1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 184: Vấn đề thân phận [ 3 ]
      Edit: voi còi


      “Nhưng......” Nhìn Hoan Hoan vỗ ngực bảo đảm chứng nhận, thế nhưng trong lòng Nhân vương, vì sao vẫn là có chút bất an đây?

      “Phụ thân, người lo lắng cái gì? phải con luôn luôn ở bên cạnh người sao? Có con ở đây, người sợ cái gì?”

      Nhân vương nghĩ nghĩ cũng đúng, bên người có tiểu nha đầu đáng như vậy, có cái gì lo lắng?

      Nhưng mà, nhưng mà, nữ nhân kia tức giận, vẫn có chút nghĩ mà sợ như cũ a.

      “Tốt lắm cưa quyết định như vậy , phụ thân người nghỉ ngơi trước ......”

      Tiểu nha đầu rất khí phách vỗ vỗ tay, bộ dáng này, sao lại thấy giống như đại tỷ hắc đạo a.

      Nhân vương yên lặng hô, khuê nữ, con còn có thể bưu hãn hơn sao?

      Đối phó với mẫu thân mình đều chùn tay như vậy, về sau, có lẽ trăm ngàn thể đắc tội tiểu nha đầu này.

      Chẳng qua, đắc tội bé, tựa hồ là có khả năng? Mỗi ngày muốn thương bé đều kịp, lại làm sao có thể chủ động đắc tội bé đây?

      Đương nhiên, đây là nội tâm của rất chân thành tha thiết .

      “Hoan Hoan? Phụ thân con tỉnh rồi sao?”

      Lúc Đông Phương Ngữ Hinh trở về, tay xách theo con gà rừng, tay cầm chút xanh xanh đỏ đỏ gì đó.

      Nàng mang thứ đó tìm địa phương cất kỹ, ôn nhu hỏi.

      có nga...... Mẫu thân......”

      Hoan Hoan ôm bả vai, nhu thuận mở miệng :“Mẫu thân chuẩn bị làm đồ tốt sao? Con rất đói a......”

      Nha đầu kia, chính là tiểu la lỵ a, tri kỷ lại nhu thuận, là tiểu áo bong của mình.

      Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh cảm thán, hai mắt ôn nhu nhìn Hoan Hoan liếc mắt cái:

      “Hoan Hoan xin chờ chút, nương làm gà ăn mày mà con thích ăn nhất......”

      Miệng Hoan Hoan chảy nước miếng, ô ô, có thứ tốt ăn, đói bụng lợi hại hơn.

      Đông Phương Ngữ Hinh dùng bùn đem gà bao bọc tốt, quăng vào trong đống lửa mới nhóm, nhìn bộ dạng nha đầu them dãi, tìm trong đống đồ vật vừa mới cất chút, lấy ra hai quả trái cây đỏ hơn nửa, tuỳ tiện xoa xoa ở y phục, đưa cho tiểu nha đầu cái:

      “Ăn trước này lót dạ......”

      Hoan Hoan cầm lấy, nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nhìn nhìn y phục của nàng cũng bẩn thỉu dơ dáy, bĩu môi:

      “Mẫu thân, người giảng vệ sinh a......”

      Giảng vệ sinh? Đó là cái gì vậy? Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Hoan Hoan, nghĩa chính ngôn từ giáo dục :

      “Hoan Hoan, con phải nhớ kỹ, giảng vệ sinh, đó là khi nhàn dỗi có việc gì mới có thể chú ý a......”

      Con người, chỉ có ở lúc ăn no có việc gì, mới có thể chú ý rất nhiều, ví dụ như, Hoan Hoan giảng vệ sinh, giảm béo cái gì.

      Nếu ngươi ở trong rừng cây, ăn cơm đều ăn đủ no, càng có địa phương tắm rửa, rửa tay, khi ngươi tìm thấy thứ gì có thể ăn, chần chừ có muốn ăn hay , rửa tay liền ăn được sao?

      Giờ phút này, có thể no bụng chính là tốt, cái khác, đều quan trọng.

      “Nương...... Người cũng đúng......”

      Tiểu nha đầu gật gật đầu, ca băng tiếng cắn ngụm, Đông Phương Ngữ Hinh vừa lòng cười, nàng đến trước mặt Nhân vương, nhìn vẫn ngủ như cũ, cũng liền có gọi .

      cần nghỉ ngơi, trái cây này, ăn cũng thế, chờ lúc gà ăn mày chin lại gọi cũng chậm.

      Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu nhìn y phục bẩn thỉu, nếu đổi lại là lúc bình thường, đùng noislaf dùng y phục như vậy lau trái cây, ngay cả mặc nàng cũng thấy khó chịu, nhưng bây giờ bị nhốt tại đây, cũng cần chú ý như vậy.

      Đúng vậy, rất nhiều gì đó, đều là dưới tình huống áo cơm lo mới có thể chú ý, loại tình huống này, ăn no bụng có khí lực sống sót mới là quan trọng nhất.
      P/s: Chương sau Ngữ Hinh biết thân phận của Nhân vương, nàng phản ứng thế nào? Mọi người cùng chờ nhé!!!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 185: muốn sáng tỏ
      Edit: ..Lam Thiên..

      “Mẫu thân, gà ăn mày có thể ăn chưa?”

      ăn hai quả trái cây nhưng chỉ có hai quả dù sao cũng đủ để no bụng .

      “Ân...... được rồi......” Cảm giác sai biệt lắm , Đông Phương Ngữ Hinh liền lấy gà ăn mày ra, tiểu nha đầu cũng vui vẻ qua đoạt lấy cái chân gà ăn , Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía Nhân vương vẫn thấy ngủ như cũ nàng liền qua giọng :

      “Nhân vương, dậy ăn chút gì ......”

      Nàng lay lay cánh tay , Nhân vương mở mắt ra, gật gật đầu.

      Chính là, ăn nhiều lắm, cũng có tinh thần.

      “Ta giúp ngươi chữa thương?”

      Nhìn như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh liền ân cần hỏi.

      Tiểu nha đầu ăn xong, liền tìm địa phương sạch trong sơn động nằm ngủ, trong lòng còn quên ôm lấy Tiểu Nhạc Nhạc.

      Nhạc Nhạc thân mình ấm áp , giờ phút này ôm ngủ cũng là thoải mái .

      “Ta sao, chính là cảm thấy có chút nóng......”

      Nóng? Đông Phương Ngữ Hinh nhướng mày, lại thăm mạch đập của , phát quả nhiên là......

      quá thích hợp, là rất nóng ...... Cổ tay độ ấm đều rất cao, Nhân vương này thế nhưng phát sốt .

      Vội vàng từ trong nhẫn trữ vật lục lọi, Đông Phương Ngữ Hinh liền phát đan dược hạ sốt thế nhưng có.

      Mà lúc này sắc trời tối muộn , ra bên ngoài tìm thảo dược cũng nhất định có thể thấy .

      Như vậy được, nội thương tất nhiên .

      “Ta giúp ngươi chữa thương......”

      Tuy rằng nàng tại thân thể nàng cũng bị tiêu hao rất nhiều, nhưng nàng cũng thể bỏ mặc Nhân vương.

      “Hinh Nhi, ta sao......” Nhân vương vừa ý, hiểu được tình huống của Đông Phương Ngữ Hinh.

      có việc gì, lão nhân, ngươi nghe ta ...... Ngươi phải nhanh chóng phục hồi như cũ, chúng ta...... Chúng ta còn muốn trở về nhà?” Đây là lời , Nhân vương là chủ lực của bọn họ, cũng là người có võ công tốt nhất.

      Nhân vương lần này phản bác, Đông Phương Ngữ Hinh đỡ ngồi đàng hoàng, sau đó bắt đầu vận công giúp chữa thương.

      Ước chừng qua canh giờ, cảm giác tình huống của Nhân vương tốt hơn nhiều, Đông Phương Ngữ Hinh mới đỡ nằm xuống.

      Lúc này, Hoan Hoan sớm ngủ say, Đông Phương Ngữ Hinh lấy vật trong nhẫn trữ vật ra, nàng muốn luyện hóa hỏa.

      Mà lúc này có người hộ pháp, vạn nhất có tình huống gì, nàng nhất thời thể ra tay, kia......

      , được, chờ thương thế Nhân vương tốt hơn chút rồi sau.

      Ngày thứ hai, mặt trời vừa lên, Đông Phương Ngữ Hinh liền tỉnh lại.

      Nàng vội vàng thử nhiệt độ cơ thể của Nhân vương , vẫn như cũ có chút nóng, nhưng còn đáng ngại.

      Có lẽ là mặt nạ mặt thoải mái, ngủ cũng an ổn.

      Lúc này, đây là sơn động, phụ cận cũng chỉ có ba người bọn họ.

      ngoại nhân, nên liền có khả năng có người qua.

      mặt nạ này, tại có phải hay căn bản tất yếu phải mang theo ?

      , đến cùng trưởng thành là cái dạng gì, Đông Phương Ngữ Hinh cũng chân chính chưa được thấy qua.

      Là người ai cũng luôn có vài phần hiếu kỳ . Mà nàng cũng qua, bọn họ là vợ chồng, mặc kệ lớn lên như thế nào, nàng đều ghét bỏ .

      Nàng nghĩ muốn tiếp tục mang theo mặt nạ, bởi vì......

      Như vậy, cũng rất mệt mỏi. Mang theo mặt nạ sống qua ngày vĩnh viễn cũng là điều muốn.

      Tay , lại vươn, tiếp cận cái mặt nạ hoàng kim hoàng kia.

      Nàng nhớ được có lần nàng cũng nghĩ muốn nhìn mặt , nhưng......

      Lúc đó vừa vặn tỉnh lại, cũng liền ngăn trở chính mình.

      Mà lần này......

      Nhân vương, mặc kệ ngươi trưởng thành như thế nào, ta Đông Phương Ngữ Hinh tuyệt đối ghét bỏ ngươi .

      Đông Phương Ngữ Hinh thầm đối với chính mình , tay nàng cách cái mặt nạ kia rất gần .

      phía sau nàng, Hoan Hoan vụng trộm mở mắt ra, khẩn trương nhìn Đông Phương Ngữ Hinh.

      Oa, phụ thân thân phận muốn sáng tỏ
      ☆, Chương 186: nha đầu vô địch bại hoại
      Edit: ..Lam Thiên..

      sơn động này, có phải hay rất nguy hiểm a......

      Ô ô, cần a, nương phát hỏa, nhưng đừng liên lụy đến bé a, bé mới là tiểu hài tử vô tội a.

      “Nhân vương, ngươi như vậy thoải mái, chúng ta là vợ chồng, ta giúp ngươi tháo nó xuống, được ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng xong, trưng cầu ý kiến Nhân vương.

      Chính là, lúc này Nhân vương hôn mê , căn bản có khả năng nghe được.

      Nương đây là người đối với chính mình tự , bé ràng biết, Nhân vương có khả năng đáp lời ......

      Hoan Hoan thầm ở trong lòng xong, tay Đông Phương Ngữ Hinh vươn tới trước mặt nạ.

      Cầm lấy, nhàng mà cẩn thận , cầm lấy.

      Sau đó, tay nâng lên, tay nâng lên , Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng đều có vài phần khẩn trương.

      Nàng chuẩn bị tốt tinh thần khi là xấu nam ,người là thể chỉ nhìn bề ngoài đúng ?

      Chính là, mặt nạ chút dịch chuyển, lộ ra là gương mặt tái nhợt .

      Cái trán, lông mày, ánh mắt......

      Dung mạo như vậy, thế nào có chút quen thuộc đây? Nàng cảm giác, tựa hồ gặp qua ở đâu?

      Sưu, Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp hất toàn bộ ra, quả nhiên là gương mặt vô cùng quen thuộc.

      Nhân vương...... Cái lão vương gia trong truyền thuyết, thế nhưng......

      tuổi trẻ như vậy?

      Đông Phương Ngữ Hinh khẽ cắn môi, Uất Trì Tà Dịch...... Thiên Thương thiếu đảo chủ.

      Nhân vương dĩ nhiên là ??

      , đúng, tuổi đúng, tuyệt đối đúng, có khả năng lừa gạt tất cả mọi người.

      Kia...... Người trước mắt là , Nhân vương đâu? Nhân vương chân chính đâu?

      Nàng bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm bọn họ động phòng, nàng nhưng là xem qua thân mình của Nhân vương .

      Nàng lúc đó thậm chí có chút kỳ quái, thân mình cái lão nam nhân , làm sao có thể như vậy ......

      trẻ tuổi như vậy? da thịt kia, khung xương kia, nhưng là nửa điểm cũng lão.

      Lại biết, người này, thế nhưng là Uất Trì Tà Dịch a.

      Cắn răng...... Nghiến răng...... tay gắt gao nắm lại.

      Chết tiệt, Uất Trì Tà Dịch, ngoạn như vậy vui sao? Ngươi cũng dám gạt ta??

      Đông Phương Ngữ Hinh muốn đánh người...... Phi thường muốn đánh người.

      đúng...... Mẫu thân thế nào liền bình tĩnh như vậy ......”

      Hoan Hoan hồ nghi nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy có chút thích hợp:

      mẫu thân nàng nên bình tĩnh như vậy, bé nghĩ tới trăm ngàn loại tình huống xảy ra khi mẫu thân biết thân phận của phụ thân, lại nghĩ rằng, an tĩnh như vậy......

      Hay là, mẫu thân cao hứng quá nên choáng váng?

      Hoan Hoan lắc đầu, cảm giác khả năng này lớn! Đó là vì sao?

      Tiểu đầu thế nào cũng nghĩ ra, bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh quay lung với bé , bé căn bản thấy biểu cảm của Đông Phương Ngữ Hinh .

      Bất quá, quá mức quái dị , cũng liền đại biểu cho tình huống lúc này rất bình thường.

      Tiểu nha đầu mắt to vừa chuyển, nảy ra ý hay.

      “Ô ô, nương...... Hoan Hoan hảo đói a......”

      Hoan Hoan làm ra bộ dáng mơ mơ màng màng khi mới tỉnh lại , Đông Phương Ngữ Hinh nghe thấy Hoan Hoan tỉnh lại, thân mình nàng liền cứng đờ......

      Theo bản năng chặn lại Uất Trì Tà Dịch, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn nàng:

      “Tỉnh??”

      “Ân...... Mẫu thân, người ngủ được ? Còn có phụ thân thế nào ? khá hơn chút nào chưa mẫu thân?

      Nhìn nha đầu thân thiết quan tâm, đối với ai cũng đều tốt.

      chết được ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh tiếng, lấy ra đồ ăn ngày hôm qua còn dư, quăng cho Hoan Hoan.

      “Nương, người ăn?”

      Hoan Hoan qua, thời điểm nhìn thấy Uất Trì Tà Dịch còn quay đầu nhìn thoáng qua, đương nhiên, ở giờ phút này, phát mặt nạ mặt, mà là bị quăng ở đất.

      “A...... Mẫu thân, đây là mỹ nam thúc thúc sao?”

      Tiểu nha đầu kinh ngạc hô, Đông Phương Ngữ Hinh quét mắt liếc Uất Trì Tà Dịch cái, thanh lạnh lùng :“Còn đói ?”
      ☆, Chương 187: nha đầu vô địch bại hoại [ 2]
      Edit:..Lam Thiên..

      Tiểu nha đầu kinh ngạc hô, Đông Phương Ngữ Hinh quét mắt liếc Uất Trì Tà Dịch cái, thanh lạnh lùng :“Còn đói ?”

      “Ta...... Đói...... Đói bụng...... Mẫu thân, này phải phụ thân sao? Thế nào thành mỹ nam thúc thúc đây?”

      Hoan Hoan kinh ngạc hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp chuyện, ánh mắt lạnh lùng , hiển nhiên là cực kì vui .

      “Mẫu thân, mỹ nam thúc thúc thế nào còn chưa dậy vậy......”

      Tiểu nha đầu lo lắng, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên đứng dậy, thu thập chút này nọ, :“ thôi......”

      “A...... a...... nhưng mỹ nam phụ thân......”

      Khó xử nhìn nam nhân kia vẫn hôn mê như cũ , nương là trực tiếp bỏ mặc phụ thân chứ?

      chết được, ......”

      Lôi kéo Hoan Hoan bước , Hoan Hoan lo lắng quay đầu nhìn, ô ô, mẫu thân quả nhiên là nhẫn tâm .

      Bất quá, bé tại cũng dám phản bác Đông Phương Ngữ Hinh, mẫu thân tâm tình tốt, nếu là để nàng biết ngay từ đầu chính mình biết thân phận mỹ nam phụ thân, kia có thể càng thêm phiền toái .

      “Nương...... Có phải hay có mãnh thú a...... Chúng ta , mỹ nam phụ thân lại bị trọng thương, này vạn nhất ......”

      Hoan Hoan vẫn như cũ lo lắng, nàng rất giọng nhắc nhở .

      “Câm miệng......”

      Đông Phương Ngữ Hinh tức giận rống lên tiếng, Hoan Hoan sợ tới mức thân mình nho run run cái, ô ô, đây là lần đầu tiên mẫu thân răn dạy nàng như vậy a.

      “Hoan Hoan...... Mặc kệ có được ?”

      Cảm giác được Hoan Hoan bất an, Đông Phương Ngữ Hinh dừng lại, ngồi xổm xuống, xoa xoa nước mắt mặt Hoan Hoan, thấp giọng khuyên nhủ.

      “Nương...... Ta biết ngươi thích mỹ nam phụ thân, nhưng mỹ nam tốt lắm a...... Ô ô, Hoan Hoan vì sao lại thích phụ thân này như vậy đây? Nguyên lai phụ thân là mỹ nam thúc thúc. Nương, mặc kệ phụ thân là mỹ nam thúc thúc hay là vương gia, phụ thân đều là tâm người a...... Biết Hoan Hoan ở trong ma thú sâm lâm , phuuj thân phải theo ngươi tiến vào sao? Nhìn thấy lão hổ muốn giết nương, phụ thân cũng quan tâm sinh mệnh của chính mình cứu người...... Nương, Hoan Hoan biết người là thích Nhân vương , nhưng Nhân vương chính là mỹ nam, chẳng lẽ chúng ta liền vì điểm này, quản sống chết của phụ thân sao?”

      Hoan Hoan ô ô khóc, Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng đau xót......

      Đúng vậy, Hoan Hoan có lý, nàng từng nghĩ tới là cái lão nhân xấu xí, cũng mặc kệ xấu bao nhiêu, nàng đều ở trong lòng chuẩn bị tốt.

      Chính là, kết quả làm cho người ta ngoài ý muốn, nhưng chẳng lẽ liền bởi vì kết quả ngoài ý muốn này, nàng có thể phủ nhận hết thảy những gì làm vì nàng và Hoan Hoan sao?

      Thời điểm vì nàng liều lĩnh che chắn trước mặt nàng, nàng là cảm động .

      Mà lúc này......

      Bởi vì là Uất Trì Tà Dịch......

      Kỳ , nàng cùng , cũng có gì là thâm cừu đại hận, lúc trước đắc tội chính mình , cũng là bởi vì Hoan Hoan.

      thích Hoan Hoan, thích, nàng biết.

      lần lượt cứu chính mình, nàng cũng biết.

      Nhưng hôm nay...... Nàng muốn bởi vì cái lý do buồn cười kia mà cần sao?

      “Hoan Hoan...... Ngươi thích sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Hoan Hoan, Hoan Hoan vội vàng gật đầu.

      “Kia...... Chúng ta trở về thôi......”

      Buông tha cho , nàng làm được.

      Bất quá, chuyện cũng như vậy nàng cũng thể bỏ mặc , sau này nàng chậm rãi cùng tính sổ .

      Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh mang theo Hoan Hoan trở về, Uất Trì Tà Dịch vẫn như cũ, ngủ.

      Hoan Hoan cao hứng hô:“Phụ thân...... Phụ thân......”

      Uất Trì Tà Dịch mí mắt giật giật, rốt cục, chậm rãi tỉnh lại:“Hoan Hoan, Hinh Nhi......”

      Tựa hồ, cũng biết mặt nạ mặt bị tháo xuống .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 188: Tính sổ sau
      Edit: voi còi


      Dường như, cũng biết mặt nạ mặt bị lấy xuống .

      “Uất Trì Tà Dịch......”

      Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên mở miệng, Uất Trì Tà Dịch vội vàng nâng tay sờ lên mặt, có chút bất an nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:“Hinh Nhi......”

      “Lá gan a, thế nhưng hóa thành Nhân vương đùa giỡn ta?”

      Nam nhân này, là đáng giận.

      Ô ô, mà nàng, càng ngu ngốc. Cùng giường chung gối lâu như vậy, thế nhưng nửa điểm cũng nhìn ra.

      “Ta...... Ta đùa giỡn nàng, Hinh Nhi, ta là nghiêm túc ......”

      Uất Trì Tà Dịch vội vàng xong, Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh tiếng:

      “Thế nhưng người lừa gạt ta......”

      “Ta...... Ta có nỗi khổ...... Nàng có biết thân phận của ta, Thiên Thương đảo phải địa phương khác, ta có khả năng tùy tiện xuất , cho nên......”

      Uất Trì Tà Dịch khó xử , Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày:“Ngươi giết Nhân vương?”

      phải...... phải, ta vốn chính là Nhân vương...... Hoặc là, Nhân vương luôn luôn đều là người của Thiên Thương đảo, tuổi tác cụ thể gì gì đó, bọn họ cũng biết......”

      Nhân vương, có người gặp mặt, tự nhiên cũng có người biết tuổi.

      Nhưng mà, Thiên Thương đảo có cái nhân vật Nhân vương như vậy, điều này cũng phải là chuyện đơn giản.

      “A? Vậy Thiên Thương đảo là muốn Kỳ Thiên quốc??”

      , cũng phải...... Sở dĩ Nhân vương luôn luôn bị thương, chưa từng khỏi hẳn, vốn là muốn thoát thân ......”

      Uất Trì Tà Dịch cuống quít xong, bây giờ là người manng tội, tự nhiên, cái gì cũng có khả năng gạt Đông Phương Ngữ Hinh.

      “A? Muốn thoát khỏi thân phận này? Vậy sao ngươi còn thú ta? Uất Trì Tà Dịch, ngươi để cho Âu Dương cho ta gì đó, đều là ?”

      Chết tiệt, Đông Phương Ngữ Hinh muốn giết người . Âu Dương cho những thứ này, có lẽ là do Uất Trì Tà Dịch cho tiền nuôi dưỡng.

      ...... phải, Hinh Nhi, ta đối với nàng là tâm. Lúc đó, để Âu Dương cho nàng những thứ đó, chính là muốn cho nàng đào hôn......”

      muốn để cho ta đào hôn? Uất Trì Tà Dịch, ngươi là thiếu đảo chủ của Thiên Thương đảo, đừng cho ta, ngươi muốn thú nàng dâu rất khó......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cười lạnh tiếng, sao nàng cảm giác lời này thể tin được?

      “Ta...... Hinh Nhi, ta biết lúc trước nàng tất nhiên là muốn gả cho ta, cho nên ta mới lo lắng nàng......”

      Thân phận của , tự nhiên thiếu nữ nhân ngã vào lòng, chẳng qua chướng mắt các nàng, cũng lười động vào những nữ nhân này.

      Bây giờ vất vả mới nhìn trúng người, còn khó chơi như vậy.

      “Nga? Vậy ngươi cũng có thể với ta...... Đúng rồi, ngươi phải Nhân vương sắp xong rồi sao? Chẳng lẽ ngươi phải muốn, cần cái thân phận kia sao?”

      Có lẽ, theo lúc muốn thành thân với nàng, cũng có quyết định này.

      “Ta...... Hinh Nhi, tin tưởng ta, buông tay nàng cùng Hoan Hoan ......”

      , thực là do dự qua, nhưng hôm nay nghĩ rất ràng.

      “Hừ, việc này trước tiên ta cho ngươi nhớ kỹ, chờ ra ngoài lại chậm rãi tính......”

      Việc này liền truy cứu cũng khả năng, nhưng mà, Hoan Hoan cũng là .

      “Hinh Nhi, tin tưởng ta......”

      Uất Trì Tà Dịch sốt ruột , lúc này thân thể của rất yếu.

      “Tự mình nhanh chóng chữa thương ...... ra ngoài lại cùng ngươi tính sổ......”

      Ma thú rừng rậm, dường như cũng yên ổn......, bọn họ có thể ra ngoài hay vẫn là chuyện quan trọng?

      “Được...... Vậy nàng luyện hoá hoả kia ra sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, thở dài:“Trước tiên ngươi cứ chữa thương, cái này vội......”

      Mặc kệ là ai, ở trong lòng , là rất quan tâm mình .
      ☆, Chương 189: Bỗng nhiên cười to
      Edit: voi còi


      Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu nhìn dưới mặt đất, quên là ai từng qua câu như vậy, nữ nhân, muốn tìm người chính mình, để ý chính mình dễ dàng!

      Mà nàng, từng cho là mình tìm được, tìm được sao?

      Uất Trì Tà Dịch, xem như người kia sao?

      “Được......” Uất Trì Tà Dịch thấp giọng trả lời, cũng biết bây giờ chuyện gì là quan trọng nhất.

      “Đúng rồi, ta có Hoan Hoan, ngươi nghĩ tới buông tha cho chúng ta, vậy ngươi có nghĩ như thế nào với người của Thiên Thương đảo??”

      Bọn họ, dễ dàng tha thứ hài tử của người khác ?

      Mà Uất Trì Tà Dịch, dường như cũng phải người hào phóng như vậy.

      đối tốt với Hoan Hoan như vậy, ngay từ đầu có thể là duyên phận, nhưng sau này thú nàng, sao nàng lại có cảm giác có phần đúng vậy?

      “Hay là...... Ngươi chính là người khất cái kia??”

      Đây là giải thích duy nhất ...... Đối tốt với Hoan Hoan, phải là thú nàng, thậm chí làm phụ thân của Hoan Hoan.

      “Ta......” biết nên giải thích thế nào cùng Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch há mồm, lại cái gì cũng nên lời.

      “Ha ha...... Ngươi chính là khất cái kia?”

      Thái độ của , giải thích tất cả, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh muốn cười to.

      Uất Trì Tà Dịch, thiếu đảo chủ Thiên Thương đảo, dĩ nhiên lại là tên khất cái sống lâu kia.

      Bỗng nhiên nàng đứng lên, đến bên người Uất Trì Tà Dịch ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào , muốn từ mặt của nhìn ra điểm từng là dấu vết.

      Nhưng mà, đáng tiếc, nhìn thấy, nếu như nhìn thấy, chỉ sợ ngay từ đầu nàng cũng biết.

      “Chàng có biết tại ta muốn làm cái gì ?” (từ đoạn này tình cảm của Ngữ Hinh thay đổi nên ta chuyển thành ta-chàng nhé!)

      Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi , tiếng cực kì thấp.

      “Muốn giết ta?”

      Đông Phương Ngữ Hinh vươn ngón trỏ, lắc lắc, bỗng nhiên cười ha hả:

      “Ta nghĩ...... Ha ha, ta muốn cho người của Đậu phủ biết, quả nhiên bọn họ giúp ta tìm được nam nhân tốt......”

      Tùy tùy tiện tiện tìm đường tên khất cái, a, , căn bản phải tùy tùy tiện tiện tìm, mà bọn họ tìm tên rất lôi thôi, tên khất cái có bệnh nặng sắp chết, cũng nghĩ, thế nhưng chọn cho Đông Phương Ngữ Hinh nàng người nam nhân tuấn tú vạn dặm mới có được người.

      “Đó là sai...... Chờ chúng ta ra ngoài, liền cho bọn họ......”

      Uất Trì Tà Dịch cười yếu ớt, hiểu được cảm giác lúc này của Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Hừ, ra ngoài rồi sau......”

      xong, nàng rời vài bước, cùng duy trì đoạn khoảng cách, cũng nhắm mắt luyện công.

      Mà Hoan Hoan, nhìn hai người cực kỳ giải thích được, trong lòng thầm : Cái này xem như bão táp qua sao? Vì sao bé liền cảm thấy bão táp, chỉ cảm thấy đến áp suất thấp vậy?

      Mẫu thân bình thường, vì sao vậy?

      Thời gian nửa tháng, bọn họ ra ngoài, càng rời quá xa sơn động, ngẫu nhiên Đông Phương Ngữ Hinh ra ngoài tìm chút đồ ăn, thời gian còn lại, đều là luyện công, chữa thương.

      Thời gian này, Uất Trì Tà Dịch hoàn toàn phục hồi như cũ, hơn nữa, theo hiệu lực của đan dược mà Đông Phương Ngữ Hinh cho , thực lực lại đề cao chút.

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh, cũng luyện hóa hỏa, tuy rằng là động vật chi hoả ( động vật thuộc tính hoả), nhưng đến khi luyện hoá xong, nàng cảm giác trực tiếp chạm đến mức cao nhất của mười tầng.

      Lúc này, nàng có thể lựa chọn dùng Quy Nguyên đan, hoặc là, chờ cơ hội, lần tiến lên.

      Nhưng mà, cái sau hi vọng lớn, Đông Phương Ngữ Hinh rất ràng.

      “Hinh Nhi, chúng ta cần phải , nửa tháng trước lần tiêu diệt con ma thú, chúng ta có thể tiếp tục theo con đường lúc trước.”

      Uất Trì Tà Dịch đề nghị , Đông Phương Ngữ Hinh cũng phản đối, bọn họ phải mau chóng ra ngoài.
      ☆, Chương 190: Ngẫu nhiên gặp kẻ thù
      Edit: voi còi


      Bởi vì mang theo Hoan Hoan, bọn họ có khả năng ngày đêm chạy , tới buổi tối, cũng nên tìm sơn động an toàn để nghỉ ngơi, qua năm sáu ngày như vậy, cuối cùng gặp ma thú......

      Chẳng qua, bọn họ còn gặp...... người......

      “Là tiếng đánh nhau ......”

      Ánh mắt Uất Trì Tà Dịch u, vốn tưởng là ma thú đánh nhau, thế nhưng đến khi bọn đến được gần, lại phát giác có hơi thở của con người.

      “Trước nhìn xem......”

      Đông Phương Ngữ Hinh thấp giọng , Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, bọn họ lén lút tiến tới gần, xem biết, vừa thấy là bị dọa giật mình.

      đất, mười mấy người nằm ngổn ngang, mà bên kia đánh nhau, cũng có mười mấy người, chẳng qua tình huống của bọn họ tốt, người đều bị thương.

      Mà cùng bọn họ đối địch , là đôi sư tử có bộ long màu đỏ......

      Hồng Mao sư tử (sư tử lông đỏ)...... Loại sư tử có màu sắc này, đúng là nhiều lắm.

      Hơn nữa, xem thực lực của chúng đều kém, Đông Phương Ngữ Hinh nhướng mày, tựa hồ, so với chính mình đều cao hơn chút.

      Nhưng sao nhiều người như vậy, đều đánh lại được đôi sư tử này, mơ hồ có thể thấy, bộ dạng đôi sư tử này cũng sắp mãn cấp (vượt qua) khí chi tiên.

      “Là Mẫn Bá Thiên......” Đông Phương Ngữ Hinh suy nghĩ người này là ai? Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng , đó là Uất Trì Tà Dịch truyền tới.

      “Mẫn Bá Thiên? là ai vậy, sao ta biết?”

      Thực lực của bọn họ, tuyệt đối phải người của Kỳ Thiên quốc, nhưng Uất Trì Tà Dịch biết, vậy đoán chừng chính là......

      “Là kẻ thù luôn đối đầu với ta, thiếu chủ Phác Dương sơn (đoán là núi Phác Dương )......”

      Phác Dương sơn...... Đông Phương Ngữ Hinh khóe miệng hung hăng giật giật, chỗ này nàng biết, hình như là nơi giỏi hơn quốc gia, danh hào cùng Thiên Thương đảo cũng tệ lắm, hai nơi khắc chế nhau, đều khó có thể xưng bá.

      Cho nên, Uất Trì Tà Dịch là đối thủ mất còn của , cũng giả.

      “Bọn họ làm sao có thể tiến vào rừng rậm ma thú? Thậm chí cùng hai con sư tử này đánh nhau?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nghi hoặc hỏi, Uất Trì Tà Dịch lắc đầu:“Trước vội, chúng ta nhìn kỹ rồi ......”

      Hai người đều cẩn thận che dấu hơi thở của mình, hai mắt gắt gao nhìn cuộc chiến đấu trước mắt.

      Có vẻ như hai Hồng Mao sư tử kia bị thương chút, nhưng bọn chúng phối hợp rất tốt, bọn người Mẫn Bá Thiên cũng chiếm được nửa điểm tiện nghi.

      “Thiếu chủ, được a, chúng ta như vậy mà chiếm được tiện nghi, còn bị thương đến nhiều người như vậy, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, chỉ sợ toàn bộ bị......”

      Trong đó người bất an , sắc mặt Mẫn Bá Thiên lạnh lùng:

      “Bọn chúng cũng bị thương, đây là cơ hội tốt nhất để giết chết bọn chúng. Mọi người lấy lại tinh thần cho ta, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta......”

      Nhiệm vụ? Uất Trì Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh liếc nhau, hai người đều hiểu, người Phác Dương sơn bị thần kinh sao, đến rừng rậm ma thú làm nhiệm vụ gì?

      “Nương......” Hoan Hoan lôi kéo y phục của Đông Phương Ngữ Hinh, giọng :

      “Vừa rồi Nhạc Nhạc hai Hồng Mao sư tử này là thập giai mãn cấp rồi, chỉ cần có cơ hội, rất nhanh có thể tiến giai, bọn họ ở đây là che chở bảo vệ loại Dị Hỏa (lửa đặc biệt), đúng, là dị hỏa...... Nương, dị hỏa là cái gì a......”

      Dị hỏa? Đôi mắt của Đông Phương Ngữ Hinh sáng ngời, ở gần đây lại có loại dị hoả sao? Kia......

      Tâm, động ......

      Thân là luyện đan sư, tâm thay đổi nhất chính là hoả tốt.

      Nàng vừa mới luyện hóa động vật có bản mạng chi hỏa, ích lợi , nếu như có thể thu phục luyện hoá dị hoả mà , vậy thực lực của chính mình, chỉ sợ cũng lập tức đột phá mười tầng, trực tiếp tiến giai đến khí tiên.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 191: tìm được Dị Hỏa
      Edit: ..Lam Thiên..

      Khí chi tiên cùng khí tiên, tuy rằng chỉ hơn kém nhau chữ, nhưng......

      Chênh lệch thực lực, nhưng là hơn kém nhau cả ngàn dặm .

      Giống như Uất Trì Tà Dịch, chính là khí tiên , nàng cùng đánh, căn bản liền chút phần thắng.

      “Đừng vội...... trước để Mẫn Bá Thiên thu thập những thứ này, chờ thời điểm bọn lưỡng bại câu thương, chúng ta lại tìm Dị Hỏa......”

      Uất Trì Tà Dịch hiểu được ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh, an ủi nhìn Đông Phương Ngữ Hinh cái, nàng là nữ nhân của chính mình, nàng muốn gì đó, tự nhiên tận lực giúp nàng có được.

      “Bọn họ phải muốn sao? đánh tiếp như vậy, cùng bọn họ mà có chỗ tốt ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng hỏi, nếu là chính mình, gặp được đối thủ ngoan cố như vậy, nàng tuyệt đối lui lại .

      Dù sao, hảo hán ăn thiệt trước mắt, đây chính là lời lẽ lý chí nhất từ xưa tới nay a.

      , ...... Ta hiểu biết Mẫn Bá Thiên, phải loại người dễ dàng liền buông tha như vậy......”

      Phác Dương sơn, bọn họ kia có người là luyện đan sư, luyện đan sư kia muốn nắm trong tay loại Dị Hỏa, lúc này Mẫn Bá Thiên tự mình dẫn người đến nơi này lấy Dị Hỏa, kia chẳng phải ......

      , đúng......

      Uất Trì Tà Dịch sắc mặt bỗng nhiên ngưng trọng đứng lên, nếu là Mẫn Bá Thiên đến giúp cái luyện đan sư kia lấy Dị Hỏa, vậy luyện đan sư kia tuyệt đối thể tự mình tới được.

      Nhưng tại, có xuất , vậy......

      quay đầu nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, đem tình cùng nàng lần, Đông Phương Ngữ Hinh cũng cảm thấy đúng, này......

      Này phụ cận, có lẽ, khả năng, có người khác ......

      Hoặc là , Hồng Mao sư tử này cũng phải chân chính trụ ở đây, bọn họ ở đây đánh Hồng Mao sư tử, mà cái luyện đan sư kia tìm dị hỏa......

      Lúc này, bọn họ đánh nhau kịch liệt, căn bản rảnh chú ý tình huống xung quanh......

      “Ngươi vẫn là mang theo mặt nạ . Chúng ta tìm huyệt động của nó......”

      “Ân.”

      Uất Trì Tà Dịch vội vàng mang theo mặt nạ, Hoan Hoan ôm Nhạc Nhạc, bản lãnh của gia hỏa cũng , chính là thể đánh giá.

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới đứng dậy, Nhạc Nhạc trong lòng Hoan Hoan vèo tiếng nhảy xuống, hướng tới bên trái mà chạy.

      “Nhạc Nhạc biết huyệt động ở đâu...... Mẫu thân, chúng ta đuổi theo Nhạc Nhạc ......”

      Hoan Hoan mặt đắc ý xong, Nhạc Nhạc chính là bảo bối của nàng, bảo bối lợi hại, nàng cũng liền có mặt mũi.

      “Ân, tốt......”

      Ba người lén lút chạy theo Nhạc Nhạc , ước chừng sau khoảng ly trà , Nhạc Nhạc dừng lại ở trước cái cây màu lục sắc.

      Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu nhìn đất, , quả nhiên có dấu chân người.

      “Có ba người...... Hoan Hoan cuối cùng, Nhạc Nhạc trước dò đường, cẩn thận chút......”

      Ba người, hẳn là có vấn đề gì, Đông Phương Ngữ Hinh phân phó ......

      Ba người sủng cẩn thận vào, Uất Trì Tà Dịch thả ra thần thức dò xét , được khoảng hơn trăm thước, rốt cục nghe được thanh có người chuyện.

      “Ta cũng tin thu phục xong ngươi......”

      “Lạc trưởng lão, ngài nhanh chút a, Hồng Mao sư tử nhưng là thập giai ma thú, thiếu chủ phỏng chừng kiên trì được bao lâu, vạn nhất nó trở lại, kia có thể rất phiền toái ......”

      Thập giai ma thú, đừng là ba người bọn họ , chính là đảo chủ tự mình đến cũng tất có thể đánh qua.

      Nghe được thanh có người sốt ruột , người vừa bị nhắc nhở liền phiền chán :

      “Ngươi cho là đây là ăn cơm sao? Há mồm ăn liền có thể ăn được? Đây là Dị Hỏa, Dị Hỏa biết ? Ta này phải nỗ lực thu phục nó sao? Các ngươi chạy nhanh ra ngoài nhìn xem chút, Hồng Mao sư tử kia nếu trở lại liền cho ta tiếng......”
      ☆, Chương 192: Tiểu Hỏa Cầu đáng
      Edit: ..Lam Thiên..

      tận lực thu phục này nọ, nhưng đồng thời cũng dám cam đoan có thể thu phục được nó .

      Hồng Mao sư tử kia lực công kích là rất lớn, nếu có chuyện tốt cũng phải nhanh chóng lui lại, cũng muốn liền cứ như vậy mạc danh kỳ diệu tại đây chết .

      “vâng...... Lạc trưởng lão......”

      Nghe được bọn họ ra, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Uất Trì Tà Dịch liếc nhau cái, hai người lén lút che giấu thân hình, lui về phía sau mấy bước, đợi sau khi bọn họ ra, người cái nhanh chóng đem bọn họ đánh hôn mê.

      , vào......”

      Rốt cục giải quyết xong hai người, chỉ còn lại người ở bên trong, Đông Phương Ngữ Hinh lạnh lùng cười, Dị Hỏa này, nàng cũng thích.

      Lại lén lút tới gần, Uất Trì Tà Dịch trực tiếp cùng lão nhân đánh lên.

      “Ngươi...... Ngươi là ai?”

      Bởi vì mang theo mặt nạ, lão nhân kia cũng nhận thức Uất Trì Tà Dịch, nếu là dùng dung mạo vốn có của mình, phỏng chừng sớm hô lên.

      “Nhanh chút......”

      Uất Trì Tà Dịch khẽ với Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nàng nhìn thấy, trong sơn động này thế nhưng có hỏa đoàn giống như trái bóng cao su.

      Đó là loại màu đỏ cực kì xinh đẹp, màu đỏ thẫm mà hỏa đoàn này tuy rằng bất quá là cái hình cầu, nhưng mặt đất ngừng nhảy lên , giống như là tiểu hải tử nghịch ngợm , khắc cũng dừng lại.

      “Oa...... đáng a......”

      Hoan Hoan trừng lớn mắt, bé chưa bao giờ gặp qua tiểu hỏa cầu đáng như vậy, bé muốn vuốt ve nó vài cái.

      tiểu hỏa cầu cũng nhìn thấy Hoan Hoan, nó vây quanh Hoan Hoan vòng vo đứng lên.

      Nhạc Nhạc rướn người lên, hai mắt đảo qua đảo lại nhìn hỏa cầu, như có chút suy nghĩ.

      “Hoan Hoan, nó tựa hồ thích ngươi......”

      Nhạc Nhạc lén lút xong, Hoan Hoan sửng sốt, này là có ý tứ gì? Tiểu Hỏa Cầu này thích nàng sao?

      “Tiểu Hỏa Cầu, ngươi thích ta sao?”

      Hoan Hoan bỗng nhiên mở miệng hỏi, Tiểu Hỏa Cầu kia , cũng có tiếp tục xoay chuyển, nó cao thấp nhảy lên , rất giống như người gật đầu.

      “Vậy theo nương cuả ta ...... Chúng ta liền có thể cả ngày gặp mặt, ở cùng nhau, cùng nhau chơi......”

      Hoan Hoan đáng xong, Tiểu Hỏa Cầu tạm dừng lại chút, chạy tới chạy lui lắc lư đứng lên.

      Lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh xuất ra vật chứa mà nàng đặc biệt chuẩn bị, nàng có khả năng ở đây luyện hóa nó, chỉ có thể trước mang , sau liền tìm cái địa phương an toàn rồi luyện hóa!

      “Ngươi đồng ý ...... Vì sao a? Nhưng Tiểu Hỏa Cầu, ta thích ngươi......”

      Hoan Hoan khó xử xong, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Hoan Hoan thế nhưng cùng hỏa cầu chuyện, nàng cũng động thủ , chờ bọn họ chuyện xong......

      Mọi người đều biết, Dị Hỏa sở dĩ khó có thể luyện hóa, là vì bản thân nó có lực kháng cự .

      người nếu muốn luyện hóa nó, chỉ có thể dùng lực lượng của chính mình áp chế nó , như vậy mới có thể luyện hóa thành công.

      Đương nhiên, thân là Dị Hỏa, đều sống rất lâu , trải qua mấy ngàn năm thậm chí mấy vạn năm trưởng thành, uy lực của nó cũng phải là người bình thường có thể áp chế .

      Cho nên, tuy rằng Dị Hỏa là thứ luyện đan sư tha thiết mơ ước có được , nhưng bởi vì luyện hóa mà chết cũng phải mới chỉ có cái luyện đan sư.

      Nhưng nếu là vì vậy mà chết, luyện đan sư kia tu vi võ công, cũng toàn bộ bị Dị Hỏa thừa kế, tu vi của nó cũng liền càng thêm bá đạo......

      Cho nên, vừa mới Lạc trưởng lão cùng hỏa cầu tranh đấu, chẳng qua là muốn bắt giữ nó cũng khó khăn .

      Bất quá, Hoan Hoan sức quyến rũ , nghĩ tới Tiểu Hỏa Cầu thế nhưng thích Hoan Hoan.

      “Ô ô......”

      Hỏa cầu thiêu đốt càng thêm kịch liệt, thế nhưng loáng thoáng nghe được ô ô tiếng khóc.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 193: võ công làm cho người ta sợ hãi
      Edit :..Lam Thiên..

      Hỏa cầu thiêu đốt càng thêm kịch liệt, thế nhưng loáng thoáng nghe được ô ô tiếng khóc.

      “Tiểu Hỏa Cầu, nếu ngươi trước theo ta , ngươi thích Hoan Hoan liền theo Hoan Hoan, nếu sau này thích ta, lại theo ta được ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch, thực lực của tựa hồ bằng Lạc trưởng lão, ứng đối có chút cố hết sức.

      Mà người bên kia cũng biết có thể kiên trì được bao lâu, nếu để hai đầu sư tử kia trở lại, kia còn có thể tệ hơn .

      “Ô ô......”

      Tiểu Hỏa Cầu tiếp tục lắc lư, như vậy, khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh có cảm giác như là......

      Chính mình là người xấu, lừa gạt tiểu hài tử là người xấu a.

      “Nương, nàng đồng ý a......”

      Hoan Hoan khó xử nhăn khuôn mặt nhắn, Đông Phương Ngữ Hinh cũng có chút đau đầu!

      Tiểu gia hỏa này tuy rằng thoạt nhìn đáng vô hại, nhưng với thực lực của Lạc trưởng lão con chưa bắt được nó, nàng cũng dám vội vàng áp dụng biện pháp cường ngạnh gì cả.

      võ công của nàng khẳng định bằng Lạc trưởng lão này, nếu là giao thủ, nàng tất chiếm được phần thắng .

      “Tiểu Hỏa Cầu, ngươi cũng biết, nếu là ngươi theo ta, liền có thể vĩnh viễn cũng thấy được Tiểu Hoan Hoan đáng nữa?”

      Chỉ chỉ khuôn mặt nhắn vô địch đáng của Hoan Hoan, Đông Phương Ngữ Hinh dụ dỗ .

      “Ô ô......”

      “Các ngươi là người nào? Cũng dám đến tranh đồ vật với ta?”

      Lạc trưởng lão nhìn Đông Phương Ngữ Hinh luôn luôn mực đối phó hỏa cầu, nổi giận kêu to, chiêu thức trong tay cũng càng thêm cường hãn.

      “A......”

      chiêu hỏa phong chưởng, đoàn lớn hỏa diễm màu lam hướng tới Uất Trì Tà Dịch bay qua, Uất Trì Tà Dịch vội vàng trốn tránh, nhưng tay kia của Lạc trưởng lão cũng là biến đổi, hỏa diễm thế nhưng có thể phân thành hai, theo hai phương hướng đánh vào Uất Trì Tà Dịch.

      Lúc này đây, Uất Trì Tà Dịch rốt cuộc trốn tránh kịp, có biện pháp, chỉ có thể vận khí cùng đối chiến, kết quả bị trúng chút, quần áo nhất thời bị đốt thành đen , người cũng lảo đảo lui lại vài bước.

      “Hoan Hoan, con cùng chuyện , nương tới giúp phụ thân con chút......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa thấy tình hương của tốt liền muốn tham gia cuộc chiến, nàng cũng muốn cho Uất Trì Tà Dịch bị thương.

      Nàng vội vàng đứng dậy, tụ khởi chân khí toàn thân, ngưng kết thành cái hỏa cầu cực lớn, hướng Lạc trưởng lão liền đẩy qua.

      “Hừ...... Chút tài mọn......”

      Lạc trưởng lão hừ lạnh tiếng, đối với hỏa cầu này nửa điểm cũng để ý, tay vẽ cái , lại thêm cái, như vậy vẽ ra vài cái, hỏa cầu của Đông Phương Ngữ Hinh thế nhưng bị chia ra......

      Chia làm mấy...... Này......

      Đông Phương Ngữ Hinh có trong nháy mắt kinh ngốc, hỏa cầu như vậy , tự nhiên uy lực gì.

      Mà nàng, càng kinh ngạc là thủ pháp của Lạc trưởng lão, đây là công phu gì thế nhưng có thể tách hỏa cầu của nàng ra?

      Nàng chưa bao giờ nghe qua, cũng chưa bao giờ thấy qua, là......

      Làm cho người ta kinh ngạc.

      “Hừ......”

      Sau khi dập nát hỏa cầu của Đông Phương Ngữ Hinh liền trực tiếp đẩy tới chỗ nàng chưởng, võ công của so với Đông Phương Ngữ Hinh mạnh hơn rất nhiều, chưởng này qua, uy lực kia......

      Quẹt, quẹt, quẹt...... Đông Phương Ngữ Hinh lui về phía sau mấy bước, vất vả mới đứng vững .

      Chính là, võ công của Lạc trưởng lão là bưu hãn, nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều phi thường khó chịu, giống như đặt sai chỗ .

      Cùng lúc này, Uất Trì Tà Dịch muốn bị chọc tức, chưởng đánh , thẳng tắp đánh tới ngực Lạc trưởng lão, Lạc trưởng lão cười lạnh :

      “Ta tưởng ai đâu? Nguyên lai là người Thiên Thương đảo ......”

      Tuy rằng, có nhận ra thân phận của Uất Trì Tà Dịch , nhưng cùng Thiên Thương đảo đánh tới mức qua quen thuộc, nên từ võ công của đối phương cũng có thể nhìn ra đối phương là người Thiên Thương Đảo.

      “Thế nào, chẳng lẽ các ngươi cũng đối với thứ này cảm thấy hứng thú?”

      ☆, Chương 194: Ma thú đến
      Edit: voi còi


      “Thế nào, chẳng lẽ các ngươi cũng đối với thứ này cảm thấy hứng thú?”

      Chuyện về dị hoả, thế nhưng là chuyện hết sức cơ mật của bọn họ, người biết đến rất ít, Thiên Thương đảo làm sao có thể cũng biết tin tức?

      Nhưng mà, mặc dù Uất Trì Tà Dịch đả thương , nhưng nặng, ảnh hưởng sức chiến đấu của .

      “Ô ô, Tiểu Hỏa Cầu, ngươi giúp ta ...... Phụ thân cùng mẫu thân rất nguy hiểm a......”

      Khi Đông Phương Ngữ Hinh qua, Hoan Hoan liền lo lắng nhìn, lúc này nhìn hai người bọn họ chiếm được lợi thế, bé bất an .

      Tiểu Hỏa Cầu kia chính là xem bọn họ đánh nhau, nhưng có ra tay.

      Mà lúc này, bên ngoài bọn người Mẫn Bá Thiên cũng chống đỡ được, người bên lại ngã xuống sáu người, lúc này bọn họ chỉ có vài người, căn bản đánh lại hai Hồng Mao sư tử này.

      được...... Lui lại......”

      Lại xuống như vậy, đều mất mạng.

      hừ lạnh tiếng, về phần Lạc trưởng lão kia, người cũng đủ kích động đấy, ông ta cũng nên biết cực hạn của bọn họ, làm xong hãy về trước, chờ lần sau bọn họ lại đến.

      Hai con sư tử tuy rằng cũng bị thương, chẳng qua cơn giận của bọn chúng cũng hoàn toàn bùng nổ rồi.

      Lúc này lực công kích của chúng, nhưng so với bình thường cũng vẫn rất lợi hại.

      Mẫn Bá Thiên đưa tay đến bên miệng, thổi điệu kỳ quái, tất cả mọi người vội vàng chạy trốn.

      Mà Hồng Mao sư tử kia, cũng đuổi sát tha, nhìn đến mọi người bỏ chạy, bọn họ quay đầu, trực tiếp bay về phía huyệt động của chúng.

      “Là thiếu chủ...... lui lại ......”

      Lạc trưởng lão nghe tiếng sáo, biết Mẫn Bá Thiên duy trì được, lão vội vàng chém ra chưởng đối với Uất Trì Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh, vội vàng hướng ra phía ngoài chạy trốn.

      tốt, muốn chạy trốn......”

      Đông Phương Ngữ Hinh thầm kêu tiếng, mà Tiểu Hỏa Cầu kia, vẫn còn chưa có thu phục đâu.

      “Ta đuổi theo, nàng nhanh chóng đem lửa thu vào......”

      Uất Trì Tà Dịch vội vàng phân phó , Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng xoay người qua, muốn mạnh mẽ thu.

      Mà Tiểu Hỏa Cầu, thế nhưng là linh vật trải qua vạn năm tiến hoá thiên địa linh khí, Đông Phương Ngữ Hinh tâm niệm vừa động, nó liền cảm giác được, sưu sưu nhảy dựng lên.

      Gia hỏa này, là giảo hoạt.

      “Ngươi đồ điên này...... Đừng đánh...... Chạy nhanh , Hồng Mao sư tử đến ......”

      Lạc trưởng lão vội vã chạy trối chết, thế nhưng Uất Trì Tà Dịch lùi bước chạy theo ngăn chặn, theo đó tốc độ của lão cũng bị chậm lại.

      Lão tức giận hô to, Uất Trì Tà Dịch vừa nghe thầm nghĩ tốt, hai con sư tử kia, cũng phải đối thủ.

      “Hinh Nhi, mau......”

      vội vàng đối với trong động hô, mà lúc này, Lạc trưởng lão vừa thấy khe hở, thế nhưng vận khởi khí lực toàn thân, đối với Uất Trì Tà Dịch đánh qua......

      Lần này, lực đạo lớn, nếu như Uất Trì Tà Dịch cứng rắn bị đánh trúng, đoán chừng chết cũng bị thương nặng.

      Tiểu nhân chết tiệt, giờ phút này thế nhưng lại đánh lén.

      Khi Uất Trì Tà Dịch cảm thấy đúng, muốn trốn tránh cũng còn kịp rồi.

      vội vàng vận khởi chân khí qua bảo vệ, thế nhưng lực đạo kia đánh xuống, vẫn còn .

      Chẳng qua, phòng ngự của cũng phải giả, ngay tại lúc chưởng kia đánh xuống, đạo kình phong bỗng nhiên đánh úp lại, Lạc trưởng lão kia ai nha tiếng, thân mình từ từ rút lui mấy bước.

      Mà chưởng phong của lão, cũng vì đột nhiên tới biến cố, yếu ít.

      “Rống......”

      tiếng rống to vang trời, hai con Hồng Mao sư tử chạy vọt vào, con đối phó người, móng vuốt to lớn đánh lên bọn họ.

      “Phanh......”

      Bọn họ vốn chính là thập giai ma thú, lực công kích so với nhân loại ở mười tầng vượt xa.

      Mà lúc này, bọn họ tức giận tận trời, công lực đề cao rất nhiều, so bình thường càng thêm hung mãnh.
      ☆, Chương 195: Hoan Hoan nguy hiểm
      Edit: voi còi


      Mà lúc này, bọn họ tức giận tận trời, công lực đề cao rất nhiều, so bình thường càng thêm hung mãnh.

      móng vuốt này đánh xuống, đoán chừng có lẽ hai người trực tiếp đoạn tuyệt (chết) sai.

      ......”

      Nhìn đến Uất Trì Tà Dịch trốn thể trốn, Đông Phương Ngữ Hinh hô to tiếng, cơ hồ là chút nghĩ ngợi liền xông lên.

      Khoảng cách của bọn họ thực rất xa, khoảng cách như vậy,căn bản Đông Phương Ngữ Hinh thể xông qua được.

      Hơn nữa, võ công của nàng cũng cao, thậm chí so với Uất Trì Tà Dịch kém rất nhiều, qua ngăn cản như vậy, cũng khác gì chịu chết.

      Nhưng nàng vẫn xông qua, giờ phút này, trong đầu nàng cái gì cũng nghĩ, chỉ nghĩ đến thể chết được, thể chết được......

      Nàng còn chưa có cùng tính sổ đâu? Bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải làm.

      Mà nàng, cũng xác thực xông tới, thân mình bé bỏng chắn ở trước mặt , thế nhưng Uất Trì Tà Dịch lại dùng sức đẩy nàng ra!

      Bọn họ chậm trễ chút như vậy, động tác của Hồng Mao sư tử kia cũng dừng lại chút, hai người này muốn sống, xem ra cũng có chút thể lý giải.

      Nhưng mà, móng vuốt cũng dừng lại, vỗ xuống dưới, kia kết quả chính là......

      Hai người đều bị đánh tới , chẳng qua khí lực cũng phân tán , cũng chết được.

      Mà Lạc trưởng lão, lại may mắn như vậy, móng vuốt trực tiếp đánh tới, lão ói ra búng máu, biết chết sống, nằm mặt đất vẫn nhúc nhích.

      Hồng Mao sư tử kia vừa thấy xử lý xong người, đầu lớn vừa nhấc, liền nhìn đến tận cùng bên trong Hoan Hoan ở cùng tiểu hoả cầu, vội vàng chạy tới, nâng lên móng vuốt pđánh về phía Hoan Hoan......

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới theo dưới móng vuốt của Hồng Mao sư tử nhặt về mạng, cũng nghĩ đến Hoan Hoan lại có nguy hiểm, nàng sốt ruột muốn qua hỗ trợ, Uất Trì Tà Dịch cũng vội vã giãy dụa muốn qua.

      Chỉ là, động tác của bọn họ, Hồng Mao sư tử cũng vui, bỗng nhiên nâng chân lên, trực tiếp đá đến người Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh lăn vài vòng về phía trước, thân mình càng giống như tan giã ra vậy, cả người đều đau nhức.

      Sau đó, lại hướng Uất Trì Tà Dịch đá cái, đồng dạng cũng lăn vài vòng dừng lại, rốt cuộc bò nổi.

      ...... Đừng......”

      Hồng Mao sư tử đá người cùng với vồ người cũng giống nhau, bọn chúng vồ người, đây là tử chiêu, Đông Phương Ngữ Hinh thấu hiểu rất .

      Võ công của Hoan Hoan có bao nhiêu, lần này xuống......

      Giãy dụa vừa muốn đứng lên, thế nhưng cả người giống như muốn tan giã, căn bản liền động được.

      có biện pháp, động được cũng muốn qua, Đông Phương Ngữ Hinh bò về phía Hoan Hoan đến, Hồng Mao sư tử kia lại vừa ý, lại là cước, Đông Phương Ngữ Hinh dường như biến thành quả cầu, hiển nhiên thành đồ chơi của .

      Mà giờ phút này, móng vuốt kia đánh về phía Hoan Hoan cũng muốn hạ xuống, Đông Phương Ngữ Hinh sợ tới mức nhắm mắt lại, Hoan Hoan......

      Hoan Hoan của nàng......

      Nhưng, móng vuốt của Hồng Mao sư tử kia có hạ xuống, lúc Đông Phương Ngữ Hinh đành lòng mở mắt ra, thấy đến trước mặt Hoan Hoan hơn cái Tiểu Hỏa Cầu!

      Là Dị Hỏa kia......

      thể tưởng tượng được, nó thế nhưng ở thời điểm mấu chốt cứu Hoan Hoan mạng.

      Tất nhiên Hồng Mao sư tử cũng nghĩ tới Tiểu Hỏa Cầu ra tay cứu người, rống lên tiếng, Tiểu Hỏa Cầu kia cao thấp nhảy lên , tựa hồ muốn cái gì.

      Mà Hoan Hoan, càng kinh ngạc nhìn bọn họ, sau đó nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh:

      “Phụ thân...... Nương......”

      Hoan Hoan nện chân chạy tới, Hồng Mao sư tử ngăn trở, dường như có chút vui, cúi đầu.

      Mà sư tử luôn luôn mực nhìn Đông Phương Ngữ Hinh cũng tới, đến bên người con sư tử khác nằm sấp xuống, cúi đầu liếm miệng vết thương người.
      ☆, Chương 196: Dụ dỗ Tiểu Hỏa Cầu [ 1 ]
      Edit: voi còi


      Bọn họ cũng bị thương, vừa mới bị nhiều người vây công như vậy, cũng phải là đùa giỡn.

      Hoan Hoan đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh, Uất Trì Tà Dịch cũng qua.

      Bọn họ đều bị thương, căn bản di động được bao nhiêu.

      “Trước ăn vào......”

      Đông Phương Ngữ Hinh theo nhẫn trữ vật lấy ra đan dược, đưa cho Uất Trì Tà Dịch viên, hai người ăn vào, vội vàng ngồi xếp bằng vận công chữa thương.

      Ngay tại lúc Đông Phương Ngữ Hinh muốn nhắm mắt lại chữa thương, bỗng nhiên nhìn đến ánh mắt hâm mộ của đầu Hồng Mao sư tử.

      “Bọn chúng...... Hình như cũng bị thương ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nghi hoặc hỏi, Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu:“Bị nhiều người vây công như vậy, tất nhiên bọn chúng bị thương ......”

      “Này......” Nàng là luyện đan sư, đan dược người ít, nhưng lại chuyên môn nhằm vào ma thú.

      Thể lực của Ma thú tồi, nhưng bọn chúng nếu như bị thương, cũng đủ nặng, muốn phục hồi như cũ cũng dễ dàng.

      Nhìn bọn chúng tựa hồ cũng muốn giết chính mình, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên có chút đành lòng.

      Tuy rằng công kích qua chính mình, nhưng cũng bởi vì bọn họ xâm nhập địa bàn của sư tử.

      “Trước tiên các ngươi đợi lát, ta chữa thương chút, đợi lát nữa giúp các ngươi luyện chế đan dược được ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh thiện ý mở miệng, hai đầu Hồng Mao sư tử kia đều quay đầu nhìn qua, có đứng dậy, cũng nhúc nhích.

      Tiểu Hỏa Cầu vù vù thiêu đốt, cũng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, dường như nghĩ đến cái gì.

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng nhắm mắt vận công, nhưng mà, nàng vừa mới vận hành vòng, bỗng nhiên cảm thấy tay ngứa ngứa, tựa hồ có cái gì liếm tay mình.

      “A...... Ngươi......”

      Vội vàng mở mắt ra, phát dĩ nhiên là cái Hồng Mao sư tử. Sư tử kia nhìn nàng mở mắt, cúi đầu cắn quần áo của nàng, lôi kéo thẳng về phía trước.

      Đầu tiên Đông Phương Ngữ Hinh hiểu, nhưng mà rất nhanh liền hiểu được, nàng vội vàng đứng dậy theo, thấy mang theo chính mình hướng chỗ sâu nhất đến.

      ước chừng khắc chung ( phút đồng hồ), bỗng nhiên sư tử kia dừng lại, ở vách đá sơn động lấy tay xoa bóp chút:

      Ầm vang tiếng, vách tường cứng rắn kia thế nhưng mở ra cửa động to.

      Mà trong động kia, có thứ gì đó đỏ đỏ hồng hồng......

      Đây là......

      loại năng lượng màu đỏ cực kì tinh thuần, đặc biệt thích hợp chân khí thuộc tính hỏa.

      Thứ này, cùng nàng mà , quả thực là bảo vật bổ dưỡng a.

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn sư tử, chỉ chỉ chính mình, hỏi:

      “Ngươi để cho ta dùng cái này?”

      Sư tử gật gật đầu, thập giai ma thú, tuy rằng còn có thể chuyện, nhưng rất có linh tính, lời của con người bọn họ đều hiểu được.

      “Cám ơn......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng lấy cái bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật ra, lấy đầy lọ, mà chất lỏng trong động này, lúc này xuống hơn nửa.

      Nàng dám mang toàn bộ , lọ này, cùng nàng mà , rất trân quý rồi.

      Chẳng qua......

      Chân khí của Hồng Mao sư tử cũng là thuộc tính hỏa, lát nữa khi luyện chế đan dược, cho bọn tăng thêm chút, hiệu quả kia tất nhiên là rất tốt.

      Lúc người sư tử lại ra, Uất Trì Tà Dịch mở mắt ra, nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh ra, chậm rãi thở hắt ra, tiếp tục nhắm mắt chữa thương.

      Chất lỏng màu đỏ này, năng lượng cực kì thuần khiết, nếu như trực tiếp ăn vào, Đông vậy phỏng chừng Phương Ngữ Hinh ăn tiêu.

      Mà bây giờ nàng bị thương, thân thể cũng rất suy yếu, nếu như làm tốt, có khả năng hoàn toàn ngược, mất mạng như chơi a.

      Kia...... bằng luyện chế ra đan dược đơn giản, có dược liệu trung hoà chút dược tính, cũng là vô cùng tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :