1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 53: Quý Mạc Trần đuổi theo

      Vệ Lai mừng rỡ:

      “A ha ha ha! Sớm biết mắng ngươi có tác dụng từ lúc bắt đầu ra khỏi cửa lão tử phút mắng ba phút chục, con ngựa này…”

      còn chưa dứt lời, con ngựa hiền lành đột nhiên dừng lại, sau đó nâng cao đầu ngựa, phát ra mấy tiếng hí về phía trước.

      Vệ Lai thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước năm sáu thước xa trong màn đêm đen đặc, có nam nhân áo trắng ngồi thẳng nhìn mình.

      Suýt nữa là tim nàng vỡ tan rồi, như có cảm giác gây tội bị bắt được.

      “Quý Mạc Trần vòng qua đằng trước lúc nào vậy?” Vệ Lai trong lòng oán thầm, “Người này dừng ở đây bao lâu rồi? Tại sao nàng lại cảm nhận được chút xíu nào vậy?”

      Bất giác lúc cúi đầu thấp đến cực hạn, Quý Mạc Trần nhìn dáng vẻ này của nàng từ xa, khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.

      ngủ say, thậm chí khi nha đầu này len lén trốn khỏi viện cũng biết.

      Hoặc là quá buông lỏng cảnh giác, nàng muốn ở lại nhà trúc trong rừng núi cả đời, lại tin là .

      ngờ người ta muốn nhanh như thế.

      Lại , Quý Mạc Trần cũng biết tại sao mình cứ vội vã đuổi theo như vậy.

      Khi phát thấy Vệ Lai đâu, theo bản năng sinh ra nỗi hoang mang, lại nhìn đến ngựa của mình cũng bị cưỡi , cảm giác hoang mang đấy càng sâu hơn: Cho nên đầu hoàn toàn suy nghĩ gì liền xoay người lên con ngựa khác, theo dấu vó ngựa để lại đường núi nhanh chóng đuổi theo.

      con ngựa cũng biết nhớ đến tình bạn cũ, ngươi nhưng có thể làm được cả đêm trốn ?” nhàn nhạt chỉ trích, còn mang theo cơn giận.

      Vệ Lai than thở trong lòng, cuối cùng dù là muốn mặt đối mặt, có trời mới biết, nàng vốn hạ đượt quyết tâm trốn Quý Mạc Trần được.

      Vì vậy hề lên tiếng.

      Đối phương lại :

      “Nếu cứ như vậy, ta biết tìm nàng ở đâu để tìm ngựa của ta?”

      “Hả?” Nàng ngẩng đầu, thốt ra theo bản năng: “Mẹ nó, suy nghĩ nửa ngày ngươi là vì con ngựa!”

      Ách… Nàng lại xúc động! Lại năng lỗ mãng với rồi!

      đúng đúng!” Nhanh chóng giải thích, “Ý vừa rồi phải như vậy, ý của ta là… là… Ai nha! Nếu ngươi cần ngựa, bây giờ ta trả lại cho ngươi! Cùng lắm tự ta ra khỏi núi này!”

      Chương 54: Quý Mạc Trần đuổi theo

      Vệ Lai mừng rỡ:

      “A ha ha ha! Sớm biết mắng ngươi có tác dụng từ lúc bắt đầu ra khỏi cửa lão tử phút mắng ba phút chục, con ngựa này…”

      còn chưa dứt lời, con ngựa hiền lành đột nhiên dừng lại, sau đó nâng cao đầu ngựa, phát ra mấy tiếng hí về phía trước.

      Vệ Lai thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước năm sáu thước xa trong màn đêm đen đặc, có nam nhân áo trắng ngồi thẳng nhìn mình.

      Suýt nữa là tim nàng vỡ tan rồi, như có cảm giác gây tội bị bắt được.

      “Quý Mạc Trần vòng qua đằng trước lúc nào vậy?” Vệ Lai trong lòng oán thầm, “Người này dừng ở đây bao lâu rồi? Tại sao nàng lại cảm nhận được chút xíu nào vậy?”

      Bất giác lúc cúi đầu thấp đến cực hạn, Quý Mạc Trần nhìn dáng vẻ này của nàng từ xa, khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.

      ngủ say, thậm chí khi nha đầu này len lén trốn khỏi viện cũng biết.

      Hoặc là quá buông lỏng cảnh giác, nàng muốn ở lại nhà trúc trong rừng núi cả đời, lại tin là .

      ngờ người ta muốn nhanh như thế.

      Lại , Quý Mạc Trần cũng biết tại sao mình cứ vội vã đuổi theo như vậy.

      Khi phát thấy Vệ Lai đâu, theo bản năng sinh ra nỗi hoang mang, lại nhìn đến ngựa của mình cũng bị cưỡi , cảm giác hoang mang đấy càng sâu hơn: Cho nên đầu hoàn toàn suy nghĩ gì liền xoay người lên con ngựa khác, theo dấu vó ngựa để lại đường núi nhanh chóng đuổi theo.

      con ngựa cũng biết nhớ đến tình bạn cũ, ngươi nhưng có thể làm được cả đêm trốn ?” nhàn nhạt chỉ trích, còn mang theo cơn giận.

      Vệ Lai than thở trong lòng, cuối cùng dù là muốn mặt đối mặt, có trời mới biết, nàng vốn hạ đượt quyết tâm trốn Quý Mạc Trần được.

      Vì vậy hề lên tiếng.

      Đối phương lại :

      “Nếu cứ như vậy, ta biết tìm nàng ở đâu để tìm ngựa của ta?”

      “Hả?” Nàng ngẩng đầu, thốt ra theo bản năng: “Mẹ nó, suy nghĩ nửa ngày ngươi là vì con ngựa!”

      Ách… Nàng lại xúc động! Lại năng lỗ mãng với rồi!

      đúng đúng!” Nhanh chóng giải thích, “Ý vừa rồi phải như vậy, ý của ta là… là… Ai nha! Nếu ngươi cần ngựa, bây giờ ta trả lại cho ngươi! Cùng lắm tự ta ra khỏi núi này!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 55: Quá mờ ám, lão tử chịu nổi

      Quý Mạc Trần , rất quen với thái độ này của Vệ Lai rồi: Cũng giận, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, lên trước lấy roi ngựa, thẳng đến chỗ mặt đối mặt với nàng, lúc này mới tiếp:

      “Tại sao phải ?”

      Lần này Vệ Lai trốn tránh, có số việc phải bàn dù có thế nào cũng tránh được, tựa như tòa hoàng cung này, nàng biết, sớm muộn gì có ngày, có người tìm nàng đòi lại món nợ nợ Lam Ánh Nhi kia.

      “Quý Mạc Trần!” Đây là lần đầu tiên nàng chuyện nghiêm túc với như thế, gọi tên của . “Quý Mạc Trần xin lỗi, ngươi cứu ta chứa chấp ta còn trị thương cho ta, nhưng lúc ta lại với ngươi tiếng, xin lỗi! Nhưng mà… Ta thể !”

      “Lý do.” tựa như bình tĩnh, chút cũng nóng nảy đến mệt mỏi.

      Vệ Lai gật đầu cái, lại giơ tay lên đè lại cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo của vết thương, sau đó :

      “Ngươi xem, ta đây thương nặng như vậy, rất là bị người ta bắn trúng tên: Mặc dù ta chạy, nhưng là thoát được nhất thời, nhưng thoát đời: ngày nào đó kẻ thù tìm đến, ta muốn quấy rối thanh tĩnh của ngươi…” Nàng ngừng chút, thẳng nhìn Quý Mạc Trần, lại : “Ta thấy võ công của ngươi rất cao, tin mấy canh giờ trước trộm kín mà mấy người kia lại phát ra ngươi: Ta muốn cuộc sống yên tĩnh của ngươi bị ta quấy rối, thế đời này mình ta nước đục trôi là được rồi, cần kéo ngươi xuống cùng.”

      phen xong, Quý Mạc Trần hồi lâu cũng gì.

      ngờ nàng rời hẳn là vì ba tên do thám lẻn vào khu trúc trong đêm vừa nãy, cho rắng đây chẳng qua là đoạn nhạc đệm trong cuộc đời của , lại ngờ rằng bị nàng hiểu lầm là người trả thù nàng.

      khỏi cười khổ hồi, sau đó lại giơ tay, ngón tay lơ đãng cuốn lên nàng hơi hoảng loạn.

      Người Vệ Lai được tự nhiên, thể lập tức lui về phía sau bước.

      “Sao vậy?” Quý Mạc Trần lo lắng, hỏi tới câu.

      “Quá mờ ám, lão tử chịu nổi.” Theo thói quen thốt ra câu như vậy, sau đó ngẩn người, nhưng cũng sửa: Chỉ tiếp: “Ta sau này bắt nạt Sơn Linh rồi, thể chỉ được, nên dùng hành động thực tế để biểu chút mới được.”

      Chương 56: Ta có thể chịu trách nhiệm với ngươi

      Quý Mạc Trần bật cười, ra nàng vì Sơn Linh mọn nên mới băn khoăn, khỏi :

      “Chỉ là tiểu nha đầu thôi, theo ta rất nhiều năm, có thể là do thói quen, ngươi đừng để trong lòng.”

      Vệ Lai trợn trừng mắt,

      “Nha đầu kia nếu ta cách xa ngươi ra, nàng đem ta bị ngươi… Bị ngươi, khụ, chuyện chữa thương ra, sau này ta thành thân được!”

      Nghe câu này xong Quý Mạc Trần luôn trong sáng yên tĩnh mặt cũng hồng hồng, nghiêng đầu sang chỗ khác, bao lắm lại quay lại, cũng :

      “Tuy lúc ấy vì cứu mạng ngươi, đó cũng là chuyện có cách nào khác: Nhưng nếu ngươi muốn ta chịu trách nhiệm, ta chịu là được.”

      cái gì đó!” Vệ Lai giận, “Đại phu chỉ xem bệnh cho người ta thôi, có gì đặc biệt hơn người, tại sao muốn lão tử tìm người chịu trách nhiệm!” Nàng thở hổn hển hít mấy ngụm khí to, cũng biết là nơi nào đó chợt lên lửa giận vô hình, vừa nghe Quý Mạc Trần muốn vì nguyên nhân đó mà chịu trách nhiệm với nàng, liền buồn bực hận được đấm mấy đấm.

      Quý Mạc Trần lên tiếng, chỉ nhìn nàng, chờ đợi câu tiếp theo: Trượt + đạt t: x: t: k: u

      ngờ, Vệ Lai chỉ kêu mấy tiếng, lại tùy ý phất phất tay, cũng hề tiếp tục cái đề tài này nữa.

      “Được rồi, đều xong rồi, ta phải , ngươi tránh ra!” Nàng lải nhải với con ngựa, muốn vòng qua người Quý Mạc Trần.

      Đáng tiếc, ngựa này thấy chủ nhân của mình, có thế nào cũng chịu : Bất kể Vệ Lai lôi kéo thế nào, đều đứng vững tại chỗ, thỉnh thoảng hí hí với con ngựa Quý Mạc Trần cưỡi tới mấy lần.

      Vệ Lai bất đắc dĩ, đành phải lật người xuống, hung hăng vỗ lên đầu con ngựa cái thể tức giận.

      Ngay sau đó, mình đeo tay nải bộ .

      Quý Mạc Trần than , cũng xuống xe ngựa, ba hai bước liền đuổi kịp bên người nàng: Đưa tay, vững vàng bắt được cánh tay phải của Vệ Lai.

      “Theo ta về!”

      Vệ Lai hất ra, tay của hơi lạnh, nhưng lực nắm nặng vừa vặn, bị hẳn nắm như vậy lại khiến nàng thấy thực yên tâm.

      “Ngươi bình tĩnh chút!” Nàng lạnh giọng, “Phá vỡ yên tĩnh ấy có ích gì?”

      “Mấy người kia phải là tới bắt ngươi!” có cách, đành , “Người bọn họ muốn tìm là ta, là kẻ thù ở ngoài của ta tìm đến cửa rồi!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 57: Vậy lão tử bám huynh cả đời

      “Huynh?” Vệ Lai sửng sốt, hình như dám tin nhìn Quý Mạc Trần, “Người như huynh sao có thể kết thù được?”

      cười khổ: “Ta là người thế nào? Chỉ cần còn sống tránh được va chạm, có chạm trán, đương nhiên tránh khỏi tranh chấp.” Quý Mạc Trần buồn cười nhìn nàng, “Đừng có chuyện gì cũng ôm hết vào người mình, nếu tới tìm , sao có thể gặp được rồi mà vẫn chạy trốn? Sao qua cửa rồi mà còn vào, cố tình lại đến phòng ta? Chỉ là…” vui vẻ có ý đùa cợt, “Nhưng vẫn hơn! Rốt cuộc ta cũng làm liên lụy tới !”

      “Huynh có thể đổi cách nào mới mẻ hơn chút được ?” Vừa nghe mấy người kia phải là người trong hoàng cung tới tìm mình, trong nháy mắt tâm trạng Vệ lại rất tốt: “Chiêu trẻ con này ta dùng đến phát chán rồi, mà huynh còn dùng lại?”

      Quay người lại, cười hì hì kéo cánh tay Quý Mạc Trần: “Sao sớm! Để bản nương sợ đến mức cả đêm chạy trốn, buồn ngủ sắp chết rồi!”

      Quý Mạc Trần bất đắc dĩ nhìn cánh tay bị nàng khoác lấy, rút về cũng phải mà rút về cũng phải.

      này là quá… Quá hồn nhiên rồi.

      trốn nữa hả?” cười hỏi.

      tới tìm ta sao ta lại phải trốn! Hơn nữa —” vẫn tim phổi cười, “Có người đến ăn hiếp bản nương cùng huynh cùng thù cùng địch, cùng nhau đánh cho bọn chúng phải gọi mẹ mới thôi!”

      “Khụ khụ!” lại ho, vất vả nàng mới hai chữ “Lão tử” nữa, nhưng đến cùng vẫn dùng từ “Gọi mẹ”.

      Quý Mạc Trần nâng tay còn lại vỗ đầu nàng, cười mắng: “ học những nương bình thường, như vậy về sau chừng ai thèm lấy!”

      “Vậy lão tử bám huynh cả đời!” giả vờ, có thói quen nghĩ gì nấy, “Ăn của huynh uống của huynh dùng của huynh! có chuyện gì trêu chọc Sơn Linh, cuộc sống này tốt!”

      “Lên ngựa!” Hai người vừa chuyện vừa bộ thong thả đến bên ngựa, lúc này Quý Mạc Trần mới rút cánh tay bị Vệ Lai kéo, sau đó nắm ngược lại, dùng sức kéo lên trước: Vệ Lai cứ như vậy lập tức bị ném lên lưng.
      Chương 58: Cùng cưỡi con ngựa quay trở về

      “Làm ta sợ chết khiếp!” hết hồn, nhìn Quý Mạc Trần lên con ngựa khác, đột nhiên cao hứng, kêu lên: “Quý Mạc Trần chờ chút!”

      “Hả?” dừng động tác nhìn nàng.

      vỗ vỗ lưng ngựa sau mình , “Lên đây!”

      giật mình, lúc lâu ném ra câu: “Nam nữ khác biệt…”

      “Ta là lo cho vết thương!” già mồm át lẽ phải, “ người ta có thương tích, huynh phải chăm sóc ta: Chưa biết chừng đường ta rơi từ lưng ngựa xuống, đến lúc đó vết thương nặng thêm, huynh phải chữa cho ta thêm lần nữa.”

      Quý Mạc Trần lại đỏ mặt, có lúc rất sợ Vệ Lai mở miệng chuyện, trời mới biết đôi môi của nàng khi đóng khi mở ném ra câu chữ kinh thế hãi tục gì.

      Rơi từ lưng ngựa xuống? Nhọc công nàng phải viện lý do này! ràng kỹ thuật cưỡi ngựa thuần thục đến mức chạy vững vàng thế kia, vừa rồi nếu phải là dựa vào quen đường nên tắt xuất trước mặt nàng, đúng là đuổi kịp.

      “Được rồi!” xoay người lên ngựa, vững vàng ngồi sau lưng Vệ Lai, hai cánh tay nhàng giơ lên kéo cương ngựa, tư thế này vừa khéo nhàng ôm chắc Vệ Lai lại.

      Tư thế này đối với Quý Mạc Trần mà đúng là quen, trước nay chưa từng có: Nhưng có cách nào khác, bị Vệ Lai quấn nhiều ngày như vậy, biết những chuyện nha đầu này quyết, nếu theo nàng, tám phần là nàng ầm ĩ đến lật trời!

      Tiện tay kéo con ngựa kia, con ngựa rất hiểu tính người nhích lại gần, khi con ngựa chở hai người bắt đầu cất vó, nó cũng sát theo sau.

      ra Vệ Lai cố ý làm khó Quý Mạc Trần cùng cưỡi con ngựa với , là tình hình của nàng hề tốt, vết thương rất đau rất đau: Vừa nãy sợ chạy đến nửa đường ngã ngựa cũng phải dọa suông.

      Lúc này có người giục ngựa, cũng thoải mái hơn nhiều.

      Hứng gió lát, dứt khoát để thân thể thả lỏng, miễn cưỡng dựa vào lồng ngực mùi đàn hương sau lưng mình.

      Thân thể Quý Mạc Trần run lên, ngay sau đó cũng điều chỉnh lại tư thế để có thể nằm phải thoải mái hơn.

      Như lơ đãng nhìn tay nàng nắm chặt cổ tay mình, mười ngón tay mảnh khảnh thon dài này như Thiên Liên thấm tuyết núi.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 59: Huynh có thể làm ta vui là tốt

      Lúc Vệ Lai yên lặng so với ngày thường giống như hai người hoàn toàn khác, cho ngựa chậm lại giảm bớt lắc lư chút.

      “Đau ?” hỏi khẽ.

      trước ngực khẽ lắc đầu, , chỉ rụt vào trong ngực .

      Quý Mạc Trần đưa tay ra kéo áo choàng sau lưng xuống choàng lên người , gió lạnh vốn thổi thẳng vào lập tức bị ngăn ở ngoài.

      “Sao huynh hỏi ta kết thù với ai?” Vệ Lai hơi ngửa đầu, góc độ này có thể nhìn Quý Mạc Trần.

      Giọng đỉnh đầu vẫn nhạt như nước, “ phải cũng hỏi ta sao!”

      gật đầu, đúng vậy, có số việc phải đối phương , mà là mình hỏi.

      Nhưng cũng có vài chuyện cần phải hỏi, dù quen Quý Mặc Trần chưa lâu, nhưng lại cảnh giác mà đặc công nên có, mà lựa chọn hoàn toàn tin .

      nghĩ, hẳn là thời đại và hoàn cảnh này khiến tâm trạng cũng có chút thay đổi!

      Dù sao ở chỗ này cần cả ngày phải lo lắng thon thót trốn tránh, cần cả ngày phải đoán mệnh lệnh tiếp theo trưởng quan truyền xuống là gì, cũng cần cả ngày nghĩ cách làm thế nào theo giám sát mục tiêu, càng cần…Vệ Lai hít hơi dài, rồi chậm rãi thở ra…Càng cần vì hoàn thành nhiệm vụ mà chấp nhận nằm trong vòng tay của người đàn ông xa lạ.

      Ngày trước, dường như có việc gì có thể làm theo ý mình: làm tất cả đều có tổ chức, có kế hoạch, làm nhân viên chấp hành, thậm chí còn có quyền hỏi vì sao.

      Nhưng giờ khác, tại có thể làm tất cả những gì mình muốn, ai quản được nàng!

      “Có chuyện vui?” Như cảm thấy người trong ngực vui sướng trong lòng, Quý Mạc Trần nhếch môi lên, “ cười ra tiếng rồi đấy!”

      như vậy sao!” cười vui vẻ hơn, định xoay người dụi đầu vào vai : “Ha ha! Đúng là rất vui! Đúng là rất vui! Quý Mạc Trần, huynh có thế làm ta vui! là tốt!”

      buồn cười nhìn vui vẻ trước ngực, cánh tay siết lại chặt để ngã ngựa.

      Cuối cùng suy nghĩ cẩn thận mục đích đêm nay mình đuổi theo nàng, chạm đến dây đàn ngầm ở nơi bí nhất trong lòng .

      Dây cung này môt khi bị gảy lên, tan, ngay cả tâm trạng cũng vui vẻ gợn sóng theo.

      Chương 60: Ăn mì

      Cuối chân trời bắt đầu sáng dần, cuối cùng cũng về đến tiểu trúc trong núi.

      có gì bất ngờ xảy ra, Sơn Linh đứng ở cửa viện thỉnh thoảng lại ra đường núi nhìn quanh.

      Nghe thấy tiếng vó ngựa, vội vàng nghênh đón.

      Nhưng nàng thấy hai người cùng ngồi con ngựa về, khỏi sững sờ chút: Lại thấy Vệ Lai lười biếng vùi trong ngực Quý Mạc Trần, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

      Nhưng tiểu nha đầu cũng cáu kỉnh với , chỉ lên giúp dắt con ngựa kia, sau đó trừng mắt với Vệ Lai, than thở: “ chạy đâu vậy chứ? Tôi đâu có thực đưa về lầu xanh!”

      Vệ Lai im lặng nhìn trời xanh!

      Giằng co cả đêm, trở về nhà Vệ Lai tùy Sơn Linh giúp xử lý vết thương, lúc này mới lên giường ngủ bù.

      Bên ngoài, tiếng tiêu của Quý Mạc Trần dần dần vang lên, như khúc an giấc, giục nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

      tia ý thức cuối cùng trước khi ngủ say, Vệ Lai chợt nghĩ: Nếu như vết thương này để lại sẹo , vậy để Quý Mạc Trần chịu trách nhiệm cũng rất tốt!

      ***

      Tỉnh dậy là hoàng hôn, mắt nhìn mặt trời lại xuống núi, Vệ Lai liền buồn bực.

      Bây giờ mà xuống giường, đêm nay sao ngủ được nữa?

      “Có phải là đói mà tỉnh ?” Sơn Linh vẫn canh ở bên giường duỗi lưng, “ mệt! theo bị giày vò hơn nửa đêm, còn phải ở chỗ này coi chừng ngủ.”

      “Hả…” Có chút cảm động nho hỏi, “Sao ngủ bù?”

      “Ngủ bù?” Sơn Linh suy nghĩ chút, “À, phải ngủ sao! Ai! Ta là nha đầu, sao có thể tự tại như đại tiểu thư , muốn chạy là chạy, muốn ngủ ngủ! Nếu dám ngủ ngày, vậy nha hoàn ta đây cũng nghỉ luôn là vừa!”

      “Được rồi!” liếc nhìn Sơn Linh , “Đói bụng rồi!”

      có nấu cơm!” Nha đầu ăn ngay , “Chủ nhân sai ta trông , cho nên có thời gian nấu cơm.”

      “Vậy ta nấu!” Mắt sáng lên, “Có mì ? Ăn mì sợi nhé?”

      Sơn Linh nhìn , dáng vẻ bất đắc dĩ, “Vừa định khen còn biết nấu cơm, ngờ là làm mì: Vậy bây giờ có thương tích, có phải muốn ta nặn mì ?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 61: Vệ Lai rốt cuộc là ai

      Vệ Lai gật đầu mạnh, thể nàng rất chính xác.

      Tiểu nha đầu đấu mồm với nàng nữa, chỉ đỡ nàng xuống giường, sau đó chạy vội vào phòng bếp .

      Vốn tưởng rằng Vệ Lai đùa, Sơn Linh cũng trông cậy nàng có thể động tay làm gì.

      Nhưng ngờ mới vừa đổ bột vào trong chậu, Vệ Lai liền chỉ huy nàng băm rau ra lấy nước, sau đó lấy nước đó trộn vào bột nặn mì…

      Mấy sợi mì ra khỏi nồi xanh biếc khiến người ta nhìn mà thèm, đến gần còn có mùi rau thơm ngát.

      Sơn Linh cũng hăng hái, lại làm thêm mấy món nữa, ba người lần đầu cùng vui vẻ ngồi ăn bàn.

      Sau bữa cơm chiều, Sơn Linh tự động vội vàng làm việc, Vệ Lai trong lúc lơ đãng phát trong tiểu trúc núi này lại còn có hầm rượu .

      Nàng quấn quýt bắt Quý Mạc Trần mang vò rượu ra, Quý Mạc Trần lay chuyển được nàng, đành phải nhàng khuyên nàng uống ít chút, tốt cho vết thương.

      Vệ Lai vô cùng có lòng tin với tửu lượng của mình, nhưng ngờ thời cổ đại này rượu ngon cam thuần như thế, muốn bắt chước trong sách viết ‘uống ly rượu lớn miệng to ăn thịt’, nhưng chén rượu lớn vừa vào bụng, nàng lập tức nhận ra được mình quá cậy mạnh.

      Nhưng còn cách nào khác, với người uống rượu mà , càng say uống càng nhiều.

      Như Vệ Lai bây giờ, uống chén bắt đầu choáng đầu, nhưng thêm chén nữa, lại cảm thấy mình tỉnh tảo hơn lúc trước.

      Quý Mạc Trần bất đắc dĩ nhìn nàng tuỳ tiện ngồi thềm đá trong sân cầm bình rượu, khuyên được đành phải uống cùng với nàng.

      Hai người cứ sóng vai mà uống, cũng biết uống hết bao nhiêu, nhưng càng về sau Vệ Lai cười hì hì pha trò với nữa mà giận tái mặt, rất nghiêm túc hỏi:

      “Quý Mạc Trần, huynh có thể cho ta biết đây rốt cuộc là nơi nào ? Huynh là ai? Ta là ai?”

      Quý Mạc Trần sững sờ, hai vấn đề trước trả lời tốt, nhưng cái thứ ba, lại sờ vào nghi vấn tới giờ giấu ở đáy lòng — Vệ Lai, rốt cuộc là ai?

      Chương 62: Quý Mạc Trần — Vương gia

      Quyết định trả lời hai vấn đề nàng hỏi trước, nhưng vừa mới mở miệng, chợt cảm thấy đầu vai trĩu nặng: Nhìn lại, là Vệ Lai cuối cùng cũng chống đỡ được, mềm nhũn dựa vào người .

      cười khổ, buông chén rượu trong tay ra, ôm người ngồi dưới đất lên.

      Quý Mạc Trần suy nghĩ chút, đến bên cạnh tiểu nha đầu, nhàng : “Hẳn là nàng đến từ thành Sở Đô, ngươi chuyến , chúng ta…Chúng ta phải biết nàng là ai.”

      Sơn Linh gật đầu, dừng chút, lại : “Chủ nhân, mặc dù nô tỳ luôn nàng đến từ thanh lâu: Nhưng mấy ngày nay xem ra, có thể là nô tỳ sai rồi: Nàng chuyện làm việc thoạt nhìn là có chừng mực nhưng nô tỳ nghĩ đấy là xấu.”

      “Haizz!” Quý Mạc Trần cười khổ, “Dĩ nhiên là nàng phải ở trong thanh lâu! Ta bảo ngươi thăm dò thành Sở Đô, là vì…Có lẽ lai lịch này cũng đơn giản.”

      “Dạ!” Sơn Linh gật đầu, “Chuyện kia nên chậm trễ, nô tỳ tức tối lên đường suốt đêm.”

      Tiểu nha đầu nhanh chóng rời , bao lâu, bên ngoài tiểu trúc truyền đến tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.

      Hai cánh tay Quý Mạc Trần vòng trước ngực, trường tiêu vẫn cầm trong tay.

      Nhìn hướng Sơn Linh , lại bắt đầu có chút hối hận, cũng có chút lo lắng.

      ra suy nghĩ thêm chút, có số việc cứ u mê hồ đồ như vậy cũng tệ, chân tướng khi bị vạch trần, có lẽ mất hương vị vốn có, biết đoạn đường tiếp theo rẽ sang hướng nào đây.

      ra !” Đột nhiên hắng giọng mở miệng, có hai con chim nằm cây bị hoảng sợ bay ra.

      Ngay sau đó, “Phịch! Phịch!” Hai cái bóng lóe lên, đứng cung kính cách Quý Mặc Trần ba bước.

      “Vương gia!” Hai người cùng kêu lên.

      “Ừ!” Quý Mạc Trần gật đầu, “Trong kinh có chuyện gì sao?”

      người trong đó tiến lên bước, trầm giọng :

      “Hoàng hậu nương nương bệnh tình nguy kịch, sai tiểu nhân đến triệu Vương gia nhanh chóng về kinh.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :