1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 33: Nam tử thanh nhã ai bằng cũng có sở thích rình coi trộm

      Nam tử áo trắng này phù hợp với tất cả khiếu thẩm mỹ của Vệ Lai ề khác phái: Mẫu người như vậy hầu như là chỉ có thể xuất trong tưởng tượng, mà nay lại đột nhiên xuất ở trước mắt…

      OMG! phải kiểu con thời cổ đại bảo thủ đến mức lộ chân cười hở răng, mà với cá tính của Vệ Lai, cho dù trực tiếp ngẩng đầu hôn lên bờ môi thoáng cong lên như hai cánh hoa này cũng là chuyện rất bình thường:

      Bình tĩnh!

      Ở trong lòng kiên quyết cảnh báo chính mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, xúc động chính là ma quỷ.

      Sau lúc lâu mới ngẩng đầu lên, cuối cũng thay đổi biểu cảm thành nét mặt đoan trang nghiêm chỉnh, nhìn về phía Quý Mạc Trần :

      “Tôi làm nha đầu huynh tức giận bỏ rồi, nên chỉ có thể tự mình ngồi ở chỗ này.”

      “Ta biết!” Quý Mạc Trần than tiếng, tay tăng thêm sức đỡ nàng tựa trở lại vào đệm dựa.” Nếu muốn nằm xuống, vậy ngồi chút cũng được!”

      “Huynh biết sao?” Vệ Lai nhíu mày, sau đó liền gật gật đầu: “Ồ, đúng rồi! Lúc nãy huynh nhảy vào từ ngoài cửa sổ: ngờ, đàn ông thanh nhã ai bằng như huynh mà cũng có sở thích rình coi trộm nha!”

      Quý Mạc Trần buồn cười hừ , lặng lẽ rút tay lại: Suy nghĩ chút, rồi xách qua cái ghế dựa ngồi xuống ở cạnh giường nàng.

      “Nhìn bề ngoài giống là nương con nhà đàng hoàng, sao có thể ra toàn những lời thô lỗ như thế.”

      Giọng của vẫn nhàng hời hợt, nhưng ánh mắt luôn nhìn thẳng vào mắt nàng, có vẻ như nhất quyết muốn có được đáp án.

      Vệ Lai theo thói quen nhún nhún vai, nhưng nghĩ tới lại động tới vết thương, đau đến phải nhếch miệng.

      “Những động tác như thế này nhất định cần phải sửa đổi, ít nhất trước khi miệng vết thương hoàn toàn lành hẳn được làm nữa.” Quý Mạc Trần khẽ lắc đầu, : “Ta điểm ba chỗ huyệt đạo cho , tạm thời cầm máu, trước mắt còn gì đáng ngại nữa, lát ta bảo Sơn Linh đổi lại dược khác đắp lên vết thương cho .”

      “Huynh thành chút nào!” Vệ Lai than , “Tôi hỏi là vì sao huynh phải đứng ở ngoài cửa sổ phòng tôi, trốn ở dưới lầu như thế để làm gì?”

      Quý Mạc Trần hiểu trốn ở dưới lầu là ý gì, nhưng cũng biết nàng cố ý bám lấy chuyện đứng bên ngoài chịu buông tha, vì vậy thản nhiên sửa lại lời của nàng: “ thể là ta đứng ở ngoài cửa sổ phòng , mà phải là đứng ở trong viện của ta!”

      Nghe xong những lời này Vệ Lai thiếu điều rất muốn vỗ tay, hay cho đối thủ biết nghiền ngẫm từng chữ , mình thích!

      Chương 34: Giới thiệu về bản thân

      “Phong bế lại huyệt đạo ra phải là cách hay!” Vệ Lai quyết định đến vấn đề kia nữa, dù sao bị mỹ nam ở ngoài cửa sổ nhìn lén cũng là chuyện rất vinh dự. “Phương pháp phong bế lại huyệt đạo này ra cũng hay lắm, bởi vì ngăn cản máu lưu thông trong thời gian dài rất có hại cho cơ thể…Được rồi!” phất phất tay phải, muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Xin chào! Tôi tên là Vệ Lai!” Cuối cùng có thể ra tên , ở cái thế giới này cần phải che che giấu giấu: Hy vọng cái tên Lam Ánh Nhi kia ở nơi này vẫn chưa được ai biết đến.Trước nên cứ để cho đối phương có thói quen gọi mình là Vệ Lai cái .

      Quý Mạc Trần thấy nàng tự giới thiệu về mình còn đồng thời giơ ra bàn tay, cảm thấy hơi kỳ quái: Nhưng chỉ hơi ngẩn ra trong chốc lát, rồi lập tức :

      “Ta tên Quý Mạc Trần.” Giọng nhạt nhẽo như bột ngũ cốc người nào thích ăn.

      Vệ Lai muốn so đo với , hiệu quả giống như những gì mình dự đoán.

      người như vậy, cộng thêm tiếng như thế, kết hợp với giọng điệu này, còn có thần thái đó: Tên như thế cũng là chuyện đương nhiên.

      đơn hiu quạnh…” tự mình thầm : “ đơn đúng là chuyện rất đau khổ, tên của huynh đặt tốt.” Sau đó lại lúc lắc đầu: “Nhưng mà coi như cũng dễ nghe! Đúng rồi.” giương mắt nhìn thẳng vào Quý Mạc Trần hỏi: “Nghe tôi ngủ bốn ngày, sao có thể ngủ lâu như vậy?”

      Quý Mạc Trần theo bản năng vươn tay giúp kéo lên tấm chăn bị trượt xuống tới hông, rồi mới :

      “Vốn là tỉnh lại sớm hơn, nhưng do miệng vết thương của quá nặng, sợ chịu nổi đau nhức, nên tôi mới dùng tới chút thuốc an thần…Giờ ổn rồi!” Sau đó dường như cảm thấy có chút xấu hổ bởi hành động tự giác giúp kéo chăn lên lúc nãy của mình, đứng lên : “Thời gian còn sớm nữa, tôi bảo Sơn Linh đổi thuốc cho , sau đó hãy ngủ lại !”

      Đổi xong thuốc ngủ, suốt đêm ngủ rất ngon giấc, thậm chí Vệ Lai còn nhếch miệng cười trong khi ngủ.

      Quý Mạc Trần, nam tử phong độ nho nhã đến cực điểm.

      Liên tiếp mấy ngày, nhờ vào tài chẩn bệnh và điều trị khéo léo của Quý Mạc Trần cộng với được tiểu nha đầu Sơn Linh hết lòng chăm sóc, Vệ Lai vẫn có thể giữ nguyên trạng nữa cánh tay trái di chuyển mà tự mình tới lui.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 35: Đãi cơm đều là cá

      Ở chỗ của Quý Mạc Trần có sẵn vài quyển sách thuốc dành để đọc giải buồn giết thời gian: Mấy ngày nay Vệ Lai đều vùi mình vào trong những quyển sách về hải dương nên có tâm tư cùng Sơn Linh đấu võ mồm nữa.

      Thấy Vệ Lai yên tĩnh kiếm chuyện nữa Sơn Linh rất vui vẻ, dù sao cũng ai muốn ở bên cạnh người mà ngày nào cũng làm cho mình tức giận.

      Tiểu nha đầu làm cá, là thời tiết càng ngày càng lạnh, về sau muốn ra khe suối bắt cá cũng phải là chuyện dễ.

      Vì thế bữa tối hôm nay hầu như đều toàn là món cá.

      Vệ Lai nhìn bàn đủ loại thức ăn toàn là cá mà nhíu chặt lại hai hàng mi thanh tú nhìn Sơn Linh.

      “Nhìn cái gì?” Sơn Linh vui , đem bát đũa để để tới trước mặt Vệ Lai cách nặng nề : “Tất cả đều là đồ ngon đấy! có độc đâu mà sợ!”

      Vệ Lai nhướng mắt lên nhìn, là làm phản mà! Mình ồn ào, tới lúc nha đầu này lên mặt.

      “Sơn Linh!” đợi nàng xong, Quý Mạc Trần từ ngoài cửa vào thong thả : “ nương ấy là khách, được vô lễ!”

      Tiểu nha đầu ngay lập tức im miệng, hậm hực cúi đầu xuống, bắt đầu xới cơm cho mọi người.

      Vệ Lai nhìn thấy buồn cười, nhưng khi nhìn đến bàn thức ăn toàn là cá khỏi lại chạm đến nỗi buồn.

      Xưa nay có ăn cá, hoặc có thể là sau khi vào cục an ninh quốc gia hề ăn cá nữa.

      phải là thích, mà ngược lại thực rất muốn sảng khoái mà nếm thử chút hương vị thịt cá.

      Nhưng vào năm bốn tuổi, bị xương cá mắc ở cổ họng, làm cho từ đó về sau thể mở miệng chuyện: vì thế nên Vệ Lai bao giờ ăn cá nữa.

      Dường như nhìn ra nàng khó xử, Quý Mạc Trần nhíu mày hỏi:

      “Sao vậy? hợp khẩu vị của nương sao?” Sau đó lại : “Vệ nương, Sơn Linh còn , nếu có chỗ nào mạo phạm nương kính mong nương thứ lỗi.”

      Vệ Lai than , cái gì mà mạo phạm với thứ lỗi chứ! Mình lớn như vậy rồi, làm sao có thể giận dỗi với đứa bé mới chỉ hơn mười tuổi đầu được.

      Được rồi! Tuy rằng Lam Ánh Nhi cùng lắm cũng chỉ 16, 17 tuổi mà thôi, ai bảo linh hồn trong cơ thể này sống qua hai kiếp người rồi, tưởng chừng như cũng sắp thành tinh rồi đấy!

      “Tiên sinh hiểu lầm rồi!” Vệ Lai cười khẽ, tiếng gọi tiên sinh này là mấy ngày trước chuẩn bị lâu mới dám xưng hô như vậy: Khi đó cảm thấy gọi như thế nào cũng rất thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai chữ “Tiên sinh” mới hợp với thân nho nhã, khí chất đến cực điểm của , “Hồi còn , tôi bị xương cá mắc ở cổ suýt chút nữa còn chuyện được, từ đó về sau tôi có ăn cá nữa.” trả lời lòng.

      Chương 36: Cảm giác được người khác quan tâm

      “Ừ.” gật đầu, cũng có hỏi nhiều.

      Sơn Linh lén lút cười trộm, giống như là rất đắc ý khi vô tình trêu chọc được Vệ Lai.

      đợi nàng cười xong, lại nhìn thấy Mạc Quý Trần dùng đũa của mình gắp toàn bộ cá hấp vào cái bát rồi dùng đũa kiểm tra gắp ra từng cọng xương cá, cuối cùng hết sức tự nhiên để vào bát của Vệ Lai, : “ nương hãy yên tâm dùng !”

      Mặt khác, hai người ở trong phòng đều sửng sốt, Vệ Lai theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Quý Mạc Trần, lại thấy hết sức chuyên chú ăn cơm, dường như hành động kia bình thường đến nỗi cũng hề có suy nghĩ nào quá phận.

      Mặt Sơn Linh đột nhiên sung huyết vọt lên đỏ bừng, ai oán chuyển ánh mắt ném về phía Vệ Lai, dùng ánh mắt hung hăng như muốn xẻo ra thành từng miếng thịt.

      Vệ Lai bĩu môi khi thấy tiểu nha đầu ghen tị.

      Sau đó yên tâm, thoải mái ăn những miếng thịt cá được bỏ xương: Quả nhiên rất ngon, thực cảm thấy được cái xương cá nào ở trong miệng cả.

      Lần đầu tiên ăn cá sau hai mươi năm, cũng có điều gì xảy ra.

      Con người của Quý Mạc Trần giống như có loại ma lực, lời , dường như làm cho tin tưởng vô điều kiện.

      Thịt cá vẫn cứ lẳng lặng lại được gắp bỏ vào trong bát, thời điểm ăn Quý Mạc Trần vẫn chưa có nhìn qua bên này lần nào, nhưng mỗi khi cá trong bát vừa hết lại có tiếp tục từng miếng khác lại liên tiếp lần lượt bỏ vào trong bát cho ..

      Loại cảm giác này đối với Vệ Lai mà hoàn toàn mới mẻ, hết sức xa lạ.

      Cho tới nay, thói quen của đều bị người ta lấy giọng ra lệnh truyền đạt các loại tin tức, cũng quen tiếp nhận đối với bất kì chỉ thị nào, càng quen với việc sống lạnh lùng tự lo cho bản thân.

      Cho dù là sống chung với bốn chị em, nhưng cũng đều là tự bản thân chiếu cố chính mình.

      phải là mọi người có quan tâm nhau, mà là các hiểu được, các phải dựa vào vốn liến ấy để sinh tồn.

      Lúc này nhìn trong bát lại có cá, như vậy trong nháy mắt Vệ Lai rất cảm động.

      “Tiểu nha đầu sao lại ăn?” Muốn sang chuyện khác để che dấu khác thường của mình, Vệ Lai ngẩng đầu lên nhìn Sơn Linh : “Tiểu nha đầu, sao bao giờ thấy ngồi ăn cơm với chúng tôi vậy?”

      Sơn Linh như là nhìn thấy quái vật, nhìn nhìn lúc sau mới : “Tôi là nha hoàn.”

      “Hả?” Vệ Lai bị chặn họng được gì, suy nghĩ lại dường như những người ở cổ đại rất xem trọng địa vị.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 37: Sợ hãi

      Lại nhìn về phía Quý Mạc Trần, từ đáy lòng Vệ Lai bỗng lên ba chữ: Chủ nô!

      Chủ nô?

      “Ngồi xuống ăn !” Thanh nhàn nhạt vang lên: “ với ngươi từ lâu, ở cái nơi vùng núi này nhất thiết phải tuân thủ những cái quy củ đó.”

      “Nhưng mà chủ nhân…”

      “Nè, nha đầu kia!” Vệ Lai lại trêu ghẹo nàng: “ phải nghe lời chủ nhân nhà mình nhất sao? Vậy sao bây giờ bảo ngồi xuống ăn cơm mà còn có ý kiến khác nữa sao? Ây da, Sơn Linh à!” còn nhích lại gần thêm: “Nhìn xem , chủ nhân nhà quan tâm tới biết dường nào kìa! Cũng đối với tốt à!”

      “Ơ hay, sao có thể nghiêm túc như vậy chứ!” Tiểu nha đầu giậm chân xấu hổ : “Tôi… Tôi thèm chuyện với nữa!” xong lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài.

      Vệ Lai cười ha hả, lơ đãng nhìn qua khuôn mặt của Quý Mạc Trần, thấy khóe miệng cũng khẽ nhếch lên, mặc dù biểu lộ ràng nhưng ý cười vẫn bị nhìn ra.

      Hai người này rốt cuộc là như thế nào đây?

      Càng lúc càng dằn được cảm thấy hơi tò mò về thân phận của Quý Mạc Trần, nhưng cũng chưa tò mò đến mức theo người ta để hỏi.

      Nhưng người đàn ông dẫn theo tiểu nha đầu sống dật nơi núi rừng hoang vu này, chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó?

      Hoặc là bọn họ chỉ ở tạm, sau thời gian rời khỏi đây quay lại đia phương ồn ào náo nhiệt kia?

      Đột nhiên cảm thấy sợ hãi, có chút muốn.

      Làm nhân viên đặc công quanh năm suốt tháng tạo cho cái bóng ma.

      chán ghét lắm rồi cái cảnh bạn lừa gạt tôi giữa người và người với nhau, chán ghét giai cấp cùng với cấp bậc ở giữa lợi dụng lẫn nhau.

      Nếu cho lựa chọn, nàng hết sức tình nguyện cùng với chủ tớ hai người họ sống ở núi rừng hoang vu này cả đời.

      cười khổ, có thể được sao? Hay đó chỉ là vọng tưởng mà thôi?

      Ngày đầu tiên vào thế giới này hai tay dính đầy máu, liều chết trốn ra khỏi cái nơi mà quyền lực nhất thiên hạ! Mà chỗ như vậy, làm sao có thể cho phép tên tội phạm quan trọng trốn thoát được?

      Còn cái người truy đuổi theo , nếu như Lam Ánh Nhi thiếu món nợ tình cảm nào đó với người ta biết có cần Vệ Lai mình hoàn trả lại hay đây?

      Nếu như muốn, mình phải làm sao để trả?

      nương suy nghĩ chuyện gì?” Bỗng nhiên có giọng cắt đứt dòng suy nghĩ của .

      Vệ lai theo bản năng bật thốt lên: “Lão tử nghĩ cái gì mắc mớ gì đến ngươi!”

      Chương 38: Được rồi, mình sửa

      Trong phòng ăn lại lần nữa rơi vào yên lặng.

      Vệ Lai hận thể vả vào miệng mình hai cái, hoặc tìm cây kim khâu cái miệng của mình lại.

      Làm sao có thể với Quý Mạc Trần như thế chứ? Đây là nghiệp chướng à nghiệp chướng!

      Cẩn thận nhướng mắt lên lén nhìn , từ đầu đến cuối giống như có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ mực ăn cơm, nhưng lại hề gắp cá vào bát cho nữa.

      Vệ lai hối hận đến ruột cũng sắp thúi luôn rồi, những chuyện vừa suy nghĩ ban nãy bỗng chốc lại xông vào trong đầu.

      Mỹ nam này đừng là muốn đuổi mình ra khỏi nhà để mình tự sinh tự diệt chứ?

      OMG!

      tuổi thanh xuân của thế kỉ 21, tuy mở miệng ra toàn những lời được lịch cho lắm, nhưng tổng thể cũng đến mức quá kinh hãi thế tục: Nhưng mà ở chỗ này

      quyết định nên giải thích trước chút, vì thế ho khan hai tiếng rồi :

      “Tôi…”

      nương con nhà đàng hoàng nên sửa đổi cách chuyện của mình, như vậy mới tốt hơn.”

      chuyện, giọng còn lạnh nhạt như mặt nước phẳng lặng, nhưng lại im lặng làm cho người ta thể cảm thấy uy hiếp.

      Vệ Lai gật đầu như giã tỏi, đến khi Quý Mạc Trần phải vươn tay ra giữ đầu lại mới chịu ngừng.

      “Chỉ là thói quen của tôi mà thôi.” Vệ Lai cảm thấy mình thực có tiến bộ, phải chỉ là mắng người sao, tại sao trong lòng mình phải áy náy chứ?” Về sau tôi sửa.” Quên , vẫn là nên tính toán với , phần thắng quá .

      “Ừ”: Quý Mạc Trần gật đầu, lại bắt đầu ăn cơm.

      “Nè!” Chuyện vừa rồi coi như bỏ qua , Vệ Lai lấy lại tinh thần hoạt bát bắt đầu muốn thử, “Ăn cơm xong chúng ta ra dòng suối bên cạnh dạo được ? Tôi rất thích nước bên bờ suối đó.”

      Lúc chuyện, bàn tay vô ý thức bắt lấy cổ tay Quý Mạc Trần, dùng chút sức kết hợp với tâm tình lúc này của là vừa vặn tốt.

      Nhưng Quý Mạc Trần lại có chút được tự nhiên, nhưng Vệ Lai hề có chút phản kháng nào.

      Nắm cổ thay thôi có gì phải sợ?

      trợn trừng mắt nhìn lại.

      Ở thế kỷ 21, giữa đồng nghiệp nam nữ hoặc bạn bè có ôm nhau cái cũng là chuyện rất bình thường.

      “Trời sắp vào màu Đông rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, trong núi này khí hậu rất thấp: nương lại có thương tích trong người, muốn dạo hãy ở trong viện này !”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 39: Thích thầm chủ tử

      “Chính bởi vì trời càng ngày càng lạnh hơn, cho nên bây giờ phải nhân lúc chưa đóng băng mới ra ngoài dạo chơi chứ!” biểu lộ ra bộ dáng đáng thương, cuối cùng dứt khoát xách ghế đến gần, bĩu môi ngẩn đầu nhìn về phía Quý Mạc Trần : “Mạc Trần ca ca van cầu huynh, dẫn tôi ra dòng suối đó dạo được ?”

      Lúc chuyện, ánh mắt lại phát ra từ nãy đến giờ tầm mắt của Quý Mạc Trần chưa hề rời khỏi cây tiêu, tròng mắt chuyển động : “Tôi ngồi ở bờ sông nghe huynh thổi tiêu được ? À… ra chỗ mà chúng ta lần đầu tiên gặp mặt đó, có rất nhiều kỷ niệm ý nghĩa nữa!”

      Cặp mắt còn linh động chớp chớp: Nhìn thấy nương van xin tội nghiệp như vậy, ngay cả Quý Mạc Trần trời sinh lạnh nhạt cũng phải chịu thua.

      thề, đâu là lần đầu thấy được khó đối phó như vậy.

      Dường như tất cả các lễ giáo đều xem như gió thoảng mây trôi, nàng ta mở miệng ra mắng người, có thể làm cho Sơn Linh tức giận đến hươ chân múa tay, thậm trí nàng ta còn lấy việc trị thương cho mình mà đem ra trêu đùa.

      Nhưng ngày hôm đó khi nàng vừa mới tỉnh lại, ràng nhìn thấy lúc có ai ở bên cạnh nàng lại khóc.

      chính là ngầm đồng ý nha!” Vệ Lai tự gật đầu, nhìn nhìn thấy hai người cũng ăn xong, quan tâm Qúy Mạc Trần có đồng ý hay gật đầu đáp ứng, đứng dậy kéo :

      Vừa đúng lúc Sơn Linh vào nhà dọn dẹp chén đũa, liếc mắt nhìn cảnh hai người thân mật với nhau.

      Tiểu nha đầu nọ hiểu chuyện gì xảy ra, đứng ở chỗ ngây ngốc sửng sốt hồi lâu, ràng là tức giận đến hai má đỏ bừng, rồi lại thể nổi giận.

      Cuối cùng để ý tới ai nữa, cúi đầu tới thu dọn đồ bàn.

      Vệ Lai buồn cười, nha đầu này là thú vị, thầm mến chủ tử của mình lại ngượng ngùng chịu mở miệng, cái này phải là tự ngược mình sao!

      chưa từng có trải qua cảm giác thích người, ở kiếp trước “thích hay sớm bị liệt vào chuyện cấm kỵ, đặc công là thể có tình cảm.

      Cho nên đối với , loại tình huống Sơn Linh thích Quý Mạc Trần cũng giống như nhóm đặc công của thích đội trưởng vậy, tuy mạo hiểm nhưng lại kích thích.

      chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ, bởi vì dù sao chăng nữa cũng thể để mình rơi vào cảnh ngộ đó.

      Chương 40: Diện mạo của Lam Ánh Nhi

      Tình huống lúng túng như thế, Vệ Lai cũng coi như có gì vẫn cười cười cợt nhã.

      Nhưng khi nhìn thấy người có da mặt mỏng như Quý Mạc Trần nhưng lại xem như có chuyện gì xảy ra thái độ rất bình tĩnh cảm thấy có gì đó rất kỳ quái.

      thôi!” Quý Mạc Trần tự mình quay đầu ra ngoài cửa: “ phải muốn ra suối chơi sao! Vậy ra đó ngồi lát.”

      Vệ Lai vẫn đứng im nhúc nhích còn Sơn Linh nghẹn ngào cúi đầu làm việc.

      tới trước cửa bỗng dừng chân quay đầu lại nhìn Vệ Lai, nhìu mày :

      “Sao còn chưa ?”

      Vệ Lai chơi xấu : “Ta là người bệnh, là bị thương nha, tiên sinh có thấy qua người bị thương nào lại bộ mình ?”

      Ngụ ý của là muốn được người dìu , Sơn Linh làm như nghe thấy tiếp tục dọn dẹp bát đũa.

      Quý Mạc Trần cũng gì thêm, xoay người lên phía trước tự mình duỗi tay ra như muốn đỡ Vệ Lai .

      “Để tôi!” Sơn Linh nhanh nhẩu buông hết chén đũa trong tay ra chặn Vệ Lai lại rồi đỡ Vệ Lai khỏi Quý Mạc Trần.

      Quý Mạc Trần buông tay ngược trở ra ngoài: Vệ Lai nhìn thoáng qua thấy Sơn Linh tức giận nhìn mình, lại nhìn sang người có dáng vẻ tao nhã mà cho dù núi thái sơn có sụp đổ trước mặt cũng thay đổi kia mà khỏi thầm than, xem ra “người núi” này cũng rất vô tình nha!

      Lúc này đến bên bờ suối, Vệ Lai thở dài hóng gió.

      Quả nhiên là “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng” đây mà. (câu thơ này nghĩa là trong hoàn cảnh khốn khó tìm ra được lối thoát ngụ ý là có tia hy vọng)

      Ngày đó vừa mới đến cái thế giới này mình suýt nữa mất mạng, đảo mắt cái qua mấy ngày, còn có thể an nhàn theo nam nhân như trong tranh vẽ tản bộ bên dòng suối này.

      Con người mới và hoàn cảnh mới luôn khiến người ta có loại cảm giác như trả qua mấy đời!

      Cũng phải! tại đối với mình mà cũng như cách thế hệ rồi…

      Dừng bước bên bờ suối, nhìn về phía trước dò xét, hôm nay trời có gió, nên nước suối chảy rất chậm.

      tìm tòi khuôn mặt thanh tú của Lam Ánh Nhi ra ràng.

      Đây phải là lần đầu tiên Vệ Lai nhìn thấy khuôn mặt này, gương mặt này từng trông thấy nó qua chiếc gương đồng ở trong phòng.

      Có điều khuôn mặt này quả thực là có ma lực làm cho người ta nhìn mãi chán, mặt nước ra trong lứa tuổi 16, môi đỏ răng trắng khuôn mặt mỹ lệ như tranh vẽ: Giờ đây lẳng lặng đối diện với mình, đôi mắt lúng liếng nét mặt tươi cười như hoa.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 41: Huynh xem, hai chúng ta ăn mặc thế này nhìn có giống đôi tình nhân hay

      Vệ Lai lúc này mặc bộ váy áo toàn thân đều màu trắng, nghe là Sơn Linh đặc biệt xuống núi mua cho .

      đứng thẳng người nhìn kỹ lại toàn bộ cơ thể mình, lại nhìn sang Quý Mạc Trần đứng yên lặng cách đó xa, đột nhiên cao giọng :

      “Tiên Sinh! Huynh xem, hai chúng ta ăn mặc thế này nhìn có giống đôi tình nhân hay hả?”

      Nam tử áo trắng phản ứng gì nhưng Sơn Linh lại tức giận đến giậm chân, theo phản xạ tự nhiên :

      là chưa từng thấy qua người con nào đứng đắn như ! nếu còn đối với chủ nhân của tôi bất kính như vậy, cẩn thận tôi đem tranh chân dung của nương đưa cho thanh lâu xem, để coi nương chạy trốn đằng nào!”

      “Sơn Linh!” Quý Mạc Trần rốt cuộc nghe vô nữa, “Ngươi được vô lễ với khách như vậy, làm cho người ta biết còn tưởng rằng chủ nhân này dạy bảo đàng hoàng.”

      “Nhưng mà chủ nhân, nàng ta…”

      lấy áo choàng cho Vệ nương, khí ở bờ suối rất lạnh!”

      Tiểu nha đầu vui nhưng cũng phải rời , Vệ Lai tính cái gì đó thấy Quý Mạc Trần xoay người lại đứng đối diện với mặt nước: Sau đó vươn tay lên cầm thanh tiêu để lên môi, tiếng tiêu du dương làm cho thấm lòng người, thói quen ầm ĩ của Vệ Lai cũng lập tức an tĩnh lại.

      thề, mặc dù là ở phim cũng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng này.

      gần như lục lọi hết tất cả từ ngữ trong đầu, cũng có từ nào có thể dùng để miêu tả người nam tử áo trắng cách mình vài bước kia.

      Đời trước được sống tới năm 26 tuổi, dấu chân để lại gần như hết các quốc gia thế giới, gặp qua vô số người, nhưng đàn ông như vậy là chưa từng gặp qua.

      Bất giác nâng cánh tay phải lên, mở tay rồi nắm lại, làm như thế giống như có thể đem toàn bộ tiếng tiêu của có thể lưu lại.

      Quý Mạc Trần đảo mắt nhìn qua, trùng hợp thấy bô dạng này của nàng, khỏi dừng tiếng tiêu lại cười khẽ.

      Vệ Lai đỏ mặt khi bị nhìn thấy, xấu hổ thu tay lại, nhưng khi ánh mắt nhìn thoáng qua mặt nước nổi lên ý nghĩ muốn trêu người.

      Trong đầu vừa suy nghĩ cùng liền ngồi xuống, nhặt lên viên đá lớn ném tới hướng nước ném ngay chỗ đứng.

      “Bõm”, chỗ tảng hòn đá rớt xuống nổi lên từng đợt bọt nước lớn, cột nước văng tung tóe khách khí bắn vào cả người Quý Mạc Trần, làm cho nam tử mặc áo trắng cả người đều ướt sũng.

      Chương 42: Rơi xuống nước

      Quý Mạc Trần nghĩ tới lại có ý nghĩ “tà ác” này, muốn tránh nước bắn tới mình nhưng người vừa chuyển động lại phát nước ở chỗ khác lại nổi lên từng đợt bọt nước.

      tránh kịp, theo bản năng lấy tay chắn khiến cho thanh tiêu dài cầm trong tay rơi xuống dòng suối.

      Vệ Lai “Ố” thốt lên, suy nghĩ lập tức vận lực phi thân hướng tới cây tiêu lướt trong khe suối.

      Tuy có khinh công, mặc dù thể khai phá hết năng lực trong cơ thể của Lam Ánh Nhi, nhưng mặc kệ thế nào vẫn là Vệ Lai, còn là “Đoạt mệnh” trong Tứ Đại Vương Giả độ hành động của cục Quốc An.

      Vận tốc vừa di chuyển lướt , thậm trí chạy nhảy giữa trung nhưng mũi hài cũng khồng hề dính giọt nước.

      Đáng tiếc, khi tóm được thanh tiêu dài kia ngược lại bản thân bởi vì động tác ấy mà chạm đến miệng vết thương đau đến mức thể chịu nổi, sau tiếng “Bõm” là thể nghi ngờ cả người rơi thẳng vào dòng suối.

      Ngột ngạt mà uống vào mấy hớp nước, cũng may là nước suối sâu, điều chỉnh lại chút là có thể đứng lên được.

      Nhưng miệng vết thương bị rách ra, máu nhiễm đỏ xung quanh mặt nước nhìn có chút dọa người.

      “Vệ Lai!”

      đột nhiên ngẩn đầu lên, bất chấp đau đớn từ miệng vết thương, ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt vốn bình tĩnh đổi sắc của Quý Mạc Trần lúc này lại biểu hoảng hốt lội nước mà đến.

      vừa mới gọi mình là gì?

      Vệ Lai?

      nhíu mày, lúc trước đều gọi là “Vệ nương”, đúng là lần đầu nghe được gọi tên của mình.

      Nhưng mà… Rất êm tai!

      “Có phải là đầu óc có vấn đề ?” Quý Mạc Trần nhìn nàng ngã ngồi trong nước mà mặt lại tươi cười, đột nhiên có tức giận vô cớ trào dâng lên, giọng điệu khi chuyện cũng theo đó mà tăng cao: “Ta thực chưa thấy người nào như , lúc nào cũng gây sức ép cho bản thân mình, có phải nghĩ rằng miệng vết thương của mình tốt lắm rồi phải ?”

      Vừa chuyện vừa đưa tay kéo nàng ngồi ở dưới nước đứng lên.

      Nước ở bờ suối quả nhiên rất lạnh, vừa mới ngã vào có cảm giác gì, nhưng lúc đứng lên gặp gió, Vệ Lai liền chịu được cả người run run lên.

      khỏi xem thường Lam Ánh Nhi lần nữa, nếu lúc trước đừng là nước suối lạnh như băng này, từng đơn độc mình trong hầm băng ở nam cực phục kích tới hơn 40 giờ cũng có ảnh hưởng đến cơ thể của mình.

      Quý Mạc Trần nhíu mày, nhìn thấy môi của nàng chuyển sang màu xanh mét, trong tình thế cấp bách cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :