1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Xuyên không ] Đích nữ cuồng phi: cực phẩm bảo bối vô lại nương - Mã Duyệt Duyệt ( Hoàn - 1176c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆ Chương 98: tái kiến mĩ nam [ 1 ]
      Edit:..LamThiên..

      Bất quá, đến cũng là xứng đáng, Tưởng Văn Cầm nữ nhân kia vốn phải là thứ tốt lành gì, còn có Đông Phương ngữ Học, mắng chửi người là ngoan độc, bị như vậy cũng rất xứng đáng.

      hồi chúng ta trở về nhìn xem, phủ tướng quân lúc này hẳn là rất náo nhiệt ......”

      ......

      “Tuyệt, là trúng độc , loại độc hiếm thấy, ta cũng có biện pháp......”

      Phủ Tướng quân, bạch y nam tử bắt mạch cho Đông Phương ngữ học xong nhàn nhạt mở miệng .

      “Trúng độc?”

      Đông Phương ngữ Tuyệt vừa nghe, sắc mặt càng thêm hung ác nham hiểm, bên cạnh Tưởng Văn Cầm nghe xong ô ô khóc lên, Đông Phương Trình sắc mặt lãnh, nhìn ra nghĩ cái gì.

      “đúng vậy......”

      bạch y nam tử đứng lên, từ trong lòng xuất ra viên dược màu trắng , đưa cho Đông Phương ngữ Tuyệt:

      “Thuốc này vật có thể tạm thời hạ nhiệt, ngươi nên biết, nếu là thân thể liên tục nóng như vậy, các bộ khác bên trong đều bị thương tổn, đến lúc đó, cho dù là tìm được phương pháp giải độc, cũng vô dụng .”

      Đông Phương ngữ Tuyệt vội vàng qua, đem đồ vật đưa cho nha đầu.

      “Chết tiệt, Đông Phương Ngữ Hinh, nàng cũng dám hạ độc ngữ Học......”

      “Đông Phương Ngữ Hinh?”

      bạch y nam tử chau chau mày, tên này, tựa hồ quá quen thuộc.

      “Chính là nữ nhân chết tiệt nhị nha đầu, đem ngữ học quăng vào trì thủy (ao thối), bằng , ngữ học thân thể khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể......”

      Tưởng Văn Cầm che miệng khóc, nàng nghĩ tới nữ nhân kia hạ độc.

      tại xem ra, chỉ có tìm được nữ nhân kia, mới có thể giải độc .

      “Trì thủy ở đâu?”

      bạch y nam tử tiếp tục dây dưa cái tên có chút xa lạ kia, bình tĩnh mở miệng hỏi.

      “A......” phu nhân thương tâm khóc, nghe hiểu được hỏi vậy là có ý tứ gì, nhưng Đông Phương ngữ Tuyệt cùng quen biết nhau thời gian khá dài, liền biết hỏi như vậy tất có nguyên nhân, “Nương, ngữ học rơi xuống trì thủy, trì thủy đó ở đâu...... Sư huynh muốn qua nhìn chút......”

      Phu nhân vừa nghe, vội :“Thải linh, còn mau dẫn mạnh công tử tới đấy nhìn......”

      bạch y nam tử kêu Mạnh Hạo, là sư huynh của Đông Phương ngữ Tuyệt, ngẫu nhiên cũng tới tướng quân phủ, là người lạnh nhạt, thông thường rất ít xen vào chuyện của người khác.

      “Vâng...... Phu nhân......”

      Thải linh dám chậm trễ, vội vàng trước dẫn đường, Mạnh Hạo cùng Đông Phương ngữ Tuyệt theo sau, chưa đến ao, xa xa ngửi được cỗ mùi vị hôi thối.

      Đông Phương Ngữ Tuyệt sắc mặt lạnh lùng, này, còn chưa tới khó ngửi như vậy, biết Ngữ Học như thế nào có thể kiên trì được thời gian dài như vậy?

      “Mạnh công tử, ......”

      Đông Phương Ngữ Hoa mặt còn sưng, nghe mạnh công tử đến , nàng vội vàng trang điểm ra.

      Nhắc tới cái Đông Phương Ngữ Hoa cũng là ngu ngốc , Đông Phương Ngữ Học rơi xuống nước bị bệnh nàng tới, chỉ phái nha đầu qua hỏi thăm chút, lúc này mỹ nam vừa tới, nàng lập tức liền tự mình tới, cũng sợ phu nhân mắng nàng.

      Bất quá, nàng đối với mạnh công tử thích lâu, mà bình thường căn bản cơ hội nhìn thấy , nay bỗng nhiên nghe thấy đến đây, nàng làm sao có thể buông tha cho này cơ hội.

      “Tam tiểu thư......”

      Mạnh Hạo nhàn nhạt cười, Đông Phương Ngữ Hoa mặt đỏ ửng, Đông Phương Ngữ Tuyệt trừng mắt nhìn nàng cái, nhưng cũng chưa cái gì.

      “mạnh công tử sao lại muốn đến chỗ này?, hảo thối a......”

      Ngửi được mùi thối, Đông Phương Ngữ Hoa mày gắt gao nhíu lại, nàng đưa tay bịt mũi, oán giận .

      muốn đến ngươi có thể trở về nghỉ ngơi......”

      Lại trừng mắt liếc nàng cái, biết nữ nhân này đầu óc để làm gì?! Bọn họ tất cả đều lo lắng cho bệnh của Đông Phương ngữ học , nàng lại có tâm tình......

      ☆, Chương 99: Gặp lại mĩ nam [ 2 ]
      Edit: voi còi


      Nhìn nữ nhân kia trang dung (Dung: vẻ mặt, Trang: trang điểm, trang sức) tinh xảo, Ngữ Tuyệt hừ lạnh tiếng, chẳng qua chỉ là thứ nữ, cũng dám rêu rao trang điểm như vậy.

      nên tìm cơ hội tiếng với mẫu thân, đem nàng đuổi mới được.

      “Muội...... Đại ca, muội......”

      Bị gần chết như vậy, mặt Ngữ Hoa có chút xấu hổ, Mạnh Hạo chỉ nhàn nhạt tới, tựa hồ cái gì cũng có nghe đến.

      “Mạnh công tử, chính là tại đây......”

      Đây là cái ao thối, bởi vì ống dẫn bên ngoài bị lấp kín, vì vậy vẫn có khơi thông, nên nước này mùi cũng thối hơn.

      Mạnh Hạo tới, cúi đầu xem nước trong đó, lát sau, thấp giọng phân phó :

      “Mang cái gậy đến đây......”

      Tuy rằng mọi người kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời mang gậy gộc đến như cũ, Mạnh Hạo ở trong nước quấy chút, Ngữ Hoa nhìn nhíu mày, Mạnh công tử làm cái gì vậy đây? Cũng ngại thối sao?

      “Là cái này......”

      Quấy lát, bỗng nhiên cầm lấy cây gậy, chỉ nhìn đến cây gậy kia có chút màu đỏ gì đó, nhìn kỹ, dĩ nhiên là loại tiểu trùng.

      “A...... Sư huynh, đây là......”

      Ngữ Tuyệt khiếp sợ vạn phần, thứ này là cái gì? Thoạt nhìn sao lại ghê tởm như vậy?

      loại độc trùng, Ngữ Học chính là trúng độc của loại độc trùng này......”

      Độc trùng, liền giấu ở trong nước, mà Đông Phương Ngữ Học bị Đông Phương Ngữ Hinh quăng đến trong cái ao này, bị độc trùng cắn, cũng bình thường.

      “Nhưng mà cũng đúng vậy, nếu độc trùng này cắn bị thương, vì sao người có miệng vết thương?”

      Mạnh Hạo nhàn nhạt cười:

      “Thử xem biết......”

      Ngữ Tuyệt vừa nghe cũng hiểu, ràng cầm lấy cây gậy, sau đó quăng cái, cây gậy kia dĩ nhiên hướng tới phương hướng của Ngữ Hoa bay .

      Vỗ dĩ Ngữ Hoa nhìn Mạnh Hạo, tự nhiên có chú ý, nhưng lúc chú ý tới, cánh tay vung lên, đem cây gậy đánh .

      Mà vào lúc này, nàng ai nha kêu tiếng, có cái độc trùng màu đỏ dán lên da thịt của nàng, bị cắn ngụm.

      “Muội...... Đại ca......”

      thể tin được nhìn Ngữ Tuyệt, nhưng cũng giải thích, cách lấy ra độc trùng kia, lại nhìn hướng cánh tay của Đông Phương Ngữ Hoa, chỗ kia chỉ có điểm đỏ, hơn nữa, rất nhanh, theo tốc độ có thể thấy, biến mất.

      Hết thảy, chẳng qua chỉ trong lát, điểm đỏ kia thế nhưng biến mất thấy.

      Cái này, là quỷ dị, nếu phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cũng tin tưởng.

      “Sư huynh, cái này nên làm cái gì bây giờ?”

      Biết là thứ này tác quái, tâm tình của Ngữ Tuyệt mới tốt lên ít, giọng cũng thoải mái ít.

      “A...... Thứ này có độc sao? Mạnh công tử, Mạnh công tử, huynh phải cứu ta......”

      Chuyện của Ngữ Học, tự nhiên Ngữ Hoa cũng biết, lúc này nàng cũng bị độc trùng này cắn, vậy......

      “Tam tiểu thư cần sợ hãi, ngươi chỉ bị cắn ngụm, hẳn là có trở ngại...... Ta mang trùng này nghiên cứu chút, giải độc hẳn là khó......”

      Loại trùng này, trước đây cũng chưa thấy qua, núp lâu như vậy, thậm chí nhìn tới chút độc tố nào, chắc là phải độc rất lợi hại.

      “Vậy...... Làm phiền huynh rồi, sư huynh......”

      Mạnh Hạo lấy ra cái bình góp nhặt mấy cái độc trùng, mấy người nhanh chóng rời , ra xa, xa xa gặp được đoàn người tới.

      đầu là nữ tử, thân bạch y sát người, dáng người yểu điệu, khuôn mặt nhắn diễm lệ bức người, chỉ liếc mắt cái, có thể hấp dẫn toàn bộ chú ý của mọi người.

      Mà trong tay nàng, nắm tiểu nương khoảng năm tuổi, nữ hài thân váy ngắn hồng nhạt, khuôn mặt nhắn tinh xảo, tóc phải kiểu dáng lưu hành bây giờ, ngược lại là có vô số bím tóc tạo thành.

      ☆, Chương 100: Gặp lại mĩ nam [ 3 ]
      Edit: voi còi


      Bên người nữ tử, theo ba người nữ tử trẻ tuổi, đỏ xanh tím, ba người, đồng dạng xinh đẹp bức người.

      Đoàn người như vậy tới, rất là hấp dẫn người.

      Liền ngay cả Mạnh Hạo luôn luôn lạnh nhạt cũng nhịn được ngơ ngác nhìn.

      Tướng quân phủ, tuy rằng phải đến thường xuyên, nhưng năm cũng lại năm sáu lần, sao biết tướng quân phủ lại có người xuất sắc như vậy?

      Mà Ngữ Tuyệt, lại càng giật mình trừng lớn mắt, nữ tử này là ai, sao lúc trước có gặp qua?

      Trong đó, duy nhất lạnh nhạt phải là Đông Phương Ngữ Hoa, nhìn đến nữ nhân tuyệt sắc này, trong mắt nàng khó nén kia nồng đậm ghen tị.

      Quay đầu muốn cùng đại ca thân phận nữ nhân này đâu, lại ngờ nhìn thấy ánh mắt si mê của Mạnh Hạo.

      “Hồ ly tinh......”

      Nàng giọng thầm tiếng, nhìn hai nam nhân còn chưa có phản ứng, nàng vội vàng có ý tốt :

      “Ai nha, đây phải nhị tỷ sao? Muội còn tưởng rằng tỷ dám trở lại đấy? Đông Phương Ngữ Hinh, nghĩ tới lá gan của tỷ cũng ghê gớm , thế nhưng còn dám trở về......”

      Lời này vừa ra, hoàn toàn làm Đông Phương Ngữ Tuyệt thức tỉnh, hai mắt lạnh lung, tức giận :

      “Ngươi chính là Đông Phương Ngữ Hinh......”

      Trong đầu, nghĩ hình dáng lúc trước của nữ tử này, năm năm trước nàng chết, gần như quên người muội muội kia.

      cũng nghĩ , người sớm chết rồi làm sao có thể đột nhiên trở về, hơn nữa......

      Chỗ nào là cái nữ tử vừa xấu vừa ngốc?

      nữ tử như vậy, đừng là Tứ vương gia, ngay cả chính mình nhìn thấy, cũng hận được cướp về trong tay.

      Cuối cùng có chút hiểu được tâm tình của Tứ vương gia, muội muội của mình, Đông Phương Ngữ Phượng, làm sao có thể so sánh được với nàng đây?

      Chỉ là, tuổi này của các nàng vốn thay đổi nhiều lắm, vì sao thời gian năm năm, cách xa nhiều như vậy chứ?

      “Đúng vậy, chính là ta. Ngươi là ai?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt nhìn , quay đầu nhìn về phía Như Lan:

      “Mang tiểu thư về trước......”

      Như Lan vừa nghe, tự nhiên lĩnh mệnh, nhưng mà mặt có vài phần lo lắng, người này hiển nhiên là tới ý đồ tốt.

      “Hừ, là muội muội tốt của ta, ngay cả ta là ai đều biết?”

      Muội muội? Lời này vừa ra, Đông Phương Ngữ Hinh liền biết thân phận của , ánh mắt nàng vừa chuyển, nhìn về phía bạch y công tử kia, hơi hơi cười:

      “Công tử, hình như là chúng ta gặp mặt?”

      Nam nhân này, dung mạo thực thay đổi bao nhiêu, tựa hồ là gọi cái gì Mạnh công tử.

      Nàng nhớ được lần đó nàng rơi xuống nước, chính là cứu mình.

      “Ngươi là Đông Phương Ngữ Hinh?”

      Mạnh Hạo ngơ ngác nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, thể tưởng được người cư nhiên có thể biến hóa nhiều như vậy.

      Lần trước lúc cứu nàng, chính là cảm giác nàng có chút ý tứ.

      Nhưng mà, sau này nhìn đến ánh mắt háo sắc của nàng, liền chán ghét.

      Bây giờ, lúc này nhìn đến nàng, giật mình hiểu được, chính mình luôn luôn là tự khoe thông minh vô song, thế nhưng cũng có lúc nhìn nhầm.

      Nữ nhân này, lúc trước dám khẳng định, nàng chính là cố ý.

      “Đúng vậy, thể giả được......”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, hoàn toàn nhìn hai đạo ánh mắt như muốn giết người kia.

      “Ha ha, nương nhưng là thay đổi ......”

      Mạnh Hạo ha ha ha cười, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, bất đắc dĩ thở dài:

      có biện pháp, con người luôn phải thay đổi, nếu là ta thay đổi, vạn nhất lại bị người cẩn thận đẩy vào trong hồ, cũng nhất định có thể vừa vặn được Mạnh công tử hùng cứu mỹ nhân nga......”

      câu, xảo diệu đem chuyện ngày đó ra, Mạnh Hạo cười :

      “Nếu là nhị tiểu thư rơi xuống nước, bản công tử để ý luôn luôn cứu giúp......”

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 101: Đố kị đỏ mắt
      Edit: voi còi


      Hai người chuyện như vậy, ở trong mắt số người lại thành liếc mắt đưa tình.

      Đông Phương Ngữ Hoa hận hận nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nếu là ánh mắt có thể giết người, nàng cũng biết bị giết bao nhiêu lần.

      Chỉ là, ánh mắt như vậy, đối với Đông Phương Ngữ Hinh mà , chút tác dụng nào.

      "Mạnh công tử sao bỗng dưng lại đến tướng quân phủ vậy?"

      "Nhị tiểu thư cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta Mạnh Hạo là tốt rồi."

      thích Đông Phương Ngữ Hinh vẫn gọi là công tử, Mạnh Hạo chủ động .

      "Mạnh Hạo?"

      "Đúng vậy, là nhị công tử đột nhiên sinh bệnh, Ngữ Tuyệt gọi ta tới xem chút..."

      Mạnh Hạo khách khí , Đông Phương Ngữ Hinh cười : "Là Ngữ Học a? bị bệnh? Ở đâu vậy? đến việc này và ta có liên quan, ta phải qua nhìn chút mới tốt..."

      Lúc đó nghiêm phạt ( nghiêm khắc trừng phạt) Đông Phương Ngữ Học, cũng là bởi vì vui mừng vui mừng Hoan Hoan mất tích, bây giờ Hoan Hoan có việc gì, tự nhiên nàng mặc kệ hài tử mồm miệng hư hỏng kia.

      Nhưng mà, tiểu tử mồm miệng hư hỏng kia là rất thối, nhưng cái này cũng oán hài tử kia, mà là vấn đề giáo dục của người lớn.

      Tuy rằng nàng tuy rằng muốn báo thù, nhưng giết người vô tội lung tung, Đông Phương Ngữ Học, lúc trước cũng có lỗi với mình.

      Nghe được lời này của nàng, Ngữ Tuyệt cũng khắc chế nổi tức giận trong lòng nữa:

      " Đông Phương Ngữ Hinh, cái gì gọi là cùng ngươi có liên quan, việc này ràng là lỗi của ngươi, ngươi mang Ngữ Học vứt xuống ao thối, mới có thể trúng độc..."

      Vốn dĩ muốn nhìn thấy đầu sỏ gây ra tội muốn làm như thế nào, chỉ là, thực thấy được, thấy nữ tử này lúc này vô tội giống như tiên nữ giáng trần, làm sao cũng liên hệ tới với nữ tử ác độc trong miệng mẫu thân.

      Như vậy xem ra, nữ nhân xinh đẹp vũ khí tốt.

      "Đại ca, ngươi như vậy cũng đúng, lúc đó ta làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Ta tưởng đại nương mang Hoan Hoan của ta..."

      Đông Phương Ngữ Hinh vô tội bĩu mỗi, Đông Phương Ngữ Tuyệt nghe xong càng tức giận:

      "Mẫu thân của ta làm sao mang nữ nhi của ngươi ? Bà ấy là loại người như vậy sao?"

      "Đúng vậy a, ta cảm thấy đúng như vậy... Năm năm trước, hoàng thượng tứ hôn cho ta lại đổi tân nương, hôm nay loại chuyện này, cũng coi như phải.."

      Ngữ Tuyệt vừa nghe, hận thể tát vào mồm nữ nhân này xé rách miệng nàng ra, nhưng mà thực là năm năm trước bọn họ từng làm việc này.

      "Nhị tiểu thư, chuyện cũ vậy, tiểu thư cần gì để ý? phải là tiểu thư muốn nhìn Ngữ Học sao? Nếu ta cùng ngươi qua?"

      biết thái độ của phu nhân và Ngữ Tuyệt tất nhiên tốt, vì vậy hảo tâm đề nghị cùng. Săn sóc như vậy, nếu như Đông Phương Ngữ Hinh là người thông minh, tự nhiên cảm giác được.

      "Cũng tốt... Được rồi, Mạnh Hạo, ngươi cũng gọi ta là Ngữ Hinh . Tuy rằng quan hệ của ngươi và người biết phân biệt thị phi tệ, nhưng tính tình của ngươi cũng được, bản tiểu thư nguyện ý kết giao với người bạn như ngươi..."

      Người biết phân biệt thị phi... Ngữ Tuyệt nắm chặt nắm tay, nếu phải có người khác, ngại đánh nữ nhân.

      Mà Đông Phương Ngữ Hoa, còn lại là hận hận nhìn thái độ vô cùng thân thiết của hai người, nàng cũng , Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới trở về, hơn nữa khẳng định chưa thấy qua Mạnh Hạo vài lần, vì sao lại ...

      Vì sao lại vô cùng thân thiết như vậy đây?

      gặp mặt lại thân thiết như vậy, xem ra Đông Phương Ngữ Hinh này trời sinh biết tự trọng.

      Đông Phương Ngữ Hoa căm hận nghĩ, ánh mắt kia quả thực đó là có thể giết người a.

      Ánh nhìn mãnh liệt như vậy, đương nhiên Đông Phương Ngữ Hinh có thể cảm nhận được.

      "A, tam muội, ngươi làm gì nhìn ta như vậy a?"

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên quay đầu, hiểu hỏi.

      "Ta... Nhị tỷ ta nhìn ngươi thế nào a..."

      ☆, Chương 102: Thiếu chút nữa hộc máu

      Edit: voi còi


      Ngữ Hoa vội vội vàng vàng quay đầu, thấy Mạnh Hạo nhìn lại, nàng vội vàng đổi thành bộ dáng mỉm cười.

      "A, có sao? Ta vừa còn tưởng rằng là có ác lang nhìn ta chứ?"

      Ác lang... Cái từ này, hình dung là tốt.

      Nhưng mà, vừa rồi ánh mắt của Ngữ Hoa nhìn Đông Phương Ngữ Hinh đúng là cùng ác lang kém là bao nhiêu.

      "Ngữ Hinh ngươi đùa ? Tam tiểu thư cũng phải là lang (sói), nàng làm sao nhìn ngươi như vậy?"

      Mạnh Hạo nhàn nhạt cười, ánh mắt liếc nhìn về phía Ngữ Hoa, như có điều suy nghĩ.

      "Ha hả, ngươi đúng, có thể là ."

      Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, tiếp tục trước, nhưng mà Ngữ Hoa cũng dám lộ liễu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh như vậy.

      Nữ nhân này, đúng là nửa điểm thua thiệt cũng chịu ăn?

      Hừ, nữ nhân đáng chết, ta bỏ qua cho ngươi.

      " Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi cũng dám trở về?"

      Phu nhân Tưởng Văn Cầm nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh qua, mặt vốn là khóc lập tức biến thành màu đen, tức giận .

      “Đại nương, đây là ngươi tự mình mời ta trở về, bằng , tướng quân phủ này, ta thích về đâu?”

      Đông Phương Ngữ Hinh khẽ cười tiếng, lời phu nhân vừa muốn mắng ra khỏi miệng liền bị chặn lại bên miệng, tựa hồ là bà kêu nàng trở về.

      Chẳng qua là, cũng phải bà thực muốn nàng ta trở về, bà là bị buộc còn cách nào khác.

      “Ngươi...... Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi đem Ngữ Học của ta làm hại thảm...... Lão gia, người phải giúp chúng ta làm chủ a......”

      Tướng quân cũng ở đây? Đông Phương Ngữ Hinh chau chau mày, lần này, đúng là đủ náo nhiệt

      Có phải lập tức phải phê phán nàng hay ? Khả năng này .

      “Ngữ Hinh, đệ đệ của con trúng độc ......”

      Đông Phương Trình ngẩng đầu nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, nha đầu này cũng là, thế nhưng có nửa điểm xin lỗi.

      “Nga? Độc gì vậy?” Lại nhìn Ngữ Học nằm liếc mắt cái, tựa hồ, chỉ là phát sốt ?

      Khuôn mặt đỏ bình thường, loại tình huống này nàng gặp nhiều rồi.

      “Là cái này......”

      Mạnh Hạo lấy ra cái bình, mở bình ra, đưa cho Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Hình như là loại trùng ở trong nước, hẳn là có gì độc mới đúng......”

      Loại trùng này, nàng cũng chưa thấy qua, nhưng mà cảm giác có độc, đây là loại trực giác.

      “Ngữ Hinh, ngươi biết loại độc trùng này?”

      Mạnh Hạo có chút kinh ngạc, loại trùng này, cũng biết.

      biết......”

      “Vậy ngươi làm sao mà biết có độc?”

      “Cảm giác mà thôi......”

      Mạnh Hạo muốn hộc máu, bọn người phu nhân muốn mắng người, cái này cũng có thể dựa vào cảm giác? Kia......

      Còn muốn thái y làm cái gì? Chuyện gì đều cảm giác chút liền xong việc.

      “Khụ khụ, Ngữ Hinh, ta muốn nghiên cứu loại độc trùng này, cũng vội vàng giải độc cho Ngữ Học......”

      Mạnh Hạo ho khan tiếng, cảm giác làm sao giải độc được, chỉ có thể trở về nghiên cứu chút.

      “Trước đợi chút...... Ta nhìn xem......”

      Đông Phương Ngữ Hinh xong bước hướng bên giường, chính là, nàng còn chưa có qua, phu nhân liền vèo tiếng chạy tới ngăn lại:

      “Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi muốn làm cái gì?”

      phải trúng độc sao? Ta giúp nhìn xem......”

      Chỉ chỉ người nằm giường, Đông Phương Ngữ Hinh rất hảo tâm .

      “Ngươi...... Ngươi tiện...... Ngươi làm hại nhi tử của ta còn chưa đủ a, ngươi còn muốn......”

      Muốn tiện nữ nhân, nhưng mà nơi này nhiều người, phu nhân vội vàng sửa miệng, thay đổi này cũng dễ dàng.

      “Ai, đầu năm nay người tốt khó làm, phu nhân vừa ý, trước hết ta cáo từ ......”

      cho xem, vừa vặn. Cũng chính là để chon hi tử bà ta chịu tội nhiều hơn chút.

      Đông Phương Ngữ Hinh xoay người chuẩn bị rời , nhưng mà, thời điểm tới cửa, nàng tốt bụng quay đầu, nhắc nhở :

      ☆, Chương 103: Thiếu chút nữa hộc máu [ 2 ]
      Edit: voi còi


      Đông Phương Ngữ Hinh xoay người chuẩn bị rời , nhưng mà, thời điểm tới cửa, nàng tốt bụng quay đầu, nhắc nhở :

      “Theo ta cảm giác, nhiệt độ cơ thể của cũng thấp, Mạnh Hạo ngươi nên nắm chặt thời gian, nếu là trong vòng hai canh giờ nghiên cứu ra giải dược...... Ha ha, chừng, tướng quân phủ có thêm nhi tử là ngốc tử......”

      xong, cũng đợi bọn có phản ứng gì, Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp nâng bước rời .

      “Này...... Có ý tứ gì?”

      Phu nhân run run che miệng, tiện nữ nhân này chứ?

      “Sư huynh, nàng sao?”

      Ngữ Tuyệt bất an nhìn Mạnh Hạo, đối với y thuật hiểu, cũng dám phán đoán tính chân trong lời của Đông Phương Ngữ Hinh.

      “Cái này...... Khi thân thể con người nóng liên tục trong thời gian, đúng là cháy hỏng chức năng của số bộ phận … Nhưng mà......”

      Đông Phương Ngữ Hinh giống như là đùa, vội vàng đến bên giường, vươn tay thủ thử nhiệt độ cơ thể của Ngữ Học, quả nhiên nóng bỏng lợi hại.

      phải cho ta ăn qua viên thuốc áp chế sao?

      Vươn tay cầm lấy cánh tay của ta, Mạnh Hạo mày gắt gao nhíu lại.

      Đông Phương Ngữ Hinh này đơn giản, cần thử chút mới cảm giác được, thế nhưng nàng chỉ liếc mắt cái liền nhìn ra.

      Nữ nhân này, tuyệt đối là cao thủ y thuật.

      “Phu nhân, tình huống của tốt...... Nhanh thỉnh nhị tiểu thư qua đây ...... Ta lo lắng, chờ ta nghiên cứu ra, Ngữ Học cũng biến thành ngốc tử......”

      Phát sốt, cũng nhất thiết cháy hỏng đầu óc, nhưng cuối cùng cũng có khả năng xảy ra đúng ?

      “Này...... Mạnh Hạo, ngươi liền có biện pháp cứu Ngữ Học sao?”

      Để bà mời Đông Phương Ngữ Hinh? Sắc mặt Tưởng Văn Cầm càng đen.

      Bà mới cần cầu tiện nữ nhân kia. Tuyệt đối .

      “Phu nhân, bà có thể tìm nàng, ta phải nghiên cứu ngay, nhưng mà, nếu là có hậu quả gì, phu nhân nhưng là phải chuẩn bị sẵn sàng mới được......”

      Mạnh Hạo thanh nhàn nhạt, làm cho người ta nghe xong lại cũng thoải mái.

      Tưởng Văn Cầm vẫn khó xử như cũ, bà biết nếu là lúc này bà thỉnh Đông Phương Ngữ Hinh, nàng ta tất nhiên làm khó bà.

      Cũng , vạn nhất Ngữ Học có cái gì, bà hối hận cả đời.

      Ngữ Học thiên phú tệ, vạn vạn thể xảy ra ngoài ý muốn gì.

      “Ta .”

      Nhìn đến phu nhân khó xử như vậy, trong lòng Ngữ Tuyệt đành lòng, để cho mẫu thân của mình qua chịu nhục, chẳng bằng chính mình qua.

      cũng muốn nhìn, nữ nhân kia có bao nhiêu bản lãnh.

      “Tuyệt nhi, cái này......”

      Phu nhân do dự, bà càng lo lắng nhi tử đem chuyện này làm phức tạp hơn.

      có việc gì, nương, dù sao con cũng là đại ca của nàng......”

      Đông Phương Ngữ Tuyệt an ủi phu nhân, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Trình, chẳng qua là ông ấy nhìn ra bên ngoài như có điều suy nghĩ, biết nghĩ cái gì.

      *****

      “Tiểu thư, đại công tử qua muốn gặp người......”

      Ngữ Hinh vội vàng trở về trong viện của mình, thậm chí cũng chưa kịp tắm rửa.

      Lần này trở lại, trước tiên là mang nước vào, nữ nhân luôn thích sạch , huống chi là nữ nhân xinh đẹp.

      “Để chờ xem......”

      Đông Phương Ngữ Hinh có mở mắt ra, vẫn nhắm mắt lại như cũ toàn bộ thân mình đều ngâm ở trong nước.

      “Vâng, tiểu thư......”

      Hồng Lăng ra, hơi khom người đối với Ngữ Tuyệt:“Đại công tử, tiểu thư tắm, xin chờ chút ......”

      Tắm rửa......

      Đông Phương Ngữ Tuyệt có loại xúc động muốn vào bắt người. Chẳng qua là, tuy rằng người kia là muội muội của , nhưng cũng có lá gan này.

      Nữ nhân này là hơi quá đáng, nàng làm hại Ngữ Học như vậy, thế nhưng biết xấu hổ tắm rửa?

      phiền chán ở trong phòng tới, tới lui.

      Hồng Lăng cùng Lục Hà ở bên đứng, lời.☆, Chương 104: Thiếu chút nữa hộc máu [ 3 ]
      Edit: voi còi


      Nửa canh giờ qua ......

      “Còn chưa có tắm xong?”

      “Hồi đại công tử, tiểu thư tắm rửa ít nhất luôn luôn là hai canh giờ......”

      Hồng Lăng vội vàng giải thích , Ngữ Tuyệt nghe xong muốn hộc máu, ngươi tắm rửa cái gì đây? Tắm hai canh giờ?

      kêu nàng ra.”

      lớn tiếng rống lên tiếng, thanh kia, cũng lớn, ngay cả Đông Phương Ngữ Hinh ở bên trong đều nghe được ràng.

      Trợn mắt, nhàn nhạt nhìn bên ngoài liếc mắt cái, sau đó tiếp tục nhắm lại.

      “Đại công tử, phải nô tì thông báo, là tính tình của tiểu thư tốt lắm, nàng chán ghét nhất cái là có người chậm trễ nàng ngủ, cái là có người quấy rầy nàng tắm rửa...... Nếu là nàng phát ra tì khí, chỉ sợ cái gì cũng tốt thương lượng......”

      Hồng Lăng nhẫn nại giải thích, Ngữ Tuyệt tức giân hung tợn vào phía trong, tới lui, qua hồi lâu, mới oán hận xoay người, ra ngoài.

      Sau lúc lâu, cửa mở, tiến vào hai người, nhiều hơn cái, dĩ nhiên là Ngữ Hoa.

      “Ai, nhị tỷ vẫn còn tắm rửa sao?” Ngữ Hoa ngoài cười nhưng trong cười xong, Hồng Lăng nghiêm cẩn gật gật đầu, Ngữ Hoa thanh lạnh lùng :

      “Nàng cũng là ngâm nước tiếp...... Ta nhị tỷ a, đại ca có phương tiện vào, ta là muội muội của ngươi, vào chắc là ngại ......”

      Trong phòng có thanh , Ngữ Tuyệt :

      “Tam muội, vậy làm phiền nmuội vào xem ......”

      “Đại ca cần khách khí, Ngữ Học như vậy, muội cũng rất sốt ruột, điều này cũng là cũng nên làm ......”

      Nàng xong lắc lắc thân mình liền vào, Hồng Lăng có ngăn trở, mặt vẫn có biểu cảm đứng như cũ.

      “A......”

      Vừa mới vào, đóng cửa lại, bỗng nhiên nghe được tiếng hô to của Ngữ Hoa, Ngữ Tuyệt vừa nghe thấy liền nóng nảy, muốn vọt vào, hai cái nha đầu vội vàng cản lại, cùng kêu lên :

      “Đại công tử xin dừng bước, tiểu thư tắm......”

      “Ngữ Hoa nàng vừa mới hô......”

      “Nô tì biết, nô tì vào xem......” Hồng Lăng cũng rất sốt ruột , Ngữ Tuyệt biết vào xác thực thuận tiện, cũng liền kiên trì.

      Trong phòng, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Ngữ Hoa chật vật ngã sấp xuống, nhàn nhạt cười :

      “Muội muội đây là ý tứ gì? Được cái lễ lớn như vậy, tỷ tỷ thực có chút chịu nổi đâu?”

      “Ngươi...... Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi cố ý có phải hay ?” Vừa tiến vào nàng liền nhìn đến đất có nước, nàng vạn phần cẩn thận rồi, cũng biết vì sao thế nhưng còn có thể ngã sấp xuống.

      “Muội muội cái gì? Ta cũng nhúc nhích nga......”

      Đưa hai cánh tay trắng noãn như ngọc ra, Đông Phương Ngữ Hinh vạn phần vô tội.

      “Ngươi...... Đại ca đến gọi ngươi, cho ngươi qua chữa bệnh cho Ngữ Học......”

      Ngữ Hoa vội vàng đứng lên, đen mặt .

      “Nghe được, chờ ta tắm xong, tự nhiên qua nhìn ......”

      “Ngươi......”

      Ai nha, người, sao lại nhiều nước như vậy chứ? Ngữ Hoa cúi đầu xem quần áo người bản thân, giận:

      ra gì, nhìn thấy ngươi liền tốt......”

      Đông Phương Ngữ Hinh giương giương mắt, bất đắc dĩ :

      “Muội muội, ta tựa hồ có để cho ngươi qua a? Là ngươi chính mình đến, chẳng lẽ còn là tỷ tỷ phải sao?.”

      “Ngươi......”

      Nàng là chính mình đến...... Nhưng, chẳng lẽ nàng nguyện ý qua sao? Nếu phải vì......

      “Tiểu thư, người sao chứ......”

      Hồng Lăng đẩy cửa tiến vào, trực tiếp nhìn Ngữ Hoa, Ngữ Hoa hận nghiến răng nghiến lợi: “Có việc là ta, nha đầu đáng chết nhà ngươi liền thấy được sao? “

      có việc gì, nếu tam tiểu thư đều quỳ xuống cầu ta, ta cũng nên sớm chút xuất ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh cực kì săn sóc cười cười, Hồng Lăng vội vàng lấy quần áo chuẩn bị tốt đến, ôn nhu :

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 105: Thiếu chút nữa hộc máu [ 4 ]
      Edit; voi còi


      “Tiểu thư, đây là y phục mà Vân Ti phường vừa gấp gáp may xong, tiểu thư thử xem mặc có vừa ?”

      Vân Ti phường...... Đông Phương Ngữ Hoa vừa nghe ba chữ này, ánh mắt đều đỏ, Vân Ti phường, đó là tú trang nổi tiếng nhất kinh thành, y phục ở đó, tuỳ tiện lấy bộ cũng có giá trị xa xỉ (đắt).

      Ngay cả như nàng, thứ nữ của tướng quân phủ, chỉ dựa vào bạc tiêu hàng tháng, cũng phải để dành vài năm mới mua được bộ a.

      Mà nữ nhân này, thế nhưng mặc y phục của Vân Ti phường?

      Đây nhất định là lừa nàng, hai mắt thẳng tắp nhìn về phí bộ y phục trắng tinh mà Hồng Lăng cầm kia, bộ y phục này, được tạo ra tinh xảo a.

      Chẳng lẽ là y phục của Vân Ti phường sao?

      Nữ nhân này, làm sao có thể có vận mệnh tốt như vậy? , được, tuyệt đối có khả năng ......

      “Cũng tạm chấp nhận được, miễn cưỡng mặc ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh giọng xong, ngẩng đầu vừa vặn nhìn đến bộ dáng si ngốc của Đông Phương Ngữ Hoa, nàng cười tủm tỉm qua, đứng ở bên người nàng ta, mặt khiêm tốn hỏi:

      “Muội muội, tỷ tỷ là vừa vặn đến kinh thành, đối với kinh thành hết thảy cũng quen thuộc, muội giúp tỷ tỷ xem chút, y phục này có thể có giá năm trăm lượng bạc ? Vân Ti phường này xem ra cũng là cửa hàng lớn, gạt ta ?”

      Năm trăm lượng......

      Đông Phương Ngữ Hoa muốn mắng người, Đông Phương Ngữ Hinh này cũng quá phung phí bạc thôi? bộ y phục của nàng cũng chỉ tốn mấy lượng bạc thôi, thông thường đều dùng được hai a.

      “Cái này...... Muội muội cũng ràng...... Nhị tỷ, trước nhìn xem Ngữ Học thế nào ......”

      Ngữ Hoa làm sao dám lung tung a, cảm tình này Đông Phương Ngữ Hinh biết khi nào giàu to như vậy?

      Năm trăm lượng, ở Vân Ti phường mà , coi như là y phục thượng hạng, nàng cũng thể mặc nổi.

      “Muội muội cũng đúng, vậy xem ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh dẫn đầu ra ngoài, Ngữ Hoa theo, giờ phút này nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, cảm giác cùng thời điểm lúc trước có chút bất đồng.

      Y phục này, nếu thực đáng giá như vậy, thế nhưng ngay cả phu nhân so ra vẫn kém nàng ta.

      Y phục của phu nhân cũng kiện nào như vậy.

      Lúc ra, tự nhiên thể thiếu Ngữ Tuyệt nhìn chằm chằm, nhưng mà Đông Phương Ngữ Hinh chẳng qua chỉ cười .

      “Còn mau , hừ......”

      mời người hỗ trợ còn có thái độ như vậy. Đông Phương Ngữ Hinh gì nheo nheo mắt, khẽ cười :

      “Đại ca làm gì sốt ruột như thế, hay là, Mạnh Hạo nghiên cứu ra giải dược ......”

      “Ngươi......”

      Nếu là Mạnh Hạo nghiên cứu ra giải dược, kia......

      phải đến ? Bận rộn chuyến này? Giỏ trúc múc nước chẳng được gì?

      “Ta chỉ là tùy tiện thôi, , qua nhìn chút......”

      chứng minh, tuỳ tiện như vậy, có đôi khi cũng chuẩn, khi bọn họ qua, vừa vặn gặp được Mạnh Hạo, đương nhiên, làm ra giải dược, tiết kiệm viên đan dược, Đông Phương Ngữ Hinh vạn phần cao hứng.

      Nhưng mà, nhìn đến ánh mắt muốn giết người của phu nhân và Đông Phương ngữ Tuyệt, tâm tình của Đông Phương Ngữ Hinh có chút vui, liền muốn để cho bọn họ khó chịu khó chịu.

      Kỳ , nàng chính là cố ý, cố ý cho bọn ngột ngạt.

      “Mạnh Hạo......”

      Thời điểm muốn xoay người rời , Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên kêu lại.

      “Ngữ Hinh, như thế nào?”

      “Tốc độ của ngươi cũng tệ a, nhanh như vậy liền nghiên cứu ra giải dược?”

      Mắt to vụt sáng nhìn , mang theo vài phần nghịch ngợm.

      “Ha ha, nếu là Ngữ Hinh ngươi ra tay, chỉ sợ dùng được thời gian dài như vậy......”

      Mạnh Hạo khiêm tốn xong, Đông Phương Ngữ Hinh ôn nhu cười:

      “Vậy cũng nhất định, ta đối với độc, kỳ cũng hiểu lắm......”

      ☆, Chương 106: Thiếu chút nữa hộc máu [ 5 ]
      Edit: voi còi


      “Hừ, ta chỉ biết ngươi hiểu, hiểu lại giả vờ biết, cũng biết xấu hổ ở trước mặt Mạnh công tử múa búa trước cửa Lỗ Ban......”

      Ngữ Hoa nghe như thế, rốt cục tìm được cơ hội đả kích Đông Phương Ngữ Hinh, nàng cũng buông tha.

      “Tam tiểu thư, ngươi thể như vậy, y thuật của Ngữ Hinh, so với ta còn lợi hại hơn......”

      Mạnh Hạo nhăn nhíu mày, cũng thích Ngữ Hoa, nữ nhân này rất xu nịnh, hơn nữa hay làm ra vẻ.

      “Ha ha, Mạnh Hạo, tam muội muội rất đúng, ngươi cũng cần khiêm tốn ...... Ngữ Hinh làm sao hiểu được cái gì y thuật a, thế nhưng ta có viên trăm độc đan, nghe là giải trăm độc, vừa rồi muốn cho Ngữ Học ăn, nhưng mà tại dùng đế , đưa cho ngươi ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh xong lấy ra lọ thuốc, đưa cho Mạnh Hạo, Đông Phương Ngữ Tuyệt trừng mắt to, trăm độc đan? Nữ nhân này thế nhưng có trăm độc đan?

      Phải biết rằng, trăm độc đan này nhưng là thuốc tiên giải độc, đừng là trùng độc nho , cho dù là ít độc thường gặp, cũng có thể giải.

      Có thể như vậy, tuy rằng thể toàn bộ giải độc, nhưng trong thiên hạ 95% độc, đều có thể cởi bỏ.

      Dùng trăm độc đan giải chút độc nho ấy là lãng phí, nữ nhân này thế nhưng tùy ý như vậy, biết nàng là ngốc đâu, vẫn là biết đâu?

      “Ha ha, Ngữ Hinh ngươi là hào phóng. Chẳng qua là, nếu ngươi đưa cho ta, ta thể làm gì khác cũng chỉ có thể nhận......”

      Mạnh Hạo cũng khách khí, thứ tốt laoij này, tự nhiên muốn nhận lấy, ngẩng đầu nhìn đến Ngữ Tuyệt bộ dáng đỏ mắt, hơi hơi cười.

      “Vậy đúng rồi, còn có a, ngày mai nghe có gian bán đấu giá muốn khai trương, Mạnh Hạo ngươi ?”

      Cái này xem như hẹn hò sao?

      Mạnh Hạo gật gật đầu, khẽ cười :“Nếu Ngữ Hinh muốn , ta cũng có thể ......”

      “Vậy quyết định rồi, chúng ta cùng ......”

      Câu dẫn, xích loã quyến rũ...... Ngữ Hoa đỏ mắt nhìn Đôgn Phương Ngữ Hinh quyến rũ thành công, vì sao Mạnh Hạo cùng mình? Ngày mai bán đấu giá, nàng cũng rất muốn xem a.

      “Mạnh công tử, bán đấu giá ngày mai ngươi sao?”

      Ngữ Hoa làm bộ đáng thương hỏi, Mạnh Hạo nhàn nhạt cười :“ đáp ứng Ngữ Hinh rồi, ta tự nhiên cũng muốn ......”

      “Ta......”

      Muốn theo, nhưng nàng cũng dám, chỉ sợ cự tuyệt.

      “Sư huynh, ta cũng muốn qua nhìn xem, nếu cùng nhau......”

      Tất nhiên Ngữ Tuyệt muốn để Mạnh Hạo mình cùng Đông Phương Ngữ Hinh ở cùng nhau, thân thế của Mạnh Hạo ràng, cho dù là đích nữ tướng quân phủ của bọn họ cùng , đều là trèo cao, huống chi là tiện nữ nhân Đông Phương Ngữ Hinh kia?

      “Cũng tốt, ngày mai nhìn xem ......”

      *****

      Phòng đấu Tâm Tưởng Thành

      Nhìn đến mấy chữ này, mọi người sửng sốt.

      cái tên rất kỳ lạ, phòng đấu giá này mấy ngày trước bắt đầu tuyên truyền, nhưng tên vẫn công bố.

      Mà hôm nay, ngày đầu tiên khai trương phòng bán đấu giá, người đến ít.

      Người có quyền có thế càng nhiều, chẳng những Lục vương gia, Tứ vương gia ở đây, liền ngay cả thái tử luôn luôn rất bề bộn cũng đại giá quang lâm.

      Mạnh Hạo nghĩ tới chính mình thế nhưng cũng là trong những người được mời, thế nhưng trong nhiều nam nhân như vậy, nữ nhân duy nhất càng dễ thấy.

      “Ngữ Hinh, sao ngươi với ta, phòng bán đấu giá này là ngươi mở?”

      Mạnh Hạo hết sực giật mình, cái này, hơn nữa phòng bán đấu giá bán đấu giá những thứ tốt a, Đông Phương Ngữ Hinh chỗ nào có nhiều phí tổn như vậy?

      “Ha ha, cũng phải tất cả đều là công lao của ta, là...... bằng hữu của ta mở, chẳng qua có nhiều thời gian quản lý, nên để cho ta hỗ trợ quản lý mà thôi......”

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 107: Thiếu chút nữa hộc máu [ 6 ]
      Edit: voi còi


      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười, vẫn là thân bạch y như cũ, phiêu dật như tuyết, làm cho người ta nhìn cảm giác giống như thiên nữ hạ phàm.

      “Ngữ Hinh, đúng là làm cho bổn vương kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) đâu?”

      Tứ vương gia nhìn đến Đông Phương Ngữ Hinh cùng người nam nhân ở cùng nhau, trong lòng có chút thoải mái, lại vẫn tới như cũ, thanh mang theo vài phần ghen tuông.

      “Ngữ Hinh gặp qua vương gia......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cúi người, giọng :

      “Vương gia, đấu giá lập tức bắt đầu, vẫn là mời vương gia đến gian khách quý ......”

      “Cũng tốt......”

      Lệ mâu hung hăng quét Mạnh Hạo liếc mắt cái, Mạnh Hạo lại chỉ cười cười, cũng có để ý.

      “Ngữ Hinh.... ....”

      Nhìn thấy bên người Ngữ Hinh có người, Lục vương gia mới qua, thấp giọng :

      “Quy Nguyên đan kia nhưng là ?”

      “Vương gia lo lắng cái gì vậy? Vẫn là , vương gia đối với cái này cũng có hứng thú?”

      “Ha ha, Ngữ Hinh, điều này cũng là phải, chính là, xem người đến hôm nay, rất nhiều là vì cái này mà đến ......”

      Lục vương gia lo lắng nhìn thoáng qua, Đông Phương Ngữ Hinh mở phòng bán đấu giá, lúc đó liền cảm thấy ổn, bán đấu giá này so với cái khác, đều nguy hiểm hơn.

      “Vương gia cần lo lắng, mở phòng bán đấu giá này, phòng bị hẳn là thành vấn đề ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh tự tin , Lục vương gia ha ha cười:“Nàng nhưng là đủ khiến cho bổn vương giật mình ......”

      Tứ vương gia, còn có Mạnh Hạo, hơn nữa nam tử áo đên bên người nàng lúc trước, Đông Phương Ngữ Hinh, cũng nhân vật.

      Người như vậy, nếu là có thể luôn luôn theo bên người , cùng , nhưng là rất có có ích.

      Buông xuống tia tính kế loé lên trong mắt, nàng đối với Tứ vương gia vô tâm, vậy đối với mình sao?

      Tựa hồ, nên lấy lòng nhiều mới tốt a.

      Nhưng mà, bên người nàng có đứa trẻ, như thế cũng phiền toái.

      Chẳng qua, cũng phải là Tứ vương gia ngu ngốc kia, nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.

      *****

      “Lục vương gia......”

      Hội đấu giá kết thúc hoàn mỹ, mà Quy Nguyên đan kia, càng bán ra với giá trời bốn trăm vạn a.

      Bốn trăm vạn, đây là cái khái niệm gì? Nếu như để Đông Phương Ngữ Hoa biết những thứ này đều là tiền của Đông Phương Ngữ Hinh, phỏng chừng nàng ta hâm mộ mà trực tiếp té xỉu!

      “Ngữ Hinh, như thế nào?”

      Đông Phương Ngữ Hinh rất ít trực tiếp tìm đến , nghe được nàng đến bái phỏng, Lục vương gia kích động thiếu chút nữa tự mình ra ngoài đón.

      “Vương gia cũng biết Quy Nguyên đan là ai mua?”

      Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt nhíu mày, Lục vương gia sửng sốt, làm sao mà biết người kia là ai, gương mặt mới.

      Vốn cho rằng Tứ vương gia thề sống chết mua trở về, chẳng qua người thần bí ra giá cao, ngoài ý muốn trúng được.

      “Như thế nào, Ngữ Hinh?”

      “Vừa mới là người của hoàng thượng......”

      Lúc nghe được Hồng Lăng báo cáo tin tức này, Đông Phương Ngữ Hinh cũng sửng sốt, nàng nghĩ tới hoàng thượng thế nhưng cũng cảm thấy hứng thú.

      “Cái gì, phụ hoàng?”

      Nếu là hoàng thượng muốn, vậy lần trước hẳn là cũng buông tha a.

      Nhưng vì sao, lần trước có ra tay, lần này lại bỗng nhiên......

      “Lục vương gia, ta nhớ được lần trước, Tứ vương gia chụp đến viên, ngươi nên biết làm như thế nào rồi?”

      Loại tình này, nếu là hoàng thượng có hứng thú thôi, nếu có hứng thú, Tứ vương gia liền đủ buồn bực.

      Ba trăm vạn mua gì đó, cơ hồ tìm tất cả tiền có thể có.

      Đưa cho hoàng thượng liền rất lỗ vốn , tặng , kia nhưng là......

      Bất hiếu.

      Hơn nữa, y như tu vi của Tứ vương, thời tất nhiên còn chưa có dùng.

      ra, đáng tiếc là Uất Trì Tà Dịch ở đây, nếu ở đây rồi trộm ra, liền cũng có ý tứ .☆,


      Chương 108: Luận võ chiêu cha (thi võ tuyển cha) [ 1 ]
      Edit: voi còi

      “Ngữ Hinh, bổn vương phát cái vấn đề......”

      Xem cặp mắt kia sáng lạn thông minh, Lục vương gia nhàn nhạt thở dài.

      “Vương gia, vấn đề gì?”

      Đông Phương Ngữ Hinh hiểu nhìn , người này, luôn luôn rất là thông minh a.

      “Đắc tội ai cũng thể đắc tội ngươi...... Tứ vương gia, cả đời này là sai lầm lớn nhất, có lẽ chính là năm năm trước bỏ lỡ ngươi......”

      Năm năm trước, bỏ lỡ sao?

      Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm chính mình vừa tới, ngày nào đó, mưa dầm đan xen, ngày nào đó......

      Nếu, có ngày sai lầm nào đó, Đông Phương Ngữ Hinh có phải hay phải chết ?

      Nếu có ngày sai lầm nào đó, có phải hay nàng liền xuyên qua đây?

      “Ha ha, phải ?”

      Đông Phương Ngữ Hinh chua sót cười, chân chính Đông Phương Ngữ Hinh, là Tứ vương gia, nam nhân được chỉ hôn từ .

      Chính là, tại nàng cũng nam nhân kia, tuyệt đối .

      “Ngữ Hinh, nếu là có ngày, ngươi có phải cũng đối với ta như vậy hay ?”

      Lục vương gia bỗng nhiên nghiêm cẩn nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, hỏi.

      “Vương gia đối với ta giống như Tứ vương gia sao?”

      Lục vương gia lắc đầu, cẩn thận vẫn duy trì cùng Đông Phương Ngữ Hinh khoảng cách, dám sải bước tới bước, liền lo lắng......

      “Vậy được rồi, ta người này, luôn luôn là ân oán phân minh......”

      Ân oán ràng, may mắn, cùng nàng, có oán gì.

      Cáo từ Lục vương gia, lúc Đông Phương Ngữ Hinh ra ngoài, bỗng nhiên nhìn đến đường mọi người nghị luận ào ào, tựa hồ có chuyện gì náo nhiệt phát sinh.

      “Sao lại thế này?”

      Tuy rằng kinh thành luôn luôn đều rất náo nhiệt, nhưng cũng kích động như vậy.

      Đặc biệt nhìn đến bộ dáng bọn họ nghị luận ào ào, Đông Phương Ngữ Hinh liền cảm thấy khẳng định là có đại xảy ra.

      “Hồng Lăng, hỏi thăm chút......”

      Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xe ngựa, tùy ý phân phó .

      “Vâng, tiểu thư......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cùng Lục Hà về nhà trước, đến tướng quân phủ trước chờ tin tức.

      đến nửa canh giờ, Hồng Lăng trở về, sắc mặt có chút cổ quái.

      “Như thế nào? đường phát sinh chuyện gì?”

      “Tiểu thư, cái kia...... Cái kia......”

      Hồng Lăng do dự, biết có nên cho tiểu thư hay .

      , chẳng lẽ là về ta ?”

      Ngày đó nàng tham dự khai trương bán đấu giá, thậm chí tự mình chủ trì mấy thứ bán đấu giá cuối cùng.

      Bởi vì là ngày đầu tiên, nàng muốn làm cho bán đấu giá có danh vọng tốt, mọi thứ đều vô cùng tốt, bọn họ theo khác này nọ làm ra, có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Mà Quy Nguyên đan, lại là cái cuối cùng.

      Nàng cố ý che giấu thân phận chính mình, dung mạo, cho nên, trong kinh thành này, người quen biết nàng tự nhiên là ít.

      Lúc trước đồn đãi, lời đồn đãi, sau khi nhìn thấy chân chính Đông Phương Ngữ Hinh, đều làm cho người ta hoài nghi.

      Nàng muốn chính là hậu quả này.

      Chính là, tình qua hai ngày, làm sao có thể đột nhiên lại ra bát quái?

      Xem bộ dáng Hồng Lăng, ràng là cùng chính mình có liên quan?

      “Tiểu thư, trước tiên người phải đảm bảo đừng nóng giận......”

      Hồng Lăng dám vội vàng mở miệng, nàng luôn luôn do dự, sợ tiểu thư bão nổi, thậm chí khả năng trực tiếp ra ngoài đánh người.

      có việc gì, ngươi ......”

      Cái này, Đông Phương Ngữ Hinh càng kỳ quái, nàng bão nổi? Cho dù là đem chuyện năm năm trước ra, cũng khiến cho nàng bão nổi a.

      Nàng nhiều nhất cũng chính là đem người rải lời tìm ra đến, chém xong việc.

      “Cái kia...... Tiểu thư, kỳ ...... thời bên ngoài mọi người đàm luận nhiều nhất tin tức chủ yếu có hai cái......”
      minhhanhng thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      ☆, Chương 109: Luận võ chiêu cha [ 2 ]
      Edit: voi còi


      Hồng Lăng vươn hai ngón tay, giọng .

      “Cái thứ nhất là chuyện của năm năm trước, biết là ai lôi ra đồn đãi trước kia của tiểu thư...... Sau đó ồn ào huyên náo lên......”

      Năm năm trước? Quả nhiên là có người tác quái a? Nhưng nàng cũng sợ, chẳng qua nếu như ảnh hưởng đến Hoan Hoan, vậy......

      “Trước đừng để Vu Hoan Hoan ra ngoài đường ...... Còn có cái đâu?”

      Nàng sợ hãi Hoan Hoan nhận đến thương tổn, cho nên, tạm thời trước cho bé ra ngoài.

      “Cái kia...... Tiểu thư, cái thứ hai chính là về Hoan Hoan ......”

      Đây mới là trọng điểm, cũng là vấn đề Hồng Lăng lo lắng nhất.

      “Hoan Hoan ? Bé như thế nào? Bé biết?”

      Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh căng thẳng, nếu như Hoan Hoan biết, nàng lo lắng......

      “Đúng vậy, tiểu thư, Hoan Hoan biết, hơn nữa, hôm nay bé bắt đầu trù bị hoạt động......”

      đến điều này, Hồng Lăng đều có chút giật mình, tiểu hài tử làm sao có thể làm cái này?

      “Hoạt động gì vậy?” Đông Phương Ngữ Hinh nắm chặt tay, nếu như có người dám thương tổn đến nữ nhi của nàng, vậy nàng ......

      “Tiểu thư, người vẫn là tự mình nhìn xem , cách phòng đấu giá của chúng ta xa......”

      Hồng Lăng biết nên ra như thế nào, ràng để chính Đông Phương Ngữ Hinh tự mình .

      Đông Phương Ngữ Hinh vèo tiếng đứng dậy, như trận gió bay ra ngoài.

      “Ai nha, đây phải tỷ tỷ tốt của ta sao? Tỷ tỷ liền chịu nổi tịch mịch như vậy a...... Muốn nam nhân có phải hay ?”

      Bỗng nhiên gặp Đông Phương Ngữ Hoa, Đông Phương Ngữ Hinh bước chân dừng chút, mắt lạnh nhìn qua.

      “Thế nào, tỷ tỷ đều làm được, chẳng lẽ còn sợ ta sao......”

      Đối với Đông Phương Ngữ Hinh, giao phong qua vài lần cùng nàng, nàng vẫn có chút sợ hãi.

      Chính là, chuyện hôm nay, là làm có chút quá đáng.

      Nàng muốn cho đại nương tiếng, đại nương nghe xong nhất định cao hứng.

      “Hừ......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hừ lạnh tiếng, nàng có việc ra ngoài, lại là về Hoan Hoan, lười tranh cãi cùng người khác.

      “Nhìn cái gì mà nhìn, tàn hoa bại liễu như ngươi, tặng cũng chưa có người muốn......”

      Phách phách, hai cái bàn tay qua, Đông Phương Ngữ Hoa thể tin được che miệng, thế nhưng trước mắt nàng, căn bản liền thấy được bóng dáng của Đông Phương Ngữ Hinh a.

      Ô ô, hai cái bàn tay a, tiện nữ nhân chết tiệt, thế nhưng......

      Cũng dám đánh nàng? Nàng muốn tìm phu nhân cáo trạng , tìm phụ thân cáo trạng .

      *****

      “Các vị thúc thúc thẩm thẩm, đại gia đại nương, cháu gọi là Hoan Hoan, khả năng mọi người biết cháu, nhưng mà sao đâu, chắc là nhận thức mẫu thân của cháu ? Mọi người xem chút, có hứng thú có thể báo danh, ba ngày sau, tỷ thí chính thức bắt đầu......”

      đường cái, tạm thời có dựng cái đài, do tiểu nha đầu xinh đẹp mặc phấn y (y phục màu hồng phấn) đứng, nha đầu kia mới tầm năm tuổi, rất đáng .

      Bên người bé có người giúp đỡ phát tờ tuyên truyền, mà phía sau bé, có tấm bảng lớn......

      Luận võ chiêu cha......

      Nhìn đến bốn chữ này, chỉ người lau ánh mắt.

      có nhìn lầm rồi, nhìn lầm ?

      sai, phải luận võ chọn rể, là luận võ chiêu cha!

      Tên này, tuyệt đối rung động.

      tờ tuyên truyền kia, chẳng những có bức hoạ nữ nhân khuynh quốc khuynh thành, thậm chí , ngay cả gia thế của nữ nhân này cũng rất rành mạch:

      Nhị tiểu thư của Đông Phương tướng quân phủ, chưởng quầy của phòng đấu giá Tâm Tưởng Thành.

      Thân phận như vậy, tùy tiện cái cũng phải người bình thường có thể dựa vào.

      Tuy rằng mang theo đứa trẻ, nhưng......

      Này cái thứ nhất, đại biểu là có quyền, cái thứ hai, có tiền, tức phụ có quyền có tiền như vậy, chỗ nào tìm đây?

      ☆, Chương 110: Luận võ chiêu cha [ 3 ]
      Edit: voi còi


      Hơn nữa, còn xinh đẹp như vậy, mặc dù có cái nữ nhi, hãy nhìn tiểu nương khán đài kia xem, mặc kệ là nam nhân nữ nhân lão nhân tiểu hài tử, ai nhìn mà cảm thấy chán ghét cả (ý câu này là ai nhìn thấy cũng thích).

      Hơn nữa, nữ nhi như vậy biết chuyện a, thế nhưng giúp mẫu thân của bé tìm phụ thân.

      “Mẫu thân của cháu ôn nhu săn sóc, chính là cho tới nay đều là nàng người tân tân khổ khổ đem Hoan Hoan nuôi lớn, Hoan Hoan cảm giác nàng rất vất vả, Hoan Hoan muốn tìm người chiếu cố nàng. Chẳng qua là, nếu như mẫu thân cháu tìm người như vậy, tự nhiên là có khả năng tùy tùy tiện tiện tìm người, người xưa có luận võ chọn rể, Hoan Hoan cũng nghĩ muốn thông qua phương thức như vậy tìm giúp cho mẫu thân người, mọi người nếu có ý, có thể báo danh nga......”

      Lời này, nhiều săn sóc, nhiều cảm động a.

      Thời điểm Đông Phương Ngữ Hinh đến, vừa vặn nghe đến mấy cái này, sau đó thấy được bảng lớn phía sau kia, sau đó......

      nghĩ tìm cái động tiến vào .

      “Luận võ chiêu cha? Đưa ta nhìn chút......”

      Ba nữ tử tuyệt sắc đến trước đài, người phát tờ rơi đài đưa tới, Hoan Hoan cũng nghe đến, đột nhiên nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh đến, bé chột dạ gục đầu xuống.

      “Hừ, lời kịch này cũng tệ a......”

      Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, Hoan Hoan ngượng ngùng ngẩng đầu, ôn nhu : “Mẫu thân......”

      “Oa, đây là nhị tiểu thư a, khá......”

      “Đúng vậy, đồn đãi kia quả nhiên thể tin, nhị tiểu thư vừa thấy là người như vậy......”

      “Đúng vậy, khẳng định là có người cố ý phóng ra ......”

      ......

      “Hồi phủ......”.

      Trừng mắt nhìn Hoan Hoan liếc mắt cái, Đông Phương Ngữ Hinh rất tức giận, thế nhưng nàng lại biết, thể răn dạy Hoan Hoan tại đây.

      Hoan Hoan lớn như vậy, cũng có lòng tự trọng, vạn nhất đả kích lòng tự trọng nho kia của bé, vậy càng ổn.

      “Ngạch...... Mẫu thân......”

      Hoan Hoan quay đầu bất an nhìn mặt sau liếc mắt cái, mẫu thân làm sao mà biết được nhanh như vậy, kia chiêu cha......

      “Con có phải quá nhàn rỗi hay a, cũng dám......”

      Đông Phương Ngữ Hinh biết nên cái gì cho tốt. Nàng nghĩ cùng ai qua, tuy rằng, Hoan Hoan gần đây tương đối thích Uất Trì Tà Dịch, nhưng người kia, nàng rất là sợ.

      “Mẫu thân, Hoan Hoan chỉ muốn......”

      Hoan Hoan ủy khuất bẹt bẹt miệng, bé muốn làm nữ nhi của khất cái, nhưng lời như vậy, bé biết ràng như thế nào đây?

      Vài người lên xe ngựa, rất nhanh trở lại tướng quân phủ, lại ngoài ý muốn nhìn đến cái người quen.

      “Mạnh Hạo?”

      “Mĩ nam......”

      Mạnh Hạo, tự nhiên là Đông Phương Ngữ Hinh, mà cái kia mĩ nam, tự nhiên là Hoan Hoan .

      “Ngạch...... Ngữ Hinh, đây là nữ nhi của ngươi?”

      Mạnh Hạo cũng thấy được Hoan Hoan, cúi đầu xem nha đầu nho này, nghĩ đến tình bên ngoài truyền ồn ào huyên náo, chính là tiểu nha đầu này giở trò quỷ sao?

      “Đúng vậy, cháu là Hoan Hoan, mĩ nam, thúc cùng mẫu thân của cháu rất quen thuộc sao?”

      Bé thích soái ca mĩ nam, nhìn đến Mạnh Hạo, ánh mắt liền cười híp lại.

      “Ân, quen thuộc......”

      Mạnh Hạo cũng che giấu, Đông Phương Ngữ Hinh trừng mắt nhìn Hoan Hoan liếc mắt cái:

      “Ta và con còn có chuyện chưa tính sổ đâu?”

      “A...... Mẫu thân......”

      Bĩu môi, cần tính sổ a, bé sợ hãi mẫu thân cùng bé tính sổ.

      “Mạnh Hạo, sao ngươi lại qua đây?” Đông Phương Ngữ Hinh chuyển hướng Mạnh Hạo, ôn nhu hỏi .

      “Vừa khéo nghe được tin tức, ta liền qua nhìn xem...... Tướng quân chờ ngươi qua đấy, hay là bây giờ ngươi vẫn là qua......”

      Đông Phương Ngữ Hinh cũng là lớn mật, nga, , hẳn là nữ nhi của nàng lớn mật, luận võ chiêu cha a, đây chính là lần đầu tiên trước đây chưa từng có bao giờ a.
      minhhanhng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :