1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 209: Khoe tài rất vô địch
      Edit: voi còi


      Uất Trì Tà Dịch nhịn ở trong lòng , Tà Tâm này, chứ phải là tại đây chặn chứ?

      “Ngươi chừng nào có nữ nhi ?”

      Rất ràng, Tà Tâm cảm thấy rất hứng thú đối với tiểu nha đầu này.

      “Cái này về sau , đây là có chuyện gì xảy ra?”

      Đệ đệ này, từ khi nào hiểu chuyện như vậy?

      Uất Trì Tà Dịch có chút vui, tựa hồ trong trí nhớ Tà Tâm phải người như thế mới đúng.

      “Tà Dịch, cuối cùng con cũng trở lại......”

      Mấy người chuyện, bỗng nhiên đoàn người tới, cầm đầu là người tầm năm mươi tuổi, tuy rằng giọng bình thản, nhưng đều có uy nghiêm.

      “Phụ thân......”

      Uất Trì Tà Dịch vội đứng lên, cúi đầu khom người cái, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe xưng hô như vậy, nàng cũng vội vàng đứng lên, đối với nam tử kia cười cười.

      ......”

      Ánh mắt nam tử liếc nhìn mọi người cái, cuối cùng rơi xuống người Đông Phương Ngữ Hinh và Hoan Hoan, nhàn nhạt .

      Uất Trì Tà Dịch vội vàng theo, lúc , cầm lấy tay của Đông Phương Ngữ Hinh.

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh, tự nhiên lôi kéo tay bé của Hoan Hoan.

      Đoàn người, chậm rãi rời .

      ánh mắt tốt bắn tới, Đông Phương Ngữ Hinh theo ánh mắt kia nhìn qua, liền thấy nữ tử tuyệt mỹ (voi: tiểu tam lên sàn), nàng ta lúc này lại vẫn chưa nhìn mình, chính là theo phía sau đảo chủ, chậm rãi tới.

      Nữ nhân này, ánh mắt tốt......

      Chứ phải là......

      Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch, vừa vặn cúi đầu, giọng :

      “Ta nhưng là thiếu chủ đấy, có nữ nhân mến ta cũng rất bình thường......”

      Này choáng nha, nàng cũng chưa cùng tính sổ đâu? Thế nhưng còn dám như thế ......

      Đắc ý dào dạt? Hừ, là thiếu trừng phạt hay sao?

      Đông Phương Ngữ Hinh khóe miệng khẽ nhếch lên, mặt lộ ra nụ cười vô cùng quyến rũ:

      “Số đào hoa của chàng, tệ......”

      Uất Trì Tà Dịch ngẩn ngơ, cái này có ý tứ gì? Đông Phương Ngữ Hinh lại tức giận, điề này cũng phù hợp với tính tình của nàng a?

      Chẳng qua, chưa hiểu được, chỉ cảm thấy đến chân đau xót, đau chỉ có cắn răng --

      A, nữ nhân này thực ác độc. Thế nhưng......

      Chân sau nhảy vài bước, đảo chủ nghe được động tĩnh quay đầu lại, hiểu chau chau mày:

      “Tà Dịch, con làm sao vậy?”

      “Luyện công...... Phụ thân, con luyện công......”

      Chân sau của Uất Trì Tà Dịch nhảy nhảy, nhe răng nhếch miệng .

      “A, đây là công phu gì vậy?” Ánh mắt đảo chủ mang theo hứng thú hỏi, nữ nhân bên người kia, lại là trừng mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt cái, khóe miệng hung hăng động đậy......

      Đại điện của Thiên Thương đảo, dựa vào núi mà xây, rất là hùng vĩ.

      Nhìn phòng nghị vừa cao vừa lớn kia, ngồi ở đây, đều là nhân vật quan trọng của Thiên Thương đảo.

      Đông Phương Ngữ Hinh muốn vào, có thị vệ lại ngăn cản xuống dưới:

      “Tiểu thư, người liên quan thể vào......”

      Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, bên Uất Trì Tà Dịch sắc mặt cũng lạnh lùng, vừa muốn phát tác, Hoan Hoan lại ôm Tiểu Nhạc Nhạc của bé đến gần, vẻ mặt hồn nhiên hỏi:

      “Cái gì kêu là người liên quan?”

      “Ách...... Người liên quan chính là......”

      Thị vệ nghĩ tới có người hỏi cái vấn đề ngu ngốc này, có phần bối rối, biết trả lời thế nào.

      “Đây là người có liên quan sao?”

      Hoan Hoan chỉ vào Uất Trì Tà Dịch, vẻ mặt hồn nhiên hỏi.

      “Thiếu đảo chủ tự nhiên phải......” Thị vệ theo bản năng, tiểu nha đầu gật gật đầu, cười hì hì :

      “Đó là phụ thân của ta, ta đây là người liên quan sao?”

      ...... Thuộc hạ dám......”

      Nữ nhi của thiếu chủ, kia nhưng là...... Tiểu công chúa a, ai dám nàng là người liên quan?

      ☆, Chương 210: là nữ nhi của ngươi?
      Edit: voi còi


      “Đây là nương của ta, nữ nhân của thiếu chủ, nàng xem như là người liên quan sao? Đúng rồi, vị soái ca này, ngươi cần phải cẩn thận chút, trong bụng của nương ta có thể có cái tiểu thiếu chủ, này ngộ nhỡ bị các ngươi làm kinh sợ......”

      Tiểu nha đầu phi thường nghiêm túc xong, thị vệ muốn ngăn lại Đông Phương Ngữ Hinh sợ tới mức lui về phía sau hai bước, tội danh này, bọn họ đảm đương nổi a.

      Rốt cục có người chặn đường, tiểu nha đầu đắc ý lôi kéo Đông Phương Ngữ Hinh:

      “Nương, tới, vào......”

      Hai người chưa vào, đảo chủ lại xoay người lại, hai mắt lợi hại đánh giá bụng của Đông Phương Ngữ Hinh:

      “Ngươi mang thai ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh thầm cười khổ, khi nào nàng mang thai? Sao nàng lại biết? Đều là tiểu nha đầu này lung tung a.

      “Ta......”

      “Ai nha, nương, trước hết người đừng nữa, để cho con cùng vị gia gia này...... Tuy rằng bây giờ nương của cháu còn mang thai, nhưng mà...... Phụ thân vẫn cực kỳ cố gắng, phụ thân , người mau chóng tạo ra đệ đệ giúp cháu...... Phụ thân, con sai chứ?”

      Uất Trì Tà Dịch đổ mồ hôi...... Vấn đề này, trả lời thế nào?

      thừa nhận, da mặt là rất dày, nhưng......

      Trước mặt nhiều người như vậy, để thừa nhận thế nào? cũng đỏ mặt được ?

      “Phụ thân, sao người chuyện a? Chẳng lẽ là người gạt con sao? Người thực cố gắng?”

      Tiểu nha đầu nhìn Uất Trì Tà Dịch chống đỡ hết nổi , cái miệng mếu máo, hai mắt to nước mắt lưng tròng, nước mắt thiếu chút nữa đều lăn xuống, là muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương......

      “Ta...... Hoan Hoan, ta khẳng định rất cố gắng ......”

      Thực sợ nha đầu kia liền khóc ra như vậy, khuôn mặt của Uất Trì Tà Dịch mang theo màu đỏ khả nghi, nhìn đảo chủ đều chỉ tắc lưỡi.

      “Tiểu nha đầu, cháu tên là gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh này cũng chưa thể thái độ đâu, tiểu nha đầu liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tiểu nha đầu này rất lợi hại a, cái miệng này mở to, đoán chừng người lớn cũng lại được.

      “Người là gia gia của cháu sao? Cháu gọi Hoan Hoan......”

      Trong mắt tiểu nha đầu lệ vẫn cuồn cuộn như cũ, nhưng...... Người ta chính là vẫn có thể mỉm cười ngọt ngào, cười như vậy, khiến cho đảo chủ nhìn thấy đều mềm lòng.

      “Hoan Hoan a, cháu...... Cháu thực là nữ nhi của Tà Dịch sao?”

      Đảo chủ có chút thể tin được, nhi tử này của ông, luôn luôn ...... dễ nghe chút, là giữ mình trong sạch, khó nghe chút, chính là gần nữ sắc.

      đảo nhiều nữ nhân như vậy, vẫn nhìn trúng người.

      Thông thường, thời điểm thiếu đảo chủ trưởng thành, đều có đưa qua nha đầu thông phòng, trong phủ của Tà Tâm đều có ít nữ nhân, thế nhưng lại chạm vào cái.

      “Đúng vậy, đương nhiên ......”

      Tiểu nha đầu vô cùng tự tin, đảo chủ vừa lòng cười, :

      “Các ngươi đều vào ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cùng Hoan Hoan có thế này mới được cho , đảo chủ này...... phụ thân của Uất Trì Tà Dịch, tựa hồ cũng khó ở chung như vậy.

      Đến phòng nghị ngồi xuống, ngồi bên trong này, tự nhiên là trưởng lão đảo.

      Bỗng nhiên nhiều hơn hai người mới, sắc mặt rất nhiều người đều là tốt.

      Về phần Hoan Hoan, trừ bỏ sắc mặt của đảo chủ còn có thể, người khác cũng chưa người thừa nhận.

      Đương nhiên, trong đó, trừ bỏ Ngô trưởng lão bên ngoài.

      Ngô trưởng lão, chính là lúc trước khi Uất Trì Tà Dịch ở bên ngoài bị thương, là người tìm được , lúc đó ông cũng nghĩ tới thiếu đảo chủ cùng nữ nhân cái kia (xxoo đấy ạ..)......

      Lúc đó, chỉ có chút hoài nghi, mãi cho đến lâu Uất Trì Tà Dịch qua hỏi ông, ông mới biết được xảy ra chuyện.

      Chẳng qua, loại tình này, ông cũng dám cùng đảo chủ, chỉ có thể......

      ☆, Chương 211: Khảo nghiệm [ 1 ]
      Edit: voi còi


      Chờ Uất Trì Tà Dịch trở về chủ động lên.

      “Tà Dịch trở lại, trước hết chúng ta chính ...... Tà Dịch, con qua rừng rậm ma thú?”

      Vẻ mặt đảo chủ nghiêm túc hỏi, Uất Trì Tà Dịch lạnh nhạt đứng dậy, :“Vâng......”

      “Vậy có phải bên trong con gặp người của Mẫn Bá Thiên?”

      Trong lòng mọi người cả kinh, quả nhiên, là thiếu đảo chủ cùng bọn họ giao thủ qua .

      “Có gặp, lúc đó......”

      Uất Trì Tà Dịch đem tình đơn giản lần, đương nhiên, bọn họ cũng có cùng người của Mẫn Bá Thiên trực tiếp giao thủ.

      “Hả nhẫn trữ vật?” Đảo chủ khiếp sợ nhìn Uất Trì Tà Dịch, cuối cùng nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh:

      “Ngươi rừng rậm ma thú xuất Dị Hỏa? Mẫn Bá Thiên là mang theo Lạc trưởng lão thu phục dị hỏa?”

      Chuyện lớn như vậy, Thiên Thương đảo bọn họ lại biết chút nào? Phác Dương sơn, giấu giếm là đủ nghiêm mật.

      “Đúng, bọn họ phải thu phục Dị Hỏa, chẳng qua, đến cuối cùng, Lạc trưởng lão kia cũng thành công, ngược lại bị Hoan Hoan cầm mất nhẫn trữ vật ......”

      đến nhẫn trữ vật, Đông Phương Ngữ Hinh dám tham ô, nàng đem nhẫn đưa qua, đảo chủ nhìn lướt qua, đồ vật trong này......

      Phương thuốc ít a, công pháp cũng có chút...... Chính là......

      “Đảo chủ, đồ vật trong này có chút phương pháp thích hợp cho luyện đan sư tu hành, ta liền cùng Hoan Hoan tu luyện chút...... Dược liệu kia, có thể sử dụng ta cũng dùng xong......”

      đến cái này Đông Phương Ngữ Hinh có chút xấu hổ, cái nhẫn trữ vật tốt như vậy, đến trong tay nàng, hơi dùng nhanh chút a, bây giờ đồ trong đó còn đến nửa lúc đầu.

      Kỳ , Đông Phương Ngữ Hinh của chúng ta chỗ nào là dùng hơi nhanh chút a, ràng chính là rất nhanh.

      Nàng cùng Hoan Hoan nhưng là có dùng thứ tốt bên trong a ......

      Nhẫn trữ vật này, vô cùng có khả năng phải trả lại , tất nhiên nàng để cho Lạc trưởng lão được tiện nghi rồi.

      “Được, có thể sử dụng dùng cũng được...... thời Mẫn Bá Thiên khống chế trăm người của chúng ta, Tà Dịch, con nghĩ làm sao bây giờ?”

      Việc này đến cùng là Uất Trì Tà Dịch làm ra, tự nhiên đảo chủ hỏi ý tứ của .

      “Này...... Cùng bọn họ đàm phá , cùng lắm trả nhẫn trữ vật cho là được......”

      Uất Trì Tà Dịch thèm để ý xong, bắt người đến đòi thoả hiệp, Mẫn Bá Thiên này cũng thực làm được.

      “Vậy Dị Hỏa đâu?”

      Vẻ mặt Đại trưởng lão thân thiết hỏi, đối với ông mà , Dị Hỏa càng làm cho ông cảm thấy hứng thú hơn.

      Bởi vì Dị Hỏa tượng trưng cho thực lực, nếu để cho bọn họ có được, thực lực của Phác Dương sơn cũng liền cao hơn tầng.

      “Cái này...... Ta luyện hóa ......” Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, tựa hồ đây là chuyện cực kỳ bình thường!

      “Ngươi luyện hóa ?” Đại trưởng lão có chút thể tin được, phải biết rằng luyện chế Dị Hỏa, cũng phải là chuyện dễ dàng như vậy.

      “Đúng...... Bản thân ta cũng là luyện đan sư, cho nên......”

      Luyện đan sư...... Mọi người vừa nghe Đông Phương Ngữ Hinh là luyện đan sư, có mấy cái sắc mặt thay đổi.

      Tuy rằng thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng...... Luyện đan sư, có nơi nào lại ngại nhiều luyện đan sư a.

      Đặc biệt ít luyện đan sư cao cấp.

      “Đông Phương nương, ngươi là luyện đan sư cấp mấy?”

      Vẻ mặt Nhị trưởng lão hứng thú hỏi, lời này kỳ chỉ là ông muốn biết, liền ngay cả đảo chủ cũng rất muốn biết.

      “Ta...... Ta có khảo hạch (kiểm tra) qua, cũng biết cấp mấy......”

      Đông Phương Ngữ Hinh ngượng ngùng cúi đầu, có khảo hạch nếu rảnh có lẽ nên thử chút, có cái kia (voi: ở đây hình như là giấy chứng nhận luyện đan sư cấp mấy đấy), có phương tiện.

      “Ách......”

      Khuôn mặt mọi người đầy vạch đen, tưởng là luyện đan sư cao cấp.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 212 :khảo nghiệm [ 2 ]
      Edit:..Lam Thiên..

      Mọi người mặt hắc tuyến, tưởng cái luyện đan sư cao cấp, tại mới biết được, nữ nhân này thậm chí lần cũng tham gia qua khảo nghiệm luyện đan sư, kia chẳng phải là......

      “Hinh Nhi tham gia qua khảo nghiệm luyện đan sư, nhưng đan dược thất phẩm nàng từng luyện chế thành công ......”

      Xem mọi người thần sắc tối sầm lại, Uất Trì Tà Dịch thản nhiên cười, bổ sung thêm.

      “A...... Thất phẩm đan dược?”

      Tam trưởng lão sửng sốt, sắc mặt thay đổi, nhìn về phía đại trưởng lão, đại trưởng lão cũng là luyện đan sư, nhưng......

      Cho tới bây giờ, giống như cũng chưa luyện chế thành công đan dược thất phẩm.

      “Thiếu đảo chủ là bảo vệ Đông Phương nương......”

      Nhu Y che miệng nở nụ cười, tiếng cười này, thành công đánh vỡ khiếp sợ của mọi người.

      tầm mắt bọn họ, lại quét về phía Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Khụ khụ...... Tà Dịch, ngươi đứa này là......”

      Trở lại chuyện chính, chuyện của Hoan Hoan.

      “bé là nữ nhi của ta......”

      Uất Trì Tà Dịch khẳng định , đại trưởng lão vui nhăn nhíu mày:

      “Thiếu đảo chủ, ngươi nhưng là Thiên Thương đảo thiếu đảo chủ, thế nào có thể cùng nữ nhân bên ngoài ở cùng nhau? Thậm chí còn sinh hạ đứa ......”

      Thiên Thương đảo đối huyết mạch cầu nghiêm cẩn, Uất Trì Tà Dịch làm như vậy, hiển nhiên là đúng .

      “Hoan Hoan là nữ nhi của ta...... Chúng ta ở cùng nhau ......”

      Uất Trì Tà Dịch vẫn như cũ thản nhiên xong, ánh mắt của nhìn về phía Nhu Y, thanh lạnh lùng :

      “Huống chi, chúng ta thành thân, ở Kỳ Thiên quốc, hoàng thượng tự mình hạ lệnh tứ hôn, bọn họ cũng đều biết......”

      Nhân vương cùng Đông Phương Ngữ Hinh đại hôn, lúc đó nhưng là bực nào khiếp sợ a.

      “Đó là Kỳ Thiên quốc, phải Thiên Thương đảo chúng ta......”

      Đại trưởng lão hừ lạnh tiếng, Tà Tâm vui sướng cười khi người gặp họa:“Có lẽ, nhị ca chính là nhất thời hồ đồ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh, trưởng thành sai, hơn nữa nữ nhân này vừa thấy liền biết đơn giản.

      Uất Trì Tà Dịch cưới nữ nhân như vậy, nhưng là có vài phần ý tứ a.

      biết là may mắn ? Hay là bất hạnh?

      “Đảo chủ...... Ta biết ở chỗ này ta có quyền chuyện , nhưng cho ta câu, tại có phải hay hẳn là trước cứu người?”

      Người này, là có ý tứ, tộc nhân bọn họ còn ở trong tay Mẫn Bá Thiên, bọn họ thế nhưng tại đây thảo luận loại tình này quan hệ này.

      “Ngươi là ai? Chỗ này ngươi có quyền lên tiếng......”

      Nhu Y vui nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch cả giận :

      “Kia cũng đến lượt ngươi chuyện? Uất Trì Nhu Y, ngẫm lại thân phận của ngươi......”

      Này, nhiều người như vậy...... Trưởng lão, đảo chủ đều ở đây, thế nhưng nàng như vậy?

      Nhu Y ánh mắt đỏ lên, cái mũi đau xót, nước mắt ngay tại trong mắt đảo quanh.

      Phải biết rằng tuy rằng thiếu đảo chủ chuẩn bị tuyển tân nương là có ba người, nhưng nàng vô luận ở phương diện đều là xuất sắc nhất .

      Cho nên, nàng mới có thể thường xuyên bồi ở bên người đảo chủ, vì là có thể mau chóng thích ứng với thân phận về sau.

      Mà lúc này, Uất Trì Tà Dịch thế nhưng nửa điểm mặt mũi cũng cấp nàng nàng như vậy, điều này bảo nàng về sau còn mặt mũi nào ở lại đây đây?

      còn mặt mũi ...... Đều là vì nữ nhân này.

      Lúc trước, tuy rằng thiếu đảo chủ đối nàng cũng thân cận, nhưng tuyệt đối bài xích nàng ràng như vậy.

      Nhu Y oán hận nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nếu phải tại nơi này nhiều người như vậy, nàng nhất định để ý mà tự mình giết chết nàng!

      Nàng mới là đảo chủ phu nhân, mà nữ tử này, bất quá chỉ là nữ nhân bên ngoài liên quan , căn bản xứng.

      thấy Đông Phương Ngữ Hinh nhìn qua, Nhu Y vội vàng cúi đầu, ai có thể ngăn cản đường của nàng , mặc kệ là ai, cũng có thể.

      ☆, Chương 213: khảo nghiệm [ 3 ]
      Edit: ..Lam Thiên..

      Mà đứa này......

      Nàng vụng trộm nhìn về phía Hoan Hoan, nha đầu kia tuy rằng rất là thông minh, nhưng được......

      Quá , nàng làm tiểu nha đầu này ăn chút đau khổ .

      ......

      “Đảo chủ đem việc này giao cho chúng ta sao?”

      Rất khó tin tưởng đảo chủ thế nhưng “Tín nhiệm” Nàng như vậy, đem việc này giao cho nàng cùng Uất Trì Tà Dịch xử lý.

      “Chúng ta làm ra, tự nhiên muốn chúng ta xử lý......”

      Uất Trì Tà Dịch bất đắc dĩ cười, lúc này mới về liền gặp chuyện lớn như vậy, là......

      Bất quá, Mẫn Bá Thiên tựa hồ cũng dễ chuyện như vậy a.

      mất nhiều thời gian như vậy thu phục Tiểu Hỏa Cầu, nhưng.... .......

      Chẳng những đánh mất nhẫn trữ vật, chết nhiều người như vậy, thậm chí Lạc trưởng lão còn đánh mất dị hỏa của chính mình.

      Này chẳng phải là chính là tiền mất tật mang sao. Nếu là chỉ lấy lại nhẫn trữ vật đơn giản như vậy, kia liền......

      Liền có khả năng...... hỏa của Lạc trưởng lão, Tiểu Hỏa Cầu ăn, bọn họ cũng giao Tiểu Hỏa Cầu cho bọn họ , cho nên......

      Còn muốn nghĩ cái biện pháp khác mới được.

      “Mẫn Bá Thiên bắt cóc người của chúng ta, vậy bên kia tất nhiên phòng bị nhất định nghiêm, có phải hay ?”

      chắc cũng lo sợ người bên này qua cứu người, chính là......

      “Là, Hinh Nhi, ngươi liệu có biện pháp gì hay?”

      Uất Trì Tà Dịch cũng nghĩ ra biện pháp gì hay, nếu là trực tiếp đánh trận, tự nhiên sợ hãi, nhưng trong tay còn nắm giữ người của Thiên Thương đảo, thân là thiếu đảo chủ, tự nhiên có điều cố kị .

      “Tà Dịch, chúng ta có thể hay đến Phác Dương sơn ? Có thể trà trộn vào ? hoặc là ...... từ chỗ này đến Phác Dương sơn, muốn bao lâu?”

      Tựa hồ nghĩ tới cái biện pháp, Đông Phương Ngữ Hinh biết có thể làm .

      “Này còn phải xem tình huống, nếu là toàn lực bay qua , phỏng chừng dùng đến nửa ngày, muốn trà trộn, cũng phải có khả năng, bên kia ta còn là có người ......”

      Uất Trì Tà Dịch hơi có chút suy tư chút, cho dù là Mẫn Bá Thiên có phòng bị, nhưng chỗ nào phòng bị chuyện này đây?

      Phác Dương sơn lớn như vậy, trọng điểm phòng ngự của , hẳn là nơi nhốt con tin.

      “Vậy là tốt rồi...... Chúng ta liền ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh ghé vào tai Uất Trì Tà Dịch vài câu, nghe xong vội vàng gật đầu, chủ ý này sai, là biện pháp tốt.

      “Bọn họ cái gì?”

      Ngoài phòng, có cái nha đầu thấp giọng , nàng chính là phụng mệnh chủ tử qua nghe lén chút biện pháp của bọn họ, nhưng, tại cái gì cũng nghe thấy.

      Quên , trở về cho chủ tử .

      Nha đầu xem chung quanh có người, nàng vội vàng cẩn thận rời , nàng mới vừa , cửa bỗng nhiên mở, Uất Trì Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh đứng ở trước cửa, nhìn phương hướng nha đầu kia ly khai, nở nụ cười.

      “Ưng, phái người đuổi theo......”

      Uất Trì Tà Dịch lạnh lùng xong, cái bóng đen chợt lóe rồi biến mất.

      “Chủ tử, nếu thuộc hạ cũng qua nhìn xem......”

      cái quen bóng người quen thuộc bỗng nhiên ra, Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, này phải......

      Trình Dục sao? gia hỏa này nàng còn tưởng mất tích rồi đâu?

      “Trình Dục, ngươi thế nào lại ở đây?”

      Lần đầu tiên nhìn thấy Uất Trì Tà Dịch , bên người theo cái thủ hạ lãnh khốc như vậy.

      nhưng sau này Nhân vương xuất , người kia cũng liền mất tích , biết vì sao tại thế nhưng đột nhiên xuất ở đay.

      “Ha ha...... Cái kia...... Đông Phương nương, lúc trước thuộc hạ thích hợp xuất ......”

      Trình Dục hắc hắc cười, chủ tử là Nhân vương, vừa xuất , chẳng phải là lộ tẩy ?

      đến cũng đúng, hai người các ngươi, vì gạt ta, đúng là nhọc lòng a......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hừ tiếng, Uất Trì Tà Dịch có chút đau đầu, nữ nhân này phải lại muốn tính sổ ?

      ☆, Chương 214: cực phẩm hỏa công
      Edit:..Lam Thiên..

      Lúc này, Hoan Hoan vừa vặn chạy qua, vừa tới Thiên Thương đảo, tiểu nha đầu này thấy mới mẻ liền hung hăng chạy nhảy thăm quan?

      “Hoan Hoan, qua đây......”

      Đối với tiểu nha đầu vẫy tay, Đông Phương Ngữ Hinh mặt ôn nhu .

      “Nương......”

      Tiểu nha đầu chân tay ngắn chạy tới, bé chơi đùa rất hăng hái , trán còn mịn tầng mồ hôi mới tinh.

      “ chuyện củaTiểu Hỏa Cầu, con tuyệt đối đừng cùng bất luận kẻ nào ......”

      Thời điểm ở đại điện nàng cũng chuyện của Hoan Hoan cùng Tiểu Hỏa Cầu, kỳ cũng là vì bảo hộ Hoan Hoan.

      Hoan Hoan còn , thực lực như vậy, căn bản có khả năng ứng đối với nhiều chuyện tình phức tạp.

      khế ước này, rất nhiều người vì nó mà chết, nếu là để cho người ta biết Hoan Hoan cùng Tiểu Hỏa Cầu ký khế ước, nhất định có người nổi dã tâm .

      “vâng...... Mẫu thân, Hoan Hoan biết......”

      Hoan Hoan vốn là người cực kì thông minh , Đông Phương Ngữ Hinh vừa bé cũng liền hiểu được đại khái, tự nhiên , cũng đáp ứng ......

      “Đúng rồi, mẫu thân, Hoan Hoan bỗng nhiên nghĩ đến chuyện...... Ngươi xem đây là cái gì?”

      Trong tay Hoan Hoan bỗng nhiên nhiều hơn miếng vải ố vàng, Đông Phương Ngữ Hinh tiếp nhận mở ra xem, đây là ngự hỏa công cao cấp......

      Này...... Cũng là công pháp của luyện đan sư ? Nha đầu kia chỗ nào có được?

      “Ngày đó con từ người lão nhân lục soát được ...... Nương, lúc trước con quên đưa cho người, hồi nãy vừa mới nghĩ đến......”

      “con a, ngay cả thứ này mà con cũng tìm được?”

      Mở ra nhìn, lại nhìn thấy chữ viết, tựa hồ chính là khối giấy lụa mà thôi.

      “ cũng phải con tìm a, là Nhạc Nhạc giúp con tìm ......”

      Nhạc Nhạc, tiểu hồ ly? gia hỏa này nhìn lớn, hơn nữa còn thực , lực công chưa có, nhưng......

      Kiến thức cũng là ít. nàng mừng rỡ nâng đầu tiểu hồ ly lên, trong mắt thiểm thiểm tỏa sáng, cũng là cực kì hưng phấn.

      “Tiểu tử này để cho tầm bảo sai......”

      Sờ sờ đầu Nhạc Nhạc, Đông Phương Ngữ Hinh nghi hoặc :“Chính là, này vì sao cái gì cũng nhìn thấy vậy?”

      “Này...... Hinh Nhi, có phải hay vật này dùng cái dược thủy bí chế tạo thành?”

      Có môn phái, vì muốn cho công pháp của chính mình truyền ra ngoài, đích làm ít biện pháp bảo vệ .

      Chính là biết trước mắt này, đến cùng là Lạc trưởng lão tự mình làm hay là người Phác Dương sơn làm ?

      “Đây là thứ tốt, ta trước lưu trữ, chờ về sau lại nghiên cứu......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn nửa ngày, cũng nhìn ra nguyên cớ.

      Bất quá, thứ này...... Cũng là vạn vạn thể trả cho bọn , cũng có lẽ , cùng công pháp của Lạc trưởng lão có quan hệ, công pháp phân hỏa kia, nàng nhưng là phi thường cảm thấy hứng thú .

      “Nương...... Nhạc Nhạc biết thứ này!”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn thu hồi, Hoan Hoan lại , bé cùng Nhạc Nhạc ký khế ước, bọn họ tự nhiên có thể trao đổi.

      Về phần Đông Phương Ngữ Hinh bọn họ, cũng hiểu được hồ ly Nhạc Nhạc muốn cái gì.

      “Nga?”

      “Nhạc Nhạc , vật này phải là luyện đan sư bát cấp mới có thể mở ra, cái kia Lạc trưởng lão cũng phải là luyện đan sư bát cấp , sở dĩ muốn thu phục Tiểu Hỏa Cầu, cũng là muốn mau chóng đột phá......”

      luyện đan sư bát cấp? Kia chẳng phải là cực phẩm ?

      Phải biết rằng, cái này thế giới, luyện đan sư thất cấp cũng rất khó có được.

      “Ta đây cũng mở được......”

      Đông Phương Ngữ Hinh ánh mắt buồn bã, Hoan Hoan lại ha ha nở nụ cười:

      “Nương, ngươi liền thử xem ...... Thử xem được lại thu hồi cũng muộn a......”

      Ngạch...... Nha đầu kia có lý, Uất Trì Tà Dịch cũng :“Đúng vậy, Hinh Nhi ngươi thử xem......”

      xong, phân phó :

      “Trình Dục, bảo vệ tốt cửa, ai cũng được phép tiến vào quấy rầy......”

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 215: đồng tâm hiệp lực
      Edit: PDN

      Trình Dục có chút đau thương thối lui ra ngoài, vì sao, vì sao phải ra ngoài chứ .

      cũng muốn kiến thức chút trình độ luyện đan của Đông Phương Ngữ Hinh .

      Có điều, việc này đúng là tuyệt mật, thể tùy tiện để cho người ta biết. chủ tử để thủ vệ, đó là tin tưởng ở .

      Trình độ luyện đan của Đông Phương Ngữ Hinh như thế nào, ra nàng cũng biết, nàng chỉ biết chính mình đúng là tương đối may mắn.

      Mà bây giờ, có dị hỏa của Tiểu Hỏa Cầu ở đây, tất nhiên , trình độ cũng nâng lên bước lớn.

      Nàng bình tĩnh ngồi xuống, vận khởi chân khí toàn thân , sau lúc lâu,đôi mắt bỗng nhiên mở ra, nắm chút, đám lửa màu đỏ tinh khiết liền chạy trốn ra ngoài.

      Màu sắc này, là màu sắc của Tiểu Hỏa Cầu , vô cùng thuần khiết. So với lúc bọn lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hỏa Cầu , màu sắc ràng tươi đẹp hơn chút.

      Nàng cẩn thận kiểm soát nhiệt độ của cầu lửa , chậm rãi bao bọc lấy mảnh vải .

      Nếu đây là vải vóc bình thường, thiêu đốt như vậy, đoán chừng sớm bốc cháy .

      Nhưng vải này giống, vậy mà vẫn nhúc nhích , giống như làm bằng sắt bình thường .

      Đông Phương Ngữ Hinh gia tăng nhiệt độ của lửa, tiếp tục thiêu đốt, chính là, khắc đồng hồ trôi qua , hai khắc đồng hồ trôi qua ,mảnh vải vẫn thay đổi như trước .

      “Biện pháp này được?”

      Uất Trì Tà Dịch nhíu mày nhìn mảnh vải , có lẽ, Hinh Nhi là luyện đan sư nhưng còn chưa đến cấp độ kia.

      “Tại sao được chứ? Nhạc Nhạc hề sai ......”

      Hoan Hoan bĩu môi, ở trong lòng nàng, Nhạc Nhạc lừa nàng .

      “Nha nha......” Tiểu Nhạc Nhạc cũng mất hứng kháng nghị . Ngoài kia náo nhiệt như vậy , vèo tiếng, hai con Hồng Mao sư tử chạy nhanh tới, bọn họ cũng kinh ngạc nhìn Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Chỗ nào đúng...... Chắc là......lửa này cường độ đủ?”

      Sư vương nhìn ngọn lửa như có điều suy nghĩ , Sư Hậu gật gật đầu, bọn họ trao đổi, Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh tất nhiên hiểu .

      “Hoan Hoan, để Tiểu Hỏa Cầu ra thử xem......”

      Uất Trì Tà Dịch nhìn Đông Phương Ngữ Hinh có chút chịu đựng nổi , thế này mới được lúc, Đông Phương Ngữ Hinh có vẻ hơi thiếu hụt sức lực .

      Bởi vậy có thể thấy được, nàng dùng hết toàn lực .

      “Ân...... Tiểu Hỏa Cầu, lại giúp ta nương......”

      Đông Phương Ngữ Hinh luyện hóa đúng là Dị Hỏa, nhưng đấy chẳng qua chỉ là phần năm của Tiểu Hỏa Cầu , tất nhiên bằng bản thân Tiểu Hỏa Cầu .

      Lại Tiểu Hỏa Cầu, vốn buồn bực muốn được ra ngoài , bỗng nhiên nghe được tiếng gọi của Uất Trì Tà Dịch , nàng vèo tiếng phóng ra ngoài:

      “Ta đến đây ...... Ta đến đây , xem lợi hại của ta......”

      Nhằm đúng mảnh vải kia, Tiểu Hỏa Cầu vèo tiếng nhảy đến. Ngọn lửa hừng hực bốc cháy , thiêu đốt mảnh vải .

      Vì có Tiểu Hỏa Cầu tham gia ,nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao . Chẳng qua, bọn họ có ai sợ chút độ nóng như vậy chứ .

      “A...... Đây là cái đồ rách nát gì chứ ...... Cũng dám cùng ta phân cao thấp......”

      Tiểu Hỏa Cầu tham gia vào, mảnh vải kia vẫn y nguyên như cũ .Tiểu Hỏa Cầu nổi giận . Tiểu vũ trụ bùng nổ cái, nhiệt độ lại tăng lên ít.

      Thứ rách nát...... Lời này nếu để Lạc trưởng lão nghe được, đoán chừng trực tiếp tức chết.

      Vù vù...... Lửa lớn hừng hực thiêu đốt , nhưng chỉ khống chế ở xung quanh mảnh vải . Đông Phương Ngữ Hinh cũng tăng thêm kỹ năng . Mà Uất Trì Tà Dịch sợ nàng cạn kiệt chân khí, dứt khoát ngồi vào phía sau nàng , giúp nàng chuyển vận chân khí.

      Hai con Hồng Mao sư tử, nhìn chủ nhân làm như vậy , bọn họ cũng tới y theo mẫu hỗ trợ.

      Trong nháy mắt , chân khí của Đông Phương Ngữ Hinh tăng vọt, nàng cảm giác chính mình phải chỉ đề cao cấp độ ?

      Chương 216 : tự thể ra
      Edit : PDN

      Vù vù...... Ngọn lửa càng thêm mạnh mẽ, đến lúc này, mảnh vải trong đám lửa bỗng nhảy lên vài cái, sau đó, bắt đầu chậm rãi lay động.

      “Chữ...... Có chữ viết ......”

      Hoan Hoan vui vẻ vỗ tay kêu, hai mắt Đông Phương Ngữ Hinh chăm chú dán mắt vào mảnh vải, cực phẩm ngự hỏa công , thât sai......

      vệt kim quang nhàn nhạt bỗng nhiên bay ra từ mảnh vải , nó ở trong phòng dạo qua vòng, cuối cùng bay về phía Đông Phương Ngữ Hinh.

      Kim quang bao bọc, quanh người Đông Phương Ngữ Hinh giống như dát lên lớp vàng, cả người cũng trở lên thánh khiết .

      Khí tức mảnh vải , mang theo thanh xưa cũ , chậm rãi bay vào đầu nàng .

      Đó là luyện đan sư cực phẩm, đỉnh cao của là cửu cấp cao nhất, sắp đột phá tầng mười, nhưng cuối cùng vẫn đột phá......

      nắm giữ ba loại Dị Hỏa, đem Dị Hỏa luyện hóa, cuối cùng ngộ ra bộ công pháp này.

      Công pháp này, tóm lại, chính là khuếch đại vô số lần hiệu quả Dị Hỏa của người khác .

      Đây là khái niệm gì? Đúng là ban đầu Đông Phương Ngữ Hinh còn chưa nắm giữ Dị Hỏa của động vật , nàng chỉ có thể tạo ra ngọn lửa màu lam bình thường nhất . Nhưng ngọn lửa như thế, đánh với Trình Dục lợi hại hơn nàng, nàng chỉ có thể trốn tránh.

      Lúc đấy dùng Dị Hỏa tấn công . Bây giờ, nàng xem như là nắm giữ hai loại dị hỏa.Nếu phát huy được , chỉ sợ......

      So với nàng cao hơn cấp bậc, cũng chưa chắc là đối thủ của nàng .

      Nếu khống chế chuẩn xác , cực phẩm ngự hỏa công còn phát huy tốt hơn, uy lực đó lại càng mạnh mẽ.

      Kim quang duy trì nửa canh giờ, mới bỗng nhiên chợt lóe rồi biến mất, nó lại bay vào trong mảnh vải.

      Mà mảnh vải kia vụt cái, lại từ trong lửa nhảy ra.

      Đông Phương Ngữ Hinh thu hồi lửa . Tiểu Hỏa Cầu cũng hổn hển thở hắt ra, lúc này mệt .

      ra , chỉ có nàng, ngay cả Uất Trì Tà Dịch và hai con sư tử cũng tiêu hao ít.

      Trong lúc đó, chỉ có Đông Phương Ngữ Hinh là được lợi lớn nhất. Nàng vừa mới học môn công pháp mạnh mẽ, đúng là hăng hái tràn trề muốn luyện tập chút đây.

      “Chữ có?”

      Hoan Hoan qua cầm lấy mảnh vải. Vừa mới nhìn thấy chữ , nhưng bây giờ......

      “Ừ, nương của con học rồi ...... Thứ này......”

      Uất Trì Tà Dịch cười lạnh :“Lạc trưởng lão cũng là suy nghĩ viển vông , dựa vào cũng muốn học thứ này?”

      Bọn họ nhiều người như vậy hỗ trợ mới có thể nhìn thấy chữ để Đông Phương Ngữ Hinh học . Mà Lạc trưởng lão, đúng là nằm mơ.

      “Ha ha...... Đây phải vừa vặn sao ? Tà Dịch, ngày mai nếu Mẫn Bá Thiên muốn, chúng ta cho là được......”

      Cho cũng học được, chỉ có thể nhìn mà thể ăn, ha ha, nghĩ đến vui vẻ!

      biết người được sắp xếp có thuận lợi hay ? Phác Dương sơn có người của Uất Trì Tà Dịch, muốn làm chút gì, còn phải bữa ăn sáng hay sao ?

      “Ừ...... Hinh Nhi, nàng vừa mới học xong cực phẩm ngự hỏa công, ta mang Hoan Hoan ra ngoài, nàng luyện tập cho tốt ... Ở Thiên Thương đảo này, dựa vào cái gì cũng bằng chính mình có thực lực......”

      ......

      “Đảo chủ, ngài quyết định phải thừa nhận nha đầu kia ư ?” .Tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh là luyện đan sư, chức nghiệp này nổi tiếng, bọn họ cũng cần nhân tài như vậy. Nhưng mà, nữ nhân như vậy làm thê tử của Uất Trì Tà Dịch , ràng là đủ phân lượng .

      “ Trái lại việc ấy tiểu nương có thể thử xem, có điều nữ nhân kia......”

      Đám người Uất Trì Tà Dịch rời , liền có người đưa tới tư liệu của Đông Phương Ngữ Hinh , từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, trừ bỏ vài năm ở giữa trống rỗng ra, còn lại đều kỹ càng khiến người ta chép miệng.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 217: Cố ý chỉnh người
      Edit: voi còi


      “Đảo chủ, ý của ngài là, muốn thừa nhận Hoan Hoan sao?”

      Tam trưởng lão bất an hỏi, thiếu đảo chủ cùng nữ nhân bên ngoài có đứa , này......

      Đây chính là chuyện chưa từng có qua a, đừng là thiếu đảo chủ, bọn họ là người thường, cũng cho phép thông hôn (kết hôn) cùng bên ngoài.

      “Lão phu chưa thừa nhận, nhưng mà, tính tình của Tà Dịch các ngươi còn hiểu biết sao? Nếu phải xác định, thừa nhận hài tử kia ......”

      Đảo chủ bình tĩnh : “Nhưng nếu như muốn cho chúng ta thừa nhận, cũng phải có chút bản lĩnh...... Qua vài ngày chính là lần chọn lựa mới rồi, Hoan Hoan cũng đủ năm tuổi rồi? Vừa vặn cũng để cho nó thử xem......”

      Cái gọi là chọn lựa, chính là thí nghiệm thiên phú cùng thí nghiệm huyết mạch (huyết thống, dòng máu).

      Mồm miệng của nha đầu kia rất lợi hại, nhưng thiên phú sao? Mọi người có người xem trọng bé.

      Mà huyết mạch này, là Uất Trì Tà Dịch cùng nữ nhân bên ngoài sinh ra, tự nhiên có nhiều thuần khiết.

      Nghe đảo chủ vừa như vậy, các vị trưởng lão liền yên tâm xuống, nhưng Ngô trưởng lão cũng có chút bất an.

      “Ngô trưởng lão, ông có cái gì muốn ?”

      Đảo chủ cũng phát Ngô trưởng lão thích hợp, ông vui hỏi.

      “Đảo chủ, kỳ lúc đó thiếu đảo chủ đột nhiên hỏi thuộc hạ về chuyện ngày đó được cứu về, lúc đó thuộc hạ còn có chút hoài nghi, thiếu đảo chủ làm sao có thể đột nhiên hỏi chuyện này...... nha đầu Hoan Hoan kia mọi người cũng thấy được, cùng thiếu đảo chủ cũng phải là giống nhau, bé hoàn toàn giống mẫu thân của mình, nhưng thiếu đảo chủ bỗng nhiên hỏi như vậy, thuộc hạ lo lắng là......”

      Ma ấn......

      Mọi người đều sửng sốt, đối với người nửa điểm cũng giống là người của mình, thiếu đảo chủ bỗng nhiên hoài nghi, thậm chí vội vàng trở về hỏi Ngô trưởng lão, kia chỉ có khả năng --

      Thiếu đảo chủ phát người tiểu nha đầu có bớt gì đó.

      Mà có thể làm cho Uất Trì Tà Dịch xác nhận đây là nữ nhi của chính mình như vậy, cũng chỉ có ma ấn.

      Trong lòng mọi người đều trầm xuống. Lúc trước, kỳ tuyển định Uất Trì Tà Dịch là thiếu đảo chủ, trừ bỏ thiên phú cùng huyết mạch của ở ngoài, vẫn là bởi vì, ở thời điểm sáu tuổi, lần sốt cao, người xuất ma ấn.

      Ma ấn cần giải, mà khi bọn họ giúp giải phong ấn hoàn thành, tu luyện của càng tiến triển cực nhanh.

      Hoan Hoan, chẳng qua mới năm tuổi, nhưng cũng xuất ma ấn, như vậy nếu giải phong ấn, vậy tiền đồ về sau của bé......

      Có người, ánh mắt càng thêm ảm đạm......

      Mà có người, hai mắt cũng sáng rỡ.

      “Đảo chủ, nếu như Hoan Hoan có ma ấn...... Kia...... Đông Phương Ngữ Hinh......”

      Có thể sinh ra đứa có mang theo ma ấn cho Uất Trì, nữ nhân này, khẳng định có tư cách bồi ở bên người thiếu đảo chủ.

      Chẳng qua, cái này lại làm hỏng quy củ Thiên Thương đảo của bọn họ.

      “Đợi chút rồi sau...... Trước xem bọn họ giải quyết chuyện Mẫn Bá Thiên như thế nào......”
      (voi: sau này Ngữ Hinh của chúng ta làm bao chuyện mà lão đảo chủ này vẫn chấp nhận nàng, còn gây khó dễ, định đưa tiểu tam lên giường của Tà Dịch nữa chứ, ta thấy ghét ông này.)

      Bàn tay to của Đảo chủ vung lên, tiểu tử Tà Dịch này tệ, thế nhưng sinh cái nữ nhi lợi hại như vậy a.

      Nhưng mà, Đông Phương Ngữ Hinh kia, muốn làm nữ nhân của Tà Dịch, cũng dễ dàng như vậy.

      Bên này đảo chủ ở tính kế Đông Phương Ngữ Hinh, thế nhưng nàng lại có nửa điểm cảm giác, đối với Uất Trì Tà Dịch, vẫn như cũ phải là cái dạng gì chính là cái dạng gì.

      Ở trong lòng nàng, Uất Trì Tà Dịch là có lỗi với nàng, lừa gạt nàng, chuyện đó cũng mực phát tác đâu?

      Kỹ thuật vải vóc, phong phú rộng rãi, tự nhiên Đông Phương Ngữ Hinh có khả năng lập tức liền lĩnh hội đến.

      Buổi tối, Hoan Hoan có phòng của chính mình, hiếm khi hai người ở cùng chỗ.

      “Hinh Nhi......” Bỗng nhiên bị người ôm lấy, thân mình Đông Phương Ngữ Hinh cứng đờ, hề động.

      ☆, Chương 218: Chàng gấp cái gì?
      Edit: voi còi


      “Chúng ta đều rất lâu ở cùng nhau......”

      Uất Trì Tà Dịch ở cổ của Đông Phương Ngữ Hinh thở ra hơi, biết nơi này của Đông Phương Ngữ Hinh là mẫn cảm nhất.

      “Lão nhân, chàng có ý tứ gì? Chúng ta phải luôn luôn ở cùng nhau sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng , Tà Dịch ôm nàng càng nhanh :

      “Ta là ......”

      phải ý tứ kia được ? Nữ nhân xấu này, hiểu lầm .

      “Chẳng lẽ chàng luôn luôn ở cùng người khác?”

      Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày, tự nhiên nàng biết ý tứ của , chính là, nghĩ liền chiều theo tâm nguyện của như vậy!

      “Hinh Nhi......”

      Cúi đầu hôn chút ở cổ của Đông Phương Ngữ Hinh, thân mình Đông Phương Ngữ Hinh run lên, cỗ điện lưu theo cổ chỗ chạy trốn, nhanh chóng chảy khắp toàn thân.

      “Lão nhân......”

      “Kêu tên của ta......”

      Tay theo phần eo bắt đầu chậm rãi lên, đụng đến đầy đặn trước ngực kia, Uất Trì Tà Dịch khàn khàn .

      cần...... Chàng chính là lão nhân của ta......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cố chấp bĩu môi, nàng mới cần sửa miệng đâu, tên này tốt.

      thay đổi cách gọi?”

      Đôi môi của Uất Trì Tà Dịch hướng về phía trước, bỗng nhiên rơi xuống lỗ tai của Đông Phương Ngữ Hinh, nhàng mà cắn chút.

      “A.... .... Chàng...... Sao lại cắn ta?”

      Nam nhân này chẳng lẽ trời sinh chính là cao thủ tán tỉnh sao? Thời gian bọn họ ở cùng nhau cũng bao lâu, thế nhưng xem chuẩn chỗ nào mẫn cảm nhất của nàng.

      “Đổi cách xưng hô......”

      nhàng mà ngậm chặt vành tai của nàng, Uất Trì Tà Dịch hỏi.

      “Ta......”

      Tay đột nhiên dùng sức, ngực đau đau, mang theo loại khoái ý khác thường.

      “Hinh Nhi, ta nghĩ muốn nàng......”

      thấp giọng xong, phen ôm lấy Đông Phương Ngữ Hinh, từ từ hướng bên giường.

      “Ta muốn......”

      Đông Phương Ngữ Hinh chu chu miệng, hai mắt sương mù nhìn .

      muốn?”

      nhàng đặt nàng xuống, đẩy ra y phục của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh có ngăn cản, chính là nhìn .

      “Quả thực muốn?”

      Đều nữ nhân là động vật khẩu thị tâm phi (miệng đường tâm nghĩ nẻo), lời này quả nhiên giả a, Đông Phương Ngữ Hinh muốn, nhưng lại cũng ngăn cản .

      Uất Trì Tà Dịch tiếp tục thoát y, chưa thoát hết, Đông Phương Ngữ Hinh lại bỗng nhiên nắm lấy tay ......

      “Hinh Nhi......”

      Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh ôm lấy , tay di chuyển từ cổ của xuống phía dưới, chậm rãi di động, thẳng đến......

      Lúc này, tuy rằng chưa từng có nhiều ve vãn, thế nhưng cái địa phương kia của Uất Trì Tà Dịch, cao cao đứng lên.(voi: khụ đỏ mặt)

      “Nàng...... A......”

      Bỗng nhiên bị người bắt lấy, Uất Trì Tà Dịch khẽ gọi tiếng, nha đầu kia muốn làm gì vậy? Nghịch lửa a?

      Nhưng mà, hiếm khi nàng chủ động như vậy.

      Bọn họ ở rừng rậm ma thú ngây người lâu như vậy, xem ra chỉ là nghẹn hỏng rồi, Đông Phương Ngữ Hinh cũng muốn .

      Uất Trì Tà Dịch đắc ý nhớ lại, Đông Phương Ngữ Hinh xoay người lên , đến người , nàng cúi đầu, nhìn mặt ửng hồng, cười quyến rũ.

      Sau đó, cúi đầu, nhàng mà hôn lên hai khoả tiểu đậu người .

      Răng nanh hơi cắn chút, loại cảm giác tê dại tập kích toàn thân, Uất Trì Tà Dịch thở hốc vì kinh ngạc.

      Mà cũng giờ phút này, tay bé của nàng thế nhưng lại nắm giữ vĩ đại của (cái … đó các nàng), chậm rãi bắt đầu chuyển động.

      “Hinh Nhi, ta muốn nàng......”

      Địa phương kia, sưng tấy lợi hại.

      Dục vọng của Uất Trì Tà Dịch đối với nàng vốn dĩ , hơn nữa là nam nhân trong độ tuổi khoẻ mạnh, bọn họ lâu ở cùng nhau như vậy, khẩn cấp muốn nàng.

      “Tà Dịch, gấp cái gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng có dừng động tác lại, nàng vẫn nhanh chậm như cũ......

      ☆, Chương 219: Chàng gấp cái gì [ 2 ]
      Edit: voi còi



      Đông Phương Ngữ Hinh cũng có dừng động tác lại, nàng vẫn nhanh chậm như cũ, làm cho Uất Trì Tà Dịch hận thể trực tiếp đem nàng áp đảo.

      Chỉ là, có...... Tay , theo thân mình của nàng du động, miệng thào ::

      “Hinh Nhi, đêm nay, chúng ta đừng ngủ được ?”

      muốn nàng buổi tối, vẻn vẹn buổi tối.

      ngủ? Tốt...... Chàng có thể ngủ, mà ta mệt nhọc......”

      Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, tay buông lỏng, lưu loát liền xoay người xuống dưới.

      Thế nhưng, cái cánh tay ngăn cản eo của nàng......

      cần...... Cho ta......”

      Uất Trì Tà Dịch bắt đầu thoát y phục còn lại cuối cùng của Đông Phương Ngữ Hinh, lúc này đây, nàng cũng có ngăn cản.

      Bỗng nhiên, tay của Uất Trì Tà Dịch cứng đờ, mặt có chút thể tin được:

      “Nàng......”

      Trời ạ, thế nhưng sờ cái gì? cái dày gì đó?

      “Vương gia, thiếp thân gặp nguyệt rồi... Xấu hổ a, thể thị tẩm......”

      Xem trước nữ nhân trước mắt cười tươi như hồ ly, Uất Trì Tà Dịch biết nàng nhất định là cố ý.

      Cố ý nghịch lửa, gợi lên dục hỏa của , sau đó đến câu, thể thị tẩm......

      ......

      Buồn bực, muốn giết người.

      Thế nhưng nữ nhân trước mắt này, làngười mà chú ý nhất.

      luyến tiếc......

      Đông Phương Ngữ Hinh từ người xuống dưới, khóe miệng đắc ý gợi lên, dạng giống như nhặt được mấy trăm vạn.

      Mà Uất Trì Tà Dịch...... Còn lại là tiếng nào......

      Thời gian trôi qua chút, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên cảm thấy đúng, nên tức giận, nên yên lặng như vậy a.

      Nàng trở mình, nhìn nằm thẳng:“Tức giận?”

      tức giận?”

      Lại lặp lại lần, nam nhân kia vẫn chuyện như cũ.

      Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất an, là lừa chính mình, nhưng......

      Cho dù là là Nhân vương, đối với chính mình cũng là mọi cách giữ gìn a.

      Có lẽ, vừa rồi thực mình cũng có chút quá đáng, nên mở ra cuộc vui đùa lớn như vậy cùng a.

      “Cái kia...... Tà Dịch......”

      Kéo cánh tay của ra, Đông Phương Ngữ Hinh tự động dựa vào:

      “Ta về sau kêu chàng là lão nhân được ?”

      “......”

      “Ta trêu đùa chàng như vậy ...... Tà Dịch, ta phải cố ý ......”

      Nàng là có ý. Ô ô, làm sao nàng biết cũng tức giận a.

      “Ta...... Chờ ta đến chơi, tuyệt đối cùng ngươi chơi đủ, cho ngươi muốn ta được chưa?”

      Sợ mực tức giận với mình, Đông Phương Ngữ Hinh dằn lòng, .

      ?”

      Uất Trì Tà Dịch rốt cục mở miệng, Đông Phương Ngữ Hinh thầm xấu hổ, người này, mực chờ nàng những lời này đây?

      “Đúng......”

      Nữ nhân chuyện, cũng là nhất ngôn cửu đỉnh được ?

      “Vậy...... Ta muốn cho nàng ba ngày xuống giường......”

      Quay đầu, ngăn chặn cái miệng nhắn Đông Phương Ngữ Hinh, nha đầu kia rất đáng giận, ràng là thể thị tẩm lại còn quyến rũ , nàng muốn cho chính mình dục hỏa đốt người mà chết a.

      Ăn được cũng hôn đủ, ăn đỡ thèm cũng tốt. Uất Trì Tà Dịch tự mình an ủi nghĩ.

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh, căn cứ vào vừa rồi chính mình đùa lửa quá mức, lúc này tự nhiên phản đối.

      biết hôn bao lâu, Uất Trì Tà Dịch rốt cục buông nàng ra, Đông Phương Ngữ Hinh thở hơi dài, miệng đều sưng lên, nam nhân này, rất cầm thú.

      “Ngủ , ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm?”

      Uất Trì Tà Dịch ôm nàng, thấp giọng .

      Ngày mai, có trận đánh ác liệt muốn đánh, đây là nàng chuyện thứ nhất đến Thiên Thương đảo nhận được, tuyệt đối thể thất bại, chỉ có thể toàn thắng.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 220: mỹ nhân xinh đẹp
      Edit:..Lam Thiên..

      ở giữa Thiên Thương đảo cùng Phác Dương Sơn cách nhau cái eo biển.

      Hai cái địa phương, kỳ đều thuộc hải đảo. Bất quá khoảng cách eo biển giữa hai bên cũng phải là rất xa, phía nối liền hai bên bằng chiếc dây thừng làm cầu treo, mà phía dưới người có kỹ năng bơi tốt, cũng có thể trực tiếp bơi qua.

      Cả hai nơi đều có trạm gác ngầm, nhưng thời điểm bình thường, bọn họ khi rảnh rỗi cũng có lui tới.

      Hơn nữa, bọn họ còn có địa phương cả hai bên đều có thể , đó chính là đại lục.

      Bất quá, nếu là lục địa, lộ trình kia liền có chút xa mà thôi.

      Mà lần này bọn họ hoà đàm, địa phương ước hẹn, chính là ở đại lục, cách hai bên cũng phải là rất xa, trái phải chỉ cần khoảng hai canh giờ liền đến .

      Lo lắng Mẫn Bá Thiên người kia đơn giản, Đông Phương Ngữ Hinh vốn là nghĩ để Hoan Hoan cùng , bất quá tiểu nha đầu đồng ý.

      Hơn nữa, Đông Phương Ngữ Hinh đối với người Thiên Thương đảo cũng phải yên tâm, tuy rằng đây là địa bàn của Tà Dịch, nhưng......

      Vạn nhất , đảo chủ hoặc là trưởng lão nào đó mang Hoan Hoan , người của bọn họ cũng dám ngăn trở.

      Nghĩ như vậy, bằng nàng liền mang theo Hoan Hoan cùng .

      Uất Trì Tà Dịch có chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa lỗng lẫy, đó là xe ngựa chuyên dụng của thiếu đảo chủ Thiên Thương Đảo, mà hôm nay, Đông Phương Ngữ Hinh bọn họ ngồi xe này đến nơi ước hẹn.

      người theo bọn họ cũng nhiều, đương nhiên, ngầm an bày những người này bọn họ tính.

      Rốt cục cũng đến nơi, Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu nhìn cái tửu lâu có cái tên rất khí thế kia --

      Hoàng Hạc Lâu......

      Tên này, nhưng là có vài phần ý tứ.

      Thời điểm bọn họ vào, Mẫn Bá Thiên đến, an vị ở phòng lầu ba , trong tay bưng ly trà, cái chén sứ được vẽ hoa văn mà xanh, lại được cầm trong bàn tay trắng noãn, thoạt nhìn, rất là cảnh đẹp ý vui.

      thân bạch y như tuyết, nhưng lại cùng với y phục hôm nay Đông Phương Ngữ Hinh mặc có chút xứng đôi.

      Ngạch...... Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn Uất Trì Tà Dịch cái, sắc mặt tối sầm lại, miệng gắt gao nhếch lên.

      phía sau , theo hai nam tử, trong đó người Đông Phương Ngữ Hinh nhận thức, cũng chính là người cùng nàng giao thủ qua Lạc trưởng lão.

      “Hừ......”

      Nhìn thấy bọn họ tới, Lạc trưởng lão hừ lạnh tiếng, hai mắt đỏ bừng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, như này có được tính là kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt ?

      “Uất Trì Tà Dịch, ngươi đến muộn......”

      Nhìn đồng hồ cát cách đó xa, Mẫn Bá Thiên bỗng nhiên mở miệng, thanh hiền hoà, cũng làm cho người ta có cảm giác là người gây .

      đường chậm trễ ......”

      Uất Trì Tà Dịch nhàn nhạt xong, lập tức đến bên cạnh bàn, lôi kéo Đông Phương Ngữ Hinh cùng nhau ngồi xuống.

      Mà Hoan Hoan, từ lúc vừa tiến vào liền bắt đầu nhìn Mẫn Bá Thiên dời mắt.

      Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh tới ngồi, nàng tự nhiên cũng lôi kéo tay Hoan Hoan cùng nhau qua, lúc này, tiểu nha đầu mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, hai mắt híp lại nhìn Mẫn Bá Thiên:

      “Nương...... mỹ nhân này xinh đẹp......”

      Uất Trì Tà Dịch im lặng......

      Đông Phương Ngữ Hinh im lặng......

      Mẫn Bá Thiên trực tiếp ...... Ngây người......

      Mà Lạc trưởng lão, giật mình há to miệng.

      Này...... Nha đầu...... sợ làm người chết a. Lời bé vừa ra khỏi miệng, trực tiếp đem mọi người ở đây toàn bộ chết lâm sàn.

      Phải biết rằng, Mẫn Bá Thiên cùng Uất Trì Tà Dịch giống nhau, đều là từ bị định ra làm thiếu đảo chủ.

      Cũng tự nhiên là chiếu theo quy cách đảo chủ mà lớn lên. Mẫn Bá Thiên này, người cũng như tên, tuy rằng trưởng thành rất là đẹp mắt, nhưng......

      Vừa thấy chính là cái nam tử, mặc kệ trưởng thành có nhiều xinh đẹp, nhưng khí thế kia, thể sai được......

      Mà bảo bối Hoan Hoan của chúng ta , thế nhưng kêu là mỹ nhân......

      Uất Trì Tà Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, nhắc mới nhớ tới lần đầu tiên tiểu nha đầu này nhìn thấy mình, bé liền kêu chính mình là mỹ nam......

      ☆, Chương 221: miệng thực độc
      Edit: ..Lam Thiên..

      Mỹ nam, so sánh với mỹ nhân, vẫn là được ưu ái hơn.

      Thời điểm Mẫn Bá Thiên cầm cái chén cứng đờ, dưới tình huống như vậy, tao nhã kia bao giờ thấy nữa.

      tiểu nha đầu này, chính là cố ý đến chọc giận .

      Tay dùng sức cái, cái chén kia liền tan nát......

      Trực tiếp hóa thành bụi phấn, nước trà từ tay chảy xuống dưới, đến bàn......

      “Ai nha, mỹ nhân, ngươi thế nào liền cẩn thận như vậy đây? Ai, làm ướt hết y phục rồi......”

      Hoan Hoan vui vẻ chạy tới, lấy ra khăn tay của chính mình, giúp Mẫn Bá Thiên chà lau.

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa thấy tốt, Mẫn Bá Thiên này, cũng phải là phế vật,

      Vạn nhất tức giận tổn thương đến Hoan Hoan, kia chẳng phải là......

      Nàng vừa muốn lôi kéo Hoan Hoan, Uất Trì Tà Dịch lại giữ chặt tay Đông Phương Ngữ Hinh , ý bảo nàng đừng có gấp.

      Này......

      Đông Phương Ngữ Hinh tuy rằng trong lòng thực bất an, nhưng vẫn như cũ nghe lời nhúc nhích.

      Hoan Hoan qua, liền giúp Mẫn Bá Thiên trà lau, cũng biết có phải cố ý hay , lá trà, vốn là ở bàn , trải qua Hoan Hoan chà lau, trực tiếp đều dính người Mẫn Bá Thiên .

      Mẫn Bá Thiên vốn là thân bạch y, nhưng lúc này......

      Nhìn y phục tại, Đông Phương Ngữ Hinh rất muốn cười, nhưng lại cố nhịn xuống .

      Uất Trì Tà Dịch khóe miệng hung hăng giật giật, trong lòng thầm nghĩ, khuê nữ, ngươi đây là muốn làm gì a?.

      Mà Lạc trưởng lão, cả mặt đều đen, thân thủ muốn hất Hoan Hoan ra, nhưng Mẫn Bá Thiên lại ngăn cản.

      cúi đầu, nhìn cái nha đầu nho bận rộn kia, từng chữ ra:

      “Tiểu nha đầu, hảo vui sao?”

      “Ngạch...... vui......” Hoan Hoan ngẩng đầu, đối với cười sáng lạn, sau đó cầm khăc đưa đến tay Mẫn Bá Thiên , làm nũng :

      “Mỹ nhân, ngươi thế nào lại cẩn thận như vậy? Tay của ngươi yếu ớt......”

      Thủ, yếu ớt ......

      Mọi người có chút biết gì, tiểu nha đầu này, đây là......

      “Muốn hay ta giúp ngươi xoa xoa?”

      Mẫn Bá Thiên sắc mặt lạnh lùng, .

      cần...... Mỹ nhân ngươi rất cẩn thận , ta chính mình tự làm là tốt rồi......”

      Hoan Hoan xong lắc lắc cánh tay , biết là cố ý hay là vô ý , khan kia thế nhưng......

      Rớt...... Nga, , chính xác mà , là bay......

      Mà phương hướng bay đến, rất chuẩn xác bàm vào gương mặt tuấn tú của Mẫn Bá Thiên......

      khối khan tay ẩm ướt, liền khéo như vậy rơi xuống mặt Mẫn Bá Thiên.

      Mẫn Bá Thiên cả mặt đều đen, đến bây giờ, dám khẳng định, tiểu nha đầu này tuyệt đối là cố ý .

      Đem khăn ném mặt đất, lạnh lùng nhìn Hoan Hoan, Đông Phương Ngữ Hinh lại phen kéo tiểu nha đầu về:

      “Hoan Hoan, xem con vội vàng như vậy...... Cổ tay còn đau ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh vuốt bàn tay bé của Hoan Hoan , mặt thân thiết hỏi.

      “Ha ha...... Mẫn Bá Thiên, nữ nhi của ta còn , khí lực cũng nên mới cầm chắc khăn tay, ngươi tức giận ?”

      Uất Trì Tà Dịch ha ha cười, lời này hỏi đúng là có trình độ a.

      Nếu là Mẫn Bá Thiên thực tức giận , chính là cùng tiểu hài tử chấp nhặt.....

      “Hừ......”

      Mẫn Ba Thiên hừ lạnh tiếng, cúi đầu nhìn y phục người, chán ghét trừng mắt nhìn Hoan Hoan cái.

      Bất quá, Hoan Hoan lúc này liền oa ở trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh , bất kể cái gì cũng thấy được.

      “Bất quá, ngươi coi như là may mắn ...... Hinh Nhi vài lần nàng muốn Hoan Hoan kêu nàng là mỹ nhân, nhưng Hoan Hoan chính là kêu đâu......”

      Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng thầm châm chọc, nghĩ tới Uất Trì Tà Dịch miệng thế nhưng cũng độc như vậy.

      ☆, Chương 222: đối nữ nhân có hứng thú

      Edit: ..Lam Thiên..

      Hôm nay đàm phán còn chưa có bắt đầu đâu, Mẫn Bá Thiên liền cam chịu .

      Hoan Hoan lợi hại, đại ma đầu này mà bé cũng dám true chọc.

      Mẫn Bá Thiên dùng sức hít vào hơi, chịu đựng, phải chịu đựng.

      “ tiểu nha đầu này là đáng , qua để tỷ tỷ nhìn chút?”

      Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên đẩy ra, hồng y nữ tử thướt tha bước vào.

      mặt nàng như phù dung, thân giống như dương liễu, mi gian mỉm cười, cử chỉ tự nhiên xinh đẹp.

      Hoan Hoan nghe được thanh cũng quay đầu nhìn , hai mắt bé mở to nháy nháy vài cái :

      “Đại thẩm, là ngươi gọi ta sao?”

      Đại thẩm...... Mọi người lại sửng sốt, tươi cười mặt nữ nhân kia đột nhiên cứng lại.

      Đại thẩm? Nàng là đại thẩm? nàng tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, thế nhưng có người lại có mắt nàng là đại thẩm.

      Mẫn Bá Thiên bỗng nhiên lạnh nhạt ...... sắc mặt cũng thay đổi, bỗng nhiên cảm thấy, chính mình bị gọi là mỹ nhân so với......

      Đại thẩm nghe còn tốt hơn ?

      Này...... là...... May mắn. Mẫn bá vui sướng khi người gặp họa nghĩ.

      “Khụ khụ...... Hoan Hoan, được nghịch ngợm như vậy......”

      Đông Phương Ngữ Hinh gõ đầu của Hoan Hoan , nha đầu kia hôm nay biểu sai.

      “Thiếu chủ, nhẫn trữ vật của ta......” Lạc trưởng lão cũng nhắc nhở , Mẫn Bá Thiên nhãn thần lạnh lùng:

      “Uất Trì Tà Dịch, nghĩ tới các ngươi thế nhưng cũng ma thú rừng rậm......”

      Đây chính là việc cơ mật của Phác Dương sơn bọn họ, biết Uất Trì Tà Dịch làm sao mà biết được.

      “Việc này đến cũng là trùng hợp...... Hoan Hoan cẩn thận nhầm vào ma thú rừng rậm, ta cùng Hinh Nhi liền vào tìm bé, nghĩ tới thế nhưng lại gặp được Lạc trưởng lão......”

      Lạc trưởng lão cũng chưa chết, Uất Trì Tà Dịch cũng làm bộ như biết, hào phóng thừa nhận .

      “Ngươi...... Ngươi còn dám ...... nhẫn trữ vật của ta......”

      Lạc trưởng lão nhìn ngón tay của Uất Trì Tà Dịch, tay có nhẫn trữ vật.

      Mà trong tay Đông Phương Ngữ Hinh, cũng có.

      “Nga...... Cái nhẫ trữ vật kia...... Là tiểu nữ bướng bỉnh, vô tình nhặt liền chơi đùa, đó cũng là do Lạc trưởng lão giữu cận thận?”

      Lời này của Uất Trì Tà Dịch cũng là lời , lúc đó, là Hoan Hoan lấy được.

      “Uất Trì Tà Dịch, kia tự nhiên là Lạc trưởng lão ...... Bất quá, ta nhưng là có chút hiếu kỳ, việc kia chính là ngay cả Phác Dương sơn cũng có nhiều người biết, ngươi làm sao mà biết được?”

      là trùng hợp, nhưng đời này, chỗ nào có nhiều trùng hợp như vậy?

      Cho dù là đổi thành , cũng tin tưởng .

      “Cái kia là trùng hợp...... Bất quá, ta nhưng là nghe , ngươi thỉnh người của ta qua làm khách? có việc này sao?”

      Uất Trì Tà Dịch cười lạnh tiếng, Tiểu Hỏa Cầu kia, bọn họ thu, Mẫn Bá Thiên cho dù là truy cứu, cũng tuyệt đối có khả năng đoạt lại.

      “Bất quá là hiểu lầm, chỉ cần chúng ta tìm được nhẫn trự vật của Lạc trưởng lão , những người đó tự nhiên có thể trở về a......”

      Mẫn Bá Thiên hơi hơi cười, Uất Trì Tà Dịch giương mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh cái, Đông Phương Ngữ Hinh đem nhẫn trữ vật quăng qua, Lạc trưởng lão vội vàng tiếp được.

      “Thiếu đảo chủ...... Chúng ta cũng coi như là có giao tình lâu năm , người ta như thế nào lại biết ngươi có nữ nhi a......”

      Mẫn Văn Văn lắc lắc thân mình qua, còn chưa đụng tới thân mình Uất Trì Tà Dịch , liền cấp tốc cùng Đông Phương Ngữ Hinh thay đổi vị trí.

      Đúng lúc lúc này, mẫn văn vừa vặn qua, thân mình liền đụng vào người Đông Phương Ngữ Hinh .

      “Thực xin lỗi, vị đại tỷ này...... Ta đối với nữ nhân có hứng thú......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vỗ vỗ đại phương bị nàng đụng phải, nhàn nhạt mở miệng .

      “Ngươi......”
      minhhanhng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :