1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 73: Thả Sơn Linh (2)

      Đúng lúc quay đầu lại, thấy tiểu nha đầu kia nhìn bức họa nhăn mày, sau đó có vẻ như muốn hỏi thị vệ kia, rồi lại thôi xoay người rời .

      Đới Tiềm biết nha đầu kia chắc chắn có quen biết với Lam Ánh Nhi, vì thế mới ngầm điều binh, bám theo đến đây.

      ra có phần lớn cấm quân đều vẫn ở trong núi này, bởi vì Hoắc Thiên Trạm cảm thấy nàng chạy ra khỏi đỉnh núi này, vì vậy liền giữ lại rất nhiều tướng sĩ ở chỗ này coi giữ. Đới Tiềm chỉ dẫn theo mười mấy người xa xa theo Sơn Linh, sau khi vào trong núi mới đưa binh vào chỗ kín đáo, triệu tập cấm quân gần đấy lên.

      Có thể ở được chỗ này nhất định phải người thường. rất muốn mang Sơn Linh và chủ nhân của nàng về hoàng cung giao cho Hoàng thượng, nhưng nhìn đến ánh mắt sắc bén của Vệ Lai, lập tức bỏ ngay ý định này.

      “Được!” khom người, “Chỉ cần nương chịu cùng thuộc hạ trở về, tất cả đều nghe theo nương!”

      Bỏ , thêm chuyện chi bằng bớt chuyện!

      Nàng có thể đồng ý hồi cung, thế này đủ để cho lập được công lớn trước mặt Hoàng thượng rồi, cần thiết vì người khác mà phá hỏng phần thành công mỹ mãn này nữa.

      “Người đâu!” Đới Tiềm vung tay lên, “Chuẩn bị ngựa cho vị nương này rời !”

      “Ta có ngựa!” Sơn Linh dậm mạnh chân hung hăng trừng mắt liếc Vệ Lai xong rồi nhanh chóng rời .

      Lúc xoay người lên ngựa, trong đầu chợt nhớ lại hình ảnh. Nàng phụng mệnh Quý Mạc Trần thăm dò thân phận của Vệ Lai, nhưng hết thành Sở Đô cũng thăm dò được gì.

      Sau lại mua hương nến, ngang qua tiệm mì , đụng phải người, bức tranh rơi từ tay người đó ra, trong tranh ràng là Vệ Lai.

      Lúc ấy nàng hơi sửng sốt, còn muốn chuyện với người kia, nhưng lập tức phản ứng lại, liền nhanh chóng rời . . . . . .

      Khi đó nàng nghĩ đây là bức vẽ rơi từ người của quan sai, như vậy thân phận của Vệ Lai hoặc là phạm nhân trốn tù, hoặc là có quan hệ gì với quan gia.

      Nàng muốn lập tức trở về cho Quý Mạc Trần biết, lại ngờ mình là người dẫn đường cho đám quan binh này.

      Chương 74: Trông cậy vào Vệ Lai

      Tiểu nha đầu giận đến muốn khóc, ngờ mình mang tai họa đến cho Vệ Lai.

      Dù Vệ Lai ngoài miệng nghi ngờ nàng, còn cả những câu dễ nghe nữa: Nhưng cho cùng, cũng là vì để những người đó có thể thả mình thôi.

      Có nước mắt rơi xuống, nàng lau, cứ như vậy mà đón gió để chúng nó tự khô .

      Nàng cảm thấy cảm giác lạnh lẽo mặt này có thể khiến mình tỉnh táo hơn.

      Trải qua mấy ngày nay, mặc dù ngày ngày cãi nhau với Vệ Lai, cũng vì nàng luôn quấn lấy Quý Mạc Trần mà trong lòng thoải mái.

      Nhưng nàng nhận ra Vệ Lai xấu.

      Đặc biệt là hôm nay, nếu như Vệ Lai muốn liều chết chống cự, đương nhiên nàng cũng xung phong liều chết ra ngoài.

      Lớp lớp cấm vệ ở phía trước, hai người phải chết là điều thể nghi ngờ.

      tại, tương đương với Vệ Lai dùng tự do của nàng để đổi lại tính mạng của mình, nàng nghe được mấy chữ Vệ Lai nhấn mạnh kia, cũng biết tính nghiêm trọng trong đó.

      Hoàng cung là nơi thế nào Sơn Linh rất , như vậy, điều duy nhất phải làm chính là nhanh chóng trở về nơi đó, mang chuyện mà nàng còn chưa kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho Quý Mặc Trần.

      Mắt nhìn thấy ngựa của Sơn Linh chạy càng xa, Vệ Lai lơ đãng đứng ở góc khuất.

      đến kỳ lạ, thân là đặc công đoạt mệnh bị người ta nghĩ là máu lạnh vô tình, sau khi trở về cổ đại lại còn làm chuyện tốt!

      Chẳng qua nếu như lòng, mình làm chuyện tốt này ra vẫn còn có chút tư lợi riêng.

      hy vọng Sơn Linh có thể trở lại bên cạnh Quý Mạc Trần, muốn tiểu nha đầu có thể hết mọi chuyện xảy ra ở đây cho Quý Mạc Trần, còn hy vọng…Quý Mạc Trần có thể nghĩ ra cách nào đấy cứu mình.

      “Lam nương!” Đới Tiềm nghiêng người nhường đường, “Mời nương lên xe!”

      Vệ Lai giơ tay lên ném cục đá ngắm nghía trong tay , sau đó ngoan ngoãn ra ngoài phòng, an phận ngồi lên chiếc xe ngựa.

      Bánh xe chuyển động là lúc chợt cảm thấy mình làm như vậy rất đúng, cho dù thế nào, Lam Ánh Nhi rốt cuộc là ai, hoàng cung này có bí mật gì dù sao cũng phải làm sáng tỏ.

      Bằng trong lòng luôn có dây lạt vô hình buộc chặt bứt đứt, cả đời được thoải mái.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 75: Sao đây, các ngươi còn muốn cướp sắc ư…

      Dĩ nhiên…

      Vệ Lai ngã ngửa người về phía sau, tựa vào thành xe ngựa.

      Cái tên Vương gia bây giờ thành Hoàng thượng kia, hại mình bị thương nặng như vậy ít nhất cũng phải trả lại cái tát mới đúng!

      “Haizz!” than , ngờ thân thể này mệnh còn mang hoa đào, hơn nữa hoa đào này hóa ra còn mọc người Hoàng thượng.

      hiểu, đây phải là phúc mà ngược lại chính là họa.

      Đời trước ngủ nằm mơ cũng muốn chạy trốn khỏi trung tâm chính trị, ngờ trọng sinh lại vẫn theo đường cũ.

      có tâm trạng nhìn phong cảnh ngoài xe ngựa, xốc nảy lâu như vậy, vết thương ngực sớm đau đến run lên.

      Nhưng giờ Vệ Lai lại thấy có sẹo cũng tồi, có lẽ tương lai đây chính là cái cớ để bám lấy Quý Mạc Trần…

      Dĩ nhiên, phải có cơ hội gặp lại cái người thanh nhã đấy .

      ***

      Cũng biết được bao xa, rung rung lắc lắc, dần dần trời cũng tối.

      Xe ngựa chợt dừng lại, nghĩ là đến nơi rồi, tự vén rè cửa lên nhìn ra ngoài, đập vào mắt mình lại là vùng đất hoang vu!

      “Sao tiếp?” cất tiếng hỏi.

      Đới Tiềm đến chỗ nàng đáp: “ nương đừng nóng vội, chờ trời trễ hơn chút, tốt nhất là chờ đến đêm chúng ta hãy vào kinh.”

      “Ha…!” Vệ Lai lập tức vui vẻ, rồi hét với Đới Tiềm gần lại: “Sao đây? Các ngươi còn muốn cướp sắc à?”

      Đới Tiềm chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, có muốn cũng có gan làm! Ai dám cướp ? muốn sống nữa sao?

      nương đùa!” vừa lau mồ hôi vừa : “Thái hoàng Thái hậu gần đây thân thể tốt, Hoàng thượng phân phó thuộc hạ đưa nương vào cung muộn hơn chút, đỡ chọc lão nhân gia tức giận: Đến lúc đó lỡ như có tranh chấp với nương, ầm ỹ khiến tất cả mọi người thoải mái.”

      “Mẹ nó!” Vệ Lai cười khổ, ngay sau đó hung hăng giơ ngón giữa ra với trung, nghiêng đầu, khách khí với Đới Tiềm: “Hành động này của Hoàng thượng các ngươi, lão tử khinh bỉ!”

      Gáy Đới Tiềm lại thêm lớp mồ hôi lạnh, xoay người, đối với hành vi này của Vệ Lai, — Lựa chọn thèm để ý!

      Chương 76: Lão tử bảo với hoàng thượng biến ngươi thành thái giám

      “Này!” Thấy họ để ý đến mình, Vệ Lai cũng mặc kệ, “Ngươi lên xe , chuyện với lão tử!”

      Đới Tiềm hơi run rẩy, theo bản năng quay người lại, sau đó lại lùi hai bước.

      Vệ Lai trợn mắt, “Sợ lão tử ăn thịt ngươi sao?”

      , !” Đối phương liều mạng lắc đầu, “ nương, Đới Tiềm là hạ nhân, là nô tài, sao có thể ngồi cùng xe ngựa với nương được!”

      “Vậy ta có chuyện cần hỏi ngươi làm thế nào bây giờ?”

      “Thuộc hạ đứng ở đây, nương có lời cứ hỏi, Đới Tiềm nhất định biết gì nấy, hết!”

      Vệ Lai nghe vậy buồn cười, nhìn Đới Tiềm có vẻ căng thẳng, cũng làm khó nữa, chỉ hỏi: “Trước kia ta với Hoàng thượng các ngươi là tình…À, là quan hệ như thế nào?”

      Đới Tiềm vò đầu, đây là vấn đề gì vậy?

      Vệ Lai cảm thấykhi nhìn mình có hơi giống nhìn kẻ ngu ngốc, lập tức bỏ qua…

      “Lão tử hỏi ngươi đó! Vừa rồi ngươi cam đoan rồi cơ mà?”

      Đới Tiềm gật đầu: “Thưa nương, người là Lam phi nương nương được Tiên Đế cưới, nhưng vào ngày cưới Tiên Đế băng hà: Tiên Đế có con, chỉ có đệ đệ, vậy nên Thái hoàng Thái hậu làm chủ đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho đương kim thánh thượng: Về phần người và Hoàng thượng, hai người…Hai người…Hây da nương à! Xin đấy, đừng đừng lấy thuộc hạ ra đùa giỡn nữa! Những chuyện này đều là người tự biết, sao còn hỏi thuộc hạ!”

      Vệ Lai lúc này hết đường rồi, con mẹ nó quan hệ gì phức tạp vậy? Tình tiết máu chó như thế sao lại bắt mình gánh lấy?

      hay giả vậy?” Thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

      Đới Tiềm lựa chọn nhìn, liền ôm quyền bỏ luôn.

      Vệ Lai nhe răng, hétl ên giận dữ…”Ngươi nha, nếu dám chỉnh lão tử, lão tử nhờ Hoàng thượng biến ngươi thành thái giám!”

      Đới Tiềm trốn nhanh hơn, mơ hồ có nghe được người bên cạnh kìm được phụt cười, mặt đỏ ửng.

      quyết định, đưa nương Lam Ánh Nhi này về hoàng cung an toàn xong, nếu có thể, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại nàng ta nữa!

      Vệ Lai lại lùi vào trong xe, rèm cửa ngăn cách thế giới bên ngoài, yên tĩnh được khắc, vẫn thấy phiền chán nhăn mày lại.

      Chuyện muốn nhìn thấy nhất xảy ra.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 77: Khắp thiên hạ đều là Vương thổ

      Cả đời này ghét nhất nhân vật có quan hệ quá phức tạp, đây là tật xấu kể từ khi vào cục Quốc An bị giáo dục mạnh mẽ về quan hệ giữa chính khách các quốc gia thế giới.

      Cả đời này ghét nhất nợ người ta, đặc biệt là tình cảm.

      ra Vệ Lai cũng hiểu lắm về tình , là đặc công, có quyền đương, cũng có can đảm mà động tình.

      Nhưng khi sắp chết nhìn thấy giọt nước mắt trong mắt đặc vụ Higor chảy ra, đoán có lẽ đây chính là cái giá phải trả khi động lòng!

      Đới Tiềm có lý do gì mà lừa , có lẽ chuyện này cũng phải là bí mật gì, bằng cũng ra dễ dàng như vậy.

      Như vậy, thân thể này từng được hai huynh đệ , sau đó ta quyết định lấy người : Nhưng ngày kết hôn đó ta chết, vì vậy bây giờ người em muốn giữ ta ở bên mình.

      giờ biết cả rồi, vậy có còn cần thiết về cung với Đới Tiềm nữa đây?

      Vệ Lai chú ý đường cấm quân rút ít, giờ bảo vệ chiếc xe ngựa này còn khoảng 100 người: Nếu muốn bỏ chạy ra cũng rất dễ dàng.

      Lại đẩy rèm xe nhìn ra ngoài, cân nhắc lúc lâu, cuối cùng vẫn đặt tay xuống.

      Bỏ , thay vì cứ trốn tránh như vậy bằng tự mình đối mặt giải quyết mọi chuyện cho ràng: Mặc dù vẫn chắc chắn có thể giải quyết được chuyện này , nhưng ít nhất Vệ Lai hiểu, bỏ trốn, tuyệt đối phải là cách tốt.

      Đối phương là Hoàng thượng, toàn bộ thiên hạ này là Vương thổ của , mình có thể trốn đâu?

      Tiểu trúc trong núi bí ấn như vậy, vừa quay đầu lại phải bị người ta tìm đến cửa rồi đấy sao?

      Lại , tuy để ý đến những người trong tộc bị khống chế, nhưng dù sao cũng là người thân của Lam Ánh Nhi: Kiếp trước của Vệ Lai mình sát nghiệt quá nặng, kiếp này chỉ muốn bình yên cả đời.

      nương!” Bên ngoài giọng Đới Tiềm vang lên, “Đến giờ rồi, chúng ta vào cung thôi.”

      lên tiếng, có thể cái gì đây? Ngay cả khinh bỉ cơ bản nhất cũng thấy phiền.

      Xe ngựa cuối cùng lại lên đường lần nữa, phương tiện lại nguyên thủy có thiết bị giảm xóc rung lắc dữ dội: Rất may Vệ Lai bị say xe, bằng chịu nổi cho đến hết con đường này.

      Chương 78: Trẫm đợi nàng lâu rồi

      Đến hoàng cung xe ngựa chậm rãi vào cửa thiên môn .

      Mới vừa qua cửa chưa được bao lâu dừng lại, sau đó nghe thấy giọng cung kính của Đới Tiềm vang lên bên ngoài: “Thuộc hạ khấu kiến Hoàng thượng!”

      Sau đó có tiếng động nào nữa. Chờ lát sau, mành cửa xe bị người ta đẩy từ bên ngoài vào, Đới Tiềm đứng trước, ra dấu tay mời nàng xuống đồng thời giọng : “ nương, Hoàng thượng tự mình đến đón người!”

      Vệ Lai nhíu mày, nhìn theo hướng ngón tay , quả nhiên nam tử lâu trước đây từng đuổi theo mình vào tận trong núi đứng khoanh tay cách đó xa.

      Đây là lần thứ hai nhìn thấy Hoắc Thiên Trạm, giống lần trước, lúc này Hoắc Thiên Trạm mặc long bào vàng tươi, vẻ oai hùng lại thêm mấy phần khí phách ai bì nổi.

      thể thừa nhận, khí thế của người này hết sức mạnh mẽ, mạnh đến mức dường như làm dám nhìn thẳng vào mắt .

      Ngay lúc còn ngây người Hoắc Thiên Trạm bước lên phía trước.

      Đới Tiềm biết điều vừa lui ra, liền duỗi tay vào trong xe, sau đó thở dài giọng : “Trẫm đợi nàng lâu rồi, xuống đây !”

      “Ồ!” Vệ Lai nhún vai, để ý tới bàn tay duỗi ra của , tự đứng lên nhảy xuống xe, “Hoàng đế đại giá tới nơi này tiếp đón, đúng là uất ức cho người rồi!”

      Trong lời mang theo vẻ châm chọc khiêu khích, Hoắc Thiên Trạm nhíu lại hàng mày kiếm nhưng bao lâu lại giãn ra.

      vung tay lên đuổi hết mọi người xung quanh, khi khoảng đất trống này chỉ còn hai người họ Hoắc Thiên Trạm lúc này mới cẩn thận quan sát người con đứng trước mắt mình.

      Gương mặt này biết ra trong giấc mơ của biết bao nhiêu lần, thậm chí còn có bức họa tự tay vẽ giấu trong thư phòng Trạm Vương phủ ngày trước.

      Khi đó nàng là người con mà hoàng huynh thích, cũng rất muốn nàng nhưng chỉ có thể giấu điều đó ở trong lòng, ngay cả bức họa kia cũng dám để lộ ra ngoài.

      Cuối cùng giữa hai người họ còn chướng ngại nào nữa, tuy ca ca mất khiến đau lòng thời gian, thậm chí cảm thấy nếu như dùng tình cảm của bọn họ để đổi được mạng của hoàng huynh cũng đáng giá.

      Nhưng dù sao người rồi, thể nào bỏ qua cơ hội ở bên Lam Ánh Nhi nữa.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 79: Chỉ có gả cho ta, nàng mới có thể có được hạnh phúc

      Nhưng… Hoắc Thiên Trạm khỏi lắc đầu.

      Tại sao người con này chỉ trong chớp mắt như biến thành người khác?

      Cũng là gương mặt tuyệt mỹ kia, nhưng giống như giấu linh hồn khác.

      hiểu cũng đoán ra.

      Nhưng nàng vẫn là Lam Ánh Nhi…

      xin lỗi!” Cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải thốt ra câu như vậy: cứ nghĩ là nàng giận dỗi , vẫn chưa tỉnh lại từ bóng ma Tiên Đế qua đời: Lam Ánh Nhi bây giờ là bị kích thích quá lớn nên mới thay đổi.

      “Ánh Nhi!” gọi nàng, “Đừng trách ta!” Lời từ “Trẫm” biến thành “Ta”, “Ta biết nàng bị thương rất nặng, nhưng người bắn trúng nàng ngày đó phải là ta phái tới, nàng phải tin ta! Tìm nàng hơn mười ngày qua, đến hôm nay mới có tin tức của nàng, ta…”

      “Xuỵt!” Người con trước mặt đột nhiên giơ ngón trỏ lên bên môi, làm động tác đừng lên tiếng, rồi sau đó dùng giọng nhất : “ giọng dùm chút! Cẩn thận bà mẹ chồng độc ác với vị đại tỷ tỷ kia nghe được lại làm phiền người! Nếu tất cả họ đều bị đánh thức, vậy ý đồ người để ta nửa đêm canh ba vào cung uổng phí mất!”

      Hoắc Thiên Trạm sửng sốt, lập tức : “ thể gạt được họ đâu! Ta chỉ muốn hậu cung đêm nay hỗn loạn, nhưng sáng sớm ngày mai, chắc chắn họ vẫn tới… Ánh Nhi!” nhíu chặt mày, “Nàng đừng như vậy, ta biết nàng hận ta: Nhưng lòng, nàng có chút tình cảm nào với ta sao? Năm đó vốn là ta gặp nàng trước, tại sao đến cuối cùng ý trung nhân lại là hoàng huynh?”

      “Stop!” Vệ Lai lui về phía sau bước, lấy tay ôm đầu, “Chuyện tình cảm phức tạp, tại ta muốn nghe: Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ, đừng lấy chuyện năm đó với ta: Ta cho ngươi biết, Lam Ánh Nhi ngày trước bị hai nữ nhân ác độc kia đốt lửa thiêu chết rồi!”

      “Được!” Hoắc Thiên Trạm rất dứt khoát gật đầu, đồng thời sắc mặt trầm xuống, giống cầu xin như ban nãy: : “Trẫm bắt buộc, nhưng Ánh Nhi, sớm muộn gì ngày nàng hối hận vì lựa chọn ban đầu: Nàng phải biết, chỉ có gả cho trẫm, mới có thể có được hạnh phúc !”

      Chương 80: Cung Ánh Tuyền

      “Vậy ngươi cứ chờ !” vươn người xoay vòng sau đó dụi dụi mắt , “Giờ lão tử thấy mệt rồi! Nghe ngươi sửa lại cung điện, ở đâu vậy? Mau dẫn lão tử đến đấy !”

      Hoắc Thiên Trạm híp lại đôi mắt, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.

      Từ lần trước đuổi theo nàng vào trong núi, cảm thấy cách nàng chuyện đột nhiên khiến chấp nhận được.

      Thấy đối phương căm tức nhìn mình, Vệ Lai quan tâm gì mà bĩu môi, lại rước lấy tiếng gầm thét của Hoắc Thiên Trạm, “Rút lại lời vừa của nàng cho trẫm!”

      than , thấy tính khí gã Hoàng thượng này cũng tốt, ít nhất so với Quý Mạc Trần là kém quá xa.

      Tự động gõ gõ đầu, sao mình cứ luôn nghĩ đến Quý Mặc Trần thế! Sao lại có thói quen so sánh người khác với ?

      Xoắn vạt áo, y phục này bị hun khói mất sạch lúc đầu, nhưng vẫn có cảm giác rất thân thuộc, như có mùi hương của .

      “Trẫm chuẩn bị quần áo cho nàng, sau này đừng mặc lung tung quần áo của người ngoài nữa!”

      Vứt lại câu, dứt khoát tiến lên nắm lấy tay nàng, cứ dắt như vậy cho đến khi đến trước cửa cung viện mới dừng bước.

      Khi ngẩng đầu thấy tấm biển trước cửa cung đề ba chữ “Cung Ánh Tuyền”, suy nghĩ chút liền biết đây là lấy từ tên của Lam Ánh Nhi, còn có cả suối nước nóng kia.

      Hoắc Thiên Trạm có chút ngoài ý muốn nhìn chằm chằm vào đôi tay nắm chặt của hai người, đúng, là nắm chặt tay Vệ Lai.

      Nhưng là đối với phương cũng tránh, vẫn cứ mặc dắt như vậy.

      Từ chuyện buông tay lần trước, tuyệt đối dám nữa.

      “Ngươi nhìn gì chứ!” Ngược lại Vệ Lai mở miệng trước, “Đến nơi rồi, nắm đủ rồi buông ra !”

      Hoắc Thiên Trạm cau mày, cảm giác kỳ lạ đó lại dâng lên.

      “Nàng để ý sao?”

      “Để ý gì?” Vệ Lai nghiêng đầu, “Ồ! Nắm tay ý hả? Để ý chứ! Nhưng ta cự tuyệt có tác dụng ? Ngươi phải là Hoàng thượng sao!”

      “Nàng là ai!” Rốt cuộc vẫn thốt ra những lời trong lòng, Hoắc Thiên Trạm có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào Vệ Lai, luôn sợ người con này bất chợt vì câu của mình mà biến thành người khác. Mặc dù bây giờ nàng giống ngày trước lắm, nhưng ít ra gương mặt này làm nàng giống với Ánh Nhi trước kia.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 81: Chân và hư ảo

      “Rốt cuộc nàng là ai?” lại hỏi, lại chỉ đổi lấy được cái cười thầm của Vệ Lai.

      “Ta chính là ta!” trả lời rất tự nhiên, chỉ là chút kỹ xảo chơi chữ: ta chính là ta, mà phải ta chính là Lam Ánh Nhi.

      Hoắc Thiên Trạm lại khẽ lắc đầu, chủ động thả lỏng nắm tay nàng, lui về sau bước chỉ vào nàng : “Ánh Nhi biết võ công, mà nàng…”

      “Vậy ngươi xem ta là ai?” Ngược lại từng bước từng bước ép sát, thẳng đến trước mặt Hoắc Thiên Trạm, bắt lấy tay ấn lên mặt mình, “Mặt nạ da người? Ngươi tự mình thử xem, xem có lớp da nào xé ra được !”

      bất đắc dĩ, tự mình rút tay về, sau đó : “ phải mặt nạ! Nàng chính là nàng… Thôi !” Đột nhiên rất mệt mỏi, giơ lên tay còn lại vén lọn tóc rơi trước trán cho nàng: “ trở về rồi hãy ở lại ! Ta hứa phụ nàng.”

      Vệ Lai lần này ba hoa với nữa, nhưng trong lòng lại lơ đãng nghĩ tới Quý Mạc Trần.

      Động tác như thế từng làm, cảm giác bằng.

      Quý Mạc Trần phong nhã giống tục nhân, nhưng ở trước mặt tên Hoàng thượng này, ở trong hoàng cung này, cho dù là động tác mập mờ đến thế cũng đè nén làm cho người khác ngột ngạt.

      xoay người , có người làm ở cung viện chờ trước đón dẫn.

      Hoắc Thiên Trạm vào cùng, chỉ nhìn người con quen thuộc này từng bước từng bước tự mình vào trong cung Ánh Tuyền, nhưng lại ra được tư vị trong lòng.

      Trường hợp như vậy biết từng vẽ ra trong lòng bao nhiêu lần, nhưng khi người ra ở trước mặt, ngoan ngoãn tiến vào sinh hoạt sắp đặt sẵn cho nàng lại cảm thấy chân .

      Ngày trước Lam Ánh Nhi là chân , có lấy lời thâm tình, vì dù thế nào cũng thể bắt được nàng.

      Bây giờ Lam Ánh Nhi như hư ảo, có thể bắt được, nhưng khi hai người đưa mắt nhìn nhau lại như cách muôn sông nghìn núi, làm thế nào cũng thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.

      “Nghe ngươi giam người trong tộc của ta!” Người nào đó vừa chạy vào trong viện đột nhiên dừng chân, xoay người lại hét với : “Mau thả họ ra! Ta cũng vào cung rồi, ngươi giữ họ lại còn có tác dụng gì?”

      Chương 82: Ban suối nước nóng cho Lam Ánh Nhi

      !” Hoắc Thiên Trạm nghiêm túc lắc đầu, “Người trong tộc nàng bị giam, nên sống thế nào sống như thế, trẫm chỉ tăng thêm nhiều binh lính xung quanh để bảo vệ an toàn cho họ.”

      “Haaa…! Ha ha!” Vệ Lai đột nhiên cười đến run rẩy cả người, chỉ vào : “Câu này của ngươi chỉ lừa được đứa trẻ ba tuổi thôi! Bỏ !” Bất đắc dĩ giơ tay lên , “Ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi thích giam cứ giam !”

      ***

      Suốt cả Vệ Lai có làm thế nào cũng ngủ được, vất vả nhịn đến canh tư, dứt khoát đứng dậy, chạy thẳng tới phòng tắm xây trong tẩm cung.

      Tòa cung viện này quả nhiên giống như Đới Tiềm , là nơi duy nhất trong cung xây suối nước nóng.

      Đám thợ xây hết sức cẩn thận xây quanh suối nước nóng thành hồ tắmthật to, bốn phía biết dùng loại đá gìtrang trí, gió thổi lọt: Phía có nóc, Vệ Lai đến gần, hơi ngửa đầu, trực tiếp có thể thấy trời đầy sao.

      nương!” Nha đầu gác đêm thấy nàng vào phòng tắm, liền theo sau.

      Vệ Lai sớm biết nàng ta theo mình, cũng lười để ý: Lúc này nghe người ta gọi, mới “Ừ” qua loa tiếng.

      Tiểu nha đầu tới trước mặt nàng, chỉ vào phòng tắm nọ giới thiệu: “ nương, bốn phía đều là linh thạch lấy từ núi Thiên Ngọc, linh thạch gặp hơi nước nóng có thể tạo ra mùi thơm: nương tắm xong, thân thể rất thơm, cần thêm hương liệu nữa!” Nha đầu giới thiệu rất vui vẻ, vốn còn hơi ngái ngủ, lúc này hoàn toàn tỉnh táo: “ nương người thử chút nước này, đây là trực tiếp dẫn nước nóng vào, suối ngay ở chỗ kia…” Chỉ vào cái ao cách bên kia, “Nước chảy tự nhiên, rất sạch , nhiệt độ cũng vừa phải! Hơn nữa hoàng thượng rồi, suối nước nóng ấm vừa, cho nên phía cần thêm mái, kể cả mùa Đông cũng lạnh: Lúc nương ngâm mình có thể ngắm trời, tâm tình rất tốt.”

      Vệ Lai hơi cảm động, vị hoàng đế kia vì Lam Ánh Nhi mà suy nghĩ chu toàn như vậy, vậy tình trong lòng rất chân thành!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :