1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 20: Bỏ chạy


      “Ánh Nhi!” Hoắc Thiên Trạm phóng vọt lên, nhưng phải chạy về phía nàng mà xông thẳng về hướng người bắn tên.
      “Vương, Vương gia!” Người tới vốn đắm chìm trong vui sướng khi mũi tên bắn trúng mục tiêu, hoàn toàn nghĩ tới lại có thể gặp được Hoắc Thiên Trạm sắp đăng cơ xưng đế ở chỗ này, trong lúc nhất thời sững sờ ở tại chỗ, cũng bỏ xuống cây cung điêu khắc quý giá dự định kéo căng dây lần nữa.
      “Đồ khốn kiếp!” Hoắc Thiên Trạm lướt tới trước mặt người đó, động thân cái đá bay đối phương văng ngang ra ngoài: “Bổn Vương phải bảo các ngươi hồi cung sao? Ai bảo ngươi tới đây?”
      “Vương gia! Vương gia tha mạng!” Người nọ bị dọa đến choáng váng, lật người bò lên về phía Hoắc Thiên Trạm rồi quỳ xuống: “Vương gia, là Hoàng hậu nương nương phái tiểu nhân đến chặn đường giết Lam Phi nương nương! Tiểu nhân vì đường khác, nên biết người bảo những người khác về!”
      “Hoàng hậu?” Hoắc Thiên Trạm nổi điên nghiến răng nhưng lại có cách nào để chỉ trích.
      Dù công hay tư, hầu như cũng có đạo lý khiển trách.
      Đầy ngập lửa giận có chỗ phát tiết, giận đến mức toàn thân run rẩy, thiết huyết hán tử mặt đỏ bừng lên, rốt cuộc túm lên người trước mặt như xách đứa trẻ dùng sức vứt văng ra ngoài bay tuốt đằng xa.
      Lần này vận dụng hết nội lực, người nọ bị ném thẳng đến gốc cây lớn, chỉ hừ tiếng rồi phun ra ngụm máu tươi, sau đó còn tiếng động nào nữa.
      Nhưng khi quay đầu lại muốn nhìn xem người con mà mình có tình cảm sâu nặng như thế nào bỗng phát chỗ đất Lam Ánh Nhi bị trọng thương rơi xuống bóng người!
      hơi luống cuống, dễ gì đuổi kịp nàng, cuối cùng lại cứ thế mặc cho người biến mất ngay trước mắt mình.
      Huống chi nàng bị trọng thương, mình chạy tất nhiên là lành ít dữ nhiều!
      suy nghĩ thêm nhiều nữa, Hoắc Thiên Trạm xoay người nhảy lên ngựa, liếc nhìn dấu vết vó ngựa đất, lập tức điên cuồng đuổi theo phương hướng Vệ Lai bỏ chạy!
      Vệ Lai nhân lúc tức giận với người kia mà tháo chạy, tuy rằng giận đến nghiến răng người làm mình bị thương, nhưng vẫn kiên quyết áp chế xuống cơn tức giận muốn bạo phát mà lựa chọn cưỡi ngựa chuồn .
      Cũng bất chấp con đường ở phía trước ra sao, chỉ vừa nghe được người kia cái gì là Hoàng hậu phái tới, đột nhiên hiểu tại sao bản thân lại sinh ra cực kỳ ác cảm với người vừa xuất .
      Còn có căm ghét!

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 21: Tự mình nhổ tên

      Đúng vậy, thích đám phụ nữ vì người đàn ông mà quật khởi sóng gió, loại chuyện này là ‘chó chết’, hợp với tác phong của Vệ Lai mình.

      Cho nên, kế sách trước mắt là chỉ có bỏ chạy.

      Mặc dù nhìn ra người thanh niên diện mạo bất phàm cũng kia có ác ý với mình, nhưng mà…Mụ nội nó chính là Vương gia?

      Chết tiệt!

      Kiếp trước Vệ Lai vẫn luôn chịu khống chế của cục chính trị chính quyền trung ương, có vì mình, có tự do. Tất cả chỉ vì tổ chức, đây chính là mục tiêu đặt ra cho cuộc sống của mình.

      Đời này, liều mạng có chết cũng phải cách xa địa phương chính quyền trung ương, bởi vì có thể tự mình làm chủ mới là sung sướng c㠣uộc đời.

      Tiếc rằng, mũi tên bắn vào ngực trái quá sâu, bao lâu sau, mảng lớn vết máu nhuộm đỏ cả bộ quần áo màu lam của .

      Dần dần, tầm mắt Vệ Lai bắt đầu trở nên mơ hồ. Cho dù dựa vào lực ý chí hơn người của mình, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cho cơ thể bị ngã xuống.

      Nhưng sức lực giục ngựa càng lúc càng giảm, ngựa chạy rất chậm, tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau lại càn lúc càng lớn.

      Vệ Lai đường tháo chạy kịch liệt ngừng nghỉ nhưng lại cảm thấy bị thanh niên nọ đuổi theo là sỉ nhục.

      Vì vậy hạ quyết tâm, giơ lên tay cầm ngược cán tên cắm vào ngực trái mình ngầm cắn răng tăng lực tay.

      Sau tiếng “phựt” là kèm theo dòng máu tươi tuôn trào ra ngoài, dưới tình huống có các biện pháp gây tê nào cán tên cứ thế bị người bị thương tự mình lưu loát rút ra.

      Hoắc Thiên Trạm đuổi theo ở phía sau, tuy nhìn thấy nàng làm cái gì nhưng cũng nhận ra được ở cách đó xa cơ thể nàng đột nhiên lay động, mấy lần đều suýt nữa rớt xuống khỏi lưng ngựa.

      có chút sốt ruột, biết nàng trúng tên ở chỗ hiểm, chuẩn bị gia tăng sức ngựa xông lên phía trước. Nhưng lại chợt phát , nàng giãy giụa lần nữa rồi cuối cùng rồi ngồi vững người lại, sau đó vung tay về phía sau nắm cán tên dầm dề máu.

      quả thực bị dọa khiếp sợ, lúc này mới hiểu ra là vừa rồi đối phương làm gì.

      Nhưng đợi có thêm động tác nào nữa, ngay lúc đó Vệ Lai đột nhiên nắm chặt mũi tên trong tay đâm mạnh xuống mông ngựa, kế tiếp cả người nằm sấp ở lưng ngựa rồi cố sức ôm chặt cổ con ngựa, mặc cho con ngựa bị đau khởi xướng hí lên tiếng dài sau đó giống như nổi điên phóng vọt về phía trước.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 22: đuổi theo

      Hoắc Thiên Trạm cứ cảm thấy bị người con vốn rất quen thuộc này làm cho lòng đầy rối loạn, Lam Ánh Nhi bây giờ ở mọi lúc mọi nơi hầu như đều có thể khiến cho ngu ngơ hồi lâu.

      Giống như tại, thậm chí quên phải lập tức đuổi theo, chỉ kinh ngạc nhíu chặt lông mày ngóng nhìn bóng lưng quật cường mà còn lớn mật kia.

      Ghìm ngựa dừng lại, từ bỏ việc đuổi theo nàng.

      Trơ mắt nhìn con ngựa phát điên ở phía trước dần dần biến mất trong phạm vi tầm mắt, hiểu sao trong nháy mắt đó, cảm thấy lần này biến mất là giữa và Lam Ánh Nhi nhất định hoàn toàn cắt đứt.

      Nhưng mà có dũng khí để tiếp tục đuổi theo, tuy rằng trước đây Lam Ánh Nhi chưa từng có giây phút nào đặt tâm tư vào , nhưng ít ra khi đó họ vẫn là quen thuộc, có thể xem như bạn bè tốt thường xuyên trêu chọc lẫn nhau, sau đó còn nhìn thấy hoàng huynh thương ôm nàng vào lòng, nhàng : Ánh Nhi, nàng lại bắt nạt Thiên Trạm rồi!

      Tuy rằng mỗi lần như thế đều xem như có việc gì mà quay đầu chỗ khác, tuy rằng mỗi lần như thế trong lòng giống như bị cây chày cắm vào tàn nhẫn trộn khuấy đến long trời lở đất.

      Nhưng ít ra, đó là Lam Ánh Nhi rất chân .

      Nhưng bây giờ sao…

      ***

      Rốt cuộc cắt đuôi được Hoắc Thiên Trạm, Vệ Lai thở phào hơi nhưng cũng trong tích tắc đó như còn chịu đựng được nữa từ trong lồng ngực phun ra ngụm máu .

      Con ngựa bị thương chạy vọt vào khe suối giữa vùng núi, dòng suối chảy xiết nhưng vẫn ngăn cản được Liệt Mã nổi điên.

      Vệ Lai có thể cảm giác rất ràng máu chảy trong lồng ngực càng lúc càng nhanh, hơn phân nửa vùng lưng ngựa đều bị nhuộm thành màu đỏ sậm: Nhưng lại còn hơi sức để suy nghĩ, chỉ có thể mù quáng mặc cho con ngựa nọ đưa mình đến nơi xác định.

      Vệ Lai bắt đầu cảm thấy có chút ghét cái thân thể này rồi, mặc dù cho tới bây giờ cũng chưa từng có cơ hội nhìn xem Lam Ánh Nhi này rốt cuộc lớn lên trông như thế nào, nhưng mà khối thân thể hề có bất kỳ lực sát thương nào như thế này, từng bộ phận cơ thể cũng có bất kỳ khai phá phát huy nào: Đối với thói quen dãi nắng dầm mưa của Vệ Lai mà , là kém chất lượng đến làm cho người ta tức giận.

      Vùng vẫy mấy phen muốn thử ngồi thẳng người lên, nhưng vì thứ nhất lúc này ngựa xốc nhảy quá mức kịch liệt, thứ hai là điều kiện cơ thể, có cách nào chống đỡ để mình làm được việc này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 23: Tiếng tiêu dễ nghe

      Trong lòng Vệ Lai rất khinh thường nữ nhân mảnh mai ở cổ đại này nhưng cũng còn biện pháp khác. bây giờ, kể cả việc thấy phạm vi ngoài năm thước ở trước mặt cũng là chuyện quá mức xa xỉ.

      Cứ chạy như vậy, con ngựa bị thương lại vượt qua khe suối ngược lại dọc theo dòng suối chạy lên phía trước.

      Đáy lòng Vệ Lai cười khổ, trời lạnh như thế này mà nó còn thích lội nước, đúng là biến thái trong biến thái!

      Cũng biết chạy trong tình trạng đó bao lâu, mãi đến lúc Vệ Lai gần như cho rằng sinh mệnh này cứ hoang đường như thế sắp phải kết thúc.

      Đây chỉ là trò chơi mà ông trời đùa với mình mà thôi.

      Hay là mình cứ thế dứt khoát nhắm luôn mắt lại, thả lỏng suy nghĩ dần dần ba hồn hoàn toàn biến mất từ đây tan thành mây khói.

      Cũng có thể khi mình mở mắt ra lần nữa, đối mặt kế tiếp vẫn bị Higor tra hỏi.

      Bỗng nhiên hồi tiếng tiêu du dương lay động theo chiều gió kèm với tiếng suối chảy lọt vào trong tai Vệ Lai, lanh lảnh véo von làm xao động tinh thần con người.

      Vệ Lai hết sức kích động muốn giơ lên ngón tay cái về phía phương hướng truyền tới tiếng tiêu, nhưng làm được điều đó: cố chấp chống đỡ chút hơi sức cuối cùng chỉ có thể khẽ cười thầm, xem như tiếng tiêu này là khúc nhạc đưa tiễn linh hồn mình.

      “Ây da, chủ nhân người mau nhìn!” Đột nhiên có giọng của tiểu nương vang lên, có vẻ như là rất kinh ngạc: “Chủ nhân! Trong khe suối tại sao lại có con ngựa kìa? Còn giống như chỡ người nữa? Nhưng biết còn sống hay chết!”

      Ây da cái rắm!

      Trong lòng Vệ Lai thầm mắng, đương nhiên là sống rồi, người chết mà nằm sấp ở ngựa ngã xuống từ lâu rồi!

      Nhưng mà… Dường như mình đúng là cũng khác gì với người chết…

      “Chủ nhân!” Tiểu nha đầu kia lại lên tiếng gọi, tiếng tiêu dễ nghe lập tức ngừng lại.

      “Nha đầu chết tiệt kia!” Vệ Lai nhịn được trong lòng thầm mắng nha đầu nọ, “Ngươi đó, bản thân ầm ĩ cũng thôi , tại sao lại cho người ta thổi tiếp? thổi, lão tử nghe cái gì? biết nhạc dễ nghe như thế có thể giảm đau sao?”

      Con ngựa bị thương chạy rất nhanh, bọt nước bắn tung tóe làm cho toàn bộ quần áo của đều ướt sũng, cuối cùng tia ánh sáng tàn cũng chìm vào sau đỉnh núi, đêm của cuối mùa Thu rét lạnh đến thấu xương!

      Có thể do đá trong nước quá trơn, cũng có thể do con ngựa bị thương mệt mỏi đến cực hạn: Bỗng nhiên biết móng ngựa vấp phải cái gì kế tiếp bị mất thăng bằng, rốt cuộc hai chân trước thuận thế uốn cong lên mạnh mẽ ngã ập cắm xuống đất!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :