1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 413: bắt đầu sấm quan (sấm quan : xông vào)

      Edit :..Lam Thiên..

      Hoan Hoan giơ Tiểu Nhạc Nhạc lên, Tiểu Nhạc Nhạc lắc lắc móng vuốt, ý bảo chính mình ở đây?

      Nam hài khóe miệng hung hăng giật giật, phát chính mình cùng tiểu nha đầu này giao tiếp có vấn đề.

      “Ngạch, cái kia Hoan Hoan, ngươi trước tiên phải sấm quan?”

      nhìn về phía con đường kia, để tiểu nha đầu này qua đấy, có chút đành lòng a.

      kỳ chán ghét nhất là người khác trưởng thành đẹp mắt , bởi vì như vậy khiến cho có cảm giác là trưởng thành rất nữ tính, nhưng tiểu nha đầu này bất đồng, có lẽ là vì tuổi còn ? cảm giác được lời bé tâm , có ý tứ khác!

      Cho nên, dễ dàng tha thứ cho bé như vậy, thậm chí có vài phần đành lòng để bé qua con đường khảo nghiệm này.

      Nhưng U Minh giới có quy củ của U Minh giới , con đường này, kỳ lâu có người qua .

      Cũng phải có người đến sấm quan, mà là......

      Hộ vệ U Minh giới bọn họ cũng phải là ngồi . Thông thường kẻ xông vào đều bị xử lý.

      Hoan Hoan, cũng chính bởi vì bé còn là đứa trẻ, mới may mắn bị đưa tới chỗ này.

      Đây là may mắn của bé.

      “Tốt...... Bất quá, ca ca, thể dùng võ công sao?”

      Nhìn thấy người ra là cái tiểu soái ca, Hoan Hoan đương nhiên hồn nhiên cho rằng đây là lão đại U Minh giới.

      Bất quá nghe xưng hô của bọn đối với nam hài này, bé cũng đoán được thân phận của , cho nên, người này càng thể đắc tội, bé phải hảo hảo nịnh bợ chút mới tốt.

      Trong đầu Hoan Hoan muốn nghĩ kỹ cần phải làm như thế nào mới tốt.

      Mà những người khác, thế nào cũng nghĩ đến đến đứa thế nhưng cũng tính kế .

      “Ân...... Đây là tự nhiên......”

      Nam hài lạnh lùng , khuôn mặt nhắn của Hoan Hoan nâng lên:

      “Nhưng ta là tiểu hài tử a...... Ca ca, ngươi cũng có thể chiếu cố ta chút sao?”

      Cái thủ lĩnh kia vừa nghe cũng gật gật đầu, đứa này quá , là nên dùng tiêu chuẩn của đại nhân để cầu bé.

      nghĩ muốn sấm quan ngươi có thể rời ...... Ta làm khó dễ ngươi......”

      Hoan Hoan im lặng, ca ca này, thế nào liền khó như vậy đây?

      Con đường này...... bé nếu là trực tiếp lên, khẳng định qua được.

      “Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi ta nên làm cái gì bây giờ?”

      Hoan Hoan vụng trộm hỏi, bé cùng Tiểu Nhạc Nhạc là dùng ý thức trao đổi, tự nhiên có người có thể biết.

      “Để Tiểu Hỏa Cầu giúp ngươi ......”

      cũng còn cách nào khác, dù sao, tại bé cũng phải rất lợi hại .

      “Tiểu Hỏa Cầu?”

      Hoan Hoan hiểu hỏi, Tiểu Nhạc Nhạc gật gật đầu:

      “Ân...... Tiểu Hỏa Cầu có thể giúp ngươi ...... Nàng sợ mấy thứ này...... Bất quá, để nàng đem nhan sắc trở nên đạm chút, làm tự nhiên chút, như vậy tương đối an toàn......”

      Tiểu Hỏa Cầu nghe xong vội hỏi:“Tốt, ta thành vấn đề......”

      Bọn họ bàn bạc tốt lắm, Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn mọi người liếc mắt cái:

      “Ai, tuy rằng ta biết dễ qua, nhưng...... Ca ca, ngươi phải đáp ứng ta a, chỉ cần ta có thể qua, nhất định ngươi phải cho ta gặp đại vương của ngươi, ta muốn cứu nương của ta......”

      Nam hài kia gật gật đầu, cùng , căn bản tin tiểu nha đầu này có thể qua.

      Đường này, đừng cái tiểu hài tử , chính là người lớn cũng nhất định có thể hoàn hảo tổn hao gì mà qua .

      “Ta đây qua nga......”

      Hoan Hoan bất đắc dĩ cười, biểu cảm mang theo vài phần biết làm thế nào, mọi người thấy chính là thở dài, tiểu nha đầu đáng , chỉ tiếc......

      “Có tra ra bé là ai ? Vì sao lại muốn đến nơi này của chúng ta?”

      Nam hài luôn luôn cảm thấy kỳ quái, người bình thường đối với bọn họ chính là rất kiêng dè đâu?

      ☆, Chương 414: Tiểu Hoan Hoan bưu hãn


      Edit:..Lam Thiên..

      “Điện hạ, vừa rồi bọn họ tra qua, tiểu nha đầu này là đứa của Thiên Thương đảo thiếu đảo chủ Uất Trì Tà Dịch cùng nữ nhân bên ngoài sinh ra, thiên phú rất tốt, bởi vì mẫu thân của bé bị rơi vào bên trong chi thạch, cho nên bé mới muốn gặp vương chúng ta, cứu người ......”

      U Minh giới sở dĩ lợi hại, tự nhiên cùng với hệ thống vận hành đặc biệt của bọn họ có liên quan.

      Bọn họ có thể trường kỳ đứng vững ngã, khẳng định có chỗ độc đáo của bọn họ.

      Bên này Tiểu Hoan Hoan vừa mới qua, bên kia bọn họ tra xét sai biệt lắm !

      Cho nên tình huống cũng đều hiểu biết , nha đầu này chưa có dối.

      “Nhưng là cái tiểu nha đầu cái hiếu thuận , chính là đáng tiếc ......”

      Nam hài này , kỳ là nhi tử của U Minh vương , kêu là U Huyền, nghe được có tiểu hài tử đến sấm quan, cảm thấy tò mò mới đến nhìn xem .

      Kết quả, nghĩ tới là cái tiểu nha đầu như vậy .

      “Kia điện hạ, lát đứa này.... ....”

      Thủ lĩnh bất an hỏi, kỳ , cũng biết vì sao, chính là nghĩ để Hoan Hoan chết tại đây như vậy.

      Có lẽ, là bé vừa mới chuyện hợp với tính tình của .

      “Nhìn kỹ rồi hẵn ...... phải thiên phú của bé tồi sao? Hẳn là phải đến tìm cái chết ... .....”

      U Huyền lạnh nhạt , cảm giác đứa này cũng có ngốc như vậy đâu.

      “Vâng, điện hạ......”

      Bên này chuyện , bên kia Hoan Hoan chuẩn bị , đá đá chân, giơ chân lên, cảm giác kia, tựa hồ muốn luyện tập.

      Mọi người có chút biết gì, này cần luyện tập có được hay ? Tiểu nương?

      Ngay tại lúc bọn họ cho rằng Hoan Hoan là dám lên người bé, bỗng nhiên hơn tầng hỏa diễm.

      hỏa diễm kia màu sắc bình thường nhưng nhiệt độ thậm chí so với than củi thiêu đốt kia còn muốn cao hơn.

      Hoan Hoan đứng ở bên trong, sau đó ở lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, bé giống như cái quả cầu nhảy dựng lên.

      Bang bang phanh......

      Nhảy ước chừng độ dài nửa thước, cả người bị hỏa cầu bao vây lấy, thuận lợi nhảy qua than củi.

      Sau đó là thiêu hồng dao ......

      Này......

      Đây là công phu gì? võ công bọn họ tự nhiên tồi, bọn họ cũng khẳng định này là có dùng tới chân khí.

      Chính là bé cũng có vi phạm quy định sử dụng chân khí.

      Nhưng ......

      nghĩ tới như vậy qua , liền ngay cả U Huyền cũng mở to hai mắt mà nhìn.

      Trong nháy mắt, Hoan Hoan đến chỗ hỏa diễm kia.

      hỏa diễm kia, căn bản thể tiếp cận tới bé.

      Cho nên, con đường này, cùng bé mà , cùng đường bình thường có gì khác nhau.

      tiểu nha đầu này, quả nhiên là có đầu óc . U Huyền nhịn được nhìn bé nhiều thêm vài lần.

      ##############################

      “Đây là ngươi cái tiểu nha đầu kia?”

      U Minh vương nhìn nương nhảy đến vui vẻ, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy.

      Vẫn là đứa trẻ, là phá tan những bản ghi chép trước đó .

      “Vâng...... Có phải hay rất có thiên phú?”

      Mẫn Bá Thiên lạnh lùng cười, là cố ý cùng Vô Tình U Minh vương có thể cứu Đông Phương Ngữ Hinh .

      cũng biết tính tình nhi tử của chính mình, tự nhiên cho Tiểu Hoan Hoan kia.

      Quả nhiên,nhi tử làm thất vọng a, bé đến .

      Nhưng, lại lần nữa khiến phải giật mình --

      tiểu nha đầu này, bất quá là đứa liền biến thái như vậy , nếu là lớn......

      Kia......

      Mẫn Bá Thiên dám suy nghĩ. Đơi này, bằng Uất Trì Tà Dịch.

      Mà nhi tử của , bằng nữ nhi của Tà Dịch.

      Nếu là tùy ý để bé phát triển, Phác Dương sơn bọn họ, luôn luôn bị Thiên Thương đảo đè nặng .

      ☆, Chương 415: cầu hôn??

      Edit :..Lam Thiên..

      , tuyệt đối để cho chuyện như vậy xuất .

      Cho nên......

      Ánh mắt buồn bã, tràn ngập sát ý.

      “Vâng, là nha đầu kia sai......”

      U Minh vương cũng nhìn Hoan Hoan, như vậy liền thông minh như thế, là lần đầu tiên nhìn thấy, nha đầu kia nếu là phát triển thêm, so với nhi tử của chính mình đều xuất sắc hơn.

      quay đầu nhìn về phía nhi tử, quả nhiên cũng có chút suy nghĩ nhìn, thần sắc kia......

      Mang theo vài phần thể tin được.

      “Vương, ta hy vọng tiểu nha đầu này còn sống trở về......”

      Mẫn Bá Thiên nhàn nhạt mở miệng, U Minh vương gật gật đầu:

      “Vậy trước cho bé vào ......”

      Thủ hạ nghe được vội vàng ra ngoài, lúc này Hoan Hoan qua con đường kia, thực nhàng nhảy vọt qua.

      “Hoan Hoan......”

      U Huyền mở miệng hô, Hoan Hoan quay đầu nhìn , vui vẻ :

      “Ca ca, ta có thể nhìn thấy vương của các ngươi sao?”

      “Ngươi vừa rồi dùng là công phu gì? Thế nào lại kỳ quái như vậy?”

      Hỏa, tự nhiên biết, luyện đan sư có thể triệu hồi ra hỏa.

      Nhưng này cần phải có chân khí ? tiểu nha đầu này dùng chân khí, vẫn như cũ có thể khống chế hỏa, bản này......

      “Ca ca, ngươi đừng nhìn ta ...... Ta nhưng là thiên tài luyện đan sư a......”

      Hoan Hoan đắc ý cười, mẫu thân bé là thiên tài mà?

      “Thiên tài luyện đan sư”

      U Huyền hiểu nhìn bé, Hoan Hoan nghiêm cẩn gật gật đầu:

      “Chính là...... Từ nghịch lửa , căn bản liền có học qua......”

      Ô ô, tha thứ cho bé dối , bằng , Hoan Hoan biết nên giải thích thế nào a.

      ? kỳ quái như vậy?”

      Trời sinh khống hỏa ? lần đầu tiên nghe được, bất quá đối với tiểu nha đầu này cũng là......

      Hơn vài phần hiếu kỳ.

      U Huyền vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của Hoan Hoan:

      “Ngươi khuôn mặt nhắn là thoải mái, béo đô đô ......”

      U Huyền mười mấy tuổi , nhưng Hoan Hoan mới có năm tuổi, đứa năm tuổi, phì mặt trẻ con còn chưa có lui hết, tự nhiên liền nhìn béo đô đô .

      “Ô ô, ca ca khi dễ người......”

      Hoan Hoan bỗng nhiên mếu máo, U Huyền nhìn bé tựa hồ muốn khóc, vội vàng dỗ :

      “Hoan Hoan, ta khi dễ ngươi a”

      “Ngươi có a...... Ngươi sờ soạng khuôn mặt nhắn của Hoan Hoan, còn Hoan Hoan béo...... Ô ô, mẫu thân ta , ta này căn bản là phải là béo, là trẻ con phì...... Còn có, mẫu thân ta còn , khuôn mặt nữ hìa tử thể tùy tiện để cho người ta sờ , trừ phi là chính mình người về sau ta gả......”

      U Huyền im lặng, đây là luật gì a? Bất quá, nhìn tiểu nha đầu là muốn khóc, vội hỏi:

      “Tốt lắm, Tiểu Hoan Hoan, ngươi mập, là...... Trẻ con phì, được ??”

      nghĩ để bé khóc...... Nhìn đến bé muốn khóc, cảm giác chính mình cũng sốt ruột muốn khóc .

      “Ô ô......”

      “Cái kia...... Ta biết thể sờ , nếu chờ ngươi lớn ta liền thú ngươi, được ?”

      U Huyền đánh giá Hoan Hoan, nha đầu kia tuy rằng là có chút béo, nhưng tuyệt đối là mỹ nhân a.

      Khẳng định xấu, hơn nữa còn rất thông minh, hảo ngoạn, so với nữ nhân nhận thức được hơn.,

      Thú nàng, tựa hồ là cái chủ ý sai a.

      “Ô ô, ta cần...... Ngươi quá lớn......”

      U Huyền bị đả kích , lần đầu tiên cầu hôn, thế nhưng bị người ghét bỏ.

      “Ngươi mấy tuổi? Hoan Hoan?”

      “Hơn năm tuổi ......”

      “Ta mới mười hai tuổi...... So với ngươi hơi lớn chút, nhưng cũng tính là quá lớn a......”

      U Huyền nhanh chóng thanh minh, Hoan Hoan bẹt bẹt miệng:“Có thể so với ta lớn hơn a......”

      “Lớn như vậy mới tôt? Ta thương ngươi, bảo vệ ngươi......”

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 416: Lo lắng có thay đổi
      Edit: PDN

      U Huyền tiếp tục khuyên bảo, phía sau đại ca thủ lĩnh kia có phần xấu hổ, chuyện này. . . . . .

      Bây giờ ràng là tiểu nha đầu muốn xông qua cửa ải, điện hạ đến xem chút ——

      Tại sao trong thời gian nháy mắt, thành điện hạ cầu hôn ?

      Có điều, tiểu nha đầu này. . . . . .

      May mắn thái độ của đối với bé vẫn tồi, như vậy cho dù bọn họ cùng chỗ, chính mình cũng đắc tội với người ta nha.

      Thủ lĩnh bắt đầu cảm thấy may mắn .

      ##############################

      Bên này là tiết mục cầu hôn, vẻ mặt của người bên kia cũng là vạch đen.

      Đặc biệt Mẫn Bá Thiên, ánh mắt của nheo lại, hai tay khẩn trương nắm chặt lại.

      Nha đầu chết tiệt này, như thế nào cùng dạng với nương của nó, đúng là cái dạng hồ ly tinh quyến rũ người?

      Mẹ nó. . . . . . Đầu tiên là dụ dỗ tiểu tử nhà bảy vía đánh mất sáu vía, bây giờ lại bắt đầu dụ dỗ nhi tử của U Minh vương?

      Mình và U Minh vương là có thỏa thuận, nhưng. . . . . .

      Nếu ở giữa bọn họ có thêm nha đầu, nhi tử của U Minh vương thích nàng, đây chẳng phải là. ..

      Dựa vào, hơn nữa bây giờ, Thiên Thương đảo vốn lợi hại chút so với bọn họ.

      sợ, lo lắng , dù sao, so với chính mình U Huyền đối với U Minh vương mà , đúng là quan trọng hơn .

      "Vương, Đông Phương Ngữ Hinh kia và tiểu nha đầu này giống nhau, có việc gì liền thích dụ dỗ nam nhân. . . . . . Ngài nhìn tiểu nha đầu này, mới bao hiêu tuổi, dụ dỗ nam nhân. . . . . ."

      Mẫn Bá Thiên bực mình xong, U Minh vương quay đầu nhìn cái, nghi hoặc :

      "Mẫn Bá Thiên, ngươi phải là thích Đông Phương Ngữ Hinh gì đó kia chứ?"

      Đối với tiếng tăm của nữ nhân đó, tất nhiên biết.

      "Làm sao có thể? Nàng thế nhưng từng buộc ta giết. . . . . ."

      Nghĩ đến kiện kia, Mẫn Bá Thiên lại tức giận , cả đời này đây là chuyện làm uất ức nhất.

      "Ha ha, vậy là tốt rồi. . . . . . Tiểu nha đầu này, ngươi phải muốn gặp con bé sao? Nhưng nó qua khảo nghiệm, bổn vương cũng khó mà tính nha. . . . . ."

      "Vương, vậy ý của ngươi là phải . . . . ."

      Mẫn Bá Thiên có phần khẩn trương, lo lắng U Minh vương có thay đổi.

      "Bổn vương muốn gặp mặt con bé, chắc hẳn nó nhận thức ngươi ? Mẫn Bá Thiên, trước tiên ngươi tránh né chút. . . . . ."

      U Minh vương lạnh nhạt mở miệng, Mẫn Bá Thiên dám phản bác, chỉ có thể lui xuống trước.

      Hi vọng, U Minh vương có thể kiên trì ban đầu mới tốt.

      U Huyền đưa theo Hoan Hoan tiến vào, vẻ mặt của U Minh vương từ ái nhìn U Huyền:

      "Huyền nhi, lại đây. . . . . ."

      U Huyền quay đầu nhìn Hoan Hoan:

      "Phụ vương, ta nghĩ thú Hoan Hoan làm vợ, có thể chứ? ?"

      "Khụ khụ. . . . . ."

      Tuy rằng vừa lúc nãy nghe được con của mình , nhưng U Minh vương vẫn còn chút hi vọng như cũ. . . . . .

      Con của mình đến gặp như vậy, ho khan hai tiếng, bị kinh hãi .

      "Cái kia. . . . . . . . . Huyền nhi à, con mới bao nhiêu tuổi , tại chuyện này phải là hơi sớm quá?"

      Tuy rằng, U Minh giới bọn họ có thể đính hôn sớm chút, nhưng nhi tử cũng chưa đến cái tuổi đó đâu?

      Hơn nữa, vì cam đoan độ tinh khiết huyết mạch của bọn họ, cũng cho phép con của mình thú nữ nhân bên ngoài .

      Chờ này nha đầu lớn, nó có thể tiếp nhận con bé, sủng ái con bé, nhưng tuyệt đối thể thành thân, lại càng để cho con bé có đứa của nó.

      người ngoài xứng có con nối dòng của bọn họ, đây là truyền thống của U Minh giới bọn họ!

      Đương nhiên, những lời này, bây giờ cho nó biết .

      " còn sớm đâu. . . . . . Phụ vương, có thể chứ?"

      "Này. . . . . . Huyền nhi, con xuống trước, ta có chuyện với tiểu nương này. . . . . ."

      Chương 417: bán mình


      Edit: PDN

      Sắc mặt của U Minh vương vẫn hoà nhã như cũ, nhưng người quên thuộc với đều biết, lúc này, ngươi tốt nhất là đừng có ý đồ phản bác .

      U Huyền tất nhiên cũng hiểu được, nắm tay của Hoan Hoan, khẽ dặn dò:

      "Muội yên tâm, phụ vương ta dễ chuyện lắm . . . . . ."

      Hoan Hoan gật gật đầu, nhìn U Huyền rời , trong lòng thầm nghĩ ca ca này tốt nha.

      Lớn lên đẹp, tính tình cũng tốt, dù sao cái gì cũng tốt.

      "Ngươi tên là gì?"

      Thấy nhi tử rồi, sắc mặt của U Minh vương uy nghiêm hỏi.

      "Đại vương, cháu gọi là Hoan Hoan. . . . . ."

      Hoan Hoan cung kính , U Minh vương gật gật đầu:

      "Nghe ngươi muốn cứu nương của ngươi?"

      Tất nhiên biết Hoan Hoan tới làm gì, bởi vì tất cả chuyện này, đều là Mẫn Bá Thiên thiết kế.

      "Vâng. . . . . . Nghe võ công của đại vương ngài hơn người, Hoan Hoan van cầu ngài cứu nương của cháu ra . . . . . ."

      Giọng của Hoan Hoan chân thành quỳ xuống, thời điểm Hoan Hoan quỳ xuống cũng nhiều, lúc này đây, đủ thấy bé sốt ruột cỡ nào.

      "Muốn cứu nàng, cũng phải còn cách nào khác. . . . . . Bất quá, ngươi cũng biết, nếu là ngươi muốn cứu nàng, chủ yếu cần dựa vào bản thân ngươi. . . . . ."

      U Minh vương chăm chú nhìn Hoan Hoan, có thể giúp con bé tay, đây là lòng nhân từ lớn nhất của .

      " ? Đại vương, cháu phải làm như thế nào?"

      Hoan Hoan nghe thấy có biện pháp, tất nhiên hết sức vui mừng.

      "Ta có thể mở thời ra cho ngươi vào, về phần có thể đưa ngươi ra hay , vậy xem vận may của ngươi. . . . . . . . . . . .Có điều, tiểu nha đầu, ta có điều kiện. . . . . ."

      Vẻ mặt U Minh vương nhìn Hoan Hoan tính kế, Hoan Hoan tất nhiên biết điều kiện kia chắc chắn bất lợi đối với mình, nhưng. . . . . .

      Bây giờ, chỉ có cứu người quan trọng nhất, về phần khác, đến lúc đó sau cũng muộn.

      "Đại vương mời . . . . . ."

      " Huyền nhi của ta cũng thích ngươi, ngươi lại thể có nam nhân khác, chờ ngươi lớn, phải làm nữ nhân của Huyền nhi, trừ khi nó cần ngươi , nếu , đừng nghĩ phản bội nó. . . . . ."

      Điều kiện này, thực hà khắc, Hoan Hoan tuy rằng thông minh, nhưng nghĩ ra ở trong này có cái gì đúng.

      Hơn nữa, lúc này bé lòng muốn cứu người, cái khác cũng có thể cần .

      "Có thể nha. . . . . ."

      Hoan Hoan rất sung sướng trả lời, U Minh vương cười ha hả, lấy ra viên dược màu đỏ, hai tay khép lại, dược vật liền tan mở ra, sau đó lòng bàn tay áp về phía Hoan Hoan.

      Hoan Hoan chỉ cảm thấy trước mắt hào quang màu đỏ chiếu sáng khắp nơi, chưa từng hiểu được chuyện gì đến, cái trán nóng lên, dấu chu sa đỏ tươi liền ra ngay lúc đó.

      Chu sa màu đỏ, xinh đẹp quyến rũ.

      Hoan Hoan giơ tay lên, vuốt chỗ nóng rực kia, thanh của U Minh vương lạnh lùng :

      "Chu sa này, chính là dùng máu của Huyền nhi in lên, nha đầu, nhớ lời ngươi hôm nay. . . . . ."

      Hoan Hoan gật gật đầu, vẫn có phần hiểu như cũ.

      U Minh vương hài lòng thu tay lại, chu sa trán của Hoan Hoan dần dần phai nhạt.

      " theo ta. . . . . ."

      Giọng thản nhiên, Hoan Hoan nghe xong cũng cực kỳ cao vui vẻ.

      Đây là ông ta muốn cứu người sao? Hoan Hoan theo phía sau của , U Minh vương kia thoạt nhìn tuổi , hoàn toàn giống như là phụ tử với cái nam hài kia nha.

      Hoan Hoan thầm phun ra, phụ thân của chính mình tuổi có thể so với U Minh vương này trẻ hơn, cũng dễ nhìn hơn .

      Có điều, cái nam hài kia dễ nhìn như vậy, U Minh vương này lúc còn trẻ, đoán chừng cũng rất được.

      Sau khi thấy hai người đều rời , Mẫn Bá Thiên mới lén lút ra, khóe miệng vẽ ra nụ cười tàn khốc:

      nghĩ rằng, U Minh vương vì con của mình đối tốt với nha đầu này, nghĩ tới. . . . . .

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 418: buông tay
      Edit: voi còi


      Hết thảy, chẳng qua là do đa tâm, U Minh vương này, so với trong tưởng tượng của càng tuyệt tình.

      Vừa rồi vẫn chưa xa, luôn luôn đều chờ ở phía sau, tự nhiên cũng nghe đến cuộc chuyện của bọn họ.

      Nha đầu ngốc kia, thế nhưng......

      Ha ha, Mẫn Bá Thiên bỗng nhiên muốn cười, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch, các ngươi cho rằng nữ nhi của mình nhiều thông minh, lại biết......

      Nó thuỷ chung là đứa trẻ, thế nhưng mơ mơ màng màng đem chính mình bán .

      U Minh Vương quả nhiên giỏi tính toán, nếu là......

      Hoan Hoan có thể bình an ra, vậy hạ cho bé cái ấn ký, nhưng chỉ có cái chuyện phiền toái.

      Nhưng khẳng định là bé ra được, bé cùng Đông Phương Ngữ Hinh, cũng khả năng còn sống ra.

      Địa phương kia, căn bản chính là cái chết.

      Mẫn Du Nhiên ngu ngốc kia, thế nhưng cho rằng thời chi thạch cho tới bây giờ cũng chưa thay đổi?

      là, cực kỳ ngu xuẩn a.

      Đối với tính toán của U Minh vương như vậy, Mẫn Bá Thiên tuy rằng là yên tâm, nhưng cũng càng thêm cẩn thận --

      Người này, quá mức giảo hoạt, cùng giao tiếp, phải trăm ngàn cẩn thận chút.

      Nhưng con người luôn có dã tâm, có dã tâm, tự nhiên là có thể hợp tác rồi.

      Hừ...... Mẫn Bá Thiên hừ lạnh tiếng, cũng muốn qua, biết, U Minh vương tự nhiên đem tiểu tiện nhân Hoan Hoan đưa vào điS.

      ##############################

      “Hoan Hoan mất tích? Ngươi U Minh giới?”

      Chích lão đem chuyện Hoan Hoan mất tích cho hiệu trưởng, bà vội vàng kêu các vị trưởng lão đến, thương lượng đối sách.

      “U Minh giới...... Ai cho bé U Minh giới a?”

      Hiệu trưởng có chút đau đầu, địa phương kia, ông cũng rất kiêng dè.

      “Điều này ta cũng ràng...... Nhưng mà, nếu như bé bên kia, vậy dữ nhiều lành ít ......”

      Liệt lão lo lắng , ông thể tưởng tượng được Hoan Hoan chính mình rời .

      Tuy rằng thiên phú của bé tồi, nhưng muốn thần biết quỷ hay từ bên người bọn họ rời , điều này cũng có khả năng a.

      “Bé như thế nào? Các ngươi liền cảm giác được?”

      Hạ trưởng lão hiểu hỏi.

      Vẻ mặt Chích lão lạnh lùng, bà thực quá xuất thần, bằng , có khả năng biết Hoan Hoan rời .

      “Lão thái bà, cái này cũng trách ngươi được, tiểu nha đầu kia, chính mình khẳng định có khó khăn, ta nghĩ là tiểu hồ ly giúp bé ......”

      Hồ ly chết tiêt, thêm phiền.

      “Con hồ ly kia?”

      Hiệu trưởng gật gật đầu, hồ ly kia có chút lai lịch, cũng có bản , là có năng lực này.

      “Hiệu trưởng, Hoan Hoan là đồ đệ của ta, bây giờ Đông Phương Ngữ Hinh sống chết , ta để cho bé gặp chuyện may ......”

      Giọng Liệt lão kiên định .

      “Đúng, ta cũng để cho bé gặp chuyện may......”

      Chích lão cũng nhanh chóng cho thấy lập trường.

      “Này...... Hai vị, ta biết tầm quan trọng của Hoan Hoan đối với các ngươi, nhưng U Minh giới, cũng phải Tinh học viện chúng ta có thể qua đối kháng a......”

      Hiệu trưởng cũng thích Hoan Hoan, nhưng bọn cũng thể xông vào U Minh giới a.

      Ngộ nhỡ bọn họ trả thù, liên lụy nhưng là toàn bộ Tinh học viện.

      “Ta biết lợi hại trong đó ...... Cho nên, chỉ hai người chúng ta thôi......”

      Liệt lão sắc mặt nghiêm túc nhìn mọi người:

      “Nếu là bọn họ hỏi, đây cũng chỉ là hành vi cá nhân của hai chúng ta, cùng Tinh học viện quan hệ......”

      “Điều này...... Liệt lão......”

      Các trưởng lão khác muốn ngăn cản, nhưng bọn họ lại biết còn có thể làm như thế nào?

      U Minh giới, phải Thiên Thương đảo, cũng phải Phác Dương sơn, đó là cái tồn tại cực kì đặc thù.

      ☆, Chương 419: Đây là địa phương quỷ quái nào a

      Edit: voi còi



      “Ha ha...... Các ngươi cũng cần lo lắng...... Theo danh tiếng của hai người chúng ta, U Minh vương kia, phỏng chừng là có vài phần cố kị......”

      Hai người bọn họ, dù sao người là có danh luyện đan sư, ngừoi là có danh luyện khí sư, riêng bọn họ nổi danh vọng, U Minh vương, đồng dạng biết.

      “Vậy...... Hai vị cần phải cẩn thận chút......”

      Tuy rằng hiệu trưởng đồng ý thực như vậy, nhưng bây giờ bọn họ cũng biện pháp khác, cho nên......

      Chỉ có thể để cho bọn họ trước thử xem.

      Hai người liếc nhau, trầm giọng :

      “Chuyện đó nên trì hoãn, chúng ta trước ......”

      ##############################

      “Ai...... Ngươi U Minh vương thả người sao?”

      Xem hai cái tiền bối chút do dự rồi, hiệu trưởng có chút đau đầu, cũng phải ông rất ích kỷ ?

      Hẳn là mang theo mọi người qua tìm Hoan Hoan?

      Nhưng......

      Ông cũng có gì, phen xương cốt già này, cho dù chết cũng có việc gì, nhưng Tinh học viện nhiều người như vậy, đây đều là Tinh của các gia các phái, ông thể mặc kệ sống chết của bọn họ a.

      “Hiệu trưởng...... U Minh vương, hẳn là cho hai người mặt mũi đấy ......”

      Bọn họ ở học viện cũng là tồn tại cao nhất, U Minh vương tự nhiên cũng quá phận, nhưng muốn cứu người, trả giá khẳng định có.

      “Hi vọng như thế ...... Uất Trì Tà Dịch, ngươi cũng nên xuất quan thôi?”

      Hiệu trưởng nhìn về phía phương hướng Tà Dịch tĩnh tu, nam nhân kia--

      Đoán chừng thế nào cũng nghĩ đến, chẳng qua là tĩnh tu đoạn thời gian, thế nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy.

      Nhân sinh, quả nhiên là khó dò.

      ##############################

      “Sư Hậu, ngươi có phải chúng ta luôn luôn bị vây ở đây hay ?”

      dám về phía trước, Đông Phương Ngữ Hinh lại thử thay đổi vài cái phương hướng, nhưng vẫn ràng như cũ.

      Đây biết là thế giới gì, nàng hề có kinh nghiệm, tựa hồ vào cái ngõ cụt, làm thế nào cũng tìm thấy đường ra ở đâu?

      “Chủ nhân, ...... Chúng ta nhất định có thể ra ngoài ......”

      Sư Hậu cũng có chút lo lắng, tuy rằng nó sống rất nhiều năm, nhưng chuyện như vậy, cũng là lần đầu tiên nó gặp qua.

      Hơn nữa, nó cũng thể xuất , gian này rất kỳ quái.

      Đông Phương Ngữ Hinh càng buồn bực, xoay quanh ở loại địa phương này, nàng tình nguyện trực tiếp xuyên đến địa phương khác .

      Tối thiểu có người cũng xong a, mà phải cả ngày chỉ nhìn đến cây cối.

      “Nếu chúng ta vào xem?”

      Tuy rằng trong đó Sư Hậu cũng sợ hãi, nhưng......

      Ít ra, bên kia có hơi thở khác a.

      “Này...... Chủ nhân...... Ta tuy rằng cảm giác bên kia là cái gì, nhưng khẳng định là giống viễn cổ ...... Chúng ta qua, đòi được bất kỳ chỗ tốt nào đấy ......”

      Sư Hậu vẫn như cũ nghĩ tới gần, nó thích quá cường hãn gì đó.

      Thực lực kém nhiều lắm, kết quả cũng chỉ có chết.

      “Ta cũng biết, nhưng mà ta nghĩ tại đây chờ chết a......”

      Đông Phương Ngữ Hinh xoay quanh mặt đất, tại nàng đối với chính mình trực tiếp gì, cho dù là lúc trước khi còn ở đại, nàng cũng như thế ......

      biết làm sao a.

      Nhưng hôm nay đâu? Thế nhưng nửa điểm biện pháp cũng nghĩ ra.

      “A...... Đây là địa phương quỷ quái nào a...... ra người cho ta được ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh phiền chán hô to, thanh của nàng lớn, toàn bộ rừng cây đều theo đó rung động.

      ra người cho ta được ......”

      ra người cho ta được ......”

      ☆, Chương 420: Bị bắt

      Edit: voi còi


      Thanh ở trong rừng quanh quẩn, Đông Phương Ngữ Hinh thể tưởng được thế nhưng có hồi , nàng thở dài, trung quanh quẩn dài thở dài thanh.

      “Hắc hắc...... Loài người nhơ bé yếu ớt kia, căn bản xứng sống tại đây...... Muốn tìm, lăn tới đây làm gì?”

      Bỗng nhiên, tiếng cười lanh lảnh truyền đến, đó là giọng cực kỳ chói tai, là nam nhân, giọng lại lanh lảnh như vậy.

      “Ngươi là ai?”

      Đông Phương Ngữ Hinh liền phát hoảng, bởi vì quanh đây, cái gì nàng cũng cảm giác được.

      Thần thức tiếp tục phiêu đãng, muốn cảm giác xa hơn, đạo thần thức cực kì khí phách vọt lại, thẳng tắp đụng vào thần thức của Đông Phương Ngữ Hinh.

      Lúc cảm giác được có hơi thở nguy hiểm, Đông Phương Ngữ Hinh muốn thu hồi, nhưng vẫn chậm chút, nàng lui về phía sau vài bước, miệng ngọt ngọt, búng máu bị phun ra.

      Dựa vào, đây là ai a, thực biến thái......

      Muốn Đông Phương Ngữ Hinh bây giờ, cũng phải là phế vật yếu đuối của trước kia.

      Võ công của nàng dám cao bao nhiêu, nhưng tuyệt đối phải người ta ra tay là có thể thương tổn.

      Mặc dù ở phương diện tu luyện nàng phải quá thiên tài, bằng luyện đan, nhưng......

      Cũng yếu đến mức giao thủ liền......

      “Chủ nhân......”

      Sư Hậu lo lắng hô, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về bốn phía, cả giận :

      “Ai?”

      “Hắc hắc...... Ngươi còn xứng biết......”

      Giọng kia lại hắc hắc nở nụ cười, Đông Phương Ngữ Hinh đen mặt, cả giận :

      “Ngươi cho là ta nguyện ý đến đây a, còn phải bị bọn họ thiết kế vào......”

      Người nọ vừa nghe, tiếp tục phát ra tiếng cười khó nghe:

      “Vậy đừng ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hoàn toàn gì, biết người này có khả năng ra, nàng vội cùng Sư Hậu trao đổi:

      “Đây là cái gì?”

      “Chủ nhân, ràng, nhưng thực lực của cũng chẳng phải quá cường, phải cái uy áp kia......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng cảm giác được, tuy rằng so với chính mình lợi hại, nhưng võ công như vậy, còn đến nỗi khiến cho Sư Hậu sợ hãi.

      “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Ngươi cũng thể xuất ra a......”

      Nếu như Sư Hậu ra, vậy dễ chút, nhưng tại nàng ra được.

      “Chủ nhân, ngươi vẫn là nghỉ ngơi chút ...... Chờ lát, hẳn là có biến hóa......”

      Người nọ thân chuyện, vậy biến mất như vậy, chính là biết đến cùng có mục đích gì.

      Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ cũng thấy đúng, ràng tiếp, nàng ngồi xếp bằng ngồi xuống, chờ chủ động mở miệng.

      Người kia cũng rất có nhẫn nại, chờ như vậy, thế nhưng qua thời gian ngày.

      “Ngươi con người này, nhưng là có chút nhẫn nại......”

      Cuối cùng giọng kia lại xuất , Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười:

      “Tiền bối, ta là lầm nhập của các ngươi địa bàn, có thể đưa ta ra ngoài sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh khách khí hỏi, đều khách khí nhiều, đưa tay còn đánh người có khuôn mặt tươi cười đâu?

      ra ngoài?? Đến đây ngươi còn muốn ra ngoài?”

      Giọng của người nọ đề cao mấy phần, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ cảm thấy bên thân có cái gì chợt lóe, nàng thậm chí cũng chưa phản ứng lại đâu, cái lưới màu đen chụp xuống dưới, mà nàng bị vây ở bên trong.

      “Đây là......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn lấy ra trữ vật giới thứ gì đó cắt lưới này, tiến kia lại hắc hắc nở nụ cười:

      “Con người, ngươi tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng ...... Lưới này càng ngày càng chặt, thẳng đến đem ngươi ghìm chết......”

      sai, Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác được .

      Tay nàng vừa động, lưới liền siết chặt ít.

      Nàng dám lộn xộn, mà lưới ở trung nhàng đứng lên.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 421: Nữ vương trong rừng

      Edit:..Lam Thiên..

      Cái lưới kia lớn, mang theo nàng, hướng về phía trước bay .

      Nàng từng nghĩ tới giãy dụa, nhưng đây là địa bàn của bọn họ , chẳng bằng trước xem bọn có tính toán gì ?

      Hơn nữa, địa phương này vốn là nơi kỳ quái , tuy rằng biết cái thứ biết kia sợ, nhưng......

      Đông Phương Ngữ Hinh vẫn như cũ nghĩ tới muốn xem, có lẽ, nàng trời sinh chính là cái người biết an phận.

      Trực giác cho nàng biết, tuy rằng qua có thể có nguy hiểm, nhưng nếu cứ tiếp tục chờ như vậy, nàng càng có hi vọng.

      Mà cái lưới trước mắt này, nàng tạm thời cũng còn cách nào khác.

      Lưới ở bầu trời biết bay bao lâu, rốt cục cũng ngừng lại.

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh, cũng là lần đầu tiên thấy được người còn sống.

      Đây xem như là người .

      Giống như là vừa mới tiến hóa ra , bọn họ vẫn còn còng thắt lưng xuống, làn da có chút biến thành màu đen.

      Nhưng bọn họ là người, hai chân đường, có tay có cánh tay .

      Lưới vừa rơi xuống đất, người nam nhân tới:

      “Hắc hắc, ta đem nhân loại này mang đến ......”

      Chính là người này đem mình tới đây ? Vừa nghe tới thanh này, Đông Phương Ngữ Hinh biết là .

      nhìn ra tuổi, phỏng chừng cũng liền ba bốn mươi tuổi.

      Ánh mắt có chút u, tươi cười khủng bố, thanh lanh lảnh giống như thái giám.

      “Nữ vương chờ đấy......”

      nữ tử tới, thanh tương đối mềm mại, so với thanh của nam nhân này dễ nghe hơn nhiều.

      “Ân...... cũng nên mang nàng vào......”

      Nam nhân lần này nhưng là có cười, Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng có chút giật mình...... Nữ vương......

      Đừng cho nàng, đây là nữ nhi quốc nha.

      Bất quá, nhìn biểu cảm vừa rồi của nam nhân này, hiển nhiên cấp bậc có cao như cái nữ tử kia.

      Nam nhân lôi kéo nàng hướng về bên trong mà , lưới người Đông Phương Ngữ Hinh vẫn như cũ có tháo ra, nàng vội vàng :

      “Ngươi buông ta ra...... Ta chính mình ......”

      “Thành chút......”

      Nam nhân kiên nhẫn .

      “Dù sao đây cũng là địa bàn của các ngươi, ngươi còn sợ ta đào tẩu thành công hay sao?”

      Người này, là thô lỗ.

      “Thả nàng ......”

      Nam nhân vẫn như cũ chuyện, cái nữ nhân kia lại lên tiếng , nam nhân dám cãi lại, nghe lời buông nàng ra, thu hồi cái lưới lại, Đông Phương Ngữ Hinh mới có thể nâng người đứng lên.

      “Đứng thẳng nhưu vậy, thực xấu ......”

      Nữ nhân ghét bỏ xong, Đông Phương Ngữ Hinh khóe miệng giật giật, là thắt lung của bọn thẳng dậy nổi có được hay ?

      Nàng đánh giá bốn phía, uy áp này ngược lại là hơn rất nhiều, nàng có chút .

      Cái thứ lợi hại kia , chẳng lẽ phải là nữ vương bọn họ sao?

      Theo bọn họ tới, Đông Phương Ngữ Hinh tận lực khom người cuống chút, như vậy quá mức nổi trội.

      Bất quá, khuôn mặt của nàng vốn là trắng nõn, lúc này cùng bọn họ đứng chung chỗ, càng thêm chói mắt.

      Rất nhanh , bọn họ đến cái căn phòng rộng rãi, nữ tử cung kính quỳ xuống:

      “Nữ vương, người đưa đến......”

      Cái nam nhân kia tự nhiên cũng theo quỳ xuống, Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt:

      “nhân loại lướn mật, cũng dám nhìn thẳng nữ vương chúng ta?”

      Nàng vừa ngẩng đầu, đầu bị người đập cái, Đông Phương Ngữ Hinh lui lui cổ, giải thích :

      “Nữ vương, ta phải muốn nhìn thẳng ngài, chính là lâu nay nghe thấy đại danh của ngài, nên ta mới muốn chiêm ngưỡng chút phong thái của ngài thôi......”

      “Ha ha...... nhân loại này sai, có thể ......”

      Nữ vương ha ha cười, xem ra những lời này, nàng cực kì thích.

      Nghe thanh của nàng, nàng khoảng bốn mươi tuổi, Đông Phương Ngữ Hinh dám ngẩng đầu, nhưng vẫn như cũ vụng trộm giương mắt nhìn thoáng qua, nhưng vừa thấy lại khiến nàng chấn động, nữ vương này......

      ☆, Chương 422 :Hoan Hoan cũng vào được


      Edit :..Lam Thiên..

      Nghe thanh của nàng, cũng liền khoảng bốn mươi tuổi, nhưng nhìn tuổi......

      Tóc bạc, mặt lại rất hồng nhuận, có chút nếp nhăn, cũng phải rất nhiều.

      Nhưng tuổi này, ít nhất cũng là năm sáu mười tuổi .

      Nhưng thanh của nàng, rất biến thái . Quả thực giống như là đặc biệt luyện thanh vậy.

      “Ngươi tên là gì?”

      Nữ vương bỗng nhiên mở miệng, Đông Phương Ngữ Hinh vội :

      “Đông Phương Ngữ Hinh.... .......”

      Tên này, thế nào lại phiền toái như vậy? Nữ vương có chút kiên nhẫn nhìn Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt cái:

      “Rất phiền toái ......”

      “Bọn họ đều kêu ta là Hinh Nhi......”

      “Hinh Nhi? Tên này dễ nghe hơn nhiều...... Nhân loại, ngươi làm sao có thể xâm nhập vào đại bàn của chúng ta?”

      Nữ vương tò mò hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh đem chuyện nàng bị bức bách lại lần, nữ vương kia vừa nghe, liền nhíu mày :

      “vương quốc kiến? Ta như thế nào có nghe qua?”

      Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu:“ thời điểm đồng bạn ta chết, ta liền đến bên này, bên kia tự động biến mất......”

      “Nga...... như vậy, ngươi cũng phải cố ý muốn đến đây ?”

      Nữ vương hiểu được ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh, hỏi.

      “Vâng...... Nữ vương, ngươi có thể thả ta ra ngoài, Hinh Nhi tất nhiên vô cùng cảm kích ......”

      , nữ vương này cảm giác tồi , tương đối hòa ái dễ gần nga.

      “Chúng ta liên tục sinh sống ở nơi này, chưa bao giờ rời ...... Bất quá, ngươi như vậy , bổn vương nhưng là có thể hỏi quốc sư chút......”

      Đông Phương Ngữ Hinh trước mắt sáng ngời, này cái gì quốc sư , chẳng lẽ có biện pháp?

      “Quốc sư?”

      “Đúng, kiến thức rộng rãi......”

      “Kia cám ơn nữ vương ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cảm kích , nữ vương thở dài:

      “Ngươi cũng đừng sốt ruột , kỳ , quốc sư tại bế quan, phải đợi ra mới được......”

      Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, ý tứ này là, muốn nàng tiếp tục chờ đợi sao?

      “Này......”

      “Thế nào? Ngươi nghĩ chờ?”

      Ánh mắt nữ vương lạnh lùng, hiển nhiên có chút vui .

      ...... phải, nữ vương, ta nguyện ý chờ ......”

      Phải đợi a, Đông Phương Ngữ Hinh có chút lo lắng, nếu là tiếp tục chờ thêm, biết quốc sư bọn họ khi nào mới ra?

      “Nữ vương, tốt , tốt , có người xâm nhập địa bàn của chúng ta ......”

      Đông Phương ngữ đan cùng nữ vương chuyện, bỗng nhiên có người đến đây bẩm báo.

      “Người tới, trước mang nàng xuống......”

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút hiếu kỳ, biết là ai lại tới nữa.

      Bất quá, tựa hồ nơi này có vài người đến mới đúng a, nơi này phải là thời chi thạch hay sao?

      “Cái kia...... Nữ vương, ta có thể hay ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh muốn lưu lại, nhưng nữ vương cũng vui:

      được......”

      Nàng ràng cự tuyệt, Đông Phương Ngữ Hinh cũng dám chọc giận nữ vương, dù sao nàng muốn ra ngoài còn phải dựa vào nàng .

      Nàng chỉ có thể theo bọn họ xuống, mà lúc này, rất nhanh , người xâm nhập bị dẫn qua.

      “Chính là nàng sao?”

      Nhìn đến cái tiểu hài tử, nữ vương bĩu môi, hỏi.

      “Vâng...... Nữ vương......”

      “Ngươi tên là gì?”

      Nhìn thấy tiểu hài tử bất quá mới năm sáu tuổi, bé còn tò mò nhìn nữ vương, hồn nhiên :

      “Ta gọi là Hoan Hoan a...... Ngươi là nữ vương sao?”

      Đây là Hoan Hoan, là tiểu nha đàu bị người mang đến kia......

      Bé bị đưa vào thời chi thạch, bất quá vừa tới bị người của nữ vương bắt được.

      “Đương nhiên......”

      Nữ vương cao ngạo ngẩng đầu, nhìn về phía cái tiểu bất điểm kia:

      “Ngươi thế nào lại đến nơi này ?”

      “Ta lần đầu tiên nhìn thấy nữ vương nga...... Nữ vương, ta là đến tìm người a ......”

      ☆, Chương 423 : Cướp đoạt người bé

      Edit :..Lam Thiên..

      Tìm người ? Nữ vương chau chau mày, nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái nữ nhân vừa kia, hay là......

      “Nga?”

      “Ta tới tìm mẫu thân...... mẫu thân bị người vây ở nơi này ......”

      Hoan Hoan cảm kích U Minh vương, là đưa bé tới đây tìm mẫu thân , bé tin tưởng nhất định có thể tìm được .

      “Mẫu thân của ngươi?”

      Nữ vương thân ngồi thẳng lên ít, Hoan Hoan vội vàng gật đầu.

      “Mẫu thân ngươi tên gọi là gì?”

      “Nàng kêu Đông Phương Ngữ Hinh a......”

      “Nữ vương...... Là vừa vặn cái kia......”

      Thị nữ bên người giọng , nữ vương gật gật đầu, cười :

      “Ngươi nhưng là cái nha đầu có hiểu biết, bổn vương cũng gặp qua mẫu thân của ngươi......”

      vậy chăng? Vậy mẫu thân ta ở đâu a?”

      Hoan Hoan vui vẻ hỏi, nữ vương hơi hơi cười:

      “Muốn gặp được mẫu thân của ngươi, rất đơn giản, nhưng ta muốn xem thành ý của ngươi......”

      Nàng cố ý ngừng lại, Hoan Hoan hiểu nhìn nàng, hỏi:

      “Nữ vương, thành ý cái gì a......”

      Bàn tay bé của Hoan Hoan gắt gao ôm lấy Tiểu Nhạc Nhạc, bé so với những đứa khác trưởng thành sớm hơn chút, tự nhiên cũng có chút hiểu được ý tứ của nữ vương --

      Nàng gặp qua mẫu thân, hơn nữa, biết mẫu thân ở đâu.

      Thậm chí , có khả năng......

      Ánh mắt lo lăng, chớ phải là mẫu thân ở trong tay của nàng ?

      Nếu là như vậy, chỉ dựa vào mình bé, như thế nào có thể cứu mẫu thân ra đây?

      “Ta thích vật trong tay ngươi......”

      Nữ vương nhìn tiểu hồ ly của Hoan Hoan , thản nhiên .

      Bàn tay bé của Hoan Hoan ôm chặt hơn nữa, bé vội vàng lắc đầu:

      “Này là bằng hữu của ta...... Nữ vương, ta từ liền cùng Tiểu Nhạc Nhạc ở cùng nhau, ngươi cần cướp Tiểu Nhạc Nhạc của ta có được ??”

      đem Tiểu Nhạc Nhạc tặng cho người , cho dù là nữ vương cũng thể.

      “Ha ha...... Tiểu nha đầu, bổn vương phải muốn cướp tiểu sủng vật của ngươi, mà là, bổn vương muốn thành ý của ngươi......”

      Lời này, cực kì ràng, Hoan Hoan đầu tiên là hiểu, sau đó chợt hiểu được --

      Nữ vương này rất giả dối , ý tứ của nàng là......

      Nàng cướp Tiểu Nhạc Nhạc ,nàng là muốn để cho chính mình chủ động đưa cho nàng sao?

      “Ta cần......”

      Hoan Hoan gắt gao ôm chặt Tiểu Nhạc Nhạc, Tiểu Nhạc Nhạc cũng lui ở trong lòng Hoan Hoan .

      Nữ vương cũng khó xử bé:

      “Tiểu nha đầu, ngươi có thể cân nhắc , bổn vương, cho ngươi ngày thời gian, lựa chọn thế nào, bổn vương tuyệt miễn cưỡng......”

      đúng là miễn cưỡng, nhưng......

      Cũng phải là phải.

      Nữ vương nhìn về phía thị nữ bên người , ý bảo nàng mang Hoan Hoan xuống, Hoan Hoan vẫn như cũ ôm Tiểu Nhạc Nhạc, bất an quay đầu nhìn nữ vương vài lần......

      Này lão nãi nãi, thoạt nhìn dễ thân, vì sao lại nhìn trúng tiểu Nhạc Nhạc của bé đây?

      Thị nữ đem bé đưa tới cái viện hoàn toàn bất đồng.

      Hoan Hoan ôm Tiểu Nhạc Nhạc, khuôn mặt nhắn là hề có ngưng trọng.

      “Tiểu Nhạc Nhạc, chúng ta luôn luôn đều ở cùng nhau nga......”

      Hoan Hoan vuốt vuốt lông Tiểu Nhạc Nhạc, thở dài:

      “Ngươi chính là bằng hữu tốt nhất của ta...... Ta luyến tiếc ngươi , cũng buông tha cho ngươi...... Ô ô, mà ta cũng muốn nhìn thấy mẫu thân của ta a......”

      “Bằng hữu, làm sao có thể tùy tiện buông tha cho đây? Ngươi lợi hại như vậy, kiến thức cũng nhiều, với ta nên làm như thế nào mới tốt a......”

      “Hoan Hoan......”

      Tiểu Nhạc Nhạc bỗng nhiên hô, đương nhiên trao đổi giữa bọn họ, vẫn như cũ là thần thức, Tiểu Nhạc Nhạc còn có thể đâu.

      “Tiểu Nhạc Nhạc......”

      giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, Hoan Hoan khóc, bé khó xử, hai người bọn họ, đối với nàng đồng dạng đều quan trọng.

      Nhưng nhân sinh, có đôi khi chính là trong hai cái chỉ được chọn cái như vậy, ngươi tuy rằng muốn buông tha......

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương424: cảm giác quen thuộc

      Edit: PDN

      Chẳng qua là đời người, có đôi khi chính là hai chọn như vậy, tuy rằng ngươi cũng muốn buông tha cho, nhưng cần phải vứt bỏ cái mới được.

      "Hoan Hoan, đưa ta cho nàng . . . . . ."

      Tiểu Nhạc Nhạc hít tiếng, Hoan Hoan vì nàng rơi lệ, do dự, thế này là đủ rồi.

      ". . . . . . Ta tuyệt đối thể tặng ngươi cho người khác. . . . . ."

      Hoan Hoan thực kiên quyết phản đối , tiểu Nhạc Nhạc vội hỏi:

      "Bên này quái dị, ta cũng biết vì sao, nhưng. . . . . .

      Dù sao ta vẫn cảm giác, ban đầu từng tới nơi này . . . . . ."

      Khí tức của nơi này rất quen thuộc, hình như, nó từng sinh sống tại đây.

      Nhưng làm sao có thể? Đây là gian, cái gian hư vô.

      "Cái gì? Tiểu Nhạc Nhạc, ý của ngươi là. . . . . ."

      Hoan Hoan có phần giật mình, nếu tiểu Nhạc Nhạc tới chỗ này, nhưng gặp nhau với nó là ở bên ngoài, vậy. . . . . .

      Chẳng phải là nó có biện pháp ra ngoài?

      Chỉ cần tìm được mẫu thân, vậy là bọn họ có thể ra ngoài.

      "Ta nhớ được. . . . . . Chẳng qua là, hình như rất quen thuộc mà thôi. . . . . ."

      Tiểu Nhạc Nhạc cũng nhớ ràng lắm , Hoan Hoan hít tiếng:

      "Ta buông tay của ngươi. . . . . ."

      "Đứa ngốc, ta cũng buông tha ngươi. . . . . ."

      Tiểu Nhạc Nhạc cười hì hì: "Muốn khế ước với ta, dễ dàng như vậy, Hoan Hoan, ta nghĩ cái nữ vương kia chỉ là hơi thích ta mà thôi, phải muốn đoạt thứ thích của người khác. . . . . ."

      Tiểu Nhạc Nhạc dỗ Hoan Hoan, Hoan Hoan vẫn có phần quá tin tưởng như cũ:

      "Ngươi đúng là ? Nàng chỉ là thích ngươi, phải muốn cướp ngươi sao?"

      Nàng vẫn có phần thể tin được như cũ.

      Phải biết rằng, trong lòng của tiểu Hoan Hoan , tiểu Nhạc Nhạc cũng phải là ma thú sủng vật đơn giản như vậy.

      "Ừ, ta khẳng định. . . . . ."

      Tiểu Nhạc Nhạc lặp lại cam đoan, Hoan Hoan mới yên lòng:

      "Vậy ngày mai ta liền cho nàng, tiểu Nhạc Nhạc, ta luyến tiếc ngươi mà. . . . . ."

      Hoan Hoan ô ô muốn khóc, trong lòng tiểu Nhạc Nhạc cũng dễ chịu, nó ghét nhất lúc bị như vậy:

      "Hoan Hoan à, cũng biết đây là chỗ nào, thế nhưng ta cảm thấy nương của ngươi . . . . . ."

      Nếu có thể cảm giác được, có lẽ nó có thể thử xem.

      Đương nhiên, nơi này rất kỳ quái, nhưng nó luôn có cảm giác quen thuộc hiểu nổi.

      ##############################

      " biết là ai chứ?"

      Sau khi Đông Phương Ngữ Hinh bị đưa vào trong phòng, vẫn đều ngừng lại, nghĩ. . . . . .

      Người xâm nhập. . . . . . Lúc trước vào cùng nhau cũng chỉ có hai người nàng và Mẫn Du Nhiên.

      Mẫn Du Nhiên bị nàng giết chết , vương quốc kiến kia cũng biến mất.

      Vậy. . . . . .

      Nữ vương , nàng biết cóvương quốc kiến, vậy ý nghĩa phải là. . . . . .

      Đó chẳng qua là nơi hư ảo ? Nếu như thế, đây chẳng phải là. . . . . .

      Ánh mắt tối sầm lại, Mẫn Du Nhiên, Mẫn Du Nhiên có khả năng còn chưa chết?

      Chết tiệt, mạng của nữ nhân đó tại sao lại cứng rắn như vậy chứ? là tức chết nàng .

      Đông Phương Ngữ Hinh làm sao cũng nghĩ ra người đến phải Mẫn Du Nhiên, là nữ nhi bảo bối của nàng.

      Cái nữ vương kia dễ chuyện như vậy, ngộ nhỡ bị Mẫn Du Nhiên mê hoặc, đây chẳng phải là. . . . . .

      Đông Phương Ngữ Hinh có phần bất an, nàng muốn ra ngoài, nhưng đẩy cửa mới phát bên ngoài chỗ này có vài phần cổ quái.

      cái lưới lớn, giống cái lưới bắt nàng lúc ấy, loại lưới này, chúng đều có tính chất đặc biệt, nàng cũng có cách nào phá giải.

      Hừ, cho ra ngoài liền ra ngoài.

      Đông Phương Ngữ Hinh trở về phòng ngồi xuống, muốn dùng thần thức thăm dò chút, nhưng phát lưới kia vậy mà có thể ngăn cản thần thức của con người.

      Nàng bị giam cầm, nàng đột nhiên phát vấn đề này.

      Chương 425: nam nhân thần bí


      Edit: PDN

      Quên , đợi chút ! Nữ vương kia phải đồ ngốc, chắc hẳn dễ dàng tin Mẫn Du Nhiên như vậy mới đúng.

      ##############################

      "Nữ vương, tiểu Nhạc Nhạc là bằng hữu tốt nhất của cháu đấy. . . . . . cháu nguyện ý cho bà mượn nó trước. . . . ."

      Ngày hôm sau, Hoan Hoan tìm được nữ vương, vô cùng đành lòng .

      "Ha ha. . . . . . . . . Nó gọi là tiểu Nhạc Nhạc sao? Tên đáng . . . . . ."

      Nữ vương cười vui vẻ, giang hai tay, Hoan Hoan nỡ buông ra tiểu Nhạc Nhạc, tiểu Nhạc Nhạc cẩn thận từng bước tới.

      "Tiểu Nhạc Nhạc. . . . . . Ngươi phải nghe lời nha. . . . . ."

      Hoan Hoan dặn dò, tiểu Nhạc Nhạc qua nữ vương chỉ là thích nó, cướp .

      Nhưng vì sao, trong lòng của bé vẫn khổ sở như cũ chứ?

      Ô ô, bé muốn tách ra với tiểu Nhạc Nhạc, khắc cũng muốn.

      Tiểu Nhạc Nhạc chạy đến bên người nữ vương, nữ vương bế nó đứng lên, tay vuốt ve bộ lông của nó.

      "Nữ vương, nương của cháu đâu?"

      "Dẫn thôi. . . . . ."

      Nữ vương vẫy tay cái, thị nữ vội vàng lại đây dẫn Hoan Hoan xuống, bà thương vuốt tiểu Nhạc Nhạc, cười :

      "Nó nhất định thích ngươi . . . . . ."

      xong đứng lên, đến trước tấm bình phong bên cạnh, tay vẫy vòng lên bình phong, xuất đình viện trang trí hoa lệ.

      Bà từ từ vào, cái cầu nước chảy, đình đài lầu các, tinh xảo tỉ mỉ.

      vào đại sảnh, nam tử ngồi lẳng lặng phía trước cửa sổ, nghe được thanh, quay đầu, trong tay cầm quân cờ, trước mặt của , có bàn dang dở.

      "Phong nhi. . . . . ."

      Nữ vương dịu dàng mở miệng, nam tử vẫn ngẩng đầu như cũ, hai mắt chú ý nhìn chằm chằm bàn cờ.

      "Phong nhi. . . . . ."

      Nữ vương lại kêu, nàng ôm lấy tiểu Nhạc Nhạc trong tay lấy lòng, :

      "Con xem nương mang đến cái gì cho con? Con thích chứ?"

      Cuối cùng nam tử ngẩng đầu, nhìn về phía con hồ ly trắng như tuyết kia, sửng sốt:

      "Có người lạ đến đây?"

      Nơi quỷ quái này, tuyệt đối thể có thứ này, trừ khi là có người ngoài xâm nhập. . . . . .

      "Ừ. . . . . ."

      "Bà đều giam giữ bọn họ,nhốt lại?"

      Nam tử gọi là Phong kia lại hỏi.

      "Các nàng nhầm vào, muốn ra ngoài. . . . . ."

      Nữ vương giọng , Phong bỗng nhiên cười: " ra ngoài? là buồn cười! Nếu, có thể ra ngoài, bà bị nhốt suốt tại đây. . . . . ."

      Người nọ, là ngu xuẩn, nơi này, ai có thể chạy thoát ra ngoài được?

      "Phong. . . . . . Con thích tiểu hồ ly này chứ? Nó gọi là tiểu Nhạc Nhạc. . . . . ."

      Nữ vương lấy lòng , Phong nhìn về phía tiểu Nhạc Nhạc, vẫy tay với vật lông xù kia.

      Trong lòng nữ vương vui vẻ, vội đưa cho .

      "Đoạt được?"

      ". . . . . . phải. . . . . ."

      " phải mới là lạ. . . . . ."

      Phong tiếp nhận hồ ly, ôm vào trong ngực, tiếp tục cúi đầu nhìn về phía bàn cờ.

      "Phong nhi. . . . . ."

      "Bà ra ngoài trước . . . . . ."

      Liền lạnh nhạt như vậy? Mũi của nữ vương đau xót, bà bỗng nhiên nghĩ đến tiểu nha đầu kia ——

      Là đứa giống nhau, vì sao tiểu nha đầu kia hiếu thuận như vậy, nhưng con trai của bà lại. . . . . .

      Đối với bà, lạnh nhạt như thế, thậm chí có đôi lúc, bà cảm giác nó đối với bà, cũng bằng người ngoài?

      Vẻ mặt của nữ vương ảm đạm rời , trước khi , lại quay đầu nhìn về phía Phong——

      Trong ngực của , vẫn ôm tiểu Nhạc Nhạc như cũ, bà có phần vui vẻ, bởi vì ít nhất, tiếp nhận rồi đồ vật của bà——

      Tuy rằng, đồ vật kia , cũng phải bà sở hữu .

      Nữ vương rồi, bà xoay người rời , quay đầu nữa, cho nên cũng nhìn thấy, Phong ngẩng đầu nhìn về phía bà——

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :