1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ái phi trẫm là đặc công - Dương Giai Ny (199c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 63: Lần này đến lượt ta phải trước

      “Mẫu hậu?” Mi tâm đột nhiên nhíu lại, “Mấy tháng trước vẫn còn khỏe mạnh, tại sao bệnh tình lại nguy kịch?”

      “Là đột nhiên phát bệnh, tháng rồi.”

      “…” im lặng chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra hỏi: “Đêm qua người của đại ca ta đột nhiên do thám tiểu trúc của ta, các ngươi cũng biết phải làm thế nào rồi chứ?”

      “Bẩm Vương gia! Theo thuộc hạ, sợ là vì Hổ Phù trong tay Hoàng hậu nương nương!”

      Quý Mạc Trần than khẽ tiếng, quả nhiên…

      “Vương gia, Hổ Phù trong tay ngang với việc nắm được nửa giang sơn thiên hạ: Hoàng hậu nương nương bệnh tình nguy kịch, thái tử điện hạ cũng biết chắc chắn Hoàng hậu triệu người hồi kinh gấp: Thuộc hạ cảm thấy, sợ là bọn họ cố ý dò la tiểu trúc này, tìm cơ hội…”

      “Xuống tay với bổn Vương?” cười nhạt, liếc nhìn Vệ Lai trong phòng ngủ, sau lúc lâu lại : “Nếu ta ở đây, bọn họ tới, nếu ta ở đây, bọn họ đuổi theo: Xem ra, về kinh có lẽ tốt hơn!”

      “Vương gia minh!” Hai nam tử áo đen quỳ gối, “Xin Vương gia nhanh chóng về kinh!”

      “Được!” gật đầu, “Các ngươi chờ ở tiểu đình cách đây hai dặm, bổn Vương đến sau!”

      Hai cái bóng lại lấy tốc độ cực nhanh mà lên đường, Quý Mạc Trần trì hoãn nữa, quay người bước nhanh đến phòng Vệ Lai.

      Đẩy cửa vào người say mèm chìm trong mộng đẹp, thử đẩy nàng hai cái, đáng tiếc đối phương có phản ứng gì

      bất đắc dĩ, đành phải thắp nến, để lại phong thư bàn.

      Viết xong, nghe thấy người giường khịt khịt mũi, vội vàng tới gần cầm lấy cái chăn bị Vệ Lai đá ra xa đắp lại lên người nàng.

      “Vệ Lai.” Cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ của nàng tử tế, tránh cho nàng chạm vào vết thương: “ xin lỗi, lần này đến lượt ta phải trước.” Lời có chút buồn bã, “Ta thể mang tai họa đến cho , chỉ khi ta rời khỏi đây, mới có thể dẫn người dòm ngó ra khỏi đây: Yên tâm chờ ở đây, ta nhất định trở về tìm !”

      xong, nấn ná thêm nữa, chỉ còn lại mùi đàn hương nhàn nhạt quẩn quanh trong khí.

      Vệ Lai ngủ bỗng cảm thấy như có người xuất bên cạnh, còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ngược lại ngủ càng ngon hơn.

      Chương 64: Nam trang

      Vệ Lai ngủ giấc thẳng đến trưa hôm sau, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cái bụng có tiền đồ lại kêu rột rột kháng nghị.

      Rất bất ngờ hôm nay Sơn Linh lại lại trong nhà, quen trong gian nhà này lúc nào cũng thấy tiểu nha đầu kia lui ra lui vào, bỗng dưng yên tĩnh thế này là có chút quen.

      Trở người xuống giường, phát ra mình mặc luôn quần áo đêm qua ngủ, khỏi cố gắng nhớ hôm qua trước khi ngủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Cuối cùng nhớ ra mình uống ít rượu, chắc chắn lại được Quý Mạc Trần bế về phòng rồi, nếu Sơn Linh nhất định chủ động cởi quần áo mình ra rồi nhét mình vào trong chăn.

      Đẩy cửa ra gọi hai tiếng, phát Sơn Linh có ở đây, Quý Mạc Trần cũng có động tĩnh gì, thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng nghĩ nhiều.

      qua lại vài vòng trong sân, tìm thấy Sơn Linh, chắc là ra ngoài mua đồ ư?

      biết cứ vài ngày Sơn Linh rời núi chuyến, lúc trở lại nhất định mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày.

      tới trước phòng Quý Mạc Trần, đưa tay gõ cửa rồi gọi vọng vào bên trong hai tiếng nhưng ai trả lời.

      đẩy cửa vào, căn phòng lịch tao nhã như chính Quý Mạc Trần, nhạt như nước nhưng lại khiến người ta thể chú ý.

      “Quý Mạc Trần!” tay chống nạnh giả vờ giận : “Có phải huynh bỏ rơi lão tử mình bỏ rồi ? Muốn chạy cũng nên để Sơn Linh ở lại chứ? Ta đói rồi đây!”

      Tự mình kêu lát, phát có ý nghĩa gì, nghiêng đầu nhìn thấy bộ quần áo trắng của vừa được giặt, gấp gọn đặt ở đầu giường: Vệ Lai mừng rỡ, nhảy qua cầm lấy xiêm y về phòng mình.

      Ở thế kỷ 21 phải chưa từng mặc đồ nam, nhưng lúc ấy vốn là thời đại trung tính, giả nam mới mẻ gì nữa rồi.

      Ngược lại, nam trang thời cổ chưa từng thử, khỏi có chút hưng phấn nho .

      Huống chi xiêm áo này là của Quý Mạc Trần, nhớ lúc mặc lên người đẹp trai tuấn lãng như vậy, biết mặc lên người mình như thế nào.

      Trở về phòng, ba chân bốn cẳng ướm nam trang lên người, đáng tiếc Quý Mạc Trần cao hơn nhiều, y phục này giống như mặc ké vậy, hoàn toàn vừa với vóc người .

      Nhưng sáng kiến…

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 65: Quý Mạc Trần rồi

      Tay áo sao, vén lên là được rồi: Eo cũng ngại, thêm cái đai là được.

      Chỉ có chỗ vạt áo có chút phiền phức, quá dài, bị vấp ngã.

      suy nghĩ chút rồi tìm cây kéo cắt vạt áo trước đoạn.

      Sau hồi, bộ quần áo này cuối cùng có thể mặc bình thường rồi.

      Soi gương nhìn cả buổi cảm thấy rất hài lòng.

      Dù chỗ vạt áo bị cắt nhìn được đẹp lắm, nhưng ít ra còn thấy rất mới mẻ, lần đầu tiên được giả nam ở cổ đại, vẫn có hưng phấn nho .

      Học mấy dáng vẻ tư thế thường ngày của Quý Mạc Trần, nhận ra có làm thế nào cũng tự nhiên như chính mình.

      Vệ Lai bĩu môi, quả nhiên giống được!

      Đến gần bàn gương, nghiêng đầu liền thấy bức thư đặt bàn bị nghiên mực đè lên.

      Nét chữ nhắn tinh tế viết giấy trắng tinh, giống như tác phẩm nghệ thuật, khiến nỡ chạm vào.

      Lại gần nhìn kỹ lại tờ giấy, thấy rất may mắn cục Quốc An chỉ dạy đủ mọi toàn diện cho họ, lúc này mới có thể đọc hiểu đám chữ chữ phồn đó.

      trang giấy chỉ có vài câu ngắn ngủi, nhưng tóm tắt đơn giản ràng: “Vệ Lai, gia mẫu bệnh nặng, giục ta về gấp: nhất định phải ở lại đây chờ ta, dù có thế nào ta cũng trở về gặp ! Nhớ lấy! Đừng nhớ ta!

      Đề tên là: Mạc Trần!

      lấy nghiên mực ra cầm tờ giấy kia trong tay nhìn qua lần rồi lại lần, cuối cùng nhìn thẳng vào — Quý Mạc Trần rồi!

      ngờ lại có thể bỏ như vậy!

      Vệ Lai giận dữ vo tờ giấy thành cục rồi ném ra ngoài cửa sổ, nắm đấm đập mạnh lên bàn.

      ngờ rằng mình chỉ vừa ngủ giấc thôi xảy ra thay đổi thế này, người kia phải mới tìm về từ đường núi sao? Tại sao chịu trở lại, lại bỏ ?

      Chợt cảm thấy mấy ngày nay tất cả đều chỉ như giấc mộng, như ảo ảnh, gặp qua, sợ hãi qua, sau đó vươn tay lại chạm được vào bất cứ thứ gì.

      Có lẽ là mộng du!

      Hoảng hốt ngã ngồi lên ghế dựa, vẫn luôn cảm thấy thể mong chờ gì với Quý Mạc Trần kia: Chỉ có thể đứng xa xa nhìn , nhưng vĩnh viễn thể kéo đến gần nắm trong tay.

      Chương 66: Sơn Linh trở lại

      thừa nhận mình từng cố gắng đến gần, nhưng mới vừa tới gần báo ứng tới rồi.

      Người vừa rồi còn gần ngay trước mặt mình, chớp mắt cái rồi lập tức nhàng mở ra, lập tức bay xa hơn.

      đột nhiên đứng dậy, ngây ngốc chạy ra ngoài phòng, vội vàng nhặt cục giấy vừa mới ném kia lên.

      Mở ra vuốt phẳng lại rồi gấp gọn bỏ vào trong ngực.

      Đây như là chứng cớ duy nhất chứng minh Quý Mạc Trần từng xuất trong sinh mệnh của mình nên cần phải giữ lại, nếu như có ngày ký ức muốn tàn khốc xóa đoạn năm tháng này, ít nhất còn có thể dựa vào nó mà nhớ về Quý Mạc Trần.

      Chỉ là…

      Vệ Lai thở dài hơi, dường như chuyện này còn chưa tới thời điểm xấu nhất, phải về nhà thăm mẫu thân thôi sao? Còn dặn mình ở đây đợi !

      OMG!

      Từ lúc nào mình trở nên sến sụa như vậy rồi hả?

      Mọi chuyện còn chưa kết thúc sao bắt đầu thương cảm thế này?

      Bụng lại truyền đến tiếng kêu “rột rột”, quyết định ‘hiến tế’ cho ngũ tạng trước.

      Vì vậy vọt tới phòng bếp, muốn hóa bi phẫn thành sức để ăn.

      Học dáng vẻ bình thường của Sơn Linh, muốn bắc bếp nhóm lửa nhưng loay hoay cả buổi, làm đến mức khói bay đầy phòng mà lửa vẫn chẳng chịu cháy lên.

      Đứng thẳng người, nhìn lò bếp sống chết lên nổi lửa khiến cho Vệ Lai thực tức giận.

      Chợt nghe được có tiếng bước chân ở bên ngoài phòng bếp, còn đợi quay đầu nhìn lại nghe thấy tiếng Sơn Linh bỗng chốc vang lên:

      “Ối! Chủ nhân!”

      Trong lòng mừng như điên, dù biết tiểu nha đầu có lẽ nhận nhầm mình mặc quần áo này thành Quý Mạc Trần, nhưng vẫn cao hứng, ít nhất nơi này còn có Sơn Linh ở đây, chỉ cần còn có Sơn Linh, tiểu trúc trong núi này trở nên chân .

      Vệ Lai quay đầu lại, híp mắt, cười nhàng nhìn tiểu nha đầu sốt ruột chạy vào, trêu nàng : “Chạy chậm thôi, lão tử có hứng thú với nữ nhân, đừng nhào lên người lão tử!”

      …” Sơn Linh dừng bước, nhìn người đứng trong làn khói dầy đặc cuồn cuộn trong phòng bếp phải là Quý Mạc Trần, mà là Vệ Lai: “Làm sao lại mặc áo của chủ nhân?” Tiểu nha đầu bức xúc , “Họ Vệ kia! có bị bệnh ! yên lành lại mặc áo của chủ nhân? Hây da!” Lại thấy vạt áo bị nàng cắt rất xấu, Sơn Linh đau lòng , “Chất vải này rất quý, sao dám cắt nó? Đây là bộ đồ mà chủ nhân thích nhất, hây da … Chủ nhân! Chủ nhân!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 67: Có quan binh

      Tiểu nha đầu vừa kêu to vừa chạy ra ngoài, Vệ Lai chuẩn bị gọi nàng lại cho nàng biết chuyện Quý Mạc Trần để thư lại rồi rời .

      Nhưng miệng mới vừa mở tiếng còn chưa phát ra, nghe thấy tiếng Sơn Linh hét “Á” kinh hãi, sau đó chạy cực nhanh đến bên người !

      Vệ Lai cả kinh, sớm biết nha đầu có thể theo Quý Mạc Trần chắc chắn phải là người bình thường, nhưng vào lúc này nàng ta lại hơi dùng khinh công lùi về cạnh mình, đó…

      Vệ Lai cặp mắt ra ánh sáng sắc bén… Bên ngoài phòng xảy ra chuyện gì rồi?

      Khói trong phòng bếp quá dày, đứng ở chỗ này căn bản thể nhìn những chuyện bên ngoài: Sơn Linh vừa rồi chạy ra cửa mới phát có chuyện, Vệ Lai vội vàng hỏi nàng: “ xảy ra chuyện gì?”

      Sơn Linh lắc đầu, nhưng cũng hề tức giận với nàng nữa, chỉ khẩn trương : “Bên ngoài có rất nhiều người bao vây ở đây, hình như là quan binh.”

      “Quan binh?” Vệ Lai kinh hãi, dự cảm xấu lan ra trong lòng: Nhưng nghĩ lại, rồi lại với Sơn Linh: “Vừa rồi ngươi đâu?” Thanh của mang theo tức giận mãnh liệt, còn có nghi ngờ ràng, “Gọi người tới bắt ta?”

      “Ta có!” Sơn Linh nóng nảy , “ đừng có sỉ nhục ta! Ta muốn bắt cũng nên gọi hộ vệ của thanh lâu, ta gọi quan binh làm gì, ta…”

      Phập!

      Tiếng mũi tên cắm lên khung cửa!

      Trong chớp mắt tiếp theo, chỗ mũi tên bùng lên ngọn lửa.

      Kế tiếp, liên tục vô số mũi tên nhọn mang theo lửa từ bốn phương tám hướng bắn vào phòng.

      Nhưng rất kỳ lạ, mũi tên nào từ cửa phòng bắn tới đây, giống như người tới chỉ muốn đốt phòng này để dụ họ ra ngoài chứ có ý muốn gây thương tích.

      “Chỗ này có mật đạo ?” Giọng Vệ Lai trầm xuống, trở nên vô cùng tỉnh táo.

      Sơn Linh gật gật đầu : “Có!” Sau đó kéo nàng ra phía sau lò bếp, rồi vặn cái chén sứ, mở ra cánh cửa ngầm hai người có thể chui vào, “Nhanh!” Sơn Linh vọt vào trước rồi ngoắc Vệ Lai, “Mau vào !”

      Vệ Lai lắc mình cái nhảy vào trong, hợp lực cùng Sơn Linh đóng cửa ngầm lại: Ánh sáng lập tức bị ngăn cách bên ngoài, khoảng trước mắt hai người đột nhiên chìm vào bóng tối.

      Chương 68: Ra ngoài bị chặn

      “Mật đạo này thông đến chỗ nào?” Vừa sờ soạng nhanh, Vệ Lai vừa hỏi Sơn Linh phía trước.

      Sơn Linh hừ hừ tiếng, trả lời thẳng, chỉ dùng giọng rất uất ức : “ phải ta gọi người tới bắt sao, sao còn theo ta vào mật đạo!”

      Vệ Lai bĩu môi, tiểu nha đầu này rất thù dai.

      “Bên ngoài quá nhiều người, ứng phó bổi: Trong mật đạo này chỉ có hai người ta và , lão tử có tự tin đối phó được với ngươi.”

      …” Bước chân của Sơn Linh ngừng lại chút, xoay người lại hét với Vệ Lai: “ biết phải trái gì hết.”

      Vệ Lai sờ sờ mũi, “Nếu muốn chết nhanh lên : Còn nữa, vẫn chưa trả lời ta mật đạo thông tới chỗ nào!”

      “Thông đến tiểu đình cách đây hai dặm.” Sơn Linh xoay người tiếp tục chạy.

      Vệ Lai tay che vết thương ngực, vừa bước nhanh đuổi theo: vất vả mới đến được cửa, lại nghĩ rằng, bên này mật đạo lại bị người bên ngoài dùng ngoại lực phá hỏng.

      Dần dần, trong mật đạo bắt đầu có khói đặc cuồn cuộn, trước chỉ ngửi thấy mùi, càng về sau càng thấy khói bay tới ùn ùn.

      “Làm sao bây giờ!” Sơn Linh tuổi vẫn còn , nén được tức giận: “Cửa ra bị lấp kín, cửa vào bên kia chắc chắn cũng có người vây rồi! Họ Vệ kia!” Dậm mạnh chân cái, “ rốt cuộc là ai! Bọn họ tại sao cứ đuổi theo ?”

      Vệ Lai cười khổ, “Hỏi ta là ai? Nếu chịu cho ta biết và chủ nhân nhà là ai ta trả lời vấn đề của .”

      “Ta…” Sơn Linh cứng họng, nhưng lập tức cãi lại, “Ồh! Chủ nhân nhà ta?” Lại nhìn tới bộ y phụ Vệ Lai mặc người, “Chủ nhân nhà ta có ở đây đúng ? Bằng người đồng ý để mặc đồ của người đâu!”

      Vệ Lai xoay người, bước nhanh về hướng ngược lại, đồng thời : “Chủ nhân nhà đâu ta biết, ta nhìn thấy chính là khi tỉnh dậy trong tiểu trúc núi này chỉ còn mình ta: Sau đó trở lại, truy binh cũng theo tới luôn!” xong, dừng chân lại, sau đó nghiêm túc : “Có gan xông ra cùng ta ?”

      Sơn Linh nhíu mày, “ tin ta ?”

      tin!” ăn ngay , “Nhưng nếu các người phe vậy ít nhất cũng có thể bắt để cản tên!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 69: Thống lĩnh cấm quân Thiên Sở vừa nhậm chức

      Khói trong mật đạo càng ngày càng dày, khi hai người chạy đến hơn nửa đường, thậm chí Sơn Linh bắt đầu ho khan.

      Vệ Lai nín thở, cố gắng điều chỉnh hô hấp xuống mức chậm nhất.

      Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng ở lối vào, nhưng đồng thời, cũng nhìn thấy đám người bảo vây ở đó.

      Có mấy tên binh tướng ra sức quạt củi lửa cháy lên, theo cơn gió, từng làn khói dầy đặc bay hết vào trong mật đạo hẹp.

      Nghe có tiếng bước chân trở lại, người có vẻ là tướng quân cười hài lòng, ngay sau đó tiến lên bước, chắp tay với Vệ Lai đứng ở đằng trước, : “Lam nương!”

      Sơn Linh ngẩn ra, có chút buồn bực nhìn Vệ Lai: Còn chờ nàng mở miệng hỏi, lại nghe được người kia : “Đa tạ vị tiểu muội muội này dẫn đường!”

      Bốp!

      Vệ Lai dùng tốc độ nhanh nhất quay đầu về phía Sơn Linh, tiểu nha đầu gặp phải tên đại hồng kiểm (giống kiểu tiểu bạch kiểm), lúc này mới phản ứng lại ‘tiểu muội muội’ người kia gọi là mình, khỏi giận dữ: “Ngươi ngậm máu phun người! Ta dẫn đường cho các ngươi khi nào! Tại sao ngươi hại ta như vậy!” Ngay sau đó cũng nhìn Vệ Lai: “Ta có!”

      Vệ Lai để ý đến nàng, chỉ nhìn người có dáng tướng quân đấy, hỏi: “Ngươi là ai?”

      “Tại hạ Đới Tiềm!” Người nọ đáp: “Thống lĩnh cấm quân Thiên Sở vừa nhậm chức.”

      hiểu lắm về chức quan thời cổ đại, nhưng nếu đối phương gọi mình là Lam nương, lúc này lại báo quốc hiệu, vậy chính là người từ trong cung ra.

      khỏi thầm than tiếng, ngày này rốt cuộc vẫn đến!

      “Lam nương!” Đới Tiềm tiến lên bước, phất tay bảo những người quạt khói ngừng lại: “Hoàng thượng tìm người nhiều ngày nay, cuối cùng cũng nhận được tin tức của người, sai thuộc hạ dù thế nào cũng phải đưa người quay trở về an toàn! Mong nương làm tiểu nhân khó xử!”

      “Hừ!” hừ lạnh lên phía trước mấy bước, cũng để ý có vào phạm vi thế lực của người kia hay , đặt mông ngồi bên bếp lò , “Các ngươi mời người mời như thế sao?” Vừa , chân sau nhấc lên đạp lên cái ghế thấp bên cạnh, giống hệt kẻ cầm đầu bọn du côn, làm Đới Tiềm phải sững sờ cứng miệng.

      Chương 70: Lấy nhà mẹ ta để uy hiếp lão tử

      , nương!” Đới Tiềm ho , “ có cách nào khác, thuộc hạ biết bản lĩnh của người, có thể chạy khỏi hoàng cung: Nên mới nghĩ ra cách này, nếu như có đắc tội, kính xin nương tha lỗi: Chỉ là…” đổi đề tài, “Hôm đó trong cung ngờ người trốn, đây là do thủ vệ sơ suất: Nhưng hôm nay… nương! Dù có thế nào người cũng trốn được đâu!”

      Vệ Lai ngẩng đầu, chỉ thấy trong phòng ba tầng, ngoài phòng ba tầng tất cả đều là người Đới Tiềm mang đến, cân nhắc tình hình bây giờ của mình chút…

      Bỏ !

      Mình thừa nhận!

      người bị thương, dù có chạy, có thể chạy xa sao? Còn có thể hi vọng được gặp lại Quý Mặc Trần nữa sao?

      “Lam nương!” Như đoán được nàng nghĩ gì, Đới Tiềm cười tiếp: “Nơi này có ai để người làm con tin, cho dù người bắt ta, những người này cũng bận tâm đến an nguy của ta đồng loạt xông lên! Đây là lệnh Hoàng thượng sớm căn dặn: Hôm đó trong tay người còn có Thái hậu, nhưng hôm nay…” Ý trong lời rất ràng: “Mặt khác, thuộc hạ có chuyện này cần với nương! Người trong tộc của người bị khống chế hết, tộc Nhu Thiên hoặc là phú quý vĩnh viễn hoặc là hậu thế vĩnh viễn biến mất từ đy, đều phụ thuộc vào quyết định của người, kính xin nương cân nhắc!”

      Vệ Lai nghiêng đầu, hai chữ “Nhu Thiên” này lần đầu tiên nghe thấy, người trong tộc của mình? Chẳng lẽ là nhà mẹ đẻ của Lam Ánh Nhi?

      “Muốn ta về làm gì?” Sau đó cầm cục đá lên thảy qua thảy lại chơi ở trong tay, mặt còn là cái vẻ để ý gì: “Lấy nhà mẹ ta để uy hiếp lão tử, Hoàng thượng của các ngươi là có tiền đồ!”

      Đới Tiềm run lên, nhưng trong lúc mơ hồ lại nghĩ đến trận phạt trong cung hôm đó, bị đặt đống lửa bỗng vứt lại câu: “Chỉ vì tên đàn ông mà lại muốn thiêu chết lão tử.”

      Mặc dù lúc ấy tiền Hoàng hậu giận đến run chân nhưng ra, với tên thị vệ như , câu kia quá tuyệt!

      Sau đó Lam Ánh Nhi bỏ lại Thái hậu chạy trốn, may mắn là người đầu tiên chạy lên nâng người dậy, vì vậy được Lão thái thái nhớ mặt, sau khi tân đế lên ngôi liền được giao chức thống lĩnh cấm quân.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương71 : Lão tử trở về với các người

      Nghe vị thống lĩnh trước đây là vì đả thương Lam Ánh Nhi này nên mới bị Hoàng Đế tự tay giết chết. . . . . .

      Nghĩ như vậy, Đới Tiềm theo bản năng lùi lại bước, sau đó ôm quyền : “ nương, Hoàng thượng đặc biệt xây cho người tòa cung Lam Tuyền trong cung. Hoàng thượng nương thích nước nóng, cung kia vừa khéo được con suối bao quanh, rất đẹp, chỉ chờ…. chỉ chờ nữ chủ nhân trở về!”

      Vệ Lai đảo mắt tới lui, ra bây giờ có chút hồ đồ rồi.

      Rốt cuộc Lam Ánh Nhi này có thân phận thế nào? Lúc trước là Hoàng hậu và Thái hậu rồi cả Thái hoàng Thái hậu, bây giờ Hoàng thượng lại xây cung điện cho ta. . . . .Người phụ nữ này hoa đào nhiều , đúng là phải chuyện tốt!

      “Lão tử nữ chủ nhân cái nỗi gì?” Câu này của được dễ nghe, “Lão tử với mẹ chồng đều tốt, trong mắt Hoàng hậu các người chẳng khác nào Tiểu tam, Hoàng thượng của các người sao cố chấp vậy? Thiên hạ mỹ nữ nghìn vạn, sao cứ phải nhằm vào ta?”

      Đới Tiềm lắc lắc đầu, trong đầu có nhiều câu nghe hiểu lắm. Nhưng nghe nàng có ý muốn về, chỉ có thể khuyên tiếp: “Xin Lam nương hồi cung với thuộc hạ! Đừng làm khó dễ thuộc hạ!”

      “Được!” bất ngờ, Vệ Lai đột nhiên đứng dậy gật đầu với Đới Tiềm, “Lão tử trở về với các người!”

      Đới Tiềm sửng sốt, Sơn Linh đột nhiên mở miệng quát: “ có bệnh à! về với họ, ta biết làm thế nào ăn với chủ nhân đây?”

      “Vị nương này!” Đới Tiềm vội vàng tiếp: “ có thể lựa chọn theo Lam nương về cùng chúng ta!”

      “Ngươi đừng mơ!” chuyện là Vệ Lai, “Ta về với các người, nhưng phải thả ta !” chỉ chỉ Sơn Linh, sau đó với tiểu nha đầu: “Về phần ăn thế nào với chủ nhân , đó là chuyện của , còn ta giờ phải làm việc của ta. Tuy lão tử biết tộc hay tộc gì đấy, nhưng cũng quan tâm. Bởi vì căn nguyên của rất nhiều chuyện muốn biết phải đến hoàng cung đáng chết kia mới biết được.” Trong lúc chuyện, bước đến gần Sơn Linh, ha thấp giọng chỉ đủ hai người họ nghe được: “ hãy nhớ kỹ, phải cho chủ nhân nhà biết. Bây giờ, Vệ Lai ta muốn đến hoàng cung làm chuyện về Lam Ánh Nhi. Có lẽ rất nguy hiểm, biết có cơ hội để ra ngoài nữa . Nhưng cuối cùng ta có câu trả lời thỏa đáng cho mình, về sau có uống say cũng phải hỏi người khác ‘ta là ai’.”

      Chương72: Thả Sơn Linh (1)

      “Được rồi!” Giọng lại to lên, lui về phía sau mấy bước, cố ý chỉ vào Sơn Linh : “Dù sao cũng ngứa mắt với ta, ta hơn. Chủ nhân của các người cũng rất trai đẹp, đáng tiếc lão tử có phúc phận đùa giỡn!”

      “Vệ Lai!” Sơn Linh vội lên trước tóm lấy tay nàng, lần đầu tiên so đo lời nàng . “Có phải ngốc đấy? Ta với , , ta có cách nào hoàn thành giao phó của chủ nhân!”

      “Đủ rồi!” Vệ Lai vung tay cái, mắt thấy tiểu nha đầu bị chao nghiêng, trong lòng chua xót nhưng vẫn cố làm bộ sao cả, cười cợt : “Chủ nhân nhà cũng biết chạy đâu rồi, còn quản ta làm gì nữa! Được rồi tiểu nha đầu, mau thu lại cái vẻ khóc tang đấy lại cho lão tử! Lão tử vào hoàng cung Thiên Sở hưởng phúc, thấy Hoàng thượng xây cung điện suối nước nóng cho ta đấy sao!”

      Lúc chuyện, cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Hoàng cung Thiên Sở”, Sơn Linh rất thông minh, lập tức hiểu ý ngay. Nhưng vẫn yên tâm, muốn khuyên mấy câu nữa, rồi lại nghe thấy Đới Tiềm chờ lâu : “Nếu Lam nương đồng ý trở về, xin mời theo thuộc hạ ra ngoài, xe ngựa chuẩn bị sẵn cho người rồi!”

      Vệ Lai gật đầu, lại bồi thêm câu: “Để nha đầu này trước ! Đỡ để ta lải nhải dài dòng làm phiền ta.” Lại quay đầu với Sơn Linh: “Chủ nhân nhà để thư lại mẫu thân bị bệnh, muốn về thăm.

      ” Đới Tiềm liếc mắt nhìn Sơn Linh, ra đúng là muốn để Sơn Linh .

      Nghe họ chuyện có vẻ như nơi này còn có chủ nhân khác, nhưng người kia bây giờ có ở đây.

      Kể từ ngày Vệ Lai chạy trốn, vẫn luôn nắm trong tay mật lệnh tìm kiếm Lam Ánh Nhi. Mỗi ngày hình như Hoàng thượng có thói quen hỏi ba lần, nhưng tới giờ vẫn tìm được tung tích của nàng.

      Trong núi này phải chưa tìm qua, nhưng tìm mấy lần, cũng phát ra trong khe núi có nơi thế này.

      Cho nên hôm nay có thể tìm được đây hoàn toàn là trùng hợp, chỉ ăn bát mì trong tiệm mì đường, thị vệ theo cẩn thận đụng phải tiểu nha đầu, lúc hai người đụng vào nhau, thị vệ cẩn thận làm rơi bức họa Lam Ánh Nhi xuống đất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :