1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

XUYÊN THỜI KHÔNG TU LA CHI NỮ - Ô NHA THẤT 7

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 60 - CÁI CHẾT CỦA KHÚC DIỆP THƯƠNG 1

      Trong phủ tổng đốc sáng đèn, thị vệ trước cửa qua lại. Nhìn thấy Huyền Thần Y đến, nhanh chóng cung kính hành lễ. Hai thị vệ vội vã mở cửa lớn để họ cưỡi ngựa vào.

      "Ai da, Vương gia người cuối cùng cũng quay về rồi, Trương đại nhân đến từ sớm, vẫn luôn đợi người" người vẻ mặt vui mừng hớn hở nghênh đón.

      "Lâm Tổng đốc khách khí rồi. Ta vào liền" Huyền Thần Y ậm ừ cười lạnh tiếng.

      Cách cửa "két" tiếng đóng chặt lại.

      Tôi tính qua đó. Người họ Trương đó ràng là đến xem y chết hay chưa, họ Trương gan lớn đến đâu cũng làm ra chuyện lén lút gì. Tôi xoay người rời khỏi phủ tổng đốc.

      Buổi tối tôi ngủ cây qua đêm.

      Ngày thứ hai, tôi nghe được tin tức. Khúc trang quay trở lại giang hồ, Trang chủ là Khúc Vô Loan, Phó trang chủ là Khúc Tỉ Phong. Mà Khúc Diệp Thương chết, bị giết chết.

      "Ai giết vậy ?" Đây là câu hỏi đầu tiên của những người trong võ lâm ở đầu đường hỏi khi nghe được tin tức này.

      " biết" Rất nhiều người chỉ biết Khúc Diệp Thương bị giết chết, Thủy Tố Linh cũng chết. Nhưng đến cuối cùng là ai làm, ai cũng mơ hồ. "Có lẽ là 'Bạch y Tu La', nhưng ả lại bế quan"

      "Nghe Khúc Diệp Thương chết rất thảm, ngoại trừ 'Bạch y Tu La' còn ai mà làm nữa ?"

      "Phải đó..."

      Có thể giết chết Khúc Diệp Thương tuyệt đối là cao thủ. Hơn nữa là người có thù hận. Muốn tiêu diệt Khúc trang sớm rút khỏi giang hồ cũng phải, Khúc Vô Loan và Khúc Tỉ Phong đều chết, chỉ có Khúc Diệp Thương và phu nhân của chết, chuyện này kì lạ.

      Khúc trang lạnh lẽo. Rất nhiều nhân sĩ võ lâm đến trước đều bị khéo léo từ chối bỏ . Tôi ngẩng đầu, núi có ngôi nhà rất trang nghiêm. Tôi lên đó nhìn chút, mở cánh cửa đóng kín, đập thẳng vào mắt tôi là phần mộ hoa lệ cao quý. Bia mộ bằng đá quý chuyển từ Giang Nam tới, đó khắc "Khúc trang Tống Diệc Nhu Phu nhân chi mộ" rất cẩn thận lại to lớn, lạc khoản là "Nữ nhi Mộ Thiên Vẫn"

      Khúc Diệp Thương đúng là có lòng. Cho dù quan hệ lúc trước của chúng tôi có như thế nào, nhưng chỉ dựa vào mộ phần này, thù của tôi nhất định báo.

      Cửa trước của Khúc trang còn ai tới nữa. Dưới tấm biển ngoài cửa lớn treo lồng đèn trắng. Khúc trang được tu sửa rất sạch gọn gàng. Tôi đẩy cửa vào. Cây cỏ được cắt tỉa cẩn thận, mặt đất cũng quét rất sạch .

      "Vị nương này, Trang chủ gặp khách" người có vẻ là quản gia nghênh đón.

      "Ta là cố hữu của Khúc trang, nghe được tin tức này, nên ghé qua xem" Tôi ậm ừ đáp, giống như nghe thấy lời , " với Khúc Vô Loan của các ngươi, người từng ở Thanh Phong Các đến rồi"

      Quản gia thấy ý tôi muốn rời , chỉ đành bỏ . "Được, ta với Trang chủ"

      Tôi về phía Thanh Phong Các. Còn chưa đến đó, nhìn thấy nha hoàn lạ mặt cầm chổi quét ra.

      "Ngươi vào đó làm gì ?" Tôi hỏi.

      Nha hoàn đó nhìn tôi, có chút nghi ngờ, "Trang chủ từng phân phó, Thanh Phong Các mỗi ngày quét lần, thể có sơ sót"

      "Vị Trang chủ nào ?"

      "Hai vị Trang chủ đều từng phân phó" Nha hoàn xong hành lễ rời .

      Tôi vào trong, Thanh Phong Các cũng có thay đổi gì. Mọi thứ vốn có cũng có động đến. Nhìn vào giống như vị phu nhân cao quý. Nhưng mấy năm rồi trong đó có ai sống.

      "Thiên Vẫn, là muội sao ?" Phía sau có giọng run rẩy vang lên.

      Tôi quay người lại, nhìn thấy gương mặt dám tin tưởng của Khúc Vô Loan, "Ta chỉ nghe Phúc bá vị bạch y nữ tử tự xưng là người từng ở Thanh Phong Các, ta liền nghĩ đến muội ! Sao muội lại đến đây ?"

      "Vì Khúc Diệp Thương"

      Khúc Vô Loan kinh ngạc lát rồi . "Huynh ấy chết rồi, bị giết chết, rất thảm"

      "Thảm ?" Tôi cau mày, "Ngươi có từng nghi ngờ là ta giết "

      ". Mộ Thiên Vẫn giết người, lén lút mà giết" kiên định , lại nghi ngờ hỏi, "Nhưng phải là muội bế quan sao ? Cả võ lâm đều biết"

      "Đúng, có điều ta nghe Hà Trưởng lão lại, ta liền đến đây"

      "Tỉ Phong ra ngoài rồi, vẫn chưa quay lại. Muội có việc gì ?"

      "Có, ta muốn tra cho xem ai là người giết Khúc Diệp Thương. Chấm dứt những nghi ngờ giang hồ đối với ta, lấy đó để cảnh cáo" Tôi lạnh lùng , "Dám dựa vào thủ pháp của ta mà làm, ta để cho vĩnh viễn nhớ lấy cái gì là đau khổ !"


      CHƯƠNG 61 - CÁI CHẾT CỦA KHÚC DIỆP THƯƠNG 2

      "Mấy ngày nay có người nào khả nghi tới hay " Khúc Tỉ Phong mở miệng hỏi trước. Lúc nãy khi y và Ninh Diệc Vũ trở về nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên.

      "Trừ hôm nay có vị đặc biệt khiến người khác nghi ngờ !" Ninh Diệc Vũ hừ lạnh, "Người này độc ác vô cùng, giết cả nhà ta !"

      "Vẫn còn để thoát Thiếu môn chủ và Thủy Tố Linh" Tôi cũng hừ tiếng.

      "Được rồi được rồi, Diệc Vũ, trong trận chiến giữa Ma giáo và Hoài An Môn đệ chẳng phải cũng giúp Ma giáo giết người của Hoài An Môn sao ?" Khúc Tỉ Phong hòa giải.

      "Đó là do mắt ta mù" Ninh Diệc Vũ quay đầu , gì nữa.

      Khúc Vô Loan vẫn chưa gì, chỉ yên lặng nhìn tôi. Sau khi tôi nhìn đến , mới mở miệng, "Ba tháng trước, Hoài An Môn cho người đến khuyên huynh ấy liên thủ đối phó Ma giáo.


      Nhưng đại ca cự tuyệt. Lúc đó tuy huynh ấy , ta cũng có thể biết ấn tượng huynh ấy đối với muội dần thay đổi. Muội đưa ba ngàn hai lượng đến Khúc trang, huynh ấy dùng để cử hành lễ táng phô trương nhất, tu sửa mộ phần, sau đó xuất ra năm trăm hai lượng tu chỉnh Khúc trang, thừa lại hai ngàn hai lượng huynh ấy cũng đụng đến. Đại ca cảm thấy tuy rằng muội rất độc ác, nhưng vẫ rất hiểu nhân tình, cho nên huynh ấy cự tuyệt cầu của Hoài An Môn"

      "Người đến làm thuyết khách lúc đó là Khưu Cập Tiên, về sau lại có người nữa đến khuyên, là nam tử trẻ tuổi" Khúc Vô Loan lại . "Đại ca lại cự tuyệt. Sau đó nam tử lại đến chuyện của Khúc Kinh Thiên lúc trước, chọc tức đại ca, vậy là đại ca nổi giận, bảo cút , chắc chắn Hoài An Môn diệt môn, còn môn phái nào đối kháng với Ma giáo cũng định chắc diệt môn. Nam tử đó vui, Ma giáo làm quá nhiều việc ác, còn ngày nợ máu trả máu. giống như rất hận Ma giáo"

      Nợ máu trả máu ? Tôi lầm bầm đọc lại câu này.

      " còn có người chết" Tôi mỉa mai cười cười.

      Ninh Diệc Vũ quay đầu lại, "Ngươi làm sao chắc chắn"

      "Đúng. Mục đích của là lật đổ Ma giáo, lật đổ 'Bạch y Tu La', đem cái chết của những người đó đổ lên đầu ta" Tôi cười lạnh. "Đáng tiếc Khúc trang các ngươi và Thiếu môn chủ Giang Nam vọng môn khác với "

      "Có ý gì ?" Ninh Diệc Vũ rất tức giận.

      "Rất ràng cả nhà là ta giết, cho nên phải báo thù, muốn ta nợ máu trả máu. Giang Nam vọng môn cũng bị ta giết, sao lại có ai muốn báo thù vậy ? Khúc Kinh Thiên cũng bị ta giết, cũng ai đến tìm ta"

      Khúc Vô Loan cười , "Đó là do ta vốn xem là cha, sống chết của liên quan tới ta." Khúc Tỉ Phong chỉ cúi đầu , "Đó là do ông ấy sai trước, giết Tam nương trước, cho nên ta cảm thấy..."

      Ninh Diệc Vũ chỉ ậm ừ , "Ta đánh lại ngươi, cho nên ta muốn tìm cơ hội tốt..."

      "Muốn tìm cơ hội ? Vậy sao ngươi lại với ta ? Muốn ta đừng cho ngươi cơ hội sao ? Muốn ta gia tăng phòng bị sao ?" Tôi trào phúng cười.

      "Ta biết người đó là ai rồi, ta cho sống bằng chết !" Tôi khẽ nheo mắt, nắm chặt Huyền Minh. Mấy người họ ai gì nữa cả, chỉ là ngây ngốc nhìn tôi.

      Sau khi trời sáng, lại có tin tức truyền đến võ lâm, chưởng môn Võ và mười hai vị đệ tử ưu tú dưới trướng toàn bộ bị giết, thảm kể xiết. Ma giáo như đứng trước cơn sóng to.

      Nhưng từ Khúc trang lại lộ ra tin tức, hung thủ lại là kẻ khác, là Mộ Dung Thiện chạy thoát của Mộ Dung Sơn trang. Nghe còn có nha hoàn nhìn thấy bộ dạng của , nhận ra từng là thuyết khách của Hoài An Môn.

      Thuyết khách của Hoài An Môn lúc đó ai cũng biết, ngoài trừ Khưu Cập Tiên, còn có Mộ Dung Thiện của Mộ Dung Sơn trang nhờ vả Hoài An Môn. Vậy là mọi người tin tưởng nghi ngờ gì với tin tức này.

      Những tin đồn đối với Ma giáo cũng giảm dần.

      Lúc này, Khúc trang lại lộ ra tin tức kinh thiên : Khúc trang vì báo thù cho Khúc Diệp Thương, bắt giữ Mộ Dung Thiện !

      Cả võ lâm đều chấn kinh !
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 62 - NGŨ ĐỘC PHẤN 1

      Mộ Dung Thiện bị bắt. Vào đêm tung ra tin tức hung thủ là Mộ Dung Thiện, Mộ Dung Thiện chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ Khúc trang. Tôi nghĩ nếu diệt môn, như vậy có thể chứng minh hung thủ là . Vậy là tôi bảo Khúc Vô Loan, Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ ngồi đó chờ đợi, chuẩn bị bắt . Tôi muốn có người nhìn thấy, cho nên sau khi thấy họ bắt Mộ Dung Thiện tôi rời khỏi Khúc trang.

      Sống chết của Mộ Dung Thiện, để nhân sĩ trong võ lâm quyết định.

      Nửa tháng sau, trong quán trà tôi nghe được tin Mộ Dung Thiện chết. Trước lúc chết luôn hét lên tên của tôi. Cuối cùng chết trong ngọn lửa mà mọi người châm.

      Bị lửa thiêu chết hình như rất đau khổ. Mộ Dung Thiện, là dễ dàng cho ngươi. Nếu như là ta, ta đem ngươi thiên đao vạn trảm, ngũ mã phanh thây !

      "Nàng nghĩ gì vậy ?" Huyền Thần Y hỏi tôi. Chúng tôi ngồi uống trà trong quán trà đó.

      " có gì" Tôi cúi đầu kéo khăn che mặt lên uống trà.


      "Ta thích ở đây cho lắm. Ở đây huyên náo" Huyền Thần Y nhìn khắp nơi, "Sở, nàng hẹn ta dùng trà sao lại thích đến đây ?"

      "Ngay cả điều này ngươi cũng biết ? Muốn nghe chuyện võ lâm, phải đến nơi có nhiều nhân sĩ võ lâm, lại là nơi ồn ào. Nơi yên tĩnh chỉ thích hợp dùng trà bình thường. Đây là mục đích của ta"

      "Nàng muốn nghe thấy cái gì ?" Huyền Thần Y ôn nhu cười hỏi, "Tin Mộ Dung Thiện chết sao ?"

      Tôi trả lời thẳng, chỉ nghiêng đầu nhìn y , "Ngươi xem ? Mộ Dung Thiện và ta, có quan hệ gì. Ta chỉ là muốn nghe xem gần đây có chuyện lớn gì xảy ra thôi"

      "Chuyện lớn cứ cách khoảng thời gian xảy ra. Võ lâm và triều đình đều như nhau" Y lạnh nhạt , có biểu gì.

      "Khách quan, có muốn nếm thử bánh xốp của tiểu điếm ?" Tiểu nhị lên cười hỏi.

      Tôi vừa muốn cự tuyệt, Huyền Thần Y liền mở miệng, "Vậy lấy dĩa" Tiểu nhị xuống lầu, y quay đầu nhìn tôi, "Ta vẫn rất thích ăn điểm tâm, đây là dạng thói quen. Còn nàng ?"

      " thích" Tôi thẳng thắn , "Bởi vì rất dẻo, ăn cái đó tốn rất nhiều thời gian của ta. Ngươi giống, ngươi có nhiều thời gian để dùng"

      "Vậy sao ta xem nàng có vẻ rất nhàn hạ ?"

      "Ngoài mặt nhàn hạ, khiến người khác cảm thấy ta có phòng bị, mà kì thực lúc nào ta cũng phòng bị, để người khác mất cảnh giác"

      Bánh xốp được đem lên, tiểu nhị cẩn thận đứng bên, hai tay chắp lại nhìn tôi và y. Thị vệ hôm nay cũng có đến.

      Y chính tay cầm miếng đưa cho tôi, "Nếm thử , có thể nàng thích"

      Tôi tiện cự tuyệt, cầm lấy thấy y cười, lúc thu hồi ánh mắt vô tình nhìn thấy tia sáng dị thường trong mắt tiểu nhị, đó là ánh mắt chờ con mồi mắc câu.

      Tôi nhịn được cười mỉa mai, muốn giết chúng tôi, đâu có dễ dàng vậy. Tôi giả vờ như chưa có việc gì xảy ra cắn miếng, Hắc ám linh ngọc phát ra sức nóng lần. Tôi giống như chuyện gì cũng biết để miếng bánh vào trong dĩa, , " ngon"

      Miếng bánh xốp Huyền Thần Y định ăn vào dừng đột ngột. " ngon sao ?" Tôi gật đầu, " đúng là khó ăn, ngươi cũng đừng ăn"

      " sao ?" Y có chút nghi ngờ, đem miếng bánh bỏ lại vào dĩa. "Vậy ăn"

      Tiểu nhị vội vã , "Khách quan, điểm tâm của tiểu điếm chúng tôi rất ngon. Người xem xét cho phận của chúng tôi cũng dễ dàng gì ăn miếng ! Vị nương bên cạnh người cũng ăn miếng rồi"

      Hừ, dùng khổ nhục kế sao ?

      Tâm tình của Huyền Thần Y rất tốt, bị làm cảm động.

      "Vậy , tiền vẫn tính, nhưng thứ khó ăn này thực thể ăn được, ngươi tự mình nếm thử , xem coi ngon " Tôi cố ý lộ vẻ giận dữ.

      Tiểu nhị ậm ừ, "Thức ăn ngon như vậy chúng tôi dám ăn..."

      "Bỏ , Sở, nàng đừng làm khó ".





      CHƯƠNG 63 - NGŨ ĐỘC PHẤN 2

      "Vậy , ta cũng làm khó " Tôi cười , rút ngân châm ra. Tiểu nhị như trút được gánh nặng, "Vậy khách quan mau dùng . Vậy tốt..."

      Ngân châm của tôi dùng tốc độ sét đánh kịp bưng tai xuyên qua yết hầu của ! Máu tươi từ lỗ châm vọt ra ngoài. Tiểu nhị ngã sóng soài mặt đất, mặt vẫn giữ nét cười mưu mô trước khi chết.

      "Sở, nàng làm gì vậy ?" Huyền Thần Y đứng dậy, nhìn thi thể đất và dòng máu ngừng tuôn ra.

      Tôi cũng đứng dậy. Nhìn mọi người ở bốn phía bỏ chạy và vết máu khắp nơi. "Độc" Tôi nhàng thốt ra chữ.

      Y gì. "Trong bánh có độc". Tôi nhắc lại lần, sau đó cười lạnh, "Ngươi muốn bị trúng độc chứ. Chỉ cần ngươi ăn miếng, chỉ sợ chút thôi, ngươi chắc chắn chết"

      Huyền Thần Y cả kinh, "Sở, vậy còn nàng ? Nàng ăn miếng ? Nàng ..."
      Tôi cười , "Ta sao, độc này thể hại đến ta" Huyền Thần Y nghe vậy yên tâm. Y tìm mảnh vải, gói dĩa bánh kia lại.


      Trong mắt y tràn ngập thù hận và tức giận. "Huyền Thần Y ta ngày nào chưa chết, Trương Khánh Đông ngươi ngày cũng yên sao ?"

      " có kẻ muốn giết ngươi, vì sao ngươi lại phản kích ?" Tôi hỏi.

      Y cười khổ cái, "Ta có lí do. Kẻ mỗi lần đến giết ta đều là những tử sĩ được huấn luyện rất tốt, tìm được lỗ hổng nào. Hơn nữa, ai có thể giết "

      "Vì sao ?" Tôi rất nghi ngờ.

      "Bởi vì...trong phủ đệ của có rất nhiều cao thủ vây quanh. Những người ta phái cũng ai sống sót trở về"

      "Võ công ngươi cũng rất giỏi, tại sao ngươi giết ?"

      "Nếu ta , chắc chắn bị nhận ra. Vậy ta can tội mưu đồ sát hại mệnh quan triều đình, ca ca ta vốn xem ta thuận mắt, chỉ mong ta sớm chết " Thù hận trong mắt y càng lúc càng nhiều.

      "Ta giúp ngươi giết" Tôi đột nhiên cảm thấy có cảm giác mà rất nhiều năm rồi có – đau lòng.

      " cần đâu" Y nhìn tôi cười ôn nhu, "Nàng cũng là tìm chết"

      Tôi hừ lạnh, " đời này vẫn chưa có ai có thể giết được ta..."Tôi suýt chút ra cái tên "Mộ Thiên Vẫn" "...Lăng Sở"

      "Sở, ta để nàng " Y kiên định . Trong mắt chứa ánh sáng như ánh sao.

      "Nhưng ta , chính là bây giờ. Trương Khánh Đông phải ? Ta tìm đến phủ đệ của " Tôi cười cười, đợi Huyền Thần Y , biến mất khỏi trà lâu.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 64 - NGŨ ĐỘC PHẤN 3

      Tôi mất khoảng thời gian mới tìm đến phủ đệ của Trương Khánh Đông, trời cũng tối. Tôi bay qua tường, ngồi mái ngói. Chân tôi vừa chạm đất, có mấy mũi tên bén nhọn thế như chẻ tre bắn tới. Tôi xoay người tránh , bay lên cành cây gần nhất.

      Phòng bị nghiêm ngặt. Tôi nhịn được than . Thanh vừa rồi khiến cho rất nhiều thủ vệ nghe thấy. Từng người bọn họ tạo ra tiếng động, vừa nhìn là biết cao thủ.

      "Kẻ nào !" Vài bóng đen bay lên, rút kiếm ra. Tôi tránh xuống dưới cây, bên dưới tập trung rất nhiều thủ vệ rút sẵn kiếm chờ đợi.

      "Người giết cẩu tặc" Tôi khẽ cười, rút Huyền Minh kiếm ra.

      Trong đêm đen chỉ thấy bóng trắng bay qua, sau vài thanh của binh khí chạm nhau, nửa số người ngã xuống. Những người phía sau chỉ ngây ngốc đứng nhìn.

      Ngày càng có nhiều người. Tôi vừa nhanh chóng múa kiếm, vừa rút ngân châm bắn vào những kẻ chạy đến. Lại có thêm nửa số người ngả xuống, còn hơn mười người vẫn đánh với tôi. Mười ngươi này đích thực là cao thủ. Nếu đơn đả độc đấu tuyệt đối phải là đối thủ của tôi, nhưng mười người cùng liên thủ, kiếm đan vào nhau gió lọt qua được, xem ra luyện tập nhiều lần, trong thời gian ngắn thể nào giết chết được.


      "Các hạ thân thủ tốt, ta tự nhận bằng" người lên tiếng.

      "Vậy sao" Tôi cười.

      "Đại ca, có điểm giống với'Bạch y Tu La' mà giang hồ đồn đãi" Lại có kẻ mở miệng.

      Mũi kiếm tôi xoay chuyển, bắt đầu sử dụng Huyền minh kiếm pháp, lại phối với Huyền Minh kiếm, cho nên càng thuận tay ra chiêu.

      "Sao lại đổi chiêu thức ?" người hiểu

      Tôi gì, xuất ra phần công lực, đâm vào kẻ phòng bị yếu ớt.

      "Chết tên, vẫn còn chín tên" Tôi lạnh lùng .

      Tôi đem kiếm rút vào trong tay, xoay người tránh mũi công kích lợi hại của tên, mũi kiếm nhanh chóng vạch cổ của ba tên, máu bắn khắp nơi.

      "Vẫn còn sáu tên"

      Tôi đâm vào tên nữa, lại rút ra xuyên qua ngực tên khác.

      "Vẫn còn bốn tên"

      Bốn người còn lại có chút kinh hoàng, kiếm đánh càng lúc càng nhanh, lộ ra ngày càng nhiều sơ hở. Tôi hoàn toàn vội vã tấn công, chỉ là ngăn cản.

      Đột nhiên tôi cảm thấy đầu có trận gió lớn áp tới, tôi lăn mặt đất, tránh mũi kiếm sát khí đằng đằng, cũng tránh được mũi kiếm đầu. Ít nhất có hai lưới sắt mơ hồ bao trùm cả người bọn họ, áp chế bốn người còn lại.

      "Kết thúc rồi" Bốn cây ngân châm của tôi rút ra, những người trong đó ngã lăn ra.

      Ánh trăng chiếu rọi mặt đất, chiếu xuống cảnh thi thể chất đống, máu chảy khắp nơi. Tôi rời khỏi nơi đó, bay về phía phòng của Trương Khánh Đông.

      Thị vệ trong đó càng nghiêm mật, tôi giết từng người từng người , tránh từng trận từng trận ám khí và gian phòng đầy cạm bẫy đen tối. Người trong đó hình như biết bên ngoài có người, trốn trong đó ra, đèn cũng thổi tắt.

      Tôi xuyên kiếm qua ổ khóa phòng, chặt then cài cửa trong đó ra, nhấc chân đá văng cửa phòng. Trong phòng tối đen như mực. Tôi cẩn thận vào. Trong phòng rất tối, cửa sổ đều đóng chặt, ánh sáng xuyên qua. Tôi cảnh giác nhìn bốn phía.

      "Ra đây" Tôi hạ giọng .

      có tiếng trả lời, tất cả yên ắng lạ thường.

      Tôi lùi ra đến cửa, mượn ánh trăng ngoài cửa nhìn vào bên trong. bóng đen chờ đợi lâu ở bên trong, nhìn thấy . Tôi nhấc kiếm qua. Bóng đen đó hình như chuyển động. Tôi nắm chặt kiếm, lúc vừa chuẩn bị chém xuống, sau lưng đột nhiên cảm thấy mát lạnh ! Tôi vội vã tránh , người cầm kiếm xuất ! cần , tôi biết sau lưng bị chém nhát. Vận động chút, đều cảm thấy đau đớn vô cùng.







      CHƯƠNG 65 - NGŨ ĐỘC PHẤN 4

      "Ha ha ha !" Tiếng cười ngông cuồng từ trong phòng truyền ra. bóng đen lại gần, là trung niên nam tử tai to bụng phệ mặc trang phục quan nhất phẩm.

      Tôi quay đầu nhìn kẻ vừa làm bị thương tôi, là nam tử hơn ba mươi tuổi, mày tinh mắt sắc, có chút kì dị nên lời.

      Hắc ám linh ngọc vẫn luôn phát nóng. " kiếm có độc ?" Tôi hỏi.

      "Ngũ độc phấn" Người đó mặt vô biểu tình .

      "Ngũ độc phấn màu mùi, đúng là kịch độc đứng đầu thiên hạ" Trương Khánh Đông cười cách kì lạ, "Vốn định đưa cho Huyền Thần Y ăn, ngờ lại bị ngươi phá tan"

      "Ngươi biết ?"


      "Ta đương nhiên biết các ngươi ở đâu, làm gì, bao gồm cả, muốn giết ta" khẽ nheo mắt, "Lăng Sở phải ? Rốt cuộc là từ đâu tới ?"

      "Vậy ngươi nên biết ngũ độc phấn có tác dụng với ta" Tôi cười .

      "Đúng, ta biết, nếu lúc ngươi trúng kiếm đó mất mạng rồi" nhìn tôi nham hiểm, "Thám tử luôn bên cạnh Huyền Thần Y có vị bạch y nữ tử, thân phận , ta rất hiếu kì bộ dạng ra làm sao. Võ công đích thực ai sánh bằng, có điều, ở đây ta cũng có kì nhân dị sĩ đến đối phó ngươi"

      trừng mắt nhìn tôi, lại , "Hình như chưa từng có ai nhìn qua mặt của ngươi" ra hiệu cho người phía sau, người đó lập tức rút kiếm hướng về tôi ! Tôi cầm kiếm cản lại rồi nhanh chóng tránh qua, nhưng mạng che mặt bị tháo ra.

      Lúc tôi né tránh động đến sau lưng, tại đau đến tôi phải hít vào.

      Gương mặt mập mạp đến gần hơn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và dục vọng. Tim tôi đập mạnh.

      "Rất đẹp, chi bằng, ta giết ngươi, làm tiểu thiếp của ta nhé" nheo cặp mắt nhọn dán chặt mặt tôi. Bàn tay bẩn thỉu cũng nắm chặt lại.

      Tôi lạnh lùng né , "Ngươi đúng là biết suy nghĩ" Tôi nắm chặt kiếm trong tay.

      liếc nhìn nam tử phía sau, kiếm lạnh lùng chém tới !

      Muốn giết Mộ Thiên Vẫn ta ? chết ! Tôi để ý đến đau đớn sau lưng, xoay người tránh , đâm kiếm vào lưng ! xoay người cản lại, kinh ngạc nhìn tôi có thể xuất ra chiêu thức độc ác như vậy. Tôi cười lạnh vung Huyền Minh kiếm đánh với . Nếu phải tôi bị thương, căn bản phải đối thủ của tôi.

      Kiếm của tôi phát ra từng đạo ánh sáng lạnh lẽo, cuối cùng đâm vào bụng của . Kiếm của "keng" tiếng rơi xuống đất, trán bởi vì đau đớn mà đổ ra từng giọt mổ hôi lạnh. Hai tay nắm chặt kiếm của tôi, tôi hề do dự xoay kiếm trong tay, máu từ vết thương của đổ ra càng lúc càng nhiều, cuối cùng ôm chặt vết thương đau đớn ngã mặt đất.

      Ánh trăng soi rọi ngũ quan méo mó của .

      Tôi quay người, rút kiếm hướng về kẻ xấu xí hoang mang kia. dám tin lui về sau kêu lớn, "Người đâu ! Người đâu !"

      Tôi đâm kiếm vào yết hầu cảu , máu tươi ròng ròng chảy ! Câu cuối cùng bị chặn ngang yết hầu của , ngã mặt đất. Hai người máu chảy thành sông.

      Đau đớn khiến tôi suýt chút ngã xuống đất, tôi nắm chặt kiếm, chậm chạp về phía cửa, Huyền Minh vẫn nhuốm máu, tôi nghĩ lúc này thân tôi chỉ sợ nhuốm đầy máu tươi.

      Ngoài cửa thị vệ dần chạy đến, khí thế mạnh mẽ. Tôi nhịn được cười ? Mộ Thiên Vẫn chết như vậy chứ ? Chân tôi run rẩy, gần như ngã mặt đất, có cánh tay dùng sức vòng qua eo tôi, ôm chặt lấy tôi. Khí tức lạnh lẽo bao quanh tôi, lúc này, trước mắt tôi màu đen.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 66 - RA CỦA MINH SÁT 1

      biết qua bao lâu, trong bóng đêm lên tia sáng. Tôi mở mắt ra. Ánh lửa chiếu lên vách đá lồi lõm. Cũng chiếu lên mắt tôi.

      Tôi cử động thân thể, chỉ cảm thấy sau lưng đau đến thấu xương. Đột nhiên, tôi lại cảm thấy tay trái cũng rất đau. Tôi nghi ngờ cử động tay trái, phát nó bị vật lạnh lẽo nào đó giữ chặt lấy. Tôi quay đầu, nhìn thấy Minh Sát dựa vào giường mà ngủ. Tay phải của y nắm chặt lấy tay trái của tôi, giống như là sợ nó biến mất.

      Tôi nén đau ngồi dậy. Sờ vào lưng, phía sau được băng lại, còn chảy máu nữa. Tôi hoài nghi nhìn nửa mặt bên của Minh Sát, hàng mi dài khẽ run rấy, dường như ngủ an giấc.

      gương mặt tuấn mỹ có chút trắng bệch thể che giấu.

      Nếu có y, tôi chết từ lâu. Tôi thầm nghĩ. Lại nghĩ đến gương mặt xấu xí độc ác của Trương Khánh Đông, muốn đem chặt thành nhiều khúc mới hả giận ! Dám cho người rạch vết thương đau như vậy người tôi ! Tôi lạnh lùng nắm chặt nắm tay.

      Có lẽ cảm giác được có động tĩnh, Minh Sát tỉnh dậy.


      "Nàng tỉnh rồi ?" Ngữ khí điềm tĩnh, nhưng sao giấu được niềm vui và lo lắng trong đáy mắt.

      "Ừ" Tôi đáp tiếng, mở chăn ra, muốn rời khỏi giường. Nhưng lại động đến vết thương, khiến tôi hít hơi lạnh.

      "Rất đau phải ? Trong vết thương của nàng có Ngũ độc phấn, phải qua thêm vài ngày nữa Hắc ám linh ngọc mới giải trừ hết độc, cái này so với việc ăn phải độc khó giải hơn nhiều"

      "Ưm" Tôi cắn chặt răng thốt ra tiếng. Phía sau lại truyền đến đau đớn.

      "Tại sao nàng lại giết Trương Khánh Đông ? Chuyện của triều đình liên quan đến chúng ta"

      "Tại sao ngươi lại cứu ta ? Ngươi làm sao biết ta ở dây ?" Tôi hỏi ngược lại.

      trầm mặc , lát sau mới mở miệng : "Nàng ở đâu, ta đều biết. Còn việc cứu nàng, chỉ cần nàng gặp khó khăn, ta đều cứu ngàng, bất kể ở đâu, bất kể đối thủ là ai"

      "Ta giết muốn giết chết Huyền Thần Y"

      "Nàng biết có nguy hiểm !"

      "Đúng, ta biết có nguy hiểm" Tôi vô lực .

      "Chính vì Huyền Thần Y đó ?" Trong mắt Minh Sát lóe lên tia sáng mà tôi biết là gì.

      "Đúng, chính vì y"

      Minh Sát gì. Y buông bàn tay giữ chặt tôi ra, đứng dậy.

      Bầu khí trở nên cứng nhắc.

      "Nàng ?"

      Tôi trầm mặc. Tôi biết rốt cuộc có hay .

      "Nàng trả lời câu hỏi của ta, vậy ta có phải có thể hiểu là nàng động tâm" Minh Sát lại cất tiếng.

      Tôi chỉ là nhìn y, có trả lời.

      Đáy mắt y lên vẻ đau khổ mờ nhạt. Y khắc chế giọng của mình, tận lực khiến nó bình tĩnh, "Còn mấy ngày nữa là sinh thần mười sáu tuổi của nàng, mấy ngày này nàng hãy ở đây dưỡng thương, ta biết nàng quen uống thuốc, cho nên ta giúp nàng mang thực vật tới đây, ta biết nàng thích tửu quán ăn cơm, hơn nữa thích món ăn đa dạng ở đó, ta mang về cho nàng. Bình thường cũng đừng cử động nhiều, như vậy có lợi với vết thương của nàng đâu. Nếu nàng buồn, ta đem mấy bộ kiếm pháp đến cho nàng xem. Người làm nàng bị thương đơn giản, đường có chút thanh, cho nên nàng thể phòng bị, sau khi vết thương tốt hơn nàng có thể ...tìm Huyền Thần Y"

      Sau khi y xong nhiều chuyện như vậy quay đầu mà thẳng, để lại mình tôi đối diện với thạch động lạnh lẽo và ánh lửa chập chờn.

      Tôi nhắm mắt lại. Trong lòng có nỗi đau nên lời, thậm chí có thể nghe được tiếng máu chảy trong cơ thể.




      CHƯƠNG 67 - RA CỦA MINH SÁT 2

      Minh Sát cũng xuất nữa. Mỗi ngày khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy bàn có sẵn đồ ăn mà tôi thích. Y giống như là mất tích.

      Hôm nay, sau khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy bàn ngoài trừ đồ ăn còn có ba bộ kiếm pháp, bộ là tâm quyết nâng cao nội lực để nhận thức các loại thanh. Còn lưu lại mảnh giấy :

      Hôm nay là sinh thần của nàng, ta có thời gian đem đồ ăn tới, nên tặng mấy quyển mật tịch cho nàng. Dưỡng thương cho tốt. Minh Sát.

      Hai tháng trôi qua, vết thương lưng tốt hơn nhiều. Võ công cũng có bước tiến triển dài. Tôi cầm Huyền Minh kiếm lên, chỉnh trang y phục chuẩn bị rời . Minh Sát xuất trước mặt tôi tiếng động.

      "Xuất rồi sao ?" Tôi châm biếm .

      "Đúng" Y rất bình tĩnh, "Nàng muốn ?"


      "Vết thương lưng ta hồi phục, phải thôi" Tôi lạnh lùng , "Lần này ta muốn thiêu rụi cả phủ đệ của thành tro, người cũng buông tha !"

      " cần đâu, cái đêm mang nàng về đây ta giết sạch người ở trong đó, nhà cũng đốt luôn" Y lạnh nhạt cười, "Nàng nhanh như vậy, muốn tìm Huyền Thần Y sao ?"

      Tôi .

      "Nàng muốn sao cứ làm vậy, chỉ cần ngươi cảm thấy vui"

      "Được" Tôi đáp lại chữ.

      "Nhưng qua khỏi năm nay nàng phải quay về Ma giáo tiếp tục làm Giáo chủ của nàng" Y đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

      Tôi thở dài, "Xem . Ma giáo thiếu ta cũng đâu có giải tán"

      "Sớm biết như vậy, lúc đó ta nên cho nàng ra ngoài" Giọng y áp bức.

      "Có lẽ vậy. Minh Sát, ta phải . Tạm biệt" Tôi nhàng đáp.

      " gặp lại nữa" Trong giọng của y mang theo đau khổ, "Ta rời xa nàng. Sau này cũng gặp lại nữa...Nàng phải bảo trọng, việc của Ma giáo nàng tự mình nghĩ cách"

      Tôi ngạc nhiên nhìn gương mặt tuấn mỹ của y, trong lòng đột nhiên tràn ngập cảm giác được. Tôi cúi đầu rời .

      "...Được..."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 68 - HOÀNG THÀNH 1

      Lần này gặp lại Huyền Thần Y cũng ở phủ tổng đốc.

      Tôi bay người qua bức tường cao to, tìm từng phòng . Cuối cùng tôi tìm được y trong căn phòng được cây cối bao bọc trong phủ tổng đốc. Nơi này yên tĩnh, là yên tĩnh mà y vẫn luôn thích. Trong phòng có ánh nến, từ cửa số có thể nhìn thấy hình bóng y đọc sách.

      Tôi gõ cánh cửa điêu khắc tỉ mỉ làm bằng gỗ hồng, phát ra tiếng "cốc cốc".

      Y ngẩng đầy nhìn ra, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng và khó hiểu. Y đứng người dậy, mở cửa ra. Tôi bước vào phòng.

      "Sở, nàng sao chứ ? Hai tháng qua nhìn thấy nàng, ta tưởng nàng..." Huyền Thần Y đột nhiên ôm lấy tôi, ôm chặt, giống như tôi lúc nào cũng có thể biến mất.

      "Huyền Thần Y, ngươi..." Tôi được tự nhiên đẩy y ra.


      Y có chút lúng túng, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

      "Sở...Ta nghe , người trong toàn phủ họ đều chết, phủ đệ bị thiêu rụi, là nàng...làm phải ?" Y chăm chú nhìn tôi.

      Tôi lắc đầu. "Trương Khánh Đông là ta giết, nhưng những việc còn lại phải ta làm"

      Trong mắt y lên ánh sáng ràng, có cảm động, có ôn nhu, có chuyển động nhàng, cũng có sóng ngầm lay động.

      "Ta cho rằng nàng chỉ mà thôi, kết quả..."

      "Ta được làm được"

      Trầm mặc lát, y hỏi tôi, "Hai tháng nay sao ta lại tìm được nàng...nàng đâu ?"

      Tôi vẫn lắc đầu.

      Y tiếp tục hỏi tôi. "Chỉ cần...nàng quay lại là tốt rồi"

      Tim tôi khẽ dao động, là vắng vẻ nên lời. Bởi vì quay lại, cho nên rời xa y.

      "Sở, Hoàng thành với ta nhé ?" Huyền Thần Y cẩn thận mở miệng.

      "Tại sao Hoàng thành ?"

      Huyền Thần Y sững người trong giây lát, mới thốt ra : "Sở...ta gạt ngươi, kì thực ta là..."

      " vị Vương gia" Tôi bình tĩnh giúp y nốt phần còn lại.

      "Nàng biết ?" Y kinh ngạc .

      Tôi cười, nhàng gật đầu.

      "Vậy nàng biết, ta là ai rồi, cho nên...nàng có nguyện ý cùng ta quay về ?"

      "Lí do, ta cần lí do"

      "Ta nàng" Y kéo tay của tôi, kiên định .

      Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu nên lời, thoát khỏi tay của y.

      Huyền Thần Y đứng dậy. "Trong tửu quán ta vô tình gặp gỡ bạch y nữ tử, ta biết nàng ngầm quan sát ta, kì thực nàng biết từ lúc nàng bước chân vào tửu quán ta vẫn luôn để ý nàng. Tuy nàng mang khăn che mặt, nhưng vẫn giấu được khí chất lãnh tĩnh thoát tục, khiến ta động tâm. Lần thứ hai gặp lại nàng giúp ta giết người trong thuyết thư quán, ra tay lợi hại, tốc độ nhanh hơn cả ta nghĩ. Nàng như đóa bách hợp trong trắng tinh khiết, lại giống như con của Tu La địa ngục. có bất cứ từ ngữ nào có thể hình dung nàng được. Nhìn vào ánh mắt nàng, tinh khiết, tia dục vọng, lại có lúc khiến người khác kinh tâm. Khoảnh khắc ấy, ta nàng, chỉ là bản thân ta biết"

      "Nàng vì ta mà mạo hiểm, nàng vì ta hai, nàng vì ta mất tích, ta giống như phát điên tìm nàng hai tháng, lại có chút tin tức gì của nàng. Giây phút đó, ta rất sợ nàng cứ như vậy mà , cứ như vậy mà rời khỏi ta. Ta nếm trải cảm giác đau khổ đó. Ta biết, ta nàng. Ta chưa từng đòi hỏi cái gì xa vời, chỉ có lần này, ta chỉ hi vọng nàng có thể ở lại bên cạnh ta"

      "Sở..." Y thấp giọng gọi tôi, mang theo ngữ khí âu yếm.

      "Đừng gọi ta là Sở, ta phải Lăng Sở" Tôi nhắm mắt lại, từng chữ từng chữ với y, "Ta là Mộ Thiên Vẫn"

      Y sững người, tôi cười cay đắng, "Ngươi biết Mộ Thiên Vẫn là ai ? Ta với ngươi, 'Bạch y Tu La', Giáo chủ Ma giáo"

      Huyền Thần Y có lẽ là tôi, kém hơn Mộ Dung Sở. Nhưng y cũng chưa từng xuất trong lúc tôi nguy khốn, chưa từng với tôi "Nàng ở đâu, ta đều ở đó. Còn việc cứu nàng, chỉ cần nàng có khó khăn, ta đều giúp nàng, bất kể ở đâu, bất kể đối thủ là ai"

      Nhưng thể phủ nhận, tôi đích thực động tâm với y. Nhưng phải là . Mộ Thiên Vẫn cần tình . Bởi vì người có thể khiến nàng vẫn chưa xuất .

      "Ta để ý" Giọng của y trở nên tuyệt vọng. "Ta để ý nàng là ai"

      "Ta để ý, để ý nàng là ai, để ý nàng từng, thậm chí... cần nàng ta. Chỉ cần ta nàng"

      Tôi nắm chặt Huyền Minh, cảm giác lạnh lẽo, giống như nhiệt độ cơ thể của ai đó. Có thể y , tôi buộc y ra sao ?

      "Được, ta Hoàng thành với ngươi"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :