1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 24: Được người cứu mạng

      Vệ Lai căn bản còn hơi sức để cứu vãn cục diện gay go này, tuy rằng biết nếu ngã xuống đây khó giữ được cái mạng này, nhưng toàn thân dưới chút hơi sức, muốn động cũng động được.

      Người cứ thế theo con ngựa kia ngã xuống đầu cắm vào khe suối, trán cách tảng đá lạnh càng lúc càng gần, Vệ Lai đột nhiên mở bừng mắt ra, cố gắng để cho thị giác thần kinh mình nhanh chóng khôi phục, sau đó ngóng nhìn vào mặt nước.

      muốn nhìn xem khuôn mặt Lam Ánh Nhi trông như thế nào, dầu gì cũng sống lại được lần lưu lai chút kỷ niệm cũng tốt.

      Tiếc rằng, biết dòng suối sâu rộng này sớm bị đảo loạn, nào có giống như tấm gương. Chỉ mơ hồ phân biệt được đó là khuôn mặt còn rất trẻ, chỉ như thế sau đó chóp mũi chạm tới mặt nước…

      nhắm chặt mắt lại — Chờ chết!

      ngờ ngay lúc này, cạnh khe suối lại nổi lên trận gió lớn, mũi Vệ Lai vừa chìm vào trong nước chưa được hai phần ba cả người bị ôm ngang nhấc lên.

      Ngay sau đó đột nhiên bay lên giữa trung, xoay vòng rồi nhanh chóng lướt về phía cạnh bờ suối!

      Vệ Lai bắt đầu hôn mê, chỉ cảm thấy chợt có mùi hương đàn hương thoang thoảng xuất ở bên cạnh mình, sau đó được người tự nhiên ôm lấy.

      Mặt gục vào trong ngực người nọ, mùi đàn hương càng nồng đậm hơn.

      Bỗng nhiên lại cảm thấy yên tâm, rất muốn giang hai cánh tay ôm chặt lấy người mang đến cảm giác an toàn cho mình.

      Đáng tiếc, có kết quả.

      Lúc rơi xuống đất, bị đối phương ôm ngồi mặt đất nhưng vẫn có buông ra.

      đôi cánh tay có lực rất dịu dàng vòng chắc ngang người , độ ấm cơ thể người đó gần như có thể làm cho thân thể Vệ Lai sắp đông cứng cũng ấm lên rất nhiều.

      “Á! Chủ nhân!” Tên tiểu nha đầu lúc nãy lại kêu lên, “Toàn thân nàng ta đều là máu, là người chết sao?”

      bậy!” Giọng nam tính ôn hòa dễ nghe vang lên ở đỉnh đầu Vệ Lai, mạnh mẽ nhưng đầy uy nghiêm.

      Vệ Lai gắng gượng hết sức hơi ngước đầu lên, mặc dù góc độ đủ nhưng đôi mắt mở to gần như sắp mất hết tiêu cự vẫn có thể nhìn thấy được người đàn ông ở gần ngay trước mắt.

      Giống hệt như khối ngọc, cũng giống như giọng trong suốt của , ngôn từ ôn tồn nhã nhặn.

      biết bản thân mình lúc này hẳn là đáng sợ cỡ nào, nên nha đầu kia mới xem như người chết, chắc cũng có tốt hơn bao nhiêu.

      Nhưng mình như thế này, cũng có làm cho người đàn ông tỏa ra mùi đàn hương thanh nhã trước mặt này dấy lên tia gợn sóng, thậm chí ngay cả đáy mắt vẫn là để lộ ra phần yên tĩnh khiến lòng người yên tâm.

      Thấy nàng ngóng nhìn về phía mình, khóe miệng nam tử khẽ nhếch bình tĩnh :

      “Chậm thêm chút, mất mạng!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 25: Nhà của bạch y soái ca

      chút hơi sức gắng gượng còn sót lại cuối cùng nhìn cố nở ra nụ cười, Vệ Lai rất muốn cảm tạ với , cũng có chút kích động muốn trêu ghẹo mỹ nam chút.

      Nhưng mà thực còn hơi sức nữa, thậm chí nụ cười đó chỉ mới gượng được nửa đầu lệch sang bên hoàn toàn chìm vào hôn mê.

      ***

      Ngủ giấc ấy cũng biết ngủ qua bao lâu, thời điểm khi có lại được chút ý thức cảm giác khó chịu dưới toàn thân giảm bớt rất nhiều.

      Vệ Lai còn nhớ rất những tình huống xảy ra, thậm chí còn nhớ được người dùng tên làm tổn thương mình có bộ dạng như thế nào.

      Chỉ tiếc đối phương có lẽ bị người đuổi theo mình đánh cho hết thở, bằng ở trong danh sách kẻ thù của lại có thêm người rồi.

      Nơi ngực có hơi lạnh nhè xuyên thấu vào da làm dịu bớt cơn đau, chắc là do loại thảo được thượng đẳng nào đó, Vệ Lai nghe được có mùi thơm ngát của hoa cỏ thiên nhiên.

      Thử nhúc nhích ngón tay ở trong chăn, cũng tệ lắm hoạt động có vấn đề gì.

      Kẹt…!

      Ngay lúc dự định vận động di chuyển mấy ngón tay khác nữa cửa phòng được người từ bên ngoài đẩy vào.

      Vệ Lai giữ nguyên trạng thái ngủ mê nhúc nhích, bước chân người tới , nhưng có lẽ do mang giày vải đế mềm nên tạo ra tiếng vang cũng lớn lắm.

      Nhưng thái độ như vậy đối với người còn nằm giường bệnh đúng là lễ phép à, lòng Vệ Lai hề khách sáo mà thầm mắng mỏ đối phương phen, sau đó bắt đầu suy đoán người này là thần thánh phương nào.

      Điều đầu tiên nghĩ đến là phải mình lại bị bắt về hoàng cung chứ?

      Bạch y nam tử cứu mình cùng với những người trong cung đó có phải là phe hay ?

      Nhưng rất nhanh liền loại bỏ ý nghĩ này.

      Bởi vì nghe được tiếng nước chảy.

      sai, là thanh tiếng suối chảy, ở tại chỗ cách gian phòng này xa hẳn là có dòng suối .

      Điều này làm cho lòng an định ít, liều cái mạng chạy trốn vòng, nếu như cuối cùng vẫn bị bắt trở về vậy cũng là buồn bực.

      Vệ Lai nhớ trước khi hôn mê mình được bạch y nam tử mang mình thoát khỏi chỗ khe suối, như vậy tại tiếng nước chảy mà mình nghe được hẳn là truyền đến từ kiaon suối kia: Vậy nơi này, lẽ là nhà của vị bạch y soái ca kia hay sao?

      Chương 26: Lúc nhàm chán cũng đồng nghĩa có thể đùa giỡn

      Xin thứ lỗi mình tôn trọng vị thiếu hiệp ôn nhuận như thế, là dáng dấp nam nhân kia chỉ có đẹp mắt, mà còn mang theo cái loại khí chất u buồn khiến Vệ Lai khó có thể kháng nổi!

      Còn nhớ trước đây lúc ở cục Quốc An, Hạt Tử* từng câu rất chí lý: Mỹ nam trước mặt, nào có đạo lý trêu ghẹo! (*con Bò Cạp)

      Chỉ tiếc, ngày trước thân phận các đặc thù, thậm chí hận thể tự giấu mình đến nơi hẻo lánh người, làm sao có thể lớn mật đùa giỡn với mỹ nam.

      Tuy nhiên ở chỗ này khác rồi, bây giờ mình được tự do, mặc dù sau lưng còn có truy binh tai hoạ ngầm, nhưng ở thời đại này có điện thoại có internet hoặc vũ khí lạnh, truy binh có thể bắt mình về như thế nào đây?

      Có lẽ, chuyện trêu ghẹo mỹ nam lúc này mình có thể thi hành chu đáo.

      “Hừ! “Nửa chết nửa sống”, muốn năm nào tháng nào mới chịu tỉnh lại đây!” Chủ nhân giày vải đế mềm tới cạnh giường Vệ Lai nằm, khách khí rống lên câu như thế: Sau đó đặt mông ngồi xuống mép giường tiếp tục : “ là đáng ghét! muốn chết chết , tại sao cố tình phải chạy tới trước mặt chủ nhân? muốn bị thương bị thương , tại sao lại phải bị thương ở địa phương này? Hừ! “Nửa chết nửa sống”, tôi rất ghét , rất ghét !”

      “Xì!” Vệ Lai rốt cuộc giả bộ được nữa, rất vô lương mà phụt cười.

      “Á!” Tiểu nha đầu ngồi ở mép giường sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lập tức há to miệng trừng lớn mắt nhìn nàng, lâu cũng nên lời.

      Vệ Lai cười đến bụng cũng muốn rút gân, đến khi cảm thấy vết thương ở ngực lại bắt đầu lâm râm đau nhói mới thể cố nén ngừng lại: Sau đó mở mắt nhìn tới chỗ nha đầu kia vừa nhảy ra.

      Đó là tuổi chừng 14, 15: người mặc bộ quần áo màu xanh ngọc, tính là giàu có nhưng lại rất sạch nhàng khoan khoái. Mắt to hàng mi cong vút, cái miệng nhắn tức giận mà cong lên, hai bím tóc thả ở trước ngực, dáng vẻ cực kỳ đáng .

      “Ồ? Mỹ nữ!” Vệ Lai cố ý trêu chọc ta, “Mỹ nữ! Là ở suốt bên cạnh chăm sóc vết thương cho tôi hay sao? Hây da, là cảm động quá! Đáng tiếc tôi và đều là con , nếu hả, lão… À , tôi, tôi nhất định dùng sính lễ long trọng đến cưới về nhà đó nha!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 27: Đùa giỡn em vui vẻ

      …” Tiểu nha đầu bị làm cho xấu hổ đến khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, giơ tay chỉ về hướng Vệ Lai ‘, ’ cả buổi mà vẫn thể nào được câu tiếp theo.

      Vệ Lai nhìn mà buồn cười, nhận thấy này rất thú vị, vì vậy lại :

      “Có điều tới tình chân chính có phân biệt nam nữ: Nếu như trong lòng ái mộ tôi tôi cũng ngại chung sống với cả đời đâu!”

      là vô sỉ!” Rốt cuộc hung hăng gào to lên được câu, nha đầu kia giận đến sắp rơi nước mắt: “Cái người này, sao có thể đứng đắn như vậy chứ? Uổng công chủ nhân nhà tôi tận tâm cứu , ngờ lại là tên háo…” chưa dứt lời liền im bặt, hình như cái từ tên ‘háo sắc’ này là dùng để nam nhân phải: Đối mặt với nữ nhân được đứng đắn, tiểu nha đầu biết nên dùng từ gì cho đúng.

      “Ây ha, phải ha!” Vệ Lai khoa trương kêu to: “Mới vừa rồi giống như nghe cái gì chủ nhân chủ nhân đó! Còn oán trách tôi tại sao đến trước mặt chủ nhân nhà chết! À! ra là thích chủ nhân nhà mình à!”

      Lúc câu sau cùng còn cố ý lên giọng, khiến nha đầu kia sợ tới mức nhảy bước dài vọt tới đưa tay bịt miệng lại.

      bậy bạ gì đó!” Vừa vừa khẩn trương ngoái đầu nhìn ra phía ngoài, xác định ngoài phòng cũng có người mới thở ra hơi nhõm, nhưng tay bịt miệng che Vệ Lai vẫn hề buông xuống: ““Nửa chết nửa sống”, tôi cho biết, được ăn lung tung đấy! còn bậy bạ nữa tôi… Tôi …”

      thế nào?” Vệ Lai khiêu khích nhìn , ậm ờ hỏi lại.

      mắt tiểu nha đầu chuyển động, khẽ hừ tiếng rồi :

      “Tôi ra chuyện chủ nhân nhà tôi chữa trị vết thương cho như thế nào! bị thương ở chỗ đó, để sau này xem làm sao gả được ra ngoài!”

      Có lẽ cho rằng lần này cuối cùng cũng có thể làm cho Vệ Lai á khẩu trả lời được, dù sao danh tiết của phụ nữ là rất quan trọng.

      Tiểu nha đầu vì cao hứng nên tay cũng thả lỏng ra, vui vẻ nhìn Vệ Lai muốn nghe chút xem ta còn lời gì để .

      Nhưng ngờ, người ở giường bị nàng ọi là “Nửa chết nửa sống” cười đến vô cùng sáng lạn.

      Trong nháy mắt đó, tiểu nha đầu cho là mình thấy được ‘Tiên nữ’ hạ phàm, bởi vì ta rất đẹp, cười lên lại càng thêm xinh đẹp đến nỗi khiến cho vạn vật xung quanh đều phải xấu hổ.

      Nhưng cũng chính người con xinh đẹp đó khi mở miệng, lại ra những lời mà làm cho người ta chết đứng có cam tâm…

      Chương 28: từ thanh lâu trốn ra sao

      tốt quá! mau , mau ! Hóa ra tôi bị chủ nhân nhà nhìn thấy hết rồi ư! Vậy nhất định phải cưới lão tử! Aizzz, dáng dấp dễ nhìn như thế, lão tử còn cầu mong gì bỏ gần tìm xa gả cho người khác chứ!”

      Hiếm khi có dịp trêu ghẹo người, cũng để ý, hai chữ “Lão tử” câu ưa thích treo ở cửa miệng ngày trước được ngượng miệng ra.

      Tiểu nha đầu kia gần như mất hết hy vọng, cũng hoàn toàn bị sụp đổ.

      ta cho rằng thể nào chuyện với điên khùng như vậy, theo bản năng hai tay ôm đầu xoay người như muốn lao ra khỏi phòng.

      Nhưng vừa chạy được nửa đột nhiên quay đầu lại, nhìn chòng chọc Vệ Lai lâu, sau đó ném lại câu khiến Vệ Lai cũng cảm thấy rất có thể muốn giết người:

      phải từ thanh lâu trốn ra đây đó chứ?”

      Vệ Lai trợn trắng mắt!

      Được rồi! Mình thua!

      Quay đầu trở lại dứt khoát nhắm chặt mắt thèm để ý ta nữa, em này đáng chút nào, lại còn mình từ thanh lâu chạy trốn ra đây.

      Chẳng lẽ diện mạo Lam Ánh Nhi này nhìn rất giống với con nhà bất lương hay sao?

      vô lương mà đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên người Lam Ánh Nhi, người nào đó lựa chọn hoàn toàn xem những lời nhàng nhưng đầy mùi khiêu khích của mình.

      Tiểu nha đầu rất hài lòng với thắng lợi cuối cùng của mình, tươi cười hớn hở vòng trở lại, sau đó nhìn về phía :

      sao, nếu như cầu xin tôi, tôi giúp giấu kín bí mật này!”

      im lặng nhúc nhích!

      “Hừ! “Nửa chết nửa sống”, lần này còn lời gì để sao! Tâm địa chủ nhân tôi có tốt hơn nữa cũng cưới nữ nhân trong thanh lâu đâu! Tôi sắc thuốc cho , phải mau mau khỏe lại rồi sau đó cho xa! Tuyệt đối được trở lại quấy rầy quấy rầy cuộc sống yên ổn của chúng tôi nữa! Biết chưa?”

      dứt lời, tiểu nha đầu nhảy nhót chạy ra ngoài, Vệ Lai thậm chí có thể nghe được sau khi ta ra khỏi phòng kìm lòng được khẽ ngâm nga điệu hát dân gian.

      nha đầu đơn thuần vui vẻ.

      Vệ Lai khỏi than , nghĩ tới dáng vẻ tiểu nương giận dỗi với mình, đơn thuần đáng như thế, ấy giống như đoạn tuổi thơ ấu ngắn ngủi được mãi mãi niêm chôn cất vào chỗ sâu nhất trong ký ức.

      Khi còn bé, vẫn luôn cho rằng cục Quốc An chính là nơi vô cùng tốt, ít nhất cũng có nhiều bạn cùng tuổi ở chung với nhau, có thể rất nhanh được vứt ra khỏi đầu nỗi ám ảnh cha mẹ mình bị tai nạn xe cộ qua đời.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 29: Tên của nhóm

      Nhưng rồi dần dần phát tất cả đều tốt đẹp như mình tưởng tượng.

      Đó là vào thời điểm bị bao vây ở giữa quyền lợi vừa chính vừa tà!

      mặt, Quốc gia giao nhiệm vụ quan trọng nhất, cơ mật nhất cho các ngoại giao.

      Mặt khác, lại dùng hết đủ mọi thủ đoạn kín đáo giám thị bọn .

      Đến ngày rốt cuộc hiểu ra tất cả việc, Vệ Lai lựa chọn dùng vỏ ngoài cứng rắn để tự làm vũ khí núp cho mình.

      dốc hết khả năng nhiệt tình phối hợp với đủ loại huấn luyện Trưởng Quan an bài, cũng là người đầu tiên trong nhóm đặc công cầm lấy AK47 xông lên chiến trường nước A.

      Lần đó, bị thương còn nặng hơn Lam Ánh Nhi, nhưng vẫn có thể thành công đánh cắp phần văn kiện cơ mật mang về nước.

      Chịu huấn luyện 22 năm, để cho bản chất của từng lớp từng lớp được cởi bỏ hết sạch.

      Cho đến khi bản thân trở thành đặc công ‘Đoạt Mệnh’ phách lối há miệng ngậm miệng đều tự xưng mình là “Lão tử” mới biết, đây chính là kết quả thành tựu tốt nhất của thử thách ở cục Quốc An.

      Nhớ lại năm sinh nhật 18 tuổi, ‘Đoạt Mệnh’, ‘Tia Chớp’, ‘Bò Cạp, ‘Ly Miêu’, bốn cái danh hiệu này từ lâu là điểm hành động chung của Tứ Đại Vương Giả. Lời đồn rằng, chỉ cần bọn họ tham dự thi hành nhiệm vụ là chưa từng có khả năng thất bại.

      Đêm đó, bốn chị em tập hợp ngồi chung ở bờ cát ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh. Là mở ra đề tài trước, với ba người chị em khác:

      “Tôi tên là Vệ Lai! Phía sau là ‘Đoạt Mệnh’ nhưng tôi đây chỉ thực tên là Vệ Lai!”

      Lúc ấy, ngay lập tức trận yên tĩnh, ba người khác đều nhìn im lặng .

      hồi lâu, ‘Tia Chớp’ đưa tay nắm chặt tay sau đó :

      “Tôi tên Phượng Tố Nhi!”

      “Tôi tên Điền Phi!”

      “Tôi tên Liễu Nhược Y!”

      Cả ba từng ước hẹn phải sống cho tốt, sống mãi đến già, đến ngày nào đó còn bán mạng cho cục Quốc An nữa mới thôi.

      Đến lúc đó, bọn họ có thể được tự do tìm đến nơi đào nguyên, sống cuộc sống của người bình thường.

      Nhưng mà, Phượng Tố Nhi là người thất hẹn đầu tiên!

      Ngày đó khi nghe tin ‘Tia Chớp’ chết, Vệ Lai hiểu được, có lẽ bọn họ căn bản có khả năng bước ra khỏi cục Quốc An.

      Có lẽ… Cục Quốc An căn bản cho phép bọn họ già !

      Rốt cuộc đến phiên mình!

      Chương 30: Quý Mạc Trần

      Vệ Lai ngước ngước đầu, mặc cho hai hàng nước mắt trượt ra khóe mắt rồi chảy xuống vành tai.

      còn nhớ mình rốt cuộc có bao nhiêu năm chưa từng có kiểu dáng thả lỏng cảm xúc của chính mình, muốn khóc khóc, muốn cười cười, cuối cùng có ai cai quản lý mình, rốt cuộc, lần này, mình thuộc về chính mình!

      Cứ như vậy để mặc cho nước mắt tuôn chảy, hề biết ở góc khuất bên ngoài khung cửa sổ bóng dáng áo trắng phất phới đứng dựa vào tường:

      Ngón tay thon dài cầm thanh tiêu, cứ thế im lặng nhìn về hướng người ở trong phòng: Từ lúc cố ý trêu chọc tiểu nha đầu cho đến khi hiểu tại sao ta lại rơi lệ.

      Cứ lẳng lặng nhìn như vậy, khóe môi nhếch lên ý cười yếu ớt như có như .

      Có thể , người có thể cười còn có thể khóc hẳn là có việc gì rồi.

      Quý Mạc Trần khẽ thở ra hơi, người có việc gì là tốt rồi, uổng dốc lòng cứu người.

      Chỉ mong đúng như lời tiểu nha đầu , ấy nhanh nhanh khỏe lại rồi hãy mau rời .

      trước đến nay vẫn muốn vùng núi Tiểu Trúc này mất thanh tịnh, cũng muốn… muốn bị cảm xúc khó hiểu quấy rầy tinh thần.

      ***

      Ước chừng hai canh giờ, mùi hương thuốc bắc đặc trưng bay vào mũi.

      Vệ Lai miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy ánh nến.

      Thuận mắt ngó ra ngoài cửa sổ, ra là chẳng biết lúc nào bên ngoài ửng tối.

      ngủ cũng được quá chứ!” Tiểu nha đầu bưng thuốc tiến vào nhìn về phía Vệ Lai mới vừa mở mắt ra, bĩu môi : “Trước đó ngủ bốn ngày, vừa tĩnh lại lại còn ngủ thêm lúc nữa!”

      “Tôi ngủ bốn ngày?” Vệ Lai lúc này sửng sốt, vốn cho rằng ngất nhiều lắm cũng chỉ ngày mà thôi, nhưng ngờ, vừa nhắm mắt mở mắt thoắt cái qua bốn ngày: “Sao có thể lâu như vậy?”

      Tiểu nha đầu để thuốc bưng trong tay xuống cạnh bàn, sau đó tới trước giường giữ đầu đỡ người lên.

      Tuy lời ngoài miệng lễ độ, nhưng việc chăm sóc người trái lại rất tận tâm tận lực.

      Vì sợ đụng đến miệng vết thương Vệ Lai, nàng dứt khoát quỳ xuống bên cạnh giường cố gắng dùng lực đỡ phân nữa cơ thể Vệ Lai dậy.

      Đến lúc Vệ Lai rốt cuộc ngồi dậy tựa vào cái đệm lớn phía sau lưng, thái dương tiểu nha kia đều là những giọt mồ hôi trong suốt.

      Vệ Lai rất tự nhiên nâng lên cánh tay phải để lau mồ hôi giúp , nhưng ngờ lại làm cho đối phương sợ tới mức giật bắn người theo bản năng bật ngửa ra phía sau, kết quả sau tiếng “bịch” là ngã ngồi mặt đất.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 31: sợ tôi cưỡng gian hay sao

      “Á!” Nha đầu bị ngã đau hét lên, mím môi ngồi luôn mặt đất, như sắp muốn khóc.

      Vệ Lai cũng sửng sốt, cười khổ nhìn nha đầu hỏi: “ làm gì đấy?”

      mới là làm gì đấy?” Nha đầu hỏi ngược lại, “Tôi có ý tốt đỡ ngồi dậy, lại còn muốn động tay động chân!”

      “Tôi…” Vệ Lai muốn lấy đầu cụng vào tường, “Cái gì động tay động chân? Tôi đâu phải là đàn ông! sợ tôi cưỡng gian hay sao?”

      “Ôi trời, câm miệng!” Nghe thấy nàng còn ra lời xấu hổ muốn chết, tiểu nha đầu lại càng vui lòng: “ đừng cử động, cứ ngồi đàng hoàng tử tế là được rồi: Tôi cho uống thuốc, sau đó ngoan ngoãn nghỉ ngơi , tôi quản nữa!”

      “Stop!” Vệ Lai liếc nhìn nha đầu nọ, “ cùng mỹ nam áo trắng đó ‘ nam quả nữ’ ở tại trong núi này còn sợ mất trong sạch, còn tôi là phụ nữ chỉ muốn giúp lau mồ hôi mà lại có thể hù dọa thành ra thế này! biết trong đầu nghĩ cái gì.”

      “Ai cần lo!” Tiểu nha đầu thở phì phò đứng lên, vuốt vuốt cái mông đau ê ẩm, sau đó bưng lên chén thuốc lần nữa trở lại bên cạnh Vệ Lai: “Há miệng ra, mau mau thuốc uống ! Tôi nhắc lại lần nữa! Mau khỏe lại cho tôi, sớm khỏe rồi sớm !”

      !” Có thể nghe lời uống thuốc, nhưng muốn đuổi mình hả đâu có dễ như vậy được: “Ở đây rất tốt, có sông có núi, có mỹ nam mỹ nữ, tại sao tôi phải ?”

      dựa vào cái gì !” Tiểu nha đầu trợn mắt hỏi, “Nơi này cũng phải là nhà , chỉ là người khách, sức khỏe tốt lên rồi đương nhiên phải rời chứ!”

      “Ở thời gian dài dĩ nhiên chính là nhà của tôi!” khoác mà biết ngượng.

      “Dù có ở đây cả đời nơi này cũng thể biến thành nhà của đâu!”

      “Vậy tôi cứ ở đây cả đời thử xem thế nào? Nếu như thành, nửa đời sau tôi !”

      …” Tiểu nha đầu lại bị chọc tức đến nên lời, hung hăng đem chén thuốc đổ vào trong miệng , sau đó xoay người rời .

      “Ầm” Tiếng đóng cửa vang lên cũng ngăn chặn lại tiếng cười của Vệ Lai.

      Tiểu nha đầu uất ức đến ngậm chặt miệng, nàng thề, đây tuyệt đối là nữ nhân mà đời này nàng thấy ghét nhất!

      Vệ Lai lại cười trận, sau đó phát nha đầu kia quên để cho nàng nằm xuống.

      Thử động đậy cơ thể mình, lại phát cánh tay phải tuy rằng có thể nhúc nhích, nhưng chút hơi sức cũng có.

      Chương 32: chàng đẹp trai lại xuất

      Muốn nương cơ thể để nằm xuống, nhưng trăn trở vài lần lại khiến cho miệng vết thương nổi lên vết máu.

      cơn nóng rát đau đớn truyền đến, Vệ Lai thầm mắng mình là đồ ngu ngốc.

      ràng có việc cầu người, còn muốn cố tình mang người ta ra làm trò cười, là tự tìm trái đắng.

      Đáng đời, là đáng đời!

      Bây giờ phải làm sao đây?

      Dù sao cũng thể cứ ngồi thế này ở giường suốt đêm được, vậy rất khó chịu à nha?

      Kêu người !

      Rơi vào đường cùng quyết định dùng cách thức gọi nha đầu kia trở về.

      Vì vậy, hé miệng, hít sâu hơi —

      “Người…”

      “Đừng gọi nữa!”

      “Khụ khụ!” Tiếng kêu vừa chuẩn xong đột nhiên bị người cắt ngang, Vệ Lai bị sặc đến nước mắt cũng trào ra: “Khụ khụ!” Từng trận ho lại động đến miệng vết thương khiến vết máu càng lan càng nhiều.

      “Ai đó?” Người đó xông vào từ bên ngoài cửa sổ, có vẻ nôn nóng trực tiếp lướt đến cạnh giường Vệ Lai.

      ‘Kịch kịch’!

      Vươn tay nhanh chóng phong bế ba chỗ huyệt đạo ở xung quanh miệng vết thương cho , máu lập tức liền ngừng lại.

      Vệ Lai trong lúc hoảng loạn bắt lại cánh tay người tới, thở hổn hển hai hơi lớn, nhờ vậy mới ngăn chặn được cơn ho.

      Sau đó ngẩng đầu lên, đối diện đó là đôi con ngươi trong suốt bình tĩnh, vốn định muốn mở miệng mắng vài câu, nhưng đối mặt với người tuấn tú thanh đạm chất phát đến giống người phàm tục thế gian này… câu ‘mẹ nó tùy tiện vào phòng người ta’ của là ngại ra khỏi miệng.

      “Lúc này hơn nửa đêm, nếu cất tiếng ồn ào, đoán chừng chim chóc trong núi cũng phải bị cho làm cho hoảng sợ đấy.

      Nét mặt chừng 27, 28 tuổi, giọng điệu thản nhiên như có như , lãnh đạm và lạnh lùng như lúc nào cũng lơ đãng xa cách với người khác.

      Vệ Lai lên tiếng, thân người này tỏa ra vị thuốc đàn hương tự nhiên vừa khéo phủ lên người khiến vô cùng thoải mái.

      nằm xuống sao?” Quý Mạc Trần hơi nhíu đầu lông mày, nhìn về phía cánh tay mình bị nàng bắt lấy.

      có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, huống chi lại còn là phụ nữ.

      Theo lẽ thường mà , thấy nhìn như vậy đối phương nên phải thức thời mà buông tay ra.

      Nhưng biết, trước mặt mình vốn thể suy đoán theo lẽ thường được.

      Đối với Vệ Lai mà , giữa nam nữ lôi kéo tay nhau, việc này xưa nay vốn phải là chuyện gì ghê gớm lắm!

      Huống chi, nếu lôi kéo lại, chủ ý chỉ là muốn thân cận nhiều hơn chút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :