1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 10: Hóa ra chỉ vì tên đàn ông mà muốn thiêu chết ‘lão tử’
      rằng:
      “Mẹ nó, hóa ra chỉ vì tên đàn ông mà muốn thiêu chết ‘lão tử’ ư!”
      thanh giọng cũng tính là quá lớn, nhưng vẫn có thể ràng lọt vào trong tai từng người đứng ở khoảng cách xung quanh đống lửa.
      “Mẹ nó” là có ý gì bọn họ hiểu: Nhưng mà hai chữ “Lão tử” ai ai nghe cũng hiểu được: (tự xưng là bố tụi bây thui mà hehe)
      Ngay tức khắc mọi người có mặt đều vô cùng sửng sốt, ngay cả người con muốn chạm vào giá treo cổ cũng chết đứng ngay tại chỗ, quên mất chuyện mình vốn muốn làm.
      Mọi người còn đắm chìm trong câu mà ‘ làm cho người khác chết điếng dù có chết cũng tha’ của : Nhưng ai để ý, chính vào lúc này, người giá treo cổ dùng tư thế vô cùng quỷ dị từ từ cuộn người lại: Tay chân bỗng xoay chuyển, tứ chi bị trói chặt cũng biết bằng cách gì thế nhưng rất dễ dàng rút ra khỏi sợi dây thừng.
      Nhìn lại sợi dây đó vẫn còn nguyên vẹn sức mẻ gì, đúng là nguyên dạng xê dịch.
      “Ha ha!” Vệ Lai kiêu ngạo cười to, đồng thời thân hình thoắt cái cực nhanh lắc mạnh qua đống lửa: Khi vọt đến bên cạnh người phụ nữ nọ, ngón tay giữa hung hăng kề sát vào phía người đó : “Lão tử ghét nhất cùng người khác tranh giành đàn ông, nếu như coi trọng người đàn ông của mình như thế hãy chết xa tôi chút!”
      “Ngươi...” nọ giận đến ra lời, nhưng phát Lam Ánh Nhi còn ở lại bên cạnh mình mà chạy thẳng tới phương hướng của Thái hậu.
      Dĩ nhiên, tại bà lão kia đúng ra phải là Thái hoàng Thái hậu rồi: Mà bản thân mình ngày nay mới chính là Thái Hậu nước Sở.
      buồn cười cho cái tổ hợp, Thái hoàng Thái hậu nhìn chỉ dưới 50, còn chỉ vừa mới qua 20 tuổi.
      Tiên Đế tuấn lên ngôi vào năm 25 tuổi, đăng cơ chỉ mới được 3 năm ấy mà vứt bỏ thiên hạ phồn hoa này cứ thế mà .
      Hướng Cẩm Hoa ngơ ngác đứng nhìn hành động khác thường của Lam Ánh Nhi, chợt nhận ra người con này còn giống với trước kia nữa.
      chỉ riêng thân pháp lưu loát ấy của nàng ta mà còn có những lời nàng ta ra dọa người đến mức nào.
      Cộng thêm ánh mắt của nàng ta nữa, chỉ trong nháy mắt, từ con mèo yếu đuối bỗng biến thành dã thú hung mãnh.
      “Tất cả được qua đây!” Vệ Lai làm gì có tâm tư để phân tích suy nghĩ trong lòng người khác, theo quan sát của bản thân từ nãy đến giờ, hình như đứng đầu ở nơi đây chính là bà lão đứng trong đám người họ.
      Bởi do cơ thể của Lam Ánh Nhi vừa được thoát khỏi giá treo dây thừng, cổ tay phải Vệ Lai bị xướt đường vết thương ngắn: Lúc này máu chảy nhiễm lên cả vạt áo trước của Thái hoàng Thái hậu.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 11: Kiểu chết hoàn toàn mới
      “Còn tiến lên bước nữa ta bóp chết bà ta ngay!” Vệ Lai chạy thẳng tới gần phía sau lưng bà lão nọ, nhanh chóng vặn hai tay bà ta ra phía sau, cánh tay phải ngoặt lên phía trước, năm ngón tay cong lại thành móng muốt bấu chặt vào cổ họng bà lão.
      Hoàn thành loạt động tác của nhân viên đặc công thường thực , từng vị trí cơ thể đều là lợi khí giết người.
      Tựa như đôi tay này, thoạt nhìn mềm mại trắng mịn, nhưng khi thu lại thành hình dạng móng vuốt đoạt lấy tính mạng người khác chỉ trong tích tắc.
      Thế nhưng có người tin chuyện quỷ quái này, nhóm thị vệ cho rằng chẳng qua cũng chỉ là yếu đuối mà thôi.
      Nếu như cầm đao gác ở cổ của Thái hoàng Thái hậu, vậy mới có khả năng là uy hiếp.
      Nhưng tại công cụ uy hiếp người này chỉ là đôi tay, còn là đôi tay của trẻ có thể làm gì được người khác đây?
      tên thị vệ đứng gần đó sợ chết vọt tới, e ngại Thái hoàng Thái hậu mà dám vung đao, cho rằng chỉ cần dựa vào tay của mình vẫn hoàn toàn có thể chế phục được này.
      Nhưng nghĩ tới, trong khi người khác có hành động vậy mà Vệ Lai lại bình tĩnh tựa như pho tượng, nhìn thẳng tới người xông về hướng mình mà hề có ý định tránh né.
      Trạm vương phi ở bên cạnh theo phản ứng bản năng quát lên:
      “Lam Ánh Nhi! Chạy mau!”
      Tiếng vừa dứt, tên thị vệ cũng vọt tới trước mặt.
      Vệ Lai nhếch môi cười vòng cánh tay trái lên trước, thô bạo chế trụ ở cổ bà lão: Đồng thời kéo theo bà ta lắc mình vọt sang hướng bên cạnh, tay phải vung ra thẳng tới chỗ tên thị vệ.
      Động tác đó lưu loát đến nỗi ai nhìn thấy quá trình đó là như thế nào, tên thị vệ nọ vừa cảm thấy mắt hoa lên bàn tay đến ngay cổ họng mình.
      Nghĩ muốn trốn chạy nhưng còn kịp nữa.
      Năm ngón tay mảnh khảnh vừa chạm vào làn da trong nháy mắt đột nhiên tăng lực, móng tay ở trước mấy đốt ngón tay theo ở sau, trong chớp nhoáng toàn bộ đều lún vào trong máu thịt của .
      Vệ Lai cắn chặt răng ngầm gia tăng thêm sức để bù lại điều kiện thân thể đủ.
      Đợi khi các ngón tay lún sâu vào bên trong, cuối cùng siết chặt cái mạnh, chặt đến khi cổ họng tên đàn ông đó kêu ‘răng rắc’!
      Chỉ dựa vào những ngón tay cắt đứt được động mạch cổ, máu tươi bắn phụt ra khiến cho phạm vi trước mắt cả vùng nhuộm đầy máu đỏ tươi.
      Bốn phía ngay lập tức yên tĩnh còn tiếng động, có người đưa mắt nhìn tới tên thị vệ bị chết thảm, cũng có người đưa mắt nhìn tới kẻ ra tay hành hung.
      còn ai hoài nghi nàng ta chỉ dựa vào tay có thể uy hiếp tính mạng Thái hoàng Thái hậu, còn ai dám tiến lên để thử nghiệm kiểu chết hoàn toàn mới này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 12: Mê cục


      Vệ Lai rất hài lòng với kết quả này, phải ham thích giết chóc, cũng thích cái kiểu giết người ghê rợn như vậy: Nhưng thích hay chuyện, trước mắt đối mặt với nguy cơ đặc biệt còn có liên quan đến tánh mạng của mình, ngại áp dụng số thủ pháp có chút cực đoan.
      “Các ngươi là ai?” Thấy trường yên tĩnh lại, Vệ Lai rốt cuộc hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất, “Ở đây là đâu?”
      Bốn phía càng thêm yên tĩnh.
      Qua hồi lâu, vẫn là Trạm Vương phi có phản ứng đầu tiên, vội vàng :
      “Lam Ánh Nhi, ngươi đừng càn quấy nữa! Nơi này là hoàng cung, bị ngươi giữ ở trong tay chính là Thái hoàng Thái hậu đấy!”
      “Higor đâu? chơi trò ảo thuật gì?” Vẫn có cách nào chấp nhận được thực này, Vệ Lai mực cho rằng đây là mê cục của Higor bày ra, mục đích là để cho mình buông lỏng cảnh giác, sau đó từng bước moi ra hướng của đồng bạn khác từ miệng mình.
      nữ!” Hướng Cẩm Hoa rốt cuộc phục hồi lại tinh thần lập tức hô to: “ nữ, ngươi muốn làm gì!”
      “Câm miệng!” Vệ Lai lại có kích động muốn mắng chửi người, người phụ nữ này sao đáng ghét như thế? Higor, muốn diễn trò với lão tử sao giỏi tìm diễn viên nhìn thuận mắt chút?
      Lại là trận yên tĩnh, Vệ Lai hỏi thêm gì nữa.
      phải chịu bỏ qua mà vô tình trong lúc cúi đầu xuống chợt phát nốt ruồi đỏ bẩm sinh nổi cánh tay của mình thế nhưng biến mất thấy nữa: lưu lại chút dấu vết nào, giống như chỗ đó vốn chính là da thịt trơn nhẵn.
      ra ngay từ lúc vừa tỉnh lại phát có gì đó ổn, đặc công, chẳng những có thân thủ hơn người, còn bao gồm cả năng lực quan sát cũng cực kỳ nhạy bén: nhớ là mình vì cắn chất độc trong răng mà mất mạng, dù cho đó là độc giả nữa nhưng chuyện về hàm răng từng được chỉnh sửa chính là hàng giá thực.
      ngờ trong lúc theo thói quen dùng đầu lưỡi quét lên nơi chiếc răng dấu viên độc dược lại phát ra cấu tạo của nơi đó hoàn toàn giống với trước đây.
      Đó là chỉ là chiếc răng bình thường, có phần hơi đội lên của đường viền sứ ở xung quanh, chỗ răng ấy cũng bị lõm xuống sau khi chất độc bị cắn nát.
      Nó vô cùng bằng phẳng, rất bình thường, giống như chưa từng bị cải tạo vào mười mấy năm trước.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 13: Đây là thứ quái quỉ gì


      Còn có cơ thể của mình, cũng còn linh hoạt tự nhiên như ngày trước nữa mà trở nên có chút vô lực, có chút suy yếu.
      Thậm chí vừa rồi khi mình hoạt động điều khiển rút người lại, suýt nữa còn bị thất bại.
      tìm cho ta chiếc xe!” quyết định thử dò xét lần cuối cùng, “Thả ta , ta tha cho giết bà ta!”
      Bàn tay lại siết chặt hơn, dọa bà lão sợ tới mức vội vàng :
      “Mau! Nhanh chuẩn bị xe!”
      “Hừ!” Vệ Lai cười lạnh, hóa ra đúng là như mình nghĩ! Bọn họ biết xe là cái gì, vậy có nghĩa tất cả mọi thứ này đều do Higor an bài rồi.
      Vừa rồi trong đầu còn nghĩ tượng này chính là: ‘Thời xoay chuyển, mượn xác hoàn hồn’ nữa chứ: Nhưng vô số ý tưởng ấy đều bị liên tục đè ép trở về.
      Vệ Lai có chút nho thất vọng.
      bao lâu, xa xa có tiếng gió ngựa truyền đến: Kế tiếp có chiếc xe ngựa tinh xảo lao tới rồi dừng ở trước mặt , còn có thêm cung nô đánh xe.
      Hả???
      đây?
      Vệ Lai gượng cười khổ!
      Đây là thứ quái quỉ gì?
      ra xe mà bọn họ chính là cái thứ đồ chơi này?
      “Thôi !” lắc đầu , “Cho ta con ngựa, được ?”
      Trong lời còn hung ác như ban nãy nữa, bắt đầu cảm thấy chơi khá, cảm thấy hưng phấn, thậm chí cảm thấy rất... Rất vui vẻ.
      Hai câu vừa rồi bị bức về đáy lòng lại lần nữa được tám kiệu lớn nhấc ra ngoài, Vệ Lai cảm thấy ở đáy lòng mình dâng lên tia hy vọng từ trước đến nay chưa bao giờ có: Mà ngay cả khi thấy những kẻ ở trước mắt muốn thiêu chết mình đều thân thiết đáng làm sao.
      ra cuộc sống có thể bắt đầu lại!
      Thái độ đột nhiên chuyển biến làm cho những người khác có phần thích ứng nổi nhưng cũng có ai dám lên tiếng phản bác.
      Có thị vệ lặng lẽ dắt ngựa tới, nhưng Vệ Lai lắc lắc đầu :
      “Nếu như các ngươi khi dễ ta ngay cả ngựa tốt hay xấu cũng phân biệt được vậy các ngươi lầm to rồi!” Tay vẫn bấu ở cổ Lão thái thái nhưng hất cằm về hướng con ngựa kêu la ầm ĩ, “Con ngựa già này có lẽ chạy hơn được hai dặm đường, có phải các ngươi cố tình muốn để ta cưỡi nó rồi sau đó chờ bị các người tới bắt lại sao? Hay là...” Cúi đầu nhìn ngó con tin trong tay, “Hay là các ngươi cảm thấy bà ta sống đủ rồi? Nếu như thế, vậy bổn nương cũng ngại tự mình ra tay tiễn đưa bà ta Tây thiên đâu!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 14: Chạy trốn


      Được rồi! Nơi này là cổ đại, là thế giới khác: Có lẽ mình cần phải văn nhã hơn chút, từ “Lão tử” nên nữa!
      Rốt cuộc đổi đến con ngựa khác khiến rất hài lòng, Vệ Lai vừa kiềm chế con tin trong tay, mặt khác bảo người dẫn đường đưa mình ra khỏi cửa cung.
      “Tất cả lui về phía sau 100 mét!” tay dắt cương ngựa, tay vẫn túm chặt kéo theo lão thái thái.
      Nhưng kêu cả buổi lại nhìn thấy cả đám người ở đối diện đều hai mặt nhìn nhau đứng im tại chỗ, có bất kỳ động tác nào.
      Thượng Đế ơi! Vệ Lai gào thét ở trong lòng, xin tha thứ cho con ngu muội, ‘mẹ nó’ mình lại 100 mét với người cổ đại?
      “Thối lui đến phía sau lá cờ ở đằng kia!” Đoán khoảng cách cững cờ chừng 80 mét, Vệ Lai nhìn những thị vệ vây đuổi tới quát lên: “Tất cả lui về phía sau lá cờ kia, bao gồm cả thủ vệ cửa cung bỏ vũ khí trong tay xuống đều lui trở về hết, đồng thời ôm hai tay để lên đầu ngồi xổm xuống mặt đất! Nếu như có ai dám làm theo, để ta nhìn thấy có người nào ở gần cửa cung bà lão này chắc chắn phải chết thể nghi ngờ!”
      “Tất cả lui ra! Lui về phía sau!” Thái hoàng Thái hậu lên tiếng đáp lại đầu tiên, “Tất cả đều lui về phía sau cho ai gia! Hãy nghe theo ta, tất cả phải nghe theo ta!”
      Mọi người rốt cuộc nghe theo lời bà ta toàn bộ lui hết về phía sau, Vệ Lai hài lòng gật đầu, chuẩn bị phóng người lên ngựa nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, vì vậy nghiêng đầu nhìn bà lão nọ hỏi: “Vừa rồi các ngươi gọi ta cái gì? Lam cái gì?”
      Lão thái thái bị dọa sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, giờ phút này còn có thể đứng được hoàn toàn là vì toàn bộ cơ thể được Vệ Lai dìu đỡ.
      Nghe hỏi thế, cũng kịp suy nghĩ lời có phải rất kỳ quái hay , chỉ máy móc trả lời:
      “Ánh Nhi! Lam Ánh Nhi!”
      “Lam Ánh Nhi?” Vệ Lai hơi ngẩng đầu lên, “Ừ, cũng rất dễ nghe: Được rồi!” Hai cánh tay buông ra, lão bà lập tức từ trong khuỷu tay vuột ngã xuống đất: “Hy vọng bọn họ đến đón bà trở về, đừng trách ta kính già trẻ, đúng hơn là các người nên dùng phương pháp tàn nhẫn này để đối phó với mỹ nữ!”
      Vừa dứt lời, nhanh nhẹn xoay người nhảy lên ngựa.
      Đợi khi lão bà phản ứng lại người sớm mất hút trong gió bụi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :