1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương400: vì sao hại ngươi?

      edit: PDN

      Đánh trúng mục tiêu, con kiến trực tiếp tiến lên, hai chân trước liền đánh về phía khuôn mặt của Mẫn Du Nhiên——

      Ầm uỳnh chát. . . . . .

      loạt tiếng bàn tay, Mẫn Du Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt toát ra kim quang.

      Khóe miệng rất nhanh chảy máu, đầu nàng bị đánh lắc lư giống như cái trống. ,

      "A. . . . . ."

      Miệng kêu được, con kiến kia cũng có ý định dừng lại, thậm chí Đông Phương Ngữ Hinh nhìn có phần đành lòng .

      biết đánh bao lâu, Mẫn Du Nhiên rốt cục hôn mê bất tỉnh, dũng sĩ kiến kia mới dừng tay.

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía đài, oa, Mẫn Du Nhiên này, đây là nàng ta sao?

      Toàn bộ khuôn mặt đều sưng phồng lên, khóe miệng còn chảy máu, con kiến này đúng là đủ nhẫn tâm , cũng có thể hạ nặng tay như vậy với mỹ nữ .

      "Tốt. . . . . . Làm xinh đẹp. . . . . ."

      Đại vương kiến vui vẻ kêu tiếng, đám kiến cũng tập thể theo, Đông Phương Ngữ Hinh có phần xấu hổ, này. . . . . .

      Mẫn Du Nhiên bị đánh thành hình dạng này , vậy kế tiếp, phải là chính mình chứ?

      Nàng ôm cánh tay, miệng vết thương đó chưa xử lý mà?

      "Ngươi tên là gì?"

      Cuối cùng Kiến vương nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh, nó quay đầu nhìn về phía nàng, hỏi.

      "Đại vương, ta gọi là Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . ."

      "Tên này, quá dài , làm sao mà gọi?"

      Kiến Vương bực mình , nó đánh giá Đông Phương Ngữ Hinh lúc, :

      "Ngươi thích mặc quần áo màu trắng?"

      Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu nhìn quần áo người mình, gật gật đầu.

      "Vậy kêu Tiểu Bạch . . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh có phần đau buồn thúc giục, sớm biết thế nàng tuyệt đối mặc áo trắng tiến vào.

      Nhưng mà lại có phần may mắn, may mắn là chính mình vào, nếu là Tà Dịch, vậy gọi Tiểu Hắc

      "Nhanh cảm tạ đại vương của chúng ta ban tên cho . . . . ."

      Đại ca kiến thấy Đông Phương Ngữ Hinh ngơ ngác phản ứng, vội vàng đẩy cánh tay của Đông Phương Ngữ Hinh, nhắc nhở .

      "Cám ơn đại vương ban tên cho. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh mềm mại , Kiến Vương hài lòng gật đầu:

      "Ừ, sai, trước tiên ngươi và bằng hữu của ngươi có thể ở lại đây, ta thích nhân loại như ngươi vậy . . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh vội gật đầu cảm ơn, có con kiến lôi kéo Mẫn Du Nhiên, Đông Phương Ngữ Hinh cũng theo, bọn họ được bố trí chỗ ở.

      Lúc ban đêm, Mẫn Du Nhiên tỉnh lại, Đông Phương Ngữ Hinh đổi dược cho mình, Mẫn Du Nhiên đau đớn mắt thậm chí mở ra được , dùng hết toàn lực, nhưng chẳng qua chỉ mở ra khe hở .

      "Đông Phương Ngữ Hinh?"

      cái khe hở thế, nàng ta vẫn thấy được Đông Phương Ngữ Hinh như cũ.

      "Ừ, ngươi tỉnh?"

      "Mặt của ta . . . . . ."

      Giơ tay muốn sờ chút, nhưng cánh tay cũng đau, cả người khó chịu.

      " phải ta đánh. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười, Mẫn Du Nhiên nhìn thấy chính mình có việc gì, đoán chừng lại cam lòng .

      "Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao có việc gì?"

      Quả nhiên, nàng ta nhìn thấy, cam lòng hỏi.

      "Ta làm sao mà biết?"

      Đông Phương Ngữ Hinh chớp chớp mi, đứa ngốc này, đến lúc này còn rối rắm vấn đề này.

      "Mẫn Du Nhiên, ngươi nghĩ rằng ta muốn hại ngươi sao? Nghe được ngươi kêu cứu mạng ở phía dưới này, ta liều mạng tiến vào, chẳng lẽ vì muốn hại ngươi? Ha ha, ta vừa tới, làm sao mà biết trong ao kia có cái gì? Ngươi trái lại rất tốt, trực tiếp gọi người bắt ta?"

      "Ta. . . . . ."

      Bị Đông Phương Ngữ Hinh như vậy, Mẫn Du Nhiên bỗng nhiên cảm thấy mình làm có phần quá đáng.

      Nhưng lúc nàng nhìn thấy thứ trong ao, nàng sợ. Nàng sợ hãi đó là Đông Phương Ngữ Hinh trả thù, nàng sợ hãi chính mình chết ở chỗ này!

      "Như thế nào? Ở trong lòng ngươi ta liền đê tiện như vậy?

      Chương401: Kiến Vương mời đến gặp

      Edit: PDN

      "Như thế nào? Ở trong lòng ngươi ta liền đê tiện như vậy? Mẫn Du Nhiên, vì tỷ thí, ngươi tiếc mọi thứ mở ra cục đá thời thối nát này, ngươi lại chúng ta làm thế nào ra ngoài?"

      Đông Phương Ngữ Hinh tức giận nhìn nàng, Mẫn Du Nhiên lắc đầu:

      "Điều này có thể oán ta ư? Nếu ngươi đáp ứng cùng ta tỷ thí, ta làm sao có thể trộm đá thời ?"

      "Chúng ta đây tỷ thí , ngươi thắng , vậy cũng có thể chứ?"

      Nghĩ vậy, Đông Phương Ngữ Hinh buồn bực, biết sớm như vậy, cho dù là thua nàng cũng chấp nhận khiêu chiến của nàng ta.

      "Ta. . . . . ."

      Tỷ thí hôm nay, trong lòng nàng biết kết quả, nàng biết nàng làm đúng, nhưng. . . . . .

      Rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, luôn chỉ nhìn kết quả , quá trình đó như thế nào, cũng quan trọng, phải sao?

      " Đại vương kiến kia nghĩ như thế nào ? phải nó thấy ta vừa mắt chứ, vì sao cho ngươi và đám kiến của nó tỷ thí?"

      Nhìn thấy khuôn mặt của Đông Phương Ngữ Hinh hoàn hảo tổn hao gì, mà chính mình . . . . . .

      Trong phòng này, cũng có cái gương gì, nhưng cần tưởng tượng cũng biết bộ dáng của chính mình bây giờ, tất nhiên là cực kỳ thê thảm .

      "Ta làm sao mà biết? Mẫn Du Nhiên, ngươi vẫn câu xem ra ngoài như thế nào?"

      Cũng vẫn chưa có cơ hội trao đổi với nàng ta, lúc này chỉ có hai người các nàng, đúng dịp để nàng hỏi ràng.

      Chỉ là, Mẫn Du Nhiên cũng lời nào, nàng ta. . . . . .

      Bây giờ nàng ta, cũng bắt đầu hối hận , đá thời , ra cách là nhất định người ra ngoài, điều kiện trước tiên đó là, mọi người cùng nhau vào chết. . . . . .

      Nhưng nay, vào chỉ có hai người bọn họ, nếu muốn ra ngoài. . . . . .

      Trừ khi. . . . . .

      Nàng cúi đầu, trong lòng lên khả năng.

      "Mẫn Du Nhiên, đừng cho ta ngươi biết biện pháp ra ngoài?"

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn thấy Mẫn Du Nhiên lên tiếng, nghĩ đến nàng ta cũng biết, lòng có phần đau xót, nàng chết ở bên trong này chứ?

      "Ta. . . . . . Ta muốn nghĩ . . . . . ."

      Người, luôn ích kỷ .

      Nàng muốn suy nghĩ làm sao chạy trốn mới đúng.

      Đây là lần đầu tiên nàng tiến vào, có kinh nghiệm giống nhau.

      "Ừ, được rồi. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh hoàn toàn biết gì về cái thứ kia cả, Mẫn Du Nhiên , nàng cũng biết, cưỡng bức cũng vô dụng .

      "Đông Phương Ngữ Hinh, mặt của ta rất đau, giúp ta dược tốt nhất . . . . . ."

      Mẫn Du Nhiên bỗng nhiên , Đông Phương Ngữ Hinh nhìn nàng ta cái, lấy ra cái lọ từ nhần trữ vật quăng đến:

      "Tay ngươi phải có thể cử động sao? Tự mình làm. . . . . ."

      Hừ, nữ nhân này, lòng dạ hẹp hòi nhiều lắm, để cho nàng giúp nàng ta, nghĩ hay.

      Mẫn Du Nhiên nhận được rồi, nàng đương nhiên nhanh chóng bôi thuốc, nàng cũng muốn lưu lại vết sẹo nào khuôn mặt.

      "Tiểu Bạch. . . . . ."

      Bên ngoài có người chuyện, Đông Phương Ngữ Hinh kịp phản ứng, đến tận lúc cửa bị người đẩy ra, con kiến đến:

      "Tiểu Bạch, ngươi ở đây nha, vừa nãy ta gọi ngươi tại sao ngươi đáp lại chứ?"

      Là đại ca kiến, Đông Phương Ngữ Hinh trở mặt xem thường:

      "Ta còn chưa quá quen tên này. . . . . ."

      Tiểu Bạch, là đủ quê mùa .

      Con kiến cười ha hả, đối với Đông Phương Ngữ Hinh, nó vẫn rất tốt bụng:

      " thôi, đại vương của chúng ta muốn gặp ngươi đấy?"

      Kiến vương muốn gặp nàng? Đông Phương Ngữ Hinh có phần , nhưng nàng biết lúc này mình cũng thể tùy tiện cự tuyệt. tại đây Kiến vương có quyền uy tuyệt đối!

      "À, vậy chúng ta thôi. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh đứng dậy, vừa sắp rời , Mẫn Du Nhiên lại gọi:

      "Đợi ta với, ta lập tức liền bôi xong dược . . . . . ."

      Đại ca kiến dừng lại, xoay người, khinh thường liếc nhìn Mẫn Du Nhiên cái:

      " Đại vương của chúng ta chưa gặp ngươi. . . . . ."

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 402: Bí mật cấm địa
      Edit: voi còi



      Thân mình Mẫn Du Nhiên chấn động, hiểu hỏi:

      gặp ta? Chỉ gặp nàng?”

      Con kiến gật gật đầu, trong lòng Mẫn Du Nhiên thầm kêu tốt, mặt cũng dám có chút mất hứng:

      “Nhưng...... Chúng ta là cùng nhau đến ......”

      Dựa vào, đều là người giống nhau, vì sao đãi ngọ của nàng cùng Đông Phương Ngữ Hinh lại giống nhau nhưu vậy?

      “Đúng thế a...... Nhưng mà đại vương muốn cho nàng qua tỷ thí, ngươi xác định tại ngươi có thể sao?”

      Tỷ thí? Nghĩ đến con kiến đánh người ngoan độc, Mẫn Du Nhiên sợ tới mức vội vàng lắc đầu:

      “Ai nha, mặt ta, sao vẫn còn đau nhưu vậy a...... Ta đây trước tiên nên ......”

      Mẫn Du Nhiên bụm mặt tròn như quả trứng, nàng mới tìm ngược đâu? Hừ, nàng chỉ biết con kiến bỏ qua Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi xem tại, muốn dẫn nàng qua chịu tội thôi?

      Chẳng qua, nàng thể tưởng được là, kiến vương cho Đông Phương Ngữ Hinh tên, cho dù là đem nàng làm người ngoài, tối thiểu, cũng xem như địch nhân rồi, tự nhiên cũng tận lực làm thương tổn nàng.

      Thấy Mẫn Du Nhiên , con kiến đối với Đông Phương Ngữ Hinh cười:

      “Tiểu Bạch, đại vương còn chờ ngươi đấy? thôi?”

      Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, con kiến đại ca này, cũng là là, thế nhưng cũng đùa?

      Mà Mẫn Du Nhiên, cái này gọi là cái gì? [ lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng] a, con kiến đem nàng đánh đến sợ rồi?

      Thực ra kiến vương cũng là con kiến hiền lành, lúc Đông Phương Ngữ Hinh qua, thậm chí nó còn để cho Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xuống.

      “Tiểu Bạch a, các ngươi làm sao có thể đến chúng ta bên này vậy?”

      Bọn họ bên này, hồi lâu có người tới. rất hiếu kỳ, cảm giác Đông Phương Ngữ Hinh người này có chút thành , cho nên hỏi nàng.

      Đông Phương Ngữ Hinh đem tình đại khái lần, đương nhiên, cũng có cố ý xấu Mẫn Du Nhiên, nàng có thói quen thực tế, ác ý làm thấp người khác, nàng lại làm được.

      “Là thời chi thạch a......”

      Kiến vương tựa hồ nghe qua tên này, nhìn cũng có giật mình, Đông Phương Ngữ Hinh vội hỏi:

      “Đại vương từng nghe qua cái này hay sao?”

      Kiến vương gật gật đầu, thở dài:

      “Kỳ vương quốc kiến chúng ta cũng phải sống ở đây, sau này quốc thổ chúng ta phiêu dật, mới đến đến này...... Những vùng xung quanh này chúng ta ra ngoài xem qua, mảnh tử vong, chúng ta này, cũng theo chúng ta bộ tộc sinh hoạt xuống dưới......”

      Những thứ này, Đông Phương Ngữ Hinh có đoán đến, biết đến rồi.

      “Vậy đại vương cũng biết biện pháp rời ? Tuy rằng các ngươi này cũng sai, ta thích cùng đại vương làm bằng hữu, nhưng...... Tướng công của ta, nữ nhi đều ở phía chờ ta, ta rất nhớ bọn họ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh khẩn thiết, vừa nghe chính là chân tình thực lòng, kiến vương nghe xong có chút cảm động:

      “Ta cảm động ngươi cùng tướng công của ngươi, tình cảm với nữ nhi, nhưng ra ngoài như thế nào ta cũng biết, nơi này, ta chưa bao giờ ra ngoài...... Nhưng mà, ta nhớ được đời trước của ta trước khi chết có qua, nếu như có người bên ngoài loạn tiến vào tỷ thí, chỉ cần giết chết người kia, người còn lại cuối cùng, tự nhiên có thể ra ngoài......”

      Người cuối cùng mới có khả năng ra ngoài?

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút giật mình, quy tắc này, nàng quá tin tưởng, nhưng nếu là , nàng chỉ biết Mẫn Du Nhiên vì sao cho nàng biện pháp ra ngoài ......

      “Chẳng qua, vài thập niên trước, từng có hai người xâm nhập vào chỗ chúng ta, Tiểu Bạch, ngươi muốn gặp bọn họ sao?”

      Kiến vương đột nhiên hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, hai người kia chẳng lẽ luôn luôn đều ở đây sao? Sao nàng chưa từng gặp qua bọn họ a?

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 403: Kết cục của người trước(tiền nhân)
      Edit: voi còi


      Chẳng lẽ là kiến vương nhốt bọn họ sao?

      “Thức ra ngươi gặp qua, bọn họ ở trong cái ao kia.... .......”

      Trong ao? Trong ao phải......

      Tựa hồ là nhìn ra nghi hoặc của Đông Phương Ngữ Hinh, kiến vương tốt bụng giải thích :

      “Kia trong ao vốn là nuôi cá vàng rất xinh đẹp, gieo trồng là hoa sen, võ công hai người bọn họ cũng đều rất lợi hại, ngay tại hồ sen luận võ, đánh vẻn vẹn tháng, chẳng phân biệt được thắng bại, đến cuối cùng......

      Cùng chết trong hồ sen, toàn bộ cá vàng trong đó chết hết, năm thứ hai, liền biến thành bộ dáng như bây giờ, đồng loại của chúng ta, hề cẩn thận rơi vào đó, kết quả cũng trở thành bữa ăn trong miệng cá......”

      Lần này Đông Phương Ngữ Hinh biết nên như thế nào.

      Người, thế nhưng sau khi chết lại biến thành con cá.

      Kia......

      Ý của Kiến vương là -- hai người bọn họ, cũng có người nào ra ngoài sao? Tất cả bọn họ đều chết, cho nên thời chi thạch lại mở ra?

      Mà nàng muốn ra ngoài, trừ phi tự tay giết Mẫn Du Nhiên?

      Bỗng nhiên sắc mặt của Đông Phương Ngữ Hinh có chút trầm trọng, tuy rằng Mẫn Du Nhiên nên chết, nhưng tự mình giết nàng ta, nàng vẫn cảm thấy có chút đành lòng như cũ.

      Kiến vương nhìn đến sắc mặt của Đông Phương Ngữ Hinh thay đổi, biết trong lòng nàng có chút đành lòng, cũng nhiều lời, cười :

      “Ta cũng chỉ là nghe , tình huống cụ thể, cũng ràng......”

      Tuy rằng là nghe , nhưng Mẫn Du Nhiên chút cũng cho chính mình.

      Nàng nên giết Mẫn Du Nhiên sao?

      Bây giờ, hai người cũng có võ công, nàng muốn giết nàng ta dễ như trở bàn tay.

      Nhưng...... Quên , đợi chút rồi sau.

      Kiến vương mang theo Đông Phương Ngữ Hinh rời khỏi hồ nước, trở lại đại điện của , lúc này con kiến chuẩn bị đồ ăn, kiến vương này thế nhưng muốn khoản đãi Đông Phương Ngữ Hinh.

      Nhìn đến bàn ăn đầy những thứ gì đó, Đông Phương Ngữ Hinh có chút dở khóc dở cười.

      “Tiểu Bạch, ngươi nếm thử, đây đều là mĩ vị của chúng ta......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhin có chút đau đầu, nếu ngươi ăn? có lỗi với khoản đãi của Kiến vương, nhưng nếu ăn, lại có lỗi với dạ dày của nàng a.

      “Cái kia...... Đại vương, Tiểu Bạch khả năng ăn quen đồ ăn của chúng ta......”

      Đại ca kiến luôn luôn theo, tựa hồ hiểu được ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh, giải thích .

      “Ngạch...... Này...... Ha ha......”

      Kiến vương sửng sốt, nhưng chợt ha ha cười, Đông Phương Ngữ Hinh cũng theo nở nụ cười:

      “Vừa mới đại ca rất đúng, ta là ăn quen những thứ này......”

      “Vậy các ngươi ăn cái gì?”

      Kiến vương tò mò hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ nghĩ, nên như thế nào với ?

      “Chúng ta ăn những thứ được làm chín, chẳng, ta là luyện đan sư, có đôi khi có thể ăn chút đan dược, cứ như vậy có thể bảo tồn thể lực, thứ hai sao, có thể tăng lên công lực của mình chút......”

      “Công lực? Tiểu Bạch ngươi có võ công sao?”

      “Điều này...... Đại vương, ở nơi này của các ngươi bất kỳ võ công gì đều cũng sử dụng được......”

      Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ cười, điều này kiến vương tự nhiên cũng biết:

      “Cái này ta cũng rất tò mò. Đúng rồi, Tiểu Bạch, vừa rồi lúc ngươi và nữ nhân kia đánh nhau, dùng công phu gì?”

      Xem bọn hứng thú rất lớn, Đông Phương Ngữ Hinh đơn giản giải thích chút, kiến vương cảm giác rất thú vị, khiến cho đại ca kiến cùng nàng luận bàn, Đông Phương Ngữ Hinh cũng giữ lại, quả nhiên đại ca kiến chống đỡ được.

      “Đây là công phu gì?”

      Kiến vương tò mò hỏi.

      “Đây là ít thủ pháp mà thôi......”

      Kiến vương xem Đông Phương Ngữ Hinh cũng , đối với nàng đặc biệt thích, luôn luôn chơi đến còn sớm mới thả nàng trở về.

      ☆, Chương 404: Hoan Hoan vô địch khóc

      Edit: voi còi


      “Tỷ thí ?”

      Lúc Đông Phương Ngữ Hinh trở về, Mẫn Du Nhiên chưa ngủ, nàng luôn luôn chờ Đông Phương Ngữ Hinh trở về.

      Vốn tưởng rằng bị người kéo trở về, nhưng xem nàng chơi rất tốt chính mình trở về, Mẫn Du Nhiên có chút quá tin tưởng.

      “Đánh hồi......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt mở miệng, bỗng nhiên nghĩ đến lời của kiến vương, nàng nhìn về phía Mẫn Du Nhiên:

      “Ngươi có thể tưởng tượng đến muốn ra ngoài thế nào ?”

      “Ta...... Thời gian ta đến học viện cũng dài, biết......”

      Mẫn Du Nhiên hừ ràng xong, tuyệt như là bộ dáng dối.

      Đông Phương Ngữ Hinh thầm than tiếng, Mẫn Du Nhiên này, phỏng chừng là trực tiếp muốn cho chính mình .

      Nằm đến giường, muốn giết người, cũng cần dũng khí nhất định.

      Tuy rằng phải nàng chưa từng giết người, nhưng......

      Tuy rằng Kiến vương giết người mới có khả năng trở về, nhưng vạn nhất thể? Nàng đối với những thứ kia, nửa điểm cũng hiểu biết.

      “Sư Hậu......”

      “Chủ nhân, ta ở đây?”

      “Ta nghỉ ngơi chút, ngươi giúp ta nhìn chằm chằm nữ nhân kia chút nhé......”

      Hia người bọn họ, Đông Phương Ngữ Hinh hi vọng các nàng có thể cùng nhau trở về.

      “Được...... Chủ nhân, ngươi yên tâm ngủ ......”

      Sư Hậu cam đoan , Đông Phương Ngữ Hinh biết năng lực của Sư Hậu, mà giờ Mẫn Du Nhiên muốn giết chính mình, cũng phải chuyện dễ dàng như vậy.

      ngày này trôi qua thực mệt a, hơn nữa nàng còn bị thương chút nho .

      Mặc dù có dược tốt nhất, nhưng có chân khí che chở, tốc độ khôi phục lên cũng cũng chậm ít.

      ##############################

      “Hoan Hoan...... Hoan Hoan, thôi, theo gia gia thôi......”

      Liệt lão qua đón Hoan Hoan, thế nhưng tiểu nha đầu rất mất hứng ở trong phòng, động.

      “Hoan Hoan?”

      “Cháu ......”

      Hoan Hoan bĩu môi, ôm Tiểu Nhạc Nhạc, làm bộ đáng thương .

      “Hoan Hoan, làm sao vậy?”

      Liệt lão cũng thực vội, Hoan Hoan như vậy đáng thương a.

      “Cháu muốn chờ mẫu thân...... Ngộ nhỡ mẫu thân trở lại, nhìn tới cháu sốt ruột ......”

      Hoan Hoan cái mũi đau xót, thế nhưng ô ô khóc lên.

      Trong lòng Liệt lão càng khó chịu, tiểu nha đầu này, sao lại làm cho người ta đau lòng như vậy chứ?

      “Hoan Hoan a, nương của cháu trở về chúng ta liến biết a, , cùng gia gia thôi......”

      “Cháu cần...... Phụ thân ra, mẫu thân cũng thấy, cháu muốn ở đây chờ họ......”

      Ô ô, sao lại bắt nạt người ta như vậy a? Trước đó lâu, phụ mẫu đều bồi ở bên người bé, nhưng......

      Bây giờ, bọn họ đều biết thế nào? Đặc biệt nương, thế nhưng bị cái nữ nhân xấu xa kia đưa đến địa phương biết tên.

      Nếu như sớm biết rằng nương xảy ra chuyện, bé nhất định để cho nương mình .

      Tuy rằng, bé theo qua cũng thể giúp nương cái gì, nhưng......

      Tối thiểu, nương cảm thấy đơn a a......

      Bỗng nhiên Hoan Hoan muốn khóc, mà tiểu hài tử, rất nhiều việc là lo lắng nhiều, nghĩ đến khóc, bé lập tức liền khóc ra......

      “Ô ô...... Mẫu thân...... Muốn mẫu thân......”

      Nghe được Tiểu Hoan Hoan khóc, Liệt lão gấp cũng còn cách nào khác, ông khi nào xem qua tiểu hài tử?

      Lại càng dỗ đứa ......

      “Hoan Hoan...... Hoan Hoan, cháu đừng khóc a......”

      Liệt lão gấp gáp ở trong phòng đảo quanh, nhưng tiểu nha đầu vẫn ô ô khóc, bộ dáng sao có chút bỏ qua.

      Trong lòng Liệt lão, cũng phải loại khó chịu a.

      “Ai nha, tiểu nha đầu, đừng khóc được ? Cháu thử xem...... Thế nào mới khóc?”

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 405: Muốn giết ta sao?

      Edit:..LamThiên..

      Liệt lão cuối cùng bất đắc dĩ , Tiểu Hoan Hoan lau lau cái mũi:

      “Con muốn mẫu thân......”

      “Này...... Ta tại cũng còn cách nào khác a......”

      nếu là có biện pháp, nhất định đem người mang về, cái nữ nhân Mẫn Du Nhiên kia, nhất định bỏ qua cho nàng .

      “Con muốn mẫu thân......”

      “Ta......”

      Này cùng phải đều như nhau sao? Liệt lão ở lúc nhức đầu biết làm sao Chích lão bên kia đợi được người liền tự mình qua nhìn xem , ở xa nàng nghe được tiếng khóc của Hoan Hoan, nàng vội vội vàng vàng chạy vào:

      “Hoan Hoan qua đây, nãi nãi nhìn xem...... là ai vậy chọc bảo bối của ta a......”

      “Ô ô...... Nãi nãi...... Con muốn mẫu thân......”

      Hoan Hoan ô ô khóc chui vào trong lòng Chích lão, Liệt lão nhìn vậy liền trực tiếp trừng mắt, tiểu nha đầu này thế nào lại chui vào trong lòng a?

      Đồ đệ này, muốn cùng chính mình thân cận, có phải hay ? Có phải hay ?

      “Hoan Hoan nên gấp gáp a...... Gia gia cùng nãi nãi còn có hiệu trưởng, chúng ta đều suy nghĩ biện pháp đây? Hoan Hoan có phải đứa thông minh nhất hay a?”

      Lời hay ai cũng đều thích nghe, Tiểu Hoan Hoan lại càng thích, bé tự nhận chính mình là người thông minh nhất .

      Bé rưng rưng gật gật đầu, Chích lão ôn nhu ::

      “Vậy con muốn cứu mẫu thân con sao?”

      Tiểu Hoan Hoan lại gật đầu, Chích lão ôn nhu vuốt đầu Tiểu Hoan Hoan:

      “Vậy con liền cùng gia gia và nãi nãi thương lượng chút ...... Chúng tanhất định cùng nhau đem mẫu thân của con cứu ra, được ?”

      Lời này, nhưng là đến tâm tư của tiểu nha đầu.

      Nãi nãi để cho bé cũng nghĩ cách , đó là đem bé trở thành người lớn.

      Ý nghĩ như vậy, cực lực lấy được cảm tình của Hoan Hoan , bé vội vàng gật đầu đáp ứng, Chích lão ôm bé cùng nhau .

      Này hết thảy, bất quá chỉ hết chút thời gian, Liệt lão nhìn đến trợn mắt há hốc mồm .

      Nguyên lai chỉ cần như vậy là có thể thu phục được tiểu nha đầu này?

      vừa mới như thế nào lại nghĩ tới a? Ai nha, thực có biện pháp đối phó với tiểu hài tử a. Vẫn là lão thái bà có biện pháp.

      Liệt lão thầm học xong chiêu, về sau đối phó với Tiểu Hoan Hoan, đúng là cần có học vấn.

      ##############################

      Nửa đêm canh ba, người bình thường đều ngủ ngon giấc.

      Trong phòng tĩnh lặng, người giường bỗng nhiên ngồi dậy.

      Nàng cũng có trực tiếp xuống giường, mà là......

      Ngồi, lẳng lặng , lên tiếng ngồi im.

      Ngồi như vậy hồi, nàng lại nằm xuống, tựa hồ như ngủ.

      Bất quá, ngươi nếu nhìn kỹ, phát ngoài miệng nàng có che cái gì đó.

      Qua đến nửa canh giờ nữa, người nọ bỗng nhiên đứng dậy, lén lút đến trước cái giường khác --

      Nàng giơ tay lên, trong tay có cái gì sáng loáng !

      “Đông Phương Ngữ Hinh, chớ trách ta tâm ngoan, giữa chúng ta chỉ có thể có người được sống ......”

      Mẫn Du Nhiên giơ chủy thủ, miệng vẫn nhưng chủy thủ hung hăng hạ xuống, thẳng tắp đâm vào ngực Đông Phương Ngữ Hinh .

      Lực độ của nàng rất lớn, cơ hồ là dùng hết khí lực.

      Chính là, chủy thủ vừa hạ xuống, nàng lại nghe được “ tiếng.

      Mẫn Du Nhiên sửng sốt, Đông Phương Ngữ Hinh nàng......

      có khả năng......”

      Nàng lại giơ chủy thủ lên, thể tin được lại hạ xuống, vẫn như cũ có đâm trúng…..

      “Vẫn còn cho là ta ngủ sao?”

      Ngay tại lúc nàng muốn trực tiếp hướng tới cổ họng của đông phương Ngữ Hinh, người giường bỗng nhiên mở mắt ra, lạnh lùng hỏi.

      “Ngươi...... Ngươi thế nào......”

      Mẫn Du Nhiên ngơ ngác nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, thể tin được nàng thế nhưng tỉnh lại.

      “Ngươi cho là ngươi phẩm chất riêng về điểm này == mê = dược liền đối ta hữu hiệu?”

      ☆, Chương 406: Ta sợ hãi......


      Edit:..Lam Thiên..

      Đông Phương Ngữ Hinh thuận tay tiếp được, lạnh lùng nhìn nàng:

      “Ngươi cho là ta biết lúc này muốn ra khỏi gian chi thạch chỉ có cách giết chết những cùng vào hay sao? Ta chính là nghĩ đến động thủ giết ngươi, ta là muốn chúng ta đều có thể cùng ra ngoài, Mẫn Du Nhiên, ngươi làm cho ta thất vọng......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vuốt vuốt chủy thủ, Mẫn Du Nhiên vừa nghe thầm nghĩ tốt:

      “Ta...... Đông Phương Ngữ Hinh, ta......”

      Dược của nàng thế nhưng đối với Đông Phương Ngữ Hinh có hiệu quả, mà thân thủ của Đông Phương Ngữ Hinh......

      Nghĩ đến thời điểm luận võ, nếu phải chính mình dùng kế tiểu nhân, căn bản có khả năng thắng được Đông Phương Ngữ Hinh .

      “Ngươi cái gì ngươi? Ta đối với ngươi lần lại lần đều hạ thủ lưu tình, còn ngươi đối với ta, lần lại lần đều hạ sát thủ...... Mẫn Du Nhiên, ngươi có biết điểm mấu chốt của ta là đâu ? Ngươi may mắn , xúc động tới điểm mấu chốt của ta.”

      “Ta...... Đông Phương Ngữ Hinh...... Ta sai lầm rồi, chúng ta cùng nhau , ra ngoài......”

      Vũ khí đến trong tay của Đông Phương Ngữ Hinh, Mẫn Du Nhiên bất kỳ ưu thế nào.

      Mẫn Du Nhiên sợ tới mức nhanh chóng cầu xin tha thứ, chính là, Đông Phương Ngữ Hinh vốn cũng phải là người dễ mềm lòng .

      Nếu phải chỉ có hai người các nàng ở đây, Mẫn Du Nhiên sớm đáng chết .

      tại? Chậm......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh tiếng, chủy thủ chợt lóe, thẳng tắp hướng tới ngực của Mẫn Du Nhiên.

      Với thân thủ của nàng, Mẫn Du Nhiên làm sao có thể trốn tránh được? chủy thủ kia thẳng tắp bay , Mẫn Du Nhiên thân mình mềm nhũn, thoáng cái liền mất mạng, tuyệt đối dong dài dây dưa......

      “Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi...... Ta thành quỷ cũng buông tha cho ngươi......”

      Mẫn Du Nhiên gắt gao trợn tròn mắt, chết nhắm mắt.

      “Vậy ngươi liền tại đây hảo hảo thành quỷ ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh từ giường đứng dậy, nàng xác định mình giết chết Mẫn Du Nhiên, nhưng......

      ##############################

      “Sư Hậu, sao lại thế này? Ta giết chết nàng , vì sao còn chưa có phản ứng a......”

      Nàng cho rằng...... Giết người xong liền trực tiếp trở về, nhưng tựa hồ phải......

      “Ngươi trước đợi chút, nhìn xem chút ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nàng cũng dám tiếp tục ngủ, liền an vị chờ, biết đợi bao lâu, con kiến cũng có trở lại.

      Chung quanh hết thảy, tựa hồ chậm rãi biến mất, nơi này là cái phòng, mà là biến thành rừng cây.

      Nơi này giống như nơi lúc nàng vừa tới, bất quá cây cối bốn phía có màu xanh.

      Bên tai, còn có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, giống như nơi của con kiến bên kia, chút cũng có dấu hiệu có sinh mệnh.

      Nơi này......

      Vẫn như cũ phải là bên ngoài, chính là, Mẫn Du Nhiên bị chính mình giết chết .

      “Sư Hậu, chúng ta nên làm cái gì bây giờ??”

      Đông Phương Ngữ Hinh biết làm thế nào mới có thể ra ngoài, đồn đãi kia, quả nhiên thể tin được a.

      “Này...... Chủ nhân, ta cũng biết...... Tiếp tục thôi......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghĩ bọn họ cũng còn biện pháp nào khác, chẳng bằng cứ về phía trước nhìn chút .

      Tiếp tục về phía trước, nàng phát vẫn như cũ thể sử dụng chân khí, này tựa hồ như có cái gì đó áp chế chân khí người nàng.

      Cứ như vậy nàng có mục đích mà về phía trước, biết hết bao lâu, bên trong rừng cây thấy điểm dừng này, bỗng nhiên truyền đến cỗ hơi thở cường hãn đè nén .

      Đó là loại uy áp cực kì nặng nề, mà loại uy áp này, chỉ có thể gặp khi có người so với chính mình cường hãn hơn rất nhiều , người mới có thể cảm giác được.

      “Chủ nhân...... Trước đợi chút......”

      Sư Hậu bỗng nhiên khẩn trương hô lên, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng dừng lại, Sư Hậu run giọng :

      cần tiếp..... Phía trước, ta sợ hãi......”

      ☆, Chương 407: Vương giả thần bí


      Edit:..Lam Thiên..
      Ta sợ hãi......

      Ba chữ vô cùng đơn giản , nhưng lại khiến Đông Phương Ngữ Hinh tuyệt đối chấn động.

      Sư Hậu theo chính mình cũng đoạn thời gian , cùng chính mình sóng vai cũng phải lần lần hai .

      Ma thú thập giai mãn cấp , rất nhanh liền có thể tiến giai......

      Kia nhưng là cái tuyệt đối cường hãn tồn tại.

      Nhưng hôm nay, tại, vừa mới, nó thế nhưng nó sợ hãi......

      Đông Phương Ngữ Hinh mang theo Sư Hậu lâu như vậy, lần đầu tiên nghe được nó như thế......

      Nàng cũng lo lắng , nhịn được dừng lại.

      Bởi vì, uy áp kia giống nhau nàng cũng có thể cảm nhận được.

      Nhưng lúc này, tại đây, nàng chỉ có mình người, tiếp tục , vậy nàng cũng biết chính mình còn có thể đến chỗ nào nữa?

      “Sư Hậu, ngươi có thể cảm giác được là vật gì sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh bất an hỏi, Sư Hậu lắc lắc:“ thể......”

      loại có thể cảm giác được , chính là khi đối phương so với chính mình yếu hơn hoặc là thực lực cách xa nhiều lắm tồn tại. Mà quá mức cường đại , thực lực cách xa quá nhiều , liền có khả năng cảm nhận được.

      “Này......”

      Đông Phương Ngữ Hinh do dự chút, biết phía trước là gì , tuyệt đối nguy hiểm......

      Mà quay lại phía sau lại là rừng rậm vô biên......

      tại nàng, cho dù là muốn qua...... Cũng tất có thể......

      Tìm được đường về, hoặc cũng có lẽ, cái truyền thuyết về thời chi thạch kia, cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.

      “Vậy chúng ta trước tiên lui về sau vài bước, đợi chút rồi sau......”

      Sư Hậu lần này phản bác, nàng cũng cảm giác được loại nguy hiểm biết.

      ##############################

      “Ngươi muốn dẫn ta chỗ nào?”

      Tà Tâm là muốn cứu nàng, Nhu Y liền cùng rời , bất quá, địa phương tới có chút đúng.

      Nàng biết chính mình như thế nào đến được , nhưng thời điểm đến cái địa phương kia, cỗ cảm giác lãnh làm cho nàng nhịn được rùng mình cái:

      “Muốn trở về có thể...... Ta giữ ngươi......”

      Tà Tâm quay đầu, lạnh lùng nhìn Nhu Y, Nhu Y vất vả mới có ngày ra, nàng làm sao có thể buông tha cho?

      Nàng vội vàng lắc đầu, Tà Tâm khinh thường cười, tiếp tục về phía trước.

      Quanh co lòng vòng biết qua bao lâu, rốt cục nàng nhìn thấy có thị vệ canh gác:

      “Ta muốn thấy đại vương các ngươi......”

      Tà Tâm trong tay lấy ra vật gì đó đưa cho người nọ, người nọ nhìn thoáng qua, ::

      “Chờ chút, ta vào bẩm báo......”

      Sau đó hai người liền đứng tại đây chờ, liên tục chờ......

      Nhu Y có chút kiên nhẫn, nhưng nhìn Tà Tâm đều có thể nhẫn nại như vậy, nàng cũng chỉ có thể cúi đầu tiếp tục chờ đợi.

      Qua hồi lâu, người rời kia mới trở về, bên người nhiều hơn bốn người.

      “Đại vương , có thể thấy các ngươi......”

      Bọn họ trong tay cầm miếng vải đen, trong đó có hai người qua, che lại ánh mắt của Tà Tâm cùng Nhu Y , sau đó mới dẫn bọn họ về phía trước.

      hơn nửa canh giờ, miếng vải đen trước mắt hai người mới được lấy , lúc này, bọn họ ở trong đại điện.

      “Tà Tâm, ngươi muốn gặp bổn vương?”

      thanh vang vọng vang lên, Nhu Y vội vàng ngẩng đầu nhìn qua.

      Nhưng nàng vừa ngẩng đầu, bị Tà Tâm ngăn chận, cảnh cáo :

      “Ngươi muốn sống nữa sao?”

      Nhu Y sợ tới mức lui lui bả vai, đại vương là cái gì a, thế nào lại lợi hại như vậy?

      “Đại vương...... đây là ta tìm trợ thủ đắc lực cho ngài, bất quá võ công của nàng hoàn toàn phế , đại vương có thể hay giúp nàng khôi phục lại chút?”

      Tà Tâm giọng điệu cung kính , Nhu Y trong lòng càng thêm hiếu kỳ, biết đại vương này đến cùng là loại người nào?

      Chương408: xấu thối


      edit: PDN

      Chính là đối với đảo chủ, cũng thấy qua Tà Tâm cung kính như vậy .

      "Phế ? Ngươi tìm phế vật để giúp đỡ?"

      Người bên lạnh lùng cười, phế vật chuyện này, khiến Nhu Y nghe xong cảm giác trong lòng rất đúng, nàng muốn lớn tiếng nàng phải phế vật, nhưng. . . . . .

      , được, nàng phải nhẫn nại, đây là hy vọng duy nhất của nàng.

      "Đại vương, nàng căm thù Uất Trì Tà Dịch đến tận xương tuỷ, người như vậy, với ta mà , đúng là sống rất hữu dụng. . . . . ."

      Tà Tâm giải thích, đại vương kia nhìn về phía Nhu Y, bỗng nhiên trong tay hơn sợi dây , bay thẳng về phía Nhu Y.

      Nhu Y muốn né tránh, Tà Tâm lại bỗng nhiên điểm trụ tại huyệt đạo của nàng, nàng vậy mà thể cử động chút nào .

      Dây quấn lấy cổ tay của nàng, đôi mắt của đại vương kia nhíu lại, sau lúc lâu, :

      "Tuy là tệ, nhưng. . . . . . Muốn khôi phục cũng phải chuyện dễ dàng như vậy. . . . . ."

      Lời này, thể nghi ngờ cho Nhu Y hi vọng lớn, ánh mắt của nàng kích động đỏ lên, nếu phải thể động, đoán chừng trực tiếp quỳ xuống để lạy tạ người kia.

      "Đại vương. . . . . . Pháp lực của ngài giới hạn, nhất định có thể giúp nàng chứ?"

      Vẻ mặt Tà Tâm mong đợi hỏi, đại vương kia cười ha hả:

      "Chuyện này, để cho ta suy nghĩ chút. . . . . ."

      Ý tứ này, thực ràng, có biện pháp cứu chữa, nhưng muốn cứu hay , còn phải xem tâm tình của lão.

      "Nhu Y, vậy ngươi trước hết ở lại, chờ đại vương giúp ngươi. . . . . ."

      Tà Tâm cũng hiểu được ý tứ của lão, mà thể rời quá lâu, cho nên, phải nhanh chóng trở về .

      Tà Tâm cáo từ rời , Nhu Y bỗng nhiên cảm thấy thân mình run lên, huyệt đạo kia thế nhưng giải khai .

      Đại vương sớm thu hồi dây :

      "Ngẩng đầu lên. . . . . ."

      Nhu Y có phần dám ngẩng đầu, khuôn mặt của nàng lúc này, ngay chính nàng nhìn cũng thấy quá kinh khủng .

      "Đại vương, Nhu Y dám. . . . . . khuôn mặt Nhu Y vốn cũng là như hoa như ngọc , nhưng. . . . . . cẩn thận bị người ta làm hại, bây giờ là vô cùng thê thảm. . . . . ."

      Nhu Y cúi mạnh đầu, đại vương kia lại đứng lên, từ từ đến, giơ tay lên nâng cằm của Nhu Y lên, nhìn thấy khuôn mặt kia, cười ha hả:

      " là đủ xấu xí . . . . . ."

      Lời này, đả kích người khác, tuy rằng lời .

      "Ta. . . . . ."

      Nhu Y tủi thân muốn khóc, khi nào nàng từng xấu xí như vậy? Nhưng khi người quen làm mỹ nữ, nàng nhất định hi vọng chính mình tiếp tục làm nữ nhân xấu xí.

      "Có điều, tắt đèn, nữ nhân đều giống nhau. . . . . ."

      xong, xoay người, lần nữa trở lại chỗ ngồi cao thường ngồi:

      "Muốn ta cứu ngươi, ta cần thành ý của ngươi. . . . . ."

      Thành ý. . . . . .

      Thân thể của Nhu Y run lên, trong sạch của nàng, vẫn đều giữ lại vì nam nhân kia, nhưng. . . . .

      Bây giờ, lại để cho người nam nhân này sao?

      Đại vương này, thoạt nhìn ít nhất hơn năm mươi tuổi , dáng người cao lớn thô kệch, vừa nhìn chính là kẻ thô bạo.

      Tuy rằng bây giờ nàng đúng là rất xấu, nhưng. . . . . .

      Lần đầu tiên cho người này, trong lòng vẫn có phần cam lòng như cũ.

      Nhưng trừ bỏ thân thể trong sạch, nàng biết mình còn có thể có thành ý gì.

      "Đại vương. . . . . ."

      Nghĩ vậy, trong lòng Nhu Y có tính toán, nàng chậm rãi đứng lên, cởi quần áo của chính mình . . . . . .

      May mắn , tuy rằng khuôn mặt xấu , nhưng thân thể dáng người của nàng vẫn còn tồn tại như cũ.

      "Ngươi nữ nhân này, chẳng những lớn lên xấu. . . . . . người đúng là rất thối. . . . . . Người tới, đưa nàng tắm rửa trước. . . . . ."

      Nhu Y suýt chút nữa tức chết, nàng phải hiến thân cho nam nhân này tuổi xấp xỉ gia gia của mình , thế nhưng lão ta còn ghét bỏ chính mình?

      Chương 409: có soái ca cũng đừng quan tâm con

      Edit: PDN

      Nhưng mà, thể tức giận , thể nổi cáu, kiềm chế, kiềm chế. . . . . .

      Nàng lần lượt tự với mình, mặt phải mang theo tươi cười, phải có thành ý.

      ##############################

      "nãi nãi, người gạt con. . . . . ."

      Chích lão đưa Hoan Hoan , thương lượng biện pháp cứu Đông Phương Ngữ Hinh.

      Nhưng Hoan Hoan theo, kết quả phát , bọn họ hoàn toàn còn cách nào khác cứu người.

      Bé buồn bực , cũng tức giận.

      Bị Hoan Hoan thầm oán như vậy, mặt già của Chích lão đỏ lên, nhưng có biện pháp gì nha.

      Nếu có, bà sớm đến cứu người .

      "Cái kia. . . . . . Hoan Hoan, phải nãi nãi suy nghĩ sao?"

      Chích lão vội vàng qua dỗ người, Tiểu Hoan hoan thở dài:

      "Vậy người nghĩ nhanh lên , con muốn xem phụ thân. . . . . ."

      Phụ thân còn chưa ra, ô ô. . . . . .

      Hoan Hoan bất lực, bé rất hy vọng có thể nhìn thấy phụ thân. Cho dù bọn họ thương lượng chút cũng được.

      "Được rồi, ta mang con . . . . . ."

      Chích lão lo lắng Hoan Hoan tự mình luẩn quẩn trong lòng, muốn theo, Hoan Hoan lại xua xua tay:

      "Nãi nãi người phải nghĩ biện pháp cứu nương của con . . . . . Chính con có thể , con ở ngay bên ngoài lúc với phụ thân là tốt rồi. . . . . ."

      Chích lão nhìn vẻ mặt Hoan Hoan có gì đúng, tiểu hài tử khó tránh khỏi dựa vào người lớn, chuyện này cũng bình thường, bà cũng dám kỹ , cũng đáp ứng cầu của Hoan Hoan rồi.

      Hoan Hoan ôm tiểu Nhạc Nhạc, từ từ , vẫn đến nơi Đông Phương Ngữ Hinh biến mất.

      "Phụ thân, chừng nào người mới xong đây . . . . . Nương thấy , người biết ?"

      Tiểu Hoan hoan khóc , bé lau mũi, tiếp tục :

      " nơi xa lạ, người lo lắng an toàn của nương sao? Hoặc là, bên đó có rất nhiều soái ca, nam nhân so với người đều tốt hơn, mẫu thân muốn quay về. . . . . ."

      Nghĩ vậy, hoan hoan khóc càng thương tâm :

      "Nhưng mà. . . . . . Bên kia cho dù có nhiều soái ca hơn nữa, có thể có nữ nhi đáng như con đây sao? Ô ô, mẫu thân người rất xấu rồi, cho dù người muốn sinh tiếp nữ nhi đáng như con vậy, thế cũng tuổi hơn a. . . . . . Người có thể cần phụ thân , nhưng tại sao có thể cần hoan hoan rồi chứ?"

      Lúc này Tà Dịch may mắn nghe được, nếu nghe được nữ nhi của mình như vậy, đoán chừng muốn trực tiếp đâm đầu vào tường.

      "Hu hu, mẫu thân, người quan tâm con chứ? Hu hu, con nhớ người . . . . . ."

      Tiểu nha đầu tiếp tục khóc, khóc biết bao lâu, nàng cũng ngủ mơ mơ màng màng.

      "Ai. . . . . ."

      Liệt lão thở dài, tiểu nha đầu này, tình cảm của bé với Đông Phương ngữ hinh, tất nhiên là ai có thể so sánh .

      Bao gồm Tà Dịch, mặc dù là phụ thân của bé, nhưng. . . . . .

      Dù sao, ngày ở cùng bên người bé nhiều lắm, mà Hinh Nhi đúng là nuôi dưỡng bé từ nhỏđến lớn, lần này mất tích, tiểu nha đầu nhất định quen.

      Có điều cái gian kia. . . . . .

      Liệt lão bế tiểu Hoan Hoan trở về, hình như tiểu Hoan Hoan mệt mỏi. . . . . .

      Bé ngủ mơ màng, Liệt lão đặt bé giường, đắp chăn xong, sau khi xác định có việc gì mới rời .

      "Bé còn ngủ?"

      Hai ngày nay Chích lão cũng nhàn rỗi, bà tìm đến rất nhiều sách cổ, muốn xem chút có biện pháp phá giải hay .

      "Ừ. . . . . . Tiểu nha đầu này, ta nhìn cũng cảm thấy đáng thương. . . . . ."

      Liệt lão ngổn ngang trăm mối thở dài, sắc mặt Chích lão cũng ngưng trọng trầm giọng :

      "Ta điều tra thêm xem đám sách cổ này có ghi lại biện pháp phá vỡ hay ! Nếu có thể cứng rắn mở ra, cũng tốt. . . . . . Chỉ lo Hinh Nhi kiên trì được bao lâu. . . . . ."
      minhhanhng thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 410: mình xông vào U Minh giới
      Edit: voi còi


      Mạnh mẽ mở ra? Cái này, dễ hơn làm a.

      đêm chuyện, mà Chích lão cùng Liệt lão nghiên cứu những thứ này, loại nhưng là mất ăn mất ngủ .

      Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, bọn họ mới nghĩ đến muốn cho Tiểu Hoan Hoan đứng lên ăn cơm.

      Chích lão vội vàng đến trong phòng gọi người, nhưng trong phòng, sớm rỗng tuếch.

      Hoan Hoan?

      Trong lòng Chích lão thầm nghĩ tốt...... Tiểu nha đầu này, phải là......

      Chính mình vụng trộm chạy ? Hay là tìm phụ thân của bé?

      Trong lòng Chích lão thầm giữ may mắn, chỉ là, Tiểu Hoan Hoan, lại......

      ##############################

      “Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi dẫn ta U Minh giới ......”

      Vô Tình U Minh giới là có thể cứu mẫu thân. Mà mấy người Chích lão tuy rằng cũng rất lợi hại, nhưng bọn họ cũng có biện pháp cứu người.

      cần chờ bọn họ nghĩ biện pháp, bé là nữ nhi của mẫu thân, mẫu thân có nguy hiểm, bé muốn ngây ngốc chờ.

      Mà Tiểu Nhạc Nhạc, kiến thức luôn luôn nhiều hơn, nó biết đến tình so phụ mẫu bé đều nhiều hơn.

      Tiểu Nhạc Nhạc biết Hoan Hoan muốn U Minh giới, nó vốn là đồng ý, nhưng......

      Lại suy nghĩ, tính tình của Tiểu Hoan Hoan, thế nhưng là cùng Hinh Nhi giống nhau, rất cố chấp.

      Cho dù là nó mang theo bé , bé buông tay như cũ, như vậy càng lãng phí thời gian, thậm chí có rất nhiều rất nhiều nguy hiểm, cho nên......

      “Hoan Hoan, U Minh giới, rất nguy hiểm a......”

      Tiểu Nhạc Nhạc lo lắng dặn, nhưng Hoan Hoan sợ, chỉ cần có thể cứu người, nguy hiểm như thế nào đối với bé mà đều là chút lòng thành.

      người sủng, tự nhiên là Tiểu Nhạc Nhạc mang theo Tiểu Hoan Hoan, dùng tốc độ nhanh nhất đến cửa vào U Minh giới.

      “Oa, đây là U Minh giới sao? Sao lại xinh đẹp như vậy?”

      Hình dáng căn bản có chút khủng bố nào, cánh cửa lớn màu vàng, mà trước cửa toàn bộ đều là những đoá hoa màu vàng, trong đoá hoa thậm chí còn có mùi hương nhàn nhạt nữa?

      “Cái kia...... Hoan Hoan, cẩn thận chút, hoa này tuy rằng đẹp mắt, nhưng có kịch độc, nên đụng đến chúng, càng nhớ là phải nín thở......”

      Tiểu Nhạc Nhạc vội vàng nhắc nhở Hoan Hoan, kỳ Hoan Hoan biết hoa này đơn giản, bé là luyện đan sư, đối với độc dược cũng rất mẫn cảm.

      Thân ảnh bé bỏng của bé đến trước cửa lớn, cửa đóng kín, Hoan Hoan hô:

      “Có người ?”

      Tiếng của Hoan Hoan lớn, nhưng cửa này tựa hồ có hiệu quả truyền , bốn phía đều quanh quẩn thanh “Có người ......” .

      Hoan Hoan vươn tay ôm lỗ tai, lát sau, cuối cùng cửa theo bên trong mở ra, hai hàng thị vệ đứng chỉnh tề, trong tay cầm dao chói lọi.

      “Ai ở U Minh giới ồn ào?”

      giọng uy nghiêm truyền tới, hai đội binh lính kia lui về phía sau nửa bước, nam nhân thân áo giáp bước ra.

      “Vị soái ca này, đây là U Minh giới sao?”

      Hoan Hoan nhìn đến có người ra, có chút khẩn trương, cũng có chút sợ hãi, bé gắt gao ôm Tiểu Nhạc Nhạc trong lòng, mặt lại vẫn mỉm cười ngọt ngào như cũ --

      Mẫu thân từng dạy bé, đưa tay đánh người khuôn mặt tươi cười,đương nhiên mỉm cười đối với người khác là nguyên tắc cơ bản nhất, đặc biệt ngoại lệ với người đáng ghét.

      “Tiểu nha đầu, đương nhiên đây là U Minh giới, tiểu hài tử như ngươi, làm sao có thể đến địa bàn U Minh giới chúng ta?”

      Ai thích nghe lời dễ nghe? câu soái ca, làm cho tâm tình người thủ lĩnh cầm đầu kia cực tốt, hơn nữa xông vào là tiểu nương, tức giận vừa rồi liền càng biến mất.

      Tiểu nương này đáng , khuôn mặt nhắn phì đô đô cười tủm tỉm, làm cho người ta muốn tức giận với bé đều khó khăn a.

      ☆, Chương 411: Gặp mặt đại vương
      Edit: voi còi


      “Ta...... Ta là tới cứu người a......”

      Sắc mặt của Hoan Hoan buồn bã, bỗng nhiên cúi đầu, cắn miệng vẻ mặt đau xót .

      “Tiểu nương, U Minh giới phải địa phương ngươi nên đến, ngươi cứu người nào vậy? Nhanh nhanh trở về , ta coi như chưa bao giờ nhìn đến qua ngươi......”

      Thủ lĩnh tốt bụng xong, nhưng mà Tiểu Hoan Hoan cũng phải là người dễ dàng buông tha như vậy.

      “Soái ca, ta muốn gặp đại vương của các ngươi......”

      U Minh giới, lúc ở đường bé nghe Tiểu Nhạc Nhạc , U Minh đại vương, võ công rất là cao thâm.

      Chẳng qua, đâu chỉ là cao thâm, võ công của ông ta, cùng người bên ngoài giống nhau, có thể là phương thức tu luyện hoàn toàn khác nhau.

      Cho nên, người bên ngoài làm được, bọn chưa chắc làm được.

      Người bên ngoài làm đến, bọn chưa chắc làm được.

      “Ha ha...... Tiểu nương, đây là có khả năng ......”

      Vương của bọn họ, là vương tối cao nhất a, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện người có thể nhìn đến?

      “Soái ca, vậy có biện pháp gì mới có thể gặp được vương của các người ?”

      Tiểu Hoan Hoan cắn môi, cố chấp nhìn .

      đội người này cũng có hơn hai mươi người, thủ lĩnh này là lợi hại nhất, bên trong còn bao nhiêu người cũng biết --

      Loại tình huống này, bé có khả năng xông vào, cho nên thương lượng chút, rất quan trọng.

      “Này... Tiểu nương, phải ta làm khó dễ ngươi, chính là, đây thực phải địa phương ngươi nên đến ......”

      Thủ lĩnh lại lặp lại, Tiểu Hoan Hoan lắc đầu:

      “Nhưng mà nương của ta cần đại vương của các ngươi cứu mạng a...... Ta muốn cứu nương!”

      hài tử tốt hiếu thuận. Trong lòng thủ lĩnh thầm tán thưởng, chính là, quy tắc của U Minh giới.

      “Tiểu nương, ngươi muốn gặp vương chúng ta?”

      Tiểu Hoan Hoan nghiêm cẩn gật gật đầu, thủ lĩnh kia thở dài:

      “Muốn gặp vương, ngươi cần phải thông qua trùng trùng cửa khẩu, bằng ......”

      U Minh giới, sở dĩ thần bí, đó là bởi vì người bình thường căn bản liền vào được.

      Ở dưới tình huống, phát người ngoài, trực tiếp bị bọn họ đuổi giết......

      Mà kỹ thuật truy tìm người của bọn họ thần bí, có thể ai có thể chạy thoát.

      Mà hôm nay đúng là, đối với tiểu nương này phá lệ.

      Chính là, tiểu nương này quá mức cố chấp.

      Nếu như bé cố ý muốn gặp đại vương, cho dù là nghĩ muốn thả nước, cũng cần phải......

      Ấnh mắt tối sầm lại, lại nhìn về phía Hoan Hoan, tiểu nương này, tuyệt đối qua được.

      “Khảo nghiệm như thế nào a...... Ta nguyện ý thử xem......”

      Tiểu Hoan Hoan nhưng là nghe được có biện pháp tìm được người kia, bé vui vẻ hỏi, mới mặc kệ là muốn làm cái gì đâu?

      “Ngươi tiểu nha đầu này...... Ai, ngươi muốn gặp vương của chúng ta như vậy, ta liền mang ngươi nhìn xem khảo nghiệm ......”

      Hoan Hoan vừa nghe trong lòng vui vẻ, vội vàng theo vào.

      Sau khi Tiểu Hoan Hoan vào, cánh của kia cũng chi nha tiếng đóng lại.

      Hoan Hoan có quay đầu, gắt gao theo thủ lĩnh kia.

      chỉ chỉ con đường cách đó xa, thở dài:

      “Muốn gặp vương chúng ta, chính là qua con đường này......”

      Con đường này? Hoan Hoan nhìn xuống, hiểu hỏi:

      “Soái ca, cái này có gì khác nhau a? phải bình thường sao?”

      “Tiểu nương, ngươi xem......”

      Tay bỗng nhiên vung lên, đối với con đường kia đảo qua, đường bằng phẳng bỗng nhiên thay đổi.

      Cách Hoan Hoan gần nhất, mặt toàn bộ phủ kín than củi đỏ rực, bọn họ thậm chí còn có thể nghe được tiếng vang bùm bùm, Hoan Hoan cách gần, bé thậm chí có thể cảm giác được độ nóng kia.

      ☆, Chương 412: Nam hài xinh đẹp

      Edit: voi còi



      Phía sau than củi, là vũ khí đỏ rực, khoảng cách ước chừng có bốn năm thước (4-5m), sau đó là đầu đao sắc bén, đám liên tiếp, nếu như muốn tới, phải đầu mũi đao.

      Tiếp qua năm sáu thước (5-6m), đó là độc xà bò đầy, bọn chúng phun lưỡi độc, làm cho người ta xem liếc mắt cái đều cảm thấy đáng sợ.

      Mà bên kia xà độc, cũng là nướcnước kia là màu đỏ, bên trong có con gì đó vặn vẹo.

      Lại sau này......

      cái đầm nước màu đen, biết có chỗ lợi gì.

      Phía sau đầm nước là biển lửa, che khuất con đường phía sau, biết biển lửa kia có phải đến tận cùng hay .

      Hoan Hoan nhìn thầm líu lưỡi, này......

      Đây là làm cho người ta tìm chết?

      Chẳng qua bé có võ công, sợ, chân khí vận chuyển, hẳn là có thể an toàn qua.

      “Ta nguyện ý qua......”

      Tiểu Hoan Hoan vẻ mặt kiên định , thủ lĩnh kia thể tin được nhìn bé:

      “Ngươi nguyện ý qua? Tiểu nha đầu, ngươi cũng biết, tùy tiện cái đều có thể muốn mạng của ngươi a......”

      “Ta càng muốn cứu mẫu thân của ta a a......”

      Hoan Hoan gật gật đầu, vô tội .

      “Ngươi...... Tiểu nha đầu, đây là thể sử dụng võ công ......”

      xem ra, lời này cùng vô ích sai biệt lắm.

      Bởi vì đứa này quá , cho dù là người có võ công, cũng phải quá lợi hại.

      có việc gì...... Ta nguyện ý thử chút......”

      Hoan Hoan vẫn như cũ kiên trì ý nghĩ của chính mình, thủ lĩnh nhìn bé cố chấp như thế, cũng tiếp tục cái gì, quay đầu đối với thị vệ phía sau tiếng, thị vệ kia vội vàng chạy .

      “Tiểu nha đầu, ta để cho bọn họ cho vương của chúng ta biết ...... hồi nhìn vận khí của chính ngươi ......”

      Hoan Hoan bận gật đầu cảm ơn, mẫu thân quả nhiên sai.

      Ha ha, ngươi xem, nếu phải chính mình luôn luôn cười lời hay, thúc thúc này làm sao có thể giúp chính mình?

      “Ai muốn sấm quan (xông cửa) a?”

      Hoan Hoan ở chờ phía đáp lời, bỗng nhiên nghe được có người hỏi.

      Bé vội vàng quay đầu nhìn qua, thấy nam hài tử mười mấy tuổi tử được mọi người vây đỡ tới i.

      “Tham kiến điện hạ......”

      Thủ lĩnh cùng thị vệ vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Hoan Hoan do dự chút, bé ngọt ngào cười:

      “Xinh đẹp ca ca, ta phải người của ngươi, cần quỳ xuống ?”

      Bé nghiêng đầu , y phục phấn hồng bao bọc thân mình có chút béo, trong lòng ôm vật màu trắng, đáng , hơn nữa tận lực khoe mẽ, nam hài kia nhịn được nhìn bé nhiều vài lần.

      “Khụ khụ...... Tiểu nha đầu, thể điện hạ xinh đẹp, muốn đẹp trai...... Đúng, đẹp trai......”

      Thủ lĩnh biết chủ tử của mình lớn lên tệ, nhưng......

      Nam nhân nào thích bị người ta xinh đẹp a? Ấn tượng của đối với Hoan Hoan vô cùng tốt, cho nên tốt bụng nhắc nhở .

      “Ta biết a, nhưng mà ca ca rất đẹp mắt a......”

      Hoan Hoan là sắc nữ tiêu chuẩn, nhìn đến mĩ nam, ánh mắt có đôi khi đều di động được.

      “Ngạch......”

      Thủ lĩnh khó xử, tại như thế nào? Cũng thể chủ tử bọn họ lớn lên khó coi ? Lời này ra , muốn sống nữa?

      Ngay tại thời điểm mở đường thoát lối, nam hài kia bỗng nhiên mở miệng hỏi:

      “Ngươi tên là gì?”

      “Ca ca, ta gọi Hoan Hoan......”

      Hoan Hoan ngọt ngào xong, nam hài vừa nghe biểu cảm mặt có chút cứng ngắc:

      “Hoan Hoan? Còn Nhạc Nhạc đâu?”

      Đây là ai đặt tên, như vậy ...... Ngu ngốc?

      “A...... Ca ca ngươi lợi hại a, ngay cả Nhạc Nhạc đều biết đến nga...... Đây là Nhạc Nhạc, bạn tốt của ta......”
      minhhanhng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :