1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 43: Sơn Linh khóc

      “Lạnh, lạnh quá!” Vệ Lai có tiền đồ mà đánh răng cầm cập, đổi lấy ở phía đối phương tiếng thở dài.

      “Chỉ là thanh tiêu mà thôi, có cần phải liều mạng vậy ?”

      “Thanh tiêu này huynh vẫn luôn mang theo nó ở bên mình, nhất định là rất quan trọng: Còn nữa, tôi rất thích nghe huynh thổi nó bởi vậy thể làm hỏng nó được.”

      Quý Mạc Trần vừa bực mình vừa buồn cười, mắt thấy hai người đều đứng ngâm trong nước, ngay lập tức quyết định bế Vệ Lai lên thẳng vào trong bờ.

      “Tiêu này là ngọc cổ ngàn năm chế thành, là vũ khí phòng thân của ta, làm sao có thể bị hư dễ dàng như vậy được.”

      Trong giọng như có vẻ trách móc, nhưng vẫn tự mình bế Vệ Lai đến phòng của nàng, sau đó đặt nàng xuống giường.

      Sơn Linh lúc này cũng vội vã chạy tới, thấy tình huống này hai lời liền tìm xiêm y cho Vệ Lai tắm rửa.

      Quý Mạc Trần cảm thấy đứng ở chỗ này có chút tiện, muốn ra ngoài nhưng lại yên tâm chỗ miệng vết thương vừa bị rách của Vệ Lai.

      Rốt cuộc Sơn Linh đành mở miệng trước: “Chủ nhân yên tâm, miệng vết thương nô tì xử lý tốt, nô tì cũng chăm sóc cho Vệ nương tốt!”

      Vệ Lai gật đầu, nhìn về phái Quý Mạc Trần biểu hãy yên tâm, thấy đối phương rốt cục ra khỏi phòng, lúc này mới quay đầu lên nhìn Sơn Linh bĩu môi : “Tiểu nha đầu, giận sao?”

      Sơn Linh hung hăng liếc nàng im lặng lên tiếng: Tuy nhiên tay chân vẫn nhanh nhẹn xử lý vết thương cho , thay thuốc, lại thay xiêm y khô: Thấy Vệ Lai vẫn run vì lạnh như trước, lại kéo chăn đắp cho .

      Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi chuyện, khi đó mới dừng lại, những điều vui tiểu nha đầu kiềm nén ở trong lòng rốt cuộc cũng bộc phát.

      Nhưng tại phải làm ầm ĩ với Vệ Lai mà tự mình ngồi xổm mặt đất khóc rống lên.

      Vệ Lai sửng sốt, nghĩ đến nha đầu kia lại chơi trò khóc mình như vậy, trong lúc này suy nghĩ có chút luống cuống.

      Gọi vài lần nhưng đối phương thèm để ý cũng đành chịu, nhanh nhẹn bỏ chăn người ra nhảy xuống giường tới trước mặt Sơn Linh.

      Tiểu nha đầu khóc đến thương tâm, nhưng thấy Vệ Lai vỗ vai mình vẫn quật cường mà hất ra.

      “Nha đầu này thiệt là!” Vệ Lai khẽ trừng mắt nhưng lại là than nhe: “Con người ta chính là như vậy, ngày thường hay thích vui đùa chút: Đó đều là chọc chơi mà thôi, đừng tưởng !”

      Sơn Linh dường như có chút động tâm, nhưng vẫn chịu ngẩng đầu lên.

      Chương 44: Ta dự định ở lại nơi này

      Vệ Lai bất đắc dĩ, đành phải : “Haizz da, tôi có thích chủ nhân nhà đâu! Đó là thói quen thích đùa giỡn với mỹ nam của tôi mà thôi, cho nên thể gặp cái là được? Tôi cùng quen biết bao lâu? Trừ bỏ cái tên Quý Mạc Trần ra tôi cũng đâu biết là ai? cho cùng thể vô duyên vô cớ lại thích người xa lạ như vậy! Được rồi! Sơn Linh à, tôi biết thích chủ nhân nhà , là do tôi sai có được hay chưa? Tôi cũng trách , về sau tôi trách xa chủ nhân nhà xa…Ngươi đừng có khóc nữa có được hay ? Đừng khóc nữa, tôi thực ghét nhất là nghe thấy tiếng người ta khóc, đau đầu chết đấy…: Đừng khóc nữa…Này…Mẹ nó ngậm miệng lại cho lão tử!!”

      Vệ lai là hết chỗ rồi, người này nếu mắng, ta đúng là nghe lời mà, chỉ cần hung dữ lên ta liền ngoan ngoãn nghe lời.

      “Hừ!” Tiểu nha đầu nghẹn ngào ngẩng đầu, lại ném ra câu: “Ta thấy quen với kiểu chuyện này của hơn!”

      Mẹ kiếp!

      Cực kỳ cực kỳ xem thường việc đưa tặng quà miễn phí cho mình, Vệ Lai vừa nhóm người dậy Sơn Linh liền chạy tới đỡ.

      giận lão tử nữa rồi hả?” trừng mắt hỏi: “ khóc nữa sao?”

      “Nếu có thích chủ nhân nhà tôi nữa tôi cần gì phải khóc với chứ?”

      “Thiệt là…” Vệ Lai bĩu bĩu môi, bỗng nhiên cảm thấy được có cảm xúc nào đó thoáng qua trong lòng rất nhanh, nhanh đến kịp suy nghĩ.

      Lại nhìn Quý Mạc Trần ở ngoài cánh cửa số khoanh tay đứng cười khổ, con người có nhiều khi như vậy, khi họ có thói quen với cách sống nào đó chỉ mong muốn suốt đời đều cứ tiếp tục như thế: Nhưng khi có song gió nổi lên, phần yên tĩnh này nhanh chóng lan tràn mãi cho đến khi ra hoa kết trái.

      Người con này đôi khi là người thô lỗ tùy hứng, đôi khi lại là u buồn, tồn tại của nàng dường như làm cho sinh ra thói quen: giờ nghe nàng vậy trái lại có chút mất mác khó hiểu.

      “Nhưng tôi có thể cho biết!” Vệ Lai lại lên tiếng chuyện, giọng điệu vẫn là có chút tinh nghịch: “Các người đừng có tính toán đợi sau khi vết thương của tôi tốt rồi đuổi ta , tôi có nhà để về đâu mà tôi cũng dự định là ở lại chỗ này á.”

      dựa vào đâu hả?” Sơn Linh lại quan tâm, đôi mắt hạnh mở to trừng Vệ Lai, nàng chợt phát dù mình có làm thế nào cũng vẫn thể nhận ra ở Vệ Lai có điểm nào là của cả, da mặt của ta quả thực là quá dày rồi.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 45: Tắm rửa

      xem ngươi đến đây mấy ngày làm cho sinh họat của chủ nhân vốn rất yên bình đều bị phá vỡ, hôm nay lại còn ngang tàng làm cho cả người chủ nhân ướt hết, là quá mật rồi!”

      Sơn Linh tức giận đến dậm chân, nhưng cũng nhờ nàng lời này khiến cho Quý Mạc Trần ở bên ngoài lúc này mới nhận ra là toàn thân xiêm y của mình còn nước!

      Cũng hết lời để mà lắc lắc đầu, nhưng tâm tình dường như tốt lên rất nhiều: nghĩ, hẳn là do câu mới vừa rồi Vệ Lai : “Tôi dự định ở lại nơi này” nên mới như thế?

      Cách ngày, Vệ Lai sống chết náo loạn muốn tắm rửa, mặc kệ Sơn Linh thế nào về miệng vết thương nên thấm nước cũng nghe.

      May mà tại là cuối mùa Thu, thời tiết trong núi cũng mát hơn chút, trời thế này mà tắm rửa đúng là muốn mạng của mình rồi.

      Tiểu nha đầu bất đắc dĩ đành phải ở trong phòng cẩn thận chuẩn bị thùng gỗ cho nước vào đến nửa thùng.

      Cứ như vậy, Vệ Lai ngồi vào trong thùng gỗ tắm nhưng cũng cẩn thận để cho miệng vết thương chạm vào nước.

      “Lão tử cảm thấy rất vui!” mãn nguyện gật đầu: “May mà nha đầu như cũng có lòng tốt, bằng lão tử khi dễ như vậy, sớm nghĩ biện pháp hại chết lão tử rồi!”

      Sơn Linh cũng hết chỗ rồi, nàng cảm thấy cùng với nữ nhân này chút tiếng chung cũng có.

      đúng, chỉ là có tiếng chung, mà là giữa nàng và ta vốn thể chuyện ràng bình thường được.

      Có ai từng nghe hễ mở miệng ngậm miệng đều xưng là lão tử hay chưa? Con giang hồ cũng liền mồm như nàng vậy.

      “Được rồi, ra ngoài trước !” Vệ Lai phất tay đuổi người.

      Sơn Linh sững sờ hỏi: “ cần ta hầu hạ?”

      “Cần hầu hạ để làm gì? Chà lưng cho tôi chắc?”

      Sơn Linh gật đầu: “ người bị thương, tất nhiên là cần tôi giúp rồi.”

      “Ôi! Ha ha!” Vệ Lai cười ha ha: “ cần cần, lão tử tự mình xử lý được rồi.”

      Cho đến bây giờ vẫn có thói quen khi tắm có người ở bên cạnh, cho dù có là người thân quen cũng thể tắm rửa được.

      Tuy nhiên tiểu nha đầu vẫn có chút lo lắng, nhưng thấy bộ dáng của nàng ta như thế lại bắt đầu hờn dỗi, vì thế phủi tay mặc kệ.

      Vệ Lai được thanh tĩnh, đợi sau khi cửa phòng được đóng lại cẩn thận rồi mới bắt đầu cẩn thận cởi bỏ hết quần áo người xuống.

      Y phục cổ đại này là phiền toái, trái cái nút thắt phải cái dây lưng, tầng trong tầng ngoài mỗi cái ba lớp, nếu phải mấy ngày nay nhìn quen mắt có trời nhìn quen đúng là thể chịu được nó!

      Chương 46: Ban đêm có người lẻn vào phòng

      Vệ Lai tự giễu bĩu môi, sau đó bước vào thùng gỗ, thời điểm ngồi xuống, nước vừa vặn đến ngực dính đến miệng vết thương.

      Ngầm khen tiểu Sơn Linh phen, lại kiểm tra vết thương thấy ổn…Hầy, lại còn bị ngay chỗ bộ ngực sữa, khỏi nổi lên tức giận.

      biết có thể lưu lại sẹo hay nữa! Nếu là để lại vết sẹo xấu xí ở chỗ này, mình có sống được nữa hay ?

      Bỗng nghĩ đến ngày ấy mới vừa tỉnh lại, Sơn Linh từng thương thế kia là Quý Mạc Trần tự mình xử lý cho mình, trong lòng đột nhiên run lên, vị trí vết thương như vậy… Vừa lúc, nếu như dựa theo cách nghĩ của nữ tử cổ đại, có thể bảo người kia phụ trách việc chung thân hay ?

      “Chết tiệt!” khỏi giơ tay gõ đầu cái: “Nghĩ cái gì thế! Đầu óc là càng ngày càng xấu xa!”

      Vẫn cứ ôm lấy cách nghĩ thần linh thể khinh nhờn, im lặng niệm hài hòa trăm lần.

      Tự nhiên cả người lại run lên, con bà nó, Quý Mạc Trần kia đúng là vị thần!

      Nhưng mà…Thần linh cũng phải có xuất thân chứ… rốt cuộc là thần thánh phương nào.

      Gian tiểu trúc này tuy là yên tĩnh, nhưng mà kiến trúc của nơi này hề thô thiển, thậm chí còn có thể là tao nhã khang trang.

      Mặc kệ là chính làm hay lại là tiêu tiền mua có sẵn, chắc chắn cũng là khoản .

      Vệ Lai bạc thời cổ đại đổi ra nhân dân tệ là bao nhiêu, nhưng chỗ này ở đại cũng được coi như là biệt thự cấp , người bình thường ở nổi.

      Mấy ngày nay đều cẩn thận quan sát, phát hai người chủ tớ họ cũng có nguồn cung cấp tiền bạc, nhưng mà trong cuộc sống của bọn họ cũng hề thiếu ăn ít mặc, ngược lại còn vô cùng tốt, Cho dù nhiều thêm người như hết nằm lại ăn cũng có gặp bất cứ ảnh hưởng gì.

      phải là thứ gì đó thành tinh núi biến ra chứ? Nếu làm sao có thể đẹp trai như thế, thóat tục như thế, như thế… giống người!

      Vệ Lai bắt đầu suy đoán về thân phận huyền ảo của Quý Mạc trần, khỏi có chút hưng phấn nho .

      Nhưng lại cũng đúng vào lúc này, lại nghe được tiếng động vang lên.

      sửng sốt, động tác khoát nước đột ngột dừng lại nghiêng tai lắng nghe, đến hai giây liền nhận ra thanh kia truyền đến từ phía đỉnh đầu.

      nóc nhà có người?

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 47: Người bịt mặt

      Ý nghĩ này vừa xuất , Vệ Lai nhanh chóng đứng dậy khỏi thùng nước, bước ra khỏi thùng gỗ đồng thời cánh tay phải duỗi ra lấy quần áo ở ngoài mặc nhanh vào người.

      Thanh nóc nhà di chuyển tuy xa mà gần, Vệ Lai ổn định khí, theo thanh hướng phía giường vài bước, lúc dừng chân lại xác định trong phòng bên kia có ít nhất ba người.

      là kẻ nào đây?

      Nghe thanh kia như thể truyền đến từ chỗ Quý Mạc Trần, khỏi có chút lo lắng.

      Tuy rằng vẫn còn chưa đến đêm, nhưng thế nào trời cũng tối, lúc này đây lại đến còn bò nóc nhà người khác, chắc hẳn cũng phải là kẻ tốt đẹp gì.

      Suy nghĩ đến đây, Vệ Lai theo bản năng liền phóng về hướng bên ngoài gian phòng.

      Lúc mở cửa, cơn gió lạnh ập đến, lúc này mới biết lúc nãy ra ngoài chỉ mặc cái áo mỏng bên trong, còn lại chẳng mặc cái gì hết!

      Dừng bước chân lại, nhưng lui về phòng mà lại nhìn theo hướng thanh đó.

      Nhờ trì hoãn này mà được thấy bóng đen lờ mờ xẹt qua cùng Quý Mạc Trần ở nóc nhà.

      Tuy nhiên, có thể thanh mở cửa hơi lớn chút, sau cùng có người tò mò quay đầu lại nhìn, vừa vặn cùng chạm vào ánh mắt của nhìn tới.

      Miếng vải đen che lại phần dưới mắt, Vệ Lai nhìn thấy diện mạo người nọ, nhưng là tia mắt sắc bén vô cùng, kèm theo tính chất đặc biệt cơ bản của sát thủ.

      Theo quán tính mắt nheo lại, chút yếu thế mà phóng tới khí hàn bức người nhìn trả lại ánh mắt của người nọ.

      Đối phương ràng có sửng sốt, Vệ Lai nhanh tay nhanh mắt, đá cục đá dưới chân lên nắm trong tay ném rồi ném “Vèo” phát bay thẳng đến đầu kẻ đó.

      Võ công của phải là cổ đại, có nội lực: Nhưng cục đá này mặc dù có chuẩn xác nhập huyệt như cao thủ võ lâm, nhưng lại giống viên đạn bắn ra, bay thẳng đến trán người nọ rồi xuyên ra ngoài.

      Đây là bản lĩnh mười năm Vệ Lai vất vả khổ luyện, thời điểm bao nhiêu lần làm nhiệm vụ, chiêu này vào thời điểm mấu chốt thay thế viên đạn, giúp hoàn thành mục tiêu của mình.

      Người bịt mặt vội lách thân, cuối cũng vẫn là khinh công bản thân nhanh hơn được chút, tuy tránh thoát được điểm quan trọng cơ thể nhưng lúc cục đá rơi xuống lại nện ở bắp đùi .

      Chương 48: chàng đẹp trai thắt dây áo cho

      Bị quấy nhiễu như thế, cước bộ tự nhiên chậm chút: Người bịt mặt hoảng sợ quay đầu ra sau, chạy mất dép.

      Két…!

      Cửa phòng Quý Mạc Trần mở ra, nam tử cả người mặc áo trắng ra, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà vừa mới có động tĩnh, lập tức hơi nhíu mi có vẻ đăm chiêu.

      Lại ngẩng đầu thấy Vệ Lai đứng ở chỗ xa, người đứng ở cách phòng chừng hai ba bước, cánh tay trơn bóng lộ ra ở bên ngoài, người quấn trong kiểu quần áo quái dị.

      nhanh chân tiến lên, bắt lấy cổ tay trắng muốt của kéo vào trong phòng.

      Khi vừa mới tiến vào lại nhìn khắp phòng đều là vụ khí (kiểu hơi nước ấy) chưa tan, lại nhìn về phía sau tấm bình phong bốn cánh, nước trong thùng gỗ vẫn còn hơi hấm!

      Lúc này mới quay nhìn sang, hóa ra là Vệ Lai vừa mới tắm rửa xong, bất giác cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Nhưng ngay lập tức điều chỉnh lại trạng thái, sau đó đẩy ra phía sau bình phong rồi đem quần áo bên cạnh ném vào, giọng :

      “Nhanh mặc vào , ăn mặc thế này mà còn chạy ra ngoài, sợ cảm lạnh sao!”

      vừa xong, Vệ Lai mới cảm thấy hơi lạnh, vì thế tóm lấy quần áo bắt đầu mặc loạn lên người.

      Chỉ có tay dùng được luôn khiến cho người ta rất khó đường xoay sở, mặc 15 phút rồi mà vẫn chưa xong, người đằng sau bình phong còn chưa ra.

      Quý Mạc Trần đưa lưng ra sau, lông mi càng nhíu chặt, rốt cục nhịn được hỏi thăm:

      “Sao rồi?”

      Vệ Lai bực dọc, dứt khoát tháo tung mấy cái thắt lưng trong tay ra.

      mặc được, mặc được! Huynh biết người tôi có thương tích sao? Quần áo rắc rối thế này, tôi chỉ có tay sao có thể mặc được?”

      hơi tức giận, vốn muốn cùng Quý Mạc Trần chuyện về người bịt mặt, nhưng ý nghĩ đột ngột lên trong đầu, làm cho tâm trạng rối bời.

      Quý Mạc Trần dường như cũng thấy phiền toái trong lòng nàng, nhưng nàng chưa cũng tiện hỏi: Chỉ là bước lên phía trước, vòng qua tấm bình phong kia rồi khom lưng nhặt thắt lưng nàng vứt đất lên.

      Mắt nhìn thẳng bàn tay chuẩn xác chạm vào đúng vị trí chứ hề chạm đến da thịt mình.

      Vệ Lai nhìn cẩn thận buộc thắt lưng cho mình như thế, ngọn lửa tức giận tên trong đầu vừa bốc lên xèo cái tắt lịm.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 49: Sợ hãi

      Chẳng còn cách nào, người này quả thực có sức mạnh đó, dù có rất tức giận chăng nữa đứng trước mặt cũng dám bộc phát.

      “Được rồi ngươi ngủ .” Quý Mạc Trần vẫn chuyện bằng giọng nhàng như vậy, “ chỉ cần chú ý dưỡng thương là được rồi, những chuyện khác có ta!”

      giật mình, đây có được coi như hứa bảo vệ mình ?

      Vệ Lai nhắm hờ hai mắt nhưng vẫn quên ý nghĩ muốn rời khỏi đây, tuy bị kẻ thanh nhã này đè lên người liên tục, nhưng vẫn giống như cây gai cứng đâm vào tim .

      Vẫn phất phất tay, cẩn thận chạm vào gò má Quý Mạc Trần.

      tránh, cố thắt cái nút cuối cùng cho nàng xong sau đó liền lùi lại bước, :

      “Ngủ ! Yên tâm, dù có ai đến, đều liên quan tới .”

      xong, ở lại thêm khắc nào nữa, ánh nến rọi sáng kéo nghiêng bóng dáng bước .

      Vệ Lai cắn chặt răng, dự cảm tuyệt vọng đó càng ngày càng ập tới mãnh liệt.

      Trực giác cho biết, tám chín phần mười là hướng về phía nàng.

      tuyệt mỹ hơi ngẩng đầu lên thở dài, nghe qua lại như có thể khiến tim người ta vỡ tan.

      Trời mới biết rất muốn quẳng hết trí nhớ , chỉ cần dựa vào gian trúc trong núi này cả đời rời cũng mãn nguyện.

      Trời mới biết khi biết mấy người bịt mặt có thể là tìm nỗi sợ hãi đó càng mạnh liệt hơn.

      Cho dù là có người như Quý Mạc Trần gần ngay trước mắt, cũng cách nào ngăn được hết hoảng loạn trong lòng.

      quên mình xông vào nơi này thế nào, cũng vì nơi thanh nhã này mà hủy diệt hoàn toàn tòa cung viện u mịch kia.

      Mặc dù tòa cung viện đó chỉ để lại trong trí nhớ nàng ngọn lửa thiêu cháy và còn cả mũi tên tạo ra vết thương đến giờ vẫn chưa lành.

      “Là tới bắt ta?” Theo bản năng than , “Trốn lâu như vậy rồi, nên tới vẫn tới.”

      Bất đắc dĩ lắc đầu, tuyệt vọng qua , Vệ Lai lại bắt đầu suy nghĩ.

      Nếu truy binh gần đến, khoanh tay ngồi nhìn: Tuy lời Quý Mạc Trần là hứa hẹn với mình, nhưng đối với , tình nguyện mình chạy trốn đến chân trời góc bể lần nữa, cũng muốn ngọn núi này, gian trúc cùng Quý Mạc Trần tao nhã đó bị mọi việc quấy nhiễu như vậy.

      Chương 50: Mình phải

      “Ai!” Vệ Lai lại than, ông trời làm chứng, phải là lòng dạ thay đổi, mà là… Mẹ nó, ai có thể nhẫn tâm mang tai họa lên người Quý Mạc Trần? Quả là có cảm giác như phạm tội.

      Con người chính là như vậy, rất nhiều khi luôn bị những việc bên ngoài quấy rầy: ràng là muốn nó xảy ra, nhưng lại thể bị gì đó dắt mũi .

      Như Vệ Lai bây giờ, nửa cánh tay thể cử động được, nhưng vẫn dùng tay nhanh nhẹn kia bắt đầu dọn dẹp quần áo của mình.

      Đúng vậy, mình phải , qua hơn canh giờ chờ Quý Mạc Trần và Sơn Linh đều ngủ say.

      còn nhớ rất người thanh niên hôm đó đuổi theo mình, tuyệt đối phải là người dễ dàng từ bỏ ý định.

      trốn khỏi cung trước, nơi có quyền hạn cao nhất ở đây, có khả năng cứ như vậy mà thả mình chứ?

      Có lẽ này tai họa tính lên đầu Lam Ánh Nhi, nhưng bây giờ mình ở trong cơ thể Lam Ánh Nhi, nên đành phải thay ta nhận lấy hết tất cả.



      Cuối cùng cũng rón rén ra sân, chuồng ngựa sau phòng có hai con ngựa tốt, biết là của Quý Mạc Trần, là của Sơn Linh.

      Ngựa của Sơn Linh hiền hơn Quý Mạc Trần chút, cũng dễ thuần phục hơn, nhưng vẫn chọn con ngựa của Quý Mạc Trần.

      có nguyên nhân khác, chỉ vì nó chạy trốn nhanh.

      Ngựa này nghe chỉ nhận mệnh của Quý Mạc Trần, khi Vệ Lai dắt nó có cẩn thận hơn: Thứ nhất sợ đánh động đến con ngựa, thứ hai, cũng là sợ động đến người khác.

      Ai ngờ vốn là bảo mã can trường thấy Vệ Lai nhưng cũng sợ người lạ, lúc đầu chỉ cảnh giác lắc lắc đầu, đợi thấy người tới, lại chủ động ngước cái cổ tới gần.

      Vệ Lai mừng rỡ vô cùng, nhanh chóng dắt ngựa ra khỏi chuồng.

      Xoay người lên ngựa vết thương ngực lại thể may mắn tránh khỏi hơi căng lên.

      Vệ Lai nhếch miệng, cảm thấy xót.

      Cứ như vậy, thế nào cũng để lại sẹo rồi.

      giục ngựa ngay lập tức, chỉ cẩn thận để con ngựa thong thả, cho đến khi chắc chắn tiếng ngựa chạy kinh động đến Quý Mạc Trần và Sơn Linh lúc này mới quay đầu lại, vô cùng lưu luyến nhìn núi trúc kia lần cuối cùng.

      Ngay sau đó roi ngựa trong tay giơ lên, lặng lẽ bỏ .

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 51: Trải qua ly biệt

      Trong hai mươi mấy năm sinh mệnh của Vệ Lai, từng trải qua vô số lần ly biệt.

      Đau nhất là lần thứ nhất khi còn tai nạn xe mang cả cha và mẹ , nhưng khi ấy tuổi quá nên hiểu được cái gì gọi là sinh ly tử biệt.

      Khóc lóc hồi, mấy năm vô dụng, thậm chí ngay cả dáng vẻ của cha mẹ song thân thế nào nàng còn nhớ nữa.

      Cho nên, với , cuộc ly biệt tàn nhẫn nhất là Phượng Tố Nhi rời hai năm trước.

      Dù chưa từng ôm lấy ảo tưởng hạnh phúc suốt quãng đời còn lại, nhưng Vệ Lai vẫn luôn cảm thấy tứ đại vương giả nhất định sinh tồn đến phút cuối trong vòng xoáy chính trị đó.

      và Phượng Tố Nhi, hai người là Tứ Dại Vương Giả có tính cách đối lập nhất, tuỳ tiện câu nệ tiểu tiết, thậm chí miệng đầy thô tục giắt bên khóe miệng.

      Nhưng Phượng Tố Nhi lại giống, đó là rất rất bình tĩnh, lặng lẽ làm việc, lặng lẽ rèn luyện mình: Khi tủi thân chỉ ngồi mình ban công ở nhà, buồn buồn uống rượu.

      Nhưng người như vậy, nhanh chóng thay đổi, chịu đựng, thôi miên… Đứng đầu trong thập toàn võ xưng Tứ Dại Vương Giả, bằng tấm lòng mà , Vệ Lai sánh nổi.

      Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Phượng Tố Nhi cuối cùng lại lấy cách rời khỏi nhân gian, ngày nhận được tin dữ đó, tự giam mình ở trong phòng vệ sinh khóc suốt tiếng đồng hồ: Lúc ra, dĩ nhiên là sửa lại trang sức trang nhã tiếp tục cười đùa hỉ hả.

      Đặc công nên có tình cảm, với người đồng tính, với người khác phái, cũng được.

      Giờ lại phải trải qua ly biệt rồi!

      Vệ Lai cười khổ, nếu như vết thương người này mọi lúc luôn nhắc lại nàng từng bắt nguồn với hoàng cung, như vậy, giờ ngực truyền tới hương cỏ nhàn nhạt chính là chứng cớ tốt nhất nhắc và Quý Mạc Trần từng quen biết.

      Nhưng đó cũng chỉ là từng thôi, bay qua ngọn núi này đến thế giới khác.

      biết ở thế giới bên kia đợi chờ mình là cái gì, nhưng dù thế nào, nàng biết, luôn luôn nhớ người thanh nhã áo trắng phất phơ đó.

      “Giá!” Giơ tay vung roi ngựa, giục ngựa chạy nhanh hơn.

      Cách thời điểm xuất phát chừng canh giờ xuất đầu, bước chân của bảo mã chợt dừng hẳn lại tốc độ thả chậm lại rất .

      Chương 52: mệt sao

      Vệ Lai hơi sững sờ, nghi ngờ nhìn đầu ngựa, lại quất roi ngựa: Nhưng nàng có giục thế nào, ngựa càng chạy càng chậm, cuối cùng dứt khoát dừng lại.

      “Ngươi phải là mệt chứ?” Nàng tức giận gì, con đường núi này dù tính là bằng phẳng, nhưng ngựa tốt chạy cũng phải là việc khó, con ngựa này là thể cảm xúc gì đây?

      Nhưng ngựa , nàng cũng ép.

      Muốn nàng cưỡi ngựa hăng như trận cướp cầu lần trước, nhưng lần này Vệ Lai nỡ.

      Thứ nhất đây là ngựa của Quý Mạc Trần, thứ hai, dù rất muốn chạy như vậy lần nữa, nhưng vết thương này của nàng chịu nổi bao lâu.

      Lúc này cũng có vận khí tốt như lần trước có thể gặp người như Quý Mạc Trần nữa, việc hi hữu gặp lần cũng coi như là kỳ ngộ rồi, thế giới này nam nhân tuyệt thế dịu dàng mà anime ném cho nàng đâu.

      Con ngựa , vậy nàng cũng nghỉ chút: Chạy xa như vậy, hẳn là thoát khỏi phạm vi của Quý Mạc Trần.

      Có chút tự giễu mà lắc lắc đầu, nghĩ gì thế! Đối với người ta mà , họ chẳng qua là bèo nước gặp nhau mà thôi, có lẽ chính là Lộ Nhân Giáp xoay người quên ngay, tại sao còn lo đuổi tới?

      Nâng tay phải ấn lên vết thương, đoạn đường này run mạnh, vậy vải trắng trong quần áo quấn hẳn dính vào máu.

      Trời lạnh, cũng may lúc ra nàng mặc nhiều, lúc này mới đến nỗi để vết máu trạm ra ngoài.

      Thế nhưng phải chờ tới lúc nào?

      Rất buồn bực vỗ vỗ đầu ngựa, vừa vuốt lông cho nó vừa rầu rĩ :

      “Ngựa ơi ngựa, tại sao ngươi ? phải lão tử rất nặng chứ? Hay là ngươi nhớ chủ nhân của ngươi nên được?”

      ngờ câu này vừa ra khỏi miệng nàng, con ngựa kia như có thể nghe hiểu được, lại gật đầu cái.

      Vệ Lai sợ hết hồn, lập tức rụt tay về, sửng sốt lâu mới giận mắng:

      “Ngươi thành tinh rồi có phải ? vừa đúng lúc này đầu có chút gì?”

      Nàng tay chống nạnh, muốn mắng đôi câu nữa để hả giận, lại phát con ngựa này đứng tại chỗ nữa mà bắt đầu chạy chậm về phía trước.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :