1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 173: thiến !
      Edit:..Lam Thiên..

      “Ma thú sâm lâm? Hoan Hoan bất quá là đứa năm tuổi, các ngươi nhưng lại ngoan độc như vậy......”

      , phải ta...... Là , là chủ ý của ......”

      Nhìn bàn tay Nhân vương sắp hạ xuống, Đậu Chí Văn sợ tới mức cả người run run, hai người kia rất khủng bố , muốn chết cũng muốn bị đánh.

      “Hừ, ngươi cũng phải thứ tốt lành gì. Dám đối với nữ nhi của ta như vậy, ngươi đáng chết......”

      Biết Hoan Hoan bị đưa vào ma thú sâm lâm, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Nhân vương dám chậm trễ, hai người vội vàng rời .

      Bất quá trước khi , Nhân vương vung chủy thủ trong tay lên, tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng kêu cực kì thê thảm vang lên.

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn lại, thấy Đậu Chí Văn dung hai tay ôm lấy cái vật ở giữa hai chân…

      Chỗ kia, máu tươi chảy đầm đìa , nhìn rất khủng bố.

      Nhân vương, quả nhiên đủ ngoan, lần này, nhưng là trực tiếp đem Đậu Chí Văn trở thành thái giám , ở trong phủ tại lại có rất nhiều nữ nhân nhưng từ nay vê sau cũng là vô phúc hưởng thụ

      Việc này đối người háo sắc như , quả thực chính là hình phạt vô cùng tàn khốc! Bất quá, cũng là trừng phạt đúng tội.

      Dám có ý nghĩ khi dễ nữ nhi của nàng, phải trả giá.

      Xem ra, đứa của Đậu Yên Nhi là huyết mạch duy nhất của Đậu Chí Văn, Đậu phủ này, phỏng chừng lại sắp náo nhiệt .

      ......

      “Thúc thúc, các ngươi muốn đem ta ném tới nơi này sao?”

      Đáng thương Tiểu Hoan Hoan, hai tay bị trói, bị người dẫn vào ma thú sâm lâm, tới chỗ sâu nhất trong ma thú sâm lâm hai người kia liền để bé lại mình rồi bỏ chạy.

      Thậm chí cũng cởi bỏ dây thừng tay cho bé.

      “Tiểu dã loại, mình ở đây tự sinh tự diệt !”

      Trong đó có người hung tợn , đây là tam thiếu gia phân phó, bọn họ tự nhiên cũng cũng chỉ có thể làm theo .

      “Ta phải tiểu dã loại...... Ta là đứa có phụ thân......”

      Hoan Hoan nghiêm cẩn sửa chữa , chính là xe ngựa kia chạy rất xa.

      “Ai, vì sao bọn họ luôn như vậy đây? Có phải hay bọn họ ghen tị Hoan Hoan có phụ thân rất rất tuấn tú a...... Nhất định là như vậy ......”

      Hoan Hoan lầm bầm lầu bầu xong, rừng rậm này tựa hồ cũng có gì bất thường, bình thường nga.

      cây có chim ở, Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn nó, nó liền cao hứng a.

      “Nhạc Nhạc, tay của ta thoải mái a, ngươi có thể giúp ta cởi bỏ?”

      Bọn họ rồi, trước khi , dây thừng cũng cởi , là rất đáng giận .

      Nhạc Nhạc vụng trộm chạy ra, dùng miệng linh hoạt cởi bỏ dây thừng, nó xèo xèo kêu lên cũng biết cái gì.

      “Ngươi là , dã thú trong này rất lợi hại sao?”

      Tay bé rốt cục cũng tự do , Hoan Hoan ôm lấy Nhạc Nhạc, rất giọng hỏi.

      Nhạc Nhạc gật gật đầu: Ân, chạy nhanh , nơi này an toàn......

      Hoan Hoan dám chậm trễ, bé vội vàng trở về, chính là bước chân của tiểu hài tử, nhanh được bao nhiêu.

      ......

      Ma thú sâm lâm......

      Đông Phương Ngữ Hinh cùng Nhân vương mình đến , nơi này cùng đại phương khác bất đồng, nhiều người cũng có bao nhiêu tác dụng, ngược lại làm vướng chân bọn họ.

      Hai người cẩn thận bay lên , hi vọng có thể mau chóng tìm được Hoan Hoan.

      tốc độ của hai người bọn họ cực nhanh,bọn họ cũng là lo lắng nếu chậm Hoan Hoan có thể gặp nguy hiểm.

      Bất quá, dù là tốc độ bọn họ nhanh như vậy , nhưng bọn họ hơn nửa ngày cũng chưa nhìn đến cái bóng của Hoan Hoan.

      Hay là, là bọn họ lầm đường rồi?

      Bất quá có khả năng a, cảm giác của nàng sai .

      “A...... Cứu mạng...... Cứu mạng......”

      ma thú sâm lâm có rất ít người tiến vào , bỗng nhiên nghe được tiếng có người kêu cứu mạng, hai người dám chậm trễ, trực tiếp vận khinh công hướng về cái địa phương phát ra tiếng kêu chạy tới.

      Nhanh chóng bay tới, tốc độ nhưng là nhanh nhất, lâu sau bọn họ nhìn thấy người kêu cứu mạng .

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 174: chết chắc rồi
      Edit: ..Lam Thiên..

      Nhanh chóng bay tới, tốc độ nhưng là nhanh nhất, lâu sau bọn họ nhìn thấy người kêu cứu mạng .
      .
      Sói, con sói cường tráng, cắn xé hai người.

      Mà ở bên người bọn họ, có chiếc xe ngựa......

      Đông Phương Ngữ Hinh cùng Nhân vương liếc nhau, Nhân vương bay qua kéo người bị sói cắn xé lên, mà Đông Phương Ngữ Hinh là trực tiếp bay về phía xe ngựa.

      Xốc lên màn xe, bên trong người cũng có.

      Mà lúc này, con sói nhìn thấy có người xa lạ tới, trực tiếp buông người nó cắn xé ra, hướng Nhân vương công kích.

      “Cẩn thận......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhắc nhở , chưởng bổ về phía con sói công kích sau lưng Nhân vương .

      chưởng kia, nàng dùng chín thành công lực , trực tiếp đánh tới đầu con sói, nó ăn đau liền vùng vẫy cái sau đó liền quay đầu liền hướng bàn tay đông phương Ngữ Hinh cắn tới.

      Đông Phương Ngữ Hinh cấp tốc thu hồi tay, nhấc chân hướng vào con sói đạp mạnh.

      Mà ở lúc này, Nhân vương giết con sói kia, phen chủy thủ bay tới, trực tiếp rạch tới cổ con sói, nó dãy dụa vài cái, liền chết.

      Mà kia hai người, cánh tay, chân đều bị cắn máu tươi chảy đầm đìa , mà càng thêm đáng sợ là người bọn họ có chỗ thịt bị xé rách, lộ ra mảnh bạch cốt.

      “đứa đâu?”

      Nhân vương bắt lấy người trong đó, lạnh giọng hỏi:.

      “Ta...... Ta......”

      người bị bắt nhát gan bị dọa sợ, liền quên cả đau đớn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

      Đông Phương Ngữ Hinh hỏi người còn lại:“Ngươi ......”

      “Ở phía trước...... đứa ở cùng chúng ta......”

      Ô ô, đây là cái gì chuyện a, trăm lượng bạc, quả nhiên phải dễ kiếm .

      chính xác là bọn họ vì trăm lượng bạc mà chết tại đây.

      “Ở phía trước? Các ngươi cũng dám bỏ lại mình Hoan Hoan ở nơi này, chính mình bỏ chạy?”

      Nhân vương ánh mắt đỏ lên, tay trực tiếp dùng sức, phen bóp chết người kia.

      Mà Đông Phương Ngữ Hinh, thế nhưng có trực tiếp giết , thanh lạnh lùng :

      “Dù sao cũng sống được, chúng ta ......”

      Hai người tiếp tục về phía trước ,….

      ......

      “Nhạc Nhạc, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

      Hoan Hoan ôm Nhạc Nhạc vốn là muốn trở về, nhưng bé lại lạc đường , thời điểm cảm giác được đúng, lại nhìn thấy phía trước có mảnh dày động gì đó di chuyển.

      “Là kiến......”

      Hoan Hoan mặt biến sắc, nhiều kiến như vậy , nếu là tới đây, bé nên thế nào có thể né tránh?

      Đây là kiến ăn thịt! Hoan Hoan vừa xong, trong đầu liền vang lên thanh quen thuộc, đó là thanh của Nhạc Nhạc bé có thể nghe thấy nó .

      “Cái gì? Đó là cái gì vậy?”

      Hoan Hoan hiểu hỏi lại, Nhạc Nhạc sắc mặt ngưng trọng nhìn phía trước, thở dài:

      Kiến Ăn thịt, thích nhất là ăn thịt, bọn nó qua nơi nào nơi đó liền biến thành mảnh đất trống......

      Đây là loại động vật có tính hủy diệt tính rất cao, đừng là hai người bọn họ, chính là rừng rậm chi vương nhìn thấy thứ này đều sợ hãi.

      “A...... đáng sợ như vậy? Chúng ta làm sao bây giờ ?!”

      Hoan Hoan tuy rằng thông minh, nhưng tổng thể cũng chưa thấy qua vật như vậy, nàng nhất thời bị dọa đến ngây người.

      có biện pháp......

      Nhạc Nhạc bất đắc dĩ xong, này phải chỉ có con, đây là rất nhiều, rất nhiều .

      “Chúng ta đây chỉ có thể chờ chết sao?”

      Ngay tại hai người chuyện, kiến ăn thịt kia tới rất gần bọn họ, trong nháy mắt, cách được Hoan Hoan bọn họ bất quá là mấy chục thước ......

      Loát loát loát, tốc độ di động của bọn nó rất nhanh, Hoan Hoan sợ tới mức vội vàng quay đầu chạy, nhưng bé thế nào có thể so được với tốc độ của kiến ăn thịt.

      “A...... Xong rồi......”

      Mắt thấy bọn nó đuổi theo rất gần, Hoan Hoan sợ hãi nhắm mắt lại, xong rồi, bé chết chắc rồi......









      ☆, Chương 175: bốn bề là địch
      Edit: ..Lam Thiên..

      Bất quá, ngay tại lúc kiến ăn thịt muốn cắn vào thân mình Hoan Hoan , bỗng nhiên đạo tật phong bay đến, phen đem đám kiến ăn thịt bức lui ra, đem Hoan Hoan từ mặt đất, sưu tiếng liền bay lên cây.

      Kiến Ăn thịt vừa thấy đồ ăn lập tức đến miệng thế nhưng đột nhiên liền bay mất như vậy bọn nó tự nhiên cam lòng, vèo vèo vèo, bọn nó thế nhưng cũng trèo lên cây đuổi theo.

      Kia người cứu Hoan Hoan, tự nhiên là nhân vương.

      cúi đầu nhìn đám kiến ăn thịt di chuyển về phía cây, ánh mắt đột nhiên biến đổi......

      “Hinh Nhi, này phải kiến ăn thịt bình thường, đây là loại ma thú......”

      Ma thú cùng động vật khác nhau ở chỗ, động vật bất quá là động vật, nhưng ma thú lại có tư duy của chính mình .

      loại ma thú, tuổi tương đối lớn, sinh tồn thời gian dài, tự nhiên cũng có tư duy.

      “Ân, chúng muốn leo lên cây......”

      Đông Phương Ngữ Hinh đáp, Nhân vương gật đầu:

      “Bất quá, rất kỳ quái, thế nào lại nhiều kiến ăn thịt đồng thời xuất như vậy?”

      Đây là vì muốn đuổi giết Hoan Hoan sao? Hẳn là có khả năng, vì người, bọn nó dốc toàn bộ lực lượng như vậy .

      “Ta cũng cảm giác có điểm kỳ quái...... đúng, Nhân vương, ngươi nghe chút, này tựa hồ là......”

      Trong trung, có loại thanh kỳ dị vang lên, thanh này tuy phải rất lớn, nhưng số lượng, tuyệt đối kinh người.

      Nhân vương cũng vừa chạy vừa thả ra thần thức thăm dò, sắc mặt lại biến đổi:

      “Hỏng bét, là ong......”

      Ong ...... đàn ong......

      Đông Phương Ngữ Hinh cùng Nhân vương sắc mặt đều nhịn được đen mặt lại, đây là tình huống gì? Trời muốn tuyệt đường sống của bọn họ sao?

      “Hinh Nhi, chúng ta...... Đến bên này......”

      bọn họ lúc này, phía dưới là kiến ăn thịt, phía có là ong, đúng là ngăn triệt để.

      Mà phương hướng Nhân vương chỉ vào, có thể nhìn thấy gì đó lấp lánh.

      Kia hẳn là nước, hai loại này đều sợ nhất là nước.

      Hai người tốc độ đều tăng lên nhanh nhất, lúc này, dưới tình huống như vậy, lại có thể nhìn thấy nước bọn họ có chút may mắn.

      “A......”

      Nhìn thấy đàn ong vàng bay lại, Hoan Hoan sợ tới mức kêu tiếng, Nhân vương tay vừa lật liền đem nàng áp đến trong lòng.

      Đông Phương Ngữ Hinh dám dừng lại, nàng cấp tốc chạy , gắt gao đuổi theo Nhân vương.

      Ong vàng càng ngày càng gần, ngay tại thời điểm bọn nó muốn đuổi kịp , nàng vèo tiếng chui vào trong nước.

      Mà Nhân vương cũng mang theo Hoan Hoan chui theo vào.

      Ong ong ông...... Trước mắt tối sầm lại, trước mặt mảnh tối đen, thứ này số lượng nhiều, thiên địa đều biến sắc .

      “Thực khủng bố......”

      Đợi đến ong vàng qua, Đông Phương Ngữ Hinh mới lộ ra đầu , lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nàng thở dài.

      “Hẳn là kiến ăn thịt bị ong vàng phát ......”

      Nhân vương nhìn bọn nó phương hướng bọn nó bay , mà ở phía sau bọn nó, đàn kiến ăn thịt cái cũng còn.

      “Ân...... Chúng ta thực là người vô tội......”

      Đầu tiên là thiếu chút nữa thành thức ăn của kiến thịt, tiếp theo là ong vàng, may mắn có cái hồ nước này......

      Hồ nước......

      Nhìn hồ nước tĩnh lặng...... Đông Phương Ngữ Hinh có chút bất an, trong hồ này, phải lại cũng có khác gì chứ?

      “Nhân vương, chúng ta lên......”

      ở trong hồ nước càng lâu càng nguy hiểm, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng .

      Nàng vừa xong liền vội vàng hướng bờ bên kia bơi qua, mà Nhân vương tốc độ lại càng nhanh hơn.

      “Nhanh chút...... Có cái gì tới ......”

      Nhân vương lên bờ trước, nhìn thấy cái khổng lồ gì đó bơi tới, đối với sau lưng Đông Phương Ngữ Hinh vỗ cái.

      Rào rào tiếng, bọt nước văng khắp nơi, mà cái kia cũng bị chấn ngừng chút, sau đó, tiếp tục di chuyển.

      Ai nha! Ngủ quên nên giờ mới đăng chương nè! Có ai còn thức ???

      ☆, Chương 176: Ngươi ở bên ngoài nuôi dưỡng nữ nhân?
      Edit: voi còi


      “A...... Đây là cái gì vậy a......”

      Tay bị người nắm lấy, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Nhân vương lên hơn mười thước mới dám dừng lại, vừa vặn nhìn đến cái cái đầu lớn nhô lên mặt nước.

      “Ai, đây là ma thú rừng rậm a, cũng quá khủng bố thôi......”

      Cái thứ kia, nếu là bị bắt lấy, phỏng chừng có thể trực tiếp ngụm nuốt luôn......

      Mà ong vàng phía trước mới lâu, các nàng cũng dám tiếp tục tiếp.

      “Thực xin lỗi, phụ thân, nương, là Hoan Hoan làm liên luỵ hai người......”

      Hoan Hoan cúi đầu, nếu phải bởi vì chính mình, phụ mẫu cũng bị vây ở địa phương như vậy ......

      “Con cái gì vậy? Hoan Hoan?”

      Đông Phương Ngữ Hinh vuốt vuốt đầu của Hoan Hoan, thương tiếc :“Con có việc gì là tốt rồi......”

      Nàng ngẩng đầu nhìn Nhân vương, nam nhân này......

      biết nên như thế nào, lúc này, nếu như tiếng cám ơn, kiền cảm thấy hơi quá đáng.

      “Hinh Nhi, ta là tướng công của nàng, bảo vệ hai người, là tất nhiên ......”

      Nhân vương nhàn nhạt mở miệng, tuy rằng vừa rồi rất nguy hiểm, nhưng lại chưa bao giờ hối hận qua!

      Ma thú rừng rậm này, tuy rằng nguy cơ trùng trùng, nhưng......

      Nhưng cũng phải hoàn toàn có chỗ tốt, có lẽ bọn họ có thu hoạch ngoài ý muốn cũng chính xác .

      “Phụ thân tốt......”

      Hoan Hoan ôm Nhân vương, đầu ở trong lòng cọ cọ, thấp giọng :

      “Phụ thân, con là nữ nhi của người sao?”

      Tuy bé lớn, thế nhưng lời của bọn họ bế lại nghe ràng, bé muốn làm dã loại, lại càng muốn bọn họ vũ nhục phụ mẫu của mình.

      “Đương nhiên a......”

      Nhân vương đương nhiên , Hoan Hoan nhăn long mày , thở dài:

      “Thế nhưng bọn họ phải......”

      Ánh mắt Nhân vương buồn bã! nhớ tới chuyện ngày đó.

      Ngày đó, Hoan Hoan khóc tìm , thậm chí hôn mê, ở trong lòng tiểu hài tử, loại chuyện này, có lẽ vĩnh viễn đều để ý .

      Mà chuyện của , có phải nên ràng cùng Đông Phương Ngữ Hinh hay ?

      rất do dự, biết có nên hay .

      “Hinh Nhi, nếu như ta bắt buộc phải lừa nàng, nàng tha thứ ta sao?”

      Nhân vương thử hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh hiểu nhìn :

      biết, xem tình huống ...... Chẳng qua, bình thường, chỉ cần phải vấn đề nguyên tắc, có thể tha thứ.”

      Vấn đề nguyên tắc? Đó là vấn đề gì, Nhân vương muốn hỏi, cũng dám

      “Ngạch......”

      “Nhân vương, ngươi có chuyện gì gạt ta? Chẳng lẽ là ở bên ngoài dưỡng nữ nhân?”

      ...... có......”

      có hứng thú, hơn nữa, cho dù là muốn dưỡng, dưỡng ở trong nhà mình, làm gì đến bên ngoài?

      “Vậy...... Ngươi có chuyện gì gạt ta?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhìn , chẳng lẽ có hài tử khác?

      Chẳng qua, có nghe có thê tử a, làm sao có thể có hìa tử?

      “Cũng có gì...... Đúng rồi, chúng ta mau chạy nhanh ...... Muốn ra ngoài, dễ dàng......”

      Lúc này bọn họ hoàn toàn lạc đường, nhưng cũng thể .

      Ba người tốc độ bất khoái, bởi vì vừa mới chạy trối chết, thể lực tiêu hao ít.

      Rất nhanh , tối rồi, trời tối là lúc ma thú thường lui tới cũng nhiều hơn, cho nên, bọn họ thể tiếp tục chạy .

      “Ở kia có cái sơn động (hang núi)......”

      Đông Phương Ngữ Hinh đối với mấy cái này có vẻ quen thuộc, huấn luyện trong rừng, lúc trước cũng phải luyện tập qua.

      “Ừ...... Chúng ta thôi......”

      Sơn động lớn, hơn nữa bên trong tương đối khô ráo, là nơi đón ánh mặt trời.

      Nhân vương ra ngoài săn thú, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Hoan Hoan ở liền phụ cận tìm chút rau dại và trái cây có thể ăn được, chờ đến khi Nhân vương trở về, Đông Phương Ngữ Hinh lấy ra này nọ.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 177: Nhẫn tạp vật (nhẫn chứa đồ, những thứ linh tinh)
      Edit: voi còi



      Nhân vương ra ngoài săn thú, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Hoan Hoan ở liền phụ cận tìm chút rau dại và trái cây có thể ăn được, chờ đến khi Nhân vương trở về, Đông Phương Ngữ Hinh lấy ra này nọ.

      “Những thứ này người cũng mang?”

      Đó là cái nồi khéo léo, người bình thường, cũng mấy người mang theo những thứ này.

      “Thói quen ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, đầu tiên đem thịt thú sơ chế qua rồi nướng lên, ướp gia vị nàng tự chế, mùi thơm nhàn nhạt lan toả.

      Nàng lấy chút mỡ thú rừng xuống, vội vàng xào rau dại, mùi thơm nồng đậm ở trung quanh quẩn.

      “Có muốn uống chút hay ......”

      Theo nhẫn trữ vật lấy ra cái bình, Đông Phương Ngữ Hinh uống ngụm, Nhân vương chợt nhíu mày:

      “Rượu?”

      “Đúng......”

      “Cái này nàng cũng mang theo?” Nhẫn trữ vật...... Nhẫn trữ vật, nữ nhân này là quá lãng phí, mấy thứ này thế nhưng đều mang theo.

      Đây gọi là nhẫn tạp vật (linh tinh).

      “Ha ha, có đôi khi, rượu là loại đồ tốt, tỷ như...... Nếu như ban đêm mình ở bên ngoài, vừa lạnh vừa đói, uống ngụm rượu, phải rất hữu hiệu sao?”

      Mà lúc này, ban ngày thể lực của nàng cạn kiệt nghiêm trọng, nàng cần uống chút rồi nghỉ ngơi chút.

      sai......”

      Nhân vương khách khí nhận lấy, uống ngụm, cầm lấy món ăn, hương vị thế nhưng tệ.

      Mà Hoan Hoan, lúc này sớm đói bụng, há mồm ăn rau xào, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn đau lòng, vội :“Ăn từ từ, lát nữa tốt rồi......

      Những thứ này, kỳ cũng chỉ có thể ăn lót bụng, bọn cần ăn là những loại thịt kia.

      “Nương, con rất đói bụng......”

      Hoan Hoan ăn ngấu nghiến, ở Đậu phủ cũng có ai cho bé ăn gì, đói bụng đến chết mới là lạ đấy?

      “Con a… Về sau trăm ngàn lần thể nghịch ngợm ......”

      Người bình thường muốn bắt cóc Hoan Hoan là có khả năng. Sở dĩ Đậu phủ đắc thủ, chắc chắn Hoan Hoan có mấy phần liên quan.

      “Nương, Hoan Hoan sai lầm rồi......”

      Hoan Hoan biết ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh, bé cúi đầu xuống, bất an .

      “Ừ, biết là tốt rồi...... Tiểu nha đầu, con a, làm cho nương lo lắng......”

      Nhìn hai mẫu nữ ấm áp, ánh mắt Nhân vương có chút ướt át, chính mình vì sao lúc trước luôn cảm giác Đông Phương Ngữ Hinh chiếu cố Hoan Hoan đâu?

      Kỳ , ở trong lòng nàng, rất để ý Hoan Hoan.

      Nhưng mà, nữ nhân độc thân, còn muốn trông nom nhiều chuyện bên ngoài nữa, tinh lực của nàng nhiều.

      “Tốt lắm, thịt nướng chín, có thể ăn......”

      đêm này, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Nhân vương cũng ngủ, Hoan Hoan ngủ rất say.

      Hai người ngồi xếp bằng, như vậy so với ngủ khôi phục nhanh hơn nhiều.

      Đông Phương Ngữ Hinh nhắm mắt lại, chậm rãi vận chuyển chân khí, như như , tựa hồ đến mười tầng .

      “Mười tầng ?” Nhân vương ngước mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, hỏi.

      “Đúng......”

      “Nàng nên lưu lại Quy Nguyên đan, nếu như có cái kia, chừng có thể lần phá tan khí chi tiên.”

      Nhân vương nhìn về phía Hoan Hoan, tiểu nha đầu này là mệt muốn chết rồi, tại ngủ say sưa.

      “Ta có Đại hoàn đan a......”

      Đại hoàn đan...... Khoé miệng Nhân vương run rẩy, luyện đan sư này, chính là quá lãng phí.

      Phá tan khí chi tiên thế nhưng muốn dùng đại hoàn đan, này......

      Nếu như để cho người bên ngoài biết, phỏng chừng người ngụm nước miếng cũng có thể đem Đông Phương Ngữ Hinh đến chết.

      “Khụ khụ...... Hinh Nhi, cái kia có chút lãng phí......”

      Nhân vương nhắc nhở , Đông Phương Ngữ Hinh cho là đúng cười:

      “Lão nhân, ta là luyện đan sư, chỉ cần có vật liệu, còn thiếu những thứ kia sao?”









      ☆, Chương 178: Nhân vương bị thương [ 1 ]
      Edit: voi còi



      “Lão nhân, ta là luyện đan sư, chỉ cần có vật liệu, còn thiếu những thứ kia sao?”

      Nhân vương im lặng, luyện đan sư, ngươi cũng đừng kiêu ngạo như vậy được ?

      “Nhưng mà, vật liệu cũng chuẩn bị tốt lắm, cho nên ta cân nhắc ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh câu môi cười:

      đến đại hoàn đan này, ta cũng nên cám ơn người......”

      “Ai?”

      “Thiếu chủ Thiên Thương đảo Uất Trì Tà Dịch......”

      “A...... Khụ khụ khụ......”

      hơi lên, Nhân vương ho kịch liệt, Đông Phương Ngữ Hinh liếc trắng mắt:

      “Lão nhân, ta cũng chưa ngươi, ngươi ngươi kích động cái gì?”

      Vì chính là ta...... Trong lòng Nhân vương yên lặng nhớ kỹ, chẳng qua cũng dám ra.

      “Nàng...... có việc gì......”

      “Lão nhân, ngươi cũng đừng ghen, ta cùng là cừu địch. Nhưng tuyệt đối có gì đấy......”

      Được rồi, có gì, có gì...... Cũng chính là thành thân ở cùng nhau ngủ cùng nhau còn có nữ nhi mà thôi, cái khác cũng chưa cái gì...... Nhân vương yên lặng xong.

      “Lúc đó chính là kích thích ta, cho nên ta mới tức giận, muốn vượt qua , lúc đó cũng chỉ có bộ vật liệu a, thế nhưng ta thành công ...... Lão nhân, ngươi cũng biết, đại hoàn đan này, cho dù là luyện đan sư cấp bảy, tỷ lệ thành công cũng vượt qua ba phần a.... .......”

      Đại hoàn đan, đương nhiên biết, chẳng qua......

      Nữ nhân này, hận ý của nàng đối chính mình liền nồng liệt như vậy sao?

      giống như cũng chưa làm qua chuyện gì có lỗi với nàng ? Cũng chỉ hôn nàng, bế ôm mà thôi.

      Nhưng mà trình độ luyện đan bây giờ của nàng có thể luyện chế được Đại hoàn đan, cái này tuyệt đối dựa vào là thiên phú a.

      là kỳ quái , phế vật trời sinh của Đông Phương gia, dĩ nhiên lại là kỳ tài luyện đan?

      Đông Phương Trình này, đúng là giậm chân giận dữ đấy.

      “Nàng là may mắn...... nhưng mà Hinh Nhi, đại hoàn đan này, ngươi cố gắng đừng dùng......”

      Bây giờ nàng chưa đột phá khí chi tiên, nếu như giờ phút này mượn dùng dược vật lên, chỉ sợ về sau tu luyện rất khó tăng lên.

      “Ừ...... Ta biết......” Đông Phương Ngữ Hinh tiếp tục ngồi xuống, chờ trời sáng các nàng xuất phát, dọc theo đường này, cũng hề yên ổn thuận lợi.

      “Nương, sao con lại ngủ thiếp a......”

      Ngày hôm sau khi Hoan Hoan tỉnh lại, nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh ngủ, có chút ngượng ngùng.

      Hình như, phụ thân cũng ngủ.

      có việc gì, con là tiểu hài tử, tự nhiên liền ngủ nhiều chút......”

      Đông Phương Ngữ Hinh ôn nhu cười, Hoan Hoan lắc đầu:

      “Đợi lát nữa con coi chừng, người cùng phụ thân ngủ chút a......”

      Phụ mẫu hai người cũng rất mệt mỏi, bé thể làm cho bọn họ tiếp tục vất vả, bé lớn.

      “Được......”

      Biết tiểu nha đầu này cố chấp, Đông Phương Ngữ Hinh cũng nhiều lời, Nhân vương nhìn các nàng liếc mắt cái, cũng chen vào.

      Vội vàng ăn chút đồ ăn hôm qua còn thừa, bọn họ tiếp tục chạy .

      Đến buổi chiều, mấy người rốt cục đến cái đỉnh núi khác.

      “Rống......”

      trận gào thét, nghe qua cực kì to ràng.

      Nhân vương thả ra thần thức, tự động tìm hiểu tình huống bên ngoài.

      “Có hổ......”

      Cách được bọn họ xa, mảnh này, là địa bàn của nó.

      “Là ma thú sao?”

      Nếu chỉ là hổ bình thường, tự nhiên bọn họ sợ, nhưng nếu là ma thú......

      “Đúng...... Tổng cộng có hai con, mặt khác còn có hơi thở lợi hại hơn, ta cũng cảm giác được.”

      Đông Phương Ngữ Hinh có chút gì, ba cái ma thú, ba phương hướng, ý tứ này chính là, vô luận bọn họ bất kỳ phương hướng nào, đều gặp được những thứ này.

      Trừ phi quay trở về...... Nhưng quay lại là tuyệt đối lý trí, bởi vì bọn họ vốn là lạc đường!

      http://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gifhttp://***************.com/images/spacer.gif

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 179: Nhân vương bị thương [ 2 ]
      Edit:..LamThiên..

      Trừ phi quay trở về...... nhưng quay trở lại tuyệt đối lý trí , bởi vì bọn họ vốn lạc đường !

      “chọn địa phương yếu nhất ......”

      Ma thú, nàng thời cũng có thể đối phó chút.

      Mà võ công của Nhân vương cũng rất cao, chọn nơi yếu nhất để xuống tay, tự nhiên sai.

      “Ân......”

      Nhân vương gật đầu đáp ứng, cúi xuống nhìn về phía Hoan Hoan, :“Hoan Hoan, con cũng thể loạn, hồi nếu gặp phải ma thú, con tìm địa phương an toàn trốn ......”

      Hoan Hoan vội vàng gật đầu, việc này bé biết, tại bé thể giúp bọn họ được cái gì, bảo vệ tốt chính mình chính là trợ giúp tốt nhất đối với bọn họ.

      “là lục giai ......” lão hổ đỉnh núi phía trước uy phong lẫm liệt, ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh nhíu lại, mở miệng .

      “ân...... Ta đến......”

      Nhân vương nâng bước lên, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng kéo cánh tay :

      “Ta thử xem ...... Lão nhân, tu vi võ công của ta đây phải tầng mười sao? Ngươi cũng phản đối ta ăn đan dược tiến giai, vậy đối chiến đối với ta chính là cần thiết......”

      thực chiến tiến giai, so đan dược muốn tốt hơn nhiều.

      Nhân vương gật gật đầu, bên nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, thời điểm mấu chốt, nếu có cái gì nguy hiểm, ra tay giúp nàng .

      Thấy Nhân vương đồng ý, Đông Phương Ngữ Hinh phi thân nhảy đến bên người lão hổ, lão hổ quét mắt xem thường nhìn Đông Phương Ngữ Hinh cái, thân mình nhảy dựng lên, móng vuốt hướng Đông Phương Ngữ Hinh chụp tới.

      Thân mình Đông Phương Ngữ Hinh cúi xuống, di chuyển cái , nàng thoải mái tránh móng vuốt của lão hổ.

      Lão hổ kích trúng, nó tức giận rống to tiếng, chân sau hơi trừng, trực tiếp hướng về bụng đông phương Ngữ Hinh đá tới.

      Dựa vào, gia hỏa này, phản ứng là nhanh .

      Bất quá, nó nhanh, Đông Phương Ngữ Hinh còn nhanh hơn, thân mình nàng cùng lúc bay lên, lại tránh qua công kích của nó.

      Hai lần cũng chưa đánh trúng, lão hổ càng thêm vui, thân mình khổng lồ nhảy dựng lên, mở to miệng hướng Đông Phương Ngữ Hinh cắn tới.

      gia hỏa này,là muốn ăn nàng sao?

      Bất quá, cũng phải xem nó có bản lãnh này hay .

      Lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh có thối lui, tay nàng run lên, phen trường kiếm bỗng nhiên xuất tay nàng, kiếm vung qua, trực tiếp hướng tới người lão hổ.

      Lão hổ thấy tốt, thân mình linh hoạt vừa chuyển, trường kiếm kia xẹt qua da lông của nó, vèo tiếng cắm đến đất.

      kiếm này, lực độ rất lớn, nếu là ném trúng người lão hổ, phỏng chừng liền trực tiếp đâm thủng luôn cả thân mình của nó.

      Lần công kích thứ ba vẫn như cũ có đạt được, thậm chí , thiếu chút nữa bị thương, lão hổ triệt để bị chọc giận.

      “Rống.... ....” tiếng kêu to, đất rung núi chuyển, mà đồng thời theo tiếng kêu của nó, nó lại tiếp tục hướng Đông Phương Ngữ Hinh đánh tới.

      Lần này, nó vẫn như cũ giương to miệng, bất quá, phải muốn ăn người, mà là trực tiếp phun ra ngọn lửa màu lam.

      “Phun lửa...... gia hỏa này thế nhưng phun lửa......”

      Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng cả kinh, phải biết rằng, ma thú có thể tu hành ra kỹ năng phun lửa, đây chính là chuyện phải dễ dàng .

      Nhân vương cũng là cả kinh, nghĩ đến Đông Phương Ngữ Hinh là luyện đan sư, nhưng......

      Nàng dùng hỏa, cũng là chính mình tu luyện xuất ra , hỏa tuy rằng sai, nhưng cùng lão hổ so sánh, còn kém hơn chút.

      Nếu Đông Phương Ngữ Hinh có thể có được hỏa của , đối với kỹ thuật luyện đan của nàng nhất định tăng mạnh .

      “Hinh Nhi cẩn thận, hỏa của có chút tà môn......”

      Nhân vương thấp giọng nhắc nhở , Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng thầm lo lắng, hỏa này so với nàng lợi hại hơn......

      Nếu là...... Nếu là dùng hỏa để đối phó , chính mình nhưng là chiếm được nửa phần tiện nghi.

      ☆, Chương 180: Nhân vương bị thương [3 ]
      Edit: ..Lam Thiên..

      Nếu là dùng hỏa đến đối phó , chính mình nhưng là chiếm được nửa phần tiện nghi.

      Nhưng nếu là dùng cái khác......

      được, được......

      Trong khoảng thời gian ngắn, nàng thế nhưng có biện pháp gì.

      Chỉ có thể dựa vào thân thể linh hoạt để tránh né . Mà trong tay nàng, cũng thầm ngưng kết cái đấu khí.

      “Ánh mắt ......”

      Nhân vương nhắc nhở , Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, đúng, lão hổ này người da là rất dày , địa phương yếu nhất chính là ánh mắt.

      Đột nhiên đẩy dời chân khí tới mười thành , mục tiêu chính là ánh mắt lão hổ.

      Mà lão hổ kia, vừa mới rồi tự mình cảm giác nó cũng biết thực lực của Đông Phương Ngữ Hinh, hỏa của nó so với Đông Phương Ngữ Hinh lợi hại hơn, thực lực cũng cường hơn, nó càng là chỗ nào thấy sợ hãi, hơn nữa bản thân da dày, căn bản liền để ý tới hỏa của Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Sưu......” chút đánh trúng, lão hổ trước mặt bỗng nhiên tối sầm, toàn bộ đầu hổ đều bị thiêu thành mảnh đen tuyền .

      Đây là kết cục của nó khi khinh địch . nó bị đau ở mặt đất lăn lộn, nó hung tợn nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, ngay tại lúc Đông Phương Ngữ Hinh xoay người nhìn về phía Nhân vương cùng Hoan Hoan , bỗng nhiên nó kêu to tiếng, cỗ nồng đậm lam hỏa phun ra, đối với Đông Phương Ngữ Hinh thiêu qua.

      “Cẩn thận......”

      Lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh tránh né kịp, ngay tại lúc nàng cảm thấy chính mình bị đánh trúng , bóng dáng bỗng nhiên xuất , chắn ở trước mặt nàng.

      Bành...... thanh lớn vang lên, Nhân vương thân mình cứng đờ, chỗ lưng kịch liệt đau đớn.

      “Lão nhân...... Nhân vương......”

      Đông Phương Ngữ Hinh ngây người, nàng thể tưởng được, Nhân vương thế nhưng dùng thân mình giúp nàng ngăn chặn công kích lần này.

      Nhân vương vung tay lên, chân khí lưu chuyển, người hỏa diễm nhất thời biến mất, bất quá......

      Trong miệng cỗ ngòn ngọt dâng lên, lại dùng lực nuốt xuống.

      Đây là kích liều mạng của lão hổ , uy lực tự nhiên giống bình thường.

      “Ta sao...... Mau, giết nó, mang căn nguyên chi hỏa của nó lấy về ......”

      Nhân vương đẩy ra Đông Phương Ngữ Hinh, tận lực ổn định thân mình, phân phó .

      “Ân......” Đông Phương Ngữ Hinh cũng biết thời gian quý giá, lão hổ bị trọng thương, nhưng vẫn như cũ chạy ra ngoài.

      “Hoan Hoan, trông chừng phụ thân......”

      Đông Phương Ngữ Hinh dặn tiếng, phi thân đuổi theo, đến năm dặm liền đuổi kịp lão hổ, kiếm đem đính đến đất, lão hổ bị ăn đau ô ô kêu.

      sư phụ nàng từng giao cho nàng phương pháp lấy căn nguyên chi hỏa của ma thú, bất quá đây là lần đầu tiên nàng tự mình lấy căn nguyên chi hỏa.

      Tay nàng kết thành cái ấn, nàng chậm rãi để ở bên miệng lão hổ, ước chừng qua nửa ly trà, đoàn hỏa diễm màu lam liền chậm rãi từ miệng lão hổ xông ra.

      Đây là căn nguyên chi hỏa của nó, là nó khổ cực tu luyện nhiều năm như vậy mới có thể bồi dưỡng ra .

      Nhìn thấy căn nguyên chi hỏa bị lấy ,nó vô lực giữ lại, cũng có cách nào bảo vệ, lão hổ bỗng nhiên giống yên lặng, cúi hạ đầu!

      Đông Phương Ngữ Hinh chậm rãi là thu lại hỏa của nó, chậm rãi khống chế hình dạng, nhưng nếu là muốn đem hỏa của nó làm của riêng, kia cần phải chậm rãi luyện hóa!

      Nhưng hôm nay, Nhân vương giúp nàng cản kích, mà Hoan Hoan võ công cũng cao , nàng có nhiều thời gian ở đây luyện hóa như vậy, chỉ có thể tìm cái dụng cụ đặc thù , đem nó thu lại.

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng chạy trở về, nàng lo lắng Nhân vương cùng Hoan Hoan.

      ......

      “Phụ thân...... Phụ thân, ngươi làm sao vậy?”

      Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh , Hoan Hoan vội vàng qua đỡ lấy Nhân vương!

      “Ta sao...... Hoan Hoan, phụ thân đến bên này chờ nương của con......”
      Last edited by a moderator: 31/3/16

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Chương 181: Ta cõng ngươi
      Edit: voi còi

      "Ta sao... Hoan Hoan, phụ thân đến bên này chờ nương của con..."

      Hoan Hoan nho , tự nhiên là đỡ được Nhân vương cao lớn, chật vật di chuyển bước chân tìm cái cây gần đó ngồi xuống dựa vào, muốn vận khí chữa thương, lại phát bị thương tựa hồ .

      "Hoan Hoan, mấy viên thuốc kia của con còn ?"

      Đông Phương Ngữ Hinh cho Hoan Hoan viên thuốc, đều là thuốc bổ, có bổ khí nuôi dưỡng máu đấy, cực kỳ thích hợp với tình huống hôm nay của ...

      "Có a... Phụ thân cho người..."

      Hoan Hoan lấy túi kẹo bảo bối của bé ra, đưa cho Nhân vương, Nhân vương cầm lấy ăn hai viên, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi...

      "Ngươi sao chứ?" Lúc Đông Phương Ngữ Hinh trở lại, nhìn thấy Nhân vương dựa vào cây nghỉ ngơi.

      "Thành công?"

      Giọng Nhân vương yếu ớt hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu: "ừ..."

      "Chúng ta vẫn phải tìm sơn động, địa phương an tĩnh chút, nàng phải nhanh luyện hóa..."

      Nơi này được, bốn phía đều là cây cối, vạn nhất gặp được ma thú, dễ dàng đối phó.

      "Ngươi sao?" Đông Phương Ngữ Hinh xong liền cầm cổ tay Nhân vương lên, chỉ là hơi thử chút, mày chặt nhăn lại:

      "Thứ kia, sao lại lợi hại như vậy..."

      Thân thể Nhân vương cực kỳ suy yếu, kia thoáng chút, để cho bị nội thương rất nghiêm trọng.

      Võ công của cao hơn mình, lại vẫn bị đánh thành hình dáng này.

      Rất khó tưởng tượng, nếu như mình bị đánh trúng, vậy...

      "Ăn trước ..."

      Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra lọ đan dược, đổ ra viên nhét vào trong miệng của , Đông Phương Ngữ Hinh bất mãn :

      "Đến lúc này vẫn còn mang theo mặt nạ, nguoi thất khó chịu a..."

      Chẳng qua lúc trước cũng phát , lúc này cách rất gần mới phát mặt nạ này thực là cực kỳ tinh xảo đấy. Chỗ miệng này, mở ra vậy mà nhìn thấy cơ quan ở đâu.

      "Thói quen..."

      Nhân vương cười cười yếu ớt, biết Đông Phương Ngữ Hinh cho ăn cái gì, nhưng thứ này, tuyệt đối là đồ tốt đấy.

      "Người a..." Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ nhìn , người thói quen mang mặt nạ, nàng biết vì cái gì, nhưng nguyên nhân trong đó, chắc chắn tuyệt đối đơn giản.

      "Nơi này an toàn, ta mang ngươi tìm chỗ chữa thương ..."

      Thuốc của tự nhiên là tốt nhất, nhưng cũng cần chữa thương, mà chính nàng vẫn còn phải luyện hóa hỏa, cho nên, bọn cần phải tìm nơi an toàn.

      "Được..."

      Nhân vương giãy giụa nghĩ muốn đứng lên, nhưng ngực đau lợi hại, Đông Phương Ngữ Hinh vội :

      "Ngươi đừng cử động, ta cõng ngươi..."

      "Nàng? Cõng ta?"

      Nhân vương kinh ngạc nhìn cái tiểu nha đầu này, nàng như vậy, lưng như vậy có thể cõng được chính mình sao?

      "Đúng... Đến đây ..."

      Nam nhân này, ánh mắt này là gì đây? Xem nàng vô dụng như vậy sao?

      Đông Phương Ngữ Hinh có phần bất mãn, người nam nhân này quá khinh bỉ nàng, nữ nhân cũng vô dụng như vậy có được hay ?

      Nhân vương do dự chút, bây giờ thích hợp đường, để cho nàng cõng .

      nặng... Đông Phương Ngữ Hinh khẽ cắn môi, nhưng mà vân trong phạm vi nàng chấp nhận được.

      "Hinh Nhi..."

      Bỗng nhiên mở miệng, Đông Phương Ngữ Hinh cũng ngừng lại, hỏi: "Ừ? Làm sao vậy?"

      "Bỗng nhiên ta cảm giác, như vậy tốt..."

      từng, bọn họ thúc giục nhanh rời khỏi, giải thoát khỏi thân phận này, khôi phục bộ dáng lúc trước của .

      Lúc đó, Nhân vương chết, Nhân vương phủ to như vậy, và tài sản của Nhân vương, đều lưu lại cho hai mẫu nữ bọn họ.

      Chỉ là, lúc đó do dự, chính cũng biết vì cái gì đấy.
      ☆, Chương 182: Vấn đề thân phận [ 1 ]
      Edit: voi còi


      Có lẽ, đây là nguyên nhân , làm nữ nhân yên lặng giúp sinh con, hơn nữa thời điểm mình nuôi nấng lớn lên, làm được, buông tha cho nàng.

      biết nàng làm sao sống được, chỉ mang theo nữ nhi, lại bị gia tộc vứt bỏ, những ngày như vậy, tất nhiên gian khổ.

      , là nam nhân của nàng, phụ thân của hài tử, làm sao có thể giúp bọn họ gánh vác toàn bộ đây?

      “Hinh Nhi......”

      “Ừ?”

      “Đừng rời bỏ ta......”

      dám cho nàng thân phận của , sợ chính là nàng tức giận mà rời , nhưng nếu , cả đời ở lại đây làm Nhân vương sao?

      Như vậy, đảo chủ cũng đồng ý.

      “Ngươi là nam nhân của ta, tất nhiên ta rời khỏi ngươi......”

      Bởi vì cõng người, Đông Phương Ngữ Hinh chậm.

      Hoan Hoan lo lắng nhìn Nhân vương, nhìn đến lo lắng trong mắt , bé hơi hơi than tiếng.

      Phụ thân, người đây là tội gì khổ như thế chứ?

      Nhân vương trừng mắt nhìn Hoan Hoan liếc mắt cái, tiểu nha đầu này, mới mấy tuổi a, thế nhưng cũng thở dài .

      “Giúp ta......” Nhân vương dùng ánh mắt , tiểu nha đầu lắc đầu: giúp được......

      Tính tình của mẫu thân bé rất ràng, rất nóng nảy, bé muốn bị mẫu thân trực tiếp bỏ .

      “Hoan Hoan......” Nhân vương làm bộ đáng thương nhìn Hoan Hoan, Hoan Hoan nho chau mày, vẫn có gì chủ ý như cũ.

      Có lẽ, ngay từ lúc đầu, Nhân vương nên cùng Đông Phương Ngữ Hinh thẳng thắn, nếu là như vậy......

      Đông Phương Ngữ Hinh mải miết tới, mệt đổ mồ hôi đầm đìa, nàng cũng biết, Nhân vương cùng Hoan Hoan mực giao tiếp cái gì.

      Cuuois cùng nhìn đến cái sơn động, sắc mặt Đông Phương Ngữ Hinh vui vẻ:“Trước tiên ta thả ngươi xuống, để Hoan Hoan nhìn ngươi chút, bên kia ta qua nhìn xem......”

      Mặc dù có sơn động, nhưng ai biết có an toàn hay ? Trước tiên nàng muốn thăm dò phen, cũng thể xảy ra chuyện gì.

      “Nương...... Kỳ cần, để cho Nhạc Nhạc thôi......”

      Hoan Hoan thuận miệng xong, Nhạc Nhạc gật gật đầu, loại tình này, ở đây .

      Vèo tiếng, bóng dáng màu trắng nho liền bay ra ngoài, tốc độ của Nhạc Nhạc, là rất nhanh .

      “Hoan Hoan, con Nhạc Nhạc là tiểu hồ ly a, nó có việc gì chứ?”

      Hồ ly giảo hoạt, nhưng mà sức chiến đấu cũng cao a.

      “Nó rất thông minh đấy? gặp chuyện may ......”

      Nhạc Nhạc chạy nhanh, mà tốc độ của Đông Phương Ngữ Hinh thong thả hơn. Rất nhanh , Nhạc Nhạc chạy tới, xèo xèo chi kêu.

      “Nương, bên kia có việc gì, Nhạc Nhạc xem qua ......”

      Mấy người vội vàng qua, sơn động quả nhiên trống , có cái gì khác.

      Sơn động này có chút ẩm ướt, khí cũng mang theo hơi ẩm.

      Đặt Nhân vương xuống, Đông Phương Ngữ Hinh vặn vẹo eo, này Nhân vương nhìn gầy yếu như vậy, thế nhưng......

      “Lão nhân, ngươi nên giảm béo, quá nặng a......”

      Đông Phương Ngữ Hinh oán giận xong, khóe miệng của Nhân vương khẽ giật, từ chối cho ý kiến.

      “Nương, vì sao người luôn kêu phụ thân là lão nhân a......”

      Hoan Hoan rất hiếu kỳ hỏi, đến bây giờ bé vẫn rất kỳ quái đấy?

      “Chẳng lẽ đúng sao? vốn chính là cái lão nhân, ai, đúng rồi, lão nhân, ngươi đến cùng bao tuổi a......”

      Hoan Hoan có chút gì, nương là quá...... đần.

      “Nương, hình như là phụ thân ngủ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh đến gần xem xét, quả nhiên ngủ.

      “Nương, có phải thuốc của người có thành phần an thần hay a......”

      “Này...... Có lẽ có , Hoan con nhìn chút nhé, ta tìm chút gì đó cho con ăn......”

      Nàng có việc gì, hai ngày ba ngày ăn này nọ cũng thành vấn đề, nhưng Hoan Hoan được, dù sao cũng là cái tiểu hài tử.
      ☆, Chương 183: Vấn đề thân phận [ 2 ]
      Edit: voi còi


      Nếu như sớm biết rằng tới đây, nàng nhất định chuẩn bị rất nhiều đồ ăn,, nhưng lần này là bỗng nhiên hành động, tự nhiên, cũng thể chuẩn bị này nọ, chỉ có thể ngay tại chỗ lấy vật liệu.

      Có điều đây là rừng rậm, có thể ăn gì đó ít, cũng là đói thấy bọn chúng.

      “Được...... Nương người , con chăm sóc phụ thân tốt, bảo vệ phụ thân !”

      Hoan Hoan rất nghiêm cẩn gật gật đầu, Đông Phương Ngữ Hinh gì nhìn trời: Trông cậy vào nha đầu như con bảo vệ, bọn họ phỏng chừng sớm chết ngay cả cặn bã cũng thừa .

      Chẳng qua lời như vậy nàng cũng , quá đả kích hài tử cũng tốt.

      “Ta xa, lúc nào cũng chú ý tình huống bên này ......”

      Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh ra ngoài, Hoan Hoan vội đến bên người Nhân vương ngồi xuống, thấp giọng :“Nương rồi, phụ thân người có thể tỉnh lại ......”

      “Ai...... Hoan Hoan, con phải giúp ta......”

      Lão nhân lão nhân, cảm giác chính mình thành lão nhân.

      Ô ô, cũng đến ba mươi tuổi, già sao? Vậy cũng là lão nhân?

      “Con biết giúp người như thế nào a...... Phụ thân, người cho con cái chủ ý ......”

      Hoan Hoan cũng rất vội, Nhân vương qua, ông ấy là phụ thân của bé, cho nên, bé đứng ở phía ông ấy.

      “Ta mà có biện pháp, cũng biết làm sao như vậy ......”

      Nhân vương than tiếng, đối phó nữ nhân làm được.

      “Cái kia...... Phụ thân, trước tiên người cho con chuyện năm đó...... Vì sao bọn họ đều phụ thân con là khất cái?”

      Việc này, tiểu nha đầu là để ở trong lòng, lần lượt bị người nhắc tới, trong lòng bé thoải mái.

      “Hoan Hoan...... Cái này......”

      Chuyện lúc đó, Nhân vương muốn , Hoan Hoan nhăn khuôn mặt nhắn, cố chấp nhìn .

      Nha đầu kia, cùng Đông Phương Ngữ Hinh giống nhau, là cố chấp.

      Nhân vương thở dài, biết tiểu nha đầu có quyền lợi được biết mọi việc, liền thở dài, chậm rãi đem tình huống khi đó chút, thậm chí bao gồm cái bớt sau lưng của Hoan Hoan.

      “Người là , ngày đó lúc con phát sốt, người phát cái bớt nên mới trở về điều tra, biết con là nữ nhi của người?”

      mà? Mỹ nam đối với bé tốt như vậy, vì sao từ giã đâu? ra là vì thăm dò thân thế của bé a.

      “Đúng, cái kia bớt, ta xem rất quen thuộc, cho nên phải hỏi người lúc đó cứu ta trở về ......”

      Nếu như vậy, vậy chuyện này có sai lầm rồi.

      Hoan Hoan vừa lòng cười, biết thân thế của mình, bé cũng muốn nhìn, ai dám huyên thuyên về bé.

      “Vậy lúc động phòng, vì sao người cho nương biết?”

      Hoan Hoan hiểu nhìn Nhân vương, Nhân vương bất đắc dĩ liếc mắt:“Ta lo lắng bị nàng chém......”

      Việc này đến phải trách chính , lúc đó......

      Ai, bất đắc dĩ thở dài, lúc đó, nếu phải...... rất thích Hoan Hoan, mà Đông Phương Ngữ Hinh đối với Hoan Hoan cũng làm sao quản, hiểu lầm của bọn họ cũng sâu như vậy rồi.

      “Tuy rằng tính tình của nương tốt lắm, nhưng...... Người vẫn biết phân phải trái ......”

      Nhân vương khóe miệng vừa kéo, tính tình tốt lắm, này mà gọi là tốt lắm sao? Vừa rồi phải còn nghe được nàng hận chính mình như thế nào sao?

      “Nhưng mà, lòng của nàng quá mềm yếu, đó mới là nhược điểm lớn nhất của nương, phụ thân, nếu chúng ta như vậy......”

      Tiểu nha đầu tiến đến bên tai Nhân vương, xi xa xi xô hơi, Nhân vương nghe xong lắc đầu lại gật đầu, cảm xúc phản ứng lớn.

      “Cái này có thể làm?”

      Tiểu nha đầu xong, Nhân vương vẫn có chút quá xác định như cũ.

      “Vâng, tuyệt đối thành vấn đề......”

      “Nhưng......” Nhìn Hoan Hoan vỗ ngực bảo đảm chứng nhận, thế nhưng trong lòng Nhân vương, vì sao vẫn là có chút bất an đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :