ấm áp.

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút gì, nàng lo lắng còn phải bởi vì......

      Nếu như phải thiếu đảo chủ Thiên Thương đảo, nàng lo lắng địa phương kia làm cái gì?

      Bên kia cũng có gì hay đâu.

      Nhưng mà, sai, bọn họ đều biết có thể ra ngoài hay , nếu như ra được, chính là lại lo lắng cũng vô dụng.

      Chỗ này......

      Hai mắt hơi hơi nheo lại, mày chặt chẽ chau lại, Uất Trì Tà Dịch xem nàng như thế, trong lòng phải tư vị, chuyện quan tâm, chắc có đến là tốt rồi.

      bỗng nhiên cúi đầu, hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, kỳ ngay từ đầu nghĩ làm như vậy, lúc này, coi như là hơi giải khổ tương tư chút .

      Đông Phương Ngữ Hinh ngẩn người, thân mình cứng đờ, tay bé đẩy đẩy khuôn ngực rắn chắc của :“Tà Dịch, ở đây còn có người đấy?”

      vất vả, rốt cục đẩy ra, Đông Phương Ngữ Hinh dùng sức thở dốc mấy cái, thấp giọng .

      có việc gì, trời tối, bọn họ đều nhìn thấy ......”

      Uất Trì Tà Dịch nhàn nhạt , Đông Phương Ngữ Hinh giương giương mắt, này luôn luôn đều là đen, mà võ công của bọn họ rất cao, ở bọn họ xem ra, cùng ban ngày có gì khác nhau được ?

      “Hoan Hoan là tiểu hài tử......”

      Cho dù là sợ bị người khác nhìn đến, nhưng Hoan Hoan quá , cũng thể để bé nhìn đến ......

      ##############################

      “Khò khè...... Khò khè......”

      Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng ngáy rất , biểu có người ngủ.

      Được rồi, ngươi ngủ có gì đúng, thế nhưng Tiểu Hoan Hoan, ngươi cảm giác thời gian ngươi ngủ rất......

      Cũng quá đúng dịp sao? Nàng vừa vừa hỏi đâu, tiếng ngáy của ngươi liền vang lên......

      Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp gì, Uất Trì Tà Dịch lại thấp giọng xuy xuy nở nụ cười:

      “Hinh Nhi, Hoan Hoan ngủ......”

      Híp mắt Tiểu Hoan Hoan ở trong lòng dùng sức gật đầu, bé ngủ, ngủ a......

      Các ngươi tiếp tục, tiếp tục là được......

      Ta thân, ta ở, các ngươi là có thể trực tiếp xem ta ......

      Lần này Đông Phương Ngữ Hinh hoàn toàn hết chỗ rồi, nàng là nuôi nha đầu này nhiều năm như vậy ......

      Hai người các ngươi phe, hu hu, bắt nạt người.

      Mà nữ vương, nhắm mắt, quốc sư cũng từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ ngồi xuống.

      “Hinh Nhi...... Ta rất nhớ nàng......”

      Uất Trì Tà Dịch kéo đầu Đông Phương Ngữ Hinh qua, cúi đầu lại hôn lên, mà lần này, Đông Phương Ngữ Hinh biết bọn họ đều ngủ, cũng kháng cự, nhưng mà chủ động vòng tay ôm lấy cổ Uất Trì Tà Dịch, tùy ý hôn chính mình.

      Nàng cũng nhớ ......

      Tại đây lúc này, nàng luôn suy nghĩ, biết xuất quan chưa?

      biết nàng đến chỗ này, như thế nào?

      Nàng biết tìm đến chính mình, nhưng là dám trăm phần trăm xác định, ngộ nhỡ bên người có nữ nhân khác......

      Nghĩ đến cái kia, trong lòng nàng yên, nàng nghĩ ra, nhưng tìm thấy biện pháp ra ngoài ......

      Này vừa hôn, lâu lâu, bọn họ hai cái rất tưởng niệm lẫn nhau, nghĩ đến, tâm đều đau ... ........

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :