1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái Phi Trẫm Thực Sự Không Mệt Mỏi - Hàn Tiểu Đình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 178: Nguyên nhân 3

      "Vậy ngươi muốn thế nào?"

      Cổ Lạc Nhi tức giận trừng mắt nhìn nó.

      Là nó để cho nàng và Đông Phong Túy gặp nhau, chẳng lẽ bây giờ nó muốn chia cắt uyên ương sao?

      Tiểu Hồ Đồ tiên giơ tay lên, ép xuống.

      "Ta này Cổ Lạc Nhi, có thể đừng hơi tí phát hỏa được ? Vừa đề cập đến chuyện Đông Phong Túy, phát hỏa lên với ta rồi."

      "Vậy ngươi , ý của ngươi là gì?"

      Chia rẽ nhân duyên người ta, nó cũng sợ bị trở ngại tu hành?

      Tiểu Hồ Đồ tiên chống cằm ngồi trong lòng bàn tay Cổ Lạc Nhi.

      Hỏi: "Cổ Lạc Nhi, ta hỏi vấn đề. Ta có cách mang cha mẹ đến thời của Đông Phong Túy, cũng có biện pháp đưa Đông Phong Túy đến thời của , xem, lựa chọn bên nào?"

      Cổ Lạc Nhi trong lòng suy nghĩ quay cuồng.

      Đúng vậy, chưa bao giờ nàng nghĩ tới vấn đề này.

      Hai bên nàng đều nỡ.

      "Tiểu Hồ Đồ, vì sao ngươi chuyển bọn họ được mà lại chuyển được ta?"

      Cổ Lạc Nhi sau khi trầm tư hồi, chợt nghĩ đến lỗ hổng trong lời Tiểu Hồ Đồ tiên.

      Tiểu Hồ Đồ cười khổ.

      "Ta rồi, mọi việc đều có liên quan đến nhau, có lẽ là ta và hữu duyên. Thê nên mới chuyển được , mà, thôi ."

      "Cái gì mà vậy thôi? Ngươi ràng chút ."

      Cổ Lạc Nhi nhất quyết tha.

      Nàng ghét nhất người khác chuyện chỉ nửa.

      Tiểu Hồ Đồ trốn tránh hồi lâu, bị Cổ Lạc Nhi dồn ép đến còn cách nào, đành phải cho nàng biết thực tình.

      "Di chuyển , quản mấy việc đâu vào đâu, hại ta tổn thất ngàn năm tu hành. Ta cũng muốn tổn thất nữa, ta tổn thất nổi."

      "Cái gì? Vậy ngươi trở lại di chuyển ta làm gì?"

      Cổ Lạc Nhi kinh hãi, lòng bàn tay run nhè .

      Với đứa bé trong lòng bàn tay này, vừa mới được thăng làm tiên ban mà , ngàn năm tu hành nhất định là tổn thất vô cùng to lớn.

      Tiểu Hồ Đồ than thở.

      "Coi như được rồi. Biết ta làm chuyện tốt, sư phụ nghĩ cách, để ta giải quyết chuyện của xong xuôi, tổn thất quá nhiều."

      "Tiểu Hồ Đồ, ngươi cho ta biết, có phải ngươi tạm thời thể làm thần tiên phải ?"

      Tiểu Hồ Đồ chán nản tựa đầu chống lên khuỷu tay.

      Cổ Lạc Nhi áy náy, nhưng lại có cách khuyên bảo, đành thở dài theo nó.

      Tiểu Hồ Đồ tiên lại ngẩng đầu lên, sáng sủa cưởi với nàng.

      " có việc gì đâu. Cổ Lạc Nhi, ra cuộc sống của thần tiên cũng tốt chút nào. Còn thú vị bằng thời gian ta tu hành."

      Cổ Lạc Nhi biết lời của nó là tâm, bởi vậy nghĩ đến Đông Phong Túy.

      ấy, nếu như bắt làm hoàng đế, mà để du ngoạn giang hồ, chỉ sợ càng cao hứng

      "Cổ Lạc Nhi, " Tiểu Hồ Đồ tiên thúc giục, "Lựa chọn nhanh lên, thời gian còn nhiều đâu."

      biết có phải ảo giác hay , Cổ Lạc Nhi cảm thấy vẻ mặt của Tiểu Hồ Đồ tiên cực kỳ khẩn trương.

      So với người trong cuộc như nàng còn khẩn trương hơn.

      Có điều nàng có tâm tư quan tâm vấn đề của Tiểu Hồ đồ tiên, nàng gặp phải lựa chọn khó khăn nhất.

      Nếu biết Tiểu Hồ Đồ tiên vì nàng mà tổn thất ngàn năm tu hành, có lẽ nàng năn nỉ nó thường xuyên mang nàng đến bên cạnh cha mẹ.

      Nhưng giờ, cách thức ấy hiển nhiên thể thực được.

      Gương mặt cha mẹ, còn có cả vẻ mặt Đông Phong Túy, thay nhau xuất ở trước mặt nàng.

      Trong tai chợt vang lên câu của Đông Phong Túy.

      "Ta phải xếp ở trước phụ thân nàng mới được."

      Lúc ấy, nàng còn cười thầm ghen với cha vợ.

      nghĩ tới, mới chỉ trong thời gian ngắn, nàng được lựa chọn giữa cha mẹ và Đông Phong Túy.

      Cán cân trong lòng chậm rãi chếch , cuối cùng di chuyển về phía Đông Phong Túy.

      Tất cả trước mắt đều lên giọng dáng điệu và nụ cười của .

      thể ở bên cha mẹ tận hiếu, nàng rất khổ sở rất áy náy.

      Nhưng, cuộc sống có Đông Phong Túy tối tăm ngột ngạt, cuộc sống của nàng cần khóe môi như ánh mặt trời chiếu xuống của .

      "Cha mẹ, thực xin lỗi."

      Cổ Lạc Nhi thào .

      " lựa chọn ở lại bên Đông Phong Túy?"

      Tiểu Hồ Đồ tiên dáng vẻ như được buông lỏng.

      Cổ Lạc Nhi hét to với nó: “Ngươi động cái gì mà động? Còn giấu ta chuyện gì nữa?”

      Trong lòng nàng tràn đầy hổ thẹn với cha mẹ, giống như thông qua tiếng hét này, mới có thể hồi phục tâm tình.

      Tiểu Hồ Đồ tiên thẹn đỏ mặt hỏi: "Cổ Lạc Nhi, lựa chọn Đông Phong Túy, đúng ?"

      Cổ Lạc Nhi buồn bã gật đầu.

      "Ta biết rồi, cho nên ta giúp làm chuyện khác."

      Đúng là cảm thấy vẻ mặt của thằng nhóc này đúng lắm.

      Cổ Lạc Nhi chất vấn: "Ngươi rốt cuộc làm chuyện gì?"

      " theo ta nhìn biết."

      Sương trắng mọi phía trước mặt tiêu tan.

      Như mở ra cánh cửa, lại giống như tấm cửa kính khổng lồ vây quanh.

      Bọn họ xuyên qua cửa sổ nhìn thế giới.

      Cổ Lạc Nhi thấy được căn phòng quen thuộc ấy.

      Tấm rèm màu trắng còn nằm giữa nắng mai, lay động theo gió từ ngoài cửa sổ thổi vào.

      Đồng hồ báo thức đặt đầu giường, cuốn sổ đặt chăn.

      Đúng là gian phòng của nàng, tình trạng khi nàng rời .

      Nhưng làm Cổ Lạc Nhi ngạc nhiên chính là, chiếc giường vốn nên trống lại xuất .

      Tuổi tác hơn hai mươi, khác Cổ Lạc Nhi lắm, dung mạo cũng nhang nhác Cổ Lạc Nhi.

      mê man đánh giá căn phòng, sau đó mở cuốn sổ giường ra xem.

      Bỗng, ngẩng đầu lên, giống như nghe thấy cái gì đó.

      chăm chú lắng nghe, vẻ mặt từ mê man chuyển thành kinh ngạc, lại biến thành trầm tư, cuối cùng là phấn chấn xen lẫn cảm động.

      "Tôi bằng lòng." ấy .

      Kỳ tích xuất .

      Gương mặt dần dần thay đổi, trở nên giống Cổ Lạc Nhi như đúc.

      Sau đó nhắm mắt, giống như dưỡng thần, lại như đọc thuộc lòng thứ gì đó.

      lâu sau, đồng hồ báo thức vang lên.

      mở to mắt, đứng dậy cầm túi sách của Cổ Lạc Nhi, ra khỏi cửa.

      Sương trắng dần dần khép lại, nơi đứng lại biến thành gian khép kín trắng xóa.

      "Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi để ấy thay thế ta?"

      Cổ Lạc Nhi nghi ngờ hỏi Tiểu Hồ Đồ tiên.

      Tiểu Hồ Đồ tiên trốn tránh trách nhiệm.

      "Là tự lựa chọn Đông Phong Túy."

      Trong lòng Cổ Lạc Nhi sáng như tuyết.

      Tiểu Hồ Đồ tiên hỏi nàng, vừa vặn nàng lựa chọn. Mà việc kia hiển nhiên được làm từ trước.

      Khó trách biểu của Tiểu Hồ Đồ tiên vừa rồi khẩn trương như vậy, hóa ra nó làm chuyện này.

      Nhưng Cổ Lạc Nhi phản bác nó, cũng vạch trần nó.

      Nàng dự cảm được, có lẽ, Tiểu Hồ Đồ tiên lại giúp nàng làm chuyện tốt.

      " ấy là ai?"

      Cổ Lạc Nhi hỏi.

      Tiểu Hồ Đồ tiên đáp: " ấy là nhi, hoàn cảnh sống tốt cho lắm, nhưng ngừng vươn lên, nghị lực học được rất nhiều tri thức làm người khác tưởng tượng nổi. khiến người ta khâm phục."

      "Nên ngươi để ấy thay thế ta?"

      Cổ Lạc Nhi vừa rồi cũng cảm giác được, thân thể bé này có loại khí chất, nhất thời hình dung được loại khí chất này.

      Bây giờ, qua giải thích của Tiểu Hồ Đồ tiên, nàng hiểu, đó chính là kiên cường và vui vẻ từ bên trong toát ra.

      (Edit by Diễm, truyện được đăng tại *************** và diemmo.wp.com)

      Tiểu hồ tiên thở dài.

      "Ước muốn lớn nhất của ấy là có được tình của cha mẹ, có thể hoàn thành nghiệp học hành mà ấy thể hoàn thành vì thiếu học phí."

      "Vừa rồi hình như ấy nghe được cái gì đó, là ngươi chuyện với ấy?"

      "Phải. Ta chuyện chỉ có ấy có thể nghe được. Ta kể cho ấy tình huống của , ấy đồng ý sau này dùng thân phận của để sống."

      " ."

      Cổ Lạc Nhi hàm hồ đáp lại.

      Tiểu Hồ Đồ tiên tên là hồ đồ, nhưng tâm tư lại hề hồ đồ.

      Nhanh chóng giải thích: "Con người ấy rất thiện lương, tin nhìn ."

      Sương mù phía trước lại dần dần tản ra.

      Lúc này Cổ Lạc Nhi nhìn thấy căn nhà quen thuộc của mình.

      Mẹ nằm giường, chân quấn băng vải.

      Cổ Lạc Nhi sợ hãi kêu lên: "Mẹ, chân của mẹ làm sao vậy? Bị thương sao? Có nặng lắm ?"

      Thân thể bật lên, xông lên phía trước, muốn vọt tới bên cạnh mẹ.

      Phía trước ràng có gì hết, đầu nàng lại nặng nề va phải thứ gì đó trước mặt.

      Tuy đầu đụng đau, nhưng Cổ Lạc Nhi cảm giác được, vật kia vô cùng rắn chắc, chắc chắn nàng đụng hỏng được.

      Cho dù sử dụng nội lực cũng thể phá.

      Tiểu Hồ Đồ tiên giải thích với nàng.

      "Mẹ tập thể dục buổi sáng cẩn thận trẹo chân, chỉ bị thương chút, đáng ngại."

      Cổ Lạc Nhi lệ rơi đầy mặt.

      ngày nào đó cha mẹ già , hai người cần chăm sóc của nàng, mà nàng lại bỏ lại hai người.

      khắc này, Cổ Lạc Nhi thiếu chút nữa thốt lên, muốn Tiểu Hồ Đồ tiên đưa nàng trở về, trở về bên cạnh cha mẹ.

      Nhưng lại có “nàng” khác xuất .

      ấy bưng hộp đựng thuốc vào, kéo cái ghế dựa ngồi xuống bên cạnh mẹ.

      "Mẹ, nên đổi thuốc rồi."

      Cổ Lạc Nhi nghe thấy giọng giống y hệt mình.

      Nàng nhìn thấy Cổ Lạc Nhi kia cẩn thận bóc băng gạc từ chân mẹ xuống, sau đó giúp bà bôi thuốc, thay băng gạc sạch quấn lại.

      gương mặt mẹ hề đau đớn, ngược lại, còn có hài lòng và vui thích.

      "Lạc Nhi, con trưởng thành rồi, hiểu chuyện hơn trước kia rất nhiều."

      Cổ Lạc Nhi giọng phàn nàn.

      "Gì chứ, con cũng rất quan tâm đến hai người mà, chẳng qua có cơ hội để biểu đạt như vậy thôi."

      Trong lòng ra thừa nhận, Cổ Lạc Nhi giả làm tốt hơn nàng nhiều.

      Tiểu Hồ Đồ tiên vụng trộm cười nhạo tiếng.

      Cổ Lạc Nhi trừng mắt nhìn nó.

      Cổ Lạc Nhi giả giúp mẹ thay thuốc, dặn bà nghỉ ngơi tốt, sau đó bưng hộp thuốc ra ngoài.

      Hình ảnh biến hóa.

      Chuyển đến phòng sách ở nhà Cổ Lạc Nhi.

      Cha ngồi trước bàn sách, chăm chú làm việc án thư.

      Cổ Lạc Nhi thấy mà xót xa.

      Tuổi tác cha cao, nhưng chưa bao giờ ông chịu thừa nhận mình già, luôn cẩn trọng với công việc, thường mang công việc về nhà làm.

      Cổ Lạc Nhi giả xuất ở thư phòng.

      Trong tay ấy, bưng cái bát, trong bát nóng hôi hổi tỏa ra hơi nước.

      "Cha, ăn chút bữa khuya ."

      Cổ Lạc Nhi giả đặt bát lên bàn.

      Cha nheo mắt cười, bưng bát lên, múc muỗng lớn bỏ vào miệng.

      "Cha, cẩn thận nóng." Cổ Lạc Nhi giả kêu sợ hãi.

      Nhưng kịp, cha nuốt vào trong miệng, nóng đến mặt mày đều nhíu lại.

      Trong mắt cha, lại tràn đầy ý cười.

      "Lạc Nhi, " Cha lóng ngóng , "Con học nấu ăn khi nào vậy? Ngon lắm."

      "Cha, cha thích là tốt rồi. Sau này con làm cho cha ăn nhiều hơn."

      mặt Cổ Lạc Nhi giả cũng ra nụ cười thỏa mãn.

      "Lạc Nhi, con đúng là càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng hiểu chuyện rồi."

      Cha hài lòng mà than thở, lại múc muỗng lớn ăn tiếp.

      Lần nữa nóng đến mức nhíu cả mặt mày.

      Cổ Lạc Nhi giọng nén giận.

      "Hừ, làm cho cha ăn ngon chút gọi là hiểu chuyện trưởng thành?"

      Trong lòng lại cảm thấy vui vui.

      Tiểu Hồ Đồ tiên theo thường lệ lại cười nhạo tiếng.

      Theo thường lệ vứt cho Cổ Lạc Nhi cái đại xem thường.

      Cha ăn bữa khuya, ân cần dặn dò.

      "Lạc Nhi à, làm cho cha bữa khuya là chuyện , quan trọng là sau này con xuất ngoại, nhất định phải làm cho Trung Quốc chúng ta, Cổ gia chúng ta vẻ vang."

      Hóa ra, Cổ Lạc Nhi giả sắp có cơ hội xuất ngoại rồi.

      Cổ Lạc Nhi nhìn thấy mà hả hê.

      "Hai người ấy chỉ biết xuất ngoại, lần này nếm được đau khổ chưa?"

      Tiểu Hồ Đồ tiên cười nhạo.

      "Người ta làm gì có tiền đồ như đâu."

      Cổ Lạc Nhi trừng mắt nó.

      "Ai ta có tiền đồ? Ngươi xem, bây giờ ở Vô Ưu quốc có ai phục ta?"

      "Nhưng dám xuất ngoại ?"

      Cổ Lạc Nhi quay đầu, lên tiếng.

      Lại nghe thấy Cổ Lạc Nhi giả son sắt : "Cha, cha yên tâm , con nhất định trân quý cơ hội khó có được này, học tập chăm chỉ."

      "Nghe , người ta thế nào?"

      Tiểu Hồ Đồ tiên chịu bỏ qua cơ hội chế nhạo Cổ Lạc Nhi.

      Cổ Lạc Nhi im lặng.

      Nàng khi ấy, có lẽ đúng là ở trong phúc mà biết phúc.

      ra, nàng bất mãn với bản thân phải xuất ngoại, mà là bất mãn với việc cha mẹ luôn ép nàng.

      " chưa phục à, vậy cho nhìn tiếp này."

      Tiểu Hồ Đồ tiên xong chỉ về phía trước.

      Hình ảnh lại lần nữa chuyển đổi.

      Đây là ở giữa đại sảnh, trong sảnh rất nhiều người, chủ yếu đều là tóc vàng mắt xanh.

      số ít người da vàng tóc đen trong đám người vô cùng chói mắt.

      Cổ Lạc Nhi liếc thấy cha mẹ giữa đám người nước ngoài, còn có Cổ Lạc Nhi giả ở đài.

      À, có lẽ, ba người bọn họ mới đúng là người nước ngoài .

      Bởi vì, ở đây hiển nhiên phải Trung Quốc.

      Đại sảnh được bố trí như hội trường, lại giống như lễ trao giải.

      , phải lễ trao giải, mà là lễ trao tặng học vị.

      Cổ Lạc Nhi giả mặc trang phục tiến sĩ, được vị giáo sư tóc vàng mắt xanh tươi cười rạng rỡ trao tặng bằng học vị.

      Đồng thời còn xì xà xì xồ tràng chúc mừng.

      Tiểu Hồ Đồ tiên hỏi Cổ Lạc Nhi.

      " ấy thay xuất ngoài, lập tức muốn về Trung Quốc. có muốn trở về bên cạnh cha mẹ ? Muốn ta có cách giúp ."

      Cổ Lạc Nhi cảm động lắc đầu.

      "Trong suy nghĩ của cha mẹ ta, ấy mới là con tốt, mà ta lại đạt được như vậy. Có ấy chăm sóc cha mẹ, ta yên tâm rồi."

      Thở dài, còn : " ấy cũng rất đáng thương."

      "Đúng vậy, đúng là rất đáng thương."

      Tiểu Hồ Đồ tiên đồng ý.

      "Lúc trước, ở nhi viện đó, ấy và Mê Huyên đáng thương nhất."
      Med thích bài này.

    2. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 179: Đại kết cục

      "Ngươi cái gì? Mễ Huyên? Nàng cũng xuyên qua?"

      Cổ Lạc Nhi nhạy cảm bắt lấy cái tên này.

      Khó trách khi lần đầu tiên nàng thấy Mễ Huyên, liền có cảm giác rất quen thuộc.

      Tiểu Hồ Đồ tiên xấu hổ cười cười.

      "Ta thấy ấy rất đơn, có bạn bè nào cả. thế thân ở bên cạnh, càng đơn. Vì thế, ta dứt khoát mang ấychuyển tới thời của ."

      ra, là như vậy.

      Cổ Lạc Nhi gần như có thể tưởng tượng Lãnh Dạ giờ bị Mễ Huyên bức đến thành cái đức hạnh gì rồi.

      Sương mù dần dần che phủ kín bức họa.

      Cổ Lạc Nhi tham lam nhìn gương mặt của cha mẹ, mãi đến khi bọn họ bị sương mù che phủ toàn bộ mới thôi.

      Trong giây phút đau thương vô cùng, Cổ Lạc Nhi với Tiểu Hồ Đồ tiên.

      "Đưa ta về bên Đông Phong Túy ."

      "Vội vã như vậy. Được rồi được rồi."

      Tiểu Hồ Đồ tiên chỉ ngón tay.

      Cổ Lạc Nhi hình như nghe thấy nó sợ hãi kêu tiếng.

      "Hỏng bét, ổn rồi. . . . . ."

      Lời chỉ nghe được nửa, toàn thân Cổ Lạc Nhi lại lần nữa bị đoàn bạch quang vây lại.

      "Tiểu Hồ Đồ tiên, làm sao vậy?"

      Cổ Lạc Nhi hỏi.

      có ai trả lời nàng, bạch quang lại ngưng chuyển động.

      Sau đó Cổ Lạc Nhi phát , nàng đứng ở trong hoa viên.

      Hoa viên có phần quen thuộc, hình như nhìn qua.

      Đúng rồi, đây phải là hậu hoa viên Đông cung của Vô Ưu quốc sao?

      Đông Phong Túy từng đưa nàng dạo qua Đông cung.

      Từ sau khi Đông Phong Túy chuyển , Đông cung vẫn giữ lại nguyên dạng.

      Hậu hoa viên giờ, ngoại trừ hoa và cây cảnh khác biệt, bố trí còn lại cơ bản đều giống hệt.

      Nàng đứng bên cạnh khóm thược dược đương nở rộ, mùi hương thược dược nhàn nhạt thoảng qua mũi nàng.

      Phía trước hơi xa vài bước, cậu nhóc trắng bóc ngồi sau bàn đá, chăm chú nhìn quyển sách cầm tay.

      Có lẽ nhận ra nàng đến, cậu nhóc ngẩng đầu lên.

      Trong mắt là vẻ kinh diễm.

      Dung mạo của rất quen thuộc, nhất định nàng nhìn thấy ở đâu rồi.

      Cổ Lạc Nhi cúi đầu nhìn mình.

      Lụa trắng vẫn che mặt nàng, Đông Phong Túy che cho nàng.

      Toàn bộ biến cố vừa rồi đến quá đột ngột, nàng cũng quên tháo nó xuống.

      Chợt ý thức được thứ, Cổ Lạc Nhi hỏi cậu nhóc.

      "Ngươi tên là gì?"

      "Ta tên là Đông Phong Túy."

      Cậu nhóc trả lời.

      Cổ Lạc Nhi trong phút chốc đờ đẫn, thân thể bị chấn kinh hơi giật giật.

      Vừa rồi, nhìn thấy dung mạo cậu nhóc như được thấy qua ở đâu, nàng chợt nhớ tới thần tiên tỷ tỷ Đông Phong Túy từng với nàng.

      Đông Phong Túy , năm bảy tuổi, từng gặp được bạch y tiên tử.

      đợi nàng mười mấy năm.

      Khi mình mới gặp , còn tưởng mình là a hoàn được bạch y tiên tử phái tới mở đường.

      Chẳng lẽ, bạch y tiên tử chính là mình?

      Chuyện này quá hoang đường, quá trùng hợp.

      "Năm nay ngươi bảy tuổi?"

      Cổ Lạc Nhi muốn xác định phen.

      Tiểu Đông Phong Túy gật gật đầu.

      Đúng lúc này, toàn thân Cổ Lạc Nhi lại bị bạch quang vây lại.

      Thân thể của nàng bay bổng lên trung.

      Cổ Lạc Nhi vội la lớn về phía tiểu Đông Phong Túy.

      "Đông Phong Túy, sau này khi ngươi lớn, tiên tử tới tìm ngươi. Nàng ngã lên người ngươi, ngươi được bắt nạt nàng, phải đối xử tốt với nàng. Nàng tên Cổ Lạc Nhi, ngươi nhớ đấy."

      Nhưng nàng vừa mới được nửa, nhìn thấy tiểu Đông Phong Túy.

      Quanh thân nàng, chỉ có bạch quang quen thuộc gặp hai lần.

      Chợt nhớ tới chuyện cũ Đông Phong Túy từng .

      Đúng rồi, trong chuyện cũ ấy bao gồm cả những lời nàng vừa , sao nàng lại quên mất rồi?

      Đáng tiếc, theo Đông Phong Túy kể, câu kia chỉ nghe được nửa.

      Thôi thôi, cái gì đến đến.

      Đông Phong Túy nhất định so đo để yên cho nàng.

      Mà nàng, cũng nhất định chỉnh lại Đông Phong Túy.

      Có lẽ, tình cảm giữa hai người bọn họ từ giữa những va chạm như vậy mới được bồi dưỡng mà nên.

      Bạch quang dần dần phai nhạt, Tiểu Hồ Đồ tiên lại lên trước mặt nàng.

      Cổ Lạc nhi mở bàn tay, Tiểu Hồ Đồ tiên đứng trong lòng bàn tay nàng.

      "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

      Dáng vẻ Tiểu Hồ Đồ tiên vô cùng uất ức .

      "Vừa rồi, ta vốn muốn mang trở lại bên Đông Phong Túy, nhưng ta mất ngàn năm tu hành, thời gian nắm giữ ban đầu đượclinh quang cho lắm. Vả lại vừa rồi tìm được pháp khí ta dùng để hóa phép, cho nên, thời gian xuất có chút khác biệt."

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 180: Đại kết cục ( hết )

      Cổ Lạc Nhi nghe nó cái gì mà đánh mất ngàn năm tu hành, cũng trách cứ nó gì cả.

      Lo lắng hỏi: "Pháp khí của ngươi tìm được chưa? Lần này có xảy ra sai sót nữa ?"

      "Yên tâm, lần này tuyệt đối sai sót."

      Cổ Lạc Nhi nghe thấy câu Tiểu Hồ Đồ tiên tỉnh lược.

      " ra là, sai số cũng quá lớn."

      Nàng nghiêm túc với Tiểu Hồ Đồ tiên: "Ngươi thể làm sai sót nữa. Nếu như để lỡ mất nhau, ta và Đông Phong Túy đều rất đaulòng."

      Tiểu Hồ Đồ thần tiên thần bí cười cười.

      "Để bồi thường sai số kia, ta cho xem cảnh này được chưa nào?"

      "Cảnh gì vậy?" Cổ Lạc Nhi hoài nghi hỏi.

      " xem biết."

      Tiểu Hồ Đồ tiên tay chỉ chỉ về phía trước.

      Sương mù giống như trước tản ra.

      Kia dễ dàng nhận thấy là quang cảnh hôn lễ, mà còn là hôn lễ của cổ đại.

      đường phố vô cùng náo nhiệt.

      Trông đường phố rất quen thuộc, đây phải là khu phố phồn hoa nhất trong hoàng thành Vô Ưu quốc đấy sao?

      Nhìn kìa, Phúc Ký tửu lâu, Cổ Lạc Nhi từng qua rất nhiều lần.

      Còn có, tiệm may Từ Ký, toàn bộ vũ y của Ái Liên đều làm ở đó.

      tiếp, là đến Minh Châu lâu.

      Đường phố chưa bao giờ đông nghịt, hai phía mái hiên đầy ắp người như vậy.

      Đội vệ binh hoàng gia ra sức ngăn lại mọi người vươn cổ trông ngóng, muốn chen vào giữa ngã tư trung tâm xem náo nhiệt.

      Từng hàng từng hàng đội ngũ gọn gàng khiêng đủ các loại nghi thức, diễn tấu các loại nhạc khí qua.

      Kiệu hoa tân nương đỏ chót do tám kiệu phu nâng, chậm rãi đằng trước.

      Mà tân lang rước dâu phía trước kiệu hoa, người phải hỉ phục đỏ thẫm, mà là thân hoàng bào.

      đầu , che diện sa đỏ thẫm, chắn hết tất cả phong quang.

      Cổ Lạc Nhi toàn thân run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.

      "Đông Phong Túy, chàng thành thân rồi?"

      Tiểu Hồ Đồ tiên than thở.

      "Đúng vậy, Đông Phong Túy vô luận thế nào cũng phải cầu lễ đại hôn lớn. Nhìn , quá phô trương nha.”

      Cổ Lạc Nhi cắn chặt môi.

      Nhìn bóng dáng cưỡi bạch mã, quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn qua nàng.

      "Ngươi gạt ta, ngươi trêu đùa ta, đúng ?"

      Cổ Lạc Nhi vô lực nhìn tràng cảnh hôn lễ, nàng trừng mắt Tiểu Hồ Đồ tiên.

      Tiểu Hồ Đồ tiên kêu to oan uổng.

      "Ta chưa từng lừa gạt , tí ti cũng lừa gạt. đừng vu oan cho người tốt. Đây là chuyện của nửa năm sau."

      Nửa năm sau?

      Nàng rời vừa vặn nửa năm, Đông Phong Túy cưới nữ nhân khác làm vợ?

      Hơi nước tốt chút nào tản ra khắp vành mắt Cổ Lạc Nhi.

      "Cổ Lạc Nhi, vẫn muốn tìm sao?"

      Tiểu Hồ Đồ tiên rất hăng hái hỏi.

      ", đương nhiên ta muốn ."

      Cổ Lạc Nhi căm hận .

      Nàng phải , nàng phải tìm Đông Phong Túy hỏi cho ra lẽ.

      Nếu tình của bọn họ chịu được biến cố ấy, nàng tiêu sái mà rời .

      Nhưng nàng hồ đồ, ngay cả lời giải thích cũng cho Đông Phong Túy mà yên lặng rời .

      từng, bọn họ là kiên trinh như vậy.

      Đông Phong Túy vì nàng mà suýt mất mạng, Liễu Thúy Yên ngớt lời khen ngợi , tuyệt đối dễ dàng phản bội mình.

      Tiểu Hồ Đồ tiên lắc đầu, thở dài liên tục.

      "Cho ."

      Nhét vật gì đó vào trong tay Cổ Lạc Nhi.

      Cổ Lạc Nhi còn chưa kịp xem thứ ở trong tay, thân thể bị vây trong bạch quang.

      Tiểu Hồ Đồ tiên vỗ cánh bay giữa sương mù, nhìn bạch quang dần dần tiêu tán.

      Lầm bầm lầu bầu: "Xem ra, tổn thất ngàn năm tu hành này của ta cũng đáng giá."

      Cổ Lạc Nhi bị vây quanh giữa bạch quang, vô vàn suy nghĩ..

      Nàng sắp trở lại bên cạnh Đông Phong Túy, nhưng Đông Phong Túy lại sắp phản bội nàng.

      Suy nghĩ rối ren, bạch quang cũng tan hết.

      Cổ Lạc Nhi lần nữa cảm nhận được tư vị rơi tự do.

      Nàng tạm thời quên buồn phiền, ngưng thần tụ khí, thời điểm sắp rơi xuống đất, mũi chân điểm cây hoa hạnh, hoãn trụ lại thânhình.

      Sau đó, mượn lực nhàng chạm xuống đất.

      Cánh hoa cây dưới ánh mặt trời cười đến sáng lạn, ngay cả cánh hoa phấn trắng cũng rơi xuống.

      Bên cạnh truyền đến tiếng hít vào khe khẽ.

      Cổ Lạc Nhi ngẩng mắt quan sát.

      Chỉ thấy trước mặt nàng cùng hai bên, cung nữ thái giám quy củ đứng, ánh mắt đều thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, giống như bịnàng làm cả kinh đến thất thố.

      Mà An Thụy đứng trước mặt nàng, bờ môi run run, vành mắt rưng rưng tràn lệ.

      Lúc lâu sau mới : "Nương nương, người cuối cùng cũng trở lại."

      Dứt lời muốn quỳ xuống trước nàng.

      Cổ Lạc Nhi vội đỡ dậy.

      " rồi, ở trước mặt ta cần quỳ xuống, làm sao ngươi lại quên rồi?"

      "Nương nương, hoàng thượng vẫn luôn chờ người."

      An Thụy lau lệ mặt, chỉ chỉ về phía sau lưng nàng.

      Lưng Cổ Lạc Nhi cứng đờ, nàng dám quay đầu lại.

      Chỉ rời khỏi Đông Phong Túy chưa đến nửa ngày, cảm giác lại giống như qua nửa thế kỷ vậy.

      đúng lắm, đúng là chỉ có nửa ngày thôi sao?

      Nhưng lúc nàng ràng là giữa hè, sao bây giờ có hạnh hoa nở đầy cành?

      Hạnh Hoa?

      Lần đầu nàng gặp Đông Phong Túy, là dưới tàng hạnh hoa.

      Cổ Lạc Nhi khó khăn xoay người.

      Nàng lại thấy được cây hoa hạnh nở trắng xóa.

      Phía dưới hạnh hoa, chiếc giường trúc tím, bạch y mỹ nam nghiêng nằm.

      bạch y thêu bức thủy mặc sơn thủy, mấy đóa hạnh hoa đọng ở áo, như thuộc phần trong bức họa.

      Bạch y mỹ nam hai mắt nhắm nghiền, giống như say sưa mộng đẹp.

      Tên Đông Phong Túy này, vừa rời khỏi nàng, quay về thành người lười rồi sao?

      Cổ Lạc Nhi từng bước từng bước về phía .

      An Thụy ở bên tai nàng thổn thức.

      "Nương nương, người đâu có biết, người rời nửa năm, hoàng thượng có bao nhiêu đau khổ."

      "Cái gì? Ta rời nửa năm?"

      Cổ Lạc Nhi kinh ngạc dừng bước.

      "Đúng vậy, nương nương, người rời nửa năm. Hoàng thượng lúc nào nhớ đến ngừoi."

      "Ngủ cũng nhớ?"

      Cổ Lạc Nhi nhìn Đông Phong Túy còn ngủ say trước mặt, lòng tràn đầy tư vị đúng.

      Nàng bỏ tất cả, chỉ để ở bên .

      , còn ngủ khò khò.

      Ngay cả lúc nàng trở lại cũng thức dậy chào đón nàng.

      An Thụy thở dài: "Nương nương, Người đâu trong lòng hoàng thượng có bao nhiêu đau khổ. Mới đầu, hoàng thượng ngày đêm ngủ, bảo là muốn chờ Người trở về. Sau khi người trở lại, ngài ấy muốn trở thành người đầu tiên được nhìn thấy Người."

      Cánh mũi Cổ Lạc Nhi bắt đầu cay cay.

      "Nương nương, sau đó, đợi nửa tháng sau, hoàng thượng cuối cùng chống đỡ nổi mà sinh bệnh."

      "Chàng ngã bệnh?"

      Cổ Lạc Nhi sợ hãi kêu lên.

      Lúc này, cách gần Đông Phong Túy, nàng mới phát , gầy rất nhiều.

      Cơ hồ còn phong thái trước kia nữa.

      "Đúng vậy."

      An Thụy lau nước mắt.

      "Hoàng thượng từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa từng sinh bệnh. May mà có Nhiễm Sương công tử ở đây, mới chữa khỏi bệnh cho ngài.Nhưng cho dù Nhiễm Sương công tử, cũng phải mất hai tháng mới chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng."

      Cổ Lạc Nhi ngây ngốc, tim từng đợt từng đợt đau thắt.

      An Thụy nhìn lên Đông Phong Túy giường ngủ, trong mắt đều là xót xa.

      "Sau khi hoàng thượng hết bệnh, mỗi ngày đều ngủ. Ngài khi tỉnh chờ Người quá đau đớn, ngủ tốt hơn, khổ sở, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn."

      Cổ Lạc Nhi chan đầy lệ nóng.

      thào : "Đông Phong Túy chàng là đồ ngốc."

      An Thụy nức nở : "Nương nương, buổi sáng hoàng thượng đều ngủ dưới tàng hạnh hoa, khi trước Ngài rơi xuống chính là nơi này.Buổi chiều lại đến dưới cây kim quế nương nương tự tay trồng để ngủ."

      An Thụy đến đây, cuối cùng được nữa.

      Xung quanh truyền đến liên tiếp tiếng thổn thức nức nở đè nén.

      Cổ Lạc Nhi từng bước đến trước mặt Đông Phong Túy.

      Ngồi xuống trước giường ngủ, tay nhàng xoa gương mặt Đông Phong Túy.

      Đông Phong Túy hơi hơi cau mày.

      "Đừng ồn."

      Giọng của rất mơ hồ, dường như hai chữ này phải hao phí rất nhiều khí lực.

      Làm cho Cổ Lạc Nhi nhớ tới ngày đầu gặp .

      Cũng dưới cây hạnh hoa này, cũng lười phải nhiều hơn lời.

      Nhưng tâm tình đối mặt với lại khác xa rất nhiều.

      Cổ Lạc Nhi vỗ về gương mặt Đông Phong Túy, gọi.

      "Đông Phong Túy, chàng tỉnh dậy . Ta trở về, Lạc Nhi trở lại, bao giờ rời khỏi chàng nữa."

      Đông Phong Túy khi nghe thấy hai chữ “Lạc Nhi”, mãnh liệt mở mắt.

      "Lạc Nhi."

      khẩn thiết gọi, ngồi dậy.

      "Đông Phong Túy, ta ở đây, Lạc Nhi ở đây."

      Cổ Lạc Nhi gắt gao nắm lấy tay Đông Phong Túy.

      Đông Phong Túy từng chút từng chút , cúi đầu tựa như cảnh quay chậm, nhìn đôi tay bắt lấy mình.

      Đôi tay quen thuộc, đôi tay từng nắm rất nhiều ngày.

      "Lạc Nhi, cuối cùng nàng cũng trở lại."

      Đông Phong Túy nắm lại tay Cổ Lạc Nhi.

      Cổ Lạc Nhi ngay tức khắc chui vào trong lòng .

      "Đông Phong Túy, chàng là đồ đại ngốc, chàng ràng biết, chàng phải tin tưởng, ta trở về tìm chàng, ta nhất định phải trở về tìmchàng chứ."

      "Ta biết, vì thế ta vẫn luôn chờ nàng."

      đơn giản thế, nếu như tin nàng quay về tìm , trở bệnh nặng, ngủ tới mức mất cảm giác sao?

      "Đông Phong Túy, chàng là tên ngốc."

      Nước mắt Cổ Lạc Nhi thấm đẫm y sam Đông Phong Túy.

      Đông Phong Túy ôm lấy nàng, kéo vào trong ngực mình.

      Cảm nhận nàng run rẩy, cảm nhận nàng khóc, còn cảm nhận thấy man mát người nàng.

      "À, Lạc Nhi, sao nàng mặc ít như vậy?"

      Đông Phong Túy lúng ta lúng túng kéo áo choàng sang bên, kín kín đáo đáo trùm lên Cổ Lạc Nhi.

      Cổ Lạc Nhi người vẫn mặc y phục mùa hè, mà giờ lại là đầu xuân.

      Lúc mới tới, chỉ lo thương cảm Đông Phong Túy, đều quên hết giá lạnh.

      Giờ đây Đông Phong Túy nhắc tới, mới chính xác mà ý thức được, đúng là lạnh đến thấu xương mà.

      Thân thể rúc rúc vào trong lòng Đông Phong Túy.

      Đông Phong Túy ôm chặt lấy nàng, cảm thấy cơ thể nàng dần trở nên ấm áp, lúc này mới hài lòng tươi cười.

      "Lạc Nhi, đừng khóc, khóc nữa lại thành mèo mướp đẹp đâu."

      Đông Phong Túy dịu dàng khuyên.

      Nhưng vì sao đầu mũi cũng ê ẩm, muốn rơi lệ?

      Cổ Lạc Nhi nằm trong lồng ngực Đông Phong Túy, rất lâu sau, tâm tình mới dần dần bình ổn.

      Nàng đến nửa năm sau.

      Xem ra tên nhãi Tiểu Hồ Đồ tiên lại xảy ra sai sót, hại Đông Phong Túy đợi nửa năm.

      "Lạc Nhi, nàng trở lại, bao giờ rời nữa sao?"

      Đông Phong Túy lo lắng hỏi.

      " , bao giờ nữa. Tất cả tâm nguyện của ta đều được hoàn thành, sau này bao giờ rời khỏi chàng nữa."

      Cổ Lạc Nhi hoàn toàn quên, thậm chí quên phải tìm Đông Phong Túy hưng sư vấn tội.

      Hỏi rằng, vì sao còn muốn cưới nữ nhân khác.

      Đông Phong Túy lại hỏi: "Nàng thấy, thấy, cha mẹ của nàng chưa?"

      Mấy chữ “Cha mẹ” này, Đông Phong Túy ra dị thường gian nan.

      Như thể vừa thoát ra khỏi miệng, Cổ Lạc Nhi biến mất như lần trước vậy.

      " thấy, hai người rất tốt, trong lòng ta còn lo lắng nữa."

      Cổ Lạc Nhi nằm trong lòng Đông Phong Túy, chưa bao giờ yên bình như thế.

      "Vậy, Lạc Nhi, chúng ta thành thân ."

      Đông Phong Túy kéo Cổ Lạc Nhi dậy, chăm chú nhìn nàng, nóng lòng chờ đợi câu trả lời của nàng.

      "Thành thân?"

      Cổ Lạc Nhi nhất thời phản ứng kịp.

      Nàng phải sớm là thê tử của sao? Ngay cả con cũng có rồi.

      Khóe môi Đông Phong Túy giương lên, mặt là nụ cười điềm đạm mà chờ mong.

      Cổ Lạc Nhi thấy rất nhiều nụ cười của , nhưng chưa từng thấy nụ cười trong trẻo an lòng như vậy.

      Cười giống như đứa bé.

      "Đúng vậy, thành thân. Lạc Nhi, nàng biết vì sao ta xóa bỏ danh hào Tiên phi của nàng, để nàng ở ngoài cung ?"

      "Vì sao vậy?"

      Tim Cổ Lạc Nhi chợt đập thình thịch.

      Lúc trước, Đông Phong Túy chút do dự thu lại phong hào Tiên phi của nàng, lại để nàng chuyển khỏi hoàng cung.

      Chính cũng ở với nàng trong ngôi nhà ấy.

      Nàng cảm thấy kỳ lạ, biết nhất định có dụng ý nào đó.

      Nhưng khí đó là thời điểm công việc của nàng bận rộn nhất, nên có tâm tư để suy xét vấn đề này.

      Nhưng vẫn luôn tin tưởng Đông Phong Túy.

      Nàng tin, vô luận làm việc gì, đều có đạo lý của , tuyệt đối làm nàng tổn thương.

      Mà giờ khắc này, đáp án dường như sống động.

      Đông Phong Túy mỉm cười : "Bởi vì, ta muốn cưới nàng. Ta muốn cưới nàng như dân chúng bình thường cưới vợ. Lạc Nhi, nàng biếtkhông, ta còn chưa bao giờ được bái đường, ta rất chờ mong ."

      Cổ Lạc Nhi chợt nhớ tới cảnh tượng đón dâu Tiểu Hồ Đồ tiên cho nàng xem.

      Tiểu Hồ Đồ tiên , đó là cảnh đón dâu của Đông Phong Túy vào nửa năm sau.

      giờ, phải là nửa năm sau sao.

      Tiểu Hồ Đồ tiên này, ràng chòng ghẹo nàng, còn biết xấu hổ rằng bồi thường sai số trước đó.

      Chợt chú chuồn chuồn bay qua trước mắt, giống như Tiểu Hồ Đồ tiên.

      Cổ Lạc Nhi nắm quả đấm, muốn đánh nó.

      Trong lòng bàn tay lại cảm thấy như có thứ gì.

      Đúng rồi, là thứ Tiểu Hồ Đồ tiên đưa cho nàng, nàng còn chưa kịp xem.

      Cổ Lạc Nhi mở tay ra, nhìn thứ nằm trong lòng bàn tay.

      Vừa nhìn, nàng liền ngây ngẩn cả người.

      Đó là tấm hình .

      Bối cảnh trong hình là phòng tân hôn, Đông Phong Túy cởi diện sa đầu xuống, cầm gậy hỉ thắt lụa đỏ vén khăn đỏ che mặt tân nương.

      Dưới khăn đỏ là gương mặt tân nương, hề lo lắng.

      Cho dù nàng ấy có trang điểm thế nào, cho dù tóc nàng cài bao nhiêu châu ngọc, cũng cho dù mặt nàng có cười như hoa, Cổ Lạcnhi đều nhận ra nàng.

      Đây là nàng.

      Tuyệt đối chính là nàng, thể là nữ nhân khác.

      "Đông Phong Túy, chúng ta thành thân."

      Cổ Lạc Nhi nhắm mắt lại, tựa ngực Đông Phong Túy, ngửi mùi hương hoa hạnh nhàn nhạt người .

      Trầm Túy Đông Phong.

      Mười năm sau.

      Cả vườn hương hoa quế, dưới cây hoa kim quế nở rộ, Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi bạch y bồng bềnh ôm nhau ngồi.

      Cổ Lạc Nhi duỗi dài cái lưng mỏi.

      Than phiền : "Hồi cung nửa tháng, nhàm chán."

      Đông Phong Túy nằm vật xuống cỏ, thuận tay kéo Cổ Lạc Nhi xuống.

      "Đúng vậy, nhàm chán. Ngày mai chúng ta cải trang vi hành ."

      "Được." Cổ Lạc Nhi tỉnh táo tinh thần, "Vậy chúng ta cải trang vi hành đâu?"

      "Haaa, tứ hải đều khắp rồi, di tích danh thắng cũng dạo qua, vấn đề này, là đau đầu."

      " , chờ hoa quế tàn chúng ta mới vậy."

      Cổ Lạc Nhi chợt có chút lười biếng, chẳng muốn nhúc nhích.

      Đông Phong Túy ngửi mùi hương hoa quế ngọt ngào, tán thành.

      "Cũng được."

      Ngoài cửa hậu viên truyền đến giọng An Thụy lớn tiếng bẩm báo.

      "Hoàng thượng, Lý Tể tướng cùng Phùng Thái Úy cầu kiến."

      Sau đó là giọng của Hỉ Thuận.

      "Nương nương, loạt người chờ Ngài tiếp kiến."

      Cổ Lạc Nhi cùng Đông Phong Túy nghiêng đầu nhìn nhau.

      Đồng thanh : "Vẫn là cải trang vi thành tốt hơn."

      Thời gian bọn họ cải trang vi hành, những cấp dưới này phải xử lý rất tốt mọi chuyện sao?

      Sao mà mỗi lần hồi cung, bọn họ đều muốn tới bắt hai người làm việc?

      "Lạc Nhi, người thừa kế nhà mình bao giờ mới lớn đây?"

      "Có lẽ, cần lớn lên, chúng ta vẫn có thể giao phó trọng trách cho chúng nó."

      "Cho đứa nào được?"

      Hai vợ chồng lại thở dài, đây càng là vấn đề đau đầu hơn.

      Hai thằng nhóc nghịch ngợm, ngay cả hai người bọn họ cũng có biện pháp với chúng.

      Trong ngự hoa viên, nhóm ma ma cung nữ gạt hoa cỏ tìm kiếm.

      "Đại điện hạ, ngài ở đâu?"

      "Đại điện hạ, bài tập của ngài còn chưa làm xong."

      "Đại điện hạ, đến giờ học cưỡi ngựa bắn cung rồi."

      ai trông thấy, ở cái cây rậm rì cành lá, cao cao cây, thiếu niên chín tuổi rất khoái nhạc nằm chạc cây.

      Đối với tiếng kêu gọi phía dưới, mắt điếc tai ngơ.

      Tiếng kêu dần dần xa.

      "Hoàng huynh, huynh để mặc bọn họ tìm kiếm?"

      Bên cạnh thiếu niên, thiếu niên tám tuổi tràn đầy hứng thú hỏi.

      "Tất nhiên, ta đâu có ngốc để bị bọn họ bắt phải học mấy trò nhàm chán như vậy. Ê, Thần Dật, sao hôm nay đệ xuất cung muasắm mấy thứ linh tinh?"

      Đại hoàng tử Vô Ưu quốc Đông Thần Dục nhìn từ xuống dưới đệ đệ trước mặt.

      Tiểu tử này, cả ngày chơi bời lêu lổng, đích xác là tên cuồng mua sắm.

      Mỗi ngày mà vung tiền mua về đống lớn trò vô dụng, cả người thoải mái.

      Đông Thần Dật ủ ê : “Mẫu hậu trở lại, mỗi ngày chỉ cho đệ trăm lượng bạc tiền tiêu vặt, có đủ mua gì đâu?"

      Đông Thần Dục đồng tử xoay chuyển.

      Hiếm khi ngồi dậy, sát vào bên tai Đông Thần Dật.

      "Đều do phụ hoàng mẫu hậu cải trang vi hành, cuộc sống của chúng ta mới khổ sở như vậy. bằng, chúng ta tìm phụ?"

      "Oa, Đông Thần Dục từ trước đến nay ngay cả đường cũng muốn , thế mà hôm nay lại muốn ra khỏi cửa. Mặt trời mọc từ hướng tây sao?"

      "Đây là vì nhàn nhã sau này. Ít nhảm , có ?"

      ", đệ ."

      Đông Thần Dục thả người, nhảy từ cây xuống.

      nhàng chạm đất, ngay cả phiến lá dưới chân cũng bị chấn động.

      Chuyện đùa, Đông Thần Dục nó sớm học hết sách trong Ngự thư phòng, võ công cũng trèo lên hàng nhất lưu cao thủ, đâu có kiên nhẫnđể học mấy cái thứ cũ rích trẻ con nhàm chán kia.

      Chỉ có lãng phí thời gian.

      Đông Thần Dật cũng nhảy xuống dưới, hề thua kém Đông Thần Dục.

      Cái cần học cũng học xong, cần học cũng học được.

      Cuộc sống rất nhàm chán, nó mới phải mua mấy nguyên vật liệu, tự tay làm mấy trò chơi.

      Trước kia, từng nghe mẫu hậu qua, ở thời kia của nàng, máy móc thần kỳ như thế nào.

      Đáng tiếc mẫu hậu hề biết cấu tạo máy móc như thế nào, nghe còn phải dùng đến cái gì mà điện nữa.

      Nó đành phải tự tay thử nghiệm.

      Về phần mua những thứ đó, cũng là thúc đẩy cung cầu thị trường mà.

      Dù sao bạc của mẫu hậu còn rất nhiều, tiêu cũng phí.

      Hai huynh đệ ngồi xe ngựa vào phủ công chúa Đông Phong Linh.

      Hôm nay biểu của Lý Tiến có chút kỳ lạ.

      Đối với hai đứa nó nhìn từ xuống dưới, cau mày, thiếu chút nữa than thở.

      " phụ, sao người tìm phụ hoàng xử lý chính ?" Đông Thần Dục khó hiểu hỏi.

      Mỗi lần, chỉ cần phụ bọn họ vừa tìm phụ hoàng mẫu hậu, hai kẻ lười biếng kia vừa về đến nhà nhanh chóng cải trang vi hành.

      Lý Tiến rầu rầu : " rồi. Hoàng thượng , muốn chọn trong hai người bọn con để làm thái tử, tiếp xúc với chính . Có đứa nàobằng lòng ?"

      Lý Tiến rất phiền não.

      Hai hoàng tử này, tuyệt đối hoàn toàn kế thừa bản tính bất lương của hoàng thượng hoàng hậu.

      , chỉ có hơn chứ kém.

      tên lười đến tận xương tủy, tên còn lại phá gia chi tử.

      Cả hai đều văn dốt vũ dát, nhìn thế nào cũng đạt cầu kế vị ngôi hoàng đế.

      Đông Thần Dục cùng Đông Thần Dật liếc nhau.

      Hai kẻ bất lương kia, sớm như vậy muốn ném trọng trách lên đầu bọn nó.

      Bọn nó còn muốn tiếp tục chơi đùa thêm vài năm nữa.

      Đông Thần Dục lảo đảo nằm xuống ghế dựa bên cạnh.

      Lười biếng : " phụ, con vừa nhìn thấy sách choáng váng."

      Đông Thần Dật hí hoáy vào đồ cổ bàn của Lý Tiến.

      như ông cụ non: " phụ, người bài trí mấy thứ này xấu quá, khi nào con cho người chọn cái."

      Lý Tiến giận đến trơ mắt nhìn.

      Đông Thần Dục miễn cưỡng cười : " phụ, con phát ra bí mật."

      "Bí mật gì?"

      Lý Tiến tiến gần lên trước hỏi.

      rất hiểu thằng nhóc Đông Thần Dục này, bình thường lười chuyện, nhưng khi , toàn những câu kinh người.

      Đông Thần Dục cười chỉ ra đường sáng.

      " phụ, người biết sao, Tử Lăng muội rất chăm chỉ nha...."

      "Phải phải, " Đông Thần Dật vội vàng tiếp lời, "Tử Lăng muội rất thông minh, các môn học đều tinh thông cả."

      Hai mắt Lý Tiến tỏa sáng.

      Trong ba đứa của Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi, chỉ có mỗi nữ nhi út Đông Tử Lăng là làm người ta thích.

      Tuyệt đối là lựa chọn người thừa kế tối ưu nhất cho ngôi vị hoàng đế.

      Đáng tiếc, con bé lại là nữ nhân.

      Lý Tiến thở dài liên tục.

      "Nếu Tử Lăng là nam hài tử, lựa chọn thái tử còn là vấn đề sao?"

      Chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn chằm chằm vào hai thằng nhóc xấu xa trước mặt.

      Cho dù áp dụng biện pháp nào ép hai đứa nó học tập, bọn nó luôn có biện pháp chạy thoát.

      Đến mức mấy Đại học sĩ dạy chúng phải tức giận đấm ngực dậm chân.

      Đông Thần Dục : "Nữ hài tử sao? Mẫu hậu con phải chuyện gì cũng làm tốt, thua kém gì phụ hoàng sao?"

      Lý Tiến gật đầu.

      "Cũng đúng, cho dù Tử Lăng thể bước lên ngôi vị hoàng đế, mai sau để nó phụ tá chính cũng tốt."

      Trừng mắt nhìn hai huynh đệ phía trước.

      Còn : "Miễn cho giang sơn bị hai người bọn mi làm lụn bại."

      Hai huynh đệ cũng tức giận, cười hì hì thúc giục.

      " phụ, người còn đứng ở đó làm gì? Sao còn chưa tiến cung tìm phụ hoàng?"

      "Phải, ta đây."

      Bên trong tẩm điện của Tử Lăng công chúa.

      Thị nữ Tiểu Hoàn vội vội vàng vàng chạy vào.

      "Điện hạ, xảy ra chuyện lớn."

      "Có chuyện lớn gì? chút."

      Tiểu Hoàn bẩm: "Nghe Lý đại nhân tìm hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng cho người tiếp xúc chính , sau này làm phụ tá cho đạiđiện hạ cùng nhị điện hạ."

      "Phụ hoàng ta đồng ý?"

      "Hình như là thế."

      Đông Tử Lăng dẩu môi.

      Hai tên hoàng huynh trốn tránh trách nhiệm thôi, ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng vô lương đến mức đem trọng trách quốc gia giao cho tiểu nương là nàng.

      Cứ tưởng rằng, nàng là nữ hài tử, phải phiền não về chính .

      Cho nên mới dốc sức che giấu bản thân.

      Đông Tử Lăng nâng trán, kêu lên: "Ôi, đầu của ta đau quá."

      Hoàng cung lập tức náo lật trời.

      Tiểu nữ nhi hoàng thượng sủng ái nhất sinh bệnh, đây chính là việc lớn động trời.

      Ngay cả Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi cũng bất chấp triền miên dưới tàng cây quế, vội vàng chạy tới trước giường Đông Tử Lăng.

      "Thái y, tình hình công chúa thế nào?"

      Đông Phong Túy lo lắng hỏi.

      Thái y gục đầu xuống, dư quang khóe mắt lại bay về phía Đông Tử Lăng giường.

      Ánh mắt Đông Tử Lăng yếu ớt lóe người y, giống như kim đâm vậy.

      Vừa rồi, y được Đông Tử Lăng ưu đãi ít.

      Bẩm: "Hồi hoàng thượng, bệnh tình của công chúa điện hạ đáng lo ngại. Chỉ có điều môi trường trong cung thích hợp đểdưỡng bệnh, ví như công chúa có thể ra khỏi cung, tầm nhìn rộng mở, nơi dưỡng bệnh có thanh sơn lục thủy làm bạn, bệnh tình nhất định hồi phục nhanh hơn."

      đầu mồ hôi lạnh ứa ra.

      Hoàng thượng ngàn vạn đừng nhìn thấu lời bịa đặt này của y nha.

      Lời này ngay cả y cũng thấy đáng tin.

      Ai ngờ Đông Phong Túy lại : "Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống ."

      Ngồi vào bên giường Đông Tử Lăng, nắm lấy tay nàng : "Tử Lăng, thoải mái tinh thần dưỡng bệnh, ngày mai phụ hoàng mẫu hậu sẽmang con xuất cung an dưỡng."

      "Cám ơn phụ hoàng, cám ơn mẫu hậu."

      Đông Tử Lăng nhu thuận trả lời, trong lòng vui đến nở hoa.

      Trong Tử Tiêu cung, Cổ Lạc Nhi hỏi Đông Phong Túy.

      "Chàng tin lời bịa đặt của thái y?"

      Đông Phong Túy cười yếu ớt: "Đương nhiên tin. Tử Lăng giả bệnh là chắc chắn. Nhưng nàng cảm thấy, chúng ta chưa bao giờ mang Tử Lăng ra ngoài, rất thiệt thòi cho con bé sao?"

      Cổ Lạc Nhi lắc đầu cười.

      Hóa ra Đông Phong Túy muốn vạch trần lời dối của ái nữ.

      Đông Thần Dục nằm mái hiên bĩu môi.

      "Hai người cũng đâu có mang chúng ta ra khỏi cung, tại sao nghĩ thiệt thòi?"

      Đông Thần Dật tiếp: "Đúng vậy, trọng nữ khinh nam. À này, hay chúng ta cũng giả bệnh nhỉ."

      "Hai người bọn mi dám giả bệnh, phạt đánh bốn mươi đại bản."

      Cổ Lạc Nhi ở trong phòng chống nạnh, ngửa mặt lên nóc nhà la to.

      Đông Phong Túy lười biếng nằm giường ngủ.

      "Nếu xuống, cẩn thận. . . . . ."

      Lời của còn chưa xong, hai huynh đệ dùng tốc độ nhanh như chớp từ cửa sổ xông vào trong phòng.

      "Phụ hoàng, mẫu hậu, cũng mang bọn con xuất cung chuyến ." Đông Thần Dục năn nỉ.

      "Chúng con cần cải trang vi hành, thể nghiệm và quan sát khó khăn của dân gian." Đông Thần Dật giảo biện.

      "Bọn mi? Thôi ."

      Cổ Lạc Nhi vung tay lên, muốn đuổi bọn chúng ra ngoài.

      Đông Phong Túy tình ý sâu xa : “Hai vị hoàng nhi, phụ hoàng mẫu hậu ngày mai xuất cung cải trang vi hành, những vụ trong triều giao cho các con.”

      "Tóm lại là giao cho ai ạ?"

      Đông Thần Dục và Đông Thần Dật ủ rũ hỏi.

      Đông Phong Túy giương khóe môi, nụ cười như gió xuân.

      "Giao cho cả hai đứa. Cho các con đấu trận."

      "Đấu xem ai xử lý chính tốt hơn?" Đông Thần Dục hỏi.

      Đông Phong Túy mỉm cười gật đầu.

      "Ai xử lý tốt được làm Thái tử?" hai mắt Đông Thần Dật sáng lên.

      Đông Phong Túy mỉm cười lắc đầu.

      "Sai, nếu như ai làm tốt, người đó có nguy cơ bị lên ngôi thái tử.”

      "Hả?"

      Hai khuôn mặt nhắn lập tức xụ xuống.

      Sao bọn chúng lại gặp phải đôi phụ mẫu như thế này cơ chứ?

      Đây nhất định là ngược đãi trẻ con, khiến người căm phẫn, tàn ác vô nhân đạo.

      Ngồi xe ngựa ra khỏi thành, nhìn hai đứa con trai tiễn ngoài xe, Cổ Lạc Nhi hé miệng cười khẽ.

      "Hai đứa chúng nó quá rảnh rỗi, nên làm chút chính được rồi. Vẫn là chàng có cách hay."

      Đông Phong Túy cũng cười.

      "Tất nhiên, hai đứa nó mới vài tuổi? Bây giờ mà có biện pháp với chúng, về sau trưởng thành còn ra gì nữa."

      Đông Tử Lăng vén rèm xe lên, làm mặt quỷ với hai ca ca của nàng.

      Muốn chỉnh nàng? có cửa đâu.

      Xem cuối cùng ai mới là người bị hại.

      Nhìn xe ngựa dần dần biến mất trong tầm mắt, Đông Thần Dục cùng Đông Thần Dật liếc nhìn nhau.

      "Làm sao bây giờ?"

      "Cái gì cũng làm?"

      " cho cùng, quyết định như vậy ."

      Hai huynh đệ tâm ý tương thông, chạm nhau chưởng.

      Cái gì cũng làm, đứa nào cũng chẳng làm tốt, xem phụ hoàng còn biện pháp nào để gây khó dễ nữa.

      Đông Thần Dục ngáp cái.

      "Mệt quá mất, huynh đây phải trở về đánh giấc mới được."

      Đông Thần Dật dương dương tự đắc cầm ngân phiếu trong tay.

      "Tối hôm qua nì nèo mẫu hậu nguyên nửa buổi tối, cuối cùng cũng được chút bạc, mua mấy thứ thôi nào."
      ----------oOo----------
      Toàn văn hoàn ~~

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :