1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 248: Đông Phương Ngữ Hinh trở lại!
      Edit: PDN


      “Vậy...... Được rồi, có điều, Tà Dịch, hơn tháng nữa, học viện Tinh khai giảng, con và Đông Phương Ngữ Hinh, Hoan Hoan đều phải rèn luyện chút...... Nhớ lúc đó nhất định phải nhanh chóng trở về......”

      Cuối cùng đảo chủ cũng cho , Tà Dịch vội :“Vâng, phụ thân.”

      Tạm biệt mọi người, nhà ba người ra . đường, Đông Phương Ngữ Hinh khó hiểu hỏi:

      “ Học viện Tinh ? Đó là cái gì vậy?”

      Lần đầu tiên nàng nghe qua, phải vẫn giống như trường học ở đại chứ?

      Trường học , oa ha ha, chỗ đó chính là nơi chơi đùa rất tốt nha.

      Nghĩ đến sắp trường học phiên bản cổ đại, Đông Phương Ngữ Hinh liền vô cùng hưng phấn.

      Mà Hoan Hoan, đối với thứ này càng hề có khái niệm, nhưng mà nhìn Đông Phương Ngữ Hinh vui vẻ như vậy, nàng cần nghĩ cũng biết đây là chỗ rất tốt để chơi đùa.

      “ Học viện Tinh , đó là chỗ hội tụ tinh hoa, đệ tử ưu tú của Thiên Thương đảo chúng ta và Phác Dương sơn, còn có ít gia tộc phân tán, bọn họ đều đưa người đến học viện Tinh tu luyện......”

      Tà Dịch trầm tư chút, chỗ đó, có chút hoài niệm rồi đấy?

      lâu tới địa phương kia, nếu trở về, biết những đạo sư đó còn nhớ ?

      “À, con biết rồi......”

      Chỗ kia là nơi chỉ thuộc về bên này, khó trách ở Kỳ Thiên quốc căn bản biết nó tồn tại.

      Kỳ Thiên quốc, chỉ thuộc về tầng tu luyện thấp nhất, bằng , cũng để mãi đến tại, cũng chưa có người tu luyện đến cảnh giới khí tiên .

      Mà ở Thiên Thương đảo, mới hai mươi lên đến khí tiên có khối người.

      Đông Phương Ngữ Hinh trình độ như vậy, tại đây cũng chẳng qua xem như cỡ trung bình mà thôi.

      Hình như dễ hiểu ít, nhưng họ vẫn cần phải trở về như cũ. Chuyện cần xử lý, luôn phải xử lý hoàn toàn.

      ......

      “Đông Phương Ngữ Hinh trở lại......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa trở về, có người nhận ra. Sau đó tin tức này giống như mọc cánh bay ra bên ngoài. Bởi vì thuận tiện, Tà Dịch vẫn đeo mặt nạ như cũ, chính là Nhân vương.

      Hoan Hoan vui vẻ nhìn địa phương bé quen thuộc. Bọn họ quyết định xem chút phòng đấu giá trước.

      “Lão đại...... ngài cuối cùng trở lại, thuộc hạ lo lắng gần chết ......”

      Trần Minh nghe thấy Đông Phương Ngữ Hinh trở về, vui vẻ chạy ra. Phòng đấu giá này vẫn là do xử lý, hơn nữa ban đầu Đông Phương Ngữ Hinh để cho huấn luyện sát thủ, cơ bản ai dám lại đây quấy rối .

      “Ừ ! ”

      Đông Phương Ngữ Hinh ừ tiếng, nàng cũng rất kích động, rất lâu trở lại, cảm giác......

      Có vài phần hưng phấn đây?

      “Lão đại, các người có việc gì ? Thuộc hạ vẫn lo lắng, đó chính là ma thú rừng rậm đấy......”

      Ma thú rừng rậm, vẫn ai có thể sống trở về, đám người Đông Phương Ngữ Hinh trở về, là may mắn.

      “Ta vận may tốt, tất nhiên có việc gì......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vỗ vỗ bả vai Trần Minh, Trần Minh vội hỏi:

      “Gần đây hiệu quả và lợi ích của phòng đấu giá chúng ta tồi, tại lão đại cần phải xem sổ sách chút ?”

      “Chuyện đó đúng là cần, Trần Minh, ta tin tưởng huynh......”

      Đoàn người Đông Phương Ngữ Hinh đến bên trong phòng, ngồi xuống, giọng hỏi:

      “Gần đây tình huống kinh thành như thế nào?”

      lâu trở lại, trước tiên nàng nghĩ phải hiểu biết tình huống gần nhất.

      “Lão đại, gần đây kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó......”

      Trần Minh chậm rãi , kể cả lục vương gia đối với phòng đấu giá chiếu cố, còn có tình huống của Tứ Vương Gia, Đông Phương tướng quân, Đậu phủ, người nào cũng kỹ càng.

      Đông Phương Ngữ Hinh nghiêm túc nghe, đến cuối cùng, thản nhiên cười:

      “Trần Minh, huynh làm tốt lắm, phòng đấu giá này giao cho huynh quản lý, ta yên tâm......”

      Chương 249: thích người khác nhớ thương nữ nhân của ta
      Edit: PDN


      Tục ngữ , dùng người nghi ngờ người,nghi người dùng người, nàng và Trần Minh, cũng có giao thiệp rất sâu.

      “Lão đại, đây là ta phải làm ......”

      Trần Minh khiêm tốn xong, lúc này , hào hoa phong nhã, an tĩnh nhu hòa, đâu có chút bộ dáng nào của sát thủ ?

      hoàn toàn thay đổi thân phận, hơn nữa thay đổi rất hoàn mỹ, hề có tỳ vết.

      “Ha ha...... tại Tứ Vương Gia kia còn chưa vọt tới đỉnh cao hay sao?”

      Tất cả mọi người chỉ sắp, nhưng ai dám xác định.

      “Chắc hẳn chưa có, lão đại, ý của ngài là......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cười nhạt , nàng quay đầu nhìn về phía Tà Dịch, giọng :

      “Vương gia, hứa hẹn của chàng với ta, có phải nên thực hay ?”

      Kế hoạch này lúc đầu nên sớm hoàn thành, nhưng mà sau này chậm trễ vì chuyện ma thú rừng rậm, có điều lúc này cũng muộn, đúng dịp Tứ Vương Gia chưa phá vỡ, tốt.

      thành vấn đề......”

      Tà Dịch sảng khoái đáp ứng, Đông Phương Ngữ Hinh cười :

      “Đừng quên, vu khống đầu ai......”

      Nếu chỉ là trộm lại gì đó, đây cũng thôi, có gì chơi vui.

      Chó cắn chó, mới là lạc thú lớn nhất khi xem cuộc vui của Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Khẳng định thành vấn đề......”

      Việc này với Tà Dịch mà , chẳng qua là chút lòng thành, Đông Phương Ngữ Hinh khẽ cười :

      “Trần Minh, lập tức rải tin tức ra ngoài, quán bán đấu giá Tâm Tưởng Thành chúng ta, vừa mới thu được bảo bối của vị khách thần bí, là viên Quy Nguyên đan, ba ngày sau bán đấu giá......”o

      Quy Nguyên đan, nàng tại có, nhưng mà rất nhanh có .

      “A...... Lão đại, việc này......”

      Trần Minh có chút sốt ruột, bọn họ đâu có Quy Nguyên đan bán nha, bây giờ lão đại phải đùa chứ?

      có việc gì, ta sớm đưa Quy Nguyên đan đến cho huynh......”

      Lúc này Trần Minh mới yên tâm, tất nhiên liền rải tin tức ra ngoài, toàn bộ kinh thành lại sôi trào.

      ra, Quy Nguyên đan này, nhìn ra thế giới, cũng mê người như thế, nhưng......

      Kỳ Thiên quốc có cao thủ khí tiên, hơn nữa bọn họ muốn tiến giai, cũng dễ dàng, càng có luyện đan sư ưu tú, tất nhiên , cũng có khả năng luyện chế Quy Nguyên đan. Cho nên, vật vẫn bởi vì hiếm mới thành quý .

      Tin tức truyền đến trong cung, hoàng thượng hưng phấn qua lại đại điện .

      Đúng lúc Lục vương gia đến, nhìn vẻ mặt hoàng thượng, hiểu được mọi thứ.

      vừa muốn chuyện, đúng lúc bên ngoài có người truyền lời, là Nhân vương đến.

      Nhân vương là ai? Ngay cả hoàng thượng nhìn thấy, cũng dám chậm trễ ......

      phải hoàng thượng, lại được kính trọng giống như hoàng thượng , đây là nhân vật trong truyền thuyết!

      Hoàng thượng vội vàng ra chào đón, Nhân vương mất tích rất lâu, cũng luôn xuất quỷ nhập thần .

      Có người Nhân vương bị thương, vẫn chưa từng khỏi hẳn. Nhưng cuối cùng hoàng thượng lại cảm giác Nhân vương là thế ngoại cao nhân, võ công của , cho dù là chính mình cũng thăm dò đến.

      Người như thế thể đắc tội, hơn nữa đối với chính mình cũng có tâm tư khác, cho nên ông luôn luôn kính trọng .

      “Nhân vương, vì sao ngươi lại rảnh rỗi đến xem trẫm? Gần đây thân thể có được ?”

      Hoàng thượng cười hỏi, Nhân vương ho khan tiếng, :“Vẫn là bộ dạng cũ......”

      Thanh xuyên thấu qua mặt nạ, nghe qua càng thêm trầm thấp, khàn khàn, nhưng khiến người khác cảm thấy khó chịu.

      “Nhân vương, ngài trở lại? biết Hinh Nhi nàng......”

      Lục vương gia kích động hỏi, Nhân vương quay đầu, lườm qua Lục vương gia cái, vui :

      “Đó là vương phi của bổn vương, bổn vương thích nữ nhân của chính mình bị người khác nhớ thương......”

      câu này, khiến Lục vương gia hơi tức giận, vương phi, vương phi, ông ta cũng chịu nghĩ lại tuổi tác của chính mình, cũng dám......

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      ☆, Chương 250: Chủ ý độc ác
      Edit: voi còi


      Chiếm lấy Đông Phương Ngữ Hinh làm vương phi.

      Nếu vạn nhất có ngày chết , quy thiên rồi, vậy Đông Phương Ngữ Hinh chẳng phải là thành quả phụ sao?

      “Ha ha, Tranh nhi, Đông Phương Ngữ Hinh là vương phi của Nhân vương, con cũng thể tùy tiện lung tung ......”

      Đối với Đông Phương Ngữ Hinh gả cho Nhân vương, hoàng thượng là vạn phần thích.

      Theo ý của ông, Đông Phương Ngữ Hinh chính là hồng nhan họa thủy, khiến cho cả ba nhi tử của ông đều muốn thú nàng, phải họa thủy, hồ ly tinh, đó là cái gì vậy?

      Nữ nhân như vậy, gả cho nhi tử nào ông cũng đồng ý.

      Nhưng Nhân vương, tuy rằng tuổi lớn chút, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh gả ra ngoài, nhi tử của ông cũng nên thu quyết tâm, đây là chuyện tốt nhất.

      “Phụ hoàng......”

      Lục vương gia vui muốn biện giải, nhưng hoàng thượng làm sao có thể cho cơ hội, ông hơi hơi cười :

      “Nhân vương, trẫm nghe phòng bán đấu giá Tâm Tưởng Thành lại có viên Quy Nguyên đan muốn bán đấu giá, gạt ngươi, trẫm có được viên, biết nếu đem này khỏa mua đến, có trợ trẫm lần đột phá khí tiên cảnh giới ?”

      đời này, có ai muốn đề cao, lúc ngươi đến được thời điểm cao nhất, ngươi muốn .

      Đến chỗ đột phá nổi, cũng chỉ có thể oán vận khí chính mình tốt.

      Nhưng...... Nếu như đến chỗ, vừa vặn gặp được linh đan diệu dược có thể hỗ trợ ngươi tăng lên, ai động tâm?

      Nhưng mà khác nhau trong đó chính là, có người, có năng lực có được linh đan diệu dược, có người, chỉ có thể nhìn người khác có được, chính mình thực lực kia.

      “Cái này...... Hai viên có khả năng thành công rất lớn, nhưng mà ta nghe , có ba viên nhất định thành công......”

      Nhân vương nhàn nhạt , hoàng thượng nghe xong sắc mặt buồn bã, làm sao ông lại biết đạo lý này, chính là......

      Ông chỉ có viên, cho dù là ba ngày sau đem viên kia thu vào tay, cũng chỉ có hai viên.

      Lúc ông có Quy Nguyên đan, vốn là có thể thử xem, nhưng ông có dùng, chính là muốn chờ cơ hội.

      Nhưng cơ hội đợi đến, lại chỉ có viên a.

      Hoàng thượng biết lời Nhân vương là lời , chỉ là, viên rất khó cầu.

      Nhân vương nhìn về phía Lục vương gia, nhàn nhạt nhìn lướt qua, đứng dậy cáo từ, hoàng thượng vội vàng tự mình đứng lên đưa tiễn.

      Lại trở về, Lục vương gia do dự chút, thử :

      “Phụ hoàng, kỳ ...... Kỳ Thiên quốc chúng ta còn có viên Quy Nguyên đan nữa ......”

      “Còn có viên? Tranh nhi, ý của con là......”

      Ý tứ của Lục vương gia hoàng thượng hiển nhiên là biết, lại , ông rất quan tâm chuyện Quy Nguyên đan, làm sao có thể biết viên Quy Nguyên đan kia ở trong tay ai.

      “Nhi thần nhớ được lúc trước Tứ ca cũng có được viên, nhưng mà biết huynh ấy dùng chưa......”

      Lục vương gia cẩn thận xong, trước mắt hoàng thượng sáng ngời, lớn tiếng :

      “Đúng vậy...... Sao trẫm lại quên chuyện này?”

      Lục vương gia xấu hổ, hoàng thượng làm sao có thể quên việc này, ràng ông chính là......

      Chính là luôn luôn nhớ được, nhưng mà muốn có người lại tiếp mà thôi.

      , làm nhi tử của hoàng thượng, tự nhiên là phải làm người khơi mào.

      Hơn nữa, quan hệ giữa cùng Tứ vương gia vốn dĩ tốt, cũng để ý đắc tội lần.

      “Phụ hoàng, tại biết Tứ ca dùng chưa......”

      Lục vương gia lại nhắc nhở , hoàng thượng trầm tư chút, :

      “Hình như nó còn chưa tới cao nhất ......”

      Hiển nhiên, Tứ vương gia kia nhất định có người của hoàng thượng nhìn chằm chằm, cái này hoàng thượng đều ràng a.

      “Chính là, Quy Nguyên đan này nhưng là Chân Nhi tân tân khổ khổ mới có được, trẫm cũng tiện hỏi ......”

      ☆, Chương 251: Đau lòng thịt càng đau
      Edit: voi còi


      ra là, hoàng thượng luôn luôn lo lắng là cái này, lục vương gia tự tin cười, lấy lòng :

      “Phụ hoàng, điều này sao cần người hỏi tứ ca muốn đâu? Hiếu kính người là chuyện mà nhi tử như chúng con nên làm.

      Tuy rằng Quy Nguyên đan kia tiêu phí ít, nhưng...... Tứ ca mới bao lớn a, hơn nữa huynh ấy cũng chưa tới đỉnh phong, cơ hội này về sau có thể có ...... Cùng lắm a, chờ về sau lại có người bán đấu giá Quy Nguyên đan, phụ hoàng mua viên đưa cho huynh ấy cũng phải ......”

      Lục vương gia là tình chân ý thiết, hơn nữa mỗi câu đều đến tâm khảm của hoàng thượng, hoàng thượng cười ánh mắt đều híp lại:

      “Con sai...... Ai, nếu Chân Nhi có chút hiểu biết chuyện như con, vậy là tốt rồi ......”

      Thời gian gần đây, Tứ vương gia phát sinh rất nhiều chuyện, khiến hoàng thượng đối hoàn toàn thất vọng rồi.

      Cái khác , này cùng chính trượng mẫu nương(mẹ vợ) của mình đương vụng trộm, đây là chuyện mà con người làm sao?

      Cái này quả thực là súc sinh cũng bằng.

      Nhưng hoàng hậu luôn luôn thay chuyện, hơn nữa bản thân thiên phú xác thực tệ, cho nên cũng chấp nhặt với , ông cũng mở con mắt nhắm con mắt cho qua.

      Chẳng qua, cũng có khả năng trọng dụng , lần này vừa vặn là cơ hội tốt để lập công.

      Ánh mắt hoàng thượng hơi nhíu lại, sớm có thái giám xuống truyền lời, bọn họ đám nhiều cơ trí a.

      Lục vương gia đắc ý cười, Hồ Diên Chân, lần này có thể cho ngươi đau lòng mà thịt càng đau a.

      Truyền lời là Lí công công, bỗng nhiên hoàng thượng triệu kiến (gọi đến gặp), Tứ vương gia đặc biệt vui vẻ.

      Từ khi xảy ra chuyện đó, hoàng thượng lâu triệu kiến .

      “Lí công công, hoàng thượng tìm bổn vương làm cái gì?”

      Tứ vương gia kích động hỏi, có phải phụ hoàng hết tức giận hay ? Lại lần nữa bắt đầu trọng dụng ?

      Nữ nhân ngu xuẩn chết tiệt kia, là hại cả đời mình, tiền đồ cả đời, thiếu chút nữa liền bị hủy như vậy.

      Thế nhưng, đến bây giờ Tứ vương gia vẫn còn chưa có ý thức được, có khả năng hoàng thượng truyền ngôi cho .

      Thử nghĩ, vua của nước, cho dù là thanh danh có thối nát hơn nữa, cũng thể là người cũng chính mẫu thân của thê tử mình đương vụng trộm ?

      Nhìn Lý công công chính là ngẩn người, cũng trả lời câu hỏi của , sắc mặt của Tứ vương gia lạnh lùng, lại vẫn nhẫn nại hỏi như cũ:

      “Lí công công, hoàng thượng tìm bổn vương liệu có phân phó gì?”

      Đột nhiên giọng tăng cao làm cho Lý công công rốt cục phục hồi tinh thần lại, lão xấu hổ cười, :

      “Điều này...... Vương gia, chuyện của hoàng thượng, lão nô chẳng qua chỉ là nô tài, làm sao có thể biết đâu?”

      Hoàng thượng cùng Lục vương gia chuyện, toàn bộ quá trình Lý công công đều ở đó, vì sao hoàng thượng tìm Tứ vương gia, so với ai lão đều ràng.

      Chính là bởi vì ràng, mới biết được tầm quan trọng của chuyện này, nếu như để Tứ vương gia biết, chừng xảy ra loạn gì đấy......

      tại, mục đích của chính là mang theo Tứ Vương Gia vào cung, về phần vào cung sau làm cái gì, kia liền muốn xem hoàng thượng ý tứ .

      Lão biết hoàng thượng với Tứ vương gia như thế nào, nhưng......

      Lão tuyệt đối để Tứ vương gia có cái gì ngoài ý muốn ở trong tay lão, bằng , chính là chém đầu của lão, cũng thể giải cơn giận của hoàng thượng a.

      Tứ vương gia nhìn Lý công công đóng chặt miệng như thế, trong lòng cảm thấy hơi chút có chút bất an.

      Nhưng mà chợt nghĩ, tâm tư của phụ hoàng, cũng khó dò nhất, đừng công công, ngay cả mẫu hậu cũng khó đoán được hai a.

      Chỉ là...

      Cứ tùy tiện qua như vậy, hiển nhiên cũng cực kỳ lý trí.

      bỗng nhiên cười cười, nhìn về phía gã sai vặt theo bên người, người nọ cũng cực kì khôn khéo, lập tức ra phía trước, cầm lấy tay của Lý công công, tờ ngân phiếu liền nhét vào.

      ☆, Chương 252: Đau lòng thịt càng đau [2]
      Edit: voi còi


      “Lí công công, vậy tại tâm tình phụ hoàng thế nào?”

      Tuy rằng phỏng đoán ra tâm ý của hoàng thượng, nhưng......

      Nếu như biết được tâm tình của hoàng thượng, vậy cơ bản cũng sai được.

      Tâm tình hoàng thượng tốt, cũng có cài gì đúng, cho nên......

      Khi Lí công công thu được ngân phiếu, vốn có vài phần yên, thân là thái giám bên người hoàng thượng, thu chút ngân phiếu này vốn là chuyện cực kì bình thường.

      Nhưng......

      Cũng thể liên lụy đến lợi ích của chủ tử a, vốn dĩ lão yên, nhưng vừa nghe vấn đề mà Tứ vương gia hỏi, ngân phiếu kia bị lão nhét vào trong tay áo, nét mặt già nua mang theo ý cười lấy lòng:

      “Vương gia xin yên tâm, tâm tình của hoàng thượng tệ.....”

      Tâm tình tệ...... Trong lòng Tứ vương gia nắm chắc. Nhưng vốn là người cực kì cẩn thận, nhàn nhạt phân phó :

      “Cùng hoàng hậu tiếng, phụ hoàng triệu kiến bổn vương......”

      Hoàng hậu, là mẫu hậu của Tứ vương gia, thân phận của , phi thường tôn quý.

      Nhưng hoàng hậu, lại phải là hoàng hậu đầu tiên, mẫu thân của thái tử là vị hoàng hậu thứ nhất, cho nên, cho dù là tư chất của ta bình thường, nhiều năm như vậy vẫn chiếm lấy vị trí thái tử như cũ.

      Nhưng trong lòng mọi người, ai cái cây cân xứng a.

      Thái tử này, cũng chỉ là thái tử, ai đều biết đến, tuyệt đối có khả năng kế thừa đại thống (ngôi vua).

      Bởi vì, kế thừa đại vị, dựa vào là riêng là thân phận, càng quan trọng hơn, là thực lực.

      Lời của Tứ vương gia truyền vào trong cung, hoàng hậu có vui vẻ, mày cũng nhàng mà nhăn lại, bên khuôn mặt nhắn được bảo dưỡng thoả đáng, lên vẻ nghiêm túc khó gặp.

      xem hoàng thượng cùng ai ở cùng nhau? Hôm nay đều gặp qua ai?”

      Tổng cảm giác việc này đơn giản như vậy, mà hoàng hậu, nhiều năm như vậy có thể luôn luôn làm hoàng hậu ngã, dựa vào chỉ có mĩ mạo.

      Nha đầu vội vàng lui ra ngoài, rất nhanh, nha đầu kia bỏ chạy trở về, nàng dùng tiền mua được thái giám ở đại điện, tự nhiên cũng biết đại khái tình.

      “Cái gì...... Lục vương gia thế nhưng.... ....”

      Hoàng hậu từng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, làm thế nào cũng nghĩ ra, hoàng thượng lại đánh chủ ý ở viên Quy Nguyên đan của Chân Nhi.

      Cơ hồ là Chân Nhi lấy hết vốn sở hữu ban đầu mới lấy được bảo bối, nếu là đưa cho hoàng thượng, đó là đưa.

      Mà Quy Nguyên đan trân quý, cũng cũng phải vàng bạc châu báu có khả năng so sánh.

      Đây ràng là ván cờ, thiết lập ván cờ, chính là hoàng thượng cùng Lục vương gia.

      Về phần Nhân vương...... Bà biết có liên quan trong đó hay , nhưng hẳn là cũng kém nhiều lắm.

      Lúc đó khi Chân Nhi cùng tướng quân phu nhân ở giường bị bắt gặp, bà cũng nhớ được Nhân vương ở tướng quân phủ.

      Ai, đều do chính mình nhất thời hồ đồ, nếu như, nếu như lúc đó đồng ý đề nghị vớ vẩn kia của bọn họ, có lẽ tại, chính là loại tình cảnh khác.

      Đông Phương Ngữ Hinh, nữ nhân đáng giận kia, mới chân chính là kiếp nạn a.

      Hoàng hậu oán hận nghĩ, Đông Phương tướng quân cùng Chân Nhi hoàn toàn trở mặt, bây giờ, thế lực của Chân Nhi lại ít chút.

      Hơn nữa thanh danh xuôi tai này, muốn đưa thượng vị, là rất khó.

      Đau đầu, đứa con, tốt.

      xem vương gia đến chỗ nào rồi? Trước ngăn cản tiến cung, nếu là tiến cung, để cho tới chỗ bản cung trước......”

      Hoàng hậu hừ lạnh tiếng, chỉ là......

      Lúc này Tứ vương gia, đến chỗ hoàng thượng......

      Thân mình Hoàng hậu mềm nhũn, là người định bằng trời định, Chân Nhi lần này, đúng là thua thiệt lớn.

      “Nhi thần Hồ Diên Chân khấu kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế......”

      Lại đạt được hoàng thượng triệu kiến......

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 257: chó cắn chó
      Edit: PDN


      lần kia, đúng là bỗng chốc bồi thêm mẹ con hai người các nàng vào.

      “Đúng vậy, nhưng mà bây giờ nàng, vẫn chưa tỉnh ngộ như cũ nha......”

      Đông Phương Ngữ Hinh thất vọng xong. Nàng tuy là muốn trả thù, nhưng kết quả trả thù này, cũng làm cho nàng quá mức vui vẻ.

      Thấy Đông Phương Ngữ Phượng khuất , hai người nhìn nhau, chuyển sang vị trí khác. Trò hay này, vẫn còn muốn tiếp tục xem .

      “Vương gia, chàng kêu nô tì đến...... Có phải nhớ nô tì hay ?”

      Đông Phương Ngữ Phượng vội vàng chạy vào, Tứ Vương Gia thấy người vào, vốn tưởng rằng là khất cái ở đâu chạy tới, nhưng vừa nghe thanh này......

      Bây giờ tiếng của nàng, khô ráp, khàn khàn, căn bản là...... kiểu giọng gà trống.

      là khó nghe, khó nghe muốn chết.

      Mà cái nữ nhân này......Nhìn bộ dạng bây giờ của nàng, cùng mấy tháng trước, giống nhau chút nào. Đây là vương phi của sao.

      “Đứng lại......”

      Thấy nàng còn chạy về phía mình, Tứ Vương Gia quát to tiếng, bây giờ còn cách khoảng xa như vậy, ngửi được thứ mùi lạ.

      “A...... Vương gia, nô tì......”

      Đông Phương Ngữ Phượng hơi tổn thương, lâu như vậy nàng gặp được Tứ Vương Gia, nàng rất nhớ , nhưng ......

      “Mang nàng cùng phủ Đông Phương tướng quân......”

      Tứ Vương Gia ngại nhìn nữ nhân này cái, mỹ nữ lộ ra biểu cảm này là điềm đạm đáng , nhưng loại khất cái này, đúng là ghê tởm chết người.

      Cái này, bởi vì có vương gia ở đây, hạ nhân dám nhàn hạ, trực tiếp tới giữ chặt Đông Phương Ngữ Phượng.

      “Vương gia, chàng thể đối với nô tì như vậy, chàng thể......”

      Đông Phương Ngữ Phượng lớn tiếng kêu, giọng gà trống kia nghe xong làm cho người ta nổi da gà khắp người.

      Tứ Vương Gia mất kiên nhẫn liếc mắt lướt qua trong phòng cái, đúng lúc nhìn thấy mảnh khăn lụa, tiện tay lấy đến, vèo tiếng ném sang, nhét đúng vào cái miệng kêu ầm ĩ kia của Đông Phương Ngữ Phượng.

      “A......”

      Cuối cùng tiếng huyên náo kia cũng ngừng lại thành công , lỗ tai của Tứ Vương Gia thanh tĩnh. đám người, chậm rãi đến phủ Đông Phương tướng quân.

      Lúc này là đêm khuya, đám người như vậy đường, gây ra tiếng động rất lớn, nhưng ai dám ra xem xét, chỉ là len lén mặc thêm quần áo, đẩy khe cửa nhìn, hình như là người của tứ vương phủ.

      Tiếng đập cửa động trời vang lên, người gác cổng còn buồn ngủ mơ mơ màng màng đến mở cửa, từ nơi bí mật gần đó thị vệ trực ban cũng đều nhìn lại, thấy là Tứ Vương Gia, bọn họ xuất , vẫn thầm dấu như cũ.

      “Ai a......”

      Người gác cổng hô, Tứ Vương Gia kia vốn mất kiên nhẫn, nghe được mở cửa thuận lợi gọn gàng, trực tiếp vung tay lên, đám chân khí tản ra, cửa phá vỡ cái sập xuống, của lớn tốt nhất của phủ tướng quân, ngay tại giờ phút này, hoàn toàn tiêu tan.

      Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên Đông Phương Trình vừa mới ngủ bừng tỉnh, ông vội vàng đứng lên, mặc quần áo xong, vừa đến trong viện, Tứ Vương Gia dẫn người tới.

      “Hồ Diên Chân, ngươi đến làm cái gì?”

      Từ khi Tứ Vương Gia cho đội cái nón xanh cực lớn, ngay cả Tứ Vương Gia cũng lười gọi, hai người bọn họ gặp nhau, mỗi lần đều là giơ râu châm chọc -- đối chọi gay gắt.

      ai có thể dễ dàng tha thứ sỉ nhục như vậy, đặc biệt, nam nhân này vẫn là tướng công của nữ nhi ruột thịt mình .

      Đông Phương Trình ông thành trò cười cho toàn bộ kinh thành -- , chỉ là kinh thành, là toàn bộ Kỳ Thiên quốc .

      “Hừ! Đông Phương Trình, ông làm cái gì còn cần bổn vương sao?”

      nhận ra giọng điệu Đông Phương Trình tốt, giọng điệu của Tứ Vương càng vui.

      ☆, Chương 258: Chó cắn chó a [2]
      Edit: voi còi


      Quy Nguyên đan này phải thứ khác, nếu như tìm được, vậy ......

      Gặp phiến phức lớn rồi.

      “Hồ Diên Chân, ngươi có ý tứ gì? Ta làm cái gì? Là ngươi làm cái gì ? A, đầu tiên là cùng nhị nữ nhi của lão phu đính hôn, kết quả cưới đại nữ nhi của ta...... Có phải ngươi làm hay ? Thừa dịp tới nhà của ta làm khách, đem tam nữ nhi của cũng đạp hư? Là súc sinh ngươi làm ? Ngươi cái này cũng chưa tính, thế nhưng...... Thế nhưng ngay cả phu nhân của ta ngươi cũng ngủ cùng? Ngươi vẫn còn là người sao?”

      Dù sao việc này cũng là chuyện mọi người đều biết , Đông Phương Trình cũng sợ bị người khác nghe được, ông tức giận quát.

      “Hừ, thiết kế thú đại nữ nhi của ngươi, là chủ ý của ai? Làm hỏng tam nữ nhi của ngươi, là ai thiết kế? Lại , chuện của phu nhân ngươi, đến tột cùng như thế nào, Đông Phương Trình, đừng ngươi biết......”

      Tứ vương gia hừ lạnh tiếng, xem sắc mặt của Đông Phương Trình hết xanh lại trắng, trắng lại đen, trong lòng giận quá:

      “Bổn vương cũng cùng ngươi vô nghĩa, bổn vương đáp ứng đem Quy Nguyên đan giao cho hoàng thượng, ngươi đem Quy Nguyên đan trả lại cho bổn vương .”

      muốn cùng người này vô nghĩa, Tứ vương gia ràng .

      Lời này của Tứ vương gia rơi xuống, nét mặt già nua của Đông Phương Trình lập tức thay đổi, trước Quy Nguyên đan có phải giao cho hoàng thượng hay , chỉ cần là......

      “Hồ Diên Chân, ngươi cái gì vậy? Quy Nguyên đan của ngươi lão phu gặp cũng chưa gặp qua lần, làm sao có thể cầm ?”

      Đông Phương Trình tức giận xong, cái này cũng phải là việc , Tứ vương gia này là, cũng khinh người quá đáng.

      Hơn nữa Quy Nguyên đan kia quý trọng như thế, ở tay bọn họ, thủy chung là cái tai họa a.

      “Ngươi...... Ngươi biết? Hừ, Đông Phương Trình, vừa rồi ngươi làm cái gì ?”

      Hồ Diên Chân dám lại, tự nhiên là kiểm chứng phen, chuyện đúng lý hợp tình, thần thái đủ.

      “Lão phu luôn luôn ở trong phủ, chưa bao giờ rời ......”

      Cái mũi của Đông Phương Trình vênh lên, quay đầu nhìn về phía người làm trong phủ, cất cao giọng :

      “Bọn họ đều có thể làm chứng!”

      “Đây đều là người của ngươi, tự nhiên bọn họ vì ngươi làm chứng...... Hừ, Đông Phương Trình, bổn vương biết ngươi vừa mới làm cái gì, ngươi đến mật thất trong Tứ vương phủ của ta, trộm Quy Nguyên đan mà bổn vương muốn hiến cho phụ hoàng!”

      Tứ vương gia khẳng định xong, Đông Phương Trình vừa nghe thiếu chút nữa tức giận nổ phổi, đây là vu oan, vu hãm, trần trụi nhục nhã.

      “Hồ Diên Chân, ngươi ngậm máu phun người, bản tướng quân chỗ nào cũng qua......”

      “Ngươi qua, vậy đây là cái gì?”

      Tứ vương gia xuất ra bản vẽ hoa văn đế giày, Đông Phương Trình vừa thấy có phần cho là đúng:

      “Đây là cái gì vậy? Bản tướng quân làm sao mà biết?”

      “Ngươi so sánh với hoa văn đế giày của mình......”

      “Ta......” Đông Phương Trình nâng chân lên, lúc trước ông cũng chưa bao giờ chú ý qua, nhưng tại vừa thấy, quả nhiên là có chút tương tự.

      Sắc mặt cứng đờ, Tứ vương gia cười lạnh :

      “Ngươi còn có cái gì để ? Đông Phương Trình, mang đồ giao ra đây ......”

      “Cái này có thể chứng minh cái gì? Lão phu căn bản là ra ngoài......”

      ......

      “Ha ha, này có tính là chó cắn chó a?”

      Nhìn hai người bọn họ chuyện đều có lý, Đông Phương Ngữ Hinh vui vẻ cười to, Uất Trì Tà Dịch cưng chiều xoa xoa đầu nàng:

      “Đây là bọn họ tự làm tự chịu......”

      Nếu như, để Đông Phương Trình biết tất cả việc này đều là ý tưởng của Đông Phương Ngữ Hinh, đoán chừng ông ta hối hận mà chết.

      cái trời sinh phế tài, vốn dĩ tuyệt đối hi vọng có cơ hội xoay người gây sóng gió, ông ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới dựa vào nàng làm cái gì.

      Nhưng......

      Chính là nữ nhi này, làm cho ông ta chật vật như thế.

      ☆, Chương 259: Còn có thể ngu xuẩn hơn?
      Edit: voi còi


      Là báo ứng, ông ta nên đối với Hinh Nhi như vậy.

      Nghĩ đến Hinh Nhi từng chịu qua khuất nhục, hận thể giết những người từng làm hại đến nàng.

      Nhưng Hinh Nhi rất đúng, giết người có ý tứ gì? Chẳng thà, làm cho bọn họ còn sống, chậm rãi tra tấn bọn họ, như vậy mới là tốt nhất đấy?

      “Ha ha, thân ái, chàng ta có thể trở nên cực kỳ đáng sợ hay a?”

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất an, vạn nhất Uất Trì Tà Dịch nhận định nàng là nữ nhân độc ác, vậy...... A

      “Nàng đối bọn họ ác độc có việc gì, chỉ cần đối ta đừng như vậy là tốt rồi......”

      “Hắc hắc, chàng tốt......”

      Hạnh phúc dựa ở trong lòng , có tốt.

      Cho dù là tương lai của bọn hề thuận lợi, nhưng chỉ cần lòng của hai người cùng chỗ, cũng có gì đáng sợ.

      “Tiếp tục xem , Đông Phương Ngữ Phượng nên lên rồi......”

      Tứ vương gia vô duyên vô cớ mang theo Đông Phương Ngữ Phượng tới đây, lúc này, nàng còn chưa có lộ diện đâu?

      Hai người lại nhìn về phía cách đó xa, Tứ vương gia kiên trì là Đông Phương Trình trộm , thế nhưng Đông Phương Trình tuyệt đối thừa nhận, tình tạm thời có gì tiến triển.

      “Đông Phương Trình, lúc trước, bổn vương luôn luôn nhớ ngươi là tướng quân, cũng hưu tiện nhân biết hổ thẹn Đông Phương Ngữ Phượng kia, giờ mặt mũi ngươi cái gì cũng để ý nữa, nữ nhân kia, ngươi chậm rãi mà dương ......”

      xong vung tay lên, tờ hưu thư rơi xuống, nhàng đong đưa rơi xuống đất:

      “Bổn vương cùng hoang thượng…. Đem tiện nhân kia tới......”

      Tứ vương gia vung tay lên, mọi người né sang hai bên, hai người liền lôi kéo cái bóng đen tiến vào, kia......

      Quả thực chính là khất cái, có người nghĩ đến đây là Đông Phương đại tiểu thư lúc trước phong hoa tuyệt đại, cái gọi là ôn nhu thành thạo, tuyệt đại tao nhã, ra là bộ mặt như thế.

      mùi hôi thối ghê tởm xông lên khiến nhiều người nhịn được bịt mũi, long mày của Đông Phương TRình gắt gao nhíu lại, nhìn nữ nhân lôi thôi kia, làm sao cũng liên tưởng đến nữ nhi của mình.

      Chuyện ngày đó, sau này ông cũng cẩn thận suy nghĩ, nhất định là Đông Phương Ngữ Phượng nổi lên ý xấu, muốn thiết kế Đông Phương Ngữ Hinh a.

      Cho nên, phu nhân cùng Ngữ Phượng đều lọt vào.

      Ông biết chính mình nên hận Đông Phương Ngữ Hinh, thế nhưng hận thế nào đây?

      Chẳng lẽ chỉ cho phép người ta thiết kế nàng, để cho nàng đáp lại sao?

      Cũng có lẽ, là chủ ý của Nhân vương, nhưng......

      Nhân vương, ông càng đắc tội nổi.

      Hơn nữa, sai lầm là ở bọn họ a.

      Ngậm bồ hòn làm ngọt là chắc rồi, tại, nữ nhi bị đưa qua như vậy, tuy rằng ông rất hận nữ nhi này, nhưng nhìn nàng như thế, trong lòng lại có chút nỡ.

      Người áp tải Đông Phương Ngữ Phượng bỗng nhiên buông tay, Ngữ Phượng ngã sấp xuống đất, tay nàng lại tự do, nàng phen kéo kéo giấy lụa trong miệng ra, lớn tiếng :

      “Vương gia, vương gia, chàng thể đối với thiếp như vậy......”

      “Hừ...... Cút bên......”

      Nhìn Ngữ Phượng hướng tới mình qua, Tứ vương gia chán ghét lui về phía sau vài bước, Ngữ Phượng càng thương tâm:

      “Vương gia, nô tì, nô tì......”

      Nàng bò bò, lớn tiếng khóc ròng :

      “Cho dù là phụ thân làm chuyện có lỗi với ngài, nhưng nô tì là nữ nhân của ngài, cùng phụ thân quan hệ, sao ngài có thể vì sai lầm của phụ thân mà cần nô tì đây?”

      Đông Phương Ngữ Hinh có phần muốn đập đầu vào tường, bọn ta nghe nổi nữa.

      Ngữ Phượng này chính là cái ngu ngốc, đần độn, tình thế tại ràng, Tứ vương gia cần nàng ta, tướng quân phủ là chỗ dựa của nàng ta, nàng ta còn như vậy.

      Này phải làm cho Đông Phương Trình chán ghét nàng ta sao?

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      ☆, Chương 260: Phu nhân mang thai
      Edit: voi còi


      Này phải làm cho Đông Phương Trình chán ghét nàng ta sao?

      Quả nhiên, nàng vừa dứt, sắc mặt Đông Phương Trình lập tức thay đổi.

      Nữ nhân chết tiệt này, giờ phút này thế nhưng còn giúp Tứ vương gia chuyện.

      “Người tới, đưa nữ nhân điên này đến sài phòng......”

      Người của tướng quân phủ lên, lôi kéo Ngữ Phượng bước , Ngữ Phượng hô, khóc, chính là có người nghe.

      “Đông Phương Trình, vừa mới ngươi nữ nhi thừa nhận, bổn vương biết ngươi luôn luôn rất là thích Quy Nguyên đan, vậy ngươi trước xem chút cũng ngại, ngày mai buổi sáng, bổn vương tới lấy...... Nga, nghe võ công của tướng quân cái thế, nếu tướng quân cùng bổn vương cùng nhau đưa bảo bối đến trong cung?”

      “Ta lấy...... Chưa thấy qua......”

      Đông Phương Trình lớn tiếng xong, nhưng Tứ vương gia hiển nhiên để ý đến, mang theo người ly khai, nhưng trước khi , vẫn lưu lại những người này bảo vệ tướng quân phủ, là, bảo vệ Quy Nguyên đan.

      Kì thực, theo dõi......

      Ngữ Phượng bị kéo đến sài phòng, dọc theo đường nàng cũng phối hợp, dáng vẻ vương phi, dáng vẻ đại tiểu thư đều trưng ra, nhưng......

      có người để ý tới nàng, nàng tính cái gì vậy a a!

      Làm nô tài khôn khéo, giỏi đoán nhất là tâm ý của chủ tử, phu nhân cùng đại tiểu thư, hoàn toàn xong rồi, bọn họ cũng đều biết.

      Đến sài phòng, có người bảo vệ mở cửa phòng, có người dùng chân đá cái, Ngữ Phượng liền bay vào, bùm tiếng ném tới đất.

      Lúc này, trong sài phòng, có người ngủ, cả người cuộn mình ở trong đống củi, tuy rằng tại thời tiết phải rất lạnh, nhưng thân thể của người đó vẫn lạnh run như cũ!

      Nghe thấy bùm tiếng, ánh mắt người đó mở ra, nhìn thoáng qua, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.

      “Ai nha...... Các ngươi là vô liêm sỉ, ta là vương phi, ta là vương phi, Tứ vương gia tha các ngươi ......”

      Ngữ Phượng kêu to, người ngủ rốt cục mở mắt ra, khuôn mặt thỉu, ánh mắt mở to, thoạt nhìn, phá lệ ......

      Có thần.

      Mà Ngữ Phượng sau khi quen với bóng đêm ở trong phòng, cuối cùng cũng nhìn đến người kia, người đó nằm ở trong đống củi duy nhất trong phòng, mới tương đối ấm áp.

      “Ngươi...... Đứng lên, bổn vương phi muốn nghỉ ngơi......”

      Nàng kiêu ngạo xong, chính là người kia nhúc nhích, lát sau, ngược lại si ngốc nở nụ cười.

      “Ngươi điêu nô này, cười cái gì? Ngươi cũng dám cười?”

      Ngữ Phượng tức giận kêu to, người cũng vội vã qua, muốn đem người kia đuổi ra, người nọ lại vào lúc này, bỗng nhiên chuyện:

      “Nữ nhi tốt của ta, con làm hại ta quả nhiên thê thảm......”

      Là...... Giọng này, Ngữ Phượng vẫn là nhận ra.

      Bước chân của nàng bỗng nhiên dừng lại, ngây người.

      “Ta rồi cho ngươi xúc động, kết quả...... Đông Phương Ngữ Phượng, ta hận thể, chưa bao giờ sinh ra tiện nữ nhân như ngươi (đoạn này phu nhân hận ĐPNP nên ta để ta- ngươi)......”

      Vì giúp nữ nhi, đem chính cuộc đời của mình cũng bồi vào, bà là mẫu thân ngu ngốc nhất thiên hạ.

      “Con...... Nương...... Sao người lại ở đây......”

      Ngữ Phượng ngơ ngác xong, phu nhân bỗng nhiên đứng lên, ngoan cười, đến bên người Ngữ Phượng:

      “Sao a lại ở đây? Này phải muốn hỏi ngươi sao??

      Bà là đường đường tướng quân phu nhân, nếu như lần kia, bà vẫn là quý phụ nhân tôn quý như cũ, nhưng tại …

      Lại......

      Cúi đầu, xem chính mình chật vật, phu nhân bỗng nhiên lãnh cười :

      “Nữ nhi a, ngươi phải luôn luôn muốn đứa trẻ sao? Kia nương có phải hay nên cho ngươi tin tức tốt?”

      Ngữ Phượng cảm giác tốt, ánh mắt nàng nhìn về phía bụng của phu nhân, bởi vì tại đây ăn ngon ngủ tốt, phu nhân càng thêm gầy yếu......









      ☆, Chương 261: chúng ta cũng thêm đứa
      Edit:..Lam Thiên..

      Ngữ Phượng cảm giác tốt, ánh mắt nàng nhìn về phía bụng của phu nhân, bởi vì ở đây ăn ngon ngủ tốt, phu nhân càng thêm gầy yếu, thân mình mảnh khảnh, có thể là gầy như cái que , nhưng bà lại cố ý thắt chặt y phục, nên liền có thể nhìn thấy bụng bà có chút cao.

      “Đây là......”

      “Ta mang thai ...... Là của tướng công ngươi ......”

      Oanh......

      Ngũ lôi oanh đỉnh, Ngữ Phượng ngây người, triệt để ngây người.

      Liền ngay cả ở Đông Phương Ngữ Hinh ở bên ngoài nghe lén cũng ngây người.

      “Cái này gọi là cái gì? Thiên lôi địa hỏa? Lửa cháy cuồn cuộn sao? Ai, Tứ Vương Gia này là cường hãn, cái lão bà, cũng có thể làm cho mang thai chỉ với lần chung đụng...... trâu bò, thực là trâu bò a......”

      Phu nhân đều lớn tuổi, thế nhưng cũng có thể mang thai.

      Này Đông Phương Trình hẳn là chưa biết, nếu là biết, kia sắc mặt......

      Bất quá, , đứa này nếu sinh ra, nàng còn phải gọi tiếng đệ đệ đâu, ha ha.

      “Hinh Nhi......” Đầu tự nhiên bị người quay qua, Đông Phương Ngữ Hinh hiểu nhìn :

      “Như thế nào?”

      “Chúng ta cũng có thể ngày đêm dứt......”

      “A......”

      “Chúng ta cũng có thể ngày đêm động đến địa hỏa......”

      “Này......”

      “Nếu chúng ta cần nhìn nữa ...... chạy nhanh về nhà làm đứa ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh mồ hôi lạnh đều rơi xuống...... Này là cái gì cùng cái gì a.

      Uất Trì Tà Dịch, sắc lang, cả ngày chỉ biết cái kia, thể nghĩ đến cái khác được sao?

      “Hinh Nhi, ngươi nghĩ xem, nếu là ngươi lại mang thai , đem cái bụng mang trở về, chừng, cha ta cao hứng, liền trực tiếp giúp chúng ta chuẩn bị hôn lễ đâu?”

      Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, nơi này cũng lưu hành cái kia ...... có con rồi mới thành hôn sao?

      , tiếp tục xem diễn.

      “Nương...... Ta phải là vương phi , đem ta hưu ......”

      Ngữ Phượng ôm phu nhân bỗng nhiên khóc lên, phu nhân than tiếng, tuy rằng bà rất hận nữ nhi này, nhưng......

      dù sao nàng cũng là miếng thịt người nàng rớt xuống a.

      Hơn nữa, tại cho dù là hận, cũng còn cách nào khác thay đổi cái gì .

      “Ngữ Phượng, ngươi luôn luôn là thông minh nhất , nhưng vì sao tại lại tổng có thể làm chuyện điên rồ đây? Chúng ta xong rồi, nếu là có cơ hội xoay người, cũng chỉ có thể chờ đệ đệ ngươi ......”

      Đông Phương ngữ Học, tuổi còn , chính mình lại xảy ra chuyện như vậy, biết tướng quân có phải hay giận chó đánh mèo lên ? Hi vọng , kia dù sao cũng là thân nhi tử của .

      Phải chờ tới khi lớn lên, bọn họ muốn phải chịu đựng , chịu đựng , chịu đựng rất nhiều năm sao?.

      “Ta cam lòng, ta cam lòng, cam lòng......”

      Ngữ Phượng thấp giọng hô, nàng tại tu vi võ công sớm bị Tứ Vương Gia phế , nàng phải nữ tử yếu đuối, nàng cam lòng a.

      Nghe câu cam lòng kia, Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, cam lòng còn có thể động , hừ.

      Náo nhiệt xem xong , thời gian cũng còn sớm, hai người chạy nhanh trở về, nữ nhân thường xuyên thức đêm rất dễ biến lão, nàng cũng muốn chính mình liền sớm như vậy trở thành lão thái bà.

      Trở lại phủ, Hoan Hoan sớm ngủ, có nha đầu hầu hạ , Đông Phương Ngữ Hinh cũng yên tâm.

      Uất Trì Tà Dịch ngăn đón eo của Đông Phương Ngữ Hinh đemctrở về phòng, Đông Phương Ngữ Hinh từ chối vài cái, ngẫm lại lời vừa hồi nãy, nàng biết đêm nay dễ dàng buông tha chính mình như vậy.

      Kích tình đêm a, ô ô, nàng có chút yên, có chút bất an, cũng có chút nho chờ mong.

      Cùng Uất Trì Tà Dịch ở chung với nhau vào buổi tối – chính là cầm thú là võ giả!

      Đây là danh ngôn Đông Phương Ngữ Hinh tổng kết ra gần đây.

      Quả nhiên, vừa mới trở lại phòng ngủ của bọn họ, Uất Trì Tà Dịch liền gắt gao ôm lấy nàng, trực tiếp đem nàng áp đảo cửa.

      ☆, Chương 262: ngự tiền tranh phong
      Edit:..Lam Thiên..

      cánh môi cực nóng mới hạ xuống, ngăn chặn lời nàng sắp sửa ra.

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút biết gì, đại ca, ngươi cho dù là sốt ruột, cũng phải muốn ở ngay tại đây ?

      Nàng rất muốn nhưng cơ hội, Tà Dịch xhawnj miệng của nàng, nàng căn bản cơ hội mở miệng a.

      Bàn tay bé của nàng đẩy ra , nhưng ở cái thời điểm như thế này thể lực nàng căn bản so ra kém Tà Dịch .

      “Ô...... Ngươi muốn nghẹn chết ta sao?”

      Miệng rốt cục tự do , Đông Phương Ngữ Hinh dài ra hơi, oán giận .

      có việc gì, ta độ khí cho ngươi......”

      Tà Dịch chẳng hề để ý xong, Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp nhìn, ngươi độ khí, là có thể xong chuyện sao?

      “Hinh Nhi, chúng ta nhanh chóng sinh thêm đứa ?”

      Này Tà Dịch tựa hồ như nghẹn rất lâu, khẩn cấp ôm lấy Đông Phương Ngữ Hinh, hướng tới giường lớn mà .

      “Ta”

      Quần áo bị xé mở, thậm chí cũng nhẫn nại cởi, sau đó trần truồng liền đè xuống.

      cúi đầu cắn da thịt của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh thân mình run lên, sớm quên nên thế nào phản bác .

      Nam nhân, nam nhân đói khát a......

      ......

      “Ai, phụ thân dụng công như vậy, thế nào liền làm ra tiểu đệ đệ đây?”

      Ngoài cửa, vốn là Hoan Hoan phải ngủ say tại thế nhưng lại ghé vào cạnh cửa xem, Như Lan nhìn thấy liền vội vàng đem bé ôm , này nếu là để tiểu thư biết, còn trực tiếp diệt nàng sao a.

      “Ô ô, thế nào còn chưa có tiểu đệ đệ a......”

      Hoan Hoan vẫn oán giận , Như Lan vội hỏi:

      “Cái kia...... Tiểu thư , đứa này ít nhất cũng muốn năm mới có thể ra, chỗ nào nhanh như vậy đâu?”

      năm ...... rất lâu a...... lâu như vậy , có phải hay bọn họ cố ý muốn cho bé tiểu đệ đệ đây?

      Hoan Hoan bĩu môi, cam lòng nằm lên giường ngủ.

      Về phần Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh, nếu là ở thời điểm bình thường, bọn họ khẳng định có thể phát ra Hoan Hoan , nhưng tại hai người bận, bọn họ cũng nghĩ đến bọn họ vừa mới qua xem tiểu nha đầu thế nhưng quay về chưa lâu bé vụng trộm tới đây......

      Ngày thứ hai, sắc trời cũng phải rất tốt

      Tuy rằng có đổ mưa, nhưng u , làm cho người ta có loại cảm giác đè nén.

      Tứ Vương Gia sớm đến tướng quân phủ, Đông Phương Trình tự nhiên thừa nhận gặp qua Quy Nguyên đan, kỳ căn bản cũng chưa có thấy qua.

      Hai người lý luận vài câu, ràng quyết định lâm triều trước , sau đó tìm hoàng thượng lý luận.

      Mà hoàng thượng, thời điểm nhìn thấy Tứ Vương Gia đến, rất là cao hứng, nhưng vẫn như cũ trước hết nghe bọn họ bẩm báo tình, thẳng đến lúc lâm triều xong, mới kêu Tứ Vương Gia, lục vương gia ngự thư phòng.

      “Phụ hoàng...... Đêm qua...... Đêm qua...... Quy Nguyên đan bị người trộm ......”

      Tứ Vương Gia yên bất an xong, hoàng thượng vừa nghe, tươi cười mặt lập tức biến mất, vui hỏi:

      “Chân Nhi , ngươi cái gì?”

      Quy Nguyên đan bị người trộm ? Là ai?

      Ai có gan lớn như vậy trộm Quy Nguyên đan ? phải là Tứ Vương Gia nghĩ muốn cho ?

      Lời này hoàng thượng cũng , nhưng ở trong lòng chính là nghĩ như vậy .

      Đoàn người theo đến ngự thư phòng, đương nhiên Đông Phương Trình cũng theo.

      “Đông Phương tướng quân, ngươi đây là......”

      Hoàng thượng cũng có kêu Đông Phương Trình qua, thế nhưng cũng theo tới , kia......

      Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hoàng thượng, Tứ Vương Gia bước lên phía trước bước :

      “Phụ hoàng, tình là như vậy......”

      vội vàng đem chuyện lần, cũng xuất bản vẽ kia làm chứng cớ, hoàng thượng mày rậm gắt gao nhăn lại , ánh mắt ở người Tứ Vương Gia cùng Đông Phương Trình trong lúc đó đổi tới đổi lui .

      “Hoàng thượng...... Lão thần oan uổng...... Đêm qua lão thần luôn luôn ở trong phủ, chưa bao giờ rời phủ nửa bước......”

      ☆, Chương 263: đếm ngược sinh mạng
      Edit:.. Lam Thiên..

      Đông Phương Trình bùm tiếng quỳ xuống, này nếu là để hoàng thượng nhận định chính mình làm , vậy ở chỗ nào lấy ra Quy Nguyên đan mà đem nộp lên a.

      “Ngươi ngươi ở suốt trong phủ? Ai có thể chứng minh?”

      nghĩ tới lão gia hỏa này bây giờ còn chịu thừa nhận, Tứ Vương Gia có chút tức giận, vui hỏi.

      “Hoàng thượng, tất cả mọi người ở trong phủ của lão thần đều có thể làm chứng......”

      “người trog phủ tính...... Huống chi, Đông Phương tướng quân, ngươi nếu nghĩ muốn ra ngoài, với võ công của ngươi bọn họ cho dù đều ở trong phủ, cũng khả năng có thể phát ngươi ra ngoài?”

      Võ công của Đông Phương Trình, cao như vậy, so với Tứ Vương Gia đều cao ngang bằng, nếu muốn rời , đúng có người có thể phát .

      “Đông Phương Trình, ngươi còn có cái gì để ?”

      Hoàng thượng quay đầu xem Đông Phương Trình, hiển nhiên có điểm tin tưởng Tứ Vương Gia lời .

      “Hoàng thượng, lão thần có thể thề với trời, lão thần trộm Quy Nguyên đan...... Nếu , hoàng thượng có thể cho người đến phủ thượng kiểm tra chút ......”

      Hoàng thượng trầm tư chút, cảm giác chủ ý này sai:

      “Như vậy , vì cho công bằng, phủ chân Nhi cùng Đông Phương Trình , đều để cho bọn họ qua thăm dò phen......”

      Này đối với Tứ Vương Gia mà cái vô cùng nhục nhã, nhưng......

      tình huống tại, nếu phản đối, chính là chột dạ .

      “Ai, tứ ca, ngươi phải là nghĩ muốn đem bảo bối cấp phụ hoàng, cho nên mới ......”

      có người xuống lục soát phủ , lục vương gia nhàn hạ có việc gì, đến bên người Tứ Vương Gia , thấp giọng hỏi.

      thanh của lớn, nhưng hoàng thượng cùng Đông Phương Trình võ công rất cao a, lại nghe được rất ràng.

      “Ngươi có ý tứ gì?”

      tặng đồ, là chủ ý của lục vương gia, tại này nọ lại trùng hợp bị mất như vậy, kia......

      phải là cùng có quan hệ ?

      Tứ Vương Gia bắt đầu hoài nghi , bất quá, võ công của lục vương gia rất ràng, chính là, lúc đó người kia dùng độc , chính mình dùng được chân khí .

      “Cũng có gì...... Chính là, có chút nghi ngờ mà thôi......”

      Lục vương gia thản nhiên tiếng, Tứ Vương Gia sắc mặt càng đen, việc này nếu là tra ra, liền triệt để xong rồi.

      Thực hận chính mình, lúc trước nên ham bảo bối mà đem mua về, mua về cũng được dùng, mà còn lưu lại cái tai họa ngầm lớn như vậy .

      Ở lúc mọi người bất an chờ đợi, thị vệ điều tra rốt cục trở về, bất quá, đáng tiếc, tìm được.

      Hoàng thượng sắc mặt lập tức thay đổi, đó là loại thất vọng, rất sâu thất vọng.

      vốn là chuẩn bị rất tốt rồi, chỉ cần lấy được khỏa này, hơn nữa ngày mai bán đấu giá khỏa kia, ba khỏa cùng nhau, vững vàng liền có thể đột phá khí tiên .

      Nhưng tại......

      Xong rồi, thể hoàn toàn nắm chắc .

      “Các ngươi...... hai người các ngươi...... tra ra cho trẫm, ngày mai trước khi trời tối, nhất định phải tìm được khỏa Quy Nguyên đan kia......”

      Hoàng thượng xong, Tứ Vương Gia cùng Đông Phương Trình thầm đau đầu, cái này làm sao tra đây?

      “Nếu là, đến lúc đó có tin tức của Quy Nguyên đan, liền tự mình kết thúc ......”

      xong, hoàng thượng vung tay lên, mọi người chỉ có thể cáo từ.

      Ngày mai......

      Trước khi trời tối......

      Kia bọn họ, chẳng phải là chỉ còn có...... ngày sinh mệnh sao?

      Tìm Quy Nguyên đan, giống như mò kim đáy bể, thế nào tìm a.

      Từ đại môn ngự thư phòng ra ngoài, nhìn lục vương gia thản nhiên ra, Tứ Vương Gia hung tợn :

      “Ngươi vừa lòng ?”

      “Chúng ta đều là nhi tử của phụ hoàng, ta cũng có ý tứ khác, bất quá ta chỉ là vì phụ hoàng tẫn hết hiếu đạo mà thôi......”

      Lục vương gia dễ nghe , nhưng Tứ Vương Gia nghe xong thầm nghĩ muốn giết người.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 264: hoài nghi
      Edit: PDN


      Lời Lục vương gia đúng là đủ thoải mái , nhưng Tứ vương gia nghe xong thầm muốn giết người.

      Người, luôn như vậy, mặc dù là huynh đệ ruột thịt, vì đều mục đích riêng của mình, bọn họ biến thành kẻ thù hợp.

      Mà vốn là kẻ thù, vì mục đích chung, bọn họ cũng biến thành bằng hữu tạm thời.

      Khi vận mệnh hai người gắn bó chặt chẽ, lúc đó ân oán ban đầu của Tứ vương gia và Đông Phương Trình, sớm trở thành quan trọng .

      Phai nhạt, phai nhạt, thậm chí. . . . . . có.

      "Hồ Diên Chân, ngươi cầm làm mất cũng thôi, vì sao phải liên lụy đến lão phu?"

      Đông Phương tướng quân vẫn có phần tức giận như cũ , ông là người có quan hệ nhất, lại bị Tứ vương gia làm liên lụy đến.

      Tại đây, ông cảm giác mình đúng là người vô tội nhất.

      Nghĩ lại cũng đúng, chuyện này vốn có quan hệ gì với ông, nhưng lại mạnh mẽ kéo ông vào, bây giờ rất tốt, hoàng thượng thời hạn ngày đêm, nếu là tìm thấy, ông có thể chết ngất nghểu .

      " muốn điều tra ông có thể cút. . . . . . Bổn vương ý kiến. . . . . ."

      Đông Phương Trình suýt chút nữa bị nghẹn chết, lúc này ông còn có thể lựa chọn cút sao!

      Ông tham gia, dù sao cũng thêm người, thêm phần sức lực, nhưng nếu ông rồi, Tứ vương gia tìm thấy thứ đó, ông cũng chỉ có đường chết ngất nghểu .

      Nhìn tâm tình của Tứ vương gia tốt, ông thông minh lựa chọn ngậm miệng. Bây giờ bọn họ là châu chấu chiếc thuyền, muốn chết cùng chết, ai cũng chạy được!

      Tuy miệng ngậm lại , nhưng đầu óc nhàn rỗi, ông suy nghĩ chuyện tình gần đây.

      Hoàng thượng muốn có Quy Nguyên Đan, Tứ vương gia đáp ứng đưa cho ngài, sau đó, trước khi đưa ngày chẳng biết tại sao làm mất, hơn nữa người nọ còn giá họa mục tiêu nghi ngờ cho chính mình.

      như vậy, người kia cùng mình và Tứ vương gia đều có thù hận.

      Đông Phương Trình nhìn về phía Tứ vương gia, ra suy đoán của mình lần, Tứ vương gia cảm giác cũng đúng.

      "Nếu là như vậy, người kia tìm được rồi. . . . . . Lục vương gia?"

      Lục vương gia, vẫn đều là rất điệu thấp, gần đây mói từ từ bộc lộ tài năng, phụ hoàng rất thưởng thức đệ ấy, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của .

      "Ngài ấy? Vì sao ngài ấy phải làm như vậy chứ? Hơn nữa, muốn ra vào tướng quân phủ của ta mà thần biết quỷ hay, Lục vương gia hình như có bản lãnh này . . . . . ."

      Dấu giầy , chuyện dấu giày Đông Phương Trình cũng nghiên cứu qua, đó đúng là của ông .

      Nhưng ông kiểm tra, giầy của chính mình cũng bị thiếu.

      phải là có người thần biết quỷ hay cầm giày của , trộm Quy Nguyên Đan, sau đó lại đem trả về đây.

      Võ công như thế, đúng là rất cao .

      "Trong tay đệ ấy có nhân tài?"

      Tứ vương gia nghi ngờ hỏi, Đông Phương Trình gật gật đầu:

      "Có khả năng này. . . . . . Nhưng mà, ngày mai biết được chuyện phòng đấu giá hội bán đấu giá viên Quy Nguyên Đan. . . . . . Hồ Diên Chân, ngươi . . . . . . Gần đây Lục vương gia đúng là vẫn đều bảo hộ phòng đấu giá này. . . . . . Phòng đấu giá này là . . . . ."

      Đông Phương Trình trước mắt sáng ngời, phòng đấu giá. . . . . . chủ nhân sau lưng của phòng đấu giá là . . . . .

      "Đông Phương Ngữ Hinh?"

      Hai người đồng thời ra, sau đó hai người liếc nhau, bỗng nhiên cảm giác chuyện này ràng .

      Đông Phương Ngữ Hinh này, đối với bọn họ cũng phải là hận thù bình thường.

      Lần trước, khiến danh dự của bọn họ mất sạch, cơ bản còn mặt mũi ra ngoài gặp người khác .

      Mà mỗi lần . . . . . .

      Lại càng ngoan tuyệt, chẳng lẽ là muốn mạng của bọn sao?

      Lúc nàng chưa trở lại, chuyện gì cũng có, kinh thành này cũng là coi như là thuận lợi, nhưng nàng vừa đến lúc. . . . . .

      Sắc mặt của hai người biết biến thành màu gì. Họ chưa bao giờ nghĩ đến bị nữ nhân trêu đùa như thế.

      Chương 265: tướng quân biết xấu hổ
      Edit: PDN


      "Khụ khụ. . . . . . Đông Phương Trình, ông đúng là sinh nữ nhi giỏi. . . . . ."

      Tứ vương gia cười kỳ quái, Đông Phương Trình xấu hổ cười:

      "Lúc trước, nếu biết nó như thế, lão phu hận thể đem nàng bóp chết ngay lúc ấy. . . . . ."

      ngờ chính mình vất vả lăn lộn cả đời, đến cuối cùng thế nhưng bị phá hủy ở trong tay của nữ nhi này, là đủ. . . . . .

      hay ho .

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh, là độc ác .

      Cho dù ông có lỗi với nó, ông cũng là phụ thân ruột thịt của nó phải sao?

      Cho dù phu nhân thiết kế nàng nữa, bà ấy cũng nuôi dưỡng nó đến lớn như vậy, nhưng nó xuống tay lại qua loa chút nào.

      "Ta xem việc này tám phần có liên quan vói hai người bọn họ, nếu chúng ta Nhân Vương phủ chuyến?"

      Tứ vương gia đề nghị , Đông Phương Trình gật gật đầu, tuy rằng rất muốn tiếp xúc với nữ nhi này, nhưng tại có liên quan đến tính mạng của bản thân ông, ông đành phải bất chấp mọi thứ.

      Hai người cùng Nhân Vương phủ, nhưng mà đáng tiếc là, Đông Phương Ngữ Hinh và Nhân Vương cũng ở trong phủ, nghe muốn chùa dâng hương .

      Sắc mặt hai người tối sầm lại, chờ tiếp như vậy phải là biện pháp, cũng dứt khoát ngồi xe ngựa , người cưỡi con ngựa, đuổi theo.

      Đông Phương Ngữ Hinh cùng Tà Dịch đúng là chùa , có điều phải dâng hương, đều là tránh người

      "Ông ta tìm tới sao?"

      Dựa vào trong lòng Tà Dịch, có người để dựa là tốt, cũng cảm thấy xóc nảy chút nào.

      "Khẳng định . . . . . ."

      Tà Dịch tự tin xong, hoan hoan cũng xáp lại gần:

      "Ai nha, con cũng rất mệt mỏi, phụ thân cũng cho con dựa xuống . . . . . ."

      Vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh đen lại, tiểu nha đầu này, vì sao lúc nào cũng có phần của bé chứ?

      Có điều thân mình của nàng vẫn nhích lại gần phía bên cạnh như cũ. Thân mình nho của Hoan Hoan tiến đến gần. Tà Dịch ôm hai người bọn họ, trong lòng là thỏa mãn từ trước đến giờ chưa từng có.

      Ban ngày họ loanh quanh ở trong chùa , vừa muốn trở về, Tứ vương gia và Đông Phương Trình liền chạy đến.

      "Ngữ Hinh. . . . . ."

      Đông Phương Trình gọi vô cùng thân thiết, Đông Phương Ngữ Hinh thầm nghĩ trong lòng, bây giờ lão già kia, trong lòng đoán chừng biết oán hận chính mình biết bao nhiêu đây?

      Nàng cố ý giả vờ như nghe thấy, xe ngựa bắt đầu trước, Đông Phương Trình dứt khoát ngăn cản trước xe ngựa:

      "Nữ nhi, con đây là tới dâng hương à. . . . . ."

      Đông Phương Trình hỏi han ân cần , Đông Phương Ngữ Hinh nghe xong có chút ghê tởm, người này biết xấu hổ.

      Đến chùa chiền dâng hương, dạo chơi hả?

      Có điều, hình như bọn họ đúng là đến dạo chơi.

      "Đông Phương tướng quân có thể có chuyện gì sao?"

      Vén màn xe lên, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn thấy nét mặt già nua của Đông Phương Trình, phía sau còn có Tứ vương gia theo, hai mắt phức tạp nhìn chính mình.

      "Cũng có chuyện gì. . . . . . Ngữ Hinh con vì sao lại muốn đến thắp hương ?"

      "Con gả cho nhân Vương cũng có khoảng thời gian, Nhân Vương vẫn muốn đứa bé, con tới đây phải để cầu xin đứa bé sao?"

      Đông Phương Ngữ Hinh cười ngọt ngào, nụ cười kia, đâm vào hai mắt Tứ vương gia rất đau, đây nên là nữ nhân của , nên là của .

      "Khụ khụ. . . . . ." Đông Phương Trình ho khan vài cái, trong lòng thầm nghĩ nhân Vương tuổi lớn như vậy , có thể sinh con sao?

      Nhưng mà tại cũng phải là thời điểm nghiên cứu vấn đề này, nét mặt già nua của cười sáng lạn :

      "Ngữ Hinh, nghe ngày mai phòng đấu giá của con muốn bán viên Quy Nguyên Đan?"

      Đông Phương Ngữ Hinh mê mang liếc nhìn cái:

      "Này. . . . . . Hình như đúng phải, có điều chuyện bên kia con cũng quản lý, con cũng lắm . . . . . ."

      Trong lòng Đông Phương Trình thầm mắng Đông Phương Ngữ Hinh xảo quyệt, nhưng mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ:

      "Phụ thân muốn hỏi thăm, Quy Nguyên Đan kia có thể bán cho phụ thân . . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :