1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 384: rơi vào thời
      Edit: PDN

      loại trực giác bản năng làm cho nàng cảm thấy tốt, nàng đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng ánh sáng này lại giống như là có sức hút , người bị vây hãm ở bên trong ánh sáng, làm sao cũng trốn thoát được.

      "Ngươi vừa tới học viện Tinh , chắc hẳn chưa nghe đến cái này ? Đây là đá thời , nó có thể mang chúng ta đến chỗ yên tĩnh, lẳng lẽ tỷ thí!"

      Đá thời ? Đông Phương Ngữ Hinh hơi nhức đầu, cái này. . . . . .

      Đá thời , cũng đừng cho nàng chính là đồ vật xuyên qua thời .

      Cái này nếu ngộ nhỡ xuyên qua sai rồi, vậy. . . . . . Tà Dịch, tiểu Hoan Hoan của nàng, chẳng phải là cũng được thấy thêm nữa sao?

      "Mẫn Du Nhiên, ngươi điên rồi à. . . . . . làm ơn lấy thứ này ra. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh hô to, nhưng nàng hoàn toàn động đậy, cũng chỉ có miệng có thể chuyện, muốn đoạt lấy đá thời khó có khả năng.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi kẻ điên này. . . . . . Ta chấp nhận tỷ thí với ngươi, ta chấp nhận rồi, có thể chứ?"

      Nàng giống với Mẫn Du Nhiên, nàng có tướng công, có nữ nhi, thời này có thứ khiến nàng yên lòng.

      "Ha ha, Đông Phương Ngữ Hinh, nếu ngươi đáp ứng sớm, tất nhiên ta cũng phí công đoạt lấy đá thời , có điều, tại ngươi chấp nhận rồi sao chứ? chậm. . . . . ."

      Chậm? Đông Phương Ngữ Hinh có phần hiểu, thời gian nàng đến Đan học viện nhiều lắm, hơn nữa, thế giới này với nàng mà , vốn chính là xa lạ.

      Nàng biết thế giới bên này giống với Kì Thiên Quốc, nhưng. . . . . .

      Làm sao có thể. . . . . .

      Có đá thời chứ?

      Đá thời khởi động, ảnh hưởng rất lớn.

      Lúc này, đám người hiệu trưởng vốn nằm xuống chuẩn bị ngủ, chợt thấy cột ánh sáng trắng chói mắt che phủ đến.

      Đây là. . . . . .

      Hiệu trưởng vừa thấy ổn, vội vàng đứng lên ra ngoài, lúc này, phần lớn trưởng lão cũng đều ra .

      "Có người trộm đá thời ?"

      Hạ trưởng lão bất an hỏi.

      " khởi động , , qua nhìn xem. . . . . ."

      Đến khi bọn họ chạy tới, Đông Phương Ngữ Hinh và Mẫn Du Nhiên bị bao vây ở giữaánh sáng trắng.

      "Mẫu thân. . . . . ."

      Tiểu Hoan Hoan cũng chạy tới, nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh bị ánh sáng trắng bao lại, liền lo lắng vọt tới phía trước.

      "Hoan Hoan, đừng qua. . . . . ."

      Hiệu trưởng phát kéo Hoan Hoan lại, Hoan Hoan giọng nóng nảy:

      "Mẫu thân của con . . . . ."

      "Đá thời khởi động, bây giờ cháu qua cũng vô dụng . . . . . ."

      Mặt hiệu trưởng trầm xuống, nhìn tình huống có thể suy đoán sai biệt lắm.

      Mẫn Du Nhiên này, lỗ mãng quá rồi, ngày mai bọn họ bắt đầu luyện đan , nàng lại. . . . . .

      Trộm đá thời , muốn vào tỷ thí với Đông Phương Ngữ Hinh?

      Luyện Đan Sư, quan trọng nhất là tâm tính, bây giờ tâm tính của nàng như vậy, làm sao tiến bộ?

      "Đối với mẫu thân của cháu. . . . . ."

      Hoan Hoan còn muốn qua, nhưng làm sao bé giãy ra khỏi tay của hiệu trưởng.

      "Hoan Hoan, có việc gì , mấy ngày nữa nương của cháu ra đến. . . . . ."

      Hiệu trưởng thở dài, lúc này khi khởi động, hoàn toàn thể ngăn cản, trừ khi. . . . . .

      Trong đó người tử vong.

      Đá thời , thấy tử vong, là thể khôi phục trạng thái ban đầu.

      "Con . . . . . con lo lắng mẫu thân người. . . . . ."

      Hoan Hoan tất nhiên biết tác dụng của đá thời , bé chỉ biết là, mẫu thân bỗng nhiên thấy tăm hơi.

      " có việc gì , cháu phải tin tưởng mẫu thân của cháu, nàng nhất định có việc gì , nàng lợi hại như vậy, có phải ?"

      Hiệu trưởng thân thiết , ông quay đầu nhìn về phía vài vị trưởng lão, ý bảo bọn họ nên lung tung.

      "Hiệu trưởng gia gia, vậy chăng?"

      Hoan Hoan vẫn cứ dám khinh thường, nhưng lúc này ,bé cũng giúp mẫu thân được cái gì.









      Chương385: Vùng đất Tử Vong

      Edit: PDN

      Tiểu Hỏa cầu và tiểu Nhạc Nhạc đều ở trong tay của bé, mẫu thân qua, người phải đối thủ của Mẫn Du Nhiên, bọn họ ở cùng chỗ, đây chẳng phải là. . . . . .

      Hi vọng, Sư hậu có thể bảo hộ mẫu thân .

      #########################

      "Haiizz, Mẫn Du Nhiên, tỷ thí này đối với ngươi mà , quan trọng như vậy sao?"

      Ánh sáng trắng tản ra, bốn phía là khoảng trắng xoá , đây hình như là rừng cây, xung quanh sương mù rất nặng!

      có tình tiết xuyên qua ngày trước, người của nàng, vẫn mặc quần áo ban đầu như cũ, hình như, chưa có gì biến hóa.

      Chẳng lẽ đó là gian hư vô?

      ý nghĩa cũng phải nghiêm túc xuyên qua?

      Giọng của Đông Phương Ngữ Hinh, cũng nhận được gì đáp lại, bởi vì chung quanh nhìn thấy Mẫn Du Nhiên, lúc này chỉ mình nàng.

      "Mẫn Du Nhiên. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh lại hô, nhưng vẫn thanh như cũ, dường như, bình thường chỉ mình nàng bị nhốt tại đây .

      "Này. . . . . . Sao lại thế này nhỉ? Ủa sao có ai vậy chứ? Lời của Mẫn Du Nhiên có ý gì? Cái gì chậm , chẳng lẽ là. . . . . ."

      Nàng ta cố ý chỉ vây hãm mình nàng ở nơi này sao?

      Cũng đúng, nàng nhớ ngay lúc đó chùm tia sáng, đúng là đều bao phủ hai người các nàng ở đây ?

      Vậy bây giờ phải buổi tối, ít nhất nơi này phải.

      Đông Phương Ngữ Hinh thử thẳng về phía trước, sương mù mênh mông tầm nhìn rất thấp.

      Cứ như vậy thử ước chừng thêm canh giờ, vẫn thấy được nửa người như cũ , thậm chí ngay cả thứ còn sống cũng có.

      "Sư hậu. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh thử trao đổi với Sư hậu, giọng của Sư hậu của truyền tới rất nhanh:

      "Chủ nhân. . . . . . Chỗ này rất kỳ lạ, có ma thú, có động vật. . . . . ."

      "Ta cũng cảm giác được , nhưng đây là nơi nào. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng hỏi, người ở dưới tình huống biết, tóm lại có phần lo lắng .

      "Ta cũng biết, bất quá chủ nhân ngươi có thể thử tiếp, chỉ về hướng, chắc hẳn có thể qua . . . . . ."

      Sư hậu đề nghị tới, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghĩ cũng đúng, tại cũng còn nơi khác, cũng thể chờ ở chỗ này.

      Nàng tiếp tục về phía trước, đại khái thêm ba bốn canh giờ, vẫn y nguyên như thế.

      Lần này Đông Phương Ngữ Hinh cũng dám bình tĩnh , nàng vội vàng hô:

      "Sư hậu. . . . . ."

      "Chủ nhân, nơi này ta ra được. . . . . .Có điều, nhìn tình huống hẳn là trận pháp, ngươi chỉ có phá trận pháp này, mới có thể ra. . . . . ."

      Sư hậu cũng vẫn quan sát, Đông Phương Ngữ Hinh nhớ tới trận pháp kỳ dị của Nhu Y làm lần đó, cái này có phần tương tự.

      Nhưng. . . . . .

      hề giống nhau. . . . . . cổ đại trận pháp cái này quả nhiên là kỳ diệu, về sau nàng nhất định phải học chút, hơi hơi học chút cũng được, nếu luôn chịu thiệt !

      Hít tiếng, quên , tiếp tục tiếp .

      Giống như khu rừng rậm tử vong, lúc này sương trắng tan ra ít, Đông Phương Ngữ Hinh chợt phát , cây cối bốn phía này, tuy rằng rất nhiều, nhưng lá của chúng đều khô vàng .

      Khô vàng. . . . . . loại màu sắc lụi tàn.

      Này. . . . . .

      Tử vong. . . . . . Bốn phía đều là hơi thở tử vong.

      Nàng dám di chuyển, đó là bởi vì kết quả lại, đúng là giống như bất động, còn giẫm chận ở tại chỗ.

      Nàng dứt khoát ngồi xuống tĩnh tọa, có lẽ, có thể nghĩ ra biện pháp gì cũng chắc chắn.

      Ngồi xuống, yên lặng , để xuống tất cả suy nghĩ, nàng chợt phát chân khí xung quanh đây vậy mà rất nồng đậm.

      Là việc có sinh vật sống hay sao? Nàng lại cảm thấy chân khí nồng đậm?

      Đông Phương Ngữ Hinh mừng thầm trong lòng. . . . . .

      ☆, Chương 386: Con kiến tiếng người

      Edit; voi còi



      Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh mừng thầm, lúc này nếu như đổi lại là bình thường, muốn tìm địa phương tốt như vậy cũng có đâu.

      Nàng tham lam luyện hóa chân khí chung quanh, quên thời gian cùng gian.

      “A......”

      Bỗng nhiên tiếng kêu sợ hãi, khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh đột nhiên mở mắt ra, thanh kia tựa hồ là từ phía dưới truyền đến, tiếng của nữ nhân.

      Đây là......

      Mẫn Du Nhiên?

      Chỉ chữ, nàng dám xác định, cũng có lẽ, là ảo giác của chính mình.

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn tiếp tục nhắm mắt tu luyện, bỗng nhiên lại nghe được có người kêu to:

      “A......”

      Lần này, nàng xác định, là tiếng của Mẫn Du Nhiên.

      “Nàng làm sao?”

      Nữ nhân này, cố chấp như thế, chán ghét, vốn dĩ Đông Phương Ngữ Hinh muốn để ý tới, nhưng......

      Cũng thể để ý tới a, nàng muốn ra ngoài, có khả năng cả đời đều ở đây ?

      Nữ nhi của nàng, tướng công, đều cần sao?

      Theo tiếng kêu vừa rồi, Đông Phương Ngữ Hinh tìm qua, nàng thả chậm hô hấp, chậm rãi tới gần, cuối cùng phát cái cái khe rất .

      Đây là......

      Cái khe này, đủ để nàng chui qua, nhưng......

      Phía dưới, cái gì cũng nhìn tới, xuống như vậy, có chút mạo hiểm.

      Cái khe này mở ra rất kỹ xảo, nếu phải nghe được có tiếng người la, nàng cơ hồ đều phát ra.

      Đông Phương Ngữ Hinh dám vội vàng xuống, nàng tìm địa phương giấu , muốn chờ tối rồi lại .

      Chỉ là, ở đây có mặt trời, tựa hồ là cố định, Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác chính mình đợi lâu, vẫn như cũ thấy được trời tối.

      địa phương kỳ quái.

      muốn tiếp tục chờ, Đông Phương Ngữ Hinh quyết định xuống nhìn xem.

      Kiếp trước nàng là sát thủ, thân mình vốn nhanh nhẹn, hơn nữa võ công bây giờ, muốn thần biết quỷ hay qua, dễ như trở bàn tay.

      Chỉ là, người vừa mới tiến vào, chợt nghe có tiếng bước chân rất truyền tới.

      Đông Phương Ngữ Hinh cuống quít tìm chỗ giấu , chỉ chốc lát, quả nhiên nhìn đến hai --

      A...... Đông Phương Ngữ Hinh che miệng lại, thiếu chút nữa kêu to lên.

      Bởi vì tới được phải người, là con kiến...... con kiến đầy đủ hơn thước dài (hơn 1m).

      Cao hơn nửa người a......Chân sau của chúng, cũng giống như người, trong tay còn cầm vũ khí, loại kỳ quái, bén nhọn, giống như mâu (giáo) gì đó.

      Bỗng nhiên nàng nghĩ đến lúc còn ở đại có xem Tây Du Ký, những thứ này, sao cảm giác cùng lính tôm tướng cua sai biệt lắm?

      Nhưng mà, nhưng có lính tôm tướng cua, có chính là hai con kiến lớn màu đỏ.

      “Khịt khịt...... Sao ta lại ngửi được mùi vị con người ......”

      Trong đó con kiến lớn phía trước râu ngừng rung rung, miệng tiếng người.

      “Hình như là...... Có phải vừa rồi chúng ta xem người kia hay , người dính vào mùi của nàng ta?”

      con kiến khác râu ngừng động đậy, ở phía trước chuyện:

      “Chắc thể nào...... Vừa rồi lợi hại như vậy ...... Mà lúc này ngửi liền lợi hại......”

      Vậy mà bọn chúng phát ra mình?

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút thể tin được, nhưng mà nghĩ lại, tựa hồ cũng phải có khả năng.

      Động vật cùng người giống nhau, người tìm thứ gì đó, là dựa vào ánh mắt, mà bọn chúng, dựa vào là mũi, chính mình làm sao có thể che giấu mùi vị con người người?

      chừng nàng ta còn có đồng bọn, chúng ta đây tìm cho tốt......”

      Hai con kiến lần nữa bắt đầu tìm người, mắt thấy đến nơi Đông Phương Ngữ Hinh thân, Đông Phương Ngữ Hinh thầm vận khởi chân khí, muốn diệt hai con đó.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 387: Áp chế (lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác)
      Edit: voi còi


      Thế nhưng, ý niệm thúc giục, chân khí thế nhưng......

      động?

      nhúc nhích chút nào? Đông Phương Ngữ Hinh trợn tròn mắt, này...... Điều này là sao? Sao nàng nửa điểm cũng cảm giác chân khí của mình?

      “Sư Hậu......”

      “Chủ nhân, đó là gian đặc thù, chân khí vô dụng, triệu hồi ra được, ta cũng thể ra ngoài...”

      Lần này, Sư Hậu đợi câu hỏi của Đông Phương Ngữ Hinh, trực tiếp cho nàng biết.

      “A...... Tại sao có thể như vậy?”

      Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh thầm kêu hỏng bét, đây cũng quá.... .......

      Quá biến thái? Đợi chút, vừa mới bọn họ cái gì? Bắt đến người? Người nọ là Mẫn Du Nhiên?

      Ha ha, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh muốn cười, Mẫn Du Nhiên nghĩ hết biện pháp đem chính mình đưa đến nơi này, muốn cái tỷ thí cái gì, nhưng nàng ta thế nào cũng nghĩ đến, thế nhưng gặp đám con kiến ?

      Này tính cái gì? Tự làm bậy thể sống sao? Nhưng......

      Vấn đề mấu chốt là, người làm bậy là ngươi, vì sao phải hại ta a, đem ta cũng liên lụy tiến vào?

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút buồn bực, nhưng rất nhanh nàng liền thích ứng được, tại giải quyết hai con kiến lớn này trước.

      Sau đó tìm cách cứu Mẫn Du Nhiên ra, tuy rằng nàng ta làm hại chính mình tiến vào, nhưng nàng đối bên này nửa điểm cũng quen thuộc, muốn trở về, hay là muốn dựa vào chính mình .

      Hai con kiến, cần võ công đối phó......

      Hắc hắc, địa phương như vậy, cùng người bình thường mà , có ưu thế gì, nhưng cùng nàng mà ......

      Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng nhếch môi, thừa dịp con trong đó đến gần, nhanh chóng nắm cổ của nó.

      Con kiến kia bong nhiên bị người bắt được cổ, muốn giãy dụa, Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng :

      “Đừng lộn xộn, bằng ta giết ngươi......”

      Ách, lời này, có chút quen tai a, nếu như đổi lại là người, bình thường là dùng được, nhưng với con kiến?

      Thời gian chứng minh, đối với con kiến cũng dùng được.

      Quả nhiên con kiến kia từ chối, Đông Phương Ngữ Hinh :

      “Ta nghĩ thương tổn ngươi, cũng cố ý mạo phạm địa bàn của ngươi, cho đồng bạn của ngươi trước......”

      Nàng đoạt vũ khí trong tay của nó, vũ khí chỉ thẳng vào cổ nó, tuy rằng biết dùng được , nhưng......

      Chỗ trí mạng của con kiến, chắc cũng giống người ? Dù sao, bọn chúng tiến hóa đến có thể tiếng người mà.

      Con kiến kia là cái sợ chết, nó nghe được lời của Đông Phương Ngữ Hinh, ràng :

      “Ta bên này có việc gì, ngươi đến địa phương khác xem chút......”

      con kiến khác chưa từng đến, thế nhưng trực tiếp rồi.

      “Có phải các ngươi bắt được nữ nhân ?”

      Đợi đến khi con kiến kia xa, Đông Phương Ngữ Hinh hỏi.

      “Ngươi là nữ nhân ngu ngốc kia sao?”

      Con kiến tò mò hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu mày, nữ nhân ngu ngốc......

      Nếu như để Mẫn Du Nhiên biết con kiến đánh giá nàng ta như vậy, phỏng chừng nàng ta trực tiếp tức chết.

      “Xem như vậy ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, ngu ngốc liền ngu ngốc , nữ nhân kia vốn chính là ngu ngốc đấy.

      Nếu phải ngu ngốc, trộm đến thời chi thạch, đem các nàng vây khốn ở địa phương chim đẻ trứng này.

      Nga, chim đẻ trứng có chút quá đề cao chỗ này, đây ràng ngay cả con chim đều có.

      “Đúng bắt được người......”

      Con kiến rất thành , Đông Phương Ngữ Hinh nhìn nó nghe lời như vậy, vũ khí tay cũng dùng sức trói nó như vậy: “Mang ta qua cứu nàng!”

      “Điều này ngươi cần suy nghĩ, ngươi cứu được nàng ......”

      Con kiến rất trực tiếp, Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày: “Vì sao? Ta liền vô dụng như vậy sao?”

      ☆, Chương 388: Hình phạt như vậy
      Edit: voi còi


      “Chỉ cần ngươi vừa xuất , bọn họ có thể ngửi được hương vị của ngươi, quốc gia chúng ta có rất nhiều người, người ngụm nước bọt cũng có thể đem ngươi chết đuối......”

      Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, các ngươi gọi là người, các ngươi là con kiến được ?

      Lúc trước khi nàng làm sát thủ, từng học qua hoá trang, thuật dịch dung đơn giản, để cho nàng sắm vai bà lão cũng có vấn đề gì, nhưng......

      Ai có thể cho nàng, làm sao hoá trang thành con kiến?

      Thân cao, hình thể, cái gì cũng đều cách xa nhiều lắm.

      Nàng thay đổi thân a.

      “Vậy mang ta gặp nàng có thể chứ?”

      Con kiến này cũng rất khách khí, cũng rất thành , Đông Phương Ngữ Hinh dứt khoát thu vũ khí, đưa cho nó.

      “Muốn gặp nàng cũng phải được, nhưng mà......”

      Con kiến có chút do dự, Đông Phương Ngữ Hinh vội hỏi:

      “Ta mang nàng , trước hết gặp chút, phiền toái ngươi ......”

      Con kiến xem nàng , thở dài:“ phải ta giúp ngươi, là hương vị người ngươi cùng chúng ta có bản chất khác nhau...... Nếu như ngươi muốn gặp nàng, mà bị chúng ta phát , trừ phi......”

      Muốn thay đổi hương vị người mình, trừ phi......

      Đông Phương Ngữ Hinh tựa hồ hiểu được ý tứ của , cắn răng cái:

      “Ngươi là nam hay là nữ ?”

      “Con kiến nam......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hãn...... Nam nhân...... Nga, đối, là con kiến, công đấy.

      phải là muốn ở người ta xoa chút cái kia của các ngươi sao...... Ngươi mau chóng chuẩn bị chút , ta bôi đến người......”

      Dựa vào, Mẫn Du Nhiên, vì gặp ngươi chút ngươi ta dễ dàng sao? Nước tiểu của kiến cũng phải bôi lên người.

      Con kiến kia nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp ra, nhưng mà, nó nghe lời xoay người , chỉ chốc lát, đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh cái dạng giống cái bát gì đó.

      May mắn, là nước tiểu con kiến, phải người, bằng ......

      Đông Phương Ngữ Hinh nghẹn thở tát đến người chính mình, xong việc sau mới :

      “Mang ta ......”

      Có con kiến dẫn đường cho nàng, tự nhiên cũng gặp được cái trở ngại gì.

      Đường quanh quanh co co, có địa phương thậm chí muốn cúi thắt lưng mới có thể qua, rồi biết bao lâu, rốt cục đến bên cái hồ lớn.

      Đây là nơi giống như hồ, diện tích , mà trong hồ kia, có cái lá sen.

      đám chừng ba bốn thước lớn , khoảng cách giữa nhau , mà Mẫn Du Nhiên, người ngay tại trong đó.

      Nàng lẳng lặng đứng, Đông Phương Ngữ Hinh thấy kỳ quái, vừa rồi khi ở kia, nàng ràng chợt nghe thấy tiếng của nàng ta.

      Nhưng lúc này, vì sao trầm tĩnh như vậy.

      “Đây là trong những hình phạt của quốc gia chúng ta, tên là giậm chân......”

      Giậm chân? Sao nàng nhơ được hình như có câu bận đến muốn giậm chân. Điều này sao có hình phạt kêu tên này?

      “Ngươi xem chút ......”

      Con kiến tựa hồ biết Đông Phương Ngữ Hinh giậm chân lợi hại, nócười :

      “Rất nhanh, ngươi biết cái này lợi hại ......”

      Nó lôi kéo Đông Phương Ngữ Hinh đến chỗ náu tót, bởi vì gần đây có con kiến qua.

      Qua thời gian ly trà , bỗng nhiên Mẫn Du Nhiên đứng lên, tại thứ kia ngừng tới tới lui lui nhảy lên .

      “Đây là nàng ta làm cái gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút hiểu, vừa nhảy vừa kêu, Mẫn Du Nhiên này, tâm tình rất nhàn rỗi a.

      “Đây là giậm chân, vật này, nhiệt độ ngừng lên cao, sau đó hạ thấp, sau đó lên cao, đến khi độ ấm cao nhất, người nếu nhảy lên...... Nhảy lên, chỉ cần dừng lại, bàn chân bị nướng chín ...... Đại vương của chúng ta liền thích ăn cái này, cho nên thích nhất hình phạt này......”

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 388: Hình phạt như vậy
      Edit: voi còi


      “Chỉ cần ngươi vừa xuất , bọn họ có thể ngửi được hương vị của ngươi, quốc gia chúng ta có rất nhiều người, người ngụm nước bọt cũng có thể đem ngươi chết đuối......”

      Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, các ngươi gọi là người, các ngươi là con kiến được ?

      Lúc trước khi nàng làm sát thủ, từng học qua hoá trang, thuật dịch dung đơn giản, để cho nàng sắm vai bà lão cũng có vấn đề gì, nhưng......

      Ai có thể cho nàng, làm sao hoá trang thành con kiến?

      Thân cao, hình thể, cái gì cũng đều cách xa nhiều lắm.

      Nàng thay đổi thân a.

      “Vậy mang ta gặp nàng có thể chứ?”

      Con kiến này cũng rất khách khí, cũng rất thành , Đông Phương Ngữ Hinh dứt khoát thu vũ khí, đưa cho nó.

      “Muốn gặp nàng cũng phải được, nhưng mà......”

      Con kiến có chút do dự, Đông Phương Ngữ Hinh vội hỏi:

      “Ta mang nàng , trước hết gặp chút, phiền toái ngươi ......”

      Con kiến xem nàng , thở dài:“ phải ta giúp ngươi, là hương vị người ngươi cùng chúng ta có bản chất khác nhau...... Nếu như ngươi muốn gặp nàng, mà bị chúng ta phát , trừ phi......”

      Muốn thay đổi hương vị người mình, trừ phi......

      Đông Phương Ngữ Hinh tựa hồ hiểu được ý tứ của , cắn răng cái:

      “Ngươi là nam hay là nữ ?”

      “Con kiến nam......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hãn...... Nam nhân...... Nga, đối, là con kiến, công đấy.

      phải là muốn ở người ta xoa chút cái kia của các ngươi sao...... Ngươi mau chóng chuẩn bị chút , ta bôi đến người......”

      Dựa vào, Mẫn Du Nhiên, vì gặp ngươi chút ngươi ta dễ dàng sao? Nước tiểu của kiến cũng phải bôi lên người.

      Con kiến kia nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp ra, nhưng mà, nó nghe lời xoay người , chỉ chốc lát, đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh cái dạng giống cái bát gì đó.

      May mắn, là nước tiểu con kiến, phải người, bằng ......

      Đông Phương Ngữ Hinh nghẹn thở tát đến người chính mình, xong việc sau mới :

      “Mang ta ......”

      Có con kiến dẫn đường cho nàng, tự nhiên cũng gặp được cái trở ngại gì.

      Đường quanh quanh co co, có địa phương thậm chí muốn cúi thắt lưng mới có thể qua, rồi biết bao lâu, rốt cục đến bên cái hồ lớn.

      Đây là nơi giống như hồ, diện tích , mà trong hồ kia, có cái lá sen.

      đám chừng ba bốn thước lớn , khoảng cách giữa nhau , mà Mẫn Du Nhiên, người ngay tại trong đó.

      Nàng lẳng lặng đứng, Đông Phương Ngữ Hinh thấy kỳ quái, vừa rồi khi ở kia, nàng ràng chợt nghe thấy tiếng của nàng ta.

      Nhưng lúc này, vì sao trầm tĩnh như vậy.

      “Đây là trong những hình phạt của quốc gia chúng ta, tên là giậm chân......”

      Giậm chân? Sao nàng nhơ được hình như có câu bận đến muốn giậm chân. Điều này sao có hình phạt kêu tên này?

      “Ngươi xem chút ......”

      Con kiến tựa hồ biết Đông Phương Ngữ Hinh giậm chân lợi hại, nócười :

      “Rất nhanh, ngươi biết cái này lợi hại ......”

      Nó lôi kéo Đông Phương Ngữ Hinh đến chỗ náu tót, bởi vì gần đây có con kiến qua.

      Qua thời gian ly trà , bỗng nhiên Mẫn Du Nhiên đứng lên, tại thứ kia ngừng tới tới lui lui nhảy lên .

      “Đây là nàng ta làm cái gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút hiểu, vừa nhảy vừa kêu, Mẫn Du Nhiên này, tâm tình rất nhàn rỗi a.

      “Đây là giậm chân, vật này, nhiệt độ ngừng lên cao, sau đó hạ thấp, sau đó lên cao, đến khi độ ấm cao nhất, người nếu nhảy lên...... Nhảy lên, chỉ cần dừng lại, bàn chân bị nướng chín ...... Đại vương của chúng ta liền thích ăn cái này, cho nên thích nhất hình phạt này......”

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gif
      voi còi viết:
      ☆, Chương 388: Hình phạt như vậy
      Edit: voi còi


      “Chỉ cần ngươi vừa xuất , bọn họ có thể ngửi được hương vị của ngươi, quốc gia chúng ta có rất nhiều
      http://***************.com/images/spacer.gif
      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

      Hóng mãi ^^ sáng sớm vào xem có chương mới nhưng có. hi, chiều về thấy mừng muốn khóc http://***************.com/images/smilies/icon_iou.gif tks voi nha <3 http://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_redface2.gif

      xin lỗi mọi người hôm qua t bận quá ko post được truyện, mọi người thông cảm nha!
      chương này là lời của tác giả nhé
      ☆, Chương 389 :lời của Duyệt Duyệt [ bảo bối đều tiến vào ]
      edit:..Lam Thiên..
      [​IMG]

      Lời của [xem hết rồi tiếp tục mắng được ? ]:

      Độc giả của Duyệt Duyệt,[ đích nữ cuồng phi: bảo bối cực phẩm nương vô lại ]. Duyệt Duyệt có công việc, tất cả là dựa vào viết tiểu thuyết để kiếm cơm , cho nên phải tăng thêm, hi vọng mọi người thông cảm ha o[∩_∩]o~

      Tiểu thuyết đến bây giờ có 38 vạn chữ , ta tận lực kéo dài miễn phí kỳ cấp mọi người xem.

      Thêm v là chuyện sớm hay muộn,[ vì sao ngay từ đầu thêm v] nghi vấn như vậy?

      Bởi vì trang web có quy định, phải đạt tới số lượng từ nhất định mới có thể nhập v nha.

      phải cố ý lừa gạt bảo bối, mọi người đều có khó xử...... Hi vọng có thểđược thông cảm.

      Nếu nguyện ý tiếp tục ủng hộ ta , Duyệt Duyệt ở trong này vô cùng cảm kích, Duyệt Duyệt càng nỗ lực cố gắng hơn nữa.

      Tận lực cho mọi người thấy đáng giá, cảm thấy phí phạm số tiền này.[ này là ở trong phạm vi năng lực của ta]

      Sau khi tăng thêm, Duyệt Duyệt tận lực mỗi ngày 8-10! Nhiều đổi mới hơn, làm cho mỗi ngày đều nhiều người xem hơn.

      Hơn nữa vè sau kịch tình càng ngày càng phấn khích hơn, Tiểu Hoan Hoan càng thêm vô địch , tình của Đông Phương Ngữ Hinh cùng Tà Dịch cũng có biến đổi bất ngờ nhưng lại càng thêm kiên định, mà chúng ta định được cùng tiểu hồ ly Nhạc Nhạc tìm kiếm được thân thế của chính mình , tìm kiếm phụ mẫu cùng gia tộc của chính mình! Còn có Phác Dương sơn bá chủ, vĩnh viễn đều yếu như vậy, còn có Tinh học viện làm ra bát giai cực phẩm đan dược sao? thế lực thần bí kia khi nào mới xuất ra? Hắc hắc, phía sau, tuyệt đối càng phấn khích!

      Bài viết này ý nghĩa là sủng ngẫu nhiên cũng có chút ngược, đương nhiên, nam cường nữ cường bảo bối lại càng cường! Tốt lắm, hi vọng mọi người tiếp tục ủng hộ Duyệt Duyệt

      Về gới tính của Duyệt Duyệt , Duyệt Duyệt là nữ sinh, trong nhà cũng có cục cưng, hắc hắc, vụng trộm tiếng, cục cưng nhà ta cũng vô địch đáng nga!

      [ nếu có độc giả muốn mở vip[10 nguyên tính tiền tháng ], thỉnh nhất định nhất định phải cẩn thận kỹ nội dung dưới đây!!!]

      , trước tiên là di động

      1 . điểm đánh Duyệt Duyệt giới thiệu vắn tắt trang web ,“Thư thành vip miễn phí đọc” Hoặc là “vip miễn phí đọc” phía sau là “Khai thông” Hoặc là “Khai thông vip”

      2. kích trở ra, xuất đưa vào qq cùng mật mã.

      3. sau khi đưa vào, xuất “qq sách thành vip đặc quyền” mấy điểm đặc quyền.

      Điểm đặc quyền thứ nhất đại khái là: tin tức trong sách miễn phí đọc miễn phí đọc. Điểm đặc quyền thứ hai là: chút đồ víp vân vân,…, tổng cộng có năm đặc quyền lớn.

      4. sau khi nhận thức được vài giờ, ngươi là có thể yên tâm bắt đầu sử dụng. Sau khi sử dụng, ngươi trở thành hội viên vip, miễn phí xem thêm mấy vạn sách nga ~

      [ loại này 10 nguyên tính tiền tháng sử dụng phi thường có lời, riêng có thể xem sách của Duyệt Duyệt, còn có thể xem thêm rất nhiều rất nhiều sách khác.

      Tính tiền tháng là ngươi sử dụng trong vòng 3 tháng , như vậy chính là sau 3 tháng kết thúc. Mặc kệ ngươi sử dụng như thế nào, đều là tháng sau kết thúc.

      Đương nhiên, còn có phương thức chi trả khác, tỷ như nguyên bảo cùng thư tệ.

      Bất quá chính là là 10 nguyên tháng, cho nên đề nghị mọi người nên tính tiền tháng, có thể tiết kiệm tiền. Tính tiền tháng có thể dùng phí để chi trả, cũng có thể q tệ, cũng có thể dùng ngân hàng mạng ~]

      hai, sau đó là sử dụng internet.

      Kich vào phương thức thanh toán vip, xuất hai loại phương thức trả phí.

      loại là tính tiền tháng, loại là mua chương

      Nơi này Duyệt Duyệt đề nghị mọi người tính tiền tháng, có thể xem internet, cũng có thể xem di động, tháng xem thêm mấy vạn sách, có lời.

      Mua chương có lời, Duyệt Duyệt đề nghị, bất quá tùy vào các ngươi lựa chọn.

      ☆, Chương 390: lấy oán trả ơn

      Edit:..Lam Thiên..

      Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, này...... Thế nào cảm giác cùng hình phạt cổ đại sai biệt lắm a, bất quá chính là thay đổi chút.

      “Ta xem bên này canh gác cũng quá nghiêm, kiến đại ca, ngươi thể giúp ta cứu nàng ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn là người co được dãn được , ngươi xem tại, liền ngay cả xưng hô đại ca cũng đều được .

      “nơi này có người, nhưng ngươi vừa xuất , rất nhanh bị phát ...... Ngươi nếu là muốn cứu nàng, trừ phi......”

      Con kiến nghĩ nghĩ, này căn bản có khả năng cứu người , trừ phi là đại vương bọn họ đồng ý.

      “Trừ phi cái gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ buông tha cho, nàng biết, Mẫn Du Nhiên nhất định có biện pháp trở về .

      “Tìm đại vương chúng ta a......”

      Con kiến đương nhiên xong, Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, nàng mới chui đầu vô lưới đâu? Nếu là tìm đại vương bọn họ, đem chính mình cũng ném tới nơi kia, lúc đó phải làm sao bây giờ?

      Đông Phương Ngữ Hinh mở nhẫn trữ vật ra, bên trong có gì đó là ít, đúng rồi, tựa hồ có cái thân gian .

      Nếu là......

      Nếu là, cứu Mẫn Du Nhiên, sau đó hai người dùng thân gian đào tẩu, kia......

      Bất quá, nơi này có chút biến thái a, chân khí cũng dùng được, thân gian có thể dùng sao?

      Nàng thử cùng Sư Hậu trao đổi, may mắn Sư Hậu tuy rằng thể ra, nhưng vẫn như cũ cho nàng quyết định.

      thân gian? Này khẳng định là thể dùng ...... Ngươi bên này chân khí đều dùng được, huống chi là cái này nọ?”

      Sư Hậu có chút đả kích Đông Phương Ngữ Hinh , Đông Phương Ngữ Hinh cũng là nghĩ như vậy, nơi này vốn là cái địa phương đặc thù , thân gian cho dùng được cũng bình thường.

      Bất quá nhẫn trữ vật của nàng có rất nhiều đồ, trong đó có loại tơ mỏng , nếu là......

      Dùng tơ mỏng này đem Mẫn Du Nhiên mang qua, sau đó bọn họ lại đào tẩu......

      Đông Phương Ngữ Hinh tính tính khoảng cách, nước màu đỏ, biết có duyên cớ gì. Nàng quay đầu hỏi con kiến, con kiến kia :

      “Này...... Kỳ ta cũng biết, chỉ có vương chúng ta mới biết, nước hồ này chúng ta cũng kiêng dè ......”

      cũng biết?

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút buồn bực , bất quá muốn cứu người, vẫn là cùng Mẫn Du Nhiên tiếng, để nàng phối hợp với chính mình mới được, bằng ......

      “ kiến đại ca, ngươi có thể đem người ở phụ cận mang lúc ? Ta muốn cùng nàng chút......”

      Đông Phương Ngữ Hinh khách khí xong, con kiến kia ngẩng đầu nhìn nàng, dặn :

      “Cùng nàng chuyện có thể, nhưng đừng nghĩ mang nàng , ngươi thể mang nàng được đâu ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng gật đầu, con kiến kia tuy rằng , nhưng số lượng, kia là có chút khủng bố .

      Nàng làm theo cảm tính.

      “Ta biết, ta mang nàng ......”

      Con kiến, con kiến sợ hãi cái gì? Hỏa sao?

      đúng vậy, nếu là bọn họ thực sợ hỏa, hỏa là có thể đối phó, Mẫn Du Nhiên hẳn là......

      Nga, đúng rồi, có chân khí, hỏa tự nhiên cũng thể triệu hồi ra.

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút hối hận mang theo Tiểu Hỏa Cầu đến , nếu Tiểu Hỏa Cầu đây, hết thảy đều dễ rồi.

      Nàng tại, hề có chân khí , cũng có khả năng triệu hồi hỏa.

      Hơn nữa, cái con kiến kia đối với chính mình tồi, nàng cũng thể hại , nàng phải cái nữ nhân hiểu được hồi báo như vậy

      con kiến kia ra ngoài, cũng thấy kêu thế nào, mấy con kiến bỗng nhiên ra, sau đó theo rồi.

      Xem bốn phía còn có kiến , Đông Phương Ngữ Hinh mới cẩn thận lộ đầu ra, thấp giọng :

      “Mẫn Du Nhiên...... Mẫn Du Nhiên......”

      Lo lắng kinh động những con kiến khác, nàng dám kêu quá lớn tiếng, mà lúc này Mẫn Du Nhiên là đứng ......

      ☆, Chương 391: cá ăn thịt khủng bố
      Edit: ..Lam Thiên..

      Nàng dám kêu quá lớn tiếng, mà lúc này Mẫn Du Nhiên là đứng , cũng có nhảy lên, thuyết minh nhiệt độ giảm xuống ít.

      Lúc này kêu nàng, nàng hẳn là dễ dàng nghe được.

      Quả nhiên, Đông Phương Ngữ Hinh vừa kêu lên, Mẫn Du Nhiên đầu liền quay vòng, cuối cùng chuyển tới vị trí của Đông Phương Ngữ Hinh, nghi hoặc nhíu mày.

      “Đông Phương Ngữ Hinh?”

      “Ta ở chỗ này? Ngươi làm sao có thể bị bọn họ bắt lấy?”

      Đông Phương Ngữ Hinh tò mò hỏi, Mẫn Du Nhiên hừ lạnh tiếng::

      “Này thể dùng chân khí, bằng , bọn họ làm sao có thể là đối thủ của ta......”

      Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi:“Phải ? Ta giống nhau thể dùng chân khí, nhưng lại có việc gì a......”

      Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh là chính mình người, chung quanh kiến áp , Mẫn Du Nhiên thể tin được trừng lớn mắt:

      “Ngươi...... Ngươi...... Làm sao có thể?”

      Nàng nhưng là mới đến chút liền bị phát , sau đó nàng muốn phản kháng, lại phát chính mình hề có chân khí, tại đây nàng chính là cái người thường, sau đó bị bọn họ bắt gặp cái gì đại vương ......

      Lại sau này, bị quăng đến nơi này, ra được, địa phương biến thái này còn nóng.

      Nàng đều nhanh mệt chết . Nếu phải có đan dược ăn, nàng sớm chết tại đây .

      “Làm sao có thể? Ta chính là có việc gì a...... Mẫn Du Nhiên, ta muốn cứu ngươi ra ngoài, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta, sau khi rời khỏi đây chạy nhanh mang ta rời địa phương quỷ quái này......”

      nữ nhân ích kỷ, nữ nhân ngu xuẩn, nàng nếu là có thể chính mình rời , tuyệt đối quản sống chết của nàng.

      “Hảo, ngươi thế nào cứu ta?”

      Biết này thể sử dụng chân khí, Mẫn Du Nhiên đương nhiên hiểu được Đông Phương Ngữ Hinh cũng thể dùng.

      Tình huống như vậy, cứu nàng, căn bản là có khả năng.

      “Ta ngẫm lại, đem ngươi tha lên như thế nào?”

      Quơ quơ tơ mỏng tay, Mẫn Du Nhiên mặt hắc tuyến:

      “Này phải bình, ngươi xem trong ao này......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới căn bản có nhìn kỹ, lúc này nàng vội vàng đến bên hồ, này xem còn tốt, vừa thấy liền phát hoảng:

      trong ao này, làm sao có thể có cá? Hơn nữa, cái đầu chúng nó lớn, nhưng miệng lại lớn.

      “Ai nha, làm sao vậy?”

      Bỗng nhiên nghe được thanh của con kiến đại ca, Đông Phương Ngữ Hinh biết nhắc nhở chính mình, có người qua , nàng vội vàng giấu , vừa nấp tốt, quả nhiên nhìn thấy mấy con kiến kéo cái hình thể lớn qua, bọn họ đem đổ xuống bên cạnh ao, cùng lúc, con kiến liền rớt vào......

      “A...... cần...... cần a......”

      con kiến kia giãy dụa , kêu cứu , bất quá rất nhanh , liền dừng lại bất động .

      Trong nước màu sắc thâm chút, mà con kiến kia, tại nơi đàn cá di động, trực tiếp tiêu thất.

      Đây là...... loại cá ăn thịt , chỉ cần có động vật hoặc là người vào, chúng nó đều có thể ở tốc độ nhanh, đem người ăn.

      Khủng bố......

      Điều này làm cho Đông Phương Ngữ Hinh nhớ tới cá ăn thịt ở đại, nếu là......

      Nàng dùng tơ mỏng kéo Mẫn Du Nhiên lên, vạn nhất cẩn thận rớt xuống ao, kia......

      Chẳng phải là, trực tiếp liền xong rồi?

      Tận mắt chứng kiến con kiến kia biến mất, Mẫn Du Nhiên cũng sợ tới mức khuôn mặt nhắn trắng bệch, vừa mới nếu là nghe lời Đông Phương Ngữ Hinh , chính mình chỉ sợ cũng là kết cục như vậy.

      Đông Phương Ngữ Hinh......

      Nàng liền cảm thấy kỳ quái a, là nàng mang theo nàng ta đến này , theo lý thuyết, Đông Phương Ngữ Hinh phi thường hận chính mình mới đúng, nàng làm sao có thể mạo hiểm qua cứu nàng đâu?

      Nữ nhân này, quả nhiên là có hảo tâm .

      Mẫn Du Nhiên hung hăng nghĩ, nàng quay đầu nhìn về phía địa phương Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới thân , bỗng nhiên hô:

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 392: Kiến Vương ngang ngược

      Edit: PDN

      "Con kiến. . . . . . Con kiến. . . . . . Đại vương, có người xông tới đến. . . . . ."

      Có người xông vào?

      Lời này vừa ra, bỗng nhiên bên cạnh ao có thêm rất nhiều con kiến, trong đó có con thoạt nhìn có vẻ cao to, lớn tiếng hỏi:

      "Nhân loại thấp kém, ngươi cái gì?"

      "Có nữ nhân xông vào giống như ta. . . . . ."

      Mẫn Du Nhiên chỉ vào nơi Đông Phương Ngữ Hinh nấp Đông Phương Ngữ Hinh có loại xúc động muốn chửi mẹ nó——

      Dựa vào, Mẫn Du Nhiên, ngươi còn có thể đê tiện hơn ?

      Ta có ý tốt muốn cứu ngươi, ngươi lại. . . . . .

      Mẫn Du Nhiên chỉ ra như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh muốn chạy trốn, nhưng vừa thấy bên ngoài nhiều kiến lắm.

      Nàng làm sao có thể trốn ? Cho nên, nàng dứt khoát cũng chạy thoát, thoải mái ra, hai tay giơ tới cao nhất, lớn tiếng :

      "Ta muốn thấy đại vương của các ngươi. . . . . ."

      Con kiến thủ lĩnh sửng sốt, thể tưởng được đám kiến chúng nó còn chưa qua điều tra, nữ nhân này tự mình ra .

      Có điều thấy thái độ của nàng tệ, nó vẫy vẫy tay, đám kiến lại đây, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu lạnh lùng cười:

      "Cách ta xa chút. . . . . ."

      ràng là cái nhân loại thấp kém, nhưng đám kiến cũng dám tới gần, bọn nó liếc nhìn nhau, cách Đông Phương Ngữ Hinh khoảng, trực tiếp đưa nàng gặp đại vương của bọn họ.

      Đại vương kiến, ước chừng to gấp hai những con kiến này.

      Nhìn thấy con kiến cực lớn kia, Đông Phương Ngữ Hinh có phần xấu hổ, đây là chủng loại khác biệt, hay là bình thường được hầu hạ quá tốt đây?

      Con kiến này, cũng quá. . . . . .

      To mọng chút .

      " Làm sao ngươi có thể xông vào khu vực của chúng ta, nhân loại thấp kém?"

      Đại vương kiến từ cao nhìn xuống Đông Phương Ngữ Hinh, nữ nhân này, lại bắt tới nữ nhân, gần đây nó đúng là giầu to.

      Thích nhất ăn thịt người , đặc biệt cái loại nướng chín từ từ này.

      "Đại vương, chúng ta là cẩn thận xâm nhập , hoàn toàn phải cố ý xúc phạm. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh tha thiết , đại vương cười ha hả:

      "Xâm nhập chính là xâm nhập, ta quan tâm ngươi có phải cố ý hay làm gì?"

      Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, giảng đạo lý với nó, đây hoàn toàn là thể thực được .

      "Có điều, ngươi coi như là tệ, cái ngu ngốc kia, chúng ta bắt tới vài ngày . . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh đổ mồ hôi, những lời này, nàng kiên quyết đồng ý.

      "Đại vương, nghe nhân loại đều biết võ công . . . . . . bằng. . . . . . Để cho hai nữ nhân nhân loại các nàng tỷ thí chút, coi như ngài xem náo nhiệt nha. . . . . ."

      con kiến bên người đại vương kiến bỗng nhiên đề nghị .

      Đại vương kia vừa nghe, quả nhiên lại hứng thú :

      "Được. . . . . . Chủ ý này tệ, đưa nữ nhân đó lại đây. . . . . ."

      Tỷ thí? Ha ha, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên muốn cười, Mẫn Du Nhiên phải vẫn muốn tỷ thí với mình sao? Vậy hôm nay, ngờ như mong muốn.

      " Hai người các ngươi tỷ thí chút, chính là đánh nhau, người thắng kia, bản đại vương có thể tha các ngươi ra ngoài. . . . . ."

      Đại vương kiến rất hào phóng , lúc này Mẫn Du Nhiên vừa bị đưa đến, nàng vừa nghe đánh với Đông Phương Ngữ Hinh, tinh thần lập tức tỉnh táo, nhét chút đan dược vào miệng, thắng có thể ra ngoài, nàng nhất định phải thắng Đông Phương Ngữ Hinh.

      Nhìn thấy ánh mắt oán hận của Mẫn Du Nhiên, Đông Phương Ngữ Hinh có phần bất đắc dĩ, nàng vốn là muốn để cho Mẫn Du Nhiên trước, chính mình lại nghĩ biện pháp chạy trốn, nhưng bây giờ . . . . .

      thấy bộ dáng của nàng ta như thế, Đông Phương Ngữ Hinh bắt đầu hoài nghi, nữ nhân này rồi chờ mình sao?

      Lúc đầu nàng, tại sao phát Mẫn Du Nhiên ích kỷ như vậy chứ?

      Có điều, thấy nàng ta ăn đan dược bạt mạng như vậy, có thể thấy nàng ta muốn thắng chính mình bao nhiêu.

      Chương393: Nợ hoa đào của Tà Dịch

      Edit: PDN

      Nhưng Mẫn Du Nhiên, có chân khí, ngươi hoàn toàn phải đối thủ của ta.

      Nhìn thấy ánh mắt của Mẫn Du Nhiên giống y như sói, tâm tình của đại vương kiến rất tốt, vung tay lên, Mẫn Du Nhiên bị đưa lên cái đài, Đông Phương Ngữ Hinh cũng đến theo, lúc hai người vừa lên, phía dưới đài mặt đất bỗng nhiên hạ thấp, trong nháy mắt, cái đài và mặt đất phía dưới, lại đạt tới hơn mười thước.

      Này. . . . . .

      thể , chỗ này, rất nhiều thứ đều tiên tiến.

      Cái đài hơi cao hơn chút so với mặt đất xung quanh, nhưng giữa hai người, ước chừng có khoảng cách bốn năm thước.

      Con người dựa vào bước nhảy đơn giản hoàn toàn thể nhảy qua, tới mặt đất.

      luận võ đài, nếu cẩn thận bị đánh xuống, vậy. . . . . .

      Hơn mười thước độ cao, chết cũng có thể ngã thành trọng thương.

      Thiết kế như vậy, rất là khéo léo, có thể khiến đám kiến nghĩ ra được, đúng là cần trí tuệ rất cao.

      "Ngã xuống chính là thua, tại các ngươi có thể bắt đầu đánh. . . . . ."

      Con kiến đề nghị bên người Đại vương kiến kia lớn tiếng tuyên bố, mà đám kiến đều tò mò nhìn chỗ này, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hai nữ nhân tỷ thí mà?

      Đài kia đến mười thước, gian hoạt động cũng tính .

      "Đông Phương Ngữ Hinh, thể tưởng được chúng ta lại tỷ thí. tại đây. . . . ."

      Mẫn Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, cười lạnh : "Ngươi phải cũng luôn muốn cùng ta tỷ thí sao? Ngạo Phong , võ công của ta cao hơn so với ngươi, tỷ thí với ngươi là bắt nạt ngươi. . . . . . Vậy hôm nay, chân khí của chúng ta cũng bị mất, võ công có, tỷ thí như vậy, chắc hẳn tính là bắt nạt người khác chứ?"

      Mẫn Du Nhiên rất có lòng tin .

      "Quả là tính. . . . . ."

      Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên mở miệng, nàng nhìn hướng Mẫn Du Nhiên, trong mắt có ý thất vọng ràng:

      "Lúc biết ngươi bị nhốt tại đây, ta mạo hiểm nguy hiểm đến cứu ngươi. . . . . . Nhưng ngươi sao? Mẫn Du Nhiên, ngươi lại kêu bọn họ tới bắt ta. . . . . . Ha ha, Mẫn Du Nhiên, ta vẫn tôn trọng ngươi là nhân tài của đan học viện, nhưng lúc này xem ra, ngươi hoàn toàn xứng. . . . . ."

      người si mê với thuật luyện đan, tuyệt đối thể làm ra chuyện như vậy.

      Nhưng Mẫn Du Nhiên làm ra được, vậy chỉ có thể vấn đề, chính là. . . . . .

      Tất cả nàng ta làm ban đầu, đều là giả vờ, chẳng qua là biểu giả dối, nàng ta là người xem trọng danh lợi.

      "Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi cho rằng ngươi là ai? Mọi người trong thiên hạ đều cần phải chuyển động vây quanh ngươi sao? Tất cả mọi chuyện tốt đều nên của ngươi sao? Ha ha, là buồn cười, Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch, Ngạo Phong,đều giống nhau phải người ngươi nên nhớ . . . . . ."

      Lần này Đông Phương Ngữ Hinh hoàn toàn hết chỗ rồi, cảm giác Mẫn Du Nhiên này thích đối đầu với chính mình như vậy, có liên quan với Uất Trì Tà Dịch sao?

      Nàng luôn nghĩ nàng ta thích Ngạo Phong, mà Ngạo Phong chiếu cố mình chút, cho nên nàng ta ghen mới có thể vẫn muốn quyết đấu với bản thân mình.

      Nhưng tại xem ra, hình như phải. . . . . .

      Uất Trì Tà Dịch, ngươi siêu cấp vô địch này . . . . . .

      Kẻ tồi tệ, là tức chết nàng , tại sao còn nhiễm phải món nợ hoa đào Mẫn Du Nhiên này?

      Nam nhân, lớn lên quá tốt quả nhiên được, nhìn phiền toái của bản thân mình gần đây cho tới bây giờ, đều là vì nam nhân nhân gây nên.

      được, chờ nàng ra ngoài, gặp lại Hoan Hoan, nhất định phải sửa lại tư tưởng của bé cho đúng .

      Nam nhân lớn lên quá đẹp là tai họa, đừng dụ dỗ soái ca , tìm nam nhân người xấu xí có vẻ tốt chút.

      Đông Phương Ngữ Hinh thầm nghĩ, có điều, nhìn biết khiếu thẩm mỹ của cái tiểu sắc nữ kia có thể sửa lại cho đúng hay chứ?

      ☆, Chương 394: Đông Phương Ngữ Hinh, tìm chết
      Edit: voi còi

      Cái này, là có chút dễ .

      “Bọn họ lại càng phải là người ngươi nên mơ tưởng ...... Bởi vì, Mẫn Du Nhiên, ngươi xứng......”

      “Oa...... Đại vương, các nàng nhưng là vì người nam nhân mà đánh nhau?”

      Mỗi con kiến, đều có thể nghe hiểu được tiếng người.

      Nghe thế, hiểu được rất nhiều, các nàng là người, quyết đấu này, dường như là các nàng chính mình đều muốn đâu?

      “Ừ...... Hình như là vậy, biết là nam nhân xấu xí kia, làm cho các nàng nhân loại hèn mọn này đánh nhau đâu?”

      Đại vương vẻ mặt hứng thú xong, phía sau con kiến thắt lưng cười :

      “Đại vương, người bọn họ ai thắng a......”

      “Này...... Hai người các nàng tựa hồ sai biệt lắm a......”

      “Cái kia y phục trắng thắng ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh là thân màu trắng, mà y phục người Mẫn Du Nhiên, lúc này nhìn ra màu sắc, bẩn thỉu, làm cho người ta nhìn cảm thấy có chút ghê tởm. Kỳ y phục của Đông Phương Ngữ Hinh cũng sạch , nhưng mà so sánh với Mẫn Du Nhiên, liền sạch hơn.

      Hai người liền đứng như vậy, mọi người dễ dàng có khuynh hướng Đông Phương Ngữ Hinh bên này.

      “Cái kia giống như cũng rất lợi hại ......”

      Có con kiến đồng ý cách này, hỏi.

      “Ha ha, đều đừng nữa, xem các nàng ai lợi hại......”

      Con kiến đại vương tiếng, những con kiến nháy mắt câm miệng, mà hai người đài, vẫn nhúc nhích như cũ.

      Mẫn Du Nhiên tính toán nên đánh Đông Phương Ngữ Hinh như thế nào, mà Đông Phương Ngữ Hinh, còn lại là nhàn nhạt xem nàng, chờ nàng ra tay trước.

      Hai người cũng động, những con kiến này lại chờ kịp.

      “Này, sao hai người các ngươi đánh , đánh liền nhanh lăn xuống đây......”

      “Đúng vậy a, loại người nhát gan, dám đánh sao?”

      “Hừ, lãng phí thời gian của chúng ta......”

      #########################

      Bọn họ thế nhưng lãng phí thời gian của bọn họ? Đông Phương Ngữ Hinh có chút gì, nàng chưa từng nghĩ tới muốn cho bọn họ xem a! Nàng cũng chưa cùng bọn họ thu phí, cái này rất tốt có được hay ?

      “Khụ khụ...... Mẫn Du Nhiên, ta cho ngươi lần, ngươi ra tay trước ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh ho khan tiếng, cũng thể luôn luôn đứng ? Cũng biết Mẫn Du Nhiên nghĩ như thế nào, tư tưởng của nữ nhân này, luôn làm cho người ta nắm được.

      Nhưng mà, Mẫn Du Nhiên chính là người cực kỳ kiêu ngạo, nàng vừa nghe Đông Phương Ngữ Hinh muốn nhường cho nàng chiêu, vui:

      “Hừ, Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi bớt xem thường người , ngươi cho là ta sợ ngươi sao?”

      Nàng chẳng những ra tay, ngược lại :

      phải mọi người đều ta tìm ngươi khiêu chiến là khi dễ ngươi sao? Vậy hôm nay bổn tiểu thư nhường cho ngươi ba chiêu......”

      Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, nàng rất hiếu kỳ nữ nhân tự đại này có thể tiếp đến nàng ba chiêu hay a.

      “Quên , chúng ta ai cũng nhường ai, cùng nhau động thủ ......”

      Nếu như nàng ta thua, tìm lấy cớ thế nào làm? Tự nhiên Đông Phương Ngữ Hinh là muốn lần giải quyết phiền toái này, nàng cũng muốn cùng nàng ta ầm ĩ.

      “Được......”

      Kỳ , vừa rồi tuy rằng Mẫn Du Nhiên như vậy, nhưng mà trong lòng cũng xác định, nàng tiến vào bị bắt lấy, mà Đông Phương Ngữ Hinh lại có.

      Cho nên, nàng có chút nhìn thấu Đông Phương Ngữ Hinh.

      Đông Phương Ngữ Hinh muốn là đáp ứng, nàng phỏng chừng có thể trực tiếp tức chết, buồn bực chết.

      May mắn, Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghĩ tới muốn chiếm tiện nghi của nàng ta.

      “Đông Phương Ngữ Hinh, tìm chết ......”

      Nàng bỗng nhiên vọt lại, đến trước mặt Đông Phương Ngữ Hinh, cước đá ra.

      cước kia, dùng lực lớn.

      ☆, Chương 395: cần bị ngã chết

      Edit: voi còi


      Thân mình của Đông Phương Ngữ Hinh tránh sang bên, thậm chí Mẫn Du Nhiên thấy được nàng tránh ra thế nào, liền trực tiếp né qua cước kia của nàng.

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa chìa tay, phen lôi kéo cánh tay Mẫn Du Nhiên, cánh tay dùng sức cái, thân mình Mẫn Du Nhiên liền nghiên về phía trước, sau đó Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xổm xuống, cái ném qua vai lưu loát, phách tiếng Mẫn Du Nhiên gục mặt đất.

      Hết thảy, chẳng qua là trong nháy mắt, con kiến này cũng chưa nhìn đến Đông Phương Ngữ Hinh là ra tay thế nào, Mẫn Du Nhiên vẫn nằm ngã đất như cũ.

      Lục đạo cú đánh kia , Mẫn Du Nhiên trực tiếp rơi xuống đất như vậy, đau đến mức nàng cắn chặt răng, nhưng nàng thể tin được Đông Phương Ngữ Hinh lợi hại như vậy.

      Thân mình nàng vừa lật, đứng dậy, trực tiếp ôm lấy chân của Đông Phương Ngữ Hinh, há mồm liền cắn lên.

      Đau...... Đông Phương Ngữ Hinh làm sao cũng nghĩ đến Mẫn Du Nhiên trực tiếp cắn người, nàng muốn hất chân ra, nhưng cơ hồ là Mẫn Du Nhiên dùng toàn lực ôm lấy nàng, căn bản nàng ra được.

      Chết tiệt, nữ nhân này......

      Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh thầm mắng, nàng nghĩ tới đánh nàng tar a sao, thế nhưng nàng ta nửa điểm cũng khách khí.

      Được, ngươi dám như vậy, cũng đừng trách ta khách khí.

      Ánh mắt lạnh lùng, Đông Phương Ngữ Hinh nắm chặt nắm tay, đánh lên đầu của Mẫn Du Nhiên.

      Nàng từng là sát thủ, cho dù là có võ công, muốn chút đánh choáng váng người cũng dễ dàng.

      Nhưng lúc này nàng có, nàng dùng sức đánh lên đầu Mẫn Du Nhiên, nhưng làm cho nàng ta té xỉu.

      Nữ nhân chết tiệt, ta cũng muốn xem ngươi muốn cắn ta tới khi nào.

      Tuy rằng Mẫn Du Nhiên dùng lực lớn, nhưng cách y phục cũng phải rất đau.

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp đánh đầu nàng, cảm giác kia......

      Ước chừng đánh hơn mười cái, Mẫn Du Nhiên mới mềm yếu ngã xuống, nữ nhân chết tiệt này, là rất cố chấp.

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa nhấc chân, đá văng thân mình Mẫn Du Nhiên té xỉu ra, toàn thắng.

      Chúng con kiến nghĩ tới dễ dàng liền đánh xong như vậy, ở mặt đều kêu ghiền.

      Mà tại trong tiếng la tận trời kia, ai cũng chú ý tới, người té xỉu kia thế nhưng mở to mắt:

      Đông Phương Ngữ Hinh, , có khả năng......

      Khi có võ công, nàng thế nhưng phải đối thủ của nàng ta.

      Mẫn Du Nhiên thầm dùng sức, đột nhiên theo đất đứng lên, đối với Đông Phương Ngữ Hinh liền vọt qua.

      Khíh lực của nàng rất lớn, mà Đông Phương Ngữ Hinh căn bản liền hề phòng bị.

      Bỗng nhiên bị người đẩy, thối lui thẳng sang bên cạnh.

      Bên cạnh...... Nếu là ngã xuống, vậy khả năng là......

      Ánh mắt của Đông Phương Ngữ Hinh ánh mắt lạnh lùng, nàng nghĩ đến Mẫn Du Nhiên thế nhưng còn từ bỏ ý định......

      Mắt thấy ngã xuống, thân mình nàng bỗng nhiên vừa chuyển, lần này, đổi thành Mẫn Du Nhiên ở bên ngoài.

      Vèo......

      Bước chân tiếp theo hoạt, hai người trước sau rớt xuống.

      Tay của Đông Phương Ngữ Hinh vươn ra bắt lấy bên cạnh bàn, chỉ là tay nàng, làm sao có thể thừa nhận sức nặng của hai người.

      “Oa......”

      Cái này, chúng con kiến cảm giác nghiền, bọn họ hưng phấn tới, xem hai người lập tức ngã xuống.

      Mà tay của Đông Phương Ngữ Hinh, chặt chẽ bắt lấy bên cạnh, nàng biết chính mình có thể kiên trì bao lâu.

      , được, nàng mới cần ngã chết tại đây đâu?

      #########################

      “Mẫu thân...... Sao người vẫn còn chưa ra......”

      bảy ngày, vẫn có tin tức của Đông Phương Ngữ Hinh như cũ, Hoan Hoan cũng rốt cuộc kiên trì được.

      Chỉ là, phụ thân bế quan, bé biết làm sao để cứu mẫu thân a.

      Hoan Hoan tìm Thạch Lan, ngay cả Thạch Lan cũng có biện pháp gì cứu người.

      ☆, Chương 396: U Minh giới có thể cứu người

      Edit: voi còi


      “Hoan Hoan, phải a di giúp ngươi, mà là...... Ta hỏi thăm qua cái thời chi thạch kia, ngay cả hiệu trưởng cũng có biện pháp, ta......”

      Thạch Lan khó xử xong, nàng xin lỗi, Đông Phương Ngữ Hinh giúp nàng nhiều như vậy, nhưng......

      Lúc Đông Phương Ngữ Hinh gặp nạn, thế nhưng nàng có biện pháp gì.

      “Cháu biết...... Cháu chỉ lo lắng mẫu thân a......”

      Khuôn mặt nhắn của Hoan Hoan nhăn lại, Thạch Lan nhìn chỉ thấy tâm rất đau.

      “Hoan Hoan......”

      Bỗng nhiên nghe được có tiểu hài tử kêu bé, Hoan Hoan vội vàng ra ngoài, nghĩ tới dĩ nhiên là Vô Tình.

      “Vô Tình, sao ngươi lại tới đây?”

      Phụ thân của Vô Tình cùng phụ thân là tử địch, bọn họ nên ở cùng nhau.

      “Ta...... Hoan Hoan, ta nghe chuyện của mẫu thân ngươi, ngươi sao chứ?”

      Vô Tình lo lắng xem Hoan Hoan, nó biết bé nhất định đau lòng.

      “Ta...... lo lắng cho mẫu thân của ta......”

      Hoan Hoan bẹt bẹt miệng, tuy rằng bọn họ có khả năng là bằng hữu, nhưng nàng vẫn như cũ cảm động, vô tình thế nhưng tới an ủi chính mình.

      “Ta biết ngươi lo lắng ngươi mẫu thân, ta cũng hỏi qua phụ thân của ta, phụ thân , cái thời chi thạch kia, kỳ là có biện pháp mở ra ......”

      Vô Tình biết phụ thân lời kia là hay là giả, nhưng...... Nó chỉ muốn với Vu Hoan Hoan tiếng.

      “Cái gì? Ngươi có thể mở ra?”

      Hoan Hoan có chút thể tin được, làm sao có thể a? Hiệu trưởng cũng chưa có biện pháp a.

      “Ta cũng là nghe phụ thân , phụ thân , đời này có cái U Minh giới, nơi đó có người có thể mở ra thời chi thạch ......”

      Vô Tình đem chính mình biết đến đều cho Hoan Hoan, Hoan Hoan có chút thể tin được.

      “Cám ơn ngươi a, Vô Tình, ta về trước ......”

      biết bọn họ hay là giả, nhưng......

      Bé nhất định phải hỏi chút, hỏi hiệu trưởng gia gia chút.

      Nếu như có người mở ra, vậy bé, nhất định tìm được người kia, cầu giúp cứu mẫu thân của bé.

      “Hoan Hoan, cháu vội vã làm cái gì?”

      Hoan Hoan muốn tìm hiệu trưởng? Bỗng nhiên gặp Liệt lão, Liệt lão hiểu lôi kéo bé, hỏi.

      “Cháu...... Gia gia, cháu muốn cứu nương của cháu a......”

      Hai ngày nay, Liệt lão cùng Chích lão ở đây, bọn họ vừa mới trở về.

      “Nương của cháu? Nương của cháu như thế nào?”

      Trong lòng Liệt lão thầm giật mình, ông chỉ ra ngoài chuẩn bị mấy thứ, sao Hinh Nhi lại xảy ra chuyện?

      “Gia gia, là Mẫn Du Nhiên cái người xấu kia......”

      Hoan Hoan đem tình lần, đương nhiên, cũng bao gồm chuyện Mẫn Du Nhiên muốn cùng mẫu thân tỷ thí.

      “Cái gì? Hinh Nhi tiến vào thời chi thạch?”

      Liệt lão biến sắc, Chích lão vừa vội vàng tới nghe xong cũng sửng sốt:

      “Cái kia cái gì nhiên ở, vì sao liền lỗ mãng như vậy a...... Nàng cũng biết......”

      Nghĩ đến Hoan Hoan ở bên, Chích lão vội im miệng, Hoan Hoan lo lắng nhìn bọn họ:

      “Vừa rồi cháu nghe người ở U Minh giới có thể mở ra thời chi thạch, gia gia nãi nãi, phải ?”

      Bé chỉ muốn xác định cái này, về phần khác, đều quan trọng.

      “Hoan Hoan, cháu đừng xằng bậy, gia gia nãi nãi nghĩ biện pháp ......”

      Nghe được Hoan Hoan hỏi chuyện của U Minh giới, Chích lão biến sắc, Liệt lão cũng lo lắng dặn :

      “Hoan Hoan, cháu về trước chờ chút, chúng ta tìm hiệu trưởng thương lượng chút......”

      Hoan Hoan gật gật đầu, gia gia nãi nãi cũng có phủ nhận, như vậy , có người có thể giúp mẫu thân.

      “Tiểu Nhạc Nhạc, U Minh giới là cái địa phương gì a, ngươi biết ?”

      Hoan Hoan vuốt bộ lông mượt mà của Tiểu Nhạc Nhạc, thấp giọng hỏi.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 397 : gian biến dị
      Edit:..Lam Thiên..
      “Hoan Hoan, U Minh giới cũng thể tùy tiện xông loạn , bên kia phòng ngự rất lợi hại, thích hợp vật còn sống vào......”

      Tiểu Nhạc Nhạc lo lắng nhìn Hoan Hoan, nó biết, nếu là có biện pháp , Hoan Hoan khẳng định vào U Minh giới .

      Mà U Minh giới, đừng là Hoan Hoan , chính là hiệu trưởng cũng tất có thể qua.

      “Nga......”

      Hoan Hoan thở dài, biết gia gia nãi nãi có thể hay cứu mẫu thân?

      #########################

      Biết Đông Phương Ngữ Hinh tiến nhập thời chi thạch, Chích lão bọn họ cũng dám chậm trễ, trực tiếp triệu tập các trưởng lão trong học viện thương nghị đối sách.

      Thời chi thạch mở ra vốn là đơn giản, nhưng nếu có người bị nhốt ở bên trong, chưa ra, muốn mở ra lần nữa, liền phiền toái hơn rất nhiều.

      “Chúng ta mới ra ngoài có mấy ngày, làm sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?”

      Chích lão đương nhiên là vui, đồ đệ của nàng gặp chuyện may, trong lòng nàng còn có thể dễ chịu được sao?

      “Chúng ta cũng nghĩ tới Mẫn Du Nhiên chấp nhất như thế ... ...”

      nghĩ tới? Ngươi cũng biết, lúc đó thời chi thạch sớm xuất biến dị?”

      Chích lão giọng điệu nghiêm khắc , nguyên lai thời chi thạch, chính là gian dùng để tỷ thí luận võ, ở trong đấy thể sử dụng ma thú, hơn nữa, võ công cũng giảm xuống phân nửa, như vậy tại lúc tỷ thí kia, công lực có tiến bộ.

      Nhưng sau này, số lần sử dụng tăng nhiều, ở trong đấy dần dần cũng liền xuất biến dị .

      Đầu tiên là người tiến vào, chỉ có người là có thể ra, cách khác, mặc kệ vào bao nhiêu người, cũng chỉ đến lúc còn người sống, thời chi thạch mới mở ra, đem người còn sống đó thả ra.

      Mà người chết, liền phải lưu lại.

      Nhưng lần trước có người vào, lại toàn bộ cũng ra.

      Mọi người cho rằng bọn họ vẫn còn đánh nhau, nhưng đến hôm nay hơn ba mươi năm qua , thời chi thạch lại mở ra lần nữa, đưa hai người vào, kia có khả năng......

      Hai người các nàng, đều thể ra .

      Cho nên, Chích lão nghe được Đông Phương Ngữ Hinh vào, mới có thể biến sắc mặt.

      “Chích lão...... nhưng lúc này các nàng tiến nhập a......”

      Hạ trưởng lão bất đắc dĩ , chích lão nét mặt già nua lạnh lùng :

      “Vừa rồi Hoan Hoan nha đầu kia hỏi ta U Minh giới có phải hay có thể mở ra thời chi thạch, chuyện này là ai cho bé biết ?”

      U Minh giới, luôn luôn cùng bọn họ có liên hệ, tiểu nha đầu kia như thế nào lại biết được?

      Tất cả mọi người đều lắc đầu, bọn họ chưa có qua.

      “Ta mặc kệ là ai cho bé biết , nhưng hi vọng các ngươi về sau trăm ngàn thể nhắc lại tình U Minh giới...... Tiểu nha đầu đó nếu có chuyện gì hay xảy ra , vậy để ta tra ra được là ai , tuyệt đối ta tha cho người đó......”

      Chích lão sắc mặt nghiêm túc xong, mọi người vội vàng gật đầu.

      “Lão nhân, ngươi phải muốn dạy tiểu nha đầu luyện khí sao? Ta xem tại đan dược bát giai phải đợi đoạn thời gian nữa, bằng chúng ta đem tiểu nha đầu tiếp nhận, nhanh chóng dạy bé học ít trước ?”

      Chích lão quay đầu nhìn về phía bạn già, kỳ tất cả mọi người đều hiểu được bọn họ lo lắng tiểu nha đầu chính mình tìm cái gì U Minh giới .

      Nha đầu kia, đích gan lớn, dám bé có phải hay tìm.

      “Ân...... Ta tại đón bé ngay bậy giờ......”

      Liệt lão cũng lo lắng Hoan Hoan gặp chuyện may, khó có được lúc nghe lời như thế, Chích lão gật gật đầu.

      Nhìn thời chi thạch cách đó xa, nàng cần phải hảo hảo nghiên cưu vật này mộ chút.

      Thứ này, chung quy là cái tai họa, bằng chờ lúc Đông Phương Ngữ Hinh ra ngoài, sau đó liền trực tiếp hủy nó .

      Lưu lại nó đời, đúng là vẫn còn có người đánh chủ ý lên nó, hại người gì đó, người chết ở bên trong liền ngay cả thi thể cũng lưu lại được......

      ☆, Chương 398: bị thương!

      Edit:..Lam Thiên..
      Bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh dùng sức hất lên, nàng nghĩ tới đá Mẫn Du Nhiên xuống, nhưng lại nhìn thấy phía dưới rất cao, cuối cùng cũng là đành lòng.

      Nàng biết chính mình vì sao lại có thể mềm lòng như vậy ?

      Mẫn Du Nhiên lần lượt hại nàng, nhưng nàng thế nhưng lại đối với nàng hạ sát thủ.

      được, nàng thể cứ như vậy chờ chết.

      Ngẩng đầu nhìn hướng con kiến đứng bên xem diễn, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng :

      “Đại vương, ta biết ngươi chính là muốn nhìn chúng ta tỷ thí, cũng có ý muốn chúng ta chết, vậy hãy mau cứu chúng ta ......”

      Con kiến đại vương nhìn xem phía dưới, lắc đầu:

      “thấy các ngươi ngã xuống cũng thú vị ...... Bản đại vương vì sao phải giúp các ngươi?”

      “Ta......”

      Đông Phương Ngữ Hinh triệt để biết gì, vì sao phải cứu nàng? chẳng lẽ muốn bọn nàng ngã chết sao?

      “Đại vương, ngươi đều chúng ta chơi vui , nếu chúng ta ngã xuống mà chết , kia còn có cái gì để chơi nữa?”

      Người cùng kiến chuyện thông, Đông Phương Ngữ Hinh trở mình trợn trắng mắt, cơ hồ đối với ra tay trợ giúp là có cái hi vọng gì.

      Bất quá lời này của nàng kiến vương nghe lọt tai được, vừa nghe cũng thấy đúng, cả ngày ở đây cũng nhìn thấy đám kiến qua lại , vất vả mới có hai người đến, liền cứ như vậy buông tha tựa hồ là có chút đáng tiếc.

      vung tay lên, mặt đất dùng để luận võ dưới đài đột nhiên lên cao, bàn chân Mẫn Du Nhiên dễ dàng liền chạm đất .

      Mặt đất tiếp tục lên cao, mắt thấy Đông Phương Ngữ Hinh cũng muốn rơi xuống đất, Mẫn Du Nhiên lại bỗng nhiên nhích tới gần.

      “Ngươi......”

      Cảm thấy nàng tới gần đúng, Đông Phương Ngữ Hinh ánh mắt lạnh lùng, nhưng lúc này thân mình vẫn như cũ là lơ lửng , năng lực trốn tránh của nàng liền bằng lúc trước.

      “A...... Ngươi......”

      trong tay Mẫn Du Nhiên biết khi nào nhiều hơn cái chủy thủ.

      chủy thủ kia vốn là hướng tới ngực Đông Phương Ngữ Hinh mà đâm , Đông Phương Ngữ Hinh hơi nghiêng thân mình cái, này nếu là mặt đất, nàng tự nhiên có thể tránh thoát được.

      Nhưng lúc này nửa nửa dưới , thời điểm vừa mới chạm xuống đất , thân pháp cũng chậm lại ít, chủy thủ kia tuy rằng đâm trúng ngực, nhưng lại đâm tới cánh tay của nàng.

      Máu theo bạch y thấm chảy ra, Đông Phương Ngữ Hinh thể tin được nhìn gương mặt đắc ý khi đắc thủ của Mẫn Du Nhiên.

      “Đại vương, ngươi ai thắng là có thể ...... Ta tại thắng ...... Nàng bị thương......”

      tình huống vừa rồi tất cả mọi người đều có thể thấy , Mẫn Du Nhiên này, là......

      Đủ vô sỉ ......

      Thời điểm có nguy hiểm túm lấy người ta tha, người ta cũng đối với ngươi hạ sát thủ.

      Thời điểm nguy hiểm qua , ngươi lại......

      Nhân cơ hội đâm người khác đao. Kiến vương nhìn các nàng liếc mắt cái, ha ha cười :

      “Ngươi quả nhiên là lợi hại, người tới, đem người bị thương này cấp bản đại vương mang ......”

      Cánh tay Đông Phương Ngữ Hinh tuy rằng bị thương, nhưng giờ phút này muốn đối phó với Mẫn Du Nhiên, cũng phải là thể.

      Nhưng nàng ta muốn rời như thế, vậy để nàng ta trước cũng phải là được.

      Dù sao, muốn thoát thân, cần dụng nhiều là đầu óc, mà chỉ dựa vào võ công.

      Nàng phát con kiến này tuy rằng bá đạo, số lượng rất đông, nhưng......

      ý nghĩ của nó, cùng nhân loại dù sao có chút bất đồng, cho nên......

      Đơn giản ít, dụng kế ra ngoài, cũng quá khó.

      Cho nên, nàng mới có phản bác, theo con kiến qua.

      Kiến vương nhìn Đông Phương Ngữ Hinh tới, lại ngẩng đầu nhìn hướng Mẫn Du Nhiên, lớn tiếng :

      “Ngươi lợi hại như thế, vậy để cho ta dũng sĩ của ta cùng ngươi khoa tay múa chân chút ......”

      vỗ vỗ tay, cái con kiến từ trong đàn kiến đứng dậy, kiến vương chỉ chỉ vị trí của Mẫn Du Nhiên , con kiến kia liền nghênh ngang qua.

      ☆, Chương 399: Mẫn Du Nhiên bị đánh

      Edit:..Lam Thiên..
      Cái này, ngược lại là Mẫn Du Nhiên dại ra .

      Làm sao có thể......

      con kiến đại vương này phải ......

      Ai thắng là có thể sao? Mà lúc này nàng thắng, tại thế nào lại biến thành nàng cùng với con kiến khác tỷ thí ?

      Mẫn Du Nhiên có chút dại ra, nhưng vừa thấy con kiến kia tới, tuy rằng cái đầu nó , nhưng......

      Dù sao , con kiến này cũng cao, tay chân cũng thô, hơn nữa, nó thoạt nhìn có chút ngốc , phản ứng cũng linh mẫn.

      Cho nên, tuy rằng trong lòng có nàng chút lo lắng, nhưng......

      Mẫn Du Nhiên vẫn là có chút tâm lý may mắn .

      Đông Phương Ngữ Hinh đến bên người con kiến đại vương kia đứng, con kiến đại vương kia nhìn nàng cái, sau đó liền nữa.

      con kiến kia chạy tới đài tỷ thí, vũ khí cũng đều mang, trực tiếp tiến lên.

      Mẫn Du Nhiên nhìn mang vũ khí, nàng vội vàng đem chủy thủ thu hồi lại, tuy rằng......

      Này chưa thể dùng vũ khí, nhưng......

      Nếu đả thương đến con kiến đó, có đảm bảo nàng có phiền toái gì!?

      Trong lòng thầm tính toán , Đông Phương Ngữ Hinh nhưng là có chút hiểu .

      Nàng chung quy cho rằng con kiến kia rất đơn giản, ý nghĩ của chúng nó bằng người, thế nhưng nàng lại đoán được tâm tư của kiến vương.

      Con kiến dũng sĩ lên, Mẫn Du Nhiên cũng có ra tay trước, nàng khẩn trương nhìn con kiến.

      Con kiến đại vương cười, cũng chuyện, nhất thời nơi này tĩnh lặng chút.

      “Ai, đồng bạn này của ngươi, muốn xui xẻo ......”

      Bên tai Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên vang lên thanh quen thuộc, nàng vội vàng quay đầu,liền nhìn đến con kiến bên cạnh.

      Đây là......

      Con kiến đại ca, con kiến từng dẫn đường cho nàng?

      Đông Phương Ngữ Hinh phân bọn họ, con kiến này bề ngoài nhìn rất giống nhau, nhưng thanh có thể phân biệt được ràng.

      “kiến đại ca...... Như thế nào?”

      “đại vương chúng ta, chán ghét nhất là...... Tiểu nhân......”

      Đông Phương Ngữ Hinh kinh ngạc...... Mẫn Du Nhiên đúng là là có chút tiểu nhân, nhưng......

      Nàng cũng là vì thắng chính mình, cũng xem như quá phận.

      tâm tình này nàng có thể lý giải, nhưng chuyện như vậy, nàng nhưng là làm được.

      Cho nên, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Mẫn Du Nhiên, là hai người hoàn toàn bất đồng.

      “ kiến dũng sĩ của các ngươi rất lợi hại sao?”

      Nếu là người lên, nàng có lẽ có thể phán đoán sai biệt lắm, nhưng con kiến......

      thể phân biệt.

      “Ân...... là dũng sĩ dung cảm nhất trong chúng ta......”

      Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, tỏ vẻ nàng hiểu , nàng vụng trộm nhìn về phía kiến vương, giọng :

      “Ngươi làm sao dám qua cùng ta chuyện, ngươi lo lắng của kiến vương của các ngươi phát sao?”

      nhưng là đủ lớn mật a, nếu là đổi thành người bình thường, tuyệt đối dám trắng trợn như vậy cùng địch nhân ở cùng nhau.

      Được rồi, các nàng là địch nhân, có chút rất gượng ép.

      “Ha ha...... kiến vương của chúng ta mới có keo kiệt như vậy đâu?”

      Con kiến kiêu ngạo xong, trong khi hai người chuyện , Mẫn Du Nhiên bỗng nhiên động thủ , nàng giống nhau là đá cước qua, thẳng tắp đá đến người con kiến .

      Mà con kiến kia, nhìn thấy nàng bỗng nhiên tiến công, thân mình thế nhưng nghiêng về phía sau, thành nguyên hình lăn về phía sau chút, sau đó cấp tốc đứng dậy, chân ở giữa chạm đất , còn hai cái chân sau lưng đồng thời hướng tới Mẫn Du Nhiên mà đá.

      Này nếu là người, hai cái chân là rất khó cùng nhau công kích , nhưng con kiến có thể, có chân nhiều a.

      Thân mình Mẫn Du Nhiên có chân khí, nên cũng có bao nhiêu linh hoạt, nàng né tránh nguy hiểm, nhưng vừa mới tránh được hai chân kia, hai chân khác đá tới.

      Cái này, Mẫn Du Nhiên rốt cuộc cũng trốn được, hai chân lưu tình chút nào đá lên người người nàng.
      minhhanhng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :