1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 93: Có mới là chân

      mình đứng trong Từ Đường rất lâu, Vệ Lai muốn thành toàn nguyện vọng này cho thân thể Lam Ánh Nhi! Cho ta và người có cơ hội gặp mặt lần cuối, từ nay về sau, bao giờ đến nơi này nữa.

      ngờ rằng, cùng lúc đó, Hoắc Thiên Trạm đứng chắp tay ở cửa viện.

      nghe thấy Vệ Lai gì, nhưng lại thấy được vẻ đau khổ của nàng từ tấm lưng kia.

      ràng là nở nụ cười.

      Đúng vậy, là cười.

      ra Ánh Nhi còn huynh, tốt.” thầm tự , tiểu nha đầu Xuân Hỉ đứng ở phía sau nghe đến hồ đồ.

      Nàng hiểu Hoàng thượng nghĩ thế nào, Lam nương Tiên Đế, sao lại tốt?

      Nhưng trong mắt Hoắc Thiên Trạm, Lam Ánh Nhi Tiên Đế mới là Lam Ánh Nhi, dường như trong lòng nàng còn có con người cũng trở nên chân hơn nhiều.

      Dù phần này, là dành cho người khác.

      “Ngươi tới lúc nào?” Trong thoáng chốc, người trong từ đường ra ngoài, cứ như vậy ngẩng cằm lên nhìn , có chút lạnh lùng kiêu ngạo.

      “Vừa mới tới.” đáp đơn giản, sau đó mím khóe môi, khó khi nào lại nở nụ cười, vươn tay ra với nàng: “ thôi! Ta hạ triều rồi, dẫn nàng về Cung Ánh Tuyền.”

      Vệ Lai nhìn cái tay này lâu, phản ứng lại.

      Rất khinh bỉ bản thân lúc này lại nghĩ tới Quý Mạc Trần, thầm nghĩ, nếu như Quý Mạc Trần vươn tay ra với mình như vậy, nhất định vui vẻ mà nắm lấy, sau đó cứ để dắt mình đến đâu cũng được!

      Hoắc Thiên Trạm nhận ra nàng vui, hậm hực thu tay lại, tự xoay người, đồng thời : “ thôi!”

      Vệ Lai sau , cũng chuyện.

      nghĩ, biết nếu như cứ lãnh đạm như vậy, vậy phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể khiến vị Hoàng đế này từ bỏ tình với Lam Ánh Nhi.

      Trở về Cung Ánh Tuyền, đại phu Hoàng hậu Thuần Vu Yến đưa đến chờ lâu.

      Đó là người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành, xách theo hòm thuốc, nhìn thấy họ lập tức quỳ xuống đất.

      Hoắc Thiên Trạm phản ứng gì, ngược lại Xuân Hỉ chủ động mở miệng giải đáp nghi ngờ của .

      gật đầu, rất hài lòng với an bài của Vệ Lai, sai người dẫn Vệ Lai và đại phu vào phòng trong, nghĩ nghĩ lát rồi cũng vào theo.


      Chương 94: Hồi Nhan Lộ

      Vệ Lai cau mày hỏi , “Ngươi vào làm gì?”

      “Nhìn nàng chữa thương.” đáp thản nhiên.

      ra ngoài!” lạnh mặt , “Lão tử trị thương thích để người khác vào tham quan, sao hả? Bộ có bỏ tiền ra mua vé sao?”

      “Nàng —” Kiềm chế tức giận, Hoắc Thiên Trạm đột nhiên cảm thấy mình sớm muộn gì cũng có ngày bị người con này làm cho tức chết: xoay người, chuẩn bị bước nhanh rời , chân lại đột nhiên dừng lại, sau đó nửa quay đầu lại, lời mang hai nghĩa mà : “Đổi thuốc vết thương của nàng , thuốc của lang trung bên ngoài tốt!”

      Vệ Lai bất đắc dĩ cười khổ, cho đến lúc xa, mới với đại phu: “Đừng nghe , nhìn vết thương của ta , ra thuốc dùng bây giờ cũng được.”

      Cuối cùng vẫn để thái y xử lý vết thương, Xuân Hỉ ra khỏi phòng lúc này mới quay về dẫn thái y ra ngoài: Khi trở về cầm cái bình trong tay.

      “Cầm cái gì thế?” Vệ Lai hỏi.

      Xuân Hỉ cười khanh khách đưa đến trước mặt nàng: “Hồi Nhan Lộ!”

      “Hả?” Vệ Lai cau mày, “Là cái gì vậy?”

      “Đây là lão thái y trong Viện Thái Y làm ra, nghe đặc biệt trân quý, mỗi ngày bôi lên mặt giọt, dùng chưa đến mười ngày cũng có thể xóa nếp nhăn với sẹo: Người biết, nương nương trong cung ai cũng muốn cướp vật này, nhưng bởi vì quá hiếm, tất cả mọi người tốn cả đống bạc mới có thể lén lấy được vài giọt.”

      “Vậy lọ ngươi cầm này có mấy giọt?” Vệ Lai buồn cười nhìn cái lọ nàng cầm trong tay, “Cái này nếu chỉ có ba năm giọt, ta có đổ cũng đổ ra được?”

      Xuân Hỉ cười hì hì, “ nương cái gì vậy, đồ của người sao có thể chỉ có ba năm giọt: Đây là đầy lọ! Hoàng thượng tự mình đưa đến cho người, là để người bôi lên vết thương, rất nhanh khỏi!”

      “Thôi !” liếc mắt, vốn muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ chút vẫn đưa tay nhận lấy: “Hai chữ cảm ơn là được, là quân chủ nước, chăm sóc lê dân bách tính, đây là việc phải làm.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 95: Ta ép nàng, ta nỡ

      Đến đêm, tắm rửa xong Hỉ Xuân đặc biệt nhắc nhở nàng nên thoa ít Hồi Nhan Lộ lên vết thương, để tránh sau này để lại sẹo.

      Vệ Lai đồng ý gật đầu, tự mình về giường.

      Tiểu nha đầu dọn dẹp trong chốc lát, cáo lui ra phòng bên ngoài.

      vẫn có thói quen để người khác gác đêm cho mình, cũng may tẩm cung này rất lớn, phòng ngủ gian ngoài cách xa bên trong, còn có bình phong rất lớn ngăn ra, như là có hai phòng.

      Vệ Lai cầm lọ Hồi Nhan Lộ rất quý giá trong tay, nhưng lại có ý định xoa lên người mình.

      Vệ Lai nghĩ, có sẹo cũng tốt, biết chừng tương lai có thể lấy vết sẹo này bắt Quý Mạc Trần chịu trách nhiệm với mình.

      Nghĩ đến đây, khỏi mỉm cười.

      Bỗng thấy rất nhớ người kia!

      Nhớ đến cái vẻ của lúc bị mình làm phiền muốn cười, người ôn nhã như vậy nhất định là quen với tác phong của mình, mình còn thô tục mấy lần trước mặt .

      Ai, là tội lỗi tội lỗi.

      Cứ nhớ nhung Quý Mạc Trần như vậy mà ngủ cả đêm, buổi trưa ngày hôm sau lúc Hoắc Thiên Trạm đến, hiểu.

      “Hoàng thượng!” Vệ Lai gãi gãi đầu, cố gắng nhớ xem có đoạn nào nhắc đến tên , cứ gọi hoàng thượng hoàng thượng như vậy quen được: “Ngươi đưa ta vào cung để làm gì?”

      Mới vừa nâng chén trà lên Hoắc Thiên Trạm hơi ngẩng mặt nhìn nàng, sau đó lại tự mình uống ngụm trà, lúc này mới : “Làm phi tử.”

      Vệ Lai gục gặt đầu, trong lòng thừa biết là đáp án này, nhưng…

      “Vậy sao đêm qua ngươi đến Cung Ánh Tuyền? Còn rất tự giác?”

      Hoắc Thiên Trạm hừ tiếng, liếc nàng cái.

      “Thế nào, nàng sốt ruột rồi hả?”

      “Cút ngay!” nổi điên lên , “Lão tử thấy lạ là có người đàn ông gấp như ngươi!”

      ra vẻ từ chối cho ý kiến, “Đương nhiên.” Sau đó đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn Vệ Lai hồi lâu, : “Phải chờ đến ngày nàng ta: Ánh Nhi, ta ép nàng… Ta nỡ.”

      Đối thoại giữa hai người rơi vào mắt Xuân Hỉ, hốc mắt tiểu nha đầu ươn ướt.

      Trước nay Hoàng thượng nào cũng đều có hậu cung ba nghìn mỹ nữ, nàng chưa từng chứng kiến Tiên Đế đợi vị Lam nương này như thế nào, thế nhưng Đương kim Thánh thượng có thể làm được như thế, tình như vậy cũng coi là hoàn mỹ chứ?

      Chương 96: Thái giám thần bí

      Hoắc Thiên Trạm ở lại bao lâu, hình như trong triều rất bận, mới chỉ canh giờ cũng có người tới giục hai lần.

      Vệ Lai biết làm người lãnh đạo bận rộn như vậy là rất bình thường, nhưng kỳ cũng tình nguyện tên Hoàng đế này dành nhiều thời gian chuyện với mình, có lẽ như vậy khiến mục đích của đạt được nhanh hơn: Có lẽ đến lúc đó, cần trốn, cũng có thể khiến chủ động mở miệng đuổi mình ra khỏi cung.

      “Lam nương.” thái giám trẻ tuổi cung kính cúi lưng vào, đến trước mặt nàng hành lễ, sau đó đưa vật cầm tay cho Xuân Hỉ: “Đây là cống trà năm nay, Hoàng hậu nương nương vừa sai người đưa tới cho nương.”

      Lúc , thừa dịp Xuân Hỉ xoay người đặt hộp trà lên bàn, thái giám kia mắt nháy mắt rất ràng với .

      Vệ Lai hiểu, đó là bảo Xuân Hỉ ra ngoài.

      có chút hiểu, thái giám, sao có thể to gan nháy mắt với mình?

      Nhưng nếu người ta làm vậy, tất nhiên có lý do gì đó, bất kể thế nào, nghe chút cũng hại gì.

      cũng sợ đối phương giở trò xấu, thứ nhất nơi này là hoàng cung, thái giám có lá gan lớn đến mức nào mà dám ra tay gây hại cho chủ tử? Thứ hai mình là Vệ Lai, phải Lam Ánh Nhi yếu đuối, cho dù có người ra tay với mình, mình cũng có thể vượt qua nguy hiểm.

      “Xuân Hỉ.” mở miệng , “Ngươi ngâm trà, rồi đến Ngự Thiện Phòng xem có ít điểm tâm , ta hơi đói bụng.”

      “Vâng!” Tiểu nha đầu đáp ứng ra khỏi phòng.

      Thấy người xa, Vệ Lai lúc này mới với thái giám: “ ! Thần thần bí bí, chuyện gì?”

      vừa mở miệng, đôi mắt được vẽ quét của thái giám trẻ tuổi ửng đỏ, đường đường nam nhi… À… Nửa nam nhi này rơi nước mắt ngay tại chỗ.

      Vệ Lai hết , chỉ có thói quen liệu trước nguy hiểm, nhưng ngờ đối phương lại ra tay như vậy.

      Ngồi ngẩn ra nhìn người ta khóc cả buổi, muốn mở miệng hỏi nguyên nhân thái giám sờ tay vào ngực, nhanh chóng lấy ra phong thư.

      Lúc đưa tay vào vạt áo, Vệ Lai theo bản năng tránh lui ra phía sau: Nhưng ngay sau đấy phản ứng lại bây giờ là cổ đại, dù đối phương sờ tay vào ngực, cũng thể móc ra khẩu súng được.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 97: Tần đại ca

      khỏi bi ai vì thói quen này của mình…

      “Ánh Nhi.” Thái giám nghẹn ngào đưa phong thư tới trước mặt Vệ Lai, “Đêm hôm qua nhận được thư Lão Tộc Trưởng dùng bồ câu đưa tới, muội xem chút !”

      Vệ Lai sửng sốt, gọi mình là Ánh Nhi?

      “Ngươi là ai?” Quan sát cẩn thận thái giám này lâu, cuối cùng kết luận: Bộ dáng ra cũng tệ.

      “Ánh Nhi.” Đối phương hơi ngạc nhiên, nhưng lại lập tức sầu não, “Ánh Nhi, muội nhận ra ta sao? Giọng của ta thay đổi, trang phục thay đổi, thân phận cũng thay đổi: Nhưng bề ngoài của ta thay đổi! Ta là Tần đại ca, làm sao muội có thể nhận ra ta?”

      Vệ Lai nhíu lông mày, Tần đại ca? Có quan hệ với Lam Ánh Nhi sao?

      Tự mình lắc đầu cái, sau đó : “ xin lỗi, ta kể từ sau khi Tiên Đế qua đời, bị đương kim Thái Hậu với Thái hoàng Thái hậu trói vào giá lửa nướng qua lần, sau đó có ít chuyện nhớ lắm: Ngày trước ngươi biết ta sao?”

      Thái giám ngây ra rất lâu, giống như thể chập nhận thực này: Duỗi ngón tay chỉ Vệ Lai môi giật giật nhưng thể được gì.

      “Được rồi!” Vệ Lai bất đắc dĩ, “Ngươi cũng cần quá kinh ngạc, mất trí nhớ thôi, cũng phải là chuyện mất mạng.”

      “Ánh, Ánh Nhi.” Giọng của người tự xưng là Tần đại ca run lẩy bẩy, “Muội nhớ ta sao? Chúng ta lớn lên với nhau ở thôn Như Thiên, ta lớn hơn muội bốn tuổi, muội luôn gọi ta là Tần đại ca.” Thấy Vệ Lai chậm rãi lắc đầu, như có hơi khó xử, nhưng lại : “ ra lúc muội lén chạy ra khỏi tộc bị Lão Tộc Trưởng phát rồi, bảo ta dù thế nào cũng phải theo muội, bảo vệ muội an toàn: Nhưng muội còn chưa đến được Kinh Thành bị người trong cung đưa , ta có cách nào đến gần, đành phải lặng lẽ theo sau: Sau khi muội vào cung, ta có cách vào, vừa đúng lúc trong cung chọn thái giám, ta liền ghi danh… Đáng tiếc sau khi ta vào bị đưa đến phòng tịnh thân, lúc ra khỏi đấy mới biết Tiên Đế băng hà, muội chạy ra ngoài: Ta ra ngoài được, cũng đành phải tiếp tục ở trong cung: Sau lại biết Đương Kim Thánh Thượng vẫn luôn tìm muội, lúc này mới gửi thư cho Lão Tộc Trưởng: Giờ nhận được thư hồi rồi, Ánh Nhi muội nên xem chút ! Ta phải lót bạc để được phân đến Cung Ánh Tuyền hầu hạ, về sau ở viện này muội có chuyện gọi ta, dù sao người trong nhà cũng hơn nhờ người ngoài, cũng tiện hơn.”

      Chương 98: Thư nhà

      càng , đôi mày thanh tú của Vệ Lai càng nhíu lại.

      Nàng thậm chí bắt đầu nghi ngờ giữa Lam Ánh Nhi và vị coi như là thanh mai trúc mã Tần đại ca này có phải có chút chuyện xưa , nếu người đàn ông làm sao có thể vì nữ nhân mà hy sinh lớn như thế.

      Nhưng nàng cũng nghi đối phương lừa nàng, nếu như ngay cả bị lừa hay còn biết, nàng còn làm đặc vụ làm gì?

      “Ngươi đùa gì thế!” Rốt cuộc vẫn phải hỏi ra miệng, “Vì ta, cần làm nam nhân nữa sao?”

      Tần đại ca cúi đầu, trầm mặc .

      “Ta hiểu rồi.” Vệ Lai thở dài, “ , ta đọc xong thư rồi : Lát nữa ta Xuân Hỉ đưa ngươi vào hầu hạ, có chuyện gì ngươi trực tiếp với ta, ta cuối cùng bạc đãi ngươi.”

      Đưa mắt nhìn đối phương ra, Vệ Lai lúc này mới đọc thư: Đọc những chữ tờ giấy Tuyên Thành nhăn nheo mất quá nhiều thời gian nhưng lại khiến Vệ Lai có chút hoảng hốt.

      Ánh Nhi, cha biết nên nhốt con, nên cản con tìm người của mình: Nhưng con thấy gả vào cung là chuyện tốt sao? Con cảm thấy lời hứa của nam tử kia trước tộc Nhu Thiên chúng ta khi vào cung vẫn còn tác dụng sao? Ánh Nhi đừng dại dột, hậu cung của Hoàng đế đâu chỉ hai nữ nhân, ở trong đó nhiều kẻ địch đến mức có lẽ sống đến hết đời con cũng gặp hết, tội gì phải như vậy? Ánh Nhi, con là Trưởng nữ duy nhất của tộc Nhu Thiên chúng ta, phụ thân luôn hi vọng con có thể sống tốt: phải lo lắng cho người trong tộc, thôn xóm của chúng ta dù bị cấm quân bao quanh, nhưng phụ thân tình nguyện hi sinh tánh mạng cả tộc, cũng muốn con gả cho Hoàng đế nước Thiên Sở: Ánh Nhi nhớ kỹ, con thuộc về hoàng cung.

      Hai tay cầm thư hơi run rẩy, là cảm xúc cảm động tràn đầy trong tim.

      Cảm giác là đứa con được cha mẹ thương bao nhiêu năm rồi xuất trong cuộc đời ?

      Trí nhớ hồi bé xa xôi đến mức nhớ nổi bao nhiêu, chỉ nhớ mang máng khi đó ba thích nhả khói thuốc vòng tròn trêu cười, sau đó mẹ hút thuốc tốt.

      Sau này trở thành công cụ chính trị, còn người lòng dạ suy nghĩ cho , ngay cả chính cũng để sinh mạng nhà mình ra sau gáy.

      Bây giờ cảm giác này lại trở về rồi, tốt.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 99: Ta nghĩ cách để Hoàng thượng rút quân, bảo vệ người trong tộc

      Nghe có tiếng bước chân ngoài cửa, Vệ Lai nhanh chóng nhét thư vào ống tay áo.

      Vừa ngẩng đầu, thấy Xuân Hỉ mang mâm điểm tâm vào phòng: Phía sau còn có nha hoàn khác theo bưng trà cho nàng.

      nương.” bàn điểm tâm được làm vô cùng tinh xảo đưa đến trước mặt Vệ Lai, “Ngự Thiện phòng đúng lúc vừa hấp xong, vẫn còn nóng lắm!”

      Vệ Lai gật đầu cái, suy nghĩ chút, lại :

      “Tiểu thái giám đưa trà nước vừa rồi nhìn có vẻ lanh lợi, về sau có chuyện gì bảo làm.”

      “Dạ!” Xuân Hỉ muốn nhiều, chủ tử coi trọng hạ nhân, đây vốn là chuyện bình thường.

      Vệ Lai cắn miếng điểm tâm, tiếp: “Thái giám kia tên là gì? Mới rồi cũng quên hỏi, ngươi cho gọi vào, nhìn gầy tong teo ta thưởng chút điểm tâm cho ăn.”

      nương là tốt bụng, tên là Tiểu Tần Tử, người chờ chút, nô tỳ gọi ngay.”

      Tần đại ca trở lại trong phòng lần nữa, Xuân Hỉ tự ra ngoài giao phó chuyện khác.

      Thấy trong phòng còn người nào, Vệ Lai đặt điểm tâm lên tay , giọng :

      “Từ từ ăn, ta bảo với Xuân Hỉ là thưởng ngươi điểm tâm, dầu gì cũng nên làm cho ra vẻ.”

      Tần đại ca gật đầu, cầm điểm tâm trong tay nhìn chút, nhưng vẫn thở dài rồi cắn miếng.

      “Ta ngươi nghe việc này.” Vệ Lai : “Thư ta đọc rồi, ngươi giúp ta hồi cho phụ thân, xin ông ấy hãy yên tâm, Vệ… Lam Ánh Nhi ta gả cho Hoàng đế Thiên Sở: Lúc trước lén thành thân nhưng thành, bây giờ dẫm lên vết xe đổ: Ta nghĩ cách để Hoàng thượng rút quân, bảo vệ tộc nhân an toàn.”

      Tần đại ca nhét miếng vào trong miệng, biết có mùi vị gì: Chỉ cảm thấy nữ tử cùng mình lớn lên từ thay đổi, nhưng thay đổi ở chỗ nào ra được.

      “Đúng rồi.” Vệ Lai nhìn về phía , “Hoàng thượng bây giờ có biết ngươi ? Ngươi ngươi lớn lên từ với ta, vậy nếu biết ta, có phải cũng gặp ngươi ?”

      có!” Tần đại ca lắc đầu, “Đương Kim Thánh Thượng qua thôn tộc Nhu Thiên chúng ta, mặc dù lúc ấy còn là Vương gia, nhưng phải là người mà tiểu dân sơn dã chúng ta có thể tùy tiện gặp: Ta cũng chỉ nhìn xa xa mấy lần, tuyệt đối chưa từng thấy ta.”

      Chương 100: Có người xông vào phòng tắm

      Đêm rất khuya, Vệ Lai lại ngâm mình vào suối nước nóng kia, nước chảy chậm rãi người, thoải mái khác thường.

      Cái lọ Hồi Nhan Lộ nghe rất quý giá kia được lấy làm kem dưỡng da, thoa lên mặt thơm ngát lành lạnh, là rất tốt.

      Còn vết sẹo ngực này…A, Vệ Lai cười khẽ, tốt nhất cả đời cũng đừng mất.

      Coi như thể bắt Quý Mạc Trần chịu trách nhiệm, ít nhất có thể nhắc nhở mình từng biết người như vậy: hy vọng đợi đến ngày mình già , đột nhiên quên mất Quý Mạc Trần.

      chuyện bi ai.

      Chợt nghe ngoài cửa phòng tắm ồn ào, Vệ Lai nghiêng tai nghe, loáng thoáng nghe thấy giọng Xuân Hỉ, kêu cái gì… Ngươi thể vào?

      Chẳng lẽ có người muốn xông vào phòng tắm?

      Đồng thời cũng đoán người ngoài cửa phải là vị Hoàng đế kia, nếu đúng, Xuân Hỉ tuyệt đối có gan dám cản.

      Nhưng nếu như phải Hoàng đế, vậy là ai? Bây giờ trong hoàng cung Thiên Sở, còn ai có sở thích như vậy?

      “Rầm” tiếng, cửa phòng tắm bị người bên ngoài đẩy mạnh ra.

      Nơi này sương mù dày, Vệ Lai phải cẩn thận nhìn mới thấy được người kia là nữ tử.

      Theo sát, Xuân Hỉ cũng chạy vào, vừa tiếp tục ngăn vừa : “Quý phi nương nương, Lam nương tắm, người có thể ra ngoài đợi lát , chờ nô tỳ hầu hạ nương tắm xong , được ?”

      “Cút ngay!” giọng sắc nhọn truyền tới, “Ngươi là cái thá gì, dám ở chỗ này ngăn cản bổn cung?”

      “Quý phi nương nương!” Xuân Hỉ tiếp tục , “Người tốt xấu gì cũng để nô tỳ hầu hạ nương ! Đây phải là chỗ chuyện!” Nàng biết lúc Vệ Lai tắm thích có người ở bên cạnh, ngay cả nàng cũng phải ra ngoài, huống chi là Quý phi xa lạ.

      Bốp! Người tới giáng cho Xuân Hỉ bạt tai té xuống đụng phải bàn đá bên cạnh.

      Vệ Lai thực nổi giận, người tới có lễ phép, mà bây giờ ở địa bàn của nàng lại còn ra tay đánh người của , cái này bảo làm sao chịu được?

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :