1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 15: Có người đến

      Đại nội cấm quân tất nhiên thể khoanh tay đứng nhìn, sau khi giúp đỡ Thái hoàng Thái hậu trở về, kế tiếp dẫn theo mấy chục con ngựa cùng nhau lao ra cửa cung, nhanh chóng chạy đuổi theo phương hướng Vệ Lai vừa chạy.
      Tuy rằng quen thuộc đường xá, cũng là lần đầu tiên hợp tác với con ngựa cưỡi, nhưng Vệ Lai nhờ vào kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của mình mà bỏ rơi lại đội truy binh ở phía sau xa.
      Bốn phía dần dần yên tĩnh lại.
      Lúc này gần nhá nhem tối, mặt trời chiều còn dư lại chút cuối cùng cũng sắp biến mất ở đỉnh núi cách đó xa.
      Vệ Lai dừng ngựa lại, hít vào hơi sâu bầu khí sinh thái nguyên thủy nhất, cũng biết là do ảnh hưởng tâm lý hay là vì cái gì mà cảm thấy khí lúc này hề bị ô nhiễm bởi công nghệ thậm chí còn ngọt đến ngây người!
      “Ông trời ơi! Ông đối với con tuyệt!” Tâm tình thoải mái mà tự , “ ra tất cả những suy nghĩ nhiều năm qua ở trong lòng bổn nương ông đều biết! Nơi này có tổ chức, bị khống chế, nơi này chính là thiên đường của Vệ Lai mình! Mình...”
      Lời còn chưa dứt bỗng nghe thấy nơi ngã rẽ ở phía sau truyền tới từng trận vó ngựa!
      Tốc độ gấp gáp như vậy, so với những truy binh kia còn nhanh hơn biết bao nhiêu lần.
      Chỉ có người!
      Trong thời gian giây phân biệt được người tới chỉ có , rồi dùng thời gian ba giây để suy tính xem mình nên bỏ chạy hay ở lại cùng so chiêu.
      Tuy bây giờ thể so với lúc trước, cộng với tấm cơ thể này cũng có cách nào phát huy hết bản lĩnh của mình đến cực điểm: Nhưng từng thử qua, ngoại trừ hơi suy yếu chút nhưng tính dẻo dai cũng tệ lắm, có lẽ chắc là do từng chịu qua đủ mọi loại huấn luyện. Nếu như người tới chỉ có phần thắng hẳn là cũng rất lớn!
      Trong lúc miên man suy nghĩ, tiếng vó ngựa từng bước đến gần.
      Vệ Lai giục ngựa xoay người lại, nhìn về hướng nơi ngã rẽ.
      quyết định trốn tránh, thứ nhất trốn cũng được nhưng ở đường núi hoang dã này biết nên chạy về phương hướng nào.
      Thứ hai, cũng hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy người đuổi tới dường như có liên quan nào đó với Lam Ánh Nhi.
      Đúng, là Lam Ánh Nhi, phải Vệ Lai!
      Với Vệ Lai mà , bất kể là thế giới này hay tồn tại ở thế giới trước kia, quen biết rất nhiều người, nhưng có phát sinh quan hệ với bất kỳ ai.
      Đúng, là Lam Ánh Nhi, phải Vệ Lai mình!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 16: Ngươi là ai


      Cho dù là Higor, đó cũng chỉ là nhân vật mục tiêu mà thôi: Diễn giả làm là điều mà nhân viên đặc công kiêng kỵ nhất.
      Người tới rốt cuộc giục ngựa đứng lại ở cách xa năm bước, Vệ Lai nhìn tới thấy là thanh niên trẻ tuổi chừng 24, 25 tuổi giẫm đạp tuyết lạnh chạy đến từ trong gió rét cuối mùa Thu: Áo choàng phất phơ còn mái tóc đen nhánh phân tán tung bay ở phía sau đầu, hai đường mày kiếm gần như là dựng đứng thẳng đôi mắt sáng, khoảnh khắc nhìn về phía lại khiến cho cảm thấy trong đôi mắt đó chứa rất nhiều tình cảm.
      Hoắc Thiên Trạm đứng nhìn tới từ phía Tây, ánh sáng trời chiều chiếu xuống khiến thể nhíu mắt lại.
      trước mắt nghiêng đầu dùng ánh mắt tò mò quan sát .
      Trong lòng cả kinh, nhận thấy người có cái tên Lam Ánh Nhi này, người con mà mình sâu sắc này dùng cách thức vô cùng kỳ quái để xa cách .
      Được rồi! Coi như trước đây bọn họ cũng chưa từng có mức độ thân thiết nào.
      Nhưng mỗi lần nàng thấy , rất vui mừng mà gọi “Thiên Trạm, Thiên Trạm”! Khi hoàng huynh muốn dẫn nàng chơi trò chơi, nàng cũng “Dẫn theo Thiên Trạm cùng !”
      Nhưng tại sao hôm nay trong ánh mắt nàng mang theo nhiều xa cách đến vậy? Giống như mình hoàn toàn là người xa lạ đứng ở trước mặt nàng.
      đột nhiên thấy sợ hãi, sợ khi nàng vừa lên tiếng hỏi câu: “Ngươi là ai!”
      “Ngươi là ai?” Quả nhiên làm thất vọng, Vệ Lai giựt giựt giây cương ngựa cho nhích phía trước hai bước, sau đó hỏi: “Đuổi theo bổn nương làm gì? Cũng giống mấy người trong cung kia muốn bắt ta về thiêu chết?”
      Hoắc Thiên Trạm hơi nhíu hàng mày kiếm, nghe có phần hiểu lời nàng .
      Vừa rồi đường Tế Thiên trở về, gặp phải cấm vệ quân trong cung điên cuồng đuổi theo người nào đó: Hỏi ra mới biết đó là phi tử Tiên Đế mới nạp vừa bỏ trốn.
      Phản ứng đầu tiên của chính là thể để cho cấm vệ quân làm nàng bị thương, vì vậy liền phân tán mọi người, người ngựa xuôi theo phương hướng cấm vệ quân truy đuổi tới đây.
      Nhưng mà, thiêu chết nàng là có ý gì?
      Còn nữa, người con nhu nhược như Lam Ánh Nhi làm sao có thể chạy trốn ra được từ hoàng cung nơi được đề phòng rất nghiêm nghặt?
      “Ánh Nhi!” Tiếng kêu này hề có chút sức sống nào, “Nàng nhận ra ta sao?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17: Chúc mừng ngươi triệt phá được vòng vây đuổi theo ‘lão tử’



      “Hình như... Nhận ra!” Do dự chút, Vệ Lai thể ăn ngay .
      Người này nhất định là có quen biết Lam Ánh Nhi, ngay cả Vệ Lai mình vào giờ phút này ràng cũng cảm thấy như rất quen thuộc.
      Nhưng vậy có thể như thế nào đây?
      “Ngươi đến là để bắt lão tử trở về sao?” Nhưng dáng điệu lại tỏ ra cà lơ phất phơ, “Chúc mừng ngươi triệt phá được vòng vây đuổi theo lão tử, nhưng đừng nghĩ đến chuyện bắt ta trở về, ta có ngốc đến nỗi tự tìm đường chết đâu!”
      “Nàng câm miệng!” Hoắc Thiên Trạm theo bản năng buột miệng thốt ra, thậm chí roi ngựa nắm chặt trong tay như muốn lập tức vung lên về phía nàng. Cuối cùng khống chế được tức giận đột nhiên bộc phát, thở dài ra hơi, rồi bắt đầu thay nàng tìm cái cớ: “Ánh Nhi, nàng nhất định là do bị kích thích quá độ nên lúc này mới bừa như vậy, có đúng ?”
      Vệ Lai hề cảm kích dứt khoát lắc lắc đầu :
      “Có thể trước kia ta quen biết ngươi, nhưng tại còn nữa: Ngươi chắc cũng là người trong hoàng cung đúng ? Có bà lão cùng người phụ nữ trói ta ở đống lửa, nếu như ta tỉnh lại trễ chút nữa chừng bị đốt thành tro rồi!”
      “Ai dám?” Hoắc Thiên Trạm lúc này mới hiểu ra lời nàng ‘thiêu chết’ là có ý gì. Nhưng hai chữ ‘ai dám’ vừa vọt ra khỏi miệng lập tức ý thức được bà lão cùng người phụ nữ từ miệng nàng chính là mẫu thân và hoàng tẩu mình: Đáy lòng thầm than, bọn họ vẫn chịu bỏ qua cho nàng, khó trách nàng liều mạng có chết cũng muốn trốn khỏi hoàng cung:
      “Ánh Nhi!” Giọng dịu lại đôi chút, “Theo ta trở về , Tế Thiên xong Bổn vương đăng cơ xưng Đế, từ nay về sau còn ai dám cả gan động tới nàng!”
      đùa gì thế!” Vệ Lai rốt cuộc hiểu được tại sao luôn có cảm giác ràng buộc nào đó với người này, ra là tình cảm, Lam Ánh Nhi và nhau sao?
      giống!
      Hoặc là , Lam Ánh Nhi chưa chắc , nhưng mà Lam Ánh Nhi.
      “Ta mặc kệ ngươi có xưng Đế hay ! Ta cũng có vĩ đại đến mức đem may mắn cả đời mới có được để trói buộc vào người xa lạ nắm hoàng quyền như ngươi!” Nàng nhướng nhướng mắt, “Này, đẹp trai! Cám ơn đến tiễn tôi đoạn, nhưng bây giờ tôi phải rồi!”
      Khi chuyện, hề có tia lưu luyến với người đối diện trước mắt.
      Giục ngựa, xoay người, vung roi, nghênh ngang rời !

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 18: Lam Ánh Nhi, nàng đứng lại cho ta


      Hoắc Thiên Trạm suýt nữa bị làm cho u mê!
      Dọc đường đuổi theo đến đây từng nghĩ đến khi gặp có thể Lam Ánh Nhi khóc, tức giận, hoặc là rất hoảng loạn sợ hãi.
      Nhưng chưa từng nghĩ đến, cũng ngờ, nàng thế nhưng lại xem như người xa lạ!
      Còn có giọng điệu chuyện của nàng, sao có thể chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi hoàn toàn thay đổi thế này?
      “Đứng lại!” Trông thấy thớt ngựa phía trước sắp chạy đến còn nhìn thấy bóng dáng, Hoắc Thiên Trạm lòng đầy tức giận cấp tốc chạy vọt lên phía trước, “Lam Ánh Nhi, nàng đứng lại cho ta!”
      Cùng với tiếng gào thét, người ngựa giống như tên rời cung xông lên chạy như bay đuổi theo mục tiêu ở phía trước.
      Vệ Lai sớm đoán được chịu từ bỏ ý định, vừa thúc ngựa đồng thời cũng cẩn thận phân biệt con đường ở phía trước.
      Tiếp tục lên phía trước nữa chính là khe suối giữa hai ngọn núi, dường như còn có thể nghe được từng trận tiếng nước chảy xiết.
      Xông thẳng chạy về hướng khe suối , bất kể như thế nào, dưới tình huống chắc chắn mà liều lĩnh xông vào trong núi vẫn là quá mức nguy hiểm.
      Dần dần tiếng vó ngựa ở phía sau càng lúc càng đến gần.
      Vệ Lai than trong lòng, rốt cuộc vẫn là có chút quen với con ngựa này, cũng được thích ứng với thân thể này lắm.
      khoảng cách ước chừng chưa tới năm thước, bất thình lình nghe được ở phía sau truyền tới tiếng động khác thường, như có vật gì đó bỗng nhiên bổ nhào tới hướng mình, thế tới rất mãnh liệt cho kịp tránh né.
      Vệ Lai cắn răng hai chân kẹp chặt bụng ngựa, toàn thân dùng sức nhuần nhuyễn thoắt cái trượt xuống phía dưới bụng ngựa.
      Hoắc Thiên Trạm bị chụp hụt trong lòng có chút kinh ngạc.
      biết Lam Ánh Nhi biết cởi ngựa, nhưng ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng lại có thể tinh xảo tới mức như thế.
      Cẳng chân bị người ngồi đè lên, Vệ Lai tức giận tới nỗi muốn chửi ‘mẹ nó’, nhưng muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế.
      Hoắc Thiên Trạm lúc này ngồi thẳng ở ngựa , hai chân buông thỏng xuống ở ngay trước mắt .
      ở dưới bụng ngựa lập tức vươn ra hai tay hung ác bắt lấy mắt cá chân của , mười ngón tay nhắm vô cùng chuẩn xác túm chặt chân giựt mạnh xuống.
      Hoắc Thiên Trạm bỗng cảm thấy hai chân tê rần, ngay sau đó cả người hoàn toàn bị người con ở phía dưới túm ngang giật phắt xuống ngựa.
      muốn níu lấy dây cương mượn lực ổn định thân hình, nhưng ngờ, con ngựa bị gây sức ép như thế cũng thấy hoảng sợ, hí dài tiếng rồi hai chân trước liền bay vút lên trung.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 19: Mũi tên đột kích


      Hoắc Thiên Trạm bắt được, người cũng theo đó bị văng ra ngoài.
      Cũng may võ nghệ tài tình, mặc dù có chút chật vật nhưng cũng đến nỗi bị ngã xuống .
      Khoảnh khắc tuột khỏi lưng ngựa, ngay lập tức vận khí đan điền cả người bay vọt lên giữa trung, lưu loát xoay người vòng sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất.
      Mà Vệ Lai ở dưới bụng ngựa cũng khá hơn gì mấy, khi ngựa xông lên phía trước nàng theo quán tính trượt xuống đuôi ngựa, hay bởi vì lúc ném Hoắc Thiên Trạm sử dụng lực quá lớn, hành động đó ngược lại làm mất trọng tâm khiến cho hai chân giảm lực thoáng chốc liền rớt lại phía sau.
      Hoắc Thiên Trạm rơi xuống vừa mới đứng ổn định lại trông thấy tình thế đó của nàng ngay lập tức khẩn trương lên lại.
      Nhún người cái, vội vàng chạy đến dưới người Vệ Lai, chuẩn bị dùng thân mình để đỡ lấy người.
      nghĩ là dù thế nào cũng thể để nàng ngã xuống đất được, nhưng biết, Lam Ánh Nhi này khác nhiều so với trước đây.
      Thấy nhào tới, phản ảnh đầu tiên của Vệ Lai nghĩ là người này muốn thừa lúc mình yếu thế ổn định mà tấn công bắt lấy mình.
      Vì vậy, trong cùng thời gian khi Hoắc Thiên Trạm nhào tới dưới người mình, Vệ Lai đột nhiên đánh vòng ở giữa trung, cơ thể vắt ngang liền nghiêng qua bay thẳng ra ngoài.
      Hoắc Thiên Trạm làm sao cũng ngờ nàng lại có chiêu này, trong lúc nhất thời tránh khỏi ngơ ngác.
      Mà Vệ Lai lúc này đón gió phía Bắc, nhìn tới nam tử ở trước mặt nở nụ cười cực kỳ quyến rũ!
      Vèo!
      có ai ngờ rằng, vào lúc hai người đều có tâm riêng lại còn bị vây trong tình thế chật vật thế này, lại có mũi tên nhọn xé gió phóng tới từ phương hướng Hoắc Thiên Trạm đuổi theo.
      Hai người đồng thời phản ứng được, nhưng lúc này toàn thân Hoắc Thiên Trạm còn dốc sức nhào mặt đất, mà Vệ Lai vừa khớp dùng mủi chân chấm xuống đất, thân thể Lam Ánh Nhi chịu đựng nổi vận động luân phiên kịch liệt này, chân trái lại khéo léo đúng lúc này bị rút gân!
      Vì vậy, chút nào ngoài ý muốn, mũi tên nhọn đó thẳng tắp cắm vào ngực trái Vệ Lai, “Phập” tiếng lún vào cả tấc!
      “Hự!” Vệ Lai bật lên tiếng rên, khuôn mặt vốn có bao nhiêu huyết sắc lúc này lại càng trắng bệch.
      Mắt cá chân lúc rơi xuống vốn bị rút gân hoàn toàn mất hết hơi sức, tiếng “Bịch” thay cho cả cơ thể nặng nề ngã xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :