1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 133: Đậu phủ điên cuồng
      Edit: voi còi


      “Đông Phương tiểu thư, chúng ta có thể chuyện ?”

      mỹ nữ, mỹ nữ lớn lên tệ.

      Dung mạo này, Đông Phương Ngữ Hinh hơi hoi có chút ấn tượng, nhưng lại quên tên.

      “Chúng ta quen biết sao?”

      Nàng có ham thích cùng người xa lạ chuyện, Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt hỏi.

      “Ta gọi là Yên Nhi......”

      Yên Nhi? Đông Phương Ngữ Hinh vẫn nhớ ra, nàng kia bỗng nhiên cười khổ :

      “Là nữ nho cuat Đậu thượng thư ......”

      Lần này, cuối cùng Đông Phương Ngữ Hinh cũng biết là ai. Đậu Yên Nhi, nữ nhi duy nhất của Đậu thượng thư, nghĩ tới nàng thế nhưng ra, nữ tử dũng cảm.

      “Ha ha...... Đậu Yên Nhi, ta cảm giác chúng ta quen, cần thiết ?”

      Bọn họ, là cừu địch.

      “Đông Phương tiểu thư, ta mang thai ......”

      Bỗng nhiên Đậu Yên Nhi gục đầu xuống, vừa mới tươi cười mặt biến mất, thay vào đó là vẻ tuyệt vọng ràng:

      “Biết ? Đây chính là kiệt tác của ngươi ...... Đông Phương tiểu thư, ngươi chúng ta có lời muốn trò chuyện sao?”

      Mang thai? Đông Phương Ngữ Hinh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn nàng ta, muốn biết nàng ta có phải dối hay .

      Chính là, thần sắc của nàng ta cực kì tự nhiên, cực kì tuyệt vọng, điều này giống như là bộ dáng muốn dối.

      “Ngươi...... Hài tử là của ?”

      Thanh của Đông Phương Ngữ Hinh, lần đầu tiên lại kkhoong được tự nhiên như vậy.

      Ha ha, cái hài tử, hài tử của huynh muội loạn luân.

      “Đối...... Là ...... Ta nghĩ lưu lại hài tử này, nhưng mà...... Phụ thân đồng ý......”

      Đậu Yên Nhi bỗng nhiên khóc ra, từng, nàng còn sống chính là muốn chờ phục hồi như cũ tìm nữ nhân trước mắt này báo thù.

      Cũng nghĩ đến, trời cho nàng hài tử.

      Nàng, từng kích động qua, nhưng càng là phẫn hận, giữa huynh muội, làm sao có thể có hài tử?

      Nàng muốn bỏ rơi hài tử này, nhưng lại bị phụ thân bọn họ biết được, bọn họ cho nàng bỏ!

      Để cho nàng sinh hạ ra. điên cuồng, biến thái, hài tử như vậy, làm sao có thể sinh hạ đâu?

      “Ta biết ngươi hận Đậu phủ, nhưng mà ta là vô tội ......”

      Hai mắt của Đậu Yên Nhi đỏ bừng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, là nữ nhân này hỷ cả đời của nàng, huỷ cuộc sống yên bình của nàng.

      “Năm năm trước, ta cũng rất vô tội...... Đậu Yên Nhi, ngươi cũng đừng hận ta...... Muốn hận, vẫn là hận phụ thân cùng các ca ca của ngươi !”

      Chuyện năm năm trước, nàng chưa bao giờ quên.

      Nàng trả thù, nàng cũng chưa bao giờ hối hận qua.

      nhà Đậu thượng thư triệt để hủy nàng, vì sao nàng phải nhân từ nương tay đối bọn họ đâu?

      Nếu như bàn luận đến vô tội, so với ai nàng đều vô tội hơn.

      “Ngươi...... Đông Phương tiểu thư, chuyện ngày đó, Đậu Yên Nhi ta thề tuyệt đối quên, cũng bỏ qua......”

      Đúng, nàng là nữ nhi Đậu thượng thư, nhưng nữ nhân này, lại quá ác độc.

      Nếu phải lúc đó kịp thời được người cứu trị liệu, khả năng nàng chết ở dưới thân của nhị ca.

      “Được...... Ta chờ ngươi......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, Đậu Yên Nhi phải ? Thế nhưng ta cầu nguyện ngươi sinh hạ hài tử này, như vậy......

      Mỗi lần người Đậu phủ nhìn đến , đều nhớ được màn cam lòng kia.

      Nhưng mà, Đậu thượng thư thế nhưng là chưởng quản lễ bộ, chuyện như vậy làm sao có thể cho phép phát sinh? Chớ phải là......

      Ông ta biết đứa này là huyết mạch của Đậu phủ bọn họ, nhưng có khả năng để cho mẫu thân của hài tử này là thân sinh nữ nhi của mình, như vậy, khẳng định an bài tẩy rửa hài tử này (ý ở đây là để đứa bé này đứng dười tên người khác sinh đó).

      Hừ, Đậu thượng thư, ngược lại nghĩ tệ, chẳng qua là, có Đông Phương Ngữ Hinh ta ở đây, lại làm sao có thể cho ngươi như ý đâu?

      Đông Phương Ngữ Hinh dạo nửa ngày, mua chút gì đó cần thiết, sớm liền ngủ.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 134: Mỹ nam kế?
      Edit: voi còi


      Khuya khoắt, đêm trăng gió lớn, đúng là thời điểm tốt nhất để chạy trốn.

      Gọi Hoan Hoan bảo bối dậy, Hồng Lăng Lục Hà Như Lan, vài người đều xoa ánh mắt hiểu nhìn nàng.

      “Tiểu thư, khuya rồi ngài ngủ muốn làm cái gì a?”

      “Cái kia...... Hồng Lăng a, tiểu thư ta chuẩn bị cho ngươi nhiệm vụ tương đối trọng đại......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hắng giọng cái, rất là nghiêm túc .

      “Nhiệm vụ gì a, tiểu thư?”

      “Các ngươi phụ trách đem Hoan Hoan mang , đến địa phương tương đối an toàn biết ?”

      “A...... Mang Hoan Hoan? Vì sao a?”

      Lục Hà hiểu hỏi.

      “Bởi vì, ta muốn đào hôn......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hắc hắc cười:“Nghĩ xem ta mới bao nhiêu tuổi a, thế nhưng phải gả cho lão nhân, hơn nữa lại là ông già dung mạo xấu xí dám gặp người, ta càng nghĩ càng cảm thấy có tư vị gì, cho nên liền quyết định đào hôn ......”

      Ngạch......

      Ba cái nha đầu nghĩ cũng phải a, dung mạo của tiểu thư bọn họ như thế, hôn nhân này quá thích hợp, như vậy, đào hôn cũng là chính xác .

      “Được rồi, tiểu thư...... Kia...... Ngài cũng cẩn thận chút, nô tì mang tiểu thư ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, ba nha đầu này là quan tâm, giống như là nữ nhi của chính mình, thế nhưng cảm giác lão nhân kia tốt.

      Phân phó các nàng xong, Đông Phương Ngữ Hinh quấn bọc bước , dù sao có ba nha đầu bảo vệ Hoan Hoan nàng cũng yên tâm.

      Bên ngoài tối đen, nhưng mà những cái này cũng thể làm khó được Đông Phương tiểu thư của chúng ta.

      Chính là, chạy bao lâu, nàng bỗng nhiên cảm thấy đúng, bởi vì phía sau nàng, thế nhưng có người dám theo dõi......

      Theo dõi nàng? Người này cũng quá chọn người ? Muốn theo dõi nàng cũng đơn giản như vậy.

      “Đông Phương tiểu thư, ngươi chạy chậm chút, ta theo kịp......”

      Sau khi nghe được có người kêu chính mình, bước chân của Đông Phương Ngữ Hinh chẳng những chậm lại, ngược lại là càng thêm nhanh.

      Dựa vào, lần đầu tiên gặp được loại người theo dõi này. Theo kịp cư nhiên kêu người ta chậm chút.

      “Này, Đông Phương tiểu thư, ngươi ngừng chút, ta có lời muốn với ngươi......”

      Giọng người phía sau lại vang lên, Đông Phương Ngữ Hinh tiếp tục để ý, nhưng bay hồi, phía trước nam tử bạch y bay bay, tà tà dựa ở thân cây, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, mặt ôn nhu nhìn nàng.

      “Nam nhân, chúng ta quen biết sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh khách khí , nam nhân này tuy rằng bộ dạng sai, thế nhưng theo dõi chính mình, cần đầu nghĩ cũng đều biết đến có chuyện tốt.

      “Đông Phương tiểu thư, ta biết tên của ngươi......”

      Bạch y nam tử tiêu sái nhảy xuống, vừa đẩy tóc trước trán của mình, động tác này, đúng là có vài phần soái khí.

      “Mà ta biết ngươi......”

      Mỹ nam kế? Này ai tìm mĩ nam a, tựa hồ, rất tệ a.

      “Ta đây giới thiệu cho Đông Phương nương chút, ta gọi Âu Dương, là người của Nhân vương, đặc biệt tới bảo vệ nương ......”

      Người của Nhân vương? Cái lão nhân kia?

      “Lão già kia giám phái người giám thị ta?”

      Dựa vào, thể tưởng được lão già còn rất có dự kiến trước a. có thể đoán được nàng đào hôn, cũng xem như quá ngu ngốc.

      “Khụ khụ...... nương, đó là bảo vệ...... Vương gia cũng là lo lắng nương mới để cho tại hạ đến bảo vệ nương ......”

      Âu Dương tốt bụng giải thích, Đông Phương Ngữ Hinh khinh thường phi ngụm, Âu Dương nhăn nhíu mày:

      “Đông Phương nương, tao nhã, khí độ......”

      “Cái gì tao nhã khí độ a...... Âu Dương, ngươi nên biết chủ tử của ngươi tuổi này a, cái lão già vì sao phải muốn thú ta người nữ tử thanh xuân so với hoa như vậy chứ?”









      ☆, Chương 135: Ở phòng bắt kẻ thông dâm [1]
      Edit: ..Lam Thiên..

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên trà xát ánh mắt, trong ánh mắt đúng là có chút thoải mái, nàng thiếu chút nữa liền rơi lệ.

      “Cái kia...... Đông Phương nương, vương gia nhà ta nhưng là đối với ngươi có ân cứu mạng a......”

      Ai, nữ nhân này vừa khóc là đáng thương, cho rằng cái nữ nhân này đủ cường hãn , hẳn là khóc , cũng nghĩ đến nàng thế nhưng cũng khác nữ nhân khác là mấy.

      “cắt...... Cái gì ân cứu mạng? Ân cứu mạng ta nên bồi chung thân hạnh phúc của ta sao? con mẹ nó ân cứu mạng, bổn tiểu thư báo đáp ân cứu mạng biện pháp rất nhiều, nhưng bao gồm gả cho cái tử lão nhân......”

      Nhìn nàng tức giận, liền ngay cả tao nhã cũng còn, làm cho người ta loại cảm giác có chút dã man .

      “Cái kia...... Đông Phương nương, bình tĩnh, bình tĩnh......”

      Âu Dương có chút biết gì, nha đầu kia cũng quá......

      Quá thô lỗ , Nhân vương làm sao có thể thích loại người như vậy đây?

      “Âu Dương, ta bình tĩnh được...... Ngươi ngẫm lại, nếu là cho ngươi cũng cái lão nữ nhân thành thân, kia lão nữ nhân có thể làm nãi nãi của ngươi rồi, ngươi còn có thể bình tĩnh được sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh từng bước dẫn dụ xong, Âu Dương vừa nghe cũng là , nếu là như vậy, kia......

      Ánh mắt buồn bã...... Này tựa hồ là có chút khó khăn a.

      Bất quá lão Nhân vương sao? Nữ nhân này nghe ai Nhân vương già?

      “Cái kia...... Đông Phương tiểu thư, ngươi nghe ai Nhân vương lão như vậy a?” Âu Dương cẩn thận hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cái:

      “Ai, Âu Dương, ngươi có ý tứ gì a? Chẳng lẽ Nhân vương nhà ngươi lão sao?”

      Tuổi của Nhân Vương cho nữ tử này biết , bất quá, có thể chút tin tức khác.

      “Cái kia...... Đông Phương tiểu thư, ngươi nên biết Nhân vương thân thể tốt lắm, khả năng sống được bao lâu ? Đây là sản nghiệp của , tính ra cũng phải hơn ngàn vạn lượng bạc cũng phải có khả năng nga......”

      Âu Dương từ trong lòng lấy ra xấp giấy đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh, mặt có khế đất cửa hàn này nọ nhưng là ít a, nghĩ tới này Nhân vương quả nhiên hổ là Nhân vương, bạc đúng ít!

      Bất quá vì điểm ấy tiền đem chính mình khi còn sống cấp bán, nàng Đông Phương Ngữ Hinh đáng giá như vậy sao?

      Nàng còn chưa có rẻ tiền như vậy có được ?

      “Thứ này, ngươi trả lại cho chủ tử ngươi . Âu Dương, ta tuy rằng là cái nữ tử yếu đuối, nhưng lại vì điểm ấy vật ngoài thân mà đem chính mình bán khi còn sống ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh đem này nọ nhét vào tay Âu Dương, thản nhiên cười :

      “Nếu ta đem trăm ngàn lượng bạc cấp Nhân vương, xem như báo đáp ân cứu mạng?

      trăm ngàn tuy rằng phải số , nhưng nàng làlà luyện đan sư muốn kiếm số tiền như vậy cũng khó

      “Này...... Đông Phương tiểu thư, ta cảm giác ngươi như thế nào lại ngốc như vậy đây?”

      Âu Dương nghĩ tới điều kiện như vậy mà nữ tử này cũng tâm động, mà nhiệm vụ chính của cho nàng đào hôn, mắt to vừa chuyển, nảy ra ý hay.

      như thế nào?”

      Nàng ngốc? Nàng Đông Phương Ngữ Hinh nếu ngốc đời này đúng là có người thông minh .

      “Ngươi a...... Cũng ngẫm lại, Nhân vương tuổi lớn bao nhiêu? Hơn nữa luôn luôn bị thương có hồi phục, ngươi gả qua, chừng cùng ngày ngươi gả chết...... Cho đến lúc này, này đó gì đó đều là ngươi sao? Ngươi công nhặt được nhiều như vậy, chỗ nào cũng rất hợp đạo lý a?”

      Di...... Này Âu Dương là người của Nhân vương sao?

      Nếu là , làm sao lại có thể ngóng trông Nhân vương chết đây?

      ☆, Chương 136: ở phòng bắt kẻ thông dâm [ 2]

      Edit:..LamThiên..

      Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác có chút quái dị:

      “Ý của ngươi là, Nhân vương cố ý đưa ta mấy thứ này ?”

      Âu Dương vội vàng gật đầu, dùng sức gật gật đầu:

      “Chính là ý tứ này......”

      “nhưng vì sao a? Ta cùng cũng quen thuộc? được, đời này chỗ nào có ăn mà phải trả tiền, ta cảm giác vẫn là có chút đúng......”

      Âu Dương im lặng, nữ nhân này thế nào lại khó trị như vậy. Trách được đem nhiệm vụ này cấp chính mình.

      “Đông Phương tiểu thư ngươi phải cũng biết Nhân vương tuổi cao? Ta nhìn cưới ngươi a, chính là do ngươi có đứa bé, đưa bé này coi như là con , như vậy cũng xem như có hậu......”

      Lời này nghe có chút đúng, bất quá Đông Phương Ngữ Hinh mới dễ dàng đáp ứng như vậy đâu?

      “Cũng được, ta tin......”

      Âu Dương xấu hổ, nhìn Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn rời , chỉ có thể dở đòn sát thủ cuối cùng:

      “Đông Phương tiểu thư, ngươi nên biết hành động của ngươi Nhân vương có nắm giữ, thời điểm ngươi rời phủ tướng quân, tin tưởng nữ nhi Hoan Hoan của ngươi bị người thích đáng chiếu cố rồi......”

      “Ngươi cái gì?” Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên xoay người, cầm trụ áo của Âu Dương, phẫn nộ hỏi.

      “Ngạch...... Đông Phương tiểu thư, ôn nhu chút......”

      Âu Dương chỉ chỉ tay của Đông Phương Ngữ Hinh , Đông Phương Ngữ Hinh buông, thanh lạnh lùng :

      “Ngươi ?”

      , tiểu thư có thể trở về nhìn xem......”

      Âu Dương nhàn nhạt xong, Đông Phương Ngữ Hinh trừng mắt nhìn , người này võ công sai, khinh công so nàng đều lợi hại hơn, nếu là muốn bỏ xa , tựa hồ dễ dàng như vậy......

      Hơn nữa, Hoan Hoan nếu là bị Nhân vương mang , kia......

      Nàng nghĩ làm cho Hoan Hoan xảy ra cái gì ngoài ý muốn, nàng dám mạo hiểm a......

      Nghĩ đến, hay là nhìn chút cho yên tâm, chết tiệt Nhân vương, chẳng lẽ có người muốn gả cho sao? Liền như vậy muốn cưới nàng làm thể tử?

      “Này nọ cho ta......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vươn tay, Âu Dương sửng sốt, chợt hiểu được cái gì, đem này gì đó lại đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Đông Phương tiểu thư phải cần sao?”

      Âu Dương trêu ghẹo nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nữ nhân này, đổi ý bất thành.

      “Dù sao ta muốn cùng ngươi trở về, mới cần phí phạm......”

      Âu Dương xấu hổ, nữ nhân này, chút mệt cũng chịu ăn a.

      Theo Âu Dương trở về, vẫn như cũ là trở lại phủ tướng quân, Hồng Lăng Lục Hà cũng chạy trở về, đám tự trách thôi Hoan Hoan bị người đều mang , chờ sau khi thành thân trả lại.

      Quả nhiên là Nhân vương động thủ, Đông Phương Ngữ Hinh trong lòng càng thêm oán hận cái Nhân vương kia--

      Tuy rằng, là từng cứu chính mình lần, nhưng, lần này làm cũng quá mức rồi .

      Âu Dương đưa nàng trở lại liền mất tích , hoặc là từ nơi bí mật gần đó giám thị nàng, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác được tồn tại của Âu Dương , chỉ có thể an tâm chờ ngày đến ngày thành thân.

      Nàng từng có ý đồ phái người tìm kiếm Hoan Hoan, nhưng lại vô ích, cái Nhân vương kia có thể có danh vọng như tại, như vậy tại Kỳ Thiên quốc nhưng là tuyệt đối có thực lực, cứng đối cứng cùng chính mình mà có khả năng.

      Đông Phương Ngữ Hinh từng muốn cùng mặt đàm điều kiện, nhưng vương phủ là nơi vương gia ở dưỡng thương, tùy tiện gặp người.

      Hơn nữa, còn có người cười trộm, cái gì thành thân liền cả ngày đều thấy đợi thêm chút nữa được sao.

      như vậy khiến Đông Phương Ngữ Hinh nghe xong muốn đánh người, nàng làm sao có thể muốn gặp cái lão nam nhân kia đâu?

      Hoan Hoan ở, Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác cũng có gì ý tứ, cũng ra ngoài dạo , nhưng Đông Phương Ngữ Hoa ngẫu nhiên thời điểm tới, cầm trang sức son phấnTứ Vương Gia đưa khoe ra phen, Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp nhìn.

      ☆, Chương 137: Bắt kẻ thông dâm ở phòng [ 3 ]
      Edit: voi còi


      Theo nàng, Tứ vương gia là người đáng tin nhất.

      Cái gọi là thú (cưới), mặc kệ là trắc phi hay vẫn là chính phi, cho tới bây giờ đều có tin tức .

      Đảo mắt, liền đến ngày tốt thành thân.

      Hai người thành thân, người là Nhân vương thanh danh hiển hách (nổi tiếng), dân chúng rất chú ý quan tâm.

      người khác là Đông Phương Ngữ Hinh, là đối tượng khoảng thời gian trước từng luận võ chiêu cha, dân chúng càng có người nào biết.

      Theo luận võ chiêu cha đến thiếu chút nữa bị thiêu chết, lại đến tứ hôn, xuất giá, Đông Phương tiểu thư này cuộc sống trôi qua thực đúng là lên lên xuống xuống a.

      Nhưng mà Nhân vương là hùng trong lòng dân chúng, tuy rằng......

      Tuy rằng lớn tuổi chút, thế nhưng vẫn là đối tượng tốt để thành thân như cũ, như vậy tới nay, trận thành thân này, nhưng là có ít người hâm mộ Đông Phương Ngữ Hinh.

      Nghênh thú (cưới), quá môn, bái đường......

      Thời điểm bái đường, Nhân vương luôn luôn xuất thế nhưng tự mình xuất . Nhân vương đại hôn, chính là việc lớn của Nhân vương phủ, mặc kệ là quan to quý nhân hay là dân chúng phổ thông, người qua giúp vui cũng thiếu.

      Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, Nhân vương bị mọi người chú ý nhiều nhất luôn luôn có xuất , thế nhưng ngay tại lúc mọi người đoán khoogn ra, lại thần bí ra bái đường.

      Đông Phương Ngữ Hinh cắn miệng, ô ô, thành thân thực mệt a.

      Mũ phượng nặng nề ép tới nàng đau đầu, rốt cục nàng cũng biết này nữ nhân cổ đại vì sao chỉ thành thân lần .

      Là vì quá mệt, nhất định là như vậy.

      Bái đường xong, Đông Phương Ngữ Hinh bị người đưa vào động phòng, chuyện ngồi trơ giường chờ tân lang qua như vậy, nàng Đông Phương Ngữ Hinh là làm như vậy.

      Nhàm chán đứng dậy, vài lần muốn xốc khăn voan lên đều bị nha đầu liều chết ngăn lại.

      “Ai, các ngươi xác định vương gia các ngươi tới sao?”

      “Vương phi, nô tì cũng biết......”

      Nha đầu sợ tới mức quỳ xuống, chuyện chủ tử có phải qua đây như vậy hay , nàng làm sao có thể biết đâu?

      “Hoan Hoan đâu?”

      “Vương phi thứ tội, nô tì cũng ......”

      Dựa vào, cái này nha đầu còn có thể khác ? Trừ bỏ biết, chính là ràng, là làm người khác tức giận.

      Trong khí bỗng nhiên thổi qua mùi vị khác thường, Đông Phương Ngữ Hinh nhăn nhíu mày, cảm giác đúng, tay lại đột nhiên bị người giữ chặt:

      “Ngữ Hinh, theo ta ...... Bổn vương biết ngươi thích Nhân vương ......”

      Này...... Tứ vương gia? Đây là có chuyện gì?

      Từ trước cho tới nay cướp tân nương, đều là...... Ở đường thành thân cướp ? Có ai gặp qua đến tân phòng cướp tân nương.

      “Vương gia...... Ta là Đông Phương Ngữ Hinh......”

      Tránh tay của Tứ vương gia ra, Đông Phương Ngữ Hinh ở dưới khăn voan, trầm giọng .

      “Bổn vương biết......”

      “Ngươi nếu là muốn dẫn người , hẳn là Ngữ Hoa ?” Mới cùng Ngữ Hoa giường, phát sinh quan hệ, cái này cần.

      “Ngữ Hinh.... ....” lại nắm lấy tay Đông Phương Ngữ Hinh, hai mắt dị thường nghiêm túc, chấp nhất:

      “Người trong lòng ta, luôn luôn là ngươi, người ta , cũng là ngươi...... Ngày đó ta bị người bỏ thuốc ...... Ta cho rằng đó là ngươi mới......”

      Cái gì! Đông Phương Ngữ Hinh hoảng sợ rồi, ra thời điểm ngày đó, Tứ vương gia thế nhưng cho rằng đó là chính mình.

      Chết tiệt, Tứ vương gia này thế nhưng có ý nghĩ bất chính với nàng?

      “Vương gia...... Ngươi là tỷ phu ( rể) của ta, Ngữ Hinh luôn luôn biết, ngươi ......”

      Đây là trả thù sao? Làm chính mình, lại chung quy có khả năng được đến chính mình?

      Tứ vương gia, lúc trước lỗi của ngươi, ngươi cũng biết?

      “Tứ vương gia là rất hăng hái, sang đây uống rượu mừng vậy mà lại đến tân phòng của bổn vương?”

      Ngoài phòng, bỗng nhiên vang lên thanh khàn khàn lãnh ......

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 138: Bắt kẻ thông dâm ở phòng [ 4 ]
      Edit: voi còi


      Ngoài phòng, bỗng nhiên vang lên thanh khàn khàn lãnh, Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, xoay người sang chỗ khác, thấy mọi người đứng, nam tử mang mặt nạ màu vàng xuất sắc mà đứng.

      Đây lại xem như kịch gì? Bắt kẻ thông dâm ở phòng sao?

      “Nhân vương...... Ta...... Ngữ Hinh cũng ngươi, vì sao ngươi lại ép nàng?”

      Tứ vương gia nhìn đến Nhân vương, có vài phần sợ hãi, nam nhân này, tuy rằng cùng bọn họ chút quan hệ huyết thống, thế nhưng địa vị ở Kỳ Thiên quốc, người nào có thể so sánh.

      “Nga? Bổn vương thế nào biết vương phi đồng ý gả qua? Vương phi, ngươi lúc trước là , gả cho bổn vương ?”

      Nhân vương nhanh tới, đến đứng trước mặt Đông Phương Ngữ Hinh, vươn bàn tay to, nâng lên.

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng lui về phía sau bước, Nhân vương này muốn làm cái gì? Trước mặt nhiều người như vậy đánh nàng?

      có khí độ như vậy ?

      “Vương phi làm gì lạnh nhạt như thế? Bổn vương chính là muốn đem khăn voan của ngươi xuống...... Phu quân chưa trở về, ngươi sao lại như vậy nghịch ngợm xốc khăn voan lên......”

      Ngạch...... Đông Phương Ngữ Hinh có chút gì, người này, vội vàng tới như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ là vì giúp nàng buông khăn voan sao?

      Vừa rồi nàng cùng người nam nhân ở cùng nhau, nam nhân kia, tựa hồ còn dụ dỗ nàng bỏ trốn đâu.

      lại nâng tay lên, lần này Đông Phương Ngữ Hinh cũng lui lại, nhìn nhàng buông khăn voan.

      nghĩ tới Nhân vương mặc dù tuổi có chút già, lại rất ôn nhu!

      “Vương phi, ngươi còn chưa có trả lời vấn đề của bổn vương đâu?” cao giọng , nhưng đề cập tới chuyện Hoan Hoan, Đông Phương Ngữ Hinh biết là cố ý.

      có...... Làm sao có thể đâu? Gả cho vương gia, là...... Là vinh hạnh của ta......”

      Cố ý tăng thêm hai chữ vinh hạnh, Nhân vương vừa lòng xoay người:

      “Nếu như thế, các vị mời trở về ......”

      Nhân vương như vậy, mọi người ai dám lưu lại, uy vọng của Nhân vương tại đây, ai dám thêm cái gì?

      Chỉ có Tứ vương gia, có lẽ ở trong lòng là sợ Nhân vương này, nhưng nghĩ buông tha như vậy, bởi vì nếu là lần này buông tha cho, cùng Đông Phương Ngữ Hinh lại cũng có cơ hội .

      “Ngữ Hinh...... Ngươi nguyện ý gả cho ?”

      Khuôn mặt tuấn tú mảnh rối rắm, kiên trì, tối thiểu, đối với tình của Đông Phương Ngữ Hinh, xem như tương đối kiên trì.

      “Ta nguyện ý......”

      Giương mắt lẳng lặng nhìn , Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên nở nụ cười:

      “Vương gia, nếu là năm năm trước, ngươi hỏi Ngữ Hinh chuyện này, Ngữ Hinh tất nhiên là vui vẻ vạn phần. Chính là, rất nhiều việc bỏ lỡ liền bỏ lỡ...... Ngài cũng trăm ngàn đừng oán hận tỷ tỷ. Việc này trách nàng ta, muốn trách, cũng cũng chỉ có thể trách chúng ta hữu duyên vô phận......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vạn phần quan tâm xong, lời này bên ngoài là giúp đỡ Đông Phương Ngữ Phượng chuyện, nhưng thực tế cũng là......

      Sắc mặt Tứ vương gia càng đen, hai người bọn họ cái gọi là vô duyên phận, còn phải bởi vì nữ nhân chết tiệt kia.

      “Ngữ Hinh, ta biết ngươi thích Nhân vương, theo ta , ta tìm hoàng thượng, ông ấy luôn luôn thương ta nhất, nhất định đồng ý chuyện của chúng ta ......”

      Người này chẳng lẽ là càng sống lại càng trẻ sao (ngây thơ)?

      Nếu như hoàng thượng đồng ý, ở lần đầu tiên cầu ông ta đồng ý, cần gì phải phải chờ tới tại đâu?

      “Vương gia, ngươi ...... Nhân vương đối ta có ân cứu mạng, ta nguyện ý gả cho ......”

      Xem, Đông Phương Ngữ Hinh cỡ nào có tinh thần hy sinh a.

      Nhưng mà, tính tình Nhân vương này tệ a, nữ nhân của mình bị người dụ dỗ như vậy, thế nhưng còn chưa có phát hỏa









      ☆, Chương 139 :Ái phi muốn nghỉ ngơi?

      Edit: ..Lam Thiên..

      Đông Phương Ngữ Hinh thầm nhìn về phía Nhân vương, mặt nạ che kìn gương mặt căn bản nhìn thấy biểu cảm gì.

      Hỉ nộ ái ố, cái gì cũng nhìn thấy, bất quá người này tính nhẫn nại nhưng là cũng sai .

      “Ngữ Hinh...... Ta biết ngươi......”

      “Tứ Vương Gia, ngươi chưa hết sao?” Tứ Vương Gia chết cũng buông tay, Nhân vương rốt cục nhìn được, thanh trầm vừa ra, Đông Phương Ngữ Hinh đều nhịn được run run chút.

      Nhân vương rốt cục phát hỏa , khủng bố.

      “Ngươi chính là cái lão nhân, căn bản xứng với Ngữ Hinh......”

      Tứ Vương Gia đỏ hồng mắt xong, theo trong mắt , Đông Phương Ngữ Hinh thậm chí cảm giác được cỗ hương vị điên cuồng.

      “Này...... Ha ha, Tứ Vương Gia, còn tới phiên ngươi chuyện với ta......”

      Nhân vương hắc hắc cười, bỗng nhiên đối với ngoài cửa hô:

      “Bắt đưa ra ngoài cho bổn vương, bổn vương muốn động phòng......”

      Vèo...... đạo bóng trắng rơi xuống đất, đúng là cái người khiến nàng chán ghét Âu Dương.

      văn nhã cười:“Tứ Vương Gia, thỉnh ......”

      “Hừ...... Ngươi tính cái gì vậy, cút! Bổn vương muốn dẫn Ngữ Hinh cùng nhau ......”

      Tứ Vương Gia cố chấp xong, Âu Dương nhàn nhạt cười:“Này, chỉ sợ phải do vương gia định......”

      xong trực tiếp túm lấy tứ vương gia, Tứ Vương Gia vận khởi đấu khí muốn đem mở ra, bất quá......

      Làm cho người ta kinh dị là, đấu khí của Tứ Vương Gia đối với Âu Dương thế nhưng nửa điểm cũng có tác dụng.

      tay nhắc Tứ Vương Gia, liền giống như diều hâu bay ra ngoài, trước khi còn săn sóc đóng cửa lại, miệng lại cười :

      “Vương phi hảo hảo thử xem lão vương gia được ...... nếu vừa lòng, ngày mai ta giúp ngươi tìm vài cái khác ......”

      Oanh...... đạo kình khí bay tới, Âu Dương vội vàng tránh ra, miệng than thở :

      là keo kiệt, lời này cũng phải ta , là tiểu vương phi của ngươi có được ? Có bản lĩnh ngươi đem ngươi tiểu vương phi cấp diệt......”

      Bất quá lời này Đông Phương Ngữ Hinh cũng nghe được, nàng nghe được phỏng chừng trực tiếp gặp trở ngại,

      Cửa phòng đóng lại, trong phòng lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ.

      nha hoàn, từ lúc Nhân vương người bị người mang .

      Tứ Vương Gia vào thời điểm dùng xong loại mê dược, mà bọn nha đầu cũng địch lại, tự nhiên sớm hôn mê bất tỉnh.

      Lúc này, trải qua này trận ầm ĩ, trong phòng mùi triệt để biến mất, mê dược công năng cũng tan hết .

      Bất quá, nghĩ tới Âu Dương võ công tốt như vậy, Tứ Vương Gia nhưng là khí chi tiên tầng mười a, còn có thể ngoạn như vậy, may mắn ngày nào đó bọn họ giao thủ, nếu là giao thủ , chính mình nhất định thất bại thảm.

      trong lúc suy nghĩ, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, khăn voan đỏ thẫm lại bị vạch trần, lộ ra khuôn mặt nho được trang dung tinh xảo tuyệt sắc.

      Mà lúc này, trước mặt Đông Phương Ngữ Hinh, nhìn thấy vẫn như cũ là cái mặt nạ kim hoàng sắc.

      Nàng thản nhiên nhìn , trong lòng khó tránh khỏi có vài phần sợ hãi.

      Tuy rằng này nam nhân tuổi rất lớn , phỏng chừng là thể động phòng , nhưng......

      Ai chuẩn đây? thời điểm nàng ở đại, phải vẫn có người chín mươi tám tuổi còn làm lấy vợ sinh con sao?

      Hơn nữa, lão nam nhân đều là loại tương đối biến thái .

      Đông Phương Ngữ Hinh hai mắt đề phòng nhìn , tuy rằng nàng võ công cũng sai, nhưng......

      “Sắc trời còn sớm ...... Ái phi cần phải nghỉ ngơi a?”

      Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh mặt đề phòng, Nhân vương có chút biết gì, nữ tử này phải luôn luôn là rất lớn gan sao? Lúc này thế nhưng cũng cảm thấy sợ hãi?

      ☆, Chương 140: Hóa thân thành cầm thú

      Edit:..LamThiên..

      Mà chuyện vừa rồi, nàng tính toán cho lời giải thích sao?

      Tuy rằng nữ nhân chính mình bị nam nhân khác dụ dỗ muốn bỏ trốn, khả năng thuyết minh nữ nhân này có sức quyến rũ.

      Nhưng...... Các ngươi cũng đừng làm ràng như vậy ?

      Đêm tân hôn, ở lúc động phòng thương lượng chuyện này, có phải hay cũng quá đem vương gia để vào mắt ?

      “Ngạch...... Vương gia, ngươi lão mệt mỏi trước hết nghỉ ngơi chút ...... Ta làm phiền......”

      Ngươi lão...... Nghe thấy từ này, Nhân vương khóe miệng hung hăng giật giật, lão hổ phát uy, nàng đúng cho chính mình là lão nhân thể làm sao?

      “Ái phi sao...... Kia vừa vặn, hầu hạ bổn vương thay quần áo ......”

      xong dang hai tay ra, mặt nạ Hoàng Kim đối diện với Đông Phương Ngữ Hinh, giọng điệu cũng là cực kì tự nhiên .

      Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, này...... Đây là việc nàng phải làm sao?

      Ai, nàng lớn như vậy, trừ bỏ cấp Hoan Hoan thay quần áo hầu, nàng còn chưa có hầu hạ qua ai đâu?

      “Vương gia, thiếp thân chân tay vụng về , chỉ sợ chọc vương gia sinh khí, nếu ta kêu cái nha đầu tới......”

      “Ái phi, đây là chức trách của ngươi......”

      Nhân vương kiên trì xong, Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ, tựa hồ, thê tử giúp trượng phu thay quần áo cũng bình thường, quên , liền đem trở thành Hoan Hoan được......

      Đông Phương Ngữ Hinh chậm rì rì qua, lúc này Nhân vương đến bên giường, nàng thân thủ muốn giúp cởi bỏ quần áo, cũng biết là do khẩn trương hay là kinh nghiệm, nửa ngày cũng chưa cởi được.

      “Ái phi nếu bổn vương dạy ngươi ?”

      xong, tay bỗng nhiên vươn ra, nắm giữ bàn tay bé của Đông Phương Ngữ Hinh, chậm rãi , cẩn thận , nghiêm cẩn cởi bỏ quần áo, cởi ra hỉ bào đỏ thẫm kia.

      “Cái kia...... Vương gia, chính ngươi tự mình cởi phải được rồi sao? Thế nào còn......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn oán giận, lại phát bàn tay hướng tới chính mình, thế nhưng chết tiệt phóng tới ngực nàng.

      “A...... Nhân vương, ngươi muốn làm cái gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng ngăn chặn bàn tay to của , vẻ mặt mang theo kinh hoảng .

      “Động phòng......”

      vẫn như cũ nhìn nàng, thanh nhàn nhạt , khàn khàn a.

      “Ta......”

      Đông Phương Ngữ Hinh mặt đề phòng nhìn người lạnh như băng Hoàng Kim mặt nạ lão vương gia:“Vương gia, ta thành thân qua!”

      “Tốt lắm, có kinh nghiệm ......”

      Nhân vương giọng điệu lạnh nhạt mở miệng, tựa hồ nửa điểm cũng để ý.

      “Ta mang thai qua?”

      “Cơ bản công năng đều tốt, bổn vương yên tâm,,” Tay dùng chút lực, tránh thoát bàn tay bé của nàng, giọng :

      “Có lẽ, bao lâu, chúng ta liền sinh thêm cái đứa ......”

      A...... Này vương gia cài gì? Tư tưởng thế nào liền biến thái như vậy?

      Đông Phương Ngữ Hinh bi phẫn , vương gia này tâm tính cũng quá rộng lượng ? Này đều có thể để ý?

      “Ta có đứa trẻ......”

      “Vừa vặn, tiết kiệm bổn vương ngày đêm vất vả......”

      Tâm tình của càng là sai:

      “Bất quá, nếu là ái phi thích, bổn vương rất thích chiều theo ý nàng.....”

      Mỗ nữ bỗng nhiên có loại bi phẫn như đàn gảy tai trâu :“Vương gia, ngươi được ?”

      này đều có thể thản nhiên nhận như vậy, chớ phải là có khả năng sinh dục chứ?

      Đông Phương Ngữ Hinh mắt to quét về phía người nào đó, cũng nghĩ bỗng nhiên bị người áp đảo ở hỉ giường:“Ái phi có thể tự mình thử xem......”

      “Ta @##@”

      Đông Phương Ngữ Hinh muốn mắng chửi người lời còn chưa xong, người nào đó hóa thân cầm thú chặt chẽ ngăn chận nàng giãy dụa.

      Hơn nữa, này phải trọng điểm, trọng điểm là Đông Phương Ngữ Hinh tự mình có cảm giác võ công của mình cũng sai nhưng ở trước mặt dĩ nhiên lại bé đáng kể như thế.
      minhhanhng thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 141: Ta ở phía
      Edit: voi còi


      Căn bản nàng liền sử ra chút khí lực nào. Tay chân ở dưới thân của di chuyển nhúc nhích được chút nào.

      “A...... Nhân vương, ngươi đừng như vậy, ta biết ngươi được...... Ngươi được, được ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh hối hận, xem ra mặc kệ đối nam nhân tuổi nào, hai chữ “ được”, vĩnh viễn đều là cấm kỵ.

      “Biết sai lầm rồi?”

      bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt nạ cách khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hinh xa chút, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng dùng sức gật đầu:

      “Ân, biết......”

      “Vậy là tốt rồi......”

      cười hắc hắc, ngay tại khi Đông Phương Ngữ Hinh cho rằng muốn đứng dậy, tay lại hướng tới y phục người nàng, tê tiếng liền xé tan:

      “Đáng tiếc, chậm......”

      Y phục kiện lại kiện bay ra, hồng sa trướng lạc, trong màn người liều mạng chiếm lĩnh, người khác cũng là liều mạng chống cự.

      “Ngươi......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vừa muốn cái gì, miệng lại bị cái này nọ ngăn chặn, nàng phẫn nộ cúi đầu xem, dĩ nhiên là......

      Cái yếm của nàng......

      Nam nhân chết tiệt, ngươi là cuồng bạo lực a.

      bàn tay của ngăn chặn hai cái tay bé của nàng, Đông Phương Ngữ Hinh dưới thân giãy dụa càng thêm kích thích thân hình mẫn cảm của , ánh mắt u ám, hai mắt lửa nóng nhìn thân mình chịu khuất phục kia.

      Cái địa phương kia sớm cứng rắn như thiết, muốn nhanh chút phóng thích chính mình, nhưng mệt cho tiểu nữ nhân này nửa điểm cũng an phận.

      “Lại giãy dụa, có tin ta mớm thuốc cho ngươi hay ......”

      Nhân vương phiền muộn , Đông Phương Ngữ Hinh nghe xong trong lòng run lên, uy dược...... Nàng đương nhiên biết đó là có ý tứ gì a?

      “Nữ nhân, ngươi ngươi giãy dụa cái gì? Ngươi là thê tử của bổn vương, động phòng cũng là thiên kinh địa nghĩa (ý là đây là điều tất nhiên) ?”

      Vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng, mạnh mẽ giữ lấy dễ dàng, nhưng muốn.

      Bởi vì, đối với nữ nhân này, cũng phải là hoàn toàn vô tình.

      Giữa bọn họ có Hoan Hoan, qua muốn học nàng.

      “Ô ô......” Đông Phương Ngữ Hinh miệng bị ngăn chặn, tự nhiên là cái gì cũng nên lời, chẳng qua ánh mắt nàng lóe ra, tựa hồ có lời muốn .

      Nhân vương thở dài, hất cái gì đó trong miệng nàng ra, lúc này cũng phát kia nhưng lại......

      Đỏ mặt lên, chẳng qua cách mặt nạ, ai có thể nhìn đến.

      “Ngươi...... Ngươi cầm thú này......”

      Miệng vừa mới khôi phục tự do, Đông Phương Ngữ Hinh dùng sức thở hổn hển, mắt to phẫn nộ nhìn chằm chằm a:

      “Ngươi cũng dám đối với ta như vậy ?”

      Phía dưới nóng rực làm cho Nhân vương cảm thấy cực kì trướng đau, nhưng mà nhẫn nại, thở dài:

      “Chúng ta thành thân, động phòng là chuyện đương nhiên......”

      xong, ánh mắt bỗng nhiên sâu sắc: “Hơn nữa, ngươi phải luôn luôn lo lắng bổn vương được sao? thử làm sao mà biết?”

      Lời , khiến cho ánh mắt của Đông Phương Ngữ Hinh tự giác nhìn xuống, nhuwang mà thân mình hai người kề sát, nàng nhìn thấy rốt cuộc làm sao.

      Kia cứng rắn gì đó hẳn là......

      “Được...... Thử xem liền thử xem......” Đông Phương Ngữ Hinh quyến rũ cười, trong mắt loé lên tia sáng tỏ:

      “Nhưng mà, ta muốn ở phía ......”

      Ngạch...... Nhân vương ngẩn ngơ, hồ nghi nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nũ nhân này sao bỗng nhiên lại chủ động như vậy?

      phải lại có mưu quỷ kế gì ?

      “Thế nào?? Nhân vương chẳng lẽ sợ ta ra vẻ sao? Đây chính là vương phủ của ngươi, nơi nơi đều là ngươi nhân, ngươi sợ gì?”

      Nhân vương nghĩ cũng đúng, gật gật đầu, xoay người nằm xuống, Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu sang bến, vừa vặn có thể đánh giá thân mình của Nhân vương.

      ☆, Chương 142: Nữ nhi rình coi
      Edit: voi còi


      Thân mình cao lớn, làn ra rất trắng.

      Đông Phương Ngữ Hinh vươn cánh tay của mình ra so sánh chút, lại bi ai phát , cùng nữ nhân thế nhưng cũng có thể so sánh.

      Ai, đây là nam nhân sao? Làn da tốt như vậy, quả thực chính là chủ đề vật liệu a.

      Thân thủ nhàng mà vuốt ve lên, bóng loáng, non mịn, giống như dương chi mỹ ngọc (mỡ dê) tốt nhất.

      Đông Phương Ngữ Hinh thích vuốt buông tay, người nam nhân như vậy, da thịt như vậy, làm sao có thể là ông già đâu?

      Chứ phải là, lão nhân này cũng nghịch sinh trưởng sao?

      Đông Phương Ngữ Hinh bẹt bẹt miệng, cảm giác này khả năng tính .

      “Nữ nhân, ngươi phải muốn ở phía sao? Nhanh chút......”

      Nhân vương nhìn nữ nhân này chỉ vuốt chính mình chứ có động tác của bước tiếp theo, vui nhíu mày, nữ nhân này lại làm sao thế?

      Chứ phải ngoài miệng thị nàng như thế, thực tế cũng là sợ hãi sao?

      “Ta...... A, ngươi cái này......”

      Bị vừa như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục phục hồi lại tinh thần, cũng có gan nhìn đến bộ phận trọng tâm kia ...

      “Thế nào? Nữ nhân, ngươi nhìn thấy vừa lòng ??”

      Rốt cục nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía vĩ đại của , Nhân vương vừa lòng nhìn nữ nhân kia đôi mắt kinh sợ miệng ngây ngốc, còn dám được, đương nhiên lát nữa làm nữ nhân này biết cái gì kêu được.

      “Cái kia......”

      Xem đại gia hoả ý chí chiến đấu sục sôi kia, khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hinh đỏ lên, nàng......

      Được rồi, nàng là xem qua bản người vật , nhưng lúc trước cũng có lén vụng trộm xem qua phim ảnh, nhìn chút, cảm giác cái này kích cỡ đúng là đủ lớn.

      “Cái gì cái kia? Nữ nhân, ngươi đến cùng có được hay ? Có phải muốn ở phía ngẩn ngơ......”

      Nhân vương kiên nhẫn xong, tại cái địa phương kia của sưng lên lợi hại, trước mắt có đại mỹ nữ, thế nhưng cố tình nữ nhân này lại rất chậm chạp......

      Trời ạ, cần dày vó người như vậy ?

      “Ta...... Ai ta được, ta cái này......”

      Đông Phương Ngữ Hinh xoay người vừa muốn lên, chưa hạ xuống, bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt nóng bừng ......

      Có người rình coi ......

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng quay đầu, thấy phái ngoài màn giữa đống y phục rải rác đầy đất, nha đầu phấn điêu ngọc mài mở to đôi mắt đen láy xem bọn họ:

      “Mẫu thân, có thể đem màn xốc lên hay , con nhìn hai người động phòng như thế nào a......”

      “Con......”

      Hoan Hoan? Phản ứng đầu tiên của Đông Phương Ngữ Hinh chính là chạy nhanh trốn vào trong chăn.

      Đem chính mình cùng Nhân vương bao bọc kỹ.

      Trời ạ, Hoan Hoan sao lại ở chỗ này? Bé tới lúc nào? Đều nhìn thấy gì?

      Nàng có phải nên may mắn ánh đèn trong phòng phải rất sáng hay , hơn nữa tấm màn này đủ dày, bằng ......

      “Mẫu thân, động phòng đều là muốn nữ nhân ở phía sao?”

      Tiểu nha đầu này, bị bắt gặp thế nhưng chút áy náy, ngược lại là càng thêm tự nhiên hỏi.

      Giọng điệu hồn nhiên kia, làm cho người ta biết nên như thế nào cho tốt.

      “Ngươi...... phải võ công của ngươi rất cao sao? Tại sao cũng phát bé ở đây?”

      Đông Phương Ngữ Hinh oán giận nhìn Nhân vương, Nhân vương bất đắc dĩ thấp giọng :

      “Vừa rồi ta bị ngươi làm cho dục hỏa đốt thân, làm sao có thể biết ngươi......”

      Lời còn lại, bị Đông Phương Ngữ Hinh trừng mắt nhìn trở về, mà Tiểu Hoan Hoan chẳng những , ngược lại hướng về phía trước mà tới.

      “Mẫu thân......”

      “Dừng lại......”

      Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng vẫy tay để bé đừng tới, Hoan Hoan hiểu đứng lại: “Mẫu thân, sao người lại keo kiệt như vậy a, để cho Vu Hoan Hoan xem ......”

      Lời bên lề: Ôi ta này thịt có nhưng cũng đủ để đỏ mặt nhỉ???? Còn Hoan Hoan, trời ơi, đáng chết mất…..
      minhhanhng thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 143: bị đói tỉnh

      Edit: .. Lam Thiên ..

      Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, này phải vấn đề keo kiệt hay keo kiệt được ? Loại tình này, cái tiểu hài tử như con có thể xem sao?

      “Ngươi tìm cách để Hoan Hoan về phòng a......”

      Nếu chuyên này nàng bị Hoan Hoan nhìn thấy, vậy nàng cũng cần gặp người khác nữa

      “Có thể, nếu lát nữa ngươi để ta ở ......”

      Nhân vương thấp giọng xong, Đông Phương Ngữ Hinh do dự chút, nàng tựa hồ......

      hay ở dưới nàng đều có kinh nghiệm, kia vậy ở đâu phải cũng giống nhau sao ?

      “Tùy tiện ngươi......”

      Nhân vương vừa lòng cười, quay đầu nhìn về phía Hoan Hoan, ôn nhu :

      “Mỹ nữ Hoan Hoan, chờ con lớn, mẫu thân tự nhiên cho con biết thế nào là động phòng ...... Bất quá tại được? Con trước trở về ngủ được ? phải con với ta con muốn có tiểu đệ đệ sao? Phụ thân phải giúp con tạo tiểu đệ đệ hay sao?”

      Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, có thể cùng đứa năm tuổi chuyện như vậy sao?

      Nàng xấu hổ đến cả đầu đều giấu trong chăn, ta ra, ai cũng nhìn thấy ta......

      Hoan Hoan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi :

      “Được rồi...... Bất quá con muốn có tiểu đệ đệ a......”

      Thân mình xoay cái bỏ chạy ra ngoài, Nhân vương nhìn bé ra ngoài rồi cũng xoay người cái đem Đông Phương Ngữ Hinh áp đảo dưới thân......

      “Ngươi làm cái gì?”

      quên vừa mới đáp ứng ta chuyện gì sao?”

      “Ngạch......” Cúi đầu, trầm mặc, cuối cùng nàng nhắm mắt lại:

      “Nhanh chút, xong rồi ta muốn ngủ......”

      Nhân vương cúi đầu, nhìn nữ nhân này giống như lên chiến trường , có chút biết gì......

      nữ nhân này thực cho rằng chuyện này chỉ là nhiệm vụ sao?

      Bất quá, cho dù là nhiệm vụ, cũng đơn giản như vậy, bổn vương tất nhiên cho ngươi đêm ngủ.

      Hôm sau, cửa tân phòng vẫn luôn mở.

      Hồng Lăng cùng Lục Hà có chút bất an, muốn qua nhìn chút, nhưng Âu Dương lại ngăn cản bọn họ:

      “Bọn họ ở bên trong tạo tiểu hài tử...... Ngươi xác định muốn qua nhìn?”

      Vừa nghe thấy lời này, hai cái nha đầu chưa hiểu đời đỏ bừng khuôn mặt.

      Này tạo tiểu hài tử, tiểu thư dễ dàng nghe lời như vậy sao?

      Bất quá nghe thấy tiểu thư kêu bọn họ, bọn họ tự ý vào tựa hồ cũng tốt.

      Ngày thứ ba, Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục cũng bị đói tỉnh.

      Nàng mở to mắt, cảm giác cả người đều khó chịu lợi hại, nghĩ đến vương gia biến thái kia, chết tiệt.

      Là ai lão nam nhân được ?

      Nhân vương này, biết ăn dược gì, thế nhưng lại cường hãn như vậy.

      Ô ô, cũng biết triền miên qua bao lâu, dù sao nàng cuối cùng cũng là do mệt mà ngất .

      Này đúng là cầm thú...... Phỏng chừng là ăn ít các loại dược .

      Hừ......

      Quay đầu, nhìn người bên kia vẫn còn ngủ.

      Người này, làm sao lúc nào cũng đều mang theo mặt nạ? Đến Ngủ cũng mang theo? Kia biết lớn lên có bao nhiêu xấu xí a.

      Bất quá, tuy rằng lớn lên là ra gì, nhưng......

      Dáng người cũng sai, cái kia cũng cường hãn, hơn nữa kỹ thuật xem như thông qua, nàng lúc đầu tuy là có chút quá thoải mái, nhưng cuối cùng nàng cũng có chút hưởng thụ , cho nên, nam nhân như vậy, coi như là miễn cưỡng được thông qua !

      Lúc này, vẫn ngủ, mà nàng lại tỉnh.

      Bọn họ là vợ chồng, nam nhân mặc kệ là xấu xí là xinh đẹp tại đều là tướng công của nàng ?

      Thê tử nhìn dung mạo tướng công chút, hẳn cũng là chuyện cực kì bình thường ?

      Tay nàng lặng lẽ vươn qua, muốn tháo xuống cái mặt nạ màu vàng mặt .

      Nàng khinh bỉ , cho dù là người quái dị.

      Dù sao nam nhân lớn lên xấu hay xấu cũng quan hệ, buổi tối tắt đèn phải cùng dạng sao?

      Đông Phương Ngữ Hinh hung ác nghĩ vậy, tựa hồ, nàng có chút giống như là nữ tử bị dạy hư .

      ☆, Chương 144: đêm qua ngươi ăn dược gì?
      Edit: ..Lam Thiên..

      Tay chậm rãi vươn qua, rốt cục nàng chạm đến chiếc mặt nạ hoàng kim sắc, nhưng vừa mới cầm lấy, bàn tay bị người bắt lấy:

      “Hinh Nhi ngươi tỉnh?”

      thanh trầm thấp vang lên, Hinh Nhi xưng hô biến hóa ràng như vậy, nàng vẫn là thực có vài phần chịu nổi đâu?

      “Cái kia...... Vương gia......”

      Bị người bắt ngay tại trận, Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần chột dạ, nàng hắc hắc nở nụ cười.

      “Có phải hay tối hôm qua vi phu đủ nỗ lực, Hinh Nhi thế nhưng sớm như vậy liền tỉnh?”

      xong, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghe vội vàng lắc đầu:

      ...... Vương gia, ngươi nỗ lực ......”

      thân mình nho của nàng tại dường như muốn tan dã , cơ hồ chính là tháo ra sau đó lắp giáp lại, vương gia này thế nhưng còn nỗ lực, kia nếu nỗ lực, chẳng phải là......

      Cả ngày bị nhốt ở giường, dưới đâu được.

      Nghĩ đến tình huống như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh nhịn được sợ hại.

      “Phải ? Hinh Nhi cảm giác đủ rồi?”

      ánh mắt ôn nhu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, cúi đầu muốn ở tay nàng thân chút, bất quá tại mang theo mặt nạ, thân được.

      ......”

      “Kia Hinh Nhi tìm nam nhân khác chứ?

      Nghĩ tới lời của tiểu nữ nhân này lúc trước , vẫn như cũ để ý.

      , tuyệt đối ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh lại gật đầu cam đoan, Nhân vương mới buông tha nàng, thở dài :

      “Nghe bọn nàng muốn tìm nam nhân khác, vi phu nghe xong rất là sinh khí, vốn là quyết định đem nàng vây ở chỗ này mười ngày , bất quá nhìn nàng nhận sai thái độ tốt, lần này liền thôi...... Hinh Nhi, bất quá này cũng chỉ có lần, nếu là có lần sau, vi phu để ý nhất định vây nàng mười ngày dường đấy......”

      Mười ngày? Này thực biến thái. Đông Phương Ngữ Hinh thầm xong, nàng vội vàng đứng dậy muốn mặc quần áo.

      Cùng vương gia này ở cùng nhau rất nguy hiểm, này có thể xem như gừng càng già càng cay hay ?

      “Ngươi quay đầu ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh muốn mặc quần áo, đối với Nhân vương phân phó .

      “Hảo......”

      Rất kỳ quái , thế nhưng có phản đối. Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng mặc quần áo, sau khi mặc xong toàn bộ, mới quay đầu nhìn về phía Nhân vương, cười :

      “Vương gia...... Ta bỗng nhiên phát cái cơ hội kiếm tiền rất tốt......”

      Tuy rằng nàng thiếu tiền, nhưng này đời có ai ghét bỏ tiền nhiều chứ?

      “Ân?” Nhân vương quay đầu, hiểu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Ngươi ngày đó ăn là dược gì a, cường hãn như vậy, thứ này nếu là làm nhiều chút đem ra ngoài bán, phỏng chừng tuyệt đối kiếm được nhiều tiền......”

      Nhân vương sửng sốt, Đông Phương Ngữ Hinh bay nhanh ra ngoài.

      “Nha đầu kia có ý tứ gì? Đợi chút, nàng chớ phải là cho rằng......”

      Vèo tiếng, Nhân vương bỗng nhiên ngồi dậy, hừ lạnh :“Nữ nhân, lá gan , cũng dám hoài nghi bổn tọa uống dược?”

      Cầu nước chảy, đình đài lầu các, hoa tươi thải điệp, này Nhân vương phủ cảnh vật tệ a.

      Bất quá bởi vì Nhân vương thân mình tốt nên mới ở ngay tại phủ dưỡng bệnh, trong phủ người cũng nhiều.

      tại trong phủ nhiều người , đại bộ phận vẫn là gần nhất mới tìm đến .

      “Phụ thân...... Hoan Hoan làm rất tốt ?”

      Trong bụi hoa, tiểu nha đầu mặc thân váy màu trắng noãn, ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào , mặt mang theo chút kiêu ngạo kể công.

      “ tiểu nha đầu con, làm sao có thể nghĩ đến tân phòng của chúng ta?”

      Nha đầu đứng đối diện với nam tử, nam tử vẫn như cũ mang theo mặt nạ hoàng kim sắc, sủng nịch nhu nhu tóc tiểu nha đầu.

      “Con vốn là tò mò nhưng sau đó , liền tùy thời phát huy chút......”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :