1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 83: ngày nào đó ra ngoài

      Chỉ tiếc, Lam Ánh Nhi này có phúc phận.

      chưa từng nghĩ linh hồn Lam Ánh Nhi thoát khỏi thân thể lúc nào, nhưng bây giờ nghĩ lại chắc là khi bị trói đống lửa.

      Khi tỉnh lại có thể cảm thấy thân thể hết sức yếu ớt, hơn nữa bị đốt như vậy mà có thể vượt qua cũng phải dựa vào linh hồn của Vệ Lai mình chống đỡ.

      nương!” Thấy nàng sững sờ, tiểu nha đầu lại lên tiếng gọi, “Người ngủ sao? Hoàng thượng trước khi căn dặn, người của người có thương tích, thể ngâm mình quá lâu.”

      sao!” phất tay hỏi, “ tên gì?”

      Tiểu nha đầu khom người thưa, “Nô tỳ là Xuân Hỉ!”

      “Được! Xuân Hỉ!” Vệ Lai cười cười, “ tìm cho ta bộ y phục, ta ngâm mình thêm chút nữa.”

      “Dạ! nương người nên ngâm quá lâu, Hoàng thượng …”

      “Được rồi!” muốn nghe nàng mở miệng ra là Hoàng thượng Hoàng thượng, “Ta ngâm chút là được, lấy quần áo rồi lấy luôn chút đồ ăn đến, ta đói bụng rồi!”

      Xuân Hỉ lĩnh mệnh , Vệ Lai cởi quần áo, bước lên mấy bậc thang vào hồ nước nóng, cẩn thận cố gắng để vết thương chạm vào nước.

      Suối nước nóng quả nhiên rất tốt, nhưng nàng vẫn muốn ngâm mình trong thùng gỗ ở tiểu trúc núi.

      Xuân Hỉ rất nghe lời, nhưng vẫn nhớ Sơn Linh ngày ngày cãi nhau với mình hơn.

      biết nha đầu kia chạy được xa chưa, gặp được Quý Mạc Trần chưa.

      Đến đây lâu như vậy, giờ mới biết, đất nước này tên là Thiên Sở.

      Nhưng cố gắng thế nào cũng tìm được thông tin lịch sử gì về hai chữ Thiên Sở trong ký ức.

      tự nhận kém lịch sử, đặc công của cục Quốc An từ nhận giáo dục toàn diện, bởi vì ai biết tương lai phải nhận nhiệm vụ mục tiêu là nhân vật thuộc ngành nào trong xã hội.

      Dĩ nhiên, vẫn luôn cho rằng sách sử chưa chắc đúng: Có lẽ trăm ngàn năm trước triều đại như vậy tồn tại, tuy nhiên nó để lại bất cứ tư liệu lịch sử nào cho đời sau.

      Giống như Thiên Sở bây giờ.

      Có lẽ đây chính là số mạng! Rốt cuộc vẫn phải tiến vào trung tâm của quyền lực, rốt cuộc vẫn phải đeo xiềng xích bị người ta khống chế.

      Nhưng có cách nào khác, cho dù là cổ đại truyền tin phát triển, cũng chắc cả đời có thể thoát khỏi truy tìm của Hoàng thượng.

      Thay vì cả ngày lo lắng đề phòng, bằng dứt khoát vào thế giới của , dùng rối rắm ngắn ngủi để đổi lấy cả đời tự do!

      Chương 84: Hoàng hậu tới

      Vệ Lai biết, ngày nào đó mình ra khỏi nơi này, ngày nào đó, mình trả lại hết những gì mà Lam Ánh Nhi nợ, sau đó làm chính mình trở về làm Vệ Lai!

      nương!” Xuân Hỉ ôm bộ quần áo mới tinh vào, “ nương người đừng ngâm lâu.” Vừa vừa đặt quần áo trong tay xuống bàn đá, sau đó thu dọn đồ Vệ Lai thay ra.

      “Này!” Vệ Lai vội gọi nàng lại, sau đó chỉ vào bộ quần áo trong tay nàng : “Bộ này giặt qua lần, sau đó nhất định phải hoàn hảo hư hỏng mang về cho ta, biết ?”

      Tiểu nha đầu gật đầu cái, cũng hỏi nhiều: Lúc đầu vào cung lão ma ma dạy bảo, chủ tử vĩnh viễn đúng, được hỏi chủ tử tại sao, chỉ cần phục tùng là được rồi.

      “Vâng, nương!” Xuân Hỉ hơi cúi người, “Trước tiên để nô tỳ mang bộ đồ này ra ngoài, sau đó trở lại hầu hạ nương.”

      Vệ Lai gật đầu cái, thấy nàng ta rời khỏi đây tự động đứng lên.

      Dùng tấm vải nhung đặt ở bên lau khô người, tự mình động tay mặc áo vào.

      Trời vẫn chưa sáng, mình phải tranh thủ ngủ giấc, khi tỉnh lại lần nữa, đúng lúc Xuân Hỉ mang nước rửa mặt đặt ở phòng ngoài tẩm cung.

      Xong bữa sáng, người nào đó ngồi trong phòng ngẩn người phải nghênh đón hoàng hậu nương nương, vị khách đầu tiên tới Cung Ánh Tuyền này.

      Khi hoàng hậu mặc cẩm phục cùng mấy cung nữ thái giám kèm đằng sau đến, nhận ra người con này chính là người hôm đó mình vừa tỉnh lại tới cầu tình giúp cho mình cùng Lão thái thái và ác phụ đó.

      Lúc này Vệ Lai tùy tiện ngồi bàn, tay tùy ý lật sách giải trí Xuân Hỉ vội tìm cho nàng giải buồn.

      Hoàng hậu Thuần Vu Yến thấy cảnh tượng này bước chân bỗng dừng lại.

      Vung tay lên, tất cả hạ nhân phía sau lùi hết ra ngoài, chỉ còn mình nàng đứng trong phòng hơi nhíu mày nhìn Vệ Lai.

      Xuân Hỉ cũng thức thời rời , Vệ Lai có chút bất đắc dĩ: Rốt cuộc vẫn là nữ nhân có quyền thế gần với trời, vốn là nha đầu hầu hạ mình, quay đầu lại vẫn phải nghe người ta sai bảo.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 85: Nơi “kiêu ngạo” của nữ nhân

      Thuần Vu Yến chưa từng gặp Lam Ánh Nhi trước khi nàng thành thân với Tiên đế, nhưng gương mặt này lại hề xa lạ với nàng.

      Nàng và Hoắc Thiên Trạm năm năm vợ chồng, tuy cuộc hôn nhân này hơn phân nửa là vì củng cố vững chắc cục diện chính trị, nhưng giữa hai người tuy rằng giống như keo như sơn, nhưng cũng coi như tương kính như tân.

      Chuyện về Lam Ánh Nhi, Hoắc Thiên Trạm hề giấu giếm nàng, ngay cả những bức tranh vẽ chân dung nàng ta cũng biết xem qua bao nhiêu lần.

      Ngày ấy Tiên Đế vì cưới Lam Ánh Nhi, cho nàng ta hôn lễ long trọng hơn cả lễ sắc phong hoàng hậu, nhưng tân nương lại tráo khăn cưới.

      Lại , lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lam Ánh Nhi, là ở trong tử lao của hoàng cung.

      Khi đó nàng bị coi là hung thủ sát hại Tiên Đế, Hoắc Thiên Trạm tế thiên, Thuần Vu Yến lần đầu vào tử lao nhìn nàng.

      Chỉ thấy nữ tử ngồi đất ánh mắt dại ra, hỏi bất cứ gì cũng đều .

      Nhưng xinh đẹp ấy, vẫn khiến người ta thể bỏ qua.

      Giống như tại, Lam Ánh Nhi vẫn rực rỡ như xưa, nhưng là…

      Thuần Vu Yến khỏi khẽ lắc đầu, Lam Ánh Nhi là dáng vẻ này sao?

      Cà lơ phất phơ, câu nệ tiểu tiết, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ràng là bất cần.

      Nàng hiểu, cho dù Tiên Đế qua đời được thời gian, hai người từng nhau như vậy, tại sao có thể dễ dàng quên ngay lập tức?

      “Ta nhận ra !” Vệ Lai hất cằm, hướng về phía Thuần Vu Yến : “Ngày đó hai người bọn họ muốn đốt chết ta nhưng vẫn giúp cho ta!”

      Thuần Vu Yến máy móc gật đầu, nhưng biết nên gì với nàng!

      Vệ Lai nhún nhún vai, giơ tay lên che ngực, sau đó nhảy từ bàn xuống.

      Hành động này của nàng, rốt cuộc khiến cho Thuần Vu Yến lúng túng: “Việc đó… Bổn cung… À, ta, ta bảo người gọi thái y xem vết thương cho !” Nàng biết Hoắc Thiên Trạm trước mặt Lam Ánh Nhi nhất định xưng là trẫm, coi như là ai cả đường , nàng cũng xưng ta là được rồi.

      “Ừ!” Đối với đề nghị này của ta, Vệ Lai phản đối, chỉ nhắc nhở: “Có thể tìm nữ đại phu đến ? Ta may bị thương ở chỗ “kiêu ngạo” nhất của nữ nhân, phiền tìm nữ đại phu đến đây !”

      Chương 86: Lão tử đâu phải là vợ

      “Được! Được!” Thuần Vu Yến lau mồ hôi, “Kiêu hãnh của nữ nhân?” Đây là từ gì vậy?

      Xoay người ra ngoài phòng sai bảo hạ nhân, quay về Vệ Lai ngồi vào ghế, sau đó lại chỉ bên cạnh ý bảo nàng cũng ngồi xuống.

      Thuần Vu Yến gật đầu, mặc dù có chút quen thái độ này của nàng nhưng vẫn qua ngồi xuống.

      đến chỗ này nhất định là có lời muốn với ta, dù sao lão tử cũng rất buồn bực, có người trò chuyện cũng tốt!”

      Lại nữa!

      Thuần Vu Yến rất bất đắc dĩ, từ đợt xử phạt đó nàng phát Lam Ánh Nhi luôn mở miệng ra là lão tử lão tử, như vậy đối với nương mà , là…

      tên gì vây? Ta nên xưng hô với thế nào?” Vệ Lai miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn nữ nhân trước mặt.

      biết đây là Hoàng hậu nương nương, lúc đối phương vừa đến tiếng hô tiếng quỳ đầy sân phải nghe thấy.

      Nhưng gọi Hoàng hậu nương nương khiến cảm thấy được tự nhiên, như cố ý nhắc nhở mình thời đại mà giai cấp và quyền lợi quyết định tất cả.

      “Ta tên là Thuần Vu Yến!” Nàng cười cười, “Là Hoàng hậu nước Thiên Sở, chỉ cần gọi tên ta là được rồi, những danh hiệu này, là… là để người ngoài gọi!”

      Vệ Lai nhíu mày,

      “Lão tử cũng đâu phải là vợ!”

      “…”

      “Được rồi! Bạn học Yến Yến!” Vệ Lai tự động đặt biệt danh cho đối phương, “ tìm ta có chuyện gì?”

      Vệ Lai nhận ra, Thuần Vu Yến này xấu, trước mắt có ác ý gì với mình.

      “Ta…” Trong đầu Thuần Vu Yến tự động sắp xếp lại câu chữ lần nữa, sau đó mới lại : “Ánh Nhi, trở về rồi, Hoàng thượng rất vui.”

      “Mẹ nó!” Vệ Lai trợn trắng mắt, “Đừng chuyện này nữa, cái khác !”

      “Khụ khụ!” Thuần Vu Yến bị sặc, vì vậy vội vàng nghe lời nàng đổi đề tài: “À… Ta tới, là muốn với … À, là muốn cho biết cứ yên tâm ở chỗ này, yên tâm, còn có ai muốn hại nữa: Thái hậu vì Tiên Đế băng hà nên bị kích động quá độ, bây giờ quan tâm đến chuyện hậu cung nữa rồi: Ngược lại Thái hoàng Thái hậu, haizz vốn thân thể tốt, nghe vào cung bệnh lại nặng hơn: Nhưng cũng sao, có Hoàng thượng ở đây, cho dù trong lòng lão nhân gia thoải mái, cũng gây khó dễ gì cho đâu.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 87: Cứ coi như ta nổi giận , có thể thay đổi được gì

      “Thôi !” Vệ Lai ra dấu phất tay, “Lằng nhằng quá! Yến Yến, có thể cho ta biết, Thái hậu hay Thái hoàng Thái hậu gì đấy, là sao?”

      Thuần Vu Yến hơi sửng sốt, ngay sau đó nghĩ có thể là do nàng vừa vào cung xảy ra chính biến nên mới biết chuyện trong cung: Vì vậy cẩn thận :

      “Sau khi Tiên Đế qua đời, Hoàng hậu của được tôn là Thái hậu: Mà Thái hậu trước đó chính là đương kim Thái hoàng Thái hậu.”

      Vệ Lai gật gặt đầu tỏ vẻ như có thể hiểu, Thuần Vu Yến thấy nàng có thể hiểu mình gì, trong lòng vui mừng, vội vàng tiếp:

      “Ánh Nhi, xem như ta cầu xin , hãy ở lại trong cung ! Hoàng thượng rất thích , chúng ta là vợ chồng năm năm, tuy rằng ngày trước trong phủ Trạm Vương cũng có trắc phi, thị thiếp, nhưng ta chưa từng thấy người thích ai như thích : Ta lừa đâu, từ lúc nghe Tiên Đế muốn kết hôn đưa vào cung, người như thay đổi hẳn vậy, cả ngày nhìn ngắm bức tranh vẽ có dáng dấp y hệt như : Ta…”

      “Bộ biết ghen sao?” Vệ Lai rất khó lý giải được thái độ tại của Thuần Vu Yến này, người phụ nữ có thể vì người đàn ông làm được những thứ này, đây coi như là ? Hay là ?

      “Hả?” Đối phương ngơ ngác hiểu.

      Nàng lại giải thích: “ thấy tức giận sao? Người của mình người phụ nữ khác, vẫn còn tới giúp thuyết phục người kia ở lại? biết nếu ta ở lại, rất có thể phải chia sẻ cho người khác sao?”

      “Ồ! Ra là vậy!” Thuần Vu Yến cười cười, dường như nàng hỏi vấn đề nên hỏi, “Ánh Nhi là khờ, ta tức giận làm gì? Dù vẫn có người khác! Trước kia ta là chính phi Trạm Vương, phải rٮg lượng, thể tức giận: Hôm nay, ta là Hoàng hậu rồi, càng thể so đo những chuyện này: Hoàng gia phải khai chi tán diệp, Hoàng đế phải tuyển hậu cung, đây là quy củ trăm ngàn năm qua, dù ta tức giận cũng đâu thay đổi được gì?”

      Nàng câu này thờ ơ, nhưng đau khổ trong mắt lại bị Vệ Lai nhìn thấy.

      Theo bản năng đưa tay ra chạm vào mặt nàng khiến Thuần Vu Yến sợ hết hồn: Vệ Lai lại cười : “ còn trẻ tuổi như thế, nên làm Hoàng hậu, còn trẻ như vậy, tội gì giao cuộc đời mình cho người có 3000 người đàn bà bu quanh!”

      Chương 88: Chuyện lúc trước

      Thuần Vu Yến lại sửng sốt, lời Vệ Lai làm nàng phản ứng lại được.

      Cho tới bây giờ chưa từng có ai với nàng như vậy, ngày trước ở nhà, phụ thân : Đương Kim Thánh Thượng chỉ có hai đứa con, là Trạm Vương, là Lăng Vương: Tuy Lăng Vương là con trưởng, cơ hội thừa kế ngôi vị Hoàng đế lớn hơn: Nhưng Trạm Vương gia đến lúc đó là hoàng đệ duy nhất, gả đến Trạm Vương phủ, Thuần Vu gia chúng ta còn có nơi mà dựa vào.

      Mẫu thân : Nữ nhân cả đời này phải đều dựa dẫm sao, lấy quyền thế trong triều của cha con, con gả là chính phi Vương gia, cả đời này cần lo buồn.

      Khi đó nàng mới 16 tuổi, bằng tuổi Lam Ánh Nhi bây giờ: Trong thâm tâm nữ tử ra cổng trước bước cổng trong, nàng chưa từng trải nhiều đời, vì vậy kiên định cho rằng cha mẹ rất là đúng.

      Năm đó, thuận lợi vui vẻ gả vào Trạm Vương phủ, khi Hoắc Thiên Trạm đẩy khăn hỉ của nàng lên, nàng nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lạnh lùng có chút biểu cảm, nhưng lại đẹp đến mức khiến mắt nàng thể nhìn sang chỗ khác được.

      Nàng cứ như vậy, mà , lại chỉ với nàng: Nếu đến đây rồi, ta đối xử tử tế với nàng là được.

      “Ta hĩ tới đó.” Thuần Vu Yến lòng, “Hôn của nữ nhân nghe theo lời cha mẹ, lời bà mai, đâu có được tự mình lựa chọn.”

      Vệ Lai từ chối cho ý kiến, lễ giáo phong kiến nặng nề áp đặt lên người ta, phải vài ba lời của nàng là có thể xoay chuyển được.

      “Ánh Nhi!” Trò chuyện nhiều, lúc ban đầu Thuần Vu Yến có hơi lo lắng cũng dần dần giảm ít , “Ánh Nhi, xin lỗi, khi đó Hoàng thượng Tế Thiên căn dặn ta bảo vệ : Nhưng ta lại bất lực, có Thái hoàng Thái hậu cùng Thái hậu ở đó, ta có liều mạng cầu xin, cũng vô ích: đừng hận ta, cũng đừng hận họ: Trượng phu và nhi tử của họ qua đời, họ nhất thời tức giận, cũng là… cũng là quá khứ rồi.”

      Vệ Lai khịt khịt mũi, chẳng để ý gì lắm đến đoạn trí nhớ trước kia, dù sao đối với , chết cháy chính là Lam Ánh Nhi: Chỉ cần từ nay về sau tìm Vệ Lai mình gây phiền phức, cũng muốn dây dưa vào chuyện cũ.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 89: dạo trong cung

      “Hoàng thượng lên triều, chắc cũng sắp bãi triều rồi!” Thuần Vu Yến vừa vừa đứng dậy, “Ánh Nhi, ta ở Cung Đông Hoa, bọn hạ nhân cũng biết: có chuyện gì cứ đến đó tìm ta, có cần gì cũng có thể tới tìm ta: yên tâm, ta đối xử tệ với !”

      Vệ Lai cười khổ, cảm thấy Thuần Vu Yến này như đến phát biểu quyết tâm với mình.

      “Ta biết rồi!” Vệ Lai gật đầu, “Cám ơn !”

      “Vậy ta trước, lát nữa Hoàng thượng chắc chắn trở lại chuyện với , ta ở đây tiện: Ta sai người gọi thái y rồi, nữ thái y có trong cung nhưng ở trong phủ Trạm Vương hồi trước, bao lâu nữa vào cung.”

      Đưa mắt nhìn Thuần Vu Yến Ly mở cửa, chỉ chốc lát sau Hỉ Xuân bước vào phòng.

      nương sao tiễn Hoàng hậu nương nương?” Tiểu nha đầu hiểu thái độ của Lam Ánh Nhi, lại càng hiểu thái độ của Hoàng hậu: Nàng biết con đường nữ nhân phải sau khi được đưa vào hậu cung, dù bây giờ còn gọi là nương nhưng chưa biết chừng sáng sớm mai chính là chủ tử nương nương rồi: Lúc này Hoàng hậu đến phải tìm nàng gây phiền phức chứ?

      “Yến Yến là đồng chí tốt!” Vệ Lai tự mình thầm, để ý đến lời Xuân Hỉ, biết nữ đại phu kia chưa vào cung, vì vậy đứng lên, : “Theo ta dạo trong cung chút ! Ta chưa thăm thú được gì!”

      Xuân Hỉ gật đầu: “Vâng! Nô tỳ lấy áo choàng cho người, trời rét bên ngoài gió lớn lắm!”

      Tâm trạng Vệ Lai hôm nay tốt lắm, từ lúc vào hoàng cung này, tâm tình của vẫn luôn tốt.

      Trong lòng có chuyện, cũng muốn giống như kiếp trước ngày ngày đeo mặt nạ ngụy trang, cho nên bây giờ thể lên mặt.

      dạo trong cung, ra chỉ là muốn làm quen với nơi này chút: vẫn cho rằng có ngày mình ra khỏi nơi này, là trốn khỏi nơi này: Như vậy nếu muốn chạy trốn, dĩ nhiên là chuẩn bị càng sớm càng tốt.

      Trong suy nghĩ của Xuân Hỉ, là con chỉ dạo vườn hoa quanh bờ hồ, hoặc cùng lắm là men theo con đường dạo chút.

      Nhưng ngờ Vệ Lai lại dẫn nàng ra phí sau Cung Ánh Tuyền, toàn là những nơi có phong cảnh nhưng lại có vài chỗ để ấn nấp.

      Chương 90: Từ Đường thờ Tiên Đế

      Tiểu nha đầu vò đầu, vị Lam nương này có sở thích rất đặc biệt!

      Vệ Lai có thời gian suy đoán nàng ta suy nghĩ cái gì, chỉ theo năng lực phân biệt của mình thăm dò ràng mấy con đường từ cung Ánh Tuyền.

      Thử hai đường, thông.

      Quay về, thử hai đường nữa, cũng thông.

      Cuối cùng khi đến con đường cong cong Xuân Hỉ thấy khó chịu, nhàng kéo nàng: “ nương!”

      “Hả?” Nàng quay đầu lại, ngay sau đó lập tức nghĩ ra cách mình dạo có hơi kỳ lạ, vì vậy cười xấu hổ, “Ha ha, có gì, lão tử… Ta, ta thích đường !”

      Tiểu nha đầu cúi đầu , thấy nàng còn muốn về phía trước, khỏi giọng : “ nương, đừng nữa, chúng ta trở về tẩm cung !”

      Vệ Lai quay đầu lại, nhìn nàng có ý muốn hỏi.

      Tiểu nha đầu càng cúi đầu thấp hơn.

      “Bỏ !” phất tay, “Nếu như muốn , vậy đợi ở đây, tự ta được rồi.”

      được, được!” Xuân Hỉ đuổi theo nàng, “ nương người hiểu lầm rồi, Xuân Hỉ là vì người, con đường này về phía trước là…Chính là gian Từ Đường : Thái hậu nương nương đặt bài vị Tiên đế ở trong đó…”

      Giọng càng ngày càng , Vệ Lai vất vả mới nghe ra được, nhưng lại có chút hiểu.

      “Bài vị của liên quan cái rắm gì đến lão tử? Chỗ kia giới nghiêm sao? Ta…”

      Rốt cuộc nữa, xấu hổ nghĩ đến thân phận của Lam Ánh Nhi.

      Tân phi tử của Tiên Đế… Tên gì nhỉ? Lam phi đúng ?

      Haizz!

      sao!” lúc lắc đầu, “Ta xem chút thôi, dù thế nào Lam Ánh Nhi cũng quen biết ngài, nên thăm chút.”

      Hai người cùng , Vệ Lai tính cũng đại khái phải năm sáu phút, quả nhiên gian Tứ Hợp Viện như Từ Đường ra trước mặt.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 91: Phản ứng của Lam Ánh Nhi

      “Chính là chỗ này sao?” chỉ vào phía trước hỏi.

      “Bẩm nương, đúng vậy!”

      “Ừ!” Vệ Lai cười khẽ, ngay sau đó hít sâu, “ chờ ở chỗ này, tự ta vào.”

      nương!” Xuân Hỉ vẫn thấy hơi lo lắng, “Người…: sao chứ?”

      có chuyện gì chứ?” hỏi ngược lại, “ cái bài vị thôi mà, ta chỉ xem chút: yên tâm, ta vẫn chưa có ngốc đến mức vì người đàn ông mà tìm cái chết đâu.”

      Dứt lời, để ý Xuân Hỉ nữa, lững thững mình đến trước cửa viện.

      Trong Từ Đường có hai thái giám trông coi, vừa thấy người đến, lập tức lên phía trước cùng giơ tay cản lại: Xuân Hỉ đứng ở sau lại vội vàng chạy nhanh đến chỗ bọn họ :

      “Vị này là Lam nương, Hoàng thượng vừa mới nhận vào cung, Hoàng thượng phân phó, bất kì kẻ nào cũng được vô lễ với nương.”

      Hai thái giám biết Xuân Hỉ, biết nàng theo Đương Kim Thánh Thượng từ Trạm Vương phủ: Lúc này nghe Xuân Hỉ như vậy ngăn nữa, đưa tay giúp Vệ Lai mở cửa.

      “Đưa ta nhìn bài vị Tiên Đế !” Vừa bước vào viện này, tâm trạng Vệ Lai bỗng nặng nề hơn: Như có thứ gì đó nặng trĩu chèn ép lên tim, rất buồn, rất đau, xua thế nào cũng được.

      Theo bản năng giơ tay xoa xoa nơi miệng vết thương đau nhói, nỗi u ám kia cũng tan ít.

      Thần trí lập tức khôi phục như cũ, có chút rung động, sững sờ lâu sau đó mới hiểu, hẳn là cảm giác của Lam Ánh Nhi!

      Tựa như lần đầu tiên nhìn thấy vị đương kim Hoàng đế kia, cũng có cảm giác rất kỳ lạ.

      Nhưng khác tại, chủ vị thờ Từ Đường kia chính là người Lam Ánh Nhi , thậm chí trước đó lâu ta còn lên kiệu hoa gả cho .

      Họ nhau đến cỡ nào? người còn sống sờ sờ biến thành bài vị ở nơi lạnh lẽo này, dù linh hồn Lam Ánh Nhi ở đây, thế nhưng cơ thể này vẫn tự nhiên có phản ứng.

      giương mắt nhìn bài vị kia, lại lập tức nhắm hai mắt lại.

      Đáng chết!

      Vệ Lai trong lòng thầm mắng.

      ngờ mình lại muốn khóc.

      cố gắng kiềm chế để cơ thể Lam Ánh Nhi bình tĩnh lại, sau đó theo bản năng mở miệng, mang giọng cầu xin: “Ánh Nhi, phải tỉnh táo lại: chết, cũng chết, nếu muốn tìm , muốn tưởng nhớ về , cũng phải là ở nơi này: xem, giờ ta thay thế linh hồn của tới thế giới này, chừng các người cũng có thể đến thế giới khác tiếp tục nhau: Ánh Nhi, tỉnh táo lại chút.”

      Chương 92: Hoắc Thiên Lăng

      Vệ Lai dám chỉ lên trời thề, cả đời chưa từng chuyện dịu dàng như vậy: Kể cả với người thanh nhã như Quý Mạc Trần cũng chưa bao giờ nh뮠nại như thế.

      Nhưng lúc này, lại như dỗ đứa trẻ làm nũng, dùng hết tính nhẫn nại và che chở.

      Tiếc rằng, hồn của Lam Ánh Nhi sớm có ở đây, dù thế nào khuyên thế nào cũng chỉ phí công.

      Vệ Lai còn cách nào khác đành phải hít sâu hơi, cố gắng tập trung tinh lực của mình cứng rắn ép phản ứng này của Lam Ánh Nhi xuống.

      Nhìn linh vị kia lần nữa, phía sau chuỗi danh hiệu rất dài là ba chữ: Hoắc Thiên Lăng!

      “Hóa ra là họ Hoắc.” thầm, lại nghĩ đến tên Hoàng đế kia, nghĩ đến, cũng tên là Hoắc Thiên gì đấy!

      “À phải!” gật gật đầu, nhìn về phía bài vị Hoắc Thiên Lăng, giống như chuyện với người sống: “Là Hoắc Thiên Lăng đúng ! đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể gặp mặt bằng cách này: Nhưng xin ngươi nhìn cho , đứng trước mặt ngươi chính là Vệ Lai, phải Lam Ánh Nhi: Ta biết giữa Lam Ánh Nhi và ngươi với đệ đệ ngươi rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì, nhưng giờ để lại cục diện rối rắm thể này làm ta nhức đầu.”

      Theo bản năng cúi đầu, Vệ Lai cảm giác hình như mình điên rồi, lại nhiều với bài vị sống như vậy.

      Thế nhưng những lời này thể trước mặt người khác, chỉ có – Hoắc Thiên Lăng – trong ba người trong cuộc, có thể khiến bận tâm gì mà hết ra.

      nghĩ, nếu mấy câu này với tên Hoàng thượng còn sống kia, chắc nghĩ mình điên rồi, hoặc giận dữ, sau đó cãi nhau trận ầm ỹ với mình.

      Tuy mình thích vị Hoàng đế kia nhưng cũng đến mức ghét.

      Vệ Lai nhận ra, thực rất Lam Ánh Nhi, là lòng.

      muốn cãi nhau với : Vào trong cung này là vì muốn hoàn toàn quên Lam Ánh Nhi, sau đó mới có thể sống yên ổn: Nhưng nếu như cãi nhau là cách tốt, cũng bỏ qua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :